1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh sát, không được nhúc nhích - Kim Hà Dĩ Tịch (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58: Hoàn toàn nguyện ý

      "Này, mau lau mặt , tuyệt thể di truyền những thứ tốt cho cháu ngoại của ta ."

      Bốp, cái khăn nóng vẫn còn bốc hơi hề có quy trình bay thẳng vào gáy của , làn da heo lập tức được tiếp xúc thân mật với nguồn nhiệt nóng bỏng. Tha thứ cho dùng mặt heo để hình dung mình, bởi vì sau khi quay ra nhìn bà chằm chằm bà liền hoảng sợ quay mặt : "Rất sợ đó, khuê nữ nhà ai vậy chứ."

      thể tức giận được, hung hăng dùng khăn mặt, Ahhh, TNND đau vô cùng.

      Ai nước mắt của phụ nữ mềm như nước chứ, Hạ Sơn Chi sau khi rơi hết nước mắt này, gương mặt lại cứ cứng như đeo đá.

      "Bé con, rửa mặt."

      Mẹ Hoắc vẫn dịu dàng như thế, so với khuôn mặt nghiêm khắc của mẹ thực là chênh lệch ràng, bà đỡ đến phòng tắm ở hành lang bên trái, cảm động tựa vào người bà. Còn mẹ già vẫn đứng đó khóe miệng co giật vài lần, hất mặt cam lòng.

      Liếc mắt nhìn trộm mẹ già, đầu quả tim run lên, hơ, bà ghen tị sao.

      Ha ha, mẫu thân đại nhân ăn dấm của mẹ chồng đại nhân.

      Sau khi khóc trận thân thể liền mệt lả, nhưng tâm tình ngược lại tốt, vạn năm cũng khó được gặp được quả mẹ già ăn dấm lần, là mừng rỡ, nhưng miệng căn bản thể nở hoa được. Mẹ chồng đại nhân nhìn giải thích được ... cười khúc khích đóng cửa phòng tắm lại.

      Nụ cười sáng lạn nhưng đến khi chứng kiến tới người ở trong gương nhất thời như bị đóng đinh, tiếp theo là tiếng hét thảm thiết: "A!"

      Mới mấy giây phòng tắm bị mở ra lần nữa, mẹ Hoắc cùng mẹ xông tới, vội vàng hỏi: "Thế nào, sao thế?"

      chống tay lên bồn rửa mặt, vô cùng chậm rãi, động tác như được tua chậm lại trong đầu, mỗi giây, tâm liền trầm xuống, lắc đầu đáp: " có việc gì."

      Sau đó chỉ vào gương, giật giật khóe miệng: "Bộ dáng. . . . . . Có chút dọa người mà thôi."

      Mẹ Hoắc vỗ ngực cái, thở phào hơi, nóng nảy mặt mẹ lại bị khinh thường thay thế : "Rốt cuộc cũng biết rồi sao, làm cho con mắt cùng lỗ tai của chúng ta bị độc hại mất bao nhiêu lâu !"

      Mẹ khí thế như hồng, đổ ập xuống đập tới, ha ha cười theo: "Lão ngài cực khổ cực khổ!"

      Mẹ Hoắc hổ là đại biểu cho mẹ chồng tốt nhất, lập tức kéo mẹ qua : "Bà Hạ, chúng ta xem mấy người mới vừa đăng ký trong sở, chừng tôi có thể giúp tay."

      "Được rồi, vẫn là bà Hoắc hiểu lòng của tôi nhất."

      Mẹ già hung ác trừng cái, lúc gần còn uy hiếp: "Con cẩn thận chút cho mẹ, đừng có dọa cháu ngoại ta."

      Mẹ Hoắc vẫn cười dịu dàng như cũ: "Cửa cũng đóng."

      Rốt cuộc chỉ còn lại mình , trong lòng run sợ nhìn mặt mình trong gươngg. . . . . . gương mặt vô cùng thê thảm: hai mắt sưng vù gay gắt, chỉ còn dư cái khe hở bé tí; lỗ mũi đỏ bừng, chóp mũi vẫn còn dính vụn khăn giấy trông ghê, tóc, OMG, cách nào có thể diễn tả được bằng lời, giống như bờm sư tử, có bất kỳ quy tắc nào, tóc hai bên đỉnh đầu có mấy sợi hướng lên trời bay múa lại có vài sợi hướng về sau nhộn nhạo, so với bị gió thổi còn xốc xếch hơn.

      Xác thực là thê thảm nỡ nhìn, khó trách mẹ chịu nổi, mẹ chồng đại nhân à, người cực khổ rồi, phải ở cùng với con lâu như vậy.

      Dùng nước nóng rửa mặt, lại dùng khăn đắp lên mắt, để lát, A Hoa mới khôi phục lại chút nhân dạng. Dĩ nhiên nhân dạng ở đây theo tiêu chuẩn cực kỳ thấp, thấp đến mức chỉ có thể gặp người mà thôi.

      Chờ chậm rãi từ trong phòng tắm ra, mẹ Hoắc từ ghế sofa đứng lên, cùng mẹ lôi lôi kéo kéo.

      liền hỏi: "Mẹ, mẹ phải sao?"

      Hai bà lão cùng nhau quay đầu lại, tiếng mẹ này gọi đích xác là có chút hỗn loạn, vẫn là mẹ Hoắc ứng phó nhanh, ngó ngó đồng hồ : "Dì giúp việc trong nhà cũng làm cơm xong rồi, Bé con cùng nhé? Hôm nay cha Hoắc con cũng về đấy, con ăn cùng hai ông bà già chúng ta bữa thôi."

      Mẹ đột nhiên lại vỗ đầu cái: "Ái chà, ông Vương Bá buổi tối sang nhà ông ấy ăn lẩu, món này nóng trong, phụ nữ có thai ăn tốt."

      Ngụ ý, chính là đuổi con gả ra ngoài chứ sao.

      may là mẹ Hoắc đủ nhiệt tình, đủ nể mặt, vì vậy liền trở về phòng thay quần áo, cầm theo ví ra ngoài.

      Trước khi ra cửa, mẹ Hoắc nhìn mặt hồi lâu, muốn lại thôi.

      ngượng ngùng gãi gãi đầu hỏi: "Rất khó coi sao? Nếu con quay lại trang điểm ?"

      Mẹ Hoắc vội khoát tay: " cần, cần, hóa học đối với thai nhi tốt."

      liền chân chó kéo mẹ Hoắc: "Con cũng nghĩ như thế, khó coi khó coi, cha Hoắc chắc chê con dâu xấu đâu mẹ nhỉ."

      Mẹ Hoắc liền vỗ vỗ vai đáp: " gì vậy, cha Hoắc mấy ngày nay hỏi thăm nhiều lần, sao thấy Bé con sang chơi, ông ấy nhớ con nhưng ngại ra mà thôi."

      "Vậy tốt quá."

      bao lâu đến Hoắc gia, mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy cha Hoắc ngồi ghế sofa đọc báo.

      Ông liền nghiêng đầu qua hỏi: “ Bé con tới rồi sao?"

      gật đầu như giã tỏi, chạy đến ôm ông, phía sau là tiếng đầy lo lắng của mẹ Hoắc: "Con chậm chút."

      Gương mặt ngăm đen của cha Hoắc hiếm khi mỉm cười, nếp nhăn nhíu chung chỗ, trông rất hạnh phúc.

      Thấy gương mặt này, gương mặt bảy tám phần tương tự chết tử tế xong khác liền xông vào trong óc, phất tay đuổi nó , ôm cánh tay cha Hoắc làm nũng: "Nghe cha nhớ con."

      Cha Hoắc thương vuốt đầu của , cười , liền chu miệng lên xoay mặt qua: "Con liền biết cha chỉ nhớ cháu nội của mình mà thôi."

      "Nào có chứ, cha còn tưởng rằng con dâu bị con trai chọc cho tức giận mà chạy mất, thấy con trở lại, mừng rỡ thể ."

      Khụ. . . . . . ra cha Hoắc cũng biết chuyện hài sao.

      Chẳng lẽ người nào đó được di truyền từ vị đại BOSS trước mắt này.

      Dừng lại dừng lại, tại sao lại có tiền đồ mà nhớ tới người kia rồi.

      Vì vậy liền vuốt bụng, kêu lên: "Mẹ, cháu của người nó đói bụng, khi nào mới được ăn cơm."

      Mẹ Hoắc bê món ăn từ trong bếp ra : "Ăn cơm thôi, mọi người mau rửa tay."

      Rồi mẹ Hoắc liền quay sang với dì giúp việc mấy câu, dì ấy nghe xong liền lên lầu.

      Chờ và cha Hoắc rửa tay xong tới chân cầu thang dì giúp việc cũng xuống tới nơi, phía sau dì ấy còn có tiếng bước chân thình thịch. Tiếng chân đạp lên cầu thang hết sức vội vàng, trái tim của cũng theo đó mà kịch liệt nhảy dựng lên, loại dự cảm tốt liền ập đến, nhờ ơn của ngọc hoàng thượng đế dự cảm kia liền trở thành .

      Hoắc Sở Kiệt hùng hùng hổ hổ, chút do dự, dằn nổi xông vào trước mắt .

      thoáng vừa nhìn thấy sững sờ đứng ở bậc thang, chẳng khác gì gà gỗ vậy.

      chân giẫm lên cầu thang bằng gỗ, mu bàn chân trắng bệch đặt cầu thang nâu vàng tạo thành đối lập rệt, kích thích ánh mắt của .

      đứng ở cao, mà lại đứng đất bằng, hình bóng gầy gò đâm thẳng vào tròng mắt.

      Tóc xốc xếch, cằm vót nhọn, gương mặt hõm sâu, quần áo lôi thôi.

      Áo sơ mi trắng nhiều nếp nhăn dính người, phản chiếu ít gương mặt, trắng đến dọa người, nhịn được mà muốn nhắm lại.

      Mẹ Hoắc khoa trương, gầy trông thấy, gương mặt giống hệt như Vampire cả ngày thấy thái dương vô cùng dọa người.

      Ống quần có vẻ rộng thênh thang, hình như còn có thể nhét thêm chân vào nữa.

      Ánh mắt của dám nhìn thẳng.

      Đỏ ngầu đầy tia máu, rồi lại nóng như bốc hỏa, toàn bộ đều ngừng ở người .

      nhấc chân muốn bước lên phía trước bước, đột nhiên run run, lui về phía sau , chân của dừng ở giữa trung, ánh sáng chói phản xạ vào trong mắt.

      Con ngươi giống bị ghim vào, là đau.

      vội vàng xoay người, đỡ cha Hoắc : " đói quá, ăn thôi."

      Giọng cực kỳ khô khan, đến phòng ăn chỉ mất vài bước nhưng lại như bàn chông.

      Sao lại ở nhà?

      ra là bố trí đâu vào đấy cả rồi.

      nhìn mẹ Hoắc, ngược lại bà cũng trốn tránh, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, vẫn dịu dàng như vậy.

      Bỗng dưng bà liền quát lớn: "Sở Kiệt, còn đứng đơ ra đấy làm gì, mau xuống đây giúp mẹ tay bưng canh."

      Cha Hoắc như phát ra vùng đất mới, kinh ngạc mà : "Làm sao lại tất? Thấy vợ nên quá kích động?"

      Mẹ Hoắc đứng ở nơi đó cười cười, dì giúp việc cũng che miệng len lén vui sướng.

      cùng với cha Hoắc ngồi xuống, ông cũng mở miệng châm chọc: "Tiểu tử thối kia còn có hơi sức?"

      Cha Hoắc liếc nhìn ra hậu phương tiếp: "Cũng ba bốn ngày ăn uống gì rồi, cũng biết ai đưa tin, tự nhiên lại biết đường mà xuống đây?"

      Giọng uy nghiêm của cha Hoắc vang dội khắp phòng ăn, người nào lên tiếng, hô hấp cũng ép tới rất thấp.

      Lúc chuẩn bị rơi vào trầm mặc, liền hợp thời ho khan tiếng, bóng đen chợt lóe, đôi tay kéo lại: "Sao thế ?"

      Hoắc Sở Kiệt ngồi xuống, người sát tới gần, vội vàng lại lo lắng nhìn chằm chằm, lặp lại: "Vợ à, em làm sao vậy?"

      Mặt của phóng đại ngay trước mắt, gương mặt trắng bệch cứng rắn đặt trước mặt .

      Gần như vậy, nhìn càng thêm chân , hốc mắt hõm sâu vào, dưới mí mắt đầy thâm quầng, râu ria cằm cũng mọc loạn lên.

      Bởi vì gầy rất nhiều, ngũ quan càng lộ vẻ thâm thúy, con ngươi đen như mực, hận thể chạy đến người .

      Dĩ nhiên A Hoa hề khoa trương, là mặt gầy quá mức, hơi thở phun lên mặt quá mức nóng bỏng, vì vậy cẩn thận liền tự luyến.

      Vì vậy cẩn thận. . . . . . Liền mềm lòng.

      Lúc mềm lòng tới có bất cứ dấu hiệu nào.

      Nhưng biết vì sao mình lại nhanh tha thứ cho đến vậy, mặc dù thể thừa nhận, chiêu khổ nhục kế này, xác thực tốt vô cùng.

      nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng sức rút tay, giống như rất nhiều lần trước đây, đều thất bại.

      Hoắc Sở Kiệt vốn là người cố chấp như vậy, chỉ cần nắm trong tay , liền cho phép người khác rút ra.

      Cường thế chính là phong cách của , cố chấp chính là tư thái của .

      "Mẹ, món ăn còn chưa xong ư, con đói."

      trừng mắt với mẹ Hoắc, sau đó lại quay sang với cha Hoắci: "Cha, công việc gần đây có bận rộn ?"

      Cha Hoắc từ từ thu hồi tầm mắt, hỏi đằng, lại trả lời nẻo, tự nhiên lại : "Tiểu tử thối gặp phải đối thủ rồi."

      "Năm tháng thúc giục người già."

      Cha Hoắc khó có khi cảm thán như vậy, còn trẻ nữa nên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt, ngực như có gì đó chặn lại, lại sắp tràn ra tới nơi: "Cha, cha có già đâu? Lần trước xem tin tức, bạn con còn thế nào mà ngài mười năm cũng thay đổi, phong thái vẫn như cũ."

      "Ha ha ha ha...."

      Cha Hoắc sảng lãng mà cười to, nếp nhăn mặt tuyệt ảnh hưởng đến tâm tình của ông: "Vẫn là Bé con giỏi chuyện nhất."

      "Ăn canh."

      Bát canh bốc hơi nóng cùng mùi thơm đưa tới trước mặt, bàn tay này so với trước kia thanh mảnh hơn rất nhiều, khớp xương càng thêm lộ gân xanh hằn đập vào trong mắt của , đáy lòng đảo lộn hồi, đủ các loại tư vị hỗn hợp ở chung chỗ.

      nghiêng đầu sang chỗ khác, rũ mắt xuống, nắm chặt tay lại, cả người của cũng nghiêng sang chạm vào da của lạnh.

      vừa mới phục hồi tinh thần, bàn tay ấm áp dán lên da, lại lạnh khác thường, xương đập vào xương, lạnh khiến toàn thân căng thẳng run run.

      Trong ký ức của Hoắc Sở Kiệt, vĩnh viễn giống như đốm lửa, chưa từng lạnh như vậy bao giờ.

      Bỗng nhiên suối lệ tuôn trào, sợ giây kế tiếp, bản thân liền nhịn được ở trước mặt mọi người mà rơi nước mắt.

      đột nhiên che miệng đúng lên, chạy thẳng tới phòng tắm.

      Lúc vẫn còn chạy như bay ở hành lang, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống, thanh rơi vào sàn nhà mồn .

      Từng điểm từng điểm gõ vào đầu quả tim.

      Tại sao, lại đau thế này.

      còn chưa đến phòng tắm, liền bị người từ phía sau ôm lấy, ôm đóng cửa phòng tắm, xoay người đưa lưng về phía cánh cửa. Rồi từ từ xoay người của qua, tay của đưa lên , đầu ngón tay run run, cẩn thận leo lên khóe mắt, từng chút từng chút lau , mà lại khóc càng hung hơn.

      cố chấp cúi thấp đầu, cắn môi muốn phát ra bất kỳ thanh gì.

      Môi của lại ghé sát vào tai thân thiết :

      "Vợ à, đừng giận nữa có được hay ?"

      " biết mình sai lầm rồi."

      "Mẹ đánh ba bạt tai, từ đến lớn, đây là lần đầu tiên bà đánh ."

      "Em xem ông trời cũng trừng phạt , để cho gầy những 23 cân."

      "Vợ à, như vậy em có phải hả giận hay ?"

      Hoắc Sở Kiệt nhàng lắc lắc người , lời thấp tràn ngập ở bên tai, hô hấp của nóng, rốt cuộc còn lạnh lẽo nữa.

      hơi ngăn ở trong lồng ngực, để ý đến cha Hoắc, mẹ Hoắc vẫn còn ở phòng ăn, buột miệng to: " gầy như vậy rất hay sao? Lấy chính thân thể của mình ra mà đánh cuộc, chỉ có loại người biến thái như mới làm ra được!"

      hung thần ác sát ngẩng đầu, phẫn hận nhìn , khuôn mặt trắng kia liền khựng lại, thế nhưng lại nở nụ cười: "Vợ à, ra nhớ em cùng với bảo bối nên khó có thể nuốt trôi được, cho nên mới..."

      "Hừ!"

      nghiêng đầu muốn phản ứng đến , thế nhưng lại quay mặt của sang, ngón tay bao trùm ở mặt của nhàng xoa bóp: "Bé con à, về sau bao giờ để em phải khóc nữa, tha thứ cho có được hay ?"

      "Về sau mang..." dừng lại, lúng túng cúi đầu, rồi mới : " lấy thân thể ra đùa giỡn nữa."

      chăm chú nhìn , thấy tức giận mà lại còn toét miệng ra cười, thâm tình mà : "Bởi vì thân thể của .... Chỉ thuộc về mình em."

      "Cút!"

      nhẫn nhịn ngừng vung ra cái tát, vỗ vào đầu vai , nhưng vừa chạm đến lại mềm lòng.

      Mặc dù lời xin lỗi phần lớn đáng giá để cho phụ nữ tin cậy, thế nhưng vào thời điểm này lại rất có cốt khí, liền lựa chọn tin tưởng vào .

      Mặc du hiểu rất là do mẹ Hoắc tạo cơ hội, mặc dù hiểu này tên đàn ông thối này giở thủ đoạn ám muội, nhưng làm thế nào được, chính là cha của con , là người đàn ông mà .

      Mặc dù sau khi biết chuyện hận đến muốn chết, mặc dù thương tiếc mình, nhưng làm thế nào được chứ, thận trọng nhẫn tâm thủ đoạn, chỉ là vì muốn mình mà thôi.

      Mà đối tượng nhẫn tâm lại là quá khứ của , là tính mệnh của .

      nhón chân lên, ôm lấy đầu của , mở to mí mắt sưng vù: "Hoắc Sở Kiệt, đánh cuộc thắng."

      sửng sốt lâu, mới ôm lấy , lại dám dùng quá sức, kéo hông của dán vào thân thể của mình.

      Trái tim của ngừng nhảy lên, môi của chạm vào , hơi thở quen thuộc như vậy, nhẫn nhịn nhưng vẫn ngừng run rẩy, lại nghe thấy : "Ừ, cũng cám ơn em còn nguyện ý ."

      Hoàn chính văn.
      Last edited: 31/12/14

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện Hoắc Sở Kiệt (1)

      "Nếu mà được như vậy quá tốt, ấy cũng gặp phải người khác."

      ấy vĩnh viễn cũng biết, khi tôi ra những lời này cho dù rất muốn thừa nhận nhưng quả bản thân tôi nổi điên lên vì ghen tị.

      Ghen tỵ này giống như có hàng vạn con kiến đồng thời xông vào trong mạch máu, hút lấy máu của tôi từng giọt , từng giọt từng giọt mài mòn kiên nhẫn của tôi.

      Rất lâu sau đó, tôi vẫn chìm đắm trong trạng thái đau khổ này, nhìn ấy từng bước từng bước cách tôi càng xa.

      Vào cái ngày sinh nhật 18 tuổi của ấy năm đó, tôi xin nghỉ từ sớm, cởi bỏ bộ quân trang nặng nề người xuống, rồi còn cố ý mua bộ đồ mới tinh nữa chứ. Áo sơ mi trắng, quần dài màu xám tro, vì có người từng với tôi rằng ấy thích nhất nam sinh ăn mặc như vậy, sạch lại hào phóng. Tôi siết chặt chiếc túi gấm trong tay, đến trường đại học được ca tụng là trong những trường đẹp nhất nước.

      Hiên tại là giữa tháng ba, xuân về trăm hoa đua nở, trong khí cũng tràn ngập mùi của hương hoa và cây cỏ. Từng gương mặt thanh xuân đầy phấn chấn non nớt từ từ lướt qua tôi, đáy lòng kìm được hân hoan. Chỉ muốn nhanh chút, muốn nhanh được nhìn thấy ấy.

      Xa xa có thể thấy mái lầu đỏ tươi của khu ký túc xá nữ, nóc nhà đo đỏ càng ngày càng gần, trong lòng thế nhưng lại kìm được kích động, lại mang theo mấy phần thấp thỏm. Nắm chặt cái túi nho trong tay ..., mặt ngược lại vẫn lạnh lùng trước sau như , đừng nên hỏi taị sao tôi lại biết được điều đó, bởi vì mỗi khi có nữ sinh ngang qua, phần lớn đều tránh sang bên cạnh chắc là sợ tôi hù dọa bọn họ đây mà.

      Hết cách rồi, bản thân từ khi sinh ra vác khuôn mặt đen, nên từ duyên phận với nữ sinh liền tốt, mỗi khi nhìn thấy tôi liền lẩn mất. Chung quy lại chỉ có cái đuôi suốt ngày dính ở đằng sau lưng của tôi, có muốn bỏ cũng nỡ.

      Nghĩ đến ấy, lại nhịn được mà kích động. Rốt cuộc, đến đầu đường, quẹo trái, chính là ký túc xá túc của ấy.

      Tôi vừa muốn rảo nhanh bước chân, đưa tay vào trong túi cầm lấy điện thoại, nhưng chợt khựng lại.

      Cách đó mười mấy thước, có người con cao gầy cười tươi rói, hàm răng bị ánh mặt trời chiếu vào trông cực kỳ chói mắt, gương mặt trắng nõn bừng sáng, ngọt ngào khiến cho tôi dám nhìn thẳng.

      Tuy nhiên lại nhịn được, ánh mắt liền thẳng tắp chiếu sang, vừa thiết tha lại tham lam.

      Trái tim, như bị ai cầm búa nặng nề gõ lên.

      ấy ôm người thanh niên, hơn nữa thân thể lại còn dán lên người của cậu ta, vô cùng thân mật, chỉ chừa lại cho tôi bên sườn mặt.

      Cho dù như vậy, tôi vẫn có thể nhận thấy được, ánh mắt của chỉ hận thể híp lại, lộ ra ánh sáng rực rỡ đến mức tận cùng.

      Nhưng tia sáng kia, chỉ thuộc về cái người đưa lưng về phía tôi kia.

      Quần Jean màu xanh dương bạc màu, áo phông bình thường, đây chính là người ở trong lòng của ấy sao?

      , tại sao ấy có thể thích người khác!

      Chẳng lẽ ấy lại biết, tôi ấy mười tám năm, từ khi tôi được ôm thân hình trắng nõn nà mập mạp từ trong nôi kia, từ khi ấy khóc thút thít nhưng khi nhìn thấy tôi liền nhếch miệng cười tươi, nước mắt nước mũi chan hòa vào nhau, từ lúc đó trong những mộng xuân của tôi khắp nơi đều là bóng dáng của ấy, kể cả lúc ăn cơm, lúc ngủ hay hít thở bình thường nhất cũng thể ấy.

      Thế mà sao ấy lại nhẫn tâm bỏ tôi sang bên, ngả đầu vào trong ngực của người khác như vậy.

      Giờ khắc này, tôi đố kị muốn nổi điên, hận thể tiến lên đánh cho tên tiểu tử kia trận, tại sao cậu ta lại dám ôm lấy của tôi chứ.

      Tại sao?

      Tôi cho phép.

      Đúng, tôi cho phép, cho phép cậu ta ôm ấy, cho phép đến gần ấy ngay cả đầu ngón tay.

      Tôi siết chặt quả đấm, khớp xương kêu lên răng rắc, nhấc chân xông tới bên kia. Thậm chí tôi cảm thấy hỏa khí bốc lên trán phù phù, nhưng bả vai lại bị ai đó nắm lấy: "Ông bạn à, tỉnh táo chút!"

      Tôi quay đầu lại, căm tức nhìn người kia: "Tỉnh táo cái rắm, người của tôi sắp bị tên tiểu tử kia nhúng chàm rồi !"

      Tôi nghĩ giờ phút này, mặt của tôi nhất định là bao phủ tầng hàn băng,ánh mặt trời ấm áp tự động cách ly với đỉnh đầu, mà thanh, đủ để rét chết người.

      Vậy mà người thanh niên đứng đối diện với tôi …, đúng vậy, đó là người thanh niên, cậu ta dần dần thu hồi nụ cười ấm áp mặt rồi bày ra vẻ mặt vẻ mặt kiên định mà cố chấp vô cùng xa lạ: "Hoắc Sở Kiệt, con bé cũng phải là người phụ nữ của cậu."

      "Nên cậu quyền tước bỏ quyền lợi được của nó."

      Cậu ta lui ra bước, rồi bỏ tay ra tiếp: "Nếu như cậu con bé nên để cho nó được quyền tự mình lựa chọn. Vô luận buồn vui, đều là tuổi thanh xuân của con bé, cậu nên tôn trọng."

      Hạ Nghênh Xuân, trai của ấy, người em tốt của tôi cũng chính là người vừa những lời vừa rồi.

      Cậu ấy trịnh trọng thông báo cho tôi, , phải là ra lệnh cho tôi mới đúng, thể can thiệp vào cuộc sống của ấy.

      Nhưng ấy can thiệp cuộc sống của tôi, can thiệp đến 18 lần, tại sao hôm nay lại muốn tôi đem thành quả dâng tặng cho người khác.

      Tôi thở ra hơi, nhìn lại Hạ Nghênh Xuân: " có ai thế giới này ấy hơn tôi."

      Quả đấm siết lại chặt, vật kim loại trong túi gấm đâm vào lòng bàn tay, càng làm cho tôi tỉnh táo thừa nhận này.

      Đúng, tôi tin tưởng, có người đàn ông nào, có thể ấy hơn mình.

      "Cậu là thần sao?"

      Hạ Nghênh Xuân tà tà dựa vào cây ngô đồng phía sau, khôi phục lại vẻ ôn hòa vốn có: "Hoắc Sở Kiệt, cậu phải. Vì thế hãy cho con bé cơ hội, lựa chọn con đường của chính mình."

      Tôi vừa muốn phản bác, lại bị cậu ta cắt đứt: "Nếu như cuối cùng con bé sai lầm, tôi can thiệp nữa. Ngược lại, tôi tin, cậu chăm sóc cho nó rất tốt."

      Rồi cậu ấy bước bước dài tiến lên vòng tay qua cần cổ của tôi, dùng sức ấn lên bả vai của tôi: "Xin hãy tiếp nhận khẩn cầu của người như tôi."

      Đây là Hạ Nghênh Xuân mà tôi vẫn quen thuộc ư, dĩ nhiên là phải.

      Cậy ấy thế nhưng lại khẩn cầu tôi, kèm theo ánh mắt khẩn cầu đó, mặc dù tôi muốn thừa nhận đó chính là chân thành, nhưng đích xác lại là .

      Tôi giận dữ hất tay của cậu ấy ra: "Tại sao cậu lại cho là, tôi thể để cho ấy hưởng thụ được tuổi thanh xuân."

      Hạ Nghênh Xuân nắm lấy cánh tay của tôi đáp: "Bởi vì, trước đây con bé có với tôi là, nó rất thích cậu bé, rất thích, rất thích. Con bé người này chính là mối tình đầu của nó nên nhất định phải đuổi kịp cậu ta."

      Hạ Nghênh Xuân lại nâng cánh tay khác lên chỉ chỉ: "Cậu xem , con bé vui mừng như thế nào, nhất định là đuổi tới tay rồi."

      Tôi theo hướng đó mà nhìn sang, lúc này ấy cũng phát ra chúng tôi, nên liền lôi kéo cậu thanh niên kia hào hứng chạy tới.

      Gió thổi làm rối tung mái tóc ngắn của ấy, vểnh lên bầu trời, hoạt bát dí dỏm như vậy, chói mắt như vậy, nhưng khuôn mặt tươi cười ấy lại thuộc về tôi.

      Quả đấm càng siết chặt hơn, tôi hận thể hung hăng đánh cho người nam sinh kia dừng lại.

      Nhưng Hạ Nghênh Xuân để lại dấu vết túm lấy tôi : "Cậu nhìn xem, bọn chúng rất xứng đôi."

      Xứng đôi sao?

      Cùng tôi có quan hệ gì đâu chứ.

      Tâm chìm đến tận đáy cốc, tôi xoay người muốn , lại bị bóng hình quen thuộc nhào tới, từ sau kéo lấy cổ tay của tôi hỏi: "Hoắc Sở Kiệt, đâu thế? phải thay em tổ chức sinh nhật sao?"

      Ba chữ vang vang có lực như vậy, trừ ấy ra, còn có ai gọi tôi như thế chứ.

      ấy sôi nổi đến trước mặt tôi, lúc này cao thước bảy, ngẩng mặt lên là đến cằm của tôi, hương thơm thiếu nữ đặc biệt xông thẳng vào trong hơi thở của tôi, đáy lòng đóng băng kia lòng đột nhiên lại rung động dữ dội. Mỗi dây thần kinh trong thân thể của tôi đều kêu gào, rằng tôi rất cần ấy, tôi ấy, muốn hung hăng khảm vào sâu trong thân thể của mình.

      Có như vậy, cũng thích người khác, cũng ngả đầu vào trong ngực của người khác.

      Tôi buộc chặt hai cánh tay, muốn ôm lấy , lại bị Hạ Nghênh Xuân lại kéo tôi lại, đối với người thanh niên kia: "Quý Quân, đây là người em Hoắc Sở Kiệt của tôi, cậu cứ gọi Hoắc là được."

      ấy vừa nghe được câu kia, lập tức buông tay ra, sau đó kéo cậu ta đến trước mặt tôi, dương dương tự đắc, hả hê : "Hoắc Sở Kiệt, đây là bạn trai của em, đẹp trai chứ!"

      Cậu thanh niên tên là Quý Quân đó bất mãn nheo mắt nhìn , nhưng trong mắt lại là sủng ái mà tôi vô cùng thuộc.

      Tôi quay đầu, muốn chứng kiến màn chói mắt này: "Tìm Thần Thần ."

      xong tôi lưu luyến chút nào, lấy điện thoại di động ra bấm số của Tống Thần, lại nghe được người ở đầu dây bên kia thận trọng gọi tiếng: "."

      Tống Thần đứng ở sau lưng tôi cách đó xa, khiếp sợ nhìn tôi chằm chằm, nhưng ánh mắt bay tới người Hạ Sơn Chi lại nhanh chóng rũ xuống.

      ra là Tống Thần biết, bọn họ cũng đều biết, chỉ gạt mình tôi mà thôi.

      có thể bi thương thêm chút nữa được , tôi khỏi cười tự giễu: Hoắc Sở Kiệt, mày tâm tâm niệm niệm đợi đến ngày ấy trưởng thành để tỏ tình, tâm tâm niệm niệm ấy nhiều năm
      Như vậy, nhưng ngờ ấy lại người khác.

      Hoắc Sở Kiệt, kết quả mày rất thất bại!

      Bữa cơm này, ấy vẫn cùng Quý Quân ở bên cạnh liếc mắt đưa tình, thậm chí muốn đút cho cậu ta ăn nữa.

      Khi ấy bĩu môi tiến tới bên cạnh cậu ta, mong đợi trong ánh mắt của ấy rốt cuộc liền khiến cho tôi giận dữ.

      Nện quả đấm mạnh lên mặt bàn, làm cho mấy người ngời ở đó đều kinh ngạc đến ngây người.

      lát sau, ấy lại còn khoa trương ôm ngực, nhạo báng mà : “Chú Hoắc à, gần đây thận hỏa quá vượng rồi chăng?”

      ấy chau mày lại, mang theo ý vị giễu cợt, biểu tình thế này thoạt nhìn vẫn quen thuộc nhất.

      Tôi hận thể tiến lên túm lấy ấy, mang ấy rời khỏi lòng ngực của cái cậu Quý Quân đó.

      “Bạn bọc Hạ Sơn Chi, cậu có thể văn minh chút được ?”

      Quý Quân bất mãn nhìn ấy , mà ấy lại gật đầu như giã tỏi, vội vàng kéo tay cậu ta lấy lòng: “ có lần sau đâu, hì hì.”

      Mặt Quý Quân vẫn đen lại, nên ấy liền nằm ở vai cậu ta, lắc lắc cánh tay của cậu ta mà : “Em sai rồi vẫn được sao, đừng giận nữa…, cười cái, phải dáng vẻ lúc cười của vẫn dễ nhìn nhất sao”.

      Quý Quân tức giận gõ gõ lên trán của ấy : “ làm cho người ta tĩnh tâm chút nào.”

      ấy lại giống như trẻ con nũng nịu dán lên người cậu ta : “Cho nên mới cần người nào đó lo cho em chứ sao.”

      Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, cái loại trao đổi đó, mười phần đâm vào lòng người.

      Tống Thần cùng với Hạ Nghênh Xuân đều quay sang nhìn tôi, có phải muốn an ủi ?

      Tôi chưa bao giờ thấy ấy đối với người nào mềm mại dịu dàng như vậy, mà trước mắt ấy, hình như người kia trở nên quen thuộc vô cùng.

      hề để tâm, để xuống tư thái lấy lòng người khác.

      Hạ Sơn Chi, mười tám năm nay, tôi luôn chỉ thấy hoành hành ngang ngược, nhưng vẫn được tôi mực dung túng, cưng chiều.

      Nhưng, tại ấy cần tôi nữa rồi, trong mắt, trong lòng của ấy, chỉ nhìn thất hình bóng của người khác.

      Sao mà bi ai.

      Cơn giận của tôi chợt biến mất trong nháy mắt, chỉ còn cảm thất bi ai.

      mình tới cuối hành lang, cầm lấy cái túi bị nắm chặt đến mức nhăn nhúm, bên trong lẳng lặng chứa chiếc nhẫn.

      Chiếc nhẫn mộc mạc này ngốn hết tháng tiền lương của tôi, có bất kỳ trang trí cầu kì nào, khó trách ấy lại thích.

      Mãnh liệt nâng cánh tay lên, hướng ngoài cửa sổ vung tới.

      “Nghe thấu lời của tôi rồi hả?”

      Giọng cứng rắn của Hạ Xuân Xuân vang vọng đến, tôi muốn phản ứng đến cậu ta chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Tôi này người em, cậu cũng đừng quá để ý, đó chỉ là cuộc mà thôi. Cậu cũng biết tình thời đại học là đáng tin nhất, chừng quá mấy ngày, bọn chúng liền chia tay. Đến lúc đó phải cậu có cơ hội sao?”

      Tôi hoài nghi có kỹ năng lật ngược trái của Hạ Xuân Xuân, mặt đỏ mặt trắng, quả nhiên là thành thạo.

      Nhưng tôi lại nghe lọt mấy câu trước kia của cậu ta hơn.

      Cho ấy cơ hội, ra ngoài.

      Vì thế tôi chút do dự xoay người rời , để phải nhìn thấy cảnh cười cười với nam sinh khác, dù là từng giây từng phút.

      Tôi sợ mình nhịn được mà giết chết người kia.

      Về đến nhà, đối mặt với khoảng gian đen kịt, hơi thở vắng lặng đập vào mặt.

      Tôi từ từ thả tay ra, mồ hôi thấm ướt cả túi gấm.

      Đúng, tôi tài nào bỏ được, thể nào vứt bỏ được.

      Bởi vì tôi tin tưởng, ấy trở về. Bởi vì có ai ấy hơn tôi cả.

      Cho nên tôi tuyệt hối hận, muốn đánh thử canh bạc này, cho dù lấy cả tính mạng ra đặt cược, cược rằng đành lòng.

      “Hoắc Sở Kiệ, cứ nghĩ người ngủ ở bên gối từng thiết kế ra vụ tai nạn xe cộ kia, tôi liền lạnh cả người, người như vậy, ai có thể chịu được chứ?”

      ấy đau lòng muốn chết mà khinh bỉ nhìn tôi, từng chữ từng chữ thành câu, như đao sắc bay thẳng tới.

      Cho tới bây giờ, cho tới tận bây giờ, chỉ có ấy mới có năng lực trong nháy mắt làm tôi tan rã.

      “Lại định cậy mạnh? Người thô lỗ như , cũng chỉ biết dùng sức mạnh mà thôi”.

      Nhưng làm sao ấy biết, nếu như đối mạnh mẽ áp chế, tôi làm thế nào kiến ấy quên người khác, làm thế nào để cho ấy mình.

      “Từ trước tới giờ có phải em chưa từng với rằng, Hoắc Sở Kiệt, em , rất , rất .”

      “Có lẽ tại sâu bằng em, nhưng, mà em cố gắng đuổi thoe bước tiến của .”

      ấy làm sao biết được, lúc tôi nghe được lời này, tôi cảm thấy bản thân may mắn cỡ nào, khi lấy tính mạng của mình ra đánh cuộc.

      Tôi cao hứng cỡ nào, vì bản thân thắng cuộc.
      Last edited by a moderator: 23/2/15

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :