1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh giới màu hồng phần - Ô Sao (Quân nhân) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Tiếp theo

      Từ Trạm về nhà sớm, thấy Cố Du bận rộn trong phòng bếp.


      bàn các loại thức ăn vô cùng đơn giản, bề ngoài đẹp mặt lắm.


      " về rồi?" mang tạp dề hồng nhạt quay đầu cười.


      Từ Trạm nhiều lần ảo tưởng trải qua cảnh ấm áp này trường hợp đột nhiên xuất , chỉ có thể trấn áp, lẳng lặng nhìn .


      Thấy trả lời, Cố Du cười cười, "Tôi biết nấu ăn."


      đúng , tất cả đồ ăn bàn đều liên quan đến trứng gà: trứng xào, trứng gà xào cà chua, trứng gà xào rau hẹ, trứng gà xào dưa chuột, canh trứng. . . . . .


      Hốt hoảng thâm nhập, Từ Trạm ngửi thấy rất thơm, cũng rất yên. hoài nghi vì sao luôn chờ mong cảnh tượng này xuất chính mình lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi, Cố Du quá mức bình tĩnh, sau giông tố thử thách, im lặng mà suy sụp tiếp nhận , nhưng cảm giác ràng, đơn giản như vậy.


      Cố Du chủ động đưa ra ý tưởng uống ít rượu, Từ Trạm hỏi muốn uống gì, hơi do dự.


      "Nhớ ngày đó chúng ta uống rượu sao?" cười hơi thẹn thùng, "Tôi quên tên."


      đem rượu ra, hôm nay đơn giản muốn uống nhiều, để đừng suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, đợi tâm tình của khôi phục lại bình thường, cho biết kế hoạch mình muốn trầm tư suy tính.


      Nhà ở cũng có cửa sổ gió thổi nhàng, hai người ngồi đối diện, Cố Du đột nhiên nghiêng người, chạm ly với , "Từ Trạm, cám ơn ."


      "Giữa chúng ta đừng vậy." Ánh mắt Từ Trạm nghiêm túc.


      "Tôi có thể hỏi vài vấn đề sao?"


      "Uhm."


      "Nếu. . . . . . Lúc trước tôi ngay cả chân tướng cũng muốn biết sống chết gả cho , còn có thể giúp tôi tra ra thủ phạm sao?" biết là rượu hay cái gì khác, hai mắt hơi mơ mơ màng màng, sương mù mờ mịt.


      Từ Trạm kịp phản ứng ngờ thấy đặt bàn tay hơi lạnh vào lòng bàn tay mình, "Có."


      Trong nháy mắt, đè nén quá lâu bí mật dâng lên gây ra tai hoạ, chăm chú nhìn mặt , thời gian qua nhanh, thế vô thường, chỉ có mình động tâm nhảy thình thịch là chưa bao giờ thay đổi.


      nhớ kế hoạch chặt chẽ cẩn thận vaf ước nguyện lúc đầu, thầm muốn toàn bộ chân tướng cho , "Du Du, ra sớm. . . . . ."


      Mê muội đánh gãy lời thổ lộ, bỗng nhiên đứng dậy, vừa nặng nặng ngã nhào đất. Ly rượu bị rơi vỡ, chất lỏng rượu đỏ thẩm văng khắp nơi.


      Cố Du dùng sức kéo Từ Trạm ra khỏi phạm vi mảnh thủy tinh , dùng caravat cột ngồi dựa vào góc bàn trà.


      "Em. . . . . ." Đầu lưỡi có cảm giác nặng nề, Từ Trạm ra lời, trước mắt là bóng dáng mơ hồ của Cố Du, lúc lúc .


      "Thuốc mạnh, có việc gì," Cố Du cúi đầu , ngồi chồm hỗm bên cạnh , "Trong khoảng thời gian này tôi nghĩ rất ràng, dù thế nào vẫn cám ơn , tôi biết đối địch với hai người kia, nên trách , lựa chọn của mới là quyết định chính xác. hoàn thành quy ước, tôi nhất định tuân thủ lời hứa của tôi. . . . . ."


      hơi dừng lại, thấy vẻ mặt Từ Trạm ra sức nheo mắt và giãy dụa khi thống khổ, biết vì sao, đáy lòng co rút đau đớn mạnh mẽ, hít sâu, Cố Du tiếp tục : "Nếu tôi có cơ hội sống sốt. . . . . ."


      xong, móc điện thoại di động của Từ Trạm ra, nhanh chóng thay đổi quần áo, kéo ba lô chuẩn bị xong dưới giường ra, rời khỏi nhà.


      Thời gian là chín giờ tối, lần đầu tiên Cố Du để ý sai lệch múi giờ, dùng điện thoại di động của Từ Trạm gọi điện thoại cho Phương Nhàn.


      Điện thoại kết nối, Phương Nhàn bị hoảng sợ, "Chị, sao lúc này lại tìm em, có phải có việc gì ?"


      Giọng quen thuộc khiến Cố Du cuối cùng kiềm chế được, nước mắt lăn hai má, nhanh chóng bị gió bốc hơi lên, cố gắng ngăn cản nghẹn ngào, giống như bình thường, cười mở miệng, "Lần nào chị gọi điện thoại cho em đều có chuyện? có lương tâm! thể đột nhiên nhớ em muốn vài câu?"


      "Có phải Từ Trạm khi dễ chị ?" Phương Nhàn đột nhiên cảm thấy ngực như bị người lấy ra cái gì, đau đớn rất lại khó chịu đến cực điểm, cơ bản tin lời của Cố Du, "Chị, chị tới nước Mĩ ! Em sắp tốt nghiệp , em nuôi chị được ?"


      quá muộn.


      Cố Du tuyệt vọng suy nghĩ, quá muộn.


      "Tương lai em trở thành đại luật sư, " hít sâu, vẫn thể ngăn chặn cúi đầu nghẹn ngào, "Cho dù chị ở nước Mĩ. . . . . . Mặc kệ. . . . . . Mặc kệ chị ở chỗ nào, đều vì em mà kiêu ngạo, còn có cha, cha chắc chắn cao hứng. . . . . ."


      "Chị, rốt cuộc thế nào! Van xin chị ! Rốt cuộc thế nào!"


      bên điện thoại Phương Nhàn hô to, Cố Du lại giống như cái gì cũng nghe được, tự ý xong, "Tuy chúng ta phải chị em ruột, nhưng đều được cha nuôi dưỡng có thể có người em như vậy, là may mắn lớn nhất đời của chị . . . . . . Cũng có thể, chuyện này dùng hết vận may của chị, nhưng dù chị lựa chọn lần nữa, cũng chọn giống như đời này. . . . . . Hôm nay chị làm bữa cơm, kém xa em và cha, chờ em trở về. . . . . . Nếu chúng ta còn có thể gặp mặt. . . . . . Chị nhất định ăn trứng ốp lếp em làm."


      cúp điện thoại, nước mắt thể khống chế, tất cả niềm vui có liên quan Phương Nhàn đều lên trong đầu, sau đó, là thời gian hạnh phúc được Phương Tranh thương chậm rãi thấm vào thể xác sớm tràn đầy cừu hận.


      có nếu như.


      hết sức ràng.


      Người khởi xướng phải trả giá lớn.
      TrâuChris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 17: khẩn cấp

      Nhan Tư Ninh trốn vào toilet ói cả nửa ngày, mới nôn sạch hết rượu uống.


      chưa từng tiếp bữa ăn như vậy, cho là ở quán Địa cửu ngũ công phải rượu đỏ là rượu tây, ai ngờ lại là rượu Mao Đài.


      Thứ rượu trắng này thường hứng thú uống vài ly với cha vào ngày lễ ngày tết, vừa rồi ba bốn ly Mao Đài vào bụng, trong dạ dày như dời song lấp biển, lấy cớ chạy ói sạch mới dễ chịu hơn.


      Uống rượu xem như xong, khiến buồn bực là, bản thân nghĩ mọi việc quá đơn giản.


      Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh chuyện đều rất cẩn thận, những người này tất cả đều là phương diện làm ăn ràng, tới tôi , có chỗ sơ suất.


      Nhưng Nhan Tư Ninh từ bỏ ý định, tin lấy được ít manh mối, chỉ cần có thể lấy chứng cứ xác thực việc Thượng Khôn cấu kết với Tô Ngôn Khanh, cha của Cố Du có thể rửa sạch oan ức.


      kêu nhân viên phục vụ đưa nước suối đến cửa toilet để súc miệng, trang điểm lại, nhìn vào gương điều chỉnh tốt rồi mới trở về phòng riêng.


      vài bước, nhớ phương hướng ràng, phòng riêng ở đây đều là hội viên mình đặt tên, có con số, Nhan Tư Ninh nhìn xung quanh, xa có bóng lưng của nữ nhân viên phục vụ.


      "Công chúa, phiền toái cho hỏi. . . . . ."


      đợi xong, người nọ cũng quay đầu lại nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.


      Nhan Tư Ninh ngẩn ra, chỉ cảm thấy cái bóng dáng kia nhìn rất quen mắt, tên gần như buộc miệng ra, thiếu chút nữa chết cũng nghĩ ra.


      đợi xong, nhân viên phục vụ qua, lần này tìm được phòng rồi, đứng ở cửa do dự.


      Nếu lát nữa mình uống nhiều hơn cho qua chuyện, hậu quả thể tưởng tượng nổi, tuy khư khư cố chấp và tùy hứng, vì vậy Nhan Tư Ninh có lập tức vào phòng, mà trốn ở cầu thang kế bên phòng, gọi điện thoại Vu Duệ.


      kết nối được.


      cúi đầu mắng câu sau đó gọi điện thoại cho Từ Trạm, điện thoại kết nối được trong nháy mắt, tiếng chuông ràng cách phòng thay quần áo của nhân viên truyền đến.


      Cả người Nhan Tư Ninh đều mơ hồ.


      giỡn, Từ đại ca sao có thể ở trong này!


      mạnh mẽ đẩy cửa ra, bóng lưng quen thuộc vừa mới nãy lại xuất ở trong tầm mắt, bỗng nhiên, quay người sang.


      Cố Du và Nhan Tư Ninh bốn mắt nhìn nhau.


      "Chị Du Du!" Nhan Tư Ninh cảm thấy ngày này là quá huyền ảo.


      Cố Du ngờ, gặp Nhan Tư Ninh ở đây, cách nào giải thích, vì sao điện thoại di động của Từ Trạm ở tay mình. ấn tắt còn suy nghĩ điện thoại, tháo pin ném xuống đất.


      "Chị. . . . . . Sao chị ở đây!" Nhan Tư Ninh bộ hơi lắc lư, vấp khăn mặt tán loạn mặt đất té ngã, Cố Du vội vàng đưa tay ra đở.


      Trong chớp mắt đở lấy , Cố Du cắn răng đưa lên con dao đánh vào sau gáy của , Nhan Tư Ninh thể đứng lên cả người mềm nhũng trong lòng Cố Du, hôn mê bất tỉnh.


      Cố Du thể nghĩ được biện pháp khác, chỉ có thể làm như vậy. Nhưng muốn Nhan Tư Ninh gặp nguy hiểm, trái lo phải nghĩ, chỉ có thể đánh ngất trước, rồi đưa đến chỗ an toàn.


      biết người đại diện của Nhan Tư Ninh, vì thế lấy di động ra gọi điện thoại cho ta, người đại diện vừa nghe Nhan Tư Ninh say rượu, sợ tới mức lời đầy đủ chỉ hỏi địa rồi trong vòng 5 phút đến, Cố Du thả điện thoại vào túi sách của Nhan Tư Ninh, bỏ vào rồi từ lối của nhân viên thẳng tới ngõ hẻm bên ngoài cửa sau của lầu .


      Đầu Nhan Tư Ninh đau như muốn nứt ra, vẫn còn cảm giác. Cơ thể dựa cái gì, lắc lắc lắc lắc, hương vị nhàn nhạt tiến vào trong mũi. mạnh mẽ chống mở mắt, chỉ có thể miễn cưỡng mở được khe hở, đầu xiêu vẹo rủ xuống dưới, đúng lúc nhìn thấy phía sau đồng phục nhân viên của Cố Du vì phạm vi lại lớn nên vén lên khoảng, bên trong có vật đen như mực.


      nhận ra, đó là súng.


      Nhan Tư Ninh đột nhiên hiểu Cố Du muốn làm gì, khủng hoảng lan tràn khắp xương cốt tứ chi, há miệng thở dốc, ra tiếng.


      nhanh chóng nghe thấy mấy câu đối thoại mơ hồ, thân thể mềm nhũn, giống như nằm giường.


      "Tiểu tổ tông của tôi ơi! làm tôi sợ muốn chết!"


      Giọng này rất quen thuộc, là người đại diện hô to gọi , nhìn thấy ánh rạng đông, Nhan Tư Ninh dùng hết toàn bộ sức lực kéo ống tay áo của người đại diện, "Tay. . . . . . Di động. . . . . . Vu. . . . . . Vu Duệ. . . . . ."
      TrâuChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Người đại diện biết quan hệ của Nhan Tư Ninh và Vu Duệ, vội vàng bấm điện thoại, đưa điện thoại di động đến gần mặt .


      "Ai vậy?" Cuối cùng, bên kia có giọng lười biếng nhận điện thoại.


      "Cứu. . . . . . Người. . . . . . Du Du. . . . . . Chị. . . . . . Du . . . . ."


      Bịch tiếng, đầu rơi vào chỗ ngồi bằng da xe, Nhan Tư Ninh chống đỡ nổi hôn mê bất tỉnh.


      Sau khi vào ngõ hẻm, nhìn thấy xe rời , Cố Du sửa sang quần áo cho tốt, lần nữa từ lối dành cho nhân viên lên lầu.


      Tiến độ bị lộn xộn ngoài dự đoán của , Nhan Tư Ninh xuất khiến gần như muốn buông tha, trong nháy mắt tưởng Phương Nhàn đứng ở trước mặt.


      nhanh chóng khôi phục lý trí, chờ đợi cơ hội.


      biết sao lại thế này, phòng Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh lại muốn thêm này nọ, cửa phòng đóng chặt, tùy tiện vào khẳng định dẫn tới xôn xao, lúc này ra tay xác xuất thành công quá thấp. Nhưng càng chờ đợi, chỉ sợ đêm nay có cơ hội.


      Nửa giờ trôi qua, Cố Du thỉnh thoảng lấy tay chạm vào súng, ánh mắt lợi hại vì khẩn trương và nôn nóng mà hỗn loạn.


      Lúc này, nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng vang sột soạt, cơ hội tới .


      chuẩn bị rượu đặt khay xong, phía dưới khay, để con dao mỏng được chuẩn bị với tình huống bất thình lình.


      lâu dùng súng, thử vài lần động tác rút súng, cuối cùng tốc độ hơi chậm chạp.


      Hít sâu, bước vào hành lang tráng lệ.


      Cửa phòng đóng chặt, cách rất tốt, bên trong thanh truyền ra.


      Cố Du đột nhiên cảm thấy, cánh cửa này, cách hai thế giới, cánh cửa trở lại quá khứ phía sau sớm đóng lại, còn cơ hội trở lại lúc ban đầu, trở lại những ngày có được hạnh phúc.


      Nhắm mắt lại, hình dáng cha mơ hồ xa, mở mắt ra đưa tay gõ cửa.


      "Thình thịch" tiếng, rượu ngã xuống khay rơi bể.


      Cố Du bị lực đạo to lớn khống chế, cả người dán tường.


      Làm sao có thể!


      Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh có cẩn thận cũng để người trông chừng ở cửa phòng, huống chi vừa mới kiểm tra, hành lang ai!


      dám kêu, dùng toàn bộ lực lượng thân thể, muốn tránh thoát.


      chờ động thủ, thân thể liền mất thăng bằng lật trở lại, sống lưng dán chặc mặt tường.


      Cố Du sửng sốt, toàn thân thoáng chốc cứng ngắc.

      Từ Trạm gần trong gang tấc, đặt tường.


      cúi xuống, hung hăng hôn , nhưng chỉ có hai giây, lập tức rời khỏi cánh môi mềm mại của , kéo cả người, thẳng đến cửa phòng khác, đẩy cửa vào, động tác gần như thô bạo.


      Trong phòng trang trí lộng lẫy, Vu Duệ đứng ở bên trong, dùng điện thoại nội bộ kêu người phục vụ dọn dẹp miểng thủy tinh trong hành lang.


      Trong nháy mắt Cố Du bị kéo vào, cửa phòng đóng lại, Từ Trạm mềm nhũng té xuống đất, dựa vào cửa, phong kín đường lui của .


      Vu Duệ cúp điện thoại, trong phòng ba người nhất thời chuyện.


      Qua hồi lâu, Cố Du mới kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, muốn mở miệng, Vu Duệ lại giành ở trước mặt.


      " xuống tay cũng độc ác, hổ là. . . . . ."


      "Vu Duệ!"


      Từ Trạm vẫn nhắm mắt thở gấp đột nhiên cắt ngang .


      Vu Duệ nhìn Từ Trạm, ánh mắt phức tạp , cuối cùng chữ gì nữa.


      "Cậu xem Tư Ninh . . . . . ." Giọng Từ Trạm bỗng nhiên suy yếu, khó khăn đứng lên, muốn tránh khỏi cửa.


      biết sao lại thế này, Cố Du thấy lung lay sắp đổ, theo bản năng tiến lên đở cánh tay của .


      Thân thể Từ Trạm ràng cứng đờ, lại hề nhúc nhích, thuận thế nhàng dựa vào người .


      Động tác của rất cẩn thận, Cố Du có thể cảm giác.


      Vu Duệ tới cửa dừng lại.


      Đột nhiên cổ tay Cố Du chợt lạnh, cúi đầu nhìn lại, mặt khác bên còng tay kia chặt chẽ khóa cổ tay Từ Trạm.


      Từ Trạm cũng sửng sốt, ngẩng đầu, khẽ chau mày.


      "Sáng sớm mai tôi tới đây." Bỏ lại những lời này, Vu Duệ xoay người rời .
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 18: Bất cứ chuyện gì của em

      Từ Trạm hô hấp nặng nề quanh quẩn.


      Cố Du còn kế sách, đở tới sô pha.

      Vừa tiếp xúc sô pha, cả người Từ Trạm như đất bùn mềm nhũn xuống, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.


      Thuốc hạ nặng, nhưng gắn gượng chống thân thể, có lẽ trong đầu giống như có mười mấy cái mũi khoan chen chúc mãnh liệt ra bên ngoài. Kiên trì như vậy vì ngăn cản kế hoạch của mình?


      hô hấp từng tiếng trầm trọng hơn từng tiếng, mày nhíu chặt giống như chịu thống khổ rất lớn.


      Cố Du đưa tay cầm lên điện thoại nội bộ, gọi nhân viên phục vụ đưa vào thùng đá, cực kỳ bình tĩnh, Từ Trạm khó khăn mở mắt ra, cho rằng, đại náo hồi, thề sống chết theo, thậm chí làm chuyện cực đoan báo thù lại , trả thù mạnh mẽ ngăn cản kế hoạch của .


      Nhưng là có.


      im lặng ngay cả trong mắt hề có lửa giận hay là phẫn hận, chỉ có hờ hững và tuyệt vọng.


      Cố Du biết có cơ hội , bất luận đêm nay, hay về sau, tính cách Từ Trạm, chỉ sợ có thể còn tự do.


      Chính cũng cho rằng trong nháy mắt đó, nổi giận, giống như giống bệnh tâm thần lúc trước. Nhưng là bệnh tâm thần cũng thay đổi được bất cứ chuyện gì, Cố Du bị cảm giác vô lực chiếm lấy, cả người bay bổng , mờ mịt rã rời. thuận thế kéo Từ Trạm gối lên chân của mình, dùng khăn lông bao đá lạnh lại chườm lên trán của .


      Từ Trạm nhìn chớp mắt.


      "Ngay cả cũng ngờ,bị em lừa gạt lại là chuyện dễ dàng như vậy. . . . ."


      Lời yếu ớt chậm rãi phun ra từ đôi môi khô khan rách da của , từng chữ đều phải ngừng lại, thở hổn hển nặn ra câu kế tiếp.


      " chịu đàng hoàng nhắm mắt ngủ đầu khó như vậy nữa." Giọng và động tác của Cố Du nhàng như nhau.


      " có lời muốn nới với em, thể ngủ."


      "Ngày mai rồi sau," động tác tay của Cố Du có ngừng, "Tôi chạy được."


      muốn để nghỉ ngơi sớm, kiên cường chịu đựng thuốc, sắc mặt rất tái nhợt, tái nhợt khiến khỏi kinh hãi, Cố Du biết vì sao, vừa rồi tâm lạnh lẽo dễ dàng bị bọc lộ vẻ mặt xấu xa phân tán lực chú ý, là áy náy sao? ngờ tình nguyện chịu thống khổ lớn cũng muốn nhắm mắt lại, ràng chỉ cần ngủ giấc, đều là giải thoát cho cả hai người, vì sao cố chấp như vậy, quật cường hơn cả .


      Động tác tay càng trở nên nhàng hơn, ngay cả ô cũng cảm giác được.


      Đá lạnh lăn qua lăn nóng rực, trong đầu sôi trào dày vò và hôn mê cũng giảm bớt, Từ Trạm suy yếu cười cười, thầm châm chọc bản thân, lời muốn nghe, chỉ có loại, mà chính mình muốn nhất thủy chung là vĩnh viễn để ý gì đó.


      Phát trong rượu có thuốc, lập tức hiểu được Cố Du muốn làm cái gì, hề phòng bị bị tính kế, rơi vào cạm bẫy, hoàn toàn bất lực. Nghe thấy tiếng đóng cửa, toàn thân rét run, giống như đặt mình trong vết nứt. Bỗng nhiên khắc kia ý thức được, cảm nhận loại tuyệt vọng này, chính là từng trải qua?


      Nhưng là có thời gian suy nghĩ, phải ngăn cản .


      Lúc Vu Duệ chạy tới, Từ Trạm gần như bất tỉnh, cự tuyệt đề nghị của Vu Duệ mình tới để nghỉ ngơi trước, cố nén choáng váng và hỗn loạn, chống đỡ đến bây giờ.


      muốn em có biết rất lo lắng cho em sao? Sợ em làm việc ngu ngốc, gặp lại em chỉ còn là thi thể. giao tất cả sợ hãi cho em, ý chí cả đời nhanh chóng hao hết con đường ngắn ngủn đến tìm em, nhưng điều này, em muốn biết.


      " nhất định giúp em." Từ Trạm nghe thấy giọng của mình va va chạm chạm, cuối cùng mở miệng.


      Tay Cố Du hơi dừng lại, tiếp tục động tác, "Quên Từ Trạm, tôi chấp nhận, đừng nhất thời xúc động, tôi chạy, cứ như vậy ."


      Dây xích còng tay quân dụng phát ra tiếng va chạm, tay tê rần, Cố Du ngờ Từ Trạm còn có khí lực lớn như vậy nắm lấy tay .


      " muốn làm, chuyện em muốn làm, sớm biết, hề muốn giúp em, tin tưởng khó hơn giết người ở trong này sao?"


      Ánh mắt ngu ngơ chạm vào mắt đục ngầu, Cố Du ngây ngốc nhìn Từ Trạm, trong đầu quanh quẩn từng chữ vừa rồi.


      Sáng sớm hôm sau, Vu Duệ đến quán Cửu ngũ công, đẩy cửa phòng ra.


      Trong phòng yên tĩnh , có dấu vết đánh nhau trong dự đoán của , thậm chí ngay cả hơi hỗn độn cũng có.

      sô pha lớn, Từ Trạm và Cố Du ngủ say, hai người nằm ôm nhau, thấy thế nào như thế nào giống cảm tình thậm đốc nam nữ lẫn nhau tín nhiệm, dựa sát vào nhau mà miên.

      Vu Duệ cảm thấy tối hôm qua mình làm quyết định chính xác.


      Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Trạm cảnh giác mở mắt ra, phát là Vu Duệ, mới yên tâm, cẩn thận tách mở tay và chân Cố Du quấn quít lấy ra, ngồi dậy.


      "Tốt hơn rồi?"


      "Ừ."


      Sáng sớm, tỉnh dậy lần, khi đó cảm giác đầu đau muốn nứt ra cũng biến mất, thuốc Cố Du hạ rất , trong lòng khẽ động, cảm thấy phải hoàn toàn cần mình.


      vẫn ngồi ở sô pha, làm cho đầu của thoải mái gối lên chân của , mà ngay cả ngủ cũng có nghiêng lệch. Từ Trạm biết che giấu tật ngủ, cho dù giở trò cũng rất khó tỉnh lại, vì vậy để nằm ngang, ôm vào trong lòng, giống như ở nhà.


      Mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng giữ lại được.


      " với ấy sao?" Vu Duệ đưa Từ Trạm điếu thuốc muốn thanh tỉnh, đột nhiên nhớ từ lúc sống với Cố Du hút thuốc, lại thu hồi trong ngực.


      Từ Trạm gật gật đầu, " Có tin tức thời gian Nhất Hào bán đấu giá sao?"


      "Tuần sau," Vu Duệ nhìn , hồi lâu mới , " tính vì ấy thay máu giới kinh doanh của thành phố Dương Cảng?"


      " ấy cái gì cũng bị mất, chỉ tôi có khả năng giúp đỡ ấy."

      Chương 18: Tiếp theo

      " Tâm của người phụ nữ này quá độc ác, sợ có ngày góp cả mạng mình vào, ấy rơi nửa giọt nước mắt." Vu Duệ vặn mở bình nước suối đưa cho Từ Trạm.


      uống hết nửa bình, cuối cùng yết hầu cũng thoải mái hơn, " ấy nhất định hạ nặng tay Tư Ninh."


      "Tôi phải Ninh Ninh," Vu Duệ kiên nhẫn vẫy vẫy tay, "Lúc tôi chạy đến nhà , nhận được điện thoại của Phương Nhàn."


      Từ Trạm giương mắt nhìn ann, "Sao ấy có thể biết điện thoại của cậu?"


      "Phương Nhàn lo lắng chị của , ở nước Mĩ dùng quan hệ của mình điều tra , biết điện thoại văn phòng , đường dây riêng của có người nghe nên tự động chuyển vào điện thoại của tôi, tôi nhận điện thoại, em ấy khóc đến sắp tắt thở, là chị muốn tìm đường chết cần nữa, kêu cứu người."


      Từ Trạm quay đầu nhìn Cố Du ngủ say, khuôn mặt tuyệt bình thản, chân mày chau, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt cũng sưng đỏ.


      "Vậy lý do?" lại xoay người nhìn Vu Duệ.


      "Này còn chưa đủ ác?" Vu Duệ cười khổ, " ấy vì báo thù, ngay cả em duy nhất cũng bỏ lại mặc kệ, nếu tôi có chị như vậy, là đời trước tạo nghiệt."


      "Cậu gọi điện thoại lại cho em ấy sao?" Từ Trạm lắc đầu cười bất đắc dĩ.


      "Tối hôm qua gọi liền, chị rất tốt, ngay cả người khác cũng sao cả."


      "Cậu những thứ này làm gì." Từ Trạm vươn tay, "Chìa khóa đâu?"


      Vu Duệ nhếch miệng cười, "Tôi còn tưởng hi vọng tôi vĩnh viễn đừng đến." xong lấy chìa khóa ra ném vào trong tay Từ Trạm.


      Bốn bề tối đen, cảm giác quỷ dị người giống như trôi lơ lửng trong nước, Cố Du muốn lật người lại dịch chuyển bất động, cảm giác mây trôi nhàng vô lực.


      Ánh sáng chậm rãi xuyên thấu qua ánh mắt giãy dụa ra khe hở, sương mù mênh mông, hô hấp hơi nóng lên.


      muốn ngồi thẳng nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phát lực, phịch tiếng, nhưng bị nước bao phủ.


      vai hơi đau, bị người từ trong nước xốc đứng lên, thời gian ngắn ngủn uống hai ngụm nước, Cố Du liều mạng ho khan, lúc này phía sau lưng truyền đến xúc cảm ấm áp, giống như là da thịt kề sát da thịt, xúc cảm dưới sống lưng của , dịu dàng giúp thở dốc.


      Loại cảm giác thoải mái này vừa phải, giống như có mặc quần áo.


      Ho khan gián đoạn cúi đầu, sợ tới mức thiếu chút nữa nghẹt thở.


      có mặc quần áo!


      Ngồi ở trong bồn tắm, nước ấm vây quanh, thoải mái khiến cả người như nhũn ra, vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên ngoài dự đoán, Từ Trạm ngồi ở bồn tắm lớn bên cạnh, ánh mắt kiêng nể gì dừng ở bên tơ tằm khoác người .


      "Lúc em ngủ rất đàng hoàng." thay đổi khốn khổ trước, cười .


      "Vậy dứt khoát giết tôi làm thành vật thí nghiệm ." Cố Du khụ khụ nửa ngày sau cúi đầu .


      cẩn thận bao phủ thân thể trong nước, chỉ lộ ra cổ và đầu.


      " sao chứ?" Sau đó quan sát , cảm thấy lời này là dư thừa.


      "Dạ dày thoải mái lắm." Từ Trạm nhíu nhíu mày.


      Cố Du ngây ngẩn, theo bản năng thốt ra, "Thực xin lỗi. . . . . ."


      thân quần áo ở nhà, tay áo sơmi vén lên, xắn, có vẻ vô cùng tuấn dật, bàn tay còn đặt phía sau lưng sáng bóng trần trụi của , sờ nhàng an ủi.


      Thấy chuyện, Cố Du tiếp tục , " chỉ là chuyện bỏ thuốc, còn có thực xin lỗi. . . . . ."


      chưa dứt lời, bước vào bồn tắm lớn, ôm hôn sâu.


      Thân thể dây dưa ở trong nước, Cố Du cảm giác ràng khát vọng của , sau khi nhất thời thất thần, phát mình biết lúc nào nhảy qua ngồi ở người , phong cảnh người hề che giấu bị nhìn xót gì.


      "Lần sau có quyết định cho em biết sớm hơn," giọng Từ Trạm khàn khàn, ngồi thẳng ở trong nước, ngậm lỗ tai bởi vì nhiệt khí và thân mật mà đỏ của , "Còn em?"


      Cố Du gật gật đầu, hốc mắt hơi ẩm ướt.


      bị cừu hận và tuyệt vọng che mờ, vào ngõ cụt, quyết giữ ý mình cho rằng Từ Trạm giúp , lại ngờ, đời này ngoại trừ Phương Nhàn, người quan tâm cảm thụ nhất là người đàn ông mạnh mẽ biếng làm của riêng.


      nên lời là cảm giác cái gì, vừa mỉa mai vừa ấm áp, áy náy trong lòng với ngừng quấy phá.


      Từ Trạm phát thân thể hề căng thẳng như vừa rồi, sức nặng dần dần chuyển toàn bộ đến người của , hô hấp cũng bộc phát gấp rút. Thời gian sờ soạng lâu như vậy sớm biết được, mặc dù muốn, cũng tuyệt mở miệng, thậm chí thời điểm xâm chiếm theo bản năng kháng cự. Tính cách của cũng như thân thể có ngoại lệ được tự nhiên, khiến vừa vừa hận, khó tự kềm chế.


      "Mặc kệ em phát sinh chuyện gì, gặp được chuyện gì, nhớ kỹ, vẫn luôn ở. . . . .." Phản ứng của khiến nhất thời khó có thể tự kiềm chế, lời hạn hẹp cũng biến thành hận được bày tỏ ra tất cả tâm tư.


      Tim Cố Du bang bang nhảy loạn, lửa đốt bị gợi lên nóng rực khó nhịn.


      gật gật đầu, cằm ma sát chiều rộng bờ vai của , bị cảm giác an toàn trước nay chưa có vòng quanh siết chặt.
      Trâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 19 Buổi đấu giá trả thù


      Trong điện thoại Cố Du bị Phương Nhàn mắng ước chừng hai giờ, trong lúc này, lộ vẻ hài lòng, tuyệt phản bác nửa chữ, đến khi Phương Nhàn phát hết tức giận, mới được đại xá.


      Sau đó, chịu đòn nhận tội với Nhan Tư Ninh.


      Ngày kế tiếp, Cố Du đầy đủ biết được sai lầm của mình, thề kiếp sau suy nghĩ nóng nảy xúc động giải quyết vấn đề, Từ Trạm cực kỳ vừa lòng với hối lỗi của , đặc biệt phần thưởng cả đêm mất hồn.


      Sai phải thừa nhận, thù cũng phải báo.


      Lần này Cố Du quyết định thành thành nghe Từ Trạm sắp đặt, điều kiện tiên quyết là trong chuyện này, hai người trong lúc đó phải cam đoan hoàn toàn thẳng thắng.


      Từ Trạm vui vẻ nhận lời.


      Tình tan nát trời đông giá rét băng cứng là quá trình chậm chạp nhưng bất thình lình. Cố Du từ từ phát , mình mâu thuẫn với Từ Trạm như vậy, có lẽ là xúc động có lẽ là áy náy, chính cũng ràng, ngây ngô dại dột, nhưng tâm tình bình thản hơn trước rất nhiều, nhưng điều duy nhất, chưa bao giờ ngừng uống thuốc tránh thai.


      Cố Du thực sợ hãi, muốn mình lại gặp phải hoàn cảnh đường , chuyện làm cha mẹ như vậy với là xa thể thành cũng có chuẩn bị tâm lý.


      Đơn giản thuận theo tự nhiên, chuyện này chỉ cần giấu diếm tốt, cảm thấy có cái gì phải buồn phiền về sau.


      Huống chi bây giờ chỉ có tinh lực từng bước xem từng bước.


      Sauk hi biết được bước đầu kế hoạch của Từ trạm, thể nhìn người đàn ông này với cặp mắt khác xưa. Vẻ ngoài trầm tĩnh của dấu diếm khe rãnh sóng lớn, trách được mình rơi vào trong tay . Mà tấm hình thần bí kia, đến khóe miệng, Cố Du đành nuốt trở vào.


      Muốn hỏi cũng phải đợi sau khi xử lý xong chuyện Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh.


      là nghĩ như vậy, bản thân cũng biết lý do.


      Gần đây, báo trí kiện chính nhiều ở Dương Cảng là thành đông Nhất Hào bán đấu giá.


      Giá phòng nước lên thuyền lên, giá đất cũng nhàn rỗi thêm dầu vào lửa, khu thành đông mới giải phóng là Dương Cảng xây dựng khu quy hoạch mới, trong ba năm, di chuyển phủ thị chính đến đây, khu vực ưu thế tốt, vì vậy lần này bán đấu giá năm sáu mảnh đất chủ yếu đất thổ cư là tiêu điểm vạn người chú ý. chỉ công ty đầu tư bất động sản bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, ngay cả nhiều doanh nghiệp nhà nước tầm cỡ và tập đoàn bất động sản nổi danh cả nước cũng phái người có năng lực giỏi tới.


      Nhưng Từ Trạm lại cho Cố Du, bề ngoài bán đấu giá hơn mười miếng đất, đất Nhất Hào và Nhị Hào nhất định là vật trong tay của Thượng Khôn .


      "Vì sao?" Cố Du lớn mật đoán, "Tô Ngôn Khanh dám táo bạo động tay động chân tài sản thành phố như vậy?"


      " phải lần đầu tiên cũng phải lần cuối cùng, Thượng Khôn dựa vào lập nghiệp bất động sản phải trùng hợp, càng là tài sản của công càng dễ dàng
      động thủ."


      Lời của Từ Trạm khiến Cố Du nhíu mày, "Vậy định làm như thế nào? có thể tạo ra hiềm khích cho hai người bọn họ? Bản thân tôi cảm thấy, tiền tài so với giao tình, người trước mới là cơ sở đồng minh tốt nhất."


      "Là tốt nhất cũng là tệ nhất." Từ Trạm cười cười, hôm nay chuyện hết sức kín đáo.


      Bán đấu giá do phòng bán đấu giá lớn nhất thành phố Dương Cảng đảm trách, địa điểm cũng chọn ở sân thượng khách sạn năm sao xa hoa ngắm cảnh, bố trí tạm, quá trình nghiêm cẩn.


      Lần đầu tiên Cố Du tham gia bán đấu giá khó tránh khỏi hơi khẩn trương, Từ Trạm luôn nắm chặt tay , thường thường vài câu, nhắc nhở nên nhìn Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh sau đó lộ ra cảm xúc.


      Mặc dù Cố Du cũng nghĩ như vậy hơn nữa ngừng ám chỉ bản thân muốn khắc chế, nhưng khi hai người này xuất ngực đau nhức như thế, hận ý trong lòng tạo vết nứt mãnh liệt tuôn trào, xuyên thấu trong ngực. Nếu phải Từ Trạm luôn luôn ở bên người, nhất định ức chế nổi, hành lỗ mãng.


      Sau khi bình tĩnh trở lại, Cố Du cảm kích ngẩng đầu nhìn Từ Trạm.


      Từ Trạm ho tiếng, Cố Du tưởng rằng ngượng ngùng, vừa định mở miệng khi dễ, lúc này ánh mắt đột nhiên thoáng thấy có người tới.


      Người đến có ý tốt, là Thượng Khôn.


      Tâm tình vừa mới bình tĩnh lại phập phồng, nhưng cũng may sớm có chuẩn bị, mặt nhanh chóng lên nụ cười nhu hòa.


      Thượng Khôn tới sau khi hàn huyên hai câu, ánh mắt rơi người Cố Du, giống như chính là quen sơ, đủ loại mưu tính kế lúc trước quan hệ đến .

      " ngờ Công nghiệp quân cũng cảm thấy hứng thú với Nhất Hào?" Thượng Khôn bóng gió, "Ai nha, vậy là khiến người dân chúng tôi mong đợi được, doanh nghiệp nhà nước cũng thôi , nếu Chủ tịch Từ muốn, phía nhất định ra văn kiện, tội gì trêu đùa chúng tôi."


      "Khu vực đất Nhất Hào rất tốt, thích hợp khai phá làm sở nghiên cứu, tôi chỉ có hứng thú với vài miếng đất ở vùng ngoại thành, Công nghiệp quân làm buôn bán mang tính đầu tư." Từ Trạm cười cười.


      Bán đấu giá nhanh chóng bắt đầu, Cố Du và Từ Trạm ngồi ở hàng cuối cùng, người trước mặt nhốn nháo đầu, từng trận .


      " dự định mua đất?" Cố Du hơi khẩn trương, tìm đề tài.


      " có."


      "Lúc nãy tại sao Thượng Khôn muốn thử dò ?" Cố Du hiểu. Thượng Khôn là gần xa về mảnh đất Nhất Hào , ràng biết gì đó, nhưng Từ Trạm tạm thời thay đổi kế hoạch, điều này hơi kỳ quái, tuy ràng chi tiết trong đó lắm, nhưng vấn đề vẫn có thể đập vào mắt.


      Từ Trạm cúi đầu, để sát vào bên tai , giọng : "Bởi vì sợ hãi."


      Trước khi bắt đầu bán đấu giá hội trường vô cùng ồn ào, Từ Trạm thấp giọng thẳng trước khi ra tay, Cố Du càng nghe ánh mắt càng mở tròn.


      ra, từ khi biết chân tướng Từ liền bắt đầu ly gián hỗn loạn lẫn nhau.


      lợi dụng công ty đầu tư rỗng hối lộ Tô Ngôn Khanh, nhắm mũi nhọn ngay mảnh đất Nhất Hào, tuy Tô Ngôn Khanh cự tuyệt ràng, nhưng hành vi của công ty đầu tư lại khiến Thượng Khôn nghi ngờ, phái người điều tra, tra ra Từ Trạm chủ động tiết lộ tin tức, số tiền hối lộ rất lớn, khiến người ta líu lưỡi, cũng là tin tức giả, chỉ có như vậy Thượng Khôn mới cảm thấy Tô Ngôn Khanh có khả năng phản bội .

      Ly gián phải là hai mặt.


      Mặt khác, Từ Trạm kêu người giả làm bí thư của đoạn thư ký chính pháp ủy chủ động tiếp xúc với Thượng Khôn, nhìn như hối lộ riêng, thực ra là cố ý để lộ tin tức khiến Tô Ngôn Khanh phát . Nếu người có quá nhiều nhược điểm, mặc dù có người bắt được cũng nghi thần nghi quỷ, Tô Ngôn Khanh đương nhiên sợ Thượng Khôn tìm được chỗ dựa trong thành phố mới vứt bỏ cần để gánh chịu oan uổng, nên cũng chủ động điều tra việc này, điều tra được, đương nhiên Từ Trạm cho lấy được nội dung.


      Hai bút cùng vẽ, trước bán đấu giá, quan hệ của hai người chỉ có thể dùng mỏng manh thăng bằng để hình dung.


      "Sau đó sao?" Lòng bàn tay cua Cố Du xuất mồ hôi, chỉ là lời vừa rồi còn là nhiệt lượng của Từ Trạm.


      Từ Trạm nhìn trầm giọng : "Sau đó em tính đồng quy vu tận với bọn họ."


      Hai gò má Cố Du đỏ ửng, ở dưới mặt đá , "Tôi nhận sai!"


      "Em nổ nhà của chúng ta sau đó cũng nhận sai." Từ Trạm nhanh chậm, tươi cười ở đáy mắt di chuyển.


      "Bây giờ là ai tin tưởng ai ?" Cố Du hỏi vặn.


      " tin em dẫn em tới đây, cho em có cơ hội nhìn thấy Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh."


      Bị Từ Trạm bốn lạng đẩy ngàn cân nghẹn trở về, sau khi Cố Du quay mặt, góc độ tầm mắt của , vừa vặn thấy trong sợi tóc đen nhánh của vô ý lộ ra vành tay ửng hồng, cực kỳ giống chuyện buổi tối lúc sắc mặt khiến người say mê.


      Từ Trạm khẽ hôn mép tóc mềm mại của , dìu ngồi xong ngay ngắn.


      Cố Du tính cách đơn giản, khi tìm ra thấu đáo, còn lại vấn đề thời gian, trừ bỏ ngoài hành động bất ngờ tác phong thẳng thắn quyết tuyệt, Từ Trạm nghĩ mình bắt đầu tiếp cận mục tiêu mong muốn.


      đối với , thử qua vây quét, thử qua cách thức giải phẫu ngoại khoa đả kích, thậm chí thử qua thầm chiến đấu phía sau địch, hiệu quả tốt bằng trực tiếp mặt đối mặt với liều mạng ngươi chết ta sống.


      Tuy ràng hơn, sau khi giải quyết Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh, chờ đợi mình chưa chắc là thắng lợi, nhưng mặc dù đạt được nhiều ước muốn, đời này, Cố Du chạy thoát khỏi lòng bàn tay của .


      Ba năm, bị thời gian mài chờ đợi dịu dàng.


      Cố Du vốn muốn hỏi Từ Trạm, mảnh đất Nhất Hào có phải là mấu chốt ly gián Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh, lúc này, buổi đấu giá bắt đầu.


      Phần đầu đất xây dựng đều làm nền, mấy công ty cạnh giới, đau ngứa.


      Từ bắt đầu mảnh đất Lục Hào, cạnh tranh gay cấn, giá dần dần bão tố cao, người giơ bài ra giá cũng nối liền dứt.


      Cố Du thấy mãi cho đến mảnh đất Tam Hào, Thượng Khôn ngồi hàng thứ nhất có ra tay.


      "Công ty đầu tư rỗng của là số bao nhiêu? Tên gọi là gì? Ở đâu?" Cố Du hạ giọng ngẩng đầu lên, kề sát bên tai của Từ Trạm cẩn thận hỏi.


      "Chưa tới." Từ Trạm cảm thấy bên tai ngứa nóng, tay tự giác lập tức ôm thắt lưng của Cố Du.


      "Vì sao?"


      "Bởi vì cần."


      Chẳng lẽ đoạt mảnh đất Nhất Hào cùng Thượng Khôn sao? Cố Du hỏi ra miệng, biết sắp xếp của Từ Trạm, nhưng ràng, lần này bản thân nghĩ quá đơn giản.


      Cố Du mạnh mẽ luôn luôn đơn giản hóa vấn đề phức tạp, nhưng sống 25 năm, hiển nhiên đây tính là ưu điểm.


      Nhị Hào đưa ra giá khởi điểm có chiều hướng mắc hơn trước 20%, Cố Du nhíu mày, như vậy có thể? Chẳng lẽ vì giảm bớt lực cản cho Thượng Khôn?


      Mấy tập đoàn đầu tư lớn và doanh nghiệp nhà nước gia nhập cạnh tranh, cuối cùng gõ búa giá khiến hội trường phát ra kinh ngạc tán thán.


      Nhưng Thượng Khôn lại chậm chạp có ra tay.


      Trong lòng Cố Du nghi hoặc nhiều hơn, mảnh đất Dương chưa chắc giá trị cái giá cả này, nếu phải phủ thị chính mưu xào nóng giá đất, kia Tô Ngôn Khanh cần gì phải lên giá cao, dù sao cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa giá cả thể hơn con số này được.


      Khiến cảm thấy bất khả tư nghị vẫn là Thượng Khôn, vừa rồi gặp mặt ràng tỏ vẻ mình cảm thấy hứng thú với Nhất Hào và Nhị Hào, vì sao bây giờ có ra tay với Nhị Hào?


      Lúc này, nhân viên kêu lên giá Nhất Hào được bán đấu giá, trong hội trường xôn xao.


      Cố Du ngẩn người, giá tiền này đủ mua mảnh đất bên ngoài Bắc Kinh !


      Kết quả giá cao là, công ty lớn bị vét sạch tiền túi dám ra tay, công ty lại biết làm gì.


      Về phần Thượng Khôn, vẫn Lã Vọng buông cần, hề có động tĩnh gì.


      Mọi người bất ngờ với kết quả cuối cùng, khu khai phá “hot” nhất thành phố Dương Cảng chính thức lưu giá đấu thầu mảnh đất Nhất Hào.


      Phóng viên có mặt thừa lúc thời gian tan cuộc bắt đầu chận người, ở đại sảnh Tô Ngôn Khanh và Thượng Khôn chia ra hai bên trở thành mục tiêu lớn nhất, bên người bị vây đến nước chảy lọt.


      Tô Ngôn Khanh chú trọng hình tượng, cười kiên nhẫn trả lời vấn đề. Mà Thượng Khôn sắc mặt rất khó coi, để trợ lý mở đường, bình tĩnh bước nhanh rời .


      Sau khi lên xe, Cố Du đoạt chìa khóa xe trong tay Từ Trạm, " sớm biết mảnh đất Nhất Hào lưu giá đấu thầu nên mới cho công ty rỗng đến trường?"


      "Công ty kia bị gạch bỏ từ lâu, thể lưu lại manh mối." Từ Trạm cười cười.


      "Vì sao?" Cố Du bị tự tin của làm kinh sợ, " khẳng định như vậy?"


      Từ Trạm cười vỗ vỗ đầu , giống như an ủi học sinh bị tò mò tra tấn, "Ta gặp qua chuyện xấu lớn nhất, chỉ có em."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :