1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảm thụ mập mờ - Hàn Viên (Full Đã Có eBook 10c, cao H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      5.1

      Editor: penicillium

      "Lạnh quá…phù…phù!"

      Phương Đồng Ân ngồi cái ghế ở Cao ốc gần đó, hai tay đặt ở bên miệng ngừng hà hơi, mặc dù mặc áo khoác lông cũng đủ để chống lại cái lạnh hoành hành, thân thể nho run rẩy ngừng. Mắt thường xuyên nhìn về phía ngã tư đường.

      "Sao. . . . . . Sao giờ này rồi còn chưa trở về? Lạnh quá." Hàm răng ngừng run lên cầm cập, xoa xoa hai bàn tay trông rất đáng thương , trong đôi mắt lên do dự và dám chắc.

      Bàn tay run rẩy luồn vào trong túi áo lấy bưu thiếp ra, xác nhận lại địa chỉ lần nữa.

      " ràng chính là chỗ này, sai mà. . . . . . Làm sao còn chưa xuất ?"

      Vừa mới tới Mĩ, sau khi chủ đơn vị đưa đến khách sạn, vội vàng ném hành lý vào trong phòng, ngay sau đó liền lao ra khỏi khách sạn, ngồi xe mất ba giờ đồng hồ từ thành phố chạy tới nơi này.

      xác nhận tuyến đường cùng nhân viên khách sạn, cũng có bắt nhầm xe hay sai đường, sao giờ vẫn tìm được Minh Kiệt?

      Phương Đồng Ân buồn bã quay đầu nhìn về phía tòa Cao ốc, lại đảo mắt nhìn người bảo vệ đứng trước cổng.

      Tòa Cao ốc này có lẽ là nơi ở của những người giàu có! Vì vậy có người quen, cho dù có bưu thiếp nhưng lại cho phép của hộ gia đình ở nơi này đừng vào, ngay cả hỏi cũng cho hỏi, làm hại cách nào xác định là mình đến đúng nơi .

      "Nếu như bưu thiếp này có ghi cả số điện thoại tốt rồi." bất mãn thầm, nếu như vậy có thể gọi điện thoại trực tiếp cho Minh Kiệt.

      Nếu như ta có lưu lại số điện thoại bàn tốt rồi, ít nhất là có thể gọi thử chút, bởi vì bác quản gia cũng theo Lệ Minh Kiệt tới, nếu như bác quản gia có ở lầu bác chắc chắn xuống đây dẫn lên,mà để cho như tên ngốc thảm thương ngồi ở chỗ này phải chịu gió tuyết tàn phá.

      " . . . . Lạnh quá. .. . ." Thân thể ngừng run rẩy, Phương Đồng Ân cảm giác mình sắp biến thành cây cột băng mất rồi, hai chân tê cóng đến còn cảm giác nữa.

      Rốt cuộc. . . . . . Lúc nào tên Minh Kiệt kia mới trở lại?

      Ngồi mười mấy tiếng máy bay tới nước Mĩ, lại như ngựa ngừng vó chạy tới đây, thành , mệt muốn chết rồi.

      Nhưng là vì thấy nhớ , kiên cường giữ vững tinh thần, lấy lại sức lực trong nháy mắt, lắc lắc đầu, giữ vững tỉnh táo, rất sợ để ý giây mà bỏ lỡ .

      Phương Đồng Ân cuộn thân thể lại, trong lòng van xin ngàn lần cái tên thối tha chết dẫm kia xuất nhanh lên chút !

      chiếc xe ô tô dừng lại vững vàng ở cửa tòa Cao ốc, bảo vệ nhanh chóng tiến lên, cung kính mở cửa xe.

      "Tổng giám đốc, tám giờ sáng thứ hai tuần sau tôi lại tới đón ." Thư ký lễ độ .

      Sắc mặt Lệ Minh Kiệt cực kém bước ra khỏi xe, chút do dự bước về phía trước.

      Thư ký đóng cửa xe, xe hơi rời ngay lập tức.

      "Lệ tiên sinh." Cảnh vệ vội vàng gọi.

      miễn cưỡng dừng bước, xoay người lại.

      "Thành xin lỗi, làm phiền , chẳng qua là có vị tiểu thư ngồi chiếc ghế gần đây chờ hai giờ rồi, bởi vì cũng nhắn lại là sắp có khách, nên tôi dám để cho ấy vào."

      Có khách? Lệ Minh Kiệt nhíu mày, nghĩ ra rốt cuộc là ai đến tìm .

      Ở trường học, mặc dù cũng có bạn, nhưng mà vì chương trình học và công việc bận rộn, nên ít có cơ hội giao tiếp cùng với người khác , coi như là quen biết, cũng cần phải biết nơi ở của .

      Chẳng lẽ là người của cha mẹ cử tới?

      nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn tuyết bay ở đầu.

      Ngồi đợi ở bên ngoài hai giờ?

      Rốt cuộc là ai? Chuyện quan trọng đến mức nào mà phải kiên trì đợi ở dưới đêm tuyết chờ trở về?

      Điên rồi sao?

      "Tôi biết rồi." Lệ Minh Kiệt vừa về phía ngã tư đường, vừa nhìn trái phải xung quanh.

      Sau đó nhìn thấy được, chiếc ghế ở ven đường có quả cầu to màu trắng liều mạng run lên.

      Bảo vệ có khách. . . . . . Chính là quả cầu này sao?

      xác định qua, đặt câu hỏi bằng tiếng , "Xin hỏi. . . . . ."

      Nghe thấy thanh quen thuộc, ngôn ngữ lại xa lạ, Phương Đồng Ân toàn thân run rẩy dừng lại động tác chà xát hai tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, thoáng đẩy mũ lông ra, trợn to hai mắt bất mãn.

      "Cậu. . . . . . Cậu là chậm chạp! Minh Kiệt thối tha, làm gì mà bây giờ mới. . . . . . mới trở về? Cũng để lại số điện thoại, hại tôi bị lạnh muốn chết. . . . . ." đáng thương, vô tội, cùng thảm thương oán giận, hàm răng run lên ngừng.

      Nhìn đôi mắt giận dữ đáng thương, nghe lời trách mắng chỉ người kia mới có thể . . . . . . Trong nháy mắt, Lệ Minh Kiệt khỏi hoài nghi, phải là mình nghe nhầm chứ?

      phải là vì rất nhớ Đông Ân, mà trong khoảng thời gian ngắn ngộ nhận người trước mắt là ?

      cách nhau rất xa, làm sao. . . . . . Làm sao có thể xuất ở đây? Làm sao có thể gần trong gang tấc như vậy?

      . . . . . . xuất ảo giác rồi hả ?

      Vẻ mặt kinh ngạc, dám tin trợn to mắt, nhìn đôi mắt trong trẻo chứa bất mãn , cảm giác nhịp tim trở nên dồn dập.

      "Đáng ghét chết được, nơi này làm sao lại. . . . . . lạnh như thế? Lạnh chết người rồi, tôi còn tưởng rằng tuyết rơi là việc vô cùng. . . . . . vô cùng tuyệt vời, ra là đáng sợ như vậy. . . . . ." Cả người đều muốn đóng băng.

      Nhìn có bộ dạng giống như gặp quỷ, Phương Đồng Ân có chút buồn cười. Ha ha, chưa từng nhìn qua nét mặt buồn cười như vậy của cậu ta, ngồi ở chỗ này đợi hai giờ, rốt cuộc cũng có chút đáng giá.

      Nhưng. . . . . . Nhưng mà là quá lạnh rồi, muốn nán lại chỗ này thêm giây nào nữa.

      "Này! Tên đáng ghét, tôi lạnh muốn chết rồi, rốt cuộc lúc nào cậu mới chịu phục hồi tinh thần lại đây?"

      muốn đứng lên, nhưng chân bị đông cứng hoàn toàn nghe sai bảo, cả người cứng đờ té thẳng xuống mặt đất. Vẫn trong kinh ngạc Lệ Minh Kiệt vừa đúng lúc vươn tay, ổn định thân thể của , nghi ngờ mở miệng, "Đồng. . . . . . Đồng Ân?"

      "Đúng rồi! Là tôi á! tốt là cậu đỡ được tôi, nếu tôi bị ngã ra mặt tuyết rồi." Phương Đồng Ân kéo xuống mũ lông, lộ ra khuôn mặt nồng đậm trách cứ.

      "Đồng Ân?" lẩm bẩm, hiểu nhìn trước mặt.

      "Cậu rất quá đáng đó! Qúa lâu liên lạc với tôi rồi, ngay cả điện thoại cũng gọi, còn có thư nữa, phải tôi bảo cậu phải nhớ viết thư cho tôi sao? Tại sao lâu như vậy mới gửi bưu thiếp? Qúa đáng hơn là, cậu vậy mà lại lưu số điện thoại cho tôi, hại tôi muốn tìm cậu cũng biết hỏi ai cả. . . . . . Lệ Minh Kiệt, cậu giữ lời hứa."

      rất muốn nghiêm mặt lại, hung ác mắng trận, trút ra uất ức nửa năm qua, nhưng. . . . . . nhưng vừa thấy được , thái độ liền mềm , rất nhiều lời thậm chí ra được.
      Nhìn thấy rồi, gặp được rồi, nghe được tiếng của rồi, xác định. . . . . . xác định trừ gầy chút, xem ra mọi thứ cũng tệ lắm, hơn nữa dường như lại cao thêm , trở nên thành thục hơn rất nhiều, hoàn toàn giống người lớn.

      "Đồng Ân. . . . . ." Dường như tất cả sức lực trong nháy mắt đông lại, mang suy nghĩ lơ lửng và tia xác định trở về, trong mắt Lệ Minh Kiệt bắn ra tia sáng, hai mắt u ám đổi thành sáng ngời, tâm tình kích động, tràn đầy vui sướng.

      cầm lấy tay , ở trước mắt của mình, phải bị ảo giác, phải là nghe nhầm, . . . . . . Đồng Ân của ở trước mắt . . . . . .

      Bất ngờ, kéo vào trong ngực, ôm lấy chặt, sợ rằng giây phút sau biến mất như chưa gặp mặt.

      "Này, tôi sắp thể thở nổi rồi." Phương Đồng Ân thể phản ứng lại trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy đau, bị ôm chặt, nhưng mà cũng ấm, nóng.

      hiểu nổi, mặc dù trời rét lạnh, mặt của lại đỏ, cổ cùng bên tai cũng đỏ ửng hết, ngực hơi hơi nóng lên.

      Vừa lạnh, vừa nóng, vừa bị đóng băng, vừa bị lửa đốt, cảm nhận được trái ngược của nhiệt độ, nén được có tí ti là tự nhiên và khó chịu.

      Phương Đồng Ân cắn môi, trong mắt lóe lên ánh sáng mềm mại cố lấy can đảm, sợ hãi từ từ vươn tay, học theo , hai tay nhàng vòng qua ôm lấy phần eo của , níu lấy chặt áo khoác ngoài của , lại trịnh trọng .

      "Tôi rất nhớ cậu. . . . . . Rất muốn, rất muốn. . . . . . Minh Kiệt thối tha, cậu đáng ghét." Nhắm mắt lại, đầu của dựa vào trong ngực của , cảm nhận nhiệt độ làm đốt cháy hai gò má và ngực của .

      "Đồng Ân, Đồng Ân. . . . . ." Lệ Minh Kiệt ôm người trong ngực, lộ ra nụ cười vui sướng, "Tôi cũng vậy rất nhớ cậu. . . . . . Vô cùng, vô cùng nhớ cậu. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      5.2

      Editor: penicillium

      Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào mặt Phương Đồng Ân, khẽ làm đau đôi mắt nhắm chặt của .

      Chênh lệch múi giờ hơn nữa lại lặn lội đường xa, ngủ suốt cả hai ngày mới khôi phục lại chút tỉnh táo.

      Từ từ mở mắt, trần nhà cao ngất, trang hoàng tráng lệ, trong khoảng thời gian ngắn, biết mình ở đâu, đầu trống rỗng.

      lát sau, rốt cuộc nhớ được cái gì đó, lập tức ngồi dậy, vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong căn phòng rộng lớn.

      "Minh Kiệt?"

      có ai đáp lại, chỉ có củi bị đốt trong lò sưởi tường thỉnh thoảng phát ra chút thanh.

      xuống giường, bàn chân đạp lên tấm thảm ấm áp, chậm rãi ra khỏi phòng.

      "Minh Kiệt?"

      Bên trong phòng vắng vẻ yên tĩnh, nhưng lại có nhiệt độ hết sức ấm áp.

      đến phòng khách, ngửi được mùi thơm của vị bánh bao phô mai, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng.

      Quản gia ra khỏi phòng ăn, hiền lành mở miệng, "Phương tiểu thư."

      "Bác quản gia, lâu gặp." Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Phương Đồng Ân cười chào hỏi.

      Quản gia mỉm cười ." nhất định là thấy đói bụng rồi phải ? Mời đến phòng ăn dùng cơm."

      "Dạ được, cám ơn bác. Cho cháu hỏi Minh Kiệt đâu rồi?" vừa đến phòng ăn vừa hỏi, cảm giác mình sắp đói đến bất tỉnh.

      "Hôm nay có cuộc họp cậu chủ cần phải chủ trì, cho nên cậu ấy từ sáng sớm rồi." Quản gia lục tục đem canh nóng, trứng chiên và chân giò hun khói nóng hổi đặt ở trước mắt của .

      " làm?" nhanh chóng đưa thức ăn vào trong miệng.

      "Cậu chủ nếu như tỉnh dậy, muốn tôi nhắn cho , cậu ấy về muộn chút."

      "À!" có thể nhân lúc này trở về khách sạn chuyến, hai ngày trở về, chừng chủ đơn vị phát thấy , còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì mất? Hơn nữa, thời gian tới lúc thi đấu chỉ còn có năm ngày, đầu tiên cần phải lắp ráp được mô hình, nếu còn kịp nữa .

      Cố gắng nhai thức ăn, Phương Đồng Ân quên cẩn thận quan sát nhà của Lệ Minh Kiệt.

      Mặc dù trang trí trong nhà thể là tráng lệ, thiết kế đơn giản nhưng lại rất phong cách, hơn nữa vừa bình thản lại có đồ gia dụng mắc tiền. . . . . . Chậc, cuộc sống người này là xa xỉ.

      Có cả cửa sổ sát đất, cộng thêm đây là tầng hai mươi, làm cho người ta chỉ cần ở trong nhà liền có thể thu hết cảnh trí phồn thịnh của thành phố vào mắt.

      Phòng lớn nên rất thích, hoàn hảo duy nhất chính là quá lạnh lẽo buồn tẻ, thiếu sức sống.

      Phương Đồng Ân tin tưởng, trừ ngủ ra, Minh Kiệt cũng có rất ít cơ hội hưởng thụ.

      Điều này cũng ra vấn đề khác, cuộc sống cậu sống ở đây nhất định là rất bận rộn.

      Nghĩ tới đây, liền tốt bụng quyết định miễn cưỡng tha thứ cho sai lầm liên lạc của cậu.

      Thử nghĩ mà xem, vừa muốn làm việc lại vừa muốn học, thời gian ngủ mỗi ngày cũng có vẻ xa xỉ, đâu còn dư thừa để làm những chuyện khác?

      Phương Đồng Ân thở dài, "Bác quản gia, Minh Kiệt ở chỗ này rất vất vả nhỉ!"

      "Đúng vậy, cậu chủ có thói quen ôm vào mình tất cả trách nhiệm, cho nên rất lâu rồi cũng chưa được nghỉ ngơi."

      " sao? Khó trách hơi sức để cậu ta viết thư cho cháu cũng có." Được rồi! là người rất rộng lượng, quyết định tha thứ cho cậu ta.

      Nghe được lời lầm bầm lầu bầu của , trong mắt quản gia lóe lên tia hiểu , nhưng mà ra miệng.

      Ông cũng thể cho Phương tiểu thư biết rằng, cậu chủ liên lạc với , là vì sợ càng nhớ hơn.

      "Đồng Ân. . . . . ."

      Nghe được tiếng gọi gấp gáp lo lắng truyền đến từ phòng khách, vội nuốt ngụm canh trong miệng, đáp lại, "Ở đây."

      Lệ Minh Kiệt vọt vào phòng ăn, mang vẻ mặt lo lắng tới bên cạnh .

      "Sao trở về sớm vậy? Tôi nghĩ nếu là hội nghị, phải qua thời gian rất dài mới có thể kết thúc." mỉm cười .

      Thấy , lúc này Lệ Minh Kiệt mới thở phào nhõm, vẻ mặt từ từ hòa hoãn, "Tôi vào trong phòng của cậu, lại thấy cậu có trong đó, cho là cậu mất."

      Hội nghị của công ty đúng là phải trong thời gian ngắn là có thể kết thúc, nhưng có nghĩa là người thử tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc như cậu phải tham dự toàn bộ hành trình.

      Hơn nữa cậu biết ở bên trong chính ngôi nhà của mình, làm sao có thể bỏ qua thời gian chung đụng cùng với chứ?

      "Tôi vốn định sau khi ăn xong bữa sáng rời lúc. . . . . ." Phương Đồng Ân nhíu mày, đứng lên, dùng ống tay áo lau lau mặt của cậu, "Cởi áo khoác ngoài xuống , tuyết bả vai cậu tan rồi, tóc cũng ướt rồi, rất dễ bị cảm."

      Lệ Minh Kiệt nhíu chặt chân mày, hỏi "Cậu phải ? đâu?"

      "Trở về khách sạn! Cậu quên sao? Tôi tới nước Mĩ là cơ hội do trường học cung cấp, phải tham gia thi đấu, nhưng hành lý của tôi còn ở bên trong phòng khách sạn, chưa sắp xếp lại, ngay cả mô hình trận đấu cũng chưa làm tốt, nếu như tiếp tục tham gia, khẳng định ngay cả tư cách dự thi cũng có."

      Mặc dù rất muốn có thêm ít thời gian bên cậu, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, cũng quên trường học đặt lên bao nhiêu kỳ vọng, còn có khích lệ của các bạn học, hơn nữa bây giờ rất có ý thức trách nhiệm, tuyệt đối vì vui đùa và hưởng thụ mà vứt bỏ nhiệm vụ này.

      "Trở về khách sạn? Hành lý?" Nhíu mày, Lệ Minh Kiệt an tâm thở phào nhõm.

      "Dĩ nhiên, này, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi còn là đứa ngốc chỉ biết chơi đùa, trưởng thành chút nào sao chứ? Hừ, cậu ở bên cạnh tôi, cho nên nhất định biết, cho cậu biết, tôi tại cực kì lợi hại, chẳng những lấy thành tích đứng thứ ba đỗ vào đại học, còn là sinh viên ưu tú có tư chất nổi trội trong mắt mọi người." Phương Đồng Ân dương dương đắc ý mà .

      "Đứng thứ ba? Sinh viên có tư chất nổi trội? Cậu? Cậu là Phương Đồng Ân sao? Là Phương Đồng Ân tôi biết sao?" Điều này quả là hù được cậu.

      "Này, cái vẻ mặt này của cậu là sao? Xem thường tôi sao? Đúng vậy! Chính là tôi, tại tôi làm bài tập rất tốt, nếu sao có tư cách tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế? Bạn thân của cậu tiến bộ, có cảm thấy rất vinh quang hay ?" Nhìn mặt cậu nghi ngờ, tức giận kêu lên.

      " sao? ra là đoạn thời gian này tôi ở bên cạnh cậu, cậu thay đổi nhiều như vậy."

      "A.. . . . . Dĩ nhiên." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nét mặt của trở nên mất tự nhiên.

      Cũng thể thừa nhận với cậu, sở dĩ cố gắng như vậy, tất cả đều bởi vì có cậu ở bên, mà vì giải quyết nỗi nhớ tịch mịch, cho nên mới đem toàn bộ tâm tư đặt sách vở!

      Nếu như thừa nhận như vậy, nhất định bị cậu cười nhạo.

      "Xem ra có tôi, hình như cậu vẫn sống tốt." Ngay cả đọc sách cũng rất tốt, làm cho cậu có chút ghen ghét.

      "Cái gì?" Phương Đồng Ân nhìn chằm chằm vẻ mặt mất mát của Lệ Minh Kiệt, hoàn toàn hiểu nổi.

      "Bởi vì tôi làm bài tập tốt, lại thường xuyên ở bên cạnh cậu, mới hình thành thói quen lệ thuộc và lười biếng cho cậu, nhưng khi tôi ở đây, cậu liền có thể quyết tâm tự mình độc lập. . . . . . như vậy, dường như học lực tệ hại trước kia của cậu, tất cả đều là do tôi hại cậu."

      Cố ý nửa năm ở đây liên hệ với , là sợ chỉ cần mình vừa được biết tin tức của , có cách nào chống cự lại nỗi nhớ nhung đối với , Lệ Minh Kiệt nghĩ tới thay đổi nhiều như vậy, hơn nữa loại thay đổi này lại có ích với việc trưởng thành của . . . . . . Biết được điều này, tâm tình của cậu chợt trở nên phức tạp.

      Đây là cái chuyện hoang đường gì vậy? Đây là lối ngụy biện ở đâu ra? Khóe miệng Phương Đồng Ân muốn co rút.

      "Nửa năm cậu lại thay đổi nhiều như vậy, nếu như là ba năm, năm năm mà , chừng cậu trở nên càng thêm ưu tú so tại." Cậu thở dài cảm khái.

      nhìn Lệ Minh Kiệt cách nghiêm túc, cỗ tức giận kìm được thoát ra, hai tay nâng gương mặt của cậu, hung tợn : "Đừng với tôi đây là lời lòng của cậu, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đối xử với tôi như vậy, nhất định phải chết, nhất định từ đó tôi cũng để ý tới cậu nữa! Cậu cũng biết, có cậu ở bên cạnh tôi, tôi có bao nhiêu khổ sở, chỉ nhớ cậu, còn có nhiều lời muốn nới với cậu, hy vọng có thể cùng cậu chia sẻ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới thấy cậu, trong lòng thực rất khó chịu."

      hề phát , những lời lúc này có bao nhiêu khác thường và mập mờ.

      Loại cảm xúc nhớ nhung này, loại trình độ lệ thuộc này, loại thái độ coi trọng này. . . . . . và cậu còn là bạn bè đơn thuần từ lâu rồi.

      giấu giếm chút nào, vẻ mặt nghiêm nghị của , nhìn ở đáy mắt cậu, nghe vào trong tai của cậu, làm cậu cảm thấy vô cùng vui sướng và rung động.

      Lệ Minh Kiệt vươn tay, thuận thế ôm lấy eo của , thân thể hai người càng thêm chặt chẽ, cậu nhìn ánh mắt của , từ từ ra tia sáng tỏ dịu dàng lại nóng bỏng khó giải thích.

      "Cậu những lời này, cũng chính là ý nghĩ của tôi. . . . . . Nếu như phải là đột nhiên cậu xuất ở trước mắt của tôi, có lẽ. . . . . . tại tôi cũng đường trở về tìm cậu rồi." Vốn là bị hành trình nghẹt, từ sau khi thư ký nhắc nhở, cậu kiên quyết định cái gì cũng quản, chỉ muốn trở về bên .

      Cho dù là ngày, hai ngày, ba ngày cũng được, cậu quyết định trong thời gian ngắn nhất phải nhìn thấy .

      "Coi như là cậu còn có chút lương tâm." Phương Đồng Ân nhịn được oán trách.

      "Ngoài ra. . . . ." Lệ Minh Kiệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, lộ ra nụ cười gian trá.

      "Hả?" đột nhiên có dự cảm xấu.

      "Tôi xin phép thầy giáo cùng cậu tới nước Mĩ rồi, tôi ba mẹ của cậu hi vọng đoạn thời gian cậu ở nước Mĩ này do tôi chăm sóc, ông ấy đồng ý, cho nên đồ dùng thi đấu và hành lý trong khách sạn của cậu, chút nữa được đưa đến đây." cách khác, mấy ngày thi đấu này, phải ở nơi này, đừng nghĩ rời khỏi phạm vi tầm mắt của.

      "Ngươi ngang ngược, có hỏi qua ý kiến của tôi, tự mình quyết định, chẳng lẽ cậu biết từ nơi này tới hội trường thi đấu phải mất ba giờ bắt xe sao? Rất xa!"

      "Tôi để tài xế đưa cậu ." sao, nếu như chê phiền phức, cậu nguyện ý vì tháng này, hoặc có thể là vì được thăng chức, trong mấy tháng diến ra trận chung kết, ở vùng xung quanh hội trường mua căn phòng nữa.

      "Hừ, ai thèm xe hơi riêng của cậu!" Mặc dù là như vậy rất hấp dẫn đối với , hơn nữa trong khoảng thời gian này còn có thể cùng cậu ở chỗ, cần tách ra, làm cho thấy rất vui, nhưng mới thừa nhận với cậu.

      "Vậy coi như thành là nguyện vọng của tôi, được ? Tôi hy vọng khoảng thời gian ở nước Mĩ này của cậu đừng rời khỏi tôi, làm bạn với tôi." Lệ Minh Kiệt lựa chọn thành nhận tội, coi như thua, giơ cờ trắng đầu hàng trước cũng được, có nhiều thời gian chung đụng chỗ với hơn, đây mới là quan trọng nhất.

      "Ách. . . . . ." Phương Đồng Ân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, khỏi cảm thấy được tự nhiên.

      tại khi đối mặt người con trai này. . . . . . Là người con trai vô cùng quen thuộc. . . . . . Thế nào bất chợt lại để cho cảm thấy có chút xa lạ, có loại cảm giác là lạ?

      Giống như là cậu trở nên nhiệt tình, trực tiếp, tuyệt đối giống như Minh Kiệt buồn bực mà biết, Minh Kiệt mạnh mẽ , làm cho ai có thể chống đỡ.

      "Được. . . . . . Được rồi! Nhìn cậu có thành ý như vậy, tôi miễn cưỡng tiếp nhận lời mời của cậu." Gương mặt khẽ nóng lên, cúi đầu, tránh đôi mắt nóng rực của cậu.

      Đột nhiên, gương mặt của càng thêm đỏ bừng, ngay cả tim cũng đập gia tốc, là nhanh, gấp, là dọa người.

      Cậu. . . . . . Ôm hông của , cự ly cậu và là gần, quá thân mật.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 6

      6.1


      Editor: Penicillium

      Thời gian giống như trở lại quá khứ, thói quen ỷ lại quả nhiên là loại hành vi hết sức đáng sợ.

      Mấy năm gắn bó chung đụng, thể nào trong thời gian ngắn mà mất , khiến tất cả hành vi trở nên xa lạ và khó chịu.

      Trừ bên ngoài càng thêm quý trọng nhau, nếu như lệ thuộc vào theo thói quen, nhiều tình cảm trở nên ái muội, tình cảm thay đổi và tầm nhìn cao hơn, càng gia tăng nhận định về những thứ khác.

      Ban đêm tuyết rơi nhiều theo gió phiêu tán vào trung, Phương Đồng Ân hứng thú dâng trào nhìn cảnh tuyết đẹp mê người, bông tuyết lạnh lẽo rơi vào gò má ấm áp, làm ướt khuôn mặt của .

      Lệ Minh Kiệt đứng bên cạnh , lộ ra nụ cười ấm áp, cưng chiều nhìn như đứa bé cười ngừng, mặc cho ngây thơ đem tuyết lạnh rơi người của cậu.

      "Cậu biến thành Người tuyết rồi, tôi là Nàng Tuyết, cậu là Chàng Tuyết." Phương Đồng Ân hài lòng lại hả hê nhìn mái tóc bạc trắng cùng với tuyết trắng dính đầy lên áo khoác ngoài màu đen của cậu.

      Nhìn có chút nào phòng bị mà cười to lên, cậu lộ ra nụ cười gian trá, khách khí vươn tay, để cho gương mặt đỏ ửng của dính sát vào áo khoác ngoài của cậu.

      nhịn được run lên cầm cập, Phương Đồng Ân né tránh kịp, cũng thể đẩy nổi người con trai độc ác trước mặt ra.

      Gương mặt ấm áp của đụng phải tuyết lạnh, tuyết trong nháy mắt hòa tan thành nước, chậm rãi chảy về phía cổ của .

      "Lạnh quá!" sử dụng toàn sức đẩy cậu, bất đắc dĩ cậu vẫn như cũ cũng nhúc nhích, hại như kẻ điên quýnh lên kêu to, "Lệ Minh Kiệt, buông ra, nhanh lên. . . . . . Oa! Muốn chảy vào trong quần áo rồi, lạnh chết á!"

      Cậu rất đáng ghét, rất quá đáng, loại chuyện ác như này cũng làm được. . . . . . thừa nhận mình chính là ác giả ác báo, mà là người đàn ông này quá hiểu được thương hương tiếc ngọc.

      Lệ Minh Kiệt vui vẻ cất tiếng cười to, có trời mới biết bao nhiêu lâu rồi cậu cười sảng khoái như vậy.

      Thời gian bận rộn ban ngày, cậu mang dọc theo tất cả con đường của thành phố mới xa lạ, vào các cửa hàng chứa đầy những thứ hàng hiệu xa hoa đắt giá, cậu ước gì có thể đem tất cả vật phẩm đắt giá đều để ra trước mắt của , chỉ là vì cầu được nụ cười lúm đồng tiền của .

      "Cái đó rất đẹp." Phương Đồng Ân chỉ vào tủ kính bên trong con mèo hình hoa tai biết là hay là giả.

      Căn cứ phỏng đoán của , chạm trổ tỉ mỉ, trông rất sống động, người con mèo kia còn có viên kim cương to bằng ngón cái chắc chắn phải là giả, ít nhất là chưa bao giờ nhìn thấy viên kim cương to đến như vậy.

      Cho dù có nhìn thấy rồi, cũng cách nào tưởng tượng được nó đắt cỡ nào, người có nhiều tiền cỡ nào mới có thể đủ năng lực mua nó.

      "Con mèo kia?" Lệ Minh Kiệt theo tầm mắt của , thấy được đồ mà tay nàng chỉ , "Ừ, quả làm đẹp lắm, biết viên người nó là cấp bậc gì?"

      "Cấp bậc? Thần kinh, đó là giả á! Làm sao có thể có viên to như vậy? Như vậy chỉ có ở cửa hàng hàng hiệu cực kỳ cao cấp mới có thể xuất , có biết hay ?"

      Nếu là cả con đường đều bán mắc như vậy, phải đại biểu nơi này là thiên đường mua sắm của người có tiền sao?

      cũng phải là người có tiền, Minh Kiệt cũng biết, cho nên thể nào mang dạo cái loại của hàng đó đâu.

      " vào hỏi chút chẳng phải biết." Nhìn có bộ dáng hình như hết sức thích, Lệ Minh Kiệt đề nghị.

      "Nếu như bán năm vạn đồng, tôi liền mua nó." Phương Đồng Ân có mang chút tiền, lâu mua đồ, mua tinh phẩm nho làm quà tặng cho chính mình, quá đáng !

      Đúng rồi, quên người con trai bên cạnh này có trăm vạn ư! nghĩ hung hăng làm hao khoản của cậu.

      "Minh kiệt, nếu như vượt qua năm vạn đồng, ở trong vòng mười vạn đồng , cậu phải mua cho tôi."

      "Mười vạn?" Cậu cố làm kinh ngạc nhếch lên đầu mày, vẻ mặt có vẻ bị làm khó, hình như suy nghĩ cầu của .

      "Này! Đừng hẹp hòi như vậy! Mới mười vạn đồng mà thôi, đối với cậu mà , đáng kể chút nào." Ha ha, còn nhớ thù cũ đó!

      Lần trước cậu vốn là phải đưa ăn bữa tiệc lớn, còn phải mua quà tặng , ngờ lại có tin tức làm chấn động , làm hại quên chiếm đồ tốt.

      tại bù lại cũng muộn ! Hơn nữa lần này mua được thế nhưng hàng ngoại, càng thêm đáng giá.

      "Được rồi!" Lệ Minh Kiệt cố nén cười, mặt miễn cưỡng .

      Lấy được cho phép, Phương Đồng Ân hưng phấn thôi, lôi kéo cậu bước vào trong cửa hàng.

      Năm phút sau. . . . . .

      "Điên rồi! là điên rồi!" Phương Đồng Ân phồng má, lôi kéo Lệ Minh Kiệt cười to ngừng, thở phì phò vọt ra ngoài tiệm." Viên kia kim cương thế mà lại là , hơn nữa còn đắt đến hù chết người."

      Cái gì mà năm vạn, mười vạn? Cũng chỉ là con số đáng nhắc đến, giá trị của nó đắt đến kinh người.

      "Tiền mua con mèo có thể đủ để mua căn phòng rồi." Nếu là có từng đó tiền, biến thành người giàu từ lâu rồi." Hơn nữa, cậu cũng điên rồi sao? Làm sao lại vẫn lấy thẻ tín dụng ra, tính mua lại."

      phải mười vạn đồng, hơn 100 vạn mua viên đá. . . . . . Bị điên!

      May là có cùng cậu, nếu . . . . . . Nếu là cậu tiêu số tiền đó rồi, đau lòng chết, khóc chết, phát điên. . . . . . Sau đó, cậu nhất định phá sản.

      "Đồng Ân, số tiền lẻ kia, tôi vẫn có thể chi được." Lệ Minh Kiệt nhìn vẻ mặt thất vọng nhưng quên biểu đạt tức giận của Phương Đồng Ân, thu lại nụ cười, cho biết .

      "Tiền lẻ? Tiền lẻ? Tiền lẻ?" xoay người lại, sửng sốt thể tưởng tượng nổi nhìn cậu chằm chằm.

      Người đàn ông này rất bình thường, cậu dám là tiền lẻ? Đây chính là con số thiên văn đó.

      Đối với người chưa đầy hai mươi tuổi như , đó căn bản là số tiền có thể đè chết người, thế nhưng cậu lại bình chân như vại, thái độ ung dung cho biết, đó chỉ là tiền lẻ?

      "Này, Lệ Minh Kiệt, cậu quá kiêu ngạo, cậu lại kiếm được rất nhiều tiền, đúng ?" có thiên lý, căn bản cậu bình thường, đây tuyệt phải là vì tuổi của và cậu khác nhau mà dẫn đến cái nhìn cũng khác nhau.

      biết nhà cậu có tiền, nhưng mà từ trước tới nay chưa muốn suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc chênh lệch giữa và cậu bao nhiêu.

      "Kiếm chút mà thôi, có rất nhiều." Cậu tuân thủ giải thích.

      "Tốt nhất là có rất nhiều." Xem ra là quá khinh thường cậu." tóm lại, vậy là tốt rồi."

      Mệt cậu mới vừa rồi còn nháy mắt lấy cái, trực tiếp ném thẻ tín dụng ra, chuẩn bị mua con mèo kia.

      Nếu phải là trong nháy mắt khôi phục tỉnh táo lại, ngăn cản hành vi của cậu, đem kéo người ra ngoài cửa hàng, tại nhất định hối hận muốn chết.

      "Đáng ghét! Nghĩ muốn mua thứ gì đó cũng khó như vậy, mặc kệ, chúng ta xem thứ khác, tôi muốn chỉ xem ." thể từ người cậu lấy được chút chỗ tốt, tuyệt bỏ qua, hơn nữa tuyệt muốn để cho người khác có cơ hội từ người cậu lấy được chỗ tốt.

      Con mèo bảy trăm năm mươi vạn! Cả đời cũng thể quên nó đắt như thế nào.

      Lệ Minh Kiệt theo phía sau , bất đắc dĩ cười khổ.

      Cả con đường đều đầy những sản phẩm thời thượng, muốn ở chỗ này tìm được đồ bình thường phải dễ, muốn chiếm tiện nghi đúng là có chút khó khăn.

      biết. . . . . . Rốt cuộc cậu có nên nhận tội với hay ?

      "Đồng Ân. . . . . ."

      Kết thúc đợt tranh tài thứ nhất, Phương Đồng Ân hết sức may mắn được Bình thẩm viên thưởng thức, tiến vào đợt tranh tài thứ hai.

      hội trường có nhiều người quốc gia khác đến dự thi, khí náo nhiệt, tràn ngập là bất đồng ngôn ngữ và trao đổi các tác phẩm lẻ.

      Nghe được tiếng Trung quen thuộc gọi, tò mò ngẩng đầu lên.

      "Học trưởng Lương."

      Học trưởng cùng trường cũng dự thi chung với , cũng thuận lợi vào vòng trong.

      Lương Khải có khuôn mặt văn nhã đứng trước mặt , vui mừng hỏi: "Ông trời! Rốt cuộc gặp được em, tháng này em chạy nơi nào? Làm sao lại có ở khách sạn?"

      Mặc dù ở trường hai người cùng khóa, giao tình cũng coi là sâu, nhưng mà vẫn thường xuyên nghe năm nhất có bạn học nữ thanh tú khiến ít bạn học nam khắc sâu ấn tượng.

      "Em có người bạn ở tại nước Mĩ, cậu ấy lo lắng em ở khách sạn quen, người nhà của em lại xin cậu ấy chăm sóc em, cho nên vừa tới Mĩ em tìm cậu ấy, cũng ở luôn tại nhà của cậu ấy." Phương Đồng Ân giải thích đơn giản.

      "Ai, nơi này chỉ có hai người chúng ta cùng Thầy giáo, mặc dù văn của tôi tệ, nhưng là bốn phía đều là người quen biết, em ở đây, hại tôi cảm thấy nhàm chán lại đơn." Lương Khải làm bộ đáng thương oán trách.

      "Em mới vừa nhìn thấy cùng đến từ Zehder kia trò chuyện với nhau rất vui." cười khẽ , chỉ vào ngừng nhìn về bên này, dáng người yểu điệu chính là đại mỹ nữ.

      " ấy và chúng ta ở chung khách sạn, hơn nữa tác phẩm thiết kế của ấy rất tuyệt." Lương Khải nhún nhún vai, "Em có ở đây, tôi lại dám làm phiền Thầy giáo, chỉ đành phải làm quen nhiều bạn bè chút, nếu chỉ có người buồn bực ở trong khách sạn, nhất định nổi điên lên."

      "Ừ, có cơ hội nhiều hơn , em cảm thấy được cảnh tuyết nơi này rất đẹp." Đối mặt với học trưởng nhiệt tình, Phương Đồng Ân có thái độ xa cách, so với thời điểm đối mặt với Minh Kiệt là hoàn toàn trái ngược.

      "Cảnh tuyết? Em thích tuyết? Tôi có đề nghị khá tốt, đợi lát nữa kết thúc, chúng ta đến nhà hàng bên cạnh ăn bữa cơm ! Mấy ngày trước qua tôi thấy, bên trong trang trí rất đẹp, có lẽ chúng ta còn có thể cầu nhân viên phục vụ cho ngồi ở bên cửa sổ, bên ăn cơm bên thưởng thức cảnh tuyết." Lương Khải đối có cảm tình, cũng có hứng thú đối với .

      "Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Mặt lộ vẻ khó nghĩ.

      "Em cầnxấu hổ, tôi mời khách, hơn nữa chúng ta là sinh viên cùng trường ra ngoài tranh tài, đoạn thời gian này cũng có cơ hội chuyện, ăn cơm coi như là gia tăng tình bạn tồi." Lương Khải cho là nàng xấu hổ, vì vậy hào phóng .

      "Học trưởng, em cùng người bạn tới, đợi lát nữa sau khi kết thúc, em phải cùng cậu ấy trước."

      Buổi chiều Minh Kiệt phải về công ty, mà tại bị bỏ rơi, là bởi vì cậu ta có chút công việc phải xử lý.

      "Bạn của em? Ở đâu? Tại sao thấy? sao, chúng ta có thể cùng ăn cơm, gần trưa rồi, em cũng đói bụng đúng ?" Lương Khải muốn bỏ qua cơ hội cho người sống cùng , ra sức vun vào.

      "Cậu ấy. . . . . ." Chẳng biết tại sao, Phương Đồng Ân có cảm giác, Minh Kiệt tuyệt đối muốn cùng ai ngoại trừ ăn cơm cùng, dù sao cậu ta cũng là người con trai quái gở!

      Nghĩ đến đây, nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào, cả người có vẻ nhu hòa kiều mỵ.

      Lương Khải nhìn thấy ánh mắt của nàng, thể dời tầm mắt .
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      6.2

      Editor: penicillium

      "Đồng Ân." Lệ Minh Kiệt trầm giọng gọi.

      Phương Đồng Ân cười lên làm cho lúm đồng tiền lộ ra ràng, nhìn cậu nhàng về phía mình , giọng mở miệng, "Cậu trở lại? Xong việc rồi sao?"

      "Ừ, là giao cho thư ký xử lý. . . . . . Vị này là?" Lệ Minh Kiệt vô cùng tự nhiên đứng ở giữa và Lương Khải, cản trở Lương Khải nhìn chằm chằm vào .

      "Vị này là học trưởng ở trường của tôi, Lương Khải, lần này tôi và học trưởng Lương cùng đại diện cho trường tham gia thi đấu, hơn nữa trừ tôi ra, học trưởng cũng rất lợi hại, tôi nghe trong cuộc thi đấu đầu tiên học trưởng có điểm số cao hơn cả tôi." Phương Đồng Ân giải thích.

      "Xin chào, tôi là Lương Khải." Lương Khải có vẻ bị giật mình.

      người con trai? Người con trai này chính là người bạn mà Đồng Ân ? Là người bạn ở chung nhà?

      "Lệ Minh Kiệt." Cậu khẽ gật đầu.

      "Minh Kiệt, mới vừa rồi học trưởng mời chúng ta ăn cơm trưa, lát nữa cậu có rảnh ?" Phương Đồng Ân kéo tay áo cậu, giọng hỏi.

      "Cậu nghĩ sao?" Lệ Minh Kiệt cúi đầu nhìn , ngay sau đó liền nhìn thấu ý định của .

      "Ừ. . . . . . Có chút đói bụng." cười cười xấu hổ.

      Sáng sớm ngủ nướng, lại chạy xe mất hai giờ tới hội trường thi đấu, ngay cả bữa ăn sáng cũng là giải quyết qua loa, thành , bụng của "gió lùa nhà trống", cho nên có đúng là bên thưởng thức cảnh tuyết bên dùng bữa hay quan trọng, quan trọng là muốn cùng Minh Kiệt ăn cơm, lấp đầy bụng.

      "Học trưởng Lương, xin lỗi, tôi biết là mời Đồng Ân, sớm biết như vậy, tôi đặt trước phòng ăn rồi." Lệ Minh Kiệt cười khẽ uyển chuyển từ chối lời mời của Lương Khải, ra cũng là thay từ chối.

      "Ách. . . . . Là vậy sao? sao, lần sau còn có cơ hội, dù sao lần thi đấu thứ hai còn phải đợi thêm nửa tháng nữa mới có kết quả." Thời gian có rất nhiều, Lương Khải ngại cười cười, mặc dù loại dự cảm, coi như bọn họ có đợi ở chỗ này năm rưỡi nữa, và Đồng Ân vĩnh viễn cũng có cơ hội ăn cơm cùng nhau, bởi vì người nam nhân tên gọi Lệ Minh Kiệt trước mắt này có thái độ tràn ngập chiếm hữu đối với , hơn nữa phải chiếm hữu bình thường, mà là cảm giác rất thâm trầm, rất coi trọng, rất để ý và hoàn toàn độc chiếm.

      "Học trưởng, xin lỗi, lần sau có cơ hội, em mời ăn cơm." Phương Đồng Ân áy náy .

      " sao." Lương Khải liếc Lệ Minh Kiệt cái, lại cùng mấy câu, sau đó rời .

      quay đầu, phát Lệ Minh Kiệt nhìn mình chằm chằm như có điều suy nghĩ, hiểu hỏi: "Sao vậy? Tại sao nhìn tôi như vậy?"

      "Cậu và ta rất quen thuộc?" Cậu cố làm giọng hơn.

      "Ai? Cậu học trưởng Lương sao? Cũng được, ấy năm tư, tôi năm nhất, khi biết cùng ấy tới nước Mĩ tham gia thi đấu chúng tôi mới có cơ hội chuyện với nhau, làm sao có thể có quen hay ." dựa theo thực tế trả lời.

      "Tôi thấy ta rất có hứng thú đối với cậu." Cậu rất khẳng định.

      Ánh mắt người con trai kia nhìn Đồng Ân, giống như là nhìn người con mình , hơn nữa thái độ của ta cũng để lộ ra hảo cảm cùng hứng thú với .

      "Hả? Cậu cái gì? Tôi có nghe ." nhíu mày, nhìn vẻ mặt kì lạ của cậu.

      " có gì." Lệ Minh Kiệt lắc đầu, nhàn nhạt cười .

      Đột nhiên cậu phát , ra là chỉ có cậu, mà còn có tên khác mơ ước Đồng Ân, tâm tình cậu trở nên thoải mái.

      Xem ra cậu quá khinh thường sức chú ý của những người con trai khác đối với , những thay đổi sau khi lớn lên.

      Nếu như cẩn thận chút, chừng trong lúc vô tình bảo bối của cậu bị thừa cơ mà cướp mất.

      Nghĩ tới đây, Lệ Minh Kiệt cách nào phủ nhận rằng cậu thích cái cảm giác người quan trọng của mình bị người khác cướp mất, hơn nữa khoảng cách giữa cậu và xa như vậy, nếu như về, có cậu thủ hộ bên cạnh, theo , tương lai nhất định ít ruồi bọ đáng ghét đảo quanh ở bên cạnh . . . . . .

      "Minh Kiệt, cậu hơi lạ, rốt cuộc là làm sao vậy? Chắc phải là công ty xảy ra chuyện gì chứ? Nếu như cậu có viêc bận cậu trước , sao đâu, tôi có thể tự về mình được." Nhìn vẻ mặt kì lạ cùng với thái độ bình thường của cậu, Phương Đồng Ân có chút lo lắng.

      Thu lại suy nghĩ dang dở, cậu chế nhạo : "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi có chuyện gì phải bận rộn cả, nếu có chuyện bận rộn. . . . . . Có con heo con đói bụng phải sao?" Nếu như đưa ăn cơm nhanh chút, có thể nguy mất.

      "Ai là heo con hả? Tôi gầy rất nhiều có được hay ? Cậu xem lần gặp mặt này, tôi trưởng thành ít, dáng người cũng thay đổi tốt hơn, đến gương mặt cũng còn mập nữa." Theo lời trước kia của cậu, khi còn bé thực rất mập, mà cũng rất thích ăn, học trộm ăn trong lớp, tan học tiếp tục lôi ra ăn, ăn trưa so với người khác còn nhiều hơn. . . . . . có háu ăn như vậy sao?

      " sao? ra là cậu đói? là đáng tiếc, tôi nhớ mấy ngày trước có người mới rất muốn ăn tại phòng ăn năm sao cao cấp, nghe nhà hàng đó có pho mát được làm từ nước trái cây rất nổi tiếng, còn muốn ăn cái gì gọi là trứng cá muối cùng gan ngỗng cao cấp, vất vả tôi mới đặt trước được. . . . . . Nhưng cậu đói bụng nữa. . . . . ."

      "Tôi đói bụng, rất rất đói bụng. Minh Kiệt, tôi là tôi đói rồi, nhưng tôi phải là heo con. . . . . . Cậu đặt được bàn rồi hả ? phải là phải xếp hàng chờ ba tháng sao? Sao lại đột nhiên có bàn trống rồi hả ? Cậu xác định đó chính là cái nhà hàng năm sao cao cấp quảng cáo rùm beng kia sao, đầu bếp chính là Michelin người tự mở nhà hàng?" vội vàng kéo ống tay áo của cậu, cố làm ra vẻ mặt vừa vô tội vừa đáng .

      Nhìn bộ dáng gấp gáp của , tựa như sợ được ăn. . . . . . phải là heo con là cái gì?

      Trêu chọc đời, Lệ Minh Kiệt mới từ bi gật đầu.

      "Oa! Cậu lợi hại, lại có thể đặt bàn trước được. . . . . . Bạn thân của tôi phải nhân vật bình thường, làm sao bây giờ? Chắc cậu phải là nhân vật nổi danh gì đó, mà tôi lại có phát ra chứ?" Phương Đồng Ân tò mò kêu la, đôi mắt mở to, thể tưởng tượng nổi dõi theo cậu."Ha ha, chẳng qua bạn của tôi lợi hại như vậy, tôi cảm thấy rất vinh dự. sao, Minh Kiệt, nếu như cậu rất lợi hại , nổi danh , cũng cần cho tôi biết, dù sao lấy tính cách của cậu, tuyệt đối là thuộc về loại người có đánh chết cũng thừa nhận mình là loại người kia, cho nên chuyện như vậy chỉ cần cậu biết tôi biết là được rồi, cần giải thích nhiều lời làm gì." vỗ vỗ bờ vai của cậu, bộ dáng chỉ có Đồng Ân hiểu cậu.

      Lệ Minh Kiệt lắc đầu cười khẽ, đối với tính cách và thái độ này của có cách nào.

      "Đúng rồi." Cậu nghĩ tới cái gì, cố làm giọng hơn.

      "Hả?"

      Thấy Bình thẩm viên tới cửa hội trường, cậu nắm cả vai của , mang theo bước chậm rãi ra khỏi hội trường.

      "Cậu đối với người học trưởng vừa rồi có ý kiến gì ?"

      "Học trưởng Lương?"

      "Ừ."

      "Chính là học trưởng thôi! ta là người tồi, chăm sóc tốt học muội, lại có cảm giác hài hước. Sao vậy? Tại sao lại muốn hỏi tôi vấn đề này?" Phương Đồng Ân hiểu nhìn cậu.

      "Ừ. . . . . . Chỉ là học trưởng thôi sao? Cậu cảm thấy ta rất đẹp mắt, hoặc là có chút thưởng thức, thích ta?"

      Giọng điệu cậu nhõm tự nhiên.

      "Cậu điên rồi à? Tôi và học trưởng cũng phải là thân quen, chưa từng nghĩ tới loại vấn đề này, tại cũng phải là thời điểm nên suy nghĩ đến loại chuyện như vậy, được ?" khẳng định, cậu rất lạ.

      " sao?"

      "Đương nhiên. . . . . . Này, chẳng lẽ cậu. . . . . ." nheo mắt lại nghi ngờ.

      "Hả?"

      "Ha ha, mặc dù tôi cảm thấy quá có khả năng, nhưng mà vẫn hỏi chút tốt hơn. . . . . . Chẳng lẽ cậu thích học trưởng?"

      Lệ Minh Kiệt nhất thời cứng họng.

      "Tôi nhớ cậu có sở thích "nam nam"!"

      "Phương Đồng Ân. . . . . ."

      "Nhưng mà tôi cũng chưa từng thấy cậu có bạn . . . . . ."

      "Phương Đồng Ân. . . . . ."

      "Minh kiệt, chúng ta là bạn thân nhất của nhau, nếu như cậu có bất kỳ ý tưởng hay bối rối về mặt tình cảm, nhất định phải cho tôi biết đó! Mặc dù sau khi tôi biết, nhất định đau lòng, khổ sở lâu." Bởi vì người đặc biệt thuộc về riêng bị người khác đoạt mất.

      "Phương Đồng Ân, đầu cậu nếu vẫn thông suốt, cẩn thận tôi đánh cậu." Cậu hung dữ cảnh cáo, tại chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, mà càng muốn thở dài mấy tiếng hơn.

      Bạn thân sao?

      Quan hệ của bọn họ. . . . . . Chỉ là bạn thân thôi sao?

      là gay go, cậu chỉ muốn làm bạn thân của . . . . . Cậu đối với . . . . . . Muốn rất nhiều, nhiều đến chỉ sợ ngay cả cũng cách nào tưởng tượng được.

      Nên làm như thế nào mới tốt đây?
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 7 (1)

      Giờ phút ly biệt, Phương Đồng Ân làm bộ đáng thương nhìn Lệ Minh Kiệt, " Tôi phải rồi...."

      "Ở máy bay nhớ ăn chút gì đó, còn có, khi xuống máy bay đừng quên hành lý đấy." Gương mặt cậu tỏ ra vô cùng dịu dàng trầm lắng.

      "Tiếc là cậu thể trở về cùng tôi." kéo ống tay áo của cậu cảm giác đành lòng nhưng lại thể diễn tả được thành lời.

      "Nếu có cơ hội, lần sau tôi về cùng cậu." Cậu khẽ xoa đầu .

      "Được mới là lạ! Công việc của cậu bận rộn như thế, lại phải chuẩn bị bài vở, tôi thấy hay là tôi vất vả chút, tới nước Mĩ cùng cậu có lẽ tốt hơn."

      “Được, nếu như cậu muốn đến, goi điện thoại cho tôi, tôi bảo thư ký thay cậu đặt vé máy bay." Dường như cậu sớm đoán được như vậy, chút do dự đồng ý ngay, chỉ sợ đổi ý.

      Dứt khoát như vậy?

      Trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, như là phát ra có gì đó bình thường, hết sức bất mãn nhíu mày, “Lệ Minh Kiệt, tôi đột nhiên phát ... là cậu học thói xấu rồi."

      "Hử?" Lệ Minh Kiệt tỏ vẻ vô tội tươi cười.

      "Trước đây cậu có vừa được voi đòi tiên lại còn tính kế với người khác như vậy." Thế nhưng vừa mới đến Mĩ nửa năm, vậy mà ngay cả bạn thân cũng tính kế, lừa người ta rơi vào bẫy.

      Tuy rằng đề nghị làm như vậy, nhưng mà có nhất thiết cậu phải gật đầu đồng ý nhanh như vậy ? Suy nghĩ kỹ lại nếu bay qua Mĩ phải mất thời gian bao lâu? nghe lời cậu mà nghĩ nếu vừa đến nước Mĩ liền phải chuẩn bị vé máy bay luôn, phải mệt chết người sao! quan tâm chút nào cả, ít nhất cũng vài lời dễ nghe làm cho vui vẻ chút, ví dụ như máy bay đường dài quá vất vả, tôi sợ cậu mệt mỏi, bằng để tôi trở về thăm cậu .

      "Tôi có quá đáng như vậy sao?" Mặc dù rất muốn che giấu, nhưng mà cậu lại có cách nào ngăn khóe miệng cong lên, giấu được niềm vui trong lòng.

      "Có, cậu nhìn điệu bộ của cậu lúc này xem, giống như con hồ ly trộm được trứng gà, cười đến mức vừa đắc ý lại vừa khó coi." Phương Đồng Ân nhịn được vươn tay, nhéo khóe miệng của cậu.

      "Bị phát rồi, xong rồi." Cậu hề phủ nhận hành động xấu xa của mình, thành thú nhận, tự nhiên vòng qua eo kéo vào lòng mình.

      "Cái gì mà xong rồi, theo tôi thấy cậu là vô cùng vui mừng có."

      "Đúng là làm người ta rất hài lòng." bật ra tiếng cười trầm thấp, cố ý xua bầu khí ly biệt khổ sở.

      "Lệ Minh Kiệt, cậu rất đáng ghét, lại khua môi múa mép với tôi." bĩu môi, đấm vào ngực cậu, sau đó cùng cười.

      Lệ Minh Kiệt chăm chú nhìn , khẽ vuốt khuôn mặt bầu bĩnh của , nghiêm túc với . "Tôi nhớ cậu, Đồng Ân."

      "Minh Kiệt..... Được rồi! Tôi cũng rất nhớ cậu." Bỗng nhiên cậu nghiêm túc, làm cho xấu hổ, trong nháy mắt gương mặt trắng nõn đỏ bừng, cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của cậu.

      Cậu..... Từ hôm tới giờ lúc nào cậu cũng là cái dạng này, dùng ánh mắt này nhìn làm cho xấu hổ, ngay cả cách chuyện cũng rất dịu dàng khiến rung động, e lệ, chỉ ần đối mặt với cậu, nhịp tim của kiềm chế được mà loạn nhịp, hô hấp dồn dập.

      "Nếu..... Khụ khụ, tôi là, cậu thảm rồi, cậu chỉ cần tôi muốn đến, gọi điện cho cậu, cậu chịu trách nhiệm đặt vé máy bay, đúng ? Tôi cho cậu biết, cậu nên được làm được, từ giờ trở , nếu có kỳ nghỉ dài, cho dù chỉ có tuần lễ, hay hai ngày cuối tuần, tôi cũng khách sáo chạy tới, cho nên nhất định cậu phải mất nhiều tền rồi." Cho dù trừ thời gian bay, hai người chỉ gặp nhau được hoặc hai ngày, cũng do dự mà chạy tới làm phiền cậu.

      Đây chính là điều cậu mong đợi, cho dù thời gian chung sống với nhau ngắn ngủi, cậu cũng hi vọng có ở bên cạnh.

      là hỏng bét mà, khiến cậu trở nên tham lam, làm cho bôn ba kiệt sức, có phải ức hiếp người khác quá rồi hay ?

      " thành vấn đề, chỉ là tốn chút tiền, có thể trông thấy cậu, tôi rất sẵn lòng trở thành khách hàng lớn của hãng hàng ."

      "Này, Lệ Minh Kiệt." chịu nỗi nữa rồi, hai má đỏ bừng, nhịn được trừng mắt mình cậu.

      "Hử?"

      "Cậu...... Tôi cảm thấy cậu chuyện là lạ."

      Cái gì mà chỉ cần tốn chút tiền miễn là có thể được gặp , cậu rất sẵn lòng trở thành khách hàng lớn của hãng hàng ? Hình như là cho biết, chỉ cần là vì , bất luận là làm cái gì đều đáng giá, ..... lại nghĩ lung tung nữa rồi!

      Bọn họ là bạn bè tốt, làm sao có thể có cách mập mờ này? Hại biết phải đối mặt với cậu như thế nào.... Người đàn ông này trở nên xấu xa rồi, ngay cả loại lời đường mật như vậy cũng dám với .

      "Thế nào rất kỳ quái sao?" Cảm tạ ông trời, cuối cùng cũng chịu nổi nữa rồi.

      Lệ Minh Kiệt cười như cười liếc nhìn sắc mặt đỏ lên của Phương Đồng Ân, biết mất tự nhiên và bối rối.

      Bởi vì biết phải làm thế nào để ra tình cảm quyến luyến đối với , cậu chỉ có thể dùng cách vụng về nhất này để bày tỏ với .

      Cứ tưởng như vậy cảm giác được ý tứ của cậu, ai ngờ..... Ơn trời, cuối cùng cũng có cảm giác rồi.

      "Cậu..... Cậu như thế giống như.... Chính là......." Phải như thế nào? Phải như thế nào để ra được?

      Phương Đồng Ân cảm thấy đầu mình rất nóng, đỉnh đầu cũng bốc hỏa: bốc hỏa rồi.

      Tôi cảm thấy cậu có vẻ thích tôi rồi? Làm ơn! cũng thể tự mình ra như vậy, nếu như câu trả lời là phủ đinh, phải là rất mất mặt sao?

      phải là có tình ý với tên xấu xa này chứ? Nếu như vậy, ách.... với cậu là bạn thân cơ mà?

      Sao có chuyện nảy sinh tình ý đối với người bạn tốt nhất của mình..... Tình ý.... ...

      sững sờ nhìn Lệ Minh Kiệt chằm chằm, trong thời gian ngắn, có cách nào phủ nhận vấn đề suy nghĩ ở trong lòng.

      Sao có chuyện đối với người bạn tốt nhất của mình nảy sinh tình cảm?

      .... thể nào thích cậu sao? cậu sao? ... Có phải từ đầu tới cuối đối với cậu đều hề bình thường, tình cảm thực tế là ham muốn giữ lấy, cho nên khi hai người xa cách mới đau khổ, khó chịu thoát khỏi cảm giác đơn và trống rỗng ?

      Có phải từ trước tới giờ đều giữ cậu ở trong lòng, cho nên cố tình lấy tình bạn làm cái cớ, để cho mình có thể danh chính ngôn thuận ở bên cậu?

      Ai ..... Ai tình bạn có khả năng thăng hoa thành tình ?

      Nha! Ông trời ơi!

      Toàn thân Phương Đồng Ân cứng ngắc, hai mắt trừng lớn.

      Nhìn người đàn ông trước mắt, chẳng biết tại sao, nhịp tim của tăng nhanh bất thường, có chút váng đầu hoa mắt, giống như trái đất ngừng quay tròn với tốc độ cao.

      "Đồng Ân?" Lệ Minh Kiệt bất đắc dĩ mở miệng, muốn nhìn thấy lộ ra vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng khiến cho người ta sợ hãi.

      Hazzz, rốt cuộc là cái đầu của suy nghĩ cái gì?

      Biết tới khi nào..... mới có thể hiểu được?

      "Đồng Ân."

      "Ừ?" vừa hoang mang vừa thấy rung động nhìn gương mặt cậu tiến lại gần.

      Cậu hề báo trước cúi đầu, chiếm lấy môi của .

      Cả người sửng sốt, mạch suy nghĩ của cháy loạn, có cách nào thông suốt, cảm nhận được hơi thở ấp áp của cậu phả mặt , hơi thở nam tính tràn ngập quanh , tim đập như đánh trống, gần như quên hít thở.



      Đây phải cảm giác da thịt dây dưa da thịt..... ! Đó là da thịt kề sát da thịt..... Chỉ là, đó là ….. Môi của ? , bị hôn.

      Bị..... Bị người nào đó?

      Bị Minh Kiệt.... Đúng là môi của Minh Kiệt, là cậu hôn , cậu hôn , cậu...... .....

      Mặt của nóng lên, lúc này hơi thở cũng trong chốc lát dâng trào, thế nhưng thở ra, bởi vì miệng của bị chặn lại, bị người đàn ông trước mặt này..... dựa dẫm của , niềm vui của ....

      Thân thể giống như có sức, trở nên yếu ớt mềm mại, Phương Đồng Ân cản thấy hai chân phát run, đứng vững, chỉ muốn được ngồi xuống, gần như sắp ngã xuống đất, nếu như phải có cậu đỡ, nếu phải có cậu ôm .... trải qua mấy ngày này, khi nào cậu cũng ôm , với tư thế thân mật, thường vòng tay qua eo ôm giống như đối xử với người , ôm thân thể của , gần gũi với .

      đây?

      Giống như cũng luyện thành thói quen, tùy ý để và cậu thân mật như thế, cùng cậu tồn tại tiếp xúc thân thiết mập mờ.

      Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng phát thanh, tiếng người ồn ào huyên náo.

      Đúng rồi...... tại làm cái gì vậy?

      Đúng rồi, cần phải , nên trở về nhà rồi, bởi vì trận thi đấu thứ hai rất đáng tiếc bị loại, thể vào vòng chung kết.

      Đúng vậy, tuy rằng thiết kế của giành được thứ hạng ở trận thi đấu quốc tế, nhưng mà nhận được rất nhiều lời khen ngợi và khích lệ, có ít tuyển thủ có hứng thú với thiết kế của , cũng có ít học giả coi trọng khả năng phát triển thiết kế của trong tương lai.

      Còn nữa, thu hoạch lớn nhất của là cùng Minh Kiệt có khoảng thời gian vui vẻ ở bên nhau, sống cùng cậu ở nơi, hưởng thụ thế giới hai người, cùng với cậu ngắm tuyết rơi, và cùng với cậu qua rất nhiều khu phố xinh đẹp và thành phố phồn hoa.

      Đúng rồi, đúng rồi.... Còn có, còn có.... Bọn họ hôn môi.

      Hôn.... Hôn môi.... ... Trời ơi! Phương Đồng Ân cùng Lệ Minh Kiệt...... hôn môi?
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :