1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh - Nhược Minh Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 25: có tình chết sao


      Lại đêm nữa Lâu Nghiêu Nghiêu ngủ an ổn, những hình ảnh của kiếp trước ngừng xuất ở trong đầu

      Lamphere chết cách im lặng như vậy, này cả đời đều ầm ĩ, cái gì cũng phải đều đến đỉnh điểm, mỗi lần đều ầm ĩ muốn tự sát như là trò đùa bình thường muốn tất cả mọi người phải biết đến mình, cho nên mỗi lần đều thành, kết quả cuối cùng chỉ mang khuôn mặt tươi cười nằm giường phủ kín cánh hoa hồng như thế, im lặng mà ngủ, chỉ lưu lại câu “Xin đừng quên tôi.” sau đó bao giờ tỉnh lại nữa.

      ta dường như được bao nhiêu thương cảm, bởi vì phụ nữ Lâm gia rất đông, thiếu ta bọn họ bớt kình địch, đương nhiên cảm thấy ta nên chết sớm chút

      Lâu Nghiêu Nghiêu lại cảm thấy Lamphere rất may mắn, bởi vì dù chết còn có Trần Hạo nhớ đến , nhiều năm như vậy Trần Hạo có bạn muốn Lamphere khổ sở

      Khi đó biểu đau thương cùng với lời rất kịch liệt, cùng với vẻ mặt đêm qua giống người đàn ông thâm tình muốn hòa cùng chỗ, làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy vô cùng châm chọc, ra chưa từng thấy con người này

      Hận sao? Đương nhiên hận, nhưng càng hận mình nhận thức người

      Lâu Nghiêu Nghiêu dù biết mình vẫn còn trong giấc mộng, nhưng vẫn nhịn được bi thương phẫn nộ như cũ, cảm xúc phóng đại đến cực hạn, nhịn được nghĩ đến Tần Chí, người quá tốt ? Nếu , hẳn kết cục rất tốt ? cần gánh tội thay người khác, vốn là bản án có trăm ngàn chỗ hở, tất nhiên có thể lật lại được bản án, còn trẻ có thể vài năm, hoặc nhiều hơn là mười mấy năm sau, khác giúp cho thoát khỏi bi thương.

      cầu gì khác, chỉ hy vọng người đàn ông này có thể quên bởi vì chỉ có thể như vậy mới cảm thấy dễ chịu, làm tổn thương quá nhiều, nhưng có cơ hội để trả lại cho

      Trở lại lần nữa, đương nhiên đồng nghãi với việc có thêm cơ hội nữa, mọi việc xảy ra trước đây đều khắc sâu trong lòng , những tiếc nuối kia, cũng chỉ là những nuối tiếc, thể đền bù.

      Nhưng tiếc nuối này, lại chỉ cho phương hướng mới, làm cho hề phạm lại sai lầm trước, tránh lặp lại lỗi lầm tiếc nuối phát sinh lúc trước

      Lâu Nghiêu Nghiêu ngừng trằn trọc, lúc ngủ lúc tỉnh, phát ngủ thoải mái, vốn là ngủ sâu, Tần Chí liền đem ôm chặt vào lòng giống như dỗ dành đứa bé,, nhàng mà vỗ lưng , trong mộng Lâu Nghiêu Nghiêu tựa hồ cảm thấy được an tâm mà ở trong lòng nặng nề ngủ

      Buổi sáng, lúc tỉnh dậy, Lâu Nghiêu Nghiêu đem tất cả mọi thứ trong mộng quên hết, ở trong lòng Tần Chí dụi mắt, lười biếng thầm: “ Đêm qua sao lại ầm ỹ vậy”

      “ Có người ở trong đốt nến trong bụi cỏ, nên xảy ra hỏa hoạn, cứu hỏa đến nên hơi ầm ỹ”. Tần Chí cũng còn buồn ngủ

      Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt to, tỉnh luôn cả ngủ, kinh ngạc : “ phải là Trần Hạo chứ?”. Trừ bỏ , còn có ai ở trong bụi cỏ đó

      Tần Chí nhàng trả lời : “ Ừ.”

      “ Ha ha, vậy bây giờ thế nào?” Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa

      “Đương nhiên là bị cảnh sát mang

      Hai người liếc nhau, phát đối phương cười trộm mình, khỏi vui vẻ, cho nên lãng mạn được, về vấn đề này Lâu Nghiêu Nghiêu vô tâm vô phế căn bản nghĩ đến chính mình là đầu sỏ gây ra mọi chuyện

      Nếu như Trần Hạo biết chính mình tỉ mỉ an bài hết mọi thứ, đều trở thành trò vui của hai người, biết tâm tình giờ thế nào, khẳng định là vui được,thổ lộ bất thành làm gì, lại còn bị cảnh sát mang , tại nơi phong cảnh tuyệt đẹp này phóng hỏa nhất định bị phạt tiền là thể chạy thoát được, hẳn là cảm thấy rất mất mặt vì thổ lộ bị từ chối

      Cười trộm lúc, Lâu Nghiêu Nghiêu vỗ đầu, ảo não : “ Em lúc trước còn muốn làm số việc, tại bây giờ lại đột nhiên nghĩ ra !”

      “ Chuyện quan trọng sao”

      “ Rất là quan trọng nha!” Được rồi, kỳ cũng nhớ lắm, tại thời điểm nằm mơ cảm xúc bị gian bao trùm quá lớn, có đôi khi chính mình trong giấc mộng tỉnh lại liền quên hết, liền cảm thấy mình bị ủy khuất lớn, lúc tỉnh khóc rối tinh rối mù lên, khóc xong rồi mới biết chính là mình

      Tần Chí an ủi : “ Từ từ nghĩ, đừng nóng vội”

      Lâu Nghiêu Nghiêu vắt óc suy nghĩ hồi, mới phát là nghĩ ra, cũng liền ném sang bên, lại cùng Tần Chí ở giường ngấy đảo hồi, mới rời giường

      Sáng sớm khí núi rất trong lành, hít sâu rồi lại thở ra đem đêm bất an mang ra khỏi đầu liền cảm thấy sảng khoái hơn

      Thừa dịp thời gian còn sớm, Tần Chí cùng với Lâu Nghiêu Nghiêu hai người giống như kẻ trộm ra nhà gỗ , dám bật đèn sợ đám người Nguyễn Tư Nam xuất , được đoạn, xác định có kinh động đến bất luận người nào, Tần Chí cùng với Lâu Nghiêu Nghiêu mới nhìn nhau cười, rồi cùng nhau tản bộ

      tới bờ sông đêm qua, phát bụi cỏ đối diện quả nhiên bị cháy sạch còn mảnh nào, toàn bộ đều cháy đen

      Mùa hè vốn rất khô ráo, gió thổi nhiều tự nhiên rất nhanh đám cháy kia lan ra rất nhanh, Đám người Trần Hạo cũng là rất may mắn, bị đốt tới

      Cảm thấy thời gian còn rất sớm, Lâu Nghiêu Nghiêu cùng với Tần Chí quyết định lên ngọn núi đối diện, lúc đến chân núi liền phát tại vách núi phát thấy người ngồi, là ai, chỉ biết chắc là

      Hai người chậm rãi về hướng đỉnh núi, lúc này ánh sáng mặt trời vừa mới nhô lên đắm chìm trong ánh sáng mặt trời này, bị ánh sáng sưởi ấm, cả người đều ấm áp hơn

      Vốn dĩ là ngồi ở vách đá xem mặt trời mọc hẳn là rất đẹp, bất quá có người chiếm lấy, hai người vốn qua, tìm đại khối đá ngồi xuống nghỉ ngơi

      Thấy có động tĩnh, người ngồi bất động kia liền quay đầu nhìn thoáng qua, lại xoay đầu

      Dù xoay đầu nhanh đến đâu, cũng đủ để Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn mặt , nhất thời kinh ngạc kêu lên: “Lamphere!”

      rốt cục cũng nhớ tới mình quên cái gì, đúng rồi lúc tỉnh lại từng nghĩ tới phải tìm Lamphere, đời này có ai là người xấu mà có thể trị được, ấy nên vì người đàn ông như Trần Hạo mà tìm đến cái chết

      Nghe được Lâu Nghiêu Nghiêu kêu Lamphere, Tần Chí hướng vách đá nhìn thoáng quá, sau đó liền nhăn mi mắt lại, làm gì mà lại ngồi vách núi tối đen mình thế kia, đều làm cho mọi người nghĩ là ta ngắm phong cảnh, duy chỉ có độc mình Lamphere là phải vậy, Tần Chí theo bản năng liền nghĩ ta lại muốn tự sát

      Hai người liếc nhau, Lâu Nghiêu Nghiêu : “ Em qua xem ấy”

      “ Nhớ phải cẩn thận nhé, đừng đến quá gần”. Tần Chí dặn dò , trời mới biết đó có thể lôi kéo Lâu Nghiêu Nghiêu cùng chôn xuống dưới đó hay , nhưng mà gặp mặt như thế này cũng thể bỏ mặc được

      Lâu Nghiêu Nghiêu cẩn thận lên phía bên kia, cuối cùng cách Lamphere bốn năm bước liền ngồi xuống, cũng dám đem chân để ở bên ngoài, mà cách ly khoảng cách, Tần Chí ở cách đó xa cũng chú ý động thái ở bên này

      Lamphere thấy Lâu Nghiêu Nghiêu cũng ngồi xuống, xác định đối phương ngồi cách mình rất xa cũng liền mặc kệ.

      Lâu Nghiêu Nghiêu theo tầm mắt của , thấy được đám cháy ở dưới kia, liền hỏi : “ thấy hết rồi.”

      Lamphere đáp

      Lâu Nghiêu Nghiêu cũng biết nên gì với ấy bây giờ, hai người kỳ cũng từng gặp nhau đơn độc, mỗi lần gặp mặt, trong trí nhớ đều là cãi nhau, vẫn luôn cãi nhau, lại tiếp, biết rất ít về Lamphere, nghĩ lúc, Lâu Nghiêu Nghiêu : “ cúi đầu xuống mà xem, khoảng cách nhảy xuống dưới kia khẳng định là chết mất xác, với tư thế ngồi như này mà nhảy xuống, nhất định là làm hỏng khuôn mặt, đến lúc đó khuôn mặt xinh đẹp này khác gì quả dưa hấu bị vỡ, nhưng nhất thời thể chết được, có lẽ bị gãy tay chân, cỗ cũng gãy, đau đớn đến mức muốn chết ngay cũng được, dù muốn hoạt động cũng chỉ có thể thống khổ chờ chết thôi, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, có lẽ phút chết, hay là 10 phút chết, hoặc là nửa giờ thậm chí càng lâu hơn nhiều.”

      “Lâu Nghiêu Nghiêu, thực là ghê tởm!” Bị hù dọa đến phát nôn, Lamphere chán ghét quay đầu ra trừng mắt nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu

      Lâu Nghiêu Nghiêu vô tội nháy mắt: “ Tôi cũng có lừa , nếu thực nhảy xuống, chắc chắn còn ghê tởm hơn những gì tôi

      Lamphere cúi đầu nhìn xuống dưới xem, tựa hồ trong lòng tự hỏi nhảy xuống có thể chết luôn hay , chưa từng nhảy nên đương nhiên biết, trầm mặc nửa ngày, Lamphere trào phúng : “ Lâu Nghiêu Nghiêu tôi mà chết có thỏa mãn ?”

      có chết hay đâu liên quan gì đến tôi”. Lâu Nghiêu Nghiêu cũng bị khơi dậy tính bướng bỉnh của mình.

      “ Vậy tới đây làm gì”

      Lâu Nghiêu Nghiêu cười : “Tôi chỉ là muốn sau này trong những giấc mộng bị bộ dáng ngã núi của dọa chết thôi, làm cho tôi ngủ được”

      Thực quá đáng, Lamphere muốn đứng lên đánh , nhưngvẫn tưởng tượng nếu chính mình nhìn thấy tình trạng thê thảm này nhất định cũng thể ngủ được, nghĩ đến bản thân muốn dùng tư thế này để chết, lại có vẻ cam lòng, cho dù phải chết cũng muốn mình chết cách xinh đẹp

      Lâu Nghiêu Nghiêu cũng gì, Lamphere ngỗi ở chỗ này thời gian hẳn là phải ngắn, chắc phải là lâu rồi nhưng trong lòng vẫn có chút do dự

      Qua lúc, Lamphere mới : “Lâu Nghiêu Nghiêu, tôi cần đồng tình, ngày hôm qua hẳn nên đáp ứng ta, phải đợi ngày này lâu rồi sao?”

      cảm thấy tôi cự tuyệt Trần Hạo là vì sao?” Lâu Nghiêu Nghiêu kinh ngạc,

      Lamphere trầm mặc

      Lâu Nghiêu Nghiêu nhất thời nở nụ cười: “ Làm sao có thể, tôi cho tới bây giờ đồng ý phải vì , tôi cự tuyệt ta, là vì tôi thích ”. Ngày hôm qua hỏi Trần Hạo giải quyết vấn đề của Lamphere như thế nào, bất quá là muốn xem người đàn ông này rốt cục nhẫn tâm tới trình độ nào, cũng phải là cảm thấy Lamphere đáng thương nên mới hỏi, hơn nữa Lamphere tính tình hung hãn cũng được người ta đồng tình

      Nghe vậy, Lamphere còn muốn xem biểu tình của Lâu Nghiêu Nghiêu, nhìn thấy biểu tình của Lâu Nghiêu Nghiêu bình thản, chút cũng giống là dối, liền nhớ tới tin đồn là Lâu Nghiêu Nghiêu cùng với Tần Chí kết giao, xem ra cũng còn là tin đồn nữa rồi

      Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên hỏi : “ Lamphere, có Trần Hạo, tìm cái chết sao”

      Lamphere lại hỏi lại: “ Lâu Nghiêu Nghiêu, nếu có Tần Chí, cũng tìm cái chết sao?”

      Lâu Nghiêu Nghiêu trầm mặc, chỉ nghĩ đến thôi cảm thấy rất khó thở, nhưng biết mình tìm cái chết, có lẽ thống khổ cả đời, nhưng chết, chết lần, tại vô cùng quý sinh mệnh của chính mình, cho dù là thống khổ cũng muốn sống để cảm thụ cuộc đời, cái chết còn có ý nghĩa gì

      Lamphere gằn lên từng tiếng : “ Lâu Nghiêu Nghiêu, biết, Trần Hạo là mạng sống của tôi”

      “ Tôi biết”. Tôi đương nhiên biết, bởi vì Tần Chí cũng là mạng sống của , Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn khuôn mặt tái nhợt chút khí sắc nào của Lamphere, còn nghiêm túc: “ Nếu ta sống được, vậy đừng buông tay”

      “Nếu như chết, chỉ sợ Trần Hạo cao hứng, bởi vì lại có thêm cơ hội làm cho mọi người nghĩ là người tràn đầy tình cảm, những người thích càng cao hứng bởi vì còn chướng ngại vật nữa, Lamphere đó là điều muốn sao? đừng lấy cái chết của mình để làm người khác vui sướng hãy sống lần có ý nghĩa ?”

      Lamphere bị sắc mặt càng thêm tái nhợt, bởi vì ta biết Lâu Nghiêu Nghiêu đều đúng, ta chết chỉ làm cho mọi người có cảm thấy vui sướng, người thân cũng vui, bạn bè cũng vui, ai cũng sớm cảm thấy chán ghét tính tình của ta, ta mà chết chẳng có ai để ý?

      ta từ tính tình được tốt, thường xuyên phát cuồng, căn bản là khống chế được bản thân mình, mấy năm nay vẫn phải uống thuốc cũng thấy tốt hơn, mọi người bên canh đều xa cách , duy chỉ có mình Trần Hạo bất kể ở mọi hoàn cảnh nào đều nguyện ý ở cùng , cho dù biết mục đích của , cũng muốn buông tay, tham lam quyến luyến ấm áp này

      Nhưng lâu rồi cũng cảm thấy rất mệt, thường xuyên tưởng tượng mọi thứ, muốn lẳng lặng ngủ sâu sau đó vĩnh viễn bao giờ muốn tỉnh lại, đặc biệt là thấy hoàn cảnh ngày hôm qua, liền cảm thấy mệt mỏi bởi vì từng nhắc Trần Hạo muốn làm việc đó cho mình, nhìn cảnh tượng để thổ lộ, nhưng cuối cùng lại đem mộng ảo của cho người khác, khiến đau lòng đến chết lặng

      Nhưng chỉ cần nghĩ đến chính mình sau đó, biến thành giống như điều Lâu Nghiêu Nghiêu , liền cảm thấy thực cam lòng

      Cảm nhận ánh sáng ấm áp của mặt trời, Lamphere có thể cảm nhận được ánh sáng ấm áp này, trong lòng lại cảm thấy thể buông tay.

      Lại ngồi lúc, Lamphere liền đứng lên, ngẩng đầu ngạo mạn : “ Lâu Nghiêu Nghiêu, tôi để cho các người được như ý đầu!”

      Nhìn thấy ta rồi, Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục nhàng thở ra, muốn từ từ đứng lên, lại phát bởi vì quá khẩn trương vẫn duy trì tư thế ngồi, chân tê rần, Tần Chí tới ngồi xổm xuống giúp xoa xoa chân, xoa Lâu Nghiêu Nghiêu cho đỡ tê, cuối cùng lại muốn cõng xuống núi

      Ghé vào lưng Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn thấy bóng dáng lảo đảo của Lamphere, lộ ra vẻ mặt tươi cười, sau đó bám chặt cổ Tần Chí, mình lưu luyến hương vị này, nhắm hai mắt lại,hy vọng giờ khắc này chính là vĩnh hằng

      kia vì tình mà sống, giống như cũng có cảm giác chán ghét như trong tưởng tượng

      có tình chết sao?

      Có lẽ thế.
      Dâu Cherry, tart_trung, Mup12022010_4 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 26:Niềm vui


      Từ bệnh viện ra, tay cầm tờ giấy xét nghiệm, Lâu Nghiêu Nghiêu biết phải tính làm sao

      Muốn biết nguyên nhân của việc phải kể từ ba ngày trước, bởi công ty Tần Chí có hạng mục quan trọng cần phải ra nước ngoài công tác, Lâu Nghiêu Nghiêu liền trở về nhà ở, cũng biết làm sao mà trước kia những gì bảo mẫu làm những điểm tâm mà trước đây đều thích, tại lại đột nhiên cảm thấy khó nuốt, ăn cơm cũng thấy ngon, đôi khi ăn cảm thấy muốn nôn ra tất cả mọi thứ

      Lúc đầu cũng để ý, thời tiết ngày hè nóng bức, vốn là rất thèm ăn, có thể là do quen với đồ ăn mà Tần Chí làm nên đổi lại khẩu vị nên Lâu Nghiêu Nghiêu cũng để ở trong long

      Kết quả dì Lưu thấy phản ứng này của , đùa câu phải là mang thai chứ, bà vốn chỉ đùa, nhưng người vô tâm người nghe cố ý, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu đập lạc nhịp cái, bởi vì đột nhiên nhớ tới, cái kia của tựa hồ trễ nửa tháng còn chưa tới.

      Lại tiếp, cùng Tần Chí vẫn có phòng hộ khi làm việc kia, bởi hai người đều thích cái loại cảm giác này, thứ hai là chưa từng nghĩ tới chuyện tránh thai

      Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản nghĩ tới vấn đề này, Tần Chí cũng nhắc tới chuyện này

      Ý niệm này lần đầu xuất trong đầu, ngay lúc này Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy trong đầu căn thẳng, do dự, lòng yên tới bệnh viện để kiểm tra, biết người khác đối với vấn đề này tâm lý như thế nào, chỉ biết là thời gian chờ đợi kết quả này vừa mong chờ vừa sợ hãi, thậm chí muốn bỏ của chạy lấy người, dám đối mặt với kết quả kia

      Nhận lấy tờ kết quả, cùng với niềm vui, cũng có chút là sợ hãi

      Nếu như là nữ sinh tuổi đôi mươi, bởi vì do sơ sẩy mà làm cho mang thai, phỏng chừng vụng trộm bỏ đứa , sau đó lấy đây là bài học để tránh về sau phát sinh, mà bạn trai của đại khái cũng biết việc hoặc là muốn chịu trách nhiệm, cuối cùng muốn dây dưa liền muốn phá đứa

      Nhưng là dù có bề ngoài là tuổi đôi mươi, như cũ vẫn là bé ngây thơ trong sáng, nhưng trong lòng hai mươi bảy tuổi

      Tần Chí cũng là nam sinh lần đầu biết , tại cũng hai mươi bảy tuổi, đủ để đối mặt với mọi việc ngoài ý muốn, thậm chí hẳn là từng nghĩ tới là muốn có đứa

      Cho nên Lâu Nghiêu Nghiêu lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng na, hai mươi bảy tuổi tuyệt đối xóa sạch đứa , nhưng tại mới chỉ có hai mươi tuổi, đột nhiên lại có việc ngoài ý muốn, làm cho có tinh thần để chuẩn bị trước

      biết mỗi phụ nữ khi mang thai đều có phản ứng như vậy , ràng bản thân còn là đứa ,như thế nào bây giờ lại trở thành mẹ của trẻ con?

      biết phải làm thế nào để chăm sóc tốt cho đứa , làm thế nào để giáo dục cho nó, như thế nào để nuôi dưỡng nó khỏe mạnh trưởng thành

      hầu như hề có chút chuẩn bị, hoàn toàn luống cuống tay chân!

      Lâu Nghiêu Nghiêu từ trong bệnh viện ra ngồi ghế nửa ngày, rất muốn tìm người để chia xẻ, nhưng lại biết với ai, Tần Chí ? lập tức chạy về đây , hay là mẹ? Nhưng lại sợ dám , về những người khác tựa hồ cũng có thân quen lắm, với các dì cũng phải là đối tượng để chuyện, nếu như với các dì phỏng chừng rất nhanh mọi người đều biết hết chuyện

      Đem những người này loại trừ, Lâu Nghiêu Nghiêu biết đối tượng cần chuyện chỉ còn là bạn tốt Đàm Cầm

      Lấy điện thoại di động quay số gọi, sau đó phản ứng đầu tiên của Lâu Nghiêu Nghiêu lại muốn chạm vào di động

      “ Alo, Nghiêu Nghiêu?”

      “Ừm, ” Lâu Nghiêu Nghiêu hít hít cái mũi

      Cảm nhận được Lâu Nghiêu Nghiêu có điều khó , bên kia rất nhanh lên tiếng hỏi: “ Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao”

      Lâu Nghiêu Nghiêu có điểm khó trả lời, cũng may người ở bên kia đủ kiên nhẫn, do dự lúc, Lâu Nghiêu Nghiêu mới : “ Mình có thai”

      Nghe được tin tức kia, Đàm Cầm vẫn rất bình tĩnh: “ Như vậy, cậu muốn làm gì bây giờ?” Giọng kia giống như hỏi, tối nay ăn gì?

      Lâu Nghiêu Nghiêu bị lời của ấy làm nghẹn ở cổ họng, nếu như biết làm gì tiếp theo, gọi điện gấp cho bạn mình, Lâu Nghiêu Nghiêu thành đáp : “ Mình biết”

      “ Vậy xóa bỏ ”. Đàm Cầm vẫn giữ thái độ bình thản như cũ

      Lâu Nghiêu Nghiêu ngay cả nghĩ cũng có, liền phủ quyết : “ được!”

      “Nga, vậy chúc mừng cậu, cậu sắp làm mẹ”

      Lâu Nghiêu Nghiêu có chút phát bực: “ Nhưng mình hoàn toàn có chuẩn bị tốt!”

      Bên kia trầm mặc lúc, tựa hồ như suy nghĩ gì đó, lâu sau mới : “ Lâu Nghiêu Nghiêu, cậu cảm thấy cậu nên chuẩn bị cái gì ?”

      Nên chuẩn bị cái gì? Lâu Nghiêu Nghiêu chưa từng làm mẹ, làm sao có thể biết được mọi chuyện, chỉ biết phải chăm sóc đứa tốt để bé trưởng thành trong hoàn cảnh tốt nhất, để cho đứa trưởng thành cách khỏe mạnh nhất, sau đó sao, cũng rang lắm.

      “ Lâu Nghiêu Nghiêu, có người mẹ nào khi có đứa là chuẩn bị tốt cả”

      “ Mình tựa hồ chưa từng cho cậu về mẹ của mình, mẹ mình là người phụ nữ yếu đuối, chỉ cần ai đó lớn tiếng đối với bà, bà nhịn được hốc mắt đỏ lên, mua thứ gì cũng đều bị lừa, phản bác cũng dám , trước đây mình thực chán ghét bà, vì sao những bà mẹ khác khi con của mình bị khinh dễ, có thể có dũng khí tìm đối phương tính sổ, mà bà chỉ biết trốn tránh rồi khóc

      “ Sau đó lúc ba mình có người tình ở ngoài muốn cùng bà ly hôn, bà cùng muốn cho người khác biết, ngay cả tài sản sau khi li hôn cũng đều do mình giúp bà đoạt được, bà thương mình sao? phải, bà thực mình, mình hơn bất cứ ai, bà luôn cố gắng làm cho bản thân trở nên kiên cường hơn, tuy rằng hiệu quả cao”

      phải bất cứ người phụ nữ nào từ người mẹ tốt, trước khi có con họ cũng làm nũng, cũng sợ hãi mọi thứ, cũng bị ai đó vài câu lớn tiếng đều nhịn được liền phát khóc, cũng bởi vì việc bé đều cảm thấy ủy khuất, thậm chí khi có con rồi về sau cũng như vậy, chẳng qua họ dám khóc trước mặt con mà thôi. Chẳng lẽ vì việc này mà thể làm người mẹ tốt sao?”

      “ Thiên tính của người mẹ là con, con mẹ cũng là thiên tính, Lâu Nghiêu Nghiêu cần phải khiếp sợ như thế, cố gắng là tốt rồi”

      Đây là lần đầu tiên Đàm Cầm chuyện với nhiều như vậy, ấy mẹ của ấy lúc chưa làm mẹ ngữ khí thập phân ôn nhu, thậm chí mang theo tia sủng nịch, nếu như mẹ ấy giống như ấy như vậy, vậy ai là mẹ của ai, là có chút khó

      Khó trách tính tình Đàm Cầm lại tốt như vậy, có người mẹ như vậy, tuyệt đối làm bất cứ chuyện gì đều phải rất kiên nhẫn

      Lâu Nghiêu Nghiêu liên tưởng đến nếu mình ở trong tình huống đó, đại khái cũng hề chán ghét người mẹ như vậy, nhiều nhất chính là chỉ tiếc thể rèn thành sắt thép thôi! phải mỗi người mẹ nào cũng kiên cường như Phương Hi Lôi,, hơn nữa, cho dù kiên cường nếu như Phương Hi Lôi, cũng tính là người mẹ tốt, mới trước đây Lâu Nghiêu Nghiêu cũng từng bởi vì bà bận rộn công việc mà chán ghét bà, nhưng cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn quý chính mẹ của mình

      “ Đàm Cầm, cám ơn cậu”. Nếu phải an ủi cho mình, lấy tính tình của Đàm Cầm hẳn là chủ động lên chuyện đó

      Giọng của Đàm Cầm vẫn bình thản đáp. “ Ừm, còn có việc gì sao”

      Tâm tình Lâu Nghiêu Nghiêu bây giờ tốt hơn nhiều, cũng muốn tiếp tục dây dưa, liền buông tha cho Đàm Cầm

      Ai làm mẹ thể tiếp tục ngây thơ? nghĩ, nếu như đứa của về sau có thể ghét bỏ , liền đánh nó.

      Lại tiếp phương diện nào đó mà , Đàm Cầm cùng với mẹ của mình rất giống nhau, điểm này tự ấy hiểu là vẫn phải rất giống bà, bất quá nhát gan, mà là tùy hứng ngây thơ

      Nghĩ mọi việc thông suốt, Lâu Nghiêu Nghiêu an ủi bản thân xong, liền định bụng lái xe về nhà, tuy rằng rất muốn cho Tần Chí, nhưng bây giờ hẳn là rảnh, nếu chậm trễ công tác của ngược lại là tốt, cho nên Lâu Nghiêu Nghiêu quyết định buổi tối cho biết

      Lúc vừa về đến nhà, vừa vặn nhìn thấy Lâu Thanh Thanh, ấy kéo hành lý như muốn chuyển ra ngoài ở, trước cửa có chiếc xe chờ, bên trong xe là người đàn ông nhìn thấy ra, liền xuống xe giúp mang hành lý

      Lâu Nghiêu Nghiêu đứng ở bên cạnh nhìn, cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt. ta đại khái là khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng phải tuấn, nhưng cũng coi là khó nhìn, nhưng khí chất làm cho ta rạng rỡ ít, làm cho người ta cảm thấy ta là người ôn hòa khiêm tốn, khi cảm nhận được Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn ta, bèn mỉm cười gật đầu chào

      Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ trốn ở sau, sau khi hai người chuyển xong mọi thứ này nọ, mắt thấy Lâu Thanh Thanh sắp lên xe mới lộ mặt, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên lớn tiếng : “ Lâu Thanh Thanh, tự giải quyết việc của mình cẩn thận.”

      Lâu Thanh Thanh nên nhìn qua, nhưng rất nhanh người đàn ông kia khởi động xe, nghi hoặc của ta cuối cùng thể biết đáp án

      Kỳ Lâu Nghiêu Nghiêu cũng chắc chắn lắm, chẳng qua cảm thấy hình dáng người đàn ông kia có điểm giống với người ở kiếp trước, người đàn ông sinh ra ở trong gia đình giàu có, có tiền có cuộc sống an nhàn, hàng năm bôn ba khắp nơi thế giới, cho nên rất ít người biết, người đàn ông này là người cuồng kết hôn, mười năm gần đây kết hôn mười lần, gần như là mỗi năm kết hôn lần, là người đàn ông lãng mạn, khi ai đối là toàn tâm toàn ý để ý đến người đó, sau đó bởi vì dụ dỗ bé tuổi vị thành niên, bị tòa án tuyên cáo, bởi vì nhà kia có bối cảnh khá, cho nên mọi việc lúc ấy rất oanh động

      Lâu Nghiêu Nghiêu biết Lâu Thanh Thanh sao lại đồng ý quan hệ cùng với người đàn ông này, nhưng cũng có thể là do nhận sai người, nhưng nếu bảo tìm Lâu Thanh Thanh để khuyên giải và an ủi ta, cũng rộng lượng như vậy, chỉ có thể vờ như chuyện đời trước tồn tại

      câu tự giải quyết cẩn thận là hết lòng rồi

      Đem chuyện của Lâu Thanh Thanh vứt sang bên, Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩn người vuốt ve bụng của mình

      đến cùng, hai mươi bảy tuổi, làm sao nghĩ đến việc muốn có đứa

      Phương Hi Lôi cùng với Lâu Chí Viễn bởi vì có bữa tiệc liên hoan với khách, nên bữa tối cũng có trở về ăn, làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu thở dài nhõm, bởi vì còn chưa biết nên như thế nào với mẹ, vẫn là cùng Tần Chí thương lượng trước, rồi mới sau

      Tuy rằng có khẩu vị, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn buộc mình tận lực ăn nhiều, tận tình nhai nuốt.

      Ăn cơm xong Lâu Nghiêu Nghiêu cẩn thận tắm sạch , thậm chí dám chạm mạnh vào bụng, ngay cả bộ cũng tận lực chân, tuy rằng biết như vậy cần thiết, nhưng lại có biện pháp làm cho mình đừng lo lắng khẩn trương

      Trong lúc chờ đợi, vô số lần mong chờ muốn cho Tần Chí biết chuyện này, muốn xem phản ứng của cao hứng ?

      Nghe tới nhạc chuông quen thuộc của Tần Chí vang lên, cảm thấy vừa mừng vừa lo, bây giờ có muốn có đứa hay ? Dù sao còn rất trẻ, hơn nữa bọn họ có quan hệ đương mới có mấy tháng, nếu như muốn có đứa , nhất định phải kết hôn,, mà nếu như có chuẩn bị tốt sao

      Tiếp điện thoại, Lâu Nghiêu Nghiêu liền thẳng thắn nhập chủ đề : “ Tần Chí, em có chuyện vui muốn với , nhưng biết có thích nghe

      “ Phải ? Vừa vặn, cũng có chuyện vui cho em”. Bên kia ý cười xuyên thấu qua điện thoại truyền đến

      Lâu Nghiêu Nghiêu nhấp hé miệng: “ trước

      “Em mở cửa sổ ra, ra bên ngoài công”

      Lâu Nghiêu Nghiêu theo lời mở cửa sổ, đứng ở ban công nhìn xuống, phát dưới lầu, đường xe chạy qua lại chỉ có chiếc xe là ngừng lại, giờ phút này Tần Chí lại tựa vào mặt của xe, thấy ra nhấc tay hướng ý chào, Lâu Nghiêu Nghiêu kinh ngạc che miệng, vốn dĩ nghĩ còn mấy ngày nữa mới có thể gặp mà lại đột nhiên vụng trộm chạy trở về!

      Đây ngạc nhiên!

      cho em niềm vui bất ngờ, vậy niềm vui của em đâu?”

      Lâu Nghiêu Nghiêu hít sau hơi, dùng ngữ khí nghiêm túc : “ Tần Chí, em mang thai”

      Đại khái là tin tốt thứ hai mà Tần Chí hơn hai mươi lăm năm qua mới nghe được, là khi Lâu Nghiêu Nghiêu muốn cùng ở chung, nhưng mà Tần Chí lại cũng có bị vui sướng đến choáng váng đầu óc, bình tĩnh hỏi: “ Nghiêu Nghiêu, em có muốn giữ lại đứa ?”

      Giọng của vô cùng bình tĩnh làm cho có chút khủng hoảng, giờ khắc này trong đầu óc lên rất nhiều ý niệm trong đầu, cuối cùng : “ Vậy phải xem ba đứa có nguyện ý lưu lại bé hay

      Được rồi, thu hồi lại câu vừa rồi, hoàn toàn bị vui sướng đến choáng váng đầu óc!

      Thấy Tần Chí ngây ngốc nửa ngày, Lâu Nghiêu Nghiêu chờ phản ứng của đến độ muốn khóc, đột nhiên ném điện thoại xuống, chạy quanh ở đường cái

      Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ ngây ngốc nhìn chạy, biết làm cái gì

      Chạy hơn nửa ngày, Tần Chí mới chạy về hướng ban công gọi Lâu Nghiêu Nghiêu : “ Lâu Nghiêu Nghiêu, em có muốn gả cho hay ?”

      Đại khái đây là nơi cầu hôn lãng mạn lắm, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu thầm oán trách, ngoài miệng vui vẻ đáp: “ Được”

      Nghe được câu trả lời thuyết phục, Tần Chí ngây ngốc hồi lại quay đầu chạy như điên

      Lúc này cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu cũng nhìn ra, đại khái là dùng phương pháp này để biểu đạt niềm vui sướng, khỏi vuốt bụng mình cười : “ Cục cưng, ba con người ngốc”

      Cũng là người ngốc đáng nhất thế giới này!
      Dâu Cherry, tart_trung, Mup12022010_3 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 27 : Lâu Viễn Chí


      Nếu như giờ phút này đối với Lâu Nghiêu Nghiêu với Tần Chí mà là kinh hỉ, nhưng đối với Phương Hi Lôi cùng với Lâu Viễn Chí mà lại là kinh hách

      Nhìn thử xem bọn họ nghe thấy điều gì !

      Bận rộn cả ngày, kéo theo thân hình mệt mỏi về nhà, lại thấy thằng nhóc nhà họ Tần đứng ở dưới lầu nhà mình giống như tên ngốc chạy tới chạy lui, bất ngờ nhất khi bọn họ nhìn thấy chính là, ta lại đột nhiên lại hô câu long trời lở đất: “ Lâu Nghiêu Nghiêu, em có muốn gả cho hay

      Phương Hi Lôi bắt đầu hoài nghi tiểu tử hời hợt này có xứng với con mình hay khi cầu hôn kiểu như thế, chợt nghe con ngu ngốc của mình cũng đồng thời lớn tiếng hô: “ Được”

      Được…. Được cái gì chứ! Phương Hi Lôi sống nửa đời người, lần đầu tiên thấy cảnh tượng táo bạo như thế quả thực muốn mắng thô tục!

      Cầu hôn qua loa như vậy còn chưa tính, người được cầu hôn lại còn có thể đồng ý qua loa như vậy?

      Phương Hi Lôi cảm thấy mặt mình cháy đen lại, bà lại sinh ra đứa con ngu ngốc như vậy? Hai người lớn tiếng như vậy, tự nhiên khiến cho hàng xóm chú ý. Phương Hi Lôi thấy vài người hàng xóm ngó nghiêng ra ngoài, cũng nhìn xem xung quanh có người nào, cần ngày mai, đêm nay tin tức này bị truyền !

      Đến lúc đó, cho dù hai tiểu tử này đùa giỡn, cũng có miệng !

      Nghĩ đến đây, Phương Hi Lôi mở cửa xuống xe, nhìn thanh danh con nhà mình đều bị tên ngốc tử này phá, ánh mắt có chút tức giận kêu: “ Tần Chí !”

      “Dì Phương” Vẻ mặt của Tần Chí có chút ngượng ngùng, cầu hôn bị mẹ của nhà bắt gặp, đại khái là quẫn bách nhất trong cuộc đời của Tần Chí lúc này.

      Phương Hi Lôi lạnh lùng : “ Theo tôi vào đây.”. Dứt lời. xoay người vào trong nhà

      Tần Chí ngẩng đầu nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu ở phòng , vừa rồi nhìn thấy mẹ về nhà liền lui đầu trốn , Lâu Nghiêu Nghiêu thè lưỡi lắc đầu thăm dò nhìn nhìn, phát mẹ mình vào trong nhà, lập tức đứng lên, bất quá cũng dám la to, rat ay ám hiệu cho Tần Chí, sau đó hai tay vỗ vỗ ngực của chính mình, cuối cùng cũng bất đắc dĩ buông tay, thành tâm làm bộ dáng vô lực, và cầu phúc cho

      Tuy rằng biết thái độ của mình lúc này nên nghiêm túc, nhưng Tần Chí vẫn nhịn được bật cười.

      Vào nhà, cũng thấy Phương Hi Lôi, nhưng lại thấy hai dì bảo mẫu đứng ở bên cạnh nắm quyền làm ra cái tư thế khủng bố, Tần Chí cảm kích cười cười

      Lâu Viễn Chí bởi vì phải đem xe vào gara, bước vào sau hai người

      “Chú Lâu”

      “Ừ” Lâu Viễn Chí ôn hòa lên tiếng, nhìn thoáng qua hai người dì bảo mẫu đứng ở bên cạnh uy nghiêm : “ Còn pha trà cho khách”

      “Dạ”, Hai dì bảo mẫu tiếp nhận, liền vào phòng bếp pha trà

      Lâu Viễn Chí ngồi ở sô pha, là chủ nhà liền khách khí đối với Tần Chí : “Ngồi

      Tần Chí lần này mới nghe lời ngồi xuống

      Lâu Viễn Chí lạnh lùng dùng mắt dể đánh giá người đàn ông vừa mới cầu hôn con nhà mình, mặt ông ôn hòa mang theo ba phần ý cười, câu nệ giấu giếm khiếp sợ, tựa như rất đoan chính, Lâu Viễn Chí khỏi nhớ tới tình cảnh hai mươi hai năm về trước, lần đầu tiên ông đến Phương Gia. Cha của Phương Hi Lôi là người bảo thủ nghiêm khắc, ông cần phải , chỉ dùng cắp mắt uy nghiêm kia nhìn mọi người, lúc sau lá gan của người nào đó nhịn dược ướt đẫm mồ hôi, tâm lý sinh ra khiếp sợ

      Huống chi lúc ấy trong lòng Lâu Viễn Chí yên, lại dị thường khẩn trương, ngồi ở đối diện với cha mẹ của Phương Hi Lôi, cả người đều cứng ngắc

      Lúc ấy còn khẩn trưởng an ủi chính mình, đối lập với Tần chí tai, rất bình ổn.

      Dì Lưu mang cho trà vào cho hai người, Tần Chí sắc mặt tự nhiên, lễ phép cảm ơn

      Lâu Viễn Chí nâng chung trà lên, qua chén trà lộ cái khe hở,tiếp tục đánh giá Tần Chí, toàn bộ quá trình thần sắc của Tần Chí vô cùng thản nhiên

      Hai người liền yên tĩnh hồi, mẹ con Phương Hi Lôi cùng với Lâu Nghiêu Nghiêu xuống dưới lầu

      “ Dì Phương”. Tần Chí lập tức đứng lên, thần sắc rốt cục cũng lộ ra vài nét khẩn trương

      Điều này làm cho Lâu Viễn Chí vốn nãy giwof luôn chú ý đến sắc mặt của sinh bực bội.

      “ Tần Chí, cậu theo theo tôi lên đây”. Phương Hi Lôi sắc mặt có chút xanh mét, liếc mắt nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu cái: “ Con ở trong này”. xong mang theo Tần Chí vào thư phòng ở lầu.

      Bị mẹ dạy dỗ nãy giờ Lâu Nghiêu Nghiêu hướng mẹ mình thè lưỡi, lười biếng ngồi lên sô pha, hướng Lâu Viễn Chí hô : “ Ba ba”

      Kêu xong rồi, liền quay đầu nhìn lên hướng lầu, đôi mắt to tròn xoay chuyển biết chú ý cái gì

      “ Nghiêu Nghiêu, ngồi phải cẩn thận, con xem con giống cái dạng gì”, Lâu Viễn Chí tức giận càng sâu

      Thành đem hai chân sô pha buông xuống, Lâu Nghiêu Nghiêu yên lòng đáp: “ Vâng, ba ba”

      Bất quá nghiêm túc được bao lâu, Lâu Nghiêu Nghiêu liền ngồi yên, muốn tìm người để chuyện, nhìn nhìn Lâu Viễn Chí, xa xa thấy hai dì bảo mẫu đứng, lại nhìn Lâu Viễn Chí, chỉ phải đánh mất tìm người chuyện gật đầu, cuối cùng ngồi yên, quyết định vi phạm lời mẹ , rón ra rón rén lên lầu, nghe lén

      Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu lên lầu, Lâu Viễn Chí phẫn nộ đem chén trà đập xuống

      Hai người đó, rốt cục có đem ông trở thành người đứng đầu gia đình ? Con được cầu hôn, nhà trai đem ông để vào trong mắt, con có tâm tình nguyện cùng người giúp việc, chứ chia sẻ với người cha như ông, vợ lại làm việc độc lập, độc quyền, chưa bao giờ trưng cầu ý kiến của ông, ông có phải là người đứng đầu gia đình , có ý gì đây?

      Ông lại nhìn thoáng qua hai người bảo mẫu bên cạnh, lửa giận trong lòng càng sâu, đến hạ nhân cũng đem ông làm chủ!

      Phiền chán kéo kéo caravat, Lâu Viễn Chí cũng tự nguyện ngồi đợi ở trong nhà liền cầm chìa khóa xe, ra cửa

      Lâu Viễn Chí sinh ra ở vùng sông núi, cha mẹ đều làm nghề nông, được giáo dục, liền cấp cho con cái tên gọi phi thường dễ hiểu biết -- Viễn Chí, ngụ ý là chí hướng rộng lớn

      Bọn họ kỳ vọng đứa trẻ về sau có thể có chí hướng rộng lớn, bất quá bọn họ chưa kịp nhìn đến đứa thành tài liền sớm mất , mang theo cái tên chúc phúc tốt đẹp, lại cấp cho Lâu Viễn Chí rước vô số cười nhạo

      Ông cố gắng học hành, nhiều lần thi đều đứng đầu, bạn học cười nhạo : “ có biện pháp, ai bảo người ta có chí hướng xa."

      Mới bắt đầu chỉ là thừa nhận, sau lại liền càng nghe càng phải, ông cố gắng tiến lên, liên quan đến tên của ông là gì ? bản lãnh, cũng chỉ cầm tên của mình chuyện!

      Sau lại thấy ông bị khác gì trai bao, đối với cái tên này oán khí liền nặng, nhưng ông chỉ có thể giả vờ , thậm chí thể đòi lại danh dự của mình, để tránh bị người ta là keo kiệt

      Cuối cùng ông cưới Phương Hi Lôi, tức bị mọi người cười nhạo: “ ra làm trai bao để kiếm tiền, là có chí hướng rộng lớn, mình được xem như mở rộng kiến thức”

      như vậy, mấy năm nay ông cũng nghe được rất nhiều điều đến tai mình ! phải là ông nghĩ tới cùng với Phương Hi Lôi ly hôn, nhưng ông vẫn thể từ bỏ được, lúc trước cùng với Phương Hi Lôi kết hôn, cũng coi trọng gia cảnh của người phụ nữ này, cũng là bị tài năng của bà hấp dẫn, cùng với mẹ của Lâu Thanh Thanh nữ nhân ôn như nước so với khác biệt, Lâu Viễn Chí càng thích cách độc lập của Phương Hi Lôi, hai người cũng có chung chí hướng

      Chẳng qua tính tình Phương Hi Lôi lại cao ngạo tự chủ sống chung cảm thấy rất mệt mỏi

      Tất cả mọi người đều nghĩ ông cưới Phương Hi Lôi, tương đương liền cưới cả núi vàng, ai có thể biết được kết hôn nhiều năm như vậy, ông cũng cảm thấy túng quẫn

      Phương Hi Lôi như vậy tính tình lại kiên cường, tại mọi việc đều do mình dốc sức làm việc, muốn có tiền? Có thể, chính mình phải kiếm, Phương Hi Lôi chưa bao giờ cho công xã nhà mình có cơ hội, bất quá chỉ là suy bụng ta ra bụng người, bà cũng chưa bao giờ cho Lâu Viễn Chí ít tiền, đương nhiên nếu Lâu Viễn Chí cần bà cũng cấp cho, bất quá Lâu Viễn Chí cũng có mặt mũi để lên tiếng.

      Kết hôn hai mươi năm, Lâu Viễn Chí có sở hữu ít tiền, bất quá cũng chỉ là tiền lương hàng tháng của ông thôi, thân là tổng giám đốc về thiết kế trang phục có tiếng, năm có thể có bao nhiêu tiền lương? trăm vạn? Hai trăm vạn? Hoặc là nhiều hơn. Nghe giống như rất nhiều tiền, nhưng tiền, nhưng chia ra dưới đều dưới mười hai vạn, đối với người bình thường như vậy là đủ rồi, nhưng đối với Lâu Viễn Chí mà cũng như muối bỏ biển

      Bọn họ là loại người có quan hệ rộng rãi, phải cùng với khách hàng ăn uống, hở chút là tốn rất nhiều, về chút tiền nhoi đó đủ nhét khẽ răng! Có thể tượng tưởng được, mấy năm nay ông quá nhiều túng quẫn, trách được người khác ông vắt cổ chày ra nước

      Lúc ban đầu ông phải là thương Lâu Nghiêu Nghiêu, cũng phải muốn gẫn gũi vớiLâu Nghiêu Nghiêu, chỉ là muốn gì ông thể mua nổi hơn nữa tính tình cũng kiêu ngạo như Phương Hi Lôi, bị mọi người luôn đặt lên đầu tiên, có nhiều người đối với sủng như vậy, đối với người làm cha như ông, Lâu Nghiêu Nghiêu liền ít khi làm nũng

      Cho đến khi con Lâu Thanh Thanh xuất , dùng vẻ khiếp nhược với ánh mắt sùng bái nhìn ông, Lâu Viễn Chí mới cảm nhận được niềm tự hào của người làm cha, cái đứa kia đem ông trở thành thần tượng, cho nên biết vợ mất , ông vẫn giữ lại Lâu Thanh Thanh

      Chỉ là đáng tiếc, ông thân là cha, có thể làm rất ít việc cho con , tiền sinh hoạt hàng tháng cũng đủ dùng, cũng may con lại là người thiện lương hiểu ý, chỉ cho rằng Phương Hi Lôi khắt khe với , muốn cấp nhiều

      Con Lâu Thanh Thanh là người thiện lương hiểu ý người, ông lại càng cảm thấy áy náy, đồng thời cũng có chút oán hận vợ mình là người tuyệt tình,đây cũng là con ông, vợ ông lại để ý đến sống chết của con , ít tiền cũng cấp cho , khiến ông khỏi cũng muốn ra ngoài tìm nhân tình, đương nhiên ý tưởng đó chí dám nghĩ ở trong lòng

      tại, cái nhà này lại càng ngày coi ông ra gì, vợ ông, con ông, bạn trai của con ai đem ông để vào mắt! Ông ở lại cái nhà đấy để làm gì chứ?

      Nghĩ đến Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn ông, ánh mắt lạnh lùng trào phúng, rốt cuộc nhìn khác gì ánh mắt cái loại ánh mắt chứa trào phúng lúc trước. Lâu Viễn Chí cảm giác hô hấp thoải mái, tâm đều co rút đau đớt

      Lâu Viễn Chí cảm thấy bản thân mệt mỏi muốn chết , trước đây chưa có mệt như vậy, ông sống đời hơn bốn mươi năm, rốt cuộc làm được những gì? Thậm chí con trai còn có, Lâu gia ba đời đơn truyền, từ này bị tuyệt hậu trong tay ông

      Lâu Viễn Chí ở trong lòng, lần nữa tự hỏi chính mình!

      Bên kia, Tần Chí cùng với Phương Hi Lôi chuyện xong, Lâu Nghiêu Nghiêu cùng với Tần Chí chạy ra ngoài, mình ở trong thư phòng suy tư.

      Bà xoa trán, trong lòng có chút mệt mỏi, bà làm việc luôn luôn chuyên quyền độc đoán, nhưng lần này chuyện tình lại tự quyết định được, bởi vì kiện này là hạnh phúc cả đời của con bà, chỉ cần dính dáng đến Lâu Nghiêu Nghiêu, bà hoàn toàn có cách giải quyết, đại khái đây chính là nhược điểm của bà

      Tuy rằng thái độ của hai tiểu tử kia đều thực kiên quyết, Phương Hi Lôi thân là mẹ lại thể lo lắng cho con của mình, con bé mới hai mươi tuổi, tâm tính chưa trưởng thành, cố gắng làm tốt mọi việc để ngày sau khỏi xúc động mà hối hận, hôn nhân phải trò đùa, huống chi lại còn có đứa , lo lắng lại càng nhiều

      Tình tại thời điểm này có thể là đẹp nhất, có thể thành toàn cho tâm ý chính mình, nhưng hôn nhân được, khi kết hôn vậy còn là chuyện của hai người

      Phương Hi Lôi cảm thấy mình hẳn là phải tìm người chuyện, người thứ nhất nghĩ đến tự nhiên là ông xã Lâu Viễn Chí, nhưng là tìm vòng lại thấy, ở nhà lại tìm được ông, cuối cùng dì Lưu báo cáo là ông vừa về nhà được lúc liền ra ngoài

      Nghe đến việc đó, trong lòng bà lại sinh ra cơn tức giận, con làm ra chuyện lớn như thế, ông ấy là cha lại chẳng quan tâm đến?

      Trước khi kết hôn còn cảm thấy ông ấy là người chính trực, lại nghĩ đến sau khi kết hôn mấy năm, tính tình Lâu Viễn Chí ngày càng trở nên cổ quái

      Trong lòng mang theo mệt mỏi, Phương Hi Lôi tới lầu 3

      Lâu Nghiêu Nghiêu mở cửa phòng ra, bà đứng ở cầu thang lầu bên, có thể nghe thấy bên trong hai người chuyện

      đừng vội, mẹ em chắc chắn đồng ý mà”

      “Chắc chắn như vậy sao?”

      “ Đương nhiên, đừng thấy mẹ em nghiêm túc, kỳ bà là người hiểu em nhất. Đúng rồi Tần Chí, cầu hôn vừa rồi của với em được tính, thái độ tư tưởng chút cũng lãng mạn, nếu muốn em gả cho vậy phải cầu hôn lại lần nữa!”

      “ Chỉ cần em khẳng định là gả cho , lần nữa hay trăm lần cũng làm được”

      “ Đây là do nhé, em phải ngẫm lại cầu hôn như thế nào mới lãng mạn,về sau toàn bộ đều phải nhường nhịn em, cầu hôn đúng trăm lần,em gả cho

      “ Được, em bao nhiêu lần liền là bấy nhiêu lần”

      Nghe lời còn trẻ con, Phương Hi Lôi cuối cùng bất đắc dĩ cười rồi rời

      Mặc kệ như thế nào, sáng ngày mai phải gọi điện đến Tần Gia, dù sao chuyện này phải là nhà định đoạt được.

      Tuy rằng, chuyện điện thoại lúc, tình cơ bản liền xác định

      Mẹ Tần Chí tựa hồ cũng biết hai đứa trẻ này kết giao, gần đây nhất cũng vô số lần nhắc Tần Chí cùng với Lâu Nghiêu Nghiêu kết hôn sớm chút, để sớm còn ôm cháu nữa.

      Hơn nữa xem Tần Chí đối với Lâu Nghiêu Nghiêu cưng chiều so với bà, ngược lại Tần Chí so với bà càng giống mẹ của Lâu Nghiêu Nghiêu hơn, cho nên tạm thời liền tin tưởng hai đứa trẻ này vậy.
      tart_trung, Mup12022010_, 10124 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 28: Chương hạnh phúc


      Mở ra quyển sổ thời gian trang thứ nhất.

      Trong ảnh có hình bé con ngậm ngón tay cái, nhìn màn ảnh, cười ngây ngô, đôi mắt to đen bóng sáng trong suốt.

      Trang thứ hai, là thằng bé trai ôm đứa nhóc tuổi, lấm la lấm lét há to miệng cắn khuôn mặt cục cưng.

      Trang thứ ba là gương mặt cục cưng tràn đầy nước dãi giơ bàn tay mũm mỉm đánh cậu nhóc.

      Lướt qua thêm trang nữa, nhóc con sắp hai tuổi lại ở trong lòng cậu nhóc bảy tuổi, vùi mặt vào quần áo đối phương lau nước mắt cùng nước mũi, cậu nhóc vẻ mặt gớm ghiếc nhăn nhó.

      Lâu Nghiêu Nghiêu xem đến nơi đây, thổi phù tiếng bật cười, sau đó tiếp tục xem những bức ảnh phía sau.

      Vẫn là cậu bé trai như cũ nhưng bảy tuổi, nó mang túi sách màu xanh muốn đến trường, bé con ngồi bệt dưới đất, ôm chân nó cho nó , vẻ mặt cậu bé khổ sở, gấp đến độ nước mắt sắp rơi xuống.

      Phía sau còn rất nhiều những bức ảnh hai người vui đùa ầm ĩ, người chụp những bức ảnh này rất biết bắt giữ màn ảnh, mỗi tấm ảnh, gương mặt nhăn nhó như mướp đắng của cậu bé đều được miêu tả rất kĩ, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn xem vô cùng vui vẻ.

      Lại lật vài tờ, tấm hình này hơi tối, bé con lại lớn thêm ít đội chiếc mũ màu hồng phấn, thổi những ngọn nến chiếc bánh sinh nhật, góc sáng sủa của bức ảnh có thể thấy có cậu bé cũng cố lấy miệng thổi ngọn nến, sau đó bức ảnh thứ hai là cảnh tượng bé con tức giận trừng mắt to nhìn cậu bé, khó đoán được, bé vẫn chưa thổi được nến, sau là liên tiếp những bức ảnh, từ bé con đưa tay đặt lên chiếc bánh, sau đó lại bôi hết lên người cậu bé trai, sau đó chính là hỏng bét hết, hai người cũng những đứa bé khác cả người toàn là kem, cuối cùng tất cả những đứa bé tham dự buổi sinh nhật đó, toàn thân đều đầy kem. Và bức ảnh cuối cùng chụp hình bàn tay đầy kem hướng về màn ảnh, có thể đoán được người chụp ảnh chắc chắn cũng bị kem bao phủ

      Xem đến đây, bàn tay lật trang của Lâu Nghiêu Nghiêu ngừng chút, trong long nửa vui nửa buồn, những tấm ảnh này phải ai khác mà chính là ông ngoại của chụp, cũng biết, ngoại lại cất giữ nhiều bức ảnh của như thế, lại bảo tồn kĩ như vậy. trước khi qua đời, ông ngoại sợ Lâu Nghiêu Nghiêu còn tuổi, làm mất những bức hình này, nên đem cả tập album giao cho Phương Hi Lôi, dặn bà đợi đến khi Lâu Nghiêu Nghiêu kết hôn, mới đem mấy bức ảnh này lấy ra.

      Quyển album tràn đầy những bức hình này, toàn bộ là tình thương của ông ngoại, Lâu Nghiêu Nghiêu ngơ ngác lúc lâu, chớp chớp đôi mắt có chút cay cay, lại mở ra trang tiếp theo.

      quyển album dày cở bàn tay, ghi lại năm Lâu Nghiêu Nghiêu mười ba tuổi chưa trưởng thành, lắc chân nằm ở lưng Tần Chí, giận dỗi ngồi dưới đất, Tần Chí ở bên bất đắc dĩ nhìn , ngồi ở yên sau xe đạp gãi thắt lưng Tần Chí, xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo trước, đầu năm mới mấy đứa bé cùng nhau chơi đốt pháo, bị cái pháo bông xoay tròn làm rơi cả nước mắt, mới trước đây Tần Chí rất xấu, lúc ăn cơm ông ngoại đem tỏi lấy ra đặt lên bàn, tưởng cho ăn, nên đưa tay bỏ vào trong miệng, Tần Chí thấy thế, cố ý đem hết tỏi đổ hết vào bát của , cái bát đầy những củ tỏi.

      Lâu Nghiêu Nghiêu cau cái mũi, khó trách tại nghĩ đến tỏi muốn ói, đều do gã Tần Chí khốn kiếp này!

      Cuối cùng, là rất nhiều bức ảnh chụp Lâu Nghiêu Nghiêu khóc, mỗi bức đều có Tần Chí, lúc còn , khi khóc, vẻ mặt Tần Chí cũng muốn khóc, khi còn phân phải trái kéo cho , vẻ mặt phiền chán lại hết cách với , thiếu niên, khi phát điên giúp lau nước mắt, động tác phi thường thô lỗ, hai ánh mắt đều bị lau đỏ, cuối cùng là vào năm mười ba tuổi, năm ấy, bọn họ đứng dưới gốc cây Hòe bên ngoài nhà ông ngoại, hoa hòe màu trắng rơi xuống, chỉ trầm mặc rơi nước mắt, đem ôm vào trong lòng, nhàng vỗ lưng , biểu tình thương lại bất đắc dĩ.

      Quyển album này, chỉ có ghi lại Lâu Nghiêu Nghiêu trưởng thành, cũng gián tiếp ghi lại thời gian trưởng thành của Tần Chí, cùng với những tâm tình thay đổi của đối với Lâu Nghiêu Nghiêu.

      Khó trách ông ngoại , vào lúc kết hôn mới đưa cho , ra ông ngoại sớm đoán trước được kết cục, đáng tiếc có lần suýt nữa thay đổi.

      Quyển album này phải xem lần đầu tiên, nhưng mỗi lần xem trái tim liền chua xót lần, Lâu Nghiêu Nghiêu lau nước mắt, khép lại quyển album, mở quyển album khác ra, chịu quyển album ban đầu ảnh hưởng, Lâu Nghiêu Nghiêu đem tất cra những bức ảnh của hai người sau khi kết hôn đều đặt hết vào trong đó.

      Nhìn quyển album thứ hai hồi, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên, mở TV, ở ngăn tủ tìm ra đống băng ghi hình, bỏ vào đầu video.

      Rất nhanh TV xuất chữ cái.

      Đạo diễn bày mưu kiêm chế tác: Nguyễn Tư Nam.

      Diễn viên: Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu.

      Phối : đám ngốc nghếch.

      Tựa phim: trăm lần cầu hôn đau khổ của Tần Chí.

      Xem đến đây, Lâu Nghiêu Nghiêu lại lần nữa mắng Nguyễn Tư Nam, gã ngu xuẩn này!

      "Bởi vì lời cầu vô lý của nào đó, Tần Chí đáng thương của chúng ta phải hướng đó cầu hôn trăm lần, tại, lần đầu tiên cầu hôn bắt đầu."

      Phụ đề dừng hình ảnh mười giây sau, màn hình sáng lên,, Tần Chí đứng ở đài nhảy Bungee, gió cuồng loạn gào thét đem mái tóc đen của thổi tán loạn, cúi đầu nhìn xuống, biểu tình có chút do dự, rất nhanh có người đem bó hoa hồng đưa cho , đồng thời : " Bạn tốt, đừng sợ, nhắm mắt, nghiến răng, lát qua, thôi!"

      "Ai ra chủ ý này vậy?" Tần Chí cầm bó hoa, nghiến răng nhìn màn ảnh.

      "Đông Đông!"

      “Ê, đừng đổ hết lên người tớ chứ? ràng là chủ ý của chị ấy mà, đâu liên quan gì đến tớ!"

      "Do dự cái gì, là đàn ông liền nhảy xuống ." Màn ảnh lắc lư lúc, Tần Chí tựa hồ bị người ta đạp cho cước, tình nguyện từ cầu nhảy xuống.

      Bị buột lại bởi những sợi dây Tần Chí ngã xuống, lại bị kéo lên rồi tuột xuống, như thế lặp lại, trong tay còn cầm bó hoa, đong đưa lúc trong trung, từng cánh hoa hồng rụng rơi lả tả, đong đưa vài lần, Tần Chí tựa hồ thích ứng, ở giữa trung la lớn: "Lâu Nghiêu Nghiêu, xin em gả cho !" Hô lần rồi lại lần, nghe qua tựa như gào khóc thảm thiết, cực kỳ thê lương, hình tượng của Tần Chí, bị hủy hoàn toàn!

      Ghé vào cầu nhảy ngó xuống, Đông Đông vỗ vỗ ngực: "Má ơi, kêu thực thê thảm, cái này đâu phải cầu hôn, giống như muốn tự sát, cũng chỉ có Tần Chí chịu được Lâu Nghiêu Nghiêu, nếu sau này bà xã tớ cầu cầu hôn như thế này, nhất định tớ cưới!"

      "Cậu xong đời rồi, vẫn còn ghi hình, Nghiêu Nghiêu mà nghe được, xem cậu chết như thế nào!"

      "Trời ạ! Bí đỏ (biệt danh của Tư Nam) mau tắt !"

      "Cậu nằm mơ , làm gì vậy, tránh ra ! Mau kéo cậu ta ra khỏi mình!" Màn ảnh lại lắc lư trận Đông Đông bi ai giãy dụa chửi bậy, bị ai đó kẹp cánh tay lôi ra ngoài.

      Tần Chí còn gào khóc thảm thiết, đứng ở dưới, mặt cười khác gì đóa hoa khoe sắc.

      Lần đầu tiên cầu hôn xong rồi, màn hình đen lại, sau đó xuất hàng phụ đề.

      “Bạn bè vô cùng đồng tình với hy sinh quên mình của Tần Chí, đồng thời cũng vô cùng kính phục trươc tinh thần bất khuất sợ chết của bạn! Phần tiếp theo, là lần cầu hôn thứ hai!"

      Lâu Nghiêu Nghiêu ở trong lòng, lại mắng Nguyễn Tư Nam.

      Màn hình lại sáng lên, lần này là ở dưới lầu nhà Lâu Nghiêu Nghiêu, thời gian là buổi tối, nhưng những ngọn đèn được thắp lên rất sáng, Tần Chí mặc đồng phục trung học có chút chật chội, cầm cây đàn ghita đứng ở phía dưới ban công phòng Lâu Nghiêu Nghiêu, khẽ gảy dây đàn thử , lúc này, đám người Đông Đông mỗi người kéo vòi nước lại đây, Tần Chí nhìn bọn họ, biểu tình có chút bất đắc dĩ: "Đây là làm gì vậy?"

      "Gia tăng khí!"

      xong, đám người Đông Đông cùng nhau mở vòi rồng,, "Phốc" tiếng, loạt vòi nước đồng loạt bắn về phía người Tần Chí, nháy mắt, Tần Chí liền biến thành ướt sũng, toàn thân đều ướt đẫm, rốt cục nhịn được mắng: "Các cậu là cầm thú!"

      "Ha ha!" Đám người Đông Đông cười vô tâm phế.

      Rất nhanh màn ảnh liền nhắm ngay phòng Lâu Nghiêu Nghiêu, ra nữ nhân vật chính ra.

      Lâu Nghiêu Nghiêu đem hai tay chống lên ban công nghiêng người ngó xuống Tần Chí bắt đầu đàn ghita ca hát, vô luận là đàn ghita hay tiếng ca, đều là nơi, lời nẻo, phải là ca sĩ hay nhạc sĩ gì cả, đám người Đông Đông lại vun cao vòi rồng, tạo dáng như trời mưa.

      hát bên cửa sổ, trong giấc mộng của , lặng lẽ em bao năm, lại lần lượt yên lặng nên lời, ngày mai phải xa, nếu có ngày có thể trở về, lại đến bên cửa sổ để hát tiếp lời tình .

      Hát đến câu cuối cùng, ngoài cửa sổ ngẩng đầu hỏi: " trong mộng của , em có nguyện ý gả cho hay ?"

      bên cửa sổ khóc : "Em nguyện ý."

      trăm lần cầu hôn khác nhau, có ngâm mình ở vùng biển nước ngoài để cầu hôn, có cầu hôn cách vô cùng đơn giản là quỳ xuống với bó hoa đỏ thắm, có bắt chước lời cầu hôn TV, và cứ thế đoạn thời gian đó, Lâu Nghiêu Nghiêu lại nhớ rành mạch.

      trăm lần cầu hôn được ghi hình lại rất dài, rất dài, Lâu Nghiêu Nghiêu chọn những phần mình thích nhất xem lại, sau đó xem đến phần hậu trường phía sau màn.

      “Chúng tôi muốn kể phản ứng đầu tiên khi chúng tôi nghe được các người muốn kết hôn."

      màn hình là đám thanh niên trợn to mắt nhìn nhau, cuối cùng Đông Đông lên tiếng trước tiên: "Được rồi tớ trước vậy, lúc tớ nghe các cậu muốn kết hôn, rất kinh ngạc, bất quá phản ứng đầu tiên của tớ là, tuổi của Nghiêu Nghiêu có thể đăng kí được ?"

      "Tớ cũng nghĩ như vậy, tớ vẫn nghĩ Nghiêu Nghiêu vẫn chưa trưởng thành! Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của mình là: Tần Chí là tên cầm thú !"

      "Tần Chí cầm thú!"

      " sai chút nào!"

      "Này ! Các cậu điên à, tớ ghi hình mà!"

      "Trời ạ! Xóa , xóa !"

      Nguyễn Tư Nam sao cả : " có việc gì, khi quay xong cắt bỏ đoạn này là được, tại bắt đầu lần nữa ."

      " hay giả?"

      "Nhân phẩm của Bí đỏ tin được đâu!"

      "Đúng vậy, tin được, tin được."

      Nguyễn Tư Nam nhíu mày : "Các cậu nghĩ đâu vậy!"

      Cuối cùng Đông Đông đến trước máy ghi hình, sau đó màn hình tối đen, lúc lại sáng lên, lần nữa, tất cả mọi người đều ngồi rất nghiêm túc từng bước từng bước xong cảm tưởng khi nghe được hai người muốn kết hôn, có ngoại lệ, đều kinh ngạc đến chết được, thậm chí nửa cho rằng Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Tần Chí là đùa giỡn với bọn họ.

      Cuối cùng, mọi người đồng loạt nhướng mày nháy mắt lấy câu thực đáng khinh "Nghiêu Nghiêu, lúc em khi dễ Tần Chí nhớ chút" Làm lời kết.

      Trước màn hình, Lâu Nghiêu Nghiêu vừa buồn cười, lại vừa tức giận, lấy ra hộp đựng video tìm hồi, lấy ra cuốn video ghi lại buổi kết hôn, lại bắt đầu ngắm nhìn ngơ ngẩn.

      Khi Tần Chí ôm Tần Tiểu Bảo khóc nức nở tìm được Lâu Nghiêu Nghiêu, ghé vào sô pha ngủ, Tần Tiểu Bảo mới sáu tháng vừa nhìn thấy mẹ, vươn bàn tay ú núc ních muốn mẹ ôm, Tần Chí do dự, cuối cùng nhẫn tâm đánh thức , tại Lâu Nghiêu Nghiêu học nghiệp bận rộn, mà công ty tuy rằng muốn chuyển thiết kế sư chính thức có thể ở nhà công tác, cần thường xuyên làm, nhưng về nhà còn phải chăm tiểu Ma Vương, quả rất mệt mỏi.

      Tần Tiểu Bảo há miệng kêu "A a a", bên rơi nước mắt, bên nắm lấy quần áo của ba ba nhà mình muốn chồm qua mẹ, cuối cùng, Tần Chí đem Tần Tiểu Bảo đặt ở sô pha, rốt cục được chạm vào mẹ, Tần Tiểu Bảo cũng ngừng khóc, ở sô pha bò tới bò lui, nắm lấy áo mẹ chơi đùa.

      Nhìn thấy Tần Tiểu Bảo an tĩnh lại, Tần Chí rốt cục thở dài nhõm hơi, tiểu tử này là túi nước mắt, từ lúc biết nhận thức, trừ bỏ ba mẹ cùng ông nội, bà nội còn có bà ngoại, ai cũng cho ôm, vừa ôm liền khóc, nhưng làm người nhà bối rối hỏng rồi. Từ khi biết Lâu Nghiêu Nghiêu mang thai, mẹ Tần cho hai đứa trẻ của bà ở lại nhà trọ đó nữa, mà bảo bọn họ trở về nhà chính, căn nhà mà lúc trước Trần gia mua, chính là căn ở đối diện nhà mình, sau khi kết hôn, hai người đó ở đó tiện cho việc mẹ chăm sóc.

      Phương Hi Lôi tại cũng mua gian ở bên cạnh, ở mình.

      Tần Chí ở bên cạnh hai mẹ con nhìn lúc, thấy TV còn phát hình, chuẩn bị tắt , lại phát hình ảnh khi kết hôn với Lâu Nghiêu Nghiêu, hôn lễ của bọn họ cử hành bờ biển, giờ phút này chiếu đến đoạn người chứng hôn nhân lên tiếng, dâu mặc lễ phục màu trắng, cười ngọt ngào, Lâu Nghiêu Nghiêu vừa ngượng ngùng "Tôi nguyện ý", Tần Chí kịp cao hứng, bị vài tên ‘bạn tốt’ nhấc lên ném thẳng xuống biển.

      nghiêng thân mình, tay cầm bó hoa, tay vén mái tóc bị gió biển thổi tung, ánh mắt híp lại thành đường, cười vô cùng hạnh phúc.

      Tần Chí ấn nút stop, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu hạnh phúc màn hình, lại quay đầu nhìn thoáng qua vợ ngủ say sưa, cùng đứa con chơi mình rất vui vẻ, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

      Tần Tiểu Bảo phát ba ba nhìn mình, há to miệng, lộ ra chiếc răng cửa vừa mới nhú, cười ngây ngô, toàn bộ cằm đều là nước miếng, đại khái là mặt có nước miếng thoải mái, Tần Tiểu Bảo cúi đầu, ghé vào ngực mẹ lau nước miếng.

      Nhìn bộ dáng thơ ngây khả ái của thằng bé, Tần Chí cũng nhịn được bị nó làm bật cười, lấy lại tinh thần đem băng video lấy ra, bỏ lại vào hộp, lại ở bên trong phát đĩa mới, dán cái tên là “Lễ vật tặng cục cưng”

      Nhất thời sinh ra chút tò mò, đem đĩa này bỏ vào đầu đĩa.

      Nhìn hồi, phát là ghi lại những sinh hoạt thường ngày của cục cưng, có giúp bé tắm rửa, thay quần áo, đổi tã, Tần Tiểu Bảo lúc ấy bị người trong nhà chiều nên làm nũng, mỗi lần tắm rửa cả nhà giống như đánh giắc vậy, bận luống cuống tay chân, chỉ riêng mồ hôi cũng đủ Tần Tiểu Bảo tắm rửa lần, mặc quần áo cũng là cẩn thận sợ chạm mạnh vào cánh tay bé mũm mĩm kia, về phần đổi tã, lại đem Lâu Nghiêu Nghiêu tra tấn chết sống lại.

      Chỉ thấy màn hình, Lâu Nghiêu Nghiêu tay nắm cái mũi, tay kéo cái tả ướt đẫm nước tiểu, vặn vẹo nghiêm mặt : "Trời ạ, kinh quá!"

      Sau đó bước đến trước màn ảnh : "Nhìn xem, cục cưng, đây là tã của con! Bây giờ mỗi ngày con đều đái dầm! Mỗi ngày đều có đái dầm nga!"

      Lui lại mấy bước ra sau màn ảnh, Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt: "Trốn gì chứ, là ba ba của cục cưng mà, sao lại ghê tởm con mình tè dầm chứ!"

      xong, cầm tã rượt theo , màn ảnh lúc lúc , cuối cùng tã bị nện ở đầu ghi hình, Tần Chí thể nhẫn : "Lâu Nghiêu Nghiêu, em đủ rồi!"

      "Âuuuu, cục cưng, con xong đời, con chọc ba ba tức giận!"

      "Lâu Nghiêu Nghiêu!"

      "Ha ha ha!"

      Mặt sau biết xảy ra cái gì, chỉ nghe thấy Lâu Nghiêu Nghiêu cười, Tần Chí rít gào.

      Trước màn hình Tần Chí vô lực vỗ trán, làm đương , đương nhiên biết mặt sau xảy ra cái gì, Lâu Nghiêu Nghiêu đem tã ném vào tóc ! thực hoài nghi, bà xã gìn giữ mấy cái này, sau này nếu thằng bé xem được, có khi nào giận đến khóc toáng lên ?

      Làm sao có thể có bà mẹ đáng tin cậy như vậy chứ!

      Lấy đĩa ra, tắt tivi, Tần Chí quay đầu lại, liền thấy con trai mình ghé vào ngực mẹ cọ cọ, nút áo ở ngực Lâu Nghiêu Nghiêu bị tiểu ác ma này làm sút hết mấy cái, Tần Tiểu Bảo nằm úp sấp ở đó, biểu tình thực hoang mang, tựa hồ biết nên hạ khẩu như thế nào.

      Tần Chí đem bé bế lên, Tần Tiểu Bảo ở trong lòng kêu "A a", quơ quơ đôi tay mũm mĩm ầm ỹ muốn ăn.

      Tần Chí nhéo nhéo gương mặt tròn trịa của thằng bé, cúi đầu nhìn lại, phát da thịt trắng như tuyết ở ngực Lâu Nghiêu Nghiêu tất cả đều là nước miếng cùng đám dấu răng hồng hồng, trừng mắt nhìn con liếc mắt cái, lại nhéo nhéo mặt con, sau đó lấy khăn tay giúp Lâu Nghiêu Nghiêu lau nước miếng, muốn giúp cài nút áo lại, Lâu Nghiêu Nghiêu tỉnh.

      Lâu Nghiêu Nghiêu đầu tiên là mờ mịt nhìn nhìn bốn phía, sau đó phát tay ông xã đặt ở ngực mình, cổ áo lại bị bung hết mấy nút, thời liền nổi giận, tay đẩy tay Tần Chí ra cả giận : "Lưu manh!"

      xong, đẩy Tần Chí, đỏ mặt chạy về phòng ngủ.

      Bị bà xã mắng lưu manh, mặt Tần Chí chút thay đổi lắc lắc bàn tay bị đánh hồng, được rồi, vừa rồi quả có chút ngứa tay.

      Tần Tiểu Bảo thấy mẹ lại để ý tới nó bỏ , tủi thân vẫy vẫy tay về hướng mẹ"A a a" ngừng.

      Lại phát mẹ căn bản để ý tới nó, vì thế ủy khuất xoay cái đầu , mở to đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương tìm kiếm ba ba an ủi.

      Hai cha con đưa mắt nhìn nhau Tần Chí bình tĩnh : "Con, mẹ con con là lưu manh."

      Tần Tiểu Bảo đương nhiên nghe hiểu, tiếp tục mờ mịt nhìn ba ba.

      Tần Chí nhéo nhéo mũi nó, : "Lưu manh."

      Sau đó Tần Tiểu Bảo liền khóc, vì thế, có cách với con Tần Chí "Đành phải" ôm túi nước mắt thích khóc tìm mẹ đứa .

      Nếu bị lưu manh, vậy lưu manh chút?
      tart_trung, Mup12022010_, HannahGiang3 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 29: Nhà có tiểu ác ma


      Sáng tinh mơ, Tần Tiểu Bảo bị mẹ mình đánh thức. Lâu Nghiêu Nghiêu đứng dậm chân tại chỗ: "Trời ơi, muộn rồi muộn rồi!"

      Lâu Nghiêu Nghiêu gấp đến độ vò đầu bứt tai, ngồi xổm trước tủ quần áo, bên vừa cầm quần áo ném ra, bên oán giận với ông xã:

      "Tần Chí, sao muộn thế này mới gọi em dậy!"

      " có gọi em, nhưng là em chịu dậy!" Tần Chí hai tay ôm ngực nhìn luống cuống tay chân tìm quần áo, liếc mắt thấy đứa bé ngủ giường tỉnh, liền qua, ngồi xổm xuống trước giường mà nhéo nhéo cái cằm của cậu: "Tiểu bảo, có phải bị mẹ đánh thức hay ?"

      Tần Tiểu Bảo nhũ danh tiểu bảo, đại danh Tần Dật. Nghe ba ba gọi, Tần Tiểu Bảo vẻ mặt mơ màng, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, sau đó cầm lấy bàn tay ba ba đặt lên hai má, nhắm hai mắt lại.

      Trong lòng Tần Chí liền mềm nhũn thành mảnh.

      Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục cũng tìm được quần áo, hai ba lượt liền mặc xong, sau đó đem quần áo cần mặc cho cục cưng đặt ở giường, với Tần Chí : " lát nữa giúp cục cưng thay xong quần áo, rồi đưa đến chỗ mẹ , em học trước đây."

      " đưa em ." Tần Chí rút ra cánh tay bị Tần Tiểu Bảo nắm, đứng dậy .

      " cần, em tự mình đón xe , buổi chiều đến đón em là được." Xách lên chiếc túi đựng bữa sáng mà Tần Chí chuẩn bị giúp , Lâu Nghiêu Nghiêu vọt tới trước giường đứa bé, hôn cái lên mặt Tần Tiểu Bảo, liền giống như có lửa đốt mông mà chạy học.

      Tần Tiểu Bảo bị hôn cái, hài lòng vuốt khuôn mặt nhắn của mình, lại phát mẹ xoay người bước , nhất thời đứng lên, xoay người bước xuống giường, đôi chân nho hướng cửa chạy đuổi theo, miệng bập bẹ hô lên: "Mẹ... Mẹ..."

      Trẻ con chân ngắn, dĩ nhiên là đuổi kịp, vừa mới đứng lên, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng thấy.

      Tần Chí đem bé bế lên ôm vào trong ngực, Tần Tiểu Bảo ủy khuất nhìn ba ba nhà mình: "Mẹ..."

      "Mẹ học, cục cưng ngoan, ba ba thay quần áo cho con được ." Tần Chí đem Tần Tiểu Bảo thả lại giường , sau đó cầm lấy bộ quần áo Lâu Nghiêu Nghiêu đặt giường, giúp Tần Tiểu Bảo mặc.

      Tần Tiểu Bảo lập tức đem mẹ quên ngay, tới lui, cho ba ba thay quần áo.

      Tần Chí vất vả mới bắt lại được con khỉ con kia, kết quả Tần Tiểu Bảo lui co rút lại thành khối, chịu mà kháng cự, làm cho Tần Chí cởi quần áo được, Tần Chí sợ làm đau bé, căn bản dám dùng sức quá, cha con hai người giằng co hơn nửa ngày, quần áo cũng chưa thay xong.

      Tần Chí rốt cục cũng biết vì sao mỗi lần giúp Tần Tiểu Bảo thay quần áo, Lâu Nghiêu Nghiêu biến thành sư tử cái, rít gào ngừng, bình thường nhìn rất thú vị, tại người rít gào đổi thành mình, liền hoàn toàn thú vị!

      Tần Chí lau mồ hôi, đem quần áo quăng đến bên, phụng phịu giả bộ tức giận : "Tần Dật, con còn bướng, ba mặc giúp con."

      Tần Tiểu Bảo ngồi ở chỗ kia vươn đầu nhìn ba ba hơn nữa ngày, sau đó nheo lại ánh mắt, ngây ngô cười "ha... ha...", sau đó nhặt lên bộ quần áo nằm bên cạnh, đưa tới trước mặt ba ba, nũng nịu kêu: "Ba... Ba..."

      Tần Chí rất muốn tiếp tục làm mặt lạnh, nhưng thấy cậu nhóc này nhìn mình làm ra vẻ đáng thương, cuối cùng vẫn duy trì được lâu mà đầu hàng, kết quả tiếp nhận quần áo, Tần Tiểu Bảo lại chịu mặc, ở giường sung sướng lăn qua lăn lại.

      Mặc quần áo cho bé, tựa như đánh giặc vậy, Tần Chí rốt cục hiểu được vì sao Lâu Nghiêu Nghiêu tại càng ngày càng ồn ào!

      vất vả đợi Tần Tiểu Bảo chơi mệt mỏi mới cho thay xong quần áo. Lúc mang giầy tiểu tử này vẫn nghiêm túc như cũ, chân đưa qua đưa lại, khi mặt Tần Chí bị đá vài chân, cậu tựa hồ cảm thấy như vậy rất thú vị, hai chân càng ngừng hướng mặt ba ba mà đá.

      Loay hoay gần nửa giờ mới làm xong này hết thảy, Tần Chí mặt đen như đáy nồi, luôn tự hào về sức nhẫn nại của mình, nhưng đối với đứa con trước mặt này lại kiềm chế được.

      Mang giày xong liền đói bụng, lần này Tần Tiểu Bảo có nghịch nữa, thực ngoan ngoãn uống xong bình sữa , giống như bình thường, Lâu Nghiêu Nghiêu phải dỗ hơn nửa ngày, cuối cùng tức giận đến phát hỏa, nhóc mới uống.

      Ôm lấy bé con ăn uống no nê, Tần Chí lấy chìa khoá lên xe, chuẩn bị đem nhóc đến nhà cha mẹ ở đối diện.

      Hai vợ chồng ban ngày đều có bận công việc, cho nên ban ngày Tần Tiểu Bảo bình thường đều được mẹ Tần Chí chăm sóc, buổi tối lại đón về.

      Mẹ Tần Chí tuy rằng hơn năm mươi tuổi, nhưng nhờ giữ gìn tốt, nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi, thấy Tần Chí ôm cháu lại, nhất thời cười đến mắt híp lại thành đường thẳng, nếu hỏi trong nhà ai Tần Tiểu Bảo nhất, chắc chắn người đó là mẹ Tần

      "Nghiêu Nghiêu đâu?"

      "Hôm nay ấy có cuộc thi nên đến trường rồi. Mẹ, hôm nay lại phiền mẹ trông Tần Dật giúp."

      "Phiền toái gì, mẹ trông cháu nội bảo bối của mình, sao gọi là phiền toái được, tiểu bảo đến đây bà nội ôm nào!"

      Tần Tiểu Bảo ôm chặt cổ Tần Chí chịu buông tay, mẹ Tần gỡ như thế nào cũng thả ra, cuối cùng khi gỡ ra được, nhóc con lại khóc lớn lên, giãy dụa đòi Tần Chí ôm lại.

      Mẹ Tần nghe cháu khóc mà đau lòng, đành phải hỏi Tần Chí: "Con hôm nay phải làm sao?"

      "Buổi sáng phải đến công ty, bất quá đưa nó cũng được." Tần Chí nghe khóc cũng có chút đau lòng.

      Tần Tiểu Bảo khóc hồi, thấy có gì hiệu quả, lại đá loạn trong lòng mẹ Tần, kết quả dạo qua vòng, bé cũng được như ý mà trở lại chỗ ba ba.

      Kỳ nhóc con này rất giỏi nhìn sắc mặt, người nào có thể khóc được, người nào khóc lại được, nhóc biết rất .

      Cuối cùng, tiểu ác ma này bị Tần Chí cột vào ghế phụ, mang theo làm.

      Đến công ty, nhân viên thấy ông chủ ôm đứa , đều cảm thấy thực mới mẻ, nhưng ai nghĩ là con trai chỉ nghĩ rằng đó là con của bạn , bởi vì Tần Chí nhìn qua rất trẻ, tuyệt giống người kết hôn, lại còn có con trai.

      Tần Chí vào văn phòng liền đem đồ chơi trẻ con mà mẹ đưa cho Tần Tiểu Bảo, thấy bé khóc nháo mới làm việc

      Tần Tiểu Bảo lúc này thực thức thời, thành thành chơi đồ chơi, nhìn ba ba rồi, liền bỏ lại món đồ chơi, liền chạy xung quanh tìm đồ chơi khác.

      Chơi được lúc, cửa phòng đột nhiên mở ra, hai nữ nhân rón ra rón rén đến.

      Tần Tiểu Bảo mở to hai mắt tò mò nhìn các .

      Tần Tiểu Bảo hơn tuổi, ngày thường tròn trịa mũm mĩm, khuôn mặt nhắn phấn nộn, làm cho người ta muốn cắn ngụm, đôi mắt to sáng trông suốt di truyền từ Lâu Nghiêu Nghiêu, thêm hàng lông mi đen nhánh chớp chớp, làm cho ai thấy cũng động tâm.

      Hai nữ thư ký liền bị hút mất hồn từ cái chớp mắt kia.

      Hai người lại gần, thư kí thứ nhất hỏi: " bạn , con làm cái gì thế."

      Tần Tiểu Bảo tất nhiên trả lời , chỉ chớp chớp mắt nhìn.

      " đáng ." Thư ký thứ hai sầm mặt, sau đó : " bạn , ba con là ai vậy?"

      Tần Tiểu Bảo rốt cục có phản ứng, nghiêng đầu giống như tự hỏi: "Ba..." Sau đó lại hưng phấn mà : "Ba, bổn! Bổn!"

      Hai thư ký nhìn nhau, biết Tần Tiểu Bảo là có ý tứ gì, chẳng lẽ bé là ba nó là "Bổn bổn" ?

      Hai người lại hỏi mẹ nhóc là ai, kết quả Tần Tiểu Bảo lại "Đến trường", hai người lại kẻ tung người hứng tìm hiểu tin tức Tần Chí, Tần Tiểu Bảo cơ bản chính là mở to hai mắt nghe, ngẫu nhiên vài chữ ràng, nhưng đều là ông gà bà vịt.

      Lúc Tần Chí trở về liền thấy hai thư ký vốn nên ở làm việc lại vây quanh con mình chuyện, Tần Tiểu Bảo thấy ba ba nhà mình, lập tức chạy tới ôm lấy đùi , miệng la hét "Bổn bổn", Tần Chí đem con ôm lên, nghiêm mặt với hai thư ký: "Ở trong này làm cái gì, còn quay lại làm việc."

      "Vâng." Hai thư ký khúm núm đáp, ánh mắt lại ngừng bắn về phía Tần Chí.

      Nhưng Tần Chí lại thèm liếc mắt cái, ôm Tần Tiểu Bảo ra ngoài, nghe thấy con kêu mình bổn bổn, liền nhéo nhéo cái mũi : "Gọi là ba ba."

      "Bổn bổn!" (Ngốc, ngốc)

      "Kêu ba ba!"

      Hai cha con coi ai ra gì mà đấu khẩu với nhau, hai tiểu thư ký bỗng cảm thấy đau lòng, ba ba? Bọn họ có nghe sai chứ? Ông chủ này nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vậy mà đứa con hơn tuổi? Có đây?

      Việc này làm sao mà cho người ta sống cho được? Vì sao tại người đàn ông tốt phải kết hôn chính là chuẩn bị kết hôn!

      Công việc ở công ty cũng có gì nhiều, thời gian trước Nguyễn Tư Nam vừa kết hôn, tại hưởng tuần trăng mật, ở công ty có Nguyễn Tư Nam ép buộc, công tác nháy mắt thanh nhàn vô cùng, Tần Chí ôm con dạo qua vòng, cũng liền trở về.

      Khi Tần Tiểu Bảo tám tháng bắt đầu bi bô tập , học trước hết được phải mẹ cũng phải ba ba, mà là bổn bổn (ngốc, ngốc), có lẽ là Lâu Nghiêu Nghiêu Tần Chí là ngu ngốc nhiều quá, bị đứa học , tại Tần Tiểu Bảo có đôi khi kêu Tần Chí ba ba, có đôi khi gọi ngốc, ngốc, điều này làm cho Tần Chí phi thường bất đắc dĩ.

      Giữa trưa, Tần Chí nấu cháo cho Tần Tiểu Bảo ăn, mẹ Tần hiếm khi giữ cháu, sớm hẹn bạn chơi.

      Tần Tiểu Bảo vừa mới bắt đầu học dùng thìa, cầm chiếc thìa plastic múc cháo ăn, trong đó nửa ăn đến mũi, Tần Chí phải vào nhà bếp lấy hạt tiêu, khi quay lại liền thấy Tần Tiểu Bảo hai tay đặt ở trong bát, cầm lấy cháo ăn, thấy Tần Chí qua, liền cười ngây ngô, sau đó lại tiếp tục dùng tay cầm cháo ăn.

      Nhìn người, mặt, đầu con tất cả đều là cháo, Tần Chí có trong nháy mắt biết gì, sau đó cảm thấy vô cùng may mắn khi bà xã có ở nhà, nếu lại rít gào.

      Ăn xong cơm trưa, Tần Chí đem Tần Tiểu Bảo tắm rửa, Tần Tiểu Bảo tất nhiên là an phận, chuyện tắm rửa lại mất hơn tiếng đồng hồ, còn làm ướt hết quần áo của Tần Chí, tắm rửa xong xuôi, nhóc con kia mệt nhọc, tự giác trở lại giường ngủ trưa, để ba ba nhà mình ở lại thu thập tàn cục.

      Nhìn phòng tắm bị biến thành đống hỗn độn, Tần Chí từ trong nước bước ra, rốt cục nhận thức được rằng tiểu ác ma này có bao nhiêu đáng sợ, khó trách tính tình bà xã càng ngày càng kém, trước đây ràng đáng !

      Tần Tiểu Bảo ngủ thẳng tới bốn giờ chiều, kết quả bởi vì ngủ lâu quá mà đái dầm...

      Ngày hôm nay đối với Tần Chí mà đúng là ngày đầy bi kịch, chỉ vì buổi sáng nhất thời mềm lòng...

      Chơi cùng con giờ, xương sống thắt lưng Tần Chí đều đau, bắt đầu lái xe đón bà xã tan học.

      Lúc đến trường, Lâu Nghiêu Nghiêu còn chưa ra, trường học lại cấm xe ở ngoài chạy vào, hai cha con đành phải chờ ở bên ngoài, Tần Tiểu Bảo ở trong xe chịu ngồi im, xoay qua xoay lại, cuối cùng Tần Chí đành phải mang cậu xuống xe, để cậu đứng bãi cỏ.

      Trước cổng trường đại học, mỗi ngày đều có người đứng đợi ở ngoài, thanh niên, trung niên, lão niên đều có đủ cả, nhưng người đàn ông dẫn theo trẻ con đón như thế này cũng là rất ít gặp.

      Tần Chí mỏi lưng, dựa lên chiếc xe thể thao màu bạc, vốn là diện mạo tầm thường, bộ dáng này lại làm cho nhìn qua tăng thêm vài phần gợi cảm, Tần Tiểu Bảo ôm đùi ba ba nhà mình, nhìn người đường qua lại chung quanh, nếu thấy nào giống Lâu Nghiêu Nghiêu, cao hứng chạy lên, nhưng là vài bước phát người kia phải mẹ, liền rụt đầu lùi về bên người ba ba, tiếp tục ôm đùi ba ba đợi mẹ.

      Những nữ sinh từ trong trường ra, liền bị thu hút bởi cặp cha con này. Thậm chí có người còn muốn đến gần!

      Bất quá cũng có người bị hút hồn, hoài nghi người đàn ông này là cố ý mang theo trẻ con đến tranh thủ lòng thương hại của người trong lòng, hoặc căn bản chính là cố ý ở trong này dựa theo bé nhóc con này mà tán !

      Cha con hai người bị nhìn ngó, dò xét nửa ngày, rốt cục đợi được Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Tiểu Bảo hưng phấn chạy lên, ôm lấy đùi Lâu Nghiêu Nghiêu, Lâu Nghiêu Nghiêu nhấc chân, phát Tần Tiểu Bảo ôm chặt, hoàn toàn chính là dính đùi , nhất thời liền nghiêm mặt lại: "Tần Tiểu Bảo, buông tay!"

      "Mẹ!" Tần Tiểu Bảo vô cùng đáng thương ngẩng đầu nhìn mẹ mình.

      "Buông tay!" Lâu Nghiêu Nghiêu có nửa điểm mềm lòng.

      Tần Tiểu Bảo đành phải ủy khuất buông tay, nhìn về phía ba ba cầu cứu, lại phát ba ba nhà mình quay đầu, làm bộ như có thấy cậu cầu cứu.

      Đón nhận túi xách trong tay Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí nghĩ, quả nhiên mỗi vật đều có vật trị, cả nhà đều cưng chiều Tần Tiểu Bảo, duy chỉ có Lâu Nghiêu Nghiêu có thể làm mặt lạnh, bất quá, mặc dù Lâu Nghiêu Nghiêu hung hăng với cậu như vậy, Tần Tiểu Bảo lại thích nhất là kề cận mẹ.

      Ngồi vào trong xe, Tần Tiểu Bảo vốn dĩ giống như chú khỉ con vẫn nhúc nhích nằm trong lòng mẹ, Tần Chí thấy vậy rất muốn cười.

      Bất quá, nhà ba người này biết là vô số đứng nhìn bọn họ rời kia, có biết bao người tan nát cõi lòng! Quả nhiên, gặp người đàn ông tốt, chộp tới kết hôn sớm chút, sinh tiểu hài tử mới là vương đạo a!

      Khi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, Lâu Nghiêu Nghiêu bảo Tần Chí ngừng ở ven đường chút, ôm Tần Tiểu Bảo bước xuống xe.

      đến cũng là kì diệu, cư nhiên ở đường gặp Trần Hạo, Trần Hạo nhìn thấy hai mẹ con, vừa lộ ra nụ cười tươi muốn bắt chuyện, kết quả cùng Lâu Nghiêu Nghiêu gặp thoáng qua, giống như có thấy , ôm Tần Tiểu Bảo nhìn chớp mắt qua.

      Vẻ mặt tươi cười của Trần Hạo cứng ngắc quay đầu lại, liền thấy Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Tần Tiểu Bảo hai người ngồi xổm trước tủ kính của cửa hàng bánh ngọt, lớn đột nhiên quay đầu, hai đôi mắt gióng nhau đều mở lớn trông như con mèo .

      Trần Hạo nghĩ rằng họ nhìn mình, liền điều chỉnh nở nụ cười cực kỳ hoàn mỹ, nhấc chân đến hướng bên kia, lại phát có người ở bên cạnh cũng qua đó giống mình.

      Tần Chí đến bên người bà xã cùng con trai, xoay người hỏi: "Chọn được rồi chứ?"

      "Cái này!" Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ vào cái bánh ngọt chocolate trong tủ kính.

      Tần Tiểu Bảo lại chỉ cái bánh dâu tây khác, nước miếng đều muốn chảy ra.

      "Rốt cuộc là cái nào?"

      Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt, hung dữ : "Đương nhiên là cái mà em !"

      này đúng là nhường nhịn mà, lại biết xấu hổ tranh giành cùng con!

      Cuối cùng, Tần Chí đem hai loại bánh ngọt trong tủ đều mua phần, Tần Tiểu Bảo tự nhiên biết mua, bám dính lấy tủ kính chịu , Lâu Nghiêu Nghiêu liền bắt nó ôm , Tần Tiểu Bảo liền khóc.

      Kết quả khóc hồi phát mẹ để ý tới cậu, liền rúc đầu vào lòng mẹ hờn dỗi.

      Tần Chí thấy màn như vậy khỏi buồn cười, quả nhiên, tiểu ác ma lại có đại ác ma đến trị! Đối với tiểu ác ma này, phải có lòng dạ sắt đá!

      nhà ba người qua bên người Trần Hạo, từ đầu tới cuối, giống như căn bản có nhìn thấy .

      Trần Hạo trong lòng vắng lặng, đứng ở tại chỗ lâu, lâu.
      tart_trung, Mup12022010_, HannahGiang3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :