1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cảm ơn em đã quay lại nhìn anh - Nhược Minh Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 15: kết thúc, em bắt đầu


      Lâu Nghiêu Nghiêu giống như mơ giấc mơ đẹp, sau khi tỉnh lại mang theo cảm giác thoả mãn, nhưng tinh tế suy nghĩ lại nghĩ ra rốt cuộc mơ thấy cái gì, đầu óc hoàn toàn thả lỏng, có suy nghĩ gì.

      quay cuồng ở giường hai vòng, ý thức mới dần dần trở lại, lập tức cảm giác được cả người rin rít khó chịu, giống như chảy thân mồ hôi, nghĩ chắc là do hôm qua tắm rửa.

      Ban đầu còn muốn ngủ thêm lúc, nhưng loại cảm giác rin rít này quá khó chịu, Lâu Nghiêu Nghiêu lại lăn hai vòng mới tình nguyện đứng lên, đồng hồ báo thức ở đầu giường chỉ bảy giờ qua vài phút, Lâu Nghiêu Nghiêu xuống giường, ở bên giường tìm nửa ngày, tìm được dép lê, vì thế đành phải dùng chân trần giẫm lên nền nhà, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến đại não làm cho tỉnh táo vài phần.

      Có lẽ là bởi vì thời gian còn quá sớm nên theo bản năng bước làm , nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Tần Chí ngủ ở sô pha, bộ quần áo ngày hôm qua vẫn còn mặc người, chẳng qua rất là hỗn độn, hai cúc áo phía bị cởi bỏ, lộ ra lồng ngực cùng cơ bụng ràng, sáng sớm ngày mùa hè, cách tầng rèm cửa sổ vẫn cảm thấy chói mắt như cũ, có thể là cảm thấy ngủ thoải mái, Tần Chí dùng cánh tay che mắt.

      ràng là chủ nhà, kết quả lại phải ngủ sô pha. Lâu Nghiêu Nghiêu chú ý tới người cái gì cũng có, vì thế tay chân quay trở lại phòng lấy tấm chăn mỏng đắp lên người Tần Chí.

      Làm xong tất cả việc này, Lâu Nghiêu Nghiêu vào phòng tắm, chú ý tới sau khi bước vào phòng tắm, Tần Chí đưa cánh tay che mắt xuống, lộ ra đôi mắt mang theo tơ máu, thực hiển nhiên là đêm ngủ.

      Chỉnh lại nhiệt độ của nước, Lâu Nghiêu Nghiêu cởi quần áo chuẩn bị tắm vòi sen, kết quả khi cởi đến áo ngủ ngây ngẩn cả người, tuy rằng dấu vết rất nhạt, nhưng vai ràng có thể nhìn thấy hồng ngân, chỉ là bả vai, xương quai xanh cũng là mảnh hồng ngân, Lâu Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, nhanh chóng đem quần áo cởi sạch, kết quả phát tất cả từ xuống dưới nơi nào cũng hồng hồng tím tím , ngay cả đến mặt trong của đùi cũng có dấu vết.

      Lâu Nghiêu Nghiêu đứng ở trước gương ngẩn người, da rất non, bình thường chịu lực hơi lớn chút đều hồng nửa ngày, dấu vết người hoàn toàn đậm, nhưng dấu vết cổ lại khác hoàn toàn, vừa thấy biết là dấu hôn, trí nhớ đêm qua chậm rãi ùa về, giống như còn có thể cảm giác được hơi thở nóng ấm kia ở chỗ bầu ngực của , đôi môi ấm áp vừa liếm vừa cắn.

      Gặp quỷ! Lâu Nghiêu Nghiêu rùng mình cái, nhanh chóng chạy đến dưới vòi hoa sen, để nước nóng rửa sạch khác thường trong lòng.

      'Thanh tỉnh' sở dĩ được gọi là thanh tỉnh, bởi vì cho dù say cũng chỉ là nửa tỉnh nửa say, cũng ảnh hưởng tới tư duy cùng trí nhớ của con người.

      Cho nên Lâu Nghiêu Nghiêu đối với trí nhớ ngày hôm qua mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cũng quên. nhớ mình cùng Tề Bội Bội ca hát, sau đó liền dần dần đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, lúc ấy chìm trong trạng thái kì diệu, người cùng việc bên cạnh đều nghe thấy nhìn thấy, nhưng giống như nằm mơ, biết nên làm như thế nào, lại thể khống chế hành vi.

      Người nằm mơ luôn phản ánh chân thực tư tưởng cùng hành vi của mình, nên khi Tần Chí hỏi có biết mình làm cái gì hay , kỳ ... là thanh tỉnh. biết bản thân làm gì, cũng biết bản thân muốn làm gì, từ lúc đó chuẩn bị tốt để đối mặt tất cả, kết quả đến bước cuối cùng Tần Chí lại rút lui.

      cũng hối hận vì quyết định như vậy, nếu như lại lựa chọn lần, vẫn đem chính mình giao cho .

      Lâu Nghiêu Nghiêu phát , tâm so với chính càng thành thực hơn, trong khi còn rối rắm ở vấn đề hay , tâm thay đưa ra quyết định, đến bây giờ, nếu như còn rối rắm vấn đề rốt cuộc hay này, nếu vậy đến chính cũng cảm thấy mình có bệnh, tất cả đều có thể cho đối phương, mà vẫn còn muốn tìm hiểu vấn đề hay phải chăng là quá muộn?

      , cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, lúc ban đầu đều hi vọng người đàn ông đầu tiên của mình cũng chính là người cùng mình nắm tay cả đời.

      Lâu Nghiêu Nghiêu cũng ngoại lệ, thậm chí phương diện tình cảm còn có chút khiết phích, thích Trần Hạo nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ làm chuyện khác người, bởi vì cho tới bây giờ cũng chỉ muốn cả đời nhất thế làm đôi tình nhân, mà phải chỉ có hồi kích tình, đều khoảng cách sinh ra ảo giác, khoảng cách của cùng Trần Hạo quá xa, cho nên thấy chân tướng, nghĩ đến người suýt là chồng của chính mình, kỳ , nếu như có việc ngoài ý muốn của Lâu Thanh Thanh, có lẽ trở thành dâu bỏ trốn.

      Lúc ban đầu tâm động chỉ là trong nháy mắt, đủ để duy trì cả đời. Vừa ngẩn người, vừa tắm rửa, bất tri bất giác việc tắm rửa này lại kéo dài suốt nửa giờ, làn da ngón tay đều bắt đầu nhăn nheo, Lâu Nghiêu Nghiêu tắt vòi hoa sen, lấy khăn mặt lau khô nước người, nhìn các loại dấu vết người, càng lau càng tức.

      Đàn ông phải đều chỉ biết dùng nửa người dưới sao? Vì sao việc đến như vậy còn có thể nhịn được? Tần Chí căn bản chính là quái vật.

      Lâu Nghiêu Nghiêu tuyệt đối thừa nhận mất mát của mình. Kỳ , đại khái ý tứ trong lời của , là oán giận Tần Chí đủ quý trọng chính mình sao? Phụ nữ đều mâu thuẫn như vậy?

      Lâu Nghiêu Nghiêu lau xong bọt nước, mới nhớ tới mình lấy quần áo mới để thay, nếu là bình thường, quấn cái khăn tắm rồi trở về phòng ngủ thay quần áo liền xong việc, nhưng nghĩ như thế nào cũng thấy được tự nhiên, đặc biệt người có nhiều dấu vết như vậy, nếu như bị thấy làm sao bây giờ?

      Được rồi, chính là làm kiêu, ở trong phòng tắm tìm vòng, trừ khăn tắm cùng áo ngủ vừa thay còn thứ gì khác, áo tắm bởi vì thời tiết mùa hè nên mang giặt, suy nghĩ nửa ngày, Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn quấn khăn tắm ra ngoài.

      Cửa vừa mở ra thiếu chút nữa va vào Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu hoảng hốt, theo bản năng đóng cửa lại, Tần Chí cũng bị dọa nhảy dựng, thấy Lâu Nghiêu Nghiêu lâu như vậy vẫn ra, liền ở bên ngoài chờ, do dự có nên lên tiếng hay , kết quả Lâu Nghiêu Nghiêu liền mở cửa ra, từ góc độ này của , nhìn từ xuống vừa vặn có thể thấy ràng bộ ngực tuyết trắng bên trong khăn tắm, có chút được tự nhiên, thấy Lâu Nghiêu Nghiêu muốn đóng cửa, tay so với đầu lại hành động nhanh hơn, cầm lấy cánh cửa.

      Hai người trầm mặc lát, cũng biết nên cái gì, vẫn là Tần Chí có hành động trước, nghiêng người, để Lâu Nghiêu Nghiêu ra ngoài, Lâu Nghiêu Nghiêu thấy thế, giống như chạy trốn trở về phòng ngủ.

      Nhìn thấy phản ứng của Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí làm sao lại đoán được biết chuyện ngày hôm qua, ban đầu còn cho rằng có thể coi như có chuyện gì xảy ra, giấu diếm Lâu Nghiêu Nghiêu, kết quả nghĩ tới lại để lại nhiều dấu vết như vậy, vừa rồi ràng nhìn thấy gáy cùng xương quai xanh của có rất nhiều dấu vết đỏ sậm, có khả năng phát , xem ra, tình huống tệ nhất vẫn xảy ra.

      Tần Chí nhắm hai mắt lại, sau lát vào phòng tắm, giống như bình thường, thay bộ quần áo sạch khác, rất nhanh liền ra, đến phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng.

      người đàn ông, hơn nữa còn được nuông chiều từ , lúc đầu khi mới chuyển ra ngoài ở hoàn toàn biết nấu ăn, nhớ , ngày đầu tiên ở nhà mới, Lâu Nghiêu Nghiêu xuống bếp nấu vài món chúc mừng , kết quả toàn bộ phòng bếp bị đảo lộn , mà thức ăn cũng thể nuốt nổi, sau này Lâu Nghiêu Nghiêu có việc gì liền nghiên cứu cách nấu cơm, kết quả cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu cái gì cũng học được, lại rèn luyện được tay trù nghệ, kỳ , đây mới là mục đích chân chính của Lâu Nghiêu Nghiêu chăng?

      Nghĩ đến tâm tư cẩn thận này của Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí bất giác nở nụ cười tươi.

      Lâu Nghiêu Nghiêu tìm quần áo nửa ngày, rốt cục tìm ra chiếc áo cao cổ, tuy rằng loại thời tiết này mà mặc vậy rất giống kẻ ngốc, nhưng nghĩ nhiều như vậy, mặc quần áo, chân tay mở cửa, thò đầu ra bên ngoài nhìn, phát Tần Chí ở phòng khách, lúc này mới yên tâm ra, nghe thấy có động tĩnh trong phòng bếp, đoán được Tần Chí chắc là làm bữa sáng.

      Lâu Nghiêu Nghiêu nấp ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng bận rộn của Tần Chí, trước kia biết hóa ra chỉ nhìn như vậy cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

      Nhìn thấy Tần Chí đột nhiên nở nụ cười, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu trào ra nỗi xúc động, rất nhanh cũng bắt đầu hành động.



      Đột nhiên bị Lâu Nghiêu Nghiêu ôm lấy thắt lưng từ phía sau, Tần Chí sửng sốt: "Nghiêu Nghiêu."

      "Vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu siết chặt hai tay, tuy rằng là xúc động nhất thời, nhưng cũng muốn buông ra.

      Tần Chí đem trứng gà đặt ở bàn ăn, lại đem lửa tắt , mới tách tay của Lâu Nghiêu Nghiêu ra: "Được rồi, ăn bữa sáng ."

      Nhiệt độ cơ thể của so với Lâu Nghiêu Nghiêu cao hơn, độ ấm bàn tay bám vào tay , làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu khỏi nhớ tới những chuyện đêm qua, nhịn được có chút ngượng ngùng, nhưng cũng muốn buông ra: "Để cho em ôm lúc nữa ."

      Tần Chí trầm mặc, tách tay ra nữa, lát sau mới : "Nghiêu Nghiêu, muốn tiếp tục như vậy."

      "Cái gì?"

      Lâu Nghiêu Nghiêu đắm chìm trong ngọt ngào của người , bị lời của làm cho kinh sợ.

      Tần Chí cầm tay nhấc ra, xoay người nhìn thẳng vào mắt : "Nghiêu Nghiêu, chúng ta ngồi xuống chuyện ."

      Ánh mắt quá bình tĩnh, chút thần sắc mà người nên có. Tần Chí lôi ra khỏi phòng bếp, hai người ngồi ở sô pha, biểu tình của Tần Chí cực kì bình tĩnh, Lâu Nghiêu Nghiêu lại mang vẻ mặt mê mang, ai tới cho biết, đây là tình huống gì vậy?

      Tần Chí nhìn thần sắc mê mang của có chút đành lòng, nhưng vẫn áp chế nỗi đau trong lòng ra suy nghĩ: " ngày hôm qua cả đêm ngủ, suy nghĩ rất nhiều, nghĩ, nếu em quên, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

      "Em quên." Lâu Nghiêu Nghiêu vô ý thức trả lời.

      "Đúng vậy, em quên." Tần Chí tiếp tục : " xin lỗi, Nghiêu Nghiêu, tiếp tục giả vờ như chưa có gì xảy ra làm được. Ngày hôm qua em quả uống rượu, nhưng , rất ràng làm cái gì."

      " rốt cuộc muốn cái gì?" Chẳng lẽ tất cả đều là tự mình đa tình? Nhưng cũng giống, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng xác định được.

      "Nghiêu Nghiêu, có lẽ em quả coi như trai, nhưng chưa từng coi em là em , có biện pháp tiếp tục lừa dối bản thân mình."

      A? Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn, đây là tình huống gì?

      "Em có lẽ muốn giả vờ như chưa có gì xảy ra, nhưng thể, Lâu Nghiêu Nghiêu, lần sau nếu lại xảy ra chuyện như ngày hôm qua, nhất định dừng tay. Nghiêu Nghiêu, muốn tiếp tục lừa mình dối người, cùng em chơi trò chơi trai em này nữa." thực tế, đêm qua vừa rời liền hối hận, cả đêm đều giãy dụa thôi.

      Lâu Nghiêu Nghiêu tiếp tục há hốc mồm.

      hơi hết suy nghĩ trong lòng, Tần Chí cảm thấy thoải mái rất nhiều, cứ chấm dứt như vậy .

      Lâu Nghiêu Nghiêu trợn tròn mắt nửa ngày, mới : "Ý của là, cảm thấy em giả vờ như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì?"

      Tần Chí dùng im lặng để đáp lời .

      Lâu Nghiêu Nghiêu là vừa tức vừa giận, giơ cánh tay lên, nhưng nhìn khuôn mặt trầm lặng kia lại thể xuống tay được, lạnh lùng : "Vậy muốn thế nào?"

      "Chúng ta về sau hãy giữ khoảng cách , em có việc vẫn có thể tìm như cũ, nhưng phải với thân phận trai." Tần Chí tựa hồ mất rất nhiều công sức mới ra được những lời này, sau khi xong, thân thể ngồi thẳng giống như mất lực chống đỡ mỏi mệt tựa vào sô pha.

      "Phốc!" Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu nhịn được tức giận đến cười ra tiếng, bên cười bên gạt nước mắt.

      "Nghiêu Nghiêu." Tần Chí muốn tới gần, nhưng cuối cùng vẫn ngồi yên tại chỗ.

      " có lỗi, em chỉ là rất cao hứng." Lâu Nghiêu Nghiêu lau nước mắt, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tần Chí, : " xong rồi? Vậy bây giờ đến lượt em . Có phải cho rằng em vẫn còn thích Trần Hạo?"

      Tuy rằng Tần Chí trả lời, nhưng vẻ mặt của tất cả, Lâu Nghiêu Nghiêu nhíu mày, biết nên giải thích như thế nào:

      "Có lẽ em như thế này tin, nhưng em tại quả thích Trần Hạo. Những gì em ngày hôm qua cũng là , em cũng biết mình làm cái gì. Tần Chí, em muốn ở cùng chỗ với , em muốn làm bạn ."

      Lâu Nghiêu Nghiêu xong, chờ đợi phản ứng của Tần Chí, nhưng quá bình tĩnh, căn bản chính là mặt chút thay đổi. Lâu Nghiêu Nghiêu khỏi cảm thấy bực mình, trừng mắt to nhìn thẳng hai mắt Tần Chí: " tin?"

      Có lẽ muốn tin cũng có chút khó khăn, làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, đột nhiên lại thong thả tự do, kết quả gặp phải cái chuyển cơ như vậy, nếu là vừa mừng vừa sợ, chẳng bằng là kinh hãi đúng hơn, làm cho người ta khó có thể tin được.

      Nhưng biểu tình cùng ngữ khí của Lâu Nghiêu Nghiêu đều rất chân thực, làm cho nhịn được muốn tin tưởng.

      Nhìn thấy thần sắc có chút do dự, Lâu Nghiêu Nghiêu cắn chặt răng, đột nhiên bổ nhào vào người Tần Chí, bóp cổ giận dữ hét: "Có phải muốn phụ trách hay ? Em đều bị sờ qua ôm qua hôn qua, còn muốn thế nào? Tần Chí, hãy nghe cho kỹ! Em thích , thích , thích !"

      Lâu Nghiêu Nghiêu rít gào làm cho Tần Chí rốt cục phục hồi lại tinh thần, giữ chặt trong lòng, mặt là khiếp sợ cùng vui sướng: "Nghiêu Nghiêu, em sao?"

      "Giả!" Lâu Nghiêu Nghiêu mực phủ nhận.

      lại còn thích , cho dù là giả cũng phải tin, khoảnh khắc đó Tần Chí là nghĩ như vậy.

      Nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu trong lòng bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất, trong lòng Tần Chí đủ mọi cảm xúc trào dâng, chẳng lẽ đây là đường sống trong chỗ chết? Sớm biết như thế, nên sớm làm chút!

      Ánh mắt quá ràng, Lâu Nghiêu Nghiêu bị nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, có chút được tự nhiên, nhưng cho tới bây giờ đều chỉ làm việc theo cảm tính, do dự lát, nhắm hai mắt lại chờ mong, ngầm đồng ý hành vi kế tiếp của .

      Lông mi run nhè , khiến trong lòng ngứa ngáy khó chịu, Tần Chí xoa mặt , nhàng mà hôn lên, kỳ sau khi Lâu Nghiêu Nghiêu ngủ, cũng từng hôn trộm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hôn khi hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác so với trong tưởng tượng đẹp hơn rất nhiều.

      chỉ nhàng đẩy hai cái cũng ngăn cản, cũng có lộ ra biểu tình chán ghét, thậm chí còn vụng về hôn lại , rốt cục bắt đầu tin tưởng, phải cùng chơi đùa.

      "Nghiêu Nghiêu, em."

      Nếu như là mơ, vậy đừng tỉnh nữa……

      QH: thực, câu chuyện này rất nhàng, man mác, có đôi khi khiến cho bạn bật cười, nhưng lại có đôi khi lại khiến bạn tiếc nuối đến mức tưởng, lại có lúc nhàng như cơn gió. Bạn muốn tìm tình oanh oanh liệt liệt, nồng nhiệt mình nghĩ chắc ko có, ngọt ngào như dòng suối mùa xuân, càng về sau, bạn càng thấy dòng suối đó thấm đẫm hồn bạn bằng chở che dịu dàng của , y như lúc mình giới thiệu, người người đàn ông đó, lẳng lặng đứng cạnh bên, che chở cho bạn, dung túng bạn, thậm chí khi bạn làm việc xấu xa, cũng vẫn đứng kề bên, chờ đợi gánh vác và giải quyết hậu quả giùm cho bạn. Chàng trai đó, mình nghĩ bên cạnh bạn cũng có đó, hãy nhìn lại chung quanh mình nhé bạn.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 16: Tại sao phải khiến chính mình khó xử


      việc thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người, có suy sụp cùng đau khổ như trong dự đoán, tất cả đều như nước chảy thành sông.

      Hai người đều thích nhau nên mọi việc đều trở nên đơn giản, hết sức hài lòng, làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu từng theo đuổi người nhiều năm cảm thấy lo được lo mất. Xác định quan hệ giữa hai người là người , hai người trừ khi ngẫu nhiên có hành động thân mật chút cũng tiến thêm bước nào, hình thức ở chung cùng lúc trước cũng khác nhiều lắm, chủ yếu là Lâu Nghiêu Nghiêu chủ động, Tần Chí ở vào thế bị động, thậm chí đến hôn môi, cũng phải xác định Lâu Nghiêu Nghiêu có đồng ý hay . Cảm giác được tôn trọng quả rất tốt, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó thích hợp.

      "Ai." Lâu Nghiêu Nghiêu nhịn được lại thở dài.

      "Ai." Nghe thở dài quá nhiều, Đàm Cầm ngồi bên cạnh cũng nhịn được thở dài : "Lâu Nghiêu Nghiêu, có thời gian thở dài, bằng ngồi học bài tốt hơn đó."

      Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn sách giáo khoa bàn vẫn mở ra, chống cằm u buồn : "Đàm Cầm, mình buồn quá ."

      "Nếu như cậu muốn buồn nữa đọc sách ." Nhìn giáo sư phía chớp mắt, Đàm Cầm vừa viết vừa : "Lâu Nghiêu Nghiêu, cậu quên tuần sau là thi chứ?"

      "Cái gì?" Lâu Nghiêu Nghiêu có chút khiếp sợ.

      Đàm Cầm rốt cục nhìn cái, còn gì để : "Cậu quên?" còn tưởng rằng Lâu Nghiêu Nghiêu tuần trước cố gắng đọc sách như vậy, là để chuẩn bị cho cuộc thi chứ.

      Lâu Nghiêu Nghiêu xấu hổ, quả quên, mấy ngày nay cả đầu đều là Tần Chí Tần Chí, hôm nay cũng chẳng có tâm trí học.

      Trời ạ! nhất định thi nổi!

      Nhìn vẻ mặt Lâu Nghiêu Nghiêu thê thảm nằm úp sấp ở bàn, Đàm Cầm cười cười: "Hai ngày này lấy sách của mình đọc , thành tích tốt quả thực hơi khó, nhưng đạt điểm tiêu chuẩn có lẽ khó."

      "Đàm Cầm, cậu quả thực là cứu tinh của mình!" Lâu Nghiêu Nghiêu cao hứng ôm tới.

      Đàm Cầm đặt tay ở mặt , đem đẩy ra, dùng ánh mắt ý bảo phía trước giáo sư nhìn, Lâu Nghiêu Nghiêu nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi xuống, kết quả ngồi được lúc lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

      Rốt cục cũng đến lúc tan học, tuy rằng đến lúc ăn cơm trưa, nhưng thời tiết nóng bức làm cho người ta chút khẩu vị cũng có, hành lang trong trường cũng nóng đầu óc choáng váng, hai người cuối cùng quyết định tới canteen nơi bán đồ uống lạnh uống chút đồ ngọt.

      Tìm chỗ có người ngồi, gọi hai phần sinh tố, Lâu Nghiêu Nghiêu khẩn cấp uống ngụm, quả thực là lạnh vào tận tim, thoải mái cực kỳ. Đàm Cầm tuy rằng cũng rất nóng, nhưng khoa trương như vậy, chỉ từng chút từng chút chậm rãi uống, nhìn qua rất là nhã nhặn. Lâu Nghiêu Nghiêu uống mấy ngụm giải khát đồng thời giảm nóng, cũng bắt đầu từ từ uống, đột nhiên nhớ tới vấn đề, sinh viên năm hai sau khi thi phải thực tập, cách khác, có thể trước tiên vào công ty mẹ, vừa vặn, lúc trước còn buồn việc học thiết kế thời trang, công ty học hẳn là lựa chọn tốt nhất.

      Hai người đều tự im lặng nghĩ tâm , Đàm Cầm đột nhiên hỏi: "Nghiêu Nghiêu, có phải cậu hay ?"

      Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn bạn: "Làm sao cậu biết?"

      Đàm Cầm nâng tay tự nhiên sờ sờ cổ mình, lập tức mặt Lâu Nghiêu Nghiêu đỏ lên, vết hôn cổ kỳ mờ rất nhiều, chỉ có chút dấu vết nhàn nhạt, trừ phi nhìn ở khoảng cách gần, nếu căn bản thể nhìn thấy, nhìn thấy biểu tình kia của , Đàm Cầm nhăn mi lại: "Nghiêu Nghiêu, mình có thể hỏi người cậu là ai ?"

      "Tần Chí, cậu gặp ấy chưa?" Đối phương là bạn tốt nhất của mình, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng nghĩ là cần giấu diếm, huồng chi, đối bất luận kẻ nào đều cần giấu diếm. còn muốn cho cả thế giới được biết, Tần Chí là bạn trai .

      Đàm Cầm buông lỏng mi: " từng gặp."

      "Cậu cảm thấy thế nào?"

      biết có phải ảo giác hay , Đàm Cầm cảm thấy Lâu Nghiêu Nghiêu mặt ràng viết "Mau khen ấy mau khen ấy ", Đàm Cầm suy nghĩ nửa ngày, biết nên khen bạn trai của bạn tốt như thế nào, lại đành lòng làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu thất vọng, vì thế : "Nhìn qua là người đàn ông tệ."

      "Còn gì nữa?"

      "Đối với cậu rất tốt."

      "Còn gì nữa?"

      "Bộ dạng rất tuấn tú."

      "Còn gì nữa?"

      Đàm Cầm khụ tiếng, tính tình vốn lạnh lùng thản nhiên có chút chịu nổi vẻ mặt háo sắc kia của Lâu Nghiêu Nghiêu, vốn theo tính tình của , đối với việc bạn tốt đương nhiều, nhưng lại để ý việc Lâu Nghiêu Nghiêu kết giao cùng Trần Hạo, sợ Lâu Nghiêu Nghiêu bị thương, mới hỏi câu, tại bị truy hỏi như vậy, nhất thời hối hận chính mình vừa rồi lắm miệng, lập tức sang chuyện khác: "Cả buổi sáng nay cậu đều buồn vì chuyện này?"

      "Đúng vậy."

      "Sao vậy? Có gì hài lòng sao?"

      " phải, rất hài lòng." Lâu Nghiêu Nghiêu hai tay chống hai má.

      Đàm Cầm có chút khó hiểu: "Vậy cậu buồn cái gì?"

      "Mình cảm thấy phát triển quá chậm."

      "Chậm?"

      Lâu Nghiêu Nghiêu cũng phải tùy tiện, nhưng cảm thấy nếu cùng Tần Chí xác định quan hệ, ngay từ đầu liền quyết định đó là chuyện cả đời, Tần Chí cũng phải loại người chịu trách nhiệm, cho nên tiến thêm bước cũng phải là quá chứ? Nghĩ như vậy, cũng có gì ngượng ngùng, làm người phụ nữ thành thục, thân thể phát dục hoàn toàn, có nhu cầu cũng kỳ quái, chỉ là Tần Chí mỗi lần đem trêu chọc lại cũng có động tác tiến thêm bước, là làm cho người ta hộc máu.

      Càng hộc máu hơn chính là, cùng Tần Chí vẫn ngủ riêng, rốt cuộc có chút tự giác của bạn trai ? Chẳng lẽ đến chuyện này cũng phải là chủ động? làm sao có thể? Nhưng loại chuyện này chẳng lẽ muốn như mở miệng? Vậy nên loại việc này vẫn là cần cùng Đàm Cầm có vẻ tốt hơn, tuy rằng hai mươi tuổi, nhưng tâm hai mươi bảy tuổi, vẫn là cần độc hại con nhà người ta có vẻ tốt.

      Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu trả lời, Đàm Cầm cũng hỏi lại, vốn có lòng hiếu kỳ gì.

      Uống xong phần sinh tố lạnh, là cảm thấy nơi này ngồi quá thoải mái, Lâu Nghiêu Nghiêu chút cũng muốn rời, vì thế lại gọi hai phần đồ uống như cũ, Đàm Cầm cũng muốn , lười biếng mở quyển sách ra xem.

      "Nghiêu Nghiêu."

      Lâu Nghiêu Nghiêu chống cằm nửa nhắm mắt ngẩn người, đột nhiên nghe thấy có người gọi , ngẩng đầu, liền thấy người mà muốn gặp nhất. Lâu Thanh Thanh mặc bộ quần áo mộc mạc mặt lộ vẻ tươi cười thản nhiên: " ra em ở trong này, chị tìm em nửa ngày."

      Ngữ khí vô cùng thân thiết, giống như hai người là chị em rất tốt, giống như trước đó lâu việc cùng Lâu Nghiêu Nghiêu đánh nhau, bị Lâu Nghiêu Nghiêu xấu căn bản chưa từng xảy ra.

      "Chị tìm tôi làm gì?" Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn , mặt có biểu tình gì.

      Lâu Thanh Thanh giống như thấy lãnh đạm của , vẫn như cũ vừa cười vừa : "Cuối tuần trước em về nhà ngủ, nên dì kêu chị đem đồ tới cho em."

      Nhìn thoáng qua túi đồ Lâu Thanh Thanh đặt lên bàn, Lâu Nghiêu Nghiêu lạnh lùng : "Cảm ơn."

      Lâu Thanh Thanh giống như thực ngoài ý muốn nghe lời cảm tạ, thế nên ngụy trang mặt có chút cứng đờ, có chút kinh ngạc nhìn .

      Lâu Nghiêu Nghiêu cầm lấy túi đồ bàn, với Đàm Cầm: "Chúng ta thôi."

      "Được." Đàm Cầm cất sách vào cặp, đứng dậy lễ phép nhìn Lâu Thanh Thanh gật gật đầu, sau đó theo Lâu Nghiêu Nghiêu cùng nhau rời khỏi canteen.

      Đối với lần chạm mặt này, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng để ở trong lòng, bởi vì đối , Lâu Thanh Thanh chính là người ngoài lề, ân oán đời trước của các kết thúc từ khi trọng sinh rồi, còn cảm tình của đối với Lâu Thanh Thanh, Lâu Thanh Thanh bao giờ là chị nữa, trừ chán ghét có gì khác, cần thiết phải nhớ người làm mình chán ghét, tự tìm phiền phức cho mình.

      Là đối thủ của nhau, Lâu Thanh Thanh có thể ràng cảm giác được Lâu Nghiêu Nghiêu thay đổi, nhìn hai nữ sinh nắm tay nhau rời , nắm tay nắm chặt móng tay gần như đâm vào thịt, đột nhiên cảm thấy trong lòng đơn, có cái gì đó rất quan trọng chậm rãi biến mất.

      Đàm Cầm quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy vẻ mặt mất mát của Lâu Thanh Thanh đứng ở đó nhìn các . Mỉm cười, Đàm Cầm thu hồi ánh mắt. Phụ nữ vĩnh viễn càng hiểu biết phụ nữ hơn so với đàn ông. Người đàn ông thấy ta nhu nhược cùng ủy khuất, Đàm Cầm lại thấy ta gian xảo cùng ngu xuẩn. Dùng cách chọc giận Lâu Nghiêu Nghiêu, làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu thoạt nhìn điêu ngoa vô lý, nhìn như tùy ý mấy câu, lại lộ ra ít tin tức mờ mịt, lại tiếp thanh danh của Lâu Nghiêu Nghiêu xấu như vậy, cùng Lâu Thanh Thanh "Vô tình" để lộ ra chút manh mối phải có quan hệ.

      Nhưng Lâu Thanh Thanh tự cho là thông minh, kỳ phi thường ngu xuẩn, nếu như đổi thành , gia đình như vậy, dùng cố gắng lớn nhất, duy trì cảm tình cùng Lâu Nghiêu Nghiêu, mà phải lấy thân phận thấp kém mưu toan bước vào nơi thân phận cao hơn.

      Lại , cho dù có cảm tình với Lâu Nghiêu Nghiêu, lấy thành tích cần gì phải ở trường học, chỉ vì cái thanh danh kia, có thời gian làm ít công việc bên ngoài, tuyệt đối so với tại tốt hơn vô số lần? Huống hồ cũng có thể giúp cho việc công tác sau này. khó nghe chút, khuôn mặt kia của , cũng đủ để cơm áo lo chứ?

      Nhưng lại cố tình cùng Lâu Nghiêu Nghiêu đến chết sống đều ở chung. Có ý nghĩa gì đâu, tự làm mình khó xử như vậy có gì tốt?

      Đàm Cầm rũ mắt xuống, thực quý trọng phần tình cảm đơn thuần cùng Lâu Nghiêu Nghiêu, ban đầu còn lo lắng Lâu Nghiêu Nghiêu về sau bị nữ nhân này tính kế, tại xem ra là lo lắng quá nhiều rồi, lại Lâu Nghiêu Nghiêu gần đây thay đổi rất nhiều, nhưng như vậy cũng tốt, dù sao, nhà cũng ở thành phố này, chờ sau khi tốt nghiệp, cơ hội cùng Lâu Nghiêu Nghiêu gặp mặt nhiều.

      Đến lúc đó cho dù muốn giúp, cũng hữu tâm vô lực, tại Lâu Nghiêu Nghiêu tự mình nhìn thấu mọi chuyện mới là kết quả tốt nhất. Huống hồ... Đàm Cầm nhìn người bên cạnh luôn vui hay giận đều viết ở mặt, đáy lòng có chút hâm mộ.

      Huống hồ, phía sau ấy luôn có người, người ở bất kì lúc nào cũng đều buông tay ấy ra. Hơn nữa, bọn họ giống như có kết quả.

      Có phải ngây thơ đều hạnh phúc hay ?

      Có lẽ, nhưng ngây thơ cũng phải ai cũng có thể có. Bởi vì sau lưng mỗi ngây thơ, người đàn ông cho dũng khí, bảo hộ .
      tart_trung, Mup12022010_, HannahGiang4 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 17: ai em hơn


      Nguyễn Tư Nam lại lần nữa lại lại trong phòng Tần Chí, dù là định lực kinh người cũng cảm thấy phiền chán, nhất là toàn bộ buổi chiều người này cứ như con ruồi, ong ong ở bên cạnh .

      "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Tần Chí khép lại văn kiện, ngửa ra sau nằm ở ghế .

      Nguyễn Tư Nam thực nghiêm túc tiếp tục thêm vòng, ngay tại lúc Tần Chí thể kiên nhẫn, rốt cục : "Cậu , vì sao ràng thích cậu nhưng lại cự tuyệt tình cảm của cậu?"

      "Chỉ vì chuyện này mà cậu phiền tôi từ sáng tới bây giờ?" Tần Chí đau đầu đè huyệt Thái Dương: "Cậu phải tự xưng là hiểu biết phụ nữ nhất sao, nguyên nhân gì còn cần hỏi tôi?"

      "Cái gì kêu chỉ vì chuyện này, chẳng lẽ cậu nhìn ra tôi rất buồn rầu sao? Thân là bạn tốt của tôi, lại đối với bạn tốt thờ ơ như vậy, chẳng lẽ cậu biết xấu hổ?"

      Tần Chí chút cũng thấy xấu hổ, mặt chút thay đổi nhìn Nguyễn Tư Nam.

      Nguyễn Tư Nam bất đắc dĩ phất tay: "Quên , tôi cũng trông cậy vào cái đầu gỗ như cậu có thể được cái gì, thôi, uống rượu cùng bạn tốt của cậu."

      Tần Chí nâng tay xem đồng hồ, đến nhìn thấy vòng tay màu lam cổ tay trái mới đột nhiên nhớ tới cũng đeo đồng hồ, vòng tay này vừa tinh xảo lại xinh đẹp, nhưng người người đàn ông đeo tay khỏi có chút cổ quái, nhưng bởi vì là Lâu Nghiêu Nghiêu giúp đeo, cho nên cho dù đối mặt mọi người kinh ngạc cùng cười nhạo, cũng nếu muốn lấy xuống.

      Kéo cổ tay áo che khuất vòng tay này, Tần Chí ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, sau đó : "Hôm nay được, lát nữa tôi còn đón Nghiêu Nghiêu."

      "Đón Nghiêu Nghiêu a..." Nguyễn Tư Nam vuốt cằm vẻ mặt cổ quái nhìn Tần Chí: " tiếp , cậu gần đây tan tầm có chút sớm, phải là vì đón ấy chứ?"

      Tần Chí mặc kệ , tiếp tục xem văn kiện.

      " đúng nha, còn chưa tới cuối tuần, cậu đón Nghiêu Nghiêu làm cái gì? Chẳng lẽ... Hai người ở chung ?" Vẻ mặt Nguyễn Tư Nam khiếp sợ, dám tin nhìn Tần Chí: "Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì mà tôi biết sao?"

      Thấy Tần Chí để ý tới mình, Nguyễn Tư Nam vuốt cằm COS trinh thám, tuy rằng lần trước gặp mặt Lâu Nghiêu Nghiêu uống rượu, bọn họ ồn ào cược Tần Chí có cầm thú hay , kỳ bất quá là làm trò mà thôi, trong lòng mọi người đều hiểu được, Tần Chí tuyệt đối làm như vậy, bởi vì với tính tình của Lâu Nghiêu Nghiêu, nếu như cố tình làm việc mà muốn, tuyệt đối hận Tần Chí suốt cuộc đời này, Tần Chí làm sao có thể làm ra chuyện để Lâu Nghiêu Nghiêu oán hận chứ.

      Nhưng đó lại là phương pháp nhanh nhất để cảm tình của hai người phát triển tốt nhất, lớn nhất có thể là...Bình thường ở chung mà thôi, dù sao bọn họ cuối tuần thường xuyên ở cùng nhau, phải cuối tuần cũng ở cùng nhau, căn bản là có gì kỳ quái. Kỳ hai người này là buồn cười, đều "Ở chung" nhiều năm như vậy, quan hệ lại còn có thể thuần khiết như vậy, ra ai tin?

      Nếu như Lâu Nghiêu Nghiêu thấy , đáng buồn cho Tần Chí, bởi vì ai cũng đều biết, Tần Chí vẫn ở lại căn nhà đó, chỉ là vì Lâu Nghiêu Nghiêu mà thôi, lúc trước, khi Tần Chí vừa chuyển vào nơi đó, bọn họ gọi đó là nơi "Tần Chí cùng Lâu Nghiêu Nghiêu ngọt ngào".

      Chỉ có gian phòng ngủ, như vậy có bạn bè đến quấy rầy, lúc trước Lâu Nghiêu Nghiêu như vậy? Hai người này là tuyệt phối, người ràng có người trong lòng, còn chết cũng chịu buông tay người khác, người ràng thống khổ muốn chết, còn tự nguyện để người ta nắm mà oán hận, tính cách của Lâu Nghiêu Nghiêu biến thành như vậy, cùng việc Tần Chí dung túng có quan hệ rất lớn.

      "Trời ơi!" Nguyễn Tư Nam vỗ trán, vì sao luôn nhìn đến chuyện tình của người khác liền nhịn được nhiều chuyện chút, chuyện của chính mình đều còn có suy nghĩ cẩn thận!

      Nhìn thấy Nguyễn Tư Nam vẻ mặt thống khổ tiêu sái ra khỏi văn phòng, Tần Chí rốt cục nhàng thở ra, sao lại có người bạn như vậy chứ? Nhưng ràng thích ngươi lại cố tình cùng với ngươi kết giao, đó lại là vì cái gì? Có lẽ phải muốn làm , chỉ là muốn biết đáp án mà thôi.

      Thu dọn đồ đạc xong, Tần Chí cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi văn phòng, công ty ở tầng thứ 27, thời gian từ thang máy xuống cũng ngắn, cũng may tại phải giờ tan tầm, huống hồ dùng là thang máy chuyên dụng, lúc này cũng có nhiều người sử dụng.

      Nhưng khi đến tầng mười lăm lại có thêm người, Tần Chí ở trong thang máy cùng những người chờ ở tầng mười lăm đều sửng sốt, đều có chút ngoài ý muốn nhìn đến đối phương. Trần Hạo rất nhanh thu lại vẻ kinh ngạc mặt, nở nụ cười thân thiết chào hỏi: " Tần."

      "Ừ." Tần Chí gật gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm trước sau như .

      Cùng thang máy, theo trình độ của hai người mà là người đàn ông hiểu biết đối phương nhất, bọn họ gặp nhau tựa hồ bình thản dậy nổi gợn sóng, chỉ là cuộc chiến giữa bọn chưa bao giờ ngừng lại, cụ thể như thế nào, chỉ có chính bọn họ ràng. Đột nhiên tiếng chuông đánh vỡ trầm mặc, bản nhạc bài "Chàng trai này là của tôi", Trần Hạo nhíu lại, thanh này ta quá quen thuộc, ràng là giọng của Lâu Nghiêu Nghiêu. Tần Chí lấy ra di động, khi nhìn thấy cái tên quen thuộc kia, khuôn mặt vẫn đóng băng bất giác mỉm cười: "Nghiêu Nghiêu."

      "Tần Chí, còn ở công ty sao? Bây giờ em ở nhà, qua bữa cơm chiều lại đến đón em được ?"

      "Được."

      "Vậy quyết định như vậy, buổi tối gặp."

      "Buổi tối gặp."

      Ngắt điện thoại, thang máy lại lâm vào trầm mặc, đến tầng , Trần Hạo giành ra thang máy trước, lại phát Tần Chí căn bản ra, thang máy "Đinh" tiếng khép lại.

      Đối phương biểu tình lạnh lùng làm cho Trần Hạo tự giác nắm chặt nắm tay, là như thế này, đám người tự cho là đúng kia từ đầu tới đuôi đều nhìn ta như vậy, giống như ta chính là con trâu nhảy nhót, ngoại thương, nhà giàu mới nổi, những đôi mắt như hai ngọn núi lớn gắt gao đè nặng ta, hít sâu hơi Trần Hạo lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, cao ngạo có ích lợi gì, gã cuối cùng phải thua trong tay của ta sao, tiếp tục diễn , ngày nào đó, gã phải quỳ mặt đất cầu xin ta.

      Kỳ , nghĩ nhiều cũng là loại bệnh.

      Lấy di động ra, Trần Hạo bám gọi dãy số kia, nhưng thanh của hệ thống lại vang lên "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời thể nghe điện thoại, xin quý khách vui lòng gọi lại sau", Trần Hạo trầm xuống, di động bị xiết phát ra tiếng "Ca ca".

      Bên kia, Lâu Nghiêu Nghiêu cúp điện thoại, mở ra danh sách từ chối cuộc gọi, khi nhìn đến dãy số liên tiếp kia, nhịn được lộ ra biểu tình chán ghét, thực buồn cười trước kia số lần chủ động gọi điện thoại cho có thể đếm được đầu ngón tay, nhưng mấy ngày nay số lần gọi lại hơn cả số lần tổng cộng mấy năm liền, ném điện thoại sang bên, Lâu Nghiêu Nghiêu tiếp tục sửa sang lại quần áo.

      Sau khi cùng Tần Chí xác định quan hệ, bình thường cũng ở nhà Tần Chí, kết quả phát quần áo trong tủ hoàn toàn đủ mặc, cho nên chọn ngày trở về lấy quần áo, đặt đủ hai túi, Lâu Nghiêu Nghiêu cam lòng đồng thời cũng muốn ngừng tay, phải nghĩ lại lấy, mà là nhà Tần Chí khả năng nỡ chuyển, mặt khác tìm phòng ở cũng có chút muốn dù sao cũng ở nhiều năm như vậy. sau, căn phòng lớn mặc dù tốt, nhưng giống ấm áp của căn phòng đó.

      Phương Hi Lôi cùng Lâu Viễn Chí vừa vào cửa, liền thấy bên cạnh tủ giầy có hai túi hành lý, Lâu Viễn Chí có phản ứng gì, Phương Hi Lôi nhăn mi lại. Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi xem tivi cùng hai vị bảo mẫu, nhìn thấy cha mẹ trở lại, cười tủm tỉm chào hỏi.

      Qua bữa cơm chiều, Phương Hi Lôi đem Lâu Nghiêu Nghiêu kêu lên lầu.

      "Hai túi hành lý dưới kia là sao?" Mẹ con hai người ngồi ở giường Lâu Nghiêu Nghiêu, Lâu Nghiêu Nghiêu dựa đầu vào vai mẹ:

      "Mẹ, con muốn chuyển ra ngoài ở."

      "Chuyển ra ngoài ở?"

      "Vâng, mẹ, con muốn chuyển tới ở cùng Tần Chí." Lúc như vậy, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu có chút yên.

      Phương Hi Lôi ra cũng kinh ngạc, đem Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi thẳng, nhìn con mình : "Nghiêu Nghiêu, con cùng Tần Chí kết giao?"

      "Vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu da mặt dày ở dưới ánh mắt mẹ ruột có chút đỏ, da mặt dù dày, cùng mẹ mình đến vấn đề tình cảm luôn thẹn thùng.

      Phương Hi Lôi hít hơi, vuốt tóc con : "Nghiêu Nghiêu, con quyết định sao?"

      Lâu Nghiêu Nghiêu cắn cắn môi, : "Mẹ, mẹ muốn ngăn cản con sao?"

      "Nếu như con nhất định phải làm như vậy, mẹ ngăn cản, nhưng mẹ vẫn hi vọng con làm như vậy."

      "Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng..." Lâu Nghiêu Nghiêu nằm úp sấp trong lòng Phương Hi Lôi, giọng : "Con tin tưởng, đời này ngoài Tần Chí, có người đàn ông nào khác con hơn ấy."

      Thời gian Phương Hi Lôi biết Tần Chí cũng ít hơn so với Lâu Nghiêu Nghiêu, có thể hai đứa này là bà nhìn chúng lớn lên, Tần Chí đối với Lâu Nghiêu Nghiêu như thế nào, bà thấy rất ràng, nhưng chuyện tình cảm, đến cuối cùng, ai cũng thể kết luận, có lẽ bọn họ tại tốt lắm, nhưng có nghĩa là về sau cũng tốt, huống hồ, con bà mới hai mươi tuổi, tương lai còn rất dài, cứ như vậy đem con giao cho người đàn ông khác, cho dù đối phương tốt đến đâu chỉ sợ cũng nguyện ý. Nhưng con trưởng thành, có quyết đoán của chính mình, bà có khả năng ngăn cản cho đương.Huống hồ, Tần Chí quả làm cho người ta yên tâm, Phương Hi Lôi khỏi nhớ tới người khác, nếu như là Trần Hạo bà nhất định đồng ý.

      Hai mẹ con ngồi chuyện hồi, Lâu Nghiêu Nghiêu vốn muốn hỏi câu chuyện tình cảm của cha mẹ, nhưng Lâu Viễn Chí dù sao cũng là cha , trừ tính cách có chút vấn đề, cũng làm ra chuyện gì đại ác, dựa vào cái gì đối với tình cảm của cha mẹ khoa tay múa chân, cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu đem bụng lời nuốt xuống.

      Mẹ phải trẻ con, nên làm gì bà đều biết , lấy tính tình Phương Hi Lôi, nếu như sau khi kết hôn Lâu Viễn Chí làm chuyện gì có lỗi với bà, bà sớm ly hôn rồi. Huống hồ, nếu như bởi vì cha đối chính mình lãnh đạm, liền chia rẽ cha mẹ, đó phải có chút tự cho là đúng sao?

      đến cùng, Lâu Viễn Chí đối với Phương Hi Lôi vẫn phi thường tốt, ông đại khái chính là hài lòng Phương Hi Lôi sinh con . Sau đó Lâu Nghiêu Nghiêu lại cùng Phương Hi Lôi chút ý muốn thực tập của mình, Phương Hi Lôi nghe xong cũng do dự liền đáp ứng cho vào bộ phận thiết kế.

      Lúc Tần Chí đến là tám giờ, Tần Chí giúp đem hành lý bỏ vào cốp xe, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở vị trí phó lái chờ Tần Chí, qua kính chiếu hậu, Lâu Nghiêu Nghiêu thấy Phương Hi Lôi cùng Tần Chí đứng ở sau xe gì đó, thanh rất , Lâu Nghiêu Nghiêu nghe thấy.

      Chờ Tần Chí lên xe, Lâu Nghiêu Nghiêu cười tủm tỉm hỏi: "Mẹ em gì với vậy?"

      "Em đoán xem?" Tâm tình của Tần Chí vô cùng tốt, đùa chút.

      Nhìn vẻ mặt Tần Chí đầy ý cười, Lâu Nghiêu Nghiêu nhoài người tới hướng mặt hôn cái: "Hừ, tại xong đời, nếu về sau dám bội tình bạc nghĩa, em sống chết ở lại nhà , xem làm sao bây giờ?"

      " đây nhanh chóng cho mẹ biết, để bà lần sau thấy em cũng cho em vào cửa."

      "Ha ha, mẹ cấm em vào cửa đâu." Lâu Nghiêu Nghiêu giống như đứa con thứ hai của Tần gia, sủng như bảo bối, nếu hai người thực ầm ỹ, đến lúc đó ai được vào cửa, vẫn biết được đâu, mẹ Tần Chí chỉ ước gì sớm gả đến nhà bọn họ.

      Nghĩ như vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu hơi hơi sửng sốt, lại tiếp, đại khái ai cũng biết tình cảm của , chỉ có mình nhìn thấu mà thôi. Thấy Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên ngẩn người , Tần Chí cũng nữa. vẫn cảm thấy có chút giống , Lâu Nghiêu Nghiêu, muốn ở cùng ? phải trò chơi, phải đùa? khỏi nhớ tới lời Phương Hi Lôi vừa .

      —— Tôi hoàn toàn đồng ý Nghiêu Nghiêu chuyển ra ngoài ở, nhưng Nghiêu Nghiêu , đời này có người đàn ông nào nó hơn cậu, cậu cảm thấy mình có thể gánh được những lời này ?

      Đương nhiên, đời này làm sao có thể tìm được người nào Lâu Nghiêu Nghiêu hơn , Tần Chí đối với điểm này vô cùng tự tin.

      Lâu Nghiêu Nghiêu, ai em hơn .

      Tần Chí khỏi cong khóe miệng lên, mặc kệ cái gì làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu thay đổi, đều phải quý trọng cơ hội lần này, bắt được bao giờ buông tay.
      Dâu Cherry, sún bấy bì, tart_trung5 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 18: Dự tiệc


      Lâu Nghiêu Nghiêu đứng trước gương, đưa tay kéo khóa áo, kết quả nửa ngày kéo lên nổi, cúi đầu nhìn thoáng qua bụng, từ khi ở chung với Tần Chí mỗi ngày đều có các loại mỹ thực thay phiên nhau, bất tri bất giác ăn thành bà béo.

      Váy mới mua mấy ngày trước, tại lại kéo nổi khóa. Nhụt chí buông tay, Lâu Nghiêu Nghiêu hé miệng, mở to cổ họng, kêu Tần Chí, Tần Chí ở bên ngoài chờ , nghe vậy kì quái bước vào, Lâu Nghiêu Nghiêu đổ ập xuống trách cứ: "Đều tại , xem em tại béo thành cái gì rồi?"

      Tần Chí từ xuống dưới đánh giá phen, cuối cùng tầm mắt dừng ở lưng Lâu Nghiêu Nghiêu, khóa kéo chỉ kéo đến nửa, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng, giống như có thể tưởng tượng được xúc cảm tuyệt vời khi chạm vào đó, Tần Chí khụ tiếng, : "Có béo sao? thấy vẫn vậy mà."

      Lâu Nghiêu Nghiêu trừng liếc mắt cái, kéo tay đặt bụng: " sờ , nhiều thịt như vậy, còn béo?"

      Bàn tay to lớn của Tần Chí bị bàn tay bé của Lâu Nghiêu Nghiêu đặt ở bụng , từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại, giả vờ sờ soạng hai cái, mặt đổi sắc : "Hình như là béo chút."

      Lâu Nghiêu Nghiêu chút cũng phát bị ăn đậu hũ nâng cánh tay lên, cầm lấy phần thịt ở cánh tay : " xem, ở đây cũng rất nhiều thịt."

      "Vậy muốn giảm béo sao?" Tần Chí hỏi , kỳ trong lòng chút cũng đều hi vọng giảm béo, từng lạng thịt người đều là vất vả nuôi mà có, giảm rất đáng tiếc, phụ nữ luôn thích gầy, nhưng càng thích Lâu Nghiêu Nghiêu có chút thịt hơn, ôm vào có cảm giác thoải mái.

      Lâu Nghiêu Nghiêu trừng , ý muốn giảm béo lung lay chút, hỏi: "Em béo muốn em sao?"

      Tần Chí phủ định hoàn toàn: "Đương nhiên ."

      Lâu Nghiêu Nghiêu vừa lòng quay đầu nhìn trong gương, lúc đầu cằm gầy bây giờ trở nên mượt mà, đôi mắt vừa to vừa tròn khiến toàn bộ khuôn mặt trở nên sáng sủa, tuy giống cái bánh bao nhưng so với khuôn mặt gầy nhọn trước kia càng nhìn càng thuận mắt hơn, giảm béo cũng sao, quên , về sau ăn ít chút là được, ý muốn giảm béo trong đầu Lâu Nghiêu Nghiêu nhanh chóng bị xua tan, kêu Tần Chí giúp làm việc: "Giúp em kéo khóa áo lên ."

      Tần Chí có chút tình nguyện buông tay ra khỏi bụng , giúp đem khóa áo phía sau kéo lên. Hoàn thành công việc, lại mang theo quà mừng lúc trước chuẩn bị tốt, hai người liền xuất phát.

      Hôm nay là đại thọ tám mươi của ông nội Đông Đông, người già luôn luôn thích yên tĩnh, sinh nhật năm trước đều chỉ mời vài người bạn tốt đến nhà ăn bữa cơm, bởi vì tuổi lớn, bạn già bên người ông lần lượt rời khỏi thế gian, khó tránh khỏi có chút tịch mịch, cho nên cũng ngăn cản người thân mở đại tiệc.

      Lúc trước Lâu Nghiêu Nghiêu ở nhà ông ngoại còn nhiều hơn ở cùng với cha mẹ, tuy rằng nghịch ngợm gây nhưng cũng biết làm nũng lại biết khoe mã, điểm này các ông đều thích, thường xuyên bắt nạt các đứa trong khu, bởi vậy những bằng tuổi chút cũng đều thích Lâu Nghiêu Nghiêu.

      Con cháu nhà người ta vẫn luôn tốt hơn nhà mình, kỳ Lâu Nghiêu Nghiêu rất vô tội, phải nhà mình biết buồn, các ông mặt thích Lâu Nghiêu Nghiêu hoạt bát gây , mặt nghiêm khắc đối cháu nhà mình thực thi giáo dục thục nữ, nếu các này giống bộ dạng Lâu Nghiêu Nghiêu như con khỉ nhảy lên nhảy xuống, vậy bọn họ chắc chắn lại oán giận cháu nhà mình đủ thục nữ. Tuy nhiên, ông ngoại Lâu Nghiêu Nghiêu chút cũng ngại cháu nhà mình đủ thục nữ. Cuối cùng, Lâu Nghiêu Nghiêu mặt được coi như hoạt bát, mặt bị ghen tị mà trưởng thành.

      Ông nội Đông Đông năm nay tám mươi tuổi, lỗ tai tuy lãng, nhưng là lại chịu mang máy trợ thính, với ông phải gào rống nửa ngày ông mới nghe thấy.

      Khi Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Tần Chí tới khách sạn tổ chức bữa tiệc mừng thọ, liền thấy cùng ông nội Đông Đông cái gì đó, kết quả ông nội Đông Đông chỉ cho cái cái gáy. này còn là người quen, chính là Lamphere, bạn thanh mai trúc mã kiêm bạn của Trần Hạo. Lâu Nghiêu Nghiêu ý xấu nổi lên, cười tít mắt lên tiếng, khiến Lamphere căm tức, Lâu Nghiêu Nghiêu mặc kệ ta, cùng Tần Chí lên trước, ghế chủ vị ông nội Đông Đông còn cùng đám bạn già chuyện, đều là người già có tuổi, tiếng chuyện dễ dàng đem thanh chúc thọ đè xuống.

      Lâu Nghiêu Nghiêu cúi gập thắt lưng, ngẩng đầu lên trong tầm mắt ông, đối với ông nội Đông Đông hét to: "Ông nội!"

      Ông nội Đông Đông nhìn thấy Nghiêu Nghiêu, nhất thời cười đến khuôn mặt già nua nhăn như quả mướp đắng: "A, là nha đầu Nghiêu Nghiêu."

      "Ông nội sinh nhật vui vẻ." Lâu Nghiêu Nghiêu lui bước, còn vài câu chúc thọ.

      Ông nội Đông Đông giống như nghe thấy, mở to hai mắt vẻ mặt mờ mịt hỏi: "A, nha đầu Nghiêu Nghiêu, cháu cái gì?"

      Màn này diễn ra các trưởng bối cũng để ý, mà lúc trước mất mặt lại mang vẻ mặt trào phúng nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu. Lâu Nghiêu Nghiêu giống như nhìn thấy những người đó cười nhạo, kiên nhẫn lớn tiếng lại lần, ông nội Đông Đông giống như nghe ràng, vì thế Lâu Nghiêu Nghiêu lại thêm lần nữa, tiếng thanh thúy truyền khắp toàn bộ đại sảnh.

      "Ha ha, cháu ngoan, lại đây, lại chỗ ông chuyện chút." Ông nội Đông Đông kêu phục vụ đặt thêm cái ghế rồi kéo Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi xuống.

      từ chối, Lâu Nghiêu Nghiêu liếc cái xem thường ngồi xuống. Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi xuống, ông nội Đông Đông mới giống như là vừa phát Lamphere, thản nhiên : "A, là tiểu nha đầu Lâm gia." Thái độ cùng lúc trước đối đãi Lâu Nghiêu Nghiêu, quả thực là kém trời vực.

      Lamphere tuy rằng làm càn, nhưng ở trước mặt ông nội Đông Đông cũng dám tự tung tự tác, lại giọng câu chúc thọ, ông nội Đông Đông gật gật đầu, có tỏ vẻ gì nhiều. Chờ Lamphere rồi, Tần Chí tiến lên cùng ông nội Đông Đông hàn huyên vài câu, bởi vì là đứa thuở nhìn lớn lên, ông nội Đông Đông đối Tần Chí vẫn rất hòa ái, cũng khó xử , cùng Lâu Nghiêu Nghiêu chào hỏi qua, Tần Chí mới ngồi vào vị trí. Lâu Nghiêu Nghiêu kéo kéo cánh tay ông nội Đông Đông, reo lên: "Ông nội, vừa rồi là ông cố ý phải ?"

      Ông nội Đông Đông tiếp tục giả điếc: "Hả? Nghiêu Nghiêu, cháu cái gì?

      Vài ông già kính bên cạnh đều ha ha cười ra tiếng, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng nhịn được nở nụ cười, ông nội Đông Đông làm sao lại nghe thấy, ông là cố ý, ông tuy rằng tuổi lớn, nhưng trong lòng rất sáng sủa.

      Ai là tâm, ai là giả ý, so với ai khác đều ràng hơn. Nhìn Nghiêu Nghiêu ghế chủ vị cười đến vui vẻ, các trẻ tuổi hận đến nghiến răng kèn kẹt. Sau đó, Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở ghế chủ vị cùng các ông chuyện phiếm, vài vị cố ý giả nghễnh ngãng, cũng thèm để ý, that to theo bọn họ chuyện, nếu là trước kia, làm như vậy, sợ bị người ta cười nhạo, nhưng tại trước lạ sau quen, tùy các ta muốn , nếu như mất mặt có thể làm cho các ông cao hứng chút tại sao lại làm? Huống hồ, chứng minh, họ cưng chiều thích , cũng bởi vì ít lời đồn đãi mà cưng chiều thích nữa, như vậy cần gì để ý. Ôm suy nghĩ này, Lâu Nghiêu Nghiêu ngược lại làm cho các ông càng có nhiều hảo cảm với . Những người có được thành công cùng những thiên kim từ được dạy làm thục nữ đều chỉ chào hỏi cho qua, bây giờ kêu bọn họ đỏ mặt tía tai cùng người già lớn giọng chuyện, có chút khó xử bọn họ, cho nên, Lâu Nghiêu Nghiêu thể nghi ngờ thành ngoại tộc.

      " tinh chỉ giỏi nịnh nọt!" Những lời này của Lamphere chiếm được vô số đồng tình của các khác, trừ nịnh nọt Lâu Nghiêu Nghiêu còn có thể có cái gì? Tuy nhiên, dù các đến khô cổ, tức đến hộc máu đối với Lâu Nghiêu Nghiêu cũng có ảnh hưởng gì được.

      Chờ người tới mừng thọ đến gần như đầy đủ, và bắt đầu ngồi vào vị trí, bối phận Lâu Nghiêu Nghiêu cùng quan hệ thân thiết với ông nội Đông Đông nên bị ngồi ở đại sảnh mà là ở chủ đại sảnh chiếm vị trí, nhưng cuối cùng lại bị ông nội Đông Đông lôi kéo ngồi xuống bên cạnh. Lâu Nghiêu Nghiêu cũng thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Trước khi bắt đầu bữa tiệc, mỗi người đều phải ăn trước chén mỳ trường thọ, ăn xong mới có thể bắt đầu bữa tiệc, bên bát mỳ có hành thái, hương vị vô cùng nhạt nhẽo, chờ ông nội Đông Đông cầm lấy chiếc đũa ăn miếng đầu tiên, Lâu Nghiêu Nghiêu sớm đói bụng đem sợi mỳ dài ăn ngấu nghiến. Bởi vì bàn này cơ bản đều là người có tuổi, đều coi dinh dưỡng, chủ yếu là dễ tiêu hóa, Lâu Nghiêu Nghiêu vốn được ăn toàn mỹ thực tự nhiên ăn quen.

      Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu nhúc nhích đũa, ông nội Đông Đông : "Nghiêu Nghiêu, theo chúng ta ngồi ngày, buồn rồi chứ, tìm bọn Đông Đông chơi ."

      Tầng này đều là người trung niên hoặc người già, mượn tiệc rượu việc công việc tư, nhất thời khẳng định là được gì, Lâu Nghiêu Nghiêu dù sao cũng còn trẻ, chịu nổi khí áp lực này, nghĩ nghĩ, cũng từ chối, hẹn lần sau đến khu nhà dưỡng lão thăm bọn họ, Lâu Nghiêu Nghiêu liền đứng dậy rời khỏi bàn.

      rồi, người già : "Nghiêu Nghiêu kia thời gian thấy, nhưng ra ổn trọng rất nhiều."

      "Đúng vậy. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn tiện nghi cho tên tiểu tử Tần gia kia." Ông nội Đông Đông lời này rất khó chịu, lúc trước ông thực xem trọng Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Đông Đông, chính tiểu tử Đông Đông kia chịu cố gắng, đem con dâu tới tay tặng cho người khác.

      Tần Chí thấy Lâu Nghiêu Nghiêu rời khỏi bàn cũng theo, thần sắc tự nhiên cầm tay Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi: " về?"

      Lâu Nghiêu Nghiêu sờ sờ bụng: " xuống dưới ăn chút gì , em cũng chưa ăn cái gì cả."

      Tần Chí đương nhiên có ý kiến. Lần này mừng thọ cho ông nội mà cha Đông Đông mời rất nhiều người, vì chiếu cố người trẻ tuổi, dưới lầu còn làm vũ hội, lớn tuổi cơ bản đều ở lầu, trẻ tuổi cơ bản chúc thọ liền tụ tập ở dưới lầu, Lâu Nghiêu Nghiêu hôm nay mặc là bộ váy công chúa ngắn gọn hào phóng màu trắng, cần thay quần áo, Tần Chí lại càng cần thay, lại đàn ông thuận lợi, thân Âu phục là có thể tham dự bất cứ yến hội gì. Lúc đợi thang máy, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên dùng đôi tay bé ôm lấy tay Tần Chí : "Tần Chí, nếu như có ngày em nghe thấy, nhất định thể ngại phiền, cố gắng với em nhiều thêm vài lần, nên bởi vì em nghe thấy mà để ý em."

      giống như ông nội Đông Đông, cũng phải nghe thấy, chính là muốn cho nhiều người ở bên cạnh ông chuyện mà thôi, đáng tiếc những người đó cũng đủ kiên nhẫn.

      Tần Chí như có chút suy nghĩ nhìn , sau đó cúi đầu ở trán hôn cái, cười : "Vậy em về sau cũng đừng chê phiền."

      "Được." Lâu Nghiêu Nghiêu cười tủm tỉm gật gật đầu.

      Đến phòng khiêu vũ dưới lầu, hai người tìm vị trí ngồi xuống, Tần Chí vừa lấy cho Lâu Nghiêu Nghiêu mâm điểm tâm, bị đám người Đông Đông lôi ép hỏi. Lâu Nghiêu Nghiêu mình ngồi ở góc chậm rãi ăn, đối với mọi người trong phòng làm như thấy, chính là ngoan ngoãn ăn điểm tâm. Ăn xong miếng cuối cùng, xoa xoa miệng, lại phát bàn tay đưa tới trước mặt .

      "Tiểu thư mỹ lệ, có thể mời nhảy bài ?"

      Có lẽ là do ngọn đèn, Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy trước mắt đẹp mắt, ta cúi người đưa tay tới trước mặt , mặt là nụ cười ôn nhu yếu ớt từng làm cho lâm vào mê luyến, từng thua bởi nụ cười này. ta đủ tuấn nhưng khuôn mặt khi cười làm cho người ta mê muội, Lâu Nghiêu Nghiêu chưa từng thấy người nào cười đẹp hơn so với ta. Ngày đó ở lễ tang Lâu Thanh Thanh, ta cũng cười như vậy. Làm cho người ta sởn cả tóc gáy.

      QH: E hèm, Bắt đầu từ chap sau nhé, chap sau là có cảnh như mình giới thiệu, đứng sau lưng ủng hộ làm điều ác đây, đến lúc đó các bạn thấy, ủng hộ như thế là đúng hay ^^~
      Dâu Cherry, sún bấy bì, tart_trung5 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 19: Ba bàn tay


      Lâu Nghiêu Nghiêu cúi đầu, dấu chán ghét trong mắt, đưa tay đặt vào tay .

      "Vinh hạnh của tôi."

      Quả thực vinh hạnh phải sao? Bị người người đàn ông như vậy nhớ mãi trong lòng. Khi Trần Hạo nắm tay Lâu Nghiêu Nghiêu vào sân nhảy, sân nhảy vốn náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên tĩnh tiếng động, tất cả mọi người mang tâm lý xem kịch vui nhìn về phía Lamphere ngồi ở bên, Lamphere cũng phụ lòng bọn họ, lập tức liền hướng bên kia tiến lên, nhưng lại ta bị hai người bạn ngăn cản, dù sao ở đây thích hợp cãi lộn, là bạn của Lamphere, các cũng thực mất mặt, nghĩ như vậy các cũng nhìn thấy do dự của Lamphere, đó và việc mất mặt hoàn toàn là hai việc khác nhau.

      Đám người Đông Đông vốn ép hỏi Tần Chí cũng im lặng, bọn họ hẹn mà cùng nhìn về phía sân nhảy, Tần Chí nhận thấy khác thường của bọn họ, cũng nhìn về phía bên kia, ý cười mặt cũng dần phai nhạt. Đối với màn này, mọi người đều có tâm tư khác nhau. Hai người Lâu Nghiêu Nghiêu vừa bước vào sân nhảy, khúc nhạc vừa chấm dứt, vừa chuẩn bị xong tư thế, Lâu Nghiêu Nghiêu liền cước dẫm mạnh vào chân Trần Hạo, sau đó kinh ngạc lại xin lỗi : "Thực xin lỗi, tôi phải cố ý, có đau lắm ?"

      " có việc gì." Trần Hạo da mặt co giật, biết có phải hay ta cảm thấy cái dẫm chân này là Lâu Nghiêu Nghiêu dùng toàn lực.

      Rất nhanh, ta liền phát này phải ta cảm thấy. Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản phải đến khiêu vũ, đến là để dẫm người, gần như cứ cách hai bước Lâu Nghiêu Nghiêu dẫm lên chân Trần Hạo, mặt là biểu tình xin lỗi lại vô tội, nhưng chân lại dùng hết toàn lực. màn này bị mọi người xem ở trong mắt, bất tri bất giác càng ngày càng nhiều người rời sân nhảy, Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Trần Hạo trở thành hai người duy nhất còn sân. Cho dù là sai lầm, cũng thể bước nào cũng dẫm chứ? Trần Hạo nhíu nhíu mày, nụ cười hoàn mỹ mặt thiếu chút nữa có thể duy trì nổi, ta rốt cục nhịn được hỏi: "Nghiêu Nghiêu, có phải làm gì khiến em tức giận hay ?"

      "Còn phải hỏi? khi nào chọc tôi tức giận?" Lâu Nghiêu Nghiêu nháy đôi mắt to cười với ta.

      "Là vì hôm sinh nhật đến đón em theo lời hẹn sao?" Biểu tình của Trần Hạo có chút bất đắc dĩ, lộ ra nụ cười khổ: "Em cũng biết tính tình Lamphere, nếu như đón ấy trước biết ấy lại làm ra chuyện khác người gì?"

      " nhắc lại tôi cũng quên." Lâu Nghiêu Nghiêu cười nhạo : "Trần Hạo, biết là thực buồn cười sao? Lamphere mới là bạn chính thức của , sao lại phải giải thích với tôi?"

      Chính vì như thế, chính vì ta luôn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ lại nhẫn như vậy, làm cho người ta tự giác đồng tình ta, sau đó lại muốn lại thôi, làm cho cảm thấy chính mình là đồng dạng như vậy, cách khác, ta vì sao hết lần này tới lần khác muốn giải thích với ? Lấy ngạo khí cùng tự tôn của Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản thích người có bạn , nhưng ai cũng đều thấy được, Trần Hạo cũng phải tự nguyện kết giao cùng Lamphere, giống những nữ sinh thích Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng hiểu được Lamphere xứng với Trần Hạo, nếu như phải Lamphere lấy cái chết ép buộc, Trần Hạo ở cùng chỗ với Lamphere, cảm tình của bọn họ nhất định lâu dài, Trần Hạo cũng từng mịt mờ , hi vọng Lamphere có thể tìm được người ta thực , cho nên Lâu Nghiêu Nghiêu nguyện ý chờ. Chờ được hai năm, Lamphere lấy sinh mạng của chính mình làm tiền cược níu kéo cảm tình của Trần Hạo. tại nghĩ đến, Lamphere làm vậy thực đáng. Cuối cùng Lamphere cũng chỉ là công cụ của Trần Hạo, người khiến ta càng trở nên vĩ đại. Xem , người phụ nữ điêu ngoa Lamphere vì ta mà tìm cái chết, xem , kiêu căng Lâu Nghiêu Nghiêu để ý ta có bạn còn sống chết bỏ qua ta, xem , người phụ nữ nhu nhược Lâu Thanh Thanh vì ta mà dám cùng em vẫn ức hiếp mình tranh giành, hết người này tới người khác đều là đồ trang sức trong tay ta, mọi người khẳng định nghĩ ta là người đàn ông vĩ đại nên mới có thể khiến nhiều người phụ nữ theo đuổi tha, các đúng là những người ngu ngốc, tạo nên người đàn ông vạn người mê mà vô cùng "Vĩ đại".

      Lâu Nghiêu Nghiêu ở trong cuộc đời Trần Hạo chỉ là diễn viên phụ, còn có thể có nhiều Lâu Nghiêu Nghiêu hơn, phải , cuộc đời Trần Hạo căn bản có nữ nhân vật chính, tất cả nhân vật nữ đều là phụ mà thôi, Lamphere chết, Lâu Thanh Thanh chết, cuối cùng cũng chết. người đàn ông như vậy thực biết lòng người sao?

      tại, Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy may mắn duy nhất chính là, ở trong kịch bản của Trần Hạo chính là người có cũng được mà có cũng sao.

      Lâu Nghiêu Nghiêu cúi đầu, dấu thần sắc, cho nên Trần Hạo cũng biết giờ phút này nghĩ gì, chỉ nghĩ đến lại giận, nghe vậy vẻ mặt u buồn cùng ngôn ngữ nhàng : "Nghiêu Nghiêu, ..."

      ... cái gì?

      Lâu Nghiêu Nghiêu lấy lại tinh thần, hung hăng dẫm lên chân ta, nhìn , đây là người từng ở trong lòng vài năm, từng, ta chỉ cần lộ ra biểu tình bất đắc dĩ như vậy nhịn được mềm lòng, nhịn được thay ta tìm cái cớ, ta đành lòng thấy Lamphere lấy cái chết ra để đùa, Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy ta thiện lương, ta đối với mỗi người phụ nữ đều rất chu đáo, Lâu Nghiêu Nghiêu cho rằng ta chỉ là quá mức lịch . là... Càng nghĩ càng muốn phát điên! Từng thích phải người như vậy, chắc chắn là có bệnh!

      "Trần Hạo, mặc kệ muốn diễn kịch gì, từ nay về sau, đừng đến quấy rầy tôi, tôi có hứng thú đối với trò chơi của ."

      xong những lời này, Lâu Nghiêu Nghiêu lui ra phía sau vài bước, lạnh lùng nhìn ta: "Cảm ơn mời tôi nhảy điệu này, đây là món quà tạ lễ tôi tặng ."

      Dứt lời, nâng tay hung hăng đánh cho Trần Hạo bạt tai, từ nay về sau, người này hoàn toàn quan hệ tới , ta tốt nhất đừng đến chọc , bằng liền tính cả ân oán đời trước, cùng nhau tính, khiến ta sống bằng chết.

      cái tát này chỉ khiến Trần Hạo kinh ngạc, cũng khiến toàn bộ mọi người kinh ngạc. Vũ hội trầm mặc lát, rất nhanh lại náo nhiệt lên, chuyện phiếm vẫn chuyện phiếm, tán tỉnh vẫn tán tỉnh, khiêu vũ vẫn khiêu vũ, giống như vừa rồi Lâu Nghiêu Nghiêu tát Trần Hạo cái, dường như chưa hề xảy ra, chỉ là ngẫu nhiên dùng ánh mắt khinh khi nhìn Trần Hạo.

      Người đàn ông mọi việc đều thuận lợi này, rốt cục thua ở trong tay phụ nữ, phải rất thú vị sao?

      Lâu Nghiêu Nghiêu đánh xong, thong thả rời , nhìn bóng dáng của , sắc mặt Trần Hạo gần như biến xanh, ánh mắt vừa rồi nhìn ta giống như nhìn người xa lạ, giống như ái mộ ngày xưa hoàn toàn tồn tại, như lúc mới gặp, vẫn là tựa vào trong lòng Tần Chí làm nũng, đuổi tất cả những nào dám đến gần Tần Chí, kiêu ngạo và ngạo mạn giống như tiểu nữ vương, ta hỏi người khác: " kia là ai?"

      "Cậu Lâu Nghiêu Nghiêu? Tiểu công chúa của nhà Tần Chí, cậu tốt nhất đừng có ý đồ gì với ấy, cẩn thận còn răng ăn cơm nữa đâu."

      Khi đó Lâu Nghiêu Nghiêu là trái ớt , ai tới gần đều bị nồng đến chết khiếp, cũng có người muốn tìm kiếm cái lạ muốn thuần phục , nhưng đến cả cơ hội tới gần cũng đều có, Tần Chí cùng đám người kia bảo vệ quá tốt, huống hồ, như đến liếc mắt nhìn người đàn ông khác cũng có hứng thú làm sao có thể khiến động tâm?

      Rốt cục thoát khỏi tay bạn tốt Lamphere nổi giận đùng đùng vọt lại, bởi vì bị bạn tốt cản trở tầm mắt, cũng có thấy Trần Hạo bị đánh, vừa tới là miệng đầy oán khí: "Trần Hạo, cùng Lâu Nghiêu Nghiêu hợp cùng chỗ là có ý gì? Đừng lấy lý do bạn bè bình thường lừa gạt em, Trần Hạo, rốt cuộc đem em trở thành cái gì?"

      Trần Hạo nhìn bóng dáng Lâu Nghiêu Nghiêu đến xuất thần, giống như nghe được những lời Lamphere chất vấn, thấy thế, Lamphere lại trong cơn giận dữ đưa tay kéo Trần Hạo, cũng nghĩ rằng lại bị Trần Hạo lạnh lùng bỏ ra, hành động này hoàn toàn chọc giận Lamphere, Lamphere giận dữ, nâng tay giáng xuống bạt tai. Cũng nghĩ người vốn luôn luôn chiều chuộng ta, dùng mọi cách dung túng ta, lại trở tay đánh ta tát. "Ba" tiếng vang, truyền khắp toàn bộ vũ hội.

      " đánh em?" Lamphere ôm mặt, dám tin nhìn Trần Hạo, giống như lần đầu tiên quen biết ta.

      Trần Hạo nhìn tay mình, cũng có chút dám tin, mãi đến khi Lamphere ôm mặt khóc chạy , ta mới hồi phục lại tinh thần, đuổi theo Lamphere, khi đuổi theo, lại nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâu Nghiêu Nghiêu, dưới đáy lòng thở dài: Thất bại....

      Rời khỏi sân nhảy, Lâu Nghiêu Nghiêu nghe thấy tiếng bạt tay vang dội ở phía sau, ngay cả đến cả hứng thú liếc mắt cái đều có, coi như những gì vừa xảy ra hoàn toàn liên quan tới , để cho đám công tử cùng tiểu thư kia chĩa mũi kiếm về phía Lamphere , cách đám người, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn về phía Tần Chí, sau đó lộ ra nụ cười tươi lớn.

      Tần Chí, có thể tin em được rồi.

      Giống như đọc được suy nghĩ của , Tần Chí từ trong đám người Đông Đông cũng tươi cười, quay đầu cùng Nguyễn Tư Nam tiếng, tới bên cạnh . Làm hồi "Dẫm chân vận động", Lâu Nghiêu Nghiêu có chút mệt mỏi, vừa rồi ăn điểm tâm còn chưa kịp uống chút đồ uống bị Trần Hạo làm cho quên mất, tại mới cảm thấy khát muốn chết. Nhìn quanh vòng, chọn vị trí, Lâu Nghiêu Nghiêu xoay người muốn tới bên kia, kết quả quay người lại, liền đụng phải người.

      Ly rượu rơi mặt đất phát ra thanh chói tai, tối hôm nay cũng phấn khích, hết màn này tới màn khác đều là loại kịch phấn khích lòng người. Lâu Nghiêu Nghiêu nhíu mày, nhìn Lâu Thanh Thanh, hôm nay là ngày gì vậy, người lại người đến trước mặt gây . Lâu Thanh Thanh hôm nay cũng mặc bộ váy trắng, khác đáng của Lâu Nghiêu Nghiêu, thanh thuần cùng xinh đẹp, hai loại khí chất mâu thuẫn ở người kết hợp hoàn mỹ, hơn nữa khuôn mặt trang điểm cũng thua mặt tinh, khúm núm thiên thành, cực hạn mị hoặc. Giờ phút này, bộ váy trắng như tuyết bị hắt thành mảng màu đỏ, cặp mắt kia có thể là mắt to vô cùng đáng thương nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu, lã chã chực khóc : "Thực xin lỗi Nghiêu Nghiêu, chị phải cố ý, chị chỉ muốn lấy chén rượu đỏ giúp em."

      Trời ơi, nhu nhược giống chú thỏ con, gần như có thể khiến tất cả chàng trai ở đây đều mềm lòng. Lâu Nghiêu Nghiêu phải là đàn ông, cho nên mềm lòng. chỉ là lạnh lùng nhìn chung quanh vòng, những người biết sát ngôn quan sắc vẫn như cũ làm việc của mình, giống như có thấy bên này phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn kỹ cũng khó phát , khóe mắt họ vẫn ngừng ở chỗ này.

      ấy làm như thế nào? Giống người đàn bà chanh chua chửi ầm lên? Hoặc là hổn hển đánh Lâu Thanh Thanh bạt tai?

      Những việc này đều rất giống những gì làm, biết có hậu quả gì, biết đây là thủ đoạn cấp thấp để chọc giận , cũng vẫn nhịn được tức giận như cũ, Lâu Thanh Thanh chính là nhìn trúng điểm này, mới làm như vậy.

      Chọn kiểu bất kì gì cũng đều khiến trở nên điêu ngoa vô lý, trước sau như , những người đó đợi, đợi mất mặt, đợi xấu mặt, để cho các ta lại có cơ hội nhìn khinh khi. Còn chuyện Lâu Nghiêu Nghiêu vì sao đụng vào Lâu Thanh Thanh, các ta phải đứa ngốc, nhưng nguyên nhân là cái gì, các ta chút cũng đều thèm để ý. Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, Lâu Nghiêu Nghiêu nở nụ cười, ở trong lòng.

      Lâu Thanh Thanh, cảm tạ cho tôi thanh danh ác độc như vậy.
      Dâu Cherry, tart_trung, Mup12022010_5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :