1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cải tà khó quy chính - Mễ Lộ Lộ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15

      Hà Tịnh Tuyết cắn môi, vẻ mặt lập tức lạnh thêm mấy phần, cùng bộ dáng nhu nhược cùng nhẫn nhục chịu đựng trước kia tưởng như là hai người khác nhau vậy.

      "Còn có, gần đây mọi người trong thương thành đều nghị luận ầm ĩ, Phượng Húc Nhật cố ý thu mua hơn phân nửa thương hành trong thành, ngươi suy nghĩ chút, lấy tính tình của , động đến địa bàn của chúng ta để phát triển sao? Ngươi nghĩ, Nhị thiếu gia còn có thể ủng hộ bao lâu, bị Phượng Húc Nhật để ý?" Hà Bá Tư nhìn chằm chằm nàng, tức giận trách cứ ."Nếu phải ngươi vẫn luôn đảm bảo với ta, ta làm sao có thể mạo hiểm nguy hiểm phối hợp ngươi?"

      Sắc mặt Hà Tịnh Tuyết trầm xuống, mặt tràn đầy vui."Cha, ngài kiên nhẫn chút có được ? Ngài cũng biết Phượng Húc Nhật là nhân vật như thế nào, ban đầu nếu phải ngài liều chết thuyết phục ta chớ gả cho tạp chủng Phượng Húc Nhật, ta làm sao có thể tái giá nhị thiếu gia? Kết quả sao? Bây giờ người ta phát đạt, ngài muốn tướng công ta làm sao bây giờ?"

      "Bất kể như thế nào, chính ngươi lại hảo hảo làm, tại sao còn đem phu nhân mới vào cửa kia dụ dỗ?" Hà Bá Tư xuy tiếng, trừng nàng cái." tại làm cho mọi người trong Phượng phủ đều biết có người muốn hãm hại nàng, điều này làm cho Phượng Húc Nhật cảnh giác ít, ngươi có biết hay ?"

      "Cha, ta biết." Hà Tịnh Tuyết tức giận trả lời."Ta có tính toán của ta, nếu như phu nhân mới vào cửa kia có tin vui, vậy kế hoạch của chúng ta chẳng phải là cũng bị hớ, cho nên tên Hỉ đó thể lưu lại a!"

      "Bất kể thế nào, cha là tới cho ngươi biết, Phượng Húc Nhật tựa hồ hết sức bất mãn với Nhị thiếu gia rồi, ở bên ngoài, bắt đầu thu mua thương hành, cố ý phát triển sản nghiệp danh hạ, đến lúc đó ta sợ chẳng những thương hành của Nhị thiếu gia bị thôn tính, ngay cả Hà thị chúng ta cũng khó giữ được." Hà Bá Tư cũng bởi vì nghe được những tin tức truyền lưu kia, hôm nay mới có thể trước tìm tới nữ nhi thương lượng."Cho nên ngươi tạm thời phức tạp, chính phải giải quyết nhanh chóng mới phải"

      "Chuyện này ta hiểu, ta đây tạo ra cục diện như vậy, chính là vì muốn cho gia nghiệp nhà chúng ta lớn hơn, ta toàn tâm toàn ý như vậy đây phải là vì cha sao?" Hà Tịnh Tuyết nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ của mình, nhịn được cười mấy tiếng.

      Ban đầu nàng gả vào Phượng phủ, phải là nhìn trúng tài phú của Phượng phủ sao? Nàng tuyệt đối chấp thuận bất kỳ cái Trình Giảo Kim nào gây trở ngại con đường của nàng!

      "Tuyết nhi ngoan của ta có thể nghĩ như vậy là tốt." Hà Bá Tư nhìn nữ nhi khuôn mặt đầy tự tin, cũng thoáng yên tâm trong lòng."Vậy kế tiếp ngươi muốn làm thế nào? Chúng ta nên ngày lại kéo qua ngày."

      "Ta cũng muốn vậy." Hà Tịnh Tuyết mặt xuất nhất mạt cười lạnh."Chúng ta mượn đao giết người. . . . . ."

      Hỉ đứng ngoài phòng, đôi mắt xanh khuôn mặt nhắn mở lớn, phảng phất như lâm vào trong ác mộng, chỉ có thể đứng ở đàng kia sững sờ.

      Sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy?

      Nàng thế nào lại "May mắn" như thế, lạc đường lại nghe thấy mưu to lớn này, còn vô ý biết được hung thủ mưu hại nàng đây?

      thể nào! Hà Tịnh Tuyết luôn biểu hết sức nhu nhược, nhẫn nhục chịu đựng, thế nhưng lại giấu tâm cơ sâu như vậy?

      Mỗi lần ở trước mặt mọi người, Hà Tịnh Tuyết luôn lộ ra vẻ mặt vô tội, thực tế, lòng của nàng so với ai khác còn muốn ác độc hơn, và còn cực kỳ tham lam.

      Nàng tại sao có thể để mặc cho hung thủ ở trong Phượng phủ đây? Nàng nhất định nhanh quay về đem điều bí mật to lớn này cho Phượng Húc Nhật biết!

      Sau cuộc đối thoại, Hỉ hề nghe tiếp nữa, nàng lặng lẽ nhắc lên làn váy, chuẩn bị rời , tránh cho đợi lát nữa nàng bị phát ra, lại gây ra phiền toái cần thiết.

      Khi nàng tính toán quay người nhanh chóng rời ngay phía sau, đột nhiên cảm giác được cỗ đau đớn kịch liệt truyền đến, còn chưa kịp thấy người trước mắt là nam hay nữ, ngất xỉu, trước mắt nàng tối sầm, thân thể xụi lơ, cứ như vậy mà ngất .

      đôi bàn tay tiếp nhận lấy thân thể của nàng, đôi mắt sâu nhìn nàng, sau đó khẽ thở dài hơi.

      " nữ nhân phiền toái."

      ***

      "Nữ nhân này là phiền toái." Đó là đạo thanh dễ nghe.

      "Nàng phải." Đạo thanh kế tiếp này càng dễ nghe hơn, hơn nữa còn mang theo tia tà mị, cùng ôn nhu bao dung.

      "Nàng phải." Đạo thanh của giọng nam thứ nhất khẳng định ."Hôm nay nếu phải ta để ý nào, nàng có thể hủy diệt tất cả kế hoạch của chúng ta."

      Phượng Húc Nhật ngồi ở mép giường, nhìn khả nhân nhi (tiểu nương khả ái) ngủ mê man."Nhưng nàng có, phải sao?" vẫn có trách cứ nàng lấy nửa câu."Còn có, ngươi xuất thủ quá nặng."

      đem tầm mắt nhìn khuôn mặt Phượng Húc Vân, trong mắt còn mang theo tia xem thường.

      Xuất thủ đem Hỉ ngất ai khác chính là Phượng Húc Vân.

      Từ sau diễn xuất "Nhân sâm độc huynh* lần trước, liền lui về ở phía sau, chuẩn bị cho lần diễn xuất tiếp theo.

      Đúng vậy, em trong nhà cãi cọ nhau là diễn kịch mà thôi.

      Phượng Húc Nhật từ đều do Phượng phu nhân chiếu cố, cùng Phượng Húc Vân, Phượng Húc Phong cùng nhau lớn lên, mặc dù bọn phải cùng mẫu thân sinh ra, nhưng Phượng phu nhân trời sinh tính ôn nhu hòa thuận, nên đối xử với ba huynh đệ như nhau, tình cảm bọn họ ngay cả so với huynh đệ ruột thịt còn sâu đậm hơn.

      Sau khi trưởng thành, Phượng Húc Nhật cùng Phượng Húc Vân vì phát triển gia nghiệp, vì vậy giả trang mặt trắng, giả trang mặt đen. ( người giả làm người tốt, người giả làm người xấu)

      Dần dần, mọi người cũng chia ra làm hai phái ủng hộ hai người, ra được lợi đều là hai huynh đệ bọn .

      Mấy năm trước, con thuốc thương (thương nhân buôn thuốc?) lớn nhất Trân Châu thành cùng phượng Húc Nhật gặp gỡ, vốn là đối với Hà Tịnh Tuyết có chút hảo cảm, cho đến khi ngẫu nhiên phát , nữ nhân Hà Tịnh Tuyết này đối với ai cũng thương, nàng ta chẳng qua là muốn phú quý cùng quyền lực.

      Phượng Húc Nhật phát ý định của nàng đơn thuần, nhưng cũng có lập tức phơi bày, chẳng qua là phụ nàng diễn, duy trì phong độ ngoài mặt.

      Dù sao cũng là người thích trực tiếp nhanh chóng phơi bày lai lịch người khác, mà thích từ từ từng bước .

      Ai ngờ Hà Tịnh Tuyết nghe lời ra tiếng vào của mọi người, biết mẹ đẻ phải là phượng phu nhân, tương lai Phượng gia cũng do thừa kế, vì vậy thay đổi quyết định, đem mục tiêu chuyển sang đệ đệ Phượng Húc Vân của .

      Lần này, nàng căn bản là tự mình nhảy vào trong hố lửa, dù có là thần tiên cũng khó mà đưa tay cứu nàng ra khỏi hố lửa đó.

      Phượng Húc Vân mặc dù đối với con mồi tự đưa tới cửa cũng có hứng thú, nhưng là coi như có hứng thú, vẫn lợi dụng triệt để, cho đến khi toàn thân cao thấp của con mồi chút xíu chỗ dùng, mới đem vứt bỏ.

      Mà Hà Tịnh Tuyết kia chính là con mồi tự đưa tới cửa, nàng muốn lợi dụng Phượng Húc Vân, lại bị Phượng Húc Vân lợi dụng danh tiếng Hà gia, khai thác nghiệp bá thuộc về .

      Ngoài mặt, Phượng Húc Vân cùng phượng Húc Nhật thủy hỏa bất dung (lửa nước k hợp), chút nào lộ ra sơ hở, hào phóng tiếp nhận trợ giúp của Hà thị, đem tất cả mọi người lừa gạt được.

      Vì vậy, cái sai của Hà Tịnh Tuyết chính là nên dây vào nam nhân Phượng Húc Vân lạnh lùng này, ngàn nên, vạn nên ngốc tự đến gả cho Phượng Húc Vân, kết quả sợ rằng bị ăn đến ngay cả xương đều thừa.

      "Coi như bị Hỉ bị phát , cũng ảnh hưởng tới tình trạng tốt của chúng ta." Phượng Húc Nhật thấp giọng cười cười."Mấy ngày nữa, ta liền muốn nữ nhân của Hà gia phải trả giá đắt cho hành động của mình."

      Phượng Húc Vân nhấc lên lông mày, lông mày đậm tương tự như của Phượng Húc Nhật."Cũng bởi vì cái nữ nhân tầm thường này, ngươi mới quyết định thu lưới trước dự kiến?"

      Hai huynh đệ bọn họ hai tính diễn trò đùa giỡn nhiều năm, hơn nữa Phượng Húc Nhật lộ ra chút sơ hở nào, mấy năm nay lấy lý do "Chuyện thương" mà ở bên ngoài buôn bán, chính là vì để cho mọi người càng tin tưởng hơn bọn họ ưa gì nhau.

      "Ai bảo bọn họ những mồi khác ăn, hết lần này tới lần khác lại ăn miếng mồi trọng yếu nhất của ta đây?" Phượng Húc Nhật chớp mắt lấy cái nhìn Hỉ ngủ say.

      Phượng Húc Vân bộ dáng có vẻ bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn là hừ lạnh tiếng."Tùy ngươi, dù sao ngày sau đem nàng quản chặt chút, hư kế hoạch chúng ta là chuyện , chỉ sợ lấy tính tình độc ác của Hà Tịnh Tuyết kia, mạng của nàng khó bảo toàn."

      Phượng Húc Nhật câu khởi thần giác, tròng mắt đen bắn ra tia lạnh như băng. "Điều kiện tiên quyết là, bọn họ còn có khí lực lật người." Cho dù có khí lực lật người, cũng cho thêm đao, đưa bọn họ vào chỗ chết.

      Phượng Húc Vân thở dài cái, nghĩ thầm, may là mẫu thân đối xử như nhau với đại ca, ngay cả so với con trai ruột còn quan tâm hơn, nếu lấy tính tình của đại ca nhất định là có cừu oán tất phải trả.

      Cũng may là từ liền nhìn thấu tính tình của đại ca, biết thay vì làm địch của , bằng lui ở sau, theo tổng so với ở trước mặt để rồi bị hung hăng thọt đao vẫn sống tốt hơn.Đại ca căn bản chính là tà ác từ trong xương rồi, cho dù có niệm kinh siêu độ cho , cũng cách nào đem cải tà quy chính.

      Giống như Hỉ ngủ mê man kia, có bất kỳ năng lực phản kháng nào, chỉ có thể rơi vào trong lòng bàn tay của , trọn đời cách nào rời . (:)) quá chuẩn)

      *****

      Người giường bỗng nhúc nhích, hồi nhức mỏi từ cổ nàng lan tràn, khiến nàng mê man ngủ phải tỉnh lại.

      "Ai!" Hỉ sờ sờ cổ của mình hỏi, thấp giọng hô lên tiếng.

      Đợi sau khi nàng lấy lại tinh thần, phát mình ở trong phòng từ khi nào.

      Nàng sửng sốt lát, hồi tưởng lại trước khi mình ngủ mê man có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng sau khi nhớ lại, nàng khỏi sắc mặt tái nhợt, bởi vì nàng nhớ lại lời của Hà Tịnh Tuyết với cha nàng, cùng với mưu của bọn họ.

      Khi đó nàng lập tức xoay người muốn hướng Phượng Húc Nhật mật báo, nhưng là vừa quay đầu lại bị người ta hung hăng bổ vào gáy, nàng liền lọt vào trong bóng tối.

      Nhưng là, nàng vừa tỉnh lại, thế nào trở lại trong phòng của mình đây? Nàng nghĩ như thế nào cũng hiểu. Hỉ ra thành giường, dùng sức nháy mắt mấy cái, xác định mình phải là nằm mộng.

      Kỳ quái, người đánh nàng bất tỉnh, làm sao có thể đưa nàng trở về phòng đây? Nàng cảm thấy hết thảy mọi việc đều là quỷ dị.

      Hỉ vừa mới xuống giường, Phượng Húc Nhật liền bưng chè vào trong phòng.

      "Ngươi tỉnh?" nâng lên nhất mạt nụ cười ôn hòa như ngọn gió giữa hè, tiến lên đỡ nàng, để cho nàng ngồi ở trước bàn. " uống chút súp ngân nhĩ tổ yến ."

      "Ngô. . . . . ." Nàng cắn cắn môi, mặt lộ vẻ khó xử, có lời gì đó muốn với .

      Nhưng là, nàng làm như thế nào để ra đây?

      Chẳng nhẽ lại , em dâu ngươi chuẩn bị mưu sát giết ngươi, ngươi phải cẩn thận chút sao? Hay là , nhanh báo quan, em dâu ngươi mưu bày kế, tính toán đưa ngươi vào chỗ chết?

      được a! có bằng có chứng, nàng vừa như thế, mọi người chẳng phải coi nàng là kẻ điên mà đối đãi, hơn nữa còn cho rằng nàng ngậm máu phun người?

      Nhưng là lòng người độc ác, nàng nếu ra, có thể hay ngày kia Phượng Húc Nhật bỏ mạng trong tay Hà Tịnh Tuyết đây?

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 16

      "Ngươi làm sao vậy?" Phượng Húc Nhật vẫn giống như thường ngày, vẻ mặt có bất kỳ dị trạng."Ta mới vừa mời đại phu tới xem qua ngươi rồi, ngươi cái dã nha đầu này, trong phủ nghịch ngợm chạy loạn, mới có thể bị cảm nắng."

      "Bị cảm nắng?" Nàng mở to hai mắt, hiểu hỏi.

      "Ngươi té xỉu tại hậu viện, vừa lúc có tôi tớ ngang qua, nếu chờ đến lúc ta tìm được ngươi, ngươi sớm phơi thành đen thui rồi." đem chè đặt ở trước mặt nàng. "uống nhanh chút ."

      Dù nàng tràn đầy nghi vấn, nhưng vẫn là trước uống hớp chè làm thuận miệng.

      Lần này lại càng khiến nàng khó lên tiếng hơn.

      Nàng ràng là bị người ta đánh cho bất tỉnh, thế nào lại thành bị cảm nắng té xỉu tại hậu viện đây? Rốt cuộc là người nào ra tay? Còn Hà Tịnh Tuyết, cùng nanh vuốt trong phủ cấu kết sao?

      Nhưng cũng mâu thuẫn nha! Nếu như là nanh vuốt phát ra nàng, phải nghĩ biện pháp để bịt miệng nàng chứ. Thế nào lại dễ dàng để nàng đây?

      Nhưng dù nàng có nghĩ như thế nào cũng thông.

      Cho nên. Nếu nàng có bất kì chứng cứ nào, mà bảo rằng Hà Tịnh Tuyết có mưu, cũng tin tưởng?

      Hỉ ý định thay đổi liên hổi, nhưng làm thế nào cũng cách nào ra, cho phượng Húc Nhật biết câu chuyện mà mình nghe được.

      Nàng giùng giằng, ngay cả chè trong miệng cũng quên nuốt vào, tay cầm thìa dừng ở giữa trung cũng có nhúc nhích.

      " Hỉ?" Phượng Húc Nhật khẽ gọi nàng."Làm sao ngươi lại ngẩn người? Có phải là có chuyện gì hay ?"

      Nàng hồi thần, đôi mắt đẹp ngắm nhìn .

      Ách, nàng là rất muốn a! Nhưng là. . . . . . (khổ thân tỷ, đấu tranh tư tưởng quá )

      " có sao." Nàng uống thêm vài ngụm chè. "Ta chỉ là cảm thấy. . . . . . Chè này uống ngon, ngọt mà ngán, lạnh mà băng, ha ha."

      "Phải ?" cũng cười nheo lại đôi mắt đen."Lần sau chớ mình chạy tán loạn khắp nơi, nếu ta tìm được ngươi làm sao?"

      Nàng cười khan hai tiếng, cuối cùng quyết định đem bí mật này để ở trong lòng, dù sao nàng biết hung thủ chính là Hà Tịnh Tuyết, về sau đề phòng nàng ta thêm chút.

      "Ta còn có thể chạy nơi đó?" Nàng uống chè, ấp úng lại hỏi: "Cái đó. . . . . . Ngươi cảm thấy. . . . . . Đệ muội như thế nào?"

      "Cái gì như thế nào?" Phượng Húc Nhật bộ dáng như có chuyện gì xảy ra, cái chớp mắt cũng mà nhìn nàng. (đây gọi là đẳng cấp dối k chớp mắt ) )

      " có gì. . . . . ." Được rồi! Nàng thừa nhận mình vẫn còn đem lời đồn đại nghe được đặt trong lòng."Tất cả mọi người . . . . . . Ngươi hận Nhị thiếu gia, là bởi vì Nhị thiếu gia cướp tình của ngươi, đoạt Tịnh Tuyết nương. . . . . ."

      Cho nên hận Nhị thiếu gia, cũng hận Hà Tịnh Tuyết, đúng ?

      Phượng Húc Nhật sửng sốt, cuối cùng môi mỏng câu khởi cười tiếng."Ngươi rất để ý những thứ này sao?"

      Nàng bỏ chè trong tay xuống, yên lặng cắn môi.

      lát sau, nàng : "Đúng, ta để ý." Nàng thừa nhận, cái vấn đề này nàng để ở trong lòng rất lâu rồi.

      "Tại sao lại để ý?"

      "Bởi vì ta bây giờ là vợ của ngươi!" Nàng rốt cục cũng đem phiền não trong lòng ra."Ta bất kể là ngươi lấy tâm tư gì cưới ta, nhưng giống như ngươi , ngươi muốn kết hôn với nữ nhân ngươi, mà cái nữ nhân này, đúng chính là ta! Cho nên ta có tư cách để ý!"

      Phượng Húc Nhật vừa nghe, nhịn được cười lớn.

      Hỉ luôn luôn làm việc ngoài dự kiến của , nữ nhân đáng như vậy, còn có thể tìm đâu ra nữa đây?

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cười cái gì mà cười!" Mặc dù nàng cảm thấy cười lên nhìn tốt, khiến nàng thể dời mắt khỏi .

      "Ngươi thành thực cho ta nghe như vậy, dĩ nhiên ta muốn vui vẻ cười to rồi." nâng lên cằm của nàng, hôn môi nàng, thưởng thức tư vị điềm mỹ chỉ nàng có.

      Nàng mới vừa uống qua chè, khi lưỡi chui vào trong miệng của nàng, liền cảm thấy vị ngọt, cùng với cái lưỡi mềm mại của nàng.

      đem môi của nàng hôn vừa hồng vừa sưng, cho đến khi nàng thể nào thở được nữa mới rời môi đỏ bừng của nàng.

      "Ban đầu, Hà phủ là có toan tính đem Hà Tịnh Tuyết gả cho ta, nhưng ta lúc ấy còn chưa có đáp ứng muốn thú nào vào cửa." Bởi vì khi đó rất nhanh liền nhìn ra Hà Tịnh Tuyết cũng thương ."Là gia gia cùng Hà lão gia tự quyết định, ai ngờ, Hà đại tiểu thư lại thay lòng coi trọng Nhị thiếu gia, lúc này, các lời đồn đại cũng như thế xuất nhiều."

      Mà Hà Tịnh Tuyết ngàn nên, vạn nên làm chuyện, chính là đùa bỡn tình cảm Phượng Húc Vân.

      Phượng Húc Vân từ trước đến giờ luôn rất coi trọng tính trân thực, nhất là đối với tình cảm, trình độ xoi mói vô cùng cao. (:)))

      Hà Tịnh Tuyết chần chừ như thế sớm chọc giận Phượng Húc Vân, nàng ràng chính là muốn lợi dụng , vì vậy mới quyết định bày ra cục diện như vậy, chuẩn bị để cho Hà thị phải trả cái giá lớn.

      Phượng Húc Vân cho là, thời gian của còn rất, rất nhiều, nên luôn từ từ dày vò.

      Cho nên hai huynh đệ bọn họ là giống nhau tính tình, chẳng qua là thủ đoạn bất đồng thôi.

      "Ngươi. . . . . . thương nàng?" Làm sao có thể? Nàng mặt chất vấn."Ngươi phải là bởi vì nàng, mới cùng Nhị thiếu gia trở mặt thành thù sao? Còn có cây nhân sâm độc kia. . . . . ." Mọi việc khiến nàng ngày càng hồ đồ rồi, nàng ràng chính mắt thấy được Nhị thiếu gia đưa tới cây nhân sâm có độc, bầy cá trong hồ sau khi ăn phải, tất cả đều chết sạch mà!

      "Ta chưa từng có nàng."

      Phượng Húc Nhật giương môi cười tiếng, đem nàng ôm vào trong lòng, môi mỏng khẽ cắn chặt vành tai của nàng, hướng lỗ tai nhạy cảm kia mà thổi hơi.

      "Tại sao buổi chiều đẹp như thế này, chúng ta lại phải bàn về những người đó đây?" Bàn tay của lặng lẽ bao lại bộ ngực của nàng, cách vải vóc hưởng thụ xúc cảm mềm mại kia.

      "Đợi. . . . . . Vân Vân. . . . . ."

      " lâu rồi." hôn lên làn da trắng mềm của nàng, ở cổ nàng còn để lại rất nhiều ấn ký màu tím. "Từ sau khi ngươi rơi xuống nước, vì muốn làm ngươi kinh sợ, ta chờ lâu rồi."

      "Ta còn có vấn đề chưa hỏi a!" Tay bé của nàng ngăn trở bàn tay xấu xa của , nhưng là vẫn bị thừa cơ mà vào.

      "Vậy chúng ta vừa làm, ngươi vừa hỏi." Phượng Húc Nhật vội vàng rút y phục người nàng, môi đường hướng dưới cổ xuống dần.

      "Chính là. . . . . . được. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Ngô. . . . . ."

      Nàng ngay cả câu đầy đủ cũng thể được, tiếp liền biến thành những tiếng rên mềm mại, cùng tiếng thở dốc trầm thấp vang vọng cả phòng.

      ***

      Kết quả, nàng hỏi thêm được gì.

      Hỉ cảm giác mình giống như cái đầu cá ngu ngốc, nghi vấn trong lòng mới chỉ giải quyết nửa, cũng chưa xong toàn bộ nghi vấn.

      Bất quá, buồn bực trong ngực kia tựa hồ chút cũng còn thấy, bởi vì nàng chính tai nghe được phượng Húc Nhật ra câu kia —— chưa bao giờ Hà Tịnh Tuyết.

      Mặc dù nàng còn muốn hỏi kỹ hơn, dù sao Hà Tịnh Tuyết ý đồ xấu xa là chuyện, nàng cũng có cơ hội báo cho Phượng Húc Nhật.

      Hôm nay là sinh nhật Phượng lão ông, toàn bộ hạ nhân trong phủ từ mấy ngày nay cơ hồ bận tối mặt mũi.

      Mà nàng thân là dâu trưởng, đương nhiên phải nhất định vì Phượng lão ông mà làm cuộc thọ yến náo nhiệt nên cũng vô cùng bận rộn.

      Về phần Hà Tịnh Tuyết, Hỉ đoán ra nàng ta tính làm gì.

      Cũng qua gần bảy ngày, vẫn thấy Hà Tịnh Tuyết có hành động gì, khiến cho Ỵêu Hỉ vẫn vì chuyện của nàng treo ở trong lòng.

      Công tác chuẩn bị thọ yến rốt cục cũng xong phần, mới chỉ phần đó Hỉ cơ hồ mệt mỏi co quắp rồi, chỉ kém mệt đến muốn bò thôi.

      Cước bộ mềm mại, nàng thừa dịp rảnh rỗi ghé qua phòng bếp chuyến, nhìn chút đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho thọ yến như thế nào.

      Khi nàng rẽ vào cổng vòm, nàng thoáng nhìn thấy thân ảnh màu đen lướt qua.

      Hỉ hơi nhíu lông mày, quả nhìn thấy thân ảnh màu đen kia xông vào cái sân, việc này khiến nàng tò mò, quyết định theo phía sau bóng đen chút.

      Nàng đột nhiên tràn đầy tinh thần, lập tức theo phương hướng bóng đen kia rời theo, muốn tìm tòi đến tột cùng, vì sao trong lúc này lại có người mờ ám đột nhập vào phủ.

      Nàng theo thân ảnh màu đen kia, quẹo qua mấy cua quẹo, ở cua quẹo, nàng chuẩn bị ghé đầu nhìn, chợt nghe có người chuyện.

      "Ngươi nhớ, đợi lát nữa đem thuốc này pha vào trong rượu, biết ?" Là giọng nữ, trong đêm tối nghe đặc biệt chát chúa.

      Hỉ rất nhanh liền nhận ra chủ nhân giọng đó, chính là Tịnh Tuyết.

      Nàng nín thở tập trung, lắng tai nghe đối thoại của Hà Tịnh Tuyết cùng người kia, hai tay bịt miệng mũi, cẩn thận để phát ra tiếng vang.

      Hà Tịnh Tuyết định làm gì sao? Kế hoạch kia muốn tiến hành trong tối nay, phải ? Nàng cơ hồ có thể nghe được lồng ngực mình nảy lên.

      Bởi vì lần trước ngoài ý muốn mà nghe được mưu của Hà Tịnh Tuyết, Hỉ lần này có vẻ đặc biệt cẩn thận, thỉnh thoảng lại để ý phía sau xem có kẻ nào . Sợ mình giống như lần trước, để cho người ta có cơ hội đánh nàng bất tỉnh, khiến cho nàng mất thời cơ thông báo.

      Lần này, nàng nhất định phải nắm đúng thời cơ, đem kế hoạch bất chính này công khai, thuận tiện bắt hết đồng đảng của Hà Tịnh Tuyết .

      Nếu như vậy, Phượng Húc Nhật trong phủ ngày an bình.

      Vì vậy, hỉ tỉ mỉ lắng tai nghe, sợ bỏ sót tin tức gì.

      "Tiểu thư, ta biết."

      ra là thân ảnh màu đen kia là nam nhân, hơn nữa, thanh kia nàng cũng có chút quen thuộc. Hỉ cắn môi, cố gắng từ thanh này mà nhận biết là ai, cau mày ngừng suy tư.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 17

      A! Trong lòng nàng kêu lên tiếng, nhớ tới người đó là ai.

      Là phụ bếp, Diệp Thạch!

      "Nhớ, đừng để cho ai nhìn thấy." Hà Tịnh Tuyết liên tục giao phó."Nhớ, phải đổ toàn bộ thuốc, tối nay nhất định phải thành công."

      Diệp Thạch gật đầu, sau lại nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu thư, vậy ngươi còn nhớ ước định của chúng ta sao? Chỉ cần tối nay thành công, ngươi liền nguyện ý gả cho ta?" (ọc ọc, tên này ngây thơ quá)

      A? Hỉ khỏi thất kinh, này. . . . . . vừa gì a?

      Hà Tịnh Tuyết nhịn được xuy tiếng."Ngươi có phiền hay ? Lời ta ta nhất định làm được, ngươi bây giờ chỉ cần chuyên tâm làm cho tốt phân phó của ta là được." (tin được mới lạ =.:)

      "Ta từ trước đến giờ dám vi phạm tiểu thư, ta chỉ là . . . . ." Diệp Thạch thở dài cái, trong đêm đen có vẻ buồn bã."Đợi quá lâu."

      "Đợi thêm thời gian nữa như thế nào?" Giọng của Hà Tịnh Tuyết có vẻ đối với lần này cảm thấy vô cùng chán ghét." mau thôi, có được hay ?"

      "Được." Diệp Thạch liền vội vàng gật đầu."Tiểu thư đừng tức giận, ta tại chuẩn bị, đem bột thuốc pha vào trong rượu."

      "Nhanh ." Hà Tịnh Tuyết phất tay thúc giục ."Nhớ qua ba tuần rượu phải để cho uống xong."

      Hỉ nghe tiếng bước chân, gấp đến độ biết nên trốn vào đâu, thể làm gì khác hơn là nhắc lên làn váy, chạy thục mạng trở về.

      Chẳng qua là cước bộ của nàng có nhanh thế nào, cũng kịp giấu thân ảnh của mình.

      Lúc này, bất chợt có cánh tay giữ chặt tay nàng, cái tay khác che miệng của nàng, tránh cho nàng gào thét.

      Người nọ nghiêng người chợt lóe, chui vào gian phòng, sau đó nhanh chóng đem cửa gỗ khép lại.

      Tiếp, Hỉ chỉ cảm thấy thân thể bị cánh tay có lực ôm lấy, sau đó cùng nhau ngồi chồm hổm mặt đất, nín thở nghe tiếng bước chân của Diệp Thạch xa dần khỏi chỗ mình.

      ***

      "Ngô. . . . . ." Hỉ phát ra tiếng kháng nghị nho .

      Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, nàng muốn ngoái đầu lại nhìn cũng thấy ai, vì sao bàn tay miệng nàng còn buông nàng ra đây? Nàng sắp hít thở thông rồi nha!

      Buông ta ra! Nàng giãy dụa thân thể, muốn cho người kia chú ý.

      "Phiền toái." Thanh lạnh lùng từ đầu nàng truyền đến, là giọng nam rất quen tai.

      Di? Nam nhân này. . . . . . Giống như nàng biết.

      Hỉ cố gắng mở to mắt, muốn xem khuôn mặt kẻ đó, đáng tiếc trong phòng quá tối, đối phương từ phía sau lưng kiềm chế lấy hai tay của nàng, nàng căn bản cách nào xoay người.

      "Làm sao ngươi lại ở nơi này?" Phượng Húc Vân hừ tiếng, nghĩ tới nữ nhân này lại chút nữa làm hỏng đại của bọn họ.

      "Ngươi. . . . . ." Nàng vất vả tránh thoát khỏi bàn tay của , liền nhận ra đối phương là Phượng Húc Vân."Ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ làm gì?"

      chẳng phải là đồng bọn với Hà Tịnh Tuyết sao? Nhưng , nếu như là đồng bọn, tại sao lại muốn đem nàng kéo vào trong gian phòng này, tránh cho Hà Tịnh Tuyết phát ra bọn họ đây?

      "Ta mới là người phải hỏi ngươi muốn làm gì." đem hai tay của nàng thả ra, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có việc gì hay sao mà lại chạy tới nơi này làm cái gì?"

      "Ta mới là hỏi ngươi!" Kể từ khi nàng gả vào Phượng phủ đến nay, cũng chưa từng Nhị thiếu gia chuyện nhiều, nghĩ tới lại gặp mặt trong tình huống như thế này."Có phải hay các người tính toán làm cái chuyện xấu gì? Còn chịu buông tha cho việc làm thương Phượng Húc Nhật sao?"

      Phượng Húc Vân nheo lại con mắt, trả lời vấn đề của nàng. "Ngươi có biết hay ngươi rất cản trở?"

      "Cho nên ngươi muốn giết ta diệt khẩu sao?" Hỉ cắn môi, thanh nhịn được mà to hơn."Ta nếu phải chẳng may qua nơi này, ngươi có phải hay muốn cùng thê tử của ngươi sát hại chính đại ca của mình? Các ngươi rốt cuộc có lương tâm hay a!"

      Phượng Húc Vân lười phải cùng nàng nhiều lời, vốn là muốn thả nàng , nhưng là nhìn thấy bộ dạng lỗ mãng như thế này của nàng. Chỉ sợ lát nữa kế hoạch bị nàng phá hư, vì vậy, lấy ra đai lưng, dùng lực đem hai cổ tay nàng chặt buộc lại.

      "Ngươi làm cái gì? Mau buông ta ra!" Nàng lập tức lên tiếng kêu to.

      Nhưng sau khắc, lấy ra khăn tay, hung hăng nhét vào cái miệng nhắn của nàng, lại tiếp rút vạt áo bên hông nàng, đem hai chân nàng buộc chặt.

      Khi nàng bị trói giống như miếng thịt (ta nghĩ là chân giò... nhưng mà ở đây k biết có đúng k nữa >.<), cách nào nhúc nhích, liền đem nàng ôm lấy, vào phòng trong ném nàng lên giường. (:)) PHN mà biết a ăn đòn ồi)

      "Ngươi, đợi ở chỗ này."

      "Ngô. . . . . ." Ngươi tên khốn kiếp này, hột gà thúi (chẹp... cái hột gà... mọi người tự hiểu đc k nhỉ?), hạ lưu, đồ hèn hạ. . . . . . Nàng ngô ngô ngô mắng, mắt mở to nhìn chằm chằm.

      Phượng Húc Vân vừa bước ra ngoài cửa nặng nề thở ra hơi.

      Nữ nhân này là trong tưởng tượng của còn phiền toái hơn!

      Hoàn hảo vẫn luôn thầm theo dõi Hà Tịnh Tuyết, chú ý nhất cử nhất động của nàng, bằng đại kế tối nay lại muốn thất bại trong gang tấc .

      Tối nay, là có thể bỏ rơi nữ nhân Hà Tịnh Tuyết đó.

      dĩ nhiên hảo hảo nắm chắc trận đánh tối nay, bởi vì, về sau cũng cần phải đóng giả làm nhân vật khổ cực đó nữa!

      Hỉ bị trói giống như cá thịt lên thớt vậy, ngay cả muốn xuống giường cũng vạn phần khó khăn.

      Sau khi lảo đảo nghiêng ngả tới cửa, nàng dùng thân va vào cửa, ý đồ đụng vỡ cửa gỗ.

      Nhưng cánh cửa này dày bất kể nàng đụng thế nào cũng có cách nào đụng vỡ.

      Cánh tay của nàng đụng phải mà đau đớn dứt, có thể tưởng tượng hôm sau nhất định khối máu ứ đọng, nhưng nàng vẫn có chịu dừng lại động tác.

      Vừa nghĩ tới Hà Tịnh Tuyết tối nay hạ độc thủ hãm hại Phượng Húc Nhật, nàng liền gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, thể trì hoãn thêm chút nào nữa.

      Mà Phượng Húc Vân kia là địch hay bạn nàng cũng , nếu như cùng phe với Hà Tịnh Tuyết, kia phượng Húc Nhật căn bản là vào tử lộ .

      được ! Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp chạy ra khỏi nơi này!

      Bất đắc dĩ được như ý nguyện, nàng lần này tựa hồ có may mắn như vậy, khí lực cũng nhanh dùng hết rồi, nàng vẫn như cũ bị nhốt trong tiểu sương phòng.

      Ngước đầu nhìn pháo hoa thanh ầm vang dội, xuyên thấu qua cửa sổ, nàng có thể nhìn thấy bầu trời những tia lửa nở rộ ánh sáng chói lọi.

      Thọ yến của Lão thái gia bắt đầu, khiến nàng khỏi càng thêm cuống, đợi đến lúc qua hai tuần rượu phượng Húc Nhật có nguy hiểm tánh mạng a. . . . . .

      Nàng nhất định phải cứu !

      Hỉ hít hơi lấy dũng khí, nghiêng bả vai, nhắm ngay cánh cửa, dùng tất cả khí lực toàn thân mà đâm vào.

      Có lẽ là nàng đột nhiên dùng sức quá lớn, rốt cục cũng đem cửa gỗ đụng vỡ, nhưng bởi vì tay chân nàng đều bị buộc chặc, thân thể liền cứ như vậy theo đà mà lăn ra ngoài.

      Nàng mặt đất lăn lông lốc vài vòng, tay chân bị vạt áo buộc trùng hợp tuột ra, để cho nàng khôi phục tự do.

      "A!" Hỉ cảm giác được mặt ấm, nàng nghĩ chắc bị thương . Vai cùng cánh tay của nàng truyền đến càng thêm đau đớn, chỉ cần nhàng vừa động, càng thêm nhức mỏi đau nhói. (=.= quá dũng cảm)

      Nàng miễn cưỡng từ dưới đất đứng lên , xoa xoa chỗ đau vì bị té, sau đó tháo ra vạt áo quấn quanh người, nàng lập tức nhớ tới chuyện trọng yếu.

      Đúng! Hà Tịnh Tuyết đối với Phượng Húc Nhật tính kế, thọ yến tiến hành được nửa, liền muốn xuất thủ đối phó Phượng Húc Nhật .

      Còn thêm, có thể Phượng Húc Vân cũng cùng nàng ta liên thủ hại người!

      Hỉ vừa nghĩ tới này, liền vội vàng thẳng hướng Đông Các mà .

      Nàng đường lẩm bẩm, hi vọng nàng còn kịp cứu Phượng Húc Nhật, mặc dù như gió khó nắm bắt, cũng là kẻ đứng đắn, nhưng nàng dù gì cũng gả cho làm vợ rồi, hơn nữa đối với nàng cũng ôn nhu chiều chuộng, giống suy nghĩ trước kia của nàng, muốn lấy nàng ra làm bia đỡ đạn. . . . . .

      Hỉ liều mạng chịu đau đớn, đường thẳng hướng Đông Các chạy .

      Vừa mới bước vào tiền thính, nàng liền nhìn thấy có bóng người xông vào trong phòng, nàng chút nghĩ ngợi liền theo đuôi mà tiến vào.

      ngoài dự đoán, Hà Tịnh Tuyết cùng Diệp Thạch lặng lẽ lẻn vào trong phòng, mà giường, Phượng Húc Nhật nằm nhìn như hôn mê.

      Nàng biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là ngủ mê man, giống như bị hạ dược.

      "Các ngươi muốn làm cái gì?" Hỉ đứng sau lưng bọn họ, thấy tay Diệp Thạch cầm cây chủy thủ, chuẩn bị hướng tim Phượng Húc Nhật mà đâm tới liền cả kinh hô to.

      Mà tiếng kêu của nàng, khiến cho chủy thủ tay Diệp Thạch liền rơi xuống mặt đất.

      Hà Tịnh Tuyết quay đầu lại nhìn lên, nghĩ tới thế nhưng ở đâu chui ra Trình Giảo Kim, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét.

      "Làm sao ngươi lại ở nơi này?" Hà Tịnh Tuyết hoàn toàn nghĩ tới thế nhưng trong thời khắc trọng yếu lại có người xuất ở nơi này làm nhiễu loạn.

      "Hà Tịnh Tuyết, tất cả mưu của ngươi ta đều biết cả rồi, ngươi đừng có mà khăng khăng mực muốn tổn thương phu quân ta nữa!" Hỉ nhìn tình thế trước mắt, phát mình chính là đơn độc đối mặt với tận hai người, khỏi cảm thấy có chút khẩn trương.

      "Ngươi biết?" Hà Tịnh Tuyết nheo lại con mắt, trong mắt bắn ra những tia sáng lạnh lẻo."Ngươi biết cái gì?"

      "Ta biết ngươi đem thuốc trộn lẫn ở trong rượu, ý đồ muốn làm hại Húc Nhật. . . . . . Tất cả mưu hết thảy đều là ngươi chủ đạo !" Hỉ từng bước lui về phía sau."Còn biết ngươi cùng phụ thân ngươi liên thủ muốn cướp hết thảy mọi thứ của Phượng phủ."

      Nàng vừa rồi quá nóng nảy, thế nhưng lại quên tìm cứu binh trước, tại nàng người đối mặt với cả hai, nhịn được mà thấy rùng mình.

      " nghĩ tới ngươi thế nhưng biết nhiều như vậy." Hà Tịnh Tuyết thấy nàng giống như có ý đồ muốn chạy trốn, vì vậy liền quay sang sai khiến Diệp Thạch."Diệp Thạch, mau bắt lấy nàng!"

      Diệp Thạch trước ngăn trở đường của Hỉ, dùng sức bắt lấy nàng, để cho nàng thể động đậy, cũng đem nàng đẩy tới trước mặt Hà Tịnh Tuyết.

      "Buông ta ra!" Hai tay Hỉ bị trói ở phía sau, đau đớn dứt.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 18

      "Tối nay ngươi tự mình đưa tới cửa, vậy ta thể làm gì khác hơn là thành toàn cho ngươi, cùng phượng Húc Nhật làm đôi uyên ương cùng mệnh!" Hà Tịnh Tuyết hướng Diệp Thạch nháy mắt, ý bảo đem Hỉ mang tới trước giường.

      "Ngươi làm gì với phu quân ta?" Hỉ nhìn thấy bộ dáng Phượng Húc Nhật giống như là ngủ say, cũng nhúc nhích, khỏi lo lắng hỏi.

      "Đừng lo lắng, chẳng qua là bị hạ thuốc mê, lâm vào ngủ mê man thôi." Hà Tịnh Tuyết đứng ở bên, nhặt chủy thủ đất lên, lạnh lùng nhìn Diệp Thạch giữ Hỉ quỳ gối bên giường.

      "Tiểu thư, tại muốn làm sao?" Diệp Thạch mở miệng hỏi bước tiếp theo thế nào.

      "Hừ! Ta muốn nhìn tận mắt nàng tự tay giết phu quân!" Hà Tịnh Tuyết nắm lên cổ tay của nàng."Bắt lấy tay của nàng, ép nàng cầm chủy thủ đâm chết phượng Húc Nhật!"

      Mặc dù phát sinh kế hoạch ngoài ý muốn như vậy, bất quá chỉ là nhiều hơn người chết nhưng nàng ngược lại nàng thoát tội, giải quyết nữ nhân này còn có thể hòn đá hạ hai con chim!

      "Ngươi. . . . . ." Hỉ muốn phản kháng, lại bị Diệp Thạch nắm chặc tay bé, nàng vô lực ngăn cản, trán toát ra mồ hôi lạnh."Ngươi tại sao muốn làm như vậy? Ngươi phải là còn Húc Nhật sao? Tại sao lại nhẫn tâm tự tay hạ thủ?"

      "Tại sao?" Hà Tịnh Tuyết cười lạnh tiếng."Bởi vì ta thích nhất chính là phú quý cùng quyền thế, nam nhân cũng thương ta làm cái gì?"

      "Cái, cái gì?" Hỉ hoàn toàn trở nên hồ đồ."Ngươi. . . . . . Ngươi là vì tài sản của Phượng phủ, mới như vậy hạ độc thủ sao?"

      "Hừ!" Hà Tịnh Tuyết hừ lạnh tiếng."Hà Tịnh Tuyết ta là người như thế nào chứ? Nếu phải vì sản nghiệp của Phượng phủ, ta cần gì phải ủy khuất chính mình cầu toàn muốn nam nhân Phượng phủ cưới ta? Kết quả ta gả vào, hai huynh đệ bọn họ lại đối xử với ta thế nào? Ta dụng tâm như vậy muốn trợ giúp Phượng Húc Hân, đối với ta còn phải là cực kì lãnh đạm, dù thua thiệt ta vẫn thầm giúp tranh quyền đoạt lợi, ngay cả cha ta cũng giúp tay. . . . . ."

      Nhưng Phượng Húc Vân lại đối với nàng tuyệt tình tuyệt nghĩa, từ sau đêm thành hôn đó, cũng từng trở lại phòng. Lại càng từng cùng nàng cùng gối mà ngủ.

      Gả vào Phượng phủ mấy năm này, nàng mọi cách cầu xin, ủy khúc cầu toàn, lại luôn lấy được cái nhìn của Phượng Húc Vân.

      Sau khi nàng hối hận, cầu xin Phượng Húc Nhật nạp nàng, giúp nàng thoát ly khổ ải, bất đắc dĩ Phượng Húc Nhật lại bỏ , vứt bỏ nàng thèm để ý. . . . . .

      Bọn họ tại sao có thể đối với nàng như thế đây? Cho nên, nàng quyết định chẳng những muốn hủy diệt Phượng Húc Nhật, còn phải hủy diệt cả Phượng Húc Vân!

      "Dù sao hôm nay ta muốn tất cả những kẻ đối xử tốt với ta đều phải bị báo ứng!" Hà Tịnh Tuyết nhíu lại con mắt, mở miệng ra lệnh: "Diệp Thạch, mau giữ tay của nàng ta, hung hăng cấp cho Phượng Húc Nhật đao!"

      Diệp Thạch theo lệnh, liền dụng hết toàn lực khống chế chủy thủ tay Hỉ, muốn hướng ngực Phượng Húc Nhật mà đâm vào.

      Hỉ liều mạng phản kháng, lấy hết sức lực chống cự.

      ". . . . . . muốn. . . . . ." Nhìn thấy lưỡi đao chủy thủ chỉ còn tấc là chạm đến ngực của Phượng Húc Nhật, nước mắt khỏi chảy ra từ mắt nàng.

      Nàng vốn là muốn ngăn bị kịch này phát sinh, bất đắc dĩ nàng lại thành trong những hung thủ, nhìn chủy thủ trong tay mình ngày càng đến gần ngực , vào giờ khắc này nàng chỉ mong mình có thể mạnh, dùng lực đem Diệp Thạch sau lưng hất ra.

      Hỉ khóc đến thương tâm, nước mắt trong hốc mắt tích táp rơi vào gương mặt của Phượng Húc Nhật.

      Trong nháy mắt, kỳ tích tựa hồ xuất .

      Phượng Húc Nhật giường chợt mở mắt ra, môi mỏng cười kinh thường, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai bắt được tổ tay Diệp Thạch.

      Hỉ còn chưa kịp hồi thần, nàng chỉ thấy gò má của mình giống như có làn gió thổi qua, sau liền cảm giác Diệp Thạch sau lưng bị đánh bay .

      Phanh tiếng, Diệp Thạch đập vào tường đá, sau đó thân thể xụi lơ rơi xuống bàn trang điểm, đầu choáng váng, còn chưa kịp làm tình huống hôn mê bất tỉnh.

      Sau khắc, Hỉ liền bị đôi cánh tay tráng kiện ôm vào trong lòng.

      Nước mắt của nàng tựa như trân châu cầm được, từng viên rơi vào cánh tay phượng Húc Nhật.

      ***

      Cho đến Hỉ dừng khóc, cũng là mọi việc cùng xong. (Đoạn này ta ăn bớt tí, đừng ai giết ta nhá *cười trừ*)

      Nhưng hai cánh tay ở người nàng vẫn có rời .

      Sau đó, nàng chỉ nhớ nhóm người vào trong phòng, trong đó cũng có Phượng Húc Vân, còn Hà Tịnh Tuyết sợ hãi quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, liều chết muốn phủi sạch quan hệ.

      Hỉ còn làm được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liền thấy Hà Tịnh Tuyết bị đám người làm dẫn theo xuống.

      Sau, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ Phượng Húc Nhật cùng Phượng Húc Vân, thương lượng kế hoạch kế tiếp.

      Mà vào lúc này rốt cuộc Hỉ cũng lấy lại được tinh thần, chỉ vào Phượng Húc Vân."Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . ."

      "Nhị đệ thế nào?" Phượng Húc Nhật ôm lấy thân thể ngừng phát run của nàng, biết tối nay dọa nàng nhiều rồi.

      " phải là. . . . . . phu quân của Hà Tịnh Tuyết sao?" Hỉ hết khép lại nâng lông mày, bị bọn họ làm cho hồ đồ ."Bọn họ phải là bọn sao? . . . . . . Mới vừa rồi còn nhốt ta ở trong sương phòng, ý đồ muốn ngăn cản ta. . . . . ."

      "Hừ!" Phượng Húc Vân liền xuy tiếng."Cũng bởi vì xuất của ngươi, mới lãng phí nhiều thời gian của chúng ta như vậy."

      "A?" Nàng hiểu nhìn về Phượng Húc Nhật, mặt ngây ngốc .

      "Kế hoạch của Hà Tịnh Tuyết, sau năm gả vào trong phủ, chúng ta sớm biết." Thanh của Phượng Húc Vân vẫn lãnh đạm như cũ, giọng giống như trách cứ nàng nhiều chuyện."Ta đem ngươi nhốt ở trong phòng, là bởi vì muốn làm cho nữ nhân luôn phá hoại như ngươi làm nhiễu loạn cục diện của chúng ta."

      "A?" Hỉ hiểu thở tiếng, lại quay ra xem chút phu quân của nàng, phát cười lúm đồng tiền như gió xuân, đem nàng ôm vào trong ngực." ?"

      "Là ." Phượng Húc Nhật gật đầu cái.

      "Ngươi cùng Nhị thiếu gia có ghét nhau?"

      " có." Chưa từng có, bởi vì bọn họ là huynh đệ.

      "Kia. . . . . ." Hỉ cắn môi, nhíu lại lông mày xem chút Phượng Húc Vân, rồi lại nhín về phía Phượng Húc Nhật."Nhân sâm độc là thế nào?" Nàng ràng nhìn thấy nhân sâm rơi vào trong nước, sau khi cá ăn nó liền chết sạch mà.

      Phượng Húc Nhật khẽ cười tiếng, vì nàng giải thích."Nhị đệ đưa nhân sâm tới, nhưng ra là Hà Tịnh Tuyết giả bộ có ý tốt, muốn lấy phương thức mượn đao giết người, qua đem thuốc bổ tay Nhị đệ đưa đến tay của ta, là muốn tạo tình hướng khiến cho em trong nhà cãi cọ."

      tóm lại, Hà Tịnh Tuyết cũng là lầm tưởng giữa hai huynh đệ bọn họ có chán ghét, mới có thể làm ra những chuyện như vậy.

      "Kia. . . . . . Ngày thành thân đó, rượu độc. . . . . ."

      "Là Diệp tiếp tay." Phượng Húc Nhật nheo mắt."Ngày đó ta đúng là sơ suất quá, cho nên mới uống phải rượu độc."

      "Này người đẩy ta xuống nước là ai? Hơn nữa ta ngày đó nghe được đối thoại giữa nàng cùng Hà lão gia, người đem ta đánh bất tỉnh là ai?" Trời ạ, nàng tựa như lạc trong sương mù, đâu mới là thực nữa.

      "Đẩy ngươi xuống nước chính là Hà Tịnh Tuyết, đánh bất tỉnh ngươi là Nhị đệ." Phượng Húc Nhật rất có tính nhẫn nại giải thích cho nàng nghe."Nhị đệ là sợ ngươi làm hư kế hoạch, cho nên mới quyết định đem ngươi đánh bất tỉnh, nghĩ tới ngươi sau khi tỉnh lại cũng gì."

      Hỉ cắn cắn môi, vui : " phải là ta muốn , mà là ta có bằng có chứng, ra người nào tin đây?"

      ra là như vậy! Cho nên sau khi tỉnh lại, thấy mình ở trong phòng.

      Nàng suy nghĩ chút, lại hiểu hỏi: "Vậy kỳ quái, ta cùng với Hà Tịnh Tuyết thù oán, nàng tại sao lại muốn đối với ta hạ thủ đây?"

      "Bởi vì ngươi là chướng ngại vật của nàng." Phượng Húc Vân mở miệng trả lời, môi mỏng câu khởi cái cười lạnh."Vốn là nàng là muốn biểu muội của mình gả cho đại ca, sau đó từ từ lấy hết Phượng phủ, lại nghĩ rằng đại ca đơn giản chỉ cần cưới ngươi làm người chết thế. . . . . ." (=.= chết thế... số tỷ này may ghê)

      "Nhị đệ, ngươi có thể lăn." Phượng Húc Nhật thiêu mi, chỉ vào sau lưng Phượng Húc Vân."Đại môn ở phía sau ngươi, tiễn." (haha, đuổi phũ)

      Phượng Húc Vân hừ tiếng, cảm giác mình chơi còn chưa đủ, nhưng thấy mặt đại ca có chút kiên nhẫn, có ngu nữa cũng biết nên tránh người thôi.

      "Ta là người chết thế?" Lần này Hỉ quyết phải hiểu mọi việc."Tại sao ta là người chết thế? tại chân tướng ràng rồi, ngươi có phải hay cũng nên chút ràng mọi chuyện đây?"

      "Tỷ như?" Cho chút gợi ý , còn mình chưa ràng chuyện gì.

      "Ngươi. . . . . ." tức giận của nàng từ từ lên cao, cuối cùng đem lồng ngực của đẩy ra."Ngươi cưới ta chỉ là bắt ta tới làm người chết thế? ra ngươi chẳng qua là muốn cưới biểu muội của Hà Tịnh Tuyết, mới lấy ta làm lý do để tránh?"

      Cho nên mỗi lần hỏi tại sao lại muốn cưới nàng, cũng tránh nặng tìm muốn trả lời. (chết huynh chưa *cười sướng*)

      " Hỉ." Phượng Húc Nhật thấy nàng tức giận, da mặt dày liền tiến lên nhốt chặt lấy hông của nàng."Người đều có ban đầu. . . . . ."

      "Ban đầu. . . . . ." Hỉ cắn môi, mặt còn lên vẻ thất vọng. "Ban đầu ngươi mọi cách lừa ta, cũng chỉ là muốn dẫn ta vào hố, còn ta phải là bia đỡ đạn!"

      "Dĩ nhiên là phải." đơn giản chỉ cần đem nàng ngừng phản kháng ôm vào trong lòng."Con người của ta dù tâm cơ, cùng tính toán sâu thế nào, cũng lấy chung thân đại của chính mình ra giỡn, ta giống Nhị đệ, ta có biện pháp cưới nữ nhân mà ta thương. . . . . . Là ngươi, khiến cho ta cảm thấy nếu bỏ qua ngươi chính là nuối tiếc lớn nhất của cuộc đời ta."

      "Ngươi. . . . . . cần lấy loại lời ngon tiếng ngọt này dụ dỗ ta!" (@_@ chả phải tỷ bị dụ rồi sao?)

      Nàng rốt cuộc là muốn gả cho tuýp đàn ông như thế nào nha? Nàng cảm giác mình tựa như con khỉ con bị đùa bỡn quay tròn.

      Thảm nhất chính là, nàng cũng bởi vì mê luyến vẻ ngoài của , bất tri bất giác , thể tự rút thân ra được.

      "Nếu là ta cảm thấy trừ ngươi ra nữ nhân nào cũng được, kia ban đầu ta cưới Bạc Bảo là tốt rồi, trăm phương ngàn kế đem ngươi cưới vào cửa." Phượng Húc Nhật vội vàng trấn an tức giận của nàng. này lúc tức lên, tựa hồ vô cùng quật cường.

      Trăm phương ngàn kế? Nàng sao cảm thấy những lời này nghe là lạ ?

      "A!" Hỉ ngước mắt, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện."Bạc Bảo mất tích, là do ngươi?"

      Phượng Húc Nhật than tiếng. mới vừa có ra bí mật gì được sao?

      "Phượng, Húc, Nhật!" Nàng nhìn thấy có chút chần chờ, nàng cũng biết, nam nhân này là tà ác tới trong xương rồi!

      "Dạ dạ dạ, ta thừa nhận." đem nàng ôm ngồi lên thành giường."Ta thừa nhận cùng ta có quan hệ, nhưng đây hết thảy cũng là vì muốn ngươi gả cho ta, ta ngươi nha! Hỉ." (*đỏ mặt* huynh tỏ tình với tỷ ồi)

      "Ngươi. . . . . ." Nam nhân tà ác!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19 - KẾT THÚC

      Nàng nhìn chằm chằm , lại thấy nhanh chóng đè lên thân thể nàng, che lại môi của nàng, để cho nàng câu cũng đều ra được.

      Phượng Húc Nhật biết mỗi khi nàng tức giận chỉ cần dâng lên thân thể của mình , liền có thể tạm thời tránh né cơn tức của nàng.

      Bởi vì, nàng dù có nổi đóa thế nào, cũng quên thưởng thức nam sắc mà nàng mê luyến này.

      Có cái gì thắc mắc, để sáng mai giải quyết nốt .

      ***

      Hôm sau, Hỉ còn chưa kịp tìm Phượng Húc Nhật tính sổ, sáng sớm ra khỏi cửa giải quyết chuyện của Hà Tịnh Tuyết.

      Hỉ có hứng thú muốn biết Hà Tịnh Tuyết bị xử lí như thế nào, hay Hà thị bị hai huynh đệ tà ác nhà Phượng gia đánh ngã ra sao, nàng chỉ để ý mình ở trong lòng Phượng Húc Nhật có phải hay chỉ là quân cờ, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, có thể vứt bỏ nàng hay ?

      Hơn nữa, sau khi Bạc Bảo trở về, chuyện có thể hay còn biến hóa đây?

      Mấy ngày nay, Hỉ vẫn luôn lâm vào phiền não như vậy.

      Mà Phượng Húc Nhật mỗi đêm cùng nàng lăn lộn, biết nàng chưa thương sâu, nên luôn đem hết toàn lức ra hấp dẫn nàng.

      lần lại lần những lời ôn như, nhưng trong lòng nàng vẫn thể nào giải đáp.

      Chiều hôm đó, tỳ nữ của Tục Hương lâu đưa tới phong thơ, chỉ đích danh nàng nhận.

      Hỉ vừa mở ra lá thư xem.

      Sau khi đọc qua, sắc mặt nàng liền thay đổi.

      ra Bạc Bảo là bị sơn tặc bắt , hơn nữa kẻ chủ mưu chính là Phượng Húc Nhật!

      "Phượng Húc Nhật!" Hỉ tức giận đến cả người phát run, có chút nào hình tượng đem ngủ trưa đánh thực."Ngươi giải thích ràng cho ta!"

      Phượng Húc Nhật giường chậm rãi tỉnh lại, nhìn nàng hé ra khuôn mặt nhắn hồng hồng, muốn cắn cái.

      Vì vậy chút nghĩ ngợi vươn bàn tay muốn bắt được tay bé của nàng, nghĩ tới lại bị nàng nhét vào lòng bàn tay trang giấy.

      "Đây là cái gì?"

      "Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Bạc bảo mất tích, nguyên lai là ngươi mướn sơn tặc đem nàng bắt !" Lần này nàng nếu gặp Bạc Bảo, muốn giải thích thế nào cũng người ta đây?

      "À." cũng thiếu chút nữa quên mất chuyện này, sai biệt lắm, tại có thể đem Bạc Bảo nhận trở về."Nàng ở nơi đó ăn ngon, mặc đủ ấm, rất an toàn."

      "Ngươi còn dám !" Hỉ sinh khí khẽ run, cắn hàm răng."Khi Bạc Bảo trở lại, ta biết càng nàng giao phó thế nào?"

      "Giao phó cái gì?" Phượng Húc Nhật thiêu mi, hiểu hỏi.

      "Ta cướp thân phận phu nhân của nàng! Nàng nếu muốn lấy lại thân phận của nàng, phu quân của nàng. . . . . ." Nàng nhìn cái, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày dâng lên cỗ chua xót.

      "Ngươi trả cho nàng sao?" ngồi ở giường, nhìn nàng bộ dạng buồn lo vô cớ, , nhìn trông rất khả ái.

      "Ngươi. . . . . ." Hỉ tức giận trừng cái."Đây hết thảy đều là ngươi làm hại, ngươi còn dám ở bên mát! Mặc dù ta cùng Bạc Bảo phải là tỷ muội cùng thân sinh, nhưng là chúng ta có thiên địa làm chứng, đời này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nên của Bạc Bảo . . . . . . Ta. . . . . . Ta thể cướp ."

      "Nha đầu ngốc." Phượng Húc Nhật bất đắc dĩ thở dài cái, đem nàng kéo vào trong ngực. "Người ban đầu ta muốn cưới chính là ngươi, là ngươi làm điều thừa mới gây ra chuyện như bây giờ."

      "Nhưng ngươi cũng thể khiến Bạc Bảo bị sơn tặc trói a! Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, ta đây cả đời cũng tha thứ cho ngươi." Hì nhìn chằm chằm, giọng hết sức khẳng định.

      "Bạc bảo nàng rất đắt tiền." cho cùng năm vạn cũng phải số tiền a."Ta tốn năm vạn hai, để cho huynh đệ ta xin nàng trở về làm khách quý, có việc gì."

      cách khác, ban đầu vì muốn cưới Hỉ, tìm tới làm sơn tặc kết nghĩa huynh đệ, muốn trước khi thành thân, huynh đệ có thể đem Bạc Bảo mời làm khách, giá cao là năm vạn hai.

      Năm vạn hai? Khách quý? Hỉ chỉ cảm thấy mình càng nghe càng thêm hồ đồ.

      "Này. . . . . ."

      "Trong thư viết những gì?" nhìn chút lá thư trong tay, bên trong là những chữ viết xinh đẹp.

      "Hoa Túy lên đó đón Bạc Bảo trước." Nàng chỉ vào chữ trong câu thơ."Ta xem chúng ta cũng nên chuyến đến đó, ngươi là cái người khởi xướng cũng nên cùng ta đón Bạc Bảo trở lại, sau đó hảo hảo hướng Bạc Bảo xin lỗi."

      xin lỗi? Có cần sao? Phượng Húc Nhật trong lòng xem thường hỏi.

      "Ngươi có ?" hỉ trong tròng mắt hàm chứa tức giận, tránh thoát ngực của ."Ngươi , ta tự mình !" Nàng lập tức động thủ dọn bọc quần áo, quyết định tại liền lên đường.

      Phượng Húc Nhật chút nghĩ ngợi liền đem nàng kéo về trong ngực."Ngươi đâu, ta liền theo tới nơi đó."

      Nàng tức giận cắn môi, trong tròng mắt mang theo tức giận. Đối mặt với nhiều lần bị lừa, lòng của nàng bây giờ rất khó bình phục.

      "Ngươi. . . . . . Có thể hay muốn lừa gạt ta lần nữa?" Giờ khắc này, hai vai của nàng đột nhiên xụ xuống."Mặc dù ta biết ta đủ thông minh, luôn bị ngươi xoay tròn, có biện pháp hiền tuệ để làm tay trái tay phải của ngươi. . . . . . Nhưng. . . . . . Nhưng là. . . . . ."

      Nhưng nàng là thê tử của , nàng muốn bị trượng phu của mình lừa gạt nha!

      Phượng Húc Nhật bị lời của nàng làm kinh hãi, trong tròng mắt nàng mang theo mất mát, giống như đối với thất vọng sâu.

      Ai, có tội ác tày trời như vậy sao? chẳng qua có hơi tà ác chút , bụng dạ sâu chút, nhưng có nghĩa nam nhân dối trá với nàng nha!

      "Nhưng mà cái gì?"

      "Ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta?" Hỉ nâng lên mắt to vô tội nhìn .

      trầm mặc lúc, phảng phất như lâm vào trầm tư.

      Giữa hai người chợt trở nên an tĩnh, ai cũng mở miệng chuyện.

      Cho đến khi nâng cằm của nàng lên."Có việc, ta vẫn chưa có cho ngươi biết."

      "Chờ chút." Hỉ nháy mắt, hít hơi sâu, để trong lòng chuẩn bị tốt."Tốt lắm, ngươi có thể ."

      "Chính là. . . . . ." Phượng Húc Nhật nghiêng ở bên tai nàng .

      Bỗng dưng, khuôn mặt nhắn của nàng ửng đỏ, tức giận trong mắt cũng chuyển thành e lê, mặt nhìn kinh ngạc.

      "." lần nữa . "Ở đó liếc mắt cái, ta liền xác định tương lai của ta thua ở tay của ngươi ."

      sao?

      Bất kể là hay giả, giờ phút này lòng của nàng đập liên hồi, hơn nữa còn đập nhanh nha.

      Cái câu kia là ——

      Ta đối với ngươi vừa thấy , lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ta biết, dù bất cứ cách nào, ta cũng phải có được ngươi.

      Vì vậy, thành công dẫn nàng vào nhà, trở thành ái thê của .

      "Ngươi. . . . . . có lừa gạt ta?" Hỉ tâm nóng bỏng vì mà kinh hoàng, còn trong khiếp sợ thể hồi thần.

      "Nếu ta lừa gạt người, cũng cần lượn quanh vòng lớn như vậy." Phượng Húc Nhật miết lên chóp mũi nàng."Nha đầu ngốc, lời trong lòng ta từ trước chưa có ra, tại toàn bộ cũng đều cho ngươi biết."

      " cái gì?" tức giận của nàng sớm biến mất thấy dấu tích, chỉ còn lại là tràn đầy ngượng ngùng.

      "Ta ngươi, có bất kỳ nữ nhân có thể thay thế được ngươi." Hơi thở của thổi lất phất ở gương mặt của nàng, ôn nhu vạn phần . "Coi như cho ta trăm nữ nhân, hoặc là ngàn cái Bạc Bảo, ta cũng muốn chắp tay đem ngươi cho ."

      "Ngươi. . . . . ." Nàng chu cái miệng nhắn, thẹn thùng lời nào."Ngươi lại gạt ta . . . . . ."

      "Trời đất chứng giám!" Phượng Húc Nhật giơ tay phải lên vô tội ."Từ đầu tới cuối, ta chỉ có giấu diếm ngươi, cũng có lừa ngươi nửa phần."

      Hỉ sửng sốt chút, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện.

      Đúng a! Nam nhân này cũng có lừa gạt nàng, chẳng qua là giấu diếm chuyện trọng yếu, láo.

      Nhưng bất kể thế nào, nàng chính là bị quay vòng vòng trong lòng bàn tay nha!

      Nhưng là. . . . . . Nàng nhìn xuống khuôn mặt , phát chính mình chỉ còn khuôn mặt hời hợt này của nữa rồi, mà là a.

      Nàng lại nghĩ đến, nếu như đến lúc đó Bạc Bảo hướng nàng trả lại hết thảy, đến lúc đó nàng có thể hay cam tâm tình nguyện trả lại cho Bạc Bảo đây?

      Nàng ban đầu là làm chuyện tốn công vô ích, bây giờ dĩ nhiên tự đem mình ép hướng tuyệt cảnh.

      "Nếu như Bạc Bảo nàng. . . . . ." Nàng còn lo lắng a!

      "Yên tâm, tin tưởng huynh đệ kết nghĩa của ta chiếu cố nàng tốt. " Trong tươi cười của Phượng Húc Nhật còn mang theo tia tà khí. " tại chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, trước ngủ giấc , ngày mai chúng ta thu dọn quần áo, lên sơn trại nhận lại nàng, được ?"

      Nàng gật đầu cái, lại bị ôm vào trong ngực.

      " Hỉ." ôm lấy nàng vùi ở giường, gọi tên của nàng.

      "Ừ?" Nàng dựa vào lồng ngực , nghe nhịp tim vững vàng của , toàn bộ ưu phiền giống như biến mất.

      "Chớ dễ dàng dời bỏ ta." dĩ nhiên biết trong đầu nàng suy nghĩ gì."Ngươi có rất nhiều đồ có thể cùng tỷ muội của ngươi chia sẻ, nhưng duy chỉ có ta, là ngươi độc hữu."

      Tựa như nàng là người mà nhất, vô pháp so sánh với tiền bạc, cũng cách nào nhượng lại.

      Những lời này của giống như cái chuông lớn kêu vang, kích động lòng của nàng.

      nàng, phải ?

      Phượng Húc Nhật cúi đầu hôn xuống cái trán của nàng." Hỉ, đời này ta nhất cũng chỉ có ngươi."

      Đúng vậy, nàng biết Phượng Húc Nhật rất nàng.

      Từ lần đầu tiên gặp nhau, bọn họ trao linh hồn cho nhau, biết kiếp này bọn họ chỉ duy nhất là của nhau.

      Mặc dù nam nhân của nàng tà ác tới trong xương, nàng lại phát mình giống như trúng độc, vẫn ngừng mà bị kéo sâu, có ngày quay đầu lại.

      ra như vậy khiến ai có thể quay đầu lại.

      "Ta cũng vậy." Hỉ mỉm cười .

      Ba chữ, chính là cam kết ưng thuận của nàng cả đời.

      Đúng vậy, nàng cũng thương , hơn nữa người nào có thể thay đổi được tình của nàng đối với .

      Hết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :