1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cả thế giới phát hờn vì ganh tỵ - Địch Qua

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Khổng Địch lái máy bay

      Editor: Âu Dương Lạc Cửu


      Lượn quanh trước cửa vài vòng, biết từ lúc nào có bảy tám người ra, có người gọi xe taxi, có người lái xe của mình, có người tạm biệt, trong chốc lát náo nhiệt lên.

      “Tiểu Bạch, cậu nhìn cái gì vậy?” người đàn ông tuấn khóe môi nhếch lên cười phóng đãng hỏi người đàn ông nhã nhặn đẹp mắt khác ở bên cạnh.

      Người đàn ông nhã nhặn gọi Tiểu Bạch mang mắt kiếng gọng cân xứng, trong mắt vẫn ngăn cản ánh sáng tản ra được, bĩu môi: “Phương Đạc, tớ phát các bây giờ thực là càng ngày càng có ý tứ, nhìn bên kia.”

      Tiểu Bạch vừa xong, có mấy người đều quay đầu nhìn lại, nhất là người xuất sắc nhất trong đám bọn họ, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, khí chất thanh cao đẹp đẽ quý giá, lại có cỗ ngạo khí yếu ớt giống như có từ trong bụng mẹ, là người đàn ông xinh đẹp quá đáng, nhất là cặp chân dài làm cho phụ nữ khi nhìn thẳng cũng phải chảy máu mũi kia.

      Người này chính là Khổng Địch.

      Đường Lâm từng , nơi có Phương Đạc nhất định phải có Khổng Địch, thế nhưng nơi có Khổng Địch chắc chắn có Phương Đạc, mà bây giờ, là loại tình huống thứ hai.

      Khổng Địch theo ánh mắt của Tiểu Bạch nhìn ra phía xa, đôi mắt trong nháy mắt xẹt qua tia sáng, trong miệng Tiểu Bạch phải là Đường Tiểu Duy sao, ôm cái KFC ngồi chồm hổm dưới đất cùng với người vô gia cư, cái miệng phồng lên, hai người vừa vừa cười, ánh mắt cười cong lên.

      Đây là lần đầu tiên Khổng Địch nhìn thấy Đường Tiểu Duy mặt mày hớn hở như vậy, bởi vì cách khá xa, nghe được các cái gì, thế nhưng có thể đoán được, cái miệng nhắn đóng đóng mở mở kia phát ra tiếng dễ nghe đến mức làm cho tim đều mềm mại.

      biết từ lúc nào Phương Đạc qua, Khổng Địch cũng vội vàng nhấc chân theo.

      Đường Tiểu Duy cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Khổng Địch tới chỗ , vui vẻ đứng lên, chạy đến trước mặt Khổng Địch mà chú ý tới Phương Đạc ở phía trước, Phương Đạc trong nháy mắt nhíu mày, chỉ ôm KFC, cái đầu có chút ngu đần cười với Khổng Địch.

      này cười ngốc.” Khổng Địch nhìn miệng phồng lên, tự chủ cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Đạc đứng ở phía sau Đường Tiểu Duy, .

      Lúc này Đường Tiểu Duy mới cảm thấy được phía sau mình có người, quay đầu nhìn lại, là Phương Đạc, Phương Đạc nhảy tới trước bước, ý cười đầy mặt: “Đâu chỉ cười ngốc, ôm cái KFC ngồi xổm ven đường ăn chung với ăn mày, người bình thường làm loại chuyện này.” Phương Đạc nhéo nhéo gương mặt Đường Tiểu Duy: “Tiểu bảo bối, về sau đừng bao giờ làm việc ngốc nữa.”

      Đường Tiểu Duy nhìn người đàn ông nét mặt tươi cười như hoa trước mắt, cảm thấy lời của ta thể hiểu theo nghĩa bình thường được, thế nhưng, cái vẻ mặt thân mật kia, làm lại cảm thấy nếu tìm hiểu sâu hơn chẳng khác nào là mình đa nghi, nuốt xuống thức ăn trong miệng hỏi: “Cái gì coi là việc ngốc?”

      Phương Đạc quay đầu nhìn kẻ lang thang chút, lại nhìn Khổng Địch chút, cười : “Ví dụ như em tiếp cận người nên tiếp cận.”

      Lúc này, Tiểu Bạch và Lữ Nam cũng theo sau, Lữ Nam nhìn thấy Đường Tiểu Duy vô cùng vui vẻ, vây quanh vài vòng, : “ , , là em, tại sao em lại ở nơi này? Ôi chao, tại sao lại đáng như vậy!”

      Đường Tiểu Duy nhìn Lữ Nam nhảy về phía trước, biết cái gì, chỉ cảm thấy người này vô cùng đặc biệt.

      Tiểu Bạch nhận ra khí khác thường, luôn cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp, cẩn thận quan sát lát, bừng tỉnh hiểu ra, Khổng Địch và Phương Đạc đều có cái gì đó đúng.

      Ánh mắt Khổng Địch vẫn vô cùng lo lắng đặt ở người Đường Tiểu Duy, mà Phương Đạc, tuy vẫn cười lưu manh giống như trước đây nhưng ít sắc bén trong mắt lại che giấu được.

      Trong bụng Tiểu Bạch hiểu , ý thức được khả ái trước mắt này có thể sắp sửa mang đến trò hay.

      “Bảo bối, trễ thế này, chúng ta tiễn em về nhà.” Phương Đạc vĩnh viễn mang nụ cười chê vào đâu được, thân thiết khiến người ta vô cùng dễ thân cận.

      Khổng Địch xoay người: “Tôi lái xe.”

      Phương Đạc tạm biệt với người khác, mang theo Đường Tiểu Duy rời theo Khổng Địch, Lữ Nam lưu luyến buông tay: “ , em phải nhớ kỹ nhé.”

      Đêm cuối thu muộn lạnh, gió bắc chợt nổi lên, cây bạch quả ven đường thỉnh thoảng bay múa, lá rách cuối xuân vàng , làm đẹp ban đêm khiến người ta muốn theo đuổi tâm tư của mình.

      Đường Tiểu Duy đứng ở ven đường, Phương Đạc đứng ở bên cạnh , hai người lặng im trong chốc lát, Phương Đạc tự tay rút KFC trong tay Đường Tiểu Duy, bỏ đất: “Cái này lạnh, lại có dinh dưỡng, cũng nên ăn.”

      Đường Tiểu Duy lời nào, hơi ngốc lăng nhìn KFC mặt đất, vô cùng lâu sau, ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười tâm đầu tiên với Phương Đạc: “Cảm ơn.”

      Cảm ơn lời quan tâm của Phương Đạc, bất kể là ta quan tâm hay chỉ là thói quen của , đều phải cám ơn.

      Phương Đạc yên lặng gật đầu, ngờ tới bé này phản ứng lớn như vậy, câu chỉ là câu rất bình thường, mà lại cong mắt dùng sức cười như vậy, hai má lúm đồng tiền ra, vẻ mặt cảm kích.

      Nhớ lúc trước Phương Đạc lăn lộn ở Lận Châu nhiều năm như vậy, kiểu phụ nữ gì chưa từng thấy qua, dù là nóng bỏng, thanh thuần, có khí chất phải đều từng bước từng bước dán lên người , công tử Lận Châu này sao, nhưng ngày hôm nay điều này còn hiếm thấy hơn, nụ cười này, sạch thuần khiết cào thẳng vào tim .

      Tiếng thắng xe vang lên, xe của Khổng Địch dừng ở trước mặt hai người, hạ cửa kính xe xuống, tiếng hơi trầm thấp: “Lên đây .”

      Đường Tiểu Duy nhìn cái xe trước mắt, biết, Maybach 57S, chắc là lắp lại, thân xe có màu đen hòa với màu cam, đẹp mắt giống như chủ nhân của nó, khiến mắt người ta đui mù.

      Sở dĩ Đường Tiểu Duy nhận ra chiếc xe này là bởi vì Đường Lâm mỗi ngày đều cầm tạp chí YY(*) tự có chiếc, còn từng van nài ông bố nhà mình mua cho, bố bởi vì chị quá nghe lời nên cự tuyệt, Đường Lâm tức giận hai tháng về nhà, khi đó chị say mê , nếu đụng phải người đàn ông có chiếc xe này, chị cũng ta gạo nấu thành cơm.

      (*)YY: Ý dâm

      Mỗi lúc Đường Lâm lừa Đường Tiểu Duy đều thích ‘Chị chuyện luôn giữ lời!’ trước đây Đường Tiểu Duy để ý, tại cuối cùng cũng tin, chị được làm được!

      Phương Đạc ngồi vào ghế kế bên người lái, Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, xe như mũi tên lao ra.

      Tuy tốc độ xe cực nhanh, nhưng lại có cảm giác vô cũng vững vàng, bất kể là quẹo hay là gặp phải đèn đỏ xe phải dừng lại, Đường Tiểu Duy có cảm giác khỏe chút nào, nhìn người lái xe, bộ dạng thanh thản, động tác nhanh chậm, toàn thân phát ra hơi thở lười biếng làm cho Đường Tiểu Duy cảm thấy giống như lái xe.

      “Xe của tốt.” được nhịn .

      Khổng Địch nhìn từ trong gương, cười : “Em biết lái sao?”

      Đường Tiểu Duy lắc đầu.

      Khổng Địch tiếp: “ việc gì, về sau có thể dạy em.”

      , về sau.

      Phương Đạc lập tức quay đầu lại : “Cậu ấy chính là người lái máy bay, lái xe với cậu ấy mà quả thực như bữa ăn sáng, bảo bối em tìm được giáo viên tốt.”

      là phi công?” Đường Tiểu Duy hứng thú.

      Khổng Địch cười cười: “Còn chưa phải.”

      Đường Tiểu Duy nhìn gò má Khổng Địch, trong đầu lên tạo hình phi công của diễn viên Leonardo ở trong bộ phim 《Catch Me If You Can》, đẹp trai làm cho đống đều đỏ mặt tim đập mạnh, biết sau khi Khổng Địch mặc đồng phục vào làm hôn mê biết bao nhiêu tiếp viên hàng .

      Xe dừng dưới lầu, Đường Tiểu Duy lên lầu trước, cắn môi hỏi Khổng Địch: “Ngày mai có thể mang tôi quán bar ?”

      Khổng Địch suy tư chút, khom người xuống nhìn : “Tại sao em muốn quán bar?”

      “Tôi muốn chơi, nhưng vào được.”

      Phương Đạc tới sờ đầu của : “ bạn , em bây giờ chỉ mới lớn mà quán bar, vẫn nên học tập cho giỏi!.”

      Đường Tiểu Duy bất mãn, bĩu môi: “Tôi mười bảy tuổi rưỡi rồi, qua hết năm là mười tám tuổi.” đến bây giờ còn chưa dối, đây là lần đầu tiên.

      Hai người lập tức đều lộ ra vẻ mặt hoài nghi, Phương Đạc tấm tắc vài tiếng: “ hay giả? nhìn em nhiều lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu.”

      “Tôi đến lớp mười hai, qua hết năm mười tám tuổi vừa lúc thi đại học” Đường Tiểu Duy biết, biểu tình càng kiên định lời dối lại càng khiến người khác thêm tin tưởng: “ tin chờ sang năm tôi lấy chứng minh thư cho các người xem.”

      Mặc dù phải mười bảy tuổi rưỡi, nhưng cảm giác tuyệt đối là lớp mười hai, hóa ra tác dụng của hai năm học là trợ giúp cho lời dối của có thể đáng tin hơn.

      “Được rồi, chúng ta tin.” Khổng Địch bật cười, lẽ nào muốn sang năm bọn họ phải đuổi theo lấy thẻ chứng minh thư hay sao.

      Nhìn vẻ mặt của , muốn tới cắn cái, bé khả ái!

      “Bảo bối, chờ em trưởng thành, chúng ta nhất định dẫn em , tại mau về nhà làm bài tập! phải là lớp mười hai sao?” Phương Đạc cười .

      Đường Tiểu Duy lời nào, hơi bất mãn nhìn bọn họ chút, xoay người lên lầu.

      ấy mười bảy tuổi rưỡi?” Nhìn bóng lưng Đường Tiểu Duy, Phương Đạc hỏi.

      “Có lẽ vậy.”

      “Từ khuôn mặt nhắn đúng là nhìn ra, nhưng mà phát dục rất tốt, vóc người cũng tệ lắm, cậu xem bộ ngực vểnh…” Phương Đạc nhếch môi cười cười rất đàng hoàng.

      “Phương Đạc…” Khổng Địch vô lực kêu lên.

      Phương Đạc nhướn mày “Khổng Địch, tớ rất ưa thích cậu gọi tên của tớ, về sau nếu như cậu có chuyện gì muốn tớ giúp đỡ, cứ gọi như thế, muốn tớ làm gì cũng được.”

      Khổng Địch chuyện, quay đầu: “ thôi.”

      Đường Tiểu Duy nằm úp sấp bên cửa sổ ở lầu, lẳng lặng nhìn hai người rời , nhúc nhích hồi lâu.

      biết mình làm như vậy đúng, truy cứu sâu vào, cảm giác của đối với Khổng Địch ra vô cùng phức tạp, chính cũng ràng.

      Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt in vào trong đầu của , có lẽ khi ngồi xỗm phía trước cửa tủ kính vào nội tâm của .

      Có lẽ tất cả cũng chỉ là chính mình lừa gạt mình.

      Có lẽ, quyến rũ Khổng Địch chỉ vì bỏ si mê của Đường Lâm đối với mà làm trò quá sâu.

      Mà Khổng Địch đối với , gần bước cũng lùi bước, dừng lại ở giai đoạn xa lạ cũng mập mờ.

      Còn có Phương Đạc nửa nửa giả ‘Cảnh cáo’, cố ý quan tâm, thân cận như có như , cũng làm cho vô cùng mâu thuẫn, Phương Đạc giống như là thành phần xấu, mà quan hệ của Khổng Địch với ta quả thực rất vi diệu, biết mình làm như vậy có phá hư tình cảm của hai người hay

      Nhưng mà mặc kệ thế nào, Đường Tiểu Duy cũng muốn buông tha, thể mất Đường Lâm.

      Trần Cẩn Húc từng hỏi Đường Tiểu Duy, vì sao lại ỷ vào Đường Lâm như thế.

      Đường Tiểu Duy , ở nhà họ Đường lạnh lùng, chỉ có Đường Lâm.

      Khi còn bé bướng bỉnh ngã xuống từ bồn hoa bị thương từ tay đến chân, người mỗi ngày dìu lên xuống lầu, thay thuốc cho chính là Đường Lâm.

      Đánh lộn với bạn, người quơ cái xẻng đánh đuổi đứa nhóc kia , bảo vệ là Đường Lâm.

      Tối ngủ thấy ác mộng, người lừa ôm vào trong chăn ngủ là Đường Lâm.

      Lần đầu tiên có kinh nguyệt, người dạy dùng băng vệ sinh ra sao chính là Đường Lâm.

      Lần đầu tiên bỏ nhà ra bị bắt trở lại, giúp cản cây gậy của bố, khiến cánh tay gảy xương là Đường Lâm…

      Đường Tiểu Duy hỏi Trần Cẩn Húc, ỷ lại chị như vậy có đúng ?

      Trần Cẩn Húc , có người chị như vậy, càng phải để chị ấy tự do.

      Đường Tiểu Duy , nếu như có đường Lâm, cái gì cũng mất.

      Cho dù Đường Lâm là hư điển hình, chị hút thuốc uống rượu chơi hộp đêm, tình đêm thối nát hỗn loạn, quần áo chị mặc lòe loẹt, nhưng chị vẫn là người chị thương bảo hộ trong lòng Đường Tiểu Duy.

      Điều duy nhất thể dễ dàng tha thứ là chị người khác hơn chính cả bản thân mình.

      Cho nên, thể chịu đựng được Khổng Địch, người có uy hiếp lớn nhất trong giờ phút này. 

      Chương 7: Giáo viên dạy thay

      Editor: Âu Dương Lạc Cửu


      Vài ngày sau, Đường Tiểu Duy vẫn thể đánh vào nội bộ 'Quân địch' như trước, sinh hoạt như cũ, Đường Lâm cũng mỗi ngày bận rộn hai việc như trước đây, học và tìm Khổng Địch, mà lần này Đường Tiểu Duy bất lực.

      Hôm nay, Đường Tiểu Duy ở trường học, sống ngày bằng năm.

      Các bạn học khác đều cố gắng học tập, cậu chạy tôi đuổi, tranh đấu gay gắt, chỉ vì cướp đoạt thứ tự ở kỳ thi cuối, đạt hạng nhất kì thi vào trường cao đẳng nửa năm sau, chỉ có Đường Tiểu Duy, lười biếng nằm úp sấp tại chỗ ngồi, phải khắc khổ cũng phải nỗ lực, nhìn trời ngắm cảnh, ngủ chút, lại trêu chọc Lưu Ân Kỳ chút.

      Lưu Ân Kỳ phát điên...

      Tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết tiếp theo là tiếng , Đường Tiểu Duy vừa nghĩ tới quý bà dạy môn tiếng kia lập tức đau đầu, quý bà kia vừa thấy mặt Đường Tiểu Duy như sao hỏa đụng phải trái đất, mặc kệ, nằm úp sấp bàn ngủ bù.

      Trong phòng học yên tỉnh đến quỷ dị, hồi lâu sâu mới có tiếng mở cửa truyền đến, sau đó là trận tiếng kêu kinh ngạc và tiếng hít hơi, tiếng càng lúc càng lớn, cái gì mà 'Đẹp trai', 'Đẹp', 'Là ai thế' là những từ ngữ xuất nhiều lần, sau khi hỗn loạn trong chốc lát, tiếng giáo viên đập bàn vang lên, nhàng ba cái, có ma lực làm cho cả phòng học đều yên lặng lại.

      "Vào học."

      Tiếng kia? Rất quen thuộc.

      Đường Tiểu Duy bỗng nhiên ngẩng đầu, khi thấy Khổng Địch đứng bục giảng, giống như nằm mơ, người dù nghĩ như thế nào cũng thể xuất ở nơi này, lại đứng ở đó, cách mười bước chân.

      Sau khi vào phòng Khổng Địch thấy Đường Tiểu Duy nằm, bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của , hơi nghịch ngợm nháy mắt với .

      "Thưa thầy, có phải thầy lộn chỗ rồi ạ? Giáo viên tiết này của chúng em là quý bà tóc xoăn." Phía dưới đột nhiên có người , chọc cho mọi người cười rộ lên.

      " Nhậm ngã bệnh, tôi tới dạy thay." tùy ý , để sách vở bục giảng, lấy đồ đạc ra.

      "Thầy ơi, thầy tên gì vậy à?" Có nữ sinh to gan hỏi.

      "Khổng Địch..." Tiếng lẩm bẩm của Đường Tiểu Duy vang lên.

      Khổng Địch sửng sốt chút, nhìn Đường Tiểu Duy, cười gật đầu, xoay người viết tên ở bảng đen.

      Bạn học cùng lớp quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy, hơi ngạc nhiên.

      Lưu Ân Kỳ ngồi ở phía trước quay đầu lại hỏi : "Làm sao cậu biết tên của thầy?"

      Đường Tiểu Duy muốn , ta có gian tình với Đường Lâm, nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy Đường Lâm phía tình nguyện, vì vậy, bĩu môi, văng ra hai chữ: "Quen biết."

      Khổng Địch viết xong tên, tiếng bàn luận xôn xao hồi, tiếng vang lên bốn phía, hồi lâu sau mới lắng xuống, cái tên Khổng Địch đến mức quá nổi tiếng, cũng có chút danh tiếng ,... ít nhất ... Ở trong nhận thức của người trẻ tuổi, là rất truyền kỳ.

      Khổng Địch vô cùng tốt, đứng thứ nhất trong cuộc thi lần trước, mạch suy nghĩ ràng, năng lực biểu đạt rất mạnh, từ trước cho tới bây giờ Đường Tiểu Duy chưa từng nghe hiểu đến như thế, nhìn những bạn học khác, cũng đều nghiêm túc.

      "Khổng Địch học bốn năm đại học! Cũng tốt nghiệp từ trường học của chúng ta." phía sau truyền tới tiếng chuyện bạn học nữ.

      " là Khổng Địch kia? Đại thần mười năm gặp?" giọng nữ khác truyền đến.

      "Là ấy, tớ thấy ảnh chụp chung tốt nghiệp của ấy cùng Nhậm, lúc xem ảnh chụp tớ còn tưởng là minh tinh đấy, Nhậm Khổng Địch là học sinh tâm đắc nhất của , sau lại biết Nhậm có hình của ấy, tớ thấy rất nhiều nữ sinh nhìn lén."

      " ấy tốt…” Tiếng dần, ràng bắt đầu suy nghĩ mơ màng.

      Người ngồi cùng bàn Đường Tiểu Duy là Trác Hoan – lớp trưởng kiêm chủ tịch hội, là nam sinh muốn khuôn mặt có khuôn mặt muốn đầu óc có đầu óc, bởi vì cậu xếp hạng nhất, là thứ nhất đếm ngược, cho nên bọn họ ngồi cùng bàn.

      Trác Hoan là lớp trưởng cực kỳ có trách nhiệm, phương diện học tập bạn học khác có khó khăn gì cậu cũng nhiệt tình trợ giúp, bạn nào có bài tập cậu cũng đốc thúc, chỉ có Đường Tiểu Duy, cậu chưa bao giờ hỏi đến, làm bài tập, cậu báo , đôi khi lại vẫn hỗ trợ giấu diếm, Đường Tiểu Duy cảm thấy, Trác Hoan nhất định thích , cho nên thái độ với mới 'Vò mẻ lại sứt' như vậy.

      Trác Hoan cũng nghe tiếng ở phía sau, vì vậy tiến đến bên cạnh Đường Tiểu Duy hỏi: "Giáo viên dạy thay này, cậu cảm thấy đẹp mắt ?"

      Đường Tiểu Duy nhìn Khổng Địch đứng bục giảng, gật đầu với Trác Hoan: "Đẹp."

      Trác Hoan tiếp: "Tớ chắc chắn ta là hoa hoa công tử(*)."

      (*)hoa hoa công tử: playboy

      Đường Tiểu Duy bĩu môi, muốn đính chính cho Khổng Địch, vừa mới mở miệng nghe Khổng Địch gọi Trác Hoan. Vì vậy, ánh mắt của các bạn học đều tập trung vào người Đường Tiểu Duy.

      Vì sao tập lại trung đến người Đường Tiểu Duy?

      Bởi vì, thầy Khổng gọi như thế này: "Bạn học ngồi cùng bàn Đường Tiểu Duy, em lên phiên dịch câu này..."

      Trác Hoan chút hoang mang đứng lên, sau khi dịch xong hết câu ngồi xuống, giọng lầm bầm: "Có phải ta nghe thấy tớ chuyện ?"

      “Cậu lặp lại lần nữa, rồi hỏi bạn học ngồi đằng trước có nghe hay ?." Đường Tiểu Duy ra chủ ý.

      Trác Hoan nháy mắt mấy cái, giọng lần: "Khổng Địch nhất định là hoa hoa công tử."

      " lớn hơn vừa rồi chút." Đường Tiểu Duy nghe xong, trừng mắt to, nghiêm túc .

      Tiếng của Trác Hoan rất ràng: "Khổng Địch nhất định là hoa hoa công tử..."

      Những người ngồi phía trước đột nhiên đều quay lại nhìn về phía Trác Hoan, trong phút chốc phòng học hoàn toàn yên tĩnh, Đường Tiểu Duy nén cười đến mức mặt đỏ bừng, cặp mắt xinh đẹp của Khổng Địch bay tới bay lui ở người Đường Tiểu Duy và Trác Hoan.

      Trác Hoan biết mình bị Đường Tiểu Duy đùa bỡn, mặc kệ vừa rồi Khổng Địch có nghe được hay , lần này chắc chắn nghe được, từ trước cho tới nay cậu chưa từng trải qua tình huống như vậy, Trác Hoan nghiến răng nghiến lợi, bé chết tiệt kia!

      Cho dù trong lòng ngứa ngáy, thế nhưng cậu vẫn biểu thản nhiên rằng: "Xin lỗi thầy, em hơi lớn."

      Khổng Địch gật đầu cái, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhắn cười tươi như hoa của Đường Tiểu Duy, trong lòng căng thẳng.

      Có người thấy lời nào, gan lớn lại hỏi: "Thầy giáo, thầy thầm chấp nhận sao?"

      Khổng Địch cười cười: "Chúng ta hẳn nên khuyến khích cho trí óc tưởng tượng của người." Sau đó, suy nghĩ chút, : "Tôi chỉ thừa nhận hai chữ sau."

      Công tử? Nhìn xem, người nọ là tự mãn.

      Bầu khí trong phòng học lại trở nên sống động, các bạn học trong tiết này đều hưng phấn.

      lát sau, Trác Hoan nhìn thấy Khổng Địch tiếp tục giảng bài, lúc này mới quay đầu căm tức nhìn Đường Tiểu Duy, mặt Đường Tiểu Duy vẫn còn nụ cười cho trò đùa dai vừa rồi, má lúm đồng tiền kiêng kỵ gì nở rộ về phía Trác Hoan, gương mặt cậu tự chủ trở nên dịu dạng, đưa ngón tay đẩy trán nàng, giọng hơi bất đắc dĩ: "Cậu là hư."

      "Hoa hoa công tử, dịch cả ba đề cho tôi!" Tiếng của Khổng Địch như hồn vang lên bên tai Trác Hoan, các bạn học đều bởi vì danh xưng Khổng Địch gọi Trác Hoan mà cười ha ha, Trác Hoan hiếm khi đỏ mặt.

      Trác Hoan cam chịu dịch tất cả đề, Đường Tiểu Duy cười nhìn Khổng Địch, biết có phải quá mẫn cảm hay , luôn cảm thấy chỉ cần Trác Hoan chuyện với bị Khổng Địch gọi.

      Khổng Địch phát ánh mắt như có điều suy nghĩ của Đường Tiểu Duy, trực tiếp nghênh đón, hơi lộ ra ý cười với , nụ cười này lại chọc cho nữ sinh bốn phía phát ra tiếng than sợ hãi.

      Nữ sinh phía sau : "Tớ muốn hẹn hò với thầy ấy rất lâu rồi."

      Đường Tiểu Duy rất muốn quay đầu lại nắm tay bạn học đó, cho đó biết: 'Cậu ra tiếng lòng của tôi, tôi cũng muốn hẹn hò với ta rất lâu rồi.'

      Nghĩ như vậy, trong lúc Trác Hoan dịch đề Đường Tiểu Duy vô ý thức vẽ linh tinh giấy, lúc Trác Hoan gần dịch xong, Đường Tiểu Duy mới tỉ mỉ nhìn tác phẩm lớn của mình, vừa nhìn lại càng hoảng sợ, vừa định che lại, thấy bàn tay trắng nõn thon dài vô cùng đẹp mắt duỗi tới, rút cuộn giấy ra.

      Đường Tiểu Duy đưa tay ngăn cản, nhưng lấy lại được, hơi tức giận ngẩng đầu nhìn, thấy Khổng Địch đứng bên cạnh bàn của chính mình, chăm chú nhìn chữ cuộn giấy, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía Đường Tiểu Duy, khuôn mặt Đường Tiểu Duy ở dưới tầm mắt của dần dần phiếm hồng, Khổng Địch hơi nhếch khóe miệng, cầm lấy bút của Đường Tiểu Duy, viết vài nét bút ở cuộn giấy.

      Sau đó trả cuộn giấy giao lại , trước ánh mắt kỳ quái của mọi người lên bục giảng.

      Đường Tiểu Duy nhìn chữ viết bay mùa cuộn giấy, tim đập dần dần nhanh hơn, Lưu Ân Kỳ ở phía trước quay đầu xuống, vươn tay: "Viết cái gì vậy? Cho tớ xem với"

      Lúc này Đường Tiểu Duy mới phản ứng được, nhanh chóng cầm cuộn giấy giấu dưới bàn học.

      Lưu Ân Kỳ vừa mới keo kiệt rồi quay đầu lại, Trác Hoan ngồi xuống bên cạnh mím chặt môi nhìn bảng đen, vô cùng trầm mặc.

      Người khác thấy được, cậu lại thấy rất ràng.

      cuộn giấy kia, Đường Tiểu Duy viết là 'Khổng Địch, tôi muốn hẹn hò với .'

      Khổng Địch viết tiếp: 'Buổi chiều tan học, gặp ở cửa sau của trường học.'

      Bốn mười lăm phút rất nhanh kết thúc, Khổng Địch canh thời gian vô cùng chuẩn xác, sau khi xong đề cuối cùng, tiếng chuông cũng vang lên, thu thập đồ dùng: "Tan học."

      "Thầy ơi, cho bọn em số điện thoại !!" Trong phòng học truyền ra tiếng liên tiếp ngừng.

      "Tôi có điện thoại di động." Khổng Địch hơi vô tội giơ tay ra.

      "Làm sao có thể?"

      " hay giả?"

      "... "

      Lý do từ chối như vậy khiến người ta rất khó tin, dù sao thời đại này, người nào có điện thoại di động, nhưng mà cứ đứng ở nơi đó như vậy, vẻ mặt thuần lương khiến người ta cảm thấy dối.

      "Thầy ơi, sao thầy lại tiếng tốt như vậy ạ?" biết ai hỏi vấn đề này, ràng là muốn giữ lại thêm chút, là lời điển hình.

      Bên ngoài hành lang có học sinh lục tục qua, có vài bạn học trong lúc vô ý liếc mắt phòng học cái, lập tức quên di chuyển, chỉ chốc lát sau phía trước cửa phòng học và cửa sổ đầy người, ai hiếu kỳ từ đâu ra người đàn ông đẹp mắt như vậy.

      Nghe xong vấn đề này, Khổng Địch im lặng chút mới : "Tôi từng ở Mỹ thời gian."

      "Nơi đó tất nhiên là rất tốt." biết người nào cảm thán: " quốc gia thịnh vuợng."

      Mắt Khổng Địch nhìn về hướng ngoài cửa sổ, cười hơi miễn cưỡng: "Chắc là thế!." Đôi mắt rủ xuống, khẽ vuốt ống tay áo, lại ngẩng đầu như cũ: "Hi vọng chúng ta gặp lại nhau nữa."

      Lời này rất lễ phép, nhưng từ trong miệng ra tại sao lại cảm thấy vô cùng phóng khoáng, nhất định cảm thấy việc dạy thay này vô cùng buồn chán, đồng thời uyển chuyển biểu đạt ra điều mình muốn như vậy.

      để ý tiếng chào tạm biệt nhiệt tình xen lẫn thất vọng phía sau , nhanh chóng ra phòng học.

      Giờ học tiếp theo, trong lòng Đường Tiểu Duy có chút yên, toàn bộ buổi chiều đều có dáng vẻ như vào cõi thần tiên, ngay cả tâm tình của đồng chí lớp trưởng Trác Hoan thân thiện cũng tốt, đến giờ vẫn lời nào.

      Năm giờ mười lăm phút, tiếng chuông tan học vang lên, Đường Tiểu Duy dọn dẹp túi sách lập tức chạy ra khỏi phòng học, chạy hơi tới cửa sau trường học, nơi đó còn chưa có người nào, chỉ có chiếc xe thể thao ngừng ở bên.

      Đường Tiểu Duy tới, từ cửa xe nhìn Khổng Địch gục tay lái ngủ, gõ cửa xe cái, mắt Khổng Địch buồn ngủ mông lung ngẩng đầu, dáng vẻ mê mang nhìn Đường Tiểu Duy ở ngoài cửa, Đường Tiểu Duy giống như bị điện giật, dáng vẻ vô hại kia ai có thể chống đỡ được.

      Khổng Địch thấy người đến là Đường Tiểu Duy, nhếch môi cười rộ lên, nụ cười rực rỡ làm cho Đường Tiểu Duy trong nháy mắt cảm thấy ánh mặt trời xán lạn.

      Đường Tiểu Duy quan sát bốn phía, nhanh chóng ngồi vào ghế kế bên người lái.

      Khổng Địch nhìn Đường Tiểu Duy chút, cảm thấy buồn cười: "Tại sao em lại lén lút như thế?"

      "A? Tôi nghĩ rằng thể để cho người khác biết điều này mà!" Đường Tiểu Duy .

      " thể cho ai biết?" Khổng Địch nhíu mày.

      gật đầu: "Nếu ... Vì sao chúng ta lại trộm truyền giấy trong lớp?"

      "Đó là bởi vì tôi là giáo viên, phải làm bộ gương mẫu, ngang nhiên bàn tán việc riêng trong lớp rất bất tiện, nhưng điều này cũng có nghĩa tại vẫn bất tiện như trước." Khổng Địch giải thích.

      Đường Tiểu Duy suy nghĩ chút, a vài tiếng, thắt chặt giây an toàn, : "Tôi vậy mà còn cảm thấy kích thích, loại cảm giác đương vụng trộm, ôi chao... Xe này của , vẫn là xe lớn thoải mái nhất."

      Khổng Địch tự động quên tư duy nhún nhảy của , chỉ là hơi bị thương tổn vì câu sau của , mở to hai mắt nhìn , cảm giác có chút vô lực.

      Về sau, Đường Tiểu Duy từng gặp rất nhiều người chụp ảnh cái xe này, cũng nghe tên của cái này, là bản sao huyền thoại Ferrari F340.

      "Vì sao vừa rồi lại ngủ?" Đường Tiểu Duy hỏi Khổng Địch chăm chú lái xe.

      "Có người cho tôi biết các em bốn giờ tan học." Khổng Địch cau mày oán giận.

      "Lớp mười là bốn giờ." Đường Tiểu Duy : "Các lớp còn lại thêm giờ nữa mới tan học, biết sao!."

      " có." Khổng Địch lộp bộp trả lời.

      Đợi hai giờ rồi, ai bảo còn đến sớm hơn giờ chứ.
      Hale205Iluvkiwi thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Năm miếng thịt bò trả thù

      Editor: Âu Dương Lạc Cửu

      Lận Châu là thành phố vùng duyên hải, có tất cả các loại bến tàu lớn , vùng lân cận trường học của Đường Tiểu Duy có bến tàu rất phát triển, Khổng Địch lái xe ngang qua, nhìn thấy quán mỳ, dừng xe trước của quán: “Em có ngại khi mời em ăn mỳ !?”

      “Tôi thích ăn mỳ.” Đường Tiểu Duy bước xuống xe trước.

      Hai người cùng vào quán mì, Khổng Địch gọi hai phần mỳ rau dưa.

      “Tôi muốn ăn mì thịt bò.” Đường Tiểu Duy chu môi kháng nghị.

      Khổng Địch đưa ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt phồng lên của Đường Tiểu Duy, cười : “ ăn thịt.”

      “Nếu ăn, tôi ăn…” Đường Tiểu Duy vội vàng .

      cũng thể nhìn người khác ăn.” Khổng Địch có chút áy náy : “Xin lỗi Tiểu Duy, nhân nhượng cho thói quen hư của !”

      Đường Tiểu Duy lập tức mềm nhũn, , xin lỗi; , Tiểu Duy.

      Còn có lời gì có thể dễ nghe hơn những lời này nữa.

      “Thôi… Được rồi, tôi trúng mỹ nam kế rồi, vậy mỳ rau dưa !.” Con mắt Đường Tiểu Duy sáng trong suốt nhìn Khổng Địch, ngoan ngoãn đáp ứng.

      Khổng Địch bởi vì dáng vẻ khả ái của mà cười rộ lên, mê hoặc vài nữ phụ phục vụ ở gần đó đến đầu óc choáng váng.

      Mỳ vẫn là mỳ bình thường, mùi vị cũng có gì đặc biệt, nhưng mà Đường Tiểu Duy ăn rất ngon, xem ra thức ăn có hợp khẩu vị hay nhất thiết phải do mùi, mà do với người.

      “Người bán hàng, tôi muốn chính là mì thịt bò!” Tiếng đột ngột vang lên ở trong quán ấm áp yên tĩnh.

      Người chính là chú ngồi gần bọn họ, chú giơ cái bát lên, nổi giận đùng đùng hô, người phục vụ gần đó liền tới, tiếp nhận bát nhìn chút rồi : “Vị tiên sinh này, đây đúng là mì thịt bò.”

      Người nọ vẻ mặt tin: “Thịt bò đâu?”

      Người phục vụ bỏ mỳ lên bàn, dùng chiếc đũa khấy vài cái, miếng thịt bò nổi lên mặt nước.

      “Chỉ có miếng này?”

      “Tiên sinh, chúng tôi vốn sinh ý , tại vật giá leo thang, năm đồng tiền mỳ ngài thể cầu quá cao được.” Thái độ của người phục vụ vô cùng tốt.

      “Năm đồng ít nhất phải có năm miếng thịt bò.” Người nọ tha thứ.

      “Xin lỗi, tiên sinh, cái này… Chúng tôi lỗ vốn.” Mặt người phục vụ lộ vẻ khó xử.

      miếng thịt bò là đủ rồi, người ta cho miếng này thịt bò cũng mà.” Gần đó có người phụ họa.

      “Đúng vậy, tại ở nơi nào còn có năm đồng tô mì, chúng ta thể cầu quá cao.” Lại có người .



      Đường Tiểu Duy nhìn người đàn ông cao lớn muốn ăn năm miếng thịt bò chút, rằng: “Dáng dấp thực rất cao lớn, trách được muốn ăn thịt.”

      “Có cao hay cao ra có quan hệ gì với việc thích ăn thịt, cơ bản mọi người đều thích ăn thịt.” Khổng Địch đột nhiên ra lời làm người khác ngạc nhiên.

      Nghe xong lời của Khổng Địch, Đường Tiểu Duy nghẹn hồi lâu, ánh mắt nhìn người đàn ông cao lớn kia có chút phức tạp, người đàn ông cao lớn vẫn còn lý luận với người phục vụ, cảm thấy mì thịt bò năm đồng bên trong nhất định phải có năm miếng thịt bò, trán người phục vụ đổ mồ hôi, hơi chống đỡ được.

      Đường Tiểu Duy bị bộ dạng tội nghiệp của người phục vụ kích thích bộc phát tinh thần trọng nghĩa, với Khổng Địch : “Chờ tôi lát.” Sau đó chạy vào nhà bếp như làn khói.

      Rất nhanh lại vui vẻ chạy trở về, đứng ở bên cạnh người đàn ông kia, cười hì hì hỏi: “Chú ơi, chú muốn năm miếng thịt bò phải ?”

      Người đàn ông cao lớn quay đầu nhìn , thấy là , giọng hòa hoãn chút: “Đúng vậy.”

      “Chị phục vụ, chị vớt miếng thịt bò kia ra .” Đường Tiểu Duy đặt cái đĩa bàn.

      Vẻ mặt người phục biết phải làm sao, nhưng vẫn làm theo, trong nháy mắt thịt bò bị bỏ vào trong đĩa, tay phải Đường Tiểu Duy giơ dao làm bếp lên, nhắm ngay thịt, cắt chỗ này cái, cắt chỗ kia cái, đếm, rồi lại đếm, trả dao cho người phục vụ, sau đó khuôn mặt nhắn cười tươi như hoa: “Chú ơi, năm miếng thịt bò của chú.”

      Nhìn miếng thịt bò trong đĩa bị cắt thành năm miếng rất , mọi người hóa đá rồi.

      hồi lâu sau, bởi vì nụ cười của mà mọi người bị hóa đá cũng dần dần hồi phục lại, nhất là người đàn ông cao lớn kia, co rút khóe miệng, co rút khóe mắt, co rút ngón tay, co rút hồi lâu… Người đàn ông đột nhiên đưa tay tới chỗ Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy phản xạ có điều kiện rụt lại, Khổng Địch cũng lập tức đứng lên kéo Đường Tiểu Duy ra phía sau, trong nháy mắt thấy tay của người đàn ông cao lớn kia dừng ở trước chóp mũi Khổng Địch, bốn ngón tay đầu cuộn tròn lại, ngón cái giơ lên trời…

      Đường Tiểu Duy thấy hồi lâu có động tĩnh, lộ ra cái đầu nhìn chút, phát đại thúc giơ ngón tay cái lên với , cười hì hì, chắp tay: “Đâu có, đâu có! ”

      Người đàn ông to lớn kia để ý tới nữa, chỉ là ngồi xuống gặm bát mì ngon lành.

      Dưới vẻ mặt sùng bái của người phục vụ, Đường Tiểu Duy ngẩng đầu ưỡn ngực trở lại chỗ ngồi, gương mặt của Khổng Địch cũng lập tức xuất nụ cười to.

      “Em…”

      “Tôi thông minh.” Khổng Địch vừa mới chữ, Đường Tiểu Duy vẻ mặt say sưa cắt đứt .

      Khổng Địch rốt cuộc nhịn được cười càng lớn, : “ muốn , trước khi em xây dựng hình tượng chói lọi, nhanh chóng trốn sau lưng , hình tượng của em bị sụp đổ rồi.”

      Cho dù có bao nhiêu ý đồ xấu khiến người khác tức xanh cả mặt, nhưng cuối cùng vẫn là nghịch ngợm nhát gan.

      ————– tôi là đường phân cách muốn qua đêm cùng nhau thuần khiết ——————-

      Ăn cơm xong, bầu trời bên ngoài tối đen, Đường Tiểu Duy xoa miệng chút: “Chúng ta còn đâu nữa?”

      Khổng Địch nhìn bến tàu bận rộn bên ngoài, : “Hay là chúng ta tới xem đảo Mặt Trăng?”

      “Tới đảo Mặt Trăng để làm gì?”

      “Ngắm trăng!”

      Đường Tiểu Duy rùng mình cái: “ đùa sao?.”

      Khổng Địch liếc nhìn cái, đứng lên: “ đùa, có ngọn núi ở đằng kia, ngồi đó thấy ánh trăng vô cùng lớn.”

      Đường Tiểu Duy gì, lần đầu tiên nghe đảo Mặt Trăng có trăng tròn để ngắm…

      Đến bến tàu, hỏi mới biết được, còn thuyền tới đảo Mặt Trăng, mỗi ngày chỉ có tám giờ rưỡi, mười hai giờ và bốn giờ là ba lần thuyền lái tới nơi đó.

      phải từng qua sao? Vì sao lại biết thời gian thuyền đến?.” Đường Tiểu Duy hỏi Khổng Địch.

      “Trước đây đều lái du thuyền .” Khổng Địch nhìn bốn phía chút, tùy ý đáp.

      “… ”

      “Có điện thoại di động ? gọi thuyền tới.” Khổng Địch xoay người hỏi Đường Tiểu Duy.

      có, giáo , học sinh cấp hai được mang điện thoại di động, được khoe khoang.” Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn trả lời.

      Đợi chút, ta vừa mới cái gì? Gọi thuyền tới? Coi gọi thuyền là gọi xe taxi sao, cứ gọi là gọi…

      Lúc sau, Đường Tiểu Duy mới biết được, Khổng Địch gọi thuyền còn dễ dàng hơn gọi xe taxi!

      “Các người muốn đâu?” con thuyền đậu ở trước mặt hai người, chú lái thuyền mang cái nón lá lớn đứng ở thuyền hỏi bọn họ.

      “Đảo Mặt Trăng.” Đường Tiểu Duy .

      “Lên thuyền, người 200.” Người chèo thuyền vô cùng sảng khoái.

      Hai người lần lượt xuống bãi đá, Khổng Địch lên thuyền trước, sau đó đưa tay giúp Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy cũng nhăn nhó, bàn tay dài bé đặt vào trong bàn tay dài của Khổng Địch.

      Da thịt tinh tế, xúc cảm dịu dàng, Khổng Địch nắm chặt bàn tay bé trong tay, muốn buông ra.

      Đường Tiểu Duy ở ngoài mặt tỉnh bơ, ra trong lòng rất vui vẻ, hai người ngồi song song ở bên thuyền, tay vẫn gắt gao nắm lấy nhau. Vì vậy, suy nghĩ đều có chút mơ hồ, thẳng đến khi lên bờ, bọn họ cũng phát người chèo thuyền có vấn đề.

      Người chèo thuyền thu tiền, mái chèo lập tức rời .

      “Ôi chao, bác ơi, chúng cháu còn phải quay về.” Đường Tiểu Duy thấy chú muốn , hô.

      Người nọ tháo nón xuống: “Ở nhà hàng còn gọi ta là chú, vậy làm bây giờ lại trở thành bác rồi?

      Đường Tiểu Duy trợn mắt há hốc mồm: “Năm miếng thịt bò?”

      Người đàn ông cao lớn hừ tiếng, tiếp tục chèo .

      “Chú… ơi, chú đừng .” Đường Tiểu Duy nhìn về phía người đàn ông xa, vẻ mặt bi phẫn.

      “Đây chính là kết cục khi đắc tội ta, ha ha ha ha.” Từ chiếc thuyền xa xa truyền đến tiếng cười sâu thẳm.

      Đường Tiểu Duy khóc ra nước mắt, phải chỉ miếng thịt bò sao? Chú này cũng quá ngây thơ! Lại ghi thù như thế…

      Phía sau truyền đến tiếng cười, Đường Tiểu Duy quay đầu, nhìn thấy Khổng Địch ý cười đầy mặt, từng trận tiếng cười trầm thấp truyền đến, mặt mày phấn chấn, ở dưới ánh đèn lờ mờ đẹp đến chân .

      “Tại sao vẫn còn cười thế.” Đường Tiểu Duy lắc bả vai, buồn buồn hỏi.

      cảm thấy rất khôi hài.” Giọng tràn đầy ý cười cửa Khổng Địch truyền đến.

      “Việc này nếu xảy ra ở người người khác dĩ nhiên là khôi hài, nhưng mà chúng ta chính là đương .” Đường Tiểu Duy đột nhiên cảm thấy cái người mà vẫn cho rằng kiêu ngạo lạnh nhạt này ra rất khác so với suy nghĩ của .

      Khổng Địch nghiêm túc gật đầu, phối hợp với tâm tình bi thương của Đường Tiểu Duy, thèm nhắc lại.

      Hai người đến phòng trực ban công ty tàu gần đó hỏi về chuyến tàu cuối cùng, được cho biết chuyến tàu cuối cùng trở về từ lúc năm giờ rưỡi, muốn trở về, chỉ có thể đợi đến chín giờ rưỡi sáng ngày mai.

      “Xem ra thực trở về được, chú kia đúng là lòng dạ hẹp hòi, người lớn như vậy mà lại tính toán so đo với , chỉ vì miếng thịt bò, ra cũng sợ người ta chê cười sao… Chờ chút, phải có thể gọi thuyền sao, mượn cái điện thoại di động gọi thuyền tới là được mà.” Đường Tiểu Duy vừa vừa lẩm bẩm.

      “Ngày mai phải thứ bảy sao, em cần phải học, ngày mai quay về cũng như nhau.” Khổng Địch nhìn Đường Tiểu Duy uất ức, nghe nhảm, nghiêm trang .

      “Nhưng nam quả nữ, tôi rất sợ gặp nguy hiểm.” Đường Tiểu Duy nghiêm trang .

      Khổng Địch nghe xong, quan sát Đường Tiểu Duy từ đầu đến chân chút, sau đó nhếch miệng cười: “Nhiều lắm xem như là nam quả đồng(*).”

      (*)Đồng: ở đây là trẻ con, trẻ em, nhi đồng.

      Điều này chính là thứ Đường Tiểu Duy rất ghét, lại bị nhắc lại lần, miễn cưỡng lên tinh thần, ưỡn ngực : “Tôi… Tôi mười bảy tuổi rưỡi rồi.”

      Khổng Địch nhìn khuôn mặt nhắn của đỏ bừng, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy, vươn tay vuốt khóe miệng của : “Nhanh lớn lên! Nhanh lớn lên nhé ! Đường Tiểu Duy.”

      Hai người lại đoạn đường, đường gặp rất nhiều người lên đảo chơi đùa, còn có rất nhiều ngư dân thu lưới, Đường Tiểu Duy kéo kéo Khổng Địch hỏi: “Chúng ta ở đâu vậy?”

      đảo này có các loại nhà nghỉ, khách sạn, quán trọ gì gì đó, ví dụ như nhà trọ ở phía đông đường bên kia, giường lớn từ năm đến mười đồng, có rất nhiều ngư dân ở bên kia, khách sạn giá cả trung bình ở bến xe bên kia, khách sạn cao cấp ở hai bên Thiên Tân Plaza.” Khổng Địch rất quen thuộc nơi đây.

      “Làm sao để đến Thiên Tân Plaza?” Đường Tiểu Duy nhìn cậu ấm quý giá Khổng Địch, cảm thấy nhất định ở nhà trọ của ngư dân.

      Khổng Địch chớp mắt nở nụ cười,: “Khách sạn cao cấp phải đặt trước, chúng ta trực tiếp đến rất có thể có phòng.”
      Iluvkiwi, ChrisHale205 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Ngắm trăng đảo Mặt Trăng.

      Editor: Âu Dương Lạc Cửu


      tới trạm xe buýt, hai người ngồi qua ba trạm sau đó xuống xe ở Thiên Tân Plaza, người nhiều đếm xuể, bắn pháo hoa, rất nhiều người thả đèn Khổng Minh tụ lại cùng chỗ.

      Xuyên qua sân rộng, Khổng Địch ngựa quen đường cũ mang vào khách sạn vô cùng khí thế, quản lý ở sảnh lớn thấy người đến là , vội vàng tới: "Khổng tiên sinh tới, tại sao lại thông báo trước." xong, vẻ mặt tò mò nhìn Đường Tiểu Duy.

      Khổng Địch ừ cái, rất là đại gia: "Đến đây đặt luôn, còn có phòng nào ?"

      Quản lí lập tức tới phía sau quầy phục vụ: "Khổng tiên sinh xin chờ chút, tôi kiểm tra lát."

      lát sau, quản lí ngẩng đầu cười : "Hoàn hảo, còn có phòng cuối cùng."

      Khổng Địch đầy ý cười nhìn về phía Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy mở to mắt vô tội, cảm thấy quá trùng hợp rồi, sao lại giống như phim thần tượng thế này? Nhìn quản lí lại nhìn Khổng Địch, thầm nghĩ, hai người này phải là thông đồng với nhau đấy chứ!

      Sau ngẫm lại cảm thấy mình quá đa nghi, Khổng Địch cái loại cực phẩm này, muốn kiểu phụ nữ gì mà chẳng có, cần gì có ý đồ an phận đối với nhi đồng như , lại , ta phải ưa thích đàn ông sao.

      Cầm thẻ mở cửa phòng, bọn họ lập tức vào phòng, Đường Tiểu Duy còn nhớ nguyên nhân ban đầu mà muốn lên đảo cùng , ngắm trăng sao.

      Khách sạn lái xe tải đưa bọn họ đến lưng chừng núi, đổi lại trang phục kỵ sĩ, khuôn mặt dễ nhìn của Khổng Địch ở dưới mũ có vẻ càng thêm tuấn tú, giày sắt cao đến đầu gối, toàn bộ chân thẳng tắp, thon dài, lúc nhân viên công tác dẫn ngựa tới cho bọn họ rời còn cẩn thận ngắm nhìn , Đường Tiểu Duy cảm thấy người nọ sắp chảy máu mũi.

      Đường Tiểu Duy thay đổi trang phục nhìn hơi có vẻ nhắn, mũ có dây kéo đội đầu cực kỳ đáng hấp dẫn người đường ngoái đầu nhìn lại.

      "Biết cưỡi ?" Khổng Địch nắm con ngựa ô hỏi Đường Tiểu Duy vẫn còn hiếu kỳ về trang phục của mình.

      Đường Tiểu Duy nhìn con ngựa cao lớn có vẻ hiếu chiến kia, lắc đầu.

      Tâm tình của Khổng Địch rất tốt, cười càng ngày càng nhiều, : "Qua đây, đỡ em lên."

      Đường Tiểu Duy lắc đầu: "Tôi sợ."

      " có chuyện gì, mang em theo."

      Đường Tiểu Duy suy nghĩ đến hình ảnh kia, trong lòng ngọt ngào, lập tức tới.

      Khổng Địch ôm eo đỡ lên ngựa, sau đó nghiêng người cũng ngồi lên, bàn tay cầm dây cương xuyên qua hông của , ngực của dán vào sau lưng , cánh tay của xuyên qua eo của , hơi thở của phả vào cổ của ...

      Đường Tiểu Duy lại bắt đầu mông lung.

      Hai người cưỡi ngựa chậm rãi về phía núi, chậm rãi dạo vòng, Đường Tiểu Duy dần dần còn cảm thấy sợ hãi, tay nhàng nắm dây cương: "Cho tôi nắm, chỉ chút thôi..."

      vừa vừa quay đầu, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, cũng có thể là bởi vì đột nhiên quay đầu báo trước, nên mũi Đường Tiểu Duy xẹt qua môi mỏng của Khổng Địch, núi rừng yên tĩnh, gió nhè thổi qua, hô hấp của Khổng Địch dần dần nóng phả vào mặt của Đường Tiểu Duy, đôi mắt nóng rực nhìn , khuôn mặt nhắn ửng đỏ của Đường Tiểu Duy xoay qua chỗ khác.

      "Có phải khi kéo dây cương ngựa dừng ?" Đường Tiểu Duy như có chuyện gì xảy ra hỏi.

      Khổng Địch buông tay ra, nắm tay của Đường Tiểu Duy: "Cứ như vậy, thử chút. "

      nhàng kéo dây cương, ngựa ngừng lại, cúi đầu tìm kiếm cái gì, Đường Tiểu Duy ngồi bất động, tay của Khổng Địch siết quả đấm của Đường Tiểu Duy cũng bất động, có mấy người cưỡi ngựa từ núi xuống qua bên cạnh bọn họ, có chút hiếu kỳ nhìn hai người ngựa bất động.

      "Khổng Địch, tay toát mồ hôi. " Đường Tiểu Duy đột nhiên .

      Trời lạnh như vậy, thế mà lại toát mồ hôi.

      Khổng Địch tựa như thầm : " hồi hộp."

      " ra cũng sợ cưỡi ngựa." Đường Tiểu Duy cười rộ lên.

      Khổng Địch gì, nắm chặt quả đấm của Đường Tiểu Duy trong tay, hai chân rất kẹp vào bụng ngựa: " thôi. "

      Núi cao, mấy vòng đến đỉnh núi, phía cái sân rộng lớn, quảng trường có đình nghỉ mát, có ghế dài, chung quanh quảng trường giữa những đám cỏ đều là cây, sau khi Khổng Địch ôm Đường Tiểu Duy xuống dưới, cột ngựa vào thân cây, hai người ngồi chiếu dưới tàng cây.

      Ánh trăng đúng là tròn hơn ở Lận Châu, hơn nữa còn vừa lớn vừa sáng.

      Bầu trời xa xăm, núi đồi yên tĩnh, cây Salsa uy phong, chú ngựa phía sau cúi đầu hắt xì cái, cỏ có chàng trai và xinh đẹp ngồi, mọi thứ đều đẹp đẽ tựa như giấc mơ.

      Tâm tình Đường Tiểu Duy tốt, nằm chết dí cỏ, trong mắt sáng ngời ánh sao, con mắt vốn trong suốt, bỗng nhiên lộ ra ánh sáng chói mắt vô tận.

      Bầu khí như vậy, hai người đều gì, Đường Tiểu Duy nằm, Khổng Địch ngồi, trăng sao vô tận.

      "Cảm giác khi có người bên cạnh tốt. " Tiếng ngập ngừng của Đường Tiểu Duy vang lên.

      Khổng Địch quay đầu lại, mỉm cười nhìn lát, rằng: "Cảm giác khi có em ở bên cạnh tốt. "

      Lại im lặng hồi lâu, lời này đủ ám muội, khí vi diệu lưu chuyển xung quanh hai người, tay Khổng Địch chống ở phía sau, thân thể hơi nghiêng về phía sau, dịu dàng khẽ : "Tiểu Duy, thích em gọi tên của , trước đây Phương Đạc , chỉ cần nghe gọi tên của cậu ấy, muốn cậu ấy làm gì cũng được, từ trước đến nay vẫn luôn hiểu vì sao, cho đến ngày hôm nay, nghe em gọi tên , mới biết được, ra là loại cảm giác này... Tiểu Duy, Tiểu Duy, gọi em như vậy, em thích ?"

      hồi lâu nghe được câu trả lời, Khổng Địch hơi nghiêng đầu về phía sau nhìn lại, thấy nàng Đường hai mắt nhắm nghiền, cái miệng nhắn khẽ nhếch, hô hấp đều đều.

      Vậy mà cũng có thể ngủ, Khổng Địch nhìn vẻ mặt khả ái khi ngủ của , chỉ cảm thấy chưa bao giờ có cảm giác yên bình như lúc này.

      Đột nhiên, ngựa ở phía sau chân trước bật lên ngửa mặt lên trời gào thét tiếng, Khổng Địch giật mình, lập tức xoay người lại, thấy chân ngựa đáp xuống đất, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nhanh chóng dùng hai cánh tay chống đỡ thân thể che phủ người Đường Tiểu Duy.

      Đường Tiểu Duy cũng bị tiếng ngựa gào thét làm thức dậy, mới vừa mở mắt, chỉ thấy Khổng Địch nhanh chóng cúi người xuống, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, Khổng Địch bị đụng kêu lên tiếng đau đớn che ở người .

      "Khổng Địch, Khổng Địch, làm sao vậy?" Đường Tiểu Duy ôm Khổng Địch che ở người mình, lo lắng hỏi.

      Khổng Địch thở phì phò: "Hình như ngựa có chút hoảng sợ." dùng vai phải chống đỡ bản thân, đưa tay kéo Đường Tiểu Duy: "Cách đây xa chút. "

      Đường Tiểu Duy nhanh chóng đứng lên nâng Khổng Địch quỳ dậy, hai người tới chỗ ghế dài quảng trường ngồi xuống, quay đầu nhìn lại con ngựa cột vào cây, nó vẫn còn dùng sức vùng khỏi dây cương, muốn rời khỏi cái cây kia.

      Đường Tiểu Duy hồi tưởng lại màn kinh người vừa rồi, nhìn Khổng Địch nhíu chặt chân mày, sắc mặt trắng bệch, cả vành mắt cũng dần dần đỏ, cố nén nước mắt: "Khổng Địch, Khổng Địch, Khổng Địch..."

      Chỉ biết ngừng gọi cái tên này, chữ cũng được.

      Khổng Địch lại vẫn cười: " thích nghe em gọi tên , bây giờ em gọi ngừng rồi."

      Đường Tiểu Duy hít mũi, mang theo tiếng khóc nức nở: "Khổng Địch, ngốc, làm sao lại ngốc như vậy chứ."

      cái thế giới này, ngoại trừ đường Lâm, ra còn có người gọi Khổng Địch, có thể liều mạng bảo vệ .

      Khổng Địch lời nào, tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ mỉm cười nhìn cố gắng khóc, ngừng ngốc, con người khi còn sống, có thể gặp được mấy người có thể lòng mình ngốc đâu chứ.

      Nghỉ ngơi lát, Khổng Địch nhìn con ngựa bị hoảng sợ chút, đứng lên, vừa định , bị Đường Tiểu Duy ngăn lại: " làm gì thế?"

      " nhìn nó. "

      "Em cũng . " Đường Tiểu Duy đuổi theo.

      tới bên cạnh bãi cỏ, Khổng Địch gì để cho Đường Tiểu Duy đến gần, cẩn thận tránh con ngựa ra, nhìn bốn phía chút, phát trong bụi cỏ có chiếc giày cũ bị vứt bỏ, Khổng Địch dùng cành cây khều chiếc giày ném ra xa, con ngựa mới dần dần yên tĩnh lại.

      Đường Tiểu Duy thể tin được, biết tại sao con ngựa này khi thấy chiếc giày liền sợ hãi.

      Khổng Địch có ngựa sợ giày...

      Chờ ngựa hoàn toàn an tĩnh lại, hai người mới chuẩn bị xuống núi.

      Cánh tay trái của Khổng Địch hoàn toàn thể di chuyển, Đường Tiểu Duy vô cùng lo lắng, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh tay kia, Khổng Địch chỉ là bả vai đau, có chuyện gì, thế nhưng Đường Tiểu Duy vẫn lo lắng như trước, vừa về tới khách sạn, lập tức thay áo giúp Khổng Địch.

      Khổng Địch còn có tâm tình đùa: "Tiểu Duy, Tiểu Duy, em đợi nổi như vậy sao? Thực là... háo sắc. "

      Khuôn mặt Đường Tiểu Duy lúc đỏ lúc trắng, quản lí theo cũng nghiêm chỉnh ho khan tiếng, câu tìm bác sĩ rồi vội vã chạy mất.

      Cẩn thận cởi quần áo giúp , Đường Tiểu nhìn thấy bên bả vai trái ứ đọng mảng máu lớn, ngay lập tức bật khóc.

      dám đụng vào, hai mắt tràn ngập nước mắt trơ mắt nhìn, vừa khóc vừa : "Con ngựa kia tại sao lại dùng sức như vậy, có phải vì chúng ta để nó chở lên núi , nó trả thù chúng ta như vậy có phải lòng dạ quá hẹp hòi , hẹp hòi giống hệt như chú năm miếng thịt bò kia..."

      Khổng Địch vừa thương đau lòng vì khóc thương tâm lại vừa cảm thấy buồn cười, trong lúc nhất thời hai loại cảm xúc rối rằm chen nhau mà đến, có chút dở khóc dở cười.

      đưa tay lau nước mắt của Đường Tiểu Duy: "Bé cưng đừng khóc, máu ứ đọng hai ngày nữa là tốt thôi, đấy."

      Giọng quá mức dịu dàng, đến nỗi Khổng Địch cũng phát .

      Đường Tiểu Duy lòng lo lắng cho bờ vai của , cũng để ý xưng hô thay đổi, tiếng bé cưng này, dĩ nhiên từ nay về sau cứ kêu cả đời như vậy.

      Sau khi bác sĩ đến, kiểm tra đơn giản chút, thương tổn đến gân cốt, dặn dò số điều cần chú ý, để lại chai dầu hoa hồng rồi lập tức rời .

      Người phục vụ đưa thùng đá tới, Đường Tiểu Duy dùng khăn mặt gói kỹ, quỳ gối ở giường ngừng làm tan máu ứ động giúp Khổng Địch, Khổng Địch ngoan ngoãn nằm, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

      Dần dần đá tan thành nước, Đường Tiểu Duy đứng dậy muốn đổi, Khổng Địch ngăn cản : "Ngày mai lại làm, tại nên ngủ rồi."

      Đường Tiểu Duy lắc đầu, đôi mắt to đỏ hồng còn muốn đổi đá.

      "Đá này lạnh lẽo giống như băng, cũng lạnh lắm." Giọng Khổng Địch giống như là làm nũng: " muốn đắp. "

      Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Duy nhìn thấy Khổng Địch trẻ con như thế, cảm thấy chắc là bởi vì bị thương nên mới như vậy, sau mới biết ý nghĩ bây giờ của mình có bao nhiêu ngây thơ, đây chính là bản tính của , bản tính!

      lấy dầu, dịu dàng cẩn thận bôi lên cho , lại đứng dậy thu dọn chút, đắp kín mền cho, sau đó mới bắt đầu chăm sóc cho bản thân.

      Đợi sau khi tắm rửa thay đồ ngủ xong, mới ý thức được chính mình lâm vào loại hoàn cảnh lúng túng, cái giường đôi, cái chăn, mỹ nam lõa nữa thân nằm lỳ ở giường...

      Khổng Địch quay đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, nhếc miệng cười: "Bé cưng qua đây. "

      Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn tới.

      Khổng Địch dùng mắt ý bảo chui vào ổ chăn.

      Đường Tiểu Duy muốn lập tức chui vào, nhưng ngẫm lại cảm thấy là hẳn nên dè đặt chút.

      "Đều nam quả đồng rồi, hơn nữa bây giờ nam còn tàn tật, em còn lo lắng cái gì." Tiếng trêu chọc của Khổng Địch vang lên: "Coi như muốn làm cái gì cũng đều lực bất tòng tâm. "

      Đường Tiểu Duy cũng cảm thấy mình quá xấu hổ, vì vậy cười đùa xẹt cái chui vào, mới vừa chui vào lại bò dậy.

      "Làm sao vậy?" Khổng Địch hỏi.

      "Tắt đèn." Đường Tiểu Duy chổng mông đến chỗ cái nút ấn tường.

      " liên quan. "

      "Ngủ tắt đèn?" Đường Tiểu Duy hỏi.

      " quen. "

      "A..." Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn bò lại, cảm thấy khuyết điểm của Khổng Địch nhiều.

      ngủ bên phải, ngủ bên trái, mặc dù chia giới hạn, nhưng hai người lại ăn ý duy trì khoảng cách ở giữa.

      "Vốn muốn ôm ấy ngủ, tại cũng ôm được, đúng là con sâu làm rầu nồi canh...” Từ bên kia truyền đến giọng buồn buồn của Khổng Địch, giọng của càng ngày càng yếu ớt, phỏng chừng buồn ngủ mông lung, Đường Tiểu Duy cũng có chút mờ mịt nằm trong chăn, nghĩ thầm 'Con sâu làm rầu nồi canh' được dùng như thế này sao?

      Dần dần, hai người đều chìm vào giấc ngủ, đêm mộng, yên tâm chờ trời sáng.
      Iluvkiwi, ChrisHale205 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Tình cờ gặp nhau

      Editor: Âu Dương Lạc Cửu


      Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Duy tỉnh lại trước, mở mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Khổng Địch, hai mắt nhắm chặt, lông mi vừa cong vừa vểnh lên, làm bao phải điêu đứng.

      nghiêng người quay mặt về phía Đường Tiểu Duy, hô hấp giống như thổi qua trán của , rất ấm áp.

      Khổng Địch khoanh tay, cuộn mình lại, tuy ngủ cực kỳ ngon, nhưng cái tư thế ngủ này ràng cho thấy là người vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

      Cái giường lớn như vậy, Khổng Địch chỉ chiếm phần ở bên phải đầu giường, là quá rồi, đương nhiên Đường Tiểu Duy nhìn ra loại cảm giác thiếu an toàn kia, chỉ cảm thấy Khổng Địch như vậy vô cùng khả ái.

      Nhìn hồi, cũng thấy có dấu hiệu tỉnh lại, Đường Tiểu Duy từ cuối giường leo đến phía sau Khổng Địch, nhàng xốc chăn lên nhìn vết thương sau lưng , vẫn còn xanh tím.

      Nhớ lại đêm qua, trong nháy mắt ngàn cân treo sợi tóc, cũng biết lấy sức ở đâu ra mà che người , ra lúc ở nhà hàng, khi hiểu lầm chú kia muốn đánh , làm như vậy, chút do dự đỡ nguy hiểm thay .

      Cảm giác có người bảo vệ, tốt.

      Khổng Địch vẫn ngủ, Đường Tiểu Duy đành lòng gọi dậy, gọi điện thoại kêu người ta đưa phần bữa sáng lên, đợi sau khi ăn xong, Khổng Địch vẫn chưa tỉnh.

      nhìn vết thương kia, tay ngứa ngáy luôn muốn dùng đá đắp lên.

      "Khổng Địch, Khổng Địch, tỉnh lại . " Đường Tiểu Duy ghé vào bên giường hô.

      Người vẫn ngủ say như trước.

      Đường Tiểu Duy bò lên giường, đẩy cái: “ hơn tám giờ rồi..."

      Người vẫn hô hấp đều đều như trước.

      Đường Tiểu Duy dám động vào cánh tay của , vì vậy dùng sức kéo lấy cổ chân của , kéo a . . . kéo . . . ", đứng lên ..."

      Khổng Địch rốt cục có chút phản ứng, hơi mở mắt ra, sau khi thấy người quỳ gối ở giường túm chân của , rốt cuộc lại nhắm mắt ngủ tiếp.

      Đường Tiểu Duy tiếp tục đưa tay kéo : "Khổng Địch, Khổng Địch, nếu dậy, chúng ta đuổi kịp chuyến tàu thứ nhất."

      Khổng Địch sợ ngứa lại cuộn tròn thân thể, con mắt vẫn mở, trong miệng lẩm bẩm, "Đừng làm ầm ĩ, tôi đánh người, đấy. " Giống như sợ tin, cuối câu còn thêm hai chữ “ đấy”.

      Đường Tiểu Duy rốt cục lại phát Khổng Địch có thêm tật xấu, ngủ, cực kỳ ngủ nướng.

      Khổng Địch ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới tỉnh, nhìn Đường Tiểu Duy ngơ ngác hai mắt trống rỗng ngồi ở bên giường, nhìn đồng hồ, ngượng ngùng chôn mặt vào gối: "Ưm... tại sao bé cưng gọi dậy?"

      Đường Tiểu Duy máy móc quay đầu nhìn , biết từ lúc nào uể oải 'hừ' tiếng, gọi từ sáng sớm đấy...

      "Chắc là do bị thương nên mới có thể ngủ đến bây giờ, ra lúc bình thường rất chịu khó..." còn muốn sạo chút, mục đích muốn lấy lại hình tượng huy hoàng của mình trong lòng Đường Tiểu Duy, nhưng càng về sau, chính cũng chột dạ được nữa.

      Đường Tiểu Duy thấy mở to hai mắt vô tội nhìn , còn chớp chớp liên tục, trong mắt lên ánh sáng, vì vậy rất có khí phái hết giận.

      Lại dùng đá lạnh đắp lên vết thương sau lưng trong chốc lát, bôi thuốc xong, hai người mới trả phòng.

      Khi đó sắp đến trưa rồi, Khổng Địch mang Đường Tiểu Duy đến đường phố mỹ thực, các loại đồ ăn vặt nhiều đến hoa cả mắt, nàng Đường phấn chấn vọt tới, thấy cái gì cũng phải nếm thử lần.

      Bóng dáng Đường Tiểu Duy càn quét hết cả phố mỹ thực, Khổng Địch cuối cùng cũng hiểu được vì sao con kiến phải di chuyển lá cây rồi(?), bởi vì Đường Tiểu Duy có thể ăn cả con đường.

      nàng Đường Tiểu Duy giải thích, ở thời kỳ phát dục.

      Bọn họ chuyến tàu thứ hai để trở về, mỗi người chỉ cần bảy mươi đồng để trả tiền tàu, Đường Tiểu Duy vừa nghe xong cơn tức lập tức bốc lên, hóa ra ngày hôm qua chú kia ném bọn họ đảo Mặt Trăng phải là vô sỉ nhất, vô sỉ nhất chính là giá tiền, chú kia vậy mà lại lấy giá tiền cao gấp ba lần.

      "Chỉ là năm miếng thịt bò, thế mà lại tính toán nhặt như vậy..." Đường Tiểu vốn muốn phát tiết chút, nhưng lại phát , lời oán hận của loài người thể miêu tả được tâm tình của trong giờ phút này được nữa rồi, lần đầu tiên nhìn thấy ông chú vô sỉ như vậy.

      Thuyền đưa bọn họ về tới bến tàu Vượng Thủy, hai người vừa mới lên bờ, lại đụng phải người tưởng được.

      Đường Tiểu Duy cảm thấy Phương Đạc thực rất thần thông quảng đại, thế nhưng lại biết bọn họ đến đảo Mặt Trăng, còn tính toàn được khi nào bọn họ trở về, chờ sẵn ở bến tàu.

      Khổng Địch nhìn thấy Phương Đạc lại có quá nhiều kinh ngạc.

      Phương Đạc cười dịu dàng nhìn hai người: "Thế nào? Chơi vui vẻ chứ?"

      Khổng Địch tới chỗ Phương Đạc, vừa vừa trả lời: "Cũng tệ lắm. "

      Đường Tiểu Duy từ từ theo phía sau , bĩu môi lầm bầm: "Người đàn ông của đến đón , ngay lập tức quên em."

      Phương Đạc nhìn Đường Tiểu Duy yên lặng theo phía sau lưng, phát thấp giọng nhắc tới cái gì, buồn cười hỏi: "Bảo bối, làm sao lại xụ mặt như vậy?"

      Còn phải bởi vì sao! Đường Tiểu Duy thầm nghĩ.

      "Nhìn xem khuôn mặt nhắn cau mày của em này, lẽ nào là Khổng Địch khi dễ em?" Mặt Phương Đạc đầy ý cười.

      " ấy ." Đường Tiểu Duy suy nghĩ ra, sau mới chợt thấy lời này rơi vào trong tai người khác có bao nhiêu mập mờ.

      Mặc dù Phương Đạc vẫn mặt mày hớn hở, nhưng nhiệt độ trong mắt quả thực thấp ít, dừng chút, : "Ai khi dễ Tiểu Duy vậy, với Phương, ra tay giúp em."

      Đường Tiểu Duy nghiêng đầu hỏi: "Thực ?"

      "Ừ." Phương Đạc kiên định gật đầu.

      "Khi dễ tôi là năm miếng thịt bò và ngựa ô." Đường Tiểu Duy nghiêm túc chuyện.

      Phương Đạc sửng sốt, thế này là thế nào? "Bảo bối... Có thể chọn người ?"

      Khổng Địch đứng ở bên cạnh ha hả cười rộ lên, đưa tay phải ra ôm bả vai của Đường Tiểu Duy, mang theo vừa vừa với Phương Đạc: "Đứa này vẫn luôn người khác lòng dạ hẹp hòi, ra chính em ấy cũng hẹp hòi." xong cúi đầu nhìn Đường Tiểu Duy trong khuỷu tay: "Bé cưng, chúng ta cần phải theo chân bọn họ so đo tính toán."

      Phương Đạc nhìn khớp xương ngón tay ràng dài vai Đường Tiểu Duy, nghe lời của Khổng Địch, nhúc nhích hồi lâu, đến khi hai người kia cách càng ngày càng xa sau, mới bước rất nhanh đuổi theo, sau đó đập hai cái ở chỗ xương bả vai bên trái của Khổng Địch, "Lần sau ra ngoài với tôi tiếng, hôm qua tìm cậu nửa đêm."

      Động tác của Phương Đạc giống như vô tình, nhưng đối với Khổng Địch chính là rất đau, nơi bị thương của Khổng Địch bị Phương Đạc tập kích, rên tiếng, chỉ nhíu mày, sau đó nhếch miệng : "Được."

      Đường Tiểu Duy tưởng rằng Phương Đạc có đụng tới nơi bị thương của Khổng Địch, nhưng khi phát Khổng Địch hơi nhíu chân mày nổi giận, tiến lên muốn đánh Phương Đạc, Khổng Địch nhanh tay nhanh mắt ôm hông của , Đường Tiểu Duy nhốn nháo quơ quả đấm về phía Phương Đạc muốn tránh thoát khỏi ràng buộc, lại bị Khổng Địch ôm chặt, Khổng Địch an ủi: "Được rồi, được rồi, có chuyện gì, Phương Đạc biết. "

      Phương Đạc dậm chân né khỏi Đường Tiểu Duy: "Ai ui, bảo bối, làm gì sai sao, tại sao lại đánh ?"

      Phương Đạc những tức giận, mà còn cảm thấy Đường Tiểu Duy rất hài hước, nhìn cười vui sướng.

      Đường Tiểu Duy căm tức Phương Đạc hồi sau đó liền để ý tới nữa.

      Kế tiếp, Khổng Địch và Đường Tiểu Duy lên xe của Phương Đạc, bởi vì có ba người, nên Khổng Địch lấy hai cái xe thể thao kia, Phương Đạc ngựa quen đường cũ lái xe đưa Đường Tiểu Duy về nhà trước, sau đó chở Khổng Địch rời .

      Điều khiến Đường Tiểu Duy thất vọng là, lúc Khổng Địch rời chỉ mỉm cười tạm biệt với .

      Cuộc sống của bọn họ hoàn toàn giống nhau, cho nên lần gặp mặt tiếp theo là khi nào cũng biết, có số điện thoại của Khổng Địch, Khổng Địch cũng có số điện thoại của , hoàn toàn thể liên lạc được.

      Trong trường học, nếu như Nhậm lành bệnh, Khổng Địch cũng dạy thay.

      Nếu như Khổng Địch muốn tìm , có thể tới nhà hoặc trường học, thế nhưng Đường Tiểu Duy biết, tới.

      Nếu như Đường Tiểu Duy muốn tìm , chỉ có thể thông qua Đường Lâm, mà khả năng Đường Lâm giúp hầu như là con số .

      Xem ra, cho dù bọn họ từng hoạn noạn có nhau, từng thân mật khăng khít, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là tình cờ gặp nhau...

      --- ------ ----- tôi là đường phân cách tình cờ gặp nhau --- --------

      Mặc dù Đường Tiểu Duy là học sinh có vấn đề, nhưng vấn đề của đều là vấn đề , tổng thể mà vẫn là tốt, chưa từng suốt đêm về, cho nên lần này hơi nắm chắc được Đường Lâm trừng trị như thế nào.

      Cẩn thận mở cửa, ló đầu ra nhìn phát phòng khách bóng người, lại rón rén đến phòng ngủ, phát Đường Lâm ngủ.

      Tiếng cửa mở của đánh thức Đường Lâm, Đường Lâm ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Duy, lẩm bẩm : "Tiểu Duy, mấy giờ rồi?"

      Đường Tiểu Duy nhìn đồng hồ treo tường chút, trả lời: "Hai giờ chiều. "

      Đường Lâm lấy tay vỗ vỗ cái trán, làm cho bản thân tỉnh táo chút, sau đó ngồi xuống mặc quần áo: "Em ăn cơm chưa? Ngày hôm qua trở về có đánh thức em hay ?"

      Đường Tiểu Duy vừa nghe, biết Đường Lâm trở về lúc nửa đêm, hơn nữa còn biết chuyện đêm về, đây vốn là việc vốn nên vui vẻ, thế nhưng trong lòng Đường Tiểu Duy có chút được tự nhiên, cảm thấy Đường Lâm càng ngày càng quan tâm : "Ngày hôm qua, mấy giờ chị trở về?"

      "... Bốn giờ." Đường Lâm vừa mặc quần áo vừa .

      "Đường Lâm, chị thể sa đọa như vậy nữa, chị cứ tiếp tục như vậy, cụ ông sớm muộn gì cũng bị chị làm tức chết. " Đường Tiểu Duy cau mày: "Gia yến lần trước chị trở về, ông nội còn hỏi về chị đấy. "

      "Ông ta hỏi cái gì?"

      "Hỏi lúc chị làm xằng bậy ở bên ngoài có là người của nhà họ Đường hay ."

      " có ai biết chị là cháu của ông ta, ông ta cần cảm thấy mất mặt." Đường Lâm trợn mắt cái, giọng ác liệt.

      "Đường Lâm, chị đừng giày xéo mình như vậy. " Đường Tiểu Duy mở to mắt vô tội nhìn Đường Lâm, mặt mang theo đau lòng.

      "Cái gì gọi là giày xéo chính mình? Chị đây là hoạt động xã giao bình thường. Con nít biết cái gì." Đường Lâm vào phòng vệ sinh rửa mặt.

      "Nhà ai hoạt động xã giao bình thường mà ngủ với hết người đàn ông này đến người đàn ông kia?" Đường Tiểu Duy theo chị tới cửa phòng vệ sinh.

      "Mẹ kiếp, em học lời này từ ai?" Đường Lâm miệng đầy bọt xà phòng: " lâu chị chưa sinh hoạt, đừng có nắm lấy thả chút chuyện này của chị."

      "Vậy ngày hôm qua chị đâu bốn giờ mới về." Đường Tiểu Duy cứng cổ hỏi.
      Hale205Iluvkiwi thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Bạn trai tin đồn

      Editor: Âu Dương Lạc Cửu


      Đường Lâm nhìn Đường Tiểu Duy hồi lâu, thấy chút dáng vẻ muốn nhượng bộ, súc miệng vài lần sau đó thở dài : "Chị chịu thua em rồi... Ngày hôm qua chúng ta vốn hẹn bọn Phương Đạc chơi đánh bài, nhưng mà Khổng Địch vẫn tới, Phương Đạc lập tức gấp gáp, đến nhà trọ tìm Khổng Địch phát có ai, gọi điện thoại tới nhà họ Khổng, họ cũng Khổng Địch trở về, Khổng Địch cũng là người ký quái, vậy mà lại mua điện thoại di động, liên lạc lập tức gặp khó khăn, mấu chốt người đàn ông, tìm được thôi, nhưng Phương Đạc lại gấp gáp, người kề cận Khổng Địch như thế, rốt cuộc chịu được, ép buộc chúng ta theo tìm, cuối cùng tra ra được xe của dừng ở bến tàu Vượng Thủy, đoán rằng có khả năng lên đảo, Phương Đạc liền gọi điện thoại đến khách sạn ở đảo Mặt Trăng, biết là ở bên đó, nghe còn dẫn theo đặt gian phòng, có người bả vai còn bị thương, người này biết lại tự giày vò cái gì nữa..."

      Đường Lâm nhìn Đường Tiểu Duy ngơ ngác hỏi: "Em có chấp nhận lời giải thích này ? Đường Tiểu Duy, em đừng làm phiền chị nữa, kể từ sau khi biết Khổng Địch mang theo đặt phòng khách sạn, lòng chị vẫn đau, nghe ấy bị thương, lòng chị đau giống như ngồi lửa nóng, này, em có nghe đấy? Đường Tiểu Duy em chưa bao giờ thích người, nên em biết loại cảm giác này, rất khó chịu, cho nên, chị chơi bên ngoài, chính là tự chữa lành vết thương của bản thân."

      Đường Tiểu Duy bĩu môi, thầm nghĩ, ngày hôm qua nhìn thấy Khổng Địch bị thương ở sau lưng cũng vô cùng lo lắng, nhưng quan trọng nhất là Phương Đạc biết cánh tay Khổng Địch bị thương, cho nên, ta cố ý, cái đồ tiểu nhân hèn hạ.

      Đương nhiên cũng gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ra ngoài, sau đó ngồi ghế sa lon nhúc nhích hồi lâu.

      tuyệt đối dám cho Đường Lâm biết 'Mướn phòng' cùng với Khổng Địch kia chính là , lại dám Khổng Địch bị thương cũng là vì cứu , Đường Tiểu Duy chắc chắn, ở trong lòng Đường Lâm, địa vị của Khổng Địch sớm vượt qua , hơn nữa Đường Lâm biết càng hy vọng người bị thương là .

      Khổng Địch mất tích đêm, Đường Lâm lo lắng theo tìm kiếm, mất tích đêm, Đường Lâm thân ái nhất cũng biết.

      biết gì, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, thế nhưng vừa nghĩ tới Khổng Địch, lại cảm thấy tràn đầy, cảm giác phức tạp mà Đường Tiểu Duy sống gần mười bảy năm chưa từng có.

      Đường Lâm theo cả đời, chị sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, những lời này Đường Lâm với rất nhiều lần, thế nhưng Đường Tiểu Duy vẫn tin, bây giờ, rốt cục cũng tin.

      Khí trời dần lạnh, Đường Lâm vì xinh đẹp mà ăn mặc mỏng manh, đối với Đường Tiểu Duy mà , Đường Lâm giống như trang phục mỏng manh người chị, làm chính bản thân chị ấm áp được, cũng làm Đường Tiểu Duy ấm áp được nữa rồi.

      --- ------ --- tôi là đường phân cách Đường Tiểu Duy thất vọng về Đường Lâm --- --------

      Thứ hai, lúc Đường Tiểu Duy tới trường, reo chuông tiết tự học, bước nhanh vào phòng học, đẩy cửa ra, cảm thấy bầu khí trong phòng học có chút quái dị, ánh mắt của các bạn học gần đó nhìn mang theo ít tìm tòi nghiên cứu, bảng đen biết vì sao lại có đám người vây quanh, ríu rít thảo luận cái gì, thấy tới, đều ngậm miệng nhìn , vẻ mặt Đường Tiểu Duy khó hiểu: "Nhìn tớ để làm gì?"

      người chuyện, chỉ có Lưu Ân Kỳ chạy tới, kéo tay áo Đường Tiểu Duy : "Cậu nhìn bảng đen ."

      Đường Tiểu Duy liếc nhìn nơi mà đám người kia vây quanh, bảng đen bình thường là nơi viết bài tập và để tổ trực nhật dùng, từ trước cho tới bây giờ Đường Tiểu Duy đều để ý tới, lần này ngược lại tò mò, chen vào từ khe hở giữa đám người, nhìn thoáng qua, lập tức phát hỏa, chặn lại xé xuống: "Cái này ai làm?"

      bảng đen dán tờ giấy, là tờ giấy tiếng của Đường Tiểu Duy, mấu chốt là tờ giấy có gì, chỉ là chữ tờ giấy rất bắt mắt.

      'Khổng Địch, tôi muốn hẹn hò với . '

      'Buổi chiều tan học, gặp ở cửa sau trường học.'

      Quan trọng hơn nữa là, những chữ này cũng có vấn đề gì, bọn họ muốn nhìn nhìn, cần che che giấu giấu, nhưng hành vi vô sỉ dán vật riêng tư của Đường Tiểu Duy lên bảng để mọi người mua vui thảo luận, đối với là trắng trợn khiêu khích.

      Đương nhiên có người trả lời câu hỏi của .

      Đừng nhìn Đường Tiểu Duy bình thường giống như quả hồng mềm, dáng vẻ dễ thương khả ái, khi tức giận cũng rất kinh khủng, mặt lạnh nhìn mọi người: "Chúng ta phải chỉ hẹn hò thôi sao, thích soi mói chỗ nào?" nhìn gần đó đều là ít nữ sinh chỉ trỏ, cười giễu cợt tiếng, xoay người dán tờ giấy vào giữ bảng, nơi vô cùng bắt mắt: "Cho các cậu xem đủ đấy."

      Tất cả mọi người gì, có ít nữ sinh hừ vài tiếng rồi trở về chỗ ngồi, trong nhất thời phòng học khôi phục như bình thường, mọi người im lặng bắt đầu tự học, chỉ là bầu khí còn có chút quái dị.

      "Đường Tiểu Duy, cậu khốc liệt như vậy rất khó kết bạn." Đường Tiểu Duy mới vừa ngồi vào chỗ ngồi, Lưu Ân Kỳ lập tức quay đầu với .

      Đường Tiểu Duy lời nào, chỉ im lặng.

      Trác Hoan cúi đầu học tập, tựa như hết thảy đều có quan hệ gì với cậu.

      Tiết 1: Tiếng chuông học vang lên, rất khéo tiết này vẫn là lớp ngữ, Nhậm mang cặp mắt kiếng dầy chậm rãi tới, hoàn toàn liếc mắt đến bảng đen, giảng bài khoảng gần nửa giờ xoay người viết lên bảng, vừa quay đầu lại càng hoảng sợ, đẩy kính mắt cái dán mặt vào bảng đen, nghiêm túc nhìn tờ giấy kia, nhìn từ xuống dưới lần, cuối cùng con mắt dưới cặp mắt kiếng lên vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy, tiểu quỷ họ Đường trời phái tới dằn vặt lại hẹn hò với Khổng Địch?

      "Đường Tiểu Duy, chứ?" trừng con mắt bị cận tản ra ánh sáng hỏi.

      "..." Phụ nữ trung niên cũng nhiều chuyện như vậy? Đường Tiểu Duy ngơ ngác nhìn đáp.

      "Khổng Địch thích loại chuyện này? Truyền giấy?" Nhậm lẩm bẩm trong miệng quay đầu lại nhìn tờ giấy kia chút: "Trách được con của mình hẹn cậu ấy nhiều lần như vậy mà cậu ấy vẫn đồng ý, ra là thích kín đáo..."

      "..." Bạn học cả lớp đều cạn lời rồi.

      việc còn lâu mới có thể kết thúc, chỉ mấy ngày, lời đồn Đường Tiểu Duy lớn mật tỏ tình trong lớp, len lén hẹn hò với thầy giáo dạy thay ở cửa sau trường học nổi lên bốn phía, trong chốc lát, thành nhân vật tâm điểm của trường trung học, chuyện này cũng trở thành đề tài chuyện trong giờ học và sau khi tan học của các học sinh.

      Mà người có liên quan, Khổng Địch và Đường Tiểu Duy, người thần bí chẳng bao giờ xuất , người vẫn sinh hoạt như cũ thèm để ý đến chút nào.

      Thế nhưng, cuối cùng vẫn có người để ý, hôm nay chủ nhiệm lớp gọi Đường Tiểu Duy vào trong phòng làm việc.

      "Đường Tiểu Duy, em là học sinh vừa mới chuyển tới trong học kỳ vừa rồi, hiểu biết của tôi đối với em cũng nhiều, lần trước họp phụ huynh, phụ huynh của em cũng đến, lần này xảy ra chuyện như vậy, có thể gọi phụ huynh nhà em tới chuyến hay ?" Chủ nhiệm lớp lời thấm thía.

      "Lần này là chuyện gì ạ?" Đường Tiểu Duy hỏi.

      Chủ nhiệm lớp dừng chút, văng ra hai chữ: " sớm."

      Mấy ngày nay tuy Đường Tiểu Duy tỏ ra để bụng, nhưng bị các loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hoài nghi đập thẳng vào, rất khó chịu, vì vậy ngay sau khi chủ nhiệm lớp xong cũng có chút mất hứng, trong lòng dùng sức thầm: 'Sớm em ấy, chỉ có tôi thích người kia thôi, điều quan trọng là người kia cũng có ý tứ này, hai chúng tôi hẹn gặp lần, tại sao lại chụp cái mũ sớm đó cho tôi chứ.'

      "Chiều nay ! Tôi có lớp." Chủ nhiệm lớp nhìn thời khoá biểu của mình, bắt đầu định thời gian.

      " ơi, người nhà của em tới được. " Đường Tiểu Duy .

      "Lần trước họp phụ huynh em cũng như vậy, rốt cuộc là bận cái gì chứ, làm sao lại tới được?" Chủ nhiệm lớp hết sức vừa lòng với câu trả lời của Đường Tiểu Duy.

      " rất bận, mỗi ngày em đều thấy được bóng người của bọn họ."

      "Bận rộn đến mức quan tâm đến con cái? Xem ra tôi cần phải chuyện với cha mẹ em chút..." Chủ nhiệm lớp nhíu mày, sau đó khoát tay: "Chiều nay cá nhân tôi đến là được, em ra ngoài . "

      Đường Tiểu Duy vô cùng buồn bực ra khỏi phòng làm việc, chuyện này nhất định thể cho Đường Lâm, nếu ... Chị ấy biết chuyện xấu giữa và Khổng Địch, chẻ ra hai nửa mới là lạ, trong nhà cũng nhất định , gậy của ông cụ trong nhà có thể làm bay thẳng tới Nam Cực.

      Xem ra, chỉ có thể kéo dài.

      Ngày đầu tiên, Đường Tiểu Duy nhà của có người.

      Ngày thứ hai, Đường Tiểu Duy nhà của có người.

      Ngày thứ ba, Đường Tiểu Duy chờ chút.

      Ngày thứ tư, Đường Tiểu Duy tiếp tục chờ.

      ...

      ...

      Vì vậy, tháng mười hai chậm rãi đến, trời đông giá rét vẫn đè ép được cơn tức của giáo, chủ nhiệm lớp hạ tối hậu thư: "Đường Tiểu Duy, nếu ngày mai phụ huynh của em đến, em cũng cần đến nữa."

      Vì vậy, Đường Tiểu Duy buồn khổ kéo dài nổi nữa.

      Thế nhưng, kéo dài được cũng phải kéo, so với chủ nhiệm lớp, Đường Lâm và ông cụ còn kinh khủng hơn.

      Ngày hôm sau, Đường Tiểu Duy kiên trì đến trường học, ăn xong cơm trưa, buổi chiều tiết 1: Lớp tự học, chủ nhiệm lớp vào phòng học, thẳng đến chỗ Đường Tiểu Duy: "Đường Tiểu Duy, phụ huynh của em đâu?"

      "À... giáo..."

      Đường Tiểu Duy tội nghiệp chớp chớp mắt to làm bộ đáng .

      "Còn nhớ ngày hôm qua tôi cái gì ?" Khuôn mặt chủ nhiệm lớp dữ tợn, nhìn bán manh.

      Đường Tiểu Duy gật đầu: "Nhớ kỹ... Nhưng mà..."

      Nhìn ánh mắt lạnh lùng của chủ nhiệm lớp, trong lòng Đường Tiểu Duy thở dài, xem ra hôm nay khó thoát khỏi cái chết, vì vậy thu dọn túi sách, chuẩn bị về nhà, dù sao cũng phải là lần lần hai, Đường Tiểu Duy cảm thán chút, tâm trạng cũng thay đổi gì lắm, lúc mới vừa kéo khóa túi sách: "Cốc cốc " tiếng đập cửa vang lên.

      Chủ nhiệm lớp hô tiến vào.

      Cửa bị đẩy ra nhàng, người đứng ở cửa, trong chốc lát phòng học sáng chói lọi.

      "Chào , tôi đến họp phụ huynh cho Đường Tiểu Duy." 'Ánh sáng chói lọi' ở cửa mở miệng, Đường Tiểu Duy cảm thấy ánh sáng chói lọi đến mức muốn chọc mù mắt người ta rồi, lâu thấy, đột nhiên lại xuất , hơn nữa lại xuất trong thời khắc cứu mạng, trong phút chốc Đường Tiểu Duy có loại xúc động muốn khóc.

      "Em là gì của Đường Tiểu Duy?" Tuy tuổi tác của chủ nhiệm lớp , nhưng bởi vì là giáo viên ưu tú từ trường học khác điều tới, cho nên vẫn quá quen thuộc đối với nhân vật quan trọng năm đó của trường học.

      'Ánh sáng chói lọi' nhìn Đường Tiểu Duy chút, mỉm cười, ra bốn chữ: "Bạn trai tin đồn."

      "A?" Chủ nhiệm lớp trung niên ràng theo kịp xưng hô dũng mãnh của thanh niên thời đại.

      "Chính là đối tượng sớm của Đường Tiểu Duy, Khổng Địch." 'Ánh sáng chói lọi' tốt tánh giải thích lại lần.

      "Trong tin đồn..." Đường Tiểu Duy lẩm bẩm, cũng muốn làm cho chủ nhiệm lớp hiểu lầm thêm cái gì nữa, nếu ... Cái này mà ồn ào đến nhà, người bi thảm chính là .

      Khổng Địch giải thích nhiều lập tức theo chủ nhiệm lớp phòng làm việc, lúc vẫn quên quay đầu lại nháy nháy mắt với Đường Tiểu Duy.

      Trong phút chốc phòng học ồn ào hẳn lên, Đường Tiểu Duy lại thành tiêu điểm mà ánh mắt bốn phương tám hướng bắn phá tới.

      "Đừng chuyện, vào học." Tiếng trong trẻo lạnh lùng của Trác Hoan vang lên vô cùng ràng trong phòng học.

      Ngay tức khắc, phòng học yên tĩnh lại.

      Dù sao đều những học sinh học tập, rất nhanh tiến vào trạng thái nghiêm túc. Có thể Đường Tiểu Duy yên tâm như vậy, bởi vì tại bạn trai tin đồn ở trong phòng làm việc của giáo viên.

      Mà trong lòng lại có loại cảm xúc khác thường gây rối, chỉ bởi vì lâu gặp Khổng Địch, bây giờ lại gặp mặt nữa rồi.
      Hale205Iluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :