1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 271 : Đàm tổng đại nhân an phận thủ thường để bảo tồn thực lực (1)

      điện thoại xong Đàm Dịch Khiêm xoay người lại.

      Hạ Tử Du tay cầm áo khoác tây trang và mỉm cười nhìn .

      Đàm Dịch Khiêm tới, thân mật vịn lấy bả vai Hạ Tử Du hỏi, "Bắt đầu biết học nghe lén điện thoại từ khi nào vậy?"

      Hạ Tử Du xoay người , "Ai cố ý nghe lén chuyện hồi nào chứ? Tại em thấy là số của Aston gọi tới nên lo lắng cho thôi."

      Hạ Tử Du như thế dĩ nhiên là thừa nhận nghe được nội dung cuộc chuyện giữa Đàm Dịch Khiêm và Aston rồi.

      Đàm Dịch Khiêm cười nhạt, "Bà xã, em có thấy sợ ?"

      "Còn lâu em mới sợ á, em chính là mẹ của đám con , nếu như dám đắc tội với em, tương lai chắc chắn mấy đứa giúp em đòi lại từ chỗ thiếu phân." xong Hạ Tử Du vòng tay ôm lấy thắt lưng Đàm Dịch Khiêm còn vẻ mặt vênh vênh vô cùng đắc ý.

      Đàm Dịch Khiêm âu yếu hôn lên trán Hạ Tử Du thương , " muốn lấy lòng em còn kịp, nào dám đắc tội với em chứ."

      Hạ Tử Du ngẩng đầu , "Tin rằng cũng dám!"

      . . . . . .

      Cả hai cùng vào trong phòng khách, ông bà Đàm ngồi sofa trò chuyện tán gẫu.

      "Dịch Khiêm, về rồi à. . . . ."

      "Dạ."

      Ngoài Hạ Tử Du ra, hầu như thái độ của Đàm Dịch Khiêm dành cho bất kỳ ai đều chỉ có lạnh lùng.

      "Đúng lúc muốn thương lượng với các con chuyện, con và Tiểu Du đều ngồi xuống !" Người lên tiếng chuyện là ông Đàm.

      Hạ Tử Du nghe xong liền kéo theo Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ghế sofa.

      Ông Đàm từ tốn , "Ngày hôm qua mẹ của Kình Phàm gọi điện thoại sang cho mẹ con, ngỏ lời muốn mời ba mẹ sang London du lịch chuyến, sẵn tiện cũng muốn giới thiệu cho chúng ta biết về gia đình họ Quý của họ."

      Hạ Tử Du , "Đây cũng là buổi ra mắt giữa người lớn với nhau, cũng là chuyện tốt đó ạ!"

      Bà Đàm từ ái cười cười, "Ba mẹ cũng dự định là chuyến, dù Kình Phàm có tốt thế nào nữa hoàn cảnh gia đình của nó chúng ta cũng cần nên phải hiểu chút. . . . ."

      Hạ Tử Du hỏi, "Ba mẹ à, ba mẹ có muốn tụi con cùng với ba mẹ hay ạ?"

      Ông Đàm lắc đầu, "Việc trong công ty Dịch Khiêm rất bận rộn, còn con phải chăm sóc cho tụi , dĩ nhiên là cần hai đứa theo ba mẹ đâu. Ba mẹ cũng chỉ là báo với các con biết tiếng. . . . Có lẽ ba và mẹ ở lại London khoảng mười ngày hay nửa tháng, ngày mai lên đường, các con thấy có vấn đề gì ?"

      Hạ Tử Du lắc lắc đầu, " có vấn đề gì đâu ạ, đến London cũng xem như là du lịch, người lớn tuổi đây đó nhiều chút đối với sức khỏe cũng rất tốt . . . Ba mẹ hãy yên tâm ạ, con chăm sóc tốt cho mấy đứa ."

      Khuôn mặt hòa ái của ông Đàm chuyển sang nhìn con trai, "Dịch Khiêm con thấy thấy thế nào?"

      Đàm Dịch Khiêm hờ hững đáp lại, "Tùy mọi người !"

      "Vậy tốt, ngày mai ba mẹ chuẩn bị London. . . .Tiểu Du à, những lúc mẹ có ở nhà có thể con vất vả hơn đấy, chăm sóc con cái là quan trọng nhưng đừng nên làm việc quá sức mình, việc gì có thể bảo người giúp việc làm cứ giao lại cho bọn họ làm , có biết ?" Bà Đàm yên tâm dặn dò.

      "Dạ, con biết rồi ạ."

      . . . . . .

      Tối đến, Hạ Tử Du dỗ Liễu Nhiên ngủ xong rồi về lại phòng.

      Vừa mở cửa ra, Hạ Tử Du suýt nữa hô to cứu mạng, "Đàm Dịch Khiêm! !"

      Bạn Đàm nào đó vô cùng bình thản ung dung từ phòng tắm ra toàn thân dính đầy bọt nước, liếc mắt nhìn vợ hỏi, "Sao vậy?"

      Hạ Tử Du vội vàng xoay người khóa trái cửa phòng lại, lấy hai tay bịt kín mắt mình ngượng ngùng , " mau. . . . Mau mặc áo ngủ vào nhanh lên . . . .Thiệt là. . . ." (chùi ui, bộ nào giờ chưa nhìn thấy hử, đúng là….hết )

      thể tưởng tượng được, mặc gì cả mà lại cứ thế từ phòng tắm ra ngoài, tuy rằng dáng người cùng màu da của có chỗ nào để chê hết. . . . . . .

      Đàm Dịch Khiêm híp lại đôi mắt ranh mãnh quan sát vợ mình, "Đến bây giờ rồi mà em còn xấu hổ nữa sao?"

      Hạ Tử Du len lén nhìn về phía người nào đó qua khe hở những ngón tay , " là cái đồ lộ liễu biết ngượng, mau mặc quần áo vào ! !"

      Sở dĩ Đàm Dịch Khiêm để mình trần ra ngoài là bởi vì có tìm thấy cái áo ngủ của mình để ở trong phòng, ngẫm nghĩ cả hai cũng là vợ chồng rồi có gì đâu cần phải che giấu, cho nên trực tiếp cứ để thế mà ra ngoài. vốn nghĩ người phụ nữ của mình hẳn sớm quen thuộc cơ thể của mình rồi chứ, cũng thấy có gì bất ổn, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đó của , ngược lại càng thêm có húng thú muốn trêu chọc .

      Đàm Dịch Khiêm lập tức về phía Hạ Tử Du, môi nở nụ cười tinh quái , "Bà xã, tìm thấy cái áo ngủ đâu cả, hay em giúp tìm thử xem nó ở đâu."

      Hạ Tử Du vươn tay chống đỡ lồng ngực Đàm Dịch Khiêm, "Được, em tìm cho , đừng dựa vào em gần quá như vậy á . . . ." Trời ạ, có đôi lúc phụ nữ cũng thể nào tự chủ được có đúng hay à. . . . . .

      "Bà xã. . . . ."

      "Ái, đừng gọi em. . . . . ."

      Thốt xong câu đó, Hạ Tử Du liền đẩy Đàm Dịch Khiêm ra rồi vội vàng xông tới tủ treo quần áo trong phòng, nhanh chóng tìm kiếm phen, rốt cuộc cũng tìm được cho cái áo ngủ, hấp tấp đưa nó qua cho , "Nhanh mặc vào !"

      "Bà xã, hay là….Em mặc vào giúp !"

      "Còn lâu em. . . . . ."

      Nhưng kế tiếp, Đàm Dịch Khiêm kéo Hạ Tử Du vào trong lòng mình, hơi thở hấp dẫn mê hoặc phả lên vành tai , "Hay là em muốn nhìn như thế này hơn. . . . . ."

      "Em mới có biến thái như vậy đâu!"

      còn cách nào khác, Hạ Tử Du đành phải mặc áo ngủ vào cho Đàm Dịch Khiêm, bởi vì quá mức vội vàng hấp tấp vì thế những chiếc cúc áo cài lên cho đều nằm cái cái dưới, nhưng Đàm Dịch Khiêm vẫn làm thinh gì chỉ mím môi cười nhìn ngắm , dáng vẻ cực kì thích thú.

      Cuối cùng cũng xong rồi, Hạ Tử Du nén được thở phào hơi nhõm , " có thể ngủ được rồi đó, em còn có việc chút . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du lại hỏi, "Chuyện gì?"

      Hạ Tử Du đưa mắt nhìn sang phòng trẻ có hai đứa con trai cưng của mình ngủ, "Hai ông ‘trời con’ của có lẽ chút nữa dậy rồi, em phải đến trông chừng, nếu bọn chúng dậy nhìn thấy em khóc ầm ĩ lên cho mà xem."

      Vào buổi tối, đều phải cho hai đứa bú sữa rồi mới chịu ngủ, ngủ đến nửa đêm là phải rời giường cho chúng bú thêm lần nữa, cũng may hai đứa này an uống đều theo đúng giờ giấc chứ bằng làm cho thấy rất khó khăn khi chăm sóc chúng.

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên gò má Hạ Tử Du cái, hiếm thấy hề gây rối mà còn gật đầu dịu dàng , "Vậy ngủ đây, mau sớm về ngủ với !"

      "Dạ."

      Tối nay đột nhiên Đàm Dịch Khiêm ngoan ngoãn như thế, thực khiến Hạ Tử Du có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng vô cùng hài lòng, nếu như ứng phó hết rồi tới ứng phó đám con của nữa, có lẽ tinh thần và thể lực của cũng thể trụ nổi được như thế. . . . . .

      -------

      Sáng hôm sau, Hạ Tử Du cũng như mọi ngày thức dậy, nhớ đến sáng nay ông bà Đàm phải lên máy bay , Hạ Tử Du lập tức ngồi dậy liền bước xuống giường.

      Lúc Hạ Tử Du ngồi dậy mới phát hóa ra Đàm Dịch Khiêm cũng dậy rồi. . . .

      Theo thời gian làm việc trước giờ của Đàm Dịch Khiêm, lúc này hẳn là vẫn còn ngủ, Hạ Tử Du thấy vô cùng nghi hoặc. Ngay lúc này cửa phòng được mở ra, bóng dáng cao lớn tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm vào.

      Hạ Tử Du hỏi, "Ông xã, sao hôm nay dậy sớm vậy?"

      Đàm Dịch Khiêm thản nhiên trả lời, "Đưa ba mẹ lên máy bay."

      Hạ Tử Du ngại ngùng , "Ba mẹ chồng lên máy bay rồi á? Ối. . . . Vậy mà em cũng ngủ quên mất."

      Đàm Dịch Khiêm tới ngồi xuống mép giường, cười , " sao, em có sức rời giường hai ông bà ngược lại càng vui thích đấy."

      Sắc mặt Hạ Tử Du lập tức nhuốm đỏ, khó xử , " phải nên gọi em dậy chứ."

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên môi , "Ngoan, mặc quần áo vào lại tử tế , xuống lầu đợi em."

      "Dạ." Nhìn Đàm Dịch Khiêm ra khỏi cửa phòng, Hạ Tử Du mới phát giác ra mấy ngày nay Đàm Dịch Khiêm có cái gì đó rất kì quái.

      Dường như, mấy đêm gần đây hề chạm vào người , lại còn tự mình ngủ rất sớm. . . .

      Tối hôm qua nhìn thấy bộ dáng cuồng sắc tình đó của , còn tưởng rằng mình sắp phải phục vụ cho đại gia rồi, ai ngờ tối hôm qua lại ngủ sớm hơn mọi ngày mà suốt cả đêm còn rất an phận. . . . .

      Còn nữa, biết lúc này sắp thay quần áo lại còn biết điều tránh xuống dưới lầu trước, cái này. . . . Hình như rất giống với phong cách của Đàm đại nhân nhà mình ấy nhỉ!

      Nghĩ nghĩ, nhưng Hạ Tử Du vẫn nhanh chóng thay xong quần áo rửa mặt chải đầu xong đâu đó, kế tiếp sang phòng hai đứa con trai xem qua chút.

      Nhưng ngờ khi tới mới phát hai đứa con trai bảo bối của mình hề nằm ở trong nôi, đoán rằng có thể sáng nay Đàm Dịch Khiêm bảo người làm bế hai đứa ra ngoài chơi rồi, Hạ Tử Du dùng tốc độ nhanh nhất chạy ngay xuống lầu.

      "Ông xã, ông xã. . . . ."

      Hạ Tử Du sốt ruột mà hô hoán lên, vừa bước xuống bậc thang lầu lại đúng lúc nhìn thấy bà Hạ và dì Lưu mỗi người tay bế đứa dỗ dành chúng.

      Hạ Tử Du thở ra cũng đồng thời vui sướng hỏi, "Mẹ, dì Lưu. . . . Sao mọi người lại ở đây?"

      Bà Hạ nghiêng đầu lại, khuôn mặt vẫn là nụ cười từ ái , "Vừa sáng sớm nay Dịch Khiêm đón mẹ đến đây."

      Hạ Tử Du sửng sốt, "Hả?"

      Lúc này, Đàm Dịch Khiêm từ lầu hai xuống, người mặc bộ quần áo nhàng màu trắng, phía sau người hộ vệ xách theo vali hành lý.

      Hạ Tử Du hoàn toàn hiểu chuyện gì diễn ra, sững sờ gọi, "Ông xã. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm tới ôm Hạ Tử Du vào người dịu dàng hỏi, "Bà xã, ăn sáng chưa hả?"

      "Chưa. . . . ."

      " cùng ăn với em."

      Vừa xong Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du tới hướng phòng ăn.

      Hạ Tử Du vội quay đầu nhìn mẹ mình , "À mẹ, mẹ ngồi chơi lát ạ, con dùng xong bữa sáng rồi lên chuyện với mẹ."

      Bà Hạ mỉm cười gật đầu.

      Lúc vào phòng ăn, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Ông xã, hôm nay đến công ty sao, sao lại ăn mặc như thế này?"

      Đàm Dịch Khiêm thản nhiên trả lời, "Hôm nay có việc riêng."

      "Việc riêng gì cơ?" Đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi hộ vệ có xách theo cái vali hành lý, Hạ Tử Du lo sợ yên hỏi, " phải là lại muốn công tác nữa chứ?"

      Trời à, ba mẹ chồng đều sang rồi, nếu như cũng công tác, vậy có mình ở trong căn nhà này chẳng phải là buồn chán đến chết hay sao. . . . .

      Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh trả lời, "Ừm."

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 271 (2)

      Nghe Đàm Dịch Khiêm như vậy, Hạ Tử Du lập tức còn hăng hái muốn dùng bữa sáng nữa, chán nản ngồi phịch xuống ghế dựa cạnh bàn ăn, mím môi , "Mọi người ai cũng có thể mượn cơ hội để chơi, chỉ có mình em là phải ở lại trông nhà, chẳng có chút công bằng nào cả."

      Đàm Dịch Khiêm mỉm cười , "Vậy em muốn công bằng như thế nào?"

      Hạ Tử Du lên án , "Hừ, tới mới , còn chưa có dành thời gian cho tuần trăng mật chân chính của chúng ta nữa đấy! Lần chơi gần đây nhất, cũng chỉ có lần lừa em kết hôn thôi, mặc dù có ở lại Male chơi mấy ngày, nhưng đó được tính là tuần trăng mật chính thức đâu!"

      lòng cũng muốn nhắc tới chuyện cũ làm gì, dẫu sao công việc của đều luôn rất bận, cũng thể nào bỏ lại con lo, cả hai đương nhiên là thể nào cũng đến thế giới chỉ có hai người được. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt. . . . Là sinh nhật của , cầu xa vời để biết ngày sinh nhật của mình, cũng chỉ hi vọng có thể giống như thường ngày mỗi ngày đều có thể nhìn thấy , cùng gần gũi ở bên nhau. Nếu công tác rồi, trong căn nhà lạnh lẽo vắng ngắt này còn lại chỉ có mỗi mình mình mà thôi, cảm thấy rất đơn và tủi thân.

      Đàm Dịch Khiêm muốn lên tiếng giải thích, "Bà xã. . . . . ."

      Hạ Tử Du giận dỗi đứng bật dậy, "Được rồi, được rồi. . . . . chỉ cần cho em biết là phải mấy ngày thôi, em ngoan ngoãn ở nhà đợi về là được." Dù cho vui nhưng cũng phải tôn trọng , là vợ của phải biết thông cảm cho .

      Đàm Dịch Khiêm cũng đứng dậy theo, giọng từ tốn , "Theo tình hình này mà đoán, có lẽ là mười ngày hay nửa tháng gì đó!"

      "Cái gì? Mười ngày hoặc nửa tháng á?" Hạ Tử Du vừa nghe xong trong lòng chợt cảm thấy uất ức cực độ, "Đàm Dịch Khiêm, chỉ giỏi bỏ rơi em mà thôi, hừ, , . . . . .Cũng khỏi cần mấy lời căn dặn gì đó, em tự biết rồi, phải ngoan ngoãn ở nhà nha, được lung tung khắp nơi. . . . ."

      Nhìn khuôn mặt tức giận của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm nén được nhếch môi nở nụ cười.

      Ngay sau đó Hạ Tử Du lại ngồi phịch xuống cạnh bàn ăn, cầm lấy miếng bánh mì nướng người giúp việc mới vừa dọn lên cắn cái rồi nhai ngấu nghiến.

      Hạ Tử Du vốn nghĩ rằng Đàm Dịch Khiêm dài dòng nhắn nhủ vài ba tiếng, ai ngờ Đàm Dịch Khiêm cứ như vậy xoay người bỏ mạch.

      Khóe mắt nhìn thấy bóng lưng Đàm Dịch Khiêm thực rời , Hạ Tử Du càng thêm dùng sức ngấu nghiến miếng bánh mì nướng trong tay, miệng lầm bầm , "Cả ngày cứ thương mình nhất, nỡ xa mình. . . . . Bây giờ ngay, hừ! Đàm Dịch Khiêm, em chán ghét nhất, tốt nhất luôn đừng trở về nữa, còn lâu em mới thèm nhớ tới !"

      Hạ Tử Du vẫn chưa gặm hết miếng bánh mì nướng, trong đầu liền nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm công tác lần này thời gian có thể kéo dài tới mười ngày nửa tháng, liền đành lòng, vội bỏ lại miếng bánh mì nướng đứng bật dậy chạy tới phòng khách.

      Quả nhiên Đàm Dịch Khiêm còn ở trong phòng khách nữa, hai mắt Hạ Tử Du kiềm được mà đỏ hồng lên bước tới ngưỡng cửa.

      Cả hai kết hôn bấy lâu nay chưa từng rời khỏi nhà như vậy, nay đột nhiên phải công tác lâu như thế, sao có thể chịu được chứ. . . .

      Trong tầm mắt, là chiếc xe đỗ ở ngoài cửa lớn biệt thự, bóng dáng cao to của Đàm Dịch Khiêm đứng bên cạnh xe, hộ vệ đem hành lý bỏ vào cóp sau xe.

      "Tử Du. . . . ."

      Giọng của bà Hạ lúc này bất ngờ vang lên.

      Hạ Tử Du thu lại ánh mắt nhìn ở người Đàm Dịch Khiêm, xoay người tới gấn mẹ mình, "Mẹ. . . . ."

      Bà Hạ trông thấy tâm tình Hạ Tử Du có vẻ chán nản cùng hốc mắt ửng hồng, dằn được lo lắng , "Đứa ngốc, có phải là đành lòng hay ?"

      Hạ Tử Du hít hít mũi gật đầu, "Phải tới mười ngày nửa tháng đó ạ."

      Bà Hạ cười , " sao, có mẹ và dì Lưu thay nhau chăm sóc mấy đứa cho tụi con rồi, con và Dịch Khiêm cứ yên tâm mà chơi . . . ." Bà Hạ cho rằng Hạ Tử Du nỡ bỏ lại mấy đứa ở nhà mà chơi.

      Hạ Tử Du nghe hiểu, "Dạ?"

      "Hiếm khi thấy Dịch Khiêm có lòng như vậy, gác lại hết mọi công việc bận rộn ở công ty để cùng con du lịch cho khuây khỏa như vậy, mẹ thấy cũng rất mừng cho con."

      "Mẹ, mẹ . . . . Mẹ gì vậy?"

      "Bà xã, lên đường thôi. . . . ."

      Hạ Tử Du sững sờ ngước mắt lên nhìn tới Đàm Dịch Khiêm giờ phút này về phía .

      Đàm Dịch Khiêm tới trước mặt Hạ Tử Du, gõ gõ lên chóp mũi hơi ửng hồng của Hạ Tử Du, "Đồ ngốc, ông xã sao đành lòng bỏ lại em mặc kệ lo được. . . . Về sau đừng khóc nhè nữa, khó coi chết được."

      "Ông xã. . . . ."

      Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm ôm ngang eo bế Hạ Tử Du lên, "Lên đường thôi bà xã à!"

      -------

      Mãi đến khi bị Đàm Dịch Khiêm bế ngồi vào trong xe thế nhưng tâm trạng của Hạ Tử Du vẫn còn ngổn ngang trăm mối.

      Chừng mười phút sau, Hạ Tử Du ngồi ở trong lòng Đàm Dịch Khiêm mới hoàn hồn lại. . . . . .

      hỏi, "Hóa ra, công tác?"

      Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nhìn vợ , "Hôm nay là sinh nhật của bà xã , sao có thể nỡ lòng mà bỏ lại bà xã ở nhà mình được chứ?"

      " . . . . biết ư?" Hạ Tử Du thể nào tin nổi.

      Đàm Dịch Khiêm thâm tình chân thành , "Thời điểm kết hôn, từng hứa với em, về sau, mỗi cột mốc quan trọng trong cuộc đời này của em, đều ở bên cạnh và cùng nhau vượt qua với em. . . . . ."

      Nghe được những lời đầy tình cảm này của Đàm Dịch Khiêm, mũi Hạ Tử Du bỗng cay cay, sao dằn được cảm động."Nhưng hôm đó em nghe thư ký gần đây công việc của bận đến nỗi có thời gian mà, sao còn rảnh rỗi để nghỉ phép du lịch với em chứ?"

      "Muốn lấy lòng bà xã có gì mà giải quyết được." Chính khổ cho những nhân viên cấp cao ở công ty kia, có lẽ phải trọc đầu để xử lý những công việc mà chưa giải quyết xong.

      "Ông xã. . . . ."

      Hạ Tử Du lủi vào lòng Đàm Dịch Khiêm ôm siết chặt, " tốt. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên hàng mi dài mơ hồ còn vương ướt nước của Hạ Tử Du, "Vừa mới khóc?"

      Hạ Tử Du đánh lên người Đàm Dịch Khiêm, "Còn phải tại lừa em sao. . . . Tại em nỡ xa thôi. . . . ."

      "Đồ ngốc. . . . ."

      "Đúng rồi, mẹ ở nhà đó! !"

      "Là đón mẹ vợ tới đấy, những ngày sắp tới mấy đứa ở nhà có mẹ vợ và dì Lưu chăm sóc rồi."

      "Hóa ra là sớm có mưu từ trước. . . ."

      . . . . . .

      Bởi vì ngồi máy bay gia đình, cộng thêm suốt chặng đường đều thoải mái hưởng thụ dựa vào lòng Đàm Dịch Khiêm ngủ, vì vậy khi vừa xuống máy bay tinh thần của Hạ Tử Du có vẻ rất sảng khoái.

      Đàm Dịch Khiêm cho biết địa điểm nơi đến, bảo là muốn cho niềm vui bất ngờ. Vì vậy, sau khi bước xuống máy bay, đứng nhìn cảnh vật quen thuộc chung quanh mà quyến luyến thôi, hốc mắt ngay lập tức tràn ra nước, nghẹn ngào , " đưa em về lại thành phố Y sao. . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ôm em hỏi, "Em thích ?"

      Hạ Tử Du gật gật đầu, "Em rất thích. . . ." Những năm qua, vẫn luôn sống ở nước ngoài, từ lâu vẫn rất lưu luyến nơi này, chỉ vì nơi này từng là nơi mà lớn lên từ , hơn nữa còn là nơi mà họ được quen biết nhau. (chùi ui, nhớ làm gì cái nơi khiến mình đau khổ hở pé)

      Đàm Dịch Khiêm dắt tay Hạ Tử Du , " thôi. . . . . ."

      . . . . . .

      Khách sạn ‘Tứ Quý’ vẫn như cũ hề có gì thay đổi. Đứng tại nơi này, tất cả những gì từng xảy ra trong quá khứ đều lần lượt ràng ra ở trước mắt.

      từng rất sợ hãi khi nghĩ đến nơi này, vì mỗi lần hồi tưởng lại đều thấy đau đớn và muốn nhìn lại quá khứ. Nhưng hôm nay, những ký ức đó theo hạnh phúc kéo tới mà biến thành hồi ức tốt đẹp trong đầu . . . . .

      Phòng 1618. . . .

      Hạ Tử Du sững sờ liếc nhìn quanh bốn phía, ngỡ ngàng hỏi, " ngờ chẳng có gì khác so với những gì trong ký ức của em cả!"

      Đàm Dịch Khiêm đóng cửa phòng lại bình tĩnh , "Thời gian qua, vẫn luôn cho giữ lại căn căn phòng này."

      Hạ Tử Du xoay người lại nhìn hỏi, "Tại sao?"

      Đàm Dịch Khiêm trầm giọng , "Vì nghĩ rằng, đây là nơi có ý nghĩa kỷ niệm nhất của chúng ta."

      Nhớ lại dĩ vãng, Hạ Tử Du bỗng rũ xuống rèm mắt, "Trước kia là xấu. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm vòng hai tay lên ôm trọn lấy , "Cho nên mới hỏi em bây giờ có còn sợ hay ?"

      Hạ Tử Du từ từ ngước mắt lên, ngóng nhìn sâu vào mắt Đàm Dịch Khiêm hồi lâu, sau đó kiên định , "Em sợ. . . . Bởi vì em biết, nửa cuộc đời về sau bù đắp cho em."

      Đàm Dịch Khiêm thương hôn lên trán , nhàng kéo lại ôm vào trong lòng , "Những năm có em ở bên cạnh , cũng vẫn thường mình lui tới nơi này."

      Hạ Tử Du giọng lí nhí , " phải là nhớ em chứ?"

      Đàm Dịch Khiêm âu yếm nâng cằm Hạ Tử Du lên, "Em xem! !"

      Nhìn gương mặt điển trai nồng nàn tình cảm của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cảm thấy ngọt ngấy đến tận đáy lòng cười , "Đúng là như vậy rồi!"

      "Em mệt chưa, có muốn ngỉ chút hay ?"

      "Em ngủ được. . . ." bị vây trong trạng thái vui mừng cực độ làm sao mà ngủ được.

      "Vậy trò chuyện với em lúc, ngày mai chúng ta còn đến nơi nữa."

      Hạ Tử Du đột nhiên ngước mắt đưa tay ra trước mặt Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, nếu biết hôm nay là sinh nhật em rồi . . . . Vậy quà sinh nhật của em đâu?"

      vẫn ngây thơ giống như đứa con nít lớn, khiến người thích, nhìn thế này Đàm Dịch Khiêm khỏi mê mẫn, mấy giây sau mới trả lời, "Em nhìn sang đầu giường xem. . . . ."

      Hạ Tử Du liếc mắt nhìn tới đầu giường, ngay lập tức trông thấy có vô số hộp quà nằm ở đó.

      "Oa. . . . ."

      Buông Đàm Dịch Khiêm ra, Hạ Tử Du nhảy nhào lên giường, cầm lên từng món quà được đóng gói rất tinh xảo xinh đẹp, "Tại sao ở đây lại có nhiều quà như thế hả?" Hạ Tử Du đếm rồi lại đếm, những hộp quà lớn có chừng 28 phần, hình như vừa đúng với số tuổi của mình. . . . .

      Đàm Dịch Khiêm cười nhạt .

      Hạ Tử Du cảm động hỏi, "Ông xã, những món quà sinh nhật từ đến lớn đều bồi thường hết lần cho em sao?"

      "Em mở ra xem . . . ."

      "Dạ."

      Vui thích mà cầm lên những gói quà, ngay sau đó Hạ Tử Du mở ra từng món . . .

      Những món quà đó đều là dựa theo từng thời gian độ tuổi của ấy mà mua, mỗi món quà lần lượt được mở ra đều làm nhớ lại tuổi ấu thơ của mình, khiến tâm trạng giờ phút này bùi ngùi xúc động vô hạn. . . . . .

      Cho đến khi tới lượt mở món quà thứ 28, nín thở mà mở nó ra. . . . .

      Vốn tưởng rằng từ những niềm vui bất ngờ mà nãy giờ mang đến cho mình, trong món quà ở lần cuối cùng này chắc chắn còn tạo cho nhiều vui mừng ngạc nhiên hơn nữa. Nào ngờ, khi món quà ấy được mở ra lại làm cho sửng sốt ít, "Nước hoa?"

      Hạ Tử Du cầm lên chai nước hoa nghi ngờ nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, " biết em thích xài nước hoa mà."

      Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giường, ôm Hạ Tử Du vào lòng , "Em nhìn kỹ lại xem . . . . ."

      lọ nước hoa tinh xảo là nhãn hiệu ‘DX-2’. . . . . .

      Hạ Tử Du lập tức tỉnh ngộ, ". . . . ."

      Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm kéo ngã nhào xuống giường. . . .

      "Á . . . ."

      khàn giọng thào , "Bà xã, đến lượt em cho niềm vui bất ngờ rồi."

      . . . . . .

      Sau khi xong chuyện Hạ Tử Du mới biết, sở dĩ hai ngày trước Đàm đại nhân đây an phận thủ thường đó cũng chỉ là —— Để bảo tồn thực lực!

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 272 : thích em, muốn em…. (1)

      tới Đàm đại nhân, tuy mấy đêm liền dù dưỡng đủ sức, nhưng khi được nữa đường lại xảy ra chút chụt trặc, cũng may là kết quả cuối cùng vẫn làm cho cực kỳ hài lòng. . . . . .

      Khi đó Hạ Tử Du cảm thấy trời đất như bị đảo lộn, cả người bị đè lên giường, sau đó liền nghe thấy người đàn ông nằm người dùng nọi trầm khàn độc quyền của với , "Mấy hôm nay nhớ em muốn chết được. . . . . ."

      Động tác của Hạ Tư Du đơ ra mất lúc, giãy nữa nữa mà đưa hai tay lên vòng ôm chặt lấy cổ chồng mình, ngọt ngào , "Em cũng rất nhớ !" Nếu phải nghĩ rằng muốn công tác lâu như thế, cũng biết rằng giờ đây mình lại quyến luyến đến vậy, nỡ để rời khỏi giây phút nào. . . . . .

      Tròng mắt đen nhánh của Đàm Dịch Khiêm lóe sáng tia giảo hoạt xen lẫn dục vọng hỏi, "Vậy. . . . .Nước hoa?"

      Hạ Tử Du tất nhiên là hiểu ý, cầm lọ nước hoa lên ngượng ngùng , "Em vào phòng tắm, trở lại ngay thôi....."

      "Ừm. . . ."

      Đến lúc Hạ Tử Du bước ra từ phòng tắm Đàm Dịch Khiêm cởi sạch trần như nhộng, nhìn thấy Hạ Tử Du liền giống y như sói đói bổ nhào tới. (ối kinh nhể haha)

      Cái loại nước hoa DX-2 này quả nhiên là rất thú vị, hai người rất nhanh chóng động tình, hôn môi rồi lại vuốt ve…..

      Nhưng khi quần áo của Hạ Tử Du vừa mới được Đàm Dịch Khiêm cởi ra, cả hai đều phát ra chuyện rất nghiêm trọng . . . . .

      Hạ Tử Du yếu ớt , "Ông xã. . . .Thuốc có. . . . . Mà cũng có. . . . có áo mưa. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ảo não thầm rủa tiếng, "Chết tiệt! !"

      Hạ Tử Du bất đắc dĩ , "Ai bảo nghỉ phép đưa em chơi mà cũng chịu báo trước cho em tiếng, lầm cái gì cũng chuẩn bị được. . . . . ."

      làm nữa, vậy uổng công hai ngày hôm nay Đàm đại nhân dưỡng sức chỉ để chờ đợi ngày này, dĩ nhiên là muốn được quấn quýt thân mật với trận rồi. Còn làm tiếp, uống thuốc cũng có áo mưa. . . . Vậy hậu quả cũng là nghiêm trọng à.

      "Để bảo người của khách sạn mang lên." Đàm Dịch Khiêm chưa từ bỏ ý định đưa ra ý kiến.

      Hạ Tử Du lập tức kẹp chặt hai chân, "Em muốn. . . . . Mấy ngày tới đều phải ở lại khách sạn này, em muốn có mặt mũi để ra ngoài nhìn người khác đâu." Huống chi có ai mà biết thân phận tổng giám đốc Đàm của chứ. . . . . .

      "Bà xã, ra kinh nguyệt của em vừa mới hết lâu, hôm nay cũng có thể coi như là chu kỳ an toàn mà. . . . . Hẳn là sao đâu." Nếu như lúc này mà bắt Đàm đại nhân phải ‘thắng xe’ lại, vậy nhất định bị nội thương mà chết mất.

      Hạ Tử Du len lén nghiêng đầu nhìn cậu em phấn chấn ở nửa thân dưới của , có chút đành lòng nhưng vẫn có cách nào khác , " được, em muốn làm liều mạo hiểm như vậy đâu. . . . .Ông xã à, ráng nhẫn nhịn chút . . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm lại mắng thêm tiếng nữa, sau đó ngồi dậy bước xuống khỏi giường nhặt áo sơ mi ở dưới đất lên, vừa mặc vừa , "Vậy tự mình mua, vậy được hay chưa hả?"

      Hạ Tử Du nhìn khó chịu như thế, lại nghĩ đến vì sinh nhật của mà bỏ mặt cả công ty lớn, vì vậy chớp mắt nhìn đỏ mặt , "Vậy thôi được. . . Em ngoan ngoãn chờ về, nhanh về nhé!"

      Hạ Tử Du vừa dứt lời, bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm như bão tố rời khỏi phòng. (haha..pó tai, ối ta bùn ngủ qá nhưng fai nhai hết khúc này "=D")

      Lại đến sau khi Đàm Dịch Khiêm chạy hết cả con phố mua về đủ loại thuốc ngừa thai về xong, nhưng lúc về phòng lại thấy vợ mình ở đâu cả. . . . . .

      Đàm Dịch Khiêm liền phát hoảng, lo lắng gọi, "Bà xã, bà xã. . . . ."

      Lúc này, cửa phòng tắm bật mở ra từ bên trong, giọng mềm mại kiều của Hạ Tử Du vang lên, "Ông xã, em ở đây. . . ."

      Hạ Tử Du tựa người lên khung cửa người mặc cái áo sơ mi của , bởi vì cái áo cũng khá dài, có thể che hết những bộ phận quan trọng cơ thể , còn để lộ bờ vai trần xinh đẹp và đôi chân thon dài trắng nõn tỳ vết của mình trình diễn ra ở trước mặt . . . . . .

      còn cố ý làm tư thế cực kì quyến rũ, đẩy vai áo sơ mi của mình ra phía sau để lộ bờ vai đầy khiêu gợi. . . . .

      Đàm Dịch Khiêm như tin vào mắt mình mà nhìn tới , lại thấy khuôn mặt đỏ bừng chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi ra để cho nó dần dần tuột xuống, Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức nín thở hít mạnh vào hơi, xoang mũi hơi ngứa ngáy, suýt chút nữa bị sặc máu mũi.

      Kế tiếp Hạ Tử Du từng bước từng bước đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, ấn xuống giường rồi quyến rũ ngồi lên đùi sau đó kéo khóa quần của xuống. . . . . .

      Màn tiếp theo chính là hình ảnh Đàm đại nhân biến thân thành sói đói vồ lấy . . . . .

      Sau khi xong việc đó, Đàm đại nhân rất hài lòng mà nghĩ loại nước hoa DX-2 này đúng là cực phẩm, nên tìm lúc nào đó bảo cái tổng giám gì đó mang tới tặng thêm ít nữa mới được! !

      -

      Tại Luân Đôn.

      Đàm Tâm nhàm chán lật lật tờ báo trong tay, đột nhiên nhìn thấy tin tức về Đàm Dịch và Hạ Tử Du đến thành phố Y hưởng thụ thế giới của hai người. . . . . .

      Nhìn hai người ăn mặc nhàn nhã, hình ảnh tay trong tay tản bộ đường, vẻ mặt Đàm Tâm đầy mơ ước.

      Cái gì gọi là tình , đây mới chính là tình . . . . .

      Trong lúc Đàm Tâm cảm thán thôi giọng của đàn ông đúng lúc vang lên, "Bà xã, về rồi đây. . . . . ."

      Đàm Tâm ngước mắt thấy Quý Kình Phàm vứt cặp tài liệu trong tay sang bên về phía .

      Đàm Tâm hỏi, "Sao nay về sớm thế?" Hình như bây giờ mới có ba giờ chiều, bình thường Quý Kình Phàm năm giờ mới tan việc về nhà mà.

      Quý Kình Phàm làm ra dáng vẻ muốn ôm Đàm Tâm vào lòng, lại bị Đàm Tâm chặn lại trước, đứng lên đề phòng nghiêm mặt , "Đừng có ngả ngớn với tôi, hôm nay mẹ cùng ba mẹ tôi đến tháp cầu chơi rồi, cần phải diễn trò đâu."

      Quý Kình Phàm cũng thèm để ý đến phòng bị của , tới dứt khoát ôm chặt lấy cho bằng được, trầm giọng , "Dạo này thường nhau, em có nhớ ?"

      Đàm Tâm nhíu mày , "Này, bỏ tay ra!"

      " bỏ! !"

      " bỏ tôi kêu lên đấy !"

      "Gọi , dù sao hôm nay người lớn cũng có ở nhà, em có kêu đến rát cổ họng cũng có người dám lên tiếng đâu."

      ". . . .Buông ra!"

      Quý Kình Phàm nhân lúc Đàm Tâm giãy dụa kịch liệt tranh thủ hôn lên má cái rồi mới chịu buông ra.

      Đàm Tâm lấy tay lau lau chỗ nước miếng dính má mình, thẹn quá hóa giận , "Đồ lưu manh! !"

      Quý Kình Phàm thả người lên ghế sofa, nhếch miệng , " cũng muốn được lưu manh với em lần đấy!"

      ". . . . .Đồ vô sỉ!"

      Quý Kình Phàm cười mà .

      Đàm Tâm cũng ngồi xuống sofa đối diện với Quý Kình Phàm, nghiêm mặt , "Này, tôi có chuyện muốn với ."

      Quý Kình Phàm mong chờ nhìn Đàm Tâm, "Ừ, nghe."

      Giọng của Đàm Tâm chầm chậm vang lên, "Hai ngày nữa ba mẹ tôi về nước, tôi dự định cũng về cùng với hai người. . . . . ."

      Quý Kình Phàm nghe thấy thế liền nhíu mày, " phải em dự định ở đây rồi sao?"

      Đàm Tâm tức giận , "Tôi cũng giúp diễn xong rồi, hai chúng ta bây giờ ai thiếu nợ ai. . . . . Chỉ cần hai chúng ta phối hợp tốt, kể cả có xa nhau cũng thể khiến cha mẹ của cả hai bên nghi ngờ."

      Quý Kình Phàm hề suy nghĩ thẳng thừng từ chối, "Tôi cho phép em rời khỏi đây!"

      " cái gì?"

      Đôi mắt trước giờ vẫn luôn thờ ơ giờ đây lại tràn ngập ham muốn chiếm hữu của người đàn ông, " cho phép em rời khỏi đây!"

      Đàm Tâm tức giận đứng bật dậy, " dựa vào cái gì chứ?"

      Quý Kình Phàm cũng đứng dậy theo, ghịt lấy Đàm Tâm ôm vào trong lòng rồi gằn giọng , "Dựa vào việc tôi là chồng em!"

      " đừng có quên giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân. . . . ."

      Ngay lúc này, Đàm Tâm còn chưa dứt lời Quý Kình Phàm mãnh liệt hôn lên môi . Đầu lưỡi trơn trượt mạnh mẽ cậy mở hàm răng khép chặt của tiến thẳng vào quấn quýt chiếc lưỡi mềm mại và hương thơm ngọt ngào trong miệng , Quý Kình Phàm lựa chọn cách xử lý trực tiếp nguyên thủy nhất, bịt miệng Đàm Tâm lại để cách nào mở miệng ra những lời mà khong muốn nghe. . . . . .

      "Ưm. . . . Buông ra. . . . . ."

      Đàm Tâm dùng hết sức giãy dụa, cho đến khi gần như thể thở được nữa lúc này Quý Kình Phàm mới buông ra.

      Đàm Tâm thở hổn hên, hai gò má ửng hồng, nhìn sau đó muốn giơ tay lên tát cho cái nhưng ngờ lại vững vàng giữ chặt lấy cánh tay vừa vung lên của , dùng giọng nghiêm túc bình thường rất ít khi có với , "Đàm Tâm, quan tâm đến việc em biết hay là giả ngây giả dại, thích em, muốn em, muốn em sống cùng cả cuộc đời này.”

      Đàm Tâm giật mình ngây người đứng ngay tại chỗ bởi những lời của lúc này.

      ta ta thích mình. . . . .

      ngờ ta lại thích mình . . . . . .

      Tại sao?

      Bọn họ mới quen biết lẫn nhau thời gian hai tháng ngắn ngủi, làm sao ta có thể thích mình được chứ?

      Giây phút này, trong đầu lướt qua hình ảnh khi họ mới quen biết, thoáng qua những hình ảnh hỏi han ân cần thường ngày của dành cho , cũng lướt qua cả ánh mắt của mỗi lần nhìn . . . . . .

      biết thích người với chuyện thời gian quen biết chẳng có liên quan gì đến nhau nhiều lắm, cũng giống như tình mà nam nữ chính diễn trong phim Titanic vậy. . . . . .

      Dường như, tình cảm của sớm ràng, chỉ có mình vẫn tự mình dối mình. . . . . .

      ". . . .. . . ." Đàm Tâm sững sờ từng bước lui về phía sau, liên tục lắc đầu, "Chúng ta thích hợp, tôi thể ở bên được!"

      Quý Kình Phàm siết chặt cánh tay lạnh như băng của , ánh mắt áp sát gương mặt trắng bệch của , "Tại sao lại thích hợp?"

      Thời gian quay ngược lại về chín năm trước.

      Đêm hôm đó là buổi tối điên cuồng. . . . . .

      đứng ở góc tối, nhìn dựa vào người Robert.

      Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của , từng lời từng hành động cũng đều khiến cho rung động mãi thôi. . . . . .

      Trước đó, hề nghĩ tới rằng, lại có thể đối với người con chỉ mới gặp mặt lần đầu, thậm chí ngay cả chữ cũng chưa từng với nhau mà rung động.

      Sau đó, nhìn thấy Robert đưa lên chiếc taxi. . . . .

      Có lẽ là biết thái độ đối đãi với phụ nữ từ trước đến nay của Robert, theo sau. . . . . .

      Nhìn Robert dìu bước vào phòng. . . . . thừa nhận, nếu như đêm hôm đó phải bị rượu khống chế, có lẽ cho Robert cú đấm đáng nhớ nặng nề kia.

      Đêm đó rất say, lúc muốn đưa , ôm lấy . . . . . .

      Có lẽ là bởi vì trong mơ mơ màng màng tưởng nhầm là Robert, gò má ngượng ngùng của áp sát vào sống lưng của , cả người nóng rực. . . . . .

      Đêm hôm đó, cho đến khi trời sáng mới rời .

      . . . . . .

      Quý Kình Phàm như đắm chìm trong hồi ức chậm rãi , "Đêm hôm đó, em vẫn cứ kêu đau mãi. . . .Em , sau này em muốn trải qua chuyện như thế này nữa. . . . .Em còn , tương lai có thể lấy em được hay . . . . ."

      Mặc dù đêm hôm đó uống rất say, nhưng những ký ức trong đầu vẫn còn rất mới mẻ. . . . . .

      Mặc dù lúc nhớ lại chỉ có vài đoạn ngắn ngủ, cộng thêm đêm hôm đó rất tối, nhìn bất cứ cái gì. . . . Nhưng giờ phút này những lời lại đào xới lên những đoạn kí ức ngắn ngủi sống động và chân trong đầu . . . . . .

      nhớ, đêm hôm đó, "Robert" luôn cứ dỗ dành mãi. . . . . .

      còn hứa hẹn với rằng lấy , cho nên mấy năm qua đều cho rằng Robert phụ . . . . . .

      Ánh mắt Đàm Tâm dường như mất tiêu cự, ngây người sững sờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa lạ vừa quen trước mặt hỏi, "Tại sao lại biết những chuyện này?"

      Trong đáy mắt Quý Kình Phàm tầng tầng lớp lớp đều là khẩn cầu, khàn giọng , "Đêm đó vẫn cứ mãi dỗ dành em. . . . Em có còn nhớ hay ?"

      Đàm Tâm lại lùi về phía sau lần nữa, cho đến đến khi cả người chạm vào vách tường trắng phía sau, ". . . . . ."

      Sợ tâm trạng bị kích động, Quý Kình Phàm dám đến gần , mà chỉ thản nhiên , " bao giờ quên lời hứa hẹn với em, mấy năm qua, vẫn luôn hối hận vì có ở bên cạnh em. . . . Lúc em phá thai, cũng có mặt tại bệnh viện đó, nhìn dáng vẻ đau khổ khó chịu của em khi đó thế nhưng lại có chút dũng khí nào để đến gần em dù chỉ là bước. . . ."

      Đàm Tâm ngừng lắc đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước, nghẹn ngào thốt lên, ". . . .Đêm đó ở bên tôi chính là ?" Rất nhiều chi tiết đều cực kỳ chính xác, thậm chí khi kể lại tất cả, những thanh dịu dàng dỗ dành trong đầu lại giống với giọng của . . . . .

      "Đàm Tâm, Robert thể nào em, bởi vì cậu ta đối với em vẫn chỉ có áy nãy mà thôi. . . . ."

      Mặc dù càng ngày càng ràng, nhưng Đàm Tâm lại khó có thể chấp nhận được, " thể nào, thể nào. . . .Đêm đó phải là , chúng ta căn bản là quen biết. . . . . ."

      Quý Kình Phàm chậm rãi , "Nếu như em đồng ý, ngay bây giờ chúng ta có thể gọi điện thoại cho Robert để chứng ."

      ". . . .Tôi và chút quan hệ nào cả, gần đây chúng ta mới quen biết thôi. . . ." Đàm Tâm dường như chịu đả kích rất lớn, ngón tay bám chặt lên bờ tường trắng.

      " vẫn luôn luôn lưỡng lự, có nên với em hay . . . ."

      Đàm Tâm bịt hai tai lại, kích động , "Tôi muốn nghe . . . . Quý Kình Phàm. . . . đặt chuyện bậy ba . . . . lừa tôi. . . . . ."

      Quý Kình Phàm tới ôm ấn vào ngực mình.

      kịch liệt giãy dụa. . . . . .

      siết chặt lấy , vô hạn thương thốt lên, "Em có biết hay , chín năm trước, từng rất mong muốn được ôm em cái chặt như thế này. . . . . ."

      Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống như bão tố, ngừng tự lẩm bẩm, "Quý Kình Phàm. . . . dối. . . . lừa tôi. . . . . ."

      Quý Kình Phàm nhàng lau những giọt lệ lăn ra khỏi khóe mi , giọng nó càng lúc càng khàn , " vốn muốn ở bên cạnh đợi em tỉnh lại, nhưng nửa đêm lại nhận được điện thoại của mẹ , bà bà muốn đến gặp người cha mà chưa bao giờ gặp đó lần cuối, lúc ấy ba trong cơn nguy kịch. . . . Đợi đến lúc tình hình ba ổn định có quay lại tìm em, nhưng em về Los Angeless . . . Xin em hãy tin , chín năm qua, chưa có giây phút nào quên được em, rất nhiều lần muốn đến tìm em. . . . ."

      -

      Hai ngày sau, Đàm Tâm cùng hai ông bà Đàm lên máy bay quay về Los Angeles.

      Lần này, Quý Kình Phàm theo. . . Đàm Tâm chưa với ông bà Đàm , chỉ Quý Kình Phàm sắp tới phải đến nước nào đó công tác trong thời gian rất dài, mình ở London rất nhàm chán cho nên mới về Los Angeles ở với ba mẹ cho vui.

      Cũng trong lúc đó, Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm nghỉ phép cũng quay về. . . . . .

      Lúc nhìn thấy Đàm Tâm ở trong nhà, Hạ Tử Du sửng sốt mất lúc lâu, sau đó liền kéo tới phòng mình. . . . . .

      Vừa bắt đầu Đàm Tâm cũng gì, cho đến khi Hạ Tử Du nhắc đến ba chữ Quý Kình Phàm, Đàm Tâm gào khóc kích động thốt lên, "Từ nay về sau đừng nhắc đến cái tên đó nữa! !"

      Hạ Tử Du cũng biết Đàm Tâm và Quý Kình Phàm ở London xảy ra chuyện gì, chỉ đành phải an ủi Đàm Tâm, nhưng Đàm Tâm lại chẳng thêm gì cả. . . . . .

      Cho đến khi cảm xúc của Đàm Tâm ổn định lại, lúc này mới chậm rãi , " ta là tên khốn kiếp, ta cưỡng gian chị. . . . Chín năm trước. . . .Người ở với chị vào đêm đó là ta chứ phải là Robert. . . . ."

      Nếu như Hạ Tử Du hay biết gì về chuyện này, có lẽ căn bản nghe hiểu những lời đứt quãng này của Đàm Tâm về cái gì, thế nhưng khi Đàm Tâm mở miệng nhắc tới chuyện chín năm trước có lẽ cũng đoán được giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.

      "Chị là Quý Kình Phàm kể chuyện của chín năm trước cho chị nghe?"

      Mắt Đàm Tâm đẫm lệ liên tiếp gật đầu.

      "Cái tên Quý Kình Phàm đáng chết này, ta còn dám kể cho em biết nữa!"

      Đàm Tâm chợt ngước mắt nghi ngờ hỏi, "Tử Du, em cũng biết chuyện này sao?"

      Hạ Tử Du bắt đầu ấp a ấp úng, "Em. . . ."

      Đàm Tâm dường như thể tin nổi lắc đầu, "Tại sao ngay cả em cũng biết chuyện này?"

      "Em. . . . ."

      Đàm Tâm đau khổ cầm lấy tay Hạ Tử Du, "Chị muốn em ràng tất cả với chị. . . . . .Chị muốn biết tất cả những gì Quý Kình Phàm có phải là hay . . . . . ."

      Bị ép đến mức bất đắc dĩ, cuối cùng Hạ Tử Du đành kể lại cho Đàm Tâm biết mục đích chuyến đến Los Angeles lần trước của Robert. . . . . .

      Lại lần nữa biết được thực của chín năm về trước từ Hạ Tử Du, cả người Đàm Tâm chấn động nặng nề, sững sờ thốt lên, "Robert. . . . ngờ ấy lại giấu chị suốt chín năm nay. . . . . ."

      Hạ Tử Du nhàng an ủi , "Chị Tâm, sở dĩ Robert giấu chuyện đó là bởi vì ấy chưa điều tra ra được người năm đó là ai, ấy muốn làm tổn thương đến chị. . . . ."

      Đàm Tâm thêm gì nữa, đột nhiên lại nở nụ cười ngây dại.

      "Chị Tâm, chị có ổn ?"

      Lúc này Đàm Tâm cười nhưng nước mắt ngừng rơi, "Quý Kình Phàm. . . . . . ra ta tiếp cận chị thực là có mục đích. . . . . ."

      Hạ Tử Du vỗ lên sống lưng run rẩy của Đàm Tâm, giọng , "Chị Tâm, Dịch Khiêm điều tra được, mấy năm qua Quý Kình Phàm phải là muốn đến tìm chị, mà là ấy có cách nào để đến tìm chị. . . . Nếu như ấy thẳng thắn thừa nhận với chị những chuyện này hẳn là ấy cũng cho chị biết, hơn ba mươi năm trước gia tộc ấy gặp phải nguy cơ, ba ấy vì muốn giữ được gia nghiệp cho cả gia tộc, vì vậy nên chọn lựa ly hôn với mẹ ấy để kết hôn với người phụ nữ khác có thể giúp cho ông ta. . . .Sau đó mẹ ấy liền đưa ấy đến London, cho đến chín năm trước, Quý Kình Phàm vẫn luôn nghĩ rằng cha ấy chết bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của mẹ ấy, cũng chính là đêm hôm ấy ở bên chị. . . . Mẹ ấy khóc lóc than thở cầu khẩn bảo ấy thể quay về Trung Quốc để gặp ba ấy, nhưng bởi vì ba ấy bệnh nặng, gia nghiệp của cả dòng họ rơi vào tình trạng bế tắc, vì sinh tồn của cả gia tộc, đành chọn ở lại Trung Quốc để xử lý việc kinh doanh giúp ba ấy, cho đến hai năm trước sức khỏe ba ấy có chuyển biến tốt, lúc này ấy mới bất chấp tất cả trở về London, cũng thoát khỏi ba ấy trở thành cán bộ ngoại giao cao cấp. . . . Chín năm qua, ấy đến Los Angeles rất nhiều lần, mặc dù có gặp mặt ngay với chị, nhưng ấy vẫn luôn lặng lẽ quan sát chị, ấy biết chị Robert, muốn phá hủy kết quả tốt đẹp mà chị và Robert có thể có được, ấy buộc mình được xuất . . . . Cho đến khi tin tức Robert muốn đính hôn truyền ra, lúc đó ấy mới biết thực chị và Robert đến với nhau. . . . ."

      Đàm Tâm kích động tiếp tục bịt tai lại lần nữa, "Chị muốn nghe giải thích, cần. . . . . ."

      "Chị Tâm. . . . ."

      "Tử Du, chị muốn yên tĩnh mình chút, xin lỗi em, em có thể ra ngoài trước giùm chị được . . . . . ."

      . . . . . .

      Hạ Tử Du biết làm sao đành đứng dậy ra khỏi phòng, lại thấy Đàm Dịch Khiêm muốn về phòng.

      "Bà xã. . . . . ."

      "Đừng vào, chị Tâm ở trong phòng của chúng ta."

      "Chị ấy thế nào?"

      Hạ Tử Du thở dài , "Dạ, tâm trạng của chị ấy rất ổn định, đối với Quý Kình Phàm dường như chỉ có hận. . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày lại, "Muốn chị ấy ngay lập tức tiếp nhận được chuyện này quả dễ gì."

      Hạ Tử Du bĩu môi lên hỏi, "Tổng giám đốc Đàm, phải là chắc chắn rằng Quý Kình Phàm để chị Tâm về Los Angeles à? xem , mới gặp phải chút khúc mắc để chị Tâm quay về mình rồi, xem ra tình cảm của ta với chị Tâm cũng có sâu nặng như ta đâu nhỉ?"

      Đàm Dịch Khiêm nhếch môi , "Vậy em quá coi thường Quý Kình Phàm rồi. . . . . ." Nguyên nhân Đàm Dịch Khiêm có lẽ đoán được, chắc chắn là Đàm Tâm dùng cách thức cực đoan buộc Quý Kình Phàm phải buông tay. . . . .Tất nhiên, Quý Kình Phàm cũng thể nào buông tay dễ dàng như vậy!

      Hạ Tử Du nghi ngờ, lúc này giọng của bà Đàm lại vang lên hành lang, "Tâm à, Tâm à. . . ."

      Hạ Tử Du xoay người nhìn sang bà Đàm, "Mẹ, mẹ tìm chị Tâm à? Chị ấy ở trong phòng con. . . . ."

      Bà Đàm mỉm cười , " ở phòng con sao? Quý Kình Phàm đến rồi, là tạm thời công tác nữa nên về lại đây với con Tâm. . . .Đứa con ngốc này, suốt đường về cái mặt cứ rầu rĩ vui, chắc là nghĩ đến phải chia tay với Quý Kình Phàm cho nên trong lòng nỡ đây mà, giờ Quý Kình Phàm đến cũng là đúng lúc. . . . . ."

      Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, " tới rồi?"

      Ngay lúc này, bóng dáng của Quý Kình Phàm xuất ở tầng hai, gương mặt của hiển nhiên tiều tụy hơn so với trước chút, còn có lấm tấm râu xanh xanh mới mọc.

      Bà Đàm từ ái , "Kình Phàm à, con Tâm nó ở trong phòng của Tử Du đó. . . . . ."

      Quý Kình Phàm lập tức bước đến trước cửa phòng gõ lên cánh cửa.
      Đàm Tâm trừng mắt nhìn , "Chẳng lẽ quên rằng tôi có người tôi rồi sao. . . . . ."

      "Người em ?" Quý Kình Phàm giống như nghe được châm chọc kinh khủng nào đó, cười lành lạnh ra tiếng, "Em muốn đến Robert à?"

      "Phải . . . Tôi ấy, đời này kiếp này tôi chỉ muốn được ở bên cạnh ấy, mặc dù ấy vĩnh viễn tôi!"

      Quý Kình Phàm thẳng thừng , "Em dối! !"

      Đàm Tâm bình tĩnh , "Tôi dối. . . . Chín năm qua, tôi chưa bao giờ ngừng ấy!"

      Quý Kình Phàm nheo mắt lại quan sát , trầm giọng , "Em si tình với cậu ta như thế, là bởi vì chín năm trước em và cậu ta trải qua cái đêm đó sao?"

      Đàm Tâm chợt ngước mắt lên hỏi, ". . . .Sao lại biết?"

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 272 (2)

      Thời gian quay ngược lại về chín năm trước.

      Đêm hôm đó là buổi tối điên cuồng. . . . . .

      đứng ở góc tối, nhìn dựa vào người Robert.

      Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của , từng lời từng hành động cũng đều khiến cho rung động mãi thôi. . . . . .

      Trước đó, hề nghĩ tới rằng, lại có thể đối với người con chỉ mới gặp mặt lần đầu, thậm chí ngay cả chữ cũng chưa từng với nhau mà rung động.

      Sau đó, nhìn thấy Robert đưa lên chiếc taxi. . . . .

      Có lẽ là biết thái độ đối đãi với phụ nữ từ trước đến nay của Robert, theo sau. . . . . .

      Nhìn Robert dìu bước vào phòng. . . . . thừa nhận, nếu như đêm hôm đó phải bị rượu khống chế, có lẽ cho Robert cú đấm đáng nhớ nặng nề kia.

      Đêm đó rất say, lúc muốn đưa , ôm lấy . . . . . .

      Có lẽ là bởi vì trong mơ mơ màng màng tưởng nhầm là Robert, gò má ngượng ngùng của áp sát vào sống lưng của , cả người nóng rực. . . . . .

      Đêm hôm đó, cho đến khi trời sáng mới rời

      . . . . . . .

      Quý Kình Phàm như đắm chìm trong hồi ức chậm rãi , "Đêm hôm đó, em vẫn cứ kêu đau mãi. . . .Em , sau này em muốn trải qua chuyện như thế này nữa. . . . .Em còn , tương lai có thể lấy em được hay . . . . ."

      Mặc dù đêm hôm đó uống rất say, nhưng những ký ức trong đầu vẫn còn rất mới mẻ. . . . . .

      Mặc dù lúc nhớ lại chỉ có vài đoạn ngắn ngủ, cộng thêm đêm hôm đó rất tối, nhìn bất cứ cái gì. . . . Nhưng giờ phút này những lời lại đào xới lên những đoạn kí ức ngắn ngủi sống động và chân trong đầu . . . . . .

      nhớ, đêm hôm đó, "Robert" luôn cứ dỗ dành mãi. . . . . .

      còn hứa hẹn với rằng lấy , cho nên mấy năm qua đều cho rằng Robert phụ . . . . . .

      Ánh mắt Đàm Tâm dường như mất tiêu cự, ngây người sững sờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa lạ vừa quen trước mặt hỏi, "Tại sao lại biết những chuyện này?"

      Trong đáy mắt Quý Kình Phàm tầng tầng lớp lớp đều là khẩn cầu, khàn giọng , "Đêm đó vẫn cứ mãi dỗ dành em. . . . Em có còn nhớ hay ?"

      Đàm Tâm lại lùi về phía sau lần nữa, cho đến đến khi cả người chạm vào vách tường trắng phía sau, ". . . . . ."

      Sợ tâm trạng bị kích động, Quý Kình Phàm dám đến gần , mà chỉ thản nhiên , " bao giờ quên lời hứa hẹn với em, mấy năm qua, vẫn luôn hối hận vì có ở bên cạnh em. . . . Lúc em phá thai, cũng có mặt tại bệnh viện đó, nhìn dáng vẻ đau khổ khó chịu của em khi đó thế nhưng lại có chút dũng khí nào để đến gần em dù chỉ là bước. . . ."

      Đàm Tâm ngừng lắc đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước, nghẹn ngào thốt lên, ". . . .Đêm đó ở bên tôi chính là ?" Rất nhiều chi tiết đều cực kỳ chính xác, thậm chí khi kể lại tất cả, những thanh dịu dàng dỗ dành trong đầu lại giống với giọng của . . . . .

      "Đàm Tâm, Robert thể nào em, bởi vì cậu ta đối với em vẫn chỉ có áy nãy mà thôi. . . . ."

      Mặc dù càng ngày càng ràng, nhưng Đàm Tâm lại khó có thể chấp nhận được, " thể nào, thể nào. . . .Đêm đó phải là , chúng ta căn bản là quen biết. . . . . ."

      Quý Kình Phàm chậm rãi , "Nếu như em đồng ý, ngay bây giờ chúng ta có thể gọi điện thoại cho Robert để chứng ."

      ". . . .Tôi và chút quan hệ nào cả, gần đây chúng ta mới quen biết thôi. . . ." Đàm Tâm dường như chịu đả kích rất lớn, ngón tay bám chặt lên bờ tường trắng.

      " vẫn luôn luôn lưỡng lự, có nên với em hay . . . ."

      Đàm Tâm bịt hai tai lại, kích động , "Tôi muốn nghe . . . . Quý Kình Phàm. . . . đặt chuyện bậy ba . . . . lừa tôi. . . . . ."

      Quý Kình Phàm tới ôm ấn vào ngực mình.

      kịch liệt giãy dụa. . . . . .

      siết chặt lấy , vô hạn thương thốt lên, "Em có biết hay , chín năm trước, từng rất mong muốn được ôm em cái chặt như thế này. . . . . ."

      Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống như bão tố, ngừng tự lẩm bẩm, "Quý Kình Phàm. . . . dối. . . . lừa tôi. . . . . ."

      Quý Kình Phàm nhàng lau những giọt lệ lăn ra khỏi khóe mi , giọng nó càng lúc càng khàn , " vốn muốn ở bên cạnh đợi em tỉnh lại, nhưng nửa đêm lại nhận được điện thoại của mẹ , bà bà muốn đến gặp người cha mà chưa bao giờ gặp đó lần cuối, lúc ấy ba trong cơn nguy kịch. . . . Đợi đến lúc tình hình ba ổn định có quay lại tìm em, nhưng em về Los Angeless . . . Xin em hãy tin , chín năm qua, chưa có giây phút nào quên được em, rất nhiều lần muốn đến tìm em. . . . ."

      -

      Hai ngày sau, Đàm Tâm cùng hai ông bà Đàm lên máy bay quay về Los Angeles.

      Lần này, Quý Kình Phàm theo. . . Đàm Tâm chưa với ông bà Đàm , chỉ Quý Kình Phàm sắp tới phải đến nước nào đó công tác trong thời gian rất dài, mình ở London rất nhàm chán cho nên mới về Los Angeles ở với ba mẹ cho vui.

      Cũng trong lúc đó, Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm nghỉ phép cũng quay về. . . . . .

      Lúc nhìn thấy Đàm Tâm ở trong nhà, Hạ Tử Du sửng sốt mất lúc lâu, sau đó liền kéo tới phòng mình. . . . . .

      Vừa bắt đầu Đàm Tâm cũng gì, cho đến khi Hạ Tử Du nhắc đến ba chữ Quý Kình Phàm, Đàm Tâm gào khóc kích động thốt lên, "Từ nay về sau đừng nhắc đến cái tên đó nữa! !"

      Hạ Tử Du cũng biết Đàm Tâm và Quý Kình Phàm ở London xảy ra chuyện gì, chỉ đành phải an ủi Đàm Tâm, nhưng Đàm Tâm lại chẳng thêm gì cả. . . . . .

      Cho đến khi cảm xúc của Đàm Tâm ổn định lại, lúc này mới chậm rãi , " ta là tên khốn kiếp, ta cưỡng gian chị. . . . Chín năm trước. . . .Người ở với chị vào đêm đó là ta chứ phải là Robert. . . . ."

      Nếu như Hạ Tử Du hay biết gì về chuyện này, có lẽ căn bản nghe hiểu những lời đứt quãng này của Đàm Tâm về cái gì, thế nhưng khi Đàm Tâm mở miệng nhắc tới chuyện chín năm trước có lẽ cũng đoán được giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.

      "Chị là Quý Kình Phàm kể chuyện của chín năm trước cho chị nghe?"

      Mắt Đàm Tâm đẫm lệ liên tiếp gật đầu.

      "Cái tên Quý Kình Phàm đáng chết này, ta còn dám kể cho em biết nữa!"

      Đàm Tâm chợt ngước mắt nghi ngờ hỏi, "Tử Du, em cũng biết chuyện này sao?"

      Hạ Tử Du bắt đầu ấp a ấp úng, "Em. . . ."

      Đàm Tâm dường như thể tin nổi lắc đầu, "Tại sao ngay cả em cũng biết chuyện này?"

      "Em. . . . ."

      Đàm Tâm đau khổ cầm lấy tay Hạ Tử 1Du, "Chị muốn em ràng tất cả với chị. . . . . .Chị muốn biết tất cả những gì Quý Kình Phàm có phải là hay . . . . . ."

      Bị ép đến mức bất đắc dĩ, cuối cùng Hạ Tử aDu đành kể lại cho Đàm Tâm biết mục đích chuyến đến Los Angeles lần trước của Robert. . . . . .

      Lại lần nữa biết được thực của chín năm về trước từ Hạ Tử Du, cả người Đàm Tâm chấn động nặng nề, sững sờ thốt lên, "Robert. . . . ngờ ấy lại giấu chị suốt chín năm nay. . . . . ."

      Hạ Tử Du nhàng an ủi , "Chị Tâm, sở dĩ Robert giấu chuyện đó là bởi vì ấy chưa điều tra ra được người năm đó là ai, ấy muốn làm tổn thương đến chị. . . . ."

      Đàm Tâm thêm gì nữa, đột nhiên lại nở nụ cười ngây dại.

      "Chị Tâm, chị có ổn ?"

      Lúc này Đàm Tâm cười nhưng nước mắt ngừng rơi, "Quý Kình Phàm. . . . . . ra ta tiếp cận chị thực là có mục đích. . . . . ."

      Hạ Tử Du vỗ lên sống lưng run rẩy của Đàm Tâm, giọng , "Chị Tâm, Dịch Khiêm điều tra được, mấy năm qua Quý Kình Phàm phải là muốn đến tìm chị, mà là ấy có cách nào để đến tìm chị. . . . Nếu như ấy thẳng thắn thừa nhận với chị những chuyện này hẳn là ấy cũng cho chị biết, hơn ba mươi năm trước gia tộc ấy gặp phải nguy cơ, ba ấy vì muốn giữ được gia nghiệp cho cả gia tộc, vì vậy nên chọn lựa ly hôn với mẹ ấy để kết hôn với người phụ nữ khác có thể giúp cho ông ta. . . .Sau đó mẹ ấy liền đưa ấy đến London, cho đến chín năm trước, Quý Kình Phàm vẫn luôn nghĩ rằng cha ấy chết bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của mẹ ấy, cũng chính là đêm hôm ấy ở bên chị. . . . Mẹ ấy khóc lóc than thở cầu khẩn bảo ấy thể quay về Trung Quốc để gặp ba ấy, nhưng bởi vì ba ấy bệnh nặng, gia nghiệp của cả dòng họ rơi vào tình trạng bế tắc, vì sinh tồn của cả gia tộc, đành chọn ở lại Trung Quốc để xử lý việc kinh doanh giúp ba ấy, cho đến hai năm trước sức khỏe ba ấy có chuyển biến tốt, lúc này ấy mới bất chấp tất cả trở về London, cũng thoát khỏi ba ấy trở thành cán bộ ngoại giao cao cấp. . . . Chín năm qua, ấy đến Los Angeles rất nhiều lần, mặc dù có gặp mặt ngay với chị, nhưng ấy vẫn luôn lặng lẽ quan sát chị, ấy biết chị Robert, muốn phá hủy kết quả tốt đẹp mà chị và Robert có thể có được, ấy buộc mình được xuất . . . . Cho đến khi tin tức Robert muốn đính hôn truyền ra, lúc đó ấy mới biết thực chị và Robert đến với nhau. . . . ."

      Đàm Tâm kích động tiếp tục bịt tai lại lần nữa, "Chị muốn nghe giải thích, cần. . . . . ."

      "Chị Tâm. . . . ."

      "Tử Du, chị muốn yên tĩnh mình chút, xin lỗi em, em có thể ra ngoài trước giùm chị được . . . . . ."

      . . . . . .

      Hạ Tử Du biết làm sao đành đứng dậy ra khỏi phòng, lại thấy Đàm Dịch Khiêm muốn về phòng.

      "Bà xã. . . . . ."

      "Đừng vào, chị Tâm ở trong phòng của chúng ta."

      "Chị ấy thế nào?"

      Hạ Tử Du thở dài , "Dạ, tâm trạng của chị ấy rất ổn định, đối với Quý Kình Phàm dường như chỉ có hận. . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày lại, "Muốn chị ấy ngay lập tức tiếp nhận được chuyện này quả dễ gì."

      Hạ Tử Du bĩu môi lên hỏi, "Tổng giám đốc Đàm, phải là chắc chắn rằng Quý Kình Phàm để chị Tâm về Los Angeles à? xem , mới gặp phải chút khúc mắc để chị Tâm quay về mình rồi, xem ra tình cảm của ta với chị Tâm cũng có sâu nặng như ta đâu nhỉ?"

      Đàm Dịch Khiêm nhếch môi , "Vậy em quá coi thường Quý Kình Phàm rồi. . . . . ." Nguyên nhân Đàm Dịch Khiêm có lẽ đoán được, chắc chắn là Đàm Tâm dùng cách thức cực đoan buộc Quý Kình Phàm phải buông tay. . . . .Tất dnhiên, Quý Kình Phàm cũng thể nào buông tay dễ dàng như vậy!

      Hạ Tử Du nghi ngờ, lúc này giọng của bà Đàm lại vang lên hành lang, "Tâm à, Tâm à. . . ."

      Hạ Tử Du xoay người nhìn sang bà Đàm, "Mẹ, mẹ tìm chị Tâm à? Chị ấy ở trong phòng con. . . . ."

      Bà Đàm mỉm cười , " ở phòng con sao? Quý Kình Phàm đến rồi, là tạm thời công tác nữa nên về lại đây với con Tâm. . . .Đứa con ngốc này, suốt đường về cái mặt cứ rầu rĩ vui, chắc là nghĩ đến phải chia tay với Quý Kình Phàm cho nên trong lòng nỡ đây mà, giờ Quý Kình Phàm đến cũng là đúng lúc. . . . . ."

      Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, " tới rồi?"

      Ngay lúc này, bóng dáng của Quý Kình Phàm xuất ở tầng hai, gương mặt của hiển nhiên tiều tụy hơn so với trước chút, còn có lấm tấm râu xanh xanh mới mọc.

      Bà Đàm từ bái , "Kình Phàm à, con Tâm nó ở trong phòng của Tử Du đó. . . . . ."

      Quý Kình Phàm lập tức bước đến trước cửa phòng gõ lên cánh cửa.

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 273 : Miệng lưỡi ngon ngọt vì nhờ có em (1)

      "Là ."

      Giây phút này, lời đáp lại Đàm Tâm chính là chất giọng nam khàn khàn của Quý Kình Phàm.

      Cả người Đàm Tâm ngẩn ra, hai mắt mở to.

      Quý Kình Phàm khẽ khàng đẩy cánh cửa ra, thứ mà nhìn thấy đầu tiên đó chính là dáng vẻ hốt hoảng của Đàm Tâm ngồi sofa.

      Đàm Tâm theo bản năng đứng lên, ánh mắt đề phòng nhìn về phía , ". . . . .Tại sao lại xuất ở đây?"

      Quý Kình Phàm vội vã lại gần Đàm Tâm, mà chỉ lẳng lặng nhìn Đàm Tâm.

      Hạ Tử Du sợ bà Đàm biết , trước để bà Đàm rời , cho nên trong gian rộng lớn giờ phút này chỉ có hai người bọn họ.

      Đàm Tâm cầm cái gối ôm sofa lên, ném về phía chút khách sáo, "Quý Kình Phàm, cút cho tôi. . . .Tôi muốn nhìn thấy . . . . có nghe thấy hay ?"

      Quý Kình Phàm cũng ngăn cản, mặc cho xả giận.

      Rốt cuộc, mấy cái gối ôm đều bị ném hết, Đàm Tâm đột nhiên đứng đờ người sàn, ôm đầu tâm trạng sa sút òa khóc lớn. . . . . .

      Quý Kình Phàm chậm rãi tới, để ý đến giãy dụa của , bế lên.

      Đàm Tâm dùng cả tay lẫn chân chống cự lại , tuy nhiên Quý Kình Phàm vẫn ôm siết như thế, cho đến khi ôm ngồi xuống ghế sofa.

      Ngay sau lúc đó, cho dù Đàm Tâm có mắng mỏ thế nào, Quý Kình Phàm đều đáp lại, mặc cho trút giận . . . . .

      Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng Đàm Tâm cũng yên tĩnh lại. . . . . .

      Sau cùng, Quý Kình Phàm cúi người hôn lên giọt nước mắt đọng mi của Đàm Tâm, u uẩn hỏi, "Em chán ghét đến thế sao?"

      Nước mắt lăn tròn tí tách liên tiếp rơi gò má Đàm Tâm, ánh mắt của dường như mất tiêu cự, phản kháng và kích động như lúc trước, ngây người và im lặng nhìn .

      Quý Kình Phàm cầm Đàm Tâm tay lên hỏi, "Còn đau ?"

      Đúng vậy, lúc còn ở London, nếu như để quay về, chọn cách tự hủy hoại mình. . . . . may là cổ tay chỉ có vết cắt nho , nghiêm trọng lắm.

      Đàm Tâm ngước đôi mắt ngây ngô của mình lên nhìn , "Tôi xin . . . .Đừng xuất trước mặt của tôi nữa. . . . ."

      Quý Kình Phàm dùng lời lẽ như tuyên thề, " bao giờ buông tay em ra!"

      Ngữ điệu của Đàm Tâm đau xót lại hàm chứa lạnh lẽo, "Trừ phi muốn tôi chết. . . . . ."

      Quý Kình Phàm nhíu mày, "Em cần thiết phải hành hạ như vậy sao?"

      "Rốt cuộc là tôi hành hạ , hay là hành hạ tôi?" Đàm Tâm nghẹn ngào thốt ra, "Chín năm trước, nếu như phải là do , tôi và Robert cũng vì chuyện đêm hôm đó mà diễn mọt hồi tôi đuổi trốn . . . . làm phí mất chín năm thanh xuân của tôi, cũng khiến cho Robert đeo khoản nợ này cho chín năm. . . . .Bây giờ đột ngột nhảy ra cho tôi biết, những năm qua thể quên được tôi, Quý Kình Phàm, có biết nực cười hay . . . . .Tôi làm sao có thể chấp nhận người cưỡng gian tôi, làm sao có thể chứ hả?"

      Dường như suy nghĩ ràng mọi chuyện trong lòng từ sớm, Quý Kình Phàm bình tĩnh , "Chuyện chín năm trước, có thể bù đắp cho em."

      Đàm Tâm chất vấn, "Bù đắp? có thể bù đắp cho tôi cái gì đây? Nếu như bây giờ tội gửi đơn kiện tội cưỡng dâm, thừa nhận hay sao?”

      Quý Kình Phàm thản nhiên , "Nếu như em thấy điều đó có thể đền bù tổn thương mà gây ra cho em trong suốt trong chín năm qua, vậy em cứ làm ."

      Đàm Tâm cười lành lạnh , “Bây giờ những thứ này châm chọc, vật đổi sao dời, tôi tìm chứng cớ ở đâu ra? Huống chi chúng ta bây giờ là ‘vợ chồng’, cho dù tôi có nhiều hơn nữa tòa cũng chỉ là vợ chồng giận dỗi quấy phá. . . . . .Tôi vốn có cách nào làm như vậy với ! !"

      Quý Kình Phàm nhìn Đàm Tâm sâu, "Nếu ngay từ đầu là sai lầm, tại sao chúng ta để nó cứ tiếp tục sai?"

      Đàm Tâm kích động đẩy Quý Kình Phàm ra, đứng lên nghiêm nghị , "Tôi tiếp tục sai lầm với nữa. . . . Tôi vĩnh viễn bao giờ ở cạnh kẻ hèn hạ vô sỉ như thế, mau vứt cái ý nghĩ đó !"

      Lời của Đàm Tâm như con dao sắc bén đâm thẳng vào tim của Quý Kình Phàm, khiến cho giọng của trở nên hơi lưu loát, " thể phải ?"

      Đàm Tâm vẫn cứ dựa vào cơn tức của mình mà thốt lên, “Đúng, tôi và đời này kiếp này đều thể. . . .Tôi sớm lựa chọn ly hôn với , nếu như muốn tôi làm ầm ĩ chuyện này lên, vậy xin mời sau khi ly hôn đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa! !"

      Quý Kình Phàm cũng đứng lên nhìn thẳng vào Đàm Tâm, giọng vẫn kiên định như trước, " ly hôn với em! !"

      Đàm Tâm nổi giận , "Vậy cứ đợi trình tự đơn phương ly hôn theo pháp luật !"

      Bởi vì hai người kết hôn ở , căn cứ vào luật pháp ở nơi đó, chỉ cần tình cảm đôi bên rạn nứt là có thể đơn phương ly hôn, nhưng tòa án thực thủ tục thu thập chứng cơ cần ít nhất nửa năm, vì vậy, cho dù Đàm Tâm muốn ly hôn với Quý Kình Phàm, vậy ít nhất cũng phải đợi đến nửa năm sau.

      --

      để ông bà Đàm phải lo lắng cho mình, Đàm Tâm lấy lý do muốn dọn ra ngoài ở riêng với Quý Kình Phàm để ra khỏi nhà họ Đàm. . . . . Rất ràng, Đàm Tâm quyết định muốn kết thúc cuộc hôn nhân hợp đồng này trước thời hạn.

      Đàm Tâm chuyển ra ngoài, Quý Kình Phàm đương nhiên là còn lý do để ở lại nhà họ Đàm, cho nên theo cách nhìn của ông bà Đàm, đôi vợ chồng son chỉ muốn có thế giới hai người nên nghi ngờ gì.

      Đàm Tâm dọn đến nơi nào quá xa cả, mà là chuyển vào căn biệt thự Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm từng ở, cũng chính là căn biệt thự mà bà Hạ ở kia, nguyên nhân là nơi đó cách xa thành phố, hoàn cảnh xung quanh êm ả thanh nhã, còn có bà Hạ làm bạn đến nỗi người đơn.

      Bà Hạ nghe Đàm tâm sắp chuyển đến ở với bà, người thích náo nhiệt như bà đương nhiên là rất hoan nghênh, huống chi Hạ Tử Du tự mình gọi điện đến cho bà, với bà hãy giúp đỡ chăm sóc Đàm Tâm thời gian.

      Sau khi Đàm Tâm chuyển đến sống với bà Hạ đối với người lớn tuổi cũng rất tôn trọng, vì vậy khi sống chung cùng với nhau, Đàm Tâm cũng dần dần kể với bà Hạ ít về tâm của mình, bà Đàm cũng dựa theo đó mà kể lại với Tử Du.

      . . . . . .

      Hôm nay, Hạ Tử Du lại gọi điện cho bà Hạ.

      "Mẹ, chị Tâm như thế nào?"

      Bà Hạ than , "Tâm trạng ổn định lại rồi, nhưng vẫn thường hay nhốt mình mình trong phòng, cũng muốn chuyện với ai."

      Hạ Tử Du đau lòng , "Chắc bây giờ chị ấy vẫn còn khó chịu lắm. . . . ."

      Chín năm trước chị Tâm vẫn luôn cho rằng mình xảy ra quan hệ với người đàn ông mà mình thương, cho dù người đàn ông mà chị đó thực lời hứa với mình chăng nữa ít nhất chị ấy cũng oán hối. . . . .Nhưng hôm nay, chuyện của chín năm trước hoàn toàn bị trái ngược lại, những năm qua người đàn ông mà chị luôn theo đuổi lại hề thiếu nợ gì mình, mà chị lại cũng bắt đầu vướng vào mối quan hệ với người đàn ông xa lạ, quả điều này khiến chị Tâm khó có thể mà chấp nhận ngay lập tức được. . . . . .

      Bà Hạ chậm rãi , "Cứ từ từ , có thể qua thời gian nữa tốt lên cả thôi."

      Hạ Tử Du giọng hỏi, "Mẹ, mẹ xem chị Tâm và Quý Kình Phàm còn có thể ?"

      Bà Hạ cười , "Chuyện tình cảm nam nữ ngoài người trong cuộc ra người ngoài sao có thể hiểu được đây? Giống như con và Dịch Khiêm vậy. . . . từng có ai nghĩ đến tương lại hai đứa các con lại ân ái như bây giờ chứ?"

      Hạ Tử Du ngượng ngùng , "Tình huống của con và Dịch Khiêm giống như của họ mà, con và Dịch Khiêm là cả hai đều nhau. . . . ." Bà Hạ nhịn được trêu chọc, "Cũng biết lúc ấy là đứa nào dù có phải lấy heo lấy chó cũng quyết dây dưa với Dịch Khiêm đấy. . . . . ."

      Hạ Tử Du biết Bà Hạ đến lúc kích động đòi xem mắt. . . . . .

      "Được rồi, mẹ, mẹ chỉ biết giễu cợt con thôi. . . . ."

      Biết con hay xấu hổ, bà Hạ tiếp nữa, mà là sang chuyện khác, nghiêm nghị hỏi, "Mấy ngày hôm nay thấy Quý Kình Phàm tìm đến, có phải là tình cảm của cậu ta đối với Đàm Tâm chỉ có ngoài miệng thôi ?"

      Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Mẹ, phải vậy. . . . .Tình cảm của Quý Kình Phàm với chị Tâm là . . . . . ."

      Bà Hạ kìm được nghi ngờ, "Vậy cậu ta định cứ thế mà lãng phí hết thời gian, cũng có cách nào khiến Đàm Tâm động lòng với cậu ta ư?"

      Hạ Tử Du trả lời, "Có ạ, hôm nay ta tới tìm Dịch Khiêm rồi, hai người bọn họ chuyện trong phòng làm việc, giờ con cũng biết bọn họ chuyện gì nữa, nhưng mà nhất định là về chị Tâm!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :