1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 268 (2)

      Khi tổng giám đốc Đàm cùng vợ chìm trong mênh mông tình triều quấn quýt, mọi người ở dưới nhà bàn chuyện rất quan trọng.

      "Ba mẹ, sáng mai con dự định đến London với Quý Kình Phàm." Người mở miệng là Đàm Tâm.

      Bà Đàm hỏi, "Kình Phàm, sao ở lại chơi thêm mấy ngày nữa con?"

      Quý Kình Phàm trả lời, "Da, con cũng muốn ở lại đây thêm thời gian nữa, nhưng mà công việc quá nhiều con phải về để xử lý ạ. . . ."

      Ông Đàm gật đầu, "Phải đó, công việc quan trọng hơn. . . . .Khi nào có thời gian lại quay về."

      Đàm Tâm thầm thay mình để lại đường lùi, "Dạ, nếu như ở London chơi vui con quay về với mọi người sớm ạ."

      Quý Kình Phàm ôm eo Đàm Tâm , " đâu, đảm bảo em thích hoàn cảnh khi ở bên cạnh ."

      Đàm Tâm nguýt Quý Kình Phàm bằng nữa con mắt, cái tên đáng chết này, sao cứ phải phá đám mình như thế?

      "Con lớn giữ được, đúng là vẫn nên sống ở nhà chồng. . . . Tâm à, đến London sống với ba mẹ chồng nhớ phải cư xử cho cẩn thận, đừng có tùy hứng như ở nhà.”

      Đàm Tâm bĩu môi, "Mẹ à, câu này mẹ nhiều lắm rồi. . . ."

      Quý Kình Phàm hôn cái lên má Đàm Tâm, mỉm cười với ông bà Đàm, "Ba mẹ vợ, xin hai người hãy yên tâm, ba con có ở , nhà con ở London chỉ có mẹ con, bà là người phụ nữ xinh đẹp và cởi mở, con tin chắc rằng tính tình của bà rất hợp với Đàm Tâm."

      Ông Đàm hòa ái mà cười , "Mặc dù ba hiểu nhiều về bối cảnh gia đình nhà con, nhưng chúng ta nhìn con rể cái coi trọng chính là nhân phẩm cùng cách ăn , từ hai điểm này khó để thấy con đương nhiên phải được nuôi dạy trong gia đình đàng hoàng, cho nên mọi người rất có lòng tin ở con." Đàm Tâm có phần thể tin được, nghĩ đến chỉ có hai mươi ngày ngắn ngủi, ba mẹ hài lòng với Quý Kình Phàm như thế. . . . . .

      Quý Kình Phàm bảo đảm với ông bà Đàm lần nữa, "Con nhất định chăm sóc Đàm Tâm tốt."

      Vợ chồng họ Đàm đều hài lòng nhìn Quý Kình Phàm.

      Lúc này, Liễu Nhiêm ôm con búp bê cẩn thận xuống cầu thang, sau đó đến trước mặt bà Đàm, ngây thơ , "Bà nội, Ngôn Ngôn đói bụng rồi, bao giờ ăn cơm đây ạ?"

      Bà Đàm thương ôm lấy cháu , "Được, vậy ăn cơm nào. . . . .Con gọi ba mẹ con chưa?"

      Liễu Nhiên gật đầu, "Ngôn Ngôn gọi cửa rồi ạ, nhưng mà ba ngủ, tối nay ăn cơm."

      Đàm Tâm ngớ ra mất lát, "Lúc này mà ngủ, vẫn chưa ăn tối mà?"

      Liễu Nhiên cũng nghi ngờ, "Đúng nha, giọng của ba cứ lạ thế nào ấy!"

      Sau khi bà Đàm nghe xong rất vui vẻ, cùng liếc mắt nhìn nhau với ông Đàm cũng có tâm trạng vui vẻ giống hệt mình.

      Vẻ mặt Đàm Tâm ngu ngơ hiểu mà nhìn sang Quý Kình Phàm bên cạnh

      Quý Kình Phàm dán sát vào tai Đàm Tâm , "Hay là chúng ta cũng ăn tối, trở về phòng ‘ngủ’ lát?"

      Nhìn ánh mắt lóe sáng dục vọng của Quý Kình Phàm, rốt cuộc Đàm Tâm cũng hiểu ra, vung tay đánh lên ngực Quý Kình Phàm đỏ mặt , "Ai rảnh đùa với , đồ lưu manh!"

      . . . . . .

      Nửa đêm, Hạ Tử Du ngủ mơ màng tỉnh lại. . . . . .

      dụi dụi mắt nhìn đồng hồ treo tường, đột nhiên hét ầm ĩ lên, "Á! !"

      Đàm Dịch Khiêm bị đánh thức vội vã ngồi bật dậy, "Bà xã, sao thế? Có phải là mấy đứa nó tỉnh rồi hay ?"

      " phải là chuyện của mấy đứa!" Hạ Tử Du ảo não mà , "Đều do cả, bây giờ là 2 giờ rưỡi đêm mất rồi. . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm bật cười ra tiếng, "Chưa ăn tối, đói bụng rồi sao?"

      Hạ Tử Du lắc đầu, " phải là đói, tối nay em vốn có chuyện muốn với ấy nhưng bây giờ quá nửa đêm rồi."

      "Em muốn chuyện gì với ta chứ?"

      "Chính là chuyện ngày mai ấy đưa chị Tâm đến London, em có chút chuyện cần dặn dò ấy."

      Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Người hay kiếm lấy rắc rối như em mà cũng biết dặn dò người khác?"

      Hạ Tử Du có chút chột dạ cụp mắt xuống.

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên môi Hạ Tử Du rồi nhã nhặn cười , " cho chồng em nghe xem, em định dặn dò ta cái gì?"

      Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, chậm rãi ra, "Em sợ Quý Kình Phàm với chị Tâm chuyện của chín năm trước. . . . Em vẫn mãi cảm thấy, nếu như chuyến tới London lần này Quý Kình Phàm thể khiến chị Tâm thích ta, tốt nhất nên giấu luôn chuyện ấy vĩnh viễn, bởi vì em muốn thấy chị Tâm với tâm trạng tồi tệ trở về Los Angeles."

      " ra là vợ lo lắng cho chị à. . . . ."

      Hạ Tử Du nghiêm mặt , "Em nghĩ bản chất sâu trong con người của chị Tâm rất truyền thống, nếu chị ấy thích Quý Kình Phàm, sau khi biết được chuyện như vậy nhất định chị ấy bị tổn thương rất nhiều."

      Khóe môi Đàm Dịch Khiêm lại càng cong lên, với vợ lương thiện của mình, "Bà xã, chuyện này hoàn toàn cần em nghĩ nhiều. . . . . ."

      Hạ Tử Du hoài nghi, "Dạ?"

      Đàm Dịch Khiêm cười nhạt , "Bởi vì —— Nếu như Quý Kình Phàm thể khiến Đàm Tâm ta, theo tính cách của ta tuyệt đối để Đàm Tâm trở về Los Angeles!"

      Trong cái trình độ xấu xa nào đấy, tính tình của và Quý Kình Phàm đều tương đương nhau.

      Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, " ?"

      . . . . . .

      Sáng sớm hôm sau, sau khi tạm biệt với người nhà họ Đàm, Quý Kình Phàm và Đàm Tâm liền kéo theo hành lý ra sân bay.

      Trong phòng khách đợi lên máy bay, Đàm Tâm buồn bực , " đừng có cứ dính dính lại gần tôi có được hay ?"

      Nghe Đàm Tâm vừa như thế, Quý Kình Phàm chẳng những cách xa Đàm Tâm ra ngược lại còn vươn tay ra ôm lấy eo Đàm Tâm, nghiêm túc , " lừa em, chồng em đây mặc dù phải là người nổi tiếng gì thế giới, nhưng ở London vẫn là người có mặt mũi. . . .Nếu như chuyến máy bay London này gặp phải bạn bè bị họ nhìn thấy tình cảm chúng ta xa cách nhạt nhẽo thế này, rồi truyền đến tai mẹ , vậy hay đâu!"

      "Hừ!"

      Thôi , kệ , dù sao bị ta ôm mình cũng mất miếng thịt nào, tay của ta dám làm loạn mình chặt đứt ngay.

      Thấy Đàm Tâm chịu thỏa hiệp, khóe miệng của Quý Kình Phàm thầm nhếch thành đường cong hài lòng.

      khí im lặng trong chốc lát, Đàm Tâm đột nhiên nhíu mày, mở miệng, "Này, có để ý đến vừa nãy ngồi trước mặt rất xinh đẹp ?"

      " để ý."

      Đàm Tâm lườm cái, "Người ta mới nãy vẫn còn liếc trộm , trong lòng chắc vui lắm đúng ?"

      " nhìn thấy."

      "Vậy lúc nãy ta đến gì với ?"

      "Nhà vệ sinh ở đâu!"

      Đàm Tâm còn gì để hỏi nữa. . . . . .

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 269 : Chỉ biết dùng chiêu....‘Ưm’ (1)

      Đàm Tâm cảm thấy Quý Kình Phàm nhất định là cố ý, nếu tuyệt đối lựa chọn vào hơn nửa đêm mà mò đến London.

      London là nơi quanh năm cả bốn mùa đa phần đều là mưa, hơn nữa thời tiết bây giờ bắt đầu vào Thu, bước xuống từ taxi Đàm Tâm lạnh đến mức đông cứng người run cầm cập.

      Quý Kình Phàm phụ trách xách hành lí, nhìn thấy Đàm Tâm co ro tự ôm lấy mình, Quý Kình Phàm lập tức đem cái áo khoác mặc người choàng lên người Đàm Tâm.

      Trong áo khoác vẫn còn cảm thấy hơi ấm của Quý Kình Phàm, ấm áp. Đàm Tâm quay sang nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình, " đưa áo khoác cho tôi mặc, thế còn thấy lạnh sao? "

      Quý Kình Phàm thuận thế kéo ôm vai Đàm Tâm kéo về phía mình, khóe môi nhếch lên , "Em quan tâm ư? Ngạc nhiên ."

      " nghĩ nhiều rồi đấy......" Đàm Tâm cầm bàn tay của Quý Kình Phàm hất ra, kéo sát áo khoác tay trang vào người mình hơn rồi bình thản , " có lạnh cũng là tự mình chuốc phiền thôi, ai bảo cố tình nửa đêm nửa hôm môt hai đòi mò đến London."

      Quý Kình Phàm cũng chỉ mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh cóng như băng của Đàm Tâm.

      Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của Quý Kình Phàm khiến Đàm Tâm run lên bần bật, vội rút tay ra , " Này, đừng có mà động tay với động chân."

      Quý Kình Phàm quan tâm đến đồng ý của Đàm Tâm, lần nữa nắm lấy tay Đàm Tâm, ấm giọng , " Em quen thuộc ở London, để dắt em bị lạc đường. "

      Đàm Tâm trợn mắt lên nhìn , "Xin đấy, tôi đến London này đâu phải hai lần, mà dù tôi có quen ở đây chăng nữa cũng đến nỗi bị lạc đường được."

      Quý Kình Phàm vẫn nắm chặt lấy tay Đàm Tâm, thong thả ung dung , "Vậy thưa Đàm, xin hãy cho tôi biết, chúng ta làm thế nào mới đến được khách sạn gần nhất?"

      Đàm Tâm giận dỗi nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy con đường xa lạ trước mắt, cuối cùng cũng đành phải lựa chọn thỏa hiệp.

      Quý Kình Phàm ngay sau đó nắm lấy bàn tay Đàm Tâm thắng tới chỗ khách sạn sớm chuẩn bị sẵn.

      ước chừng cũng khoảng 7,8 phút hai người đến được khách sạn.

      Khách sạn này là khách sạn 5 sao, nhìn từ bên ngoài trông rất xa xỉ.

      Đàm Tâm cùng Quý Kình Phàm vào trong đại sảnh của khách sạn, bỗng dưng Đàm Tâm dừng chân lại, nhìn tới người đàn ông cực kì đẹp trai phong độ y hệt như người mẫu kéo theo hành lí ở phía trước hỏi, "Quý Kình Phàm, có chắc là tối nay chúng ta ở chỗ này đấy? "

      "Đương nhiên....."

      Đàm Tâm đứng tại chỗ ôm lấy ngực, nghiêng người qua nheo mắt lại hỏi, "Làm ở bộ ngoại giao tiền lương năm cao như vậy sao, có khả năng ở tại khách sạn cao cấp như thế này?"

      Quý Kình Phàm chỉ cười năng gì.

      Thế là hai người bọn họ đến trước chỗ quầy lễ tân của khách sạn.

      nhân viên hình như nhận ra Quý Kình Phàm, vốn uống cafe bỗng ngay lập tức cung kính đứng dậy, lắp bắp chào, "Ông.....Ông Quý."

      Đàm Tâm chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra nhân viên lễ tân này thường ngày bị Quý Kình Phàm mê hoặc hề , cho nên vừa mở miệng ra đỏ mặt.

      Quý Kình Phàm nở nụ cười đầy mê hoặc như chiêu bài giết người đền mạng của mình hỏi, "Tiểu Nghệ, phòng chuẩn bị xong chưa?"

      nhân viên lễ tân trả lời, " chuẩn bị xong rồi, vẫn là căn phòng mà ông vẫn thường ngày ở đấy ạ, để tôi cho người mang hành lí lên giúp ông.

      Quý Kình Phàm khách sáo , "Làm phiền ."

      Quý Kình Phám sau khi giao vali hành lí trong tay cho nhân viên khách sạn xong liền ôm eo Đàm Tâm , "Chúng ta về phòng thôi!"

      Đàm Tâm giẫy ra khỏi vòng tay Quý Kình Phàm, lịch hỏi lễ tân : " Xin hỏi là hai phòng có phải ? "

      Ánh mắt nhân viên lễ tân vẫn luôn nhìn vào cánh tay của Quý Kình Phàm ôm eo Đàm Tâm, lúc này nghe Đàm Tâm hỏi mới hoàn hồn xấu hổ , "Dạ vâng."

      Sau khi nghe xong Đàm Tâm rất hài lòng.

      Quý Kình Phàm lại mỉm cười với lễ tân, "Tôi quên dặn , tối nay chỉ cần chuẩn bị phòng thôi là được rồi."

      lễ tân sững người kinh ngạc, "Dạ....Tôi cho rằng ông và thư ký ông......."

      Mỗi khi Quý Kình Phàm công tác quay về đều ở lại tại cái khách sạn này, hơn nữa bên cạnh lúc nào cũng luôn dẫn theo thư ký. Lúc Quý Kình Phàm và Đàm Tâm cùng nhau vào khách sạn, lễ tân còn cho rằng Đàm Tâm là thư ký của , cho đến tận giây trước khi nhìn thấy Quý Kình Phàm ôm lấy thắt lưng của Đàm Tâm cách thân mật t
      nhân viên lễ tân mới hiểu ra.

      Khóe miệng Quý Kình Phàm gợi lên nụ cười ý, "À, , ấy phải là thư ký của tôi mà ấy là vợ tôi, tên là Đàm Tâm." xong còn quên tặng lên má Đàm Tâm nụ hôn.

      Khi nhân viên lễ tân nghe thấy câu đó sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

      Còn Đàm Tâm bởi vì lúc này Quý Kình Phàm lợi dụng thời cơ chấm mút mình mà hung hăng giẫm phát mạnh lên chân.

      Quý Kình Phàm kêu lên cách đau đớn.

      nhân viên lễ tân khó có thể tin nhưng lại có cách nào để can thiệp vào chuyện giữa bọn họ, biết làm thế nào bèn mỉn cười , "Vậy xin chúc mừng ông ạ, tôi lập tức cho hủy căn phòng kia ngay."

      "Ai bảo hủy?"

      Quý Kình Phàm đáp lại, " đấy!"

      " dựa vào cái gì?"

      "Dựa vào việc là chồng của em."

      Quý Kình Phàm xong liền ôm lấy Đàm Tâm về phía thang máy trước ngỡ ngàng sửng sốt của nhân viên lễ tân.

      Đàm Tâm vừa vừa vùng vẫy, Quý Kình Phàm ghé vào bên tai thầm, nhắc nhở, "Có phải em định ở trước mặt bàn dân thiên hạ này cho tất cả mọi người biết biết là chúng ta vừa kết hôn chưa được bao lâu ở riêng phải ?"

      "Hừ!"

      . . . . . . . .

      Căn phòng mà khách sạn chuẩn bị sẵn cho Quý Kình Phàm chính là căn phòng cao cấp nhất dành cho Tổng thống ở.

      Đàm Tâm từ được nuông chiều, đối với việc được sống trong căn phòng cao cấp như thế này cũng thấy có gì lạ, nhưng đối với việc Quý Kình Phàm có thể ở được căn phòng cao cấp như thế này khiến cho Đàm Tâm rất nghi ngờ, nhịn được liền hỏi, " vẫn còn chưa với tôi tiền lương năm của là bao nhiêu?"

      Quý Kình Phàm vẫn tỏ ra nhàn nhã trả lời, "Đủ để nuôi em. "

      "Vậy nên tiết kiệm chút, cho dù là năm nữa, cách tiêu pha của tôi cũng khiến đau đầu đấy. "

      " sao hết, chỉ cần em cảm thấy vui."

      Đàm Tâm khinh thường , " đúng là khoác mà biết ngượng miệng ư, có biết là tôi rất biết tiêu tiền ?"

      Quý Kình Phàm khẽ mỉm cười , "Mặc dù tôi bằng nhà tư bản lớn như em trai của em, nhưng để nuôi mình em vẫn còn dư dả lắm.....Bà xã, em cứ luôn miệng hỏi về vấn đề tiền lương năm của , có phải là sợ rằng sau này để tiền riêng ? Vợ à, em yên tâm , cam đoan sau này đem toàn bộ số tiền kiếm được giao hết cho em. "

      "Thần kinh….. thèm nghe nhảm nữa, tôi mệt rồi. Tôi phải tắm rửa rồi còn ngủ nữa."

      "Em cứ tự nhiên, bà xã!"

      Đàm Tâm lập tức mở hành lí ra, lấy ra bộ quần áo ngủ và cái quần lót. Đương nhiên là quên giấu chiếc quần ấy vào trong bộ đồ ngủ của mình.

      Đàm Tâm vừa định bước vào phòng tắm lại phát Quý Kình Phàm thảnh thơi ngồi ghế sofa lật xem quyển tạp chí Fashion Magazine của khách sạn cung cấp. nhịn được liền , "Sao còn mau ra ngoài?"

      Quý Kình Phàm ngước mắt lên liếc nhìn tới Đàm Tâm, " đâu?"

      " ra ngoài trước đứng lát, đợi tôi tắm xong rồi hãy vào lại."

      Đúng vậy, khi còn ở Los Angeles, mỗi tối khi Đàm Tâm cần tắm, đều đuổi Quý Kình Phàm ra ngoài phòng. (ậy, đó là ở Los Angeles thôi chị Tâm à :))-)

      Quý Kình Phàm tự nhiên : " này bà xã à, em cần phải đề phòng thế đâu, người em....." Dừng lại chút, nhìn Đàm Tâm từ xuống đánh giá lượt, sau đó Quý Kình Phàm mới tiếp tục , "Cơ bản đều khắc ở trong đầu rồi."

      Nhớ tới cái đêm thiếu chút nữa ‘bị ấy’, Đàm Tâm lập tức nổi giận đùng đùng , "Nếu còn dám nhắc lại chuyện đó nữa, tôi ..... thiến đấy." là người phụ nữ luôn theo lối truyền thống, cho rằng cả đời người phụ nữ cũng chỉ có thể trao cho người đàn ông mà mình , nhưng ràng Quý Kình Phàm trước mắt vẫn chưa phải đến mức mà thích.

      Quý Kình Phàm tinh quái nhướng mày , "Em chắc chắn là mình cam lòng phá hoại tính phúc cả đời này của em chứ?"

      "....."

      Đàm Tâm lại mà tức cũng xong, chỉ có thể hung hăng nhào tới đá vào chân Quý Kình Phàm phát.

      Cú đá này hề , thẳng chân đá vào vị trí quan trọng nhất của Quý Kình Phàm.

      Quý Kình Phàm gập người xuống, chán toát ra lấm tấm mồ hôi của chịu đựng đau đớn, "Cái đáng ghét này, em dám mưu sát chồng sao, vậy còn muốn chặt đứt đường làm cha của nữa."

      May mắn cho là khi vừa vào phòng thay dép lê rồi, nếu chiếc giầy cao gót kia của Đàm Tâm mà đá vào đó cước .... chừng Quý Kình Phàm còn đường làm cha luôn.

      Thù lớn được báo, Đàm Tâm vô cùng đắc ý vừa ngâm nga ca hát vừa xoay người vào phòng tắm.

      Cũng vào thời điểm ấy, Quý Kình Phàm chợt vô tình phát ra chiếc quần lót của trong lúc đá cẩn thận mà đánh rơi nó.

      . . . . . . . . .

      Vào phòng tắm, Đàm Tâm nhớ ra mùi nước hoa đêm đó của mình khiến cho cơn thú tính của Quý Kình Phàm trỗi dậy, cũng may cuối cùng Quý Kình Phàm dùng tự chủ của mình mà kiềm chế được. Vì thế, sau khi vào phòng tắm, liền khóa trái cửa phòng tắm lại rồi mới bắt đầu tắm rửa, cũng hề lo lắng tên Quý Kình Phàm ‘ bằng cầm thú’ ấy xông vào nữa.

      Cả người rã rời bởi vì đường mệt mỏi, Đàm Tâm vô cùng thoải mái nằm dài trong bồn tắm lớn hưởng thụ cảm giác được tắm rửa.……

      Quý Kình Phàm ở ngoài phòng đợi lâu mà vẫn thấy Đàm Tâm ra, cuối cùng chịu nổi nữa đến trước cửa phòng tắm gõ , "Bà xã, bà xã à, em tắm xong chưa?"

      Sở dĩ Đàm Tâm ở trong phòng tắm lâu như vậy là vì sao tìm thấy chiếc quần mà mình mang theo vào.

      "Giục cái gì mà giục, sắp xong rồi." Mặc dù chiếc váy ngủ này của mình cũng tính là mỏng lắm, nhưng nếu có đồ lót cứ cảm giác khó chịu thế nào ấy nhỉ.

      Đàm Tâm nán lại trong phòng tắm tìm thêm lần nữa, kì quái …. ràng khi nãy mình có mang nó vào theo mà, sao giờ lại thấy nữa.

      Cuối cùng Đàm Tâm cũng biết phải làm thế nào, chỉ đành mặc vào đồ ngủ rồi giả vờ như có chuyện gì bĩnh tĩnh mở ra cửa phòng tắm.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 269 (2)

      Vừa mở cửa ra, chợt trông thấy Quý Kinh Phàm dùng ngón tay trỏ của mình móc vào chiếc quần lót màu trắng của xoay xoay, hóa ra lúc nãy mình làm rơi nó.....

      Đàm Tâm sững sốt thốt lên, "....."

      Quý Kình Phàm đảo mắt nhìn lên chiếc quần lót gợi cảm kia hỏi, "Của em có 34D thôi ư?"

      "......Là đồ khốn!"

      Đàm Tâm giật phắt lại chiếc quần lót của mình trong tay Quý Kình Phàm, sau đó ‘Rầm’ cửa phòng tắm bị đóng sập lại trước mặt Quý Kình Phàm.

      . . . . . . .

      lúc sau, Đàm Tâm mặc xong nội y rồi mới ra ngoài lại.

      Nhìn thấy Quý Kình Phàm dựa người vào khung cửa phòng tắm, Đàm Tâm tức giận , "Đừng có mở mồm ra chuyện với tôi, tôi phải ngủ đây, vẫn theo như cũ, tôi ngủ giường còn ngủ ở sofa."

      Quý Kình Phàm im lặng cho ý kiến gì.

      Ai ngờ, Đàm Tâm vừa mới nằm lên giường, Quý Kình Phàm cũng nhảy lên giường theo.

      Đàm Tâm hoảng sợ hét lên tiếng rồi nhảy phốc xuống giường, nhưng trong lúc bất cẩn mắt cá chân bị trật sang bên khụy xuống.

      "Ối....đau quá...."

      Nhìn thấy Đàm Tâm bị thương, Quý Kình Phàm cũng lập tức phóng xuống giường, nâng mắt cá chân Đàm Tâm lên để ngay ngắn xoa bóp rồi hỏi, "Thấy thế nào?"

      Đàm Tâm bị đau đến nỗi còn lòng dạ nào để kiêng dè nữa, đau đớn , "Chắc tôi bị trẹo chân rồi."

      Quý Kình Phàm bế Đàm Tâm lên đặt xuống ghế sofa, nhấc đôi chân trắng trẻo của lên hỏi, "Đau lắm sao?"

      "Ừm."

      Quý Kình Phàm vừa nghe xong liền ôm ngang eo bế Đàm Tâm dậy, " đưa em đến bệnh viện."

      Đàm Tâm hất tay ra, " cần. Tôi thấy cũng đến nỗi bị thương đến gân cốt, có lẽ xoa bóp chút ổn thôi."

      Quý Kình Phàm lập tức thả Đàm Tâm xuống.

      Đàm Tâm cố chịu đau mà xoa xoa nơi mắt cá chân của mình.

      Quý Kình Phàm ngồi xổm người xuống, giọng hỏi, " làm em sợ đến thế sao?"

      Đàm Tâm nổi sùng lên , "Tôi còn chưa tới đấy.....Đồ lưu manh, lại dám bò lên giường của tôi."

      Quý Kình Phàm đúng , " chỉ muốn tặng em nụ hôn chúc ngủ ngon mà thôi, ai biểu em quá khẩn trương làm gì."

      "Hừ!"

      "Thôi được rồi, để giúp em xoa bóp...." rồi Quý Kình Phàm gỡ ra bàn tay của Đàm Tâm, sau đó nhàng xoa nắn mắt cá chân cho .

      Quý Kình Phàm rất cẩn thận từng li từng tí, dùng lực cũng vừa đủ, quả thực làm cho cơn đau vừa rồi của Đàm Tâm giảm rất nhiều.

      Bỗng nhiên Quý Kình Phàm thương hỏi , "Còn đau ?"

      "Đỡ hơn nhiều rồi....Cảm ơn!"

      "Để bế em quay lại giường nhé!"

      " cần đâu, tôi tự được."

      Đàm Tâm xong liền chống tay vào sofa đứng dậy nhưng quên là Quý Kình Phàm ngồi ở trước mặt mình.

      Khi nhận ra Quý Kình Phàm nhìn chằm chằm vào cảnh xuân bên trong váy của mình ngay lập tức đứng thẳng người lên, kéo kéo xuống tà váy áo ngủ mặt mày đỏ bừng , "...... nhìn cái gì đó....Đồ lưu manh."

      Quý Kình Phàm tinh nghịch nheo mắt lại, ánh mắt cũng trở nên tà mị, khàn giọng , "Quần trong màu trắng? nhớ hình như đêm đó em cũng mặc quần trong màu này.....Bà xã à, ra em biết là thích phụ nữ mặc quần màu trắng à?"

      "Đồ biến thái!"

      . . . . . . . .

      Chân Đàm Tâm bị thương may mà cũng nghiêm trọng, vẫn có thể lại chỉ là thể nhanh và phải giày đế bằng.

      Quý Kình Phàm vốn muốn cùng Đàm Tâm ở lại khách sạn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa nhưng Đàm Tâm lại khăng khăng phải sớm thăm ‘mẹ chồng’, nguyên nhân là muốn đến gặp sớm cho xong rồi còn quay về Los Angeles.

      Quý Kình Phàm cũng chẳng so đo gì với Đàm Tâm, ngày hôm sau liền đưa về nhà mình.

      Đàm Tâm cũng biết hoàn cảnh gia đình của Quý Kình Phàm như thế nào, cho nên suốt đoạn đường đều mang theo tâm trạng tò mò.

      Điều khiến Đàm Tâm bất ngờ chính là nhà của Quý Kình Phàm ở London cũng hề đơn giản.

      Nó là trong những căn biệt thự nằm ở ngoại ô London, là biệt thự cổ có từ rất lâu đời. Phong cách kiến trúc so với kếu cấu của biệt thự nay hoàn toàn rất khác biệt, nhưng có thể thấy được nơi này là nơi rất giàu có và đông đúc người sinh sống, cũng giống như chỗ ở của Đàm Tâm ở Los Angeles. Nhìn bề ngoài rất có phong vị cổ xưa nhưng bên trong lại rất đầy đủ tiện nghi.

      "Đây chính là nhà của sao?"

      "Chính xác là nhà của ở London, là người Trung Quốc nhưng từ lớn lên tại London."

      "Môi trường xung quanh nơi này rất tốt, xem ra gia cảnh nhà cũng tồi."

      Cây cối xanh tươi, khí trong lành, vắng vẻ thanh tịnh.

      Quý Kình Phàm hài lòng cười , "Bây giờ phải lo nuôi nổi em nữa nhé!"

      "Mau tránh sang bên ."

      Quý Kình Phàm dắt Đàm Tâm bước xuống taxi, làn gió đêm thổi tới trước mặt, mơ hồ mang theo mùi hương của cỏ cây, khiến cho tinh thần của Đàm Tâm chợt phấn chấn hẳn lên.

      người đàn ông đứng tuổi đến, vui mừng gọi, "Cậu chủ, cậu về rồi sao?

      "Ừ, mẹ tôi đâu?"

      "Bà sớm tự mình xuống bếp làm thức ăn đợi cậu đó."

      Quý Kình Phàm cười , "Mẹ tôi cũng là nóng lòng rồi đây."

      Tuy rằng chỉ là diễn kịch, nhưng nghĩ đến phải đứng trước mặt người có tuổi giả vờ là con dâu ngoan, Đàm Tâm thực có chút quen.

      Quý Kình Phàm dường như đoán được trong lòng Đàm Tâm nghĩ gì, liền thầm , "Đừng sợ, mẹ là người rất dễ chung sống."

      Đàm Tâm gật đầu.

      Kế tiếp Quý Kình Phàm liếc nhìn xuống khuỷu tay trống của mình.

      Vì vậy Đàm Tâm bèn khoác tay mình vào cánh tay của , theo vào trong nhà.

      . . . . . .

      Hai người vừa vào cửa, Đàm Tâm còn chưa kịp nhìn nội thất trang hoàng trong nhà người phụ nữ trung niên xinh đẹp bước tới ôm chằm lấy Quý Kình Phàm. . . . . .

      "Con trai ngoan, cuối cùng con cũng về rồi. . . . . ."

      Quý Kình Phàm hôn gió lên má mẹ mình cái, "Có con dâu mẹ ở đây, đừng làm cho con dâu mẹ con ghen tỵ chứ."

      Bà Quý buông con trai ra, sau đó yên lặng nhìn sang Đàm Tâm đứng dựa sát vào người Quý Kình Phàm.

      Bình thường Đàm Tâm sợ trời sợ đất, nhưng ngay lúc này khi đối mặt với quan sát của trưởng bối vẫn cảm thấy hơi có chút hoảng sợ, sợ mình diễn kịch tốt. Bà Quý đánh giá tới lui Đàm Tâm hồi rồi cười đến toét cả miệng, "Con trai à, dâu của con đúng là tệ đấy, muốn dáng người có dáng người muốn tướng mạo có tướng mạo! !"

      Đàm Tâm cười gượng gạo lễ phép gọi chào, "Con chào mẹ ạ."

      Bà Quý mỉm cười, "Ngoan. . . . . ."

      "Mẹ, mẹ đừng có nhiệt tình như thế, bà xã con nhát gan lắm, mẹ dọa ấy chạy mất bây giờ."

      Bà Quý là người phụ nữ rất xinh đẹp, Đàm Tâm cảm thấy mẹ mình chăm sóc giữ gìn sắc đẹp rất tốt rồi, nhưng khi so với bà Quý vẫn còn kém chút sức sống của tuổi trẻ.

      "Con dâu, đừng sợ, mẹ chồng con rất dễ sống chung. . . . .Con qua đây nào, mẹ có mấy lời muốn riêng với con."

      Còn muốn chuyện riêng?

      Đàm Tâm luống cuống nhìn thoáng qua Quý Kình Phàm, Quý Kình Phàm dùng ánh mắt ra dấu bảo cứ theo bà.

      Vì thế bà Quý dắt tay Đàm Tâm kéo sang bên, nghiêm túc hỏi, "Con dâu này, mẹ đọc báo thấy con trai mẹ phương diện kia. . . . .Chính là về mặt đó ấy, chắc con hiểu mà ha, nó được sao?" Vì sĩ diện của con trai, nhất là loại chuyện này, bà cần phải hỏi cho ràng!

      hề nghĩ tới, lần đầu gặp mặt mẹ chồng, câu đầu tiên mà mẹ chồng hỏi mình lại là cái vấn đề đó, trong chớt nháy hai má Đàm Tâm đỏ bừng lên, còn vẻ mặt bối rối xấu hổ.

      "Đừng sợ, sau này mẹ chồng đây còn phải dạy con rất nhiều chuyện mà, hãy cho mẹ nghe xem. . . .Nếu lỡ như con trai mẹ có vấn đề , mẹ cho phép con cứ tự nhiên trả hàng lại! ! !" (haha OMG, ta kg ngờ bà mẹ chồng này qá ư là chịu chơi)

      Đàm Tâm ngượng ngùng cười , "Ôi, mẹ ơi, phải thế đâu ạ. . . . .Sức khỏe của Kình Phàm rất tốt, là do con giận dỗi bậy thôi."

      Bà Quý vỗ vỗ ngực thở phào nhõm, " may quá. . . .Cuối cùng mẹ cũng có cơ hội được bế cháu rồi!"

      Đàm Tâm chỉ có thể cười khan mà còn biết phải gì.

      Lúc này Quý Kình Phàm tới, vừa ôm lấy Đàm Tâm vừa nhìn sang mẹ mình , "Mẹ, hôm nay phải mẹ đích thân xuống bếp sao, con trai mẹ đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm thôi!"

      Càng nhìn đứa con dâu này càng thấy thuận mắt, bà Quý cực kỳ hài lòng vội , "Được, được. . . .Con dâu à, con mau đến nếm thử tài nấu nướng của mẹ xem nào."

      ----------

      Tại Los Angeles.

      Buổi chiều, Đàm Dịch Khiêm tan làm về nhìn thấy Hạ Tử Du ngồi sofa nấu cháo điện thoại với ai đó.

      Nhớ đến hành động nấu cháo điện thoại của Hạ Tử Du với tình địch lần trước, Đàm Dịch Khiêm liền vui nhíu mày.

      "Vậy tốt rồi, thế mà em còn lo là quen đấy. . . . Dạ. . . . ."

      Bỗng đâu vang lên giọng rất lạnh gọi, "Hạ Tử Du! !"

      Sống lưng Hạ Tử Du đột nhiên lành lạnh, quay đầu nhìn lại thấy sắc mặt ông chồng thân ái của mình còn lạnh hơn cả núi băng, Hạ Tử Du để điện thoại xuống, thắc mắc gọi, "Ông xã?"

      Đàm Dịch Khiêm tới, thẳng tay lấy cái máy điện thoại đặt người của Hạ Tử Du dập xuống.

      Hạ Tử Du kêu lên, " làm cái gì thế, người ta vẫn chưa chuyện xong mà!"

      Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du lên khỏi ghế sofa.

      Hạ Tử Du đấm đá liên tục lên người , vừa bực vừa ngượng , "Này. . . .Tối nay mẹ chồng hầm canh cho em, em rảnh để. . . . . ."

      Đàn ông đều là như thế này sao?

      Trong đầu ngoại trừ việc lăn lăn lộn lộn ra vẫn chỉ có lộn lộn lăn lăn ư.…. (chắc ai cũng hỉu lăn lộn ở đây nghĩa gì nhỉ "=D")

      Tuy nhiên, thực tế lại giống như Hạ Tử Du tưởng tượng, Đàm Dịch Khiêm hề bế Hạ Tử Du đặt lên giường mà là để ngồi lên đùi mình.

      Loại này tư thế này bình thường chỉ có lúc Đàm đại nhân muốn cưng chiều hoặc là khiển trách mới có. . . . . Nhưng dựa vào sắc mặt đen sì tại này của liền biết là vế sau rồi.

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Lại gọi điện thoại cho cậu ta?"

      "Cậu ta là ai chứ?"

      "Robert! !"

      Hạ Tử Du liếc xéo Đàm Dịch Khiêm có nửa con mắt, " đúng là cái đồ mọn mà, em gọi điện cho chị Tâm đấy. . . .Robert ấy dạo này rất bận nhiều việc, lâu rồi em cũng có liên lạc với ấy."

      Đàm Dịch Khiêm vẫn còn nghi ngờ, "Đàm Tâm?"

      Hạ Tử Du nhảy xuống khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, giải thích, "Chị Tâm mới vừa đến London hai ngày, em sợ chị ấy quen cho nên gọi điện thoại cho chị ấy. . . . . . Chị ấy tuy chưa gặp ba của Quý Kình Phàm nhưng ở đó chơi với mẹ của Quý Kình Phàm cũng rất vui, mấy ngày hôm nay chị ấy ở London đều rất vui vẻ."

      Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, đưa tay muốn ôm lấy Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du lại lui về sau bước, giả vờ giận dỗi , "Hừ, tại sao mỗi lần em gọi điện thoại cho Robert cái mặt lại đen đủi như thế chứ? ấy cũng là bạn của đấy!"

      "Bà xã. . . . ."

      "Em mặc kệ , em xem con trai em dậy chưa."

      Hạ Tử Du vừa mới xoay người , Đàm Dịch Khiêm liền nhoài người tới từ phía sau ôm chặt lấy .

      " buông em ra, là cái đồ đố kị mọn!"

      Hạ Tử Du càng giãy giụa, Đàm Dịch Khiêm lại ôm càng chặt.

      Đàm Dịch Khiêm phả hơi thở lên vành tai , "Bà xã, sai rồi, đừng giận mà. . . . ."

      Hạ Tử Du bị hơi thở đó của Đàm Dịch Khiêm làm cho có chút ngưa ngứa, còn có cả cảm giác tê tê dại dại, giọng ngay lập tức yếu hẳn , " đừng có như thế, cứ mỗi lần chọc giận em là dùng tới chiêu này! !"

      Thế nhưng lần nào cũng thể kiềm chế được. . . . .

      "Bà xã. . . ."

      "Đừng có gọi. . . . Ưm. . . . .Đừng hôn em ở chỗ đó. . . .Nè. . . Tay để đâu đấy. . . Đàm Dịch Khiêm!"

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 270 : Vợ , cứ từ từ mình chơi (1)

      Ngày chủ nhật.

      Trong phòng trẻ, Liễu Nhiên ghé sát vào nôi nhìn hai em trai mới 6 tháng của mình ngủ say sưa, ngây thơ hỏi, "Mẹ ơi, sao ông bà nội hai em KK và ViVi càng lớn càng giống ba nhưng sao con lại nhìn thấy vậy?"

      Hạ Tử Du hoang mang hỏi, " ? Mọi người trong nhà ai cũng hai em con là phiên bản thu của ba con đấy!" ra cũng nhận ra, nhưng hai đứa nhóc này lại thấy giống cho nên dĩ nhiên là giống rồi.

      Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi, "Mẹ, vậy con lớn lên giống ai ạ?"

      Hạ Tử Du kéo Liễu Nhiên lại hôn lên mái tóc mềm mại suông mượt của con , thương , "Con lớn nhìn giống mẹ!"

      Liễu Nhiên lại hỏi, "Vậy lớn lên giống ba đẹp hay là giống mẹ đẹp hơn đây?"

      "Cái này. . . ." Hạ Tử Du cẩn thận suy nghĩ chốc lát, cuối cùng trả lời, "Tất nhiên là giống mẹ đẹp hơn rồi. . . . Ba con á, mặt mày lúc nào cũng lầm lì sụ xuống, lại hay thích ồn ào nổi nóng, còn thường xuyên mẹ ngoan, người hay nổi giận như thế rất dễ già lắm, cho nên con lớn lên thể giống ba con được! !"

      Hạ Tử Du bàn ra những lời chính đáng này đương nhiên là bởi vì ganh tỵ. . . . .Ai bảo bất kể Đàm Dịch Khiêm đến nơi nào cũng có thể làm cho đồng bào phái nữ đều phải thèm dãi. Còn theo bên cạnh lúc nào cũng phải chịu đựng những ánh mắt như mũi tên ngầm của đám người phụ nữ đó chứ, từ những ánh mắt của đám phụ nữ kia cho biết giống như xứng với vậy. . . lòng mà nhìn cũng đâu có tệ, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng được gả cho giống như nhặt được báu vật bằng ấy? (có phải là báu vật kg mọi người ^^)

      Liễu Nhiên thở ra, "Hoan hô, vậy tốt quá. . . .Con còn sợ mình được xinh đẹp Trì Tuấn Thành thích con nữa!"

      Hạ Tử Du sửng sốt, "Trì Tuấn Thành?"

      Liễu Nhiên cười hi hi , "Đó chính lớp trưởng của lớp con đấy ạ. . . ."

      ‘Trì Tuấn Thành’ chính là cậu bạn lấy chức vị lớp trưởng của con mình ư? Nghe ba mẹ cậu bé cũng là người Hoa làm ăn kinh doanh ở Los Angeles. . . .

      Hạ Tử Du hắng giọng hỏi, "Vì thế mà Ngôn Ngôn sợ mình xinh đẹp Trì Tuấn Thành thích?"

      Liễu Nhiên gật đầu, "Con rất thích cùng học bài chung với Trì Tuấn Thành. . . .Bạn ấy rất là lợi hại đó mẹ, lần nào cũng đạt thành tính đứng đầu lớp."

      Trời ơi, con mình khen ngợi cậu bé trai, đây quả thực là chuyện hay rồi. . . .Chẵng lẽ con mình biết sớm?

      . . . . . .

      Sau khi đưa đứa con bảo bối về phòng làm bài tập xong, Hạ Tử Du khắc cũng dám chậm trễ liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Đàm Dịch Khiêm.

      Cả buổi sáng Đàm Dịch Khiêm vốn ở suốt trong phòng hợp, cho nên khi Hạ Tử Du gọi điện thoại tới Đàm Dịch Khiêm căn bản nghe được.

      Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm nghe điện thoại, ngay sau đó liền gọi cho thư ký của Đàm Dịch Khiêm.

      Nghe ra giọng là của vợ tổng giám đốc, thư ký nào dám chậm trễ, vì thế bèn bạo gan làm liều mở cửa bước vào cuộc hợp thông báo với ông chủ tiếng. . . .

      Xưa nay Đàm Dịch Khiêm luôn thích khi mình làm việc mà bị quấy rầy, nhưng biết phải làm sao vì người gọi điện thoại tới chính là vợ của , cuối cùng Đàm Dịch Khiêm chỉ đành phải tạm ngừng lại cuộc họp, tới bên cửa sổ nghe điện thoại.

      "A lô, ông xã. . . . . ."

      "Ừm."

      "Báo cho hay, xảy ra chuyện lớn rồi, chuyện thực vô cùng lớn đấy. . ."

      "Hử?" Phản ứng của Đàm Dịch Khiêm vẫn rất bình tĩnh.

      "Con nó biết rồi . . . Trời ạ, nó mới hơn sáu tuổi, thế nhưng lại có bạn nam học cùng lớp viết thư tình cho nó. Nghe còn là kiểu thơ tình Shakespeare buồn nôn này nữa ấy. . . Ông xã, xem mà giải quyết chuyện này . . . ." Giữa vợ chồng dạy dỗ con cái luôn phải có người đóng vai phản diện và vai chính diện, mà xưa nay đều là mặt trắng chính diện, còn mặt đen dĩ nhiên là phần của rồi, huống chi từ trước tới nay đều là người luôn đen mặt mà.

      Người đàn ông đứng ở trước cửa sổ vui nhíu mày, "Chỉ vì chuyện này?"

      Hạ Tử Du dùng sức gật đầu, "Đúng rồi. . . . Chẳng lẽ đây phải là chuyện lớn sao? Con chúng ta còn như vậy mà muốn tới chuyện thương rồi đấy. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ấn nút tắt luôn điện thoại, sau đó quay lại nhìn mọi người ở sau lưng mình , "Tiếp tục họp."

      Hạ Tử Du còn chưa xong bỗng nghe thấy đầu điện thoại di động bên kia vang lên tiếng ‘tút..tút’ cắt ngang, "Này, này, a lô. . . . . ."

      Cho rằng điện thoại bị mất sóng, Hạ Tử Du bấm số gọi lại, nhưng ngờ bên tai truyền đến tín hiệu tắt máy của phía bên kia. . . . .

      Hạ Tử Du ngay tức khắc trợn trắng hai mắt. . . . .

      ấy lại còn tắt điện thoại của mình? Cái người đàn ông đáng bị chém ngàn đao này, em tuyệt để yên cho đâu, chờ đấy!

      -------------

      Lúc ăn cơm trưa, Hạ Tử Du vẫn còn giận tới mức thở phì phò. . . . .

      Đàn ông quả nhiên là thể nuông chiều mà, bình thường gọi điện thoại cho tự coi mình giống như là ông Hoàng vậy, chẳng những phải ngồi bên cười dỗ ngọt, còn phải nhớ từng chữ được bỏ sót. Thỉnh thoảng nếu như gọi điện thoại cho người khác mà kịp nhận điện thoại của , ồn ào nổi nóng cáu kỉnh. . . . Mà gọi điện thoại cho , trả lời quá hai tiếng đành , thế nhưng lại còn tắt luôn điện thoại gọi vào, . . . . .Tối nay ấy đừng mơ đến việc ngủ chung với mình! !

      Bà Đàm trông thấy Hạ Tử Du cứ cầm đũa liên tục chọc chọc vào bát cơm nhưng hề động đến miếng nào, bà lấy làm lạ quan tâm hỏi, "Tiểu Du à, sao ăn cơm ?"

      Nghe được giọng bà Đàm lúc này Hạ Tử Du mới hồi hồn, lúng túng để đôi đũa xuống xấu hổ , "Dạ. . . Tại con có gì khẩu vị ạ."

      Do bị người đàn ông chọc tức đấy ạ!

      Bà Đàm vừa nghe Hạ Tử Du có gì khẩu vị lập tức vui mừng nhướng mày hỏi, "Có phải con thấy trong người thoải mái ?"

      Hạ Tử Du sững sờ, "Dạ. . . . ."

      Bà Đàm cười , "Đợi chút mẹ nhờ bác sĩ Dư đến xem cho con nhé. . . ."

      Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ khó nén của bà Đàm, Hạ Tử Du liền hiểu được bà Đàm nghĩ tới điều gì. . . . . .

      Hạ Tử Du gượng gạo cười, lí nhí , "Mẹ à, bây giờ con thấy có khẩu vị lại rồi ạ. . ."

      Bà Đàm nghe xong nụ cười cũng sượng lại.

      Kế tiếp, Hạ Tử Du cúi đầu vùi vào bát cơm. . . . . .

      Làm ơn , lại là mang thai, chớ hòng mơ tưởng! !

      Mình chẳng thèm sinh con cho nữa, có ngu mới cùng người đàn ông xấu xa như mà sinh con! !

      Đợi chút, ngu ư. . . . Hình như mình cùng sinh ba đứa rồi nhỉ, ối ối. . . . Mình phải rút lại câu mới vừa rồi thôi á!

      . . . . . .

      Dùng xong bữa trưa Hạ Tử Du theo thói quen đến phòng ngủ trưa. . . . . .

      Hai đứa con trai được người làm nhân lúc thời tiết hôm nay tốt bế đến vườn hoa để hít thở khí, Liễu Nhiên cũng theo họ, cho nên giờ phút này có thể thoải mái mà ngủ giấc ngon rồi.

      Vừa ngủ chưa được bao lâu, mơ hồ nghe thấy giống như có người vào phòng. . . . . Nhưng vì ngủ mơ mơ màng màng, suy nghĩ ngày thường Đàm Dịch Khiêm cũng ít khi về nhà buổi trưa, nghĩ là mình nghe nhầm, vì thế cứ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

      Nhưng chỉ được lúc. . . . . .

      cảm giác áo ngủ mình bị cởi ra, có nhiệt độ nóng rực dán vào người, còn có hơi thở nam tính mà quá đỗi quen thuộc. . . . .

      Hạ Tử Du ngay lập tức bừng tỉnh, ra ở trước mắt chính là hình ảnh Đàm Dịch Khiêm vùi đầu hôn hít gặm cắn điểm tròn nổi lên ở trước ngực mình.

      ". . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ngẩng đầu lên trước ngực Hạ Tử Du, rất ư là êm ái gọi, "Bà xã?"

      Hạ Tử Du hỏi, " về từ khi nào?"

      "Vừa về cũng lâu."

      Hạ Tử Du nhớ lại tiếng cửa mở nghe được lúc mơ màng ngủ. . . .

      Đàm Dịch Khiêm lại tiếp tực cúi đầu xuống ở trước ngực của . . . .Buổi trưa mà về đây, ý đồ quá mức ràng.

      Hạ Tử Du sắp thể chống đỡ được nữa, đột nhiên nghĩ đến vụ sáng nay gọi điện thoại cho . . . . .

      Vì vậy, thời điểm trở người lại muốn ngồi lên người dùng ánh mắt khinh thường mà liếc nhìn cái vật ngẩng cao đầu có phần hơi đáng sợ kia, chán ghét , "Xin lỗi, hôm nay thấy trong người khỏe."

      Đàm Dịch Khiêm ngồi dậy, ôm vào lòng hỏi, " phải kinh nguyệt của em vừa mới hết sao?"

      Hạ Tử Du giãy khỏi người , "Hừ, là tâm tình em thoải mái á! !" Tại sao phải chiều theo ? vẫn còn chưa tính sổ với đâu! Để cho tinh trùng lên não chưa thỏa mãn dục vọng mà chết .

      gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm đều là thương , hỏi, "Sao vậy?"

      Hạ Tử Du vừa mặc vào lại áo ngủ vừa căm giận bất bình , " đừng có ở đó giả ngu với em, dám cúp điện thoại của em?"

      Khóe môi Đàm Dịch Khiêm nở nụ cười cong cong, "Té ra là bà xã ghi thù đấy à!"

      "Em đúng là ghi thù á, ai bảo kiêu ngạo phách lối đến mức ấy. . . . Bổn nương em tại thích chơi với nữa, mình cứ từ từ mà chơi cho !" Dứt lời Hạ Tử Du liền muốn bước xuống giường.

      Đàm Dịch Khiêm vươn bàn tay chụp tới, kéo Hạ Tử Du lại ôm vào trong lòng, cằm tì lên mái tóc tỏa hương thơm ngát của , dịu dàng , "Buổi họp sáng nay có liên quan đến đơn hàng tới mười triệu, em vì chút chuyện cỏn con ấy mà làm gián đoạn cuộc họp của mọi người, dĩ nhiên là có thời gian để chuyện với em rồi."

      Hạ Tử Du vui bĩu môi , "Hừ? Chuyện cỏn con ư. . . . Con nó biết sớm mà là chuyện sao?"

      "Cũng chỉ là cậu nhóc tặng thư tình làm quen với con chúng ta thôi mà, điều này có thể chứng minh con chúng ta rất có mị lực chứ đâu thể lên được cái gì."

      "Ai hả, em có hỏi Ngôn Ngôn, con bé nó rất là thích bạn học cùng lớp tên là Trì Tuấn Thành. . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm vẫn chỉ mỉm cười, "Em à, giữa con nít nó đùa nghịch với nhau mà thôi, em đừng quá khẩn trương."

      Hạ Tử Du nổi sùng lên, "Chuyện tình cảm sao có thể là trò đùa được chứ? Đây chính thái độ nhìn nhận của về tình ư?"

      Phụ nữ quả nhiên là thể hiểu mà . . . Chuyện mấy đứa con nít, thế mà ấy cũng có thể trút lên đầu mình!

      Nhận thấy người phụ nữ của mình giờ phút này trong cơn tức giận, Đàm Dịch Khiêm chỉ đành giọng dỗ dành , "Thôi được rồi, đừng giận nữa. . . . Lần sau em gọi điện thoại tới dám nghe là được mà."

      Hạ Tử Du ngẩng đầu lên , "Em chấp nhận lời xin lỗi của !"

      "Vậy em muốn như thế nào?"

      "Em muốn phải ngay lập tức giải quyết xong sớm chuyện đương của Ngôn Ngôn , nếu làm xong em để cho yên đâu! !"

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 270 (2)

      Nụ cười môi Đàm Dịch Khiêm càng thêm nở rộ, "Ngốc à, đó chỉ là vấn đề , vốn cần thiết phải giải quyết."

      Hạ Tử Du cau mày, "Ai thế?"

      Đàm Dịch Khiêm thong thả ung dung , "Trước kia nhi viện, khi đó cũng còn chưa có biết em, lúc ngồi đọc sách ở nhà trẻ cũng từng viết vài lá thư tình bày tỏ với bé trông rất xinh xắn chỗ nào chê được . . . . Nhưng tại ngay cả ấy là ai cũng quên mất sạch còn nhớ gì!"

      Hạ Tử Du khó có thể tin trợn lớn tròng mắt, ". . . .Khi ấy còn ở nhà trẻ mà biết viết thư tình?"

      Đàm Dịch Khiêm chỉ cười .

      Hạ Tử Du đột nhiên tóm lấy bộ phận quan trọng cơ thể của người đàn ông nào đấy, giọng toàn mùi dấm chua thốt lên, "Đàm Dịch Khiêm, còn giấu giếm em bao nhiêu chuyện nữa. . . . Hãy mau thành khai báo , viết thư tình cho bao nhiêu bạn học nữ rồi hả. . . . ."

      Lật người trở lại, Đàm Dịch Khiêm đè Hạ Tử Du lại dưới cơ thể mình.

      Hạ Tử Du vốn định tóm lấy cái bộ phận nào đấy của để uy hiếp , nhưng đột nhiên cảm thấy cái thứ ở trong tay mình từ từ săn chắc nở to ra, sợ hết hồn theo bản năng muốn buông nó ra, thế nhưng kịp thời ấn ngược nó lại vào tay , "Bà xã, tiếp tục . . . . . ."

      Á . . . . .

      Kế tiếp có lẽ cũng cần phải , vì lo sợ cẩn thận làm bị thương, cuối cùng lại diễn biến thành bị trêu chọc dưới thủ đoạn của , hợp tình hợp lý bị ăn sạch sành sanh.

      -------------

      Buổi chiều người nào đó tinh thần sảng khoái phấn chấn đến công ty, còn Hạ Tử Du cơ thể trống trơn nằm ở giường với vẻ mặt có nổi khổ mà biết tỏ cùng ai.

      Tại sao cứ mỗi lần ấy làm mích lòng mình, mà kết quả cuối cùng người bị thua thiệt lúc nào cũng là mình?

      Chuông điện thoại di động vào lúc này vang lên, nhìn thoáng qua số điện thoại di động màn hình, Hạ Tử Du đè xuống nút trả lời, "Dạ, chị Tâm."

      Giọng của Đàm Tâm vang lên, "Tử Du à, em sinh nhật ‘mẹ chồng’ mình nên tặng quà gì mới tốt?"

      Hạ Tử Du quấn chăn ngồi lên tựa vào đầu giường, "Sinh nhật ‘mẹ chồng’ chị á?"

      "Đúng vậy, mấy ngày nữa là sinh nhật của mẹ Quý Kình Phàm, mà chị lại nghĩ ra phải tặng gì cho bà ấy cả. . . ."

      Hạ Tử Du cười nhưng nghe có vẻ rất gian ác, "Chị Tâm nha, chị cũng biết lấy lòng mẹ ta rồi đấy nhá, hi hi, hai người tiến triển cũng tệ lắm. . . . . ."

      "Ơ. . . . Em tuyệt đối đừng hiểu lầm, chị muốn mua quà tặng đưa cho mẹ ta là bởi vì mẹ ta rất quan tâm đến chị . . . .Hơn nữa, chị với Quý Kình Phàm đóng kịch tất nhiên phải làm cho giống như chứ."

      Hạ Tử Du có thể nhận ra giờ Đàm Tâm bị lâm vào trong vòng xoáy giữa nam và nữ cách nào tự kềm chế mà hay biết, cũng muốn vạch trần, trêu ghẹo lên đề nghị, " ra , món quà mà người lớn tuổi muốn nhất có gì bằng ẵm bồng cháu đâu. . . . ."

      "Em đừng có đùa với chị, chị chuyện nghiêm chỉnh đấy."

      " em cũng nghiêm túc mà!"

      "Tử Du, nếu em còn trêu chị, sau này chị thèm gọi điện thoại chuyện với em nữa đâu."

      Hạ Tử Du cười khúc khích, "Được rồi, bây giờ chuyện nghiêm chỉnh với chị đây. . . . . . Chị muốn lấy lòng mẹ ấy, chị nên hỏi Quý Kình Phàm trước thử xem coi mẹ ta thích gì?"

      Đàm Tâm trả lời, "Cái tên đó gần đây rất bận, mỗi ngày đều ở Đại sứ quán làm việc, cũng chỉ có buổi tối mới về, chị lại muốn nhiều với ta vào buổi tối, cho nên vẫn chưa có hỏi được. . . ."

      "Còn thế này, em nhớ có lần em tặng cho mẹ chồng chiếc nhẫn ngọc phỉ thủy, thấy mẹ nhận nó có vẻ rất ưng ý, hay là chị cũng nên tặng mẹ ấy chiếc giống vậy . . . . ."

      "Chỉ tặng chiếc nhẫn vậy có hơi quá tầm thường rồi hay ?"

      "Cái đó, em cũng lắm. . . . ."

      . . . . . .

      Hai người bàn bạc hồi, cuối cùng Đàm Tâm vẫn là quyết định tặng món quà tầm thường gì đó, hết cách thôi. Chứ tặng món quà nào mà quá mức tầm thường Đàm Tâm thể nào nghĩ ra. Còn món quà mà bà Quý muốn, Đàm Tâm lại tặng nổi, cuối cùng vì để thiếu lễ nghi chỉ đành phải tặng món quà bình thường ấy thôi.

      Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Đàm Tâm Hạ Tử Du lại sững sờ mà tựa vào đầu giường. . . . . .

      Sinh nhật của bà Quý làm cho nghĩ đến hình như cũng sắp tới sinh nhật của mình rồi. . . . Hẳn là vào tuần sau.

      ra , vào mỗi năm trước kia đều có tổ chức sinh nhật, dĩ nhiên ngày sinh nhật đó chính là ngày của Đường Hân chứ phải chính là ngày sinh của . . . . .

      còn nhớ rất , khi đó, mặc dù hàng năm đều có thể nhận được những món quà từ ba mẹ tặng cho mình, nhưng những lúc đó đều thấy buồn bực vui bởi vì trong lòng luôn mang mặc cảm áy náy.

      Về phần ngày sinh nhật chính thức của mình, cũng chính là ngày trong tuần sau, hầu như chưa bao giờ được biết tới nó. . . . .

      Mấy năm qua dường cũng quên về chuyện có ngày sinh nhật này luôn rồi, nếu như phải câu chuyện hôm nay Đàm Tâm kể với trùng hợp có liên quan tới ngày sinh nhật có lẽ cũng thể nhớ ra ngày sinh nhật của mình là vào tuần sau.

      Cũng biết người kia có biết ngày sinh nhật của sắp tới hay , tuy rằng cả hai sống chung với nhau cũng lâu nhưng chưa bao giờ nhắc tới ngày sinh nhật của mình với , từ khi cả hai kết hôn cho tới nay, đây cũng là lần sinh nhật đầu tiên mà ở bên cạnh. . . . .

      . . . . . .

      Cũng trong lúc đó, tại tập đoàn ‘Đàm thị’.

      Thư ký vào văn phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.

      "Tổng giám đốc!"

      Đàm Dịch Khiêm ngẩng đầu lên chỉ hờ hững , "Đem nhật trình trong những ngày tới sắp xếp rút gọn lại, tuần sau tôi nghỉ phép mấy ngày."

      Thư ký nghe xong an bài của Đàm Dịch Khiêm, sau hồi phát thảo chuẩn bị cho nhật trình sắp tới, bỗng dưng thư ký đáng thương hỏi, "Tổng giám đốc, xin hỏi ông cụ thể là cần nghỉ mấy ngày ạ?"

      Tay cầm bút định ký tên lên văn kiện của Đàm Dịch Khiêm hơi dừng lại, sau đó , "Mười ngày hay nửa tháng gì !"

      Thư ký vừa nghe Đàm Dịch Khiêm như thế, lập tức kích động muốn rơi lệ, ta , "Tổng giám đốc, việc này phải là ông cố ý làm khó tôi ấy chứ? Coi như tôi có đem toàn bộ công việc của ông lui về phía sau giảm bớt nửa năm chăng nữa, tối đa cũng chỉ có thể dành ra tuần lễ ngày nghỉ, còn nhiều hơn nữa tôi thể. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nghe vậy ngay lập tức vui, "Bản thân là người phụ trách công ty, tôi muốn mình được nghỉ phép mười ngày cũng thể sắp xếp được sao, vậy tôi mướn các người vào đây dùng để làm kiểng à?"

      "Nhưng mà, tổng giám đốc, là bởi vì hành trình của ông kín hết rồi. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ngước mắt lên lạnh lùng liếc mắt nhìn thư ký, bình tĩnh , "Gọi hết tất cả nhân viên quản lý tới đây."

      "Vâng ạ."

      lát sau, nhóm nhân viên quản lý nơm nớp lo sợ mà đứng xếp hàng ở trước mặt Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm dựa lưng vào thành ghế, liếc mắt nhìn tới nhóm người cấp cao ở trước mặt hỏi, " thư ký này , năm tôi đây chỉ có thể được nghỉ phép trong 7 ngày, mọi người hãy cho tôi nghe thử xem, bây giờ tôi muốn nghỉ phép nửa tháng, điều đó có gì quá đáng hay chăng?"

      Cả nhóm người ai dám lên tiếng, đều cúi thấp đầu xuống.

      Đàm Dịch Khiêm bình thản đứng lên tới trước tủ rượu tự rót cho mình ly rượu đỏ để xua tan mệt mỏi, dùng giọng điệu nhàng nhưng kém phầm uy nghiêm của vị cấp , "Nếu như ai có thể giúp tôi gánh vác bớt số công việc, vậy bắt đầu từ ngày mai, toàn thể nhân viên làm thêm giờ tháng!"

      Cả nhóm người lại đồng loạt ngước mắt hai mặt nhìn nhau.

      -------------

      Mấy ngày sau đó, Hạ Tử Du dường như cũng quên mất luôn ngày sinh nhật chính thức kia của mình. . . . .

      Ngày này, lại nhận được Đàm Tâm gọi điện thoại tới.

      Nội dung cuộc điện thoại là kể lại bà Quý nhận xong quà của Đàm Tâm tặng rất là thích, Đàm Tâm cũng vô cùng vui vẻ!

      giờ Hạ Tử Du cũng còn lo lắng về chuyện của Đàm Tâm và Quý Kình Phàm nữa, cảm thấy hai người họ phát triển cũng rất tốt rồi, ít nhất là dễ dàng hơn so với và Đàm Dịch Khiêm khi đến với nhau. . . . . .

      Bởi vì gần đây quá rảnh rỗi có việc gì làm, Hạ Tử Du nhàm chám muốn lên mạng xem tin tức chút, kết quả trong lúc vô tình thấy tin tức bắt mắt —— Đan Nhất Thuần ở trong tù bởi vì biểu tốt cố ý gây thương tích cho phạm nhân khác, thời hạn hình phạt bị giam giữ tăng thêm 4 năm nữa.

      Lúc đọc xong mục tin tức này toàn thân Hạ Tử Du đều chấn động. . . . . .

      Đúng vậy, do cuộc sống gần đây quá hạnh phúc, làm chừng như quên mất đời còn có người mang cái tên này. . . . .

      ra khi biết được ba nuôi, chị Dư, còn có đứa con chưa kịp chào đời của mình bị Đan Nhất Thuần gián tiếp hại chết. Giây phút đó, căm hận Đan Nhất Thuần đến tận xương tuỷ, thể nào tưởng tượng nổi, người phụ nữ bề ngoài nhìn nhu nhược yếu đuối như thế lại chỉ vì muốn đạt được mục đích của riêng bản thân mình mà dùng tính mạng người khác để đổi lấy. Có điều, thời gian qua hơn nửa năm, cái loại thù hận đó cũng dần dần biến mất khỏi đáy lòng , đối với cảnh ngộ nay của Đan Nhất Thuần, chỉ có thể thương tiếc và đau lòng.

      Mình chỉ hi vọng hình phạt bốn năm tiếp theo đó có thể làm cho Đan Nhất Thuần tỉnh ngộ, sau khi ra tù, cũng mong rằng Đan Nhất Thuần có thể bắt đầu lại cuộc sống mới.

      Ngẫm nghĩ lại, cũng như nhau đều là người đàn ông, mặc kệ như thế nào là người rất may mắn. . . . . Kết quả cuối cùng của chính là ‘người có tình rồi cũng trở thành người nhà’ với người đàn ông mà sâu đậm.

      Nghĩ đến niềm hạnh phúc nay của mình, Hạ Tử Du lại càng cảm thấy sâu sắc Đàm Dịch Khiêm nhiều hơn nữa. . . . .

      Vì vậy, hôm nay ngay khi Đàm Dịch Khiêm tan việc về đến nhà, Hạ Tử Du sớm tự mình đứng ở cửa phòng khách đợi . . . . .

      Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm bước xuống xe, Hạ Tử Du lập tức liền chạy tới ôm chặt lấy .

      Sau đó nhận lấy cặp tài liệu cùng áo khoác tây trang của Đàm Dịch Khiêm, vô cùng ngọt ngào thân mật , "Ông xã, về rồi. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm đột nhiện được săn đón quá mức mà sinh ra khiếp sợ, ôm hôn vợ lúc rồi hỏi, "Có chuyện gì mà bà xã vui thế, ra xem để cùng vui với em nào!"

      Hạ Tử Du khoác vào cánh tay Đàm Dịch Khiêm , " có gì cả. . . ."

      " sao? Sao cứ có cảm giác bà xã của hôm nay đặc biệt nhiệt tình quá mức à. . . ." Đàm Dịch Khiêm xong lại ôm hôn vợ thêm cái.

      Hạ Tử Du hắng giọng hỏi, "Nếu thích sau này mỗi ngày em đều đứng đón đợi về!"

      Đàm Dịch Khiêm cưng chiều , "Ngoan."

      "Ông xã, có điện thoại nè." Hạ Tử Du lấy điện thoại di động rung trong túi áo khoác tây trang ra đưa cho Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, giọng chuyển sang cực , "Ừ, nghe điện thoại chút."

      "Dạ."

      Buông Hạ Tử Du ra, sau đó Đàm Dịch Khiêm tới trước tránh sang bên.

      Bởi vì trong lúc vô tình thấy số màn ảnh gọi đến là Aston, cũng biết được Aston luôn luôn đều là giúp Đàm Dịch Khiêm xử lý những vấn đề về chuyện luật pháp, hiểu sao Hạ Tử Du đột nhiên có chút lo lắng, vì vậy tới đứng gần ở sau lưng Đàm Dịch Khiêm.

      Giọng chuyện lạnh lùng hề có chút độ ấm, "Tôi muốn ta vĩnh viễn có được cơ hội nào để ra tù."

      Hạ Tử Du đương nhiên hiểu chữ ‘ ta’ ấy là muốn tới ai. . . . .

      cũng sớm đoán Đan Nhất Thuần bị xử phạt thêm 4 năm chắc chắn là có nguyên nhân, nhưng cho rằng ít nhất cũng niệm chút tình cũ. . . . . Vì dù sao Đan Nhất Thuần cũng từng vì mà suýt mất mạng.

      Nhưng thể đồng tình, món nợ hại chết mấy mạng người đó Đan Nhất Thuần nhất định phải gánh vác trách nhiệm. . . . .

      Đột nhiên nhớ tới câu mà trước kia Đan Nhất Thuần từng với , người phụ nữ nào được Đàm Dịch Khiêm chắc chắn là rất hạnh phúc. . . . Đúng vậy, chính là người hiểu hơn ai hết về điều đó!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :