1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 263 (2)

      Hai người đàn ông nào đó làm gì có gan giận hai người phụ nữ của mình đến sáng cơ chứ, vì vậy trời vừa mới hừng sáng, hai người đàn ông này quyết định quẳng sĩ diện quay trở về phòng. . . . . .

      Điều đáng tiếc đó chính là, cả hai cái cửa phòng đều đóng chặt, hai người đàn ông đều vấp phải trắc trở.

      Kết quả cuối cùng, hai người đàn ông này thể làm gì khác hơn đành ngồi sofa dưới tầng chán nản xem tin tức buổi sáng.

      Thời gian từ từ trôi qua, rốt cuộc cũng cầm cự được đến lúc ăn sáng. . . . . .

      Đúng là nhà họ Đàm đều coi bữa sáng là bữa ăn quan trọng, hai người phụ nữ bình thường cũng tôn trọng ông bà Đàm mà đều xuống ăn sáng.

      Đàm Tâm đầu xuống phòng ăn, nhưng mà ngay cả cái liếc mắt cũng thèm nhìn đến Quý Kình Phàm, thẳng mạch vào phòng ăn giúp bà Đàm.

      Quý Kình Phàm đứng dậy từ ghế lại chán nản ngồi phịch xuống.

      Ngay sau đó chính là Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên từ lầu hai xuống. . . .

      Tổng giám đốc Đàm từ trước đến nay quen thói tự cao kiêu ngạo, nhìn thấy vợ trong lòng cũng có mấy phần kích động muốn lao đến ôm lấy , nhưng nghĩ tới tối hôm qua vợ của mình thèm cho cái giải thích hợp lý, vì thế cứ giả vờ thong thả nhìn xem vợ của muốn giở trò gì.

      Nhà họ Đàm bắt đầu ngồi vào chỗ của mình bàn ăn. . . . . .

      Bà Đàm hiền từ cười hỏi, "Dịch Khiêm, Kình Phàm sao hôm nay tụi con dậy sớm thế, có chuyện gì hay sao?"

      Hai người phụ nữ bé rất ăn ý đều cúi đầu dùng cơm.

      Quý Kình Phàm ôm lấy bả vai Đàm Tâm cười trả lời, " có gì ạ, chẳng qua là vì hôm qua bị con mèo hoang cào cái, hôm nay liền dậy sớm chút để bắt con mèo đó lại."

      Ông Đàm sợ hết hồn, "Nơi này lại có mèo hoang sao, là thế sai người xem thế nào, nếu mà dọa mấy đứa tẻ trong nhà sợ cũng hay."

      Quý Kình Phàm cười , " cần, ba mẹ, chỉ là còn mèo hoang đáng thôi, có lực sát thương gì lớn, hơn nữa sớm muộn gì con cũng tóm được thôi à." Vừa quên liếc nhìn Đàm Tâm cái.

      Ở dưới gầm bàn Đàm Tâp hung hăng đạp lên chân của Quý Kình Phàm cái mạnh.

      Quý Kình Phàm bị đau kiềm được bật lên tiếng rên . . . . .

      Bà Đàm , "Nếu như là con mèo đáng , vậy chắc phải là mèo hoang đâu, dù sao khu nhà cao cấp này phải là khu mèo hoang có thể chạy lung tung được. . . . .Mẹ nghĩ chỉ có thế là mèo nhà ai đó lạc mà thôi, để cho yên tâm lát nữa để mẹ bảo người trong nhà tìm xem sao."

      Lông mi của Quý Kình Phàm nhăn xoắn lại, đau đến đến mức dám lên tiếng mà chỉ gật đầu.

      Bà Đàm quay sang nhìn Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Còn con sao cũng dậy sớm như vậy?"

      "Tối hôm qua ba có ngủ chung với mẹ đó bà nội!"

      Liễu Nhiên tự mình ngoan ngoãn dùng cơm lúc này đột nhiên lên tiếng.

      Vợ chồng họ Đàm vừa nghe thấy lập tức ngơ ngẩn.

      Có người hỏi, "Ngôn Ngôn, sao con biết?"

      "Mẹ với con ạ!"

      Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười . Tốt lắm, con lại đưa ra vấn đề hay như thế, chờ xem của làm thế nào để trả lời cha mẹ chồng.

      Ai ngờ, Hạ Tử Du mỉm cười , "Dạ, cũng là tại hai đứa nhóc đó ạ, nửa đêm hôm qua đột nhiên khóc toáng lên. . . . Dịch Khiêm ấy than phiền ngủ được, cho nên buồn bực mới bỏ ra ngoài luôn ạ."

      Vợ chồng họ Đàm nghe thấy Đàm Dịch Khiêm như thế, ánh mắt trách cứ liền ngay lập tực bắn về phía Đàm Dịch Khiêm.

      Đáng thương cho Đàm Dịch Khiêm khóe miệng nhếch môi cười biến thành cứng nhắc.

      Giọng của ông Đàm vang lên, "Dịch Khiêm, con bây giờ là cha của ba đứa con rồi, đối xử với con cái thể hàm hồ như thế được . . . ."

      "Phải đó, con nít còn khóc đêm cũng là chuyện bình thương mà, đợi qua thời gian nữa tốt hơn thôi.. . . . Nếu như con chịu nổi mấy đứa khóc lóc như vậy sau này để mấy đứa sang ngủ với ba mẹ."

      Hạ Tử Du lập tức trả lời ngay, "Mẹ, cần đâu ạ, có con chăm sóc chúng rồi. . . . . .Chỉ có tối hôm qua là hai đứa nó khóc hơi lâu chút thôi, liên quan đến Dịch Khiêm đâu ạ. . . . ."

      Vợ chồng họ Đàm nghe thấy Hạ Tử Du như thế liền cảm thấy Hạ Tử Du đúng là đứa con dâu tốt, ngẫm nghĩ lại, cái tính tự phụ kêu ngạo của con trai mình đâu có mấy ai chịu được chứ?

      Hạ Tử Du vừa dứt lời, Đàm Dịch Khiêm liền đặt bộ đồ ăn trong tay xuống bàn cái ‘bộp’, cầm cặp tài liệu lên lạnh lùng nghiêm túc đứng dậy, "Con đến công ty!"

      Bà Đàm , "Ông nhìn xem, tới nó là nó nổi giận lên vậy đó. . . . Tiểu Du à con nên rộng lượng tha thứ cho cái tình này của nó."

      Hạ Tử Du mím môi cười lời nào.

      Liễu Nhiên gọi với theo cái bóng xa dần của ba mình hỏi, "Ba, hôm nay là chủ nhật, mẹ muốn đưa Ngôn Ngôn sang nhà bà ngoại chơi, ba với con ạ?"

      " ! !"

      Lạnh lùng ném lại hai chữ, bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm cũng biến mất ở cửa chính biệt thự.

      -----------

      Hạ Tử Du dắt theo Liễu Nhiên vui vẻ vào vườn hoa của biệt thự nhà bà Hạ.

      Liễu Nhiên hỏi, "Mẹ, mới nãy có phải là ba giận mẹ hay ?"

      "Ba con vẫn hay tức giận thế, kệ ba con ."

      "Ồh."

      Dì Lưu vẫn là người ra đón như trước.

      "Bà chủ, chủ đến rồi. . . . . ."

      Bà Hạ tươi cười hớn hở ra cửa đón cháu ngoại và con . Ba bà cháu và hai mẹ con cứ thế mà thân mật chuyện. . . . . .

      . . . . . .

      Lại về phần tổng giám đốc Đàm, toàn thể nhân viên dưới của Đàm thị ai nấy cũng đều cảm thấy nhiệt độ của bầu khí hôm nay như bị hạ xuống dưới 0 độ vậy.

      Đầu tiên là tổng giám đốc vừa bước vào công ty gọi toàn bộ trợ lý thư ký tất cả vào phòng làm việc. . . .

      Tiếp đó thư ký và trợ lý bị mắng đến mức thối đầu lủi ra ngoài.

      Tiếp đó nữa chính là lúc họp toàn bộ các quản lý đều cảm thấy tổng giám đốc giờ như con sư tử nổi giận khiến cho bọn họ nơm nớp lo sợ, ai dám để mình phạm chút sai lầm nào.

      Cuối cùng toàn bộ công ty kết luận lại, tổng giám đốc hôm nay tâm tình tốt, mọi chuyện đều thành!

      . . . . . .

      Bạn Đàm tổng nào đấy mặc dù nổi bão ở công ty, nhưng vào buổi trưa lúc tan làm liền tự mình lái xe đến nhà mẹ vợ. . . . Dĩ nhiên là đến chuẩn bị dỗ dành vợ về nhà.

      đến nhà mẹ vợ mới biết, vợ đưa cả mẹ vợ trở về nhà họ Đàm . . . . .

      Vì thế tổng giám đốc Đàm lại lái xe về nhà, vốn nghĩ nhân lúc mẹ vợ có ở đó dễ dàng hàn gắn lại quan hệ với vợ , ai ngờ lúc về đến nhà cả ba mẹ con bà cháu ngủ cùng cái giường. . . .

      Bạn tổng giám đốc Đàm nào đó buồn bực quá đỗi đành phải lái xe quay về lại công ty.

      Buổi chiều tan làm về nhà, vốn định về sớm chút để làm hòa với vợ , kết quả về đến nhà, người giúp việc cho biết chủ đưa cả Ngôn Tư và bà Hạ đến công viên chơi rồi.

      Buổi tối vợ về phòng, còn chưa được câu nào với vợ vợ bị hai cái đứa xấu xa kia gào lên đúng lúc cướp mất.

      Hôm sau bạn tổng giám đốc Đàm tỉnh lại, bên cạnh trống , tìm người hỏi, chủ lại tản bộ với bà Hạ rồi. Tổng giám đốc Đàm gọi điện cho vợ , lại phát vợ mang theo điện thoại, xác minh là có vệ sĩ theo rồi, có nguy hiểm gì, bạn Đàm chẳng thể làm gì ngoài việc đành ấm ức ngồi ăn sáng mình.

      Buổi trưa xử lý xong công việc ở công ty, nhớ tới tròn ngày rồi được câu nào với vợ , vì vậy gọi điện thoại cho vợ . Máy của vợ lại ngừng báo máy bận, bạn tổng giám đốc Đàm lập tức liền cảm thấy khó chịu, ngay lập tức liền lái xe về nhà.

      Cuối cùng lần này cũng thấy vợ nằm lười biếng ghế sofa gọi điện thoại. . . .

      Tổng giám đốc Đàm sải bước về phía vợ .

      Vợ chỉ chỉ vào điện thoại, rồi chỉ chỉ vào hai đứa bé xấu xa ngủ ngon lành trong nôi, ý bảo bước tiếng thôi.

      Đàm tổng giám đốc thể bước nhàng hơn, nhưng mặt mũi tái mét xanh lè.

      "Được rồi, Robert. . . .Lúc nào rãnh rỗi chúng ta hãy tiếp nhé, dạ, bye bye."

      Cho đến khi vợ dập máy Đàm Dịch khiêm mới biết được chuyện với tình địch của mình.

      Nghĩ đến chuyện từ lúc bắt đầu gọi điện cho đến lúc về đến nhà, coi như tính đến chuyện Tử Du chuyện với Robert lúc lâu trước đó, cơn ghen tức và lòng dạ mọn của bạn Đàm lại kéo đến, lạnh lùng xắn tay áo lên, dĩ nhiên là chuẩn bị cho việc lát nữa đánh cho cái mông của nở hoa trận.

      Nào có thể đoán được, lúc này, bà Đàm lại gõ cửa. . . . . .

      Hạ Tử Du vừa định chuyện với Đàm Dịch Khiêm nhưng khi nhìn thấy bà Đàm liền lập tức quên luôn ông chồng mình ngồi đấy, cười tươi đón mẹ chồng, "Mẹ. . . . ."

      Bà Đàm rất biết ý, "Dịch Khiêm cũng ở đây à, vậy mẹ làm phiền hai đứa tụi con nữa, mẹ tìm bà thông gia chuyện chút."

      Hạ Tử Du lập tức kéo tay bà Đàm, "Mẹ tìm mẹ con ạ, cũng đúng lúc con muốn tìm mẹ con có việc, con đưa mẹ !"

      Bà Đàm nhìn Dịch Khiêm đứng sững như trời trồng trong phòng liền cười , "Hiếm khi buổi trưa Dịch Khiêm về nhà, con cứ ở đây với nó , mẹ muốn tìm bà thông gia chút chuyện riêng."

      "Vậy được ạ!"

      Bà Đàm ra cũng quên đóng lại cửa phòng dùm hai người.

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Tử Du đứng trước cửa, trầm giọng , "Lại đây!"

      Hạ Tử Du bước từ từ rề rề từng bước về phía Đàm Dịch Khiêm, yếu ớt gọi, "Ông xã. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm vốn dĩ muốn đánh cho cái mông của nở hoa mới thôi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nhịn được thương, giọng bỗng chuyển sang dịu dàng, ", hai ngày nay giận dỗi gì với ?"

      "Em có dỗi gì đâu. . . ."

      "Em còn dám ! !" Nếu như ban ngày để ý tới , buối tối để cho ôm mà còn bảo là dỗi, thế bọn họ làm vợ chồng thế này chẳng phải là vợ chồng nữa rồi.

      Hạ Tử Du cụp mắt xuống, "Ai bảo vui vẻ sung sướng đến thế khi mà Robert vừa rời chứ. . . .Sau này cũng rất khó có cơ hội ấy quay lại Los Angeles được nữa, lại còn tiễn ấy. . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Em làm mình làm mẫy với là vì cậu ta?"

      Hạ Tử Du im lặng.

      "Lúc nãy còn dám chuyện với cậu ta lâu như thế?"

      "Lâu gì chứ, mới chỉ có nửa tiếng thôi mà. . . . .Trong nửa tiếng đó, em chỉ hỏi ấy tình hình của bác trai và bác như thế nào, quan tâm đến người em này, ít nhất em cũng phải quan tâm hộ chứ!"

      Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, " vậy là em thay duy trì tình bạn à?"

      Hạ Tử Du cười gượng , "Cũng là duy trì tình bạn của em và ấy mà."

      Đàm Dịch Khiêm nổi sùng lên, "Hạ Tử Du, với em thế nào? cho phép chuyện với cậu ta quá mười phút mà."

      Hạ Tử Du giơ tay ra chủ động ôm lấy Đàm Dịch KHiêm, nở nụ cười tươi , "Đừng giận em mà. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm đâu có đơn giản chỉ có cái ôm của Hạ Tử Du là có thể dỗ được.

      Lúc này Hạ Tử Du lại chủ động hôn Đàm Dịch Khiêm. . . . . .

      làn hương xộc vào mũi, Đàm Dịch Khiêm vừa nghe thấy tinh thần liền trở nên phấn chấn, "Bà. . . . Bà xã. . . . ." cảm thấy thể tin nổi.

      Hạ Tử Du buông Đàm Dịch Khiêm ra, nhìn tới giường, ngoắc ngoắc ngón tay với Đàm Dịch Khiêm.

      Giây tiếp theo, Đàm Dịch Khiêm cúi người nhấc bổng Hạ Tử Du lên. . . . .

      Chết tiệt , thế mà lại biết dùng chiêu xịt mùi nươc hoa này !!!

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 264 : Hình tượng vú em của lão Đàm (1)

      Bên này bạn tổng giám đốc Đàm tình nồng ý mật với vợ , còn bên kia Quý Kình Phàm và Đàm Tâm trong tình trạng chiến tranh lạnh. . . . .

      Tuy ngoài miệng Quý kình Phàm chê bai là phụ nữ thể lý được, nhưng lại lén lút chạy lấy lòng Đàm Tâm.

      Nhưng Đàm Tâm vốn dĩ để Quý Kình Phàm ở trong lòng, cho nên cũng có dự tính hàn gắn lại mối quan hệ với Quý Kình Phàm, cũng may dù sao hai người vẫn phải diễn kịch trước mặt mọi người vì thế mà Quý Kình Phàm luôn có cơ hội để bắt chuyện với Đàm Tâm.

      Vào bữa cơm trưa hôm nay, nhân lúc cả nhà đều có mặt ngoại trừ Đàm Dịch Khiêm, Đàm Tâm đột nhiên thông báo với mọi người, "Ba mẹ, con muốn tìm việc làm. . . . . ."

      Mọi người nghe thế đều sững người ngây ngẩn.

      Đàm Tâm lập tức bổ sung , "Ba mẹ yên tâm , lần này con giống như trước kia nữa, lần này con thực là vì muốn làm cho cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa hơn thôi. . . ."

      Bà Đàm là người hoàn hồn lại trước tiên, lên tiếng hỏi, "Chuyện làm cũng được, nhưng con vừa mới kết hôn với Kình Phàm, con cái vẫn còn chưa sinh được đứa nào cả, sao giờ lại vất vả làm việc khác được?"

      Hạ Tử Du cười gật đầu, "Dạ đúng rồi, mẹ à, sinh con mới là quan trọng nhất!"

      Đàm Tâm bĩu môi với Hạ Tử Du, tiếp tục , "Mẹ à chuyện sinh con chưa cần vội, mọi việc nên thuận theo tự nhiên thôi. . . . Nhưng giờ con rất cần công việc, con muốn sống tiếp những ngày tháng rảnh rỗi có việc gì làm nữa."

      Quý Kình Phàm đúng lúc này lên tiếng, "Bà xã, đảm bảo có đủ tiền nuôi em, em cần làm đâu."

      Đàm Tâm lạnh lùng lườm Quý Kình Phàm cái, nhưng môi vẫn mỉm cười , "Kình Phàm à, cho dù muốn nuôi em nhưng em cũng thể cứ suốt ngày ở nhà mà làm sâu gạo được! !"

      Ông Đàm , " ra ý nghĩ ra ngoài làm việc này của Đàm Tâm cũng rất tốt, con người thế nào cũng nên ra ngoài xã hội để rèn luyện bản thân. . . . ."

      Bà Đàm quan tâm hỏi, "Nếu quả muốn làm, vậy con đến làm việc ở Đàm thị , dù sao cũng là công ty nhà minh sợ chịu thiệt cũng sợ bị người khác ức hiếp. . . . ."

      Đàm Tâm trả lời, "Mẹ, con vào Đàm thị đâu, con muốn bị người khác là ‘ cửa sau’, hơn nữa nếu đến đó làm việc, vậy con làm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. . . .Con muốn ra ngoài tự mình tìm việc làm, để tự mình nâng cao năng lực thích ứng với xã hội của mình."

      Bà Đàm lo âu nhíu mày, "Con bây giờ ra ngoài có thể làm được cái gì đây? Con chẳng có chút kinh nghiệm nào cả. . . ."

      Đàm Tâm xóa toan lo nghĩ của bà Đàm, " có kinh nghiệm có thể học, huống chi thế nào nữa con cũng từng tốt nghiệp đại học ở Cornell mà." (Viện Đại học Cornell là viện đại học tư tọa lạc ở Ithaca tại New York với 14 trường)

      "Con muốn làm gì đó là do con quyết định, ba mẹ có muốn can thiệp vào cũng được, nhưng mà bây giờ con lập gia đình rồi, mọi việc cũng phải nên biết đứng ở phương diện của chồng mình mà suy sét nữa chứ. Kình Phàm à, chuyện con Tâm nó muốn làm con nghĩ thế nào?" Ông Đàm chu đáo hỏi thăm con rể.

      Quý Kình Phàm còn chưa trả lời nhưng cũng cảm giác được ánh mắt của Đàm Tâm như hai lưỡi dao sắc bén bắn phá càn quét tới mình, Đàm Tâm lần này ý bảo dĩ nhiên là muốn Quý Kình Phàm nên chuyện lung tung.

      Quý Kình Phàm rất khôn khéo trả lời, "Thưa ba, chỉ cần Đàm Tâm thấy vui con cũng ngại đâu ạ."

      Quý Kình Phàm cho Đàm Tâm đáp án hài lòng.

      Ông Đàm nghe thấy Quý Kình Phàm như vậy ngay sau đó liền gật đầu, "Nếu Kình Phàm cũng vậy rồi con hãy tự mình cân nhắc xem thế nào rồi làm! Nhưng có điều ba phải nhắc con, ra ngoài làm việc thể giống ở nhà được, phải biết chỉnh sửa lại tính tình đại tiểu thư của con đấy!"

      "Ba, con biết rồi mà."

      . . . . . .

      Bữa trưa kết thúc, Hạ Tử Du định lên lầu trông con, lại nhìn thấy Quý Kình Phàm sớm đứng dựa lan can cầu thang chờ .

      Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Quý Kình Phàm, . . . .Có chuyện gì sao?"

      Quý Kình Phàm mỉm cười, "Ừ, tìm em muốn em giúp tôi chuyện."

      "Giúp chuyện gì?"

      "Chuyện Đàm Tâm muốn làm em biết chứ?"

      Hạ Tử Du ngơ ngác gật đầu.

      Quý Kình Phàm mỉm cười , "Tôi là cán bộ ngoại giao, trong năm có khoảng hai phần ba thời gian đều ở nước xử lý công việc liên quan đến ngoại giao Trung , nếu như Đàm Tâm có công việc ở đây, vậy thời gian tôi ở lại bên ấy ít , cho nên giờ tôi cần bà tổng giám đốc em giúp tôi chuyện."

      "Nếu như tôi có thể giúp được vậy xin cứ ." Quan điểm của vẫn luôn ủng hộ việc Đàm Tâm và Quý Kình Phàm đến với nhau.

      Quý Kình Phàm , "Vậy làm phiền em với tổng giám đốc Đàm tiếng, nhờ cậu ta dùng danh tiếng trong giới thương mại của mình mà huy động mấy ông sếp của những tập đoàn đó đều dám nhận Đàm Tâm vào làm việc."

      " phải là cũng muốn để chị Tâm làm à ? , em cảm thấy để chị Tâm làm vậy cũng tốt, giống như em vậy thực rất muốn ra ngoài làm nhưng nay có mấy đứa bám dính thể dứt ra được.

      "Bởi vì tôi công việc thích hợp cho Đàm Tâm hơn."

      "Cái gì?"

      "Làm thư ký riêng cho tôi ở bộ ngoại giao."

      Hạ Tử Du kinh ngạc, "Hóa ra tính toán đâu vào đó hết cả rồi, nhưng mà nếu muốn chị Tâm làm thư ký riêng cho vậy tại sao thẳng với chị ấy?"

      "Từ sau cái vụ nước hoa kia, Đàm Tâm vẫn còn giận dỗi với tôi, chắc chắn ấy nghe theo tôi đâu."

      Lúc ăn cơm Quý Kình Phàm ra ý kiến nào khác ra là sớm tính toán chu đáo cả rồi. . . .

      Xem ra chị Tâm sai, tính cách của Quý Kình Phàm là thâm trầm sâu xa, nhưng mà nghe chồng có con mắt nhìn người cực kỳ chuẩn xác tinh tường của nhân phẩm của Quý Kình Phàm có vẫn đề gì cả, cũng chẳng cần phải so đo cái chuyện Quý Kình Phàm ‘tính kế’ chị Tâm như thế nào, dù sao mục đích của Quý Kình Phàm cũng chỉ là muốn đối xử tốt với Đàm Tam, vậy muốn giúp chút có làm sao đâu chứ?

      "Chuyện này em giúp , nhưng mà em cho phép bắt nạt chị Tâm đâu đó."

      Quý Kình Phàm vẻ mặt bi thương thốt ra, "Nếu ấy bắt nạt tôi tôi lạy trời rồi . . . ."

      Hạ Tử Du bật cười , "Được rồi, cứ đợi tin tốt của em !"

      ----------

      Hôm sau.

      Từ sáng sớm Đàm Tâm ăn mặc như Office lady, cầm lấy đủ loại giấy tờ chuẩn bị quyết định hôm nay phải tìm việc làm.

      Đàm Tâm vốn muốn cho Quý Kình Phàm theo nhưng lúc gọi tài xế đưa đến nội thành mới phát ra là tài xế của hôm nay lại chính là Quý Kình Phàm.

      Đàm Tâm vừa nhìn thấy Quý Kình Phàm nhịn được mà cau mày, "Này, tài xế đâu rồi?"

      "Chính là tôi."

      Đàm Tâm phiền não , "Bây giờ tôi vội tìm việc rồi, đừng làm trễ nãi thời gian của tôi, cho tôi xuống xe."

      Quý Kình Phàm nhướng mày , " tìm việc cùng với em là do chính miệng ba mẹ vợi dặn dò tôi, nếu như tôi ở nhà nhỡ ba mẹ vợ hỏi đến tôi biết trả lời làm sao đây?"

      ". . . . ."

      Đàm Tâm còn tức giận Quý Kình Phàm đạp chân ga.

      Mặc kệ Đàm Tâm có vui hay , tóm lại Quý Kình Phàm cũng theo được rồi.

      Lúc Đàm Tâm vào công ty nộp đơn, Quý Kình Phàm yên vị ngồi trong xe nhàn nhã đợi .

      Đàm Tâm bước ra từ công ty được nhận lời mời đầu tiên cúi đầu buồn xo, cho nên khi vừa mới lên xe bị Quý Kình Phàm nhạo báng, "Có phải người ta là miếu nhà họ chứa nổi vị Phật quãng đại như em đúng ?"

      Đàm Tâm tức giận , "Ai cần lo."

      ra đúng như những gì Quý Kình Phàm suy đoán, ông chủ của công ty đó trình độ học vấn của đối với công ty ông ta mà chính là ‘đại tài tiểu dụng’*. . . . đến mức khô nước bọt mà công ty đó cũng chịu nhận vào làm. (*có thể hiểu là gáo vàng múc nước giếng bùn hoặc dùng dùng dao mổ trâu để giết gà)

      Kế tiếp Đàm Tâm đến công ty thứ hai nhận lời mời mình. Kết quả thất bại chán nản quay về, khi bước lên xe còn bị Quý Kình Phàm trêu ghẹo, "Tôi đoán chắc từ lúc ông chủ nọ nhìn thấy phần kinh nghiệm công việc tóm tắt lý lịch của em người ta ngay lập tức lắc đầu. . . . . ."

      "Hừ, tôi tin là có công ty nào tuyển dụng tôi." Đến lúc này lòng tin của Đàm Tâm vẫn vững chắc như bàn thạch.

      . . . . . .

      Tiếp theo công ty thứ ba công ty thứ tư. . . . . . Kết quả sau cùng đều là ngay cả chờ thông báo sau cũng có mà là từ chối thẳng thừng.

      Lòng tin của Đàm Tâm cuối cùng cũng vỡ tan tành, đường trở về ôm xấp sơ yếu lí lịch khư khư trong lòng, tâm trạng bị đả kích cực độ.

      Quý Kình Phàm liếc nhìn người phụ nữ mình thích qua gương chiếu hậu cười , " Đàm à, có phải lúc này hiểu được thế nào là gặp phải cản trở lớn nhất trong đời người rồi hay ?"

      Đàm Tâm nhìn thấy Quý Kình Phàm nhướng mắt cười mình , " muốn giễu cợt tôi cứ việc cười , bản nương biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, mặc dù tìm công việc dễ nhưng bản nương rất có lòng tin vào bản thân mình nhất định có công ty nhận tôi. Còn nữa, tôi vẫn luôn cảm thấy, hôm nay nếu phải là cái tên sao chổi như theo tôi, tôi nghĩ có lẽ chuyện tìm việc của tôi có xúi quẩy như thế này đâu. . . ."

      "‘Bà xã’ à, tôi phải là sao chổi chà như em đâu, mà tôi chính là ngôi sao may mắn của em đấy. . . . . ."

      Đàm Tâm nhíu mày, "Ở đây có người ngoài, đừng có gọi tôi như thế."

      Quý Kình Phàm cười cười , "Thuận miệng thôi mà. . . . . ."

      " vừa mới bảo là ngôi sao may mắn của tôi, biết họ Quý nhà dựa vào đâu mà ra mấy lời như thế?"

      Quý Kình Phàm trả lời, "Nếu em muốn có công việc làm, thực ra tôi có thể giúp cho em."

      "Cái gì?"

      "Làm thư ký riêng cho quan chức cấp cao của đại sứ quán Trung quốc tại ."

      Đàm Tâm sửng sốt mất lúc rồi mới phản ứng được, "Làm thư ký riêng cho ?"

      "Em thấy thế nào?"

      "Tôi chẳng thèm!"

      Quý Kình Phàm lựa lời khuyên nhủ, " ra làm thư ký cho tôi cũng có rất nhiều phúc lợi, ví dụ như hàng năm đều có vài lần cơ hội du lịch miễn phí, mọi thứ đều được nhà nước đài thọ. Còn có thể thường xuyên gặp được vài người lãnh đạo cao cấp của các nước thế giới, quan trọng nhất là hợp đồng hôn nhân của chúng ta là năm, em có nghĩ đến , tháng sau tôi quay về làm việc, còn em cũng nên làm gì đó chứ? Tôi đến Los Angeles diễn kịch với em trước mặt ba mẹ em, vậy theo lẽ thường em cũng phải đến ra mắt ba mẹ tôi lần, nếu như em có công việc làm ở London, đó chính là chuyện công đôi việc!"

      Đàm Tâm dường như bị những lời của Quý Kình Phàm thuyết phục, im lặng suy nghĩ.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 264 (2)

      Quý Kình Phàm thuận thế xông lên thêm vào, "Nếu như em ở lại Los Angeles mà chúng ta lại xa nhau quá lâu, làm thế ba mẹ cũng sinh nghi. . . . .Cho nên đề nghị vừa rồi của tôi chính là lựa chọn tốt nhất cho cả hai."

      Những lời Quý Kình Phàm vừa mới phải là có lý, Đàm Tâm suy nghĩ lát cuối cùng trả lời, "Tôi suy nghĩ lại, nhưng cơ hội nhận lời trước được."

      ----------

      Buổi chiều, cho con bú xong, Hạ Tử Du vừa định tìm Quý Kình Phàm hỏi thăm tiến triển giữa ta và Đàm Tâm ra sao, ai ngờ vừa xuống dưới tầng bắt gặp Đàm Tâm ngồi sofa nhàm chán chuyển kênh TV.

      "Ôh, chị Tâm." Hạ Tử Du vừa lên tiếng vừa tới.

      Đàm Tâm ngước mắt lên nhìn Hạ Tử Du , "Chị thấy phiền quá mất, em ngồi xuống đây với chị lát ."

      Hạ Tử Du nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh Đàm Tâm.

      Hạ Tử Du hỏi, "Sao chị lại ngồi đây xem TV mình? Quý Kình Phàm đâu?"

      " ta làm việc trong phòng sách, nghe ta hình như là bên đại sứ quán gửi mail công văn đến."

      "Ồh. . . . À, chị Tâm, chị phiền chuyện gì?"

      Đàm Tâm khẽ thở dài, vẻ mặt chán nản , "Hôm nay chị tìm việc là bị đả kích trầm trọng, công ty nào muốn nhận chị vào cả, ngay cả cho chị cơ hội chờ thông báo cũng chả có."

      Hạ Tử Du vì cảm thấy chột dạ mà cười gượng , "Ra thế . . . ."

      Nếu như chị Tâm biết bảo ông xã thân của nhúng tay vào ở phía sau, chừng chị ấy mà nổi điên lên cũng dám giết mình lắm. . . . . .

      Đàm Tâm buồn bực , "Nhắc đến cũng kỳ lạ, tuy kinh nghiệm làm việc của chị đủ, nhưng trình độ học vấn đạt tới cỡ đó mà, tại sao ngay cả công ty cỏn con cũng đồng ý tuyển dụng chị vậy chứ?"

      Hạ Tử Du dối lương tâm trả lời, "Có lẽ do áp lực cạnh tranh công việc ở Mỹ nay quá lớn ấy mà. . . . ."

      Đàm Tâm nằm xoài người lên thành ghế sofa ậm ờ , "Bất luận thế nào tìm việc ở Los Angeles lúc này đúng là chuyện rất khó thực . . . . ."

      Hạ Tử Du cẩn thận chuyển sang đề tài khác, "Nghe là buổi sáng Quý Kình Phàm cũng theo chị, ta có ?"

      " ta muốn chị London cùng với ta, làm thư ký cho ta."

      Hạ Tử Du nghe thế liền giả vờ vui vẻ, "Em cảm thấy như vậy cũng rất tốt mà. . . . . Em nhớ chị từng là chị và Quý Kình Phàm có hợp đồng hôn nhân năm, nếu như chị có thể ở lại London, ở xa như thế so với ở Los Angeles bị ba mẹ hoài nghi vẫn tốt hơn nhiều!"

      "Chị cũng biết là vậy, hơn nữa ra chị cũng cần nên đến London để diễn kịch trước mặt ba mẹ ta, nhưng mà. . . . . ."

      Nghe ra Đàm Tâm có điều băn khoăn, Hạ Tử Du liền hỏi, "Nhưng mà làm sao?"

      Đàm Tâm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, nghiêm túc hỏi, "Tử Du, chị biết cảm giác mình có đúng hay , nhưng chị cảm thấy hình như Quý Kình Phàm thích chị hay sao ấy. . . . ."

      " là người ai cũng nhìn ra được mà!"

      Đàm Tâm kinh ngạc, "Em à?"

      Hạ Tử Du cười trả lời, " ấy săn sóc chị cẩn thận chu đáo như thế, ngoan ngoãn nghe lời, chị muốn gì được đó, nếu như đó chỉ là làm theo cam kết, ra ấy hoàn toàn cần lấy lòng chị như thế."

      "Vậy chị nên làm thế nào bây giờ?"

      "Làm thế nào là làm thế nào?"

      "Bây giờ chị cảm thấy phiền phức mà, chị rất sợ phải tiếp xúc với tình cảm lần nữa. . . . .Tử Du, chị đáng để Quý Kình Phàm chị . . . ."

      "Chị Tâm, sao chị lại như thế chứ? Chị băn khoăn về chuyện của chị và Robert à? ra chị thể cứ giam mình cả đời trong đoạn tình cảm đó, chị nên học cách nhìn về phía trước, huống chi đến hôm nay Robert cũng đính hôn rồi. . . . ."

      " giờ chị phải băn khoăn về Robert, mà là chị cảm thấy người phụ nữ như chị căn bản xứng với bất kỳ ai hết, dù đó là người nào."

      Từ trước đến nay chỉ nhìn thấy Đàm Tâm cao quý kiêu ngạo, giờ khắc này nghe Đàm Tâm tự giễu bản thân mình Hạ Tử Du khỏi giật mình, "Chị Tâm. . . . ."

      Đàm Tâm cụp mắt xuống, chậm rãi , " , chị bây giờ có em làm bạn đó chính là may mắn của chị. . . .Trước kia chị làm nhiều chuyện xấu như thế với em, ra , chị biết em là người vô tội, cũng biết rất nhiều việc đều là chị nghĩ về em theo chiều hướng xấu, tuy nhiên mỗi lần chị có thông cảm với em tự chị lại nhắc nhở mình thể có đồng tình với em được . . . . ."

      Hạ Tử Du nắm tay Đàm Tâm an ủi , "Chị Tâm, em vẫn còn nhớ thời gian đầu em vừa mới quen biết Dịch Khiêm chị lòng giúp đỡ em như thế nào. . . . .Sau đó mặc dù có rất nhiều việc xảy ra khiến cho cái nhìn của chị đối với em thay đổi, nhưng tất cả những cái đó phải là do chị cực đoan, mà quả thực là do em đối với Dịch Khiêm có quá nhiều thiếu sót. Chị Dư đến chết cũng chịu tha thứ cho em nhiêu đó cũng đủ để em thực có nhiều điểm tốt. . . . ra đoạn đường đến bên cạnh Dịch Khiêm này có bao nhiêu mưa gió, nếu như bao dung của Dịch Khiêm, có lẽ em và Dịch Khiêm có được ngày hôm nay. . . . . ."

      Đàm Tâm lắc đầu, " phải vậy, chị Dư chịu tha thứ cho em là bởi chị ta bị Đan Nhất Thuần tẩy não trong thời gian quá dài, còn chị khác. Lúc em và Dịch Khiêm mới quen nhau chị biết tính cách của em rồi, nhưng sau đó chị lại có hiểu lầm với em, thực tế những chuyện này căn bản cũng đủ để cho chị sau này luôn luôn chĩa mũi dao vào em, nguyên nhân thực ấy là lần ở Male, chị. . . . . ."

      Đàm Tâm đột ngột ngừng lại nhớ tới lần đó ở Male.nhìn thấy Tử Du và Robert ở bên nhau . . . vì ghen tức mà trở nên điên cuồng dần dần mất lý trí.

      Nếu như phải vào lần cuối cùng Dịch KHiêm bị uy hiếp đó, cũng tỉnh táo lại mà hiểu rằng Tử Du chưa bao giờ là nguyên nhân xen giữa và Robert. . . . . .

      Hạ Tử Du hiểu hỏi, "Sao ạ?"

      Nghĩ đến mong muốn của Dịch Khiêm và Robert vĩnh viễn giấu giếm Hạ Tử Du về chuyện này, Đàm Tâm thêm gì nữa, mà lại chuyển sang chuyện khác, " có gì. . . .Tóm lại chị chính là người chỉ luôn đứng lập trường của bản thân mình mà suy nghĩ, có ai có thể chung sống tốt được với chị."

      "Chị Tâm, chị nghĩ sai rồi, người tốt có thể phán hay người xấu phải do tự mình có thể đánh giá được, mà là người khác mới xét. . . . Có lẽ ở trong lòng người nào đó thích chị tất cả những khuyết điểm ấy của chị cũng hẳn là khuyết điểm, bởi vì cái mà ta thích chính là con người của chị, vậy nên ta bao dung tất cả về con người chị."

      "Chị chưa bao giờ thực được , biết cảm giác được người nó ra làm sao, nhưng nếu như cuộc đời này của chị có thể gặp được người thương chị và cũng khiến cho chị động lòng, chị nhất định tình nguyện thử thêm lần."

      Hạ Tử Du thoáng cười , "Cho nên, chị hãy nghĩ kỹ lại về chuyện đến London với Quý Kình Phàm , có lẽ ta đem lại cho chị cuộc sống khác biệt, cũng có thể khiến cho chị động lòng."

      ----------

      Đàm Dịch Khiêm có thói quen vừa về tới nhà là phải tìm kiếm vợ , hôm nay vừa mới đến trước cửa phòng còn chưa kịp mở cửa cửa bị mở ra từ bên trong, cả người mềm mại thơm ngát của vợ ngay sau đó lao vào lòng .

      "Ông xã. . . . . ."

      Hạ Tử Du ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, ngọt ngào cất tiếng gọi.

      Đàm Dịch Khiêm tiện tay để cặp tài liệu xuống, cũng ôm lấy bờ eo mảnh mai của vợ , nheo mắt lại quan sát hỏi, " , lại có chuyện gì cần đến chồng em?"

      Người phụ nữ này của chỉ những khi có chuyện cần nhờ vả mới có thể chủ động ân cần lấy lòng. . . . . .

      Hạ Tử Du vểnh môi , "Người ta cứ ôm là có chuyện cần nhờ à?"

      Đàm Dịch Khiêm bèn hỏi, "Vậy em vui vì chuyện gì?"

      Hạ Tử Du nhảy lên ôm lấy Đàm Dịch KHiêm "Chúng ta vào trong phòng , để em từ từ với nhé. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ôm theo vợ kẹp chặt mình như con gấu Koala vào phòng rồi đóng cửa lại.

      Vào tới phòng Hạ Tử Du thả người đứng xuống đất, vòng tay ôm cổ Đàm Dịch Khiêm, bật cười giọng , "Em giúp được người khác rồi! biết , tay nghề bà mai của em rất lợi hại đó nha, hôm nay chị Tâm suy nghĩ về việc London với Quý Kình Phàm rồi đấy!"

      Hạ Tử Du vui mừng rạo rực , vẻ mặt kia giống y như đứa trẻ con, nụ cười đầy khắp khuôn mặt.

      Đàm Dịch Khiêm nhìn như vợ như thế trong lòng rung động yên, chỉ cảm thấy vẻ mặt vui vẻ giờ của làm cho mê mẩn hơn cả khi nghe thấy vui vẻ kể chuyện giúp Đàm Tâm và Quý Kình Phàm có tiến triển tốt đẹp.

      Qua khoảng lúc Đàm Dịch Khiêm mới , "Bà xã, chuyện của bọn họ em quan tâm như thế là đủ rồi, bây giờ chúng ta chuyện chính của chúng ta ." Đàm Dịch Khiêm vừa vừa ngồi lên giường, nhấc Hạ Tử Du lên để ngồi đùi mình.

      Hạ Tử Du hồ nghi, "Hở? Chúng ta còn có việc chính cần à?"

      Đàm Dịch Khiêm mới vừa mở miệng, "Bà xã. . . . ."

      Vào lúc này, tiếng trẻ con gào khóc vang lên ầm ĩ, ngay sau đó là tiếng của cả hai đứa. . . . . .

      Trẻ còn mà, trừ việc làm ầm ĩ rồi lại làm ầm ĩ, lập tức liền câu mất tâm trí của Hạ Tử Du.

      vội vàng nhảy xuống khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, chạy về phía giường của mấy đứa trẻ.

      Đàm Dịch Khiêm đành chịu, cũng chậm rãi từ từ theo ở phía sau.

      ra con nít có đôi khi bất chợt gào khóc vào nửa đêm nửa hôm có lúc gây ồn ào chút cũng là chuyện bình thường. . . . . .

      Nhưng mỗi lần Hạ Tử Du rời giường là y như rằng Đàm Dịch Khiêm cũng ngồi dậy lẽo đẽo theo sau.

      Đàm Dịch Khiêm đương nhiên phải là bị chúng nó quấy đến nỗi ngủ được, mà là đau lòng thay vợ, mỗi lần nghĩ đến chuyện vợ mình sinh hai đứa bé này mà phải chịu khổ sở như thế nào tim lại nhói lên như ai cào cấu, vì thế mà từ từ cũng hình thành thói quen phụ giúp vợ tay.

      Lúc Hạ Tử Du cho đứa bú sữa Đàm Dịch Khiêm thay tã cho đứa còn lại, nghiễm nhiên trở thành ‘vú em đúng chuẩn’.

      Lúc Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm thay tã cho con xong liền nhận lại ôm con vào lòng dỗ dành, sau đó chép miệng than, "Ông xã à, em đổi ý định rồi, hay là chúng ta sinh thêm đứa nữa !"

      Đàm Dịch Khiêm nghe Hạ Tử Du như vậy mặt mũi ngay lập tức liền xanh lè tái mét, vui thốt ra, " phê chuẩn!"

      Đương nhiên là chỉ đùa với rồi, cười hì hì hỏi, "Tại sao lại cho hả? Chỉ là em cảm thấy thích dáng vẻ dỗ con của thôi, nếu như là trước kia ấy hả, em dám chắc mình chẳng bao giờ tưởng tượng ra được cái dáng vẻ lúc này của . . . ."

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 265 : Nổi loạn đòi phỏng vấn tổng giám đốc Đàm (phần 1) (1)

      Bên trong phòng ngủ, giọng của Hạ Tử Du bật thốt lên, "Cái gì, chị muốn em với chị đến công ty DX ra mắt quay quảng cáo nước hoa á?"

      Đàm Tâm ngồi đối diện với Hạ Tử Du gật gật đầu mạnh……

      tiếng trước, Đàm Tâm vội vã chạy vào phòng tìm Hạ Tử Du.

      Lúc ấy Hạ Tử Du chuyện vui với hai con của mình, thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng ấy của Đàm Tâm liền ngồi xuống sofa chuyện với Đàm Tâm.

      Sau khi kéo Hạ Tử Du ngồi xuống Đàm Tâm kích động , "Tử Du, chị tìm được việc làm rồi. . . ."

      Hạ Tử Du chơi mắt, có phần thể tin hỏi, " . . . . ư?"

      Làm sao có thể? Hiệu suất làm việc của Dịch Khiêm chưa bao giờ xảy ra sai sót gì cả. . . .

      ", là công việc cực kỳ tốt luôn. đấy."

      Hạ Tử Du cười gượng hỏi lại, "Vậy, đó là công việc gì ạ?"

      Đàm Tâm lập tức kể lại đầu đuôi việc với Hạ Tử Du, "Vào mấy hôm trước, lúc chị xem ti vi đột nhiên đọc được thông báo, tin tức là nhãn hiệu nước hoa DX này sắp sửa tuyển người mẫu casting cho quảng cáo của họ, đối tượng tuyển là phụ nữ kết hôn, cat-xê cũng tệ còn có cả cơ hội nổi tiếng chỉ trong đêm. . . . . ."

      Sau khi Hạ Tử Du nghe xong ngẩn người, "Chị đừng có với em là chị muốn đăng ký casting thi tuyển đấy nhé?"

      Đàm Tâm lắc lắc đầu, ", sáng nay chị tham gia ứng tuyển rồi, bên đó thấy chị điều kiện tệ, bảo là chị qua vòng phỏng vấn rồi."

      Hạ Tử Du dè dặt hỏi, "Chị đừng là cái công ty DX đó chính là cái công ty sản xuất cái loại nước hoa tình thú kia nhé?"

      Đàm Tâm gật đầu, "Đúng vậy, công ty DX chính là nhãn hiệu mới của quốc tế đấy, lần tham gia casting này chính là để quảng cáo cho loại sản phẩm nước hoa mà họ mới tung ra thị trường đấy!"

      Sau khi Hạ Tử Du nghe xong ngây ra lúc.

      Đàm Tâm thấy ánh mắt ngơ ngác đó của Hạ Tử Du hiểu hỏi, "Sao thế?"

      Khó trách Đàm Tâm lại có thể đến công ty này phỏng vấn, bạn tổng giám đốc Đàm tài ba kia cho dù có bản lãnh nghịch thiên chăng nữa, nhưng cũng chắc là nghĩ đến chị mình lại có thể nghĩ đến việc trở thành sao nổi tiếng. . . . . .

      Hạ Tử Du giật mình , "Dạ, có gì. . . .Chị thông qua vòng phỏng vấn của công ty đó rồi, sau đó là có thể tham gia vào quảng cáo của bọn họ luôn sao?"

      Đàm Tâm hào hứng bừng bừng , "Dĩ nhiên đơn giản như vậy, chị còn phải hợp tác với người cộng tác của chị, hai người tổ, chỉ có đánh bại 29 tổ còn lại chị mới có cơ hội đóng quảng cáo này. . . . . ."

      Hạ Tử Du nghi hoặc, "Cộng tác?"

      "Đúng vậy, lúc phỏng vấn cũng là hai người tổ, nhóm nào thành công cuối cùng cũng chính là hai người chính thức đóng quảng cáo."

      Hạ Tử Du tò mò hỏi, "Vậy người cộng tác kia của chị là ai?"

      Đàm Tâm trả lời như chuyện đương nhiên, "Là em chứ ai!"

      Cả người Hạ Tử Du run lên, xấu hổ cười , "Ấy, chị Tâm, chị đùa với em đó à?"

      Đàm Tâm nghiêm túc , “Chị hề đùa với em, sáng nay chị đến đó phỏng vấn rồi. . . .Người phỏng vấn vừa nhìn thấy ảnh chị và của em, lập tức luôn hai vòng tiếp theo chúng ta qua luôn rồi."

      Sắc mặt của Hạ Tử Du biến thành trắng bệch, "Trời ạ, buổi sáng chị mang ảnh của e phỏng vấn à?"

      Đàm Tâm thấy áy náy, ngượng ngùng cười , "Hôm đó xem xong thông báo TV, chị liền nghĩ trong bụng hay là dùng điện thoại đăng ký lần thử xem sao. bởi vì bên đó là quay chụp phải có hai người hợp thành tổ, cho nên phải có cả người hợp tác nữa, chị lúc ấy nghĩ đến việc có thể qua được vòng phỏng vấn này vì thế chỉ tùy tiện đăng ký cả tên em vào luôn. . . .Chị cũng đâu có ngờ là, ngày hôm qua công ty DX thông báo cho chúng ta sáng nay đến phỏng vấn, chị sợ bị lừa cho nên ràng cho em biết. . . . .Chị đến công ty DX nhìn thấy những người phụ nữ kết hôn kia mới tin rằng tất cả đều là , sau đó chị liền cầm luôn cả hình của em phỏng vấn. . . ."

      . . . . . .

      tiếng sau trở lại thời điểm lúc cả hai ở trong phòng.

      Hạ Tử Du kinh hoàng , "Chị Tâm, nếu chị muốn cả em cùng cạnh tranh để đóng quảng cáo cho hãng nước hoa này với chị vậy chị hãy giết em hơn, bằng em cũng chẳng còn đường sống nào với Dịch Khiêm đâu. . . . . ."

      Tính của bạn tổng giám đốc Đàm đó ai cũng đều biết , ngang ngược, lòng dạ hẹp hòi, lại còn ưa thích ghen tuông. . . . .

      Nếu quay quảng cáo, tổng giám đốc Đàm nhất định bóp chết cái vọng động của .

      Phải biết, trước kia ra ngoài với , hình như cũng chẳng có người đàn ông nào dám nhìn vài lần cả. . . .

      Nguyên nhân rất đơn giản, mỗi lần ra ngoài với bạn tổng giám đốc Đàm đại nhân, Đàm đại nhân hề lưới biếng giây phút nào để ôm chặt lấy biểu thị sở hữu, nếu là xuất trong vài trường hợp quan trọng cần thiết, đụng phải mấy tên đàn ông tỏ vẻ thèm muốn , rất ràng mà để kẻ đó biết là rất vui.

      Vì vậy có thể chứng minh trong đáy lòng của Đàm đại nhân kia là của , chỉ có thể để cho mình thưởng thức, cho nên, tuyệt đối thể quay quảng cáo.

      Đàm Tâm dường như cũng biết được lo lắng của Hạ Tử Du, cười hì hì , "Yên tâm, yên tâm, tính tình của Dịch Khiêm như thế nào chị biết rất , chị suy nghĩ kỹ càng hộ em rồi. . . ."

      "Hả, chị em nghe thử."

      "Chị hỏi người phỏng vấn, trong ba mươi tổ cạnh tranh cuối cùng tổ thể tốt nhất, xem ra quá trình cũng quá mức phức tạp, chính là đầu tiên hai ngày nữa bên công ty DX đưa chúng ta đến chụp thử buổi quảng cáo nước hoa chính thức, công ty căn cứ vào điểm số về khả năng diễn xuất trước ống kính của chúng ta, kỹ thuật biểu diến từ 30 tô chọn ra tổ mạnh nhất. . . . . . Vì vậy, cho dù nhóm chúng ta có đoạt giải nhất chăng nữa, em chỉ cần xuất hai lần trong buổi casting và chính thức là đủ rổi! !"

      "Chị Tâm, em. . . . . ."

      Đàm Tâm lắc lắc tay Hạ Tử Du, khẩn cầu đáng thương, "Tử Du, chị 32 tuổi rồi, trong cuộc sống của chị vẫn luôn luôn có gi, chẳng có công trạng gì cả, mặc dù ba mẹ ngại chị mà chịu nuôi chị, nhưng mà chị muốn cứ suốt ngày ở nhà làm sâu gạo. . . . .Chị muốn để cho mọi người biết, ra chị cũng có kém đến thế đâu."

      Hạ Tử Du ra vẻ bị làm khó, "Nhưng mà Dịch Khiêm đồng ý đâu. . . ."

      "Em cần phải để Dịch Khiêm biêt chuyện này! Chị biết rằng lúc em ra ngoài em đều phải xin phép Dịch Khiêm và lúc nào vệ sĩ cũng theo, nhưng mà chị nghĩ ra cách để cắt đuôi mấy người vệ sĩ này, chị đảm bảo có vấn đề gì đâu. . . . . ."

      Hạ Tử Du vẫn do dự.

      Đàm Tâm tiếp tục , " ra chuyện quay quảng cáo cũng chẳng phải là chuyện ám muội gì, ngoại trừ chúng ta ra, còn có rất nhiều phụ nữ có chồng trong giới xã hội thượng lưu cũng tham gia. . . .Trong mắt của chị nếu như chúng ta có thể trở thành tổ có biểu nổi trội nhất trong 30 nhóm đó, chị tin rằng thể diện của Dịch Khiêm cũng nở mày nở mặt mà thôi. . . . ."

      ra về phía Đàm Dịch Khiêm phải là chuyện mà Tử Du băn khoăn nhất, dù sao chồng của rất dễ dỗ, điều mà băn khoăn nhất chính là Quý Kình Phàm và Đàm Tâm. . . . . .

      biết chỉ cần đồng ý với Đàm Tâm tham gia vào lần cạnh tranh quay quảng cáo này, nhất định Đàm Tâm bỏ luôn ý định đến London cùng với Quý Kình Phàm. . . . . .

      Hạ Tử Du hỏi thử, "Chị Tâm, chị bảo là chị xem xét chuyện đến London với Quý Kình Phàm cơ mà, bây giờ chị quyết định tham gia cạnh tranh vào quảng cáo này, chị quyết định London cùng với Quý Kình Phàm nữa à?"

      Đàm Tâm thành trả lời, ", chị vẫn luôn suy nghĩ rất thận trọng vấn đề này, nhưng mà khi chị nhìn thấy thông báo tuyển người cho quảng cáo nước hoa lần này chị có quyết định. . . . . ."

      Hạ Tử Du hỏi, "Như thế nào?"

      Đàm Tâm chậm rãi ra, "Nếu như lần này chúng ta thể xuất sắc, tất nhiên chị vì cái quảng cáo này mà ‘ đêm thành danh’, đến lúc đó cơ hội làm việc có rất nhiều, vậy nên chị chút do dự nào mà ở lại Los Angeles, nhưng nếu như chuyện quảng cáo này thành, chị đến London với Quý Kình Phàm. Em đừng khuyên chị, chị biết em rằng quyết định của chị rất qua loa. . . . . . , Quý Kình Phàm đối với chị mà vẫn chỉ là người gần như xa lạ mà thôi, chị có thể thử làm bạn với ta, nhưng chưa bao giờ chị nghĩ đến có ngày chị và ta phát triển thành mối quan hệ khác, phải nguyên nhân do ấy, là do bản thân chị, chị rất sợ phải đối mặt với chuyện tình cảm lần nữa, lần này chị suy nghĩ quyết định đến London, là bởi vì sâu trong nội tâm của chị vẫn chưa bao giờ buông tay với ước mơ về tình , chị cũng rất muốn có người đưa chị ra khỏi đó, dẫn dắt chị trải qua cuộc sống khác biệt. . . . . ."

      Hiểu được tâm tình lúc này của Đàm Tâm, Hạ Tử Du gật đầu, "Được rồi, chị Tâm, nếu như đây là quyết định của chị, em can thiệp nữa."

      Đàm Tâm khẽ mỉm cười, "Cho nên, em nhất định phải dốc hết sức đến giúp chị trong lần cạnh tranh quay quảng cáo này, cho dù em có mong chị London, nhưng mà chị còn phải dựa vào ý trời."

      "Em biết rồi."

      "Cám ơn em."

      Hạ Tử Du lại hỏi, "Vậy Quý Kình Phàm có biết chị tham gia vào buổi tuyển người quay quảng cáo này ?"

      Đàm Tâm bình tĩnh trả lời, " ta biết, nhưng chị với ta trước khi ta quay về London làm việc cho ta đáp án."

      ---------

      Cho dù muốn giúp Quý Kình Phàm tay, nhưng chuyện tình cảm đúng là chỉ có thể để người trong cuộc quyết định mà thôi, cho nên Hạ Tử Du tin rằng dù Quý Kình Phàm có biết quyết định của Đàm Tâm những vẫn tôn trọng quyết định ấy.

      Bởi vì đồng ý với Đàm Tâm, vì vậy trước hôm thử vai quảng cáo, Hạ Tử Du lại bắt đầu nịnh hót lấy lòng ông xã thân có mục đích. . . .

      giường lớn, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du vừa mới tắm xong, lúc này thân thiết vành tai chạm tóc mai.

      Hạ Tử Du dựa vào ngực Đàm Dịch Khiêm, ngọt ngào lên tiếng gọi, "Ông xã. . . . ."

      "Ừm. . . ." Đàm Dịch Khiêm nhắm hai mắt nhưng hai tay lại hề ngoan ngoãn vuốt ve bộ ngực của Hạ Tử Du, chỉ là ngại dì cả của vợ vẫn chưa hết, Đàm Dịch Khiêm cũng chỉ có thể vuốt ve bộ ngực cho đỡ thèm.

      "Ngày mai em định Spa với chị Tâm. . . ."

      Giọng đầy truyền cảm khàn khàn của Đàm Dịch Khiêm vang lên, "Bà xã đủ đẹp rồi, cần phải làm mấy thứ đó."

      Hạ Tử Du vừa quyến rũ dùng ngón tay chọc chọc vào ngực Đàm Dịch Khiêm vừa mềm mại : " đâu, cho dù người phụ nữ sinh ra có đẹp sẵn rồi nhưng mà sau này vẫn phải dựa vào chăm sóc tỉ mỉ mà, hơn nữa em phát ra rằng sau khi sinh hai con xong da dẻ em chảy xệ rất nhiều . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm mở mắt ra, cẩn thận quan sát vợ , sau đó khẽ hôn lên môi vợ , "Bà xã, đảm bảo cơ thể em vẫn như trước kia."

      " chỉ dỗ dành em thôi chứ gì. . . . Tóm lại, em nhất định phải Spa, em phải phải . . . . Bây giờ nếp nhăn chưa chắc nhìn ra, nhưng mà đợi đến lúc bước vào tuổi trung niên xem, chênh lệch giữa chúng ta cực kỳ ràng, biết là người phụ nữ bao giờ cũng già nhanh hơn đàn ông, em muốn lúc em bước vào tuổi trung niên rồi lại chạy theo người phụ nữ khác. . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Hóa ra em lo lắng cho tương lai về sau!"

      Hạ Tử Du bĩu môi , "Cho nên thể ngăn cản em được, em nhất định phải , hơn nữa sau này cũng có thế thường ."

      "Xem ra phải đầu tư vào cái Spa, chuyên chỉ để dành phục vụ cho bà xã thôi."

      " có tiền em ngại. . . . Nhưng trong khi chờ đợi cái Spa đó được xây đựng, em thể để tuổi xuân của em trễ nải được."

      Đàm Dịch Khiêm nhìn vợ của xác thực gần đây cũng gây loạn gì, lại còn mua nước hoa lấy lòng , cho nên Đàm Dịch Khiêm hào phóng cách hiếm thấy, "Cũng chỉ là Spa thôi, chỉ cần em nghe lời ông xã đồng ý với em!"

      Hạ Tử Du nghe thế lập tức vui vẻ, gật đầu như gà mổ thóc, "Em đảm bảo em nghe lời, cũng để vệ sĩ theo."

      "Ngoan."

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 265 (2)

      Hôm sau, thừa dịp Đàm Dịch Khiêm cùng Quý Kình Phàm xử lý công việc của Đại sứ quán trong phòng bằng thư điện tử, hai người Hạ Tử Du và Đàm Tâm liền lợi dụng việc Spa để thực mục đích đến tòa nhà của công ty DX.

      Ý tưởng Spa là do Đàm Tâm nghĩ ra. . . . . .

      Nghĩ xem, trong Spa chỉ tiếp khách nữ mà thôi, mấy người vệ sĩ phải ở bên ngoài chờ bọn họ.

      Họ cần phải làm chọn dịch vụ Spa lâu nhất, sau đó chuồn ra bằng cửa sau của nơi này, trở về trước khi thời gian làm Spa đóng cửa như thế lừa được mấy người vệ sĩ này.

      Có lẽ là những người vệ sĩ kia nghĩ rằng họ đến Spa là có mục đích mờ ám nào, cho nên kế hoạch của bọn họ tiến triển thuận lợi, hai người đến được công ty DX cách nhanh chóng.

      Tất cả đều đúng như Đàm Tâm , cạch tranh rất kịch liệt, lúc bọn họ đến 29 tổ khác cũng đến, trong đó xác thực có rất nhiều phụ nữ trong giới xã hội thượng lưu.

      Bởi vì lần quay thử quảng cáo này chỉ có hai phút, xếp trước tổ của Đàm Tâm và Hạ Tử Du luân phiên chỉ có vài tổ, cho nên bọn họ cũng sắp đến lượt quay thử.

      Sau khi vào phòng chụp ảnh, bọn họ làm theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia diễn xong động tác vào lời thoại của quảng cáo, người phụ nữ trung niên tự xưng là tổng giám nghệ thuật của DX đến chuyện lần lượt với hai người.

      Tổng giám nghệ thuật Nina đầu tiên chuyện riêng với Đàm Tâm vài phút xong sau đó với Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du hơi căng thẳng, may là Đàm Tâm cách xa khoảng giơ tay lên làm tư thế cổ vũ .

      Đầu tiên Nina đặt câu hỏi, "Bà Đàm, tại sao bà lại đến tham gia vào lần quay thử quảng cáo này?"

      Vì Hạ Tử Du phối hợp Đàm Tâm ra đáp án chuẩn bị từ trước, "Tôi nghĩ phụ nữ kết hôn phải chỉ có thể ở nhà quản lý mọi chuyện chăm sóc con cái, tôi muốn thông qua lần quảng cáo này để cho mọi người và cả chồng tôi biết được thu hút của tôi."

      Nina mỉm cười , "Chồng là chủ tịch của tập đoàn Đàm thị danh tiếng lẫy lừng, nghe tình cảm của hai người vô cùng mặn nồng ân ái."

      Hạ Tử Du lập tức căng thẳng, "Tổng giám Nina, tôi đến tham gia quảng cáo lần này chồng tôi vẫn biết, hy vọng mọi người có thể giữ kín bị mật này hộ tôi."

      Nina hiểu gật đầu, "Xin hãy yên tâm, lần tuyển những phụ nữ kết hôn đến tham gia quảng cáo này là chúng tôi muốn để mọi người cảm nhận được phụ nữ kết hôn có đan xen của hương vị thanh xuân cùng thành thục, chúng tôi dùng cái này để thu hút mọi phụ nữ cùng độ tuổi, nếu để cho chồng của họ biết chuyện vợ của họ đến đây quay quảng cáo mà thất bại trước vợ của người khác, điều đó với rất nhiều ông chồng là mất mặt, cho nên chúng tôi bảo đảm bí mật cho tất cả mọi người. . . . . ."

      "Cám ơn."

      Chuyện này nếu để cho Đàm Dịch Khiêm biết, vậy tuyệt đối vui vẻ gì mà chỉ có kinh hãi thôi!

      Ngay sau đó Nina lại hỏi, "Bởi vì sản phẩm nước hoa mới ra của chúng tôi là đúng DX-2, cho nên chúng tôi muốn hỏi về vài vấn đề riêng tư."

      DX-2? Tại sao mà cái tên lại nghe quen thế nhỉ?

      A, đúng rồi, cái loại trước mà mua hình như là DX-1 phải, còn cái này là DX-2 à . . . . .

      "Trời ạ. . . . . ." Hạ Tử Du lập tức liền bịt mồm.

      Nina hỏi, "Bà Đàm, bà có sao ?"

      Hạ Tử Du xấu hổ ra, "Cái loại DX-2 này phải là có cùng tác dụng với cái loại DX-1 kia đấy chứ?"

      Nina cười gật đầu, "Đúng vậy, lượng tiêu thụ của DX-1 rất tốt, nghe bà Đàm trước đó cũng có mua ít tại quầy kinh doanh của chúng tôi, chúng tôi tin rằng công hiệu của DX-1 bà Đàm rất . . . . .Bởi vì lượng tiêu thụ rất tốt, phiên bản DX-2 chúng tôi mới cập nhật lần này sản phẩm so với lần trước được nâng cao lên rất nhiều, chúng tôi cũng tin chắc rằng mang lại cảm nhận tuyệt vời hơn cho các cặp vợ chồng. . . . Nếu bà Đàm chê, chờ sau khi DX•2 đưa ra thị trường chúng tôi gửi tặng cho bà ít."

      Giây phút này, Hạ Tử Du đột nhiên cảm thấy quyết định mua nước hoa lần trước để ‘ăn’ sạch Đàm Dịch Khiêm là quyết định sai lầm nhất của . . . . . .

      Tại sao ông trời lại có thể thiên vị Đàm Dịch Khiêm như thế chứ, luôn là xử lý sạch bách, muốn hòa với ván thế mà lại bị trừng phạt lần nữa!

      Vì Đàm Tâm, Hạ Tử Du nhắm mắt gật đầu, "Được. . . . Được rồi!" còn lâu mới cần mấy cái thứ nước hoa này, cái loại DX-1 kia khiến cho bị ăn đủ rồi.

      "Bà Đàm, bây giờ tôi bắt đầu hỏi số vấn đề khá riêng tư."

      "À, được."

      "Xin hỏi lúc bà dùng DX-1 có cảm nhận như thế nào?"

      Hạ Tử Du bóp mạnh đùi mình cái, nhắc nhở mình vì Đàm Tâm phải giữ vững bình tĩnh, cho nên thành trả lời, "Rất thoải mái, rất tốt đẹp."

      Nina giọng , "Xin thứ cho tôi được hỏi cụ thể hơn chút nữa. . . . Xin hỏi lúc tổng giám đốc Đàm ngửi thấy mùi hương này người bà có biểu gì khác biệt so với bình thường?"

      Hạ Tử Du ngập ngừng lúc, "Cái đó. . . ."

      Trời ơi, tại sao lại hỏi cái vấn đề nhạy cảm như thế chứ, mình biết đường nào mà trả lời đây?

      "Vậy tôi đổi sang cách khác hỏi nhé, có thể thẳng cho tôi biết ngày tổng giám đốc Đàm dùng bao nhiêu thời gian để gia tăng tình cảm vợ chồng , sau khi dùng nước hoa thời gian đó có được kéo dài ?"

      Đây dễ trả lời hơn nhiều, nhưng mà ra đối với Hạ Tử Du mặt mũi hồng rực cả lên chỉ hận thể đào được cái hố mà chui xuống, cúi đầu xuống chỉ có thể cất lên giọng lí nhí như muỗi kêu của mình, "Trước kia bình thường chỉ có hai ba tiếng ngày mà thôi. . . . .À, cũng hẳn thế. . . ." Có nhiều lúc trong ngày lại có mấy lần liền, cũng thể nào tính chuẩn xác được, cho nên chỉ có thể theo kiểu an toàn, "À, ngày bình thường đều là bốn năm tiếng, sau đó có khi dùng cả đêm."

      Trời ơi, sao mình lại có thể thẳng thắn trả lời cái vấn đề đáng xấu hổ như thế chứ. . . . . .

      Ngay sau đó Nina lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, phần lớn cũng có thể là có liên quan đến nước hoa, nhưng rất nhiều vấn đề cũng rất riêng tư. . . . . .

      . . . . . .

      Sau khi xong, Hạ Tử Du hít hơi sâu đến bên cạnh Đàm Tâm.

      Đàm Tâm cười , "Xem ra em rất căng thẳng nhỉ, chị toàn về những vấn đề đơn giản mà."

      Hạ Tử Du xấu hổ, "Đơn giản?" Mình lại chẳng thấy nó đơn giản chút nào. . . . . .

      "Đúng vậy mà, toàn là những vẫn đề về loại nước hoa DX-1 đó mà, hai chúng ta đều dùng mà, thành trả lời là được. . . . ."

      "Vậy. . . . Chị Tâm, tất cả những câu hỏi của Nina chị đều trả lời cả à?"

      "Dĩ nhiên, chị dùng thân phận phụ nữ có chồng đến để cạnh tranh, đương nhiên là chị thể để Nina biết việc hợp đồng hôn nhân của chị và Quý Kình Phàm, cho nên lúc Nina hỏi chị từng dùng sản phẩm của bọn họ chưa, chị kể cho ta chuyện Quý Kình Phàm hóa thành sói vì mùi nước hoa người chị cho ta sót chữ nào cả, dĩ nhiên, chị cũng đâu có ngu gì mà kể kết quả chuyện thành. . . . . ."

      Hạ Tử Du nghe Đàm Tâm như vậy lập tức thở phào nhõm.

      Nghĩ đến chuyện tất cả các câu hỏi mà Nina hỏi họ đều như nhau, vậy cũng có gì đáng lo cả, huống chi Nina giữ bí mật.

      đường quay về Spa, Đàm Tâm tò mò hỏi Hạ Tử Du, "Đúng rồi, Nina hỏi em những gì thế?"

      Hạ Tử Du trả lời, "Câu khỏi cũng khác gì với chị cho lắm. . . .Chẳng qua em hơi tò mò, tại sao quay quảng cáo cho nước hoa mà phải cần đến hai nữ vậy?"

      "Bởi vì quảng cáo là câu chuyện về hai người phụ nữ bị chồng lạnh nhạt, người sau khi sử dụng nước hoa khiến ông xã có thể quay lại, người sử dụng nước hoa vẫn tiếp rục sống trong bi kịch, dùng hai cái này để so sánh. . . .Nếu như là nam nữ quay quảng cáo đó lại càng là chuyện thể nào, nếu như thế đương nhiên là bị chính phủ Mỹ kiểm duyệt . . . . . ."

      Hạ Tử Du gật đầu cười.

      . . . . . .

      Hạ Tử Du và Đàm Tâm sau khi khỏi, tổng giám nghệ thuật Nina của DX lập tức gọi cuộc điện cho nhà truyền thông nổi tiếng của Mỹ kể lại lượt cuộc phỏng vấn mới vừa rồi.

      Vì vậy, nửa tiếng sau, rất nhiều điện thoại từ các hãng truyền thông nổi tiếng gọi đến tập đoàn Đàm thị.

      Nhận được điện thoại là thư ký của Đàm Dịch Khiêm, nhưng bởi vì Đàm Dịch Khiêm họp, thư ký thể làm gì khác hơn đành đối phó qua loa.

      Thế nhưng, điện thoại gọi đến càng ngày càng nhiều, cuối cùng thư ký cũng đối phó nổi nữa. . . .

      Vì vậy, hội nghị vừa mới kết thúc, thư ký liền chạy đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, gấp gáp , "Tổng giám đốc! !"

      Đàm Dịch Khiêm hơi nới lỏng cái cà vạt cổ, thấy thư ký mặt mũi gấp gáp liền hỏi, "Chuyện gì?"

      "Nhóm phóng viên mấy hãng truyền thông lớn của Mỹ như ‘Washington Post’, ‘Time Warner’, ‘Newyork thời báo’ lần lượt gọi điện tới là. . . . . ." Thư ký do dự lúc.

      Lông mày Đàm Dịch Khiêm hơi nhíu chặt, "Có chuyện gì mà dám ?"

      Thư ký phải là dám mà là đỏ mặt ngượng ngùng , nhưng vì sợ nghiêm túc của Đàm Dịch Khiêm, thư ký chỉ đành nhắm mắt giọng , "Họ là rất hi vọng tổng giám đốc có thể cho họ cái hẹn để phỏng vấn ông, nội dung là về cuộc sống hôn nhân giữa ông và bà tổng giám đốc. . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :