1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 261 : Ra tay giúp đỡ người lại trở thành mình muốn sinh em bé (1)

      Buổi tối.

      Đàm Tâm vừa mới bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Quý Kình Phàm mặc bộ áo ngủ bằng tơ lụa màu đen ngồi giường.

      Đàm Tâm vừa ngồi trước bàn trang điểm thoa mỹ phẩm dưỡng da vừa hỏi, "Sao vẫn chưa ngủ hả?"

      Quý Kình Phàm tinh quái cười , "Chờ em!"

      Đàm Tâm nhìn qua cái gương trợn mắt lườm Quý Kình Phàm, "Tôi cần chờ tôi ngủ."

      Quý Kình Phàm giọng , "Nhưng tôi quen nghe tiếng em hít thở khi ngủ mất rồi."

      Đàm Tâm tức giận quay đầu lại , "Quý Kình Phàm, cứ đến buổi tối là dây thần kinh bị chập mạch à? Chúng ta cũng đâu phải là vợ chồng , mấy câu buồn nôn như thế để làm gì?"

      Quý Kình Phàm nhếch môi cười, "‘Bà xã’ à, em có cần thiết hễ mở miệng là lôi cả tên lẫn họ của tôi ra gọi như thế hay ?"

      Đàm Tâm đặt lọ mỹ phẩm dưỡng da trong tay xuống, đứng dậy quay mặt lại chống nạnh nhìn Quý Kình Phàm , " , có phải là thích tôi rồi đúng ?"

      Quý Kình Phàm như con báo lười biếng bước xuống giường, đứng nhìn Đàm Tâm từ cao xuống, "Vậy em thấy thế nào?"

      Đàm Tâm lựa lời nghiêm túc , "Tôi chẳng quan tâm đến việc như thế nào, nhưng tôi khuyên tốt nhất đừng nên thích tôi. . .Thứ nhất, chúng ta tuyệt đối hợp, tính tôi tồi tệ thế nào tôi tin là biết, đời này tìm được mấy người có thể dễ nhẫn nại khoan dung được với tôi đâu. Thứ hai, tình cảm của tôi dành cho Robert thế nào chắc cũng biết, tuy tôi từng tôi còn bất kỳ mơ tưởng nào với Robert nữa, nhưng như thế cũng có nghĩa là tôi có thể lần nữa vùi đầu vào tình mới."

      Quý Kình Phàm cười cười , "‘Bà xã’ này, em lo lắng hơi xa rồi."

      Thứ nhất, tính tình của tồi tệ, theo ý đó cũng chỉ là tình cách tiểu thư nhà giàu mà thôi, về sau có thể từ từ dạy dỗ lại.

      Thứ hai, cách nào bắt đầu tình mới, tin mình có thể làm cho lòng dạ .

      Đàm Tâm vẫn cứ nghĩ rằng Quý Kình Phàm giải thích chuyện ta thích , lúc này mới thở phào nhõm lạnh nhạt , "Được rồi, có cái suy nghĩ này tốt, ngủ . . . ."

      Quý Kình Phàm đương nhiên muốn giải thích gì nhiều với Đàm Tâm, mặt vẫn nở nụ cười ung dung hờ hững nhìn Đàm Tâm mặc bộ quần áo ngủ kín bưng trải giường chiếu.

      Đàm Tâm vẫn như ngày thường lấy ra hai cái chăn, dĩ nhiên là muốn mạnh ai người ấy ngủ.

      Quý Kình Phàm chuyện nữa, nhưng khi ngửi được mùi hương nước hoa thoang thoảng bay trong khí môi hoi nhếch lên mỉm cười.

      Đàm Tâm bò lên giường, dường như muốn nhảm nhiều lời với Quý Kình Phàm nữa, trùm chăn lên người quay lưng lại đối diện với Quý Kình Phàm, sau đó với tay tắt ngọn đèn trền đầu giường rồi nhắm mắt lại ngủ.

      Quý Kình Phàm tất nhiên là bò lên giường theo, quyết định án binh bất động trước.

      . . . . . .

      Từ trước đến giờ Đàm Tâm vốn là người rất dễ ngủ, nhưng tối nay lại cảm thấy cả người nóng ran chỉ muốn đạp tung chăn ra.

      Nhưng cảm thấy việc đạp tung chăn trước mặt người đàn ông rất bất nhã, vì vậy Đàm Tâm với Quý Kình Phàm, "Quý Kình Phàm, có cảm thấy tối nay hơi nóng , có cần bật điều hòa ?"

      "Thế à, thế mà tôi lại cảm thấy nhiệt độ tối nay rất vừa phải cần bật điều hòa."

      "Được rồi, ngủ !"

      cũng biết làm sao nữa, cả ngày hôm nay luôn cảm thấy cả người nóng ran, mới vừa tắm rửa xong đỡ được chút nhưng bây giờ lại cảm thấy bắt đầu nóng hừng hực.

      Có lẽ do mình ăn quá nhiều đồ nóng thôi, tự bản thân nhắc nhở chính mình hãy tịnh tâm lại mát hơn.

      Vốn tưởng rằng dần dần rồi cũng ngủ được, mà tiếng hít thở đều đều của của Quý Kình Phàm vang lên bên tai cùng với mùi hương nam tính của khiến cả người ngoài ý muốn lại nóng rực lên, xuất luồng khí nóng vừa quen mà lại xa lạ chạy toán loạn trong người .

      Khi cơ thể xuất tình huống như vậy, mặt của Đàm Tâm lập tức đỏ bừng lên.

      Trời ơi, mình làm sao thế này. . . .

      người phụ nữ trưởng thành, dĩ nhiên biết phản ứng của bây giờ là phản ứng gì. . . .

      Ngay vào lúc này, giọng của tên Quý Kình Phàm chết tử tế kia vang lên, "‘Bà xã’, em làm sao vậy?"

      Cả người Đàm Tâm cứng đờ, cố gắng hết sức để tỏ ra có việc gì, "Sao vậy cái gì? Tôi ngủ mà! !"

      "Nhưng mà cả người em run lên đây này, xem ra giống như là ngủ đâu."

      Giọng dồi dào truyền cảm của Quý Kình Phàm vang lên bên tai Đàm Tâm, cả người Đàm Tâm run lên dùng sức tóm chặt lấy cái chăn.

      Quý Kình Phàm làm ra vẻ quan tâm ngồi dậy quan sát Đàm Tâm, "Sao trán em lại ra nhiều mồ hôi thế, em làm sao vậy?"

      "Tôi bị lạnh, cần lo! !"

      Quý Kình Phàm buồn cười , "Nhưng mà em vừa mới là em nóng xong!"

      Đàm Tâm xoay người tức giận lườm , "Này, tôi nóng hay lạnh liên quan gì đến chứ. . . . ngủ !"

      Quý Kình Phàm đưa tay ra kiểm tra.

      Khi bàn tay ấm nóng của Quý Kình Phàm tiếp xúc với trán , bất ngờ Đàm Tâm từ trước đến nay vẫn đề phòng Quý Kình Phàm cực kì cẩn thận lại có hành động phản kháng nào, thậm chí còn ngây người nhìn ta kiểm tra nhiệt độ trán mình.

      Quý Kình Phàm dịu dàng , " nóng, xem ra sao đâu."

      Đàm Tâm nhìn hành động dịu dàng đó của Quý Kình Phàm lại nuốt ngụm nước miếng chặn ngang cổ họng xuống, khi Quý Kình Phàm muốn rụt tay lại Đàm Tâm đột nhiên đưa tay ra bắt lấy bàn tay của Quý Kình Phàm lại.

      Quý Kình Phàm giả vờ ngẩn ra, "Sao thế?"

      Đàm Tâm thế mới ý thức được vừa mới làm ra cái hành động gì, lập tức liền buông tay ra cố gắng hết sức giữ bình tĩnh , " có. . . . có gì."

      Trời ạ, sao lúc Quý Kình Phàm chạm vào người mình, mình lại cảm thấy cả người nóng ran đó của mình như được ngâm trong dòng suối mát lạnh giữa thảo nguyên băng, khiến cho cảm thấy thoải mái đến mức kì lạ. . . . Vì thế mà mới có thế theo bản năng giơ tay lên tóm lấy tay ta lại.

      Quý Kình Phàm cố nén nụ cười khóe miệng, giọng được điều chỉnh lại ở ngữ điệu bình thường, " có việc gì tốt, tôi ngủ đây."

      Đàm Tâm gật đầu, "Ừ."

      Đàm Tâm đích xác là do dùng cái loại nước hoa kia mà sinh ra phản ứng bình thường, nhưng mùi hương của loại nước hoa này cũng chỉ là sản phẩm trợ hứng tình thú của vợ chồng mà thôi, đương nhiên là cũng thể đến mức tài nào chế được, vì vậy, mặc dù cả người nóng ran yên, Đàm Tâm bắt đầu vì cơn buồn ngủ kéo tới mà từ từ tiến vào giấc mộng đẹp. . . . .

      . . . . . .

      Cũng có ai nghĩ đến, lúc Đàm Tâm chìm vào giấc ngủ khoảng chừng mười phút, Quý Kình Phàm liền xốc lên chăn của mình ra rồi chui thẳng vào trong chăn của Đàm Tâm.

      Đây là lần đầu tiên mà Quý Kình Phàm tiếp xúc thân mật với Đàm Tâm sau chín năm, cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh bình yên của khi ngủ, thân thể của Quý Kình Phàm xuất phản ứng rất lớn, cuối cùng nhịn được hôn lên môi Đàm Tâm.

      Mặc dù Đàm Tâm ngủ nhưng cả người vẫn cứ nóng ran cả lên, cho nên khi Quý Kình Phàm hôn mơ mơ màng màng mà bật lên tiếng rên khẽ.

      Đàm Tâm hề biết tiếng rên của mình lúc này đối với Quý Kình Phàm là thách thức đến nhường nào, yết hầu của nhúc nhích lên xuống, cơ thể của người đàn ông nổi lên phản ứng cơ bản.

      Trong giấc ngủ say Đàm Tâm khẽ rên rỉ ra tiếng, "Nóng quá. . . .Ôm em . . . ."

      Có lẽ là vì tiếng rên rỉ đầy ái muội ấy khiến cho lý trí của Quý Kình Phàm giờ đây hoàn toàn tan rã. . . . . .

      chút do dự nào lại lần nữa hôn lên môi Đàm Tâm. . . . . .

      Nụ hôn lần này giống với nụ hôn lướt nhàng như cách chuồn vừa rồi nữa, vội vàng, khát khao, trực tiếp cạy mở hàm răng môi ra, răng môi quấn quýt với , dường như giây phút này đây chỉ muốn hòa tan làm với . . . . . .

      Đàm Tâm say sưa trong giấc mộng với cả người nóng ran khi được tiếp xúc với cơ thể của Quý Kình Phàm bỗng thấy mình như được kề sát với thảo nguyên mát lạnh, cảm thấy rất thích, cũng rất thoải mái, ngay lập tức liền vươn tay ra ôm lấy Quý Kình Phàm. . . .Quý Kình Phàm thể khống chế bản thâm mình được nữa, lúc hôn trong đầu ngừng lặp hình ảnh của trong cái đêm chín năm về trước. . . .

      Trong bữa tiệc hôm ấy gặp được ở bên cạnh Robert. . . . .

      Cũng chính vì giây phút xao lòng lướt qua ấy, nó khiến cho tin vào có cái gọi là ‘ từ cái nhìn đầu tiên’, cũng khiến cho trong cái đêm chín năm về trước đó thề rằng cả đời này của chỉ có là người phụ nữ duy nhất. . . . . .

      Chín năm qua, mỗi khi nghe được tin tức vì Robert mà đau lòng chán nản, cũng cảm thấy thương tiếc khổ sở dứt, chỉ muốn đem đặt dưới đôi cánh của mình để bảo vệ suốt đời.

      Nhưng mà bởi nguyên nhân trong gia tộc, mãi đến giờ phút này mới có thể xuất lại bên cạnh . . . . .

      mãi mãi biết được, những năm này khao khát được hôn như bây giờ đến mức nào. . . . . .

      Giật xuống đai áo ngủ của Đàm Tâm Quý Kình Phàm như kẻ mất trí nhàng liếm mút gặm cắn từng tấc từng tấc da thịt trước ngực . . . .

      Trong giấc mơ Đàm Tâm cảm thấy dường như có ai đó làm cái gì đó người mình, nhưng lại hề có chút cảm giác khó chịu nào, ngược lại cảm thấy càng lúc càng rất thoải mái khiến cho cũng muốn tỉnh lại. . . . . .

      Vì vậy, phối hợp với . . . . Khi vùi đầu trước bờ ngực cao vút của mình, ghì lấy mái đầu nhấp nhô của dường như cũng muốn khích lệ . . . . . .

      Cả người Quý Kình Phàm như muốn nổ tung, nhiều năm chưa từng động đến cơ thể của bắt kỳ người phụ nữ nào khác ngoài , giờ phút này chỉ muốn được chôn mình sâu vào trong . . . . . .

      Thế nhưng khi kéo quần ngủ của xuống và tách hai đùi ra, cho đến khi chuẩn bị gạt bỏ nốt lớp phòng vệ cuối cùng nửa người dưới của xuống cuối cùng cũng tỉnh táo lại. . . .

      , mình thể làm vậy với ấy. . . . . .

      Bây giờ nếu như mình làm như thế, đối với ấy mà là chỉ tạo thêm tổn thương cho mà thôi. . . .Cái mình muốn có được chỉ là cơ thể của mà là còn phải có cả trái tim của nữa.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 261 (2)

      Sáng sớm hôm sau.

      "Á ——"

      Tiếng hét chói tai phá vỡ bầu khí yên tĩnh vào buổi sớm.

      Đàm Tâm quấn chăn ngồi bật dậy, nhịn được mà vén chăn lên nhìn qua cả người mình.

      Mình. . . . Tại sao cả người mình từ xuống dưới chỉ còn lại bộ đồ lót thế này. . . . . .

      Trời ơi. . . . . .

      "‘Bà xã’, sao thế?"

      Quý Kình Phàm vươn bàn tay từ trong chăn ra muốn kéo Đàm Tâm về phía mình.

      Đàm Tâm quấn theo chăn nhảy xuống giường, sau khi nhanh chóng mặc lại quần áo ngủ vương vãi đất xong bổ nhào tới điên cuồng đánh đấm Quý Kình Phàm. . . . . .

      "Quý Kình Phàm, cái đồ cầm thú nhà , tối hôm qua làm gì với tôi thế hả?"

      Quý Kình Phàm ngồi dậy, cả người trần truồng cũng chỉ còn độc cái quần lót như Đàm Tâm, mặc cho đánh giả vờ ra vẻ nghi ngờ hỏi, "Có chuyện gì?"

      Đàm Tâm bị bức tức đến phát khóc, nghẹn ngào , "Cái đồ khốn khiếp nhà , . . . . .Dám khi dễ tôi. . . . ."

      Quý Kình Phàm tóm được tay của Đàm tâm lại hỏi, "Tôi bắt nạt em lúc nào chứ?"

      Đàm Tâm giãy khỏi tay của Quý Kình Phàm, tiếp tục dùng cả tay chân đánh , đạp , " còn dám nữa à. . . ."

      Quý Kình Phàm bất đắc dĩ xuống giường giữ chặt lấy hai tay của Đàm Tâm, nhíu mày, "Em tỉnh táo lại chút cho tôi! !"

      Đàm Tâm gào to, "Tôi làm sao mà có thể tỉnh táo được chứ? . . . . , tối qua làm gì với tôi?"

      Quý Kình Phàm là người có sao vậy, "Tôi hôn em."

      Cả người Đàm Tâm giãy giụa kịch liệt, " là cái đồ khốn kiếp. . . ."

      "Tôi đúng là đồ khốn khiếp, nhưng chuyện cũng phải như em nghĩ đâu."

      Nghe thấy Quý Kình Phàm như thế, Đàm Tâm đột nhiên liền yên tĩnh lại, dám tin hỏi, ". . . . chỉ hôn thôi sao?"

      Quý Kình Phàm gật đầu, "Đúng vậy."

      "Nhưng mà tôi. . . ." Đàm Tâm nhớ đến hình ảnh mình chỉ còn duy nhất bộ đồ lót người.

      "Tôi thừa nhận đồ lót của em là do tôi cởi, nhưng cái này thể trách tôi được, là do em quá quyến rũ mà thôi."

      Đàm Tâm đẩy mạnh Quý Kình Phàm ra, cố gắng nhớ lại buổi tối hôm qua.

      mang máng nhớ lại được chút ít về tối qua, nhưng cũng đầy đủ . . . . .

      Đàm Tâm nhịn được mà hỏi Quý Kình Phàm, "Có đúng là ngoại trừ hôn ra cũng có làm gì hết?"

      Quý Kình Phàm bình tĩnh , "Tôi nghĩ rằng em có thể cảm nhận được tôi có chạm vào em hay ."

      "Tôi. . . ."

      Đàm Tâm cố gắng nhớ lại cảm xúc khi mình mới tỉnh dậy, xác thực, ngoại trừ lúc tỉnh lại mặc đồ lót ra cả người của cũng có chỗ nào là cảm thấy khó chịu cả.

      tin chắc nếu như thân thể của có vấn đề gì, nhất định có thể cảm nhận được . . . .

      Nghĩ tới đây, Đàm Tâm hiểu sao thở ra hơi nhõm rất lớn, bỗng dưng lườm Quý Kình Phàm cái bén ngót, "Coi như động đến tôi, nhưng tại sao lại dám hôn tôi hả, còn dám vô sỉ cởi hết quần áo của tôi ra nữa?"

      " thực là tối hôm qua chúng ta đều là do đôi bên tình nguyện, nếu như phải bản thân tôi tự kiềm chế tốt chuyện nên xảy ra cũng xảy ra rồi."

      Đàm Tâm khiếp sợ hỏi, " cái gì?"

      "Em còn nhớ chuyện tối hôm qua em luôn cảm thấy cơ thể mình nóng rực lên chứ? Lúc nửa đêm, em với tôi em rất nóng, muốn tôi ôm lấy em. . . .Em nên biết rằng đàn ông ở phương diện này có chút định lực nào mà."

      " bậy, tôi bao giờ có chuyện đó! !"

      Quý Kình Phàm nhíu mày, "Em có dám chắc với tôi rằng tối hôm qua em cảm thấy thỏa mái?"

      Đàm Tâm đột nhiên nhớ lại cái cảm giác thoải mái trong giấc mơ tối hôm qua, dám tin lắc đầu mạnh, "Tôi hiểu cái gì."

      Buông Đàm Tâm ra, Quý Kình Phàm thẳng về phía phòng tắm, "Tất cả những điều tôi đều là ."

      Đàm Tâm nhìn theo Quý Kình Phàm vào phòng tắm, trong đầu lại lên hình ảnh tối qua ôm chặt lấy Quý Kình Phàm. . . . . .

      Tại sao lại như thế?

      Theo lời kể của ta, trong đầu bắt đầu tìm lại được những hình ảnh của đêm qua, nhưng tại sao có thể làm như thế được chứ?

      Cho dù thế nào chăng nữa, thừa dịp gặp lúc cháy nhà mà hôi của là đúng. . . . .

      Nhìn về phía cửa phòng tắm, Đàm Tâm gào to, "Quý Kình Phàm, chuyện này vẫn chưa xong với tôi đâu! !"

      --

      Đàm Dịch Khiêm ôm vợ ngủ ngon lành, đột nhiên vang lên những tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.

      Hạ Tử Du lập tức tỉnh dậy, ngồi bật dậy muốn xuống giường ra mở cửa.

      Đàm Dịch Khiêm vui nhíu mày, ôm vợ phiền não , "Mặc kệ ! !"

      Hạ Tử Du vỗ vỗ Đàm Dịch Khiêm, "Hình như là chị Tâm ở ngoài cửa gọi em, em ra xem sao ."

      có vợ ngủ được, Đàm Dịch Khiêm nhíu mày càng sâu, "Mặc kệ chị ta . . . ."

      Hạ Tử Du gỡ bỏ vòng tay tóm chặt lấy eo ra, " được, mới sáng sớm mà chị Tâm tìm em nhất định là có chuyện gấp gì rồi."

      Đàm Dịch Khiêm cực kỳ muốn, "Bà xã. . . . ."

      Hạ Tử Du hôn lên má Đàm Dịch Khiêm rồi dỗ dành , " ngoan ngủ , em ra mở cửa, nếu có việc gì em lập túc quay về ngủ với ."

      . . . . . .

      Hạ Tử Du mở cửa phòng vừa chườn mặt ra liền nhìn thấy gương mặt uất ức trong mắt còn ngấn nước của Đàm Tâm.

      Hạ Tử Du sợ hết hồn vội vàng hỏi, "Chị Tâm, chị làm sao thế?"

      Đàm Tâm với tiếng khóc nức nở, "Huhu, chị bị bắt nạt rồi. . . . ."

      Hạ Tử Du hoảng sợ mở to mắt, "Hả?"

      "Tên khốn Quý Kình Phàm đó, ta. . . . ta. . . . ."

      " ta làm sao?"

      Đàm Tâm nghẹn ngào, "Ở đây tiện với em, em có thể sang phòng chị được ?"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Được."

      Đóng cửa phòng, Hạ Tử Du với Đàm Tâm đến căn phòng nằm ở hướng Tây của Đàm Tâm.

      Đàm Tâm vừa vào phòng liền khóa trái cửa lại, Hạ Tử Du nhìn phản ứng khoa trương của Đàm Tâm nghi ngờ hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"

      Đàm Tâm ngồi giường ấm ức , "Quý Kình Phàm đó, ta bắt nạt chị!"

      Hạ Tử Du cũng ngồi xuống giường theo Đàm Tâm nghiêm túc hỏi, "Chị bắt nạt là có ý gì?"

      "Tối hôm qua. . . . ta động tay động chân với chị."

      Hạ Tử Du ngẩn người hỏi, "Chị đừng ta với chị . . . . ."

      Đàm Tâm cắt đứt lời của Hạ Tử Du, "Chuyện cũng đến mức hỏng bét ra như thế, nhưng mà. . . . ."

      "Chị đừng vội, cứ kể đầu đuôi câu chuyện cho em nghe xem."

      Đàm Tâm gật đầu, sau đó kể lại mọi chuyện sáng nay cho Hạ Tử Du nghe.

      Hạ Tử Du sau khi nghe xong sửng sốt mất mấy giây, sau đó hỏi Đàm Tâm, "Vậy Quý Kình Phàm đâu?"

      Đàm Tâm tức giận thốt lên "Chị đá đít ta ra khỏi phòng rồi. . . . ."

      Hạ Tử Du nghe xong cũng cười khẽ tiếng.

      Đàm Tâm đau khổ , "Em còn cười được à. . . ."

      Hạ Tử Du vịn bả vai Đàm Tâm, , "Chị Tâm, ra cũng phải là chuyện gì to tát mà, mọi người vỗn dĩ là vợ chồng, chuyện như vậy cũng rất bình thường ấy mà. . . . ."

      Đàm Tâm lại nổi giận, "chị và ta cũng đâu phải là vợ chồng đâu, hơn nữa bọn chị cũng còn có 3 điều quy định với nhau nữa, trừ khi ở trước mặt mọi người giả vờ ân ái, sau lưng mọi người cả hai thể có bất kì cử chỉ thân mật nào."

      "Nhưng mà Quý Kình Phàm là do chị chủ động quyến rũ ta mà?"

      Đàm Tâm nhíu mày, "Làm sao có thể như thế được, ta hươu vượn có, tự biện minh cho mình mà thôi."

      Hạ Tử Du hỏi, "Vậy chị có nhớ chuyện xảy ra tối qua ?"

      Đàm Tâm khẽ gật đầu, "Chị nhớ được chút. . . . . ."

      "Vậy có chứng minh được Quý Kình Phàm dối?"

      "Vậy cũng phải. . . .Nhưng sao chị lại có thể quyến rũ ta mà còn phối hợp với ta được chứ?”

      Hạ Tử Du bật cười , "Đương nhiên là có có thể á. . . . ."

      Đàm Tâm giật mình kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du chậm rãi , "Chị có nhớ chai nước hoa mà chị lấy từ chỗ em sáng hôm qua . . . . ."

      "Chuyện này liên quan gì đến nước hoa?"

      "Đương nhiên có liên quan rồi, bởi vì loại nước hoa đó . . . ." tới đây, Hạ Tử Du cũng hơi lúng túng xấu hổ , " ra loại nước hoa này là dành để cho vợ chồng sử dụng.”

      Đàm Tâm hiểu lắm, hỏi, "Có ý gì?"

      Hạ Tử Du đỏ mặt giải thích, " đó là loại nước hoa có thể làm gia tăng kích thích hứng thú trong quan hệ vợ chồng ấy mà!"

      "Hả?" Đàm Tâm nghẹn họng trố mắt ra nhìn.

      "Thành phần của loại nước hoa này có chất kích thích gây hưng phấn, đấy chính là nguyên nhân của việc hôm qua em chịu cho chị. . . . ."

      Sau khi Đàm Tâm nghe xong ngây người mất lúc, " như thế chuyện tối qua là do loại nước hoa này gây ra?"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Chị đừng trách Quý Kình Phàm nữa, ra loại nước hoa này có quyến rũ rất lớn đối với đàn ông, cũng khó trách Quý Kình Phàm mất kiềm chế."

      Nhớ lại hành động cử chỉ của Quý Kình Phàm vào mấy đêm trước cũng rất biết tuân thủ nguyên tắc, tức giận của Đàm Tâm với Quý Kình Phàm lúc này mới giảm chút. . . .

      Đàm Tâm dám tin hỏi, "Loại nước hoa này có uy lực đến thế à?"

      Hạ Tử Du ngượng ngùng cụp mắt xuống, "Chị đừng có hoài nghi, thực tế hôm qua em và Dịch Khiêm cũng thử qua rồi. . . ."

      Đàm Tâm đứng lên chống nạnh nhạo báng, "Hạ Tử Du, em trở nên xấu xa quá rồi, còn biết mua cả cái thứ này cơ đấy, lại còn mua nhiều như thế! !"

      Sắc mặt Hạ Tử Du đỏ lừ như quả cà chua, vội vã giải thích, " có, chị Tâm, chuyện này giống như chị nghĩ đâu. . . ."

      "Em khỏi ngụy biện nữa, em vừa mới em và Dịch Khiêm cũng thử rồi còn gì hả . . . ."

      Hạ Tử Du đột nhiên có cái loại cảm giác như có trăm miệng mà thể được, chỉ có thể cúi đầu giọng , "Được rồi, em thừa nhận là em mua nhưng mà mua về xong rồi mới biết được công hiệu của thứ này từ miệng Dịch khiêm á. . . . ."

      Đàm Tâm đưa ra kết luận, "Cho nên, ‘đầu sỏ gây ra’ chuyện này chính là em mới đúng!"

      Hạ Tử Du chợt ngước mắt, "Dạ?"

      Đàm Tâm làm mặt nghiêm nghị , " được, em hại chị suýt chút nữa bị ‘XXOO’ rồi, chị thể ‘buông tha’ cho em dễ dàng như thế được."

      Hạ Tử Du vẻ mặt vô tội , "Chị Tâm à, chuyện này ra có liên quan gì đến em đâu, em cũng khuyên chị nên dùng cái loại nước hoa đó rồi mà . . . ."

      "Nhưng mà sau đó em cũng đâu có với chị."

      "Ơ. . . ."

      Được rồi, cái này đúng có tội!

      vốn định tìm chị ấy cho , nhưng lúc đến trước phòng Đàm Tâm gặp Quý Kình Phàm, tự nhiên lại nghĩ ra hay là chuyện đó với Quý Kình Phàm, nhưng ngờ Quý Kình Phàm biết chuyện nước hoa, còn bảo phải giữ bí mật. . . . . . thừa nhận cuối cùng đồng ý bởi thực chất cũng mong cái này có thể giúp hai người buổi tối lửa cháy đổ thêm dầu vào nữa.

      Thấy Hạ Tử Du trả lời, Đàm Tâm quay người bỏ mạch.

      Hạ Tử Du đương nhiên là biết Đàm Tâm giận , nhưng mà nhìn dáng vẻ đó của Đàm Tâm vẫn có chút sợ hãi hỏi, "Ấy, chị Tâm, chị định đâu vậy?"

      Đàm Tâm mở cửa phòng ra, xoay người lại nở nụ cười trừng phạt với Hạ Tử Du, "Hừ, chị muốn xuống nhà với ba mẹ, em và Dịch Khiêm lại cố gắng để tiếp tục có em bé!"

      "Á?"

      Đàm Tâm ra khỏi phòng.

      Hạ Tử Du vội vàng đuổi theo, "Chị Tâm, chị tha cho em mà. . . ."

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 262 : Vẫn là vấn đề sinh con (1)

      Bóng dáng của Đàm Tâm y hệt như làn khói thoắt cái còn thấy đâu nữa. . . . .

      Hạ Tử Du cuống cuồng lên liền vội vàng chạy về phía phòng ăn nơi mà ông bà Đàm tai có mặt. . . . .

      Vậy mà, Hạ Tử Du còn chưa tới phòng ăn, nghe thấy tiếng cười của ông Đàm truyền đến, "Nếu như Dịch Khiêm và Tử Du vẫn muốn có thêm đứa nữa là tốt quá. . . . ."

      Lời ấm áp của bà Đàm vui vẻ vang lên, "Đúng vậy đấy, cháu trai chê nhiều, hiếm thấy Tiểu Du lại hiểu sâu “đại nghĩa” đến thế . . . ."

      Đàm Tâm kéo tay bà Đàm, mắt liếc về phía Hạ Tử Du núp ngoài cửa phòng ăn, đắc ý giận dỗi bĩu bĩu môi.

      Sắc mặt Hạ Tử Du bị dọa sợ đến trắng bệch, e sợ khiến cho tình hình phát triển càng lúc càng nghiêm trọng, Hạ Tử Du cận thận rón ra rón rén lên tầng hai. . . .

      phải tìm cứu tinh, mà dĩ nhiên ông xã úy chính là cứu tinh của rồi ! !

      nhàng đẩy cửa phòng ra, Hạ Tử Du dùng tốc độ nhay nhất lao về phía đầu giường.

      Tuy rằng Đàm Dịch Khiêm vẫn ngủ nhưng lỗ tai luôn rất nhạy, khi Hạ Tử Du mở cửa cũng nghe thấy tiếng động. Cho nên khi Hạ Tử Du vừa đến bên giường, bàn tay của Đàm Dịch KHiêm cũng tóm lấy , ôm gọn Hạ Tử Du vào trong ngực, dùng chất giọng vẫn còn ngái ngủ với , "Bà xã, ngủ tiếp với . . . ."

      Hạ Tử Du giờ phút này đâu còn tâm tư mà phục vụ , đẩy cái cánh tay ôm chặt lấy eo mình ra, vội vàng , "Ông xã, ông xã, mau dậy , xảy ra chuyện lớn rồi, phải cứu em. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm là người gặp bất cứ chuyện gì cũng đều bình chân như vại, cho nên lúc này cho dù Hạ Tử Du khoa trương cầu cứu nhưng cũng chẳng thể khiến cho Đàm Dịch khiêm có phản ứng gì quá lớn cả, chỉ ừ bằng giọng mũi câu mà thôi.

      Hạ Tử Du vội vàng túm lấy cánh tay to lớn của Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, dậy mau. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm giữ gáy lại hôn lên làn môi , giọng như thở, "Ngoan, đừng làm ồn nữa, ngủ ."

      Hạ Tử Du tiếp tục lắc lắc cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Mau dậy , bà xã của xảy ra chuyện lớn rồi nè!"

      ". . . .Ừ."

      Đàm Dịch Khiêm vẫn nhắm hai mắt như cũ, chỉ hời hợt đáp lại tiếng.

      Thấy Đàm Dịch Khiêm chẳng thèm để ý tới mình, Hạ Tử Du bất đắc dĩ đành phải giở trò, mím môi uất ức mà thút tha thút thít, "Híc. . . . Đàm Dịch Khiêm. . . . chẳng có lương tâm gì cả. . . ."

      Vẫn còn ở trạng thái mơ màng trong cơn buồn ngủ, Đàm Dịch Khiêm vừa mới nghe thấy tiếng khóc của Hạ Tử Du lập tức tỉnh lại liền ngồi bật dậy ôm vợ vào lòng.

      "Có chuyện gì hả? Mới sáng sớm mà ai đắc tội với em vậy bà xã?"

      Hạ Tử Du giãy ra khỏi vòng ôm của Đàm Dịch Khiêm, hiển nhiên trong mắt nặn ra được vài giọt nước mắt, nghẹn giọng ra, "Chính là chứ còn ai, là đồ vô lương tâm."

      Đàm Dịch Khiêm vội vàng bước xuống giường, vòng tay ôm lấy vợ vào lòng, "Bảo bối à, đắc tội gì với em thế?"

      Hạ Tử Du mím môi lên án, "Em chuyện với đấy, thèm để ý đến em còn gì."

      Đàm Dịch Khiêm buồn cười hôn lên trán vợ cái, ôm siết chặt vào trong lòng, "Được, là lỗi của ông xã, ông xã nên ngủ, nên lơ là khi em chuyện . . . .

      Hạ Tử Du dựa vào ngực Đàm Dịch KHiêm, nước mắt trong mắt sớm biến thành nét đắc ý, nhưng giọng của vẫn đáng thương vô cùng, "Em muốn giúp em chuyện. . . . . ."

      "."

      "Chị Tâm vì giận em mà chạy tới với ba mẹ chồng là chúng ta lại muốn sinh con nữa. . . .Nhưng biết mà, em muốn sinh thêm nữa đâu, có điều mới nãy em nhìn thấy ba mẹ khi nghe được chúng ta muốn sinh con thêm rất vui vẻ, em biết phải giải thích thế nào với hai ông bà nữa. . . ."

      Giọng trầm thấp đầy nhạo báng của Đàm Dịch Khiêm cất lên, "Cho nên lúc em gặp chuyện, em định để đóng vai người xấu ở trước mặt ba mẹ?"

      Hạ Tử Du nhíu mày vui , "Nè, chịu với ba mẹ vậy chẳng lẽ muốn em sinh con nữa à? là cái đồ vô lương tâm, lúc em sinh ViVi và KK với em như thế nào? đau lòng mà bảo sau này em cần sinh nữa, ngờ rằng mới có ngắn ngủi hơn nửa năm mà quên sạch rồi. . . ."

      Hạ Tử Du vừa vừa nặn thêm mấy giọt nước mắt nữa ra, trông rất đáng thương.

      Cái trò diễn cỏn con này của Hạ Tử Du làm sao qua mắt được Đàm Dịch Khiêm, nhưng lại rất sợ cái dáng vẻ này của Hạ Tử Du, nhìn thấy Hạ Tử Du khóc lóc tim cũng nhói lên theo, lập tức đưa tay lên lau nước mắt cho , trìu mến , "Em đúng là ngốc, chuyện hứa với em sao có thể quên được? Ngoan. . . . Đừng khóc, giúp em xử lý là được rồi!"

      Đôi mắt ngấn nước của Hạ Tử Du bỗng chốc trở nên phát sáng, "Có ?"

      "Dĩ nhiên!" Vừa dứt lời Đàm Dịch Khiêm liền cúi đầu hôn lên môi Hạ Tử Du, lâu mới buông ra.

      Hạ Tử Du chủ động chui vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, hạnh phúc , "Ông xã, là tốt, uổng công em mua nhiều nước hoa thế để lấy lòng . . . . . ." Hạ Tử Du theo Đàm Dịch Khiêm lâu rồi đúng là cũng học được nhanh trí ít, chiếm được lợi lại còn đáng thương ra sức vì người khác.

      Đàm Dịch Khiêm gác cằm lên đỉnh đầu Hạ Tử Du ám muội , "Nếu muốn lấy lòng , vậy tối nay chúng ta hãy thử tiếp luôn loại nươc hoa kia nhé?"

      "Ớ . . ." Hạ Tử Du sửng sốt ngớ ra, cuối cùng bất chấp khó khăn , ". . . . Được!"

      Có việc muốn cầu cạnh , bây giờ sao có thể cự tuyệt được chứ?

      cũng biết mình thể chiếm hết ‘tiện nghi’ của lần được đâu!

      ------

      Sợ bị hỏi mình về vấn đề sinh con, Hạ Tử Du giúp Đàm Dịch Khiêm thay âu phục, thắt cà vạt cho , phục vụ y hệt như đại gia, sau đó cười hì hì khoác tay xuống tầng .

      Quả nhiên vợ chồng họ Đàm rất vui vẻ, lúc nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du xuống lại cười thể khép miệng nổi.

      Quý Kình Phàm và Đàm Tâm tại tạm vứt cái chuyện vui buổi sáng ra sau đầu, hai người ân ái bên nhau nhưng đơn thuần chỉ là diễn xuất.

      Robert ôm Liễu Nhiên ngồi cạnh bàn ăn, nhìn thấy Hạ Tử Du vẫn khó có thể nén nổi rung động trong đáy lòng như trước kia. (haizzz, tội ku Bệt gê à)

      Ông Đàm cười ha hả , "Tiểu Du à, con mau ngồi xống . . . ."

      Hạ Tử Du ngồi xuống cùng dãy với Đàm Dịch Khiêm, lúng túng mở miệng , "Dạ, ba mẹ, con xin lỗi vì dậy muộn ạ. . . . ."

      Bà Đàm hiền hòa thân ái , " sao, mẹ cũng biết con mệt mà. . . . . Ầy, mang thai đứa bé mệt mỏi, cần phải ngủ nhiều mới tốt ."

      Hạ Tử Du biết bà Đàm có ý ám chỉ trong lời , ngượng ngùng cười.

      Đàm Tâm cười hì hì, vồn vã , "Ba mẹ, có mọi người cùng giúp tay chăm sóc hai đứa trẻ, sao mà Tử Du mệt được ạ, cho dù Tử Du có sinh thêm hai đứa nữa, mọi người vẫn cứ có thể chăm sóc tốt cho em ấy mà. . . . ."

      Sau khi bà Đàm nghe xong mặt mày như nở hoa, "Vậy cũng phải xem Tiểu Du có chịu sinh cái . . . . . ."

      Hạ Tử Du len lén ngước mắt tức giận lườm tới Đàm Tâm.

      Mặt Đàm Tâm vẻ gian tà, vênh vênh đắc ý.

      Ông Đàm quay sang nhìn Hạ Tử Du, từ ái , "Tiểu Du à, nếu trong nhà có thể thêm mấy đúa bé nữa, chắc chắn cực kỳ náo nhiệt đấy con. . . . ."

      Hạ Tử Du có cảm giác sắp chống được nữa rồi, giật vạt áo của Đàm Dịch Khiêm.

      Thế mà chẳng ngờ lúc này Đàm Dịch Khiêm chỉ chuyên tâm vào bữa ăn sáng, nghiễm nhiên tỏ ra cái vẻ chẳng liên quan gì đến mình.

      Liễu Nhiên ngồi đùi Robert cũng kích động vỗ tay, "A hay quá, mẹ ơi mẹ sinh cho con em nữa , thế con có thể chơi búp bê với em rồi. . . . ." Hạ Tử Du vừa nghe con giải thích suýt chút nữa chỉ có nước muốn ngất luôn ghế.

      Trời ạ, mình thực muốn sinh nữa à. . . . .

      Robert để ý thấy khuôn mặt nhăn nhó đó của Hạ Tử Du, lễ phép quay sang với hai ông bà Đàm, "Bác trai bác , cháu có nghe lần trước Tử Du sinh cũng là sinh mổ, nếu như muốn có thêm đứa nữa chỉ sợ rằng cũng thể nhanh được!"

      Nghe được giọng ấm áp của Robert, trong lòng Hạ Tử Du tràn đầy cảm kích, cực lực nháy mắt với Robert để bày tỏ tán thành.

      Bà Đàm hoà nhã đáp lại Robert, "Đúng là sức khỏe của Tiểu Du được tốt lắm, cộng thêm lần trước sinnh mổ nữa, bác sĩ sớm nhất cũng phải chờ đến sang năm khi sức khỏe của Tử Du khôi phục hoàn toàn rồi mới tiếp tục mang thai được. . . .Thế sang năm cũng được, chúng ta cũng vội, quan trọng là tấm lòng của Tiểu Du muốn sinh con tiếp cho Dịch Khiêm mới là chuyện đáng quý."

      Mẹ ơi. . . .

      Ngay cả mẹ chồng cũng cảm thấy cũng vội vàng sinh tiếp cho Đàm Dịch Khiêm nữa này. . . .

      Vậy. . . .Bây giờ nên làm thế nào đây?

      Hạ Tử Du dùng sức đá mạnh vào chân Dịch KHiêm phát ở dưới gần bàn, cố gắng ra hiệu cho Đàm Dịch Khiêm thay đổi cục diện, vậy mà Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ thờ ơ nhúc nhích, Hạ Tử Du tức giận đến phải thầm nghiến răng nghiến lợi.

      Robert là người ngoài, tuy muốn giúp Hạ Tử Du, nhưng cũng dám nhiều vào chuyện trong nhà họ Đàm.

      Liễu Nhiên chớp mắt tha thiết nhìn ba mẹ, "Ba mẹ, hai người nhất định phải sinh em cho con đó. . . ." Liễu Nhiên cảm thấy có em chơi thích hơn so với em trai nhiều.

      Hạ Tử Du khó xử vô cùng, biết nên trả lời con như thế nào.

      Đàm Tâm đúng lúc này góp thêm vào, hòa nhã cười , "Tử Du à, em và Dịch Khiêm sang năm sinh thêm đứa nữa , ba mẹ rất mơ ước được ẵm cháu nữa lắm rồi đấy!"

      Hạ Tử Du đột nhiên cảm thấy như rơi vào vũng bùn sao leo lên được nữa. . . . .

      Ngay lúc đầu óc của căng lên, có dũng khí ra suy nghĩ của mình để ba mẹ chồng hiểu giọng lành lạnh của Đàm Dịch Khiêm vang lên, "Con và Tử Du sinh thêm đứa nào nữa, nếu ai còn nhắc tới chuyện này nữa con buộc lòng phải thắt ống dẫn tinh!"

      Đàm Dịch Khiêm vừa mới dứt lời, cả nhà nín thở im phăng phắc.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 262 (2)

      Vợ chồng họ Đàm đương nhiên bị câu thắt ống dẫn tinh kia của Đàm Dịch Khiêm dọa cho sợ rồi. . . . . .

      Quý Kình Phàm từ đầu đến giờ vẫn chỉ ngồi xem trò vui, đối với kế hoạch thất bại của Đàm Tâm nhếch môi nở nụ cười rất ư là vui vẻ, còn Robert thầm thay Hạ Tử Du thở phào hơi nhõm.

      Vào lúc này Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, cầm lên áo khoác tây trang sau đó thương hôn vào gò má vợ cái, dịu dàng , "Bà xã, làm đây. . . ."

      Trong lòng Hạ Tử Du cảm kích vô cùng, lúc này chỉ hận thể ôm lấy báo đáp phen, nhưng mà vì ngại cả nhà vẫn còn ở đây, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh ra, "Dạ, buổi tối nhớ về sớm nhé."

      Đàm Dịch Khiêm nhanh chóng khỏi, mọi người cuối cùng cũng thở ra hơi.

      Hai vợ chồng ông bà Đàm vốn dĩ mong càng nhiều cháu càng tốt, nhưng câu kia của Đàm Dịch Khiêm khiến cho hai người đành im lặng. . . . Phải biết, quyết định sinh con của đôi vợ chồng trẻ này đối với ông bà Đàm mà là điều cực kỳ đáng tiếc, nhưng thường chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, bọn họ vẫn còn có chút hy vọng được ôm cháu, nhưng nếu như Đàm Dịch Khiêm thắt ống dẫn tinh, vậy hy vọng ôm cháu của bọn họ vĩnh viễn bị chặt đứt.

      Hạ Tử Du ho tiếng, vì an ủi hai ông bà, ra vẻ rất bất đắc dĩ , "Việc đó, ba mẹ, ra con cũng muốn đợi khỏe hẳn lại rồi sang năm sinh thêm đứa nữa . . . . . .Nhưng mà, mọi người biết đấy, lần trước Dịch Khiêm chứng kiến cảnh con sinh xong rất đau lòng, muốn để cho con sinh thêm nữa, con cũng còn cách nào khác cả. . . . ."

      Những lời này của Hạ Tử Du ra ở trước mặt hai người ngay lập tức lại gia tăng địa vi là đứa con dâu tốt lên bậc, điều đó khiến cho hai ông bà cực kỳ vui vẻ.

      Đàm Tâm bắt đầu buồn bực cúi đầu bới bới bát cơm để tránh khỏi phải nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Tử Du. Ai ngờ, giọng của Hạ Tử Du vang lên trả lại cho đòn ——

      "Ba mẹ, ra Quý Kình Phàm và chị Tâm vẫn chưa có em bé đấy ạ. . . . Nếu ba mẹ muốn có thêm cháu để ẵm bồng, vậy sao bảo chị Tâm và Quý Kình Phàm thử cố gắng xem sao ạ!"

      Nghe thấy Hạ Tử Du thế, cơm trong miệng Đàm Tâm suýt chút nữa phụt hết ra ngoài, "Hả. . . ."

      Kết quả là, chủ đề tiếp theo đó lại xoay quanh vấn đề khi nào Đàm Tâm và Quý Kình Phàm sinh con.

      ------

      Sau khi bữa ăn sáng kết thúc, Hạ Tử Du lấy lý do phải cho con bú, sau đó dùng tốc độ cực nhanh biến khỏi trước mặt Đàm Tâm bị ông bà Đàm truy hỏi thiếu điều sắp khóc ra tiếng.

      Đàm Tâm khó khăn lắm mới ứng phó được với ông bà Đàm, sau đó mặt mũi hầm hầm tự mình tới vườn hoa.

      Quý Kình Phàm theo phía sau Đàm Tâm, vẻ mặt thong thả điềm tĩnh.

      Đàm Tâm nghe thấy tiếng bước chân của Quý Kình Phàm, quay đầu lại, nhìn trừng trừng Quý kình Phàm đút tay vào túi quần với vẻ mặt tự đắc, thở phì phò , " theo tôi để làm cái gì?"

      Quý Kình Phàm thong thả chậm rãi đến gần Đàm Tâm, mỉm cười , "Vợ chồng ở bên cạnh nhau dễ khiến người khác nghi ngờ."

      Đàm Tâm tức giận , " đừng nghĩ rằng tôi tha thứ cho chuyện buổi sáng rồi, tôi cho biết, chuyện này chúng ta còn chưa xong đâu. . . . Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm nay, ngủ sofa cho tôi, nếu như phát có hành động nào khác thường nữa tôi kết thúc hợp đồng với !"

      Quý Kình Phàm rất biết điều , "Nếu làm như thế mà có thể làm cho Đàm đây nguôi giận tôi ngủ sofa cũng đâu là gì?"

      Đàm Tâm ngay sau đó ngồi phịch xuống chiếc ghế mang phong cách Châu Âu đặt trong vườn hoa, đột nhiên lại nghĩ ra tội khác của Quý Kình Phàm, lẩm bẩm, "Mới nãy mẹ hỏi chúng ta bao giờ định có con, tại sao lại câu nào thế hả, khiến cho tôi phải khó xử biết trả lời làm sao!"

      Quý Kình Phàm về phía Đàm Tâm rồi ngồi xuống bên cạnh , tà ác hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ tôi lại với ‘ba mẹ vợ’ rằng em muốn sinh con cho tôi à?"

      Đàm Tâm tức giận quay lưng về phía Quý Kình Phàm.

      Quý Kình Phàm đưa tay ra muốn ôm lấy bờ vai của Đàm Tâm, nhưng ngờ Đàm Tâm như bị điện giật lập tức nhảy ra, cảnh giác , "Này, đừng có động tay động chân với tôi! !"

      Quý Kình Phàm vẫn cứ thong thả nhìn Đàm Tâm, tay miễn cưỡng đặt lên thành ghế cười nhạt , "Nếu như muốn động tay động chân với em hôm qua là cơ hội rất tốt!"

      Đàm Tâm căm tức nhìn khuôn mặt điển trai nam tính đầy mê hoặc của Quý Kình Phàm, " còn dám đến chuyện hôm qua với tôi à?"

      Quý Kình Phàm thưởng thức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng đầy kích động của Đàm Tâm, lúc này, tiếng ho trầm trầm vang lên từ trong vườn hoa.

      Cuộc đối thoại giữa hai người bị cắt đứt, Đàm Tâm quay sang nhìn, người tới chính là Robert.

      Dường như lúc Robert xuất vẻ mặt tức giận của Đàm Tâm cũng biến mất theo, yên lặng trầm tĩnh khác thường.

      Thấy Robert đến chỗ họ, tim của Đàm Tâm thể kiềm chế được mà đập thình thịch.

      Quý Kình Phàm đứng dậy, đến bên cạnh Đàm Tâm, kéo thẳng Đàm Tâm vào lòng ôm lấy eo .

      Đàm Tâm vẫn nghĩ rằng Quý Kính Phàm muốn diễn kịch trước mặt mọi người, thế nên cũng để ý đến cử chỉ thân mật lúc này của Quý Kình Phàm.

      Robert đứng trước mặt bọn họ, bình tĩnh , "Rất xin lỗi quấy rấy hai người chuyện. . ."

      Đàm Tâm lập tức lắc đầu mạnh, ". . . . sao đâu."

      Quý Kình Phàm hỏi, "Có chuyện gì sao?"

      Robert gật đầu, "Là thế này, tôi đến Los Angeles mấy ngày rồi, ba mẹ tôi bảo tôi phải về Riyadh gấp. . . .Cho nên tôi dự định tối nay quay về."

      "Cái gì, tối nay ?" Mặt Đàm Tâm lên vẻ đầy tiếc nuối.

      Quý Kình Phàm giả vờ nhắc nhở liếc mất nhìn sang Đàm Tâm.

      Đàm Tâm lập tức cười gượng, "À, là vầy. . . . Em định mới đến chơi có mấy ngày định rồi sao?"

      Robert ôn hòa đáp lại, "Sức khỏe của ba mẹ tốt, muốn rời xa bọn họ quá lâu. . . . Nhìn thấy em và Tử Du đều tìm được hạnh phúc của riêng mình, cũng cảm thấy vui cho hai người."

      Đàm Tâm dựa sát vào ngực Quý Kình Phàm, ràng trong lòng có vạn lời nỡ nhưng chỉ có thể mở to tròng mắt đau nhức vì muốn khóc mà mỉm cười , "Vâng, nhất định là vậy."

      Quý Kình Phàm , "Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định mang hạnh phúc đến cho Đàm Tâm."

      Robert gật , xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng rời của Robert, Đàm Tâm giãy khỏi vòng tay của Quý Kình Phàm lớn tiếng hỏi, "Em buông tay được rồi, vậy còn sao, lòng của chết chưa?"

      So với bất kì ai khác rất ràng tình cảm của Robert dành cho Tử Du, cho nên khi biết được đính hôn, rất đau lòng. . . . biết làm tất cả đều là vì Tử Du, chuyện đính hôn, có lẽ làm vì trấn an ba mẹ, nhưng biết, còn hơn cả như thế nữa là vì muốn cho Tử Du ở nơi khác thế giới biết vẫn vui khỏe hạnh phúc.

      Robert trả lời, nhưng bóng lưng dần dần biến mất của lại lạnh lẽo và đơn biết nhường nào.

      Nước mắt của Đàm Tâm đong đầy nơi khóe mắt, thế nhưng lại khẽ cắn môi mình kiềm chế cho nước mắt trào ra, nghẹn ngào , " ấy đúng là đồ ngốc. . . ."

      Quý Kình Phàm nhìn cả người Đàm Tâm run rẩy mà cảm thấy tim mình cũng nhói đau theo.

      ------

      Buổi tối.

      "Ba nuôi, ba phải về Riyadh sao?" Liễu Nhiên ôm lấy cổ Robert lưu luyến hỏi.

      Robert hôn cái lên gương mặt đáng của Liễu Nhiên "Đúng rồi, ba nuôi phải về để làm, khi nào ba nuôi có thời gian ba nuôi đến thăm con."

      Đàm Tâm có thể khống chế được tâm trạng của mình, lúc này cười , "Chúc lên đường thuận buồm xuôi gió."

      "Cám ơn."

      Bà Đàm , "Robert à, có rảnh đến Los Angeles chơi, nhớ phải mang theo cả vợ cháu nữa đấy !"

      Ông Đàm ngồi xe lăn cũng cười , "Cháu cũng lớn rồi, nghe ba mẹ cháu sức khỏe cũng tốt, nhớ sớm sinh đứa cháu để họ được yên lòng. . . . . ."

      Bà Đàm phụ họa, "Phải đó, những người già cũng chỉ có nguyện vọng này mà thôi. . . ."

      "Dạ, bác trai bác , hai bác cũng nhớ giữ gìn sức khỏe."

      Vợ chồng họ Đàm gật đầu.

      Sau đó Robert thả Liễu Nhiên xuống dịu dàng dặn dò, "Công chúa bé bỏng à, con lớn rồi, phải biết học cách chăm sóc ba mẹ con đó biết chưa?"

      Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

      Quý Kình Phàm thâm tình ôm lấy Robert, dùng giọng điệu như em , “Chúng ta liên lạc qua điện thoại sau!"

      Robert ngước mắt nhìn về phía ban công của căn phòng tầng hai ngôi biệt thự. (chùi ui, thiệt là đau lòng thay RB qá híc)

      Tất cả mọi người đều nhìn thấy hành động đó của Robert, bà Đàm hỏi, "Có phải là cháu đợi Dịch Khiêm hay ?"

      Những người còn lại đều giữ im lặng.

      Liễu Nhiên lên tiếng, "Ba nuôi, KK xi thối thối, ba mẹ giúp em trai đấy. . ."

      Robert thu hồi về ánh nhìn tới căn phòng đó, bình tĩnh với mọi người, "Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu đây."

      Liễu Nhiên vẫy tay, "Ba nuôi, bye bye ba!"

      Đàm Tâm hỏi, " chờ Tử Du. . .Và Dịch Khiêm nữa à?"

      Robert xoay người cất bước thẳng, " cần, chào cả hai từ trước rồi, em thay lại với hai người tiếng là được rồi."

      ai hiểu Đàm Tâm phải cố gắng kiềm chế cỡ nào mới để cho nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt! Bời vì biết, lần này Robert ra , có lẽ rất khó quay lại Los Angeles nữa. . . . .

      Lúc này bỗng vang lên giọng , "Robert ——"

      Là giọng của Hạ tử Du, Robert bước cả người đột nhiên cứng đờ.

      Liễu Nhiên ngọt ngào gọi, "Mẹ. . . . ."

      Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên lên về phía Robert, " xin lỗi, vừa nãy em thay tã cho em bé, suýt chút nữa trễ mất thời gian tạm biệt với rồi. . . ."

      Xoay người đối mặt với Hạ Tử Du, Robert vẫn dịu dàng hòa nhã như trước, "Cùng lắm là rời khỏi đây thời gian lâu hơn chút, cũng cần lời tạm biệt!"

      Hạ Tử Du cười , " nhớ giữ gìn sức khỏe."

      Robert nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, lúc lâu sau mới rời mắt , "Hẹn gặp lại!"

      Hạ Tử Du vẫy vẫy tay.

      Robert ngóng nhìn kỹ Hạ Tử Du thêm lần nữa, rồi mới xoay người thẳng về phía chiếc xe cao cấp đỗ sẵn trước cửa khu nhà cao cấp của họ Đàm.

      Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên đứng tại chỗ nhìn lâu vào bóng lưng khỏi của Robert. hiểu sao, khi lần cuối cùng Robert nhìn , lại có thứ cảm giác bi thương giải thích được. . . .

      Hạ Tử Du đương nhiên biết, có lẽ vĩnh viễn cả đời cũng biết, ánh mắt mà Robert nhìn ở lần cuối cùng ấy chính là —— quyến luyến nỡ!!!

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 263 : Ăn sạch em phải là vấn đề (1)

      Chẳng hiểu tại sao, sau khi Robert rời khỏi Los Angeles, trong nhà có hai người tâm trạng cực kỳ tốt. . . .

      người là Đàm Dịch Khiêm, người còn lại là Quý Kình Phàm.

      Sở dĩ Đàm Tâm và Hạ Tử Du lại có cảm giác như vậy là vì ngày thứ hai sau khi Robert , hai người phụ nữ mỗi người ôm đứa bé sau khi tản bộ ở vườn hoa quay lại nhìn thấy hai tên đàn ông nhàn nhã ngồi ghế sofa trong phòng khách uống rượu vang đỏ, thậm chí tâm trạng còn rất tốt mà bàn bạc vấn đề của cánh đàn ông.

      Kể từ khi Robert , cả Hạ Tử Du và Đàm Tâm đều cảm thấy buồn bực vui, nguyên nhân Đàm Tâm vui đương nhiên là cần phải , mà nguyên nhân Hạ Tử Du vui đó chính là cảm thấy luyến tiếc Robert. . . .Chỉ là luyến tiếc thôi, bởi vì tận đáy lòng bấy lâu nay xem Robert như người ruột thịt của mình.

      Cho nên, khi hai người phụ nữ bế hai đứa vào phòng khách biệt thự nhìn thấy hai người đàn ông này hoàn toàn có cái loại cảm giác buồn bã khi phải xa cách với người em của mình, hai người phụ nữ ngay lập tức đều cảm thấy tức tối ấm ức, trách than tình cảm bạn bè cõi đời này sao có thể nhạt nhẽo đến thế biết?

      Tuy nhiên, cả hai đều thể đem cái sai của hai người họ ra mà quở trách ngay mặt được, vì lẽ đó mà trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, muốn để cho hai người đó gặp chút phiền toái nho .

      . . . . . .

      Buổi tối, cơ hội của cả hai người phụ nữ . . . . đến. . .

      Người đầu tiên gặp phải rắc rối là bạn Đàm nào đó ở căn phòng hướng Đông tầng hai ngôi biệt thự. . . . .

      tới người nào đó hôm nay tan ca sớm, thoái thác xã giao buổi chiều để buổi tối ở nhà bồi dưỡng tình thú với vợ , dù sao nước hoa phiên bản hạn chế, hết hạn bỏ là lãng phí nên phải dùng cho hết công dụng chứ . . . .

      Vì vậy, ăn xong bữa tối, bạn Đàm nào đấy liền nhanh chóng chui vào phòng tắm tắm gội, sau đó liền nằm giường chờ vợ cho hai đứa bé bú xong quay về. . . . .

      Bạn Đàm nằm giường nhớ về hai đêm dùng loại nước hoa ấy tinh trùng lập tức lên não, cả người nóng bừng khó chịu chỉ muốn chạy sang ôm vợ cho con bú về thương phen.

      Sao thế nhỉ, sao hôm nay vợ cho hai đứa nó bú lại lâu thế, bạn Đàm còn cách nào khác làm cầm lấy quyển tạp chí kinh tế giả vờ bình tính. . . .Theo thói quen trước đây của , lúc tư tưởng có cách nào khống chế được nữa, đương nhiên là chẳng thể để ý gì mà bổ nhào vào vợ bế lên giường, nhưng mà e ngại sau này dưỡng lão còn phải dựa vào hai đứa con còn bú sữa này, sợ hai cái đứa xấu xa tương lai sau này lớn lên có tiền đồ mà hồi bé được ăn đủ sữa mẹ mà tìm đến tính sổ với , chỉ đành chịu thiệt thòi mà kiên nhẫn chờ đợi.

      vất vả, vợ cuối cùng cũng cho hai đứa bé bú no, bạn Đàm nào đó lập tức quẳng quyển tạp chí kinh tế còn chưa đọc được bao nhiêu bồ nhào ngay về phía vợ . . . . .

      "Ông xã. . . . ."

      Tiếng thở gấp gáp dồn dập của Hạ Tử Du vang lên.

      Đặt đôi môi cuồng nhiệt lên người , thương từng tấc da thịt cơ thể , bạn Đàm nào đó muốn dùng dùng hành động của mình để cho vợ biết là mình rất khẩn cấp muốn .

      "Ừ. . . ."

      "Em dùng loại nước hoa kia. . . ."

      " sao." Lý trí của bạn Đàm nào đó giờ phút này sắp tan rã rồi, cho dù có nhớ đến loại nước hoa phong tình kia nữa cũng còn thời gian để vợ xịt cái rồi mới tiếp tục.

      "Nhưng mà. . . . . giờ tiện." Hạ Tử Du đẩy ra bạn Đàm nào đó, ý bảo dừng lại.

      Bạn Đàm tưởng nhầm là mình quá vội vàng rồi vì vậy dừng lại ý định muốn cởi áo ngủ đầy kích thích của ra, dùng nụ hôn thay thế bàn tay vuốt ve cơ thể , âu yếm lướt qua hai bầu ngực, gợi lên cảm giác trong cơ thể .

      "Ông xã. . . .Dừng lại. . . . ‘Dì cả’ của em đến rồi!" Hạ Tử Du ngừng thở hổn hển .

      Bạn Đàm nào đó ngây người sửng sốt, nhìn cơ thể quyến rũ của mà nhíu mày chất vấn, " nhớ lần trước hình như là ngày mùng 6?" Bây giờ còn cách mùng 6 tới bốn ngày cơ mà!

      Hạ Tử Du kéo áo ngủ lên lung túng , "Việc đó, thời gian dì cả đến chuẩn cho lắm đâu . . . . ."

      Bạn Đàm chán nản ngã xuống giường, than thở tiếng to.

      Hạ Tử Du cũng nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho ông xã giọng , "Chúng ta ngủ . . . . . ."

      Bạn Đàm nào đó đành chấp nhận ôm lấy vợ, vẫn chưa chịu thỏa mãn mà hôn cái sâu, sau đó bước xuống giường.

      " đâu đó?"

      "Phòng tắm."

      Chỉ chốc lát sau Hạ Tử Du nghe thấy tiếng nước chảy rào rào từ trong phòng tắm truyền ra, Hạ Tử Du tóm lấy chăn thầm cười trộm.

      Hừ, chính là bà đây thoải mái đấy, muốn phục vụ , làm sao nào?

      . . . . . .

      người nữa đồng thời cũng gặp phải phiền phức đó chính là Quý Kình Phàm. . . . . .

      Từ sau khi kiện ‘động tay động chân’ lần trước xảy ra, đồ đạc ngủ buối tối của Quý Kình Phàm liền chuyển sang cái sofa còn chưa đầy 1m8 cách xa giường đến ba thước kia . . . . .

      Dáng người của Quý Kình Phàm cao đến 1m82, nằm cái sofa còn bằng chiều dài của đương nhiên là cảm thấy thỏa mái, vì vậy hai đêm hôm trước đều lăn qua lộn lại, cả đêm thể nào chợp mắt.

      Đàm Tâm đều nhìn thấy hết, nhưng cũng chẳng có ý định giải thoát cho , vô tư ngủ cách ngon lành.

      Quý Kình Phàm đương nhiên là biết nếu bản thân mình tự hành động, có lẽ Đàm Tâm để cho ngủ mãi cái sofa này mất, cho nên, tối nay sau khi Đàm Tâm ngủ, bạn họ Quý nào đó luôn trong trạng thái mất ngủ định len lút ôm chăn trèo lên giường, ai có thể ngờ tới, người còn chưa đặt lên giường, giọng vô cùng tỉnh táo y như chưa có ngủ của Đàm Tâm vang lên, " mà dám đến gần cái giường bước nữa, tôi ngay lập tức đá bay ra khỏi phòng!"

      Quý Kình Phàm ngờ đến Đàm Tâm lại cảnh giác cao thế, thể làm gì khác hơn đành phải ảo não bò lại ghế sofa của mình.

      Có lẽ là biết bản thân vô vọng quay về với cái giường lớn màu hồng đầy ảo mông kia nữa, Quý Kình Phàm trăn trở với cái ghế sofa kia hồi rồi cũng vào giấc ngủ. . . . .

      Thế mà, đâu ai có thể biết được trời nổi gió lúc nào. . . . . .

      Mặc dù thường ngày Đàm Tâm tùy hứng phách lối, nhưng căn bản vẫn là thiện lương, cho dù phạt ngủ sofa, cũng vẫn biết để lại cho cái chăn, nửa đêm vệ sinh, nếu như nhìn thấy lúc ngủ mà chăn rơi xuống đất, Đàm Tâm nhặt lên giúp đắp chăn lại, vậy mà, tối nay. . . . . .

      , phải là nửa đêm, Quý Kình Phàm bị lạnh đến mức giựt mình tỉnh dậy. . . . . .

      ra là, lúc nửa đêm Đàm Tâm tỉnh dậy vệ sinh, lại mang luôn cái chăn đắp mất, chỉ để mặc mặc đồ ngủ cảm nhận cái lạnh của buối tối mùa Thu. . . .

      Quý Kình Phàm vẫn cứ tưởng Đàm Tâm vẫn giận chuyện tự tiện bò lên giường, tự biết đuối lý, nên cũng chẳng tranh cãi gì với , vậy nên tự mình tìm thêm cái chăn khác ở trong phòng .

      Trong lúc bạn họ Quý tìm kiếm cái chăn khác nhưng tìm mãi vẫn thấy Đàm Tâm nằm nghiêng ngủ mơ mơ màng màng thốt ra," đừng có tìm nữa, trong phòng này ngoại trừ cái chăn tôi đắp ra còn cái nào nữa đâu."

      "Em. . . . ."

      Quý Kình Phàm bị tức đến mức phát điên, thèm quan tâm đến lời cảnh cáo của Đàm Tâm nữa cứ thếm mà bò lên giường, lại còn kéo cái chăn của Đàm Tâm đắp về phía mình, đương nhiên cũng tiện thể chấm mút phen.

      Tuy nhiên, kết quả cuối cùng lại vô cùng thảm thiết. . . . .

      Quả Quý Kình Phàm bị đạp phát văng xuống giường, gương mặt đẹp trai nhăn nhó đến mức có thể gọi là bi tráng, nhưng vẫn thể làm gì được . . . . . .

      Kết quả cuối cùng đó là Quý Kình Phàm mặc nguyên đồ ngủ nhịn đầy bụng tức tông cửa xông ra ngoài.

      Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đàm Tâm nhếch môi cười rồi xoay người lại tiếp tục cơn ngủ say sưa của mình.

      . . . . . .

      Quý Kình Phàm vốn cho là hơn nửa đêm bộ cũng chỉ có mình , nhưng nghờ đến ngồi ở ban công tầng hai mặc cho gió thổi là bạn tổng giám đốc Đàm nào. . . .

      Đàm Dịch Khiêm mặc bộ áo ngủ bằng lụa, mặt mày nhăn nhó. Quý Kình Phàm ngồi xuống trước mặt bạn tổng giám đốc Đàm hỏi, " hơn nửa đêm, sao cậu còn ngồi ở đây thế?"

      Đàm Dịch Khiêm vui , "Phụ nữ quả là người thể lý! !"

      Quý Kình Phàm vừa nghe thấy câu này gật đầu liên tục, "Đúng là thể lý được với họ, lại còn cố tình gây ! Tôi này, rốt cuộc hai nhà họ Đàm cậu là bị ai nuôi thành cái tính điêu ngoa ngang ngược ấy đấy? Tôi chẳng đắc tội gì với ấy cả, thế mà nửa đêm ấy lại rút cái chăn của tôi, hại tôi bị lạnh đến mức thể nào ngủ nổi. . . Cái này vẫn chưa là gì cả, tranh luận với ấy, ấy còn đạp thẳng tôi xuống giường!"

      Trong đầu Đàm Dịch KHiêm lại lên cái cảnh vừa rồi mới xảy ra trong phòng. . . . .

      Tất cả đàn ông đều có tính háo sắc, nếu như chưa được thỏa mãn dục vọng, cho dù có ngủ cả đêm cũng khó mà tránh khỏi việc động tay động chân với người phụ nữ của mình. . . . . .

      Vì vậy, ở trong mơ cũng đều là hình ảnh khi nãy của , cũng quên mất chuyện đến tháng, tay cũng an phận mà sờ mó người . . . . . .

      Ai ngờ, cái lần sờ mó này lại phát ra vợ của đâu đến tháng, trong quần lót vốn dĩ chẳng có cái gì ‘phòng hộ’ cả. . . . . .

      Lúc đó liền ngồi bật dậy, gọi vợ mơ màng ngủ của dậy.

      Vợ dụi dụi đôi mắt mơ màng nhìn , hỏi xảy ra chuyện gì.

      cũng câu nào, ánh mắt liền chuyển thẳng đến cái quần lót lộ ra của .

      Hạ Tử Du lập tức hiểu ra, vẻ mặt như thể trộm mà bị tóm được.

      Lúc đó hận thể lật lại mà đánh vài cái vào mông , nhưng mà nghĩ đến việc vẫn có thể hưởng được chút lợi lộc, liền thẳng với , muốn hết giận cũng được, phải bồi thường cho . . . . . .

      Trước đây những lúc này vợ đều rất nghe lời, nhưng tối nay hình như ra quyết tâm lạnh nhạt , lại chẳng hề xấu hổ mà thẳng với , "Xin lỗi, cơ thể em hôm nay thấy khó chịu, muốn. . . . Nếu như muốn tự mình giải quyết , còn nếu như dám oán hận, từ nay trở tối nào cơ thể em cũng đều khó chịu cho mà coi! !"

      rống giận, "Hạ Tử Du! !"

      nghiêng người qua quay lưng về phía , giọng réo rắt lộ ra vẻ uy nghiêm hiếm thấy, "Chớ quấy rầy, ngủ !"

      Làn gió đêm lạnh lẽo quét tới ban công nhưng hai người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng mà ngồi đó cho đến gần sáng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :