1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 258 (2)

      Đàm Dịch Khiêm với vợ chuyện này phải là vì muốn thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của vợ , mà là muốn vợ lấy góc độ của phụ nữ để xem có cái nhìn nhận về chuyện này như thế nào, cũng tiện thể đạp đổ luôn hình tượng phong độ của bạn ngoại giao họ Quý trong lòng vợ .

      Sau khi Hạ Tử Du nghe Đàm Dịch Khiêm kể hết mọi chuyện sững sờ cả buổi lâu.

      " ra chuyện là như thế, khó trách Robert luôn tỏ thái độ trốn tránh chị Tâm, Còn nữa, cái tên Quý Kình Phàm kia cũng đáng ghét, năm đó đối xử với chị Tâm như thế lại còn biến mất dấu vết, còn dám để Robert gánh tội nhiều năm như thế?"

      "Bà xã, nghe thử ý kiến của em xem. . . ."

      "Em thấy rằng, ngay lúc này Quý Kình Phàm và Robert thể ra với chị Tâm được. . . . ."

      "Tại sao?"

      "Đầu tiên đứng ở phương diện của Robert mà , cách làm của ấy quả thực là đúng. ra, vào 9 năm trước khi xảy ra chuyện ấy phải nên cho chị Tâm biết ràng đầu đuôi việc mới phải, ấy bởi vì tự trách mà đành lòng ra chân tướng việc quyết định giấu diếm nhưng lại nghĩ đến, người con nào cũng vậy đối với người đàn ông đầu tiên của mình luôn có thứ tình cảm rất đặc thù, huống chi người đàn ông đó lại còn là người mà mình thầm thích. . . Nếu như chị Tâm sớm biết giữa mình và Robert có quan hệ gì có lẽ cái thích của chị Tâm chuyển sang thành tình , lại càng vì Robert mà lãng phí 10 năm tuổi xuân của mình. Cho nên nếu như sau khi chị Tâm biết được này chị ấy tuyệt đối bao giờ tha thứ cho Robert. Lại đến Quý Kình Phàm, ta còn đáng ghét hơn, sau khi ăn sạch bách con nhà người ta liền biến mất phát 10 năm, lại còn để Robert chịu tiếng xấu thay cho ta. Nhưng nay Quý Kình Phàm cũng kết hôn với chị Tâm, mặc dù chúng ta ai cũng biết chị Tâm lấy Quý Kình Phàm có thể là vì muốn cho Robert được yên lòng, ba mẹ cũng cần phải vì chị ấy mà lo lắng nữa, nhưng mà vừa nãy Quý Kình Phàm biến mất là vì có lý do bất đắc dĩ, có lẽ Quý Kình Phàm đối với chị Tâm là sớm có tình ý . . . .Như vậy, Quý Kình Phàm bây giờ nhất định là muốn xây dựng tình cảm này với chị Tâm trước, bởi vì khi chị Tâm biết được em tin chắc rằng chị Tâm tha thứ cho Quý Kình Phàm, hậu quả nghiêm trọng hơn có thể còn dẫn đến tan vỡ cho cuộc hôn nhân này của bọn họ. . . Tổng kết lại tất cả, em nghĩ cách tốt nhất đó chính là chờ đợi đến khi chị Tâm Quý Kình Phàm rồi hãy bảo chính miệng Quý Kình Phàm cho chị ấy biết thực, khi đó hẳn là cũng còn vấn đề gì quan trọng đâu."

      ra lúc nãy khi Quý Kình Phàm ở dưới vườn hoa cầu để chính miệng ta ra, Đàm Dịch Khiêm đoán được tâm tư của Quý Kình Phàm. . . . . .

      đương nhiên cho rằng lựa chọn của Quý Kình Phàm là chính xác, lại vừa nghe được Hạ Tử Du phân tích như thế, càng có thể khẳng định tâm tư của Quý Kình Phàm rất tinh tế, nếu như Quý Kình Phàm có tài cán chỉ cần qua loa đại khái kết hôn được với Đàm Tâm, vậy đương nhiên đó là kết cục thể nào tốt hơn được nữa.

      Tuy nghĩ được ra như thế, nhưng Đàm Dịch Khiêm vẫn tiếc lời mà khen ngợi, "Bà xã, em nghĩ chu đáo. . . ." Hạ Tử Du tựa lên cánh tay Đàm Dịch KHiêm, cười , "Ông xã, đột nhiên bây giờ em muốn làm bà mai, em thấy có lẽ em có thể kéo tơ hồng giúp được bọn họ đấy. . . ."

      ---------

      Hôm sau.

      Đàm Dịch Khiêm nhận lời đưa Liễu Nhiên học sớm, Hạ Tử Du cũng ngủ nướng giường thêm lúc nào nữa, Đàm Dịch Khiêm vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, ngay sau đó cũng chuồn luôn xuống nhà tìm bà Đàm.

      Bà Đàm luôn dậy rất sớm, ở trong phòng ăn giúp người làm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. . . . . .

      Nhìn thấy Hạ Tử Du, bà Đàm cười tủm tỉm , "Tiểu Du, sao dậy sớm thế con?"

      Hạ Tử Du đến gần bên bà Đàm khoác tay bà làm nũng , "Mẹ, kể từ khi con sinh hai đứa xong, dường như con toàn ở nhà thôi, Dịch Khiêm cũng cho phép con ra ngoài, nhưng mà con thực buồn sắp chết rồi. . . À mẹ, đúng lúc chị Tâm về nhà, con muốn dạo phố với chị Tâm chút, cũng muốn mua cho Dịch Khiêm và Quý Kình Phàm vài thứ. . . . Cho nên, hôm nay KK và ViVi có thể phải nhờ mẹ chăm lo dùm con, nhưng con đảm bảo con cho hai đứa ăn no trước khi .”

      Bà Đàm hòa ái cười , " , , mấy đứa cứ để mẹ trông cho, mấy tháng này quả cũng để con ngột ngạt quá rồi. . . ."

      "Cám ơn mẹ."

      "Ừm."

      . . . . . .

      Thuyết phục xong mẹ chồng, Hạ Tử Du liền bắt đầu thử thuyết phục Đàm Dịch Khiêm.

      Lúc ăn sáng, cả nhà đều có mặt, Hạ Tử Du lựa chọn ở trước mặt Đàm Dịch Khiêm rủ rê Đàm Tâm, "Chị Tâm, hôm nay chúng ta dạo phố . . ."

      Đàm Tâm nghĩ đến việc ở nhà chạm mặt với Robert càng thêm lúng túng vì thế liền lập tức gật đầu, "Được, cũng đúng lúc chị rảnh rỗi, cũng lâu rồi dạo phố."

      Hạ Tử Du dè dặt cẩn thận hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, lát nữa em dạo phố với chị Tâm nhé!"

      Đàm Dịch Khiêm hờ hững đáp lại chữ, "Ừ. . . ."

      Hạ Tử Du vui vẻ vì hiếm khi thấy Đàm Dịch Khiêm ngang ngược được lần, nhưng sau đó lại nghe Đàm Dịch KHiêm thong thả điềm tĩnh thêm vào câu , "Để hộ vệ theo."

      Hạ Tử Du chưa kịp nổi bão Đàm Tâm cất lời, "Dịch Khiêm à, tụi chị hai người phụ nữ mà mang theo cả vệ sĩ dạo phố như vậy hình như là được tiện lắm phải. . . . An ninh của Los Angeles cũng tốt mà, em đừng quá lo lắng như thế.”

      Ngay lúc này Hạ Tử Du nhìn tới bà Đàm nháy nháy mắt.

      Bà Đàm cũng là người khéo léo cơ trí, nhận được tín hiệu ngay lập tức liền phụ họa , "Đúng vậy đấy, hiếm khi có dịp con Tâm chơi với Tử Du, có vệ sĩ theo cũng tiện lắm. . . ."

      Trước ra vào của rất nhiều người, rốt cuộc Đàm Dịch Khiêm chịu nổi áp lực đành thả lỏng cho Hạ Tử Du lần. . . . .

      Hạ Tử Du rất vui vẻ, ăn xong bữa sáng liền kéo Đàm Tâm đến trung tâm thương mại lớn nhất Los Angeles.

      . . . . . .

      Mục đích của Hạ Tử Du rủ Đàm Tâm dạo phố đơn giản như thế này đâu, cho nên, khi Đàm Tâm mua đến cả hai tay cầm nổi nữa, Hạ Tử Du lại giả vờ nhìn vào hai tay trống trơn bởi vừa ý cái gì cả.

      Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Đàm Tâm , "Tử Du này, chị thấy cái bộ lễ phục lúc nãy em thử nhật định Dịch Khiêm rất thích đấy. . . ."

      Hạ Tử Du chán nản , "Nhưng mà em thấy bộ đó được đẹp cho lắm. . . ."

      "Xem ra ánh mắt lựa chọn của em và Dịch Khiêm cũng rất giống nhau. . . . Nhưng chúng ta dạo hết cả cái trung tâm thương mại rồi, những đồ chỗ khác lại hợp với chúng ta, hôm nay lẽ em cứ tay mà về ư!"

      Hạ Tử Du lắc đầu, ", ra vẫn còn có nơi có nhiều quần áo rất đẹp, nhưng mà chỉ hơi xa chút. . . . . ."

      Mắt Đàm Tâm mở to lóe sáng, "Có ? Ở Los Angeles còn có nơi nào có quần áo đẹp hơn nơi này nữa à? Vậy chúng ta luôn , xa chút sao mà . . ."

      "Dạ."

      Hai người tiếp tục chiến đấu đến nơi mà Hạ Tử Du bảo có quần áo đẹp hơn.

      ra nơi này là do Hạ Tử Du tìm thấy internet, nghe là đường phố phức tạp nhất ở Los Angeless, mấy con đường ngang dọc này rất phức tạp, rất dễ bị lạc đường, hơn nữa đây là lần đầu tiên mà bọn họ đến nơi này.

      sai, mục đích của Hạ Tử Du chính là để Đàm Tâm lạc đường. . . . .

      Ngồi taxi mất khoảng nửa tiếng mới đến được nơi mà hai người muốn đến.

      Từ trước đến nay Đàm Tâm luôn mua sắm ở nhưng nơi lớn, lần đầu tiên tới nơi bé thế này, nhưng ngờ phát ra được nơi này có rất nhiều thương hiệu quần áo và đồ trang sức nổi tiếng, liền kéo tay Hạ Tử Du vào từng cửa hàng nhìn ngắm . . . .

      Hạ Tử Du làm đúng theo kế hoạch, đúng lúc Đàm Tâm thử quần áo trong cửa hàng thứ N, liền lấy di động và ví tiền của Đàm Tâm bỏ chạy ra khỏi cửa hàng trốn mất dạng.

      Đương nhiên Hạ Tử Du quá xa, trốn trong góc quan sát Đàm Tâm. . . . .

      Quả nhiên, Đàm Tâm vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng với vẻ mặt ngơ ngác, bởi vì có điện thoại di động cũng có tiền mặt, Đàm Tâm biết nên làm thế nào.

      Vốn dĩ Đàm Tâm có thể lựa chọn nhờ người qua đường giúp tay, nhưng Hạ Tử Du sớm đoán biết là chị cao ngạo quen, tuyệt đối bao giờ xin người qua đường giúp đỡ, kết quả đúng như Hạ Tử Du suy đoán, cuối cùng Đàm Tâm mặt mày chán nản đứng trước cửa hàng đó.

      Đợi lâu, cũng thấy Hạ Tử Du quay lại, rốt cuộc Đàm Tâm cũng cảm thấy sợ hãi, thời gian từ từ trôi qua, và ngay vào lúc Đàm Tâm luống cuống lo lắng Quý Kình Phàm lái xe tới. . . . .

      Quý Kình Phàm xuất kịp lúc như thế đương nhiên là do Hạ Tử Du sắp xếp từ trước.

      Đúng vậy, trước khi , Hạ Tử Du đem nơi mà họ lạc đường cho Quý Kình Phàm, để Quý Kình Phàm đúng lúc xuất làm hùng cứu mĩ nhân. . . .

      Quả nhiên, Quý Kình Phàm rất đúng giờ!

      Đứng ở đằng xa, Hạ Tử Du hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt. . . . .

      Lúc Đàm Tâm nhìn thấy Quý Kình Phàm vẻ mặt vô cùng kích động, chủ động quăng lao vào vòng tay của Quý Kình Phàm, còn Quý Kình Phàm dịu dàng vỗ về sống lưng an ủi Đàm Tâm. . . . .

      Sau đó, Quý Kình Phàm dựa theo kế hoạch đưa Đàm Tâm về nhà, đương nhiên cũng giả vờ thông báo cho người tìm Hạ Tử Du để Đàm Tâm được yên tâm.

      . . . . . .

      Cho đến đến khi nhìn thấy Quý Kình Phàm đưa Đàm Tâm , lúc này Hạ Tử Du mới vui vẻ mà giơ tay làm tư chế chiến thắng.

      Hạ Tử Du chuẩn bị gọi tắc xi để quay về, lại đột nhiên phát chiếc túi xách của mình bị rạch đường lớn, mà điện thoại cùng tất cả tiền mặt trong túi của cũng cánh mà bay mất. . . .

      Tiền mặt mất sao, nhưng trong di động có lưu thông tin rất quan trọng. . . .

      Bởi vì nhớ tên con đường này, vì thế mà mới lưu lại trong di động để phòng bị cho bất cứ tình huống nào, nhưng vì lúc ấy cứ nghĩ lưu trong điện thoại rồi nên cũng chẳng thèm nhớ con đường này tên là gì, vì vậy mà tại chẳng khác gì kẻ lạc đường cả. . . .

      Trời ơi. . . . Đây là cái tình huống quái quỷ gì cơ chứ?

      Do dự đến phút cuối cùng, Hạ Tử Du bất đắc dĩ đành mượn điện thoại di động của người qua đường gọi cho Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã. . . . . ."

      ràng Đàm Dịch Khiêm bận, giọng điệu lúc làm việc rất nghiêm túc, "Ừ."

      "Em. . . . Em lạc đường. . . ."

      "Cái gì?"

      Hạ Tử Du có thể tưởng tượng được cái vẻ mặt gay go của Đàm Dịch Khiêm lúc này.

      E sợ bị mắng cho trận, lúc này Hạ Tử Du giả vờ cực kỳ đáng thương, "Em. . . . ."

      "Bà xã, em đừng sợ, em cho biết, bây giờ em ở đâu, lập tức đến đón em!"

      "Em ở . . . .Ây da. . . .Ma cái gì cái gì đấy . . . . Em nhớ nữa. . . . ."

      "Em hãy nghĩ kỹ lại xem!"

      "Ông xã, em nhớ nổi tên nữa rồi, em nhớ em ở chỗ nào nữa. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nổi điên lên mắng, "Chết tiệt! !"

      Hạ Tử Du yếu ớt sợ sệt , "Ông xã, mau đến đây tìm em . . . . .Em mượn di động của người khác đó, huhu. . . . . ."

      Tuy bây giờ chỉ muốn bắt lấy người phụ nữ bé của mà đánh vào mông mấy cái, nhưng giờ phút này Đàm Dịch Khiêm chỉ có thế dỗ dành, "Bà xã, em ngoan ngoãn ở yên chỗ đó cho , cam đoan đến đó với em ngay lập tức. Nhớ kỹ, phải ngoan ngoãn ở yên đó chờ .

      "Dạ."

      Kết thúc trò chuyện, Hạ Tử Du trả lại di động cho người nọ, cũng câu cám ơn với người ấy.

      . . . . . .

      Khoảng nửa tiếng trôi qua, thông qua tín hiệu mà chiếc điện thoại di động kia phát ra cũng tìm ra được vị trí của , Đàm Dịch Khiêm tự mình lái xe đến con đường nọ rốt cuộc cũng gặp được Hạ Tử Du.

      Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm xuống xe, Hạ Tử Du đứng im cúi đầu xuống thấp, ràng là dáng vẻ của đứa trẻ vừa mới phạm lỗi.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 259 : Tổng giám đốc Đàm, tiếp chiêu (1)

      "Ông xã. . . ."

      Hạ Tử Du nhụt chí sợ sệt gọi.

      Đàm Dịch Khiêm đứng trước mặt nhìn từ cao xuống, quanh người chỉ có nghiêm nghị lạnh lùng.

      nghe thấy Dịch Khiêm trả lời, biết bạn Đàm nào đấy rất dễ nổi giận, Hạ Tử Du len lén ngước mắt nhìn lên.

      Vừa ngước mắt lên Hạ Tử Du liền đối diện với tròng mắt đen thẳm rét lạnh của , sắc bén lẫn sắc sảo, cảm giác áp bức rất lớn.

      "Em. . . ." Trong lòng Hạ Tử Du oán thầm, có cần phải tức giận đến mức đấy hay .

      "Ông xã, ra em. . . ."

      "Câm miệng! !" Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn thèm nghe Hạ Tử Du giải thích, ánh mắt buồn bã, cáu kỉnh quát .

      Ngay sau đó, tóm chặt lấy eo của kéo về phía chiếc xe màu đen đỗ trước mặt, chiếc Bentley kiểu dáng độc nhất vô nhị lóe sáng dưới ánh mặt trời chói chang.

      Đàm Dịch Khiêm ném Hạ Tử Du lên xe như ném con mèo , trong giọng dường như loáng thoáng uy hiếp, "Về nhà tính sổ với em!" xong ấn nút khóa cửa xe lại.

      Hạ Tử Du biết mình làm sai nên cũng dám lại câu nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi ghế kiên trì giữ vẻ mặt im lặng nhận tội.

      Đàm Dịch Khiêm mở cửa xe ngồi vào tay lái rồi cho xe nổ máy.

      Chiếc Bentley màu đen vững vàng lăn bánh lao .

      Bên trong xe, đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm hơi đảo qua, khóe mắt thấy Hạ Tử Du cười hì hì lấy lòng mình, Đàm Dịch Khiêm nhìn bằng đôi mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím rất chặt dường như kiềm chế cảm xúc.

      . . . . . .

      Chiếc Bentley lái thẳng lèo vào khu nhà cao cấp của nhà họ Đàm.

      Bình thường gần tới buổi trưa nhà họ Đàm vốn vang tiếng cười rộn rã nhưng lúc này dường như có vẻ hơi im lặng khác thường.

      "Cậu chủ, cậu về rồi."

      Dì Trần nhanh chóng bước đến, mở cửa cho Đàm Dịch Khiêm xuống xe.

      Ngay sau đó dì Trần lại bước đến mở cửa xe cho Hạ Tử Du, cười hì hì , " chủ, về tốt rồi, ông bà chủ có thế an tâm được rồi. . . . bị kinh hãi chứ? Bà chủ cũng bảo chúng tôi chuẩn bị trà an thần cho rồi. . . . ."

      " ấy cần uống cái thứ trà an thần ấy đâu, buổi trưa hôm nay cũng cho phép ấy ăn cơm! !" Đàm Dịch Khiêm tóm lấy eo , cương quyết lại ngang ngược lôi thẳng vào trong biệt thự.

      Đáng thương cho Hạ Tử Du, vốn định nhân lúc qua phòng khách cầu xin giúp đỡ từ những người lớn, nhưng ngờ đến lúc Đàm Dịch Khiêm ôm vào biệt thự lại thèm để ý chút nào đến những người quan tâm , giữ chặt lôi thẳng lên tầng hai.

      Đàm Dịch Khiêm tóm hạ Tử Du thẳng lèo lên lầu, cước đá văng cánh cửa phòng ngủ, sau đó thẳng tay đóng cửa lại cái ‘rầm’, tay còn lại ôm xốc ngang Hạ Tử Du ôm đến ngồi lên giường

      Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm hề có chút biểu cảm nào , " với em những gì?"

      "Àh. . . ."

      Hạ Tử Du định qua loa cho xong.

      Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm càng lúc càng lạnh.

      E sợ lại làm cho bạn Đàm nào đấy mất vui thêm nữa, Hạ Tử Du lập tức bày ra vẻ nịnh hót, cười hì hì , "Ông xã, những lời đương nhiên là em đều ghi nhớ rất kỹ. . . . bảo em muốn đâu cũng phải với tiếng, thể chạy lung tung khắp nơi, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm."

      "Rất tốt, ngờ còn biết thuộc lòng những gì ."

      Hạ Tử Du ngồi dậy, sau đó quỳ đứng ở giường chủ động ôm lấy cổ Đàm Dịch Khiêm, nhìn Đàm Dịch KHiêm với mắt mê hoặc cùng giọng êm ái , "Ông xã, đừng giận em nữa nhé?"

      Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, quan sát vợ cứng đầu cứng cổ của mình, "Em thử xem nào?"

      Hạ Tử Du cọ cọ vào khuôn mặt tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm làm nũng , "Chồng em giận em đâu em biết mà."

      "Vậy sao?"

      "Dạ."

      môi Đàm Dịch Khiêm thoáng nở nụ cười .

      Hạ Tử Du cho là Đàm Dịch Khiêm rơi vào đòn tấn công dịu dàng của mình vì thế cũng cười tươi ngọt ngào lại với .

      Ai ngờ, ngay lúc này Đàm Dịch Khiêm lại xắn tay áo lên, sau khi ngồi vào chỗ của mình ở giường liền kéo Hạ Tử Du qua để nằm lên đùi mình với cái tư thế vô cùng chướng tai gai mắt.

      Đối với cái tư thế có chữ U quen thuộc này, trong lòng Hạ Tử Du thầm kêu xong rồi."Này, Đàm Dịch Khiêm, thể đánh em được. . . ."

      Người phụ nữ này quả thực rất biết nghe lời rồi!

      Lúc ra khỏi cửa dặn dặn lại là chỉ có thể dạo quanh quanh chỗ trung tâm thương mại XXX mà thôi, được đến chỗ lạ nào khác, càng thể chạy loạn. chạy đến nơi phức tạp như thế chưa tính, lại còn dám lạc đường, làm họp đến nửa mà bị dọa đến mức suýt nữa đau tim.

      "Em nghe lời nên phải bị ‘dạy dỗ’!" xong, bàn tay vừa to vừa nặng của Đàm Dịch Khiêm vỗ mạnh xuống mông của Hạ Tử Du.

      Tuy cách lớp vật liệu vải nhưng quần áo người Hạ Tử Du bây giờ thực quá mỏng, căn bản thể giảm được sức mạnh của Đàm Dịch KHiêm.

      Bình thường Đàm Dịch Khiêm đánh Hạ Tử Du cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở mức hù dọa, thế nhưng hôm nay lại dám xuống tay . . . .

      "Đàm Dịch Khiêm! !"

      Hạ Tử Du muốn giãy ra nhưng lại bị giữ lại rất chắc, đột nhiên có cảm giác khóc ra nước mắt, chỉ có thể nghiến răng ken két!

      "Em thể nghe lời được chút nào à?" Đàm Dịch Khiêm xong lại đánh thêm cái nữa.

      “Đàm Dịch Khiêm, em. . . . .Em là căm ghét chết được ấy!” Hạ Tử Du bắt đầu tính toán đến việc sau khi xử phạt về thể xác xong, hậu quả tối nay nên gánh chịu chính là tối nay đừng có hòng vào phòng của .

      ", vô duyên vô cớ đến phố Madeo để làm gì?" Nhớ lại run sợ vừa mới trải qua trong lòng đó, Đàm Dịch Khiêm lại tức đến nỗi quên mất giảm bớt lực trong tay lúc đánh xuống, mạnh mẽ phát vào mông cái thứ ba.

      Lần này rốt cuộc Hạ Tử Du nhịn được nữa kêu rên ra tiếng, nước mắt khiến cho người ta thương tiếc bắt đầu rơi xuống.

      "Lần sau còn dám chạy loạn khắp nơi nữa hay ?"

      Tại sao lại lo lắng được cơ chứ?

      Phố Madeo đó chính là nơi phức tạp nhất ở Los Angeles, mấy năm trước xảy ra vụ bạo động tranh chấp giữa người da trắng và người da đen, cảnh sát từng nơi đó chính là nơi tồi tệ nhất của Los Angeles. Hơn nữa, những cửa hàng kinh doanh ở nơi đó phần lớn đều là địa điểm để rửa tiền, căn bản có cái gì gọi là buôn bán nghiêm chỉnh cả. . . . .

      vẫn cho rằng người phụ nữ bé của rất hiêu chuyện biết bảo vệ mình, nhưng ngờ rằng ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm mà còn biết. . . . . . nhịn được cơn giận này mới là lạ đấy! !

      Ví tiền và điện thoại bị mất cũng sao, nếu như những tên phần tử bạo động kia mà nhìn thấy cái dáng vẻ mê hoặc dễ dụ người khác phạm tội như thế này, hậu quả quả chỉ cẩn nghĩ đến thôi chịu nổi rồi, chẳng có chút tự giác nào của người vợ hết!

      Đàm Dịch Khiêm nhận thấy trừng phạt đủ rồi, vì vậy ôm lấy Hạ Tử Du để cho áp vào lồng ngực ấm áp rộng rãi của .

      "Lần sau đâu nhất định phải với chồng em, biết ?"

      Giọng dịu dàng của Đàm Dịch KHiêm lại càng khiến cho Hạ Tử Du oan ức khóc thành tiếng. . . .

      "Huhu. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm sau khi ‘dạy dỗ’ vợ xong lại đành lòng, ôm lấy Hạ Tử Du hôn cái thương , "Ngoan, đừng khóc. . . . . ."

      Hạ Tử Du cố gắng đẩy Đàm Dịch Khiêm ra.

      Đàm Dịch Khiêm xốc Hạ Tử Du lên để ngồi đùi mình, hôn lên giọt nước mắt ở khóe mắt dịu giọng dỗ dành, " biết lúc nãy đánh đau em, nhưng em nhất định phải ghi nhớ những điều . . . ."

      Hạ Tử Du mắt ngấn nước lên án với giọng đầy nức nở, " thèm hỏi cho ràng đánh em rồi!"

      Khuôn mặt của Đàm Dịch Khiêm trở nên cực kỳ nghiêm túc, "Cho dù em có trăm ngàn cái lý do nữa cũng thể để bản thân mình rơi vào nguy hiểm."

      Hạ Tử Du mím môi ra, "Em cũng đâu có cố ý đâu. . . .Chẳng qua em chỉ muốn rủ chị Tâm cùng dạo phố, sau đó tìm nơi dễ bị lạc để chị Tâm bị lạc đường, tạo cơ hội cho Quý Kình Phàm được làm hùng cứu mỹ nhân lần. . . . Em vốn có bị lạc đường, đều do cái tên ăn trộm đó mà thôi, biết sao đúng lúc đó lại trộm cả tiền mặt lẫn di động của em . . . . . ."

      "Đó là bởi vì em biết cái chỗ đó là nơi như thế nào. . . .Em làm chuyện gì cũng mơ mơ màng màng như thế bảo sao lo lắng cho được chứ?"

      Hạ Tử Du bĩu đôi môi hồng , "Em làm việc lơ mơ bao giờ chứ?"

      Đàm Dịch Khiêm rất có thiện ý nhắc nhở, "Vậy chuyện hôm nay sao. . . ."

      "Chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, em đâu biết trước được em bị trộm ví với cả tiền đâu cơ chứ. . . . ."

      "Tóm lại em vẫn ngoan ngoãn nghe lời ."

      "Em cũng đâu phải là con chim hoàng yến nuôi trong lồng đâu cơ chứ!"

      Đấy! Người phụ nữ này lại bắt đầu giở bản tính đùa giỡn ra rồi! Đàm Dịch Khiêm híp mắt cười nhìn , "Giận à?"

      " có. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ôm lấy cơ thể mềm mại của , áp cằm lên giữa cái trán trắng xinh của , " có? Giọng điệu này hình như phải là có gì như em ."

      "Em chỉ cảm thấy chuyện bé xé ra to thôi, nếu như em lơ mơ biết bảo vệ bản thân mình, vậy trước kia những khi ở bên cạnh em, ai bảo vệ em chứ? Đương nhiên là là bản thân em rồi. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm cười mỉm, ôm vợ xinh đẹp vào lòng để vùi sâu vào ngực mình, "Trước kia biết em bảo vệ bản thân mình như thế nào cho nên bây giờ đưa ra bình luận. Nhưng nay em là vợ của rồi, bảo vệ em, thương em, để cho em phải chịu chút thương tổn nhoi nào đó chính là trách nhiệm của người chồng như ."

      Những lời vô cùng cảm động của Đàm Dịch Khiêm vang lên bên tai Hạ Tử Du, khiến trong lòng thầm vui vẻ bởi mình có người chồng vừa đẹp trai, giàu có lại thương mình như thế. . . . .

      Nhưng vì mặt mũi, cũng vì sau này có thể phát triển uy nghi của nữ vương trước mặt Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du vùi mặt trong ngực Đàm Dịch Khiêm lầu bầu , "Nhưng mà vừa rồi đánh em mạnh như thế, chẳng thương em chút nào hết . . ."

      Đàm Dịch Khiêm bật cười, "Rất đau?"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Nhất định là bị đánh đến đỏ lên rồi. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm vừa liền xốc váy của lên, “Vậy để nhìn xem nào. . .”

      " cần. . . ."

      "Em bảo là đau mà."

      Hạ Tử Du xấu hổ , "Em. . . . đau. . . . Nữa! !"

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 259 (2)

      Buổi chiều Đàm Dịch Khiêm đến công ty, Đàm Tâm liền chạy lên tầng hai tìm Hạ Tử Du.

      Lúc Đàm Tâm vào phòng cũng đúng là lúc Hạ Tử Du cho hai đứa bé bú, Đàm Tâm lập tức rón rén bước chân .

      Hạ Tử Du nghe được tiếng dép ngước mắt lên nhìn, "Chị Tâm, là chị à!"

      Đàm Tâm đến bên cạnh Hạ Tử Du, cũng ngồi xuống ghế sofa cười , " bú là KK hay là ViVi thế?"

      "Là ViVi ạ."

      "Dáng vẻ nó bú sữa là đáng á, đầu đổ đầy mồ hôi rồi này." Vừa Đàm Tâm nhịn được mà cầm bàn tay bé mập mạp của ViVi lên lắc lắc.

      Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, chăm sóc cho hai đứa cùng lúc mệt mệt , nhưng khi nhìn thấy bọn chúng lại cảm thấy rất hạnh phúc. . . ."

      "Hai đứa đều bú xong rồi hả?"

      "KK vẫn chưa có bú, nó vừa mới dậy nên em cho Vivi bú trước."

      Đàm Tâm liền bế KK vừa mới tỉnh dậy ở trong nôi lên, thương hôn lên gò má trắng mịn của KK, hâm mộ , " ra chị cũng rất thích trẻ con, biết đến lúc nào chị mới có được đứa trẻ riêng cho mình."

      Hạ Tử Du giả vờ khó hiểu , "Ồh, chị muốn sinh con rất đơn giản mà, chỉ cần chị và Quý Kình Phàm cùng nhau cố gắng là được rồi!"

      "Chị với ta . . . ." Đàm Tâm vừa ra liền phát mình lỡ lời ngay lập tức sửa lại, "À, chị là chị và ấy vẫn chưa chuẩn bị để có con đâu!"

      "Sao lại thế ? Chị rất thích trẻ con mà. . . ."

      Đàm Tâm bất đắc dĩ lấy đại cái cớ, "Có thể do bây giờ chị vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!"

      Hạ Tử Du cười với Đàm Tâm, "Chị Tâm, nếu như người phụ nữ người đàn ông, ấy cảm thấy mang thai sinh con cho người đàn ông mình là chuyện đương nhiên, bây giờ chị vẫn chưa chuân bị tốt về tâm lý, em cảm thấy có lẽ chị vẫn còn điều đắn đo về Quý Kình Phàm. . . . ."

      Lúc này Đàm Tâm lại im lặng .

      Hạ Tử Du thừa thắng truy kích hỏi, "Chị còn băn khoăn điều gì về Quý Kình Phàm nữa? , em cảm thấy ta cũng tệ. . . Tướng mạo đẹp trai, dù em biết gia cảnh của ta thế nào nhưng ít nhất cũng là người làm ngoại giao có tiếng, hơn nữa xem ra còn rất có phong thái quý ông, đối xử với chị cũng rất dịu dàng săn sóc, em nghĩ chị chịu lấy ta chắc chắn nhân phẩm của ta cũng rất tốt."

      Nhưng Đàm Tâm đột nhiên ngước mắt lên , "Tử Du à, nếu như chị cho em biết hôn nhân giữa chị và Quý Kình Phàm căn bản chỉ là cuộc khế ước hôn nhân, năm sau bọn chị ly hôn em nghĩ thế nào?"

      Hạ Tử Du giả vờ kinh ngạc, "Hả?"

      Đàm Tâm chậm rãi ra, " ra chị biết Quý Kình Phàm rất tốt, giống như hôm nay lúc chị sợ hãi đứng đường ấy, ấy đột nhiên xuất chị rất cảm động. . . . Nhưng ai biết được, khoảnh khắc chị thấy rất sợ hãi đó người chị mong muốn xuất lại chính là Robert. . . . Có chuyện mà bây giờ chị mới phát ra, muốn chị buông tay Robert là rất khó. . . . ."

      "Chị Tâm à, chị thừa biết chị và Robert có kết quả, cũng biết chị phải quên Robert , sao chị thử quay lại nhìn thử người vẫn luôn đứng bên cạnh bảo vệ mình chứ?"

      "Người vẫn luôn đứng bên cạnh bảo vệ chị ư?" Đàm Tâm ngẩng đầu lên, "Người mà em đến phải là Quý Kình Phàm đấy chứ?"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Chính là ta!"

      Đàm Tâm lập tức lắc đầu, "Em hiểu lầm rồi. . . . .Chị vừa mới chị và ta kết hôn cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân, bọn chị định năm sau ly hôn rồi, bọn chị làm như thế tất cả cũng chỉ là vì nhu cầu của nhau mà thôi. . . . . ta muốn lợi dụng chị để chống lại áp lực bức hôn từ gia đình, mà chị cũng lợi dụng ta để làm ba mẹ yên tâm, cũng để cho Robert cảm thấy bị áp lực bởi chị nữa . . . ."

      Hạ Tử Du thử dò xét hỏi, "Chẳng lẽ chị hề có chút cảm giác nào với Quý Kình Phàm sao?"

      Đàm Tâm cười nhạt, " như thế nào nhỉ, quan hệ của chị và ta giờ đây có vẻ càng giống như bạn bè. . . . ."

      Hạ Tử Du , "Là bạn cũng phải là có khả năng trở thành người được!"

      "Ây, tình giữa chị và ta mà là điều thể . . . ."

      "Tại sao ạ?"

      " đến chuyện cho đến bây giờ chị vẫn chưa thể quên được Robert, mặc dù bây giờ chị có lấy ta chăng nữa chị cũng cảm thấy ta thích hợp với chị. . . . . ta rất giống Dịch Khiêm, cứ như là người rất bí hiểm, tuy rằng khó đoán như Dịch Khiêm nhưng cũng phải là người đơn giản. . . Em cũng biết tính chị vốn dứt khoát ngay thẳng, hiểu mưu tính toán của người khác, làm việc cũng thường phạm sai lầm, thực hề thích hợp với người như ta."

      "Tại sao chị lại cảm thấy ta bí hiểm?”

      "Cảm giác thôi. . . . ràng nhất là chuyện ta, Dịch Khiêm, Robert ba người từng là bạn học nhưng trước đây ta chịu cho chị biết. . . .Bây giờ suy nghĩ lại, chị luôn cảm thấy rất khả nghi về cuộc gặp gỡ giữa chị và ta, là quá trùng hợp."

      Hạ Tử Du cười cười hộ Quý Kình Phàm mà để lộ dấu vết nào, "Điều này cũng thể trách Quý Kình Phàm được chị à, nếu như chị biết ta là bạn học của Dịch Khiêm và Robert, chị có lấy ta nữa ?"

      Đàm Tâm lắc đầu, "Dĩ nhiên thể nào rồi. . . .Chị chọn kết hôn với người có quen biết với cả Dịch Khiêm và Robert, khiến cho bầu khí bây giờ trở nên lúng túng."

      "Chị có từng nghĩ đến điều này , nguyên nhân việc Quý Kình Phàm giấu chị là vì ta biết nếu như chị biết rồi chị từ chối ta, cho nên mới lựa chọn giấu giếm. . . . ."

      "Tử Du, em nghĩ nhiều rồi, ta cũng đâu có chị, tại sao lại mong chị gả cho ta chứ? Hơn nữa khi đó người đề cập đến việc kết hôn chính là chị!"

      "Nhưng mà. . . . ."

      "Được rồi, nhắc đến ta nữa. . . ." Đàm Tâm sang chuyện khác, " chị nghe chuyện ngày hôm nay , may mà có Dịch Khiêm tìm được em, chị rất lo đấy. . . ."

      Hạ Tử Du lộ vẻ ngương ngùng , "Đều tại em, lúc chị thử quần áo, em nhận được điện thoại của mẹ em ra khỏi của hàng. . . . Ai ngờ được vừa ra đến cửa liền bị giật mất túi, vì di động và cả ví tiền của chị đều ở trong đó nên em chạy đuổi theo cái tên giật túi đó, nhưng ngờ cái tên giật túi đó lấy hết cả di động, tiền mặt cùng chi phiếu xong ném lại cái túi, và sau đó em bị lạc đường. . . ."

      Đàm Tâm an ủi , " trách em được, đường xá nơi đó rất phức tạp. . . .Nhưng chắc là Dịch Khiêm mắng cho em trận rồi."

      Nhớ đến mình bị đánh vào mông, Hạ Tử Du cố gắng lấy lại mặt mũi, " ấy có dám em đâu, em còn trách ấy sao đến muộn vậy chứ! !"

      Đàm Tâm sau khi nghe xong vẻ mặt giật mình kinh ngạc, "Vậy sao? Thế mà bọn chị ở bên ngoài nghe thấy tiếng em vừa kêu vừa la, còn tưởng là em bị Dịch Khiêm đánh mông ấy chứ?"

      Mặt Hạ Tử Du lập tức trở nên quẫn bách, "Mọi người nghe thấy sao?"

      Đàm Tâm khẽ cười , "Dịch Khiêm hai câu liền lôi em vào phòng, ba mẹ sợ Dịch Khiêm đánh em, cho nên mấy người bọn chị cũng lên nghe xem thế nào. . . ."

      Vào giờ phút này Hạ Tử Du chỉ muốn úp mặt vào tường thôi, trời ơi, chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa rồi. . . . . .

      ------------

      Bởi vì chuyện Hạ Tử Du bị Đàm Dịch Khiêm đánh đòn trở thành chuyện mà cả nhà họ Đàm từ xuống dưới chỉ hiểu trong lòng mà dám ra khiến cho Hạ Tử Du cảm thấy quá mất mặt, cho nên mấy ngày nay nếu cảm thấy có thể ở trong phòng trốn luốn trong phòng, cảm thấy quá xấu hổ để gặp người khác. . . . . .

      Hạ Tử Du đương nhiên là dám đánh trực diện với Đàm Dịch Khiêm, bởi vì ‘ông trời con’ mỗi khi mất hứng liền đem ra xử phạt về thân thể, cho đến cầu xin tha thứ mới thôi. . .

      Đáng thương cho bị đàn áp dưới ‘dâm uy’ của , mỗi ngày đều phải sống uất ức lại còn phải phục vụ nữa.

      Nhưng nhẫn nại của con người luôn có hạn, thể lúc nào cũng bị bắt nạt được. Vì vậy, thừa dịp mấy ngày trốn ru rú trong phòng bắt đầu tính toán làm sao để ‘ăn hết’ sạch sành sanh lần. . . .

      Nhưng khổ cực suy nghĩ mấy ngày nay nhưng mãi vẫn chưa tìm được cách nào cả. . . . . .

      Đúng dịp chính là, Robert nghĩ mấy ngày nay chắc do khỏe trong người nên mới tìm chuyện phiếm, trong lúc bọn họ chuyện vô tình được nghe Robert gần đây Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị mua chiếc Bentley mới được đưa ra thị trường, toàn cầu nhưng số lượng chỉ có chiếc, hãng sản xuất nữa. . . . . .

      Nghe thấy số tiền kia là dãy số đếm hết số lẻ đằng sau. . . .

      Sau khi nghe Robert xong liền nhanh trí nghĩ ra cách. . . . . .

      Kết quả là, vào sáng sớm của ngày nào đấy, lúc Hạ Tử Du dụi vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, tranh thủ làm nũng với người nào đó vẫn còn mơ màng ngủ, "Ông xã, ông xã, em muốn với chuyện. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm là người rất dễ tỉnh ngủ, tuy nhắm hai mắt nhưng vẫn đáp lại , "Ừm?"

      Hạ Tử Du giọng , "Hôm nay em muốn mua sắm. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm mở mắt ra liếc , "Em quên chuyện lần trước?"

      Hạ Tử Du cười hì hì , "Em chỉ đến trung tâm thương mại XX mua đồ mà thôi, cũng biết đó, lần trước em cũng chưa mua được gì mà. . . . Cùng lắm em đồng ý với dẫn theo cả vệ sỹ nữa, sau đó để vệ sỹ liên tục báo cáo với về hành tung của em, hơn nữa lần này em ra ngoài tuyệt đối quá ba tiếng."

      Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ nghi ngờ, "Em bảo đảm?"

      Hạ Tử Du lủi sát vào lòng Đàm Dịch Khiêm ôm chặt , "Đương nhiên rồi, lần trước bị đánh đòn vẫn còn đâu đây này. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên trán rồi cũng gật đầu, "Được, đừng để phải lo lắng nữa."

      "Dạ."

      Sau khi Đàm Dịch Khiêm đồng ý với cười trộm trong lòng. . . . .

      Yeah, kế hoạch bắt đầu rồi, nghĩ lần này nhất định Đàm Dịch Khiêm bị mắng cho xối xả. . . .

      mong đợi! !

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 260 : Bà tổng giám đốc mua về nước hoa kích tình (1)

      Trung tâm thương mại XXX.

      Ba người vệ sĩ dàn thành hình tam giác bảo vệ Hạ Tử Du vô cùng chặt chẽ.

      Hạ Tử Du đúng là đến mua đồ, dường như càn quét tất cả các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới của khu trong trung tâm mua sắm này, ở mỗi cửa hàng hầu như là đều ôm chiến thắng trở về.

      Lúc này đây, Hạ Tử Du lại nghe nhân viên bán đồ trang sức giới thiệu, "Bà Đàm, xem thử mấy món này xem. . . .Đây chính là chiếc nhẫn đá mắt mèo cao cấp, rất thích hợp cho đeo khi xuất trong các kiện quan trọng. . . . Còn cả chiếc dây chuyền mặt ngọc lục bảo này nữa, nếu như dùng làm quà tặng cho người lớn tuổi cũng rất thích hợp đấy ạ. . . ."

      Hạ Tử Du đứng trước tủ kính băn khoăn, nhân viên thấy thế tưởng là vẫn do dự về giá cả, nhân viên đó liền lập tức , "Bà Đàm, cá nhân tôi cảm thấy màu da xinh đẹp của rất thích hợp với chiếc nhẫn mắt mèo này nhất, nó rất tinh xảo, là do nhà thiết kế Mark Blumen rất nổi tiếng ở Mỹ thiết kế, mẫu mã thời thượng nhưng lại đoan trang."

      Hạ Tử Du lưỡng lự , "Tôi thấy ở đây có vài chiếc nhẫn mà tôi rất thích, có thể lấy hết ra cho tôi xem được ?"

      "Dĩ nhiên, để tôi giúp thử từng chiếc."

      Nhân viên của quầy hàng giúp đeo chiếc nhẫn có kích cỡ thích hợp xong, lại phát ra những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của Hạ Tử Du có thể đeo được hết từng chiếc nhẫn, nhân viên đứng quầy nhịn được mà khen ngợi "Bà Đàm, tay của là đẹp, tất cả những chiếc nhẫn ở đây của chúng tôi dường như là được đo ni dành dành riêng cho vậy."

      Hạ Tử Du mỉm cười nhìn chiếc nhẫn đá quý tay, đương nhiên là cũng chú ý đến giá cả hề rẻ được nêm yết kia.

      Nhân viên quầy hàng đó biết nếu như Hạ Tử Du mà muốn mua cả cái cửa hàng này cũng có thể mua được, cho nên nhân viên rất kiên nhẫn chờ đợi Hạ Tử Du chọn lựa.

      Lúc này, Hạ Tử Du rộng rãi vung tay, " hãy lấy hết cả những chiếc nhẫn đó luôn cho tôi , tôi thấy cái nào cũng đều đẹp cả."

      bán hàng lập tức vui mừng như mở hội, "Được. . . Được. . . ."

      Đưa mấy cái túi xách từ chiến lợi phẩm trong cửa hàng trang sức cho hộ vệ, Hạ Tử Du tiếp tục đến cửa hằng tiếp theo.

      . . . . . .

      Tại phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’.

      Đàm Dịch Khiêm vùi đầu xử lý đống công việc bàn, nghe vệ sĩ báo cáo, "Tổng giám đốc, bà tổng giám đốc mua rất nhiều quần áo có kiểu dáng giống nhau chỉ khác màu sắc ở cửa hàng CHANEL. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm sau khi nghe xong mỉm cười.

      Qua mấy phút, vệ sĩ lại báo cáo lần nữa, "Tổng giám đốc, bà Đàm vào cửa hàng trang sức của Cartier. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm vẫn thong thả ung dung nghe cấp dưới báo cáo.

      Ngay sau đó, vệ sĩ lại báo cáo, "Tổng giám đốc, bà tổng giám đốc nhìn trúng mấy loại nước hoa mới ra của hãng DX, cầu nhân viên trong cửa hàng lấy toàn bộ số có trong cửa hàng. . . ."

      Nghe đến đó, hiểu sao Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, bỗng dưng bỏ cái bút máy trong tay xuống, ấn vào điện thoại, "Bảo ấy đến công ty ngay lập tức!"

      Vệ sĩ , "Vâng ạ."

      . . . . . .

      Nhận lệnh của ông chủ, vệ sĩ lập tức đến với Hạ Tử Du, "Bà tổng giám đốc, tổng giám đốc vừa mới gọi điện thoại tới khi nào mua đồ xong, đưa đến Đàm thị chuyến."

      Hạ Tử Du càn quét nghe xong lập tức vui mừng, "Có ?"

      Người vệ sĩ hiểu biểu cảm của Hạ Tử Du là thế nào, chỉ có thể ngẩn ra rồi gật đầu.

      Hạ Tử Du hỏi tiếp, "Lúc ấy gọi điện thoại đến có phải giọng có vẻ tức giận ?"

      Người vệ sĩ nhớ lại chút rồi gật .

      Nhìn thấy vệ sĩ trả lời chắc chắn, Hạ Tử Du vui vẻ làm tư thế chiến thắng, sau đó với vệ sĩ, " trả lời Dịch KHiêm rằng tôi vẫn chưa mua đồ xong, khi nào tôi xong tôi đến đó.

      Vệ sĩ khổ sở , "Nhưng mà tổng giám đốc phải đến ngay."

      Hạ Tử Du giả vờ bình tĩnh, " có chuyện gì, tôi dạo xong đến đó, ấy gì đâu."

      Vệ sĩ bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo quyết định của Hạ Tử Du.

      Trong lòng Hạ Tử Du vô cùng hồi hộp, tiếp tục ra tay xa xỉ với nhân viên quầy hàng, "Hãy lấy cho tôi tất cả các loại nước hoa ở đây. . . ."

      Nhân viên của cửa hàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi hơi biến thành màu hồng vội gật đầu, "Vâng, thưa bà Đàm."

      Hôm nay Hạ Tử Du tiêu tiền chút nương tay, đắt tốt mua, chỉ chọn những thứ đẹp nhất trong mỗi cửa hàng, hôm nay vung tay xa xỉ khiến cho tất cả các nhân viên của các cửa hàng trong khu trung tâm thương mại như gặp được quý nhân, chỉ trong ngày phá kỷ lục đạt chỉ tiêu trong ngày của bọn họ. . . .

      Đương nhiên, tấm thẻ phụ mà Đàm Dịch Khiêm giao cho Hạ Tử Du bị hung hãn quét sạch khoản tiền . . . .

      ----

      dạo được khoảng ba tiếng thấy cũng tàm tạm rồi, Hạ Tử Du rất đúng giờ đến ‘Đàm thị’.

      Lúc Hạ Tử Du đến Đàm thị, vị quản lý cao cấp của công ty tìm Đàm Dịch Khiêm để giải quyết hạng mục xảy ra vấn đề, xuất của Hạ Tử Du khiến vị quản lý cao cấp kia ngừng lời.

      Nhìn thấy Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm hơi cau mày.

      Theo thói quen từ trước đến giờ của Hạ Tử Du, nhất định ngồi sofa đợi đến khi nào Đàm Dịch Khiêm bàn xong chuyện mới chạy đến làm nũng, vậy mà hôm nay Hạ Tử Du thèm e ngại đến vị quản lý có mặt, chạy thẳng đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm dịu dàng gọi, "Ông xã. . . . . ."

      Vị quản lý cao cấp nhìn thấy Hạ Tử Du liền lễ phép chào hỏi, "Bà tổng giám đốc."

      Hạ Tử Du cũng mỉm cười chào lại vị quản lý ấy, "Chào ."

      Đàm Dịch Khiêm ngước mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, " bàn chuyện công việc, cũng sắp xong rồi."

      Hạ Tử Du cọ cọ vào người Đàm Dịch KHiêm làm nũng , " chịu đâu ông xã, em muốn kể cho nghe chuyện này, hôm nay em mua được rất nhiều thứ nha . . . .Quần áo nè, nước hoa, còn có trang sức nữa đó. . . Em cũng có mua cả áo sơ mi cho nữa này, chắc chắn là rất thích …..”

      Đàm Dịch Khiêm lên tiếng nhắc nhở, "Bà xã. . . ."

      "Sao ạ?"

      Hạ Tử Du giả vờ ngu ngơ.

      Gương mặt của Đàm Dịch KHiêm lạnh lùng nghiêm túc, " làm việc."

      Đương nhiên là biết à. . . . .

      Nhưng muốn chính là chọc giận , chỉ cần tức giận đợi lát nữa là có thể thắng bước rồi, nhìn vẻ lớn lối bình thường của . . . . . .

      "Ồh công việc ư, vậy em lại ghế sofa ngồi đợi nhé!"

      Quản lý cao cấp của Đàm thị là người khôn khéo đến bực nào cơ chứ, vừa nghe thấy lúc Hạ Tử Du những lời này có vẻ rất tiếc nuối, lập tức liền với Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc, tôi nghĩ chuyện tổng giám đốc giao cho tôi hiểu rồi, tôi làm theo sắp xếp của ông. . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm gật đầu.

      Quản lý cao cấp tiếp tục , "Nếu như có chuyện gì khác, vậy tôi xin phép trước."

      Hạ Tử Du chặn trước, "Được rồi, được rồi, ra . . . ."

      Vị quản lý cấp cao cúi đầu đầy cung kính chào Đàm Dịch Khiêm rồi lập tức ra ngoài.

      Vị quản lý cao cấp vừa khỏi, Hạ Tử Du lại tiếp tục liến thoắng với Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, có biết , mấy bộ đồ mới ra của Chanel cực kỳ đẹp đó, có bao nhiêu em mua hết luôn rồi. . . Còn có túi xách Prada, phiên bản hạn chế cũng bị em giành được, nghe còn có rất nhiều quý bà giàu cũng rất muốn có nó đấy. . . Còn nữa, nước hoa DX, em cảm thấy rằng trước đây em đúng là chẳng có phẩm vị gì cả, những loại nước hoa này mùi hương là thơm nha. . . ."

      Đối mặt với cả loạt tràng giang đại hải của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ duy trì vẻ mặt cứng ngắc.

      Hạ Tử Du luôn theo dõi liếc trộm thần sắc của Đàm Dịch KHiêm, để ý đến lúc sắc mặt của dần dần chuyển sang xanh mét, trong lòng là vui vẻ, cảm thấy kế hoạch của sắp thành công rồi. . . .Đúng vậy, kế hoạch của ra rất đơn giản, đó chính là cố ý phung phí tiêu tiền để bị mắng. . . . . .

      biết luôn luôn rất rộng rãi, để ý đến chuyện tiền nong, cũng có đủ tiền cho tiêu xài, cho nên, muốn chọc giận , nhất định phải cố ý tạo ra mấy chuyện khiến cho mất hứng mới được. . . . . .

      Ví dụ, mua nước hoa mà ghét nhất.

      nghĩ rằng, khi thích xịt nước hoa lung tung, liền mượn đề tài này để lên án nỡ để tiêu tiền của , sau đó có thể đáng thương mà lôi ra chuyện tiêu đống tiền lớn vào chuyện mua xe Bentley, xem có bị mắng cho thối đầu hay . . . .

      Tuy nhiên, đó cũng chỉ là kế hoạch mà thôi đương nhiên lúc thực luôn có chuyển hướng.

      Cũng giống như bây giờ, Đàm Dịch Khiêm mặt lạnh đứng dậy ra đóng cửa phòng làm việc lại, lúc Hạ Tử Du cho rằng Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị mắng trận Đàm Dịch Khiêm lại tóm lấy eo ôm chặt lấy từ đằng sau.

      Cả người Hạ Tử Du cứng lại, có hơi hiểu tình hình cho lắm, ngây người , "Ôi. . . Ông xã. . . ." Trời ạ, hề có chút tức giận nào sao?

      Đàm Dịch Khiêm cúi đầu tì lên vai Hạ Tử Du, dịu dàng , "Em à, hôm nay mua sắm có vui ?"

      Hạ Tử Du sững sờ gật gật đầu.

      Đàm Dịch Khiêm cưng chiều hôn lên gò má Hạ Tử Du, "Hôm nay em thể rất tốt."

      Thể rất tốt?

      Hạ Tử Du bắt đầu cảm thấy hơi mờ mịt rồi, hỏi, "Ủa, ông xã, cảm thấy hôm nay em xài tiền rất phung phí à?"

      ra hôm nay mua nhiều thứ thế cũng chỉ là muốn tiêu bớt tiền của , đương nhiên hôm nay cũng mua vớ vẩn lung tung, những thứ quần áo và trang sức kia có rất nhiều thứ thích hợp với mẹ và Đàm Tâm, chuẩn bị quậy với Đàm Khiêm xong đem mấy thứ này về cho hai người phụ nữ ở nhà.

      Đàm Dịch Khiêm dường như rất hài lòng, giọng khàn khàn phả lên vành tai , "Bà xã tiêu tiền của ông xã là việc đương nhiên thôi mà."

      Hạ Tử Du ngẩn ra, "Nhưng mà hôm nay em mua đồ lung tung như thế, nếu như cứ theo đà này, tiền của đều bị em tiêu phí hết mất."

      Đàm Dịch Khiêm cười , " ngốc nghếch này, em tiêu như thế mới đúng chứ, nhờ vậy mới lại có thể kiếm tiền vì em. . . ."

      Nhưng mà tiền của chắc cả đời này tiêu cũng hết . . . .

      Nghe những lời này của Đàm Dịch Khiêm trong lòng ngọt ngào như được rót mật, nhưng khi cười tủm tỉm mới phát ra mục đích mà ra ngoài càn quét nọ vứt lên chín tầng mây rồi, muốn ở trước mặt hung hăng trận đề hòa được với ván, làm sao bây giờ lại quên hết thế này?

      Nghĩ tới đây, Hạ Tử Du thể tiếp tục nhắc đến ‘việc ác’ mà hôm nay ra ngoài mua đồ kia trước mặt Đàm Dịch Khiêm lần nữa, , "Ông xã, em đột nhiên lại phát ra mấy bộ quần áo vừa mới rồi chẳng đẹp tí nào cả. . . . ."

      " đẹp bỏ , cần tiếc."

      "À? Nhưng mà đều rất đắt đó!"

      "Quần áo mà thôi, vợ của vui là được!"

      Bây giờ trong lòng thực là quá buồn bực rồi đấy nhé, ây da, đây là lần đầu tiên muốn dậy dỗ người nào đó mà sao lại khó thế?

      Tại sao mua đồ lung tung mà chẳng giận tí nào?

      Trong lòng Hạ Tử Du lại nghĩ ra kế, cố ý , "Ông xã, ra là hề giận à, mới nãy em còn tưởng là giận lắm ấy chứ!"

      Đàm Dịch Khiêm ôm chặt lấy eo Hạ Tử Du, phả hơi thở nóng hổi lên cổ , " cũng có giận. . . ."

      Hạ Tử Du nghe được Đàm Dịch Khiêm thế trong lòng cảm thấy vui vẻ, " tức giận cái gì chứ? Có phải là giận em mua nước hoa lung tung hay , ra em cảm thấy mùi hương của mấy loại nước hoa đó rất thơm mà, ngửi thử xem, em có xịt người đấy, thơm lắm . . . . . ."

      Biết Đàm Dịch Khiêm chỉ thích mùi hương cỏ chanh người vì thế Hạ Tử Du cố ý nghiêng đầu để cho ngửi mùi hương nước hoa lộn xộn nồng đậm hơn vai .

      Hạ Tử Du vẫn cứ nghĩ rằng Đàm Dịch Khiêm nổi giận, ai ngờ, Đàm Dịch Khiêm lúc này lại kéo vai áo và dây áo lót của xuống, nhàng liếm mút bờ vai trắng mềm như tuyết của , hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt khiến cho ngay lập tức hiểu ra muốn làm gì . . . . .

      Hạ Tử Du nhăn nhó gọi, "Ông xã. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ậm ờ mơ hồ , "Thơm lắm. . . ."

      đương nhiên là thơm rồi, vì muốn cho nổi giận, lúc ở đường đến công ty xịt rất nhiều lên người mà. . . . .

      Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, " phải là chỉ thích mùi hương của cỏ chanh thôi à?"

      "So với mùi hương của cỏ chanh, thích mùi thơm người em lúc này hơn."

      "Tại sao?"

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 260 (2)

      Nhưng lúc này Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du lên.

      "Ối, bế em đâu đấy. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm cất bước về phía phòng nghỉ tạm trong văn phòng , chỉ trong chớp mắt tiếp theo đá tung cánh cửa phòng mở bung ra.

      Cũng biết chuyện gì xảy ra, vừa vào phòng nghỉ ngơi Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức đặt lên giường sau đó vội vã đè lên người . . . . .

      rất gấp, gấp đến mức còn có đùa giỡn dạo đầu, trực tiếp cởi hết đồ mặc ở nửa người dưới của ra rồi vội vàng vào. . . . .

      Mà phản ứng của Hạ Tử Du hôm nay cũng nằm ngoài tưởng tưởng của chính , trước kia, mặc dù mọi lần dễ dàng đắm chìm trong kỹ xảo cao siêu của , nhưng cũng rất ít khi mất khống chế như hôm nay —— Ôm chặt , từ đầu đến cuối để cho trì hoãn giây nào cả.

      Càng kỳ quái hơn đó là, mỗi lần ra vào lại khiến cảm thấy dễ chịu lạ thường, thoải mái lại thường, chỉ muốn phối hợp với . . . . .

      Rốt cuộc, cả hai cũng cùng nhau đạt đến cực đỉnh, sau đó nằm ngực thở hổn hển.

      hôn lên trán với vẻ cực kỳ thương.

      "Ông xã, có cảm thấy hôm nay chúng ta . . . ." rất ngượng khi phải tiếp, tóm lại là rất tốt đẹp, cảm giác thực là rất tốt đẹp….

      " biết chắc là em thích mà."

      hai gò má Hạ Tử Du lên rặng mây đỏ ửng, "Đáng ghét. . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm thõa mãn nhếch môi, "Toàn bộ những thứ này hoàn toàn là do nước hoa hôm nay em mua về đấy."

      "Dạ?"

      "Vệ sĩ với là, em có mua loại nước hoa mới nhất của DX đúng ."

      Hạ Tử Du hoang mang gật đầu, "Đúng thế!"

      "Lần trước trong hoạt động từ thiện có gặp tổng giám chế nghệ thuật mới của DX, ta chuẩn bị sẵn món quà đặc biệt muốn tặng chúc mừng cho đám cưới chúng ta. Nhưng mà lúc đó nghĩ là em thích, cho nên từ chối, ai ngờ được hôm nay em lại tự mình đến cửa hàng của DX để mua loại nước hoa đó. . . . ."

      "Dùng nước hoa làm quà tặng?"

      Đàm Dịch Khiêm nhếch miệng ghé vào tai Hạ Tử Du , "Hương thơm của những loại nước hoa này đều chiết xuất từ trong các loại nhựa cây thiên nhiên, nghe mục tiêu nghiên cứu lần này là dành cho những cặp vợ chồng mới cưới. . . ."

      Hạ Tử Du hiểu, "Tại sao ạ?"

      "Bởi vì đây là loại nước hoa có thể gia tăng hứng thú trong chuyện vợ chồng."

      Hạ Tử Du kinh hãi thốt lên, "Trời ơi. . . . ."

      Khó trách vào cửa hàng mua mấy loại nước hoa đó nhân viên bán hàng lại nhìn cười ngượng ngùng như thế, mà lúc ấy căn bản cũng để ý, còn tưởng rằng vì nhân viên cửa hàng ấy quá nhiệt tình mà thôi. . . . . .

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên đôi môi đỏ mọng của vợ , thấp giọng , "Bà xã, là em cố ý mua loại nước hoa quyến rũ đó để kích thích à?"

      Hạ Tử Du thực còn mặt mũi gì nữa. Kế hoạch của cuối cùng tại sao lại biến thành cái kết quả tồi tệ thế này chứ. . . . .

      Đàm Dịch Khiêm chống tay nhỏm người dậy hỏi, "Sao vậy, bà xã?"

      " có gì ạ. . . .À phải rồi, vừa mới giận em cơ mà, sao bây giờ lại bảo em kích thích chứ?"

      " tức giận là vì em xịt nước hoa thơm như thế mà lại giễu qua giễu lại trước mặt cấp dưới của . . . . Em phải biết rằng em là vợ của , người đàn ông mà em có thể quyến rũ cũng chỉ có thể là mình thôi đấy."

      Hạ Tử Du lập tức im lặng.

      Cái gì gọi là tiền mất tật mang, cuối cùng hôm nay cũng được nếm thử rồi. . . . .

      Kế hoạch thành, lại làm cho bạn Đàm nào đó được lợi. . . . . .

      là thiên lý bất dung!

      ----

      Đàm Tâm chọn những thứ mà thích từ đống chiến lợi phẩm của Hạ Tử Du mua ngày hôm qua, lại phát Hạ Tử Du chẳng có hứng thú gì nằm ườn ghế sofa, ánh mắt ngây ra.

      Đàm Tâm vừa cầm bộ quần áo đứng trước gương ngắm tới ngắm lui, vừa , " may là dáng người của chúng ta cũng suýt soát nhau, em mua mấy bộ âu phục này chị đều có thể mặc được. . .Chỉ là, chị hơi tò mò, làm sao mà tự nhiên em lại mua nhiều thế? Hình như bình thường em cũng thích mấy cái này lắm. . . . ."

      Hạ Tử Du mặt mũi chán nản , "Đừng nữa, chẳng còn tí sức nào nữa cả. . . . ."

      Đàm Tâm quay đầu lại hỏi, "Sao vậy?"

      Hạ Tử Du lầu bầu , "Cũng có gì ạ, chỉ là mua loạn mấy thứ linh tinh thôi à. . . ."

      Đàm Tâm cười , "Vậy em mua mấy cái thứ gọi là đồ linh tinh này cũng là đủ sức nặng đấy, đoán chừng cũng chỉ có Dịch Khiêm nhà chúng ta mới gánh được thôi nhỉ. . . ."

      Hạ Tử Du khẽ thở dài, "Hây. . . .Những thứ em mua chị thích cái nào cứ cầm hết , em chẳng cần đâu."

      Đàm Tâm cầm bộ quần áo ngồi lại xuống giương, giọng , " , hình như mấy cái thứ đồ này là em chỉ tiện tay mà mua thôi nhỉ, có mấy thứ đặc biệt phù hợp với chị và em đâu. . . . ."

      Hạ Tử Du trầm mặc. làm sao có thể với chị ấy đúng là tiện tay mua đây?

      Bỗng chốc, Đàm Tâm kích động hét lên tiếng, "Ái!"

      Hạ Tử Du sợ hết hồn, "Sao vậy ạ?"

      Chỉ thấy trong tay Đàm Tâm xuất thêm cái hộp đựng nước hoa, vui vẻ , "Trời ơi, đây chính là loại mới nhất của DX mà, chị rất thích mùi hương này đấy. . . .Lúc trước chị mua, nhân viên của cửa hàng đó kiên quyết bắt chị chứng minh được là kết hôn mới có thể bán cho chị, lúc ấy chị thể chứng minh được với nhân viên của cửa hàng kia cho nên mới đành mua nữa. . . . Nhưng mà chị vẫn nhớ kỹ mùi hương này đó! !"

      Nhìn cái hộp nước hoa trong tay của Đàm Tâm, Hạ Tử Du lập tức có biểu cảm ngỡ ngàng nên lời, "Ối, chị Tâm, loại nước hoa này chị thể lấy được! !"

      Đàm Tâm nghi hoặc, "Tại sao?"

      Hạ Tử Du lấy lại chai nước hoa đó từ trong tay Đàm Tâm đỏ mặt , "Dù sao. . . . Dù sao loại nước hoa này cũng thích hợp với chị đâu!"

      "Nhưng mà em biết là chị vẫn có thói quen sưu tập nước hoa mà, bây giờ chị rất thích loại này, quan trọng là mùi của nó là thơm nha. . . . ."

      Hạ Tử Du ngay lập tức giấu lọ nước hoa ra sau lưng, " được đâu ạ! !"

      Đàm Tâm cũng nhanh tay cầm lên cái hộp khác, "Em mua nhiều như thế còn gì, đừng có keo kiệt với chị mà, chị chỉ lấy chai thôi à."

      "Ơ. . . ."

      Đàm Tâm vui thích cầm cái hộp trong tay xem xem lại, nhưng bởi vì nhãn hiệu này là hãng của Pháp, vỏ hộp đều toàn là tiếng Pháp, Đàm Tâm đọc hiểu những thứ viết đó, nhưng mà cái đó cũng hề ảnh hưởng đến thích của đối với loại nước hoa này.

      Cuối cùng, bởi vì thể lấy được lý do hợp lý nào từ chối Đàm Tâm nữa, Hạ Tử Du bất đắc dĩ đành phải đưa cho Đàm Tâm chai.

      . . . . . .

      Đàm Tâm cầm lấy chai nước hoa thích quay về phòng.

      chuẩn bị vào phòng tắm để tẩy sạch mùi nước hoa cũ người, thử xịt lại mùi hương này xem thế nào, nhưng ngờ lúc hớn hở vào phòng tắm lại đụng phải bức tường thịt.

      Ầm. . . . .

      Đàm Tâm che cái mũi bị đau, ngước mắt lườm cái bóng dáng cao lớn vừa mới tắm xong bước ra khỏi phòng tắm.

      "Quý Kình Phàm, ai cho phép vào phòng tôi?”

      Quý Kình Phàm chỉ quấn đúng chiếc khăn tắm ở nửa người dưới, phong thái ung dung nhìn người phụ nữ bé trước mặt, "‘Bà xã’ à, em đừng có quên đây cũng là phòng của tôi."

      Đàm Tâm lườm , "Tôi với rồi, lúc tôi có trong phòng được phép vào đây! !"

      Quý Kình Phàm dựa người khung cửa , "Bây giờ em ở đây rồi đấy thôi." (phiên bản bá đạo của ĐDK hhaha)

      " già mồm át lẽ phải."

      "Là em làm người khác khó chịu có, em thừa biết tôi có thói quen tắm ban ngày, tôi tắm ở trong phòng của em đâu tắm hả? Chẳng lẽ muốn tôi tắm rửa trong phòng khách, ngộ nhỡ bị tôi bị ‘ba mẹ vợ’ nhìn thấy thế nào?"

      Trong lúc vô tình chợt nhìn thấy bờ ngực săn chắc vẫn còn nước trước mặt, Đàm Tâm vội quay lưng lại mặt đỏ bừng , ". . . . mau mặc quần áo vào tử tế cho tôi trước ! !"

      Quý Kình Phàm đến bên cạnh Đàm Tâm, nhìn gương mặt đỏ hồng của cười cười , "Xấu hổ hả?"

      Đàm Tâm tức giận , "Đồ biến thái! !"

      Quý Kình Phàm bật ra tiếng cười .

      Lúc này Đàm Tâm mới nhớ đến hộp nước hoa mà đánh rơi trong lúc vô tình đâm sầm vào , đẩy người đàn ông trước mặt ra, " tránh ra coi!"

      Phát ra cái hộp nước hoa rơi mặt đất, Đàm Tâm muốn cúi người nhặt lên nhưng ngờ bị Quý Kình Phàm nhặt lên trước.

      Đàm Tâm quát lên, " trả nó lại cho tôi!"

      Quý Kình Phàm cầm cái hộp nước hoa lên nhìn ngó lát.

      vốn chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua, ngờ lại nhìn thấy mấy dòng chữ chú thích vỏ hộp. Phải biết, Quý Kình Phàm là cán bộ ngoại giao cao cấp, biết rất nhiều các ngôn ngữ khác nhau, phiên dịch tiếng Pháp đối với vốn dễ dàng như trở bàn tay. . . . .

      Nhìn thấy chú thích vỏ hộp nước hoa, Quý Kình Phàm híp mắt lại nhìn Đàm Tâm lúc lâu, sau đó hỏi, "Cái này…..Là nước hoa của em?"

      Đàm Tâm giật lại hộp nước hoa tay Quý Kình Phàm , "Phải sao, có liên quan gì tới !"

      Quý Kình Phàm nhếch nhếch khóe môi , " có."

      Đàm Tâm vừa xong liền bước vào phòng tắm đóng sập cửa phòng lại cái rầm.

      Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại trước mặt, khóe miệng Quý Kình Phàm càng nhếch cong hơn, bắt đầu tò mò biết tối nay khi cả hai cùng giường cùng gối xảy ra chuyện gì. . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :