1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 256 : Tổng giám đốc Đàm nổi giận khi vợ nhìn trai đẹp (1)

      Nhìn thấy cảnh như thế, Hạ Tử Du nhịn cười đến muốn nghẹn, nghĩ thầm, tổng giám đốc Đàm à, uổng công hàng ngày bày ra cái dáng vẻ như pho tượng Phật ăn ngồi trước thế mà cũng có ngày hôm nay!

      Robert cũng nhịn cười còn cố ý ho tiếng, giả vờ như vừa mới cùng Hạ Tử Du vào phòng.

      Đàm Dịch Khiêm giật mình, bị vợ và Robert nhìn thấy cái trống lắc tay ngay lập tức liền hiểu được thể diện hàng ngày của mình mất sạch rồi.

      Robert giơ tay lên vỗ vỗ mấy cái, "Dịch Khiêm, ngờ lúc cậu dỗ con cũng ấu trĩ như thế, ha ha. . . . . ."

      Hạ Tử Du nghẹn cười tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.

      đặt KK ngủ vào trong nôi, sau đó quay sang bên cái nôi còn lại, nhìn thấy ViVi bé được Dịch Khiêm dỗ dành cũng ngoan ngoãn lại, Hạ Tử Du vui vẻ nhón chân lên hôn cái ‘chụt’ vào gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, là giỏi nha rất biết dỗ con nữa đấy!"

      Đàm Dịch Khiêm bị Robert chế nhạo tức đến mức mặt mũi nhăn nhó nhưng sau khi nhận được cái hôn khích lệ của vợ , ngay lập tức liền ném cho Robert ánh mắt đầy kiêu ngạo.

      Robert thấy vậy cũng thôi, giọng cũng đứng đắn lại, "Đúng rồi, Dịch Khiêm, ba tôi hạng mục dầu hỏa mấy năm trước chúng ta hợp tác rất thuận lợi, tại hạng mục khác muốn hợp tác với cậu. . .Mục đích lần này tôi tới Los Angeles là để tìm cậu về vấn đề này, chúng ta tìm nơi chuyện ."

      Trong đáy mắt Đàm Dịch Khiêm lóe lên tia sáng nhạy cảm, "Hạng mục dầu hỏa?" Hình như mỏ dầu trong tay ba Robert được vận chuyển và buôn bán, hầu như là chẳng còn mỏ dầu nào khác để cần hợp tác nữa.

      Dĩ nhiên là Robert cũng hiểu được Đàm Dịch Khiêm hoài nghi, vì thế liền ra dấu nháy mắt với Đàm Dịch Khiêm cái.

      Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy vậy cũng gật đầu .

      "À, Tử Du, mượn ông xã em ra ngoài bàn chuyện công việc chút em có ý kiến gì chứ?" Robert lên tiếng hỏi Tử Du.

      Hạ Tử Du cười , "Vâng, hai người cứ . . . .Em dỗ ViVi ngủ xong xuống dưới nhà chuyện với chị Tâm."

      . . . . . .

      Tại phòng sách.

      Đàm Dịch Khiêm mở chai Laffey năm 82, lúc rót rượu hỏi, "Lúc tôi và Tử Du kết hôn cậu cũng ỏ đảo đúng ?"

      Robert hề giấu giếm, "Phải."

      Đàm Dịch Khiêm đưa ly rượu vang đưa cho Robert, nhưng im lặng gì.

      Robert giọng hỏi, "Hẳn là cậu để ý việc tôi đến xem lễ chứ?"

      Đàm Dịch Khiêm ngước mắt lạnh lùng nhìn Robert, “Cái tôi để ý phải là việc cậu đến xem lễ, cũng phải tình cảm của cậu dành cho ấy, cái tôi để ý chính là tại sao cậu lại quyết định đính hôn?" Đến ngày hôm nay đàm Dịch Khiêm hoàn toàn tự tin trong lòng của vợ chỉ có mình .

      Robert khẽ nhấp ngụm rượu vang, cười nhạt , "Tôi cũng chẳng còn gì nữa, kết hôn là điều tất nhiên, huống chi sinh con nối dõi tiếp tục cho đời sau là sứ mệnh cả gia tộc đặt lên vai tôi, tôi thể nào làm trái với ý nguyện của ba mẹ tôi được."

      Đàm Dịch Khiêm cười lạnh, "Robert, đừng nên cố tình qua mặt tôi! ! Tính cách của cậu ra sao tôi rất , đời này có ai có thể ép buộc được cậu làm bất cứ chuyện gì cả, trừ phi là chính bản thân cậu tự ép mình."

      Robert khe khẽ thở dài, " sai, người buộc tôi đính hôn chính là bản thân tôi. . ."

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Cậu cần gì phải làm thế?"

      Robert vẫn cười nhạt vô vị , "Chắc có lẽ cậu cũng đoán được dụng ý của tôi tại sao làm như vậy rồi."

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng , "Nếu như cậu cho rằng dùng tin tức cậu đính hôn có thể đổi lấy an tâm của Tử Du cậu sai rồi. Từ khi bắt đầu cho tới ngày hôm nay ấy vốn dĩ hề biết tình cảm của cậu dành cho ấy, dù cho cậu tuyên bố chuyện đính hôn ấy cũng bận lòng vì cậu ! !

      Trái tim nhói lên đau đớn, nhưng Robert chỉ miễn cưỡng nở nụ cười chế giễu, "Dịch Khiêm, Tử Du cũng kết hôn và sinh con cho cậu rồi, thế nhưng ghen tuông của cậu lại vẫn còn kinh khủng đến như thế?"

      Mặt Đàm Dịch khiêm sầm mặt xuống, hề che dấu ghen tức của mình.

      Robert nhếch môi cười, "Mặc dù cậu vẫn xem tôi làm điều thừa uổng công vô ích nhưng trong mắt tôi phải là như thế. . . .Dịch Khiêm, tôi chỉ hi vọng cuộc đời này của Tử Du buồn lo nữa mà sống hạnh phúc ở bên cậu, nếu như tôi có thể lấy vợ sinh con sống cuộc sống bình thường, là bạn bè Tử Du thấy mừng dùm cho tôi. . . Như vậy, dù sau này lỡ như Tử Du biết những gì mà tôi từng giúp đỡ ấy đều xuất phát từ tình cảm riêng của tôi ấy cũng cảm thấy áy náy." (hây da thiệt là, Bệt nhà ta nghĩ đến chừng đó lun ý ":-(")

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng , "Cậu cũng biết suy nghĩ cho ấy đó! !"

      "Cậu thừa hiểu đối với Tử Du tôi hề có chút suy nghĩ nào vượt quá giới hạn, điều quan trọng tôi quyết định đính hôn đó là vì ba mẹ mà ngày cả người trong dòng họ hợp tác lại để hạn chế tự do của tôi, nếu như tôi đính hôn ở Riyadh căn bản tôi chẳng có cơ hội để rời khỏi Riyadh, mặc dù tôi vẫn có thể như trước kia thèm để ý đến bất kỳ cái gì, nhưng mà ba mẹ tôi cũng già rồi sức khỏe còn được như trước nữa."

      Thực chất Đàm Dịch Khiêm cũng sớm đoán được Robert ra những lời này….

      Nếu như phải bị cha mẹ cùng dòng họ quản chế tự do của mình dựa theo tính cách của Robert, Hạ Tử Du sinh con lâu như vậy rồi lý nào mãi đến cái ngày bọn họ kết hôn và đầy tháng hai đứa Robert mới đến thăm họ.

      Đàm Dịch Khiêm hỏi, " như vậy, lần này cậu hy sinh cuộc hôn nhân của mình chỉ là vì muốn đến Los Angeless?"

      Robert gật đầu, "Đúng vậy, lần này tôi đến Los Angeless chính là có chuyện quan trọng muốn với cậu."

      "."

      " biết cậu có còn nhớ cái đêm trước khi chúng ta tốt nghiệp đại học , tôi với cậu tôi mở buổi party để ăn mừng nhóm mình trước khi tốt nghiệp….."

      Đàm Dịch Khiêm vừa nghe đến đó liền xụ mặt xuống vui , "Tôi còn chưa tính sổ với cậu cái món nợ ấy đâu! !"

      Đúng thế, chuyện Robert bây giờ cũng chính là cái lần mà Đàm Dịch Khiêm từ cậu con trai trẻ mới lớn bỗng trở thành người đàn ông thực thụ, cũng chính là cái thực mà thẳng thắng thú nhận với Hạ Tử Du, nhưng nhiều năm rồi Đàm Dịch Khiêm làm sao mà còn tìm Robert mà tính sổ nữa chứ, nguyên nhân lớn nhất là vì chuyện đó mà Hạ Tử Du giận cả đêm, cuối cũng còn chạy sang ngủ với Liễu Nhiên, làm hại Đàm Dịch Khiêm cả đêm hôm đó ôm gối mình khó ngủ. . . . . .

      Robert toát mồ hôi lạnh xấu hổ cười , "Ài, năm đó là tuổi trẻ nông nổi, cũng chỉ là muốn chỉnh cho cậu trận mà thôi. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm hừ mũi coi thường.

      Robert nhanh chóng tiếp cái đề tài mình , " đến cái buổi party ấy bên trong còn số chuyện mà có lẽ cậu cũng biết….." Quả thực là khi đó Đàm Dịch Khiêm cũng vừa tiếp nhận Đàm thị, cộng thêm bản thân cũng phải là người thích ồn ào náo nhiệt, cho nên buổi party hôm ấy nếu như phải bị Robert ép cũng tham gia.

      Đàm Dịch Khiêm ngắn gọn , "Tiếp ."

      Lúc này Robert đánh cái ực nuốt nước miếng xuống, sau hồi do dự mới ngập ngừng ra, " ra buổi party đêm đó rất nhiều người đến dự, khi đó cậu uống chưa được bao party được mới nữa đường tôi tôi bảo người đẹp kia đưa cậu về phòng rồi, vì thế cậu cũng biết được có những người nào đến dự và mấy năm qua tôi cũng dám với cậu. . . . . . thực là, đêm đó tôi có mời Quý Kính Phàm khi ấy tốt nghiệp còn có cả Đàm Tâm đúng lúc đến thăm cậu, cùng vài đàn đàn chị khác nữa…..."

      Con ngươi đen trầm sâu thấy đáy của Đàm Dịch Khiêm lóe lên tia nhạy bén, dường như cũng đoán được những lời Robert sắp tiếp hề bình thường.

      Robert dừng chút rồi tiếp tục , “Cậu cũng biết, khi đó Đàm Tâm có tình ý với tôi, cảm giác của tôi với ấy cũng tệ nhưng bởi vì ấy là chị của cậu nên tôi hề có ý đùa giỡn với ấy, tôi lòng xem ấy là bạn của mình….Tôi thừa nhận, đêm đó tôi mời Đàm Tâm đến dự tiệc là muốn có bước tiến triển mới trong mối quan hệ của Đàm Tâm, cho nên tôi chuốc cho ấy rất nhiều rượu…..Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, mỗi người trong nhóm ai cũng đều tự đưa bạn về phòng của mình, tôi nhớ rằng đêm hôm đó tôi hề về ký túc xá cùng với mọi người mà lại đưa Đàm Tâm đến khách sạn khác…..Nhưng lúc đó tôi uống cũng ngà ngà say, tôi chỉ nhớ được lúc tôi đưa đàm Tâm đến cửa phòng khách sạn bị ai đó đấm cho cái từ phía sau, bởi vì lúc ấy cũng khá say, say đến mức chẳng biết gì cả…..Hôm sau khi tỉnh lại tôi mới phát mình lại ở trong ký túc xá của trường học, nghĩ đến Đàm Tâm tôi lập tức chạy đến cái khách sạn mà tôi đưa Đàm Tâm đến, nhưng khi đến khách sạn nhìn thấy Đàm Tâm mình nằm ở giường tôi mới thở phào nhõm, tôi cho là tối hôm qua có thể xảy ra nhầm lẫn nào đó, may mắn là Đàm Tâm xảy ra việc gì…..Tuy nhiên, điều khiến tôi thể ngờ đến chính là, đúng lúc đó Đàm Tâm tỉnh lại thấy tôi ngồi ở mép giường ấy quấn chăn ngồi dậy, lúc nhìn thấy tôi ấy lại tỏ vẻ thẹn thùng, rồi vươn tay tới ôm lấy tôi, cùng lúc đó tôi loáng thoáng nhìn thấy giường có. . . . . ."

      Tuy Đàm Dịch Khiêm chưa từng hỏi tới chuyện tình cảm của Đàm Tâm, nhưng Đàm Dịch Khiêm bao giờ cho phép bất kỳ ai làm nhục Đàm Tâm, vì thế giờ phút này cơn tức giận của càng lúc càng tăng cao theo những lời Robert kể, đập vỡ nát cả ly rượu, nghiến răng nghiến lợi , "Chết tiệt, ngờ cậu lại có thể giấu tôi chuyện năm đó đến tận hôm nay?"

      Robert áy náy , "Dịch…..Dịch Khiêm, bởi vì tôi biết đối với chuyện xảy ra cho Đàm Tâm bản thân tôi thể chối bỏ trách nhiệm, nhưng cậu hãy nghe cho hết lời tôi ."

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng , "Cậu khôn hồn mau ràng hết mọi chuyện cho tôi! !"

      Robert nhụt chí gật đầu rồi vội vàng tiếp, "Tôi cũng thể nào nghĩ ra rốt cuộc Đàm Tâm trải qua những gì, nhưng tôi biết điều, dù kết quả của Đàm Tâm có như thế nào cũng là do tay tôi trực tiếp tạo thành…..Vì thế mà thời điểm Đàm Tâm vươn tay ôm lấy tôi tôi đành lòng cho ấy biết thực….Rất nhiều ngày sau đó tôi luôn bị vây trong áy náy và tự trách, tôi có cách nào để đối mặt với Đàm Tâm. Hơn nữa tôi lo ngại việc này sau khi bị phanh phui làm ảnh hưởng đến danh dự của Đàm Tâm…..Có lẽ chính vì trong lòng chất chứa quá nhiều phiền muộn cộng thêm cảm mến của tôi dành cho Đàm Tâm cũng bởi vì chuyện này mà từ từ biến thành gánh nặng. Cho nên tôi bắt đầu sợ khi nhìn thấy Đàm Tâm, đồng thời thời điểm đó tôi cũng phát ra rằng tôi vốn hề có ý định muốn cùng sống bên Đàm Tâm cả đời…..Vì vậy, sau đó tôi đề nghị chia tay với Đàm Tâm, tôi xin thề là mình hề ghét bỏ Đàm Tâm mà là tôi biết tôi và Đàm Tâm thể nào có kết quả. Cho dù tôi có lựa chọn kết hôn với Đàm tâm chăng nữa đó cũng là vì cắn rứt trong đáy lòng, nếu làm vậy đối với cả tôi và Đàm Tâm đều có công bằng…..Tôi chưa từng nghĩ đến sau khi Đàm Tâm chia tay với tôi lại có thể dưt khoát và thoải mái đến như thế, ấy hề quấn quít bám theo tôi nữa, làm được cái gọi là gặp nhau cũng có lúc phải chia tay……Tôi hiểu Đàm tâm có tình cảm rất sâu nặng với tôi, ấy thoải mái ra là vì muốn tôi bị trói buộc, trong lòng tôi vẫn rất áy náy nhưng lại có dũng khí ra với Đàm Tâm, tôi thực muốn làm cho ấy phải bị tổn thương lần nữa…..Cứ như vậy, thấm thoát thời gian trôi qua tám năm, tôi thừa nhận mình rất ích kỷ, tôi cố tránh né để gặp mặt Đàm Tâm, tất nhiên nguyên nhân chính là do tôi trốn tránh, cho đến khi lần nữa gặp lại Đàm Tâm ở Male….Khi đó tôi mới chợt hiểu, hóa ra theo thời gian trôi qua thế nhưng tình cảm mà Đàm Tâm dành cho tôi lại càng ngày càng sâu đậm, điều này càng khiến tôi biết phải làm thế nào để đối mặt với ấy, vì thế mà tôi vẫn luôn dùng thái độ lạnh lùng để xua tan phần tình cảm mà ấy vẫn mực dành cho tôi, với hi vọng ấy có thể mở cửa trái tim mình để đón nhận tình khác . . . . ."

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 256 (2)

      Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm trở nên cực kì khó coi, cố nén giận nghiến răng , "Robert, tôi muốn ngay bây giờ cậu phải xuống dưới ràng mọi chuyện với chị ấy! !"

      Robert hề sợ sệt vẫn bình tĩnh từ tốn tiếp, "Dịch Khiêm, trước khi tôi chỉ sống cuộc sống xa hoa đồi truỵ, tôi luôn xem phụ nữ như quần áo, cho nên tuy tôi cảm thấy áy náy với Đàm Tâm nhưng tôi vẫn có đủ dũng khí xin lỗi ấy, mãi đến khi gặp được Tử Du tôi mới tỉnh ngộ…..Là Tử Du cho tôi thấy thái độ khi người, cũng là Tử Du để tôi nhận ra ý nghĩa của cuộc sống ở cõi đời này. Tôi vỗn định đợi sau khi chuyện của cậu và Tử Du giải quyết xong, tôi thẳng thắn ra hết tất cả mọi chuyện với ấy. Thế nhưng, sau khi cậu và Tử Du được hòa thuận êm thắm tôi lại được Tử Du cho biết thực chuyện Đàm Tâm từng phá thai. . . . . . Trước khi gặp được Hạ Tử Du tôi vốn hề biết đứa con có ý nghĩa như thế nào với người mẹ, cho nên sau khi tôi biết chuyện Đàm Tâm từng có thai, tự trách và áy náy vẫn luôn đeo bám tôi trong suốt mấy năm qua lại càng nhiều hơn, còn lựa chọn nào khác, tôi đành đồng ý đưa Đàm Tâm đến Riyadh. . . . . Tôi vốn định nhân cơ hội khi đến Riyadh tất cả với Đàm Tâm, nhưng khi đối mặt với Đàm Tâm tôi vẫn đành lòng ra, cho nên tôi nghĩ hay là mình nên tìm hiểu xem người nào năm đó xúc phạm ấy trước , như vậy ngay cả khi tôi với ấy ít nhất cũng có thể trả lại công bằng cho ấy…..Trước đây tôi cũng từng tìm hiểu về chuyện của đêm hôm đó, nhưng dù thế nào cũng thể tra ra được người đêm ấy xâm hại Đàm Tâm, vì vậy lần này tôi lần lượt gọi điện thoại hỏi thăm lại hết những người đến dự buổi party đêm đó, ngờ tôi điều tra được chuyện, ra người ở cùng với Đàm Tâm đêm hôm đó chính là Quý Kình Phàm . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt hàng lông mày, "Là ta?"

      Robert gật đầu, "Đúng vậy, chuyện của Đàm Tâm chỉ có tôi và người xâm hại ấy mới biết, Quý Kình Phàm cũng thừa nhận với tôi…...Lúc ấy tôi hận thể đem Quý Kình Phàm ra băm làm trăm mảnh, nhưng Quý Kình Phàm với tôi rằng ta có cách khiến cho cuộc đời này của Đàm Tâm còn cảm thấy đêm hôm đó chỉ là cơn ác mộng, bởi vì ta kết hôn với Đàm Tâm và cũng dùng nửa đời còn lại để thương Đàm Tâm hết lòng….."

      Đàm Dịch Khiêm trơ trẽn , "Chuyện hoang đường như thế mà cậu cũng tin sao?"

      Robert trả lời, "Tôi thể nào để tin cả, bởi vì nếu như Quý Kình Phàm có thể khiến cho Đàm Tâm ta đó cũng là kết cục tốt nhất! !"

      Đàm Dịch Khiêm gian trá nhìn chằm chằm vào Robert, "Tại sao tôi lại phải tin tưởng ta chứ? Tôi nhớ rất , số lượng phụ nữ mà ta chạm qua cũng ít hơn cậu đâu! !"

      "Tôi cũng từng nghi ngờ chuyện này, nhưng vào tháng trước tức là thời gian mà Quý Kình Phàm và Đàm Tâm quen biết nhau cũng chưa được tháng, Quý Kình Phàm cho tôi biết là ta đăng ký với Đàm Tâm rồi, tội khó tin được bởi vì năm đó cơ bản là Quý Kình Phàm và Đàm Tâm cũng hề quen biết, mà tôi cũng tìm người bạn của ba tôi kiểm tra chuyện bọn họ kết hôn đúng là , hơn nữa tôi cũng biết Quý Kình Phàm thể nào lừa gạt chúng ta. . . . . . Vì vậy, trước khi tới Los Angeles, tôi quyết định đính hôn theo sắp xếp của ba mẹ mình, chỉ có làm như vậy tôi mới có thể trấn an được ba mẹ tôi và gia tộc, tôi mới có cơ hội đến Los Angeles để ràng mọi chuyện năm đó với Quý Kình Phàm. . .Tôi biết nếu như sau khi Đàm Tâm biết được có phản ứng gì, nhưng tôi có thể khẳng định Đàm Tâm nếu tình nguyện kết hôn với Quý Kình Phàm chuyện xảy ra năm đó cũng đến tồi tệ như chúng ta tưởng….Điều duy nhất mà tôi đoán ra chính là tình cảm của Quý Kình Phàm đối với Đàm Tâm, tôi lòng rất mong Quý Kình Phàm tuân thủ lời hứa cả đời này có thể thương ở bên cạnh chăm sóc cho Đàm Tâm."

      Cuối cùng Robert cũng ra toàn bộ những lời mà trước đây luôn cố giấu ở trong lòng.

      -------

      Đàm Dịch Khiêm cùng Robert rời khỏi phòng làm việc xuống nhà.

      Trong phòng khách hai ông bà lớn tuổi chuyện với Quý Kình Phàm, còn Quý Kình Phàm thể ra phong thái rất có giáo dục, dụ dỗ được hai ông bà lão cực kì vui vẻ.

      Từ đầu đến cuối Đàm Tâm đều dính sát vào Quý Kình Phàm, khi Robert xuống nhà lại cố ý càng dựa lại gần sát hơn.

      Sau khi Hạ Tử Du dỗ con ngủ xong dẫn theo Liễu Nhiên xuống nhà ngồi đồi diện với Đàm Tâm, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Quý Kình Phàm cũng hề chớp mắt lấy cái, mặt còn tỏ ra vẻ mê trai, kể cả khi Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ở bên cạnh mà cũng hay biết.

      "Bà xã…."

      Đàm Dịch Khiêm lên tiếng gọi .

      Hạ Tử Du nhìn Quý Kình Phàm cười cười mà lại trả lời .

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày gọi lần nữa, "Bà xã! !"

      Hạ Tử Du vẫn đắm chìm trong sắc đẹp của mỹ nam.

      Lúc này Liễu Nhiên ngồi trong lòng Hạ Tử Du cũng lên tiếng "Ba à, mẹ cũng thèm để ý gì tới con cả…..Con con muốn vào phòng vệ sinh mấy lần rồi mà mẹ hình như vẫn nghe thấy."

      Đàm Dịch Khiêm theo hướng ánh mắt của nhìn tới chỗ Quý Kình Phàm, trong nháy mắt cảm thấy bị kích động đến mức muốn đánh vào cái mông ngay lập tức.

      Khốn kiếp, lại dám nhìn người đàn ông khác đến mức ngẩn người như vậy! !

      Cuối cùng Đàm Dịch Khiêm bởi vì vui mà mang cả tên lẫn họ của vợ ra gọi, "Hạ Tử Du! ! !"

      Tiếng gọi to của Đàm Dịch Khiêm thành công khiến cho tất cả mọi người dừng lại cuộc chuyện đều chuyển mắt sang nhìn vào họ.

      Lúc Quý Kình Phàm nhìn tới Hạ Tử Du mặt chợt đỏ lên, sau khi hoàn hồn lại mới để ý đến Đàm Dịch Khiêm, hơi ngượng ngùng , "Hả, ông xã, gọi em à?”

      Liễu Nhiên rất tủi thân lên tiếng , "Mẹ, con muốn nhà vệ sinh…."

      Khuôn mặt nhắn nhăn nhó của Liễu Nhiên khiến Hạ Tử Du ngay lậy tức thả lỏng vòng tay ôm chặt con bé đùi mình ra, "Mẹ cùng với con nhé. . . . . ."

      Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới với dì Trần, " Dì Trần, dì đưa Liễu Nhiên !"

      Dì Trần chính là người từng phụ trách trông coi ngôi biệt thự kia, kể khi Đàm Dịch Khiêm nhường ngôi biệt thự lại cho bà Hạ ở dì Trần quay về lại giúp cho nhà họ Đàm.

      "Vâng, cậu chủ."

      Sau khi dì Trần đưa Liễu Nhiên , Hạ Tử Du ngây người nhìn mặt mũi Đàm Dịch Khiêm bây giờ đen hơn đáy nồi, yếu ớt hỏi, "Ông xã, làm sao vậy?"

      Đà Dịch Khiêm chợt đứng thẳng người dậy, kéo tay Hạ Tử Du lôi thẳng về phía cầu thang lên tầng hai.

      Hạ Tử Du giãy giụa, "Đàm Dịch Khiêm, làm gì thế….."

      "Trở về phòng."

      "Trở về phòng đề làm gì hả? Mọi người đều còn ở đây chuyện mà! !" Hạ Tử Du cố gắng gỡ những ngón tay nắm chặt bàn tay mình của Đàm Dịch Khiêm ra.

      Thấy Hạ Tử Du ‘ biết hối cải’ Đàm Dịch Khiêm ngang ngược bế thốc Hạ Tử Du lên.

      Cả nhà họ Đàm từ xuống dưới đều choáng váng chứng kiến cảnh Đàm Dịch Khiêm dùng cái dáng vẻ dạy dỗ người khác chính là bế Hạ Tử Du lên về phòng. . . .

      Cho đến khi mọi người đều nghe thấy tiếng đóng cửa ‘rầm’ cực lớn ở tận lầu hai mới hoàn hồn đưa mắt nhìn nhau.

      Nhưng mọi người cũng chỉ xem đó như màn kịch vui mà thôi, về phần hai vợ chồng có phải là giận dỗi hay mọi người đều nhất trí cho rằng hai vợ chồng cứ ở trong phòng tự giải quyết được là được. . . . . . Riêng hai vợ chồng họ Đàm nghĩ rằng cả hai người cứ ở trong phòng càng lau càng tốt, hai ông bà còn trông cậy vào Hạ Tử Du tiếp tục sinh cho họ thêm vài đứa cháu trai nữa à! !

      . . . . . .

      Về đến phòng, Hạ Tử Du còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì bị Đàm Dịch Khiêm ném thẳng lên giường.

      vừa tính nhỏm người nhảy xuống giường Đàm Dịch Khiêm cũng đè lên người mình. . . . .

      Biết khi người nào đó lên giường rồi chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả, Hạ Tử Du đẩy lồng ngực rắn chắc của người nào đó ra đỏ mặt , "Nè, ban ngày ban mặt muốn làm gì hả?"

      Đàm Dịch Khiêm tinh quái nhíu lại đôi mắt chỉ còn đường mỏng , " muốn làm gì chẵng lẽ em còn biết?"

      " cũng là quá rãnh rỗi đó, buổi chiều nào mà làm là cứ luôn nghĩ tới mấy cái chuyện này thôi. . . .Cho dù muốn cũng nên bế em lên trước mặt mọi người thế chứ, lát nữa xuống nhà em còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa chứ!"

      "Sợ mất mặt?"

      Hạ Tử Du gật đầu như gà con mổ thóc, "Ừm."

      " thấy vừa rồi lúc em lộ liễu nhìn chằm chằm vào Quý Kình Phàm chớp mắt hình như em cũng đâu có sợ mất mặt đâu à?"

      Hạ Tử Du liếc xéo Đàm Dịch Khiêm , "Sao lại mọn như thế chứ. . .Quý Kình Phàm thực là rất đẹp trai mà, biết khi mà ấy trả lời ba mẹ lễ phép đến mức nào đâu, thoạt nhìn rất có phong độ của quý ông nhé, tính cách rộng rãi mà khiêm tốn lại hề khoa trương chút nào. . ."

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng cười ra tiếng, "Còn có gì nữa?"

      Hạ Tử Du mê trai , "Em còn cảm thấy ta rất giống nhân vật nam chính trong bộ phim Hàn Quốc em vừa mới xem á, quan tâm của ta rất dịu dàng mà ân cần. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nghiến răng hỏi, "Ngay cả dịu dàng ân cần của ta mà em cũng nhận ra?"

      "Đúng là thế mà, từ trong ánh mắt của ta em có thể nhận ra quan tâm chăm sóc mà ấy dành cho chị Tâm. . . . . ."

      "Rất tốt, Hạ Tử Du, em thành công trong việc chọc giận rồi đấy . . . . . ."

      "Á. . . . . ."

      Sau tiếng thét chói tai là tiếng quần áo của bị lột sạch.

      " làm gì hả?"

      "Nếu sợ gặp người khác vậy ở lại chỗ này với ."

      "Cái gì cơ?"

      Đàm Dịch Khiêm vừa dứt lời vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du in lên những vệt dâu tây hồng hồng.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 257 : Cưng chiều vợ đến tận trời (1)

      Hai giờ sau…..

      Hạ Tử Du mặc xong quần áo tử tế mồ hôi đầm đìa nằm gục người Đàm Dịch Khiêm, ghét bỏ mà nhìn bản mặt của ai kia lúc này hết sức thỏa mãn nằm đó.

      Hạ Tử Du vung hai tay lên đấm lên ngực hậm hực , " chỉ biết bắt nạt em thôi….. nhìn , chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa. . . . bảo em còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người khác đây! !" Hạ Tử Du chỉ vào những dấu hôn ngực cổ , thời tiết bây giờ bắt đầu vào Hạ rồi,chỉ cẩn mặc đồ hơi mỏng tí là chẳng che được cái gì hết.

      Đàm Dịch Khiêm dùng tay kéo Hạ Tử Du vào trong ngực, trở mình đè lên người nhìn với ánh mắt giảo hoạt, "Đó là dạy dỗ em! !"

      Hạ Tử Du mở tròn đôi mắt ngây thơ nhìn chồng mình, "Tổng giám đốc Đàm, xin hỏi em làm gì đắc tội với chứ?"

      Đàm Dịch Khiêm vui nhíu mày , "Em vẫn còn chưa biết hối cải?"

      Hạ Tử Du cũng lên giọng với , "Sao em lại phải biết hối cải?"

      Đôi mắt đen sâu thẳm tịch mịch của Đàm Dịch Khiêm híp lại thành đường mỏng, "Bà Đàm à, xin em đừng có quên thân phận của mình, tại em chính là vợ của , cho phép cái vẻ chút kiêng kị gì mà cứ nhìn chẳm chằm vào người đàn ông khác của em như thế!"

      Hạ Tử Du khó chịu , "Bây giờ em mới phát càng ngày càng nhen!"

      " cũng từng với em là rất hẹp hòi rồi."

      Hạ Tử Du lầm bầm, " mọn em biết rồi nhưng lại biết mọn đến mức này. . . . . ."

      Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm chợt nghiêm lại, "Em gì?"

      Hạ Tử Du lập tức nhoẻn miệng cười, "Em có gì đâu. . . .Ông xã rất đúng, ngắm trai đẹp là em đúng, nhưng mà em rất ít khi thấy người đàn ông nào đẹp trai như thế, cái gọi là khác phái hấp dẫn nhau em nhìn lâu chút cũng là chuyện bình thường mà, huống chi ta còn là rể của nữa, em chỉ muốn giúp chị Tâm đánh giá nhân phẩm của rể thôi mà. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm vui nhíu mày, "Đẹp trai?"

      Đôi mắt Hạ Tử Du lập tức lóe sáng, "Đúng thế, dáng dấp của ta cũng khá. . . . .Chị Tâm ta là cấp cap bộ ngoại giao, tuổi trẻ tài cao lại còn là người có chức quyền nữa!"

      "Hạ Tử Du, cảm thấy hình như lỗ tai em chẳng nghe được gì đúng ?”

      "Hả?"

      Hạ Tử Du nghe còn chưa những lời Đàm Dịch Khiêm lật người lên để cho nằm sấp đùi .

      Hạ Tử Du sợ hết hồn, " muốn làm gì thế?" Kết quả của lần trước bị đánh đòn vẫn còn rất sợ, phải biết là lúc nóng giận xuống tay hề có chút nào nương tình.

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng mở miệng, "Thành khai ra mau, là muốn đánh giá nhân phẩm Quý Kình Phàm thay chị Tâm, hay là muốn nhìn ngó Quý Kình Phàm?"

      "Em…..Thực sụ là em giúp chị Tâm xem xét nhân phẩm của Quý Kình Phàm mà."

      "Xem xét nhân phẩm của người khác đến nỗi chớp mắt, ngay cả ông xã cũng bỏ mặc?” Mặt Đàm Dịch Khiêm bây giờ giống y hệt đồng đen, quả có thể dùng ánh mắt để giết chết Hạ Tử Du.

      "Đàm Dịch Khiêm, em ngắm trai đẹp, còn phải là cả ngày đều dòm ngó người đẹp à….. đừng nghĩ rằng trợ lý mới của em biết, ấy tên Anja, nghe dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, lại còn tăng lương cho ấy, cả công ty từ xuống dưới đều rằng quan hệ của ấy bình thường đâu đấy. . . . . ."

      "Anja chỉ là trợ lý mà thôi, tăng lương cho ấy là vì năng lực của ấy."

      ra Đàm Dịch Khiêm điều hành tập đoàn "Đàm thị" nhiều năm qua, đây cũng là lần đầu tiên tự mình ra lệnh tăng lương cho nhân viên, về phần nguyên nhân tại sao lại là Anja, mọi người đừng quên cái chiêu mặt dày mày dạn đoạt về Hạ Tử Du đó của Đàm Dịch Khiêm cũng chính là được chị Khoan cùng Anja trong lần chuyện chỉ cho, lúc chị Khoan lúc kết hôn được Dịch Khiêm tặng phần quà rất lớn, như thế đương nhiên Anja cũng có công và phải được thưởng.

      Dĩ nhiên, những thứ kỹ năng mặt dày theo đuổi vợ đó của Đàm Dịch Khiêm, cho dù có bị đánh chết cũng bao giờ thừa nhận trước mặt vợ , ai bảo niềm kiêu ngạo ăn sâu vào máu . . . . .

      Nhận ra trong lời của Đàm Dịch Khiêm có phần bao che cho Anja, biết Đàm Dịch Khiêm là người nghiêm túc đứng đắn, vì để tránh khỏi mối nguy mình bị ăn đòn Hạ Tử Du thuận thế , "Hừ, em nghĩ vừa nhìn thấy em là ngán rồi, cho nên sắp xếp người đẹp ở bên cạnh chứ gì……" Vừa Hạ Tử Du lại còn đánh thương cho chính mình , "Em biết đàn ông các đều luôn có mới nới cũ mà, híc…."

      Lần giải thích này của Hạ Tử Du thành công chuyển dời chú ý từ vấn đề Hạ Tử Du nhìn trai đẹp sang đến vấn đề của Đàm Dịch Khiêm.

      "Em biết đối với những người phụ nữ khác có hứng thú mà."

      " dối, nếu tại sao lại sắp xếp người xinh đẹp như thế làm trợ lý chứ? Công ty nhiều nhân viên kỳ cựu như thế tại sao lại cố tình tăng lương cho Anja thôi?"

      "Anja là người được chị Dư đề cử."

      "Bây giờ gì mà chẳng được."

      Đàm Dịch Khiêm dỗ dành , "Bà xã, tình cảm của đối với em, chẳng lẽ em còn sao?"

      Hạ Tử Du giả vờ cố tình gây , "Em biết gì hết, em chỉ biết suốt ngày bắt nạt em thôi."

      Chịu nổi dáng vẻ tủi thân đó của vợ đành lật người lên, ôm ngồi đùi mình hôn lên má dịu dàng , "Ông xã đâu có bắt nạt em hồi nào chứ….."

      " vừa mới muốn đánh vào mông em đó!"

      "Đó là vì em nghe lời."

      Hạ Tử Du bĩu môi, " còn dám bắt nạt em?"

      "Được, được, chỉ cần em giận nữa, chuyện này chúng ta cứ thế cho qua được chưa. . . .Ngoan. . . ."

      "Vậy sau này cho phép ngang ngược như thế với em nữa?"

      "Được, tất cả mọi chuyện đều nghe em . . . .Nếu em thích Anja, ngay bây giờ gọi điện cho phòng nhân sa thải ta ngay được chưa."

      Hạ Tử Du vừa nghe thấy Đàm Dịch Khiêm như thế, vội vàng , "Ấy, cần, cần đâu, em tin rồi." Trời ạ, mình chỉ lấy Anja ra làm lý do mà thôi, nếu như sa thải trợ lý có năng lực tốt như thế, vậy mình gây tội rồi.

      Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười mà nhìn như thấy , " được, phải đuổi việc . . . muốn để bà xã yên lòng về ." Đàm Dịch Khiêm vừa vừa làm bộ lấy di động ra.

      Hạ Tử Du lập tức ngăn lại động tác tìm di động của Đàm Dịch Khiêm, cười hì hì , "Ông xã, hay là bỏ qua , người ta có được công việc này cũng chẳng dễ dàng gì mà, với lại ấy cũng đâu có sai sót gì trong công việc đâu, nếu như vô duyên vô cớ đuổi việc ấy, nhân viên trong công ty cũng bàn tán ở sau lưng đấy...."

      Dáng vẻ của Đàm Dịch kHiêm thẳng thắn vô tư, "Sao lại có nguyên nhân gì chứ? Bà xã thích mà, bọn họ đều biết thương nhất chính là bà xã của ." Đàm Dịch Khiêm vừa xong những lời đó đồng thời quên cưng chiều hôn lên mái tóc tỏa ra mùi thơm mát của .

      Hạ Tử Du lập tức giật mình kinh ngạc, " định muốn để tất cả nhân viên là vì em ghen đấy chứ?"

      "Có gì mà thể."

      "Có, còn cực kỳ ‘ thể’ nữa đấy, em vẫn luôn duy trì hình ảnh bà chủ ưu nhã đoan trang, nếu như mọi người cho rằng do em ghen nên mới đuổi việc Anja, vậy sau này hình tượng của em ở trong mắt bọn họ biến thành cái gì đây?"

      "‘Cho rằng ư?’ Ý em là em ghen sao?"

      "Ơ. . . ." Mình nên trả lời thế nào bây giở?

      Hạ Tử Du hoảng sợ phát hóa ra bị Đàm Dịch Khiêm bắt thóp. Đàm Dịch Khiêm tinh quái bổ sung thêm, "Bà xã, em có biết, tuy rằng em có ghen, nhưng em có ý nghĩ như thế, nhất định dọn sạch những điều khúc mắc vui trong lòng em, em cho rằng việc Anja ở bên cạnh mối nguy hiểm tất nhiên phải đuổi việc ấy thôi."

      Cho đến giờ phút này Hạ Tử Du mới biết, ra là Đàm Dịch Khiêm sớm nhìn thấu thủ đoạn lảng sang chuyện khác của mình, le lưỡi chán nản , "Được rồi, khỏi cần đóng kịch với em nữa. . . .Hừ!" lúc nào cũng chỉ biết hiếp đáp mà thôi.

      Đàm Dịch Khiêm nâng gương mặt ủ rũ của Hạ Tử Du lên, khẽ cười , "Hết chuyện để đánh trống lãng rồi sao?"

      Hạ Tử Du mím môi lên án, " chính là con hồ ly giảo hoạt!"

      "Xem ra vẫn còn chưa khâm phục?"

      "Em đâu có."

      "Vậy bây giờ cho nghe, muốn ăn đòn hay là muốn thừa nhận mình sai rồi bảo đảm từ nay về sau cải tà quy chính."

      "Ớ . . . . ."

      " ?"

      "Em , em . . . . .Em sai rồi, em nên trắng trợn lộ liễu mà nhìn trai đẹp như thế, bây giờ em là phụ nữ có chồng, em phải nghĩ đến tâm trạng của chồng mình, Hạ Tử Du em xin được đảm bảo từ nay về sau ngoại trừ chồng mình ra nhìn bất cứ ai nữa cả, mãi mãi chỉ công nhận có chồng em là đẹp trai nhất, trong lòng mãi mãi chỉ có chồng em mà thôi, cho dù có nằm mơ cũng phải mơ thấy ."

      Đàm Dịch Khiêm hài lòng hôn cái lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tử Du, "Vậy mới ngoan!"

      Trong đáy lòng Hạ Tử Du vô cùng tức giận bất bình thầm mắng ngoan cái đầu ấy!

      "Bà xã à, sao cứ có cảm giác hình như trong lòng em lại nghĩ thế nhỉ?"

      Trời ạ, đến cả cái này mà cũng biết à. . . .

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 257 (2)

      Hạ Tử Du lập tức nở nụ cười tươi rói, vòng tay lên ôm cổ Đàm Dịch Khiêm, "Làm gì có….. biết em rất nghe lời mà, chồng em đẹp trai thế này, rất nhiều khác đều ngưỡng mộ em có người chồng như thế này đấy."

      Đàm Dịch Khiêm vùi đầu vào cổ , ậm ừ , " sai, tiếp . . . . . ."

      Hạ Tử Du chuyên tâm suy nghĩ, "À, chồng em vừa lãng mạn lại vừa giàu có nhé….Còn….." rất khó nghĩ ra lời nào để khen .

      Hạ Tử Du chợt cảm thấy lưng trở nên nóng bỏng, còn người nào đó lúc đầu vốn vòng tay ôm lấy lúc này hai tay của lần tới trước phủ lên bầu ngực tròn trịa của , dịu dàng vuốt ve chơi đùa.

      ". . . . . ."

      Hạ Tử Du bỗng nhận ra mình nên lời được nữa, bởi vì cảm thấy ràng cái vật tà ác mềm xuống kia nay lại cương cứng lên chọc vào phía sau lưng .

      "……..…….……."

      Hạ Tử Du kinh ngạc quay đầu lại nhìn bạn Đàm nào đấy, khiếp sợ đến nỗi thốt ra nổi câu nào.

      Trời ạ, hình như vài phút trước vẫn chưa cho ăn no phải . . . . . .

      Hơi thở nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm bắt đầu vờn cổ vai , quần áo vừa mới mặc lại xọng lại bị lột ra lần nữa.

      vừa hôn vừa như mê hoặc , "Bà xã, phát ra là dù có làm với em bao nhiêu cũng bao giờ cảm thấy đủ nhỉ?"

      "Đừng…..."

      "Đừng từ chối ."

      " còn tiếp được à. . . ."

      Tiếp theo sau đó ngoại trừ rên rỉ ngâm nga ra Hạ Tử Du thể được câu nào hoàn chỉnh nữa.

      --------

      Cả nhả họ Đàm vẫn ngồi trong phòng khách trò chuyện cũng có gì khác thường, bà Đàm thấy cũng sắp đến giờ ăn tối, liền với đứa con rể vừa gặp rất vừa ý, "Kình Phàm à, thường ngày con thích ăn gì? Đợi lát mẹ căn dặn người làm làm mấy món con thích cho con ăn."

      "Mẹ vợ đừng khách sáo ạ, con cũng kén ăn lắm đâu."

      Đàm Tâm cũng góp lời, "Phải rồi mẹ, trong nhà chỉ có Dịch Khiêm là kén ăn nhất, chỉ cần làm mấy món Dịch Khiêm thích ăn là được. . . ."

      Liễu Nhiên vẫn ngồi chơi ngoan ngoãn bên cạnh bà Đàm lúc này bỗng đáng thương tội nghiệp ngước nhìn bà , "Bà nội, con ăn cà rốt đâu, ba cũng thích ăn."

      Bà Đàm cười bế Lễu Nhiên lên, "Con và ba con kén ăn giống hệt nhau…..Được, hôm nay bà nội chiều theo con nhưng lần sau cho phép con kén chọn nữa. . . ."

      Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ."

      "vậy giờ con lên lầu hỏi xem mẹ con tối nay muốn ăn canh gì, ngay bay giờ bà nội bảo người làm nấu. . . . ."

      "Vâng ạ."

      Liễu Nhiên định chạy lên tầng hai bị Đàm Tâm vội bế lên, Đàm Tâm cười , "Mẹ, Dịch Khiêm với Tử Du giờ chắc còn ‘ngủ trưa’ đó!" Lúc Đàm Tâm đến hai chữ ‘ngủ trưa’ còn cố ý nhấn mạnh, bà Đàm lập tức hiểu ra hài lòng cười , "Đúng vậy……Hiếm khi có chiều nào mà Dịch kHiêm làm ở nhà chơi, mẹ nên để cho chúng nó ngủ thêm lúc mới được."

      Đàm Tâm thúc giục, "Mẹ, mẹ mau chuẩn bị bữa tối , con cũng đói rồi. . . ."

      “Ừ, mẹ chuẩn bị ngay bây giờ đây. Kình Phàm, Robert à, hai đứa tụi con đừng khách sao cứ xem như đây là nhà của mình mà tự nhiên nha."

      Robert gật đầu lễ phép , "Dạ, bác ."

      Liễu Nhiên ngồi ở trong lòng Đàm Tâm làm nũng , " ơi, con muốn chơi với ba nuôi. . . ."

      " !"

      Ánh mắt của Đàm Tâm trong lúc nhìn theo bóng dáng bé của Liễu Nhiên chạy về phía Robert mà vô tình bốn mắt chạm nhau.

      tự chủ được Đàm Tâm sững sờ nhìn Robert trong vài giây.

      Quý Kình Phàm trông thấy thái độ đó của Đàm Tâm, lập tức cầm tay Đàm Tâm cười , "Bà xã, lần đầu tiên đến nhà em chơi, em đưa lên phòng em tham quan chút , rất hiếu kỳ muốn biết phòng ngủ của vợ nó như thế nào."

      Đàm Tâm bất đắc dĩ dời tầm mắt khỏi người Robert, đứng dậy theo Quý Kình Phàm, "Dạ…..Được!"

      . . . . . .

      Trở về phòng, Đàm Tâm lập tức liền giãy khỏi bàn tay của Quý Kình Phàm, ngồi xuống mép giường tức giận , "Đây chính là phòng của tôi, hãy tự nhiên xem ."

      Quý Kình Phàm nhìn quanh bốn phía vòng, tấm tắc , "Hóa ra phong cách sở thích của Đàm chúng ta chính là loại cách màu hồng này!"

      Đàm Tâm nheo mắt nhìn tên đàn ông lưu manh trước mặt, "Này, màu hồng làm sao? Tôi thích giường màu hồng, tường màu hồng, đèn cũng màu hống đấy. . .Thế có làm sao hả?"

      " Đàm là người Trung Quốc chắc hẳn cũng biết, trong số lĩnh vực, những vật màu hồng dường như đều mang theo sắc thái mờ ám, ví dụ như chiếc đèn màu hồng trong phòng , tôi cảm thấy mình có cảm giác rất đặc biệt khi vừa bước chân vào đây. . . . ."

      Đàm Tâm nghi hoặc hỏi "Cảm giác gì?"

      Đôi chân thon dài của Quý Kình Phàm đến trước mặt Đàm Tâm, nhìn từ cao xuống, "Rất muốn bế lên giường..... biết mà."

      Đàm Tâm tức giận đứng phắt dậy vung tay đánh vào ngực Quý Kình Phàm, "Quý Kình Phàm, đúng là đồ háo sắc! !"

      Quý Kình Phàm bắt lấy bàn tay Đàm Tâm nhếch môi cười , "Nếu như tôi là đồ háo sắc như em tôi làm cái chuyện kết hôn với em tháng rồi mà vẫn chưa hề chạm đến em!"

      Đàm Tâm giận dữ trừng mắt, " đừng quên, chúng ta ký hợp đồng kết hôn, đúng theo như cầu sau năm chúng ta ly hôn đấy!"

      Quý Kình Phàm nheo nheo mắt nhìn Đàm tâm lâu, "Tôi phát ra rằng hình như tính khí của em chỉ có thể kiềm chế được mỗi khi đứng trước mặt Robert."

      "Tôi sớm với , tôi phải là người có thể dễ dàng chung đụng." có bao nhiêu khuyết điểm hiểu ràng hơn bất kỳ ai. môi Quý Kình Phàm thoáng nét cười, "Thế nhưng tôi lại thích tính cách đó của em."

      Đàm Tâm nhíu mày, " tại có ai ở đây, màn trình diễn của chúng ta có thể kết thúc được rồi! !"

      "Em có muốn thừa nhận tài năng diễn xuất của tôi cũng được. Nhưng mà Đàm Tâm à, kỹ năng diễn xuất của em phải được nâng cao."

      "Tôi có chỗ nào diễn tốt chứ?"

      Quý Kình Phàm nhíu mày, "Chẳng lẽ em biết lúc mình nhìn lén Robert có bao nhiêu lộ liễu à?"

      "Tôi……Tôi…..Tôi nhìn ấy có liên quan gì đến !"

      Quý Kình Phàm giữ chặt lấy bả vai của Đàm Tâm, vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ như cũ, "Em đừng quên mong muốn lúc đầu khi ký hợp đồng kết hôn với tôi. . . ."

      Mong muốn lúc đầu. . . . .

      Đúng vậy mong muốn ban đầu của khi kết hôn với Quý Kính Phàm chỉ là muốn chứng tỏ với Robert rằng quên được , đồng thời cũng muốn khiến cho cha mẹ già ở nhà phải lo lắng cho . . . . . .

      vẫn nhớ lúc mình ở Riyadh với Roebrt. Robert với , nếu như muốn lấy , vậy đồng ý lấy . . . .

      Lúc ấy rất muốn gật đầu, nghĩ rằng cho dù chỉ vì cảm thấy mặc nợ trong mấy năm qua lòng chờ đợi mà gánh vác trách nhiệm chịu cưới vẫn muốn gả cho . . . . . .

      Vậy mà, lúc chuẩn bị đưa đến gặp ba mẹ thưa chuyện kết hôn, lại do dự.

      Lúc đó mới biết, ra, làm được . . . .

      Robert rất sâu đậm, nhưng kết quả mà mong đợi phải là như thế. . . . . .

      Mặc dù ba mươi mốt tuổi rồi, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm thấy mình là ế, vẫn có mơ ước cuộc sống hạnh phúc giữa công chúa và hoàng tử như hồi còn bé khi đọc những câu chuyện cổ tích, cái cần chính là tình của cả hai, chứ phải cuộc hôn nhân như gông xiềng trói buộc nhau, rất hiểu điều, dù cho cả hai có miễn cưỡng ở bên nhau cuộc sống của bọn họ chắc chắn có hạnh phúc. . . . . .

      Cho nên, cuối cùng lựa chọn buông tay. . . .

      Đúng vậy, thời gian gần chín năm rồi, tra tấn Robert phải mang cái gông quá nặng nề này, nên giải thoát cho Robert tự do. . . .

      Sau khi chia tay với Robert ở Male, liền mình đến du lịch cho khuây khỏa.

      đến vốn chỉ muốn đâu đó chút mà thôi, bởi vì đó là nơi mà và Robert từng quen nhau, nhưng nghĩ đến lại có thể gặp được Quý Kình Phàm. . . . . .

      Lúc ấy Quý Kình Phàm chạy ra từ khách sạn cao cấp, chạy theo phía sau ta là xinh đẹp, cách ăn mặc lẫn trang điểm có vẻ như cũng là con nhà giàu có.

      Khi đó cũng tình cờ ngang qua khách sạn, ngờ lại đụng phải Quý Kình Phàm, kết quả bị Quý Kình Phàm ôm chằm lấy eo còn hôn lên mặt cái, dùng giọng tuyên thệ với người con xinh đẹp đuổi phía sau ta, "Tôi rồi, tôi dối, ấy chính là vợ sắp cưới thê của tôi, ấy ở đây đợi tôi." (cái này gọi là phải duyên phải nợ gặp đc nhau "=D")

      vốn còn chẳng hiểu mô tê đầu đuôi gì bị Quý Kình Phàm kéo lên chiếc Lamborghini. . . . . .

      Sau đó ta vừa lái xe vừa giải thích cho , ba mẹ ta buộc ta kết hôn, cũng giới thiệu luôn với con của người bác nào đấy, ta chẳng có tí hứng thú nào với người phụ nữ này, người phụ nữ này lại suốt ngày bám dính lấy ta, ta vô cùng buồn bực, cho nên lúc gặp được mới mượn làm bia đỡ đạn. . . . .

      Ngày đó tâm trạng của rất u ám có ý định nghe ta cái gì cả, cũng có tâm trạng để mà tức giận với cái tên liều lĩnh này, chỉ là khi ngồi yên trong xe của ta lại nghĩ đến về sau thể gặp lại Robert được nữa. . . . . .

      Cho đến khi ta , "À, này. . . .Tôi và đều là người Trung Quốc, chúng ta có thể gặp nhau ở đây xem như là có duyên phận. . . . .Tôi biết đến đây là để làm việc hay du lịch, nhưng vừa rồi giúp tôi chuyện rất lớn tôi rất cám ơn , xin hỏi tôi có thể mời ăn bữa cơm được chứ?"

      " cần."

      Lúc ấy trả lời như thế.

      Đối mặt với lạnh lùng của , thế nhưng lại cười theo kiểu của quý ông, "Rất xin lỗi tôi nhất định phải mời bữa cơm này, bởi vì tôi vẫn còn có việc phải nhờ . . . . cũng là mới nãy theo tôi ấy, ta là con của bạn ba tôi, chắc chắn lúc này ta chạy đến khách sạn mà khóc lóc kể lể về chuyện tôi có bạn với người nhà tôi và cả gia đình ta dùng cơm ở đấy. . . . . Cho nên, nếu như làm việc ở đây, tôi tình nguyện dùng số tiền gấp ba lần chỗ đó để thuê làm bạn của tôi. Nếu như đến nơi này là để du lịch vậy tôi sẵn lòng làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho , dẫn khắp cả nước này. Và đương nhiên, tất cả các khoản chi phí tôi có thể chi trả thay , chỉ cần đóng giả làm bạn của tôi mà thôi."

      Cũng biết thế nào, lập tức liền thốt lên, "Thưa , tôi xin lỗi, tôi đến đây phải để làm việc cũng phải tới nơi này để du lịch, nhưng mà tôi đồng ý đóng giả bạn của , những thế tôi còn muốn tiến thêm bước nữa, tôi muốn ký hợp đồng kết hôn giả với !"

      . . . . . .

      Cuối cùng Đàm Tâm cam kết với Quý Kình Phàm, " yên tâm , sau này tôi cố gắng kiềm chế bản thân mình."

      "‘Bà xã’ à, tôi nghĩ trước kia chắc chưa ai với em nhỉ, cả đời này của em cho dù em có tốn 10 năm hay 8 năm để đuổi theo người chăng nữa cuối cùng khi quay đầu lại người đó vẫn chỉ là người khách qua đường trong sinh mệnh của em mà thôi, người em hiểu em, người ấy ra cũng tìm kiếm em trong cuộc đời này."

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 258 : này đáng bị đánh vào mông (1)

      Đêm khuya, dưới ánh đèn mờ mịt ba người đàn ông đẹp trai nhàn nhã ngồi ghế ngoài vườn hoa.

      Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ cổ tay, có vẻ rất kiên nhẫn.

      Robert và Quý Kình Phàm thương lượng về việc ra cho Đàm Tâm biết.

      Robert , "Tôi muốn mau chóng việc này với Đàm Tâm. . . ."

      Quý Kình Phàm trả lời, "Bây giờ chưa phải là lúc."

      Robert nhíu mày, "Vậy đến khi nào mới là lúc đây? Chuyện này giữ mãi trong lòng tôi quá nhiều năm rồi, tôi muốn tiếp tục giấu diếm Đàm Tâm nữa. . . ."

      Quý Kình Phàm bình tĩnh , "Tính tình của Đàm Tâm ra sao cả tôi và cậu đều hiểu rất , chúng ta hoàn toàn thể đoán được phản ứng của ấy như thế nào sau khi nghe chuyện này. . . . . ."

      "Chẳng lẽ cứ kéo dài như thế hay sao"

      " che dấu nhiều năm như thế rồi, thêm thời gian nữa cũng sao cả."

      Vẻ mặt Robert đầy tức giận, "Người khởi xướng tạo nên tất cả việc này đều là , nếu như năm đó thú nhận ngay sau khi việc xảy ra có lẽ Đàm Tâm say mê sai người.”

      Giờ khắc này Quý Kình Phàm nghiến răng nghiến lợi , "Nếu như năm đó tôi có thể ở lại bên cạnh ấy, tôi tuyệt đối để ấy có cơ hội thích cậu! !"

      "Được, bây giờ tôi truy cứu trách nhiệm của nữa, tôi chỉ muốn hỏi , lòng với ấy hay thôi?"

      Quý Kình Phàm hỏi ngược lại, " lòng tôi cưới ấy làm gì?"

      Robert vẫn gật đầu tiếp, "Rất tốt. . . .Nếu như dám lòng chăm sóc bảo vệ ấy, cả đời này tôi tha thứ cho !"

      Quý Kình Phàm lạnh lùng , "Cậu cứ yên tâm, cả đời này tôi để cho ấy có cơ hội dây dưa với cậu lần nữa đâu!"

      Robert thở phào hơi nhõm, nhướng mắt nhìn tới người đàn ông nào đó cứ thỉnh thoảng cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, "Dịch Khiêm này, cậu luôn là người lý trí và tỉnh táo nhất trong nhóm chúng ta, Đàm Tâm lại còn là chị của cậu, tôi muốn xem cách nghĩ của cậu về chuyệ này như thế nào."

      Vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng Dịch KHiêm cũng nhàn nhạt ra, "Chuyện của mọi người hãy tự mình giải quyết !"

      Robert ngạc nhiên, "Đây cũng là chuyện của chị cậu phải hay sao hả?"

      Lúc này Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, vẫn lạnh lùng hờ hững như thường ngày , "Chuyện của chị ấy tôi lại càng phải lo, thế giới này chẳng được mấy ai có thể bắt nạt được chị ấy."

      Để lại những lời này, Đàm Dịch Khiêm liền lạnh lùng xoay người mất.

      Quý Kình Phàm nhìn theo bóng dáng lạnh lùng kiêu ngạo của Đàm Dịch Khiêm, cười , " qua nhiều năm rồi mà tính tình Dịch Khiêm cũng thay đổi chút nào, chuyện với người khác chẳng được mấy câu."

      Robert buồn bực, "Sao cậu ta cứ liên tục nhìn đồng hồ thế?"

      Quý Kình Phàm cười , "Cậu quên bây giờ hơn mười giờ đêm rồi à, tôi nghe mẹ vợ Tử Du bây giò hạ lệnh giới nghiêm với cậu ta, nếu như cậu ta dám về phòng sau 12 giờ cứ chuẩn bị tinh thần ôm gối ra phòng khách ngủ."

      Robert lại bỗng im lặng nữa.

      "Ồ, xin lỗi, lại rắc muối lên vết thương của cậu rồi. . . . . ."

      Robert ngước mắt liếc Quý Kình Phàm , "Từ trước đến giờ giữa tôi và Tử Du chẳng có gì cả, ấy cùng Dịch khiêm sống bên nhau hạnh phúc là kết quả vui nhất mà tôi muốn được thấy."

      "Được rồi, chuyện của cậu cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, cũng khuya rồi tôi phải về phòng với Đàm Tâm đây. . . ." Dứt lời, Quý Kình Phàm đứng dậy, đơn độc đút tay vào túi bước .

      Robert nhìn theo bóng lưng của Quý Kình Phàm hỏi, " quyết định tạm thời chuyện năm đó với Đàm Tâm?"

      Quý Kình Phàm dừng bước, "Trước đây tôi rồi, tôi hi vọng chuyện này hãy để chính miệng tôi với ấy."

      "Được, tôi tin lần."

      "Ừ."

      ---------

      Đàm Dịch Khiêm trở về phòng, Hạ Tử Du tắm xong mặc đồ ngủ ngồi dựa vào đầu giường.

      Đàm Dịch Khiêm tới, "Bà xã. . . . . ."

      Hạ Tử Du theo phản xạ ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường rồi , " 11 giờ rưỡi rồi. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ở mép giường, gương mặt điển trai nở nụ cười, " phải là vẫn chưa đến 12 giờ sao!"

      Hạ Tử Du bĩu môi , "Nhưng em chờ rất lâu lắm rồi."

      Đàm Dịch Khiêm dỗ dành , " ra ngoài lát rồi mới quay lại mà."

      " muộn thế này còn ra ngoài làm gì?"

      "Robert tìm vài chuyện."

      Hạ Tử Du nghi ngờ, " ấy tìm có chuyện gì à?"

      Đàm Dịch Khiêm ngắn gọn, "Mấy chuyện vặt vãnh thôi."

      " lừa em, Robert còn lâu mời tìm để mấy chuyện vớ vẩn!"

      Nhưng Đàm Dịch Khiêm trả lời mà lại nhích người sát đến gần Hạ Tử Du, "Bà xã, con ngủ hết rồi sao?"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Ừm, Ngôn Ngôn ngủ từ sớm rồi, hai đứa kia khóc ồn ào trận nhưng cũng em vừa mới dỗ ngủ hết rồi!"

      Đàm Dịch Khiêm ngửi mùi hương thơm ngát vành tai tóc mai , " vậy là tại chúng ta còn bị ai quấy rầy nữa đúng ?"

      Hạ Tử Du cảnh giác hỏi, " định làm gì?"

      Đàm Dịch Khiêm dán vào tai Hạ Tử Du , "Em biết mà. . . . . ."

      Hạ Tử Du bộc lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

      Trời. . . . Trời ạ. . . . . bị bệnh hưng phấn quá độ sao?

      Chiều nay hai lần rồi, hại mệt đến mức ngủ mạch đến hơn 8 giờ tối mới dậy nổi, cũng may là mẹ chồng cả, còn vui vẻ nấu canh cho uống….

      Thế mà bây giờ còn bày ra cái vẻ sói đói này ư?

      Hạ Tử Du dám tin, ánh mắt bắt đầu chuyển từ nửa người của Đàm Dịch Khiêm từ từ lần xuống tới nửa thân dưới của .

      cẩn thận quan sát thấy cũng có gì khác thường lắm. . . . .

      Nhưng Đàm Dịch Khiêm đứng lên còn bắt đầu cởi quần áo. . . . .

      Áo khoác, áo sơ mi, cà vạt. . . . .Những món đó đều bị lần lượt tùy tiện ném sang bên.

      Hạ Tử Du nuốt nuốt nước miếng nghe cái ực, cả người dịch về phía đầu giường lắp bắp , "Ông. . . .Ông xã, đêm nay đừng làm nữa có được ? biết đấy, em là rất mệt. . . . Sáng ngày mai em còn phải đưa Ngôn Ngôn đến trường học nữa đó, cứ thế ngày mai sao em dậy nổi đâu, Ngôn Ngôn là em giữ lời mất. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm rất ân cần , "Sáng mai giúp em đưa Ngôn Ngôn học!"

      Hạ Tử Du sửng sốt, "Hả. . . . . ."

      Nhất thời chẳng còn lý do nào để sử dụng được nữa.

      "Tới đây!"

      "Đừng mà."

      Lần nào cũng bị đàn áp, lần này quyết để được như ý muốn. . .

      Nhìn thấy phòng bị trong mắt Hạ Tử Du càng lúc càng rệt, Đàm Dịch Khiêm nhếch môi quyết định trêu , "Chỉ bấy nhiêu thôi mà cũng làm hài lòng , vậy cưới em về để làm gì?"

      Hạ Tử Du tức giận ngước mắt lên muốn cùng lý để bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng khi nhìn đến lồng ngực chắc chắn kia giọng nó lập tức liền yếu hẳn , ". . . . . . . cho rằng vợ cưới về là chỉ để làm những việc này thôi ư?"

      đứng ở cạnh giường bỗng Đàm Dịch Khiêm nhướng người lại gần Hạ tử Du, "Dĩ nhiên phải chỉ để làm việc đó, nhưng đây cũng là việc rất quan trọng, đó cũng là cách để bảo vệ cho tình cảm vợ chồng luôn mới mẻ mà."

      "Này, đừng có áp sát gần em như thế chứ. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm tinh quái nở nụ cười vô cùng ám muội, từ từ tiến lại chỗ đầu giường nơi co ro vào góc, khiến cho cái chuông cảnh giác của Hạ Tử Du réo vang mãnh liệt, " định làm gì thế?" kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp nhìn .

      Ánh mắt của Hạ Tử Du ra sớm an phận mà chuyển đến lồng ngực rắn chắc của Đàm Dịch Khiêm, nhưng lại vẫn kiên trì ép mình chuyển ánh mắt .

      thừa nhận, đối mặt với Đàm Dịch Khiêm, có nhiều lúc thể bình tĩnh được. . . .Nhưng mà mệt muốn chết, cho dù có tâm muốn chiều nhưng kiệt sức rồi. . . . . .

      Để kiềm chế bản thân khỏi bị hấp dẫn, Hạ Tử Du cúi đầu xuống nhìn Đàm Dịch Khiêm nữa. Nhưng khi bờ ngực chắc khỏe của Đàm Dịch Khiêm dần dần ghé sát vào rồi đến khi ngừng ở trước mặt , khi khoảng cách càng lúc càng hẹp lại vẻn vẹn chỉ còn cách mặt chút xíu nữa rốt cuộc nhịn được mà gào lên, "Đàm Dịch Khiêm, tại sao lại có thể như thế được chứ? Cả ngày chỉ muốn làm cái chuyện đó thôi hả, chẳng lẽ còn chuyện đứng đắn nào để làm sao? Tình hình kinh doanh của công ty gần đây tụt giảm thảm hại đúng , nhất định là do dạo này làm việc đàng hoàng chứ gì. . . . . ."

      Hạ Tử Du hoảng hốt lấy bừa cái cớ để .

      Ai ngờ lúc này Đàm Dịch KHiêm lại trưng ra cái bản mặt vô tội , "Bà xã à, em cái gì thế? chỉ định muốn em tắm với thôi mà, em lại nghĩ đến chuyện gì khác vậy chứ, em là hư à, có muốn cái gì cứ thẳng với ông xã, ông xã nhất định hết lòng thỏa mãn em được mà. . . . . ."

      Hạ Tử Du vẫn hiểu là chuyện gì, nhưng ngay sau đó sắc mặt đỏ rực lên, "Đàm Dịch Khiêm, lại bắt nạt em! !"

      Giây phút này, Đàm Dịch KHiêm cúi người bế vợ bảo bối của mình lên khỏi giường, cười , "Vợ à, tắm với thôi. . . . "

      "Còn lâu. . . . ."

      "Cũng cần em đồng ý mà."

      ---------

      Nếu như lúc Đàm Dịch KHiêm bế Hạ Tử Du vào phòng tắm hoàn toàn có chút ý nghĩ vớ vẩn nào, nhưng khi hai người khỏa thân ngồi đối diện nhau trong bồn tắm chút tự chủ cuối cùng khi đối diện với Hạ Tử Du liền trở nên còn tác dụng. . . . . .

      Ví dụ như hiên tại, Hạ Tử Du thấy thời gian cả hai ngâm mình trong bồn tắm cũng đủ lâu rồi, vỗ vỗ lên người nào đó ở bên cạnh, "Nè, ông xã, tắm cũng lâu rồi đó. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Ừ."

      "Vậy để em lấy áo ngủ nhé."

      Bởi vì tư thế lúc Đàm Dịch Khiêm ôm vẫn rất nghiêm túc, nên Hạ Tử Du cũng nghĩ gì nhiều cứ mặc gì như thế mà đứng dậy.

      Khoảnh khoắc mà Hạ Tử Du đứng dậy đó, tất cả đường cong yểu điệu dáng người quyến rũ cùng với làn da trắng nõn nà đều bày ra trước mắt Đàm Dịch KHiêm.

      Hạ Tử Du lấy được áo ngủ vốn định mặc vào, nhưng Đàm Dịch Khiêm lại từ đằng sau vòng tay ôm chặt lấy , bất chợt bị ôm từ phía sau thuận người cúi gập xuống.

      Hạ Tử Du kinh ngạc cảm thấy bình thường, áo ngủ trong tay cũng rơi xuống đất, hai tay vì muốn đứng ổn định lại mà bám chắc vào thành bồn tắm. . . .

      "Ông xã, làm gì thế. . . . . ."

      Hạ Tử Du vừa dứt lời, người ở đằng sau thẳng lưng mà tiến vào trong . . . .

      . . . . . .

      Cuối cùng, Hạ Tử Du đương nhiên là được Đàm Dịch KHiêm bế ra từ phòng tắm về lại giường. (dã man, qá thú tính haha)

      Quay về giường, Hạ Tử Du quấn chăn nghiêng người thèm để ý đến Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm cũng nghiêng người theo , cánh tay còn đoàng hoàng đặt lên eo Hạ Tử Du, thầm gọi, "Bà xã. . . ."

      "Em muốn chuyện với ."

      Đàm Dịch Khiêm nghiêm trang hỏi, "Tại sao?"

      . . . .Mới vừa rồi ở phòng tắm. . . .Hừ, em thèm nghe nữa. . . ."

      "Có phải khiến em thấy được thoải mái hay ?"

      " biết thừa hai hôm nay là ngày nguy hiểm của em, các biện pháp an toàn chẳng thèm thực cái nào cả. . . ."

      "Em vẫn ngừa thai mà, trúng thầu đâu."

      Hạ Tử Du xoay người lại tức giận , "Ai thế, nhất định phải giữ cho tuyệt đối thể có sai sót nhầm lẫn nào chứ, em muốn trở thành heo mẹ đâu, khó khăn lắm em mới dưỡng cho ốm lại đấy. . . ."

      Đàm Dịch Khiêm bày ra vẻ mặt đầy uất ức, "Bà xã à, em cũng biết trong tình huống đó làm sao còn thời gian để mà lấy những thứ kia?"

      Hạ Tử Du kiên quyết , " đơn giản là lần sau nếu chủ động sử dụng biện pháp an toàn đừng hòng đụng vào em."

      ra trước kia Đàm Dịch KHiêm cũng có nhờ bác sĩ kê cho thuốc tránh thai có tác dụng phụ, thường sau khi xong việc cũng có uống, nhưng mà vì lý do an toàn tuyệt đối muốn cầu phải làm đủ các biện pháp . . .Nhưng mà biết có phải đàn ông đều có cái bệnh chung này hay , tóm lại, Đàm Dịch Khiêm thà rằng tình nguyện thắt ống dẫn tinh chứ còn lâu mới chịu đeo bao.

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên vành tai Hạ Tử Du , "Được, nghe lời em. . . ."

      Hạ Tử Du cũng gật đầu dứt khoát, "Vậy được, bỏ cái tay vắt ngang hông em ra, tối nay chúng ta mạnh ai người ấy ngủ, đó chính là hình phạt dành cho ."

      Đàm Dịch Khiêm nhăn mày , "Bà xã, có thể phạt được hay ?"

      " thể."

      "Nếu như cho em biết bí mật tại sao Quý Kính Phàm và chị Tâm kết hôn em có hết giận hay ?"

      Hạ Tử Du lập tức xoay người lại ánh mắt lóe lên hứng thú, "Có ?"

      "Dĩ nhiên."

      "Vậy mau . . . ."

      "Em phải hôn cái trước ."

      "Đàm Dịch Khiêm, đừng có được voi đòi tiên nhá."

      "Vậy để hôn em."

      Đặt lên má Hạ Tử Du nụ hôn rồi Đàm Dịch Khiêm mới hài lòng kể đầu đuôi câu chuyện cho Hạ Tử Du nghe.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :