1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 253 (2)

      Hạ Tử Du vẫn đắm chìm trong suy nghĩ mà lại quên mất tình cảnh tại của mình.

      Vào lúc vừa hoàn hồn trở lại còn kiên nhẫn được nữa mà xông thẳng tiến vào.

      "Ưm. . . . . ."

      thèm để ý đến hậu quả về sau, lúc này cứ mặc cho dục vọng nhấn chìm, dừng lại trong cơ thể , hôn lên vành tai đồng thời cũng thầm bên tai , "Bà xã, cẩn thận để em bị thương đâu. . . . . ."

      Nhìn những giọt mồ hôi lớn tuôn ra trán , biết kiềm chế quá sức lắm rồi.

      Thấy vẻ mặt ngẩn ra của lo lắng hỏi, "Sao thế? Có phải thấy khó chịu ở chỗn nào rồi ?"

      " phải. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn nghĩ tới, giây phút này Hạ Tử Du vòng chân lên hông lại còn kẹp chặt lấy .

      vui sướng, "Em. . . . . ."

      "Em cũng rất muốn . . . . . ."

      Dường như ngay trong khoảnh khắc Hạ Tử Du vừa dứt lời Đàm Dịch Khiêm ra sức chuyển động trong cơ thể .

      -

      Sau khi kết thúc, Hạ Tử Du tựa lên cánh tay chắc khỏe của Đàm Dịch Khiêm.

      Hạ Tử Du kéo qua chăn đắp lên người, hô hấp hỗn loạn vẫn chưa bình tĩnh lại được.

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên những sợi tóc thấm ướt mồ hôi của , vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

      "Ông xã nè, có chuyện mà xưa nay em vẫn luôn rất muốn hỏi . . . . . Trước kia thực là em dám hỏi , nhưng bây giờ chúng ta là vợ chồng rồi, là bạn đời của nhau thế giới này, em nhận thấy rằng giữa chúng ta nên thẳng thắn với nhau, cho nên, em muốn hỏi . . . . . ."

      Lông mày của Đàm Dịch Khiêm nhíu xoắn lại, "Hử?" Giữa họ còn có bí mật gì chưa hay sao?

      Hạ Tử Du lấy đầu ngón tay ấn ấn lên ngực Đàm Dịch Khiêm, lí nhí hỏi, " có còn nhớ cái khách sạn ‘Tứ Quý’ mà ngày trước chúng ta gặp nhau hay . . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên trán Hạ Tử Du, "Sao có thể quên được."

      Hạ Tử Du ngượng ngùng ra, " lúc đó đúng là xấu xa. . . . ."

      Chỉ cần cái liếc mắt Đàm Dịch Khiêm cũng biết được Hạ Tử Du quanh co lòng vòng biết nên làm sao để vào vấn đề chính, dứt khoát hỏi thẳng , "Bà xã, em muốn hỏi gì?"

      Hạ Tử Du nhìn gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm mà hai gò má đỏ lựng, lắp bắp , "Thôi được, em là muốn hỏi , cái đó. . . .Lúc em biết có vẻ như là người từng trải qua hàng trăm trận rồi vậy, nhưng trước kia em có nghe Robert kể lại hình như cũng có hay gần gũi với phụ nữ nào cả, vậy . . . ." Ánh mắt Hạ Tử Du trượt từ vòng eo mạnh khỏe của xuống tới chỗ nửa người dưới.

      "Em hỏi cái này để làm gì."

      Hạ Tử Du nhìn lên , "Em muốn biết mà! !" Đây thực là điều mà từ trước tới nay vẫn luôn thắc mắc. . . . . .

      Đàm Dịch Khiêm im lặng .

      "Ông xã, , mà, người ta rất muốn biết mà. . . ." Hạ Tử Du lắc lắc người , "Mau cho em biết !"

      Đàm Dịch Khiêm nhắm mắt lại, "Chồng em mệt rồi, lúc khác sau."

      "Em chịu đâu. . . ." Sau đó Hạ Tử Du nhíu mày hỏi, "Bây giờ có chịu ?"

      Đàm Dịch Khiêm vẫn mảy may nhúc nhích.

      "Này! Đàm Dịch Khiêm!" Hạ Tử Du nhướng cao hàng mi dài nhìn , sau đó đùng đùng hỏi, " chịu có phải là vì sợ em trách trước kia có quan hệ với phụ nữ khác đúng . . . . .Em thề với , em giận đâu mà. . . . .Còn nữa, trước kia Robert thường xuyên ăn chơi rượu chè, ấy nhất định lôi cả theo làm loạn, cho dù trước kia có chạm đến người khác, nhưng suy cho cùng người phụ nữ kia đối với cũng chẳng là cái gì cả, em đâu có gì mà phải để bụng, em chỉ là tò mò muốn biết thôi mà."

      Đàm Dịch Khiêm mở mắt ra, nhỏm dậy chống tay nghiêng người quay sang nhìn , " là em giận chứ?"

      Hạ Tử Du gật đầu mạnh.

      Đàm Dịch Khiêm nhếch môi lên cười , "Có chuyên gia từng , người phụ nữ lúc muốn lừa gạt người đàn ông những chuyện có liên quan đến quá khứ chắc chắn là phải kiên trì đến cuối cùng thể với phụ nữ được."

      Hạ Tử Du bò lên người của Đàm Dịch Khiêm, nghiêm túc bắt bẻ lại, "Nhưng cũng có chuyên gia từng , nếu giữa nam và nữ thành thẳng thắn với nhau tình cảm rất dễ xảy ra vẫn đề."

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên môi Hạ Tử Du, "Em muốn biết à?"

      "Ừm."

      Đàm Dịch Khiêm chỉ cười .

      Phát ra vẻ mặt gian trá của , Hạ Tử Du biết mình cần phải dùng biện pháp ‘ép hỏi’ hữu hiệu hơn mới có thể bắt ra thực.

      Kết quả là, Hạ Tử Du cúi đầu xuống thè chiếc lưỡi dài xinh xắn vô cùng mê hoặc ra bắt đầu liếm láp từ cổ rồi dần xuống trước ngực gặm cắn. . . . . .

      Đàm Dịch Khiêm quả nhiên chịu đựng được quyến rũ đó ngay lập tức trở nên cương cứng dưới trêu chọc của .

      "Em là cái đồ tinh. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm lật người cái đè lên lần nữa.

      Ai ngờ Hạ Tử Du đoán trước được phản ứng của , sớm cầm chặt lấy “cái đó”. . . . . .

      nhìn chớp chớp mắt , "Bây giờ bị em nắm ở trong tay rồi, em muốn phải thẳng thắn đối mặt mà trả lời vấn đề khi nãy của em. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm cố chống chọi lại với cơ thể căng lên, nghiến răng gọi tên , "Hạ Tử Du!"

      Hạ Tử Du kiên trì , " ."

      "Buông ra!"

      "Em buông!"

      Đàm Dịch Khiêm nhíu lại lông mày vì chưa được thỏa mãn dục vọng.

      Hạ Tử Du cảm giác được thứ trong tay dần dần cương lớn hơn, biết vật ‘cầm thú’ của khi thức dậy tuyệt đối khống chế được vì thế thừa thắng xông lên hỏi, " mau . . . . . ."

      "Bà xã, em hối hận khi uy hiếp như thế đấy."

      Hạ Tử Du còn chưa kịp phản ứng, Đàm Dịch Khiêm đưa tay men theo bụng của lần mò xuống phía dưới.

      "Ái!" Hạ Tử Du hết hồn thốt lên ngay lập tức liền buông bàn tay nắm cái kia của ra, dùng sức đẩy mạnh ra ngón tay như muốn sắp tiến vào đến nơi của .

      Cũng cùng lúc đó, ngón tay Đàm Dịch Khiêm tiến thẳng vào. . . . . .

      Tiếp theo Hạ Tử Du thể gì được nữa rồi, bởi vì toàn bộ quyền chủ động giờ đây thuộc về bên Dịch Khiêm. . . . . .

      . . . . . .

      Cuối cùng của cuối cùng chính là Hạ Tử Du bị ăn sạch bách, mà bộ mặt tại của Đàm Dịch Khiêm lúc này chính là gian kế được thực như ý.

      Hạ Tử Du tức giận quay mặt đưa lưng về phía .

      Đàm Dịch Khiêm từ đằng sau vòng tay lên ôm lấy dỗ dành gọi, "Bà xã. . . . . ."

      Hạ Tử Du rảnh mà để ý.

      "Giận sao?"

      Hạ Tử Du tức giận , "Em chuyện với nữa, chỉ bắt nạt em thôi."

      Đàm Dịch Khiêm vô tội hỏi, " bắt nạt em bao giờ?"

      Hạ Tử Du tức đến mức quay phắt lại nhìn , " còn dám bắt nạt em. . . . . chỉ cho phép quan binh phóng hỏa mà cho dân chúng thắp đèn!"

      " nghe thử xem?"

      " đừng có giả ngu với em, thừa biết mà."

      làm sao quên được trước kia ‘ép’ ra lời lòng như thế nào chứ? Chỉ tiếc rằng sức lực của thể bằng , có cách nào mà dùng được chiêu này với , kết quả là tiền mất tật mang.

      Đàm Dịch Khiêm điểm lên chóp mũi , "Được rồi, tất cả đều theo em, em hỏi đáp, được chưa nào?"

      Nghe được thỏa hiệp của Đàm Dịch Khiêm lúc này Hạ Tử Du mới cảm thấy hài lòng, đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm cười hì hì , "Vậy mau cho em biết !"

      Đàm Dịch Khiêm dám tin lắm hỏi lại, "Em giận chứ?"

      Hạ Tử Du mở tròn hai mắt ra vẻ rất bảo đảm.

      Đàm Dịch Khiêm suy nghĩ chút, sau đó ghé vào tai Hạ Tử Du thỏ thẻ thầm.

      Cũng có ai ngờ được, sắc mặt chính khí của Hạ Tử Du sau khi nghe xong lời Đàm Dịch Khiêm đột ngột biến đổi, từ trời trong nắng ấm chuyển thẳng thành mây mù vần vũ.

      Hạ Tử Du lập tức quấn chăn lên người ngồi bật dậy, dùng sức đẩy bạn Đàm nào đó ra, bực tức , "Đàm Dịch Khiêm, ngờ lại thực chạm vào người phụ nữ khác, hừ! !"

      Đàm Dịch Khiêm vốn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đột biến Hạ Tử Du nhảy luôn xuống giường, nhặt lên áo ngủ bị vứt lộn xộn đất nhanh chóng mặc vào.

      Đàm Dịch Khiêm chống tay nhỏm dậy, "Bà xã, em đâu hả?"

      "Em sang ngủ với Ngôn Ngôn, hứ!"

      Nghe vợ muốn sang ngủ với con Đàm Dịch Khiêm liền mặc áo vào nhảy xuống chạy đuổi theo.

      Rầm ——

      Đàm Dịch Khiêm chưa kịp bước đến ngưỡng cửa tiếng đóng cửa cũng cùng lúc vang lên, may mắn là Đàm Dịch Khiêm chưa bị cánh cửa nện vào cho dập mũi.

      Đàm Dịch Khiêm bất đắc dĩ mở cửa phòng ra, ôn tồn đến trước cửa phòng của Liễu Nhiên, gõ vào cửa, "Bà xã à, em mở cửa ra . . . . . ."

      . . . . . .

      Bên trong phòng, bởi vì Hạ Tử Du đột ngột xông vào trong chăn nên làm cho Liễu Nhiên giật mình thức giấc.

      Liễu Nhiên dụi mắt hỏi, "Mẹ. . . . . ."

      Hạ Tử Du giọng dỗ dành con , "Ngôn Ngôn ngoan, tối nay mẹ ngủ với con. . . . Con ngoan ngủ ."

      "Dạ."

      Liễu Nhiên vui vẻ giơ tay ôm lấy Hạ Tử Du, tiếp tục chìm trong giấc mơ đẹp.

      Đàm Dịch Khiêm vẫn ở ngoài gõ cửa.

      Liễu Nhiên vừa nhắm mắt lại chợt nghe thấy tiếng của ba mình, bé mở to mắt chắc chắn nhìn mẹ mình, "Mẹ à, là ba gọi mẹ sao?"

      Hạ Tử Du tức giận , "Mặc kệ ba con!"

      Liễu Nhiên nhạy cảm hỏi, "Mẹ lại cãi nhau với ba ạ?"

      Hạ Tử Du cười , "Ba mẹ đâu có cãi nhau, mẹ chỉ muốn phạt ba ngủ mình tối nay thôi."

      Liễu Nhiên hiểu, "Nhưng sao phải làm vậy?"

      "Bởi vì. . . .Bởi vì ba con làm chuyện khiến cho mẹ rất tức giận."

      ra cũng phải là giận nữa, chỉ là khi biết trước kia từng có người phụ nữ khác trong lòng thấy hơi có chút khó chịu. . . . . .

      Nhưng khi nghĩ lại, ra cũng rất vô tội. . . . . .

      Theo như lời kể, năm đó Robert vẫn cứ luôn nghi ngờ là gay, cho nên vào buổi tối trước khi tốt nghiệp đại học, Robert thầm gài bãy để ngủ với . . . . .

      luôn luôn tự chủ rất tốt, nhưng tối hôm đó Robert sớm bỏ thuốc vào trong rượu của . . . . . .

      Đối mặt với người phụ nữ tự dâng mình tới tận cửa, cộng thêm tác dụng của rượu và thuốc kích thích, nên đêm đó mất lý trí. . . . . .

      Dĩ nhiên, sau khi việc đó xảy ra ngay cả mặt mũi của kia thế nào cũng chẳng còn nhớ. . . . . .

      Sau đó Robert lấy chuyện này ra mà giễu cợt cả thời gian dài. . . . . .

      Cho nên, cũng thể trách được. . . . . .

      Liễu Nhiên rất thông cảm với ba mình , "Nhưng ba ở bên ngoài có mình là rất đáng thương!"

      Hạ Tử Du mạnh miệng , "Cứ kệ ba con !"

      . . . . . .

      Đáng thương thay cho Đàm Dịch Khiêm, tối nay nhất định thế nào cũng mình gối đầu khó ngủ. . . . . .

      Tại sao mình lại có thể tin tưởng được phụ nữ mẫn cảm trong vấn đề nhạy cảm này chứ?

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 254 : Vợ là dành để dỗ ngọt (1)

      Bốn tháng sau.

      "Mẹ, chúng ta thăm bà ngoại sao ạ?"

      Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên thẳng lèo ra khỏi nhà họ Đàm, "Ừ."

      "Chúng ta đợi ba hả mẹ?"

      Hạ Tử Du sa sầm bực tức , " cần!"

      Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi, "Có phải ba lại chọc giận mẹ hay ?”

      Lửa giận trong bụng Hạ Tử Du lại bốc lên, "Ngôn Ngôn, con công bằng cho mẹ nghe xem....Hai ngày trước ba nuôi con phải đính hôn, mẹ bảo ba con đưa mẹ đến Riyadh, nhưng ba con đồng ý lại còn dám trốn tránh mẹ, càng đáng ghét hơn nữa là tối hôm qua rất khuya mới về nhà…Mẹ cũng đâu có cầu gì quá đáng đâu chứ, chẳng qua mẹ nghĩ là do trước kia ba nuôi con rất quan tâm đến hai mẹ con chúng ta, ngày đính hôn của ba nuôi con chúng ta đương nhiên phải đến dự chứ!"

      Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ, cái này là ba đúng rồi, lâu lắm rồi con cũng có được gặp ba nuôi á…"

      Có được đồng tình của con , Hạ Tử Du càng thêm tức nghẹn, "Bởi vậy, ba con bây giờ càng ngày càng biết nghe lời, mẹ muốn gặp ba con nữa!"

      Liễu Nhiên hỏi, "Mẹ, chúng ta mang theo KK và ViVi về thăm bà ngoại hả mẹ?"

      Hạ Tử Du nổi giận , " dẫn theo bọn chúng đâu hết….Ngày đều mẹ cũng đều ở nhà chăm lo cho ba đứa tụi con, còn ba con chẳng làm cái gì cả, lại còn hạn chế tự do của mẹ, chọc giận mẹ. . . .Bây giờ mẹ để hai em con ở nhà, để xem mình ba con xử lý thế nào! !"

      ra chịu để hai đứa ở nhà như thế là bởi trước với mẹ chồng rồi, mẹ chồng chăm sóc hai đứa bé, nhưng cũng căn dặn mẹ chồng nếu mấy đứa mà cứ la khóc hay có tiểu tiện gì cứ gọi Đàm Dịch Khiêm về xử lý, để cho biết buồn bực phiền não mỗi ngày khi ở nhà của .

      Liễu Nhiên ngây thơ , "Nhưng mà ba đâu có biết chăm sóc cho em trai đâu?"

      Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên chiu vào trong xe riêng đỗ trước cổng, tức giận , " thể làm được vậy đúng rồi, như thế ba con mới biết nỗi khổ của mẹ."

      Liễu Nhiên ồh lên tiếng rồi gì nữa.

      Sau đó Hạ Tử Du liền dặn chú tài xế, "Chú Chung, đến biệt thự mẹ cháu ạ."

      "Vâng, chủ."

      Tài xế mới vừa nổ máy, ai ngờ hai vệ sĩ cao lớn chặn trước đầu xe.

      Tài xế nhìn hai người to cao trước mặt, tránh được khó xử, "Ài, chủ, bọn họ. . . . . ."

      Hạ Tử Du hạ cửa kính xe xuống, nhíu mày với mấy người vệ sĩ, "Tránh ra!"

      trong hai vệ sĩ đến cạnh cửa xe , cung kính , "Thưa bà tổng giám đốc, xin đừng làm khó bọn cấp dưới chúng tôi mà. . . . . ."

      "Mấy là cấp dưới của Cảnh Nghiêu đúng ? Mấy dám cản đường tôi như thế, mấy sợ tôi bảo Cảnh Nghiêu sa thải mấy sao?" Hạ Tử Du hù dọa bọn họ.

      "Ây da, mọi người đều biết chủ là người tốt bụng như thế nào mà, chủ làm sao có thể hiểu lý lẽ mà bảo ông chủ sa thải bọn chúng tôi a. . . ." Bất kỳ ai cũng biết Hạ Tử Du tuy là mợ chủ trong nhà họ Đàm nhưng là người rất hiểu biết lý lẽ, từ xuống dưới nhà họ Đàm ai mà vừa xinh đẹp rộng rãi mà tính tình còn rất là tốt bụng.

      "Các người cứ thử xem sao, tôi gọi điện ngay bây giờ đấy."

      Hạ Tử Du chỉ vừa mới giả vờ lấy ra điện thoại bấm đại vào dãy số nào đó thôi, vậy mà hai vệ sĩ lập tức để lộ ra vẻ hoảng sợ.

      Hạ Tử Du đưa di động lên tai nghe, gắt giọng quát lên, "Còn mau tránh ra!"

      Hai người vệ sĩ lo sợ bị mất việc, lúc này chỉ đành đứng sang bên, dĩ nhiên bọn họ dám lám trái lệnh của cấp , buộc lòng phải lái xe theo phía sau xe của Hạ Tử Du để bảo vệ cho .

      ---

      "Bà chủ, bà chủ, chủ về rồi. . . . . ."

      Dì Lưu vừa nhìn thấy Hạ Tử Du liền xúc động chạy ngay vào trong nhà gọi bà Hạ.

      Bà Hạ tầng hai, nghe thấy tiếng gọi của dì Lưu cũng ba chân bốn cẳng nhanh xuống nhà.

      "Mẹ. . . . . ."

      "Bà ngoại. . . . . ."

      Bà Hạ ngồi xuống bế lên Liễu Nhiên chạy vào trong lòng mình.

      Bà Hạ cưng chiều ôm hôn Liễu Nhiên mấy tuần gặp nhưng dường như có vẻ cao lớn hơn nhiều, "Cháu ngoan, có nhớ bà ngoại ?"

      "Ngôn Ngôn nhớ bà ngoại lắm, nhưng tại mấy chủ nhật lần trước thầy giáo đều bảo phải chăm chỉ học tập, cho nên đến thăm bà ngoại được ạ."

      Bà Hạ vui mừng , "Ừ, Ngôn Ngôn của chúng ta là giỏi nha, nghe lần thi nào cũng xếp hạng nhất đứng đầu toàn trường đó hả…."

      Liễu Nhiên vui vẻ gật đầu.

      Hạ Tử Du cười , "Mẹ, ba mẹ chồng con ngày nào cũng khen con bé thông minh, bây giờ mẹ mà khen con bé nữa, con thấy con bé sắp bị mấy ông bà làm hư mất rồi!"

      Bà Hạ ôm Liễu Nhiên ngồi xuống ghế sofa, "Mẹ nghe bà thông gia Dịch Khiêm hồi còn bé cũng rất thông minh, Ngôn Ngôn nó thông minh như thế nhất định là giống ba rồi."

      Hạ Tử Du vừa nghe xong mấy lời này liền xụ mặt vui, ngồi xuống cạnh bà Hạ phản bác, "Mẹ, hồi còn bé con cũng rất là thông minh mà, con nhớ lúc con học cũng thường xuyên đứng nhất trường đấy."

      "Vậy sao? Có lẽ mẹ già nên quên rồi. . ."

      "Ơ. . ." Tại sao chuyện tốt gì cũng chiếm hết chứ?

      Lúc này dì Lưu cũng chen vào góp lời, " chủ à, sao lại về đây có mình vậy, tổng giám đốc Đàm cùng về với sao?" Dì Lưu nhìn ngó ở cửa ra vào lúc lâu, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm đâu cả.

      Vừa nghe đến cái tên Đàm Dịch Khiêm này, mặt mày Hạ Tử Du liền xụ xuống, "Ai cần ấy đưa về chứ, đâu phải là con biết đường về nhà đâu!"

      . . . . . .

      Nửa tiếng sau.

      "Dì Lưu, dì Lưu à. . . . . ."

      "Tổng giám đốc Đàm?" Dì Lưu nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm vô cùng lo lắng bước nhanh vào biệt thự.

      "Tử Du đến chưa?" Nghe Cảnh Nghiêu báo cáo Tử Du mình về biệt thự, Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức bỏ lại cuộc hợp dang dở chạy bay về nhà mẹ vợ.

      Tất nhiên dì Lưu cũng chỉ cần liếc mắt cái cũng nhận ra được là hai vợ chồng son giận dỗi rồi, nhưng ràng cái chuyện giận dỗi nho của vợ chồng son này chẳng tổn hại tí tẹo nào đến tình cảm vợ chồng cả, ngay sau đó liền dùng mắt ra hiệu cho Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm nhận được ám hiệu của dì Lưu ra liền xoay người về phía vườn hoa.

      Trong tầm mắt, Hạ Tử Du đội cái mũ cói biển cùng với Liễu Nhiên ngồi xới đất nhổ cỏ cho mấy cây cỏ chanh.

      Bà Hạ ngồi chiếc ghế ở bên cạnh, từ ái nhìn hai mẹ con bọn họ.

      "Ba...." Liễu Nhiên là người đầu tiên phát ra ba mình.

      Bà Hạ quay sang nhìn con rể tới, cười , "Dịch Khiêm, con sang rồi đấy à!"

      Đàm Dịch Khiêm đến trước mặt bà Hạ, lễ phép chào, "Mẹ."

      Nghe thấy giọng của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cũng thèm ngẩng đầu lên, vẫn vùi đầu dùng cây xẻng trong tay càng dốc sức xới banh đám cỏ dại ở xung quang bụi cỏ chanh, ra sức mạnh giống hệt như đám cỏ mà tiêu diệt chính là Đàm Dịch Khiêm.

      Bà Hạ là người rất hiểu chuyện, liền vẫy vẫy tay gọi Liễu Nhiên, "Cháu ngoan, sáng nay bà có mua xoài mà con thích ăn nhất đấy, bây giờ bà dẫn con ăn nha, được ?"

      "Dạ." Liễu Nhiên nhìn ba mình nháy nháy mắt, sau đó cũng chạy theo bà ngoại vào nhà.

      Đàm Dịch Khiêm gửi cho mẹ vợ và con mình ánh mắt cảm kích.

      Chờ cho hai bà cháu đều rồi, Đàm Dịch Khiêm cẩn thận từng bước tới sau lưng Hạ Tử Du rồi ôm lấy từ phía sau, "Bà xã...."

      Hạ Tử Du bỏ cái xẻng xuống tức giận , "Đừng có động vào em!" Vừa vừa tránh hỏi vòng tay của Đàm Dịch Khiêm, xoay người bỏ nước.

      Đàm Dịch Khiêm cũng quay người chạy đuổi theo vợ , kéo lại ôm vào trong ngực, vùi đầu vào gáy dịu dàng ra, "Vợ à, tại sao với tiếng nào chạy về nhà mình rồi hả?"

      Hơi thở của phả lên vành tai khiến cảm thấy hơi ngưa ngứa, đẩy ra lên án , "Tại sao em phải báo cáo cho biết? là cái đồ đầu heo độc tài ích kỷ lại còn ngang ngược ngạo mạn, suốt ngày chỉ biết hạn chế tự do của em.....Ngày thường giam lỏng em ở trong nhà cũng thôi , mấy ngày trước em chỉ bảo cùng em đến Ridyadh gặp Robert vì chuyện ấy đính hôn lớn như thế mà hai chúng ta lại là bạn bè thân nhất của ấy nữa, sao có thể vắng mặt được chứ? Em theo năn nỉ lại trốn tránh gặp em, tối hôm qua vì tránh mặt em mà mãi đến hơn 12 giờ mới về nhà…." Nghiêng mặt quay sang phía , Hạ Tử Du nhìn chằm chằm vào ông chồng mình, "Nếu muốn tránh mặt em, thèm quan tâm đến em nữa, sao bây giờ còn đến tìm em làm gì?"

      "Trời đất chứng giám cho , bà xã à, nào dám quan tâm đến em chứ?"

      Hạ Tử Du nghiêm nghị , "Vậy hôm qua hơn 12 giờ đêm mới về tới nhà là có ý gì?"

      Bởi vì quen với việc mỗi ngày đều đợi về cùng nhau ngủ, tối hôm qua cứ thế mà đợi cho đến khuya, lại còn rất lo lắng cho , nhưng muốn chủ động gọi điện thoại cho cho nên cuối cùng chỉ có thể ôm chăn ngồi ở đầu giường…..Đến khi về nhà , trông thấy ngủ thiếp , vốn rón ra rón rén muốn xóa bỏ dấu vết mà bò lên giường ôm , tối hôm qua suýt tí nữa đạp bay xuống dưới giường rồi.....

      Đàm Dịch Khiêm giọng dỗ dành, "Được rồi bà xã à, xin e bớt giận mà, đều là lỗi của cả được chưa...."

      Hạ Tử Du quay lưng thèm nhìn nữa, "Em có rảnh để giận dỗi với đâu! !"

      ràng môi vểnh lên thế kia mà vẫn còn cứng miệng giận, Đàm Dịch Khiêm cười , " biết bà xã là người rất rộng lượng, chắc là có tức giận vô cớ đâu ha."

      " đừng có mấy lời nịnh nọt đó với em, em thèm giận đáng cho em giận! Sáng nay phải có rất nhiều cuộc họp sao? mau quay về công ty , đừng làm phiền em nữa….À, phải rồi, sắp tới đây cũng đừng đến làm phiền em, em quyết định dọn đến ở chung với mẹ luôn rồi! !"

      Đàm Dịch Khiêm vừa mới nghe thấy Hạ Tử Du như thế sắc mặt liền thay đổi, lập tức tới trước mặt Hạ Tử Du, gương mặt điển trai khôi phục lại với vẻ lạnh lùng ngang ngược vốn có, " đồng ý!"

      Hạ Tử Du chịu yếu thế , " có quyền quản lý em."

      Đàm Dịch Khiêm nheo lại mắt nhìn chằm chằm vợ , "Sao em nỡ nhẫn tâm mà bỏ lại hai con ở nhà chứ?"

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 254 (2)

      Hạ Tử Du hoàn toàn băn khoăn , "Em biết chắc là mẹ lo tốt cho bọn chúng."

      Giọng Đàm Dịch Khiêm chợt lạnh lại, "Vậy em nỡ nhẫn tâm bỏ ở nhà mình sao?"

      Hạ Tử Du căm giận bất bình , "Em còn nhớ rất ông chủ lớn như mấy ngày qua bận đến mức đâu có thời gian mà quan tâm đến em...."

      Đàm Dịch Khiêm nghiêm trang biện bạch, "Bà xã ơi, oan cho quá, tối nào cũng đều cố gắng gia tăng tình cảm vợ chồng của chúng ta mà. . . . . ."

      "…..…." Mặt Hạ Tử Du lập tức đỏ đến tận mang tai, " biết xấu hổ, vô lại!"

      từng gặp nhiều kẻ vô lại nhưng chưa bao giờ thấy ai mà vô lại đến mức này.....

      Lấy tối hôm qua là ví dụ điển hình nhất, ràng là giận , thế mà lại thèm dỗ dành , ôm cũng an phận còn dám cởi quần áo . . .

      Kết quả cuối cùng là còn chưa được câu nào, mệt mỏi đến mức ngủ giấc luôn đến sáng, đến khi tỉnh lại nghênh ngang làm rồi, cho nên hôm nay mới tức đến mức bỏ nhà ra ."

      Đàm Dịch Khiêm thấy năn nỉ vợ cả buổi lâu rồi mà nguôi giận, thể làm gì khác hơn đành ăn khép nép dỗ dành , "Được rồi mà bà xã, đừng giận nữa nha....Em cũng đồng ý hết được chưa."

      Hạ Tử Du tức giận , "Bây giờ mới đồng ý muộn rồi, tiệc đính hôn của Robert kết thúc từ hôm qua rồi!"

      Đàm Dịch Khiêm muốn dụ cho xong chuyện, cười cười , "Cũng chỉ là buổi tiệc đính hôn thôi mà, chờ đến lúc cậu ta kết hôn rồi đưa em luôn thể."

      "Tiệc đính hôn mà cũng , chúng ta có còn được xem là bạn thân của ấy đây? Huống chi em cũng rất lâu gặp ấy rồi...."

      Đàm Dịch Khiêm sầm mặt xuống, của lại dám đứng trước mặt muốn gặp tên đàn ông khác, "Em nhớ cậu ta?"

      "Ấy, ấy là bạn thân của cả hai chúng ta mà, trước kia lúc bắt nạt em ấy lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho em mà…." Biết mình lỡ lời, Hạ Tử Du vốn định lại những nghĩ tới nếu như mình lại nữa hình như càng càng sai.

      Đàm Dịch Khiêm giờ đây lên tiếng gì nữa.

      Hạ Tử Du len lén đưa mắt nhìn sang, phát sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm bây giờ còn đen hơn đáy nồi đến mức có thể dọa người khác chết khiếp, tiếp tục ra vẻ nổi nóng, "Hừ….. chỉ biết mang cái vẻ mặt hung dữ ra hăm he với em thôi, lần nào cũng thế…..Lúc chúng ta kết hôn là sau này cái gì cũng nghe theo em, còn em đến chân trời góc bể cũng theo em……Nhưng bây giờ sao hả? Em muốn đâu cũng phải được cho phép, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà trông con đành , muốn ra ngoài chơi chuyến mà cũng mắng em nữa....Híc, sớm biết thế em còn lâu mới lấy ….."

      Thực chỉ cần Hạ Tử Du nặn ra vài giọt nước mắt là đủ khiến cho Đàm Dịch Khiêm đau lòng dứt, ngay lập tức liền ôm Hạ Tử Du vào lòng dỗ dành , " đâu có mắng em hồi nào….."

      Hạ Tử Du lầm bầm , " vừa mới bày ra cái vẻ mặt đó đó."

      Đàm Dịch Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười , "Em nghĩ xem, đời này có người chồng nào khi nghe vợ mình muốn gặp người đàn ông khác mà có sắc mặt dễ nhìn hả?"

      "Vậy hóa ra là ghen à?" Hạ Tử Du trong nháy mắt liền nín khóc mỉm cười, có chút hả hê đắc ý nhìn .

      Đàm Dịch Khiêm chết sống quyết giữ thể diện, "Chỉ là hơi hẹp hòi thôi."

      Hạ Tử Du cười hì hì tựa vào lồng ngực rộng lớn của Đàm Dịch Khiêm, " làm gì phải hẹp hòi như thế chứ? Từ trước đến nay em và Robert chỉ là bạn bè tốt đâu phải biết, huống chi mấy hôm trước em cũng đâu có mình em Riyadh, là có cùng với em mà....."

      "Bà xã à, ra cũng định đưa em , nhưng lúc đó công ty có quá nhiều việc, rất cố gắng xử lý cho xong....Mấy hôm trước vốn cũng chuẩn bị cùng em Riyadh rồi, nhưng mà….."

      "Nhưng mà làm sao?"

      "Robert cần chúng ta sang dự nữa."

      Hạ Tử Du ngỡ ngàng chớp chớp mắt, "Hả?"

      "Là thế này, tối hôm qua sau khi kết thúc tiệc đính hôn, cậu ta bay đến Los Angeles rồi."

      "Cái gì?"

      "Sở dĩ tối hôm qua về muộn là vì cậu ta rạng sáng mới xuống máy bay, bởi vì chênh lệch thời gian, cậu ta ép uống mấy ly với cậu ta, sợ em lại uống rượu, cho nên tối hôm qua mới với em…."

      "Ồh…."

      Đàm Dịch Khiêm khoe mẽ , "Bởi vậy, bà xã, chồng em có hư hỏng như em nghĩ vậy đâu..... cho em ra khỏi nhà phải là muốn giam lỏng em, mà là do nếu như có ở cạnh em lại thấy yên tâm được, em biết đó, bây giờ bên ngoài có rất nhiều người xấu….."

      "Được rồi, tin rồi mà….." Biết mình hiểu lầm, Hạ Tử Du nhón chân lên chủ động hôn chồng mình cái.

      Dáng vẻ nghe lời của Hạ Tử Du vào lúc này ngoan ngoãn giống như con cừu khiến cho xuân tình trong Đàm Dịch Khiêm rung động, ôm nghiêng đầu qua kéo dài thêm nụ hôn ngọt ngào này.

      ---

      Hai người tay nắm tay quay lại phòng khách biệt thự. . . . . .

      Trước đấy vẫn còn mặt nặng mày giận , giờ đây lại ngọt ngào nắm tay , Hạ Tử Du hơi cảm hơi ngượng ngùng vì thế chỉ cúi đầu sát vào người Đàm Dịch Khiêm.

      Bà Hạ là người hiểu chuyện biết lý lẽ, nhìn thấy vợ chồng son làm hòa lại cũng cười khép miệng được. Biết Hạ Tử Du hay xấu hổ, bà liền đổi chủ đề sang chuyện khác, "Tử Du à, bây giờ cũng còn sớm nữa, tụi con hãy ở lại đây ăn cơm trưa luôn , để mẹ bảo người làm chuẩn bị thêm vài món nữa!"

      Liễu Nhiên ngồi ghế sofa vui vẻ vỗ tay, "Hay quá….Ở đây ăn cơm con cần ăn canh rồi!"

      Hạ Tử Du cười cười, "Ngôn Ngôn là vui nhất rồi còn gì, ở nhà mẹ chồng con cứ sợ con bé lớn nên đủ dinh dưỡng, ngày nào cũng ép con bé uống bát canh to hết….."

      Bà Hạ , "Ngôn Ngôn rất giống con hồi còn bé, dù có tẩm bổ thế nào cũng mập nổi...."

      "Dạ, vì thế nên mẹ chồng con mới lo lắng đấy ạ."

      Liễu Nhiên bĩu môi , "Nhưng mà gầy như thế mới xinh chứ ạ, con muốn làm con heo mập đâu!"

      Câu đó của Liễu nhiên khiến mọi người đều cười vang.

      "Được rồi, mấy đứa cứ ngồi ở phòng khách chơi , mẹ dặn người làm làm mấy món mà tụi con thích ăn nha...."

      "Dạ, mẹ."

      Hạ Tử Du kéo Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống, biết có định ở lại dùng cơm hay , Hạ Tử Du giọng hỏi, "Nè, ông xã, bây giờ có quay lại công ty ?"

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên môi Hạ Tử du, "Ở lại đây với em."

      Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, ngọt ngào khen , "Ông xã, là đáng !"

      Giọng mềm mại của Hạ Tử Du lập tức khiến cho cả người Đàm Dịch Khiêm nóng ran, cúi đầu xuống đoạt lấy bờ môi mọng đỏ của .

      Hạ Tử Du lúc này cũng chẳng nghĩ gì nhiều, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn khi có được người chồng tốt như , vòng tay ôm cổ phối hợp với .

      Vào lúc hai người nỡ rời nhau Liễu Nhiên đứng ở ngay trước mặt hai người, đôi mắt to trong sáng nhìn chằm chằm vào ba mẹ mình thân mật, khờ dại , "Ba mẹ à, giáo có là làm những chuyện như thế này ở nơi công cộng là mất lịch đấy ạ!"

      . . . . . .

      Gần tới giữa trưa, Hạ Tử Du hưởng thụ niềm vui thích được tựa đầu vào vai Đàm Dịch Khiêm xem tivi, ai ngờ điện thoại di động của đúng vào lúc này lại reo lên.

      Hạ Tử Du liếc nhìn thấy dãy số hiển thị màn hình rất vui mừng vội vàng ấn nút nghe, "Robert!"

      Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của vợ , Đàm Dịch Khiêm vui nhíu mày điện thoại di động của cũng đúng vào lúc này reo lên.

      Liếc nhìn màn hình điện thoại di động, Đàm Dịch Khiêm hơi sửng sốt gọi, "Chị?"

      Hai người đều nghe điện thoại của mình, cũng có trò chuyện lâu, dường như là cúp điện thoại trong cùng lúc.

      Vừa bỏ điện thoại xuống Hạ Tử Du liền vui vẻ với Dịch Khiêm, "Robert trưa nay ấy đến nhà chúng ta. . . . . ."

      Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm hình như có vẻ được vui.

      "Này, sao mặt mũi lại nặng như chì thế, ấy đến Los Angeles chúng ta đương nhiên phải vui vẻ chào đón chứ….."

      Lúc này Đàm Dịch Khiêm lại chậm rãi , "Đàm Tâm buổi chiều chị ấy về nhà, bảo cho người ra đón chị ấy."

      "Hả?"

      Hạ Tử Du kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nhét được cả quả trứng đà điểu vào luôn, Trời ạ, hai người này sao lại có thế đụng độ nhau như thế, lại còn quay về đúng lúc?

      Thực ra, những ngày Dịch Khiêm và Tử Du còn nghỉ phép ở Male cũng biết được kết cục của Robert và Đàm Tâm…..

      Robert cho Đàm Tâm cơ hội, nhưng cuối cùng tình cảm của Robert cũng chỉ có thể làm bạn với Đàm Tâm giống như trước mà thôi.

      Sau đó Đàm Tâm muốn mình ra nước ngoài du lịch giải sầu, trong vòng mấy năm có lẽ cũng chưa chắc về lại.....Bởi vì ràng Đàm Tâm cần có thời gian để quên những quá khứ này, người nhà họ Đàm cũng đành để cho làm theo ý mình.

      Nhưng ai có thể tưởng tượng được, hai người vốn hai ngả nhưng hôm nay lại vô tình gặp lại nhau. . . . . .

      "Ông xã, xem phải làm thế nào đây?"

      Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt , "Ăn cơm trưa xong về nhà rồi hãy ."

      . . . . . .

      Chuyện Robert và Đàm Tâm gặp lại nhau mọi người vẫn cứ ngỡ rằng như sao hỏa đâm vào trái đất, tuy nhiên điều khiến cho Dịch Khiêm và Tử Du càng phải mở rộng tầm mắt đó chính là....

      Robert tuy đính hôn với sắp xếp của gia tộc nhưng hôm nay lại mình đến Los Angles, còn Đàm Tâm trước đó độc thân hôm nay bất ngờ ở bên cạnh lại có thêm chàng cực kỳ đẹp trai, bảnh bao cao to đến mức có thế sánh ngang hàng với Đàm Dịch Khiêm.

      Mà khi Đàm Tâm bình tĩnh giới thiệu thân phận của chàng đẹp trai tuyệt đỉnh ấy với mọi người và Robert dưới toàn thể nhà họ Đàm đều trở nên mờ mịt bối rối.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 255 : Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ (1)

      "Đây là Quý Kình Phàm chồng con, là nhà ngoại giao cấp cao cho đại sứ quán của Trung Quốc tại ."

      Đó chính là những lời mà Đàm Tâm rất hạnh phúc khi khoác tay Quý Kình Phàm tươi cười giới thiệu với cả nhà.

      Hạ Tử Du cũng hoàn hồn lại sau lúc sững sờ, run run lắp bắp hỏi, "Chồng.....Chồng chị?"

      Vợ chồng họ Đàm quay ra nhìn nhau.

      Lúc này, Quý Kình Phàm đến trước mặt ông bà Đàm, lễ phép khiêm nhường chào hỏi, "Ba mẹ vợ, mọi người khỏe chứ ạ, con là Quý Kình Phàm, con rất xin lỗi về chuyện con và Đàm Đàm kết hôn, bởi vì thời gian quá gấp gáp nên chưa kịp thông báo cho mọi người.”

      "Đàm Đàm?"

      Bởi vì cách xưng hô của Quý Kình Phàm gọi Đàm Tâm, Hạ Tử Du lại giật mình kinh ngạc lần nữa.

      Bà Đàm cười ngượng , "Ơ…..Kết…..Kết hôn à, chuyện xảy ra từ khi nào? Con bé Tâm này cũng là, chuyện lớn như thế tại sao lại thông báo với ba mẹ tiếng nào chứ….."

      Đàm Tâm buông Quý Kình Phàm ra, cười cười đến bên cạnh mẹ, mặt hơi đỏ lên , "Mẹ à, mẹ vẫn hay lằn nhằn con còn nữa, muốn con mau tìm người để lấy mà, bây giờ dễ gì mới có người chịu lấy con, vậy mà mọi người lại còn trách móc con. . . . . ."

      " phải là mẹ trách con, có điều cảm thấy….."

      "Tô Di à, bà đừng nữa, hôn nhân là việc hệ trọng của con cái, những người già cả như chúng ta tốt nhất nên can thiệp, nếu con Tâm nó gả cho Quý à....." Ông Đàm nhất thời nhớ nổi tên cậu con rể đột nhiên xuất này.

      Quý Kình Phàm rất hợp thời nhắc cho ông, "Ba vợ à, là Quý Kình Phàm ạ." (tên độc qá mà hehe)

      Ông Đàm gật đầu, "À, phải…. chung kết hôn rồi cũng là chuyện tốt!"

      Bà Đàm vẫn còn chưa hiểu lắm đầu óc cứ mịt mờ, nhưng tại thể để mất lịch được nên chỉ đành im lặng mà thôi.

      Sau đó Đàm Tâm giới thiệu với Quý Kình Phàm "Ông xã, để em giới thiệu với đây là em trai em Đàm Dịch Khiêm chủ tịch của tập đoàn Đàm thị, người đứng bên cạnh cậu ấy là Hạ Tử Du em dâu em, còn người đứng bên kia là Robert bạn của em trai em, ấy là người Trung Đông, ba là trùm dầu mỏ ở Riyahd!"

      Cũng chẳng ai ngờ được, lúc này Quý Kình Phàm mang theo phong thái “dù bận vẫn ung dung” nhìn tới Đàm Dịch Khiêm và Robert ở trước mặt cười , "Đại tổng giám đốc Đàm, Robert, có phải mấy cậu cứ định giả vờ quen biết tôi luôn hay ?”

      Robert chợt nhíu mày rồi đột nhiên thân thiện giơ tay đấm cái vào vai Quý Kình Phàm, "Là ư, Kình Phàm? Hóa ra là à! !"

      Quý Kình Phàm cũng trả lại cho Robert cái ôm, "Người em, lâu gặp! !"

      Sau lúc vui vẻ, Quý Kình Phàm buông Robert ra, ngay sau đó chuyển ánh mắt nhìn sang Đàm Dịch Khiêm, "Đại tổng giám đốc Đàm à, tôi biết theo tính của cậu chẳng bao giờ chạy đến ôm tôi đâu nhưng mà này, dù gì cũng từng là em, bây giờ cậu bày cái bộ mặt như băng ấy ra cho tôi xem có phải còn nghĩ tới tình bạn thâm giao nữa rồi hay ?"

      Đôi mắt đen nhánh của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại như đường chỉ, "Quý Kình Phàm, ngờ là ?"

      Quý Kình Phàm cười , "Đúng là tôi, thể giả được!"

      Giữa ba người đàn ông có quen biết lại khiến cho tất cả những người có mặt giật mình thêm lần nữa.....

      Hạ Tử Du giựt góc áo chồng mình, giọng hỏi, "Ông xã, biết ta à?"

      Robert mỉm cười trả lời Hạ Tử Du, "Tử Du, ấy là đàn của và Dịch Khiêm hồi còn học đại học!"

      Lúc này Đàm Tâm cũng thoát khỏi kinh ngạc, nghi ngờ nhìn chằm chằm Quý Kình Phàm, "Hóa ra cũng quen biết với họ?"

      Quý Kình Phàm ôm eo của Đàm Tâm thân mật , "Xin lỗi em bà xã, phải cố tình muốn giấu em chuyện này, là nhà họ Đàm của em rất có quyền thế, sợ lúc cầu hôn với em mọi người lại cho rằng ham muốn gia sản nhà em mà chịu lấy , cho nên mới cho em biết. . . ."

      Đàm Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Kình Phàm còn dáng vẻ Quý Kình Phàm lại cười ngỏn ngoẻn, chẳng ai biết được trong lúc này giữa họ dùng ánh mắt giao chiến đến mức tóe lửa.

      Ông Đàm từ ái , " ra đều là bạn bè cả.....Mau, Tô Di, mau gọi người làm lo trà nước đứng cả ra đó làm gì."

      Bà Đàm quay người chuẩn bị, ông Đàm sợ bà Đàm thất lễ nên cũng theo bà Đàm lui xuống căn dặn người làm.

      Nhóm người trẻ tuổi còn lại đều ngồi xuống ghế sofa.

      Quý Kình Phàm rất nhiên ôm Đàm Tâm ngồi xuống, lúc người làm mang trà lên tiếng cảm ơn xong cũng chẳng hề khách sáo gì liền bưng tách trà lên luôn uống hớp.

      Mọi người trong nhà đều theo dõi mỗi cử chỉ hành động của Quý Kình Phàm.

      Dĩ nhiên Hạ Tử Du cũng chớp mắt mà quan sát Quý Kình Phàm, có điều phải là nhìn cái vẻ đẹp trai của Quý Kình Phàm, dù sao ở trong lòng Hạ Tử Du nếu so về vẻ đẹp trai cả thế giới này chẳng ai có thể qua nổi Đàm Dịch Khiêm, nhìn soi mói như thế là bởi vì rất hoài nghi Quý Kình Phàm là nhân vật như thế nào sao lại có thể dễ dàng cưa đỗ trái tim của Đàm Tâm đây?

      Giống như cảm nhận được ánh mắt nhìn hề kiêng kị chút nào của Hạ Tử Du, Quý Kình Phàm nhướng lên đôi mắt xếch, xấu xa : "Em dâu à, em cứ nhìn tôi chằm chằm như thế có phải là vì vẻ ngoài của tôi quá đẹp trai hay ?" (thêm tên cà lơ phất phơ nữa rồi đây)

      nhìn lén khác lại bị người ta tóm được, Hạ Tử Du lập tức lúng túng đỏ mặt, "Dạ, phải ạ….."

      Quý Kình Phàm nhìn phản ứng đỏ mặt đó của Hạ Tử Du liền cười tràng rất sảng khoái, "Dịch Khiêm à, bà xã của cậu đáng …..Trước kia có biết bao nhiêu đẹp lượn lờ vây quanh ở bên cậu nhưng chẳng có ai xinh đẹp bằng vợ cậu cả, xem ra trước kia tôi và Robert luôn nghĩ cậu là gay đúng là lầm to rồi, bởi vì cái tên nhóc cậu hóa ra là chỉ muốn xinh đẹp nhất mà thôi….."

      Hạ Tử Du bị Quý Kình Phàm khen đến mức mặt mũi đỏ bừng, tựa vào người Đàm Dịch Khiêm dáng vẻ e thẹn giống hệt như mới lớn.

      Đàm Dịch Khiêm rừng rực ham muốn độc chiếm ngay lập tức ôm chặt chiếc eo thon của Hạ Tử Du, lạnh mặt gằn giọng , " hơi nhều rồi đấy."

      Đàm Tâm quay sang trừng mắt liếc nhìn Quý Kình Phàm.

      Quý Kình Phàm nhìn thấy ánh mắt của Đàm Tâm, biết Đàm Tâm muốn cảnh cáo cái gì, thế nhưng lại giả vờ ngu ngơ mà dỗ dành , "Bà xã à, sở dĩ khen em dâu xinh mà lại khen em, ngoan, đừng có bĩu môi nữa, đó là bởi vì trong lòng em lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất….."

      Robert nhìn hình ảnh “vợ chồng ân ái” của Quý Kình Phàm và Đàm Tâm, mi tâm thoáng lên nét lo âu.

      Vào lúc mọi người đều chìm vào suy nghĩ riêng của mình Liễu Nhiên chạy từ lầu hai xuống, "Mẹ, mẹ, em bé khóc kìa, chắc em bé bị đói bụng rồi. . . ."

      "Ừ, mẹ lên ngay đây."

      "Ông xã, em lên lầu xem KK và ViVi thế nào, ở đây chuyện với rể và chị Tâm nhé."

      Đàm Dịch Khiêm thương hôn lên gò má Hạ Tử Du, "Bà xã, cực cho em quá....."

      Hạ Tử Du tiếng xin lỗi với mọi người rồi ngay sau đó lên lầu.

      Liễu Nhiên nhìn thấy trong phòng có thêm vị khách lạ, nhịn được tò mò chạy đến đứng cạnh ba mình mở tròn mắt nhìn chằm chằm Quý Kình Phàm.

      Chỉ cần vừa nhìn thấy là Quý Kình Phàm nhận ra ngay xinh xắn đáng xuất ở trước mắt này chính là con của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, vẫy vẫy tay với Liễu Nhiên, "Chào con Tiểu Nhiên, tới đây cho chú ôm cái nào, chú có mua quà tặng cho con này!"

      Liễu Nhiên biết nên làm sao cho phải đành đưa mắt nhìn sang Đàm Dịch Khiêm gọi, "Ba….."

      Bộ mặt lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm từ lúc nhìn thấy con cũng chuyển sang vẻ ôn hòa của người cha, , " !"

      Liễu Nhiên rụt rè qua, rất có lễ phép chào hỏi, "Con chào chú ạ."

      Quý Kình Phàm bế Liễu Nhiên lên, thương hôn cái rồi , " bé con này, trông con y hệt như nàng công chúa vậy….."

      Liễu Nhiên e ngại người lạ, vì thế đưa ánh mắt hoảng sợ nhìn sang Đàm Tâm gọi, " ơi."

      Đàm Tâm bế Liễu Nhiên từ đùi Quý Kình Phàm sang, tức giận trợn mắt lườm Quý Kình Phàm, " đừng có nhiệt tình thái quá như thế, con bé bị dọa sợ đấy . . . . . ."

      Có vẻ như Quý Kình Phàm là người rất thích trẻ con, hơi cười , "Con bé đáng , rất giống mẹ." Đàm Tâm quan tâm đến Quý Kình Phàm nữa, mà lại quay sang chuyện với Liễu Nhiên ngồi trong lòng mình, "Ngôn Ngôn, lâu quá rồi gặp con, có nhớ đây?"

      Nào ngờ, Liễu Nhiên lúc này đáp mà hỏi ngược lại, " ơi, đám cưới rồi hả?"

      Mặt mũi Đàm Tâm ngay lập tức xám xịt, lúng túng , "À, ừ…. đám cưới rồi…."

      Quý Kình Phàm rất thân thiện góp lời, "Còn chú chính là dượng của con đấy!"

      Liễu Nhiên trợn to đôi mắt ngây thơ hỏi, "Dượng?"

      Như để chứng minh cho Liễu Nhiên thấy, Quý Kình Phàm hề e ngại ôm lại Đàm Tâm hôn cái kêu to.

      Gương mặt xinh đẹp của Đàm Tâm trong nháy mắt đỏ bừng lên, khóe mắt cũng nhận ra Robert ở bên kia nhìn tới bọn họ, theo bản năng ngay tức khắc muốn nhìn cảnh cáo Quý Kình Phàm, nhưng e ngại vì còn có những người khác có mặt ở đây, chỉ đành phải đè nén tức giận, tiếp tục chuyện với Liễu Nhiên, "Ngôn Ngôn, có mua Barbie cho con nè…."

      "Cám ơn !"

      "Ngôn Ngôn ngoan…."

      Ngay lúc này Quý Kình Phàm ôm lấy bờ vai Đàm Tâm, giọng như gió thoảng còn phả hơi nóng vào bên tai Đàm Tâm, "Bà xã, nếu em thích trẻ con như vậy, hay là chúng ta cũng mau sinh đứa ."

      -------

      có vợ bên cạnh, Đàm Dịch Khiêm ngồi yên ở phòng khách, chỉ được mấy phút liền bỏ lên lần.

      Bên trong phòng ngủ của bọn trẻ, Hạ Tử Du bế Vivi cho bú.

      Đàm Dịch Khiêm bước về phía .

      Hạ Tử Du nghe tiếng bước chân quen thuộc cũng biết ngay là Đàm Dịch Khiêm, ngẩng đầu lên mà lại làm động tác khẽ suỵt.

      Đàm Dịch Khiêm nhón chân tới gần Hạ Tử Du, thế nhưng Hạ Tử Du lúc này chỉ lo say sưa mà nhìn đứa con bú trong lòng mình, hề có ý định ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm lần nào.

      Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé mắt nhắm nhưng miệng lại ngừng mút sữa ở trước ngực Hạ Tử Du, giọng , "Bà xã, muốn khiếu nại."

      Hạ Tử Du ngạc nhiên ngước mắt, "Dạ?"

      "Từ sau khi em có hai đứa nhóc này hoàn toàn gạt sang bên."

      "Em đâu có…."

      "Em có…... đến chuyện thời gian nay em dành cho con còn nhiều hơn cho , kể cả tối đến em cũng thèm quan tâm tới cảm nhận của mà cứ như thường lệ đúng giờ là ngồi ở bên cạnh cái nôi mà nhìn bọn chúng suốt cả đêm."

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 255 (2)

      Hạ Tử Du nhay mắt với Đàm Dịch Khiêm, " thấy rằng con chúng mình rất đáng hay sao?"

      Đàm Dịch Khiêm tỏ thái độ chán ghét, "Chẳng thấy đáng chút nào cả."

      Hạ Tử Du nổi giận , "Nè, đây là con của chúng ta đó, sao có thế chúng nó đáng cơ chứ? Hơn nữa mọi người ai cũng bọn giống y hệt á, bảo hai đứa đáng cũng có nghĩa là khi còn bé cũng chẳng có gì đáng ."

      Đàm Dịch Khiêm nghiêm trang trả lời, "Hồi làm gì có chuyện cả ngày chảy nước miếng chứ, lại càng thể hở tí là mút ngón tay." Vừa xong Đàm Dịch Khiêm liền đưa tay lau nước miếng chảy xuống cằm của con trai.

      "Phải, phải, những cái đó đều giống em hết á, khó trách bây giờ mấy đứa có thể a a ê ê mà có lúc còn bập bẹ gọi em là mẹ nữa, còn dù em có dạy nhiều hơn nữa bọn chúng cũng chẳng gọi là ‘ba’ đâu…." Hạ Tử Du hất mặt vô cùng đắc ý.

      Đàm Dịch Khiêm cho là quan trọng , "Đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi!"

      "Em thèm đôi co với nữa…..Đúng rồi, sao ở dưới đó chuyện với chị Tâm và….. rể?"

      Đàm Dịch Khiêm hờ hững , "Chẳng quan hệ gì đến cả."

      lòng mà , ngoài Hạ Tử Du ra, dường như Đàm Dịch Khiêm hề có nồng nhiệt với bất kỳ ai….

      Hạ Tử Du trách, "Sao tính nết tới nay vẫn chẳng chịu thay đổi gì thế? Chị Tâm là chị ruột mà, chuyện chị ấy đột ngột kết hôn như thế biết là có éo lẽ gì nữa, lo lắng cho chị ấy chút nào sao?"

      "Chị ấy còn nữa, cần nên hiểu lựa chọn của mình."

      "Nếu như thực chị Tâm có nơi để gửi gấm như vậy lòng em cũng cảm thấy vui cho chị ấy…..Nhưng Quý Kình Phàm này là người như thế nào?" Hạ Tử Du im lặng suy nghĩ lúc, đột nhiên , "À, đúng rồi, và Robert đều biết ta mà, rốt cuộc ta là người như thế nào đây?"

      Đàm Dịch Khiêm hơi nhếch miệng , "Bà xã, em quan tâm đến việc này hơi nhiều rồi…..Chuyện tình cảm cứ để cho bọn họ tự mình xử lý , em có rảnh tốt nhất hãy nên suy nghĩ xem làm thế nào để phân đều thời gian cho chồng và hai đứa con trai của em ."

      Hạ Tử Du lầu bầu càm ràm, "Em thấy mình đâu có dành quá nhiều thời gian cho con đâu chứ?"

      Đàm Dịch Khiêm nâng cằm Hạ Tử Du lên, "Nhưng mà trước kia cả buổi tối em luôn ở bên còn bây giờ em lại chỉ làm qua loa cho rảnh nợ….."

      Làm qua loa?

      Hạ Tử Du lập tức hiểu ra Đàm Dịch Khiêm ám chỉ đến chuyện gì, đỏ bừng cả mặt , "Ở trước mặt con cái mà đứng đắn gì cả….Cùng lắm em hứa với sau này cố gắng giành nhiều thời gian hơn cho chút, nếu như có thể giao cho người làm làm giúp để bọn họ làm giúp tay được chưa."

      Đàm Dịch Khiêm cười , "Vậy mới ngoan chứ!"

      Hạ Tử Du thấy ViVi trong lòng ngủ vì thế thả áo xuống, để đứa bé ngủ say vào lại trong nôi.

      Hạ Tử Du đung đưa chiếc nôi hạnh phúc , "Hai đứa bé bây giờ cũng lớn lên được chút rồi, xem này bọn chúng ngủ say nhìn dễ thương chưa."

      Vào lúc này, Đàm Dịch Khiêm từ đằng sau vòng tay ôm lấy Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du lắc người ra, "Nè, có con ở đây mà….."

      Đàm Dịch Khiêm kéo thấp áo của Hạ Tử Du xuống, bờ vai trắng muốt khêu gợi ra trong mắt . . .

      Từ sau khi bắt đầu cho con bú người lúc nào cũng mang theo mùi sữa, tuy so được với mùi hương cỏ chanh thơm mát, nhưng lại khiến cho Đàm Dịch Khiêm mê muội.

      Bàn tay Đàm Dịch Khiêm luồn qua lớp áo phủ lên bầu ngực trong thời gian cho con bú càng ngày càng căng tròn đẫy đà của , nụ hôn trượt dọc theo sống lưng của rồi từ từ rơi xuống phía dưới. . . .

      Hạ Tử Du xưa nay chưa bao giờ kiềm chế nổi mỗi khi bị Đàm Dịch Khiêm trêu chọc như thế này, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi chìm đắm vào trong thủ đoạn cao siêu của mang lại. . . .

      Thế nhưng, Đàm Dịch Khiêm vừa bế lên chuẩn bị đến chiếc giường lớn bên cạnh trong phòng ngủ của họ cũng vào thời khác này lại vang lên tiếng gõ cửa rất lịch .

      "Ông xã, có người đến kìa…."

      "Đừng để ý tới!"

      Hạ Tử Du kéo lên chiếc áo bị tuột xuống khỏi bờ vai, "Có người đó….."

      Cả người Dịch Khiêm nóng bừng bừng, tiếc rằng người gõ cửa dường như vẫn còn đứng đợi ở bên ngoài, tuy chưa được thỏa mãn dục vọng nhưng cũng đành phải thu tay lại.

      Hạ Tử Du sửa sang lại quần áo người cho ngay ngắn, sau khi xác định ngoài khuôn mặt còn hơi chút ửng hồng ra cũng còn gì ám muội khác nữa mới ra mở cửa.

      Cửa vừa mở, trông thấy người đến Hạ Tử Du vui mừng thốt lên, "Robert!"

      Robert ngó vào bên trong, nhìn thấy gương mặt lạnh như chì của Đàm Dịch Khiêm, hình như hiểu ra được gì đó nhưng vẫn cố tình , " làm phiền hai người chứ?"

      Hạ Tử Du điềm nhiên như lắc đầu, " có…. có đâu mà, em vừa mới cho mấy đứa bú xong, thế nên lúc nãy mới kịp ra mở cửa cho ." ngờ con cái đôi khi cũng có thể lấy ra làm lý do rất tốt.

      " có mua ít quà cho hai đứa . . . ." Robert vừa vừa đưa cái túi to đựng toàn đồ trẻ con qua cho Hạ Tử Du, " là đàn ông, biết nên chọn quần áo gì cho trẻ con, vì thế thôi cứ mua mấy món đồ chơi cho tụi vui vẻ."

      Hạ Tử Du nhận lấy món quà Robert mang đến, nhìn thoáng qua những món đồ chơi trong túi cũng biết ràng đều được lựa chọn rất tỉ mỉ, thích , "Robert, là giỏi, những thứ này đều là đồ chơi của hãng đồ chơi trẻ em XX, đợt trước em cũng mua mấy món cho mấy đứa chơi, mấy đứa đứa nào cũng thích hết, nhưng em lại quên mất nó là của hãng nào, cho nên bọn chúng còn thích chơi đồ cũ nữa nhưng em lại biết mua mới ở đâu, bây giờ lại mua nhiều thế này nhất định tụi rất thích đó. . . ."

      Robert nhìn lâu vào nụ cười sáng ngời có lúm đồng tiền của Hạ Tử Du, ôn hòa , "Em thích là được."

      "Đương nhiên là em rất thích rồi….. mau vào thăm mấy đứa chút , lúc bọn chúng ngủ trông cũng đáng lắm!

      Robert gật đầu.


      biết có phải là do nhóm người lớn chuyện ồn ào quá nên đánh thức KK vừa mới ngủ được có lát hay , khi Robert vào nhìn bọn chúng KK vừa mới tỉnh lại mở to đôi mắt ngây thơ nhìn tới Robert. . . . . .

      Robert vẫy tay với KK, "Hello, bé con à, baa là baa nuôi của con đây…."

      Robert vừa dứt lời, ai đó ở bên cạnh liền vui , "Từ khi nào tôi đồng ý để cậu làm ba nuôi của hai đứa con trai tôi vậy?"

      Robert mặt dày , "Lúc tôi nhận Liễu Nhiên cũng đâu cần đồng ý của cậu, nhưng tôi vẫn là ba nuôi của liễu nhiên đấy thôi!"

      Vẻ mặt Đàm Dịch Khiêm đổi thành khinh bỉ.

      Hạ Tử Du trừng mắt lườm chồng mình, "Này, có thể rộng rãi chút có được hay , KK và ViVi có thêm ba nuôi cũng tốt chứ sao, sau này càng được nhiều người thương….."

      Thời điểm đối diện với vợ Đàm Dịch Khiêm liền bị yếu thế ngay lập tức.

      Robert lấy ra cái trống lắc theo kiểu cổ điển của Trung Quốc trong túi đồ chơi vừa mới đưa cho Tử Du , lắc lắc cho nó kêu lên, "Này, bé con…."

      Dường như trời sinh Robert có khả năng dỗ ngọt con nít, KK vừa nhìn thấy lập tức liền toét cái miệng nhắn cười hăng hắc.

      Hạ Tử Du khoái chí cười tươi rói, "Robert, lợi hại nha, KK và ViVi chưa có bao giờ mà cười giòn như vậy đâu...."

      Robert bế KK ra khỏi chiếc nôi, hôn lên gò má mềm mại phúng phính của KK cái trước sau đó dùng giọng trẻ con mà chuyện với KK, "Bé cưng à, là ba nuôi nha…. Gọi thử ‘ba ba’ cho ba nuôi ba nghe xem nào….Ngoan…."

      "Ba ba"

      ai ngờ đến, KK chưa hề biết thế nhưng lúc này lại bập bẹ bì bõm mà thốt ra hai chữ này khiến mấy người lớn cũng phải ngỡ ngàng sững sốt.

      Tuy giọng tròn vành tiếng, vẫn chỉ là bi bô ê a nhưng phát ra cũng có chút giống như thế, Hạ Tử Du vô cùng vui thích , "Robert, nghe thấy ? Vừa nãy hình như KK gọi ‘ba ba’ đó, trời ơi ngay cả ‘ma ma’ mà bọn chúng gọi còn chưa nữa đấy, vậy mà bây giờ lại có thể gọi ‘ba ba’ kìa. . . ."

      Robert cũng cảm thấy rất vui, hôn thêm cái nữa lên gương mặt nhắn của KK, "KK ngoan quá, rất biết nghe lời nha! !"

      "Robert, là giỏi ghê luôn…."

      Hai người vẫn còn trong ngạc nhiên mừng rỡ, hoàn toàn để ý đến dáng vẻ lạnh lùng đơn của người nào đó đứng ở trong phòng.

      Hạ Tử Du và Robert sau lúc vui vẻ mới nhớ tới Đàm Dịch Khiêm, xúc động chạy đến cạnh Đàm Dịch Khiêm, kéo kéo áo , "Ông xã, mau đến nghe xem….KK hình như gọi được ba rồi này, mau đến để con gọi …."

      Đàm Dịch Khiêm bị Hạ Tử Du kéo đến trước mặt đứa bé, Robert rất hiểu ý giao lại KK cho Đàm Dịch Khiêm bế.

      Tuy nhiên, biết có phải là do mặt mũi lạnh lùng nghiêm túc của Đàm Dịch Khiêm lúc này dọa cho thằng bé sợ hay , KK vừa mới chuyển qua cho Đàm Dịch Khiêm bế liền ‘oa oa’ gào khóc lên to…..

      Vừa khóc cái liền làm cho ầm ĩ hết cả lên, ViVi vừa mới thiu thiu ngủ cũng bị tiếng khóc của KK đánh thức luôn rồi cũng rống lên khóc to…..

      Chỉ có hai đứa bé nhưng làm náo động cả lên, trong phòng lập tức trở nên hỗn loạn.

      Hạ Tử Du nhịn được mà trách móc bạn Đàm nào đó trận, "Làm gì có người cha nào mà được con cưng của mình chào đón như vậy chứ…."

      Robert luống cuống , "Làm sao bây giờ?"

      "Hay để em bế ViVi ra ngoài dỗ thử xem, hai đứa ở đây thi nhau mà khóc chắc ầm ĩ đến cả nhà yên mất."

      Robert , "Vậy được, còn dỗ ViVi."

      Sau khi Hạ Tử Du bế KK ra ngoài, Đàm Dịch Khiêm liền ngăn cản Robert, " cần cậu giúp, để tôi."

      Robert tỏ vẻ hoài nghi, "Từ khi nào mà đại tổng giám đốc Đàm cậu biết dỗ trẻ con thế?"

      Đàm Dịch Khiêm khom người bế ViVi ra khỏi nôi, hiếm khi thấy con người sắt đá như chịu dịu dàng dỗ dành con nít.

      Robert bởi vì quen nhìn thấy cái bộ mặt dịu dàng ôn hòa này của Đàm Dịch Khiêm, vì thế cả người sởn gai óc mà bỏ chạy. (kiếm cớ chạy gặp ai kia có "=D")

      . . . . . .

      Vài phút sau, được Robert giúp tay rốt cuộc Hạ Tử Du cũng dỗ được KK ngủ ngoan ngoãn sau đó trở về phòng…..

      Hạ Tử Du vốn định đặt KK vào lại trong nôi bỗng nhiên phát ….

      Ông chồng thân của tại đứng ở bên cạnh chiếc nôi, ngây thơ cầm lấy cái trống cổ lắc lắc dụ dỗ ViVi, giọng còn có vẻ như cầu xin, "Nào, gọi ba , mau gọi ba ….."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :