1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 185 : Hóa ra là…. nên tranh thủ
      Ở Male.
      Robert tới chỗ Đàm Dịch Khiêm nằm ghế dựa giữa bãi biển phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.
      Robert nhìn thoáng qua Đan Nhất Thuần cùng Liễu Nhiên ngồi nghịch cát bãi biển cách đó xa chỉ biết thở dài, “Cậu cứ thế mà bỏ lại mình Tử Du ở Los Angeles, cậu đành lòng sao?”
      Đàm Dịch Khiêm đeo kính râm lên nhắm mắt giả vờ ngủ.
      Robert lạnh nhạt nhìn người nào đó nằm ghế dài, phiền não , "Này, cậu đừng tỏ ra cái thái độ dửng dưng đó với tôi, bây giờ cậu địa bàn của tôi, do tôi quyết định.....”
      Đàm Dịch Khiêm vẫn trầm mặc .
      Robert rốt cuộc kềm chế được nữa, tức giận chống nạnh , "Đàm Dịch Khiêm, nếu như bây giờ cậu trả lời tôi, tôi lập tức đến Los Angeles đón Tử Du đến đây!"
      Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc mở mắt ra lãnh đạm , "Chuyện của tôi và ấy cần cậu quan tâm!”
      Robert ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, tức giận trừng mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Tôi quan tâm cậu, nhưng tôi quan tâm Tiểu Du, tôi cho phép cậu ức hiếp ấy! Cậu cho tôi biết, cậu và Tiểu Du cãi nhau phải ?”
      Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế dựa cất bước thẳng về phía trước.
      Robert vội vàng đuổi theo, dùng bóng dáng cao lớn của mình chắn ngang trước mặt Đàm Dịch Khiêm, ảo não , "Tôi là đần mà, mấy hôm đó Tiểu Du ràng buồn bực vui, tôi lại còn tưởng là cậu và nghĩ ấy vẫn hòa thuận, đúng ra tôi nên ở lại Los Angeles...”
      Dưới lớp kính râm, đôi mắt sâu thẳm u ám của Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, “Từ khi nào mà cậu quan tâm tới ấy nhiều như thế?”
      Robert thẳng thắn , "Tôi chỉ chịu được khi thấy ấy bị cậu bắt nạt!”
      Đàm Dịch Khiêm vẫn bước chân , bình thản , "Tôi nhớ có lần với cậu rồi!”
      Robert vội vàng đuổi theo, " cái gì?"
      Giọng Đàm Dịch Khiêm lanh lảnh , "Tôi và ấy thể tiếp tục được nữa!”
      Robert nhất thời ngơ ngác tại chỗ, sau hồi lâu mới sực tỉnh phản ứng được, "Hả. . . . . . cậu đùa với tôi ư?”
      Lúc này Đan Nhất Thuần mặc bộ váy màu trắng dắt tay Liễu Nhiên tới hướng bọn họ.
      Robert muốn lên tiếng tiếp nhưng chỉ đành phải nuốt vào trong lòng.
      "Ba ——"
      Liễu Nhiên đưa tay muốn Đàm Dịch Khiêm bế.
      Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm người xuống, cưng chiều bế lấy Liễu Nhiên.
      Liễu Nhiên vòng tay qua cổ Đàm Dịch Khiêm, vui vẻ , "Ba, con và dì Đan xây được tòa thành rất lớn....”
      Khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm bỗng trở nên dịu dàng, "Giỏi vậy sao?"
      Đan Nhất Thuần cầm khăn giấy ướt lau mồ hôi trán cho Liễu Nhiên, “Em nhận thấy Ngôn Ngôn làm gì cũng có thiên phú, thành cát xây rất khéo...”
      Robert đến bên cạnh Đan Nhất Thuần, trầm giọng , "Nhất Thuần, muốn chuyện riêng với em chút, có rảnh ?”
      Đan Nhất Thuần nhìn sang khuôn mặt sa sầm của Robert, hơi nghi ngờ nhưng cũng liền gật đầu, "Dạ, được!"
      . . . . . .
      Robert lôi tay Đan Nhất Thuần tới dưới tàn dù che nắng.
      Đan Nhất Thuần giãy khỏi tay Robert, đôi mi thanh tú nhíu chặt, " làm gì dùng sức dữ vậy, tay em bị kéo đau quá!”
      Robert lạnh giọng hỏi, "Nhất Thuần, hỏi em, em vẫn chưa từ bỏ hy vọng với Dịch Khiêm đúng ?”
      Đan Nhất Thuần vui , "Robert, thứ nhất em có nghĩa vụ giải thích với về chuyện riêng của em, thứ hai có tư cách dùng giọng điệu đó để chất vấn em.”
      Robert cũng ý thức được lời mình có hơi quá, dịu giọng lại , “Xin lỗi, phải là muốn chất vấn em, chỉ là... vừa mới biết được hình như tình cảm của Dịch Khiêm và Tử Du xảy ra số vấn đề, muốn em lúc này...”
      Đan Nhất Thuần lập tức cắt ngang lời Robert, " muốn em lúc này thừa cơ nhảy vào sao?”
      Robert vội vàng giải thích, " có ý này. . . . . ."
      Đan Nhất Thuần vội vàng than , "Robert, em biết trong lòng nghĩ em là người như thế nào, nhưng em xin thề với , em chưa bao giờ có ý nghĩ muốn xen vào giữa tình cảm của Dịch Khiêm và Tử Du, càng thừa lúc tình cảm của họ có vấn đề mà nhảy vào....”
      Robert vịn bả vai Đan Nhất Thuần, áy náy , "Nhất Thuần, em đừng giận, đúng ra nên em vậy.”
      Đan Nhất Thuần từ tốn , "Em giận, em chỉ muốn bị hiểu lầm..... Tình cảm của Tử Du và Dịch Khiêm xảy ra vấn đề em cũng rất lo lắng, em có thể hiểu được , nhưng em biết trong chuyện tình cảm của họ chúng ta là người ngoài vĩnh viễn thể giúp gì được, thậm chí càng giúp càng rối, cho nên mặc kệ tình cảm của Dịch Khiêm và Tử Du có xảy ra vấn đề gì, chúng ta chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi bọn họ sớm có thể quay trở về với nhau mà thôi.”
      -------
      Tại biệt thự ở Los Angeles.
      Ánh mặt trời sáng chói mắt vô cùng, thời tiết này thích hợp để tu bổ lại vườn hoa.
      Lúc này, Hạ Tử Du ngồi xổm trước bãi đất có cây chanh thảo xanh tươi mơn mởn, cầm xẻng nhổ hết cỏ dại xung quanh.
      dĩ nhiên có thể bảo người chăm sóc vườn hoa trồng cây chanh thảo này giúp mình, nhưng thích hưởng thụ niềm vui khi gieo trồng nó, nhất là đứng giữa mùi hương khoan khoái nhàng của những cây chanh thảo này.
      Người giúp việc đột nhiên chạy tới, " chủ, chủ. . . Bà chủ và hai tới đây, họ muốn gặp ngay!"
      Hạ Tử Du buông cây xẻng trong tay xuống rồi đứng dậy.
      Người giúp việc thở hổn hển , " chủ, mau đến đó , kẻo bà chủ và hại lại tức giận với đó!"
      . . . . . .
      Tại phòng khách, Đàm Tâm và bà Đàm ngồi ngay ngắn ghế sofa.
      Hạ Tử Du đứng trước mặt họ, giọng gọi, "Viện trưởng, chị."
      Đàm Tâm căm ghét liếc nhìn Hạ Tử Du, " có xem báo mấy hôm nay ?"
      Hạ Tử Du lắc lắc đầu.
      "Khó trách có thể thản nhiên như vậy, mau xem tờ báo này !”
      Hạ Tử Du theo ánh mắt Đàm Tâm nhìn tới hướng bàn trà, sau đó cầm lấy tờ báo đó chăm chút đọc.
      trang bìa là hình ảnh gia đình rất ấm áp ---
      Trời xanh biển biếc, bờ cát trắng mịn, người đàn ông có ngoại hình cao lớn tuấn tú cười ngọt ngào ôm rất đáng , bên cạnh đó còn có người người con trẻ tuổi xinh đẹp giống như nữ thần Hy Lạp mặc váy dài trắng đứng dựa sát vào người đàn ông bên cạnh.
      Nam nữ trong tấm hình hiển nhiên là Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần ở Male.
      Đàm Tâm trào phúng , "Rất ngọt ngào phải ?"
      Hạ Tử Du đọc kỹ nội dung tờ báo, bình tĩnh đặt tờ báo lại mặt bàn.
      Đàm Tâm thấy phản ứng của Hạ Tử Du quá mức bình tĩnh, nhịn được cầm tờ báo lên, đọc lên mấy dòng trong tờ báo, “Chủ tịch tập đoàn ‘Đàm thị’ Đàm Dịch Khiêm và vợ là Hạ Tử Du có nguy cơ tan vỡ, mấy ngày trước, có ký giả chụp được ảnh Đàm tổng và bạn cũ là Đan Nhất Thuần thân mật du lịch ở Male... Có thể thấy ràng ngón áp út tay trái của Đàm tổng còn đeo nhẫn cưới nữa....”
      Lúc đến đoạn này, Đàm Tâm cố ý dừng lại liếc mắt nhìn Hạ Tử Du.
      Biểu cảm của Hạ Tử Du vẫn bình tĩnh đến lạ thường.
      đạt được mục đích chọc tức Hạ Tử Du, Đàm Tâm tức giận , " còn giả vờ bình tĩnh? Trong lòng ắt hẳn như bị xát muối mà còn vờ vịt?”
      Bà Đàm xoay đầu với con , “Tâm à, đừng chuyện khó nghe như vậy, để cho mẹ với ta . . . . . ."
      Đàm Tâm ngay tức khắc ngậm miệng. (đúng rùi, mồm thối mà ham sủa "=D")
      Bà Đàm lạnh mặt nhìn Hạ Tử Du, “Tiểu Du, tôi có nghe chuyện Dịch Khiêm dẫn Male, tình cảm của và Dịch Khiêm hôm nay như thế nào nhìn vào cũng ràng rồi... Tôi muốn sau khi Dịch Khiêm về đây, cho dù Dịch Khiêm có dẫn theo Nhất Thuần về hay , tôi cũng bất chấp tất cả giữ Nhất Thuần ở lại nhà chúng tôi... Tôi khuyên nên biết điều mà chủ động rời khỏi nhà tôi , tối thiểu cũng còn giữ lại chút sĩ diện cho mình, còn nếu như cứ muốn tiếp tục mặt dày sống ở nhà tôi, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể bị tống cổ ra khỏi nhà mà thôi...”
      Hạ Tử Du lạnh nhạt , "Viện trưởng, ký giả lúc nào cũng thích phô trương như thế, con rất tin tưởng Dịch Khiêm.”
      Đàm Tâm nghe thế liền nổi giận đùng đùng, nghiến răng , "Hạ Tử Du, có biết hay , tôi vô cùng chướng mắt khi phải nhìn thấy cái bản mặt biết xấu hổ lúc này của .... cho rằng chúng tôi biết chuyện và Dịch Khiêm ly hôn sao?”
      Bà Đàm cao giọng thốt lên, "Tâm à!"
      Đàm Tâm lúc này như mất hết lý trí quan tâm tới lời bà Đàm ngăn cản, tiếp, “Tôi nhìn thấy giấy ly hôn của và Dịch Khiêm ở chỗ luật sư Aston, và Dịch Khiêm ly hôn, còn muốn ở giấu giếm chúng tôi ư? đúng là người biết liêm sỉ, Dịch Khiêm còn thích , còn làm ra vẻ tội nghiệp cầu xin Dịch Khiêm giấu chuyện hai người ly hôn... Sao hả, cho rằng thông qua ba tháng này là mình có thể xoay chuyển được lòng của Dịch Khiêm hay sao?”
      Khi nghe Đàm Tâm nhắc tới những chữ "Ly hôn" và "Ba tháng" Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên.
      Đàm Tâm cười lạnh, "Rốt cuộc lúc này cũng có phản ứng rồi sao?”
      Bà Đàm lần nữa lên tiếng nhắc nhở Đàm Tâm dừng lại, "Tâm à, thôi ! !"
      Đàm Tâm chút sợ hãi trả lời với bà, "Mẹ, Dịch Khiêm đồng ý ly hôn với ta rồi, mẹ cho rằng bây giờ Dịch Khiêm còn để ý chuyện chúng ta xoi mói ta hay sao? Con chỉ muốn để ta cứ tiếp tục ôm mộng hão huyền nữa mà thôi!”
      . . . . . .
      Sau đó bà Đàm và Đàm tâm thay phiên nhau với Hạ tử Du những lời vô cùng khó nghe, trong khi vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, đứng thẫn thờ rất lâu. (2 mẹ con mụ này đúng là phiên cảm của mẹ con thím 'Cám’ hehe)
      -------
      ra nghĩ tới kết quả giữa và Đàm Dịch Khiêm thể vì ba tháng này mà thay đổi, dù sao cả hai cũng rất hiểu đôi bên còn hợp nhau nữa, cho dù vẫn quan tâm đến nhau, cũng chỉ làm theo lý trí mà buông tay ....
      Nếu kết quả như vậy, khổ sở, càng khó chịu, ít nhất biết từng do dự.
      Nhưng, thể nào ngờ được, ra sớm giao giấy ly hôn đó cho Aston xử lý...
      phải thừa nhận, rất hụt hẫng . . . . .
      sao hiểu nổi, tại sao có thể đưa ra quyết định trong thời gian ngắn như vậy?
      Suốt tuần lễ ở thành phố Y, có lúc nào mà nghĩ tới vấn đề của bọn họ.....
      cẩn thận suy tính mới quyết định làm như vậy, luôn phân vân giữa tình cảm và lý trí, chỉ sợ sai ly dẫn đến cho họ kết quả thể xoay chuyển được, nhưng lại có thể dễ dàng dứt khoát quyết định...
      Tại sao có thể lý trí như vậy?
      Nếu như giống cũng phân vân giữa tình cảm và lý trí, tuyệt đối có khả năng đưa ra quyết định dễ dàng như vậy, giải thích duy nhất chính là có lẽ là vứt bỏ được phần tình cảm mà cho rằng rất quan tâm đến nó, hoặc là , cho rằng để ý đến phần tình cảm mà hôm nay còn quan trọng với nữa...
      Nếu đúng như giải thích này, vậy , tất cả những suy nghĩ thể thông suốt của có lời giải đáp.....
      Bởi vì còn quan tâm cho nên mới chút do dự mà đưa đơn ly hôn cho luật sư......
      Bởi vì còn quan tâm cho nên chỉ muốn dẫn theo mình Liễu Nhiên Male. . . . . .
      Bởi vì còn quan tâm cho nên mới tháo ra chiếc nhẫn cưới của bọn họ. . . . . .
      Bởi vì còn quan tâm cho nên mọi người xung quanh mới có thể dễ dàng biết chuyện tranh thủ ba tháng để lấy lòng …..
      Suy nghĩ như vậy, Hạ Tử Du nằm giường nhưng thể nào ngủ được, rốt cuộc chỉ có thể tự cười khổ.....
      Trong chớp mắt, đột nhiên nhận ra, ra là sai lầm rồi. . . . . .
      . . . . . .
      Ba ngày sau tức là tuần sau khi Đàm Dịch Khiêm và Liễu Nhiên nghỉ mát ở Male.
      "Mẹ. . . . . ."
      Liễu Nhiên vừa được bế xuống xe sau khi chơi về liền vui vẻ chạy ào vào trong lòng Hạ tử Du.
      Hạ Tử Du nghe người giúp việc bọn họ nghỉ mát về đến, lúc này mới đứng trước cửa để chờ đón họ.
      Hạ Tử Du ôm con , ân cần lau mồ hôi trán cho con , “Liễu Nhiên, chơi có vui ?”
      Liễu Nhiên gật đầu mạnh, "Dạ, biển ở chỗ của chú ‘củ cải’ rất đẹp.... Dì Đan còn dẫn Ngôn Ngôn xây lâu đài cát, rồi còn dẫn Ngôn Ngôn xem rất nhiều rất nhiều chú cá dễ thương....”
      Lời và cử chỉ của Liễu Nhiên rất háo hức, hoàn toàn còn lo lắng và vui vì nỡ xa Hạ Tử Du khi ngày đó cùng với Đàm Dịch Khiêm.
      Cho dù trong lòng cảm thấy buồn tủi, nhưng Hạ Tử Du vẫn như hề gì nở nụ cười dịu dàng, giọng hỏi, "Liễu Nhiên, ba con đâu?"
      "Ba ở kia kìa!"
      Hạ Tử Du theo ánh mắt Liễu Nhiên nhìn tới chỗ Đàm Dịch Khiêm ngồi ở trong xe chuyện điện thoại.
      Đàm Dịch Khiêm ngồi trong xe mặc bộ quần áo đơn giản thoải mái, nhìn lịch và bảnh bao.
      Hạ Tử Du nhìn lại con trong lòng, giọng , "Liễu Nhiên, con với dì về phòng trước, mẹ chuyện riêng với ba con chút.”
      Liễu Nhiên ngoan ngoãn ‘Oh’ lên, sau đó người giúp việc bế theo Liễu Nhiên vào biệt thự.
      Hạ Tử Du đứng ngoài cửa xe đợi Đàm Dịch Khiêm trò chuyện xong bước ra khỏi xe, mới ngẩng đầu lên môi nở nụ cười, bình tĩnh với Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, mẹ em có gọi điện thoại tới cho em, bà muốn em về thành phố Y chơi với bà chuyến... Mẹ em chưa gặp Liễu Nhiên lần nào, cho nên sẵn thời gian còn chưa hết ba tháng, em muốn dẫn Liễu Nhiên đến thành phố Y chơi lần....”

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 186 : Chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật bà Đàm
      Thành phố Y, biệt thự Hạ gia.
      Buổi tối, ngoài cửa phòng Hạ Tử Du vang lên tiếng gõ cửa .
      Hạ Tử Du kéo tấm chăn lên đắp cho Liễu Nhiên, rồi mặc thêm áo khoác đứng dậy ra mở cửa.
      Nhìn thấy bà Hạ đứng ngoài cửa, Hạ Tử Du mỉm cười , "Mẹ, vào !"
      Bà Hạ giọng hỏi, "Liễu Nhiên ngủ chưa?"
      Hạ Tử Du gật đầu, "Hôm nay mẹ dẫn con bé khu vui chơi chơi cả ngày, có lẽ mệt nên ngủ sớm hơn mọi ngày. . . . . ."
      Bà Hạ bước vào trong phòng, nhìn thấy Liễu Nhiên nằm ở giường ngủ say sưa, khuôn mặt hiền hậu của bà che giấu được thương , "Con bé rất ngoan, rất giống con . . . . ."
      Hạ Tử Du cũng đưa mắt nhìn tới dáng ngủ vô cùng đáng của Liễu Nhiên, hạnh phúc , "Dạ, con bé càng lớn càng thấy giống con."
      Bà Hạ bật cười , "Đúng là giống con, nhưng giữa trán lại có phần giống Dịch Khiêm hơn. . . . . . chung là nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp!"
      Hạ Tử Du cười khẽ, "Nào có người bà nào mà tự khen cháu mình như thế. . . . . ."
      Bà Hạ ngồi xuống mép giường, thương nhìn cháu ngoại mình, thở , "Đứa đáng thương, còn như vậy phải chịu cảnh cha mẹ sắp phải xa nhau. . . . . ."
      Hạ Tử Du nghe lời bà Hạ nhất thời giật mình kinh ngạc, "Hả, mẹ. . . . . ."
      Bà Hạ vỗ nhè vị trí bên cạnh bảo, "Tử Du, con ngồi xuống đây."
      Hạ Tử Du từ tốn ngồi xuống cạnh bà Hạ, ánh mắt nghi ngờ nhìn bà.
      Bà Hạ vén mái tóc Hạ Tử Du qua sau vai, ánh mắt từ ái nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, từ tốn , "Tử Du, lần trước khi con tới thành phố Y, có kể với mẹ về chuyện tình cảm của người bạn con xảy ra vấn đề mẹ biết người bạn con tới trong câu chuyện chính là con rồi. . . . . ."
      Hạ Tử Du trợn tròn mắt, "Mẹ. . . . . ."
      Bà Hạ vẫn dịu dàng , "Con quên rồi sao, mẹ trông con từng ngày lớn lên. . . . . . Con vẫn giống hệt y như lúc còn , cho dù có chuyện gì buồn phiền hay lo lắng vẫn chỉ thích cất giấu ở trong lòng, muốn để mọi người biết mà lo lắng cho con."
      Hạ Tử Du tự nhiên cười với bà Hạ, "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, chuyện mà con kể với mẹ đúng là chuyện của bạn con. . . . . ."
      Bà Hạ thương cầm lên bàn tay mát lạnh của Hạ Tử Du, , "Tử Du, lần trước khi con nhắc tới người bạn của con với mẹ, có lẽ ngay cả con cũng biết, lúc đó con khóc. . . . . ."
      "Mẹ. . . . . ."
      Bà Hạ vỗ nhè lên mu bàn tay Tử Du, thương , "Tử Du, lần trước sở dĩ mẹ có vạch trần con là vì mẹ biết khi con trở về là con phải đối mặt với lựa chọn, mà ý kiến của người bên ngoài khách quan hơn so với ý kiến của người mẹ. . . . . ."
      Giờ khắc này Hạ Tử Du thể nào tiếp tục che giấu được nữa, chua xót cười , "Mẹ, cám ơn mẹ!"
      Bà Hạ quan tâm hỏi, " cho mẹ biết, con và Dịch Khiêm rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ cứ nghĩ lần trước con trở về biết đâu vấn đề có thể giải quyết, tại sao hôm nay lại có vẻ còn tồi tệ hơn?" Hạ Tử Du mình dẫn theo Liễu Nhiên tới thành phố Y hiển nhiên tình huống được phát triển theo như mong muốn.
      Hạ Tử Du khổ tâm mà cười lên tiếng, hít hơi sâu rồi , "Mẹ, con và Dịch Khiêm ly hôn rồi. . . . . ."
      Bà Hạ giật mình hoảng hốt, "Cái gì?"
      Hạ Tử Du bình tĩnh , "Lần trước sau khi về đến Los Angeles, biết được ý định ấy còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với con nữa, cho nên con quyết định ký giấy thỏa thuận ly hôn với ấy. . . . . . Tuy con muốn trở thành người phụ nữ cứ quấn chặt bám lấy người khác, nhưng con nhận thấy mẹ rất đúng, hôn nhân thể qua loa bỏ là bỏ dễ dàng như vậy đươc. . . . . . Cho nên con tới tranh thủ cầu xin ấy trong vòng ba tháng đừng tiết lộ chuyện con và ấy ly hôn với bên ngoài. . . . . ."
      Bà Hạ hỏi, "Là vì con hy vọng tình cảm giữa con và Dịch Khiêm còn có thể cứu vãn?"
      Hạ Tử Du nuốt nghẹn chua xót xuống cổ họng khổ sở , "Con thừa nhận, trong chuyện tình cảm con thể nào buông xuôi dễ dàng như vậy được, nhưng con mong còn có thể xoay chuyển, con chỉ nghĩ. . . . . ." tới đây Hạ Tử Du bỗng ngừng lại, nghẹn giọng , "Con chỉ muốn biết phải chăng ấy vẫn còn quan tâm đến con, cho dù chúng con có xa nhau đó cũng là vì chúng con hợp nhau. . . . . . Như vậy trong cuộc sống sau này, ít nhất trong lòng con còn có thể dễ chịu hơn chút."
      Bà Hạ gật đầu, "Tử Du, mẹ thấy con làm rất đúng. . . . . . Nhưng nếu như con quyết định làm như vậy, tại sao bây giờ con lại dẫn theo Liễu Nhiên trở về nhà mẹ chứ?"
      Đôi con ngươi trong suốt của Hạ Tử Du đột nhiên mịt mờ hơi nước, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở sắp bật ra của mình , "Bởi vì. . . . . . Bởi vì con căn bản cần phải đợi ba tháng cũng biết ấy cuối cùng vẫn thể quay lại với con. . . . . . thực tế, sau khi con đem giấy thỏa thuận ly hôn ký xong giao cho ấy, ấy ngay lập tức bảo luật sư sắp xếp thủ tục ly hôn của con và ấy. . . . . . Mẹ, con rất khó chịu, con nghĩ rằng ít nhất ấy do dự. . . . . ."
      Bà Hạ nhìn dáng vẻ thất vọng rũ mi của Hạ Tử Du, nghi ngờ , "Sao vậy được chứ? Lúc con bị người của Arsène bắt cóc, mẹ nhận thấy Dịch Khiêm rất lo lắng cho con. . . . . ."
      Hạ Tử Du ngước lên đôi mắt phủ đầy hơi nước, chưa chát nở nụ cười, " ra, vào trước khi Arsène bắt cóc con, con và Dịch Khiêm từng vì chuyện tin tưởng nhau mà xảy ra vài lần tranh cãi. . . . . . Con thừa nhận, ấy vẫn luôn đối xử tốt với con, phần lớn nguyên nhân mà con và ấy phải đến ngày hôm nay có lẽ cũng bởi vì con chưa có làm tròn trách nhiệm của người vợ. Con rất buồn, con biết giữa con và ấy có nhiều hiểu lầm cho nên mới có thể dẫn đến tình cảnh tồi tệ như ngày hôm nay, con nghĩ ấy chỉ nhất thời tức giận với con mà thôi, nếu như con có thể tranh thủ thời gian làm dịu tức giận của ấy, đợi khi nào ấy muốn nghe con giải thích con giải thích cho ấy hiểu, như vậy có lẽ con và ấy vẫn còn cơ hội có thể có cứu vãn, nhưng mà, con sai rồi. . . . . ."
      Nhìn đôi mắt long lanh nước của Hạ Tử Du, bà Hạ trìu mến hỏi, "Nghĩ sai điều gì?"
      " ra con và ấy vốn thể còn đường để cứu vãn, lòng của ấy cũng còn dành cho con nữa. . . . . ." tới đây, Hạ Tử Du cắn môi mình, muốn để bản thân vì khó chịu mà bật khóc thành tiếng.
      Bà Hạ trừng lớn hai mắt, " vậy, báo chí đưa tin Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần gì đó tình tứ nghỉ mát ở Male là ?"
      Nhớ lại Đàm Dịch Khiêm dẫn theo Liễu Nhiên Male nhưng cho cùng, lòng Hạ Tử Du lập tức cảm thấy đau đớn như kim châm muối xát. . . . .
      Hít hơi sâu để ngăn chặn loại đau đớn đó xuống đáy lòng, Hạ Tử Du bật khóc nức nở , "Mẹ, con biết Nhất Thuần mới là người thích hợp với ấy. . . . . . Hôm nay biết được ấy thích Nhất Thuần, con cảm thấy con nên vui vẻ, ít nhất ấy ở bên Nhất Thuần nhất định hạnh phúc hơn khi sống cùng con, nhưng con vẫn thể nào chịu nổi khi nghĩ đến ấy ở chung với người phụ nữ khác. . . . . ."
      Khóe mắt Hạ Tử Du liên tục tràn ra nước mắt khiến bà Hạ đau lòng khôi, "Đứa ngốc, sao con lại có thể cất giấu nhiều chuyện như vậy ở trong long chứ?"
      Hạ Tử Du nhu nhược đưa tay ôm lấy bà Hạ, sau đó tựa đầu vào bờ vai của bà mà đau khổ bật khóc thành tiếng, "Mẹ, thứ lỗi cho con khi còn chỗ nào để chỉ có thể nghĩ đến mẹ. . . . . ."
      Bà Hạ thương vỗ sống lưng mỏng manh của Hạ Tử Du, từ ái , "Con cần lo có chỗ để . . . . . . Nếu con đồng ý, sau này con cứ ở lại trong ngôi nhà này với mẹ. . . . . ."
      ------
      Trong lòng mỗi đứa con nít nào cũng có hiếu kỳ và tò mò đối với vật mới lạ, nhưng khi vật mới lạ cũng đủ để hấp dẫn bọn chúng bọn chúng rất thực tế chọn thứ gì đó mà bọn chúng quyến luyến muốn có nhất. . . . . .
      Giống như Liễu Nhiên vào lúc này. . . . . .
      Hai mẹ con ở lại thành phố Y ướng chừng được tháng, thành phố Y hôm nay đối với Liễu Nhiên mà còn sức hấp dẫn như lúc đầu nữa, vì vậy Liễu Nhiên bắt đầu theo hỏi Hạ Tử Du ——
      Mẹ, chừng nào chúng ta về nhà ba vậy?
      Lúc đầu Liễu Nhiên chỉ hỏi đến vấn đề này khi nhìn thấy gia đình vui vẻ hòa thuận nào đó, nhưng gần hai ngày nay số lần càng hỏi càng nhiều hơn.
      giờ, Liễu Nhiên và Hạ Tử Du ngồi ghế sofa xem vở nhạc kịch thiếu nhi nổi tiếng nhất trong năm, Liễu Nhiên lại đột nhiên nhảy lên , "Mẹ, Ngôn Ngôn muốn về nhà. . . . . . Ngôn Ngôn rất nhớ ba. . . . . . Lâu rồi ba có gọi điện thoại chuyện với Ngôn Ngôn, có phải ba cần Ngôn Ngôn nữa rồi ?"
      Mấy ngày qua, mỗi lần Liễu Nhiên hỏi đến vấn đề này, Hạ Tử Du đều tìm đủ loại lý do để dỗ dành Liễu Nhiên, nhưng lúc này, Hạ Tử Du cũng còn nghĩ ra được lý do nào khác để thuyết phục con mình.
      Hạ Tử Du ôm con vào lòng hỏi, "Liễu Nhiên thích ở với mẹ sao?"
      Liễu Nhiên lập tức lắc đầu, quyến luyến ôm lấy Hạ Tử Du, bằng giọng ngây ngô của trẻ con, "Ngôn Ngôn dĩ nhiên thích ở chung với mẹ, nhưng mà Ngôn Ngôn cũng rất nhớ ba. . . . . . Mẹ, sao lâu rồi con thấy mẹ chuyện với ba, bộ mẹ nhớ ba sao?"
      Câu hỏi của Liễu Nhiên khiến cho lòng Hạ Tử Du dâng lên bồi hồi chua xót.
      Đúng vậy, dẫn theo Liễu Nhiên tới thành phố Y hơn tháng, trong thời gian này, có gọi điện thoại cho . . . . . . đương nhiên sớm chuẩn bị tâm lý rồi, dù sao hôm nay cũng ly hôn. . . . . . chỉ nghĩ tới có thể dửng dưng hề gọi cho Liễu Nhiên cuộc điện thoại nào, chẳng lẽ sợ lúc gọi điện thoại tới tìm Liễu Nhiên mà là người nghe máy sao?
      Về phần nhớ . . . . . . quên mình có bao nhiêu lâu dám nghĩ đến chuyện này. . . . . .
      Suy nghĩ vậy, Hạ Tử Du cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười, điềm tĩnh nhìn con , "Bé ngốc, ba con sao có thể cần con chứ? Con cũng biết ba con rất hay bận rộn mà, nên có đôi lúc quên gọi điện thoại cho Liễu Nhiên, Liễu Nhiên phải thông cảm cho ba mới đúng chứ!"
      Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, đột nhiên chu miệng , "Mẹ, lâu rồi Ngôn Ngôn thấy mẹ và ba cùng ở chung nhà. . . . . . Lần trước đến chỗ chú ‘củ cải’ chơi, tại sao mẹ chịu chung với ba và Ngôn Ngôn vậy?"
      "Là ba với con mẹ chịu sao?" Giờ khắc này, vẫn thể kiềm chế được muốn biết suy nghĩ của .
      Liễu Nhiên thành , "Ba , nhưng mà ba rất thương mẹ, ba bỏ lại mẹ đâu. . . . . ."
      Lời hồn nhiên của trẻ thơ làm lòng Hạ Tử Du thắt lại, Hạ Tử Du vẫn mỉm cười , "Mẹ xin lỗi, tại vì hôm đó mẹ thấy khỏe, cho nên mới chung với mọi người. . . . . ."
      Liễu Nhiên lập tức , "Vậy ba lần sau dẫn theo mẹ đến đó chơi nha. . . . . . Mẹ, có mẹ ở đó, rất nhiều người lúc nhìn thấy dì Đan ôm con đứng cạnh ba, mọi người ai cũng nghĩ dì Đan là ‘mẹ’ của con đó. . . . . ."
      Hạ Tử Du giọng hỏi, "Liễu Nhiên thích người khác hiểu lầm như vậy sao?"
      Liễu Nhiên chống tay suy nghĩ hồi, giọng non nớt nhưng rất nghiêm túc trả lời, "Mẹ là mẹ, dì Đan là dì Đan. . . . . . Người ta thể như vậy được."
      Sau đó đổi lại là Hạ Tử Du trầm tư, lát sau mới hỏi, "Vậy. . . . . . Nếu như có ngày, dì Đan làm ‘mẹ’ của Liễu Nhiên, Liễu Nhiên có chịu ?"
      Liễu Nhiên dừng giải thích theo logic của trẻ con , "Sao dì Đan lại trở thành mẹ của Ngôn Ngôn được? Ngôn Ngôn là do mẹ sinh ra, Ngôn Ngôn chỉ có mẹ là ‘mẹ’ thôi à. . . . . ."
      "Vậy. . . . . ."
      Hạ Tử Du muốn mở miệng trả lời Liễu Nhiên, nhưng tiếng chuông điện thoại di động lại đột ngột cũng vang lên ngay lúc này, cắt ngang cuộc chuyên của hai mẹ con.
      Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra rồi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động.
      Thấy số hiển thị màn hình điện thoại di động chính là số điện thoại riêng của biệt thự Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du lập tức ấn nút trả lời.
      "Tiểu Du, là tôi."
      Nghe giọng của bà Đàm, Hạ Tử Du vẫn tôn kính chào bà như trước đây, "Viện trưởng!"
      Bà Đàm như khiển trách , " giỏi , là dẫn theo cháu tôi cả tháng, chẳng lẽ nghĩ tới tôi rất nhớ con bé sao?"
      "Con xin lỗi, qua thời gian ngắn nữa con dẫn con bé về ạ."
      Bà Đàm kiên nhẫn , " như vậy cũng đủ rồi, tôi có thời gian mà chờ đợi đâu. . . . . . Hai ngày nữa chính là sinh nhật sáu mươi tuổi của tôi, con Tâm giúp tôi tổ chức buổi tiệc tối, hôm đó phải dẫn Liễu Nhiên về cho tôi. . . . . . Còn nữa, bên ngoài vẫn chưa biết và Dịch Khiêm ly hôn, cho nên tiệc sinh nhật của tôi cũng được vắng mặt đó, tránh cho người ngoài nghĩ tôi hà khắt với con dâu. . . . . ."
      Hai ngày nữa?
      Nếu như hai ngày nữa dẫn theo Liễu Nhiên về, vậy phải chăng cũng có nghĩa là thời gian được ở lại bên cạnh Liễu Nhiêu còn nhiều lắm. . . . . .
      nghe thấy Hạ Tử Du trả lời, bà Đàm khó chịu , " còn do dự cái gì? Chẳng lẽ dự định cho cháu tôi về mừng sinh nhật tôi?"
      "Viện trưởng, phải, con. . . . . . Ngày mai con dẫn Liễu Nhiên về ạ!"
      Bà Đàm nghe vậy mới hài lòng , "Vậy tốt, đừng làm trễ nãi thời gian của tôi đó!"
      "Dạ!"

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 187 : Cùng dự tiệc
      "Cháu ngoan. . . . . ."
      "Bà nội. . . . . ."
      Hạ Tử Du dẫn theo Liễu Nhiên vào biệt thự, bà Đàm vô cùng vui mừng ngồi xổm người xuống, mặc cho Liễu Nhiên chạy ào vào trong ngực bà.
      "Bà nội, Ngôn Ngôn rất nhớ mọi người. . . . . ." Liễu Nhiên cọ nhè lên mặt bà Đàm.
      Bà Đàm thương hôn lên má Liễu Nhiên, "Cháu ngoan, nếu nhớ bà nội sau này đừng bỏ bà nội lâu như vậy nữa, biết ?"
      Người giúp việc nhận lấy vật trong tay Hạ Tử Du rồi ân cần hỏi, " chủ, mới vừa mới xuống máy bay, có muốn tắm cho thoải mái ?"
      Hạ Tử Du mỉm cười lắc đầu, "Đợi lát nữa !"
      Bỗng dưng có giọng thân thiện gọi tên , "Tử Du!"
      Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về nơi phát ra thanh, "Nhất Thuần?"
      Đan Nhất Thuần từ lầu hai biệt thự xuống, tươi cười rạng rỡ tới trước mặt Hạ Tử Du, giọng hỏi, " mới vừa xuống máy bay sao?"
      Hạ Tử Du gật đầu.
      Đan Nhất Thuần , "Lần trước Ngôn Ngôn đến Male chơi có kể và con bé trồng rất nhiều cây chanh thảo trong vườn hoa, vừa rồi ở sân thượng tôi cũng có nhìn thấy chúng. . . . . . Những cây chanh thảo đó sinh trưởng rất tươi tốt!"
      Hạ Tử Du cười nhạt, "Ngày thường có việc gì làm cho nên rất nhiều thời gian tôi đều ở đó."
      Lúc bà Đàm dẫn Liễu Nhiên đến cửa quên lên tiếng nhắc nhở Đan Nhất Thuần, "Nhất Thuần à, bác dẫn cháu bác ra ngoài dạo, con ở đây cứ coi như nhà mình mà tự nhiên nha, tối nay theo bác về Đàm gia ở lại chơi với bác vài ngày."
      Đan Nhất Thuần điềm đạm , "Dạ được, bác ."
      Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bà Đàm, trong lòng mơ hồ thấy khó chịu. Từ khi bước chân vào căn nhà này cho đến bây giờ, bà Đàm chưa hề liếc mắt nhìn đến dù chỉ lần, giống như có mặt của căn bản hề tồn tại.
      Đan Nhất Thuần trông thấy ánh mắt buồn bã của Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bà Đàm, liền mở miệng , "À, Tử Du, tôi cũng vừa mới tới đây hôm nay thôi, ngại dẫn tôi dạo vườn hoa nhà chút chứ?"
      Hạ Tử Du thu hồi ánh mắt, nhìn Đan Nhất Thuần hơi mỉm cười, "Được."
      . . . . . .
      Hai người phụ nữ trẻ dạo bước vào vườn hoa của biệt thự.
      Đan Nhất Thuần lên tiếng trước, "Tử Du, gần đây có khỏe ?"
      Hạ Tử Du cố làm ra vẻ thoải mái nhún vai cười , "Ừ, sau khi ba tôi mất, tâm tình mẹ tôi cũng được tốt lắm, cho nên thời gian qua tôi đều ở thành phố Y với bà."
      Bỗng nhiên Đan Nhất Thuần ngừng lại bước chân, "Tử Du!"
      Hạ Tử Du quay mặt sang, "Hử?"
      Đan Nhất Thuần lo âu nhíu mày, "Tình cảm giữa và Dịch Khiêm có phải xảy ra vấn đề gì hay ? Lần trước Dịch Khiêm và Ngôn Ngôn đến Male chơi, tôi nhận ra và Dịch Khiêm có gì đó đúng lắm, lần này lại nghe dẫn theo Ngôn Ngôn về thành phố Y, tôi lại càng thêm khẳng định giữa và Dịch Khiêm xảy ra vấn đề rất lớn. . . . . . Tôi thấy rất lo lắng cho hai người."
      Hạ Tử Du bình tĩnh , "Nhất Thuần, dấu gì , tôi và Dịch Khiêm ký giấy thỏa thuận ly hôn rồi."
      Đan Nhất Thuần giật mình trừng lớn hai mắt, "Cái gì? Tại sao có thể như vậy?"
      Hạ Tử Du vẫn từ tốn , "Tôi nghĩ rằng có số người được định sẵn được sống với nhau cả đời."
      Đan Nhất Thuần vội vàng , "Sao lại có thể suy nghĩ bi quan như vậy chứ? Mọi người ai cũng nhìn ra được Dịch Khiêm quan tâm đến hơn bấy kỳ ai . . . . Nếu ấy quan tâm đến vào lúc tình thế nguy cấp ở Thụy Sĩ Dịch Khiêm chỉ vì tiếng kêu cứu của quên mình cần phải hợp tác với hộ vệ. . . . . . ấy chỉ vì mà ngay cả tính mạng mình cũng cần, nhất định phải tin tưởng ấy rất quan tâm và lo lắng cho hơn bất kỳ ai!"
      Hạ Tử Du chỉ cười , "Lúc đó chẳng phải cũng ấy mà ngay cả mạng mình cũng cần, phải sao?"
      "Tôi. . . . . . Tử Du, có phải hiểu lầm tôi hay ?"
      " cần phải khẩn trương, chỉ là tôi cảm thấy vì Dịch Khiêm mà bỏ ra rất nhiều."
      Đan Nhất Thuần lắc đầu mạnh, "Tử Du, được nghĩ như vậy. . . . . . Tôi xin thề với , tôi đối với Dịch Khiêm tuyệt đối có suy nghĩa vượt quá giới hạn, tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn thông qua những việc mình làm để gây chú ý của Dịch Khiêm."
      "Nhất Thuần, tôi có ý trách gì , tôi đương nhiên biết tốt."
      Đan Nhất Thuần thở , "Tôi sợ bị hiểu lầm. . . . . . Nhưng tôi nghĩ mãi cũng hiểu tại sao và Dịch Khiêm phải ly hôn? Hai người ràng rất nhau cơ mà!"
      nhau?
      cũng biết bắt đầu từ lúc nào, còn xác định được giữa còn tồn tại hai chữ này hay . . . . . .
      Thấy Hạ Tử Du rơi vào trầm tư, Đan Nhất Thuần khẩn trương , "Trời ạ, đừng hai người ly hôn là vì tôi chứ? Tử Du, những hình ảnh tôi và Dịch Khiêm bị ký giả chụp được ở Male căn bản là do ký giả truyền thông thổi phồng lên thôi, việc vốn phải như vậy. . . . . ."
      "Nhất Thuần, tôi hiểu chuyện của tôi Dịch Khiêm, tôi biết nó có liên quan đến , cần tự trách mình. . . . . . Hôm nay tôi và Dịch Khiêm ly hôn rồi, cũng đừng bận tâm mà giải thích với tôi làm gì, dù tương lai và Dịch Khiêm có tiến triển như thế nào tôi cũng lòng chúc phúc cho hai người!"
      "Tử Du. . . . . ."
      Hạ Tử Du vô tư mà mỉm cười.
      Tròng mắt Đan Nhất Thuần thoáng lên tia sáng, sau đó khó chịu , " và Dịch Khiêm đừng nên chia tay . . . . . . Tôi phải chuyện với Dịch Khiêm!" Dứt lời Đan Nhất Thuần liền xoay người bỏ .
      Hạ Tử Du kịp thời níu lại cổ tay mảnh khảnh của Đan Nhất Thuần, gấp gáp , "Nhất Thuần, xin đừng gì với ấy. . . . . . Tôi và ấy ly hôn là do đôi bên tự nguyện, ai có lỗi với ai cả."
      "Nhưng mà. . . . . ."
      Hạ Tử Du thành , " ra mà , ly hôn với ấy tôi ngược lại cảm giác rất lòng. . . . . . cũng biết, xưa nay tôi vẫn luôn thể hòa hợp với Đàm gia, điều này dường như cũng là Đàm gia cần nữ chủ nhân chân chính thích hợp với nó hơn….. Thời gian ở thành phố Y tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi nhận thấy nếu như tôi và ấy thể sống cùng nhau nữa cũng hẳn hoàn toàn là điều gì đáng tiếc cả, đây có lẽ cũng là số mệnh của tôi và ấy . . . . . may đúng lúc này tới Los Angeles, tôi chỉ mong cho dù sau này tôi có ở đây, cũng giúp đỡ chăm sóc cho Liễu Nhiên, được ?"
      " xin lỗi vì giữ lời với , tôi cũng ngờ mình lại quay về Los Angeles, nhưng bác gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần, bác muốn tôi đến Los Angeles dự sinh nhật bác, tôi thể nào cự tuyệt lời mời của bác ấy. . . . . ."
      Hạ Tử Du gật đầu, "Tôi hiểu mà." Bà Đàm cững từng với bằng mọi giá đón Nhất Thuần về lại Los Angeles.
      "Tử Du, đợi sau khi qua tiệc mừng thọ bác , tôi cam đoan ngay lập tức rời khỏi Los Angeles. . . . . . Chuyện và Dịch Khiêm ly hôn cũng chưa tuyên bố ra ngoài, tôi tin hai người vẫn còn cách có thể cứu vãn, mong đừng buông tay dễ dàng như vậy. . . . . ."
      Hạ Tử Du kinh ngạc ngước mắt nhìn Đan Nhất Thuần trước mặt, tốt bụng rộng lượng của Nhất Thuần khiến càng thêm xác định Đan Nhất Thuần mới chân chính là người phụ nữ thích hợp với Đàm Dịch Khiêm, đối với Đàm Dịch Khiêm mà , có lẽ thế giới của quá mức nặng nề rồi.
      -----------
      Bởi vì bà Đàm đón Liễu Nhiên về Đàm gia ở lại đêm, cho nên tối nay, trong ngôi biệt thự rộng lớn thế này chỉ còn lại mỗi mình Hạ Tử Du. . . . . .
      Bóng đêm đìu hiu yên tĩnh, Hạ Tử Du nằm nghiêng giường nhắm hai mắt lại, nhưng làm thế nào cũng thể chợp mắt được.
      Chuyện cho tới ngày hôm nay cũng còn gì mà khó hiểu nữa, những gì nghĩ thông, những điều nghi ngờ, bây giờ đều ràng tất cả rồi. . . . . .
      Hôm nay nghe cách chuyện của Nhất Thuần, có lẽ Nhất Thuần vẫn chưa biết lần này mình thể nào rời khỏi Los Angeles được. . . . . . chỉ bà Đàm cho , mà cả Đàm Dịch Khiêm hẳn là cũng bỏ mặc cho ấy khỏi đây!
      biết tương lai hai người họ có kết hôn hay ?
      Đàm Dịch Khiêm Nhất Thuần cũng giống như từng thương sao? Chắc chắn là như vậy rồi, trước kia Nhất Thuần cũng người phụ nữ nào được nhất định rất hạnh phúc. . . . . .
      Suy nghĩ vậy, Hạ Tử Du từ từ mở mắt ra, sau đó xoay người lại, tròng mắt trong suốt sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó bỗng nhiên hai mắt vương đầy hơi nước.
      Tại sao giờ phúc này vẫn còn cảm thấy khó chịu như vậy? Dù sao cũng đến thành phố Y ở hơn tháng rồi, hẳn là phải thấy phai nhạt hơn mới đúng chứ. . . . . .
      . . . . . .
      Chiều ngày hôm sau.
      " chủ, sao vẫn còn ngồi ở vườn hoa vậy?"
      Hạ Tử Du cầm xẻng xới đất đứng dậy giữa bụi chanh thảo, thân thiện hỏi người giúp việc, "Có chuyện gì sao?"
      Người giúp việc nhắc nhở, " mau thay đổi lễ phục , tối nay phải tham dự tiệc mừng thọ của bà chủ đó!"
      Hạ Tử Du cười , "Tiệc sinh nhật của viện trưởng là vào 8h tối, chuẩn bị bây giờ vẫn còn kịp."
      Người giúp việc lo lắng , " chủ, hay là nên chuẩn bị sớm , cũng biết bà chủ thường hay soi mói . . . . . ."
      Hạ Tử Du mỉm cười cảm kích với người giúp việc có lòng tốt nhắc nhở mình, " sao, tôi chỉ cần ăn mặc nghiêm túc là là được rồi."
      Người giúp việc đến trước mặt Hạ Tử Du, dứt khoát lấy chiếc xẻng trong tay Hạ Tử Du, nghiêm túc , "Nhưng mà chủ cũng thể để Đan tiểu thư hơn mình. . . . . . Nghe bà chủ vì muốn mời Đan tiểu thư đến Los Angeles dự tiệc, đặc biệt cho người đến Pháp đo may cho Đan tiểu thư bộ lễ phục rất tao nhã sang trọng, rất đẹp. . . . . . Nếu chủ chuẩn bị trước, đến lúc đó sao thể xinh đẹp bằng Đan tiểu thư đây?"
      Hạ Tử Du vô vị cười cười, "Đan tiểu thư trẻ tuổi hơn tôi, đương nhiên mặc cái gì cũng đẹp mắt hơn tôi rồi."
      Người giúp việc lòng , " có đâu, chủ thoạt nhìn cũng chỉ như mấy mười tám đôi mươi thôi, hề thua kém Đan tiểu thư chút nào!"
      Hạ Tử Du nghi hoặc hỏi, "Nhưng tại sao lại so sánh tôi với Nhất Thuần chứ?"
      Người giúp việc thấy sao vậy, "Bởi vì chủ là vợ của tiên sinh, tiên sinh nhìn phong độ như vậy, chủ đương nhiên cũng phải xinh đẹp nhất rồi!"
      Hạ Tử Du rốt cuộc cũng hiểu được lời của người giúp việc. . . . . . Cũng dễ hiểu, hình ảnh tình tứ thân mật của Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần ở Male được báo chí phát tán, đối với mọi người giúp việc trong biệt thự cũng phải là bí mật gì, tại người giúp việc có lòng tốt khuyên , dĩ nhiên là bởi vì sau khi nhìn thấy những tin tức báo cho nên mới thông cảm với .
      Hạ Tử Du cười nhìn người giúp việc , "Chị cứ vào trước , chút tôi vào sau, chị yên tâm, tôi tham gia tiệc tối của viện trưởng đúng giờ."
      -----------
      Sáu giờ rưỡi tối.
      Hạ Tử Du do dự đứng giữa đống lễ phục ở trong phòng để quần áo.
      Tất cả những bộ lễ phục sang trọng này đều là trước đây Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị cho , ở bên cạnh dẫu sao có đôi lúc cũng khó tránh được vài trường hợp phải cùng dự số buổi tiệc long trọng, dù vậy nhưng kể từ khi họ kết hôn tới nay, bởi vì bọn họ thường xuyên xảy ra nhiều chuyện vui, ngoại trừ buổi tiệc kết hôn của cơ hội cùng lúc xuất ở nơi công chúng là rất ít.
      ngờ lần này, lần đầu tiên bọn họ cùng nhau tham dự dạ tiệc, cả hai còn là vợ chồng nữa.
      Cầm lên bộ lễ phục dạ hội màu trắng ngó sen chiếu sáng ở trước gương, Hạ Tử Du ngay lập tức thay vào bộ lễ phục đó.
      Nâng váy quay vòng ở trước gương, Hạ Tử Du liền quyết định chọn mặc bộ váy này.
      ra cũng biết bộ lễ phục dạ hội này có gì nổi bật, hợp ý nó chỉ đơn giản vì nó nhã nhặn cầu kỳ, rất dễ cho có thể lẩn trốn giữa mọi người.
      nghĩ, cảm giác trở thành tiêu điểm còn thích hợp với . . . . . .
      . . . . . .
      Cốc, cốc.
      Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Tử Du.
      Hạ Tử Du túm lấy tà váy xoay người lại , "Vào ."
      Người giúp việc đẩy cửa vào, cung kính , " chủ, tiên sinh đợi ở dưới lầu. . . . . . chuẩn bị xong chưa?"
      Giống như rất lâu rồi nghe thấy cách xưng hô này, Hạ Tử Du hơi giật mình ngạc nhiên hỏi, "Tiên sinh?"
      Người giúp việc gật đầu, "Đúng vậy, tiên sinh ở trong xe đỗ ngoài cửa chờ đấy."
      "Vâng, tôi xuống ngay."
      "Dạ."
      Sau khi người giúp ra, tay nắm tà váy của Hạ Tử Du hiểu sao đột nhiên đổ đầy mồ hôi. . . . . .
      biết tối nay tham dự tiệc sinh nhật của bà Đàm, nhưng ngờ lại tự mình tới đón .
      cũng quên mất bao lâu rồi được nhìn thấy , là tháng, hay là tháng lẻ ba ngày, hoặc tháng lẻ bốn ngày. . . . . .
      Cũng ai biết rất lâu rồi còn dám nhớ tới . . . . ..
      Nhấc váy lên mang giầy cao gót vào, Hạ Tử Du cẩn thận bước xuống từng bậc thang.
      Qua ánh mắt của người giúp việc nhìn mình, cũng thừa biết tối nay mình chẳng được xinh đẹp gì, nhưng. . . . . . vốn cũng quan tâm.
      Ra khỏi biệt thự, từng bước chậm rãi về hướng chiếc xe Bentley màu đen đỗ ngoài cổng lớn.
      Cách cửa sổ xe màu đen, nhìn thấy được ở bên trong, nhưng càng lúc càng đến gần, vẫn có thể cảm nhận được tim còn bình thường nữa mà khẩn trương nhảy đập liên hồi.
      Hộ vệ mở cửa xe cho , "Tổng giám đốc phu nhân, mời lên xe."
      Cửa xe vừa mở ra, đập vào mắt Hạ Tử Du là tư thế Đàm Dịch Khiêm ngồi rất thoải mái ở trong xe.
      mặc bộ tây trang màu đen, kiểu tóc ràng vì dự dạ tiệc mà cắt tỉa rất tỉ mỉ, so với nghiêm túc điềm tĩnh của thường ngày tối nay nhìn có vẻ trẻ trung và đẹp trai hơn.
      Xa nhau chỉ hơn tháng, lúc này gặp lại , cảm thấy lâu như cả thế kỷ rồi vậy. . . . . .
      Hạ Tử Du nhàng chui vào xe ngồi xuống vị trí bên cạnh , nhưng sau đó liền đưa tầm mắt chuyển sang hướng ra ngoài cửa sổ xe.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 188 : Bị bỏ thuốc (1)

      Bên trong xe yên tĩnh đến tiếng động.

      Hạ Tử Du từ lúc vô xe đều đưa mắt trông ngó ra ngoài cửa sổ, suốt đoạn đường hề trao đổi với Đàm Dịch Khiêm dù chỉ câu.

      Lúc xuống xe hộ vệ giúp mở cửa xe, "Tổng giám đốc phu nhân, xin mời."

      Hạ Tử Du nhấc lên tà váy bước xuống xe, ánh mắt vẫn dám ngước lên nhìn sang bên trái lần nào.

      "Cùng vào !"

      Bên tai vang lên giọng từ tính quen thuộc, Hạ Tử Du dám tin ngước mắt nhìn lên.

      Sau đó Đàm Dịch Khiêm dắt tay Hạ Tử Du cùng nhau bước vào khách sạn "LLD".

      Bất ngờ bị nắm tay dắt , Hạ Tử Du thoáng sửng sốt giật mình dám tin.

      Nhưng thời gian cũng cho Hạ Tử Du suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên vô số đèn flash và luồng sáng nhanh chóng bao quanh và Đàm Dịch Khiêm.

      Chỉ trong chớp mắt, vô số microphone chắn trước mặ thọ. . . . . .

      Hộ vệ ở trước tản ra nhóm ký giả ngăn chặn bọn họ sang hai bên, đồng thời cũng cho ký giả đặt câu hỏi.

      khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm vẫn giữ được nét nhu hòa, tâm tình nghiễm nhiên rất vui vẻ đến tham dự tiệc mừng thọ.

      Sau khi nhìn thấy rất nhiều ký giả, biểu tình sững sốt mặt Hạ Tử Du mới vừa rồi cũng chuyển thành tươi cười nhã nhặn.

      Từ lúc ký giả bắt đầu tấn công, Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn dắt tay Hạ Tử Du vào khách sạn.

      Nhờ lối dành cho khách VIP trong khách sạn, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du mới thoát khỏi truy đuổi của ký giả bước vào thang máy.

      Trong thang máy ngoại trừ hai người bảo vệ riêng cho Đàm Dịch Khiêm, còn lại chỉ có hai người là .

      Hạ Tử Du luống cuống đứng cạnh Đàm Dịch Khiêm, tay vẫn bị nắm chặt, dù họ từng thân mật hơn vậy, việc nắm tay nhau cũng là động tác bình thường nhất giữa họ, nhưng lúc này lại cảm thấy như xa lạ và xấu hổ.

      Hạ Tử Du toan muốn rút tay về, nhưng nhận thấy Đàm Dịch Khiêm lại siết lấy tay rất chặt.

      Hạ Tử Du khó hiểu dùng đuôi mắt len lén liếc nhìn sang Đàm Dịch Khiêm, nhưng thấy mặt có chút biểu tình gì.

      Tại sao lại nắm tay ?

      Họ ly hôn rồi mà, phải sao?

      Nhiều vấn đề cùng lúc quanh quẩn trong đầu, Hạ Tử Du muốn mở miệng chuyện với Đàm Dịch Khiêm thang máy lúc này “Đinh” mở ra.

      ra khỏi thang máy, Đàm Dịch Khiêm nắm tay Hạ Tử Du càng chặt hơn.

      Hạ Tử Du cứ bước theo Đàm Dịch Khiêm, mấy lần muốn rút tay về từ lòng bàn tay ấm áp của , thế nhưng cũng nhiều lần vững vàng kiềm chế cho thực ý đồ đó.

      Bởi vì ngoài cửa phòng tiệc còn có rất nhiều ký giả đứng chờ ở đó, muốn dẫn đến chú ý của mọi người biết và Đàm Dịch Khiêm xảy ra vấn đề hay cãi nhau, Hạ Tử Du cuối cùng lựa chọn tươi cười theo bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du bước vào đại sảnh đãi tiệc, hộ vệ liền ngăn cản lại tất cả giới truyền thông ở phía ngoài cửa.

      Nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng cao sang quyền quý trong buổi tiệc tấp nập đến cười chào hỏi Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cũng còn giãy giụa trong tay Đàm Dịch Khiêm nữa, dịu dàng đứng sát vào bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, khiến người ngoài nhìn vào cho rằng họ vẫn ngọt ngào ân ái như trước.

      Bỗng nhiên bóng dáng yểu điệu xuất trong tầm mắt Hạ Tử Du, người con đó ngay lập tức trở thành tiêu điểm hấp dẫn toàn bộ mọi người có mặt.

      Từ xa nhìn tới, Hạ Tử Du vừa nhìn thấy cũng nhận ra được bóng dáng xinh đẹp được mọi người chú ý đó chính là Đan Nhất Thuần. . . . . .

      Tối nay Đan Nhất Thuần quả là xinh đẹp đến gì sánh nổi, xinh đẹp nhất là gương mặt , còn làn da trắng muốt vô cùng láng mịn, mặc chiếc váy dài từ ngực trở xuống, búi tóc vấn lên cao nhìn quý phái và tao nhã. . . . . . Mặc kệ là nhìn vào từ góc độ nào cũng cảm thấy Đan Nhất Thuần xinh đẹp đến thể bắt bẻ.

      "Dịch Khiêm, Tử Du!"

      Có lẽ do trong lúc vô tình nhìn thấy họ, Đan Nhất Thuần vội tới hướng bọn họ đứng.

      biết vì sao, lúc Đan Nhất Thuần gần tới chỗ họ, Hạ Tử Du ràng nhận thấy tay Đàm Dịch Khiêm nắm tay còn chặt như lúc đầu nữa.

      Khi Đan Nhất Thuần tới trước mặt họ lòng bàn tay to lớn ấm áp của Đàm Dịch Khiêm cũng đồng thời buông tay ra.

      Đột nhiên bị mất ấm áp từ tay , Hạ Tử Du ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Đàm Dịch Khiêm, ngay lúc đó lại phát đôi mắt đen tăm tối của giờ phút này mải miết ngắm nhìn Đan Nhất Thuần.

      Hạ Tử Du lặng lẽ thu tay lại, thản nhiên nhìn về hướng Đan Nhất Thuần hỏi, "Viện trưởng đâu?"

      Đan Nhất Thuần cười đáp, "Bác vừa rồi còn ở đây, là muốn giới thiệu vài người bạn của bác cho tôi chào hỏi, biết lúc này đâu rồi. . . . . ."

      Dáng vẻ khoan thai bà Đàm tới chỗ bọn họ, từ ái cười , " phải bác ở đây sao!" (gét mụ già này gê "=D")

      Trông thấy bà Đàm, Hạ Tử Du vẫn nở nụ cười nhã nhặn, cung kính chúc mừng, "Viện trưởng, sinh nhật vui vẻ!"

      Bà Đàm hoàn toàn thèm đếm xỉa gì đến tấm lòng của Hạ Tử Du, bà lập tức chuyển mắt sang Đàm Dịch Khiêm, , "Dịch Khiêm, hôm nay là sinh nhật mẹ, mặc kệ mẹ con chúng ta trước đây từng có hiềm khích gì, hy vọng tối nay con có thể cho bà lão này chút thể diện. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm chăm chú nhìn bà Đàm lúc rồi đột nhiên đưa tay ôm bà vào ngực, giọng hơi và khàn , "Mẹ, sinh nhật vui vẻ!"

      Giống như dám tin có thể nghe được lời chúc phúc chân thành từ chính miệng Đàm Dịch Khiêm, đôi mắt bà Đàm trong nháy mắt ửng lên hơi nước, bà run run đưa tay ôm ngược lại Đàm Dịch Khiêm, vỗ lên sống lưng rộng lớn con trai mình, nghẹn giọng , "Cám ơn con!"

      Đan Nhất Thuần đúng lúc này khoác lên tay bà Đàm, cười mỉm chi , "Bác , con mà, Dịch Khiêm là được bác sinh ra, hai mẹ con đương nhiên thể nào giận lâu được . . . . . ."

      Bà Đàm là vui vẻ, đáy mắt bà long lanh nước, hạnh phúc nhìn Đàm Dịch Khiêm.

      Ngay sau đó, bà Đàm , "Dịch Khiêm, mẹ vừa định dẫn Nhất Thuần giới thiệu với mấy người bạn của mẹ cho biết mặt, những người bạn này cũng còn rất nhiều người mà con chưa biết, hay là mẹ cũng giới thiệu họ cho con quen biết luôn. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm gật đầu , "Được."

      Bà Đàm vịn vai Đan Nhất Thuần, "Chúng ta thôi. . . . . ."

      Đan Nhất Thuần định bước theo bà Đàm, rồi như đột nhiên nhớ tới Hạ Tử Du, lập tức nhìn bà Đàm , "À, bác , con vừa nhớ ra khi nãy con gặp được người bạn của mẹ con ở bên kia, con muốn qua đó chào hỏi với bác ấy tiếng. . . . . . Hay là bác dẫn Tử Du chung với bác nha!"

      Lúc này bà Đàm mới chịu liếc mắt nhìn sang Hạ Tử Du, ". . . . . . Tiểu Du, cũng theo ." (tức ơi là tức)

      Cũng thấy được miễn cưỡng trong lời của bà Đàm, Hạ Tử Du tùy ý tìm ra cái cớ, "Viện trưởng, xin lỗi, bỗng nhiên con cảm thấy hơi khó chịu, con muốn phòng vệ sinh chút ạ."

      Bà Đàm cũng hề có ý định giữ lại , "Nếu cơ thể thấy thoải mái, vậy !"

      "Cám ơn bác ."

      Bà Đàm cũng đáp lại Hạ Tử Du chữ, mà nhìn Đan Nhất Thuần , "Nhất Thuần, bạn của mẹ con tất nhiên cũng là bạn của bác, bác dẫn con qua đó!" Dứt lời bà Đàm liền kéo tay Đan Nhất Thuần tới hướng những người bạn của mình.

      Đan Nhất Thuần áy náy quay đầu lại nhìn Hạ Tử Du, vẻ mặt vô cùng khó xử.

      Hạ Tử Du đáp lại Đan Nhất Thuần bằng nụ cười tự nhiên, ý bảo Đan Nhất Thuần cần cảm thấy khó xử, có thể hiểu được.

      Sau khi bọn họ xoay người khỏi, Hạ Tử Du vẫn đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời của họ rất lâu, hơn nữa ánh mắt còn dừng lại bóng dáng cao lớn bên cạnh bà Đàm.

      Trong trí nhớ của Hạ Tử Du, quan hệ mẹ con giữa bà Đàm và Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn hòa thuận, vậy mà, vào giờ phút này lại nhìn thấy quan hệ giữa bà và Đàm Dịch Khiêm bắt đầu có chuyển hướng tốt. . . . . . phải mong muốn quan hệ của hai người họ cứ mãi như thế, nhưng nhận thấy tình cảm hai mẹ con họ trở nên như thế ít nhiều cũng là vì , hôm nay ly hôn, chắc chắc có vì mà tranh chấp với bà Đàm nữa, cho nên quan hệ của và bà Đàm dần dần trở nên tốt hơn. . . . . .

      lòng thở ra hơi, Hạ Tử Du xoay người bước vào phòng vệ sinh.

      -------

      Đứng trước bồn rửa tay nhìn mình trong kính, Hạ Tử Du cố gắng luyện tập sao cho mình vẫn giữ được nụ cười bình tĩnh trước mặt mọi người.

      Bất thình lình có hai người phụ nữ trẻ tuổi từ bên ngoài vào phòng vệ sinh, có lẽ cũng để ý đến người đứng ở trước gương liên tục mỉm cười là Hạ Tử Du, cuộc đối thoại của hai người vẫn thao thao bất tuyệt. . . . . .

      " là kỳ lạ, tại sao bà Đàm lớn giới thiệu con dâu mình với bạn, mà ngược lại giới thiệu Đan tiểu thư?"

      "Vậy cũng có gì đâu mà lạ. . . . . . Tôi có nghe , Đàm tổng và Hạ Tử Du vợ của ông ấy ly hôn rồi, bạn tại của Đàm tổng là Đan Nhất Thuần, bà Đàm lớn đương nhiên phải cưng chiều người con dâu tương lai mới này rồi. . . . . . đừng thấy vừa rồi Đàm tổng nắm tay Hạ Tử Du vào nghĩ vậy, họ chỉ là diễn trò ở trước mặt bọn ký giả mà thôi, vì muốn giới truyền thông bám lấy vụ tai tiếng về tình cảm của Đàm tổng và Đan tiểu thư rồi đưa tin lung tung. . . . . . "

      "Đàm tổng và vợ ly hôn? đùa đó chứ, nhưng bọn họ vừa mới kết hôn lại mà, trước đó báo đài cũng đưa tin tình cảm bọn họ rất ân ái, chuyện này được lung tung à!"

      "Tôi lung tung đâu, chính tai tôi nghe người ta kể . . . . . ."

      "Khụ ——"

      Tiếng ho khan này là của trong hai người phụ nữ nọ nhắc nhở người phụ nữ còn lại, cũng bởi vì họ phát ra Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du vẫn xem như hề nghe thấy gì, thản nhiên ra khỏi phòng vệ sinh.

      Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, nhớ lại cuộc chuyện của hai người phụ nữ ở trong phòng vệ sinh, Hạ Tử Du hít vào hơi sâu rồi sau đó nở nụ cười tươi về phía buổi tiệc xuyên qua nhóm người thượng lưu quyền quý.

      Có lẽ do hôm nay mặc bộ váy này quá mức kín đáo được nổi bật, từ phòng vệ sinh ra dường như cũng có ai để ý tới , nhưng chỉ vừa bước ra nhìn thấy Đan Nhất Thuần đứng với bà Đàm dưới ánh đèn thủy tinh rực rỡ cùng tán gẫu với ban bè, dĩ nhiên, Đàm Dịch Khiêm cũng ở đó, chỉ có điều là vẫn đứng im lặng.

      " muốn thừa nhận cũng được, Dịch Khiêm và Nhất Thuần rất xứng đôi đúng ?"

      Giọng của Đàm Tâm đột nhiên chen vào cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du quay mặt sang nhìn về phía Đàm Tâm, hơi do dự chút rồi chào, "Chị Tâm."

      Đàm Tâm cũng nhận thấy cách xưng hô của Hạ Tử Du với mình ràng có phần xa lạ hơn ngày trước, Đàm Tâm kiềm được châm biếm , "Xem ra cũng biết chấp nhận thực rồi. . . . . . Như thế rất tốt!"

      mặt Hạ Tử Du vẫn duy trì tươi cười nhã nhặn thản nhiên, lên tiếng chuyện nữa.

      Đàm Tâm thấy Hạ Tử Du bình tĩnh thản nhiên, có lẽ cảm thấy mình cũng còn vui vẻ gì, lập tức quay người nện giầy cao gót tới chỗ Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần.

      Sau khi Đàm Tâm bỏ , Hạ Tử Du cũng xoay người tới góc khuất ít người, đây cũng là nơi ngồi dành cho khách mời đến dự tiệc.

      Cầm lấy ly nước trái cây từ tay người phục vụ, Hạ Tử Du chọn vị trí góc khuất khá xa ai để ý tới ngồi xuống.

      . . . . . .

      Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu khí của buổi tiệc từ từ dâng cao, nhưng ai quan tâm đến Hạ Tử Du, cũng có người nào biết Hạ Tử Du uống xong ly nước trái cây rồi từ từ nằm ở mặt bàn ngủ thiếp .

      Cho đến khi tiệc chuẩn bị kết thúc, Hạ Tử Du mới mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gọi của nữ phục vụ trẻ, "Đàm tổng phu nhân, Đàm tổng phu nhân. . . . . ."

      Hạ Tử Du mơ màng mở mắt ra, hoàn toàn chưa được tình huống trước mắt, nhấc tay lên, mơ mơ màng màng hỏi, "Sao? Buổi tiệc kết thúc rồi ư?"

      Nữ phục vụ đáp, "Đúng vậy, tiệc kết thúc rồi ạ, tất cả khách mời cũng về hết. . . . . ."

      Hạ Tử Du cảm thấy đầu mơ mơ hồ hồ, khó chịu lắc lắc đầu, "Tôi làm sao vậy?"

      " ngủ ngồi ở đây ạ. . . . . ."

      "‘Ngủ’?" Hạ Tử Du khó hiểu, tại sao lại có thể ngủ thiếp ở đây? Ký ức cuối cùng sót lại trong đầu ngồi ở chỗ này uống ly nước trái cây. . . . . .

      Nữ phục vụ , "Đúng vậy, Đàm tổng phu nhân, có phải thấy khỏe , để tôi bảo người đưa về nhà nhé?"

      Hạ Tử Du chống trán đứng lên, "Tôi cũng biết nữa, vừa rồi chỉ có uống chút nước trái cây, sao bây giờ đầu lại choáng váng biết gì . . . . . . có biết tôi ngủ được bao lâu rồi ?"

      Nữ phục vụ lắc đầu , "Sau khi tiệc kết thúc chúng tôi mới phát ngủ ở chỗ này . . . . . . xin lỗi, do ngồi ở góc khuất nên chúng tôi có để ý . . . . ."

      Vị trí Hạ Tử Du ngồi quả là là nơi khó nhìn thấy nhất trong sảnh tiệc. . . . . . Nhưng ngồi ngủ ở đây mà hề bị ai phát , điều này căn bản có ai tìm .

      Trong lòng dâng lên nỗi mất mác mơ hồ, Hạ Tử Du nhìn người phục vụ , " xin lỗi, gây thêm phiền toái cho mọi người, bây giờ tôi ngay. . . . . ."

      Nhưng ngờ, Hạ Tử Du vừa mới cất bước , cả người như còn sức lực mà lảo đảo sắp ngã xuống.

      "Đàm tổng phu nhân! !" Nữ phục vụ cuống quít đỡ lấy thân hình xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của Hạ Tử Du, " cẩn thận chút!"

      Hạ Tử Du cảm thấy toàn thân bổng, nhưng bước chân lại trĩu nặng, đầu còn mơ màng , muốn nằm xuống mà thoải mái ngủ giấc.

      Nữ phục vụ khẩn trương , "Đàm tổng phu nhân, tôi thấy tinh thần hình như ổn lắm, có phải là uống rượu hay ?"

      Hạ Tử Du từ từ nhắm lại hai mắt, khó chịu , "Tôi uống rượu, nhưng tôi rất muốn ngủ, tôi buồn ngủ quá. . . . . ."

      Nữ phục vụ , "Vậy để tôi đưa đến phòng của khách sạn nghỉ ngơi chút nha!"

      Hạ Tử Du gần như mất ý thức, mơ màng , "Ừm. . . . . ."

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 189 : Bị bỏ thuốc (p2)
      "Đàm tổng phu nhân, đây là căn phòng mà từ trước đến nay Đàm tổng vẫn thường hay ở, tối nay ở nghỉ lại ở đây nha. . . . . ."
      Thời điểm nữ phục vụ chuyện với mình, ý thức Hạ Tử Du mơ hồ , vì vậy căn bản có nghe kỹ lời của nữ phục vụ .
      Nữ phục vụ thận trọng dè dặt đỡ Hạ Tử Du vào phòng.
      Hạ Tử Du dường như xụi lơ trong người nữ phục vụ, cứ mặc cho ta dìu đỡ mình lên giường.
      Nữ phục vụ để Hạ Tử Du nằm ngay ngắn ở giường, sau đó giọng gọi, "Đàm tổng phu nhân, Đàm tổng phu nhân. . . . . ."
      Hạ Tử Du mơ màng đáp lại, "Ừm?" chỉ trả lời chứ có tỉnh lại.
      Nữ phục vụ vì muốn xác định có phải Hạ Tử Du chỉ mơ ngủ vô ý thức mà đáp lại mình hay , vì thế lại tiếp tục gọi, "Đàm tổng phu nhân?"
      Như nữ phục vụ mong muốn, giờ khắc này Hạ Tử Du có lên tiếng nữa, ngủ rất say, nghiễm nhiên còn hay biết gì nữa.
      Nữ phục vụ thấy Hạ Tử Du ngủ, ta dè dặt cẩn thận cởi ra hết quần áo người Hạ Tử Du, đến khi cơ thể trần trụi của Hạ Tử Du chỉ còn lại lớp vải mỏng cuối cùng.
      Có lẽ do cảm nhận được hơi lạnh đột nhiên bao phủ lấy cơ thể mình, trong cơn ngủ mê Hạ Tử Du kiềm được mà bật lên tiếng rên , vốn nên tỉnh lại nhưng vì bị chất thuốc nào đó ngấm vào trong cơ thể ngăn cản thể nào ngay lập tức tỉnh lại.
      Nhận ra Hạ Tử Du có vẻ như rất khó chịu, nữ phục vụ vội vàng kéo chăn lên đắp cho Hạ Tử Du, trông thấy mi tâm nhíu lại của Hạ Tử Du dần dần giản ra, nữ phục vụ lập tức đứng dậy vào phòng tắm.
      Sau đó, nữ phục vụ ra khỏi phòng tắm còn bưng theo ly nước trắng đục, nâng Hạ Tử Du dậy, ta cẩn thận đổ ly nước trắng đục đó vào trong miệng Hạ Tử Du.
      . . . . . .
      Rón rén ngó trước sau rồi đóng lại cửa phòng, nữ phục vụ từ lúc bắt đầu vẫn luôn khẩn trương lo lắng lúc này mới thở phào như trút được gánh nặng.
      Nữ phục vụ vừa vào thang máy, vội lấy điện thoại ra gọi , ". . . . . . Đúng vậy, chuyện các người muốn tôi làm tôi làm xong cả rồi. . . . . . Các người nhớ gửi phần thù lao này vào trong trương mục cho tôi đấy."
      ------
      Đêm dần buông xuống, giữa trán Hạ Tử Du biết từ lúc nào bắt đầu tuôn ra lấm tấm mồ hôi, ngay sau đó, Hạ Tử Du đột nhiên xốc tấm chăn lên. . . . . .
      Đúng vậy, cảm thấy toàn thân rất nóng, trong cơ thể giống như có luồng nhiệt bắt đầu khởi động.
      Nhiệt độ càng lúc càng nóng hừng hực, Hạ Tử Du cảm thấy toàn thân mình giống như bị lửa thiêu, chỉ có như thế, còn nhận ra trong cơ thể mình trào dâng lên cái loại nóng lòng ham muốn dục vọng khó hiểu.
      chịu nổi nhiệt độ cơ thể mình, Hạ Tử Du ngủ say mê man tỉnh lại, cảm thấy cả người vô cùng nóng bức, ước gì mình có thể được hòa vào dòng nước mát để làm dịu cơn nóng ấy, nghĩ thế lập tức bò xuống giường, mặc cho ý thức vẫn chưa tỉnh táo, thất tha thất thểu từng bước vào nhà tắm.
      Vừa vào phòng tắm, Hạ Tử Du liền nhanh chóng vặn mở vòi nước. . . . . .
      Mặc cho dòng nước lạnh lẽo tuôn xối xả lên cơ thể mình, Hạ Tử Du thấy mình chưa bao giờ có được cảm giác khoan khoái dễ chịu và lạnh lẽo như lúc này.
      Thế nhưng khi tắt vòi nước chuẩn bị vào ngủ lại nhiệt độ trong cơ thể lại bốc cháy lên lần nữa.
      Hạ Tử Du chỉ đành phải tiếp tục cọ rửa cơ thể mình ở dưới vòi hoa sen, cho đến khi độ nóng lần nữa bị cuốn trôi.
      Sau khi lặp lặp lại như vậy mấy lần, nhiệt độ cơ thể Hạ Tử Du rốt cuộc cũng thuyên giảm.
      Tắt vòi nước, Hạ Tử Du vốn muốn quay về giường để tiếp tục ngủ lại, nhưng chân còn chưa kịp bước ra khỏi phòng tắm, bỗng đâu cơn choáng váng hoa mắt ập tới khiến cơ thể chênh vênh phải tựa vào mặt tường phòng tắm, muốn đứng thẳng ổn định để ra ngoài, nhưng toàn thân còn hơi sức xụi lơ trượt xuống dọc theo vách tường, cuối cùng tựa vào ở góc tường dần dần mất ý thức.
      . . . . . .
      Nửa đêm hai giờ khuya Đàm Dịch Khiêm trở lại căn phòng trong khách sạn nơi mình thường nghỉ lại.
      Bật đèn lên sau đó theo thói quen ném áo khoác tây trang lên giường, vừa nới lỏng cà vạt cổ vừa bước vào phòng tắm.
      Đàm Dịch Khiêm thể nào ngờ được lúc mình đẩy ra cửa phòng tắm bị vật gì đó cản lại, khi nhận ra vật cản ở phía sau cánh cửa cũng đồng thời phát người phụ nữ ngồi ở sau cửa góc tường chính là Hạ Tử Du.
      Nhìn lướt qua dáng vẻ lúc này của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm nén nổi mà nhíu lông mày.
      Trong tầm mắt của , giờ phút này tựa vào ở góc tường ngủ rất ngon, nhưng người lại chỉ mặc có mỗi bộ đồ lót, đầu tóc ướt sũng, nhìn vô cùng nhếch nhác, nhưng cũng thể xem hấp dẫn của vào giờ phút này.
      Dáng người rất đẹp, bộ ngực rất no tròn. . . . . . Nhờ có bộ đồ lót phụ trợ cho nên bầu ngực của càng thêm đầy đặn săn chắc, hơn nữa đôi bờ xương vai nhắn và hai đùi trắng nõn còn thon dài phơi bày hết ra, những loại hình ảnh này đều tạo thành cảnh tượng khiến cho người đàn ông nào nhìn vào cũng thể kiềm chế được…….
      "Khốn khiếp!"
      Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Đàm Dịch Khiêm rít qua kẽ răng thầm mắng, sau đó hề có chút do dự bế thốc Hạ Tử Du lên khỏi góc tường.
      Thời điểm Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du lên mới phát bộ đồ lót người toàn bộ bị ướt sũng, hơn nữa thân thể nóng đến khác thường, nóng rực như lửa bốc cháy.
      Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên , Hạ Tử Du ‘ưm’ lên trong cơn ngủ mê.
      Có lẽ do hương thơm thoang thoảng quen thuộc dễ chịu của Đàm Dịch Khiêm len lỏi vào trong hơi thở mình, như bị mê hoặc càng vùi đầu sâu vào trong lòng Đàm Dịch Khiêm, quyến luyến hít lấy hơi thở người .
      Giây phút này Hạ Tử Du chỉ biết là khi vùi sâu vào trong ngực cảm thấy rất thoải mái, giống như hầm băng mát lạnh đột nhiên xuất khi bị thiêu đốt nóng bỏng, khiến chỉ muốn bất chấp tất mà lao vào trong lòng . . . . . .
      Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du đến gần giường, sau đó đặt Hạ Tử Du xuống mặt giường rộng lớn.
      Lúc Đàm Dịch Khiêm để Hạ Tử Du xuống, dường như rất là khó chịu, hàng lông mi dài vẫn luôn nhắm chặt nhưng miệng lại tự chủ được mà thào gọi, "Ông xã. . . . . ."
      Tiếng gọi này của Hạ Tử Du khiến Đàm Dịch Khiêm hơi nao nao, Đàm Dịch Khiêm chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng như uống sượu say của Hạ Tử Du, ánh mắt sáng rực dần dần trở nên sâu lắng.
      Hạ Tử Du ngủ mê nhưng miệng ngừng lẩm nhẩm, "Ông xã, đừng bỏ em. . . . . . lòng em muốn như vậy. . . . . . Em có thể giải thích. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm vẫn đứng ở cạnh giường, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Hạ Tử Du chớp, lắng nghe hết từng câu từng lời bày tỏ của trong trong trạng thái vô ý thức ….
      "Ông xã. . . . . ."
      cứ đứng lặng nhìn chăm chú, nhìn hàng lông mày của ngủ mà vẫn xoắn xuýt vào nhau, ánh mắt càng thêm u ám, thể đoán được giờ phút này nghĩ gì.
      Ánh mắt vẫn đọng lại khuôn mặt bởi vì đỏ hồng mà vô cùng quyến rũ xinh đẹp của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm chần chừ nữa lấy ra điện thoại di động gọi …..
      "Đưa hai bộ quần áo và đồ lót phụ nữ lên đây. . . . . . Đúng, ba vòng theo thứ tự là 36,24,38. . . . . ."
      Gấp lại điện thoại di động, ánh mắt sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm tiếp tục mải miết ngắm nhìn Hạ Tử Du.
      Chợt nhớ đến cơ thể nóng bỏng của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm đưa tay sờ thử lên trán Hạ Tử Du.
      Cơ thể Hạ Tử Du có gì đó rất bình thường, nhiệt độ trán cũng có quá nóng, nhưng người lại nóng như lửa, trước trán còn tiết ra lấm tấm mồ hôi.
      Đàm Dịch Khiêm khó hiểu nhíu mày, vẫn nghĩ ra tình trạng này của .
      Cốc ——
      Tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ Đàm Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm ra mở cửa phòng, sau đó nhận lấy hai bộ quần áo cao cấp tay người phục vụ.
      Đặt hai bộ đồ đó lên tủ đầu giường, ánh mắt nặng nề của Đàm Dịch Khiêm từ gương mặt bỏ bừng của Hạ Tử Du từ từ di chuyển xuống tới đáy quần lót biết tại sao lại bị ướt của .
      Hạ Tử Du vẫn thào tự trong cơn ngủ mê, "Ông xã, em muốn xa . . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm lặng người suy nghĩ, rồi sau đó vươn tay ôm vào lòng, thành thạo giúp cởi ra bộ đồ lót cuối cùng người.
      Được dựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, xông vào mũi là hơi thở quen thuộc nhàn nhạt dễ ngửi của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du chậm rãi mở ra đôi mắt trong suốt, ánh mắt mông lung ngóng nhìn Đàm Dịch Khiêm.
      Hạ Tử Du thỏ thẻ gọi, "Ông xã?"
      Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc mặc áo lót vào cho .
      Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm lời nào, lập tức chu miệng lên, vui , "Tại sao lại bỏ mặc em chứ? Ông xã. . . . . ."
      Cài xong nút áo lót cuối cùng cho Hạ Tử Du, rồi giúp thay luôn quần lót sạch thoải mái, con ngươi trong suốt của Đàm Dịch Khiêm nhìn về phía .
      Hạ Tử Du đột nhiên đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, để hai gò má nóng rực tựa sát vào lồng ngực rộng lớn của Đàm Dịch Khiêm, quyến luyến dụi dụi vào, ngây ngô cười , "Em biết nhất định bỏ mặc em mà. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm nâng cằm Hạ Tử Du lên, nhìn nụ cười ngây dại như mất ý thức mặt , nếp nhăn giữa lông mày càng sâu hơn.
      "Ông xã. . . . . ."
      Bất ngờ lúc này Hạ Tử Du lại chủ động đưa môi mình đến gần sát vào Dịch Khiêm.
      Đàm Dịch Khiêm còn chưa kịp suy nghĩ, Hạ Tử Du hôn lên môi tới tấp, mặc dù động tác vụng về, nhưng chỉ đơn giản như thế cũng có thể làm nhiễu loạn ý chí của người khác.
      Đàm Dịch Khiêm rất lý trí kéo Hạ Tử Du bám vào người mình ra.
      " làm sao thế?" Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm, vui nhíu mày, "Chẳng lẽ muốn em sao?"
      Khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng hỏi, "Em có biết mình làm gì ?"
      Hạ Tử Du giống như đứa trẻ ngây thơ nhưng kiên định , "Em đương nhiên biết, em rất muốn ở bên cạnh !"
      Nhưng lúc này Đàm Dịch Khiêm lại dứt khoát bế Hạ Tử Du lên rồi trở lại vào phòng tắm.
      Hạ Tử Du tựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, đưa tay bám chặt cổ Đàm Dịch Khiêm.
      Đàm Dịch Khiêm đá văng cửa phòng nhà tắm, sau đó ôm Hạ Tử Du để ở dưới vòi hoa sen.
      Hạ Tử Du chịu đứng xuống mặt đất lạnh như băng đó, ôm chặt lấy Đàm Dịch Khiêm, làm nũng , "Ông xã, em muốn ở chỗ này. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm muốn vặn mở vòi sen nước lạnh, đột nhiên há miệng ‘hô’ lên ——
      Hô hấp Đàm Dịch Khiêm nhất thời như bị nghẹn lại, nhanh chóng dùng tay giữ lại bàn tay của Hạ Tử Du ngừng vuốt ve bộ phận giữa hai chân .
      "Ông xã, nó cứng quá. . . . . ." tiếp xúc vừa rồi giống như đạt được kết quả mình muốn, Hạ Tử Du tiến sát lại gần bên tai Đàm Dịch Khiêm mập mờ .
      Đàm Dịch Khiêm xoay người lại sâu sắc nhìn Hạ Tử Du.
      Khốn khiếp, trong hoàn cảnh thế này, cơ thể lẽ thể phản ứng sao?
      Hạ Tử Du vẫn bám sát Đàm Dịch Khiêm, cười khanh khách , "Chúng ta đừng tắm. . . . . . Được ?"
      Đàm Dịch Khiêm đỡ lấy bả vai Hạ Tử Du, lạnh giọng , "Em mau tỉnh táo lại cho ! !"
      Hạ Tử Du lại có vẻ như uất ức , " làm gì hung dữ với em như thế chứ?"
      Giọng Đàm Dịch Khiêm dịu lại đôi chút, nhưng vẫn nghiêm túc , "Em đứng ngay ngắn lại cho , như vậy lúc nữa cơ thể mới có thể thấy dễ chịu hơn."
      Nhưng Hạ Tử Du lúc này lại kiễng chân lên, lần nữa chủ động hôn lên đôi môi mỏng của .
      Nếu như ở lần đầu tiên Đàm Dịch Khiêm có thể lý trí tĩnh táo đẩy Hạ Tử Du ra, ở lần thứ hai này, khi Hạ Tử Du hôn lên môi , giây phút đó chỉ cảm thấy bộ phận nào đó cơ thể căng cứng lúc này càng bùng phát dữ dội, chỉ muốn siết chặt vào trong ngực bất chấp tất cả mà hôn trận. (sao kg làm hử hehe)
      Nhưng Đàm Dịch Khiêm là người có tự chủ rất mạnh, cuối cùng, lại kéo Hạ Tử Du ra lần nữa, cũng do dự vặn mở vòi nước lạnh trong phòng tắm.
      Nước lạnh ngay lập tức trút xuống người Hạ Tử Du khiến cũng tỉnh táo lại đôi chút, Hạ Tử Du sững sờ đứng ở dưới vòi hoa sen, cũng cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng người khi gặp phải nước lạnh dần dần giảm rất nhiều.
      Có lẽ do tác dụng của thuốc quá mạnh, khi Hạ Tử Du từ từ tỉnh táo lại cơ thể cũng đồng thời lung lay chực đỗ.
      Trước khi cơ thể suy yếu của Hạ Tử Du sắp ngã xuống Đàm Dịch Khiêm ngay tức khắc dùng sức đỡ lấy Hạ Tử Du ôm vào trong ngực, sau đó cùng với Hạ Tử Du đứng ở dưới vòi hoa sen mặc cho nước lạnh cọ rửa cả hai.
      Tựa vào ngực Đàm Dịch Khiêm, ý thức của Hạ Tử Du từ từ khôi phục, chậm rãi giương đôi mắt nhìn lên khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc ở trước mắt, giật mình kinh ngạc thốt lên, "Hả. . . . . . Dịch Khiêm?"
      Đàm Dịch Khiêm nặng nề , "Tỉnh rồi hả?"
      Hạ Tử Du cúi đầu xuống nhìn mình, mới phát người mình lại chỉ có mặc mỗi bộ đồ lót, luống cuống tay chân biết nên làm thế nào, theo bản năng đẩy ra, "Em bị gì thế? Sao lại thế này. . . . . ."
      Biết Hạ Tử Du gần như tỉnh táo lại, Đàm Dịch Khiêm vững vàng bắt lại được Hạ Tử Du muốn né tránh ấn vào trong ngực, khàn giọng , "Đáng chết, em đừng nên lộn xộn! !"
      Trời mới biết, cho dù giờ phút này được nước lạnh xối rửa nhưng bộ phận nào đó căng lên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
      Chợt nhớ tới hình ảnh thân mật của Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần ở trong buổi tiệc tối nay, Hạ Tử Du khó chịu đưa tay đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, " buông em ra. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm nén giọng, vui , "Em thể yên lặng chút được sao?"
      Hạ Tử Du chỉ cảm thấy lúc này mình ăn mặc lố lăng, dáng vẻ chắc rất khó coi, đưa tay dùng sức chống đẩy, "Buông em ra. . . . . ."
      Hạ Tử Du hề hay biết, giùng giằng giữa họ tạo nên ma sát cho hai cơ thể, ham muốn cố gắng kiềm chế cũng vì thế mà thể nào khống chế được nữa và…..Rốt cuộc bùng nổ. . . . .
      Bất thình lình ấn tới vách tường, bờ môi mỏng nóng rực chuẩn xác bao trọn lấy môi , mạnh mẽ hừng hực cạy mở hàm răng ra. . . . . .
      "Ưm. . . . . ." dùng sức hôn mạnh như vậy khiến cảm thấy đau thể ta, giãy giụa , "Buông. . . . . ."
      chữ cũng chưa kịp bị nuốt hết vào trong bụng, ngay sau đó, cởi ra chiếc quần lót của , tay nhấc mông lên. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :