1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 179 (2)
      Hạ Tử Du lập tức nhớ lại Liễu Nhiên từng với Đan Nhất Thuần cũng thích mùi chanh thảo, chanh thảo có nghĩa là " thể ", dường như ý nghĩa này. . . . . .
      luôn thích mùi chanh thảo người , biết chắc chắn hiểu được ý nghĩa của cây chanh thảo, nhất định biết Đan Nhất Thuần thổ lộ với .
      Mặc dù lấy ra chiếc cà vạt trong hộp, nhưng để cái hộp trong ngăn kéo phải chăng do dự?
      "Là ai ở trong đó?"
      Câu hỏi cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía quản lý cao ốc cầm đèn pin kiểm tra.
      Nhìn thấy Hạ Tử Du, nhân viên quản lý vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi tổng giám đốc phu nhân, tôi biết là . . . . . ."
      Hạ Tử Du bỏ lại cái hộp vào ngăn kéo, hơi mỉm cười với nhân viên quản lý, " sao, tôi chỉ là . . . . . ."
      Nhân viên quản lý tiếp lời, " đến tìm tổng giám đốc sao?"
      Hạ Tử Du cười gật đầu, "Ừ."
      Nhân viên quản lý lớn tuổi , "Tổng giám đốc mấy ngày nay đều ở trong phòng này nghỉ ngơi. . . . . Vợ chồng son cãi nhau phải ?"
      Hạ Tử Du gật đầu.
      Nhân viên quản lý , "Lúc tan ca tôi vô tình nghe tổng giám đốc với thư kí Dư muốn đến bệnh viện, tôi lại biết tổng giám đốc tới bệnh viện làm gì, có điều tại tổng giám đốc có ở đây, tôi đoán chừng là tới bệnh viện đấy!”
      Chuyện Kim Trạch Húc hiển nhiên là Đàm Dịch Khiêm cố ý ngăn chặn lại giới truyền thông, cho nên bên ngoài căn bản biết chuyện Kim Trạch Húc bị bắt là có liên quan đến Đàm Dịch Khiêm, nhân viên đàm thị đương nhiên cũng biết.
      "Vâng, cảm ơn chú."
      "Tổng giám đốc phu nhân, cũng thuận đường để tôi đưa xuống!"
      "Cám ơn."
      --
      Tài xế đưa Hạ Tử Du tới bệnh viện ngoại khoa uy tín nhất Los Angeles.
      Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Du bước vào bệnh viện này sau khi trở lại từ Thụy Sĩ, cũng phải chưa từng nghĩ đến bệnh viện thăm Đan Nhất Thuần, mà là bà Đàm mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Đan Nhất Thuần, biết bà Đàm muốn nhìn thấy trong bệnh viện . . . . . .
      Đến sảnh bệnh viện, Hạ Tử Du khách sáo hỏi thăm, "Xin chào, tôi muốn hỏi bệnh viện này có phải có bệnh nhân tên là Đan Nhất Thuần ? có thể cho tôi biết số phòng của ấy được ?”
      Y tá , " xin lỗi, chúng tôi thể tiết lộ tin tức bệnh nhân."
      Hạ Tử Du , "Tôi là bạn của ấy, chồng tôi hôm nay cũng đến thăm ấy.”
      Y tá hỏi, "Xin hỏi chồng của họ gì?"
      Hạ Tử Du , " ấy là Đàm Dịch Khiêm."
      Y tá nhất thời giật mình ngạc nhiên, sau đó lập tức đứng dậy, nở nụ cười rực rỡ, "Dạ, Đàm tổng phu nhân, Đan Nhất Thuần tiểu thư ở dãy B lầu năm phòng 521. . . . . . ấy tỉnh rồi!"
      Hạ Tử Du mừng rỡ hỏi, " ấy tỉnh rồi sao?"
      Y tá gật đầu, "Đúng vậy, ấy vừa tỉnh lại chiều hôm nay."
      . . . . . .
      Biết được tin Đan Nhất Thuần tỉnh lại, trong lòng Hạ Tử Du cũng vui mừng.
      Loại cảm giác này khiến gông xích nặng nề trong lòng được dỡ bỏ, lúc này bộ cũng cảm thấy nhõm được đôi chút.
      tới trước cửa phòng bệnh 521, Hạ Tử Du muốn giơ tay lên gõ cửa, nhưng ngước mắt bỗng chốc vô tình xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn thấy bóng dáng tuấn mà dứt bỏ được.
      Khoảng khắc đó, động tác muốn gõ cửa của Hạ Tử Du đột nhiên dừng lại. . . . . .
      phải là bởi vì nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, mà là bởi vì nhìn thấy đôi tay mềm mại của Đan Nhất Thuần vòng quanh eo Đàm Dịch Khiêm.
      Đúng vậy, Đan Nhất Thuần từ sau ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, rất chặt rất chặt. . . . . .
      Hạ Tử Du xoay người, muốn quấy rầy họ, vội vàng bước .
      Hạ Tử Du chưa được mấy bước, nước mắt đong đầy hốc mắt .
      bụm miệng lại, dùng sức chạy đến ban công bệnh viện, thể kiềm chế đau lòng mà khóc thành tiếng.
      Ngày đó cũng ôm như vậy, nhưng lạnh lừng gỡ tay ra, vẫn nhớ mãi khoảnh khắc lạnh lùng ấy..........
      Vậy mà, vừa rồi nhìn thấy thấy vẫn để tay Đan Nhất Thuần eo lâu...........
      Lòng rất đau rất đau, nước mắt tựa như nước lũ vỡ đê trút xuống.
      từ từ ngồi xổm xuống, bất lực cuộn chặt lấy cơ thể mình.
      Sau hồi lâu, nước mắt còn rơi được nữa, chậm rãi đứng dậy, sững sờ đứng trước lan can ban công.
      Ban đêm gió lạnh xuyên thấu qua cơ thể mỏng manh của , trong đầu vẫn là hình ảnh đó........
      biết biết cảm giác khi nhìn thấy cảnh đó như thế nào, có lẽ là vì nguyên nhân khác, có lẽ cần phải khổ sở tưởng tượng hình ảnh đó, nhưng chiếc hộp màu đen được giữ lại trong ngăn kéo bàn làm việc ít nhiều cũng biểu đạt điều gì đó. ....
      Những lời thề non hẹn biển, tất cả lời ngon tiếng ngọt, tất cả hình ảnh ngọt ngào trải qua bắt đầu xuất trong đầu . . . . . . chua xót khó có thể kiềm nén được, nước mắt lại lần nữa như chuỗi vòng trân châu đứt dây rơi xuống.
      Liên tục giơ tay lên lau nước mắt tràn ra từ hốc mắt, nhưng nước mắt giây trước được lau , giây sau lại tràn ra mãnh liệt.
      biết trải qua bao lâu, nước mắt xung quanh hốc mắt Hạ Tử Du được gió hong khô............
      Hít liên tục mấy hơi, xoay người bỏ .
      . . . . . .
      Chưa khi nào muốn nhanh chóng rời khỏi nơi có đến thế, dùng sức ấn nút thang máy. . . . . .
      Đinh ——
      Cửa thang máy mở ra, muốn bước vào thang máy, vô tình đụng phải người trong thang máy vội vã ra.
      "Chết tiệt, ai mà hấp tấp như vậy?"
      " xin lỗi. . . . . ."
      Tiếng mắng truyền đến, Robert nhìn về phía người vừa đụng vào mình.
      giây tiếp theo, "Tử Du?"
      Hạ Tử Du giương mắt nhìn lên ngờ ngoài ý muốn nhìn thấy người bạn tốt, "Robert!"
      Lúc Hạ Tử Du ngước mắt, Robert cũng nhận ra đáy mắt Hạ Tử Du mơ hồ vẫn còn ẩm ướt, ngay sau đó Robert kéo Hạ Tử Du ra thang máy.
      Robert vịn lấy bả vai Hạ Tử Du, "Em làm sao vậy? Sao mắt đỏ thế kia?"
      Hạ Tử Du lắc đầu, "Em sao. . . . . ."
      Robert nhíu mày, "Em khóc à?"
      Hạ Tử Du cụp mắt xuống, " có, vừa rồi em bị cát bay vào mắt. . . . . ."
      Robert hỏi, "Vậy em làm gì mà vội vã như vậy? Còn cẩn thận va vào ?”
      Hạ Tử Du , " phải cũng vội vàng tới sao?"
      Robert gì chỉ giải thích, "Có trời mới hiểu, mấy ngày trước bị ba gọi về Saudi....Ba ép lấy vợ......... Em biết đấy, ba có bốn bà vợ, cho nên tự mình thay tìm ba nguời phụ nữ về nhà, tóm lại cuộc sống riêng của bị ba phá rối tung cả lên!” Robert phiền não bới bới tóc, lại , “Hôm trước mới biết tin Nhất Thuần bị thương, vừa mới xuống máy bay đây!”
      Biết Robert lo lắng nhất cái gì, Hạ Tử Du chậm rãi , “Nhất Thuần tỉnh rồi, phải lo lắng."
      Robert kích động siết chặt bả vai Hạ Tử Du, " ấy tỉnh rồi?"
      Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."
      "Vậy ngay bây giờ phải thăm ấy. . . . . ." Robert gấp gáp xoay người.
      Hạ Tử Du kéo lấy cánh tay Robert, "Ồ, Robert, lúc này khuya lắm rồi, Đan Nhất Thuần cũng cần nghỉ ngơi, hay ngày mai hãy quay lại thăm ấy!"
      Robert vẫn bước , " sao, phải trông thấy ấy mới yên tâm."
      Hạ Tử Du với bóng lưng Robert, "Robert, em. . . . . . Tâm tình em tốt, có thể hàn huyên với em chút được ?"
      Bước chân vội vàng của Robert cuối cùng dừng lại, xoay người đến bên cạnh Hạ Tử Du, "Tử Du, em sao vậy?"
      Ánh mắt Hạ Tử Du liếc qua phòng bệnh 521, nuốt nghẹn xuống phần chua xót trào dâng ở cổ , "À, em. . . . . . Em, cũng có gì."
      Robert nghiêm túc , "Có, em vừa mới tâm tình em tốt!"
      Đó là vừa rồi tình thế cấp bách mới viện cớ đó, bởi vì biết Đàm Dịch Khiêm hay chưa, nhưng biết Robert rất quan tâm Đan Nhất Thuần. . . . . .
      Hạ Tử Du trầm tĩnh nhìn Robert, "Chỉ muốn hàn huyên với em chút."
      "Tử Du, sao vậy?" Robert mấy ngày nay vẫn luôn ở Saudi, cho nên cũng biết Hạ Tử Du cùng Đàm Dịch Khiêm ở Los Angeles xảy ra chuyện gì, biết tin Đan Nhất Thuần bị thương nằm bệnh viện hôn mê bất tỉnh mới bay đến Los Angeles.
      "Em. . . . . ."
      Nhìn khuôn mặt do dự của Hạ Tử Du, Robert định gì đó, đột nhiên vô tình nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đàm Dịch Khiêm ra từ trong phòng bênh 521.
      Robert ngước mắt nhìn về phía người bạn tốt, "Dịch Khiêm!"
      Hạ Tử Du theo bản năng xoay mặt qua, lơ đãng đón nhận đôi mắt màu đen thâm thúy của .

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 180 : Hãy ràng ở đây . . . . . . (1)
      Robert nhìn Đàm Dịch Khiêm , " ra là hai người cùng nhau à!"
      Giây phút bốn mắt nhìn nhau, nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Đàm Dịch Khiêm, trong lòng Hạ Tử Du cảm thấy vô cùng đau đớn, tự nhiên cụp mắt xuống, nhìn nữa.
      Đàm Dịch Khiêm từ từ về phía Hạ Tử Du, ánh mắt chú ý tới khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm của Hạ Tử Du.
      Robert là người thẳng tính, nhìn hình ảnh hai người trầm mặc, Robert thẳng, "A. . . . . . Dịch Khiêm, Tử Du, cảm giác như hai người có gì đó đúng lắm nha?"
      Đàm Dịch Khiêm cuối cùng nhìn sang người bạn tốt, "Đến đây lúc nào?"
      Robert trả lời, "Mới vừa xuống máy bay, hành lý vẫn để dưới lầu. . . . . . Tôi chuẩn bị vào thăm Nhất Thuần.”
      Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm , "Vậy !"
      Robert do dự liếc mắt nhìn Hạ Tử Du."Hả. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Thế nào, còn chuyện gì sao?"
      Robert chưa trả lời Hạ Tử Du trước, "Robert, rảnh rỗi chúng ta chuyện tiếp, cũng trễ rồi, em muốn về nhà!”
      Robert gật đầu, "Được rồi. . . . . . Tôi làm kỳ đà cản mũi vợ chồng hai người nữa, lúc khác tôi đến nhà hai người chơi sau.”
      Hạ Tử Du cười nhạt, "Dạ."
      Robert trước khi vỗ vai Đàm Dịch Khiêm, giọng với Đàm Dịch Khiêm, "Bà xã cậu tâm tình tốt đó, cậu mau dỗ dành !"
      Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm biết vô tình hay cố ý vẫn dừng lại người Hạ Tử Du.
      Sau khi Robert vào phòng bệnh 521, quan tâm đến có mặt của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du liền bấm nút thang máy.
      biết đứng ở sau , hơi thở quen thuộc của cách gần đến thế, cũng từng là hơi thở mà quyến luyến nhất, nhưng lúc này trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn.
      Đinh ——
      Cửa thang máy mở ra, Hạ Tử Du hít hơi sâu bước vào thang máy.
      Nhưng trước khi Hạ Tử Du bước vào thang máy, Đàm Dịch Khiêm dùng lực cánh tay mạnh mẽ của mình bắt lấy cổ tay .
      Cả người Hạ Tử Du chấn động, trong đầu lập tức lên hình ảnh Đan Nhất Thuần ôm Đàm Dịch Khiêm, nuốt khổ sở xuống cổ họng, bình tĩnh xoay người lại nhưng lên tiếng.
      Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du cụp mắt xuống, "Tới mình?"
      Hạ Tử Du lắc đầu, " có, tài xế đưa em tới."
      Đàm Dịch Khiêm cũng gì nữa.
      Hạ Tử Du nhàng tránh khỏi Đàm Dịch Khiêm, bình tĩnh , "Khuya lắm rồi, em về trước đây." Dứt lời liền vào thang máy.
      Đàm Dịch Khiêm cũng bước theo vào thang máy, ấn nút xuống lầu.
      Bên trong thang máy, cả hai cũng chuyện với nhau.
      Cùng đứng trong thang máy, Hạ Tử Du cho rằng Đàm Dịch Khiêm hỏi nguyên nhân tới bệnh viện, trong lòng cũng chuẩn bị lý do để với , nhưng có hỏi.........
      chuyện, mặc cho gian yên tĩnh.
      Cửa thang máy mở ra, nhường cho trước.
      bước , thẳng người ra hướng cửa chính.
      Cũng kông quay đầu lại, bởi vì biết cùng đường. . . . . .
      Ngồi vào chiếc xe tài xế dừng sát ở bên đường, lẳng lặng nhìn tới phía trước.
      Trong kính chiếu hậu quả nhiên thấy bóng dáng , từ từ dựa vào thành ghế, cố gắng nuốt hết chua xót nơi cổ họng xuống.
      . . . . . .
      Về đến nhà, Hạ Tử Du theo thói quen tới phòng trẻ nhìn con .
      Liễu Nhiên ngủ rất ngon, khuôn mặt ngây thơ rành việc đời ngủ say rất đáng .
      Hạ Tử Du nhịn được hôn lên trán Liễu Nhiên cái, lúc này mới yên tâm trở lại phòng mình.
      Ngồi ở mép giường, nhìn chiếc giường lớn trống rỗng, nhớ lại những ngày tháng ngọt ngào của và Đàm Dịch Khiêm chiếc giường này, trái tim Hạ Tử Du dâng lên từng hồi đau đớn.
      -
      Sáng sớm hôm sau.
      Hạ Tử Du vừa đưa Liễu Nhiên nhà trẻ về đúng lúc gặp Robert lái xe vào biệt thự.
      Sau khi xuống xe, Hạ Tử Du lên tiếng chào hỏi Robert trước, mỉm cười , "Sao hôm nay tới sớm vậy?”
      Robert đẹp trai gỡ mắt kính xuống, cười , "Em quên hôm qua em muốn hàn huyên với sao.”
      "Được rồi, chúng ta dạo vườn hoa chút ."
      Robert gật đầu.
      con đường trong vườn hoa cùng Robert, Hạ Tử Du từ tốn hỏi, "Tối qua đến thăm Nhất Thuần, ấy có khỏe ?”
      Robert gật đầu, "Xem ra cũng tệ lắm, tình trạng khá tốt."
      "Vậy tốt!"
      Robert đột nhiên nghi ngờ, "Em và Dịch Khiêm tối qua đến thăm ấy, sao còn hỏi tình hình của ấy?”
      Hạ Tử Du khẽ lắc đầu , " ra tối qua phải là em tới thăm Nhất Thuần, em tới tìm Dịch Khiêm."
      Robert giật mình ngạc nhiên, "Em tới tìm Dịch Khiêm?"
      "Dạ."
      Robert phiền não bới bới tóc, "Đáng chết, em và Dịch Khiêm lại cãi nhau? Khó trách tối hôm qua nhìn ánh mắt hai người là lạ....”
      Hạ Tử Du nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt , " ra em và ấy cũng đúng là cãi nhau, bởi vì ngay cả tranh cãi cũng có, chỉ là ấy cần suy nghĩ về vấn đề giữa em và ấy, nhưng em nghĩ ấy nghĩ thông suốt rồi.....”
      Robert hiểu nhíu mày, "Lời em làm mơ quá...... Tối qua thăm Nhất Thuần, hỏi nguyên nhân ấy bị trúng đạn, ấy chỉ trả lời mơ hồ, đến nỗi bây giờ cũng nguyên nhân tại sao ấy bị thương, cho nên bây giờ thuận đường chạy tới hỏi em.........”
      Hạ Tử Du đột nhiên chăm chú nhìn Robert, nghiêm túc hỏi, "Robert, nếu em cho biết Nhất Thuần bị thương là do em, có giận em ?”
      Robert kinh ngạc, "Sao lại như vậy?"
      Hạ Tử Du cụp mắt xuống, từ từ kể lại, "Sau khi rời khỏi Los Angeles, xảy ra chuyện......”
      "Em ."
      Hạ Tử Du bắt đầu , "Nửa tháng trước, hôm Nhất Thuần đến chào tạm biết em, em nhận được cuộc điện thoại. . . . . ."
      Sau khi Robert nghe xong câu chuyện, thái độ liền ủ dột sầu não.
      Hạ Tử Du khổ sở , "Lúc ấy em nhận được điện thoại Arsène gọi tới, bắt cóc ba mẹ nuôi em, em rất lo lắng, em muốn tỉnh táo chờ Dịch Khiêm về giúp em, nhưng Arsène nổ súng bắn ba em, nếu nhìn thấy em mà thấy những người khác, do dự mà giết chết ba em..........”
      Robert an ủi , "Tử Du, chuyện này cũng cho là em làm sai, loại tình huống đó Dịch Khiêm có thể hiểu được."
      "Em biết ấy có thể hiểu, nếu ấy bảo em ngoan ngoãn ở đó chờ, nhưng em làm được, vì mẹ, em phải theo Arsène Thụy Sĩ. . . . . . Em biết em chọn sai, bởi vì nếu em chỉ cần kiên trì thêm lát, em có thể đợi được Dịch Khiêm, ba em phải chết, em cũng bị Arsène ép uống thuốc phá thai, càng làm Nhất Thuần nằm giường bệnh thiếu chút nữa thể tỉnh lại.......” tới đây nước mắt Hạ Tử Du như vỡ đê tràn ra.
      Robert nhàng ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, vỗ sống lưng , dỗ dành , "Tử Du, nghĩ tình huống đó em cũng có lựa chọn nào khác, kết quả cuối cùng cũng phải tại em.”
      Hạ Tử Du bật khóc nức nở thành tiếng ở trong lòng Robert, “Em nghĩ rằng chuyện lại trở nên như thế......”
      -
      Buổi chiều, tại "Đàm thị".
      Ngoài phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm truyền đến tiếng gõ cửa.
      Đàm Dịch Khiêm ngẩng đầu lên , "Vào ."
      Robert đẩy cửa vào phòng làm việc, khẽ gọi, "Dịch Khiêm."
      Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn người bạn tốt, sau đó lại đưa ánh mắt trở lại vào văn kiện trước mặt, "."
      Robert ngồi đối diện với Đàm Dịch Khiêm, nghiêm mặt , "Được rồi, vô lên Tam Bảo Điện, hôm nay tôi đến muốn chuyện với cậu chút về chuyện của cậu và Tử Du.”
      Đàm Dịch Khiêm nhàn nhạt , "Chuyện của tôi và ấy cần người ngoài xen vào.”
      Robert gật đầu, "Tôi biết chuyện riêng của cậu tôi nên quan tâm, dù sao bình thường cậu cũng lý trí hơn tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu làm thế là hơi quá đáng........ Đúng, nhìn chung cả việc mà Tử Du còn suy nghĩ thiếu sót, nhưng sao cậu nên đứng vào lập trường của ấy mà suy nghĩ, lựa chọn của ấy là bất đắc dĩ, cậu nên nghe ấy giải thích chứ, đừng nên chỉ nhìn vào kết quả......... Cậu có nghĩ tới , lúc ấy tự trách mình, bị thiên hạ chỉ trích ấy cần nhất chính là cậu có thể ở bên cạnh ấy, hiểu ấy, bao dung ấy.......”
      Đàm Dịch Khiêm bỏ văn kiện trong tay xuống, ngước mắt nhìn vào người bạn tốt, lạnh lùng , "Cậu gặp ấy?"
      Robert gật đầu, "Ừ, sáng nay tôi tới thăm ấy........... ấy kể lại hết mọi chuyện xảy ra cho tôi biết, ấy rất đau khổ, cũng tự trách mình.”
      Đàm Dịch Khiêm vẫn hờ hững, "Vậy sao?"
      Robert khiển trách, "Cậu có cần phải tỏ ra bất cần như vậy ?”
      Đàm Dịch Khiêm mỉa mai nhếch khóe môi, vẻ mặt chợt trầm xuống nhưng cũng lên tiếng.
      Robert khuyên nhủ, "Dịch Khiêm, cậu và Tử Du vất vả lắm mới có ngày hôm nay..... Nếu cậu vì Tử Du kiêng kị mình mang thai mà lựa chọn sai lầm để mất đứa con của hai người, cậu có thể tức giận, cũng cần phải lạnh nhạt với ấy như vậy, Tử Du rất cần cậu, tôi nhận thấy ấy đơn lẻ loi......... Chuyện đứa đáng tiếc, nhưng hai người còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội có con............”
      Lúc này Đàm Dịch Khiêm nheo lại đôi mắt lạnh lẽo, môi mỏng mấp máy, "Cậu sai rồi, tôi và ấy thể có con được nữa!”

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 180 (2)
      Cũng trong lúc đó, tại biệt thự.
      " gọi Hạ Tử Du xuống đây!"
      Đàm Tâm giận dữ đứng ở trong phòng, cao giọng với người giúp việc.
      Người giúp việc ấp úng , "Tiểu thư, chủ nghỉ ở trong phòng, hay là đợi chủ tỉnh lại rồi. . . . . ."
      " gọi đúng ? Tôi !" Biết người giúp việc trong biệt thự thiên vị Hạ Tử Du, Đàm Tâm càng thêm tức giận, trực tiếp thẳng đến tầng hai.
      "Tiểu thư. . . . . ."
      Những người giúp việc căn bản ngăn cản được Đàm Tâm, chỉ lát sau, Đàm Tâm khí thế hung hăng đứng trước cửa phòng Hạ Tử Du, dùng sức vỗ cửa phòng."Hạ Tử Du, Hạ Tử Du, ra đây cho tôi. . . . . . Mau ra cho tôi! !"
      Hạ Tử Du trong cơn ngủ say mơ mơ màng màng nghe tiếng Đàm Tâm gọi, từ từ mở mí mắt nặng trĩu ra.
      "Hạ Tử Du, mau ra cho tôi. . . . . ."
      Tiếng của Đàm Tâm liên tục truyền vào, Hạ Tử Du gắng gượng ngồi dậy.
      Hạ Tử Du sau khi ngồi dậy muốn đứng lên phát cả người vẫn hề có chút hơi sức nào, đầu vẫn mơ màng hỗn loạn.
      theo bản năng liếc mắt nhìn đồng hồ tường, mới phát ngủ từ sáng tới bây giờ.........
      phải là thích ngủ, mấy ngày nay cũng hề chợp mắt, hôm nay ngủ được như vậy là vì buổi sáng sau khi Robert rời , cảm thấy cả người rất mệt, đầu cũng nặng trĩu, cho nên vào phòng nằm nghỉ, nghĩ lại ngủ lâu như vậy.
      Hạ Tử Du vén chăn bước xuống giường, cố gắng chống đỡ cơ thể mềm nhũn ra mở cửa phòng.
      Đàm Tâm khoanh tay hung hăng dữ tợn trừng mất nhìn Hạ Tử Du, " sung sướng đó, ngủ ngon lắm phải ?"
      Hạ Tử Du chống trán, cố gắng giữ cho ý thức tỉnh táo, "Chị, có chuyện gì sao?"
      Đàm Tâm đột nhiên đem xấp hình dùng sức ném vào mặt Hạ Tử Du.
      Hạ Tử Du kịp tránh né, nhưng cũng may là tay chống lên trán nên phần lớn những tấm hình chỉ đập vào tay chứ làm mặt bị thương.
      "A!"
      Người giúp việc nhìn thấy động tác của Đàm Tâm bị dọa cho hết hồn.
      Đàm Tâm trừng mắt lườm người giúp việc, "Các xuống hết cho tôi, càng đừng nên khua môi múa mép dùm tôi!”
      Người giúp việc đồng tình nhìn thoáng qua Hạ Tử Du, nhưng chỉ có thể xoay người rời .
      Đàm Tâm lần nữa đưa mắt nhìn vào Hạ Tử Du, nghiến răng nghiến lợi , " nhìn những tấm hình này .......... Trước đây tôi muốn làm mất mặt Dịch Khiêm, cho nên đưa những tấm hình này ra, bây giờ hãy tự nhìn bộ dạng lẳng lơ của mình !”
      Nhìn những tấm hình rơi tán loạn mặt đất, Hạ Tử Du bởi vì cả người kiệt sức mà nhất thời kip trả lời.
      Đàm Tâm lập tức tức giận , " đừng có giả vờ câm điếc, đây là Kim Trạch Húc đưa cho tôi, đây đều là những hình ảnh ở khách sạn với ......... hèn hạ, lại còn cùng Kim Trạch Húc ôm eo nhau, mặc dù những tấm hình này chỉ là bóng lưng của , nhưng cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra..........”
      Hạ Tử Du chống đỡ cơ thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, đôi môi trở nên trắng bệnh mấp máy , “Chị, những hình này phải như chị nghĩ đâu..........”
      Đàm Tâm dĩ nhiên cho đây là lời dối, biết Hạ Tử Du lúc ấy chẳng qua là cho rằng Kim Trạch Húc bị say, nên mới đỡ Kim Trạch Húc về phòng.
      Đàm Tâm căn bản nhẫn nại nghe Hạ Tử Du giải thích, tức giận , "Việc của và Kim Trạch Húc Dịch Khiêm cho qua so đo, nhưng bây giờ thậm chí đến Robert cũng buông tha?"
      Hạ Tử Du chợt ngước mắt, hiểu nhìn Đàm Tâm.
      Đàm Tâm chán ghét , " cần giả vờ tỏ ra vô tội, sáng nay người giúp việc trong vườn hoa nhìn thấy và Robert ôm ôm ấp ấp. . . . . . như thế là sao? Dịch Khiêm vừa mới khỏi đây mấy ngày, chịu được đơn liền muốn quay đầu cắn bậy ở bên ngoài?"
      Cơ thể khó chịu, lúc này tự nhiên còn bị gán lên tội danh ‘có lẽ có’* khiến Hạ Tử Du khó có thể chấp nhận nổi, tay vịn vào khung cửa, cố gắng giải thích, "Chị, em và Robert chỉ là. . . . . ." (* vào thời Tống Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì , Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt có căn cứ)
      Đàm Tâm cười nhạo , "Hạ Tử Du, thừa nhận , và mẹ đúng là loại lẳng lơ giống y như nhau......... Nhưng đừng mơ mộng có Dịch Khiêm có thể chuyển sang Robert, tôi cho biết, loại đàn bà như căn bản xứng với bất kỳ ai!”
      Hạ Tử Du ngừng lắc đầu, muốn giải thích, nhưng thân thể bất lực cùng đầu óc hỗn loạn khiến thể tiếp tục chịu đựng được nữa.
      Giọng khó nghe của Đàm Tâm cứ liên tục truyền đến, giây tiếp theo Hạ Tử Du suy yếu ngã nhào mặt đất.
      . . . . . .
      Khi Hạ Tử Du tỉnh lại thấy mình nằm giường.
      Người giúp việc đứng bên thấy Hạ Tử Du mở mắt, cám ơn trời đất , " chủ, rốt cuộc tỉnh lại. . . . . . Lúc nãy ngất là hù chết chúng tôi, cũng may bác sĩ Dư đến xem cho chỉ là do cơ thể suy yếu thôi có gì đáng ngại. . . . . ."
      "Chị Tâm đâu?" Hạ Tử Du hỏi.
      "Tiểu thư thấy ngất nên cũng bỏ . . . . . . chủ, có cần tôi gọi điện thoại cho tiên sinh ? Tiểu thư đối với như vậy là quá đáng!" Người giúp việc tức giận bất bình .
      "Đừng báo với ấy, tôi sao, ra ngoài , tôi muốn yên tĩnh mình.”
      "Được, cần gì cứ gọi tôi."
      Sau khi người giúp việc rời , Hạ Tử Du nghiêng người sang, vừa muốn nhắm mắt lại, những lời khó nghe của Đàm Tâm lại bắt đầu vang lên trong đầu .........
      Mấy ngày liên tiếp chịu uất ức khiến cho hốc mắt lúc này lại đỏ lên.........
      chậm rãi ngồi dậy, dựa vào chiếc gối kê sát đầu giường, sau đó đơn mà ôm chặt lấy mình, nhắm chặt mắt để cho nước mắt trào ra. . . . . .
      -
      "Mẹ. . . . . ."
      Đột nhiên Liễu Nhiên ở ngoài cửa phòng gọi Hạ Tử Du.
      Hạ Tử Du vẫn ngồi ôm đầu gối, sững sờ như người mất hồn ngồi giường, nghe con gọi mới bừng tĩnh, lên tiếng đáp lại, “Ừ, mẹ ở trong phòng.”
      Liễu Nhiên dường như rất vui hô hoán gọi, "Mẹ, mẹ. . . . . ."
      "Đây, mẹ xuống đây, đợi mẹ chút."
      Vội vàng bước xuống giường, Hạ Tử Du vào phòng tắm dùng nước rửa mặt, sau khi xác định nhìn mình trong gương sao, mới nở nụ cười ra khỏi phòng.
      Hạ Tử Du vừa mới mở cửa phòng, nhìn thấy Liễu Nhiên đưa tay muốn bế.
      Cả người Hạ Tử Du mệt nhừ có chút sức, nhưng trước mặt Liễu Nhiên, cố tỏ ra như hề khó chịu chút nào, bế lấy Liễu Nhiên rồi hôn lên má Liễu Nhiên, dịu dàng , "Liễu Nhiên, hôm nay sao con về sớm hơn thường ngày vậy?"
      Liễu Nhiên , "Bởi vì phải chú tài xế đến đón mà là ba tới đón Liễu Nhiên. . . . ."
      Hạ Tử Du hơi giật mình ngạc nhiên, "Ba con?"
      Liễu Nhiên rất vui gật đầu, "Dạ, ba về rồi. . . . . ."
      "Vậy. . . . . . Ba con đâu?"
      "Ba ở phòng sách gọi điện thoại."
      "Ừ."
      "Mẹ, chúng ta xuống . . . . . ."
      ". . . . . . Được."
      . . . . . .
      Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên tới lầu .
      cố ý nhìn , nhưng cánh cửa phòng sách dưới lầu mở, dễ dành nhìn thấy tay của đút vào túi quần, đứng thẳng người trong phòng sách trước cửa sổ gọi điện thoại.
      "Mẹ, con muốn xuống. . . . . ."
      Hạ Tử Du đặt Liễu Nhiên xuống đất.
      Liễu Nhiên dắt tay Hạ Tử Du về phía Đàm Dịch Khiêm, "Ba. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm chuyện, nghe con gọi, xoay người lại ánh mắt vô tình chạm nhau với Hạ Tử Du.
      Nhìn Đàm Dịch Khiêm, trong đầu thoảng qua hình ảnh và Đan Nhất Thuần ở bên nhau trong phòng bệnh, trong lòng chợt cảm thấy đau đớn lại ùa về, bước chân nhịn được dừng lại.
      "Mẹ, sao mẹ vào?"
      Hạ Tử Du ngồi xổm xuống, giọng với Liễu Nhiên, "Con ngoan, mẹ muốn chuyện riêng với ba chút, con chơi với các dì lát nha........”
      Liễu Nhiên nháy mắt ngây thơ hỏi, "Mẹ muốn chuyện riêng với ba sao?"
      Hạ Tử Du mỉm cười, "Ừ."
      Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi. . . . . ."
      Người giúp việc thức thời ôm Liễu Nhiên rời .
      Hạ Tử Du đứng dậy, cố gắng chịu đựng cơ thể mệt nhọc, nhìn Đàm Dịch Khiêm rồi sau đó về phía .
      Đàm Dịch Khiêm cùng lúc chuyện điện thoại xong, ánh mắt rơi vào người .
      Hạ Tử Du vào phòng sách, tiện tay đóng luôn cửa phòng.
      Hít sâu hơi, Hạ Tử Du lấy dũng khí nhìn tới bóng dáng cao lớn ở đối diện, nghẹn giọng , “Tối qua lúc gặp nhau, em rất sợ hỏi em đến bệnh viện làm gì, lúc chúng ta trong thang máy, em thậm chí còn chuẩn bị lý do để với , nhưng mà hỏi...... Tối qua em suy nghĩ suốt cả đêm, trong đầu nhớ lại từng ly từng tý lúc chúng ta kết hôn tới nay........” dừng chút, “Bây giờ em thông suốt rồi, lừa mình dối người nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt, cho nên, bây giờ em muốn với ........”
      Hạ Tử Du nhận thấy lúc chuyện, vẫn nhìn nhưng đáy mắt còn chút ấm áp nào như ngày trước.
      Chịu đựng đau đớn trong lòng, Hạ Tử Du bật khóc nức nở , " ra , ngày hôm qua em đến bệnh viện là tìm . . . . . .Lúc biết Nhất Thuần tỉnh em rất vui, em cảm thấy gông xiềng nặng nề trong lòng được đôi chút, thậm chí em còn cho rằng giữa chúng ta có thể chuyển biến tốt......... Nhưng tối qua lúc em đến cửa phòng, qua cửa sổ thủy tinh em nhìn thấy và Đan Nhất Thuần ở trong đó........... Chính xác mà là Đan Nhất Thuần ôm .......”
      tới đây, nước mắt từ hốc mắt lăn dài xuống má, giơ tay lên lau nước mắt, đôi mắt long lanh nước nhìn gương mặt tuấn tú của , kiềm chế nức nở nơi cổ họng , “Dịch Khiêm....... Em cứ hết lần này đến lần khác xin bỏ qua cho Kim Trạch Húc là em đúng, làm vợ nhưng em có nghĩ đến cảm nhận chồng mình, em ở đây tiếng xin lỗi với ......... Còn nữa, xin tin em, vì Kim Trạch Húc mà bỏ lỡ sinh nhật của , trong lòng em vẫn rất luôn áy náy. . . . . . Lần này nghe lời ở lại chờ , khiến cho việc phát triển tồi tệ đến nông nỗi này, nếu như bằng lòng em có thể giải thích cho nghe, nhưng em biết bây giờ em có giải thích gì cũng vô ích.... Em chỉ muốn hỏi câu, chúng ta thể cứu vãn được nữa sao?”

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 181 : Tôi bảo Dịch Khiêm đuổi theo (1)
      Sau câu hỏi của , trực tiếp hỏi, "Em nghĩ thế nào?"
      biết luôn là người lý trí, vấn đề mà hỏi, có lẽ trong lòng có đáp án.
      mở to đôi mắt long lanh nước, lắc đầu , “Em biết, em muốn cho em biết.”
      nhìn , lại hỏi, "Em muốn nghe lời hay dối?”
      trả lời, "Có gì giống nhau sao? Kết quả chỉ có ."
      đoán được trong lời và lời dối của có gì khác nhau, cho nên tình nguyện để trực tiếp cho nghe kết quả.
      nhìn sâu vào mắt , "Quyền lựa chọn là ở em, cho nên hay dối với em ít nhiều cũng có quan trọng.”
      " quyền lựa chọn là ý chỉ tờ giấy thỏa thuận ly hôn đưa cho em sao?” đau khổ , đột nhiên còn cảm thấy buồn cười, “Em nhớ lúc đưa cho em tờ giấy ly hôn đó muốn bồi thường cho em trong quá khứ, tại sao bây giờ nó lại trở thành gông xiềng giữa chúng ta vậy?”
      nhìn nhưng chỉ trầm mặc .
      "Tại sao cần phải phân biệt lời hay giả dối? Tại sao muốn giao quyền lựa chọn đó lại cho em? có gì bất mãn với em, có thể thẳng với em, tại sao cứ luôn im lặng như vậy? giữ lại quà ĐanNhất Thuần tặng cho , còn có cử chỉ thân mật với ở Đan Nhất Thuần trong phòng bệnh, tại sao hề muốn giải thích với em về chuyện đó? Ít nhất chúng ta bây giờ vẫn là vợ chồng! !" rất nhanh, nhanh đến mức giữ được bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng lại chỉ chất chứa đầy đau đớn chỉ có mới biết.
      Đợi xong, đối mặt với những câu hỏi của chỉ thản nhiên , "Bây giờ em mất bình tĩnh, chờ em tỉnh táo lại rồi chúng ta hãy bàn tiếp về vấn đề này.”
      "Em xin lỗi, lời của em có lẽ khiến cảm thấy em mất bình tĩnh, nhưng nếu em bình tĩnh giờ phút này em có can đảm để đứng trước mặt ra những lời này.” ngước mắt nhìn , nhấn mạnh giọng , "Em muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với nữa, mặc kệ giữa chúng ta có kết quả như thế nào, lúc này em chỉ muốn biết trong lòng nghĩ gì.”
      Đàm Dịch Khiêm lẳng lặng nhìn , sau lúc lâu, trầm giọng , "Lời biết chúng ta đều vẫn còn rất đối phương, nhưng cũng xác định được hôn nhân của chúng khó có thể duy trì được nữa, còn nếu dối chúng ta có thể giải quyết được tất cả các vấn đề, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta.”
      trợn mắt nhìn thốt nổi thành lời.
      "Em cho biết, giữa lời dối em chọn cái nào? Cái này có nghĩa là hai kết thúc khác nhau..... Nếu như em còn muốn hỏi muốn với em lời nào, có thể trả lời em, bây giờ, thậm chí trong tương lai đều chọn với em..... Nhưng kết quả như vậy cũng có nghĩa là giữa chúng ta sắp kết thúc.”
      Hạ Tử Du thẩn thờ trừng mắt nhìn đăm đăm . . . . . .
      Kết thúc?
      Cuối cùng cũng với hai chữ này.
      sâu lắng nhìn , tiếp tục , "Đương nhiên, cho em lựa chọn, em có thể cẩn thận suy nghĩ cho kỹ........”
      Đôi mắt nhìn mơ hồ hơi nước.
      "Nếu biết chúng ta vẫn còn nhau, cũng còn quan tâm em, vậy tại sao hôn nhân của chúng ta lại thể tiếp tục được chứ?” thào hỏi .
      "Vậy dựa vào đâu mà hôn nhân chúng ta có thể tiếp tục duy trì?" hỏi ngược lại , tròng mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm.
      Gương mặt Hạ Tử Du đột nhiên giống như tờ giấy trắng tái nhợt.
      Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm càng thêm lạnh lẽo.
      "Chúng ta nhau, từng hứa hẹn vĩnh viễn ruồng bỏ đối phương."
      Sau hồi lâu, mới đau lòng với như thế.
      Đáy mắt Đàm Dịch Khiêm thoáng qua chút đau đớn, "Nhưng em bỏ lại , Hạ Tử Du, em có làm được. . . . . ."
      Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc mà trừng to hai mắt.
      Đàm Dịch Khiêm nén giọng , "Lúc em quyết định theo Arsène Thụy Sĩ là em phải hơn ai hết, dù em có cùng Arsène, Arsène cũng thể giữ lời hứa mà cứu chữa cho ba nuôi em, thế nhưng em cuối cùng vẫn lựa chọn theo Arsène, trong những nguyên nhân đương nhiên chính là vì mẹ nuôi em cầu xin, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là Arsène đáp ứng cầu của em đưa ra . . . . ."
      Hạ Tử Du đột nhiên sững sờ.
      Đàm Dịch Khiêm sắc bén chăm chú nhìn gương mặt vì dao động mà tái nhợt của , “Em đưa ra cầu với Arsène là sau khi em đến Thụy Sĩ, Arsène phải dẫn em gặp Kim Trạch Húc trước. . . . . .Em cho rằng khi em gặp được Kim Trạch Húc dựa vào hiểu biết của em về Kim Trạch Húc, em có thể thuyết phục Kim Trạch Húc quay đầu lại là bờ, và em có thể cứu được tất cả mọi người...... có đúng ?”
      Hạ Tử Du sững sờ nhìn Đàm Dịch Khiêm, ". . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm nheo mắt, "Tại sao lại biết?"
      Ánh mắt Hạ Tử Du nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm nhất thời như bị ứ đọng, được câu gì.
      "Miệng mồm lanh lẹ vừa rồi của em đâu rồi? Sao bây giờ lấy lý lẽ hùng hồn đó ra mà cãi lại ? Hay là em chờ cho em biết tại sao biết được chuyện này?”
      Trong chớp nhoáng, tầm mắt Hạ Tử Du ngắm nhìn bỗng trở nên mơ hồ.
      Rầm ——
      Đàm Dịch Khiêm đấm mạnh quả đấm sang phía bên phải mặt tường lạnh như băng.
      Gương mặt Đàm Dịch Khiêm bị che lấp, quanh người bốc lên toàn hơi thở tức giận, lạnh lùng , “Đây chính là tin tưởng mà em sao? Ở thời khắc quan trọng nhất, người em nghĩ đến cứu được em là Kim Trạch Húc chứ phải là !”
      Hạ Tử Du đau lòng gọi, "Dịch Khiêm. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm như kiềm chế ý nghĩ muốn bóp chết mọi tiếng động từ nơi , cười lạnh , "Hạ Tử Du, đó là tình mà em dành cho sao?"
      Quá đỗi đau lòng cuối cùng dồn nén lại cho tất cả chỉ còn nỗi thương tâm vô hạn, chua xót này nuốt xuống cổ họng so với bình thường còn cay đắng hơn gấp trăm ngàn lần.
      Nhìn thấy nước mắt Hạ Tử Du xâu thành từng chuỗi ào ào rơi xuống, ánh mắt sắc bén của Đàm Dịch Khiêm dần dần chuyển sang hờ hững, sau đó lại chuyển thành lạnh lẽo, "Lúc em chất vấn có trung thành với hôn nhân của chúng ta hay , em có nghĩ tới tất cả những việc em làm để lại cho cảm nhận gì ?” tàn nhẫn hỏi ngược lại .
      Hạ Tử Du nhìn , "Em có thể giải thích. . . . . ." run run trả lời.
      Thế nhưng câu trả lời của lại thể xoa dịu được lòng .
      "Giải thích?" nhếch môi cười lạnh, "Sau khi chấp nhận lời giải thích của em, có phải hôn nhân của chúng ta trong tương lai cứ mãi lặp lặp lại giữa vấn đề cùng giải thích chăng?”
      Hạ Tử Du sững sờ lắc đầu.
      " mệt rồi Tử Du à. . . . . . Hạ Tử Du, có lẽ ngay từ đầu nên nuông chiều em như vậy.......... Mất con, đây là sơ sót của , trách nhiệm của .” Đàm Dịch Khiêm xong, đôi mắt sâu thẳm càng thêm sắc bén.
      Hạ Tử Du nghe qua cũng rất dễ dàng hiểu ý của Đàm Dịch Khiêm, cho rằng lầm tin ....... cũng có thể cảm nhận được tự trách mình trong lời của .
      Đàm Dịch Khiêm cũng có thể nhìn thấy được đau khổ mặt Hạ Tử Du lúc này, bởi vì đau khổ mà nước mắt bao phủ đôi mắt trong suốt của Hạ Tử Du.
      Đàm Dịch Khiêm vẫn để lộ cảm xúc của mình , " cần để Robert truyền lại khổ sở của em, bởi vì em đáng được đồng tình.”
      Lời cũng kết thúc.
      Đôi mắt nhìn so với lúc nãy càng thêm lạnh lẽo có độ ấm.
      Hạ Tử Du biết lúc này với đều là lời , là những tức giận mà chất chứa bấy lâu nay.
      Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm xoay người dứt khoát bỏ ra ngoài.
      Toàn thân Hạ Tử Du chấn động bao đảo.
      "Rầm" Tiếng đóng cửa lập tức truyền đến, bóng dáng cũng biến mất trong tầm mắt .
      ------
      ‘Em đáng được đồng tình, em đáng được đồng tình.....’
      Trong đầu lặp lặp lại nhưng lời của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du ngơ ngẩn thụt lùi về phía sau, sau đó để cả người suy yếu tựa vào vách tường trắng.
      "Mẹ, mẹ. . . . . ."
      Liễu Nhiên lúc này đứng ở cửa phòng sách vội vàng lên tiếng gọi.
      Hạ Tử Du nhanh chóng lau nước mắt chung quanh hốc mắt, hít hơi sâu rồi ra mở cửa phòng.
      Liễu Nhiên tròn xoe mắt có vẻ như sợ hãi, "Mẹ, mẹ và ba sao vậy? Hai người vừa rồi chuyện lớn tiếng.........”
      Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, âu yếu ôm Liễu Nhiên vào trong ngực, nghẹn ngào an ủi , " có gì. . . . . ."
      Liễu Nhiên hỏi, "Có phải ba mẹ cãi nhau hay ?"
      Hạ Tử Du tựa sát vào cổ Liễu Nhiên, cố ra vẻ như có việc gì , "Ba mẹ có cãi nhau, là ba chuyện hơi lớn tiếng chút thôi, ba buồn phiền về chuyện công việc."
      "Ồ."
      . . . . . .
      Bữa ăn tối lúc.
      "Chú ‘củ cải’. . . . . ."
      Robert bước vào phòng ăn, Liễu Nhiên đáng nở nụ cười gọi .
      Robert bế Liễu Nhiên lên khỏi ghế, hôn vào gương mặt mềm mại bụ bẫm của Liễu Nhiên, thương , "Ngoan, tiểu công chúa, có nhớ chú ‘củ cải’ hay ?”
      "Dạ có." Liễu Nhiên gật đầu mạnh.
      Robert xụ mặt xuống, "Trả lời nhanh như vậy, phải là muốn chú ‘củ cải’ cho con quà chứ?”
      Liễu Nhiên rất nghiêm túc lắc đầu, " phải vậy, chú ‘củ cải’, Ngôn Ngôn rất nhớ chú mà."
      Robert lắc cái mũi xinh của Liễu Nhiên, "Được rồi, xem cái miệng ngon ngọt của con này, con vào phòng khách xem chú ‘củ cải’ mua gì cho con.......”
      "Dạ."
      Robert ôm Liễu Nhiên đến phòng khách, sau đó vòng ngược lại.
      Thấy Hạ Tử Du ngồi mình ở phòng ăn, Robert tới gọi, "Tử Du!"
      Hạ Tử Du cười , "Sao lại tới đây?"
      Robert chú ý tới hốc mắt ửng hồng của Hạ Tử Du, ngồi bên cạnh Hạ Tử Du, giọng , "Tại sao lại khóc?"
      Hạ Tử Du lắc đầu, " phải, do mấy hôm nay hiểu sao mắt em lại bị sưng.”
      Robert nhìn chung quanh bốn phía xong nhíu mày hỏi, " phải Dịch Khiêm về nhà rồi sao? Sao thấy xuống ăn cơm?”
      "Về nhà rồi. . . . . ." Giọng Hạ Tử Du nghẹn ngào trả lời, "Nhưng cũng vừa ."
      Robert khẽ cười , "Tử Du, em đừng buồn, nhất định nghĩ đủ mọi cách để giúp em và Dịch Khiêm hòa thuận lại như lúc ban đầu.........”
      cần để Robert truyền lại khổ sở của em, bởi vì em đáng được đồng tình’
      Giọng lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm văng vẳng bên tai Hạ Tử Du, trong lòng Hạ Tử Du cảm thấy vô cùng đau đớn, cố bình tĩnh , "Robert, cám ơn vẫn luôn giúp em.....Nhưng em sao, đừng lo lắng, cũng đừng bận tâm đến chuyện của bọn em.”
      Robert nghiêm nghị hỏi, "Em và Dịch Khiêm chuyện với nhau rồi?"
      Hạ Tử Du gật đầu.
      Robert khẩn trương hỏi, "Kết quả như thế nào?"
      Sở dĩ lúc này Robert đến nhà, là vì cuộc chuyện buổi sáng với Đàm Dịch Khiêm khiến yên tâm.
      Hạ Tử Du cố tỏ vẻ thản nhiên nhún nhún vai, "Em với ấy sao."
      Robert thở phào nhõm, "Vậy tốt rồi. . . . . . Đúng rồi, Dịch Khiêm ra ngoài làm gì?"
      Hạ Tử Du lấy đại cái cớ, "Công ty tạm thời có chuyện cần ấy đến xử lý."
      Robert trách, "Cái tên cuồng công việc, chuyện nhà vừa mới hòa thuận được mà lại................”
      muốn Robert tiếp tục hỏi tới, Hạ Tử Du sang chuyện khác, "Đúng rồi, thấy tâm trạng tệ, có chuyện gì vui sao?"
      Robert cười gật đầu, "Tử Du, thể khen quan sát của em rất tỉ mỉ nha . . . . . tới là muốn cho em biết, hai ngày nữa Nhất Thuần có thể xuất viện, nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, ấy muốn với đến Male, sau đó ở lại Male nghỉ ngơi.”
      Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, "Nhất Thuần muốn cùng tới Male?"
      Robert gật đầu, " cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng chính miệng ấy với ........ rất vui khi ấy lựa chọn như vậy, mặc dù ấy chỉ đơn thuần là đến Male nghỉ ngơi, nhưng tin rằng đây chính là cơ hội mà trời cao tạo ra cho ấy.”
      Hạ Tử Du lại trầm mặc, như suy nghĩ điều gì đó.
      "Đúng rồi, Tử Du, Nhất Thuần nhắn là muốn gặp em chút........... Ngày mốt ấy ra viện rồi, ngày em nếu em có thời gian rảnh đến gặp ấy ! Em yên tâm, bác và đàm Tâm ngày mai phải tham gia hoạt động từ thiện, họ đến bệnh viện thăm Nhất Thuần đâu, mọi người lo đụng mặt nhau.”
      "Dạ được."

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 181 (2)
      Hôm sau, tại bệnh viện.
      Cốc cốc.
      "Mời vào."
      Giọng điềm đạm của Đan Nhất Thuần vọng ra.
      Hạ Tử Du ôm bó hoa đẩy cửa vào.
      Nhìn thấy Hạ Tử Du, Đan Nhất Thuần liều nở nụ cười, "Tử Du!"
      Hạ Tử Du thấy Đan Nhất Thuần muốn ngồi dậy, vội đặt bó hoa sang bên, đỡ lấy Đan Nhất Thuần, khẩn trương , "Sức khỏe vẫn chưa khỏi, mau nằm xuống . . . . . ."
      Đan Nhất Thuần ngồi tựa vào đầu giường, mỉm cười , "Tôi sao, ngoại trừ ngực đến bây giờ còn hơi đau chút, còn lại những thứ khác có gì đáng ngại."
      Hạ Tử Du ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ bị thương của Đan Nhất Thuần, áy náy , "Nhất Thuần, tôi xin lỗi, mấy hôm nay đều chưa thể tới thăm . . . . . ."
      Đan Nhất Thuần lắc đầu, " đừng như vậy. . . . . . Cơ thể cũng vừa mới khỏe lại, sắc mặt lúc này thâm chí còn khó coi hơn tôi nữa.”
      Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt thoải mái tự nhiên của Đan Nhất Thuần, trong lòng vô cùng tự trách, “Nhất Thuần, chuyện hại bị thương, tôi thành xin lỗi.....”
      Đan Nhất Thuần lập tức nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hạ Tử Du, trách , "Tôi cho như vậy, chuyện tôi bị thương liên quan đến ........ thực tế người nên xin lỗi là tôi.”
      Hạ Tử Du hiểu lắc đầu.
      Đan Nhất Thuần khẽ thở dài, cụp mắt xuống, chậm rãi , "Tôi có cơ hội với .... ra , chuyện Arsène bắt cóc ba mẹ nuôi , tôi cũng thể trốn tránh trách nhiệm của mình.”
      Hạ Tử Du kinh ngạc hỏi, ".......... sao?"
      Đan Nhất Thuần ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, tự trách , "Tử Du, xin lỗi, xin cho phép tôi giải thích với .”
      Hạ Tử Du mở lớn mắt, khó có thể tin được.
      Đan Nhất Thuần nắm tay chặt Hạ Tử Du, thành khẩn giải thích, "Chuyện phải từ lúc tôi bắt đầu bước vào Đàm thị....”
      Hạ Tử Du nghiêm túc lắng nghe.
      Đan Nhất Thuần , "Thời gian qua tôi vẫn luôn giấu và Dịch Khiêm, ra trong khoảng thời gian tôi làm việc tại Đàm thị, Kim Trạch Húc có liên lạc với tôi........”
      Hạ Tử Du nhíu mày, "Sao ta lại làm vậy?"
      Đan Nhất Thuần trả lời, "Bởi vì ấy muốn muốn mượ tay tôi để lấy những thông tin cơ mật của Đàm thị, sau đó lợi dụng hạng mục ở phía Tây dồn Đàm thị vào chỗ chết........”
      "Hạng mục phía Tây bộ có liên quan đến Kim Trạch Húc?"
      "Đúng vậy, người đứng sau công ty đầu tư xây dựng hạng mục ở phía Tây chính là Kim Trạch Húc, nhưng người đại diện phụ trách là Arsène."
      Hạ Tử Du nhất thời khẩn trương, "Vậy ‘Đàm thị’. . . . . ."
      Đan Nhất Thuần , "‘ Đàm Thị’ sao, đừng lo lắng, nghe tôi hết trước . . . . . ."
      "Được."
      "Kim Trạch Húc rất hèn hạ, lúc liên lạc với tôi, giữ video clip của từng có quan hệ với nhau, nếu như tôi làm theo lời , gửi những ảnh chụp đó cho Dịch Khiêm..... Tử Du, , lúc tôi ở khách sạn LLD có nhìn thấy ở chung phòng với Kim Trạch Húc, cho nên lúc đó tôi tin ngay nghi ngờ gì, phải là tôi hoài nghi nhân cách của , mà lúc ấy và Dịch Khiêm còn sống chung với nhau nữa, mặc dù quan hệ giữa và Kim Trạch Húc cũng rất bình thường, nhưng tôi cũng sợ Kim Trạch Húc đem những ảnh đó gửi cho Dịch Khiêm, tôi sợ phá hoại tình cảm của hai người..... Cho nên, khi Kim Trạch Húc cầu tôi đưa tư liệu cơ mật của Đàm thị cho , tôi lập tức đáp ứng , nhưng tôi thề, tôi tuyệt đối có cung cấp thông tin cho Kim Trạch Húc.....”
      Trước đây Hạ Tử Du tuyệt đối tin Kim Trạch Húc là người ti tiện như thế, nhưng việc đến nước này, vào lúc này, Hạ Tử Du còn tin tưởng Kim Trạch Húc nữa.
      Đan Nhất Thuần tiếp tục , "Rất nhanh Kim Trạch Húc biết được tôi lừa , đúng lúc đó Dịch Khiêm cho tôi thôi việc ở Đàm thị, sau khi rời khỏi Đàm thị, tôi vẫn do dự có nên đem chuyện Kim Trạch Húc uy hiếp kể cho Dịch Khiêm biết hay , bởi vì tôi sợ chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm của với Dịch Khiêm, vào lúc tôi còn do dự tôi xem TV thấy Kim Trạch Húc bị cảnh sát bắt......... Thấy Dịch Khiêm bắt đầu đối phó Kim Trạch Húc, tảng đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc cũng được buông xuống, sau đó tôi quyết định rời khỏi Los Angeles. . . . . . Nhưng, làm sao tôi cũng ngờ, lúc tôi chuẩn bị rời khỏi Los Angeles Kim Trạch Húc lại sắp xếp người bắt ba mẹ tôi ở Pháp........ Bọn họ uy hiếp tôi phải làm theo lời bọn họ, được báo cảnh sát, được kể với ai, nếu bọn họ giết ba mẹ tôi.”
      Liên tưởng đến những việc này mình cũng từng trải qua khiến Hạ Tử Du nghĩ lại mà thấy sợ hỏi, "Bọn họ bảo làm gì?"
      Đan Nhất Thuần ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, ray rứt , "Bọn họ bọn họ cần tôi phối hợp. . . . . . Tử Du, ngày đó tới tìm chào từ biệt là tôi nghe theo cầu của bắt cóc tống tiền phải cố ý tới tìm …..Bọn họ bọn họ lợi dụng việc bắt cóc ba mẹ nuôi để rời khỏi biệt thự, muốn tôi làm chính là cố gắng giữ chân được để cho Dịch Khiêm tìm , nếu như tôi làm được, bọn họ lập tức giết ba mẹ tôi!”
      Hạ Tử Du sững sờ.
      Đan Nhất Thuần tự trách , "Dịch Khiêm vốn có thể tìm thấy , nhưng...............Vì an toàn của ba mẹ tôi, tôi với bọn họ Dịch Khiêm sai người đường tìm , cũng thông báo cho bọn họ biết người có thiết bị định vị, thậm chí tôi còn kéo dài thời gian cho Dịch Khiêm biết vì chuyện ba mẹ mình bị bắt cóc nên mới bị ép rời khỏi biệt thự....... xin lỗi, tôi thể làm như vậy, nếu tôi làm vậy bọn chúng giết ba mẹ tôi.”
      Hạ Tử Du hít hơi sâu hỏi, "Sau đó sao?"
      "Sau đó Dịch Khiêm điện thoại với , cũng biết hành tung của , ấy phái người Luân Đôn tìm ...... Tôi biết đây là cái bẫy của Arsène, nếu như tôi cho Dịch Khiêm biết, Dịch Khiêm có khả năng mà cứu về được, nhưng lúc đó ba mẹ tôi còn ở trong tay bọn chúng, tôi chỉ có thể trước mặt Dịch Khiêm giả vờ như cái gì cũng biết, hơn nữa còn đem chuyện Dịch Khiêm sập bẫy với bọn chúng......”
      Hạ Tử Du nghi ngờ, "Nhưng Dịch Khiêm biết tôi ở Los Angeles. . . . . ."
      Đan Nhất Thuần gật đầu, "Đó là vì lúc tôi gọi điện thoại cho bọn chúng, vệ sĩ của Dịch Khiêm bắt được tôi....... Chuyện vệ sĩ tìm được hành tung của , Dịch Khiêm bắt đầu nghi ngờ tôi, Dịch Khiêm trước mặt tôi ra lệnh cho thủ hạ Luân Đôn tìm , thực tế là muốn thử tôi. . . . . .Tôi lo lắng ba mẹ tôi trong tay bọn chúng nên cho Dịch Khiêm nguyên nhân tôi làm theo lời Arsène, nhưng Dịch Khiêm rất nhanh tra được chuyện ba mẹ tôi bị bắt cóc, Dịch Khiêm hứa với tôi cứu ba mẹ tôi, còn chuyện tôi cần làm chính là bằng mọi cách phải từ bọn cướp moi ra nơi bị Arsène bắt cóc..... Tôi cũng biết nên làm cái gì mới đúng, tôi rất sợ ba mẹ tôi có chuyện, nhưng, cuối cùng, tôi lựa chọn tin tưởng Dịch Khiêm, bởi vì tôi biết năng lực của Dịch Khiêm, tôi tin tưởng ấy giúp tôi cứu ra ba mẹ mình, đồng thời tôi sợ bọn chúng gây bất lợi với , cho nên tôi đồng ý với Dịch Khiêm. . . . . . Bọn cướp cho là Dịch Khiêm sai người Los Angeles tìm , cộng thêm tôi vẫn phối hợp với bọn chúng, vì vậy bọn họ phòng bị tôi, lúc tôi chuyện với bọn họ, bọn họ cho tôi biết chuyện Arsene cưỡng ép ở Los Angeles, sau đó Dịch Khiêm tìm được khu nhà xưởng bỏ hoang nơi bị giam giữ.”
      Hạ Tử Du lúc này ray rứt chỉ biết rũ mắt xuống, thể nào tưởng tượng ra Đàm Dịch Khiêm thất vọng như thế nào khi nhìn thấy ở khu nhà xưởng bỏ hoang kia.
      Đan Nhất Thuần tiếp, "Trước khi Dịch Khiêm Thụy Sĩ sai người cứu được ba mẹ tôi, tôi cầu xin Dịch Khiêm có thể bảo người dùng phi cơ tư nhân đưa tôi Pháp, để cho tôi sớm nhìn thấy ba mẹ tôi, Dịch Khiêm đồng ý. . . . . . Tôi thừa nhận, khi tôi ra cầu này ra là vì tôi muốn theo Dịch Khiêm đến Thụy Sĩ, cho dù biết Dịch Khiêm nhất định có năng lực để mình bị thương, nhưng tôi vẫn thấy lo lắng, cho nên buộc cơ trưởng đưa tôi đến Thụy Sĩ. Tôi biết Dịch Khiêm Thụy Sĩ đầu tiên đến gặp Kim Trạch Húc, cho nên tôi đến đồn cảnh sát, quả nhiên đến đồn cảnh sát nhìn thấy xe của Dịch Khiêm........ Tôi vẫn lén theo Dịch Khiêm, vì muốn Dịch Khiêm phát , tôi chọn khoảng cách theo rất xa, cuối cùng đứng ở trước nhà dân, tôi nhìn thấy Dịch Khiêm vào trong đó, tôi biết Dịch Khiêm cứu được , nhưng, lúc tôi tới, tôi nhìn thấy tất cả vệ sĩ đều chỉa súng vào người đàn ông, mà tôi ngờ người đàn ông đó cầm súng chỉ vào Dịch Khiêm, tôi vốn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều nhìn thấy người đó bóp cò, tôi thể suy nghĩ.......”
      . . . . . .
      Tường thuật xong, Đan Nhất Thuần thấp giọng hỏi, "Tử Du, có trách tôi vì bị uy hiếp mà ngăn cản Dịch Khiêm tìm ?”
      Hạ Tử Du lắc đầu, "Tôi có thể hiểu vì sao làm vậy."
      Đan Nhất Thuần bày tỏ cảm kích, lại , "Tôi muốn gặp chính là muốn với những chuyện này, tại được tha thứ, tôi cũng cảm thấy yên tâm rồi........ Ngày mai tôi định xuất viện, sau đó cùng Robert Male. . . . . ."
      Hạ Tử Du hỏi, "Tại sao phải quyết định Male?"
      Đan Nhất Thuần trả lời, "Bởi vì tôi còn nơi nào để . . . . . . Tôi thể trở về nước Pháp, nếu chuyện tôi bị trúng đạn làm ba mẹ tôi lo lắng, mà ở Male cũng thích hợp cho việc nghỉ dưỡng, có Robert là bạn giúp tôi."
      "Nhất Thuần, có thể cho tôi biết, đêm hôm trước tôi đến thăm , tôi...”
      "Có phải hiểu lầm gì ?" Đan Nhất Thuần khẩn trương mà trợn lớn mắt, lập tức giải thích, "Tử Du, ra đêm hôm trước tôi có nhìn thấy , tôi biết vào phòng bệnh nhất định là hiểu lầm hình ảnh lúc ấy, nhưng tôi và Dịch Khiêm giống như nghĩ đâu, tôi bảo Dịch Khiêm đuổi theo ..........”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :