1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 177 : ôm lại (1)
      Bóng dáng đìu hiu quạnh của Đàm Dịch Khiêm đứng trước hàng rào được bảo vệ hành lang bệnh viện.
      Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, tới sau lưng Đàm Dịch Khiêm.
      "Đàm tổng, Hạ phu nhân tỉnh rồi. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm xoay người vào phòng bệnh.
      Bà Hạ tỉnh lại giờ phút này gắng gượng muốn ngồi dậy.
      Y tá đỡ bà Hạ ngồi dậy dựa lưng vào gối đầu.
      "Bác ."
      Đàm Dịch Khiêm vào phòng bệnh, khách sáo chào hỏi.
      Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, bà Hạ lập tức kích động, "Dịch Khiêm, tìm thấy những người bắt cóc Tử Du chưa?”
      Đàm Dịch Khiêm đứng ở mép giường, bình tĩnh , "Bác , bác hãy bình tĩnh trước , cháu có mấy vấn đề muốn hỏi bác.”
      Bà Hạ dựa người vào giường, cố gắng duy trì trấn định.
      Đàm Dịch Khiêm giọng , "Bác Tử Du tình nguyện theo Arsène, đúng ?"
      Hạ mẫu gật đầu, "Đúng vậy."
      "Bác có nghe thấy họ ?"
      Bà Hạ sững sờ lắc đầu, "Lúc Tử Du chuyện với Arsène tôi ở rất xa, nên tôi biết họ gì.....”
      Đàm Dịch Khiêm lại hỏi, "Chúng tôi tìm hết cả khu nhà xưởng cũng nhìn thấy bác trai, ông ấy và Tử Du đều theo Arsène sao?"
      Bà Hạ muốn lại thôi, "Ông Hạ ông ấy . . . . . . Ông ấy . . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giường, ôn hòa nhìn bà Hạ, bình tĩnh , “Bác , lúc ở nhà xưởng, cháu biết bác dối, Tử Du có lý do gì để tình nguyện theo Arsène. . . . . . Cháu muốn bác cho cháu biết , nếu , bất kể bác giấu giếm cháu vì lý do gì, cuối cùng người bị sát hại cũng chỉ có Tử Du cùng bác trai mà thôi.”
      Hạ mẫu thoáng sửng sốt.
      Đàm Dịch Khiêm từ tốn , "Bác , hãy tin vào cháu, cháu để cho họ xảy ra chuyện."
      Bà Hạ nhìn ánh mắt thành khẩn của Đàm Dịch Khiêm, rốt cuộc chống được khiển trách của lương tâm, bật khóc nức nở, "Dịch Khiêm, đúng, là bác dối. . . . . . Là bác cầu xin Tử Du muốn con bé theo Arsène!"
      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Tại sao bác làm như vậy?"
      Bà Hạ khổ sở , "Chân trái ông Hạ bị bắn, chảy rất nhiều máu, Arsène đồng ý với bác nếu bác thuyết phục được Tử Du sau này ngoan ngoãn theo Kim Trạch Húc, lập tức đưa ông Hạ bệnh viện. . . . . . Bác có lựa chọn khác, nếu ông Hạ được chữa trị kịp lúc, e rằng ông ấy bị mát mạng. . . . . . Ông Hạ bây giờ ở trong tay bọn chúng, nếu Arsène biết bác cho chuyện này với cháu, Arsène nhất định tha cho ông Hạ."
      "Cho nên, Tử Du thỉnh cầu này của bác mới theo Arsène?"
      Bà Hạ gật đầu, "Phải . . . . . Là bác cầu xin nó làm như thế. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm chợt im lặng dường như suy nghĩ đến điều gì.
      Bà Hạ nắm cánh tay Đàm Dịch Khiêm, khẩn cầu, "Dịch Khiêm, bác van cháu nhất định phải giúp bác cứu ông Hạ. . . . . ."
      . . . . . .
      --
      Vệ sĩ hấp tấp vào phòng sách của Đàm Dịch Khiêm.
      Ngồi sau bàn làm việc, Đàm Dịch Khiêm lúc này chăm chú nhìn chiếc nhẫn cưới ngón áp út tay trái, lòng ngón tay nhàng vuốt ve, giống như vẫn còn nhớ lúc Hạ Tử Du đeo chiếc nhẫn này cho .
      "Tổng giám đốc."
      Vệ sĩ xuất cắt ngang suy nghĩ của Đàm Dịch Khiêm.
      Đàm Dịch Khiêm vẫn ngẩng đầu nhưng lên tiếng, "."
      Vệ sĩ cúi đầu , "Chúng tôi tìm được đổng trưởng Hạ rồi, nhưng mà. . . . . . Ông ấy chết."
      Khi Đàm Dịch Khiêm nghe xong tin này đôi mắt đen lạnh hẳn, nhưng cũng vì tin tức này mà khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn thuộc hạ mình bình thản hỏi, "Phát ông ấy ở chỗ nào?”
      Vệ sĩ trả lời, "Là cảnh sát dùng chó nghiệp vụ truy tìm và phát ra ông ấy….Chân trái và đầu ông ấy đều có vết thương do súng, vết thương trí mạng là phát súng sau ót, xác ông ấy bị vứt bỏ trong đống rác.......”
      Đàm Dịch Khiêm ngửa người ra dựa người vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, căn dặn,"Chuyện này tạm thời đừng cho bà Hạ biết."
      Hộ vệ gật đầu, "Da."
      Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Phi cơ thêm dầu chưa?"
      Hộ vệ trả lời, "Dạ, lúc nào cũng có thể cất cánh."
      Đàm Dịch Khiêm nhắm chặt hai mắt, chậm rãi , "Nửa giờ sau xuất phát."
      "Dạ"
      . . . . . .
      Hơn mười giờ sau, tại Thụy Sĩ.
      Sau tròng kính đen như mực, Đàm Dịch Khiêm bước xuống xe, ngước mắt nhìn đồn cảnh sát đứng cao vút dưới ánh mặt trời chói chang.
      Gió thổi lướt qua mái tóc đen phóng đãng của , khiến cho gương mặt tuấn mĩ của càng thêm vài phần phần đẹp trai mạnh mẽ, nhưng hình ảnh thoải mái như thế lại khiến cho ngừoi bên cạnh cảm thấy sợ hãi, bởi vì toàn thân tản ra khí lạnh giống như ở địa ngục, giờ phút này cũng có vẻ như hòa dưới ánh mặt trời nóng rực.
      Cận vệ cúi đầu, kính cẩn , "Tổng giám đốc, đây chính là đồn cảnh sát nhốt Kim Trạch Húc, hai tiếng nữa bị dẫn đến tòa thẩm án, tôi chào hỏi qua với cục trưởng, bây giờ ông muốn vào gặp sao?”
      Đàm Dịch Khiêm cứ thế bước thẳng vào trong.
      Trong cục cảnh sát, cục trưởng tự mình dẫn Đàm Dịch Khiêm tới phòng của Kim Trạch Húc bị giam.
      Cách cửa sổ thủy tinh, nhìn bộ dáng nhàn hạ của Đàm Dịch Khiêm ngồi ghế, sắc mặt Kim Trạch Húc đột nhiên tái xanh.
      Đàm Dịch Khiêm lười biếng dựa người vào ghế, khinh khỉnh mở miệng, "Thế nào, thấy tôi ngạc nhiên lắm sao?”
      Kim Trạch Húc bình tĩnh , "Hiếm khi Đàm tổng tự mình đến đây thăm tôi, tôi cảm thấy vinh hạnh bội phần.”
      Đàm Dịch Khiêm nhếch môi khẽ cười, "Tôi còn tưởng rằng Kim tổng cho rằng gặp nhau ở chỗ này là rất xấu hổ chứ........”
      Con ngươi của Kim Trạch Húc vì tức giận mà rút lại, lạnh lùng , "Đàm Dịch Khiêm, mày đừng quá kiêu ngạo, thắng thua còn chưa phân, ai là người cười đến cuối cùng còn chưa biết.”
      Đàm Dịch Khiêm duy trì nụ cười nhàn nhã ở khóe miệng, miễn cưỡng , "Kim tổng, tôi vẫn luôn rất hiếu kì, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến sẵn lòng biến thành con rối cho Kim Nhật Nguyên, nhất định phải tranh cao thấp với tôi?”
      Kim Trạch Húc cười lạnh, "Thế giới này chuyện nguyên nhân còn nhiều lắm, Đàm tổng làm sao có thể biết hết đây?"
      Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, "Kim Nhật Nguyên truyền lại mối hận cho ?”
      Kim Trạch Húc đột nhiên trầm mặc.
      Đàm Dịch Khiêm chậm chạp hào hoãn , "Trước khi chúng ta phân thắng bại, ít nhất nên để cho tôi biết là đối thủ như thế nào.”
      Kim Trạch Húc rốt cuộc ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Phải, là hận!"
      Đàm Dịch Khiêm rửa tai lắng nghe.
      Kim Trạch Húc giận dữ , "Xưa nay tao đều cho rằng ba nuôi rất hãnh diện về tao, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi tao biến ‘Trung Viễn’ từ công ty chuẩn bị phá sản thành tập đoàn nổi bật ở thành phố Y, tao cũng hoài nghi tin tưởng của ba nuôi đối với tao, cho đến khi. . . . . . Ba nuôi sắp xếp cho tao tiếp xúc với Tử Du! Nửa năm tiếp xúc với Tử Du tao mới biết, ra ba nuôi vẫn luôn lợi dụng tao, vì để đối phó với mày ông ấy lại có thể nổ súng bắn vào chân tao........... Tao luôn với ba nuôi là có thể thắng mày, nhưng ông ấy cho tao cơ hội, ông ấy tin vào năng lực của tao, ông ấy cảm thấy tao phải là đối thủ của mày......... Chưa bao giờ tao nghĩ tới trong lòng ông ấy cho rằng còn có người có năng lực hơn tao, tao rất tức giận, cho nên tao thề có ngày nhất định phải thắng được mày để ba nuôi tao biết con trai ông ấy hề thua kém bất kỳ ai......”
      Đàm Dịch Khiêm u ám , "Cho nên lợi dụng Tử Du là muốn so cao thấp với tôi?”
      Kim Trạch Húc thừa nhận, "Đúng, Tử Du kiện mày lên tòa là do tao giật dây, Tử Du có lựa chọn khác........ Tao chỉ ngờ kết quả lại hại ba nuôi phải vào tù! Sau đó có khoảng thời gian tao sống trong cảnh chán nản thất vọng, hối hận vì đánh giá thấp mày, cho nên tao dùng ba năm ở để thành lập ra tập đoàn Kim thị!”
      Đàm Dịch Khiêm chậm rãi , " có nghĩ tới , ra từ đầu đến cuối vẫn chỉ là con rối của Kim Nhật Nguyên mà thôi!"
      "Con rối?" Kim Trạch Húc hừ lạnh , "Vừa bắt đầu tao cũng nghĩ tao là con rối của ba nuôi, nhưng bây giờ tao cho là vậy, bởi vì ba nuôi có mục đích để đối phó mày, mà tao cũng có mục đích để đối phó mày....”
      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Vì Hạ Tử Du?"
      "Đúng, tao rất quan tâm đến ấy, tao hề muốn làm tổn thương ấy, nhưng trái tim của ấy lại rung động vì tao. ấy ở Male ba năm, thậm chí cho tao cơ hội nào để đến thăm ấy, nhưng mày vừa xuất ở Los Angeles, có thể dễ dàng dẫn ấy . . . . . ." xong lời cuối cùng Kim Trạch Húc nghiến chặt hàm răng, từng chữ từng câu , "Tao muốn cho ấy biết, cái thế giới này phải chỉ có mình Đàm Dịch Khiêm mày, mày có khả năng cho ấy cái gì, tao cũng có thể mang đến cho ấy cái đó, dù ấy có muốn cả thế giới này tao đây cũng sẵn lòng mang toàn bộ thế giới này dâng đến trước mặt ấy!”
      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng, "Nếu như quan tâm ấy, nên trực tiếp đối phó với người đàn ông của ấy, chứ phải dựa vào tốt bụng của ấy mà uy hiếp tôi.”
      Đàm Dịch Khiêm chú ý thấy ánh mắt Kim Trạch Húc lúc này hơi thoáng sửng sốt.
      Ngay sau đó Kim Trạch Húc lạnh nhạt , "Mày lầm rồi, tao còn quan tâm tới ấy nữa, hôm nay, chỉ cần có thể đạt được mục đích, tao ngại dùng bất kỳ thủ đoạn nào.”
      Đàm Dịch Khiêm đeo mắt kính lên, đứng dậy, "Xem ra, Kim tổng muốn phí sức với tôi đến cùng, nếu như vậy, chúng ta cứ tiếp tục chơi tiếp, chỉ là, tôi phải nhắc nhở câu, Arsène làm những chuyện như vậy với Hạ Tử Du, sau này nhất định tôi trả lại cho gấp mười lần!”
      . . . . . .
      Rời khỏi đồn cảnh sát, Đàm Dịch Khiêm với vệ sĩ phía sau, “Phái người trông chừng Kim Trạch Húc và luật sư Ellen, rất nhanh dẫn chúng ta tới chỗ Arsène."
      --
      Trông ngôi nhà dân bình thường tại vùng ngoại thành Zurich ở Thụy Sĩ, Hạ Tử Du ngồi cái ghế, miệng bị băng dính bịt lại, tay chân cũng bị trói chặt thể động đậy.
      Arsène tới lui trong phòng, đột nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ tay, rồi hùng hổ tới trước mặt Hạ Tử Du.
      Hạ Tử Du sợ hãi thụt lùi về phía sau.
      Arsène lạnh giọng mở miệng, "Kim tổng còn nửa giờ nữa phải nhận phán xét của tòa án Thụy Sĩ, mà chồng chẳng làm gì cả, xem ra ta thèm để ý đến sống chết của nữa, nếu Kim tổng nửa đời sau phải ngồi trong tù, vậy bây giờ có giữ lại cũng vô ích.”
      Thấy Arsène cầm cái mã tấu sắc bén chĩa vào , Hạ Tử Du sợ hãi uốn éo người.
      Đúng lúc Arsène định vung thanh mã tấu về phía khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tử Du, tiếng hét thất thanh truyền đến, "Arsène! !"
      Arsène giật mình, xoay đầu nhìn về phía người tới, "Ellen?"
      Ellen nhíu mày, " làm cái gì vậy?"
      Arsène trả lời, "Tôi chuẩn bị. . . . . ."
      Ellen giơ tay cho Arsène quả đấm, " quên lời của Kim tổng căn dặn sao? Ai cho phép làm hại ấy?”
      hiểu vì sao ăn đấm, khóe miệng Arsène nhất thời tím bầm, tức giận nhìn chằm chằm Ellen, "Đáng chết, ai bảo rằng tôi hại ta?”
      Ellen đoạt lấy thanh mã tấu từ tay Arsène, lập tức ném sang bên, tức giận nhìn Arsène, "Kim tổng chỉ cầu dùng Hạ Tử Du để uy hiếp, chứ muốn làm hại ấy, rốt cuộc làm gì ấy?"
      Arsène che miệng bị thương, nghiến răng ken két , "Tôi làm tất cả đều là vì Kim tổng, huống chi tôi cũng làm hại Hạ Tử Du!"
      Ellen chất vấn, "Vậy cầm đao làm cái gì?"
      Arsène bị tức giận giải thích, "Kim tổng còn nửa giờ bị gán tội, tôi thể ngồi yên ở đây, cho nên tôi chỉ muốn dọa Hạ Tử Du chút, sau đó bảo ấy kêu gào gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm, thử xem Đàm Dịch Khiêm có vì Hạ Tử Du mà bảo Roglia sửa khẩu cung hay thôi. . . . . ."
      Ellen xoay đầu liếc mắt nhìn quanh người Hạ Tử Du thấy bị tổn hại gì mới thở phào nhõm, dặn dò, " nên nhớ, Kim tổng cho phép làm hại Hạ Tử Du dù sợi tóc. . . . . . Đợi chút, làm gì Tử Du, vậy tại sao Kim tổng lại sai tôi đến xem vết thương người Hạ Tử Du?"
      Ellen vừa dứt lời, ‘Rầm’ ——
      Tiếng cánh cửa bị đá văng truyền đến, Ellen cùng Arsène chưa kịp phản ứng, vài người đàn ông mang theo súng lục mặc đồ đen vọt vào bên trong phòng.
      Ngay lập tức đầu của Ellen và Arsène đều bị họng súng chỉa vào, mà bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm cũng xuất trong tầm mắt hai người.
      "Giơ tay lên, được động đậy."
      Hộ vệ ra lệnh cưỡng chế Ellen và Arsène giơ tay cao qua đỉnh đầu.
      Đàm Dịch Khiêm vừa vào cửa cũng đưa tầm mắt vững vàng khóa chặt người Hạ Tử Du.
      Lúc Hạ Tử Du nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm hốc mắt ửng đỏ, nhưng miệng bị băng dính dán chặt, cố gắng cách nào lên tiếng được.
      Cho đến giờ phút này Ellen mới hiểu được, Kim Trạch Húc sai đến xem Hạ Tử Du chính là chui vào bẫy của Đàm Dịch Khiêm. . . . . .
      Đàm Dịch Khiêm cố ý tiết lộ chuyện Hạ Tử Du bị thương cho Kim Trạch Húc biết, sau khi Kim Trạch Húc biết được Hạ Tử Du bị thương, đúng lúc Ellen đến tìm Kim Trạch Húc bàn chuyện tòa án thẩm vấn, Đàm Dịch Khiêm đoán Kim Trạch Húc ra lệnh cho Ellen thăm dò tình hình của Hạ Tử Du, cho nên phái người theo dõi nhất cử nhất động của Ellen, vì thế thông qua Ellen tìm ra nơi Arsène giam giữ Hạ Tử Du.
      Đàm Dịch Khiêm xé băng dính ngoài miệng Hạ Tử Du ra, bế Hạ Tử Du lên.
      Ánh mắt Hạ Tử Du bị nước mắt làm mờ , cả người đau đớn khiến thể đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm.
      Mắt thấy Đàm Dịch Khiêm sắp mang Hạ Tử Du , đột nhiên Arsène bất cần sống chết đẩy ngã vệ sĩ trước mặt dùng súng chỉ vào đầu mình. . . . . .
      "Tổng giám đốc, cẩn thận!"
      Lúc người vệ sĩ bị Arsène đẩy ra, ngờ súng lại bị Arsène đoạt lấy.
      Trong cùng lúc, Đàm Dịch Khiêm bị Arsène chĩa súng vào đầu, mà bị vệ sĩ của Đàm Dịch Khiêm cũng chĩa súng vào đầu Arsène.
      Arsène kéo chốt an toàn, hung ác , "Mạng của tao hề gì, nhưng mạng Đàm tổng của các người so với tao còn quan trọng hơn nhiều…….. Đàm Dịch Khiêm, tao muốn ngay bây giờ mày phải gọi điện thoại cho Roglia ép Roglia sửa khẩu cung! !"
      Vệ sĩ thấy Arsène dùng súng chỉ vào Đàm Dịch Khiêm đều nín thở, vận sức chờ phát động.
      Đàm Dịch Khiêm bế theo Hạ Tử Du dừng lại trước cửa.
      Họng súng nhắm ngay sống lưng Đàm Dịch Khiêm, Arsène lớn tiếng , "Tao muốn mày ngay lập tức gọi điện thoại, nhanh lên!"
      Lúc này hộ vệ ra hiệu bằng mắt với Đàm Dịch Khiêm. Đây là hộ vệ theo Đàm Dịch Khiêm nhiều năm nên rất ăn ý.
      Nhưng ngay lúc vệ sĩ chuẩn bị hành động, ý thức Hạ Tử Du gần như sắp rơi vào hôn mê nhưng vì đau đớn mà kêu lên, "Ông xã . . . . . ."
      Đùng, đùng.
      Lúc vệ sĩ nổ súng đánh gục Arsène, Arsène đồng thời cũng nổ súng, cho nên hai tiếng súng vang lên cùng lúc.
      Nhưng điều mà vệ sĩ ngờ, khi bọn họ nổ súng Đàm Dịch Khiêm lại hành động theo ám hiệu, ngược lại còn cúi đầu nhìn Hạ Tử Du trong lòng.
      Arsène trúng đạn ngã xuống đất, nhưng đạn của Arsène cũng thẳng tắp lao tới hướng Đàm Dịch Khiêm. . . . . .
      Lúc vệ sĩ còn chưa biết phải làm sao, đột nhiên có bóng dáng phụ nữ yếu ớt dùng sức đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, viện đạn tức khắc xuyên qua ngực . . . . . . (con mấm thối)
      Lại thêm tiếng thình thịch ngã xuống đất, vệ sĩ lúc này mới phản ứng được, nhưng trong tầm mắt lúc này chính là hình ảnh Đan Nhất Thuần bị trúng đạn nằm dưới đất, ngực trái vì bị trúng đạn mà tràn đầy máu tươi, cũng lâm vào hôn mê.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 177 (2)
      Mười giờ sau, tại bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ.
      Hạ Tử Du nằm mê man chậm rãi mở mí mắt, trong tầm mắt là phòng bệnh trắng toát, trang trí nhàng mát mẻ, còn có mùi thuốc men nồng nặc.....
      "Đây......... Đây là đâu?" Ý thức từ từ khôi phục, Hạ Tử Du cố gượng muốn ngồi dậy.
      Y tá vừa thấy Hạ Tử Du tỉnh lại, lập tức đỡ Hạ Tử Du, bằng tiếng , "Hạ tiểu thư, mau nằm xuống , mới vừa làm phẫu thuật xong, cơ thể rất suy yếu. . . . . ."
      Hạ Tử Du sững sờ, "Phẫu thuật?"
      "Hả. . . . . ." Y tá ý thức được mình vô tình đề cập đến chủ đề tạm thời nên tới, vội vàng lại, " có chuyện gì cả, trước hết nên nằm xuống !”
      Hạ Tử Du cũng cảm thấy cả người còn chút hơi sức, muốn nằm xuống, lại đột nhiên cảm thấy dưới bụng truyền đến trận đau đớn.
      "A!"
      Đau đớn khiến theo bản năng đỡ lấy bụng, chợt phát bụng của bằng phẳng hơn so với bình thường rất nhiều.
      giây sau, để ý đến thân thể đau đớn, bật ngồi dậy.
      Y tá thấy phản ứng đó Hạ Tử Du nên lựa chọn im lặng.
      Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại giây trước khi hôn mê cảm giác đau đớn kịch liệt, sắc mặt trong nháy mắt tái xanh, “Con tôi.....”
      Vuốt ve vùng bụng bằng phằng, nghĩ đến hai chữ “phẫu thuật” y tá vừa nhắc đến, Hạ Tử Du dường như ý thức được điều gì đó, đột nhiên níu lấy cánh tay y tá, nghẹn giọng hỏi, "Con tôi sao đâu, có phải ?"
      Y tá thở dài .
      " cho tôi biết, mau cho tôi biết . . . . . ." Hạ Tử Du đau lòng khóc thành tiếng, dùng hết sức toàn thân chất vấn.
      Y tá cuối cùng cưỡng được sức ép của Hạ Tử Du, sau khi đỡ cơ thể yếu ớt của Hạ Tử Du nằm xuống giường, y tá đau lòng , " xin lỗi, Hạ tiểu thư, lúc được đưa vào viện đứa bé giữ được...... Bác sĩ làm phẫu thuật sanh non, bây giờ phải nghỉ ngơi tốt.”
      Sanh non. . . . . .
      Từ ngữ này khiến đầu Hạ Tử Du như đón nhận được tiếng nổ lớn, ngơ ngác nghiêng người nằm xuống, đôi mắt sững sờ nhìn phòng bệnh trắng toát.
      Lúc này, y tá khác vào phòng bệnh của Hạ Tử Du.
      Y tá Chuẩn bị thay ống truyền dịch cho Hạ Tử Du xong, vội với y tá, “Bệnh nhân tỉnh, tôi phải báo với Đàm tiên sinh, hãy chăm sóc tốt cho bệnh nhân.”
      "Được rồi."
      Y tá quan tâm hỏi, "Hạ tiểu thư, muốn uống nước ?"
      Hạ Tử Du ngây ngốc nhìn trần nhà, trả lời.
      . . . . . .
      Hạ Tử Du cứ mở to mắt như vậy cho đến khi trời tối.
      Ánh đèn trong phòng bệnh sáng dìu dịu, y tá bưng khay thức ăn lỏng tới cho Hạ Tử Du ăn tối.
      Y tá giọng , "Hạ tiểu thư, nhất định đói bụng, ăn trước ít đồ được ?"
      Hạ Tử Du nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, giống như nghe thấy lời y tá .
      Nhìn bộ dạng bi thương của Hạ Tử Du, y tá nhịn được lắc đầu.
      Y tá tới trước cửa liền gặp đồng nghiệp giao ban.
      "Sao vậy, ấy có chịu dùng cơm ?"
      " ấy chịu dùng cơm, khóc cả buổi chiều. . . . . ."
      "Tôi thông báo với Đàm tiên sinh, ấy cứ như vậy cơ thể chịu đựng được.”
      " mau , nơi này để tôi trông là được rồi."
      Y tá trở lại phòng bệnh lần nữa, nhìn thần sắc đờ đẫn của Hạ Tử Du, đành lòng , "Hạ tiểu thư, ít nhiều phải ăn chút gì , nếu cơ thể khá hơn được đâu. . . . . ."
      Ánh mắt Hạ Tử Du vẫn chìm đắm vào cảnh đêm bên ngoài.
      Y tá than rồi xoay người ra ngoài.
      Nhưng lúc y tá vừa bước chân ra đến cửa, Hạ Tử Du rốt cuộc cũng mở đôi môi khô khốc khàn giọng hỏi, "Dịch Khiêm đâu?"
      Thấy Hạ Tử Du rốt cuộc cũng có phản ứng, y tá trở vào lần nữa, giọng , "Đồng nghiệp của tôi thông báo cho Đàm tiên sinh rồi, tiên sinh rất nhanh tới đây. . . . . ."
      Dự đoán được phản ứng của Đàm Dịch Khiêm khi biết đứa trẻ còn, Hạ Tử Du cố gắng ngăn chặn nước mắt cùng nỗi đau đớn trong lòng.
      . . . . . .
      Kim chỉ giờ chậm rãi di động, khi kim dài, kim ngắn đều chỉ vị trí số 12 nghe thấy tiếng bước chân nhàng trầm ổn vào phòng của Hạ Tử Du.
      Hạ Tử Du lúc này nằm giường bệnh, đưa lưng về phía cửa phòng.
      Từ khi tỉnh lại đến giờ vẫn thể nào nhắm mắt, tiếng bước chân trầm ổn lúc này khiến cơ thể hơi chấn động.
      biết người đứng bên cạnh giường là ai, vì sợ đối mặt với đứa trẻ còn nữa, dám xoay người lại.........
      Hơi thở nam tính nhàn nhạt dễ chịu thuộc về xen lẫn với hơi thở của , lòng quặn đau, trong đầu lên hình ảnh và Đàm Dịch Khiêm chuyện về đứa trẻ đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
      Nhận thấy trầm lựa chọn trầm mặc, cuối cùng cũng quay người sang.
      Nhìn thấy ngồi ghế cạnh mép giường, nước mắt mơ hồ lấp hết tầm mắt .
      so với trong tưởng tượng của tiều tụy rất nhiều, chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi đến vậy.
      "Ông xã . . . . . ."
      Đôi mắt đen thẳm của Đàm Dịch Khiêm sâu kín nhìn .
      Hạ Tử Du gắng gượng muốn ngồi dậy, còn Đàm Dịch Khiêm vẫn chỉ ngồi yên ở cạnh giường.
      Hạ Tử Du dùng hết sức chống đỡ cơ thể mình, nhìn Đàm Dịch Khiêm, tất cả uất ức và thống khổ từ đáy lòng lúc này đều hóa thành nước mắt chua xót, đưa tay dùng sức ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, khó chấp nhận thào, "Ông xã . . . . . . Con của chúng ta còn nữa. . . . . . Con của chúng ta còn nữa rồi. . . . . ."
      tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, thể nào ngăn chặn được khổ sở vào lúc này.
      Mặc cho Hạ Tử Du tựa vào vai , Đàm Dịch Khiêm giống như lúc trước lấy tay vỗ sống lưng hoặc là dùng lời dịu dàng dỗ dành .
      Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm chặt cảm nhận nhiệt độ cơ thể của , nước mắt khốn khổ thấm vào áo .
      "Ông xã, em xin lỗi. . . . . . Em xin lỗi vì bảo vệ được con của chúng ta. . . . . ."
      ngừng kể hết nỗi khó chịu trong lòng, nước mắt chút kiêng kỵ chảy xuống.
      Qua lúc lâu, đến khi Hạ Tử Du khóc còn ra nước mắt được nữa, mới ý thức được, dường như từ đầu tới cuối, Đàm Dịch Khiêm vẫn trả lời lại mình.
      Hạ Tử Du từ từ buông hai tay ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, sững sờ nhìn Đàm Dịch Khiêm.
      Đàm Dịch Khiêm nhìn tròng mắt trong trẻo đẫm nước của , môi mỏng mím chặt câu.
      Cảm nhận được lạnh lẽo người Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du nghẹn ngào hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, sao chuyện với em?"
      Đàm Dịch Khiêm lúc này quay đầu sang bên cạnh, hít hơi sâu rồi , “ bảo người đến chăm sóc em.”
      Hạ Tử Du hiểu hàm ý trong lời của Đàm Dịch Khiêm, sững sờ lắc đầu.
      Đàm Dịch Khiêm đứng dậy dứt khoát cất bước bỏ .
      Nhìn bóng lưng rời , nước mắt lần nữa ngưng tụ trong hốc mắt Hạ Tử Du, vội vàng gọi, "Ông xã . . . . . ."
      Bóng lưng cao lớn của Đàm Dịch Khiêm lúc này dừng lại trước cửa, nhưng chỉ lạnh lùng với Hạ Tử Du câu, “ cách nào đối mặt với em.”
      Hạ Tử Du còn muốn thêm điều gì nữa, nhưng bóng dáng Đàm Dịch Khiêm biến mất trong tầm mắt .
      Hạ Tử Du muốn xuống giường đuổi theo Đàm Dịch Khiêm, thế nhưng cơ thể đau và còn hơi sức khiến căn bản có cách nào xuống giường, cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm rời bỏ .
      Sau khi Đàm Dịch Khiêm , Hạ Tử Du vô lực nằm giường, trong đầu vang vọng câu sau cùng của Đàm Dịch Khiêm khi xoay người bước .
      Cả người mất sức rốt cuộc cũng cho giấc ngủ rất say, nhưng trong giấc ngủ khóe mắt vẫn ngừng rơi lệ.
      . . . . . .
      Hạ Tử Du tỉnh lại là buổi trưa hôm sau.
      Khi tỉnh lại lần nữa bụng còn đau nhiều như hôm trước, nhưng dường như cũng còn chút cảm giác đau nhói.
      Vừa mới tỉnh lại, Hạ Tử Du gắng gượng muốn bước xuống giường.
      Lúc này, vào trong phòng bệnh của Hạ Tử Du là dáng người phụ nữ nhanh nhẹn tháo vát.
      Hai chân Hạ Tử Du vừa chạm xuống đất, ánh mắt vô tình thoáng nhìn thấy người tới, “Chị Dư?"
      Chị Dư đứng ở mép giường, từ tốn , "Tổng giám đốc phu nhân, bây giờ tiện xuống giường.”
      Lúc này y tá vào phòng bệnh nhấc hai chân Hạ Tử Du đặt trở lại giường bệnh.
      Hạ Tử Du quay đầu nhìn chị Dư, sững sờ hỏi, "Tôi ở đâu? Los Angeles sao?"
      Chị Dư , " ở bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ. . . . . ."
      "Vậy chị. . . . . ."
      Chị Dư giống như biết Hạ Tử Du muốn hỏi cái gì, bình tĩnh trả lời, "Là tổng giám đốc bảo tôi tới Thụy Sĩ chăm sóc .”
      Dịch Khiêm. . . . . .
      Trong đầu Hạ Tử Du lên bóng lưng lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm tối hôm qua.
      Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Chị Dư, Dịch Khiêm đâu? Tại sao ấy bảo chị tới chăm sóc cho tôi?”
      Chị Dư hời hợt trả lời, "Tổng giám đốc trở về Los Angeles rồi."
      Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, " ấy về? Sao lại vậy. . . . . ."
      Chị Dư , "Vết thương của Đan tiểu thư rất nghiêm trọng, viên đạn gần như xuyên vào sát tim của Đan tiểu thư. . . . . . Los Angeles có bệnh biện ngoại khoa uy tín nhất thế giới, bác sĩ đề nghị tổng giám đốc đưa Đan tiểu thư trở về Los Angeles điều trị."
      "Nhất Thuần sao?" Tại sao hoàn toàn hiểu những lời lúc này của chị Dư.
      Chị Dư hỏi ngược lại, "Tổng giám đốc phu nhân, biết chuyện gì xảy ra sao?"
      Hạ Tử Du mở lớn mắt, " xảy ra chuyện gì?"
      Chị Dư chất vấn nhìn thoáng qua Hạ Tử Du, rồi sau đó chậm rãi , "Đan tiểu thư vì cứu tổng giám đốc mà bị trúng đạn . . . . ."
      Hạ Tử Du khiếp sợ, "Lúc nào? Tại sao có thể như vậy?"
      Chị Dư kể lại toàn bộ việc biết được từ những người vệ sĩ cho Hạ Tử Du nghe.
      Hạ Tử Du nghe chị Dư kể xong lâu hoàn hồn nổi.
      Chị Dư nghi ngờ hỏi, "Tổng giám đốc phu nhân, phải lúc đó ở đó sao?"
      Cổ họng nghẹn ngào bế tắc đến nổi Hạ Tử Du thể nào lên tiếng.
      có mặt ở đó, nhưng lúc đó cơ thể dang vô cùng đau đớn..........
      Trước khi Đàm Dịch Khiêm đến, Arsène ép uống viên thuốc, biết đó là thuốc gì, từ lúc đó cơ thể bắt đầu đau đớn, đến lúc Đàm Dịch Khiêm tới cơn đau đớn đó từ từ tăng lên dữ dội......
      Ký ức cuối cùng nhớ được là Đàm Dịch Khiêm tới ôm , mà đau nhức cơ thể càng lúc càng ràng, muốn đưa tay ôm cũng có sức.
      mơ hồ nhớ lại lúc thể chịu đựng được đau đớn mất ý thức có lên tiếng gọi , nhưng khi đó cũng còn biết gì nữa, biết ngay sau đó xảy ra chuyện gì......

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 178 : Dọn ra ngoài (1)
      Hai ngày sau.
      Sắc trời u ám oi bức như sắp đổ mưa.
      Hạ Tử Du ngồi giường bệnh, lời nào cứ sững sờ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
      Chị Dư bưng bữa trưa vào phòng bệnh, "Tổng giám đốc phu nhân, hôm nay cảm thấy trong người khỏe hơn chút nào chưa?”
      Hạ Tử Du sững sờ quay đầu nhìn về phía chị Dư, chỉ gật đầu.
      Chị Dư đặt bữa ăn sáng lên mặt bàn ở giường bệnh, "Dùng cơm trưa !"
      Hạ Tử Du lãnh đạm , "Bây giờ tôi muốn ăn, để đó !”
      Chị Dư khuyên nhủ, "Mấy ngày nay đều có ăn gì, ăn chút !”
      Hạ Tử Du chậm rãi , "Tôi hơi mệt, chờ chút tôi tỉnh lại ăn sau!”
      Chị Dư gật đầu, "Vậy nghỉ ngơi thêm lát nữa . . . . . Tôi ở đây trông chừng ."
      Gương mặt tái nhợt của Hạ Tử Du miễn cưỡng nở nụ cười, “Chị cần ở đây trông chừng tôi, tôi sao, chỉ muốn nghỉ lát.”
      "Vậy cũng được. . . . . ." Chị Dư giúp Hạ Tử Du hạ xuống gối đầu.
      Hạ Tử Du chui vào chăn, nhắm lại mí mắt nặng trĩu.
      Chị Dư kéo chăn đắp cho Hạ Tử Du, lúc chị Dư chuẩn bị xoay người rời , Hạ Tử Du đột nhiên nắm lấy cánh tay Chị Dư.
      Chị Dư xoay đầu nhìn Hạ Tử Du, "Tổng giám đốc phu nhân, có gì cần dặn dò sao?”
      Hạ Tử Du cắn cắn môi sau đó , "Có thể cho tôi mượn điện thoại của chị dung chút ?”
      Chị Dư lập tức đoán được mục đích của Hạ Tử Du, " muốn điện thoại cho tổng giám đốc?"
      Hạ Tử Du gật đầu, "Tôi mượn điện thoại người khác gọi cho ấy đều bị chặn cuộc gọi......... Tôi nghĩ chỉ có điện thoại của chị mới có thể liên lạc được.”
      Chị Dư đứng ở mép giường, bình tĩnh , "Tổng giám đốc phu nhân, tôi nghĩ nên biết nguyên nhân thể liên lạc được với tổng giám đốc. . . . . ."
      Hạ Tử Du ngây ngốc nhìn chị Dư, " ấy muốn chuyện với tôi sao?"
      Chị Dư chút nào giấu giếm , "Đúng vậy, hai ngày nay tổng giám đốc chưa từng hỏi thăm tình hình của , đương nhiên có lẽ vì tổng giám đốc biết có tôi chăm sóc cho , nhưng mà, tổng giám đốc muốn đối mặt với cũng là .”
      Giống như nghe được tin khó có thể chấp nhận, tròng mắt trong suốt trợn to, “ ấy hỏi thăm tôi.”
      Chị Dư nghiêm nghị trả lời, "Ngoài cặn dặn của tổng giám đốc bảo tôi đến đây chăm sóc , tôi nhận được cuộc điện thoại nào khác của tổng giám đốc.”
      Hạ Tử Du thất vọng rũ mắt xuống.
      Chị Dư thấy thế liền xoay người bỏ .
      "Chị Dư."
      Hạ Tử Du lần nữa lên tiếng gọi lại dáng vẻ chuẩn bị của chị Dư.
      Bước chân của chị Dư dừng lại, đưa lưng về phía Hạ Tử D, " ?"
      Hạ Tử Du nhắm mắt, khẩn cầu , " thể cho tôi mượn điện thoại chút được sao?”
      Chị Dư suy nghĩ lắc đầu, "Xin lỗi, Tổng giám đốc phu nhân, tôi giúp !"
      Nghe giọng lạnh lùng của chị Dư, đôi mắt Hạ Tử Du dần dần nóng lên như sắp khóc.
      Mặc dù đoán được phản ứng của Hạ Tử Du lúc này, nhưng chị Dư vẫn chút tiếc thương , "Tổng giám đốc phu nhân, có thể vẫn chưa biết, ba nuôi bị Arsène sát hại rồi. . . . . ."
      "Cái . . . . . . Cái gì?"
      Hạ Tử Du chợt ngồi bật dậy, thể nào tin nhìn bóng lưng chị Dư.
      Chị Dư lạnh lùng , "Ba nuôi của là do gián tiếp hại chết........ Bởi vì đưa ra quyết định sai lầm, hại chết ba nuôi cùng đứa con của , còn hại tổng giám đốc suýt nữa bị thương, Đan tiểu thư này còn hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện........ nên tự kiểm điểm lại những việc mình làm, nếu Đan tiểu thư tỉnh lại, quả phạm vào tội danh hại chết ba mạng người.”
      Ba mạng người. . . . . .
      Ba mạng người. . . . . .
      Lời của chị Dư ngừng vang dội trong đầu Hạ Tử Du, giờ phút này giống như có chiếc gông xiềng nặng nề đặt vào đầu Hạ Tử Du, Hạ Tử Du muốn giải thích, nhưng trái tim đau đớn lại làm thể thành lời.
      Chị Dư cuối cùng , "Nếu như phải là tổng giám đốc ra lệnh cho tôi được phép cãi lại, vào lúc này tôi tuyệt đối tình nguyện ở lại đây chăm sóc , lại càng nguyện ý gọi bằng tiếng kính trọng “tổng giám đốc phu nhân”, xin tha lỗi vì tôi thẳng suy nghĩ của mình.”
      Lời của chị Dư khiến cho đáy lòng Hạ Tử Du càng thêm đau đớn, dùng sức cắn môi mình, trong đầu đều là những việc phát sinh trong những ngày qua.
      -----
      Thời gian lại trôi qua hai ngày nữa.
      Được các y tá hết lòng chăm sóc, cơ thể suy yếu vì sinh non của Hạ Tử Du cũng từ từ chuyển biến tốt, mặc dù khuôn mặt vẫn tái nhợt có chút huyết sắc nào, nhưng sức khỏe có gì đáng ngại.
      Y tá mở cửa sổ cho ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, mỉm cười , "Hạ tiểu thư, khí trời hôm nay rất tốt, tôi đỡ ra vườn hoa dạo!"
      "Được."
      Y tá cẩn thận từng li từng tí đỡ Hạ Tử Du xuống giường.
      Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Du xuống giường sau khi sinh non, cảm giác khi hai chân chạm đất khiến có chút thích ứng.
      Y tá cười , " nằm liên tục mấy ngày, cơ thể vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nên mới có chút quen."
      Sau khi Hạ Tử Du đứng vững, cảm kích với y tá, "Cám ơn các mấy ngày nay chăm sóc cho tôi, tôi sao rồi, cần phải khẩn trương đỡ tôi.”
      Y tá thân thiện , " nên để cho tôi đỡ vườn hoa, coi như tôi dẫn dường cho .”
      Hạ Tử Du cảm kích , "Cám ơn."
      Y tá đỡ Hạ Tử Du đến vườn hoa.
      Quang cảnh bệnh viện rất thanh tĩnh, tất cả bệnh nhân cảm nhận khí mới mẻ dưới tán cây, y tá chọn cho Hạ Tử Du chỗ chỗ có ánh mặt trời chiếu qua tán lá, rồi đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống ghế.
      Y tá tươi cười , "Hạ tiểu thư, khí nơi này tốt hơn so trong phòng bệnh chứ?"
      "Đúng vậy, khí vườn hoa rất tốt."
      Ngay sau đó ý tá đứng bên cạnh Hạ Tử Du.
      Hạ Tử Du lẳng lặng nhìn về phía trước, đột nhiên có người đàn ông cẩn thận dắt người phụ nữ bụng to xuất trước mặt của Hạ Tử Du.
      Động tác của người đàn ông rất cẩn thận, thỉnh thoảng nhắc nhở người vợ dưới chân có cục đá, mà người vợ mang bụng to tuy trách người đàn ông khẩn trương thái quá, nhưng sắc mặt lại tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
      Nhìn hai vợ chồng họ ân ái, Hạ Tử Du giống như nhớ đến giờ khắc hạnh phúc của mình, cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ có thai nọ, theo bản năng đưa tay lên sờ bụng mình.........
      Vốn tưởng rằng bụng mình cũng nhô cao như thế, nhưng khi Hạ Tử Du vuốt ve mới phát bụng lại trở nên bằng phẳng.
      Hạ Tử Du cúi nhìn phần bụng bằng phẳng của mình, lúc này mới ý thức đến việc con còn nữa....
      Hạ Tử Du sững sờ đặt tay ở bụng, trong tim dâng tràn lên hồi đau đớn.
      Y tá chú ý tới người phụ nữ có thai trước mắt cùng động tác lúc này của Hạ tử Du, nên vội vàng , "À, Hạ tiểu thư, tôi thấy mặt trời chỗ này hơi chói, hay là chúng ta đổi sang bên kia . . . . . ."
      Hạ Tử Du lắc đầu, "Tôi muốn mình ở đây yên tĩnh lát."
      Y tá khó xử, "Nhưng mà. . . . . ."
      Hạ Tử Du hít hơi sâu, nhìn y tá sau đó ra vẻ thoải mái, cười nhạt , "Tôi sao. . . . . ."
      Y tá dĩ nhiên biết nước mắt sắp ngập đầy quanh hốc mắt Hạ tử Du, nhập viện năm ngày, có ngày nào mà Hạ Tử Du rơi lệ, biết Hạ Tử Du muốn mình yên tĩnh, y tá cũng miễn cưỡng, giọng , "Được rồi, Hạ tiểu thư, tôi đứng cách 50m, nếu như muốn về lại phòng bệnh cứ lên tiếng gọi tôi, công viên quá lớn, nếu tự trở về biết đường.”
      "Cám ơn."
      Y tá đắp tấm chăn mỏng lên đầu gối cho Hạ Tử Du, ngay sau đó rời .
      Sau khi y tá , Hạ Tử Du lần nữa đưa mắt nhìn về phía trước, tầm mắt dần dần mơ hồ.
      Trong đầu bắt đầu lên hình ảnh ấm áp những lần cùng Đàm Dịch Khiêm thảo luận về đứa bé này........
      Bọn họ cũng rất quý trọng đứa trẻ dễ dàng mới có được này, nhưng lại bảo vệ tốt.......
      cách nào đối mặt với em!’
      Đây là lần cuối cùng nhìn thấy khi với những lời này.
      biết những lời này bao hàm những cảm xúc rất tệ trong lòng , có mất mắt, có thất vọng, cũng có đau lòng. . . . . .
      Vào lúc này rất muốn nhìn thấy , sau đó giải thích với những việc xảy ra, nhưng tại sao lại cảm thấy những giải thích đó cũng trở nên vô dụng với họ?
      Chị Dư hề hỏi thăm đến . . . . . .
      thèm để ý đến sao?
      "Tổng giám đốc phu nhân."
      Tếng gọi cung kính cắt đứt suy nghĩ Hạ Tử Du.
      Hạ Tử Du ngước đôi mắt trong suốt long lanh nước lên nhìn chị Dư.
      Chị Dư cũng thấy nước mắt quanh hốc mắt Hạ Tử Du, nhưng cũng có chút thương tiếc, bình tĩnh hỏi, "Tôi tới phòng bệnh y tá tới đây tản bộ. . . . . Hôm nay tôi hỏi bác sĩ về tình hình sức khỏe của , bác sĩ có gì đáng ngại, tôi muốn hỏi , lúc nào muốn xuất viện?”
      Hạ Tử Du lấy tay gạt nước mắt, muốn ở trước mặt người khác để lộ ra trạng thái hay của mình, nhưng nước mắt cứ chảy ra nghe theo sai bảo của , giọt vừa được lau , giọt khác tiếp theo lại rơi xuống.
      Liên tục hít hai hơi dài, điều chỉnh tốt tâm tình, Hạ Tử Du mới lên tiếng, "Sức khỏe tôi sao, nếu như có thể làm thủ tục xuất viện, ngày mai chị làm !”
      Chị Dư gật đầu hỏi, "Vậy. . . . . . Là trở về Los Angeles sao?"
      Câu hỏi của Chị Dư khiến Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn chị Dư, vẻ mặt như có điều hiểu. "Sao chị lại hỏi thế?" Nhà của ở Los Angeles, đương nhiên là về Los Angeles rồi. . . . . .
      Chị Dư hời hợt , "Tổng giám đốc chỉ giao cho tôi tới nơi này chăm sóc , chứ bảo tôi đưa về Los Angeles."
      Hạ Tử Du nhìn gương mặt lạnh lùng của chị Dư bất chợt sửng sốt.
      Chị Dư lại hỏi, " chắc chắn muốn ngày mai để tôi làm thủ tục xuất viện sao?”
      Hạ Tử Du thu lại ánh mắt, bình tĩnh , "Ngày mai !"
      Chị Dư gật đầu, "Vậy tôi trước!"
      Hạ Tử Du gì thêm.
      Sau khi chị Dư rời , y tá tới bên cạnh Hạ Tử Du.
      Y tá thấy chị Dư vội vã rời , khỏi hỏi, “Hạ tiểu thư, chị Dư này phải là cấp dưới được tiên sinh phái đến chăm sóc sao? Tại sao ấy lại lạnh nhạt với như vậy?”
      Hạ Tử Du trầm mặc gì.
      Y tá thấy Hạ Tử Du trả lời cũng hỏi nhiều, sang chuyện khác, "Hạ tiểu thư, mệt ? Tôi đưa về phòng bệnh!"
      Hạ Tử Du trả lời y tá, mà nghiêm túc , " y tá, tôi có thể nhờ việc.....”
      Gương mặt y tá vẫn mỉm cười ngọt ngào, “Xin cứ !”
      "Xin giúp tôi mua vé máy tối ngày mai Los Angeles.........”

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 178 (2)
      Hôm sau.
      "Hạ tiểu thư, nhất định phải xuất viện hôm nay sao? Bác sĩ đề nghị nên ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, sức khỏe tuy phục hồi nhưng vẫn cần được chăm sóc....”
      "Tôi sao. . . . . ."
      Y tá , "Vé máy bay tôi đặt cho rồi, đây là giấy chứng nhận.”
      Hạ Tử Du nhận lấy giấy chứng nhận của mình, cảm kích , "Cám ơn mấy ngày nay giúp đỡ tôi."
      Y tá mỉm cười , "Phục vụ là vinh hạnh của tôi. . . . . . Hy vọng lúc này rời có thể làm cho vui vẻ chút."
      Hạ Tử Du gật đầu, "Cám ơn."
      Mang theo giấy tờ tùy thân và thẻ tín dụng thường ngày mà chị Dư đưa cho , Hạ Tử Du mình tới sân bay.
      Lúc máy bay bay bầu trời Thụy Sĩ, cả người còn hơi sức của Hạ Tử Du dựa vào thành ghế.
      Đúng vậy, sức khỏe ra vẫn chưa tốt, biết còn cần phải nghỉ ngơi, nhưng thể tiếp tục ở lại bệnh viện thêm nữa, mỗi phút mỗi giây đều mong được nhìn thấy , biết vì sao trong lòng bất an............
      . . . . . .
      Khi Hạ Tử Du đến Mỹ là buổi chiều tại Los Angeles.
      chậm trễ giây phút nào, Hạ Tử Du lập tức ngồi tắc xi về lại biệt thự.
      Người giữ cửa nhìn thấy Hạ Tử Du mình trở lại vô cùng hoảng sợ, hồi lâu mới cung kính gọi Hạ Tử Du, " chủ."
      Hạ Tử Du bận tâm, trong lòng muốn nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm làm bước nhanh vào phòng khách biệt thự.
      Bên trong phòng khách biệt thự vẫn ấm áp như thường ngày, đèn thủy tinh phía chiếu sáng cả căn phòng, tản ra ánh sáng mờ mịt nhưng rất nhu hòa.
      " chủ. . . . . ."
      Người giúp việc đều tỏ vẻ giật mình ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Tử Du đứng trong phòng. Cũng phải những người giúp việc này nghe chuyện xảy ra ở Thụy Sĩ mà có thành kiến với Hạ Tử Du, mà là những người này trước đó biết gì về tin tức Hạ Tử Du từ Thụy Sĩ trở về, bất chợt nhìn thấy Hạ Tử Du đứng ở phòng khách biệt thự, bọn họ đương nhiên có chút kinh ngạc.
      Hạ Tử Du còn chưa kịp với người hầu, giọng nữ vang lên từ phòng ăn lầu truyền đến, “Mẹ, mẹ mau nhìn xem là ai về kìa?”
      Người lên tiếng là Đàm Tâm, dựa vào khung cửa phòng ăn, mang theo vài phần hứng thú nhìn Hạ Tử Du.
      Hạ Tử Du hít sâu hơi tới trước mặt Đàm Tâm, gọi, "Chị."
      Đàm Tâm cười nhạo , "Đừng gọi tôi là chị, tôi chưa bao giờ thừa nhận là vợ Dịch Khiêm............”
      Hạ Tử Du trầm mặc, lúc này, bà Đàm ra từ phòng ăn.
      Nhìn thấy Hạ Tử Du, sắc mặt bà Đàm ngay lập tức chuyển thành căm ghét, giống như lúc trước cố gắng duy trì vẻ tao nhã trước mặt người làm, bà Đàm tức giận , "Bất chấp đến hậu quả mà bỏ , còn về đây làm cái gì?"
      Hạ Tử Du vẫn cung kính gọi bà, "Viện trưởng."
      Bà Đàm đến trước mặt của Hạ Tử Du, nhìn khuôn mặt tái nhợt chút huyết sắc của Hạ Tử Du, lạnh lùng , " hại chết cháu tôi, tôi hận thể moi hết tim phổi ra!”
      "Con xin lỗi. . . . . ."
      Ở trước mặt người làm, bà Đàm cố gắng giơ tay cho Hạ Tử Du cái tát, gằn từng câu từng chữ , "Hạ Tử Du, tôi cho biết, coi như sau này vẫn có thể ở lại Đàm gia, cũng đừng mong sau này có thể có được những ngày tháng yên lành.”
      Đàm Tâm đỡ bà Đàm, khuyên nhủ, "Mẹ, cần nhảm với loại người này, mẹ vừa muốn vào bệnh viện thăm Nhất Thuần, chúng ta dùng cơm trước ......”
      Bà Đàm trợn mắt lạnh lùng nhìn Hạ Tử Du, lúc này mới áp chế tức giận vào phòng ăn.
      Đứng yên tại chỗ, Hạ Tử Du sững sờ lâu.
      người giúp việc tới bên cạnh Hạ Tử Du, giọng hỏi, " chủ, ăn tối chưa? Có muốn tôi chuẩn bị bữa tối cho dùng hay ?”
      Hạ Tử Du ngước mắt liếc mắt nhìn mẹ con họ Đàm vào phòng ăn, cố gắng đè nén chua xót trong cổ họng, bình tĩnh hỏi thăm người giúp việc, "Tại sao nhìn thấy Dịch Khiêm và Liễu Nhiên?"
      Người giúp việc trả lời, "Đến tối tiên sinh mới về nhà . . . . . Về phần Ngôn Tư tiểu thư, mấy ngày nay có nhìn thấy ấy, tiểu thư mấy hôm nay cứ luôn khóc, cũng chịu nhà trẻ, xế chiều hôm nay vừa khóc đòi tìm , giờ ngủ rồi."
      Nghe người giúp việc xong, Hạ Tử Du chậm rãi xoay người, bước về phía lầu hai.
      Đứng trước cửa phòng trẻ, Hạ Tử Du giống như mất dũng khí mở cửa, đứng trước cửa lúc lâu, bỗng chốc nước mắt ngưng tụ đong đầy trong hốc mắt .
      Sau lúc lâu mới giơ tay lên lau nước mắt, nhàng mở tay cầm cánh cửa.
      Bên trong phòng trẻ, Liễu Nhiên chìm vào giấc ngủ.
      Hạ Tử Du ngồi xổm bên cạnh giường, chớp mắt nhìn đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt hồng hào ngây thơ của Liễu Nhiên.
      Hạ Tử Du lấy tay bịt miệng ngăn chặn nỗi đau lòng mà phát ra tiếng nức nở nghẹn nghào. . . . . .
      "Mẹ, mẹ. . . . . ."
      Đột nhiên, Liễu Nhiên ngủ khóc thút thít gọi.
      Hạ Tử Du liền vội vàng đứng lên ôm Liễu Nhiên vào trong ngực, "Có mẹ ở đây, Liễu Nhiên. . . . . ."
      Có lẽ do mơ mơ màng màng nghe thấy giọng của Hạ Tử Du, Liễu Nhiên từ từ mở ra đôi mắt ngây thơ trong suốt.
      Hạ Tử Du dùng sức hôn hít lên mặt Liễu Nhiên, nghẹn ngào gọi, "Liễu Nhiên à. . . . . ."
      Nhìn thấy Hạ Tử Du, Liễu Nhiên quyến luyến đưa tay vòng ôm Hạ Tử Du chặt, bật khóc nức nở, "Mẹ. . . . . ."
      Hạ Tử Du cũng bật khóc, "Mẹ xin lỗi, mấy ngày nay mẹ có ở bên cạnh chăm sóc con.”
      Liễu Nhiên mím môi, uất ức , "Mẹ, mẹ đâu vậy? Con tưởng mẹ còn cần Ngôn Ngôn nữa chứ.....”
      Hạ Tử Du dùng sức lắc đầu, "Đứa ngốc, mẹ làm sao có thể bỏ lại Liễu Nhiên đây?"
      Liễu Nhiên mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn Hạ Tử Du, "Mẹ, sau này mẹ đừng bỏ Ngôn Ngôn mình nữa, có được ?"
      Hôn vào đôi mắt hồng hồng của Liễu Nhiên, Hạ Tử Du nghẹn ngào liên tục , "Được, được. . . . . ."
      . . . . . .
      Lúc Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên tới lầu mẹ con hị Đàm Thị rồi.
      Hạ Tử Du người giúp việc giúp họ chuẩn bị bữa ăn tối, cùng Hạ Tử Du, Liễu Nhiên mấy ngày chịu ngoan ngoãn ăn cơm rốt cuộc cũng chịu cầm đũa lên.
      Dùng xong bữa ăn tối Hạ Tử Du bế Nhiên về lại phòng, chơi xếp hình với Liễu Nhiên lát, rồi kể chuyện cổ tích dỗ Liễu Nhiên ngủ có vậy Liễu Nhiên mới quên được uất ức mấy ngày qua, cuối cùng ở giường ngủ say.
      Sau khi cho Liễu Nhiên ngủ xong Hạ Tử Du vẫn ngồi lại ở mép giường nhìn Liễu Nhiên ngủ.
      Lúc này Hạ Tử Du suy nghĩ gì cả, chỉ yên tĩnh ngồi chỗ này nhìn con của ...........
      Lúc kim đồng hồ chỉ 11 giờ, ngoài cửa phòng trẻ truyền đến tiếng mở cửa.
      Hạ Tử Du nghe thấy thanh mới quay đầu lại, bóng dáng ngạo nghễ mạnh mẽ rắn rỏi của Đàm Dịch Khiêm xuất trong tầm mắt Hạ Tử Du .
      Hạ Tử Du chậm rãi đứng lên, mặt trông ngóng về hướng Đàm Dịch Khiêm.
      Đối với xuất của Hạ Tử Du, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm chỉ dừng lại người đúng giây, cũng cảm thấy kinh ngạc, do dự rời tầm mắt sang hướng khác, sau đó nhìn đến khuôn mặt Liễu Nhiên ngủ sau giường.
      Nhìn con ngủ say lâu, lúc sau Đàm Dịch Khiêm mới thu lại ánh mắt.
      Giống như để Hạ Tử Du vào trong mắt, Đàm Dịch Khiêm xoay người bỏ ra ngoài.
      Lúc Đàm Dịch Khiêm chuẩn bị bước , Hạ Tử Du đột nhiên đưa tay kéo lấy cánh tay , "Ông xã . . . . . ."
      Bên tai là tiếng gọi mang theo tức tưởi của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm có bất kỳ động tác gì, cũng lên tiếng đáp lại Hạ Tử Du.
      Hạ Tử Du đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, kiềm chế đau lòng mà chua xót , "Chuyện đứa , em xin lỗi. . . . . ."
      Đàm Dịch Khiêm vẫn dửng dưng động đậy, đôi mắt đen u ám nhìn chăm chú vào Hạ Tử Du, nhưng lên tiếng.
      Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, bật khóc , "Ông xã, đừng quan tâm em, có được ?” Có trời mới biết vào giờ phút này cần vòng ôm của biết bao . . . . . .
      Mỗi lần Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm như thế, Đàm Dịch Khiêm đều thể cự tuyệt, lại càng thể nhìn uất ức rơi lệ như lúc này. . . . . .
      Thế nhưng lúc này, Đàm Dịch Khiêm lại hờ hững gỡ bàn tay của Hạ Tử Du túm láy tay , bình thản , " dọn ra ngoài ở thời gian."

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 179 : Có lẽ nên tới tìm (1)
      tuần sau.
      "Mẹ, mẹ, mẹ mau đến đây xem nè, cây chanh thảo nảy mầm rồi kìa. . . . . ."
      Trong vườn hoa, Liễu Nhiên cầm theo xẻng mừng chạy tới trước mặt của Hạ Tử Du, bé lôi kéo tay Hạ Tử Du.
      Dáng vẻ cười hồn nhiên của Liễu Nhiên khiến Hạ Tử Du chợt bừng tĩnh, từ xích đu đứng dậy, theo Liễu Nhiên tới chỗ trồng cây chanh thảo.
      Hạ Tử Du ngồi xổm xuống, nhìn những cây thực vực bé nảy mầm, giọng hỏi con , "Liễu Nhiên, con biết tại sao mẹ thích chanh thảo ?"
      Liễu Nhiên theo đứng bên cạnh Hạ Tử Du, ngây thơ lắc đầu.
      Hạ Tử Du chậm rãi , "Trước kia mẹ từng sống ở nhi viện, nhi viện trồng rất nhiều cây chanh thảo, mẹ rất thích mùi chanh thảo........ Sau đó có dì trong viện cho mẹ biết, tiếng Hoa cây chanh thảo nghĩa là “ thể ”.......
      Liễu Nhiên nghe hiểu được cảm xúc phức tạp trong lời của Hạ Tử Du, bé nghiêm túc hỏi mẹ, “Mẹ, tại sao mẹ lại ở nhi viện?”
      Hạ Tử Du lắc đầu, cười nhạt , "Đó là chuyện qua. . . . . ."
      Liễu Nhiên đột nhiên hỏi, "Mẹ, có chuyện này Ngôn Ngôn rất muốn hỏi mẹ, tại sao ba ở nhà với chúng ta như trước đây nữa vậy?”
      Hạ Tử Du nghiêm túc trả lời, "Bởi vì mẹ và ba lúc này nên ở chung với nhau.”
      Liễu Nhiên hiểu nghiêng đầu hỏi, "Tại sao mẹ và ba lại nên ở cùng nhau? Vợ chồng phải là nên ở chung với nhau sao?”
      Hạ Tử Du kiên nhẫn trả lời, "Bởi vì có rất nhiều nguyên nhân."
      Liễu Nhiên sợ hãi hỏi, "Vậy sau này ba và mẹ ở riêng nữa, đúng ?"
      Hạ Tử Du nhặt sợi tóc rơi trán Nhiên, u uẩn nhìn Liễu Nhiên.
      Liễu Nhiên đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du, quyến luyến , "Mẹ, Ngôn Ngôn muốn ba mẹ và Ngôn Ngôn vĩnh viễn ở chung với nhau. . . . . ."
      Hạ Tử Du hôn lên gương mặt ngây thơ của Liễu Nhiên, đáy mắt long lanh nước.
      " chủ."
      Tiếng gọi cung kính cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con.
      Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, bình tĩnh nhìn về phía người giúp việc, "Bà chủ tới, bảo tôi ra đây gọi .”
      Hạ Tử Du hơi gật đầu, "Được."
      Liễu Nhiên rất thích bà Đàm, hai mắt đen nhánh chờ đợi mở lớn, "Mẹ, bà nội tới sao?"
      Hạ Tử Du gật đầu, "Ừ."
      Liễu Nhiên làm nũng Hạ Tử Du, "Mẹ, con muốn bà nội chơi với con. . . . . ."
      "Được, bây giờ mẹ dẫn con gặp bà nội.”
      . . . . . .
      Trong phòng khách biệt thự, bà Đàm ngồi nghiêm túc ghế sofa uống trà.
      "Bà nội. . . . . ."
      mấy ngày nhìn thấy bà Đàm, Liễu Nhiên vui mừng chạy vội tới bên chân bà Đàm.
      Bà Đàm bế Nhiên lên lên, thương hôn lên má con bé, "Cháu ngoan, nhìn con chơi toát đầy mồ hôi kìa, vừa rồi chơi ở đâu vậy?”
      Liễu Nhiên ngồi đùi bà Đàm, vui vẻ , "Mẹ dẫn Liễu Nhiên vườn hoa xới đất cho cây chanh thảo ạ!”
      Bà Đàm thương , "Con thích chanh thảo sau này bà nội trồng cho con nhiều cây chanh thảo nha........ Con xem bàn tay bị dơ hết rồi, ngoan, nhanh rửa sạch nha.........”
      Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
      Ngay sau đó người giúp việc dắt Liễu Nhiên tới phòng tắm.
      Hạ Tử Du đến trước mặt bà Đàm, tôn kính gọi, "Viện trưởng."
      Bà Đàm nhấp ngụm trà rồi lạnh nhạt , “ ngồi xuống , tôi có việc với .”
      Hạ Tử Du chậm rãi ngồi xuống vị trí đối diện bà Đàm.
      Đợi Hạ Tử Du ngồi vào chỗ của mình, bà Đàm để tách trà xuống, bình tĩnh , "Là chuyện, và Dịch Khiêm tính khi nào ly hôn?”
      Ly hôn?
      Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên nhìn bà Đàm.
      Giọng bà Đàm đều đều bình thản còn kèm theo ép buộc, "Dịch Khiêm phải dọn rồi sao? Cũng hơn tuần rồi, tôi nghe người giúp việc Dịch Khiêm cũng về. . . . . . cảm thấy và nó vẫn có thể tiếp tục được hay sao?”
      Hạ Tử Du trầm mặc lúc, nghiêm nghị , "Con và Dịch Khiêm ly hôn."
      Bà Đàm vui , "Nếu như còn biết điều, nên sống trong Đàm gia nữa.........”
      Hạ Tử Du kiên trì , "Con sống ở Đàm gia vì con gả cho Dịch Khiêm, ấy bỏ con, con càng rời khỏi ấy!”
      Bà Đàm tức giận đứng lên, "Hạ Tử Du, bây giờ tôi cho biết, muốn ly hôn với Dịch Khiêm cũng phải ly hôn với nó, nhà họ Đàm chứa chấp , nếu muốn cuộc sống sau này của Đàm gia có ngày được yên, chúng ta cứ chờ xem!”
      Nhìn thần sắc chán ghét của bà Đàm, trong long Hạ Tử Du cảm thấy hơi chua xót, hít hơi sâu, bình tĩnh hỏi, "Viện trưởng, tại sao chúng ta thể chung sống hòa thuận?"
      Bà Đàm cười lạnh, "Chung sống hòa thuận? Có lẽ cả đời này cũng đừng nên có suy nghĩ đó.......”
      Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn hỏi, "Tại sao mẹ lại có thành kiến với con đến thế?"
      Bà Đàm thẳng thắng , "Bởi vì người mẹ bỉ ổi và người cha ti tiện.”
      Lời của Bà Đàm khiến Hạ Tử Du vô cùng khó chịu nức nở , "Viện trưởng, lúc mẹ quở trách mẹ con, người có từng nghĩ rằng mẹ con cũng là người bị hại? Bà ấy chưa từng nghĩ làm tổn thương ai, bà ấy tốt bụng rộng lượng, làm việc ở hộp đêm làm việc là vì bà ấy được sinh ra ở hộp đêm, bà ấy có lựa chọn nào khác..... Bà ấy chẳng qua cũng chỉ là gặp hai người đàn ông mà mình nên gặp, cho nên mới còn cách nào khác phải lựa chọn con đường đó...........”
      Bà Đàm tức giận , " đừng dùng bộ dạng đáng thương này để thay mẹ tranh thủ đồng tình, ta chia rẽ gia đình tôi, làm chồng tôi cả đời hôn mê nằm ở giường, tôi vĩnh viễn tha thứ cho ta!!”
      Hạ Tử Du hít thở sâu, "Viện trưởng, nếu như mẹ cứ tiếp tục giữ ân oán đó trong lòng, cả đời này mẹ cũng được vui vẻ!”
      Sắc mặt bà Đàm lập tức u ám, " nguyền rủa tôi?"
      "Con có ý này, con chỉ . . . . ."
      Bà Đàm tức giận cắt ngang lời Hạ Tử Du, "Được, được lắm...... cứ tiếp tục lớn lối như vậy , cứ chờ xem!”
      --
      mình trở về phòng, Hạ Tử Du sững sờ ngồi ở mép giường.
      Giơ tay lên lau nước mắt, Hạ Tử Du ôm gối ngồi giường, ánh mắt khóa chặt điện thoại tủ đầu giường.
      rất muốn gọi điện thoại cho . . . . . .
      dọn ra ngoài hơn tuần rồi, trong thời gian này có về biệt thự, gọi điện thoại tới biệt thự cũng chỉ là hỏi người giúp việc tình hình chung, chưa bao giờ hỏi thăm tới .
      Liễu Nhiên nghĩ rằng công tác, cho nên biết tình hình của , nhưng cứ cho là công tác, sớm muộn cũng về, phải sao?
      Tại sao vẫn chưa trở lại?
      cần nữa sao?
      . . . . . .
      muốn bởi vì tâm trạng của mình mà ảnh hưởng đến Liễu Nhiên, Hạ Tử Du dường như để sắc mặt buồn bã xuất trước mặt Liễu Nhiên.
      Vì vậy, lúc ăn tối, Hạ Tử Du điều chỉnh tâm tình tốt, xuống lầu cùng Liễu Nhiên ăn tối như bình thường.
      Liễu Nhiên dùng cơm được nửa lại hỏi Hạ Tử Du, "Mẹ, khi nào ba mới về nhà?"
      “À, cũng sắp rồi. . . . . ."
      Liễu Nhiên học theo người lớn cách nhíu mày, "‘Sắp’ là bao lâu vậy?"
      Hạ Tử Du để chén đũa trong tay xuống, dịu dàng cười , "Đại khái còn mấy ngày thôi. . . . . ."
      Liễu Nhiên hơi buồn , "Mẹ, mẹ có thể gọi ba trở về sớm chút được , Ngôn Ngôn rất nhớ ba . . . . . ."
      "Được, chút nữa mẹ gọi điện thoại cho ba con, con ngoan, ăn cơm trước .”
      Nghe lời Hạ Tử Du, Liễu Nhiên vui vẻ gật đầu, "Dạ."
      Thấy Liễu Nhiên ngây thơ hoạt bát nở nụ cười, trong lòng Hạ Tử Du đau đớn thôi.
      . . . . . .
      Dùng xong bữa tối, Hạ Tử Du dỗ Liễu Nhiên ngủ rồi sau đó nằm giường.
      Mấy ngày gần đây, khó ngủ, cứ mở to mắt nhìn hoa văn trần nhà.
      cố gắng muốn xóa suy nghĩ trong đầu, nhưng vẫn thể xóa bỏ suy nghĩ đó được.
      Nghiêng người qua, lại sững sờ nhìn điện thoại đầu giường đến ngẩn người.
      biết muốn mình bình tĩnh suy nghĩ, nhưng sắp chịu nổi, muốn cứ chờ đợi vô vọng như vậy nữa.......... Vấn đề giữa bọn họ sớm muộn cũng phải giải quyết, nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy cũng chỉ là vô ích.
      Ngồi dậy dựa vào đầu giường, Hạ Tử Du cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại của Đàm Dịch Khiêm.
      "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được . . . . ."
      Bên tai vẫn là giọng cứng ngắc đó, Hạ Tử Du sững sờ buông điện thoại di động xuống.
      lát sau, Hạ Tử Du bước xuống giường.
      mở tủ treo quần áo chọn bộ âu phục, thay xong rời khỏi phòng.
      Biệt thự chung quanh bắt được tắc xi, bất đắc dĩ bảo tài xế trong nhà đưa đến Đàm thị.
      đoán có thể ở công ty....
      Hơn hai mươi phút sau, Hạ Tử Du tới Đàm thị.
      "Đàm thị" có nhân viên trực ban, nhưng bọn họ cũng biết hành tung Đàm Dịch Khiêm, cho nên Hạ Tử Du trực tiếp thang máy tới tầng 98.
      Lúc nhìn thấy phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cũng xác định Đàm Dịch Khiêm ở công ty, nhưng vẫn vào phòng làm việc của .
      Mở đèn lên, Hạ Tử Du đưa ánh mắt nhìn bàn làm việc của Đàm Dịch Khiêm, lúc này, giống như nhớ lại hình ảnh ngồi làm việc ở đây.
      Hạ Tử Du bất chợt đến trước bàn làm việc, nhìn cái ghế Đàm Dịch Khiêm thường ngày hay ngồi.
      nhớ mỗi lần tới công ty gác lại mị công việc sang bên, sau đó ôm để cho ngồi lên đùi . . . . . .
      Cắn môi, Hạ Tử Du bắt đầu giúp sửa lại mấy phần văn kiện còn ngổn ngang.
      Kéo ra ngăn kéo, Hạ Tử Du vỗn nghĩ Đàm Dịch Khiêm có thói quen thường ngày hay cất mấy phần văn kiện chưa xử lý xong vào ngăn kéo, nhưng ngờ lại vô tình nhìn thấy trong ngăn kéo có cái hộp màu đen gói rất tinh xảo.
      Nhìn cái hộp đóng gói ràng rất có thành ý, Hạ Tử Du nhận thấy nó quen mắt...
      Đột nhiên Hạ Tử Du như chợt nhớ ra cái gì đó, do dự rồi cầm cái hộp lên, sau đó từ từ mở ra.
      Nằm ở trong hộp chính là chiếc cà vạt màu xám tro sọc chéo. . . . . .
      ra Đan Nhất Thuần mua chiếc cà vạt này đúng là tặng cho . . . . . .
      Bên trong có mùi chanh thảo nhàn nhạt, Hạ Tử Du đưa cái hộp lại gần hít vào.
      Mùi thơm nhàn nhạt khoan khoái của chanh thảo thấm vào ruột gan len lỏi vào hơi thở của Hạ Tử Du........

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :