1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 175 : Hạ Tử Du đột ngột bỏ (1)

      Luân Đôn, nước , tại tập đoàn "Kim thị".

      Cốc, cốc.

      Kim Trạch Húc đứng trước cửa sổ sát đất, tay cầm ly rượu đỏ ánh mắt nhìn xuống dòng xe dưới lòng đường, “Vào !”

      Thư ký vào phòng làm việc Kim Trạch Húc, cung kính , "Kim tổng, bên ngoài có hai vị cảnh sát tìm ông."

      Cảnh sát?

      Kim Trạch Húc xoay người lại.

      Hai người mặc đồng phục cảnh sát vào phòng làm việc Kim Trạch Húc, "Xin chào Kim Trạch Húc tiên sinh."

      Kim Trạch Húc nhíu mày ngạc nhiên, "Là tôi, xin hỏi các vị là. . . . . ."

      Kim Trạch Húc còn chưa xong, người cảnh sát trong đó tới còng hai tay của Kim Trạch Húc lại, cũng lấy luôn ly rượu đỏ trong tay để lên bàn, nghiêm túc , "Kim Trạch Húc tiên sinh, chúng tôi là nhân viên cảnh sát khoa điều tra tội phạm quốc tế Luân Đôn, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến tên trùm buôn ma túy Roglia, bây giờ mời ông theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”

      Kim Trạch Húc giùng giằng còng tay, tức giận , "Cảnh sát, phải các điều tra xong rồi sao? Lần trước các cũng nghi ngờ tôi, nhưng chứng minh chỉ là hiểu lầm… Căn bản tôi biết Roglia, nếu các cứ tiếp tục quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi bảo luật tôi kiện các người.”

      "Vậy mời đến đồn cảnh sát rồi hãy !”

      Thư kí bên cạnh thấy ông chủ bị cảnh sát giam giữ, nhất thời hoang mang lo sợ.

      Kim Trạch Húc với thư ký, "Gọi điện thoại cho Ellen, tôi muốn trong vòng giờ nhìn thấy cậu ta."

      Thư ký lập tức gật đầu, "Dạ, Kim tổng, bây giờ tôi gọi ngay."

      ------

      Đồn cảnh sát, bên trong phòng lấy khẩu cung.

      Kim Trạch Húc dựa lưng vào ghế, bực tức , "Cảnh sát các đều làm việc như vậy hay sao? Chẳng lẽ cả ngày có việc gì làm nên tìm người vô tội đến gán tội?”

      Cảnh sát quốc tế Thụy Sĩ hợp tác với phía Luân Đôn bình tĩnh , "Kim tiên sinh, xin ông bình tĩnh chút."

      "Làm sao tôi có thể bình tĩnh?” Kim Trạch Húc nghiến răng giận dữ , "Trong vòng tháng bị ‘mời’ tới đồn cảnh sát hai lần, các cho rằng tôi cả ngày có việc gì làm hay sao?”

      Cảnh sát nghiêm túc , "Kim tiên sinh, có thể mời luật sư đến, nhưng mà giờ phút này xin cố giữ tỉnh táo, nếu chúng tôi dùng phương thức cưỡng chế để tỉnh táo lại........ Về phần vô tội, nếu như có chứng cứ, cảnh sát chúng tôi mời đến đây để hợp tác điều tra.”

      "Chứng cứ ?" Kim Trạch Húc nghi ngờ, "Chẳng lẽ lại là mấy tấm hình đó? Tôi bao nhiêu lần, những tấm hình đó là do tên trùm ma túy kia cố ý hại tôi, hơn nữa tôi có nhân chứng tòa, lúc này các có quyền tiếp tục giam giữ tôi.”

      Cảnh sát , "Kim tiên sinh, chúng tôi có chứng cứ và nhân chứng, tố cáo của vô cùng bất lợi cho .”

      Kim Trạch Húc nhíu mày hỏi, "Nhân chứng? Ai làm chứng?"

      Nhân viên cảnh sát lập tức liếc mắt nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh, ngay sau đó người đàn ông cao lớn bị còng hai tay được cảnh sát áp giải đến trước mặt của Kim Trạch Húc.

      Kim Trạch Húc nhìn thấy người bị áp giải tới, nhất thời hai mắt trợn to, nghiễm nhiên khó có thể tin được.

      "Kim, xin lỗi."

      Lên tiếng chuyện với Kim Trạch Húc là người đàn ông cao lớn bị cảnh sát áp giải tới, chính là Roglia, tên trùm ma túy bị cảnh sát quốc tế truy nã.

      Sắc mặt của Kim Trạch Húc trong nháy mắt tái nhợt, nhưng để lộ chút sơ hở nào, tức giận , "Món nợ mày làm hại Tử Du tao còn chưa tính sổ với mày, ngược lại bây giờ mày còn dám chơi lại tao vố?”

      Roglia thản nhiên , "Kim, tôi khai báo hết tất cả mọi chuyện. . . . . ."

      Kim Trạch Húc tức giận mắng to, "Đồ thần kinh!"

      Ngay sau đó Roglia bị cảnh sát dẫn xuống.

      Cảnh sát đối diện với Kim Trạch Húc , "Kim tiên sinh, Roglia tiên sinh thừa nhận tập đoàn ‘Kim thị’ của ông trong ba năm qua chính là công ty rửa tiền cho tên trùm ma túy Roglia, nay tất cả trương mục cùng tài liệu của công ty ông đều được chúng tôi tiến hành điều tra.”

      Kim Trạch Húc tức giận thở hổn hển, "Cảnh sát, tôi chỉ là thương nhân biết chấp hành đúng luật ở Luân Đôn, tôi vốn hề biết gì về những chất gây hại này cả! Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh!”

      Cảnh sát nghe lời giải thích của Kim Trạch Húc, đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng , "Kim tiên sinh, rất xin lỗi, tình huống của ông bây giờ thể bảo lãnh, nhưng chúng tôi cho ông thời gian để ông chuyện riêng với luật sư.”
      "Này. . . . . ."

      ------

      Ellen ngồi đối mặt với Kim Trạch Húc.

      Kim Trạch Húc sẵng giọng , " mau nghĩ cách cho tôi, nơi này phút tôi cũng thể ở được nữa!”

      trán Ellen toát mồ hôi lạnh, sợ sệt , "Kim tổng, chuyện rất khó giải quyết, trong thời gian ngắn khó mà giải quyết được. . . . . ."

      Kim Trạch Húc nghiến răng , "Rất khó giải quyết cũng phải giải quyết cho tôi, tốt nhất là tìm nguyên nhân tên Roglia khốn kiếp tại sao bán đứng tôi?”

      Ellen giọng , "Kim tổng, trước khi tới gặp ông tôi đến gặp Roglia. . . . . ."

      Chân mày Kim Trạch Húc nhíu chặt, " thế nào?"

      Ellen lau mồ hôi lạnh trán , " có lựa chọn khác, người của Đàm Dịch Khiêm nắm giữ tử huyệt của . . . . . chuyển lời xin lỗi ông!"

      "Đàm Dịch Khiêm! !" Kim Trạch Húc nghiến răng nghiến lợi đập mạnh lên mặt bàn cái.

      Ellen bất an , "Kim tổng, bây giờ nên làm gì? Roglia hết quan hệ hợp tác với cho cảnh sát, hơn nữa, chỉ cần cảnh sát tiếp tục điều tra, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể tra được từ công ty những tư liệu báo cáo tài khoản của có vấn đề........ Coi như bây giờ tôi cố hết sức giúp , chuyện cũng thể giải quyết trong thời gian ngắn.”

      Kim Trạch Húc cố gắng giữ tỉnh táo, bỗng chốc hỏi, "Tôi muốn cho tôi biết, nếu như lên tòa, chuyện này tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

      Ellen lắc đầu, "Kim tổng, chứng cứ Roglia cung cấp cùng những tư liệu cảnh sát lấy từ công ty phải là vô cùng chính xác, muốn thoát tội căn bản là thể, trừ phi.......”

      "Trừ phi cái gì?"

      Ellen , "Trừ phi Roglia tình nguyện thừa nhận dùng phương thức cưỡng chế để uy hiếp ông về cùng hợp tác, vả lại muốn ôm tất cả tội danh, như vậy mới có phần cơ hội giành phần thắng tòa....... Nhưng Roglia bị Đàm Dịch Khiêm nắm thóp, căn cứ vào cách làm việc cẩn thận của Đàm Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm để cho Roglia sửa khẩu cung . . . . . ."

      Kim Trạch Húc giảo hoạt nheo mắt lại, "Ý của là chỉ cần Roglia sửa lời , tôi có thể giành phần thắng tòa?”

      Ellen gật đầu, "Đúng vậy."

      Kim Trạch Húc cười nhạt, "À, Đàm Dịch Khiêm muốn dồn tôi vào chỗ chết ư, dễ dàng như vậy đâu......”

      Ellen ngập ngừng hỏi, "Kim tổng, nghĩ ra được cách đối phó rồi sao?”

      Vẻ mặt giận dữ của Kim Trạch Húc dần chuyển sang nhàn hạ, hờ hững , "Dĩ nhiên, Hạ Tử Du chính là điểm yếu của Đàm Dịch Khiêm!"

      Ellen hiểu, "Kim tổng, có nghĩ tới , Đàm Dịch Khiêm điều tra quan hệ của và Roglia, tất nhiên Hạ tiểu thư ràng tất cả, hôm nay Hạ tiểu thư căn bản là thể giúp , hơn nữa, coi như Hạ tiểu thư tình nguyện giúp , Hạ tiểu thư cũng cách nào giúp thoát tội!"

      Kim Trạch Húc tự tin , " ấy thể giúp tôi thoát tội, nhưng ấy có thể làm cho Đàm Dịch Khiêm buộc Roglia sửa khẩu cung. . . . . ."

      Ellen hỏi, "Ý của là. . . . . ."

      Kim Trạch Húc cắt ngang lời Ellen, " giúp tôi liên lạc với Arsène, cho biết tình hình bây giờ của tôi, biết phải làm như thế nào.”

      Ellen gật đầu, "Vâng."

      ------

      "Tổng giám đốc của tập đoàn Trung Viễn trước đây là ông Kim Trạch Húc thành lập tập đoàn Kim Thị ở Luân Đôn vừa bị cảnh sát Thụy Sĩ và nước tố cáo có liên quan đến tên trùm ma túy Roglia........ Trước mắt Kim Trạch Húc bị cảnh sát tạm giam, cảnh sát cũng điều tra được trong trương mục của tập đoàn ‘Kim thị’ có nhiều khoản là từ việc rửa tiền cho bọn buôn lậu ma túy, cảnh sát cũng tiết lộ, hai ngày sau áp giải Kim Trạch Húc tới Thụy Sĩ, chờ sau khi tòa án Thụy Sĩ kết thúc, hình phạt dành cho Kim Trạch Húc được thi hành ở Trung Quốc....”

      Ngồi ghế sofa xem tin tức chấn động nhất trong hai ngày nay ti vi, vẻ mặt Hạ Tử Du vô cùng bình tĩnh.

      phát triển đúng như theo như lời Đàm Dịch Khiêm . . . . . . Chỉ trong ba ngày, Kim Trạch Húc bị quốc tế cảnh sát tố cáo, tập đoàn Kim thị của hôm nay cũng bị niêm phong, chỉ trong thời gian ngắn mất hết tất cả.

      Trong ti vi lướt qua hình ảnh chán nản của Kim Trạch Húc lúc mang còng tay, trong lòng của Hạ Tử Du như mất cảm giác.

      ngờ có ngày ngồi trước ti vi nhìn người bạn mà từng cho rằng tốt nhất đời này của mình bị bắt vào tù....

      thừa nhận giờ phút này cảm giác đau đớn trong lòng dần tăng lên, dù kết quả nhìn thấy khiến vui được, nhưng bao giờ đồng tình thương hại nữa.

      người giả nhân giả nghĩa lừa gạt , từ đầu tới cuối, chỉ biết bày mưu tính kế trành giành với Đàm Dịch Khiêm, thậm chí tình cảm bạn bè giữa bọn họ cũng bị lợi dụng để đối phó với Đàm Dịch Khiêm.

      chút do dự đổi sang kênh khác, Hạ Tử Du xem kênh có tiết mục giải trí.

      "Tiên sinh."

      Nghe thấy giọng của người giúp việc, Hạ Tử Du mới biết Đàm Dịch Khiêm đứng sau lưng từ lúc nào.

      Hạ Tử Du xoay đầu, mỉm cười nhìn chồng mình gọi, "Ông xã."

      Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ghế sofa, theo thói quen vòng qua ôm eo Hạ Tử Du, giọng , “Em đổi kênh làm rất vui.”

      Hạ Tử Du dựa đầu vào vai Đàm Dịch Khiêm, bình tĩnh , " ấy vứt bỏ tình cảm bạn bè giữa em và ấy, đáng để em thương hại.... Sau này em cũng muốn nhắc đến ấy nữa.”

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên gò má Hạ Tử Du, "Bà xã, lúc này con của chúng ta là quan trọng nhất. . . . . . Điều cần làm em hao tổn tinh thần chính là làm thế nào để chăm sóc cho mình trắng trẻo mập mạp ra, như vậy mới có thể sinh cho đứa con khỏe manh chứ.”

      Hạ Tử Du vùi đầu vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, quyến luyến hơi thở dễ chịu của Đàm Dịch Khiêm, "Dạ."

      Đúng vậy, hôm nay còn điều gì thể thỏa mãn?

      người chồng thương , đứa con ngoan ngoãn, còn có cuộc sống lo áo mặc...... Cuộc sống như thế khiến nhiều mơ ước, nên học chính là phải biết quý trọng nó, luôn bảo vệ tất cả những gì có bây giờ.”

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên đỉnh đầu Hạ Tử Du, thấp giọng hỏi, "Mệt sao?"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, em muốn lên lầu ngủ giấc. . . . . ."

      "Được, lên với em.”

      "Dạ."

      Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du vùi đầu trong ngực bước lên lầu hai.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 175 (2)

      Có lẽ còn điều gì phiền não, giấc ngủ này Hạ Tử Du ngủ cực kỳ thoải mái......

      Lúc Hạ Tử Du dậy là bốn giờ chiều, Đàm Dịch Khiêm đến công ty.

      Hạ Tử Du đến phòng tắm rửa mặt, sau đó muốn đến vừa hoa dạo chút, nhưng lúc vừa tới phòng khách lầu , ngờ nhìn thấy Đan Nhất Thuần ngồi ghế sofa.

      Người giúp việc nhìn thấy Hạ Tử Du xuống lầu vội thân thiện chào hỏi, " chủ, dậy rồi sao?"

      Đan Nhất Thuần đứng dậy mỉm cười chào hỏi với Hạ Tử Du, "Tử Du!"

      Hạ Tử Du cũng nở nụ cười, "Nhất Thuần, tới lúc nào vậy? Sao tới mà báo tôi tiếng?”

      Đan Nhất Thuần , "Khi tôi tới nghỉ lầu, cho nên cho người giúp việc quấy rầy .”

      Hạ Tử Du về phía Đan Nhất Thuần, lúng túng , " ngại quá, gần đây tôi rất hay ngủ........”

      Đan Nhất Thuần đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống ghế sofa, "Mang thai là như vậy, đây cũng là giai đoạn hạnh phúc nhất của phụ nữ..............”

      Hạ Tử Du vuốt bụng, "Cũng ba tháng rồi, qua thời gian nữa nó biết động đậy trong bụng rồi.”

      Đan Nhất Thuần cười , "Ừ, tôi nghĩ đứa trẻ nhất định là con trai, lớn lên khẳng định đẹp trai giống như Dịch Khiêm!”

      Hạ Tử Du chỉ cười , "Nam nữ với tôi sao cả......... Nhưng nếu là con trai, tôi nghĩ viện trưởng vui hơn.”

      Đan Nhất Thuần gật đầu, "Đúng vậy, bác rất thích trẻ con, xem bác ấy thương Ngôn Ngôn như vậy, phải cho bác ấy đứa cháu trai, tôi nghĩ và bác còn khúc mắt gì nữa.......”

      Hạ Tử Du khao khát , "Hy vọng là vậy!"

      Đan Nhất Thuần cảm giác được lo lắng của Hạ Tử Du, giọng an ủi , "Tử Du, người già tốt nhất nên dô dành, đừng quá lo lắng......... Quan hệ của và bác nhất định khá hơn mà.”

      "Được, tôi cố gắng.” Chờ sinh xong đứa trẻ này, bàn bạc cùng Dịch Khiêm trở về Đàm gia, hy vọng có thể giảng hòa mối quan hệ của và bà Đàm.

      Trò chuyện được lúc, Đan Nhất Thuần chuyển sang đề tài chính, “Đúng rồi, Tử Du, hôm nay tôi tới vốn định lời tạm biệt với .”

      Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, " cũng muốn ?"

      "Còn ai muốn nữa sao?"

      "Ồ, là Robert. . . . . . Hai ngày trước ấy cho tôi biết ấy định rời khỏi Los Angeles, tôi nghĩ lúc này ấy về đến Male rồi.”

      Giọng điệu của Đan Nhất Thuần trở nên u ám hơn, "Vậy ư, ấy trở về Male cũng tốt, dù sao ấy cũng có việc mình cần phải làm, nên lãng phí thời gian làm những chuyện đâu.”

      Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Nhất Thuần, tôi thấy Robert lòng với lắm, chẳng lẽ chưa từng nghĩ có thể phát triển với Robert?”

      Đan Nhất Thuần chút do dự lắc đầu, "Giữa tôi và ấy là thể nào, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, cũng giống như ấy thể chấp nhận chị Tâm.”

      Hạ Tử Du hiểu ra gật đầu, "Có lẽ mọi người đều có số mệnh của riêng mình, hy vọng hai người cuối cùng có thể tìm được nửa thích hợp.”

      Lúc này Đan Nhất Thuần đứng dậy, "Được rồi, Tử Du, tôi phải .......”

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cắt ngang lời của Đan Nhất Thuần.

      Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra, áy náy , " xin lỗi, tôi nhận điện thoại chút."

      Đan Nhất Thuần gật đầu.

      Hạ Tử Du liếc mắt nhìn dãy số lại màn hình điện thoại di động, ấn nút từ chối tiếp, nhưng đúng lúc chuẩn bị bỏ điện thoại vào trong túi, dãy số kia đột nhiên lên trong đầu ......

      giây tiếp theo, giống như dám tin, Hạ Tử Du vội vàng lấy điện thoại di động ra, dãy số màn hình ràng giống dãy số quen thuộc, Hạ Tử Du vội vàng gọi trở lại, “Mẹ.........” gọi theo bản năng.

      Đan Nhất Thuần thấy thần sắc Hạ Tử Du khẩn trương, lo lắng hỏi, "Tử Du, sao vậy? Là ai gọi điện thoại tới?"

      Hạ Tử Du rảnh trả lời vấn đề của Đan Nhất Thuần, gọi lại lần nữa, "Mẹ, là mẹ sao?"

      Lúc này bên trong điện thoại của Hạ Tử Du truyền đến tràng tiếng thô tục của đàn ông.

      Đan Nhất Thuần mơ hồ nghe thấy người đàn ông chuyện với Hạ Tử Du, nhưng Đan Nhất Thuần thể nghe cuộc chuyện của bọn họ.

      Đột nhiên Hạ Tử Du kích động hỏi, " là ai? Tại sao muốn làm như vậy?"

      Chất vấn của Hạ Tử Du nghiễm nhiên được đối phương trả lời, đối phương kết thúc cuộc chuyện.

      Hạ Tử Du sững sờ để điện thoại di động xuống, sắc mặt sớm trắng xanh.

      Đan Nhất Thuần khẩn trương vịn Hạ Tử Du, "Tử Du, sao vậy?"

      Hạ Tử Du trả lời Đan Nhất Thuần, mà xoay người bước về phía lầu hai.

      Bỗng dưng, Hạ Tử Du mang theo cái hộp trang sức xuống lầu .

      Đan Nhất Thuần thấy Hạ Tử Du chuuyện điện thoại xong thái độ kì lạ, vội chạy đến gần quan tâm hỏi, "Tử Du, xảy ra chuyện gì?"

      Thần sắc Hạ Tử Du trở nên hoảng loạn , "Tôi. . . . . . Tôi muốn ra ngoài chút."

      Đan Nhất Thuần nhíu mày hỏi, "Bây giờ sao?"

      Lúc này Hạ Tử Du về phía cửa.

      Người giúp việc thấy Hạ Tử Du muốn , vội vàng cản Hạ Tử Du lại, nghiêm túc , " chủ, tiên sinh có dặn là đâu cũng phải có tài xế và vệ sĩ theo. . . . . . muốn đâu vậy? Chúng ta có nên báo với tiên sinh tiếng trước hay ?”

      Hạ Tử Du dặn dò người giúp việc, " cần thông báo với Dịch Khiêm, tôi rất mau trở về !"

      Người giúp việc khó xử, "Nhưng tại mang thai, nên ra ngoài mình.........”

      Hạ Tử Du vội vàng với người giúp việc, "Các tránh ra."

      Lúc này Đan Nhất Thuần bước đến trước mặt Hạ Tử Du, "Tử Du, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Hạ Tử Du lắc đầu, " có gì, tại tôi cần ra ngoài chuyến!”

      Nhất Thuần nghiêm mặt , "Nếu như chỉ là muốn ra ngoài, tại sao để cho tài xế và hộ vệ cùng? như vậy làm Dịch Khiêm lo lắng."

      Hạ Tử Du cố gắng lướt qua Đan Nhất Thuần, "Bây giờ tôi có thời gian giải thích với . . . . ."

      Đan Nhất Thuần giơ hai cánh tay cản Hạ Tử Du lại, "Nếu như giải thích với , tôi thể để được.”

      "Tôi. . . . . ."

      Ngáy sau đó Đan Nhất Thuần xoay đầu đối với người giúp việc, " mau gọi điện thoại cho Dịch Khiêm!"

      "Vâng." Người giúp việc lập chạy lấy điện thoại đến.

      Hạ Tử Du cuống cuồng lo lắng, "Đừng báo với Dịch Khiêm. . . . . . Nhất Thuần, tránh ra!”

      Đan Nhất Thuần kiên trì , "Tử Du, tình trạng bây giờ của tốt, tôi thể để cho .”

      Lúc này, người giúp việc , " chủ, tiên sinh muốn chuyện với .”

      Nghe người giúp việc , sắc mặt Hạ Tử Du càng thêm tái nhợt.

      Đan Nhất Thuần nhìn Hạ Tử Du, ra lệnh người giúp việc, "Đưa điện thoại tới đây.”

      Nhận lấy điện thoại người giúp việc đưa tới, Đan Nhất Thuần chuyện với Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, em đưa điện thoại cho Tử Du rồi, chuyện với Tử Du !”

      Đan Nhất Thuần để điện thoại sát vào tai Hạ Tử Du.

      Trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của Đàm Dịch Khiêm, "Bà xã, bây giờ đường về nhà, bất kể em có chuyện gì muốn ra ngoài, hãy chờ về rồi tính!”

      Hạ Tử Du sững sờ, trả lời.

      Đàm Dịch Khiêm giọng dỗ dành, "Em , ngoan ngoãn ở nhà chờ . . . . . ."

      Kết thúc điện thoại, Hạ Tử Du dần dần bình tĩnh lại.

      Đan Nhất Thuần đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống ghế sofa, "Mong thứ lỗi cho tôi thông báo với Dịch Khiêm, tôi chỉ cảm thấy bây giờ có thai, mọi việc nên cẩn thận hơn.........”

      Hạ Tử Du cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình.

      Đan Nhất Thuần an ủi , "Tử Du, bây giờ phải chỉ có mình, phải suy nghĩ cho đứa trẻ..... vội vàng ra ngoài muốn cho chúng tôi biết nguyên nhân, như vậy khiến chúng tôi lo lắng.”

      Hạ Tử Du ngước mắt liếc mắt nhìn đồng hồ tường, nhịp tim như trống đánh liên hồi.

      Trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại của Hạ Tử Du lại vang lên lần nữa.

      "Đừng nhận! !"

      Đan Nhất Thuần ngăn cản cho Hạ Tử Du nghe điện thoại.

      "Nhất Thuần, tôi phải nhận. . . . . ." Hạ Tử Du gạt bàn tay của Đan Nhất Thuần ra ấn nút nghe.

      Hạ Tử Du mới vừa đưa điện thoại di động lên tai, đột nhiên ‘đùng’ phát, tiếng súng nổ giòn vang lên truyền vào trong điện thoại của Hạ Tử Du.

      Tiếng súng vang lên khiến cả người Hạ Tử Du chấn động mạnh. . . . . .

      . . . . . .

      Hai mươi phút sau, Đàm Dịch Khiêm bước vào biệt thự.

      Đan Nhất Thuần cùng người giúp việc lập tức về phía Đàm Dịch Khiêm.

      "Dịch Khiêm, Tử Du rồi. . . . . ."

      Đúng vậy, vài phút trước Hạ Tử Du màng đến ngăn cản của mọi người mà rời khỏi biệt thự.

      Khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm trong nháy mắt chợt lạnh lẽo, nhìn mấy vệ sĩ đứng bên cạnh nom nóp lo sợ, “Chẳng nhẽ ngay cả ngăn cản người phụ nữ các người cũng làm được sao?”

      Những người vệ sĩ này phụ trách bảo vệ Hạ Tử Du ở biệt thự, khiếp uy nghi của Đàm Dịch Khiêm tất cả đều cúi thấp đầu xuống.

      Đan Nhất Thuần đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm , "Dịch Khiêm, đừng trách họ, Tử Du kiên trì muốn , nếu như họ ngăn cản e rằng sợ làm Tử Du, em cũng cố hết sức rồi........”

      Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra, gọi vào dãy số, "Tra cho tôi tín hiệu điện thoại di động của Hạ Tử Du, tôi muốn biết giờ phút này ấy ở đâu.”
      Có lẽ còn điều gì phiền não, giấc ngủ này Hạ Tử Du ngủ cực kỳ thoải mái......

      Lúc Hạ Tử Du dậy là bốn giờ chiều, Đàm Dịch Khiêm đến công ty.

      Hạ Tử Du đến phòng tắm rửa mặt, sau đó muốn đến vừa hoa dạo chút, nhng lúc c vừa ti phòng khch lầu , khng ngờ nhn thy Đan Nht Thuần ngồi trn ghế sofa.

      Ngời giúp việc nhn thy Hạ Tử Du xung lầu vội thn thiện cho hỏi, "C chủ, c dậy rồi sao?"

      Đan Nht Thuần đứng dậy mỉm cời cho hỏi vi Hạ Tử Du, "Tử Du!"

      Hạ Tử Du cũng nở nụ cời, "Nht Thuần, c ti lúc no vậy? Sao ti m khng bo ti tiếng?”

      Đan Nht Thuần ni, "Khi ti ti c nghỉ trn lầu, cho nn khng cho ngời giúp việc quy rầy c.”

      Hạ Tử Du v phía Đan Nht Thuần, lúng túng ni, " ngại qu, gần đy ti rt hay ngủ........”

      Đan Nht Thuần đỡ Hạ Tử Du ngồi xung ghế sofa, "Mang thai th l nh vậy, đy cũng l giai đoạn hạnh phúc nht của phụ nữ..............”

      Hạ Tử Du vut bụng, "Cũng ba thng rồi, qua thời gian nữa n biết động đậy trong bụng rồi.”

      Đan Nht Thuần cời ni, "Ừ, ti nghĩ đứa trẻ nht định l con trai, ln ln khẳng định đẹp trai ging nh Dịch Khim!”

      Hạ Tử Du chỉ cời , "Nam nữ với tôi sao cả......... Nhưng nếu là con trai, tôi nghĩ viện trưởng vui hơn.”

      Đan Nhất Thuần gật đầu, "Đúng vậy, bác rất thích trẻ con, xem bác ấy thương Ngôn Ngôn như vậy, phải cho bác ấy đứa cháu trai, tôi nghĩ và bác còn khúc mắt gì nữa.......”

      Hạ Tử Du khao khát , "Hy vọng là vậy!"

      Đan Nhất Thuần cảm giác được lo lắng của Hạ Tử Du, giọng an ủi , "Tử Du, người già tốt nhất nên dô dành, đừng quá lo lắng......... Quan hệ của và bác nhất định khá hơn mà.”

      "Được, tôi cố gắng.” Chờ sinh xong đứa trẻ này, bàn bạc cùng Dịch Khiêm trở về Đàm gia, hy vọng có thể giảng hòa mối quan hệ của và bà Đàm.

      Trò chuyện được lúc, Đan Nhất Thuần chuyển sang đề tài chính, “Đúng rồi, Tử Du, hôm nay tôi tới vốn định lời tạm biệt với .”

      Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, " cũng muốn ?"

      "Còn ai muốn nữa sao?"

      "Ồ, là Robert. . . . . . Hai ngày trước ấy cho tôi biết ấy định rời khỏi Los Angeles, tôi nghĩ lúc này ấy về đến Male rồi.”

      Giọng điệu của Đan Nhất Thuần trở nên u ám hơn, "Vậy ư, ấy trở về Male cũng tốt, dù sao ấy cũng có việc mình cần phải làm, nên lãng phí thời gian làm những chuyện đâu.”

      Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Nhất Thuần, tôi thấy Robert lòng với lắm, chẳng lẽ chưa từng nghĩ có thể phát triển với Robert?”

      Đan Nhất Thuần chút do dự lắc đầu, "Giữa tôi và ấy là thể nào, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, cũng giống như ấy thể chấp nhận chị Tâm.”

      Hạ Tử Du hiểu ra gật đầu, "Có lẽ mọi người đều có số mệnh của riêng mình, hy vọng hai người cuối cùng có thể tìm được nửa thích hợp.”

      Lúc này Đan Nhất Thuần đứng dậy, "Được rồi, Tử Du, tôi phải .......”

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cắt ngang lời của Đan Nhất Thuần.

      Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra, áy náy , " xin lỗi, tôi nhận điện thoại chút."

      Đan Nhất Thuần gật đầu.

      Hạ Tử Du liếc mắt nhìn dãy số lại màn hình điện thoại di động, ấn nút từ chối tiếp, nhưng đúng lúc chuẩn bị bỏ điện thoại vào trong túi, dãy số kia đột nhiên lên trong đầu ......

      giây tiếp theo, giống như dám tin, Hạ Tử Du vội vàng lấy điện thoại di động ra, dãy số màn hình ràng giống dãy số quen thuộc, Hạ Tử Du vội vàng gọi trở lại, “Mẹ.........” gọi theo bản năng.

      Đan Nhất Thuần thấy thần sắc Hạ Tử Du khẩn trương, lo lắng hỏi, "Tử Du, sao vậy? Là ai gọi điện thoại tới?"

      Hạ Tử Du rảnh trả lời vấn đề của Đan Nhất Thuần, gọi lại lần nữa, "Mẹ, là mẹ sao?"

      Lúc này bên trong điện thoại của Hạ Tử Du truyền đến tràng tiếng thô tục của đàn ông.

      Đan Nhất Thuần mơ hồ nghe thấy người đàn ông chuyện với Hạ Tử Du, nhưng Đan Nhất Thuần thể nghe cuộc chuyện của bọn họ.

      Đột nhiên Hạ Tử Du kích động hỏi, " là ai? Tại sao muốn làm như vậy?"

      Chất vấn của Hạ Tử Du nghiễm nhiên được đối phương trả lời, đối phương kết thúc cuộc chuyện.

      Hạ Tử Du sững sờ để điện thoại di động xuống, sắc mặt sớm trắng xanh.

      Đan Nhất Thuần khẩn trương vịn Hạ Tử Du, "Tử Du, sao vậy?"

      Hạ Tử Du trả lời Đan Nhất Thuần, mà xoay người bước về phía lầu hai.

      Bỗng dưng, Hạ Tử Du mang theo cái hộp trang sức xuống lầu .

      Đan Nhất Thuần thấy Hạ Tử Du chuuyện điện thoại xong thái độ kì lạ, vội chạy đến gần quan tâm hỏi, "Tử Du, xảy ra chuyện gì?"

      Thần sắc Hạ Tử Du trở nên hoảng loạn , "Tôi. . . . . . Tôi muốn ra ngoài chút."

      Đan Nhất Thuần nhíu mày hỏi, "Bây giờ sao?"

      Lúc này Hạ Tử Du về phía cửa.

      Người giúp việc thấy Hạ Tử Du muốn , vội vàng cản Hạ Tử Du lại, nghiêm túc , " chủ, tiên sinh có dặn là đâu cũng phải có tài xế và vệ sĩ theo. . . . . . muốn đâu vậy? Chúng ta có nên báo với tiên sinh tiếng trước hay ?”

      Hạ Tử Du dặn dò người giúp việc, " cần thông báo với Dịch Khiêm, tôi rất mau trở về !"

      Người giúp việc khó xử, "Nhưng tại mang thai, nên ra ngoài mình.........”

      Hạ Tử Du vội vàng với người giúp việc, "Các tránh ra."

      Lúc này Đan Nhất Thuần bước đến trước mặt Hạ Tử Du, "Tử Du, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Hạ Tử Du lắc đầu, " có gì, tại tôi cần ra ngoài chuyến!”

      Nhất Thuần nghiêm mặt , "Nếu như chỉ là muốn ra ngoài, tại sao để cho tài xế và hộ vệ cùng? như vậy làm Dịch Khiêm lo lắng."

      Hạ Tử Du cố gắng lướt qua Đan Nhất Thuần, "Bây giờ tôi có thời gian giải thích với . . . . ."

      Đan Nhất Thuần giơ hai cánh tay cản Hạ Tử Du lại, "Nếu như giải thích với , tôi thể để được.”

      "Tôi. . . . . ."

      Ngáy sau đó Đan Nhất Thuần xoay đầu đối với người giúp việc, " mau gọi điện thoại cho Dịch Khiêm!"

      "Vâng." Người giúp việc lập chạy lấy điện thoại đến.

      Hạ Tử Du cuống cuồng lo lắng, "Đừng báo với Dịch Khiêm. . . . . . Nhất Thuần, tránh ra!”

      Đan Nhất Thuần kiên trì , "Tử Du, tình trạng bây giờ của tốt, tôi thể để cho .”

      Lúc này, người giúp việc , " chủ, tiên sinh muốn chuyện với .”

      Nghe người giúp việc , sắc mặt Hạ Tử Du càng thêm tái nhợt.

      Đan Nhất Thuần nhìn Hạ Tử Du, ra lệnh người giúp việc, "Đưa điện thoại tới đây.”

      Nhận lấy điện thoại người giúp việc đưa tới, Đan Nhất Thuần chuyện với Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, em đưa điện thoại cho Tử Du rồi, chuyện với Tử Du !”

      Đan Nhất Thuần để điện thoại sát vào tai Hạ Tử Du.

      Trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của Đàm Dịch Khiêm, "Bà xã, bây giờ đường về nhà, bất kể em có chuyện gì muốn ra ngoài, hãy chờ về rồi tính!”

      Hạ Tử Du sững sờ, trả lời.

      Đàm Dịch Khiêm giọng dỗ dành, "Em , ngoan ngoãn ở nhà chờ . . . . . ."

      Kết thúc điện thoại, Hạ Tử Du dần dần bình tĩnh lại.

      Đan Nhất Thuần đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống ghế sofa, "Mong thứ lỗi cho tôi thông báo với Dịch Khiêm, tôi chỉ cảm thấy bây giờ có thai, mọi việc nên cẩn thận hơn.........”

      Hạ Tử Du cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình.

      Đan Nhất Thuần an ủi , "Tử Du, bây giờ phải chỉ có mình, phải suy nghĩ cho đứa trẻ..... vội vàng ra ngoài muốn cho chúng tôi biết nguyên nhân, như vậy khiến chúng tôi lo lắng.”

      Hạ Tử Du ngước mắt liếc mắt nhìn đồng hồ tường, nhịp tim như trống đánh liên hồi.

      Trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại của Hạ Tử Du lại vang lên lần nữa.

      "Đừng nhận! !"

      Đan Nhất Thuần ngăn cản cho Hạ Tử Du nghe điện thoại.

      "Nhất Thuần, tôi phải nhận. . . . . ." Hạ Tử Du gạt bàn tay của Đan Nhất Thuần ra ấn nút nghe.

      Hạ Tử Du mới vừa đưa điện thoại di động lên tai, đột nhiên ‘đùng’ phát, tiếng súng nổ giòn vang lên truyền vào trong điện thoại của Hạ Tử Du.

      Tiếng súng vang lên khiến cả người Hạ Tử Du chấn động mạnh. . . . . .

      . . . . . .

      Hai mươi phút sau, Đàm Dịch Khiêm bước vào biệt thự.

      Đan Nhất Thuần cùng người giúp việc lập tức về phía Đàm Dịch Khiêm.

      "Dịch Khiêm, Tử Du rồi. . . . . ."

      Đúng vậy, vài phút trước Hạ Tử Du màng đến ngăn cản của mọi người mà rời khỏi biệt thự.

      Khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm trong nháy mắt chợt lạnh lẽo, nhìn mấy vệ sĩ đứng bên cạnh nom nóp lo sợ, “Chẳng nhẽ ngay cả ngăn cản người phụ nữ các người cũng làm được sao?”

      Những người vệ sĩ này phụ trách bảo vệ Hạ Tử Du ở biệt thự, khiếp uy nghi của Đàm Dịch Khiêm tất cả đều cúi thấp đầu xuống.

      Đan Nhất Thuần đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm , "Dịch Khiêm, đừng trách họ, Tử Du kiên trì muốn , nếu như họ ngăn cản e rằng sợ làm Tử Du, em cũng cố hết sức rồi........”

      Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra, gọi vào dãy số, "Tra cho tôi tín hiệu điện thoại di động của Hạ Tử Du, tôi muốn biết giờ phút này ấy ở đâu.”

    3. Michelle Nguyen

      Michelle Nguyen Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      14
      Cảm ơn bạn nha.
      Có 1 đoạn bị lặp lại nhưng có 1 chút thôi :)
      Hakyurie thích bài này.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 176 : Cũng cảm nhận được thất vọng của Đàm Dịch Khiêm (1)

      tiếng sau tại phòng khách biệt thự.

      Đôi mắt rừng rực tức giận đảo qua sắc mặt tái nhợt của những vệ sĩ đứng trước bàn đọc sách, Đàm Dịch Khiêm lên tiếng, "Có người mà cũng dẫn về được sao? câu sợ làm ấy bị thương là muốn tôi cho qua?”

      Giọng điệu của Đàm Dịch Khiêm ôn hòa, nhưng giọng chứa khí thế giận mà uy, khiến mấy vệ sĩ đứng trước mắt rét mà run.

      "Tổng giám đốc, xin bớt giận, là chúng tôi bất lực. . . . . ." Thấy người nào dám mở miệng trả lời câu hỏi của ông chủ, trong số những người hộ vệ thấy thế thể lên tiếng thẳng.

      "Vậy tôi còn giữ các ở lại làm gì?”

      Mọi người đều cúi đầu, sợ hãi trầm mặc .

      Nửa giờ sau Đàm Dịch Khiêm sai người tra được hành tung cụ thể của Hạ Tử Du từ thiết bị định vị trong điện thoại Hạ Tử Du, vì vậy Đàm Dịch Khiêm phái người đuổi theo Hạ Tử Du, thế nhưng cuối cùng những người này lại mang Hạ Tử Du về.

      Đan Nhất Thuần thấy những người vệ sĩ này nơm nớp lo sợ, khỏi thay bọn họ lên tiếng giải thích, "Dịch Khiêm, bọn họ cố gắng rồi. . . . . . Lúc bọn họ đuổi kịp Tử Du, Tử Du quan tâm bọn họ ngăn cản leo lên chiếc xe, bọn họ thể cưỡng ép Tử Du theo bọn họ trở về.”

      Đàm Dịch Khiêm thuận tay rút lấy điếu thuốc, hút vào hơi sâu, rồi chậm rãi phun ra.

      Đan Nhất Thuần biết Đàm Dịch Khiêm chỉ có lúc phiền muộn mới hút thuốc lá, giọng , "Dịch Khiêm, cũng đừng quá lo lắng, Tử Du có chuyện gì đâu."

      hồi gõ cửa cắt ngang dòng suy tư của Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh lại được đôi chút, nhưng ngẩng đầu lên , "Vào ."

      Người đến là trong những vệ sĩ, ta cúi đầu xuống, ngậng ngừng báo cáo với Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc, chúng tôi để mất hành tung chủ . . . . . ."

      Ánh mắt sắc bén của Đàm Dịch Khiêm quét về phía vệ sĩ thấp thỏm lo ấu trước mặt, “Cậu cái gì?"

      Người vệ sĩ giống như mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm , "Xe của chúng tôi vẫn theo chủ, nhưng đến phi trường tư nhân chủ bất chấp đến ngăn cản của chúng tôi, lên chiếc phi cơ tư nhân....... Sau khi chủ lên phi cơ, chung tôi thể truy tìm được hành tung của chủ nữa.”

      hơi hết lời, vệ sĩ này chuẩn bị xong tâm lý để chịu trách phạt của Đàm Dịch Khiêm.

      Vậy mà, lúc này Đàm Dịch Khiêm lại trầm tĩnh khiến cho người khác run sợ, khói mù từ trong tay từ từ bay lên cũng lộ vẻ quỷ dị.

      Tất cả vệ sĩ có mặt cũng dám nhìn thẳng vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần vào lúc này cũng cảm thấy nội tâm của Đàm Dịch Khiêm áp chế thịnh nộ.

      Đan Nhất Thuần phất tay ý bảo tất cả hộ vệ lui ra, sau đó chậm rãi lên tiếng, "Dịch Khiêm, Tử Du kiên trì bỏ ấy nhất định có nguyên nhân, ấy phải là người có chừng mực như vậy.........”

      Vẻ mặt Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nhìn ra chút lạ thường nào, nhưng nhiệt độ thân thể tản ra lại càng thêm lạnh lẽo.

      Đan Nhất Thuần biết Đàm Dịch Khiêm rất cần yên tĩnh để suy nghĩ, giọng , "Em ra ngoài trước. . . . . . Em pha cho ly cà phê."

      Đàm Dịch Khiêm vẫn lên tiếng, tròng mắt đen càng phát ra tia sáng trầm.

      ------

      Hạ Tử Du biến mất 15 giờ, trong thời gian này Đàm Dịch Khiêm dùng hết các loại phương pháp cố gắng tra tìm hành tung Hạ Tử Du, thế nhưng vẫn chỉ là vô ích.

      Điện thoại của Hạ Tử Du được tìm thấy trong thùng rác tại phi trường bỏ hoang, đương nhiên có người áp chế .

      Suốt cả đêm Đàm Dịch Khiêm đều nhốt mình ở phòng khách, nổi cơn thịnh nộ, trái lại an tĩnh khiến người ta khỏi sợ hãi.

      Đan Nhất Thuần ở ngoài phòng khách của Đàm Dịch Khiêm trông cả đêm, lúc trời gần sáng, Đan Nhất Thuần giống như chợt nhớ ra điều gì, gõ cửa mà trực tiếo mở cửa phòng sốt ruột gọi, “Dịch Khiêm.........”

      Đàm Dịch Khiêm đơn đứng tĩnh lặng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cao ngất lạnh lùng, vẫn lên tiếng trả lời Đan Nhất Thuần.

      "Bây giờ em mới nhớ, lúc Tử Du nhận điện thoại, hình như em nghe thấy ấy nhắc tới chữ “Mẹ”...... Em vẫn cho rằng mẹ của Tử Du còn, cho nên nghĩ là nghe nhầm, nhưng vừa rồi em nhớ ra chuyện lúc Tử Du được người nhận nuôi.”

      Đàm Dịch Khiêm hề phản ứng đối với chuyện Đan Nhất Thuần vừa .

      Đan Nhất Thuần sững sờ đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, nhìn Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng, khẽ gọi, "Dịch Khiêm. . . . . ."

      Cốc, cốc.

      Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

      Đàm Dịch Khiêm hờ hững lên tiếng, "Vào ."

      Cận vệ vào phòng sách của Đàm Dịch Khiêm, nhìn bóng lưng Đàm Dịch Khiêm, cung kính , "Tổng giám đốc, thuộc hạ tra được Ellen đến thăm Kim Trạch Húc ở đồn cảnh sát xong liên lạc với người tên Arsène? Người đàn ông tên Arsène này lại gọi được điện thoại .... Walter? Arsène là người Mỹ gốc Hoa, chính là tổng giám đốc tập đoàn ‘Y’, chiều hôm qua lúc 6h30' ngồi phi cơ tư nhân Luân Đôn. . . . . . Căn cứ theo điều tra của thuộc hạ, khi còn bé Arsène và Kim Trạch Húc ở cùng nhi viện, tình bạn của bọn họ rất than thiết, hơn nữa khi Arsène nghèo túng Kim Trạch Húc từng giúp đỡ Arsène, cũng giúp đỡ Arsène học xong đại học, gần hai mươi năm qua Arsène vẫn luôn sống ở Mỹ, sau khi Kim Trạch Húc thành lập công ty ‘Y’, Arsène mặt ngoài chính là người phụ trách công ty ‘Y’, nhưng người phụ trách là Kim Trạch Húc."

      "Tập đoàn ‘Y’?" Đan Nhất Thuần nghi ngờ hỏi, "Tập đoàn ‘Y’ chính là công ty cạnh tranh hạng mục ở phía Tây?"

      Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt mở miệng, " tiếp ."

      Hộ vệ , "Bởi vì thời gian Arsène rời khỏi Los Angeles trùng khớp với thời gian tổng giám đốc phu nhân bỏ , cho nên thuộc hạ điều tra những người bên cạnh Arsène, thuộc hạ phát , thủ hạ của Arsène ngày hôm trước ở thành phố Y Trung Quốc bắt cóc ba mẹ nuôi của tổng giám đốc phu nhân là vợ chồng Hạ thị. . . . . . Thuộc hạ cảm thấy rất có thể là Kim Trạch Húc ra lệnh cho Arsène bắt cóc vợ chồng họ Hạ, uy hiếp tổng giám đốc phu nhân, cho nên tổng giám đốc phu nhân mới có thể bất chấp tất cả theo người của Arsène lên phi cơ Luân Đôn."

      Đan Nhất Thuần lập tức theo, "Dịch Khiêm, như vậy, Tử Du bất chấp tất cả rời nhất định là nguyên nhân này. . . . . . Lúc Tử Du nhận điện thoại xong trở về phòng vội vã cầm hộp trang sức ra ngoài, em nghĩ những người này cố ý lừa gạt Tử Du bọn họ cần tiền, em nghĩ Tử Du biết bắt cóc vợ chồng họ Hạ là người của Kim Trạch Húc ....”

      Hộ vệ hỏi, "Tổng giám đốc, Kim Trạch Húc tốn công sức dẫn dụ tổng giám đốc phu nhân , hiển nhiên là muốn lợi dụng tổng giám đốc phu nhân để đạt mục đích, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

      Đan Nhất Thuần lo âu nhìn Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm hờ hững , "Tôi biết Kim Trạch Húc muốn tôi phải làm gì.”

      Đàm Dịch Khiêm vừa dứt lời, bóng dáng người giúp việc liền xuất ngoài cửa phòng sách.

      Người giúp việc , "Tiên sinh, có người tìm ông, ta ta có tin tức chủ, bảo tôi để ông tự mình nghe điện thoại."

      Vẻ mặt lạnh lùng Đàm Dịch Khiêm xoay người lại nhận điện thoại người giúp việc đưa tới.

      Giọng vẫn bình tĩnh Đàm Dịch Khiêm , "."

      Trong điện thoại là giọng của người đàn ông, "Đàm tổng, tôi là Arsène, tôi tin bằng khả năng của , tra ra được chuyện quý phu nhân rời khỏi Los Angeles có liên quan đến tôi, sai, là tôi bắt cóc vợ của , dùng ba mẹ nuôi uy hiếp vợ theo tôi, yên tâm, ấy tại rất an toàn, đứa bé trong bụng của cũng rất tốt, nhưng mà người ngay chuyện vòng tôi thể bảo đảm ấy vẫn luôn an toàn như vậy, trừ phi Đàm tổng đồng ý rat ay giúp Kim tổng chúng tôi...... Đàm tổng có khả năng sai khiến Roglia phản bội Kim tổng, vậy cũng có khả năng bảo Roglia sửa lại khẩu cung trước mặt cảnh sát, chỉ cần Đàm tổng câu, tôi bảo đảm Đàm tổng phu nhân nhất định an toàn trở lại bên cạnh ông. . . . . ."

      Giọng hơi khàn Đàm Dịch Khiêm , "Tôi muốn nghe tiếng của ấy."

      "Rất xin lỗi, Kim tổng cho phép. . . . . ."

      Giọng Đàm Dịch Khiêm vẫn thay đổi, chỉ là ôn hòa lặp lại lần nữa."Tôi muốn nghe giọng của ấy.”

      "Được rồi, nếu là giao dịch, tôi đành gạt Kim tổng lần vậy.......”

      Ngay sau đó trong điện thoại truyền tới lời cảnh cáo lạnh lẽo của Arsène, "Đàm tổng phu nhân, tin rằng chuyện tử tế với Đàm tổng, nên gì chắc cũng biết!”

      Trong điện thoại truyền đến loạt tiếng ồn rất , sau đó là thanh đứt quãng của Hạ Tử Du truyền vào trong điện thoại, "Ông xã . . . . . . Em rất sợ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ bắt cóc. . . . . Bắt cóc ba mẹ em. . . . . ."

      Lúc này nghe được giọng của Hạ Tử Du, trong nháy mắt tâm tình nguội lạnh của Đàm Dịch Khiêm bỗng trở nên mềm mại, thấp giọng , "Bà xã, em!"

      Đan Nhất Thuần đứng bên cạnh Đàm Dịch Khiêm nghe Đàm Dịch Khiêm thổ lộ tình cảm trong lòng cũng thấy chua xót.

      Hạ Tử Du khóc thành tiếng.

      "Mọi chuyện cần lo lắng, muốn em phải nhớ kỹ, ngoan ngoãn ở ngay chỗ giờ của em mà chờ , tới đón em, hãy tin .”

      Hạ Tử Du còn muốn nữa, điện thoại của bị Arsène đoạt , "Đàm tổng, Kim tổng có thời gian chờ vợ chồng các người tâm ....... Tôi cho Đàm tổng ông 12 giờ, nếu 12 giờ sau Roglia sửa khẩu cung, hy vọng Đàm tổng ông chuẩn bị thu dọn xác hai mạng, dĩ nhiên Đàm tổng thông minh như vậy, biết lựa chọn như thế nào, và dĩ nhiên là nên báo cảnh sát!”

      Kết thúc cuộc điện thoại, Đàm Dịch Khiêm đưa điện thoại lại cho người giúp việc.

      Đan Nhất Thuần gấp gáp hỏi, "Dịch Khiêm, là người bắt cóc Tử Du sao? thế nào?”

      Đàm Dịch Khiêm ngồi sau bàn làm việc, tròng mắt đen nhìn vệ sĩ trước mặt, "Báo cảnh sát, cũng bí mật phái người đến phía Tây tìm những nhà xưởng bị bỏ hoang ở gần khu vực sân bay."

      Hộ vệ trước nay đều luôn tin vào kế hoạch của Đàm Dịch Khiêm, vệ sĩ lập tức nhận lệnh Đàm Dịch Khiêm, "Dạ, thuộc hạ làm ngay."

      Sau khi vệ sĩ rời khỏi, Đan Nhất Thuần nghi ngờ hỏi, "Dịch Khiêm, sao lại cho người tìm những nhà xưởng bị bỏ hoang ở phía Tây, là vì biết bọn họ đưa Tử Du đến đâu sao?”

      Đàm Dịch Khiêm vẫn thèm nhìn Đan Nhất Thuần đến lần, lạnh nhạt , “ ra ngoài !” (đúng rồi, nhìu chiện thấy ớn)

      ------

      Trong nhà xưởng gần phi trường tư nhân bị bỏ hoang phía Tây Los Angeles.

      Hạ Tử Du cẩn thận dùng khăn lau vết thương chảy máu vì bị bắn chân trái của ông Hạ, khóc nức nở, “Ba, có phải ba rất đau ?”

      Bà Hạ đỡ ông Hạ mệt lả , khóc thành tiếng.

      Sắc mặt ông Hạ tái nhợt, đau đến mức ra lời, cả người xụi lơ trong ngực bà Hạ.

      Hạ Tử Du dùng súng chỉ vào nhóm người đàn ông quát, "Tôi muốn các người mang ba tôi đến bệnh viện, các người có nghe thấy ?”

      Người đàn ông chỉ phụ trách trông coi Hạ Tử Du, bộ mặt lạnh lùng nhìn ra sống chết, cũng lên tiếng.

      Hạ Tử Du vội vàng , " nghe được tôi sao?"

      Người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ, lúc này, người đàn ông cao lớn khác vào.

      "Đàm tổng phu nhân, cần gì tức giận như vậy, chỉ có vậy ba nuôi chết đâu.”

      Người lên tiếng chuyện với Hạ Tử Du là Arsène, thoạt nhìn là người đàn ông hào hoa phong nhã châu Á, nhưng nghĩ có thể làm những chuyện bắt cóc ác độc như thế.

      Hạ Tử Du đứng dậy, trừng mắt nhìn Arsène, "Ông ấy chảy rất nhiều máu, cần cấp cứu!”

      Arsène ngồi ghế trong nhà xưởng, buồn chán nhún vai , “Ông ấy có thể được điều trị hay phải xem Đàm tổng có thể hợp tác lúc nào......Chỉ là, Đàm tổng tự xưng là thông minh, vào lúc này sợ là bận phái người đến Luân Đôn tìm rồi....”

      Hạ Tử Du nhíu mày, "Tại sao ấy lại phái người tới Luân Đôn tìm tôi?”

      Arsène đắc ý cười , "Bởi vì thuộc hạ của nhìn thấy lên phi cơ của tôi, mà ra tôi chỉ chở dạo chơi bầu trời Los Angeles vòng, chiếc phi cơ đáp xuống phía Tây Luân Đôn là do tôi chuẩn bị trước......... Tôi cố ý để Đàm tổng nghe được tiếng phi cơ trong điện thoại, để Đàm tổng nhầm tưởng tôi giam phi trường nào gần đó, căn cứ vào thông minh của Đàm tổng, nghĩ đến xung quanh phi trường Luân Đôn có nhà dân, đa số là hoang vu, có thể nhốt tất nhiên chỉ có thể là trong phân xưởng, cho nên lúc này Đàm tổng bận rộn phái người đến khu vực gần phi trường bị bỏ hoang ở Luân Đôn để tìm đấy.....”

      Hạ Tử Du tức giận , "Các người hèn hạ! !" Khó trách lúc và Đàm Dịch Khiêm chuyện bọn họ cầm máy ghi phát đoạn thanh huyên náo.

      Arsène "Tốt bụng" nhắc nhở, "Đàm tổng phu nhân, tôi chỉ muốn hưởng thụ chút cảm giác đùa giỡn với người thông minh, muốn chờ ông xã tới cứu chỉ sợ rất khó, nhưng cũng đừng quá lo lắng, là người trong lòng của Kim tổng, Kim tổng cho phép chúng tôi hại , nhưng Kim tổng cũng thể thả về bên Đàm tổng, tương lai nếu theo Kim tổng, có thể lo về cuộc sống sau này.”

      Nhắc tới Kim Trạch Húc, mặt Hạ Tử Du hối tiếc cùng thất vọng, bình tĩnh nhìn Arsène, chán ghét , "Tôi tin có cách thay tôi chuyển cho Kim Trạch Húc câu, cho ấy biết, ấy vĩnh viễn thắng được Đàm Dịch Khiêm, vĩnh viễn!"

      Cũng ai nghĩ đến, giờ phút này, Arsène đột nhiên đưa tay bóp cổ Hạ Tử Du, sắc mặt xanh mét, gân xanh nổi lên, cắn răng tức giận , "Bất luận kẻ nào cũng thể chất vấn Kim tổng, nhất là , bởi vì Kim tổng quan tâm . . . . . . Nếu như dám những lời này lần nữa, tôi nhất định để sống thế giới này nữa, kể cả là lời của Kim tổng!"

      Hạ Tử Du bởi vì mang thai mà thân thể tốt, lúc này lại bị Arsène bóp cổ, hô hấp chợt trở nên khó khăn.

      "Tử Du. . . . . ."

      Bà Hạ nhìn thấy sắc mặt Hạ Tử Du từ đỏ biến thành xanh sau lại trắng, bà vội vã đặt ông Hạ xuống, sau đó đứng dậy đứng bên cạnh Hạ Tử Du, dùng sức vặn bàn tay của Arsènera, "Cậu mau buông con bé ra, buông ra mau. . . . . ."

      Người phụ trách trông coi Hạ Tử Du cũng khuyên can , "Lão Đại, thể tổn thương ấy, đó là lệnh của Kim tổng!"

      Thủ hạ nhắc nhở làm Arsène khôi phục lại lý trí, Arsène kiềm chế xúc động, lúc này mới thu hồi bàn tay thắt cổ Hạ Tử Du.

      Hô hấp khôi phục, Hạ Tử Du liền ho khan vài tiếng, may là bà Hạ kịp thời đỡ lấy Hạ Tử Du, Hạ Tử Du lúc này mới đến nỗi vì mất sức mà ngã nhào xuống.

      Bà Hạ vội đỡ Hạ Tử Du ngồi xuống bên cạnh ông Hạ ở góc tường, "Tử Du, mau ngồi xuống bên này........”

      Sau khi Hạ Tử Du ngồi xuống, cảm giác choáng váng lúc này mới giảm được đôi chút.

      Bà Hạ quan tâm hỏi, "Tử Du, con thấy thế nào?"

      Hạ Tử Du yếu ớt , "Con sao. . . . . ."

      Arsène bực tức rời .

      Bà Hạ đem đầu ông Hạ bất tỉnh dựa vào đùi mình, nghẹn ngào , “Ông ấy chảy nhiều máu như vậy, biết phải làm sao đây..........”

      Hạ Tử Du nhìn ông Hạ hôn mê, bật khóc nức nở, khổ sở , "Mẹ, xin lỗi, là con làm liên lụy hai người . . . . ." Nếu như phải là vì khống chế để uy hiếp Đàm Dịch Khiêm, bọn họ cũng bắt cóc ba mẹ nuôi .

      Bà Hạ trả lời Hạ Tử Du, chỉ rơi nước mắt.

      Hạ Tử Du cầm bàn tay lạnh như băng của bà Hạ, kiên định , "Dịch Khiêm ấy đến cứu con.... Chúng ta sáo, ba rất nhanh được đưa đến bệnh viện.”

      Bà Hạ bi thương , "Arsène mẹ có nghe thấy, Dịch Khiêm thông minh cũng tìm được chúng ta. . . . . ."

      " đâu, mẹ, con tin Dịch Khiêm. . . . . . ấy con ở chỗ này chờ ấy, ấy đến......... ấy nhất định tới. . . . . ."

      Trong đáy mắt mất mát của bà Hạ xuất tia hy vọng, "Có ?"

      Hạ Tử Du dùng sức gật đầu, "Dạ, ấy nhất định tới! !"

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 176 (2)

      Sáu giờ sau.

      Arsène giơ đồng hồ cổ tay nhìn thời gian, dường như có phần còn kiên nhẫn nữa.

      Lúc này, điện thoại di động của bỗng đổ chuông.

      Arsène vội vàng cấn nút trả lời, "Sao rồi?”

      " nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm phái rất nhiều người đến những nhà xưởng bỏ hoang gần khu vực sân bay ở phía Tây, xem ra mắc bẫy của rồi........”

      Nghe tin tức trong điện thoại di động truyền đến, gương mặt xanh đen của Arsène mới nở nụ cười, "Tôi nghĩ, bao lâu nữa, Đàm Dịch Khiêm ngoan ngoãn ra lệnh cho Roglia 8ửa lại khẩu cung, Kim tổng rất nhanh được thả rồi. . . . . ."

      Đối phương trả lời, "Đúng vậy, luật sư Ellen thu xếp để giúp Kim tổng giành phần thắng này rồi......”

      Arsène đắc ý gấp lại điện thoại di động, quay đầu liếc mắt nhìn tình hình trong nhà xưởng.

      Bà Hạ ôm ông Hạ vẫn hôn mê, bản thân Hạ Tử Du mang thai hơn nữa hơn hai mươi giờ giọt nước cũng chưa uống, vì thế giờ phút này cơ thể suy yếu đến mức còn chút sức lực mà tựa vào góc tường

      . . . . . . .

      Thời gian lại trôi qua hai tiếng nữa.

      Điện thoại của Arsène lúc này lại đổ chuông lần nữa.

      Arsène lập tức bắt máy, "Đàm tổng, chắc ông suy nghĩ kĩ rồi đúng ?"

      Giọng của Đàm Dịch Khiêm còn bình tĩnh nữa, lạnh lùng , “ cho tôi biết ấy ở đâu?”

      Arsène cười lạnh , "Đàm tổng, tôi thể nào cho ông biết Đàm tổng phu nhân ở đâu được, ngược lại tôi nghĩ ông nên nắm chắc thời gian, bởi vì thời gian còn nhiều lắm. . . . . . Đàm tổng, có câu tôi phải nhắc nhở ông, Kim tổng có ân với tôi, tôi vì Kim tổng mà ngay cả cái mạng này cũng cần, nếu như tôi đạt được mục đích, tôi ngại gánh tội danh giết ba mạng người!”

      Đàm Dịch Khiêm cầu, "Tôi muốn nghe giọng của Hạ Tử Du, nếu tôi làm bất cứ chuyện gì.”

      Arsène ngay lập tức xoay người đến góc tường, đưa điện thoại di động sát vào tai Hạ Tử Du, " chuyện."

      Đàm Dịch Khiêm lên tiếng gọi, "Bà xã ."

      Hạ Tử Du bởi vì cổ họng khô khốc mà thể nào lên tiếng nổi, ". . . . . ."

      Arsène giận dữ ra lệnh cho Hạ Tử Du, " chuyện! !"

      Hạ Tử Du ho vài tiếng, giọng suy yếu thốt lên, "Dịch. . . . . Dịch Khiêm. . . . . ."

      Arsène lập tức lấy điện thoại di động lại áp vào tai mình, lạnh giọng với Đàm Dịch Khiêm, "Ông nghe được giọng ấy rồi, ấy vẫn còn sống. . . . . . Tôi khuyên ông hãy quyết định nhanh lên, nếu , có lẽ ấy cũng đợi nổi đến 12 giờ tôi cho ông đâu, ấy sắp chống nổi rồi!”

      . . . . . .

      Bên trong xe Bentley màu đen, Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng khép lại điện thoại di động.

      Tài xế nhìn Đàm Dịch Khiêm qua kính chiếu hậu cung kính , "Tổng giám đốc, có lẽ chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là chúng ta có thể đến khu nhà hoang đó.....”

      Bên tai dường như vẫn còn vang vọng giọng suy yếu của Hạ Tử Du, tròng mắt đen u ám của Đàm Dịch Khiêm lạnh lẽo đến bức người như ma quỷ đến từ địa ngục.

      ------

      Arsène vừa để điện thoại di động xuống, thuộc hạ của vội vã từ trong nhà xưởng chạy ra.

      "Lão Đại, ông Hạ kia dường như chịu nổi nữa. . . . . ."

      Arsène đốt điếu thuốc, bình tĩnh , "Đưa người đàn bà của lão già kia tới đây!”

      "Dạ."

      Chỉ chốc lát, bà Hạ bước vững bị đưa đến trước mặt Arsène.

      Arsène hỏi, "Chồng bà sắp chết rồi, bà có biết ?”

      Bà Hạ dùng chút hơi sức còn sót lại cầu xin Arsène, "Tôi van cậu, thả chồng tôi ra . . . . . . Ông ấy vô tội. . . . . . Ông ấy cần phải đến bệnh viện. . . . . ."

      Arsène ra vẻ trấn an đỡ lấy vai bà Hạ, "Hạ phu nhân, chỉ cần bà đáp ứng tôi chuyện, bây giờ tôi sai người đưa chồng bà đến bệnh viện ngay, nhưng tôi cần bà hoàn thành chuyện này, nếu , chỉ chồng bà được sống, mà bà cũng sống được.”

      Cơ thể bà Hạ sợ hãi run rẩy, "Cậu .”

      . . . . . .

      "Các người. . . . . . Muốn làm gì. . . . . ."

      Nhìn hai người đưa ông Hạ hôn mê ra ngoài, Hạ Tử Du cố gượng đứng dậy, ngăn cản đám người mang ông Hạ .

      Lúc này bà Hạ cầm tay Hạ Tử Du, an ủi , "Tử Du, con đừng lo lắng, bọn họ chỉ là đưa ba con đến bệnh viện. . . . . ."

      Hạ Tử Du dường như dám tin, "Bệnh viện?"

      Bà Hạ gật đầu.

      Hạ Tử Du dùng hết hơi sức cuối cùng vịn bà Hạ, kích động nhắc nhở, "Mẹ, bọn họ đưa ba bệnh viện, mẹ mau ngăn cản bọn họ. . . . . ."

      Bà Hạ dìu đỡ cơ thể suy yếu cố muốn đứng lên của Hạ Tử Du, "Tử Du, bọn họ làm. . . . . ."

      Hạ Tử Du liên tục lắc đầu, ". . . . . ."

      Bà Hạ , "Tử Du, bọn họ đưa ba con bệnh viện vì mẹ đáp ứng bọn họ chuyện.”

      Hạ Tử Du cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, "Là chuyện gì?"

      Bà Hạ áy náy , "Mẹ đáp ứng để ba nằm trong tay bọn họ canh giữ, cho đến khi con và Kim tổng đến với nhau bọn họ thả ba con ra.”

      Hạ Tử Du trợn to hai mắt.

      Bà Hạ cầu xin đau lòng , "Tử Du, mẹ biết con chịu gọi chúng ta là ba mẹ vì đến bây giờ con vẫn xem ta như cha mẹ con, xin con hãy nghĩ tới phần tình cảm bao năm nuôi dưỡng của chúng ta, con hãy ngoan ngoãn cùng Arsène về với Kim tổng. . . . . ."

      Hạ Tử Du lắc đầu, mệt mỏi , "Mẹ, ấy dùng ba để uy hiếp con.........”

      Bà Hạ bật khóc, "Tử Du, mẹ biết làm như vậy có lỗi với con, nhưng mẹ còn cách nào khác.... Nếu con đồng ý, bọn họ ngay lập tức giết chết ba con, lại càng có khả năng đưa ba con tới bệnh viện.....”

      "Mẹ, mẹ phải tin tưởng con, Dịch Khiêm rất nhanh tới . . . ."

      Bà Hạ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tử Du, "Ba con chờ được rồi, hơn nữa, Arsène muốn dẫn con ngay bây giờ!”

      Lúc này Arsène dựa vào khung cửa, "Hạ Tử Du, nghĩ kỹ chưa?"

      Hạ Tử Du ra sức lắc đầu, "Tôi đâu cả!"

      Bà Hạ cầu khẩn, "Tử Du. . . . . ."

      "Mẹ, con thể làm như vậy, con muốn ở đây đợi Dịch Khiêm. . . . . ."

      "Mẹ van con. . . . . . Tử Du. . . . . ."

      "Mẹ, con thể. . . . . ."

      Bà Hạ lúc này đột nhiên quỳ xuống đất, "Tử Du, mẹ cầu xin con hãy cứu ba con........”

      . . . . . .

      "Mẹ. . . . . . Mẹ mau đứng lên . . . . . . Con đồng bý với mẹ là được rồi. . . . . . Con đồng ý với mẹ mà. . . . ."

      ------

      Nửa giờ sau.

      tiếng súng chói tai vang lên.

      có cảm giác đau đớn như dự đoán, bà Hạ chợt mở mắt ra, nhìn thấy người chĩa súng vào mình bị thương ngã xuống đất.

      "A!"

      Bà Hạ sợ tới mức thét chói tai.

      Lúc này cảnh sát dùng thảm đen bao lấy cơ thể run rẩy của bà Hạ.

      Bà Hạ nhìn thấy cảnh sát, đôi mắt lập tức trừng lớn dám tin.

      Lúc này, Bà Hạ mới nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm ở nơi cách đó xa.

      Cảnh sát Los Angeles bao vây toàn bộ khu nhà xưởng, nhưng lúc bọn họ đến chỉ nhìn thấy tên cầm súng chỉ về phía bà Hạ muốn nổ súng, sau khi đánh gục tên bắt cóc, bọn họ nhìn quanh bốn phía nhưng phát có thêm ai khác.

      Cảnh sát trưởng chuyện với Đàm Dịch Khiêm, “Đàm tổng, còn ai nữa.”

      Đàm Dịch Khiêm bước về phía bà Hạ, đứng lặng ở trước mặt bà Hạ hồi lâu, lạnh giọng hỏi, “Bác , những người khác đâu?"

      mấy năm gặp Đàm Dịch Khiêm, bà Hạ giống như có chút thể tin, "Dịch. . . . . . ?"

      Đàm Dịch Khiêm cố gắng kiềm chế mất bình tĩnh muốn tìm kiếm Hạ Tử Du vào lúc này, nhẫn nại hỏi, “Bác , là cháu...... Tử Du đâu?”

      "Tử Du. . . . . ."

      Bà Hạ đột nhiên nhớ lại nửa tiếng trước......

      "Dạ, ấy đâu?"

      Sau khi nhớ lại, bà Hạ sững sờ nhìn thần sắc nóng nảy của Đàm Dịch Khiêm, bà run rẩy , "Tử Du . . . . . .Con bé bị người đàn ông tên là Arsène bắt rồi.”

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Arsène uy hiếp ấy?"

      Bà Hạ lập tức lắc đầu, ", là Tử Du tự nguyện theo bọn họ. . . . . ."

      Chân mày Đàm Dịch Khiêm càng nhíu chặt hơn, "Tự nguyện?"

      "Tôi cũng biết sao lại như thế. . . . . . Arsène và Tử Du chuyện trao đổi gì đó với nhau sau đó Tử Du theo tên Arsène."

      Giọng Đàm Dịch Khiêm trở nên lạnh lùng, " ấy thể nào như vậy."

      Bà Hạ đột nhiên kích động dùng sức lắc đầu, "Tôi biết gì hết, tôi biết gì hết. . . . . ."

      Đội trưởng , "Đàm tổng, Hạ phu nhân có thể bị kinh sợ quá độ, trước nên đưa bà ấy đến bệnh viện.”

      Đàm Dịch Khiêm gật đầu.

      Lúc này, cảnh sát từ trong bụi cỏ chạy tới , "Đội trưởng, cách nơi này khoảng 4500m có dấu vết chiếc phi cơ vừa mới cất cánh cách đây lâu....”

      Đội trưởng bất đắc dĩ với Đàm Dịch Khiêm, “Đàm tổng, xem ra Arsène mang vợ của ông rồi. . . . . ."

      Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm càng thêm lạnh lẽo

      . . . . . . .

      phi cơ tư nhân, Hạ Tử Du vô tình nhìn xuống nhà xưởng nơi có chiếc xe di chuyển.

      Arsène cũng thấy được cảnh đó, "Chết tiệt, Đàm Dịch Khiêm tìm thấy chỗ này rồi!”

      "Dịch Khiêm!" Hạ Tử Du cố gắng định mở cửa sổ phi cơ ra.

      Arsène dùng sức túm Hạ Tử Du lại, " muốn nhảy xuống tôi cũng cản, nhưng khỏi phí sức kêu gọi, khoảng cách này rất xa, có kêu rát cổ họng bọn họ cũng nghe thấy!”

      "Tôi muốn xuống, tôi muốn xuống. . . . . ."

      Hạ Tử Du dùng răng cắn Arsène. " . . . . ." Cánh tay đột nhiên đau nhói, Arsène hất tay muốn cho Hạ Tử Du cái tát, nhưng cuối cùng vì kiêng kị Kim Trạch Húc mà thu tay lại, nghiến răng cảnh cáo , "Tốt nhất nên an phận cho tôi, tôi làm bị thương, chắc vẫn còn muốn giữ lại cái mạng cho ba nuôi , cũng muốn giữ lại đứa bé trong bụng mà đúng ?”

      Hai chữ “đứa bé” cuối cùng làm cho Hạ Tử Du yên tĩnh lại, Hạ Tử Du nhìn khu nhà xưởng dần mờ nhạt trong tầm mắt, trái tim giống như bế tắc khó thở, dường như cũng cảm nhận được giờ phút này Đàm Dịch Khiêm thất vọng đến cỡ nào.
      Last edited: 24/8/14
      Michelle Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :