1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 170 (2)

      Cũng trong lúc đó, tại "Đàm thị".

      Bên ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm phồn hoa lộng lẫy của Los Angeles, thế nhưng giờ phút này Đàm Dịch Khiêm lại mải miết đứng nhìn trước cửa sổ.

      Chết tiệt, rốt cuộc phải làm gì với bây giờ?

      Tại sao đối với hôn nhân của mình lại hề có chút thành ý nào cố gắng xây dựng nó?

      Cái muốn nhiều lắm, dù là. . . . . . Cho dù chỉ là câu dỗ dành cũng đủ rồi.

      Nhưng cái gì cũng chịu , giống như chờ hạ mình trước, còn cố chấp muốn xa lánh .

      Rốt cuộc cho rằng có thể nhẫn nhịn tới khi nào? Hay là nghĩ hôn nhân của bọn họ còn thích hợp để tiếp tục nữa? Tại sao lại có thái độ như vậy? còn là Hạ Tử Du mà biết sao?

      Cốc, cốc.

      Hai tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Đàm Dịch Khiêm.

      "Vào ."

      Đẩy cửa vào, người đến nhàng tới phía sau lưng Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm nghe thấy tiếng bước chân rất cùng mùi nước hoa thoang thoảng trước nay chưa từng thay đổi cũng đoán được người đến là ai.

      Đan Nhất Thuần nhìn bóng lưng Đàm Dịch Khiêm đứng vững vàng trước cửa sổ sát đất, giọng gọi , "Dịch Khiêm."

      Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm vẫn nhìn chăm chú về phía trước, môi mỏng mấp máy , "Tôi nghĩ có thể sáng mai mới đến."

      Đan Nhất Thuần lắc lắc đầu, "Em đợi được đến ngày mai, tại đến em chỉ muốn hỏi cho ràng........”

      Đàm Dịch Khiêm im lặng .

      Đan Nhất Thuần nghẹn giọng , "Giấy thỏa hiệp thôi việc bảo luật sư Aston đưa cho em em ký tên lên đó rồi. . . . . . Dịch Khiêm, em hiểu, có phải em làm việc tốt hay em phạm phải sai lầm gì , tại sao lại đột nhiên bảo luật sư Aston đưa cho em cái giấy hiệp nghị thôi việc kia?”

      Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh , "Hiệp nghị chỉ là hình thức, làm như vậy để có thể hưởng được nhiều quyền lợi hơn từ công ty.”

      Đúng vậy, tất cả nhân viên trong Đàm thị đều ký kết hợp đồng làm việc ba năm, nhưng Đan Nhất Thuần lên làm thư ký cho Đàm Dịch Khiêm trong thời gian quá ngắn, cho nên cũng phải là ký hợp đồng với Đàm thị, lúc đó nếu Đàm Dịch Khiêm lấy danh nghĩa công ty đuổi việc Đan Nhất Thuần, bởi vì có hợp đồng, Đan Nhất Thuần thể nhận được tiền trợ cấp của công ty, nhưng nếu đưa cho Đan Nhất Thuần giấy thỏa hiệp thôi việc, Đan Nhất Thuần có thể lấy được khoản từ Đàm thị mà trái với quy định.

      Đan Nhất Thuần ra sức lắc đầu, "Những quyền lợi này có thể tạo cơ hội cho em kiếm thêm khoản tiền từ công ty, nhưng em vốn cần nó . . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm xoay người lại, lạnh lùng , "Sau này cần."

      Giọng Đan Nhất Thuần càng thêm bi thương, "Nếu như có ý định giữ em ở lại Đàm thị, tại sao lúc đầu trực tiếp để em ?”

      Đàm Dịch Khiêm chút luyến tiếc , "Bởi vì hạng mục ở bộ phận phía Tây cần , hôm nay hạng mục đó giao dịch thành công."

      Đan Nhất Thuần dường như khó có thể chấp nhận này, nước mắt kèm theo động tác lắc đầu mà rơi như gió bão, " phải, nếu như là vì hạng mục ở phía Tây mà cần em, để em làm thư ký của ...”

      " lên chức thư ký là bởi vì Robert cầu tôi làm như vậy....... So với bất cứ ai hẳn là biết nguyên nhân Robert muốn tôi làm như vậy.”

      Giọng lạnh lùng thẳng ra tàn nhẫn, Đan Nhất Thuần chợt lui về sau bước, lòng đau như cắt.

      Cơ thế yếu ớt của Đan Nhất Thuần lui về phía sau chạm tới mặt tường lạnh lẽo, lẩm nhẩm , "Tại sao phải lừa em thế chứ?"

      Ánh mắt tinh sách của Đàm Dịch Khiêm kín như bưng, "Tôi chưa bao giờ lừa gạt chuyện gì."

      Đan Nhất Thuần thê lương cười tiếng, "Phải, có lừa gạt em, là tại em ngốc, ngốc đến mức nghĩ rằng để em làm thư ký bởi vì bắt đầu cần em, nhưng ra là, thái độ đối với em từ trước đến giờ đều chưa từng thay đổi......... Giống như lúc em đưa cho món quà sinh nhật, đến bây giờ nó vẫn nằm trong ngắn kéo bàn làm việc của , thậm chí ngay cả ý định mở nó ra cũng chưa từng nghĩ đến........” (aizz bít ng ta có vợ con rùi mà còn bu lại như ruồi bu mật chi rùi la hở pà thím ‘ậy tính bu cái kia nhưng vậy kg khác gì DK là *** haha’)

      Đàm Dịch Khiêm gì thêm, đưa ánh mắt ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

      Đan Nhất Thuần tiếp tục đau khổ cười, nhìn bóng lưng tuyệt tình chút thương tiếc của Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần hít sâu hơi, dùng sức cố nuốt chua xót và khó chịu xuống, bình tĩnh , “ muốn em , em , muốn em làm cái gì, em làm cái đó........Chỉ hy vọng có thể hạnh phúc.”

      Để lại những lời này, Đan Nhất Thuần che miệng lại, cả người run rẩy chạy ra khỏi phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.

      -------

      Sáng sớm hôm sau.

      Đàm Dịch Khiêm ngồi trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm dãy số.

      Nhưng đột nhiên, xóa .

      Được lát, Đàm Dịch Khiêm lại cầm điện thoại di động lên bấm lại dãy số khi nãy lần nữa, đến lúc sắp nhận được lại cắt ngang lần nữa.

      Cuối cùng, Đàm Dịch Khiêm chán nản tựa lưng vào ghế ngồi, tay nắm chặt thành nắm đấm đánh lên mặt bàn làm việc.

      Đáng chết, rốt cuộc nên làm gì với bây giờ?

      buông tay được. . . . . .

      Đối với , vĩnh viễn thể làm gì khác.

      hết cách với , phụ nữ khắp thiên hạ nhiều vô số, vậy mà muốn chỉ có mỗi mình ..........

      . . . . . .

      Quơ lấy chìa khóa xe, Đàm Dịch Khiêm rời khỏi Đàm thị đến bệnh viện tư nhân.

      Bệnh viện này là bệnh viện mà ông Đàm chữa trị.

      Đàm Dịch Khiêm vào phòng bệnh của ông Đàm, nhìn cơ thể ông Đàm vẫn duy trì trạng thái người thực vật, Đàm Dịch Khiêm khàn khàn hỏi, "Ba, con có thể tùy hứng lần được ?”

      Ông Đàm vẫn trong trạng thái ngủ mê nên thể trả lời Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm im lặng nhìn khuôn mặt hòa ái của ông Đàm, lúc lâu sau , "Nếu như ba trả lời con, xin ba cho phép con được tùy hứng lần.”

      Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra.

      Bên tai truyền đến lời nhắn, số điện thoại quý khách vừa gọi liên lạc được..........

      Đàm Dịch Khiêm lập tức gọi điện thoại về nhà.

      Giọng cung kính của người giúp việc vọng đến, "Tiên sinh. . . . . . chủ ấy tới bệnh viện khám thai. . . . . . Dạ, có tài xế và hộ vệ theo."

      Đàm Dịch Khiêm kết thúc cuộc điện thoại, trong lòng giống như nghe theo nguyên tắc nào đó được hình thành từ bấy lâu nay, lại lần nữa chăm chú ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cha mình, sau đó lập tức rời khỏi bệnh viện.

      Lái ô tô chừng mười phút, đến được bệnh viện phụ sản.

      Trước cửa phòng khám phụ khoa, vệ sĩ cung kính với Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc, tổng giám đốc phu nhân ở bên trong."

      Đàm Dịch Khiêm hỏi, " kiểm tra xong rồi?"

      Vệ sĩ gật đầu, "Đúng vậy, tổng giám đốc phu nhân bây giờ đợi lấy kết quả kiểm tra."

      Vệ sĩ vừa trả lời xong, cửa phòng làm việc của bác sĩ được người bên trong mở ra.

      Mở cửa là nữ bác sĩ lớn tuổi, bà hiền lành than thiện nhìn Hạ Tử Du, căn dặn, "Nhớ phải nghỉ ngơi nhiều, tốt nhất nên mỗi tuần tới đây làm kiểm tra thai lần.”

      Hạ Tử Du nhận lấy bản kiểm tra báo cáo, mỉm cười gật đầu, "Cám ơn, cháu chú ý hơn lời .”

      Bác sĩ quên dặn thêm câu nữa, "Nhớ phải nghỉ ngơi nhiều."

      "Dạ."

      Vẫy tay với bác sĩ, Hạ Tử Du xoay người lại muốn cất bước , nhưng vô tình lại trông thấy bóng dáng cao ngất đứng bên ngoài cửa phòng kiểm tra.

      Tròng mắt đen sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm giờ phút này khóa chặt người Hạ Tử Du.

      Lúc nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, nụ cười mặt Hạ Tử Du chợt khựng lại, bàn tay cầm bản kết quả kiểm tra trong nháy mắt run lẩy bẩy.

      Đàm Dịch Khiêm về phía Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du lập tức xoay người, định cất bước chân như muốn chạy trốn .

      Bước chân Đàm Dịch Khiêm dừng lại, híp mắt nhìn bóng lưng bé yếu ớt hoảng hốt trốn chạy của , lạnh lùng , "Em dám thêm bước nữa thử xem?"

      Thân thể Hạ Tử Du cứng đờ, đứng yên tại chỗ.

      Đàm Dịch Khiêm tới, cầm bản kết quả kiểm tra trong tay nhìn thoáng qua, thấy kết quả khám thai khỏe mạnh, chân mày vốn nhíu lại giãn ra đôi chút rồi lần nữa chuyển ánh mắt nhìn sang .

      Hạ Tử Du vội cụp mắt xuống, dùng hai tay che kín lỗ tai.

      "Em làm gì vậy?"

      Hạ Tử Du lên tiếng, vẫn duy trì động tác như thế.

      Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm giữ lấy cổ tay Hạ Tử Du, " theo ."

      Hạ Tử Du hất tay của Đàm Dịch Khiêm ra, liên tục lui về phía sau mấy bước, chống đối , "Em muốn!"

      Lửa giận của Đàm Dịch Khiêm gần như sắp bùng nổ, "Hạ Tử Du! !"

      Hạ Tử Du dám nhìn Đàm Dịch Khiêm, lẩm nhẩm , "Em đâu hết, tài xế đưa em về nhà, làm việc của . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm lúc này có kích động muốn xông lên bóp chết Hạ Tử Du ngay lập tức, hai tròng mắt như bốc lửa, sẳng giọng , "Tới đây!"

      Hạ Tử Du vẫn liên tục thụt lùi về phía sau, "Đừng mà. . . . . ."

      Sợ làm bị thương, dám bước lên phía trước bước, nghiếng răng rống lên , " bảo em tới đây! !"

      Hạ Tử Du sợ đến mức cả người lùi đến chân tường, sau đó nước mắt nhuộm đầy quanh cả hốc mắt, đột nhiên suy sụp ngồi bệt xuống mặt đất, giống như mất cảm giác an toàn cuộn mình lại co rút sát vào vách tường, đau lòng khóc thành tiếng, "Dịch Khiêm, em muốn ký tên, em muốn ly hôn, em muốn mất . . . . . . Hu hu. . . . . ."

      Nơi cổ họng dâng lên chua xót mãnh liệt cùng nấc nghẹn khiến thể nào thành tiếng, bất lực dùng hai tay vòng quanh ôm chặt lấy cơ thể như mất hết sức lực của mình, cả người dần dần xụi lơ ngã xuống.

      Trong nháy mắt lúc thân thể gần như nhũn ra, xông về phía , chút do dự ôm vào trong ngực, giọng mắng, "Chết tiệt, ai ‘ly hôn’ với em chứ?”

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 171 : Kết quả của "dùng cách xử phạt về thể xác" (1)

      Giọng Đàm Dịch Khiêm chuyện rất khó nghe, giống như cảm xúc bị đè nén sắp bùng nổ, nhưng bàn tay lại vô cùng dịu dàng, rất cẩn thận có làm đau.

      Bị ôm trong ngực, nước mắt Hạ Tử Du tuôn ra càng thêm mãnh liệt.

      Nhìn thấy mặt đầy nước mắt, khuôn mặt tuấn của Đàm Dịch Khiêm trong nháy mắt đầy lo lắng. " được khóc! !" trầm giọng cảnh cáo .

      đau lòng tựa vào trong lòng , nhu nhược đưa tay ôm chặt , "Đừng ly hôn được ? Em muốn mất . . . . ."

      Sắc mặt của Đàm Dịch Khiêm rất khó coi, " em được khóc!" Giọng của càng trùng xuống.

      "Em muốn ly hôn. . . . . ."

      "Đáng chết, đừng nhắc tới ‘ly hôn’ nữa! !"

      Hạ Tử Du ngơ ngác trừng mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm thở hổn hển.

      Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm tái xanh, "Ai với em muốn ly hôn?”

      Hạ Tử Du mệt mỏi , "Sáng hôm qua em tới công ty tìm , em nghe thấy chuyện với luật sư Aston bảo em ký tên lên giấy thỏa thuận........”

      Giấy thỏa thuận? Ký tên?

      Trong đáy mắt lóe lên tia sáng, Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt , "Vậy là vì sợ, cho nên mới tránh né ?”

      "Em biết nên làm cái gì, em muốn giữa chúng ta phải tới bước đó, em muốn . . . . . ."

      Giọng Đàm Dịch Khiêm dịu hẳn xuống, "Nếu sợ, tại sao nghe lời ?"

      "Em thể tới . . . . . ."

      "Lại là vì Kim Trạch Húc?" Gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm chợt nghiêm lại.

      "Em. . . . . ."

      Lúc này Đàm Dịch Khiêm ôm lại cả người Hạ Tử Du co rúc, dùng giọng cưỡng chế , "Về nhà phải từ từ tính với em khoản nợ này.”

      Hạ Tử Du vòng tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, nước mắt bất giác chảy xuống phủ đầy hai má, gương mặt lạnh buốt dán vào lồng ngực đập mãnh liệt của Đàm Dịch Khiêm, chắc chắn hỏi, “ còn cần em mà, đúng ?”

      Đàm Dịch Khiêm lời nào, chỉ dìu Hạ Tử Du ra khỏi bệnh viện.

      . . . . . .

      Cẩn thận để Hạ Tử Du ngồi vào trong xe, cột chắc dây an toàn cho , Đàm Dịch Khiêm tự mình ngồi vào lái xe.

      Hạ Tử Du im lặng ngồi trong xe, sững sờ nhìn khuôn mặt điển trai chút biểu cảm của Đàm Dịch Khiêm.

      Nửa giờ sau, xe từ từ tiến vào biệt thự.

      Hạ Tử Du còn chưa kịp xuống xe, Đàm Dịch Khiêm rằng vòng qua ôm ra khỏi xe, dĩ nhiên động tác cực kỳ cẩn thận.

      để ý đến ánh mắt khó hiểu của người giúp việc, Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du thẳng bước lên lầu hai, "Rầm" tiếng, cửa phòng được đóng lại, Đàm Dịch Khiêm nhè để Hạ Tử Du lên giường.

      Xung quanh đôi mắt trong suốt của Hạ Tử Du vẫn còn long lanh nước mắt chưa khô, ổn định lại hô hấp, luốn cuống nhìn .

      cởi ra âu phục tiện tay vứt sang bên, sau đó bắt đầu cởi từng chiếc nút áo áo sơ mi. . . . . .

      Hạ Tử Du trợn to mắt, ấp úng hỏi, ". . . . . . Làm gì vậy?"

      Đàm Dịch Khiêm trả lời Hạ Tử Du tiếng nào, cứ thế vén váy Hạ Tử Du lên.

      Cảm thấy được phần dưới người chợt lành lạnh, Hạ Tử Du theo bản năng khép chặt hai chân lại.

      Đàm Dịch Khiêm dùng sức nhưng cũng muốn làm Tử Du nên đau, nhanh gọn tách hai chân khép chặt của Hạ Tử Du ra, cho Hạ Tử Du có cơ hội trốn tránh liền cởi chiếc quần lót màu trắng màu mà thích mặc nhất ra.......

      Lúc này Hạ Tử Du mới ý thức được Đàm Dịch Khiêm muốn làm gì, hết sức kinh ngạc.

      Ngay lúc đó, tiến thẳng vào trong . . . . . .

      . . . . . .

      Động tác đẩy vào hề có phần dạo đầu khiến đau đến nhíu chặt chân mày, chống chọi đẩy ngực ra, "Đau. . . . . ."

      "Em cũng biết đau?"

      Mặc dù ở trong cơ thể hề có động tác tiếp theo, nhưng vẫn thấy khó có thể thích ứng, "Ừm."

      nhanh chậm từng chút từng chút đẩy vào, rồi lại từng chút từng chút rút ra, mỗi lần đều khiến cho cảm thấy được khô rát đau đớn như da thịt bì mài mòn vào vách tường.

      Mỗi tế bào toàn thân như co rút lại, đau đến nỗi vươn tay ôm chặt lấy , khẩn cầu , "Đừng đẩy nữa. . . . . ."

      Nhìn thấy nhíu chặt đầu lông mày, dừng lại động tác, giọng khàn ồ như còn kèm theo đau đớn , "Em cũng biết đau sao? Lúc em bất chấp hậu quả chạy đến , đau lòng như thế nào bây giờ em có thể cảm nhận được ?”

      Giọng điệu bi thương của khiến tim đau nhói, đôi mắt tràn đầy nước gắt gao ôm chặt , giọng nghẹn ngào nức nở , "Em xin lỗi. . . . . ."

      Bên tai lại truyền đến giọng trầm khàn kiềm chế ấm ức đến cực hạn của , "Tại sao em nghe lời ?"

      "Em. . . . . ."

      nhích người ra rồi lại đẩy vào trong , khàn giọng , " cho biết, rốt cuộc còn có chuyện gì mà em cho rằng quan trọng hơn cả ?"

      Giờ phút này nguy hiểm như quỷ Satan khiến vô cùng sợ hãi, cơ thể đau đớn vừa rồi mà run bần bật, muốn tiếp tục chịu đau đớn hơn nữa, rối rít : “ chuyện gì có thể quan trọng hơn , có............”

      Lần này hung hăng đẩy mạnh vào trong .

      đau đến còn hơi sức phải bám vào vai , vì cố nén đau đớn mà cả người toát đầy mồ hôi, “Đừng mà......”

      lần nữa nhích ra khỏi người , nhưng lại ma sát nhè ở phía ngoài cơ thể , giọng rên rỉ , "Cho lý do để có thể tin được điều em .”

      "Em chỉ . . . . . ."

      hạ người xuống lại đẩy vào, " đủ, cần lý do có đủ sức thuyết phục!”

      thể chịu nổi cứ mỗi lần ra vào vô tình của , chống tay lên ngực , hoảng hốt thẳng ra, "Em thể . . . . . ."

      nhíu chặt chân mày, có phần vui, "Tại sao thể ?"

      "Em. . . . . ."

      phân vân.

      lại đẩy vào lẫn nữa.

      Động tác của cũng quá mạnh, nhưng bởi vì có phần dạo đầu mà khiến cho cảm thấy mỗi lần ra vào đều giống như muốn xé rách thân thể .

      cầu xin tha thứ, "Đừng. . . . . . Dịch Khiêm. . . . . . Đừng mà . . . . ."

      ai biết những ngày qua cố gắng kiềm chế bao nhiêu tính nhẫn nại vốn ít ỏi của mình, "."

      dùng sức chống đẩy , "Đừng ép em. . . . . ."

      giống như mất hết tính kiên nhẫn, kéo cao hai chân lên.

      Vào lúc định tiếc vào lần nữa, khóc thét lên , "Kim Trạch Húc là trai của em, em thể giúp cho ấy! !"

      Cuối cùng, cũng phải ra bí mật mà muốn chôn giấu tận đáy lòng.

      Con ngươi đen u ám của chợt khựng lại, động tác cũng ngừng lại.

      Sau đó bật khóc nức nở thành tiếng.

      xoay người lại lập tức ôm vào lòng.

      mệt mỏi cong tay đấm vào lồng ngực , "Hu hu. . . . . . Em có thể làm gì chứ? ấy là trai em. . . . . ."

      sốt ruột hỏi đầu đuôi câu chuyện là thế nào, chỉ ôm lại, để mặc cho đánh đấm.

      giống như lâu được vòng ôm ấm áp của , vùi đầu vào lồng ngực , mà miệng vẫn ngừng thào lẩm nhẩm, " ấy là em. . . . . ."

      lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn .

      thào đến khi mệt mỏi ngủ vùi trong lòng ………

      suy nghĩ đến những lời , trong đáy mắt lóe lên gian xảo và nguy hiểm.

      ----------

      Đến gần buổi trưa, Hạ Tử Du mới chập chờn mở mắt ra.

      Nhớ lại hình ảnh cuối cùng sót lại trong đầu, lập tức nhìn vị trí bên cạnh, trông thấy giường vắng vẻ trống rỗng, nhìn quanh bốn phía hồi.

      ghế sofa trong phòng trước cửa sổ sát đất, thấy ngồi trầm tĩnh ở đó.

      ngồi dậy, dè dặt bước xuống giường.

      nghe thấy tiếng rất khẽ của , nhưng muốn lên tiếng.

      vốn muốn đến lén xem biểu cảm của lúc này, nhưng ngờ lúc bước đến bên cạnh cũng bị ngay tức khắc kéo vào trong lòng.

      có động tác thô bạo, nhàng nhấc ngồi lên đùi mình, đầu dụi vào vai .

      đợi lên tiếng, lên tiếng phá tan yên lặng, "Bây giờ còn đau ?"

      Đau?

      chữ này vừa ra ngay lập tức làm nhớ lại hình ảnh trước khi ngủ thiếp .......

      lập tức vùng khỏi đùi .

      vòng tay ôm chặt eo , "Đừng làm rộn."

      lên án, " cố ý. . . . . ."

      Mặt kề sát vào bên tai , giọng , "Ít nhất em chịu ra."

      Hèn hạ, đáng ghét!

      Trong đáy lòng thầm mắng trậm, bỗng dưng, đột nhiên như nhớ tới điều gì, chợt xoay đầu lại nhìn hỏi, " làm gì?"

      hỏi ngược lại , "Em nghĩ làm gì?"

      thành lắc đầu, "Em biết. . . . . ."

      nheo mắt lại, " suy nghĩ đến chuyện tại sao em biết Kim Trạch Húc là trai em?”

      Chuyện đổ bể, cũng còn gì phải giấu giếm, " còn nhớ lúc em tới Los Angeles thăm Liễu Nhiên, sau đó ở lại khách sạn LLD vài đêm ?”

      "Ừ."

      " ra mấy ngày đó em ở lại phòng Trạch Húc là vì để tiện chăm sóc cho ấy.........”

      nghiêm túc lắng nghe, cũng cắt ngang lời .

      hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó rồi êm tai kể cho nghe.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 171 (2)

      Đó là ngày hôm sau khi tới Los Angeles . . . . . . Kim Trạch Húc muốn mời tham gia buổi tiệc khai trương khách sạn.

      muốn làm Kim Trạch Húc vui, cho nên đồng ý với .

      Đêm đó Kim Trạch Húc uống say đến mê man, là đỡ Trạch Húc về phòng của , nhưng ngờ Kim Trạch Húc say rượu nên nhầm số phòng, làm cho vào nhầm phòng người khác.

      biết người ở trong phòng đó là ai, nhưng dường như người đó cũng say, ta vừa thấy đỡ Kim Trạch Húc vào phòng ta tức giận kéo Kim Trạch Húc ra khỏi người . . . . .

      Kim Trạch Húc vì say rượu mà ngã nhào xuống đất, muốn đỡ Kim Trạch Húc dậy, người kia lại kéo vào phòng.

      Người đó có ý đồ xàm sỡ với , rất sợ, khóc kêu cứu, cũng cố gắng hết sức giãy giụa.

      May mắn là lúc người đàn ông đó lôi kéo quần áo của Kim Trạch Húc đá văng cửa phòng ra.

      Kim Trạch Húc nghe thấy tiếng kêu khóc của , trong phút chốc tỉnh hẳn rượu đá văng cửa phòng chạy vào, sau khi nhìn thấy người đàn ông có ý đồ bất chính với , lập tức cầm bình hoa trang trí trong phòng lên hung hăng nèm vào người kia, làm cho người đó bị thương hôn mê bất tỉnh.

      Ánh mắt chợt sẫm lại, lên tiếng hỏi, "Kim Trạch Húc cứu em?"

      gật mạnh đầu, " ấy vì cứu em bị người kia làm bị thương, cánh tay ấy còn bị người đó cắt đường lớn...... Cho nên em đưa Trạch Húc trở lại phòng của ấy, lúc đó em định báo cảnh sát.”

      đột nhiên hỏi, " ta bảo em đừng báo cảnh sát?"

      kinh ngạc, "Làm sao biết?"

      giải thích, "Em tiếp ."

      từ từ kể tiếp, "Lúc em chuẩn bị báo cảnh sát, Trạch Húc ấy chỉ bị vết thương , nên bảo em đừng báo cảnh sát, bởi vì nếu báo cảnh sát, dựa vào thân phận đại chúng của ấy chuyện này rất nhanh bị đồn thổi lên, mà đối với danh dự của em cũng tốt, cộng thêm lúc đó em vì nếu đưa chuyện này ra ánh sáng rồi biết em đến Los Angeles, cho nên em đồng ý với Trạch Húc............ Trạch húc rằng chỉ là vết thương chịu bệnh viện, nhưng vì vết thương bị nhiễm trùng cho nên ấy bị sốt, vì thế suót hai ngày em ở trong phòng chăm sóc cho ấy, may mắn là đến ngày thứ ba ấy cũng hạ sốt, tình trạng cánh tay cũng chuyển biến tốt, do đó mà em ở lại Los Angeles thêm mấy ngày. . . . . .Lúc em muốn quay lại Male, Trạch Húc ấy vừa hoàn thành xong hạng mục khách sạn muốn du lịch chơi cho thoải mái, cho nên ấy cùng em trở lại Male, nhưng ra em biết Trạch Húc là yên tâm để em về Male mình.............”

      Chân mày hơi nhíu lại, “Tại sao đến bây giờ em vẫn với chuyện này?”

      "Bởi vì. . . . . ." Hạ Tử Du chần chờ giây sau mới , "Bởi vì nếu biết chuyện đêm đó, rất có thể cũng biết chuyện Kim Trạch Húc là trai em."

      Ánh mắt nặng nề hỏi, "Tại sao?"

      thành trả lời, "Sau khi em và Trạch Húc về đến Male, có lẽ lần đó do phải truyền nước biển nên cánh tay Trạch Húc bị nhiễm trùng lại, dẫn đến sốt cao.........Em buộc phải đưa Trạch Húc bệnh viện, bác sĩ sốt cao là do vết thương cánh tay gây ra, cho nên phải truyền máu cho Trạch Húc ........... Đúng lúc ấy, cạnh phòng của Trạch Húc có đứa bé bệnh cần truyền máu gấp, em vừa hay thuộc nhóm máu với đứa bé đó, vì vậy em cũng lấy máu........ Sau khi kiểm tra Trạch Húc sốt cao đúng là do vết thương ở tay gây ra, cũng đáng lo ngại, sau khi Trạch Húc rời khỏi Male tới. Em với đến Los Angeles, bởi vì cởi bở được hiểu lầm nên dần dần chúng ta quay lại với nhau....... Sau khi chúng ta kết hôn, có lần gạt em tới khách sạn, đêm đó lại nhấn mạnh muốn em em chỉ thuộc về , em đoán có lẽ để ý đến hai đêm em ở với Trạch Húc trong khách sạn LLD, khi đó em vốn muốn giải thích với , nhưng lúc đó chúng ta vẫn chưa kết hôn, hơn nữa cũng hỏi em việc này, cho nên em có giải thích với ...........”

      ôm vào trong lòng, sau đó hôn lên mái tóc , “ biết chỉ thuộc về .”

      Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, tiếp tục , "Sau khi chúng ta kết hôn, có lần em dọn lại đồ đạc, phát bản báo cáo kết quả xét nghiệm máu lúc em và Trạch Húc ở Male, vô tình phát mẫu báo cáo của em và ấy có nhiều điểm tương tự, có lẽ khi em sinh Liễu Nhiên cũng chú ý tới mẫu máu của Liễu Nhiên có nhiều điểm tương tự với mẫu máu của em, giờ lại nhìn thấy mẫu máu tương tự như thế này, em cảm thấy nghi ngờ, cho nên em lấy mẫu máu của Trạch Húc cùng của em mang tới bệnh viện kiểm tra giúp em, kết quả là làm sao em cũng ngờ tới...... Bác sĩ xác nhận Trạch Húc và em là em cùng cha khác mẹ.”

      hơi nhíu mày, "Em tin chắc đây là ?"

      lắc lắc đầu, "Em muốn tin, nhưng chuyện ràng như vậy, em nghĩ rằng kết quả báo cáo thể nào sai được......”

      Đôi mắt đen sâu thẳm của bắn ra ảm đạm lạnh lẽo, "Cho nên, vì Kim Trạch Húc là trai em, mà em hết lần này đến lần khác cầu xin bỏ qua cho .”

      áy náy nhìn , muốn giấu giếm nữa, thẳng thắn , "Dịch Khiêm, nguyên nhân chủ yếu em cầu xin đúng là em nghi ngờ Trạch Húc là trai em, nhưng, cứ coi như đúng là nguyên nhân này, em vẫn cố gắng cầu xin bỏ qua cho ấy....”

      im lặng .

      cho là tức giận, nghiêm túc bổ sung thêm, "Có lẽ ấy giấu em rất nhiều chuyện, hoặc giả như ấy có làm nhiều chuyện nhằm phá tình cảm chúng ta, nhưng trước sau ấy vẫn chưa bao giờ làm tổn thương em, nếu như ấy, vào mấy năm trước em còn dũng khí để sống tiếp cõi đời này....... Nếu ấy đúng là trai em, tận mắt nhìn thấy làm hại ấy, em thể trơ mắt nhìn ấy gặp chuyện may....... Hôm Liễu Nhiên làm phẫu thuật, em chỉ muốn gọi cuộc điện thoại, nếu bảo em làm ngơ, em làm được.........”

      hôn lên gò má của , "Việc đó là lỗi của ."

      "Em biết em nên đem chuyện em nghi ngờ Trạch Húc là trai em cho biết, giữa chúng ta có mâu thuẫn, càng phải cãi nhau, nhưng mà........” ngước mắt lên nhìn , nghẹn giọng , “Em biết nếu em cho này, kết quả là càng bỏ qua cho Trạch Húc, đúng ?”

      nhìn hai hàng nước mắt của , trả lời.

      hít sâu hơi sau đó , "Cho tới bây giờ chưa bao giờ có thiện cảm với Trạch Húc, hơn nữa Trạch Húc lại làm nhiều chuyện như vậy, càng thể bỏ qua cho ấy..........” Đây cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ vẫn dám với chuyện từng bị thẩm vấn tòa là do Kim Trạch Húc.

      nhíu mày, "Em chưa với Kim Trạch Húc?"

      gật đầu, "Em muốn cho ấy biết chuyện này bởi vì ấy từng với em chuyện ấy bị bắt đưa đến ở nhi viện như thế nào, ấy ấy rất mang ơn Kim Nhật Nguyên nhận nuôi dưỡng ấy, ấy rất căm ghét người cha ruột vứt bỏ mình, em khó có thể tưởng tượng được nếu như ấy biết người cha ruột vứt bỏ ấy chính là người cha nhận nuôi ấy, ấy đau khổ như thế nào, ít nhất nếu là em em cũng thể chấp nhận người cha như thế, quan trọng hơn nữa là Trạch Húc rất luôn hiếu thắng, nếu như ấy biết ấy là người của Kim gia, mâu thuẫn giữa ấy càng tăng lên. . . . . . Em vốn nghĩ có thể thông qua cố gắng của em mà quan hệ của hai người cải thiện, nhưng em nghĩ rằng lần cuối cùng em cầu xin bỏ qua cho ấy, ấy lại sai người hãm hại ............ Em thể nào hiểu nổi, cho nên em xin cho em cơ hội gặp ấy, vậy mà, ấy lại cố chấp hiếu thắng ngoài sức tưởng tượng của em, mặc dù em để cho ấy biết ấy là trai em, ấy cũng từ bỏ tranh giành với , vì vậy em bất đắc dĩ cho ấy chuyện em và ấy là em, vì muốn xác định kết quả, em còn cùng ấy tới bệnh viện thử máu......... Điều làm em vui mừng chính là, sau khi ấy biết em và ấy em, mặc dù ấy có hơi chán nản nhưng nghĩ đến hạnh phúc của em, cho nên ấy quyết định buông tay........... “

      "Em nha........” Ngay lúc này, vuốt vuốt mái tóc mềm mại như tơ lụa của cười , “Lúc nào cũng luôn tốt bụng như thế.”

      hiểu hỏi, "Sao lại như vậy?"

      chuyện rất dịu dàng, "Kim Trạch Húc chính là lợi dụng tốt bụng của em mới khiến cho giữa chúng ta xảy ra nhiều vấn đề như vậy.”

      giật mình ngạc nhiên, "Lợi dụng em?"

      vuốt sườn mặt , vì Kim Trạch Húc mà giữa bọn họ nhiều lần xảy ra tranh chấp cảm thấy vô cùng hối hận, "Em nên sớm những chuyện này với ."

      cụp mắt xuống, "Em thể cho biết, bỏ qua cho Trạch Húc........”

      Giọng điệu chuyện vẫn ôn hoàn nhưng lại để lộ ra tức giận cực hặn, " cũng định bỏ qua cho !”

      khẩn cầu, "Đừng như vậy, ấy quay lại phá tình cảm của chúng ta nữa đâu. . . . ."

      " tha cho phải vì là con trai của Kim Trạch Nguyên, mà bởi vì ti tiện lợi dụng em để phá hại tình cảm của chúng ta.”

      hiểu, "Cái . . . . . . Cái gì?"

      chậm rãi , " ràng lợi dụng thiện lương của em mới có thể giả mạo làm trai em.”

      lắc đầu, " Trạch Húc giả mạo trai em? Làm sao có thể...........”

      "Những chuyện đó em cho rằng chỉ là trùng hợp nhưng Kim Trạch Húc là lợi dụng em.”

      " thể nào. . . . . . Những chuyện này sao có thể trùng hợp được?"

      " chứng minh cho em xem."

      sững sờ.

      tức giận và buồn bực với , nhưng lại thể trách móc gì được .

      Suy nghĩ của có thể hiểu, nhưng phương diện về mặc tinh tưởng vẫn chưa hoàn toàn đứng về phía .

      Nếu như toàn tâm toàn ý tin tưởng , sau khi biết Kim Trạch Húc và em , cho biết, sau đó cố gắng thuyết phục tha thứ cho những việc làm của Kim Trạch Húc, là vợ của , ít nhất nên có tự tin có thể thuyết phục , bởi vì phải tin tưởng rằng vì bất cứ chuyện gì cũng có thể sẵn lòng làm..........

      khẽ thở dài, " cảm thấy may mắn vì em có cố chấp giấu chuyện này đến cùng.”

      hiểu sao, cảm thấy tâm trạng lúc câu này có chút thất vọng, nghiêm túc hỏi , " trách em sao?"

      lắc đầu, giọng xúc cảm , " hết cách với em."

      đời này cũng chỉ có có người mà mãi mãi thể để cho kẻ khác cướp .

      dựa vào trong ngực , , "Em hứa với từ nay về sau gạt bất cứ chuyện gì nữa.”

      nâng khuôn mặt lên, lời thấm thía sâu xa , "Bà xã, chỉ cần em hứa với chuyện, sau này, mặc kệ như thế nào cũng phải tin tưởng , tin có thể vì em mà làm bất cứ chuyện gì.”

      gật đầu, "Dạ."

      đặt lên đôi môi nụ hôn thương, giống như trải qua trận hết sức mệt mỏi , “Chuyện của Kim Trạch Húc cho phép em tham dự, bất kể ta có phải là trai em hay , em phải tin tưởng ông xã em xử lý tốt chuyện này.”

      "Dạ."
      Michelle Nguyen thích bài này.

    4. Michelle Nguyen

      Michelle Nguyen Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      14
      Cam on ban rat nhieu, minh cung doan la trai hoac ho thi TD moi bao ve & bao dung den muc nhu the!

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 172 : muốn có đứa con trai (1)

      Hai ngày sau, tại "Đàm thị".

      Robert hùng hổ bước vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.

      "Đàm Dịch Khiêm! !"

      Người chưa thấy nghe tiếng trước.

      Đàm Dịch Khiêm ngồi sau bàn làm việc ngước mắt lên dựa người về phía sau, ung dung ngóng nhìn người bạn tốt, "Cậu ít khi gọi cả họ lẫn tên của tôi như vậy.”

      Robert tức giận cả người thở hòng học, thiếu chút nữa còn đấm xuống mặt bàn làm việc của Đàm Dịch Khiêm, vô cùng tức giận , "Cậu có ý gì? Nhất Thuần làm việc ở công ty cậu rất tốt, tại sao cậu muốn sa thải ấy? Sao cậu có thể làm vậy.............. Đáng chết!!”

      Đàm Dịch Khiêm thản nhiên , "Nể mặt cậu, tôi để ấy bị thua thiệt rồi."

      Robert nghiến răng hậm hực , "Cậu còn dám như vậy? Cậu có biết tối qua ấy uống rượu cả buổi tối , bởi vì bị dị ứng với cồn nên sáng sớm nay ấy phải nhập viện, bây giờ vẫn chưa tỉnh.”

      Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm vẫn thản nhiên , "Vậy lúc này cậu nên ở bệnh viện mà chăm sóc cho ấy."

      Robert càng thêm giận dữ, "Đáng chết ở chỗ là trong lúc bất tĩnh mà ấy chỉ gọi tên cậu!”

      Đàm Dịch Khiêm giống như nghe câu chuyện liên quan đến mình, gọi vào số điện thoại nội bộ của công ty, sau khi ra lệnh cho người ở đó mang lên phần văn kiện cần xử lý, rồi hờ hững liếc xéo Robert, "Cậu nghĩ rằng ấy thích hợp ở lại Đàm thị sao?”

      Robert bật thốt lên, " ấy đương nhiên rất muốn ở lại ‘Đàm Thị’!"

      Đàm Dịch Khiêm nhíu lông mày, "Vậy là cậu biết mục đích ấy muốn ở lại Đàm thị.”

      Robert tức giận đến nỗi thở hổn hển, "Vậy sao? Ít nhất tôi còn có thể biết được ấy ở đây, nhìn thấy ấy, ít nhất tôi cần phải lo lắng biết lúc nào ấy lại bị cậu làm tổn thương đến mức phải tìm góc nào đó để trốn tránh.”

      muốn thêm nhiều lời, Đàm Dịch Khiêm tiếp tục đưa mắt nhìn vào xấp văn kiện mặt bàn, nhàn nhã , " ấy thể ở lại ‘Đàm Thị’ được."

      "Tại sao?" Robert thể nào hiểu nổi hỏi, "Mọi người làm việc tại ‘Đàm Thị’ ai cũng ấy làm việc rất tốt, ấy là thư ký rất đạt cầu, chẳng lẽ cậu thể đối xử với ấy như thư ký bình thường sao?”

      Đàm Dịch Khiêm ngắn gọn , "Tôi cần thư ký chỉ là vì công việc, phải vì bất kỳ thứ gì khác.”

      Robert tức giận đến mức gật đầu liên tục, "Được, cậu là ‘BOSS’ của ấy, tôi có quyền xen vào, nhưng việc này là do cậu sắp xếp?”

      Đàm Dịch Khiêm vẫn có phản ứng gì.

      Robert bật thốt lên , "Cậu vất vả lợi dụng Nhất Thuần là muốn cho Kim Trạch Húc đúng quỹ đạo kế hoạch của cậu, có đúng ?”

      Robert tới chuyện này cũng nhắc luôn tới chuyện Đàm thị cạnh tranh đầu tư hạng mục ở bộ phận phía Tây.

      Hơn tháng trước "Đàm thị" đầu tư vào hạng mục xây dựng vịnh nhân tạo ở bộ phận phía Tây của chánh phủ Los Angeles.

      Hàng năm Đàm thị đều nhận những hạng mục lớn như vậy cho nên chuyện này vốn đáng phải nhắc tới, nhưng cái mà người ta chú ý là, công ty ủng hộ số tiền khổng lồ để chính phủ bắt tay vào xây dựng vịnh nhân tạo chính là công ty có tên gọi là tập đoàn ‘Y’ ở Hoa Kỳ.

      ra công ty ở Hoa kỳ đầu tư xây dựng vào hạng mục của chính phủ Los Angeles chỉ là chuyện bình thường, chỉ là công ty ở Hoa kỳ này chính là Kim Trạch Húc đục khoét quỹ vốn của Trung Viễn, và sau nhiều năm ta ở ra công sức đầu tư kiếm lợi lần nữa thành lập được công ty ‘Y’ ở tại Hoa Kỳ.

      Đàm Dịch Khiêm làm sao có thể biết Kim Trạch Húc chính là người đầu sỏ đứng sau công ty ‘Y’ này, Robert thể hiểu được, nhưng hiểu được Đàm Dịch Khiêm ràng là giả trư ăn cọp, bởi vì Đàm Dịch Khiêm biết hơn ai hết mục đích của Kim Trạch Húc cạnh tranh hạng mục này là vì muốn đối phó với Đàm thị.

      Phải biết rằng, công ty có đủ tư chất để bắt tay với chính phủ Los Angeles ở hạng mục này cũng chỉ có Đàm thị, cho nên khi Kim Trạch Húc cạnh tranh hạng mục này cũng đoán được trong tương lai Đàm thị cũng cạnh tranh đấu thầu xây dựng hạng mục này, rất ràng Kim Trạch Húc tranh giành hạng mục này chính là muốn đối đầu với Đàm thị, mục đích của Kim Trạch Húc dĩ nhiên cần phải ra.

      Chỉ là, Kim Trạch Húc tự cho rằng kế hoạch của thành công, nhưng thực chất vần nằm trong khống chế của Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm thông minh như vậy, làm sao lại biết chuyện Đàm Tâm giật giây Đan Nhất Thuần tới Los Angeles là do Kim Trạch Húc ở phía sau thao túng, vừa vặn Đan Nhất Thuần tới "Đàm thị" chính là có liên quan hạng mục bộ phận phía Tây của quan chức chính phủ, cho nên Đàm Dịch Khiêm nhận định Kim Trạch Húc có thể lợi dụng Đan Nhất Thuần để đạt được mục đích nào đó.

      Quả nhiên, Đàm Dịch Khiêm tra được Kim Trạch Húc từng liên lạc qua điện thoại với Đan Nhất Thuần, khi đó Đàm Dịch Khiêm cũng biết mục đích của Kim Trạch Húc, cho nên Đàm Dịch Khiêm mới giữ Đan Nhất Thuần ở lại bên cạnh. . . . . .

      Mấy ngày sau Đàm Dịch Khiêm phát Đan Nhất Thuần lại đem nhiều tài liệu nội bộ của Đàm thị tiết lộ cho Kim Trạch Húc, dĩ nhiên, Kim Trạch Húc làm những việc này cũng phải là để Đan Nhất Thuần vui lòng. . . . . .

      Kim Trạch Húc tự cho là tất cả diễn ra đúng như kế hoạch của , nhưng thực tế, những gì mà Đan Nhất Thuần tiết lộ cho chính là những tài liệu mà Đàm Dịch Khiêm cố ý để Đan Nhất Thuần biết. . . . . . Ngụ ý rằng, Kim Trạch Húc lợi dụng Đan Nhất Thuần đánh cắp thông tin cơ mật Đàm Dịch Khiêm cũng lợi dụng Đan Nhất Thuần để lừa gạt Kim Trạch Húc, về phần Kim Trạch Húc tốn công tốn sức muốn biết thông tin cơ mật của Đàm thị, ràng liên quan đến hạng mục bộ phận phía Tây, cho nên, Đàm Dịch Khiêm chỉ cần tiếp tục giữ Đan Nhất Thuần ở lại Đàm thị, Đàm Dịch Khiêm có thể dễ dàng đưa Kim Trạch Húc vào đúng quỹ đạo kế hoạch mà Đàm Dịch Khiêm vạch ra.

      Robert truy hỏi tới cùng rốt cuộc cũng nhận được câu trả lời lạnh nhạt của Đàm Dịch Khiêm, "Bà xã tôi thích!"

      Trong nhất thời Robert kịp phản ứng, sững sờ trừng to hai mắt, "Hả?"

      Đàm Dịch Khiêm cũng giải thích thêm gì nữa.

      Robert dám tin, " câu ‘bà xã tôi thích’ là cậu định hủy bỏ cả kế hoạch này sao?”

      "Kế hoạch vẫn tiến hành, chỉ là thay đổi số phương thức khác."

      Robert lúc này mới thở phào cái, "Tử Du thích Nhất Thuần bên cạnh cậu tôi có thể hiểu, nhưng mà có Nhất Thuần, kế hoạch chắc chắn thể thuận lợi như ban đầu!”

      Đàm Dịch Khiêm chậm rãi , " có gì quan trọng hơn bà xã tôi."

      "Hả. . . . . ."

      Robert hơi khựng lại, "Cậu và Tử Du làm lành rồi hả ?"

      Đàm Dịch Khiêm trả lời.

      Robert lại hỏi, "Nhưng mà, phải câu giận chuyện Tử Du hay sao?”

      Đàm Dịch Khiêm chưa kịp trả lời Robert, phòng làm việc bỗng truyền đến hai tiếng gõ cửa, thư ký mới tới cầm xấp tài liệu vào phòng làm việc.

      "Tổng giám đốc, đây là tài liệu ông cần."

      "Được, xuống ."

      Robert nhìn bóng lưng thư ký mới xoay người rời , giật mình kinh ngạc, "Đây chính là thư ký mới của cậu sao, trời ạ, ấy hẳn là bằng tuổi chị Dư đó?”

      Đàm Dịch Khiêm lúc này nhìn vào đồng hồ cổ tay mình, cầm áo khoác tây trang lên, đột nhiên đứng dậy, "Cậu cứ tự nhiên ."

      "Cậu đâu à?"

      "Về nhà chăm sóc bà xã."

      Hạ Tử Du ngồi xích đu hóng gió dưới tàng cây xanh biếc trong vườn hoa, tại mang thai, đúng ta là thể ngồi ghết xích đu, nhưng cảm giác ngồi xích đu rất thoải mái, hơn nữa mỗi khi gió thổi lên đóa hoa chuông gió ghết xích đu tạo ra thanh dễ nghe, khiến cho lòng người vui vẻ thư thái hơn rất nhiều.

      Hạ Tử Du im lặng ngóng nhìn về phía trước, bỗng nhiên thở dài hơi.

      "Sao vậy?"

      Nghe thấy giọng nam tính quen thuộc, Hạ Tử Du lập tức ngước mắt nhìn về phía con đường trong vườn hoa.

      Bóng dáng cao lớn của Đàm Dịch Khiêm xuất trong tầm mắt Hạ Tử Du, Hạ Tử Du lập tức đứng dậy, dịu dàng gọi, "Ông xã."

      Đàm Dịch Khiêm đến trước mặt Hạ Tử Du, theo thói quen dùng hai tay vòng qua ôm lấy eo Hạ Tử Du, giọng , "Sao lại thở dài?"

      Hạ Tử Du do dự nhìn rồi , "Em được giận nha."

      " ."

      Hạ Tử Du thành , "Em nghĩ đến chuyện của Trạch Húc.”

      Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, "Em ngồi đây lo lắng cho ?"

      Hạ Tử Du từ từ rũ mắt xuống, "Nếu như ấy trai em, ấy và tranh đấu với nhau em yên lòng............ Nhưng, nếu ấy phải là trai của em, em càng thể yên lòng. Giả như đúng như lời Trạch Húc lợi dụng em, như vậy hai tờ mẫu xét nghiệm máu nhất định cũng là do Trạch Húc tạo ra, điều này cho thấy chuyện gặp gỡ trong khách sạn cũng là kế hoạch của Trạch Húc........ Em thể tin được, nếu như tất cả đều là kế hoạch của ấy, rốt cuộc mục đích của ấy là vì cái gì? Tình bạn của em và ấy rốt cuộc là cái gì?”

      Đàm Dịch Khiêm thương ngắm nhìn Hạ Tử Du, nghiêm mặt , "Bà xã, bây giờ em mang thay, đừng nên suy nghĩ những chuyện này. . . . . . Nếu như em đồng ý, tất cả những chuyện này hãy giao hết cho giải quyết.”

      Hạ Tử Du tựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, "Em chỉ thể nào tin được chuyện này có liên quan tới Trạch Húc.”

      Đàm Dịch Khiêm đột nhiên thâm tình gọi, "Bà xã . . . . . ."

      Hạ Tử Du ngước mắt, "Dạ?"

      Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nâng cằm lên, giọng , " muốn chúng ta nhắc tới chủ đề về Kim Trạch Húc nữa, có được ?"

      "Nhưng mà Trạch Húc ấy . . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm lại gọi Hạ Tử Du lần nữa, "Bà xã !"

      chút kiên nhẫn cùng mệt mỏi lên khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm.

      Nhìn thái độ của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du thoáng sửng sốt. Mấy ngày nay thường xuyên nhìn thấy có thái độ này, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được thiếu kiên nhẫn.

      Đàm Dịch Khiêm chuyển đề tài sang hương khác, "Chúng ta chuyện khác ."

      Hạ Tử Du gật đầu, "Được." ra cũng ý thức được nên những chuyện liên quan đến cuộc sống của bọn họ trước mặt .

      Đàm Dịch Khiêm xoa bụng của Hạ Tử Du, ân cần hỏi, "Em cho rằng đây là con trai hay con ?”

      Hạ Tử Du mỉm cười , "Chờ thêm hai tháng nữa chúng ta biết ngay thôi.”

      Đàm Dịch Khiêm mỉm cười, "Đoán thử xem."

      Hạ Tử Du rất nghiêm túc , "Qua hai tháng nữa em bé cũng được hơn bốn tháng........ Em nhớ lúc Liễu Nhiên được bốn tháng trong bụng em, con bé rất ngoan, có thời gian rất lâu chịu cử động gì hết, làm hại em cứ mãi lo lắng, sau đó sinh ra là con , em nghĩ vì là con nhất định rất ngoan, cho nên lúc ở trong bụng quấy rầy em....... Vì thế đợi đến lúc bốn tháng, nếu cục cưng này trong bụng hoạt bát hiếu động, nhất định là con trai.........”

      Đàm Dịch Khiêm buồn cười , "Có kiểu logic này sao?"

      Hạ Tử Du chắc chắn , "Có lẽ . . . . . Là có!"

      Đàm Dịch Khiêm kiềm được hôn lên gò má Hạ Tử Du cái, "Em đáng ."

      Hạ Tử Du ôm chằm lấy Đàm Dịch Khiêm, thỏ thẻ hỏi, "Ông xã, thích con trai hay con ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :