1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 168 : Cần phải gánh chịu hậu quả (1)

      máy bay, Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      ‘Hạ tiểu thư, số 23 cũng chính là vé máy bay sao?’

      Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của nhân viên bán vé máy bay, Hạ Tử Du chợt mở mắt ra.

      Hôm nay là ngày 23, sinh nhật của . . . . . .

      Nghĩ tới đây, cả người Hạ Tử Du cứng đờ, hình ảnh lên trong đầu tất cả đều là bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm.

      Ngay sau đó, sốt ruột lấy điện thoại ra, nhìn màn hình tối đen mới ý thức được điện thoại di động của tắt máy, mà căn bản máy bay thể nào gọi điện thoại cho . . . . . .

      Hạ Tử Du sững sờ để điện thoại di động xuống, trái tim dâng lên cảm giác khó chịu. Ông xã, em xin lỗi. . . . . .

      ‘Hạ tiểu thư, nếu như trước sáng mai thể tới Luân Đôn làm chứng cho Kim Trạch Húc tiên sinh, Kim Trạch Húc tiên sinh bị phán tội danh thành lập lập tức trục xuất trở về Trung Quốc giam giữ . . . . . .’

      Đây là cuộc điện thoại luật sư của Kim Trạch Húc gọi tới cho , còn cách nào lựa chọn, bởi vì ràng đồng ý cho phép .

      Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà quên với câu "Sinh nhật vui vẻ!!"

      . . . . . .

      Vào buổi trưa.

      có Hạ Tử Du, cả căn biệt thự dường như trở nên trống vắng khó tả.

      Đàm Dịch Khiêm yên tĩnh trầm lặng ngồi ghế sofa duy nhất trong phòng, trong tay cầm ly rượu màu đỏ sậm.

      Chuông điện thoại di động chợt vang lên.

      Đàm Dịch Khiêm ấn nút trả lời, nhưng lên tiếng.

      Thuộc hạ trong điện thoại báo cáo với , "Tổng giám đốc, lúc chúng tôi tới sân bay tổng giám đốc phu nhân lên máy bay rồi. . . . . . Chúng tôi có cần lập tức lên máy bay tới Luân Đôn ?"

      Đàm Dịch Khiêm trầm mặc mấy giây, nhàn nhạt , "Bảo đảm an toàn cho ấy, đừng xuất trong tầm mắt của ấy."

      "Dạ."

      Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm kết thúc cuộc trò chuyện.

      Ném điện thoại di động tới giường lớn, Đàm Dịch Khiêm nâng ly rượu lên nhấp hớp.

      Cốc, cốc.

      Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

      Giọng vẫn lạnh lùng Đàm Dịch Khiêm , "Vào ."

      Bà Đàm và Đàm Tâm vào phòng.

      Đàm Tâm lên tiếng trước, "Dịch Khiêm, hôm nay là sinh nhật của em, chị và mẹ đưa ba từ bệnh viện về nhà rồi. . . . . ."

      Bà Đàm kéo vạt áo Đàm Tâm, rồi sau đó mở miệng, "Bữa trưa chuẩn bị xong rồi, Ngôn Ngôn ở dưới lầu bảo đói bụng, chúng ta xuống dùng cơm !"

      Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lãnh đạm , "Các người ra ngoài trước !"

      Bà Đàm gật đầu, "Ừ, mọi người xuống dưới lầu chờ con dùng cơm." Ngay sau đó bà Đàm kéo Đàm Tâm ra khỏi phòng.

      Nhưng Đàm Tâm chịu ra với bà Đàm, mà dừng chân tại chỗ, nhíu mày , "Dịch Khiêm, chị hiểu nổi Hạ Tử Du ta rốt cuộc có phải là vợ em hay ? Hôm nay sinh nhật em mà ta dám bỏ như vậy, nghe người giúp việc ta mình đến sân bay, thậm chí ngay cả em cũng thông báo tiếng, ta rốt cuộc là có ý gì?”

      Bà Đàm hạ thấp giọng nhắc nhở, "Tâm à! !"

      Đàm Tâm hoàn toàn nghe lời bà Đàm khuyên can, tức giận bất bình , "Bộ phải sao. . . . . . Bây giờ ta làm xằng làm bậy như thế còn phải là ỷ vào Dịch Khiêm cưng chiều ta hay sao . . . . . . mang thai cũng biết ngoan ngoãn ở nhà, con thấy ta là muốn gây rắc rối để người khác lo lắng cho ta thôi."

      Xoảng ——

      Ngay lúc đó, ly rượu đỏ trong tay bị Đàm Dịch Khiêm hung hăng ném xuống nền nhà trắng tinh.

      Mẹ con bà Đàm lập tức sợ hết hồn, sắc mặt Đàm Tâm trong nháy mắt càng thêm tái nhợt.

      " ra ngoài! !"

      tiếng rống giận phát ra u lạnh lẽo như đến từ địa ngục vang vọng dội vào lỗ tai hai mẹ con họ Đàm.

      Đàm Tâm nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh bà Đàm, lần đầu tiên bị dáng vẻ tức giận của Đàm Dịch Khiêm dọa cho chết khiếp.

      Phải biết rắng, dáng vẻ tức giận của Đàm Dịch Khiêm rất giống người, rất ít khi nổi giận vì chuyện gì đó, mặc dù lần trước mẹ con bà Đàm giật dây chuyện Đan Nhất Thuần mang thai, Đàm Dịch Khiêm cũng tức giận như thế………. Có thể thấy lần này Đàm Dịch Khiêm đúng là tức giận.

      Bà Đàm vội kéo Đàm Tâm rời khỏi phòng.

      thảm đỏ trắng tinh loang lổ vết rượu màu đỏ thẫm, tròng mắt đen láy của Đàm Dịch Khiêm tĩnh mịch tản ra lạnh lẽo, con ngươi dần dần co rút lại.

      ------

      Tại Luân Đôn.

      Hạ Tử Du tới văn phòng luật sư, Ellen cho biết cục cảnh sát nơi Kim Trạch Húc bị tạm giữ.

      Trong đồn cảnh sát, Hạ Tử Du trông thấy Ellen ngồi cùng Kim Trạch Húc bị tạm giữ.

      Kim Trạch Húc có vẻ như tiều tụy rất nhiều, râu mọc dài ra ít. . . . . .

      Hạ Tử Du ngồi đối diện Kim Trạch Húc, quan tâm hỏi, " có khỏe ?"

      Kim Trạch Húc nhìn thấy Hạ Tử Du rất đỗi kinh ngạc, "Tử Du? Sao em lại ở đây?”

      Ellen đẩy đẩy gọng kính mũi, áy náy giải thích với Kim Trạch Húc, " xin lỗi, Kim tiên sinh, là tôi thông báo Hạ tiểu thư tới Luân Đôn. Quan tòa cần Hạ tiểu thư làm chứng cho , nếu rất khó có thể thoát khỏi tội danh này.”

      Kim Trạch Húc tức giận , "Ai cho phép ông thông báo với Tử Du? Tôi rồi, chuyện này tôi cần Tử Du giúp!”

      Ellen , "Kim tiên sinh, tôi chỉ muốn giúp thắng trận này tòa……”

      Kim Trạch Húc lạnh lùng , "Tôi cần luật sư tự làm việc theo ý mình, phiên tòa này của tôi cần ông phụ trách, tôi trả phí luật sư cho ông.”

      "Kim tiên sinh. . . . . ."

      Hạ Tử Du chen vào , "Trạch Húc, đừng trách Ellen, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao Ellen có liên quan với nhóm người buôn lậu quốc tế?”

      Kim Trạch Húc nặng nề thở dài, "Tử Du, chuyện của em cần can thiệp, em căn bản nên tới nước , nếu để Đàm Dịch Khiêm biết, sợ rằng hai người lại vì mà cãi nhau………”

      Nhắc tới Đàm Dịch Khiêm, đôi mắt trong suốt của Hạ Tử Du thoáng chút chạnh lòng . . . . . Vừa xuống máy bay liền lập tức gọi điện thoại cho nhưng điện thoại lại kết nối được.

      Hạ Tử Du kiềm chế khó chịu trong lòng, cố ra vẻ thoải mái , "Việc của em và ấy cần phải lo lắng, bây giờ nên lo lắng cho chính kìa……. có thể kể đầu đuôi việc cho em biết ?”

      Kim Trạch Húc vẫn kiên trì , "Bây giờ em nên ngay lập tức trở về Los Angeles!"

      Hạ Tử Du nhìn luật sư, "Ellen, cho tôi biết !"

      Ellen do dự liếc nhìn sang Kim Trạch Húc, rồi sau đó chậm rãi kể, " tuần trước, cảnh sát tới công ty của Kim tiên sinh lấy danh nghĩa Kim tiên sinh là kẻ khả nghi buôn lậu quốc tế đưa Kim tiên sinh . . . . . ."

      Hạ Tử Du nhíu mày, "Tại sao có thể như vậy? Cảnh sát bắt người chẳng lẽ cần chứng cớ sao?"

      Ellen trả lời, "Cảnh sát đúng là có chứng cớ, chứng cớ chính là hình ảnh Kim tiên sinh bàn bạc với nhóm người buôn lậu. . . . . ."

      Hai mắt Hạ Tử Du lập tức trợn lớn, "Trạch Húc, làm những chuyện này?”

      Kim Trạch Húc lập tức giải thích, "Tử Du, làm sao có thể bàn bạc buôn lậu những người đó?”

      "Vậy tại sao cảnh sát lại có những tấm hình chụp buôn lậu?”

      "Đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Kim Trạch Húc muốn rồi lại thôi.

      Hạ Tử Du vội vàng hỏi, "Bởi vì sao?"

      Kim Trạch Húc rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía Hạ Tử Du, "Em còn nhớ được chuyện lần đó ?"

      Hạ Tử Du hiểu lắm, "Sao?"

      "Lần đó em vì muốn thăm Liễu Nhiên mà bay từ Male tới Los Angeles, em ngủ lại ở khách sạn LLD.......”

      Hạ Tử Du chợt gật đầu, "Chuyện đó có liên quan đến kẻ khả nghi buôn bán kia sao?”

      Kim Trạch Húc gật đầu, "Đêm đó người cố gắng muốn hại em chính là người đàn ông buôn lậu kia, chính vì vậy mà cảnh sát nghi có liên quan đến ta............”

      Hạ Tử Du hiểu, "Nhưng mà đêm đó ra tay đánh bị thương, làm sao mà có thể giao dịch với ta?”

      Kim Trạch Húc chậm rãi giải thích, "Em biết.........Sau chuyện ngày hôm đó, và em đến Male nhưng sau khi từ Male trở lại Los Angeles, phát số người bắt đầu theo dõi . . . . . . Mới đầu căn bản nghĩ người theo dõi và người đàn ông đêm đó muốn hại em là , cho đến khi có lần bị cảnh sát vu cáo hãm hại giấu ma túy trong nhà.......... Dựa vào lý lịch có tiền án tiền , cuối cùng cảnh sát cũng điều tra rồi thả , biết chuyện này là do những thanh niên theo dõi cả ngày làm, cho nên tìm cơ hội để bắt những kẻ theo dõi , buộc bọn chúng phải ra kẻ chủ mưu phía sau......... Sau khi biết kẻ chủ mưu, vì muốn làm nguyên nhân muốn hại , cầu muốn gặp lần, nhưng ngờ, kẻ chủ mưu phía sau đó chính là kẻ có ý đồ muốn hãm hại em, mà chủ động gặp lại vừa đúng ý của , thầm sai người chụp lại ảnh của chuyện sau đó đưa cho cảnh sát....”

      Hạ Tử Du nhíu chặt mi tâm, "Tại sao cho tới bây giờ cho em biết những chuyện này?"

      Kim Trạch Húc thở dài, "Khi đó em bởi vì giấu em chuyện ngày trước mà giận , em em muốn liên lạc với nữa, cho nên có cơ hội cho em biết chuyện này, sau khi em cùng Đàm Dịch Khiêm đến Los Angeles, chúng ta lại càng có liên lạc, lần gặp ở hội sở đó, , khi đó rất tức giận, nên cũng muốn với em những chuyện này.”

      Hạ Tử Du hiểu hỏi, "Người kia nếu như muốn trả thù những chuyện đêm đó ra tay với , vậy vì sao còn phải tạo ra nhiều phiền phức theo dõi chụp ảnh để đối phó ? xin lỗi, em muốn hãm hại , em chỉ nghi ngờ.......”

      Kim Trạch Húc gật đầu , " có lẽ phát điên........” Kim Trạch Húc lấy tay che mặt, suy sụp , " bị cảnh sát tới tìm mới biết buôn ma túy, hơn nữa ảnh chụp mặt , có trời mới biết, chuyện qua lâu vậy rồi, thậm chí còn nhớ đến nó.......... bị hại cho thê thảm, bản thân đương nhiên cần rồi, bởi vì vốn là tội phạm truy nã!”

      Hạ Tử Du lo lắng , "Vậy em có thể giúp gì được cho ?”

      Ellen thay Kim Trạch Húc trả lời, "Hạ tiểu thư, chỉ cần ra toàn bộ quá trình Kim tiên sinh vì mà đánh nhau với tên tội phạm buôn ma túy kia, như vậy quan tòa tin người kia có ý muốn trả thù, cộng thêm Kim tiên sinh trước đây vốn là thương nhân, tin rằng quan tòa công bằng phán xét.........”

      Hạ Tử Du gật đầu, "Được."

      Kim Trạch Húc xin lỗi , "Tử Du, xin lỗi, vốn định muốn phiền đến em, nhưng ngờ lần này lại quấy rầy đến cuộc sống của em.”

      Hạ Tử Du cầm tay Kim Trạch Húc , " trai em, em thể nào giúp , huống chi vướng vào chuyện này cũng bởi vì em..........”

      Ellen hỏi, "Hạ tiểu thư, vụ án của Kim tiên sinh chiều này mở phiên toà thẩm tra xử lý, tôi cần dùng thân phận là nhân chứng đến tham dự tòa án, có được ?”

      "Được. . . . . . Nhưng mà, tôi chỉ hy vọng tôi có thể bí mật tham dự, có số việc tôi muốn xuất truyền thông.”

      Ellen gật đầu, "Được."

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 168 (2)

      Buổi chiều mở phiên toà thẩm lý vụ án Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du lấy thân phận chứng nhân làm chứng cho Kim Trạch Húc, vụ án tiến triển rất thuận lợi, nhưng kết quả chung thẩm toà án thẩm vấn phải đợi đến buổi chiều hôm sau.

      Vì thế, Hạ Tử Du quyết định ở lại Luân Đôn đêm.

      Buổi tối ngủ lại ở khách sạn Luân Đôn, Hạ Tử Du gọi điện thoại về cho Đàm Dịch Khiêm, nhưng, Đàm Dịch Khiêm vẫn nghe máy.

      Hạ Tử Du lo sợ bất an, suốt đêm nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm mà ngủ được, liên tục gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm, lo lắng chờ đợi nhưng vẫn thể nào kết nối được với điện thoại của .

      Buổi chiều hôm sau, Kim Trạch Húc ra hầu phiên tòa thẩm vấn cuối cùng . . . . . . Bởi vì có chứng cứ chính xác từ Hạ Tử Du, kết quả toà án thẩm vấn rất lạc quan, Kim Trạch Húc được phóng thích ngay tại chỗ.

      chuyện nhiều với Kim Trạch Húc, xế chiều hôm đó Hạ Tử Du vội vã máy bay.

      Bởi vì mang thai, cộng thêm hai ngày nay bôn ba mệt nhọc, Hạ Tử Du vừa lên máy bay ngủ thiếp .

      . . . . . .

      Lúc Hạ Tử Du về đến Los Angeles là 5 giờ sáng, Hạ Tử Du dám chậm trễ taxi ba tiếng trở về biệt thự.

      Người giúp việc trực đêm thoáng nhìn thấy Hạ Tử Du, vui mừng , " chủ, về rồi?

      "Ừ." Hạ Tử Du đáp câu, sau đó vội vàng bước lên lầu hai.

      Đứng trước cửa phòng mình, hít hơi sâu, sau đó nhàng vặn tay cầm nắm cửa.

      Với tay mở đèn trong phòng, Hạ Tử Du khẽ gọi, "Ông xã . . . . . ."

      Thế nhưng khi vừa bật đèn lên, Hạ Tử Du nhìn thấy chỉ là căn phòng ngủ trống rỗng cùng giường lớn phẳng phiu chỉnh tề.

      Hạ Tử Du chậm rãi tới mép giường, sững sờ nhìn chiếc giường lớn màu đen có ai ngủ đó.

      Ngồi ở mép giường, Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đàm Dịch Khiêm lần nữa, kết quả vẫn có ai nhấc máy.

      Hạ Tử Du tới phòng khách lầu .

      Hạ Tử Du hỏi người giúp việc ở trong phòng khách, "Dịch Khiêm có ở nhà sao?"

      Người giúp việc trả lời, "Tiên sinh hai đêm nay có về nhà ngủ.”

      "Vậy. . . . . . Ban ngày ấy có về ?"

      "Có, Ngôn Tư tiểu thư hai ngày nay đến nhà trẻ, là tiên sinh cùng với Ngôn tư tiểu thư.”

      Đúng rồi, sinh nhật của , xin nghỉ trước cho Liễu Nhiên, vốn định cả nhà ấm áp quây quần bên nhau, vậy mà......

      Hạ Tử Du gật đầu, "Được, chị xuống !"

      Sau khi người giúp việc rời , Hạ Tử Du sững sờ ở trong phòng khách hồi lâu, lúc sau tới phòng trẻ nhìn Liễu Nhiên.

      . . . . . .

      Cũng trong lúc đó, tại "Đàm thị".

      Bóng dáng cao ngất của Đàm Dịch Khiêm đứng vững vàng trước cửa sổ sát đất.

      Chuông điện thoại di động vang lên, ấn nút trả lời.

      "Tổng giám đốc, mười phút trước tổng giám đốc phu nhân về đến nhà an toàn. . . . . ."

      ------

      Sáng sớm.

      Hạ Tử Du muốn ra ngoài nhìn thấy bà Đàm ngồi ghế sofa trong phòng khách.

      Hạ Tử Du dừng chân, vẫn cung kính chào bà, "Viện trưởng."

      Bà Đàm liếc nhìn tờ báo tuần san trong ray, thuận miệng hỏi, "Mới về tối hôm qua sao?"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."

      Bà Đàm lại hỏi, "Bay giờ muốn đâu?"

      Hạ Tử Du thành trả lời, "Con tới công ty."

      "Tìm Dịch Khiêm?" Lúc này giọng của bà Đàm vẫn thong thả ôn hòa nhưng lại khiến cho Hạ Tử Du có cảm giác rét mà run.

      "Dạ."

      Bà Đàm đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Hạ Tử Du, cười khẩy tiếng, "Tiểu Du, nếu phải bây giờ có thai, tôi lấy thân phận mẹ chồng mà cho cái tát tai rồi!”

      Sắc mặt Hạ Tử Du chuyển sang tái nhợt.

      Khuôn mặt ung dung của bà Đàm lúc này xanh đen, sắc bén , “Tôi thừa nhận tôi luôn có thành kiến với , nhưng tôi cũng thầm nghĩ có lẽ đứa biết giữ đúng chừng mực, ngờ làm cho tôi thất vọng....... Hôm sinh nhật của Dịch Khiêm, tôi thậm chí còn đưa cha nó bất tỉnh trở về nhà, còn lại tiếng nào mất dạng hai ba ngày? Rốt cuộc là có ý gì, có phải cảm thấy chán cảnh sống với Dịch Khiêm rồi hay , muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của với Dịch Khiêm nữa phải ?”

      Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Viện trưởng, con có. . . . . ."

      Bà Đàm tức giận , "Hạ Tử Du, vì con tôi, tôi cũng cố gắng chung sống với , nhưng ngược lại thành công để tôi có cái nhìn khác về ......... Tôi chuyển về lại biệt thự Đàm gia, bởi vì muốn tiếp tục ở lại đây nhìn thấy nữa!”

      Nhìn vẻ mặt tức giận của bà Đàm, Hạ Tử Du cụp mắt xuống, trong lòng khó chịu thôi.

      . . . . . .

      Nửa giờ sau, Hạ Tử Du tới "Đàm thị".

      Thời gian vẫn còn rất sớm, nhân viên tới làm cũng nhiều, nhưng khi nhìn thấy Hạ Tử Du đến, những nhân viên đó lại có vẻ như rất kinh ngạc.

      Hạ Tử Du quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người đó, sau khi chào hỏi mỉm cười than thiện bình thường với bọn họ xong, trực tiếp vào thang máy.

      Thang máy dừng lại ở tầng 98, Hạ Tử Du điều hòa hô hấp tới trước cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.

      Hạ Tử Du đưa tay gõ cánh cửa, phát phòng làm việc khóa, ngay sau đó mở nhè cửa phòng.

      Trong nháy mắt đẩy cửa ra, hoàn toàn nghĩ đến nhìn thấy Đan Nhất Thuần ra từ phòng nghỉ của Đàm Dịch Khiêm.

      Nhìn thấy Hạ Tử Du, Đan Nhất Thuần hơi sửng sốt, ngay sau đó , "Tử Du, sao tới đây sớm vậy?”

      Hạ Tử Du khẽ mỉm cười, "À, Nhất Thuần, chào buổi sáng."

      Đan Nhất Thuần thấy Hạ Tử Du đưa mắt nhìn cửa phòng nghỉ, Đan Nhất Thuần lập tức giải thích, "Tử Du, đừng hiểu lầm. . . . . . Hai đêm nay Dịch Khiêm đều ở lại công ty làm việc đến khuya, vì thế nên ở lại công ty nghỉ ngơi luôn, tôi chỉ là vào phòng dọn dẹp giường giúp Dịch Khiêm thôi."

      ra Đan Nhất Thuần là thư ký của Đàm Dịch Khiêm, có làm những chuyện này cũng là bình thường, bởi vì ngày trước Lysa cũng phụ trách những việc này.

      Hạ Tử Du gật đầu, bình tĩnh hỏi Đan Nhất Thuần, "Dịch Khiêm có ở trong phòng nghỉ sao?”

      Đan Nhất Thuần , "Khi tôi tới Dịch Khiêm có ở trong phòng nghỉ, hơn nữa giường cũng hề động qua, tối hôm qua Dịch Khiêm hẳn là có nghỉ ở đây."

      "Ồ."

      Đan Nhất Thuần thấy vẻ mặt Hạ Tử Du có vẻ như thất vọng, khỏi quan tâm , "Tử du, và Dịch Khiêm sao vậy?"

      Hạ Tử Du trầm mặc.

      Đan Nhất Thuần cười tiếng, "Hôm sinh nhật Dịch Khiêm có ở nhà, tôi khẳng định hai người chắc là có chuyện gì rồi........Tử Du, chọc giận Dịch Khiêm phải ?”

      Hạ Tử Du hít hơi sâu , "Tôi rời khỏi Los Angeles ba ngày, ấy cũng nhận điện thoại của tôi."

      Đan Nhất Thuần an ủi , "Đàn ông tốt nhất là nên dỗ dành, hơn nữa Dịch Khiêm thương như vậy, chờ chút nữa gặp Dịch Khiêm rồi dỗ dành lấy lòng ấy là được rồi...............”

      Hạ Tử Du rũ mắt xuống, chán nản , "Tôi cũng biết bây giờ ấy ở đâu.”

      Đan Nhất Thuần điềm đạm hiền lành cười , " sao, chín giờ có cuộc hội nghị là do Dịch Khiêm tự mình chủ trì, cũng biết Dịch Khiêm bao giờ chậm trễ công việc, cho nên chỉ cần ở chỗ này chờ ấy tới công ty là được rồi.”

      "Được." Cũng đành phải như vậy.

      "Xem ra tối hôm qua nhất định ngủ ngon, tôi pha cho cốc cà phê....... À, thiếu chút nữa tôi quên mất, bây giờ thể uống cà phê, tôi nghe Robert có em bé, chúc mừng . . . . . . tới sớm như vậy nhất định vẫn chưa dùng bữa sáng, bây giờ tôi đến phòng ăn mua đồ ăn sáng cho , ngồi ở sofa nghỉ ngơi chút , tôi muốn lát nữa Dịch Khiêm tới tôi chăm sóc tốt cho bà xã của ấy.”

      Hạ Tử Du cười , "Cám ơn."

      . . . . . .

      Thời gian chờ đợi luôn cảm thấy rất dài, Hạ Tử Du ngừng nhìn đồng hồ tường, trâm trạng lo lắng bất an yên.

      Rốt cuộc đợi đến khi kim chỉ giờ sắp chỉ đến số chín, Hạ Tử Du nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm vào phòng làm việc.

      Hạ Tử Du từ ghế sofa đứng bật dậy, gọi, "Ông xã . . . . . ."

      Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm thoáng lướt qua người Hạ Tử Du, sau đó nhìn Đan Nhất Thuần ở phía sau, thản nhiên , "Chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, lập tức vào họp."

      Đan Nhất Thuần liếc nhìn sang Hạ Tử Du, từ tốn , "À, Dịch Khiêm, em giúp lùi giờ họp xuống tiếng nữa.... Tử Du ở đây chờ lâu rồi, chuyện với Tử Du chút .”

      Đàm Dịch Khiêm nhìn chăm chú vào ánh mắt của Đan Nhất Thuần.

      đợi Đàm Dịch Khiêm mở miệng, Đan Nhất Thuần lập tức giống như chạy trốn lao ra khỏi phòng làm việc.

      Hạ Tử Du chậm rãi bước đến gần Đàm Dịch Khiêm, nghẹn giọng , "Ông xã, em xin lỗi."

      Ánh mắt Đàm Dịch cũng nhìn Hạ Tử Du, chỉ lạnh nhạt lên tiếng, " bảo tài xế đưa em về.”

      Hạ Tử Du ngước nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Có thể cho em ba phút giải thích được ?”

      Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn Hạ Tử Du, môi mỏng mấp máy, "Em hẳn là chưa quên lời em hứa với chứ......... Cho nên, lúc em quyết định , nghĩ em cũng cân nhắc đến việc em phải gánh chịu hậu quả rồi.”

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 169 : có can đảm nhìn (1)

      Nghe trong lời của mang theo chút độ ấm nào, trong đầu Hạ Tử Du ngừng vang lên câu ——

      ‘Nếu em còn can thiệp nữa, tình cảm của chúng ta vì Kim Trạch Húc mà tới bước cuối cùng. . . . . .’

      Cả người đột nhiên giống như mất hết sức lực, thân thể Hạ Tử Du xụi lơ thiếu chút nữa ngã xuống, cổ họng cứ mấp máy nhưng thể lên tiếng.

      Nhìn thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, trong lòng xao động cảm thấy có chút thương tiếc, nhưng phần thương tiếc này lại bằng nỗi đau đớn mà phải gánh chịu ở trong lòng, bắt buộc mình đưa ánh mắt dời đến tập văn kiện trước mặt, lạnh lùng , " nghĩ cả và em đều phải suy nghĩ kỹ về cuộc hôn nhân này.”

      Nhìn gương mặt lạnh lùng của , nghẹn giọng nức nở , "Em có thể giải thích. . . . . ."

      Nghe vậy, ánh mắt gian ác của Đàm Dịch Khiêm quét về phía Hạ Tử Du, nghiến răng quát, "Điều cần phải là lời giải thích hết lần này đến lần khác của em!”

      chợt cao giọng khiến cả người phải chấn động.

      Ý thức được dọa sợ, cố gắng kiềm chế tức giận xuống, lẳng lặng nhìn lát rồi , "Hạ Tử Du, em biết ? ra , chỉ cần người phụ nữ có thể toàn tâm toàn ý .”

      Hạ Tử Du sững sờ ngẩng lên nhìn vào ánh mắt đau thương của Đàm Dịch Khiêm.

      " quan tâm trong lòng ấy có bao nhiêu bí mật, cũng cần biết ấy quan tâm đến ai, điều quan tâm chính là——" giọng , " phải là người mà ấy quan tâm nhất.”

      xong câu đó, giống như tự chế giễu mình cười lạnh tiếng.

      muốn mở miệng giải thích cho hiểu, hoặc là gì đó để có thể cứu vãn căng thẳng của cả hai giờ phút này, nhưng lúc này mới phát ra, ra là, muốn rất nhiều rất nhiều. . . . . .

      Từ lúc bọn họ biết nhau tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt mệt mỏi.

      Trong lòng cảm thấy đau đớn dữ dội . . . . .

      Nhìn thấy có vẻ muốn tiếp tục tranh cãi nữa, đành phải từ từ xoay người .

      biết làm tổn thương , làm sao có thể hối hận, lần nào cũng vì người đàn ông khác mà cầu xin , càng biết lần này dễ dàng tha thứ cho , nhưng nếu như cho thêm cơ hội nữa, vẫn thể thay đổi lựa chọn của mình, bởi vì, số mạng phải như thế . . . . . .

      Ngay lúc xoay người chuẩn bị lên tiếng hỏi, “Em lại muốn đâu?”

      Lời của giống như nhắc nhở về hành động "Ngu ngốc” của , sống lưng cảm thấy nao nao, hết sức duy trì bình tĩnh , "Về nhà."

      thêm gì nữa.

      dùng hết sức lực toàn thân để cất bước , sau lưng , nước mắt thành từng chuỗi rơi xuống.

      . . . . . .

      Trở lại biệt thự, Hạ Tử Du vừa vặn gặp phải Đàm Tâm tới biệt thự chuyện với bà Đàm.

      Nhìn thấy Đàm Tâm đỡ bà Đàm xuống cầu thang, Hạ Tử Du luống cuống đứng yên tại chỗ.

      Đàm Tâm cũng thoáng nhìn thấy Hạ Tử Du, lập tức dùng giọng điệu châm chọc bà Đàm, "Mẹ, mẹ vốn nên đến ở chỗ này, mỗi ngày nhìn thấy ôn thần, tâm tình làm sao có thể tốt lên được?”

      Bà Đàm căn bản cho rằng liếc Hạ Tử Du cái cũng thấy dư thừa, tức giận , "Đúng nên ở lại cái nơi đáng khinh bỉ này, mẹ vẫn còn muốn sống thêm vài năm. . . . . ."

      Hai tay Hạ Tử Du rũ xuống hai bên cơ thể bất an mà xoắn vào nhau.

      Lúc ngang qua Hạ Tử Du, Đàm Tâm cố gắng kiềm chế xúc động muốn đẩy Hạ Tử Du ra, nghiến răng , "Xin tránh ra! !"

      Hạ Tử Du muốn lên tiếng giữ bà Đàm ở lại, nhưng lúc bà Đàm ngang qua Hạ Tử Du mở miệng khinh bỉ trước, "Tôi chờ đến ngày bị Dịch Khiêm đuổi ra khỏi nhà họ Đàm.”

      Toàn thân Hạ Tử Du lạnh buốt run rẩy.

      Đàm Tâm theo sau bà Đàm qua người Hạ Tử Du, cay nghiệt , "Mẹ, cứ coi như thấy ta, chúng ta !"

      . . . . . .

      Thơ thẩn mất hồn trở về phòng, Hạ Tử Du sững sờ ngồi ở mép giường.

      Bỗng dưng, kéo ngăn tủ ở đầu giường lấy gói quà được gói khéo léo bởi lớp giấy màu hồng ra.

      Nước mắt dần dần rơi xuống lớp giấy bọc màu hồng, sợ làm hỏng nó, vội vã lau nước mắt xung quanh hốc mắt của mình.

      Đúng vậy, đây là quà sinh nhật chuẩn bị tặng cho , vốn là muốn đợi đến đêm sinh nhật , để tự tay mở món quà này ra. . . . . .

      dùng lòng ngón tay nhàng vuốt ve hoa văn lãng mạn giấy bọc, đột nhiên khóc nức nở.
      -----

      Hạ Tử Du cũng biết mình ngủ thiếp từ lúc nào, đến khi tình lại sắc trời bắt đầu tối, mà trong ngực vẫn còn ôm món quà rời. . . . . .

      Hạ Tử Du ngồi dậy giường, đúng lúc ngoài cửa truyền đến giọng cung kính của người giúp việc, " chủ, vẫn còn nghỉ sao?"

      Hạ Tử Du vừa cất món quà vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo ở đầu giường, vừa trả lời, "À, có."

      Người giúp việc , "Dạ có thể dùng bữa ăn tối rồi."

      "Được, tôi xuống ngay."

      Hạ Tử Du vào phòng tắm dùng nước sạch rửa mặt, xác định có chút khác thường nào sau đó mới đến phòng ăn tại lầu .

      "Mẹ. . . . . ."

      Hạ Tử Du vừa vào phòng ăn, Liễu Nhiên cũng đưa tay muốn ôm Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du bước vào phòng ăn nhìn thấy phòng ăn vắng vẻ, có Đàm Dịch Khiêm, có bà Đàm, im lìm lạnh lẽo.

      Đối mặt với con , Hạ Tử Du vẫn nở ra nụ cười như thường ngày, như chưa từng xảy ra việc gì ôm Liễu Nhiên ngồi lên đùi mình.

      Người giúp việc hỏi, " chủ, ăn cơm được chưa?"

      Hạ Tử Du ngước mắt liếc mắt nhìn đồng hồ tường, vị trí kim chỉ giờ và chỉ phút vượt qua giờ thời thường ngày Đàm Dịch Khiêm về từ lâu.

      Liễu Nhiên cũng nhận thấy vắng lạnh của phòng ăn hôm nay, nghiêng đầu hỏi Hạ Tử Du, "Mẹ, sao ba vẫn chưa về? Bà nội đâu?"

      Hạ Tử Du giải thích, "Ba . . . . . . Ba con vẫn làm việc, bà nội con về với ông nội rồi.”

      Liễu Nhiên cười với Hạ Tử Du, "À, vậy Liễu Nhiên chờ ba về rồi cùng ăn cơm."

      "Ba con gần đây bận rất nhiều việc,để mẹ gọi điện thoại cho ba trước, xem ba có về được hay ."

      Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ."

      Liễu Nhiên hề biết lúc Hạ Tử Du cầm điện thoại di động lên gọi cho Đàm Dịch Khiêm là lấy hết bao nhiêu can đảm.

      ‘Số máy quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .’

      Nghe thanh tái diễn bên tai, Hạ Tử Du từ từ nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.

      Liễu Nhiên tròn mắt nhìn Hạ Tử Du, nghi ngờ , "Mẹ, sao mẹ chuyện với ba?”

      "Hả. . . . . ."

      Hạ Tử Du biết nên giải thích như thế nào với Liễu Nhiên, người giúp việc trong phòng ăn đột nhiên cung kính gọi, "Tiên sinh."

      Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm vào phòng ăn.

      Liễu Nhiên vui mừng kêu: "Ba! !"

      Gương mặt tuấn dật của Đàm Dịch Khiêm lên vẻ từ ái của người ba, "Ngoan!"

      Liễu Nhiên ở đùi Hạ Tử Du giãy giụa nhảy xuống, "Mẹ, con muốn ngồi với ba.......”

      Hạ Tử Du đứng dậy, đưa Liễu Nhiên qua cho Đàm Dịch Khiêm ôm.

      Hạ Tử Du chú ý tới ánh mắt Đàm Dịch Khiêm, từ lúc bước vào hề liếc mắt nhìn đến cái.

      Giống như vì ở trước mặt Liễu Nhiên nên hai người rất có ăn ý, mặc dù chuyện với nhau, nhưng có biểu ra là cãi nhau.

      Dùng xong bữa tối, Hạ Tử Du như thường ngày bế Liễu Nhiên về phòng trẻ, dỗ cho Liễu Nhiên ngủ.

      . . . . . .

      Sau khi cho Liễu Nhiên ngủ, Hạ Tử Du trở về phòng.

      Đèn trong phòng mở, phòng tắm cũng có tiếng nước chảy.

      Hạ Tử Du lặng lẽ ngồi ở mép giường, trong căn phòng mơ hồ như có hơi thở nam tính dễ chịu thuộc về .

      biết qua bao lâu, Đàm Dịch Khiêm bước ra từ phòng tắm.

      Hạ Tử Du lập tức ngước mắt lên.

      Trong tầm mắt là hình ảnh Đàm Dịch Khiêm mặc xong áo sơ mi tây trang thẳng tấp.............

      Hạ Tử Du hơi sững sờ, đứng bật dậy, mấp máy môi, " . . . . . Còn phải ra ngoài sao?"

      Đàm Dịch Khiêm đứng trước kính thắt cà vạt, giọng bình thản trả lời , "Phải tới bộ phận phía Tây chuyến."

      "Trễ như vậy?"

      Đàm Dịch Khiêm trả lời Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du bất an xoắn mấy đầu ngón tay lại vào nhau, hỏi, "Vậy khi nào về?"

      Động tác thắt cà vạt của Đàm Dịch Khiêm hơi khựng lại, " cho rằng em hỏi cần phải bao lâu, cũng giống như em có thể dễ dàng bỏ cần phải suy tính xem có để ý đến việc em mất bao lâu hay ?”

      Hạ Tử Du nhìn nghiêng gương mặt của Đàm Dịch Khiêm, ánh mắt lập tức mịt mờ hơi nước, bất động đứng yên tại chỗ, cảm giác mình dần dần mất tri giác.

      thêm với Hạ Tử Du câu nào, Đàm Dịch Khiêm dứt khoát xoay người ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm xoay người bỏ , Hạ Tử Du đột nhiên kiềm chế được đưa tay vòng lên ôm lấy Đàm Dịch Khiêm từ phía sau, "Ông xã . . . . . ."

      Toàn thân Đàm Dịch Khiêm chấn động, đứng yên tại chỗ.

      Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm chặt, gò má dán vào tấm lưng rộng lớn của , nghẹn ngào , "Có thể được ?"

      Đàm Dịch Khiêm vẫn hề động đậy, nhạt nhẽo hỏi, “Cho lý do.”

      Hạ Tử Du càng ôm chặt Đàm Dịch Khiêm hơn, khó khăn , "Em muốn . . . . ." (ặc, vậy lúc ng ta năn nỉ đừng mình có nghỉ kg, khúc này thấy cũng tội TD qá mà thôi cũng kệ tự làm tự chịu "=D")

      Ngay sau đó, Đàm Dịch Khiêm tách hai tay Hạ Tử Du ôm lấy ra.

      Hạ Tử Du thuận theo động tác xa cách của mà buông xuôi hai tay xuống, nước mắt như đê vỡ rào rào tuôn xuống.

      Đàm Dịch Khiêm hừ mũi , "Lý do này ràng thể thuyết phục được người, em đừng quên, cũng từng với em những lời này, nhưng đối với em mà , những lời này chỉ là những lời thừa mà thôi.”

      Nước mắt mơ hồ che khuất hết tầm mắt Hạ Tử Du.

      Đàm Dịch Khiêm quay lưng về phía Hạ Tử Du lạnh giọng , " muốn chúng ta tạm xa nhau mấy ngày, em có thể suy nghĩ về cuộc hôn nhân này của chúng ta có còn thích hợp để tiếp tục nữa hay ?”

      Hạ Tử Du dùng sức chớp đôi mắt tràn đầy nước, sững sờ nhìn lạnh lùng bước .

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 169 (2)

      Ba ngày sau.

      "Mẹ, vườn hoa với con ?"

      Hôm nay là Chủ nhật, sáng sớm vừa ngủ dậy Liễu Nhiên cầm theo búp bê vui mừng chạy tới phòng của Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du dậy từ lâu rồi, ngồi trong phòng lặng lẽ dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn màn hình điện thoại có lấy tin nhắn, thần sắc thẫn thờ.

      "Mẹ. . . . . ."

      Liễu Nhiên lắc lắc cổ tay Hạ Tử Du, lúc này Hạ Tử Du mới hoàn hồn, khuôn mặt có chút tái nhợt miễn cưỡng cười , "Tiểu nghịch ngợm sao sớm thế này dậy rồi?”

      Liễu Nhiên cọ cọ vào đùi Hạ Tử Du mè nheo, "Mẹ, con muốn mẹ dẫn con vườn hoa, con muốn nhìn cây chanh thảo có nẩy mầm chưa?”

      Hạ Tử Du đứng dậy nắm lấy bàn tay bé của Liễu Nhiên, thương , " thôi!"

      Liễu Nhiên chịu , hai tay dang rộng ra, ngây thơ , "Mẹ, con muốn mẹ bế......”

      Hạ Tử Du cười , "Được." Bởi vì mang thai nên lúc bế Liễu Nhiên cực kỳ cẩn thận.

      tới lầu , Hạ Tử Du chuẩn bị bế Liễu Nhiên đến vườn hoa, đúng lúc thấy Robert về phía bọn họ.

      "Chú ‘củ cải’! !"

      Hạ Tử Du nhìn về phía Robert, mỉm cười, "Robert, sao lại tới đây?"

      Robert trực tiếp bế Liễu Nhiên từ tay Hạ Tử Du qua, dùng sức hôn lên gò má của Liễu Nhiên, "Có nhớ chú củ cải hay ?"

      Liễu Nhiên gật mạnh đầu, "Dạ."

      "Được rồi, chú củ cải có quà cho con. . . . . ." Ngay sau đó, biết từ chỗ nào Robert lấy ra chú búp bê , rất đáng , thậm chí mắt nó còn chuyển động.

      "Con cám ơn chú . . . . ." Liễu Nhiên vui vẻ hôn Robert cái ‘chóc’.

      Hạ Tử Du cười , " làm hư con bé. . . . . ."

      Robert buồn cười lắc lắc ngón tay, "NO, chân chính làm hư con em chính là ông xã em, nghe ông xã em thậm chí còn chuẩn bị cho Liễu Nhiên cả phòng búp bê.”

      Nhắc tới Đàm Dịch Khiêm, nụ cười khuôn mặt Hạ Tử Du có vẻ ảm đạm mất mác.

      Robert hỏi, "Hai người định đâu vậy?"

      Hạ Tử Du trả lời, "Em chuẩn bị dẫn Liễu Nhiên tới vườn hoa, con bé nhớ mấy cái cây chanh thảo kia.”

      Robert lập tức cảm thấy hứng thú, "Vậy với hai người, cũng muốn nhìn xem bé nghịch ngợm này có thể trồng ra cái gì.........”

      "Được."

      . . . . . .

      tới vườn hoa, Liễu Nhiên trông thấy hạt giống chưa nảy mầm vô cùng thất vọng.

      Sau khi được Hạ Tử Du an ủi hồi, Liễu Nhiên lại bắt đầu cầm cái xẻng gieo hạt mầm xuống đất.

      Hạ Tử Du ngồi ở vườn hoa, khẽ cười , "Con của em đáng , hạt giống gieo xuống chưa được mấy ngày, ngày nào con bé cũng quên hỏi em hạt giống có nảy mầm chưa.”

      Robert uống nước trái cây, ngắm nhìn Liễu Nhiên, xúc động , " cũng muốn có đứa con đáng giống Liễu Nhiên vậy!”

      Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, "Những lời này giống với nha?” Trong ấn tượng của Robert vẫn luôn theo chủ nghĩa độc thân, chưa bao giờ nghe nhắc tới chuyện hôn nhân hay con cái.

      Robert than hơi, "Tử Du, tới tuổi lập gia đình rồi, suy nghĩ cũng giống ngày trước. . . . . ."

      Hạ Tử Du nghe vậy hăng hái , "Vậy cho em biết xem có suy nghĩ gì?”

      Robert vô cùng nghiêm túc , "Tìm người phụ nữ thích, bảo ấy sinh cho đứa con, rồi sau đó cả nhà cùng sống yên ổn bình yên cả đời.”

      Hạ Tử Du nhìn thấy trong ánh mắt nghiêm túc của Robert có thay đổi nào đó, cười , "Xem ra, còn giống với trước kia nữa rồi, phong lưu lâu năm rồi cũng tính đến ngày hoàn lương...... Rốt cuộc là ai có khả năng lớn như vậy, khiến cho hoa tâm đại củ cải cũng phải thay đổi suy nghĩ hả?”

      Gương mặt tà mị xủa nay của Robert lúc này toát lên vẻ trưởng thành, bình thản , “Trước kia chưa từng có ý nghĩ này, bởi vì chưa bao giờ gặp được người phụ nữ khiến rung động.”

      Hạ Tử Du hỏi, "Là vì Nhất Thuần?"

      Robert lên tiếng ngầm thừa nhận.

      Hạ Tử Du gật đầu, "Nhất Thuần đúng là tốt."

      Robert mất mát , "Nhưng cả đời này ấy thuộc về ."

      Robert giải thích nguyên nhân, nhưng đáy lòng Hạ Tử Du cũng biết nguyên nhân, từ tốn , "Nếu người Dịch Khiêm gặp trước là ấy, có lẽ........”

      Robert thấy Hạ Tử Du xúc động, lập tức an ủi, "Em ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, rất hiểu Dịch Khiêm, cứ coi như Nhất Thuần gặp Dịch Khiêm trước em, Dịch Khiêm cũng thể thích Nhất Thuần . . . . . Chính vì hiểu tình cảm của Dịch Khiêm dành cho em, cho nên chuyện Nhất Thuần trở thành thư ký của Dịch Khiêm hề có chút nào lo lắng, hy vọng em có thể bỏ qua cho Dịch Khiêm, bởi vì chuyện Nhất Thuần trở thành thư ký ra là chủ ý của .”

      Hạ Tử Du gật đầu, "Dịch Khiêm với em rồi. . . . . ."

      Robert gãi gãi đầu , " muốn Nhất Thuần ở cạnh Dịch Khiêm làm thư ký là vì Nhất Thuần cứ luôn muốn tránh né , mà Nhất Thuần làm thư ký của Dịch Khiêm, có thể thỉnh thoảng thông qua Dịch Khiêm nhìn thấy Nhất Thuần nhiều hơ chút. . . . . . Nhất Thuần trốn tránh là bởi vì ấy vẫn hy vọng và Đàm Tâm có thể đến với nhau.”

      Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Vậy có cảm giác với Đàm Tâm ? Chị ấy đợi nhiều năm rồi.......”

      " mang đến được những gì ấy mong muốn. . . . . ."

      "Em nghe có khoảng thời gian tâm tình chị ấy tốt, là vì sao?”

      Nhắc tới Đàm Tâm Robert bỗng nhiên cảm thấy phiền, "Cho nên hy vọng ấy gặp lại , chịu nổi nước mắt của phụ nữ........ Đừng chuyện này nữa, em về chuyện của em và Dịch Khiêm .”

      Hạ Tử Du hít hơi sâu, " ấy bộ phận phía Tây rồi."

      " có nghe chuyện em , cũng biết mấy ngày nay Dịch Khiêm bộ phận phía Tây. . . . . . Tử Du, ra hôm nay tới đây là muốn hỏi em chuyện, tại sao em cứ phải giúp đỡ Kim Trạch Húc như vậy?”

      Hạ Tử Du do dự chốc lát, áy náy , " xin lỗi, em thể trả lời ."

      Robert lo lắng , " biết em có lý do của em, nhưng mà, em có biết lần này em khiến mọi người rất thất vọng ......... xin lỗi, thứ lỗi cho vì lúc này thể nào đứng về phía em, bởi vì nghĩ mãi ra được còn có người nào hoặc chuyện gì đó ở trong lòng em còn quan trọng hơn cả Dịch Khiêm.”

      Hạ Tử Du chợt lắc đầu, giọng nghẹn lại , "Robert, xin tin em, em quan tâm ấy hơn tất cả.”

      Robert vịn bả vai Hạ Tử Du, giọng , "Chúng ta ở Male hợp tác cùng nhau hơn hai năm qua, mặc dù khi đó giữa em và Dịch Khiêm có số hiểu lầm, nhưng vẫn cảm nhận được ràng tình cảm của em dành cho Dịch Khiêm....Vậy mà sau khi em và Dịch Khiêm kết hôn, nhận thấy còn cảm nhận được phần tình cảm mãnh liệt như khi đó của em nữa, biết là vì nguyên nhân gì, nhưng em người đàn ông cố ý đồ phá rối hôn nhân của mình còn vì mà cãi nhau nhiều lần với Dịch Khiêm......... Tử Du, trong cuộc sống hôn nhân của em, nhận thấy Dịch Khiêm vì hôn nhân của hai người mà cố gắng rất nhiều, còn em trở nên rất bị động, em có biết ? Em thay đổi rồi...........”

      Hạ Tử Du cố gắng giải thích, "Robert. . . . . ."

      Robert cắt ngang lời Hạ Tử Du, "Em hãy nghe hết !"

      Hạ Tử Du gật đầu.

      Robert tiếp tục , "Lần này, Dịch Khiêm cảm thấy rất thất vọng. . . . . . muốn quá nặng lời, nhưng cảm thấy tình cảm của em và Dịch Khiêm phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, em thể cho rằng Dịch Khiêm cứ mãi luôn tùy theo ý em, cưng chiều em, bởi vì có lúc Dịch Khiêm cũng biết mệt mỏi......”

      . . . . . .

      -----

      Buổi tối Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, trong đầu ngừng lặp lặp lại nhưng lời của Robert với .

      đau đớn đến tan lòng nát dạ lan tràn từng nơi cơ thể Hạ Tử Du.

      Đàm Dịch Khiêm ba ngày, giữa bọn họ cũng có liên lạc gì.

      tình giữa và Đàm Dịch Khiêm có lẽ đúng như lời Robert , bộc phát rất nghiêm trọng. . . . . .

      Lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến thế, hận chính bản thân mình khiến cho hôn nhân của bọn họ trở nên tồi tệ như vậy, vậy mà lại thể cứu vãn....

      nhớ như in lúc lớn tiếng với , thay đổi, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi, chỉ là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ chính là thể lựa chọn thân thể bối cảnh cho chính mình..............

      Chuông điện thoại di động của lúc này vang lên.

      Nghĩ là , Hạ Tử Du lập tức cầm điện thoại di động lên, nhưng màn hình điện thoại di động lại hiển thị số điện thoại Đan Nhất Thuần.

      Lau nước mắt, Hạ Tử Du điều chỉnh tâm tình tốt sau đó ấn nút trả lời, "Nhất Thuần....”

      "Tử Du, Dịch Khiêm từ bộ phận phía Tây về rồi, bây giờ ở công ty."

      " ?"

      "Đúng vậy, ấy mới gọi điện thoại cho tôi thông báo chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai, cho nên tôi lén đến Đàm thị xem xét phát đèn phòng làm việc của ấy vẫn còn sáng.... Bây giờ có muốn đến đây ?” Đan Nhất Thuần đương nhiên cũng biết chuyện Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du chiến tranh lạnh, cho nên mới thông báo cho Hạ Tử Du biết.

      ấy trở lại, là vợ của mà cũng biết, thậm chí còn phải cần qua người khác cho biết.

      Hạ Tử Du nhắm đôi mắt đẫm nước lại, cố gắng giữ vững bình tĩnh , "Bây giờ cũng trễ rồi, tôi muốn quấy rầy ấy nghỉ ngơi, ngày mai tôi tới công ty!" dĩ nhiên rất muốn đến gặp ngay bây giờ, nhưng mà, biết muốn thấy , muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của .

      "Được, cố gắng lên, tôi tin tưởng và Dịch Khiêm có chuyện gì ."

      "Ừ."

      . . . . . .

      Hôm sau, tại tầng lầu 98 tập đoàn ‘Đàm thị’.

      Sáng sớm, Tử Du Hạ đứng trước cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm hít hơi sâu.

      Hạ Tử Du muốn giơ tay lên gõ cửa, nhưng lại nghe được cuộc chuyện của Đàm Dịch Khiêm và người khác bên trong phòng làm việc.

      Giọng lạnh lùng của vọng ra, "Bảo ấy ký tên lên phần thỏa thuận này, cần thiết cho ấy biết lý do.............”

      "Hả, Đàm tổng, chắc chắn chứ? Hình như vất vả mới. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm kiên nhẫn cắt ngang lời của người nọ, "Cứ theo lời tôi mà làm, xuống !”

      "Dạ. . . . ."

      giây trước khi luật sư Aston mở cửa bước ra, Hạ Tử Du tránh sang chỗ lối rẽ bên cạnh phòng làm việc.

      Hạ Tử Du dĩ nhiên nghe được đoạn đối thoại của Đàm Dịch Khiêm và luật sư Aston, bởi vì Hạ Tử Du cũng xa lạ với Aston, năm đó Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm bị thẩm vấn tòa, Aston chính là luật sư biện hộ cho Đàm Dịch Khiêm, sau đó cũng chính Aston đưa ra giấy thỏa thuận ly hôn của Đàm Dịch Khiêm và bảo ký tên lên. . . . . .

      Giấy thỏa thuận ly hôn. . . . . .

      Đơn ly hôn. . . . . .

      Hạ Tử Du sững sờ tựa vào vách tường lạnh buốt sau lưng, bụm chặt miệng lại thơ thẫn cất bước , từng bước từng bước như người mất hồn rời khỏi tầng lầu 98.

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 170 : Chết tiệt. . . . . . (1)

      Về đến phòng mình, Hạ Tử Du đóng chặt cửa phòng lại, vô lực mà tựa vào cánh cửa.

      " chủ, chủ, có sao chứ? Nhìn sắc mặt hình như khỏe sao?"

      Trông thấy Hạ Tử Du như người mất hồn bước vào nhà, người giúp việc khỏi lo lắng đứng ngoài cửa phòng gọi Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du nhắm nghiền hai mắt lại, cố tỏ ra bình thản có chuyện gì xảy ra, "Tôi sao, tôi chỉ hơi mệt chút thôi, tôi nghĩ tôi cần nằm nghỉ chút.”

      " có chuyện gì chứ?" Hạ Tử Du mang thai, người giúp việc dám lơ là.

      "Ừ, sao. . . . . ."

      Người giúp việc yên tâm , "Vậy được, chủ, nếu như có chuyện gì xin cứ với chúng tôi."

      Người giúp việc chuẩn bị rời , Hạ Tử Du giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng , "Đúng rồi, tôi muốn gặp bất cứ ai, nếu có người tới tìm tôi, chị tôi ngủ rồi nha."

      "Dạ."

      Sau khi người giúp việc rồi, Hạ Tử Du từ từ cất bước di chuyển đến cạnh giường.

      ‘Bảo ấy ký tên lên phần thỏa thuận này, cần phải cho ấy biết lý do.. . . . . .’

      Nằm ở giường, lời của tái diễn biết bao nhiêu lần bên tai , vùi đầu vào trong chăn, trái tim trổi lên đau đớn kịch liệt.

      Lúc , phải nghĩ tới tức giận, chỉ là ngờ việc lại phát sinh hậu quả nghiêm trọng thế này........

      phải ỷ vào cưng chiều, cũng phải là muốn làm những chuyện thích, chỉ là. . . . . . có lựa chọn nào khác.

      thất vọng về đến nỗi muốn giữ ở lại nữa hay sao?

      . . . . . .

      Hạ Tử Du mở to mắt nằm giường nguyên cả buổi chiều.

      Lúc trời bắt đầu tới, giọng của Liễu Nhiên vang lên ở ngoài cửa phòng Hạ Tử Du, "Mẹ ơi. . . . . ."

      Giọng Liễu Nhiên kéo thần trí hoang của Hạ Tử Du trở lại, Hạ Tử Du vội vàng bước xuống giường, mở ra cửa phòng, gọi: "Liễu Nhiên!"

      Liễu Nhiên nhìn thấy sắc mặt buồn bã của mẹ mình, bé kéo tay mẹ, vui mừng , “ Mẹ, chú ‘củ cải’ tới kìa....”

      Hạ Tử Du ôm lấy Nhiên, cố gắng che giấu cảm xúc suy sụp của mình, nhợt nhạt cười , "Được, mẹ rửa mặt rồi cùng con xuống!"

      Liễu Nhiên vòng tay ôm cổ Hạ Tử Du, thúc giục, "Mẹ, mẹ nhanh lên chút , ba và chú ‘củ cải’ đều ở dưới lầu đó. . . . . ."

      Hạ Tử Du lập tức trợn to đôi mắt, "Ba con . . . . . . Ba con về rồi sao?"

      Liễu Nhiên vui vẻ , "Dạ, hôm nay ba đến nhà trẻ đón Liễu Nhiên, nhưng đường về gặp chú ‘củ cải’, chú ‘củ cải’ rất nhiều chuyện với ba ở trong xe, và rồi chú ‘củ cải’ theo ba và con cùng về nhà luôn!”

      Người giúp việc bổ sung, " chủ, tiên sinh và khách ở phòng ăn chờ cùng dùng cơm.”

      "Mẹ, nhanh lên . . . . . ."

      Hạ Tử Du trầm mặc suy tư lát với người giúp việc, "À, hôm nay tối thấy được khỏe, chắc tôi xuống dùng cơm đâu. . . . . ."

      Liễu Nhiên mở to hai mắt, "Mẹ, mẹ khỏe sao?"

      Hạ Tử Du dỗ dành , "Liễu Nhiên, ngoan, con cùng dì xuống ăn cơm với ba và chú ‘củ cải’ , mẹ muốn ở trong phòng ngủ thêm lát nữa.”

      "Mẹ, mẹ khỏe vậy để con cho ba biết nha.” Liễu Nhiên ngây thơ .

      Lời thân thiết của con khiến trái tim lạnh lẽo của Hạ Tử Du cảm thấy nhè ấm áp, thanh thản cười dịu dàng , "Liễu Nhiên con ngoan, mẹ có sao. . . . . . Buổi tối mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe."

      Người giúp việc lo lắng hỏi, " chủ, cơ thể khỏe sao?"

      Hạ Tử Du lắc đầu, giống như việc gì , "Chỉ là mang thai nên thường hay muốn ngủ thôi, cần lo lắng. . . . . ."

      Người giúp việc cũng hiểu , "Dạ, chủ, nếu cảm thấy mệt vậy nên ở lại phòng nghỉ ngơi, chút nữa chúng tôi chuẩn bị bữa tối cho sau."

      "Cám ơn."

      . . . . . .

      Tại phòng ăn.

      "Ba ơi. . . . . ."

      Người giúp việc bế Liễu Nhiên tới phòng ăn.

      nhìn thấy bóng dáng mong đợi, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm hơi tối lại.

      Robert đứng dậy bế Liễu Nhiên ngồi lên đùi , nghiêm túc hỏi, "Chú ‘củ cải’ kêu con gọi mẹ con xuống dung cơm, sao con cùng mẹ xuống?”

      "Mẹ muốn ngủ mà!"

      Robert nghi ngờ, "Ngủ lúc này?"

      "Mẹ mẹ thấy khó chịu."

      "Khó chịu?" Robert ngước mắt liếc trộm Đàm Dịch Khiêm.

      Đáy mắt Đàm Dịch Khiêm thoáng qua chút dao động rồi biến mất.

      Lúc này người giúp việc đứng bên cạnh lên tiếng giải thích, "Tiên sinh, cậu cần lo lắng, người mang thai vốn thích ngủ như vậy, đợi lát nữa tôi chuẩn bị bữa tối cho chủ.”

      Vẻ mặt Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng khác trước, "Ăn cơm !"

      -------

      Nằm ở giường, Hạ Tử Du mở to đôi mắt sững sờ nhìn trần nhà.

      lấy lý do ở lại trong phòng, bởi vì thể nào có can đảm để gặp . . . . . .

      ở ngay lầu dưới, mong muốn được nhìn thấy đến nhường nào . . . . . .

      Nhưng mà, lại rất sợ. . . . . .

      Ba chữ "Đơn ly hôn" giống như là cơn ác mộng của , sợ lúc cả hai gặp nhau, chủ động nhắc tới ba chữ này với ...... chịu nổi, cũng muốn đối mặt với nó, cho nên chỉ có thể lựa chọn trốn tránh .

      Cạch cạch ——

      Ngay lúc đó, cửa phòng truyền đến tiếng mở cửa.

      lập tức nghiêng người nhắm lại.

      Đàm Dịch Khiêm bước vào phòng, tròng mắt đen xẹt qua nằm nghiêng giường.

      Hạ Tử Du cũng biết người vào là , cả người căng cứng, nhắm hai mắt lại, dám thở mạnh.

      Đàm Dịch Khiêm dường như biết chưa ngủ, môi mỏng mấp máy hỏi, "Cơ thể khó chịu sao?"

      Hạ Tử Du chợt mở mắt ra, nhưng vẫn lên tiếng.

      Giọng Đàm Dịch Khiêm vẫn bình thản lạnh lùng, " gọi bác sĩ Dư tới khám cho em.”

      Hạ Tử Du đột nhiên ngồi dậy, lắc đầu, " cần đâu."

      Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ Hạ Tử Du ngồi bật dậy như có chuyện gì của , trong lòng suy nghĩ. ấy cố ý kiếm cớ muốn xuống? ấy tức giận?

      Suy nghĩ vậy, dần cảm thấy vui, " muốn chuyện với em chút."

      Hạ Tử Du lập tức trả lời, "Em muốn !"

      Thái độ chống đối?

      Đàm Dịch Khiêm vì vui mà chân mày nhíu lại càng sâu, "Vấn đề này sớm muộn cũng phải giải quyết."

      Hạ Tử Du đột nhiên bịt kín hai tai lại, điên cuồng lắc đầu, " ra ngoài. . . . . . cái gì em cũng muốn nghe. . . . . . Cũng muốn . . . . . . ra ngoài. . . . . ."

      ngờ Hạ Tử Du lại kích động như thế, đứng ở mép giường, sắc mặt Đàm Dịch Khiêm tái lại.

      Nhắm nghiền hai mắt cố kiềm chế nước mắt sắp tràn ra ngoài, Hạ Tử Du ngừng , "Em muốn nghe gì hết, bất kể chuyện gì em cũng muốn nghe. . . . . ."

      Rầm ——

      Ngay sau đó cửa phòng đột nhiên bị đóng sập lại.

      Hạ Tử Du từ từ mở đôi mắt mông lung đầy nước ra, quá đỗi chua xót khó chịu mà cắn cánh môi. . . . . .

      . . . . . .

      "Dịch Khiêm, Dịch Khiêm! !"

      Robert chạy đuổi theo Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm chui vào trong xe, Robert lập tức ngồi vào chỗ ngồi cạnh tài xế.

      Robert thắt dây an toàn, nghi ngờ hỏi, "Sao sắc mặt lại lầm lì chạy ra đây?”

      Đàm Dịch Khiêm trầm mặc , lái xe rời khỏi biệt thự.

      Robert nhìn cảnh vật vù vù tuột lại phía sau bên ngoài cửa sổ xe, sợ sệt , "Cậu chạy quá tốc độ bị cảnh sát bắt đấy!”

      Két ——

      tiếng thắng xe mạnh, xe chợt dừng lại, Robert xóc nảy vài cái, thấy xe dừng sát ở ven đường, lúc này mới lấy lại được hô hấp.

      Đàm Dịch Khiêm nắm chặt nắm tay hung hăng đấm vào tay lái.

      Robert cố gắng nhích người cách xa Đàm Dịch Khiêm, cẩn thận dè dặt hỏi, "Vừa rồi cậu lên lầu xem Tử Du, ấy thoải mái sao?”

      Đàm Dịch Khiêm nghiến răng , “ ấy rất khỏe!”

      Robert kinh ngạc, "Hả, vậy khó chịu là . . . . . Viện cớ?"

      Vẻ mặt lạnh lùng Đàm Dịch Khiêm càng thêm u.

      Robert ảo não , "Vậy. . . . . . Tử Du xảy ra chuyện gì?"

      Đàm Dịch Khiêm hừ mũi , "Có lẽ tôi nên về nhà! !" ấy lại còn dám xa lánh ? Chết tiệt, dựa vào cái gì mà dám xa lánh ?

      -------

      Buổi tối, Tử Du im lặng ngồi ở trước cửa sổ sát đất ở trong phòng.

      "Mẹ, mẹ. . . . . ."

      Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên giọng non nớt của Liễu Nhiên.

      Hạ Tử Du đứng dậy, mở ra cửa phòng.

      Liễu Nhiên đứng trước cửa phòng ôm búp bê điệu bộ rất đáng , Hạ Tử Du cúi người bế Liễu Nhiên lên.

      "Mẹ, Liễu Nhiên buồn ngủ rồi, mẹ có thể kể chuyện cổ tích cho Liễu Nhiên nghe được ?”

      "Được."

      Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên trở lại phòng trẻ.

      Liễu Nhiên tắm rửa xong ngoan ngoãn nằm ở giường, đôi mắt trong suốt mở to nhìn chằm chằm Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du giống như thường ngày lật từng trang truyện kể chuyện cổ tích cho Liễu Nhiên nghe.

      Hạ Tử Du nhận ra đứa con trước mặt hôm nay có điều khác thường, nhưng Liễu Nhiên lại cảm thấy mẹ được vui, "Mẹ, mẹ vui sao?"

      Câu chuyện cố tích bị gián đoạn, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Sao con biết?"

      Liễu Nhiên , "Chuyện cổ tích mẹ kể cho Ngôn Ngôn là tối hôm qua kể rồi.”

      Hạ Tử Du lúng túng , "Ồ, vậy bây giờ mẹ kể chuyện khác cho con nghe nha. . . . . ."

      "Mẹ, mẹ hứa với con. . . . . ."

      "Hứa với con cái gì?"

      "Hứa với con, đừng cãi nhau với ba nữa."

      Hạ Tử Du vội vàng nở nụ cười tươi, "Mẹ đâu có cãi nhau với ba . . . . ."

      "Nhưng mà ba và mẹ ai chuyện với nhau, mấy ngày nay tối nào mẹ cũng ngủ với Liễu Nhiên.”

      Hạ Tử Du cố gắng để nụ cười mặt giống như tự nhiên, "Đứa ngốc, đó là bởi vì ba con mấy ngày nay công tác mà. . . . . . Ba mẹ phải là cãi nhau đâu, bé cưng à, cái đầu này của con được suy nghĩ lung tung đó."

      "Là sao?"

      Hạ Tử Du cúi đầu hôn lên trán Liễu Nhiên cái, "Dĩ nhiên rồi!"

      "Ba mẹ được cãi nhau nữa nha!"

      Hạ Tử Du cảm thấy trong lời của Liễu Nhiên có chút bất an, nhìn con chớp mắt, mỉm cười bảo đảm , "Mẹ biết rồi, mẹ cãi nhau với ba con nữa."

      "Dạ." Liễu Nhiên gật đầu cười ngọt ngào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :