1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 163 : phải tới để ôm ấp thương (1)

      Đêm hôm đó ngửi thấy mùi nước hoa ở trong xe, Hạ Tử Du cũng hề nhắc với Đàm Dịch Khiêm, cho nên ngày ngày vẫn ấm áp hòa thuận như mọi khi.

      tuần lễ sau, vào chủ nhật, Robert đến biệt thự chơi.

      Hạ Tử Du sớm biết Robert đến Los Angeles, cho nên khi nhìn thấy Robert cũng cảm thấy kinh ngạc.

      ghế sofa ở phòng khách, Liễu Nhiên ngồi đùi Robert, vui vẻ nhìn búp bê mới trong tay.

      Hạ Tử Du nhìn Robert cười , "Mỗi lần tới đều mang quà tặng cho Liễu Nhiên, em chỉ sợ sau này Liễu Nhiên nhớ tới , chỉ nhớ tới quà tặng......”

      Robert giống như nhìn trong ngực, nghiêm túc hỏi, "Liễu Nhiên, phải con chỉ nhớ mỗi quà chú tặng cho con đấy chứ? Con xem, sau này nếu đường nhìn thấy chú con gọi chứ như thế nào?”

      Liễu Nhiên nghiêng đầu, "Gọi chú nha?"

      Robert nghiêm mặt , "Con gọi ‘chú’ đường có rất nhiều người xoay đầu lại, con phải gọi chú là chú Robert!”

      "Robe. . . . . . Chú Đặc biệt?" Dường như có vẻ phát chuẩn lắm, Liễu Nhiên khó khăn đánh vần ra. (Robert = La Bá ‘Đặc’ LN chỉ nghe đc chữ sau nên mới vậy)

      Hạ Tử Du cười khẽ, nhìn con cưng của mình , "Con gọi chú là ‘chú Kiều’ !"

      Robert lập tức phản đối, "‘Chú Kiều’ rất bình thường, để lại ấn tượng tốt cho con , nếu có búp bê sau này con em quên mất........”

      Lúc này Liễu Nhiên ngây thơ đáng , "Con có thể gọi chú là chú ‘củ cải’ được ?” (Robert phát qua tiếng trung là La Bá Đặc, LN ở đây do nhanh nên gọi là La Bặc, mà từ này có nghĩa là củ cải hoặc cây củ cải "=D")

      Robert nhíu mày hỏi, "Củ cải?"

      Hạ Tử Du lập tức khen ngợi, "Liễu Nhiên là giỏi, sau này cứ gọi chú là chú ‘củ cải’ nha....”

      Giữa trán Robert muốn nổi đầy gân xanh: “Liễu Nhiên à, hay là đổi lại gọi tên khác nha......”

      Liễu Nhiên bĩu môi, "Nhưng mà Liễu Nhiên thích gọi là chú ‘củ cải’ hơn ...”

      "Hả. . . . . ."

      Hạ Tử Du nén cười nhìn vẻ mặt khổ sở của Robert, " cảm thấy cách gọi này rất đáng sao?”

      Ánh mắt Liễu Nhiên mong đợi khiến Robert cách nào từ chối, "Vậy. . . . . . Được rồi, gọi là chú ‘củ cải’ . . . . . ."

      Lúc hai người lớn và đứa chuyện vui vẻ với con người người giúp việc lo lắng tới trước mặt Hạ Tử Du gọi: “ chủ."

      Hạ Tử Du thấy thần sắc khẩn trương của người giúp việc, nhíu mày hỏi, "Chuyện gì vậy?"

      Người giúp việc , " Lệ Toa thư ký của tiên sinh gọi điện thoại tới, tiên sinh bị thương. . . . . ."

      Cả người Hạ Tử Du ngay lập tức chấn động mạnh.

      . . . . . .

      Nửa giờ sau, Robert chở Hạ Tử Du tới bệnh viện.

      Hạ Tử Du nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm ở hành lang bệnh viện, vết thương người Đàm Dịch Khiêm hình như cũng nghiêm trọng lắm, chỉ có chỗ tay phải bị quấn nhiều lớp gạc trắng còn lại những chỗ khác xem ra cũng có sao.

      "Ông xã . . . . . ."

      Hạ Tử Du gọi Đàm Dịch Khiêm, sau đó chạy đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, khẩn trương ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, "Lệ Toa bị thương, bị thương ở đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

      Robert nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm bình yên vô cũng thở phào nhõm, trêu chọc , "Thư ký cậu cũng biết làm quan trọng quá vấn đề , khiến bà xã cậu lo lắng yên......”

      Đàm Dịch Khiêm lắc đầu, " sao, chỉ bị thương ở cánh tay thôi."

      Tâm trạng căng thẳng của Hạ Tử Du lúc này mới nhõm đôi chút, đưa tay ôm chặt lấy Đàm Dịch Khiêm, giọng kèm theo chưa hết nỗi sợ hãi, "Làm em sợ muốn chết, ông xã, em rất lo cho .........”

      Đàm Dịch Khiêm vỗ nhè lên sống lưng Hạ Tử Du, an ủi , " có chuyện gì cả."

      Chú ý tới ánh mắt Đàm Dịch Khiêm thỉnh thoảng nhìn về phía phòng phẫu thuật, Robert thắc mắc hỏi, "Dịch Khiêm, có người làm phẫu thuật trong phòng phẫu thuật sao?"

      Hạ Tử Du buông Đàm Dịch Khiêm ra, quay đầu nhìn về phía đèn đỏ phòng mổ, nghi ngờ , "Có người phải làm phẫu thuật sao?"

      Đàm Dịch Khiêm mím chặt môi, trả lời câu nào.

      Lúc này, đèn đỏ phòng phẫu thuật phụt tắt, bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật ra.

      Hạ Tử Du và Robert hoàn toàn hiểu được tình hình nay, sững sờ nhìn bác sĩ về phía Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh hỏi, " ấy sao rồi?"

      Bác sĩ , "Đàm tổng, tình hình Đan tiểu thư khá khả quan, mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng may mắn có vết thương trí mạng, chỗ nghiêm trọng nhất là vết thương bắp đùi, bởi vì ảnh hưởng đến gân cốt, thời gian tiếp theo cần phải ở lại bệnh viện làm vật lý trị liệu........... Nhưng cũng cần quá lo lắng, rất nhanh phục hồi thôi.”

      Sau khi bác sĩ rời , Robert giật mình hoàn hồn, "Dịch Khiêm, cậu đừng với tôi người nằm trong phòng phẫu thuật lúc này là Đan Nhất Thuần chứ?"

      Hạ Tử Du cũng nghi ngờ hỏi, "Ông xã, bác sĩ là Đan Nhất Thuần sao?"

      --------

      Cuối cùng Robert ở lại bệnh viện chăm sóc cho Đan Nhất Thuần. . . . . .

      đường về nhà, Hạ Tử Du hiểu hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Vì sao và Đan Nhất Thuần lại bị thương?”

      Bầu khí bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Đàm Dịch Khiêm dường như suy nghĩ chuyện gì đó, hề lên tiếng trả lời Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du lo lắng , "Ông xã, có thể cho em biết xảy ra chuyện gì được ?”

      Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn Hạ Tử Du, "Đan Nhất Thuần vì mà bị thương.”

      Hạ Tử Du kinh ngạc, "Nhưng sao lại vậy. . . . . ."

      Lúc này tài xế mới mở miệng: “Đúng vậy ạ, lúc đó là nguy hiểm. . . . . . Tổng giám đốc vừa định bước lên xe, bỗng có chiếc biển số lao về phía tổng giám đốc, bảo vệ cũng phản ứng kịp....... may là lúc ấy Đan tiểu thư dùng sức đẩy tổng giám đốc ra, tổng giám đốc mới bị thương nghiêm trọng, nhưng Đan tiểu thư lại tránh được chiếc xe kia. . . . . ."

      Hạ Tử Du im lặng hồi lâu mới hoàn hồn, "Cho nên Đan Nhất Thuần vì cứu mà bị thương?”

      Đàm Dịch Khiêm trả lời, hình như cũng khôi phục lại nghiêm túc lạnh lung vốn có.

      Hạ Tử du sợ hãi nắm lấy cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, chiếc xe kia tại sao lại muốn đâm vào ? Có điều tra được là ai ?”

      Hạ Tử Du chưa kịp nghe thấy Đàm Dịch Khiêm trả lời, điện thoại của Đàm Dịch Khiêm vang lên.

      Trong điện thoại di động là giọng cung kính của người đàn ông: “Tổng giám đốc, cảnh sát tìm được chiếc xe kia, nhưng người gây tai nạn bỏ trốn. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng ra lệnh, "Tôi muốn lập tức phải tìm cho ra được người này, trong hai mươi bốn giờ phải báo kết quả cho tôi.”

      "Dạ."

      Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm kết thúc cuộc trò chuyện.

      Hạ Tử Du khẩn trương hỏi, "Ông xã, bắt được người kia sao?"

      Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, "Lệ Toa nên thông báo cho em."

      Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, " bị thương như vậy làm sao có thể cho em biết chứ?"

      Đàm Dịch Khiêm nhìn sâu vào mắt Hạ Tử Du, trầm giọng , "Chỉ là vết thương ."

      Hạ Tử Du đưa tay ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, nghiêm mặt , "Nếu như có Đan Nhất Thuần, giờ phút này người nằm trong phòng giải phẫu có khả năng là . . . . . . phải chỉ là vết thương , có người muốn hại ! !"

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên trán Hạ Tử Du, "Được rồi, chuyện này xử lý, chúng ta về nhà ngủ thôi."

      Hạ Tử Du băn khoăn , "Vậy. . . . . . Đan Nhất Thuần sao? ấy ở bệnh viện. . . . .”

      "Robert chăm sóc cho ấy."

      Hạ Tử Du yên tâm , "Vậy sáng sớm ngày mai em đến thăm ấy."

      Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Ừ."

      . . . . . .

      Tại bệnh viện.

      Nửa đêm, Đan Nhất Thuần đau đớn mở mắt ra.

      Trong tầm mắt của toàn là màu trắng, sàn nhà màu trắng, trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc men của bệnh viện........

      Đan Nhất Thuần thần trí hoảng hốt hỏi, "Chỗ này. . . . . . Đây là đâu?"

      Robert nằm bên cạnh giường ngủ nghe thấy tiếng của Đan Nhất Thuần liền lập tức tỉnh dậy, thấy Đan Nhất Thuần như muốn đứng dậy, vội vàng đỡ Đan Nhất Thuần, quan tâm , "Nhất Thuần, em mau nằm xuống , em bị thương, bây giờ chưa ngồi dậy được . . . . . ."

      ngờ lại nhìn thấy Robert, Đan Nhất Thuần nhíu mày, "Robert?"

      Robert cẩn thận từng li từng tí đỡ Đan Nhất Thuần dựa vào chiếc gối mềm mại sau lưng, gật đầu, "Là . . . . . . vừa tới Los Angeles tối hôm qua."

      Đan Nhất Thuần dựa người vào gối, cảm thấy toàn thân truyền đến từng trận đau buốt, nhờ cảm giác đau đớn này giúp nhớ lại toàn bộ hình ảnh trong đầu.

      Bất chợt Đan Nhất Thuần giật bắn người lên, khẩn trương , "Dịch Khiêm đâu? Dịch Khiêm ở đâu? ấy có sao ?"

      Robert lo lắng giữ chặt Đan Nhất Thuần, "Nếu như em ngoan ngoãn nằm xuống, cho em tin tức về Dịch Khiêm.”

      Đan Nhất Thuần ngay lập tức từ từ dựa đầu vào gối, ánh mắt nhìn chăm chằm vào Robert chờ đợi câu trả lời của .

      Robert giúp Đan Nhất Thuần kéo chăn lên, rồi mới từ tốn , "Dịch Khiêm chỉ bị chút sây sát , cậu ta sao..............”

      "Vậy là tốt rồi." Chân mày Đan Nhất Thuần nhíu chặt lúc này mới giản ra được chút.

      Robert ngồi ở mép giường thấy Đan Nhất Thuần thả lỏng chân mày, đau lòng hỏi, "Em vừa tỉnh lại lo cho vết thương của mình mà quan tâm hỏi Dịch Khiêm?"

      Đan Nhất Thuần lo lắng , "Có người muốn hại ấy! !"

      Robert hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Sau đó Đan Nhất Thuần kể lại chân tướng việc cho Robert biết.

      Sau khi Robert nghe xong vô cùng khiếp sợ, "Trời ạ, thế giới này còn có người dám đụng đến Dịch Khiêm sao? ta ăn gan trời sao?”

      Đan Nhất Thuần giống như cảm ơn , " may là ấy sao. . . . . ."

      Robert khiển trách, "Nhưng em thiếu chút nữa mất mạng."

      Khuôn mặt tái nhợt của Đan Nhất Thuần miễn cưỡng gượng cười, " phải bây giờ em rất tốt sao?"

      Robert cũng cười theo tiếng, "Xem ra em vẫn còn khá lạc quan!"

      Do dự chốc lát, cuối cùng Đan Nhất Thuần vẫn hỏi, "Vậy. . . . . . Dịch Khiêm đâu rồi?"

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 163 (2)

      Cuối cùng em vẫn quan tâm cậu ta hơn cả bản thân mình.” Robert mất mác ra những lời này, sau đó , "Sau khi nghe bác sĩ vết thương của em có gì đáng ngại, Dịch Khiêm đưa Tử Du về nhà rồi.”

      "Tử Du?"

      "Đúng vậy, và Tử Du cùng tới bệnh viện..........”

      Đan Nhất Thuần liên tục gật gật đầu, "À, có Tử Du chăm sóc ấy, ấy có chuyện gì rồi."

      --------

      Cả đêm Hạ Tử Du ngủ được yên giấc, bởi vì lo lắng động đến vết thương tay Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cho Đàm Dịch Khiêm ôm ngủ, cho nên suốt đêm đều là Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm. . . . . .

      Lúc trời còn chưa sáng Hạ Tử Du tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại phát biết lúc nào mình vùi đầu vào ngực của ngủ, còn Đàm Dịch Khiêm vẫn ôm chặt vào trong lòng như trước.

      Chết rồi. . . . . .

      cố đụng trúng vết thương đấy chứ?

      Bởi vì lo lắng, Hạ Tử Du vội vàng ròi khỏi ngực Đàm Dịch Khiêm, nhưng ngờ lại vô tình đánh thức Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm kéo cơ thể Hạ Tử Du muốn ngồi dậy vào lại ngực mình, hôn lên mái tóc dịu dàng , "Trời còn chưa sáng hẳn, sao em dậy sớm thế?”

      "Em lại động vào vết thương của rồi.........” Hạ Tử Du vội vàng cầm bàn tay của Đàm Dịch Khiêm lên kiểm tra.

      Đàm Dịch Khiêm nâng tay phải bị thương lên cho Hạ Tử Du xem, khẽ cười , "Bà xã , em căng thẳng quá rồi. . . . . ."

      Hạ Tử Du nhìn bàn tay phải của Đàm Dịch Khiêm được băng bó tốt bị rướm máu mới yên lòng thở phào hơi, đầu dựa vào lồng ngực Đàm Dịch Khiêm thủ thỉ "Ông xã, tại sao có người lại muốn hại ?” , Hạ Tử Du nghĩ là có người lớn mật dám đả thương hãm hại Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm cố làm ra vẻ thoải mái , "Người làm kinh doanh đôi lúc cũng bị người khác ghi hận trong lòng.”

      Hạ Tử Du biết Đàm Dịch Khiêm dỗ dành , trong đáy mắt ngấn nước, giọng nghẹn ngào : “Em lo lắng. . . . . . Hôm qua lúc nghe bị thương, em thấy cả thế giới như đổ sụp xuống vậy.”

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên hàng lông mi đẫm nước mắt của Hạ Tử Du, "Ngốc ạ.... chồng em sao cả, chờ đến lúc bắt được người gây họa, thân phận của cho em biết, được ?”

      Hạ Tử Du lần nữa dán mặt vào ngực Đàm Dịch Khiêm, "Dạ."

      . . . . . .

      Sau khi trời sáng Đàm Dịch Khiêm liền đến Đàm thị, Hạ Tử Du bởi vì lo lắng cho vết thương của Đan Nhất Thuần nên sáng sớm cũng tới bệnh viện.

      Bên trong phòng bệnh, Đan Nhất Thuần đầu quấn băng gạc, khuôn mặt xinh đẹp đầy vết thương, nhưng tinh thần cũng tệ, lúc này mỉm cười nhìn Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du ngồi ở mép giường, lo âu hỏi, "Nhất Thuần, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”

      Đan Nhất Thuần gật đầu, "Tôi có gì đáng ngại, nhưng có thể phải ở lại bệnh viện mấy ngày."

      Hạ Tử Du cảm kích , "Nhất Thuần, cám ơn .”

      Đan Nhất Thuần điềm đạm , "Tử Du, đừng nên những lời khách sáo đó với tôi, Dịch Khiêm là bạn của tôi, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn Dịch Khiêm bị thương đây?”

      Robert yên lặng mang cháo tới cho Đan Nhất Thuần, ngồi ở mép giường, giọng trách , "Cứ coi như là vì bạn bè, em cũng cần phấn đấu quên mình như vậy! Bên cạnh Dịch Khiêm có vệ sĩ, những vệ sĩ đó để Dịch Khiêm bị thương được đâu, là em khẩn trương thái quá thôi. . . . . ." Robert đúng tình hình thực tế, những vệ sĩ bên cạnh Đàm Dịch Khiêm đều là những người qua huấn luyện nghiêm chỉnh.

      Hạ Tử Du lắc đầu, "Bất kể như thế nào, Nhất Thuần giúp Dịch Khiêm."

      Hạ Tử Du vừa xong, giọng phụ nữ chen vào cuộc đối thoại của ba người.

      "Nhất Thuần! !"

      Đan Nhất Thuần cười cười với người vừa tới, "Chị Tâm!"

      Hạ Tử Du quay đầu nhìn về phía Đàm Tâm, đứng dậy, lễ phép lên tiếng chào hỏi, "Chị!"

      Đàm Tâm thèm để ý đến Hạ Tử Du, mỉm cười với Đan Nhất Thuần, sau đó ánh mắt của Đàm Tâm đều dồn hết về người ngồi ở mép giường, Robert cầm bát cháo nhất thời cũng cứng nhắc.

      xuất của Đàm Tâm khiến cho khí trong phòng bệnh bỗng trở nên cứng nhắc, Robert cũng coi như hề nhìn thấy Đàm Tâm, trực tiếp đứng dậy, "Nhất Thuần, còn có việc, lúc khác tới thăm em!”

      Đàm Tâm lên tiếng gọi, "Robert!"

      Robert tỉnh bơ như nghe thấy, lập tức đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

      "Nhất Thuần, đợi chút nữa chị quay lại. . . . . ." Để lại những lời đó xong, Đàm Tâm vội vàng đuổi theo Robert.

      Đan Nhất Thuần nhìn bóng lưng Đàm Tâm rời , thở dài , "Chị Tâm rất thích Robert!"

      Hạ Tử Du bình tĩnh , "Trong lòng mỗi người phụ nữa đều có người khó có thể quên được.”

      Có lẽ những lời lúc này của Hạ Tử Du mang ý sâu sắc nào đó, Đan Nhất Thuần sợ Hạ Tử Du có hiểu lầm, lập tức lên tiếng giải thích, "Tử Du, ngàn vạn lần được hiểu lầm. . . . . . Tôi tới Los Angeles là vì giúp chị Tâm, tuyệt có mục đích khác."

      Hạ Tử Du chỉ cười , rồi " cần phải căng thẳng như vậy, tôi chỉ thuận miệng thôi!”

      Đan Nhất Thuần thở phào nhõm, từ tốn , " ra , sau đêm đó, tôi cũng gặp lại Dịch Khiêm. . . . . . Hôm qua vì tôi có chuyện muốn tìm Dịch Khiêm, cho nên hết giờ làm đuổi theo Dịch Khiêm, nhưng ngờ lại trùng hợp gặp phải chiếc xe đó xông lên muốn đâm vào Dịch Khiêm . . . . ."

      "Nhất Thuần, tôi hề hiểu lầm , tôi tin , cũng tin tưởng Dịch Khiêm.” thừa nhận mùi nước hoa lưu lại trong xe đêm đó làm cảm thấy rất thoải mái, nhưng cũng để trong long lắm bởi vì có thể có được hạnh phúc như ngày hôm nay hoàn toàn là do Đan Nhất Thuần rộng lượng buông tay, có lý do gì nhạy cảm như vậy. . . . . . Dĩ nhiên, điều này cũng có nghĩa là hoàn toàn thoải mái, sau khi cùng Đàm Dịch Khiêm trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng học được cách làm thế nào để bảo vệ tình cho mình.

      Đan Nhất Thuần giống như chợt nhớ tới điều gì đó, nghiêm túc , "Đúng rồi, Tử Du, chuyện tôi muốn với Dịch Khiêm là có liên quan đến Kim Trạch Húc. . . . . . Ngày hôm trước tôi ở trong phòng rửa tay vô tình nghe thấy chị Tâm gọi điện thoại cho người đàn ông, chị Tâm hình như gọi người đàn ông đó là ‘Kim Trạch Húc’, tôi biết người tên Kim Trạch Húc này, nhưng ta luôn đối lập với Dịch Khiêm, tôi sợ ta lợi dụng chị Tâm.........”

      --------

      giờ sau, Hạ Tử Du đến Đàm Thị

      "Tổng giám đốc phu nhân!"

      Mỗi nhân viên qua đều cung kính chào hỏi .

      Đối mặt với nhân viên, Hạ Tử Du vẫn luôn giữ nụ cười hòa nhã với mọi người, cũng gật đầu tỏ vẻ thân thiện, tin chắc nhân viên trong công ty nhất định cảm thấy giống như bà chủ.

      Nhưng muốn duy trì gần gũi như vậy cũng dễ, chỉ có sau khi vào thang máy Hạ Tử Du mới có thể khôi phục vẻ mặt bình thường. Đây chính là nguyên nhân Hạ Tử Du muốn thường xuyên đến Đàm thị, bởi vì mỗi lần tới công ty mặt của đều cười đến mức muốn rút gân, ai bảo vừa mới đầu hạ quyết tâm làm Tổng giám đốc phu nhân gần gũi.

      Đing ——

      Thang máy ngừng lại ở tầng lầu 98, Hạ Tử Du thẳng về phía phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.

      Hạ Tử Du giơ tay lên gõ vào cửa phòng làm việc, bên trong truyền ra giọng trầm thấp lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm, "Vào ."

      Hạ Tử Du đẩy cửa vào, thấy Đàm Dịch Khiêm vùi đầu vào đống văn kiện trước mặt, Hạ Tử Du êm ái lên tiếng gọi, "Ông xã."

      nghĩ đến người tới là Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm ngước mắt lên, khuôn mặt điển trai thoáng lên ý cười dịu dàng gọi, "Bà xã."

      Hạ Tử Du giọng hỏi, " bận sao?"

      Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, ngoắc ngoắc ngón tay với Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du chậm rãi tới, lập tức bị Đàm Dịch Khiêm kéo vào trong lòng, chào đón tiếp theo chính là nụ hôn nóng bỏng.

      Sau khi Đàm Dịch Khiêm lưu luyến rời khỏi đôi môi của Hạ Tử Du, Hạ Tử Du thở hồng hộc , "A, em tới phải để ôm ấp thương , mà em là tới là để với chuyện.”

      Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du ngồi đùi mình, hôn lên bờ vai , ậm ờ hỏi, "Chuyện gì?"

      Hơi thở Đàm Dịch Khiêm phảng phất vai khiến cảm thấy hơi nhột, co rúc vai lại thẹn thùng , " đừng như vậy, ở đây là công ty, có rất nhiều người đó. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm thẳng, "Bọn họ dám vào đây."

      "Hả. . . . . ."

      Ngay lúc này, ngoài cửa phòng làm việc truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

      Hạ Tử Du khẩn trương, lập tức nhảy khỏi người Đàm Dịch Khiêm.

      Ngay sau đó người tới cũng đúng lúc bước vào phòng làm việc, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh ái muội của Hạ Tử Du nhảy ra khỏi vòng ôm của Đàm Dịch Khiêm, người tới cũng lúng túng xấu hổ thôi.

      Hạ Tử Du nhận ra người tới là vệ sĩ bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, sắc mặt ửng hồng vội bước sang bên.

      Thấy biểu cảm mặt Đàm Dịch Khiêm ràng là vui, biết mình phá hư chuyện tốt của tổng giám đốc, người tới cung kính cúi đầu , "À, tổng giám đốc, tôi có thể đợi ở bên ngoài!”

      Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt , " cần, ."

      Người vệ sĩ liếc mắt nhìn Hạ Tử Du, sau đó chuyển ánh mắt do dự sang Đàm Dịch Khiêm.

      Hạ Tử Du cảm thấy vệ sĩ nhìn Đàm Dịch Khiêm dường như là muốn hỏi ý Đàm Dịch Khiêm, cho nên biết chuyện , "Ông xã, hai người chuyện , em đến ghế sofa bên kia ngồi đợi cũng được."

      Từ ánh mắt của người vệ sĩ nọ Đàm Dịch Khiêm cũng đoán được có chuyện khó , vì thế với Hạ Tử Du, “Em cứ ở lại đây, có chuyện gì khó trước mặt em cả.”

      Hạ Tử Du gật đầu, sau đó tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.

      Vệ sĩ được chấp thuận của Đàm Dịch Khiêm, ngay sau đó , "Tổng giám đốc, tra ra được chủ nhân của chiếc xe gây ra chuyện rồi, ta là người làm bình thường, ta với cảnh sát là ta quen biết người lái xe kia, chiếc xe ta mới mua tuần trước bị trộm.......... Nhưng theo người mình điều tra, ta và quản lý trước của Trung Viễn có quan hệ khá thân thiết, tôi cảm thấy chuyện này đơn giản, cho nên cho điều tra người quản lý này, quả nhiên, ngày hôm qua tôi điều tra được có người nhìn thấy người quản lý này lên chiếc xe gây ra chuyện.......”

      Vừa nhắc tới Trung Viễn, dây thần kinh nhạy cảm trong người Hạ Tử Du nhất thời căng thẳng.

      Tròng mắt đen thăm thẳm Đàm Dịch Khiêm hơi híp lại, ánh mắt mờ mịt lạnh lẽo.

      Người vệ sĩ tiếp tục , "Tôi cảm thấy chuyện này hẳn là có liên quan đến Kim Trạch Húc........”

      Hạ Tử Du nhớ lại những lời mới vừa rồi Đan Nhất Thuần muốn nhờ chuyển đến cho Đàm Dịch Khiêm, điều này dường như chứng minh Kim Trạch Húc chịu bỏ qua.

      Con người Đàm Dịch Khiêm toa ra rét lạnh vốn có, " biết nên làm thế nào rồi chứ?"

      Vệ sĩ gật đầu, "Dạ, tôi làm ngay."

      Hạ Tử Du sững sờ ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã , tính làm gì. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng , " rồi, nếu còn lần nữa, nhất định bỏ qua cho ta.... Cho nên, lần này ta còn cơ hội nữa.”

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 164 : Từ trước đến nay chưa bao giờ thua (1)

      Sau khi vệ sĩ khỏi, Hạ Tử Du sửng sốt tại chỗ hồi lâu, mãi sau lâu mới lên tiếng: "Ông xã, em muốn cầu xin chuyện!"

      Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du vào lòng, dịu dàng , "Ngoại trừ việc bỏ qua cho Kim Trạch Húc, bất kể em cầu việc gì cũng đều đồng ý với em!”

      Hạ Tử Du chậm rãi , "Em muốn gặp Kim Trạch Húc lần.”

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Tại sao?"

      Hạ Tử Du nhìn kỹ Đàm Dịch Khiêm, sau đó , "Bởi vì —— Em muốn nhắc nhở ấy rằng muốn đối phó với ấy.”

      Đàm Dịch Khiêm ôm sát Hạ Tử Du, "Em bảo vệ ta là vì bí mật trong lòng em sao?”

      Hạ Tử Du gật đầu, "Ông xã, tha lỗi cho em thể cho biết bí mật trong lòng em, nhưng em có lý do của em.”

      Đàm Dịch Khiêm trầm ngâm lúc rồi , " tôn trọng quyết định của em!"

      Hạ Tử Du đưa tay vòng qua cổ Đàm Dịch Khiêm, nghẹn ngào , "Cám ơn ."

      Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du ngồi đùi, giọng hỏi, "Tại sao hôm nay em muốn gặp ta?”

      Hạ Tử Du gật đầu, "Em cần chút chuyện riêng với ấy.”

      Đàm Dịch Khiêm gác đầu xuống đôi vai mỏng manh của Hạ Tử Du, giọng , "Em sợ cho người theo em sao?”

      Hạ Tử Du , "Nếu như muốn làm như vậy, cho em gặp ấy, huống chi, cũng biết Kim Trạch Húc tuyệt đối làm tổn thương em.”

      Đàm Dịch Khiêm chỉ cười , "Bà xã, hứa với , phải về sớm, chờ em về cùng ăn tối.”

      Hạ Tử Du quay mặt sang hôn lên gò má Đàm Dịch Khiêm, "Cám ơn ông xã."

      . . . . . .

      Ra khỏi Đàm thị, Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim Trạch Húc.

      Từ sau chuyện vì Kim Trạch Húc khiến hai người cãi nhau rồi lại hòa thuận, Đàm Dịch Khiêm để cho Hạ Tử Du sử dụng điện thoại di động tự do như trước. . . . . . Điều này Đàm Dịch Khiêm từng bước thay đổi tính cách của , ngang ngược nữa, hơn nữa còn thấu hiểu và tin tưởng Hạ Tử Du.

      Điện thoại di động rất nhanh được nhận, giọng Kim Trạch Húc truyền đến: “Xin chào!”
      "Là em."

      "Tử Du?" Khi vừa nhìn thấy cuộc gọi đến là số của Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc vô cùng kinh ngạc, "Là em sao?"

      Hạ Tử Du lạnh nhạt , "Em muốn gặp ….. Em biết ở Los Angeles, bây giờ ở đâu?”

      Kim Trạch Húc khó kiềm chế được vui sướng, " còn tưởng rằng em gọi điện cho nữa……….”

      Hạ Tử Du muốn nhiều lời với Kim Trạch Húc, lạnh lung , "Bây giờ ở đâu, em tới tìm !”

      Kim Trạch Húc , " cần, em địa điểm , đến tìm em."

      "Được, bên cạnh Đàm Thị có quán cà phê Địch Âu, em chờ ở đó!”

      "Được."

      ------

      Quán cà phê "Địch Âu".

      Hạ Tử Du ngồi gần cửa sổ, yên lặng chờ đợi.

      Lúc Hạ Tử Du ngồi trong quán cà phê khoảng chừng 20 phút, dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Kim Trạch Húc xuất trong tầm mắt Hạ Tử Du.

      Ngồi xuống đối diện với Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc xin lỗi, " xin lỗi, đường bị kẹt xe nên tới muộn.”

      " sao, uống gì?"

      Kim Trạch Húc quay đầu với người bồi bàn, "Latte, cám ơn."

      Hạ Tử Du rũ mắt xuống, "Nhiều năm như vậy, sở thích của vẫn thay đổi.”

      Kim Trạch Húc cười khẽ, " khi trở thành thói quen rất khó đổi.”

      Hạ Tử Du lại ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Kim Trạch Húc, chậm rãi , "Trạch Húc, cho em biết, tại sao muốn hại Dịch Khiêm?”

      Kim Trạch Húc nhíu mày, " hiểu em định gì.”

      Hạ Tử Du thất vọng , "Chẳng lẽ trước mặt em còn ra vẻ vô tội được sao?”

      Lúc này Kim Trạch Húc thở dài hơi, "Em biết hết rồi à?"

      Nghe được lời thừa nhận từ chính miệng Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du khó có thể tin được mà lắc đầu, "Trạch Húc, em chưa bao giờ nghĩ tới có ngày dùng phương pháp ngu ngốc như vậy để hại người khác."

      Kim Trạch Húc vui cau mày , "Vì thế, hôm nay em tìm chính là muốn nhắc nhở nên đối đầu với Đàm Dịch Khiêm?”

      Hạ Tử Du nặng nề , "Dịch Khiêm tra được chủ nhân chiếc của chiếc xe gây chuyện rồi, cũng biết người đứng sau là , Dịch Khiêm có ý định bỏ qua cho !"

      Kim Trạch Húc lạnh giọng cười tiếng, "Vậy sao? ta từ trước tới nay hề có ý muốn bỏ qua cho , giữa nhất định phải phân thắng bại.”

      Hạ Tử Du thể hiểu nổi, "Thắng bại quan trọng như vậy sao?"

      Kim Trạch Húc gật đầu, "Đối với , đúng là như vậy."

      Hạ Tử Du dịu giọng , "Trạch Húc, nghe em , đừng đấu với Dịch Khiêm nữa, được ?"

      Kim Trạch Húc nghe vậy lại càng vui, "Em sợ bại dưới tay Đàm Dịch Khiêm sao?"

      Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Em thèm quan tâm đến thắng bại giữa hai người, em quan tâm chính là các người......... Em vẫn mong các người có thể vì em và sống hòa bình.”

      Kim Trạch Húc lạnh lùng , "Chẳng lẽ cho tới hôm nay em còn cho rằng và Đàm Dịch Khiêm có thể trở thành bạn sao?

      Hạ Tử Du khó chịu , "Tại sao nhất định chịu buông tay? có biết là vì mà em cùng Dịch Khiêm cãi nhau rất nhiều lần , đến bây giờ em thể nào giúp thêm cho được nữa.......”

      Sắc mặt Kim Trạch Húc tái xanh, "Tử Du, đừng có cái kiểu thương hại ấy với , thắng bại giữa và Đàm Dịch Khiêm còn chưa có định đâu!”

      Hạ Tử Du ngừng lắc đầu, lẩm bẩm , "Rốt cuộc muốn có được cái gì?”

      Kim Trạch Húc nghiêm mặt , "Chờ đến ngày em quay về bên rồi cho em biết.”

      Hạ Tử Du chợt ngước mắt, thốt lên, "Em và thể ở bên nhau!”

      Kim Trạch Húc bình tĩnh , "Mặc dù bây giờ em vẫn còn là vợ của Đàm Dịch Khiêm, nhưng cũng cho đó là quan trọng.”

      "Trạch Húc. . . . . . Em và . . . . . . Em và vĩnh viễn thể, xin hãy bỏ cái suy nghĩ ấy .” Thiếu chút nữa Hạ Tử Du thốt lên mấy lời từ đáy lòng mình, nhưng sau cùng cũng bị lý trí ngăn lại.

      Kim Trạch Húc kiên định , " vĩnh viễn buông tay!"

      Hạ Tử Du cuối cùng thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng , "Nếu như em cho lý do để buông tha em, có thể đừng chống đối với Dịch Khiêm nữa được ?”

      Hạ Tử Du đột nhiên cất cao giọng khiến cho Kim Trạch Húc ngẩn ra.

      Hạ Tử Du nhìn chằm chằm Kim Trạch Húc, chậm rãi , "Chỉ cần hứa với em đừng đối đầu với Dịch Khiêm, em thuyết phục Dịch Khiêm để . . . . . ."

      Trầm mặc lúc, Kim Trạch Húc bình tĩnh , " đời này có lý do để buông tha em!” ra giờ phút này Kim Trạch Húc biết hơn ai hết điều Hạ Tử Du muốn với , nhưng vẫn giả bộ ngu ngốc.

      " sai lầm rồi, có. . . . . ."

      ------

      Sau khi gặp Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du hoảng hốt trở về nhà.

      Hạ Tử Du vừa bước vào cửa nhà, người giúp việc thân thiện , " chủ, tiên sinh về rồi."

      Hạ Tử Du còn hoảng hốt cũng hoàn hồn lại, "À, Dịch Khiêm ở lầu sao?"

      "Đúng vậy."

      Hạ Tử Du lập tức lên lầu hai.

      Hít hơi sâu, Hạ Tử Du mở ra cửa phòng

      Đập vào mắt duy nhất hình ảnh Đàm Dịch Khiêm ngồi ghế sofa trong phòng, trong tay cầm bản kết quả báo cáo, vẫn chìm trong suy nghĩ sâu xa.

      Hạ Tử Du tới, liếc thấy phần báo cáo kiểm tra trong tay Đàm Dịch Khiêm, giọng giải thích, "Em vẫn yên tâm, cho nên đến bệnh viện kiểm tra lại........ Bác sĩ cơ thể em hoàn toàn bình thường.”

      Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, cầm lên hai tay lạnh như băng của Hạ Tử Du, giọng trách , "Em ngốc quá, làm gì có ai mỗi ngày chỉ quan tâm đến chuyện sinh con vậy chứ?”

      Hạ Tử Du lầu bầu , "Em chỉ là lo lắng. . . . . . Ngày nào cũng uống ít nhất viên thuốc an thần.”

      Đàm Dịch Khiêm nỡ trách nữa, dịu giọng , "Được rồi, sau này cho phép gạt tới bệnh viện nữa, mình em yên tâm........”

      Hạ Tử Du ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

      Đàm Dịch Khiêm đứng dậy ôm vòng eo mảnh mai của Hạ Tử Du, "Chúng ta xuống dùng cơm !"

      "Ông xã . . . . . ." Hạ Tử Du đột nhiên cất tiếng gọi.

      Đàm Dịch Khiêm dừng chân lại, "Ừ?"

      Hạ Tử Du hỏi, "Em gặp Kim Trạch Húc, chẳng lẽ muốn hỏi em điều gì sao?”

      Đàm Dịch Khiêm hờ hững , "Khi nào em muốn tự em với . . . . . Chúng ta xuống !"

      Bước chân Hạ Tử Du dừng lại, bỗng thốt lên, "Ông xã, ra em gặp Kim Trạch Húc chỉ gần mười phút thôi, em về muộn như vậy là vì.........Em vừa đưa Kim Trạch Húc lên máy bay."

      Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại.

      Hạ Tử Du giọng , "Chuyện ngày hôm qua, Kim Trạch Húc thừa nhận rồi. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng , "Quả nhiên, thủ đoạn của cũng chẳng hay ho chút nào."

      Hạ Tử Du bước đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, vịn lấy cánh tay Đàm Dịch Khiêm, giọng , "Ông xã, em biết rất giận nhưng mà em có thể cầu xin lần cuối cùng được ?”

      Khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm chợt lạnh lẽo, "Cho tới bây giờ em vẫn muốn bỏ qua cho Kim Trạch Húc?"

      Cảm thấy toàn thân Đàm Dịch Khiêm tản ra lạnh lẽo, Hạ Tử Du cắn môi , " lần cuối cùng. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng , " thể."

      "Ông xã, em thề đây là lần cuối cùng em cầu xin . . . . . ." Hạ Tử Du nắm chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, khẩn cầu , "Em thuyết phục Kim Trạch Húc rời khỏi Los Angeles, em tin rằng từ nay về sau ấy xuất trước mặt chúng ta nữa!”

      Đàm Dịch Khiêm đưa lưng về phía Hạ Tử Du, lãnh đạm , " rồi, còn cơ hội.”

      Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm lập tức mở của ra ngoài.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 164 (2)

      Nhưng lúc này Hạ Tử Du đột nhiên đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm từ phía sau, nghẹn giọng , "Ông xã, em tin chắc từ nay về sau ấy sống trong thế giới của ấy, quấy rầy bến chúng ta nữa đâu.”

      Cả người Đàm Dịch Khiêm cứng ngắc, giọng càng lạnh lùng hơn so với ban nãy, "Tin chắc?"

      Hạ Tử Du gật đầu lia lịa, "Vâng, em tin chắc........"

      Đàm Dịch Khiêm xoay người, vịn bả vai Hạ Tử Du, giọng , "Em chắc chắn sao?”

      "Em. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nhíu lại đầu lông mày, "Em có biết có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để phá hủy tình cảm của chúng ta ?”

      Hạ Tử Du hết sức kiên định, "Em biết, em biết hết. . . . . . Nhưng em thuyết phục bấy, ấy xen vào chuyện của chúng ta nữa.”

      Đàm Dịch Khiêm trầm mặc lát, rồi chợt vươn tay trái ra nhàng mơn trớn lên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, lòng ngón tay tỉ mỉ vuốt ve, giọng cũng dịu lại đôi chút, , "Bà xã, em có biết , cho dù em muốn cả thế giới, đều sẵn lòng dâng nó đưa tới trước mặt em........ Đơn giản là vì rất quan tâm em, toàn bộ phụ nữ thế giới này người cần chỉ có em, cho phép bất cứ ai cướp em khỏi tay đâu, lại càng cho phép bất kỳ ai rắp tâm phá hoại tình cảm giữa chúng ta, cho nên thể tha cho Kim Trạch Húc!”

      Hạ Tử Du cắn chặt môi, "Em biết. . . . . ."

      "Vậy em cũng nên quý trọng tình cảm chúng ta giống như , đúng ?” Giọng của Đàm Dịch Khiêm êm ái như những lời tâm tình ngọt ngào vào mỗi tối với Hạ Tử Du, nỡ lớn tiếng với .

      Hạ Tử Du bổ nhào vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, ôm lấy Đàm Dịch Khiêm chặt, "Ông xã, xin tin tưởng, nếu như bên cạnh em, cuộc sống của em chỉ có màu xám, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em tuyệt đối cho phép tình cảm của chúng ta xuất bất cứ vấn đề gì nữa.....”

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên đỉnh đầu Hạ Tử Du, giọng mang theo vô vàn trìu mến, " như vậy, em nên cầu xin bỏ qua cho .”

      Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, ngập ngừng , "Đây là lần cuối cùng. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nhìn khóe mắt ngấn nước của Hạ Tử Du, nghiêm túc hỏi, "Em nhất định muốn đồng ý?”

      Hạ Tử Du nghẹn giọng , "Em xin lỗi, nhưng xin hãy rộng lượng với em lần này thôi. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm dịu dàng lau nước mắt tuôn ra từ hốc mắt Hạ Tử Du, giọng , "Đừng khóc nữa, ông xã đồng ý với em!"

      Hạ Tử Du mở tròn lớn mắt, vui sướng , "Có ?"

      Đàm Dịch Khiêm gật gật đầu, hòa nhã , "Em tin chắc rằng tiếp tục làm điều gì tổn hại đến chúng ta hoặc cố gắng phá rối tình cảm của chúng ta?”

      Hạ Tử Du dùng sức gật đầu, "Em chắc chắn. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm cắt ngang lời của Hạ Tử Du, "Trước khi em ‘chắc chắn’, phải nhắc nhở em chuyện..........”

      Hạ Tử Du mở to mắt, nghiêm túc lắng nghe.

      Đàm Dịch Khiêm chuyện vẫn nhàng từ tốn, nhưng nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Đây là lần cuối cùng bỏ qua cho , nhưng, nếu Kim Trạch Húc còn xuất trước mắt chúng ta hoặc làm gì đó ảnh hưởng đến tình cảm chúng ta lần nữa, muốn em phải đảm bảo với em được can thiệp vào bất kỳ chuyện nào của nếu đối phó với Kim Trạch Húc, nếu em còn can thiệp vào nữa, tình cảm của chúng ta vì Kim Trạch Húc của em mà tới bước cuối cùng."

      Những lời của Đàm Dịch Khiêm khiến Hạ Tử Du bất ngờ, sững sờ lặp lại, "Cái gì gọi là ‘ tới bước cuối cùng’?"

      Đàm Dịch Khiêm nhìn xoáy vào đáy mắt sững sờ của Hạ Tử Du, bình tĩnh , "Chính là ý mà em hiểu."

      Hạ Tử Du chợt lui về phía sau bước.

      Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Đàm Dịch Khiêm vẫn đứng yên tại chỗ, "Tha thứ cho , vì bắt em thận trọng đưa ra quyết định này...........”

      Hạ Tử Du dựa lưng vào vách tường, giọng nghẹn ngào , "Ông xã, tại sao phải những lời nặng nề như vậy?”

      Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, "Bởi vì —— muốn em cứ vì Kim Trạch Húc mà hết lần này tới lần khác cầu xin !"

      Hạ Tử Du sững sờ.

      Đàm Dịch Khiêm chậm rãi , " cho em phút để suy nghĩ, trong vòng phút nếu em cho lời “bảo đảm” hoặc còn chần chừ do dự, xem như thể xác định được đây là lần cuối cùng em cầu xin , như vậy kế hoạch đối phó với Kim Trạch Húc thay đổi, nhưng nếu em có thể xác định đây là lần cuối cùng, lập tức hủy bỏ kế hoạch đối phó , dĩ nhiên, nếu em quyết định, việc này cũng đồng nghĩa với chuyện em đồng ý chuyện cần em “bảo đảm”.

      Ánh mắt Hạ Tử Du dại ra, "Em. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn lên đồng hồ trường: “Còn lại 56 giây.”

      "Ông xã . . . . . ."

      "49 giây."

      Từng giây tí tách trôi qua, chưa bao giờ Hạ Tử Du nghe thanh của kim giây nhảy nhanh đến vậy

      "30 giây. . . . . ."

      Lúc chỉ còn lại chưa tới mười giây, Hạ Tử Du nhắm chặt hai mắt, thốt lên, "Em bảo đảm! !"

      Đàm Dịch Khiêm thu lại ánh mắt nhìn lên đồng hồ tường nữa, mà chuyển ánh mắt u lẳng fặng nhìn chằm chằm Hạ Tử Du.

      Giờ phút này quanh quẩn trong đầu Hạ Tử Du chính là hình ảnh lúc chiều đưa Trạch Húc lên phi cơ . . . . . tin chắc Kim Trạch Húc vĩnh viễn xuất nữa.

      Nhìn chăm chú Hạ Tử Du hồi lâu, Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh , " muốn em nhắc lại lần nữa.”

      Hạ Tử Du kiên định , "Em bảo đảm."

      ------

      "Tại Đàm thị."

      Robert vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm thấy Đàm Dịch Khiêm chuyện với cấp dưới, Robert vốn muốn nghe lén, nhưng mơ hồ nghe thấy Đàm Dịch Khiêm nhắc tới ba chữ "Kim Trạch Húc", cho nên Robert liền dừng lại trước cửa ra vào nghe lén cuộc chuyện.

      Có lẽ là nghe đến xuất thần, nên lúc vệ sĩ ra Robert cũng quên mất việc mình phải vào.

      Nhìn thấy vệ sĩ, Robert xấu hổ cười, "À, tôi vừa tới, tôi tới tìm Dịch Khiêm."

      Vệ sĩ cũng biết Robert đứng bở đó bao lâu, khách sáo , "Đàm tổng dở bên trong."

      Robert gật đầu, "Được."

      Sau khi vệ sĩ rời , Robert vào.

      Đàm Dịch Khiêm dựa vào thành ghế, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn thoáng qua người bạn tốt, "Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?"

      Robert cười cười, "Vốn định tới nhờ cậu chuyện, nhưng chuyện tôi vừa nghe lén được khiến tôi cảm thấy hứng thú hơn.”

      Đàm Dịch Khiêm khép hờ con ngươi đen lại, " thử xem."

      Robert nghiêm túc , "Trước đó tôi phải cố ý nghe lén, tôi chỉ vì muốn quấy rầy cậu và cấp dưới chuyện nên đứng ngoài cửa chờ lát........ Sao hả, người đứng sau khởi xướng lên muốn hại cậu csự là Kim Trạch Húc à?"

      Đàm Dịch Khiêm trầm mặc ngầm thừa nhận.

      Robert tin được hỏi, "Vậy cậu tính bỏ qua cho sao?”

      Đàm Dịch Khiêm đứng dậy bước đến trước tủ rượu. "Tôi chưa bao giờ bỏ qua cho ."

      Robert nghi ngờ, "Nhưng lúc nãy ở ngoài cửa tôi nghe cậu ra lệnh bảo cấp dưới tạm ngừng kế hoạch. . . . . . Theo lý thuyết là cậu có kế hoạch để đối phó Kim Trạch Húc, tại sao lại muốn tạm ngừng?"

      Đàm Dịch Khiêm rót ra hai ly rượu, đưa ly cho Robert, "Cậu đoán thử xem."

      Robert cụng ly với Đàm Dịch Khiêm, nghi ngờ lắc đầu, "Tôi đoán ra.”

      Đàm Dịch Khiêm nhấp hớp rượu, sau đó đưa ánh mắt ra xa, nhàn nhạt , "Tử Du muốn tôi bỏ qua cho Kim Trạch Húc."

      "Cái gì?" Robert kinh ngạc, "Tử Du làm sao vậy? Sao ấy lại giúp Kim Trạch Húc chứ, ấy biết là Kim Trạch Húc muốn hại cậu sao?"

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng , " ấy biết, nhưng ấy có lý do của mình."

      "Lý do gì?"

      " ấy cho tôi biết."

      Nghĩ đến người khởi xướng là Kim Trạch Húc hại Đan Nhất Thuần bị thương, Robert giận dữ nghiến răng, " ấy lý do mà cậu quyết định tạm ngừng kế hoạch đối phó Kim Trạch Húc ư?"

      Đàm Dịch Khiêm nhấp tiếp hớp rượu, gật đầu, "Ừm. . . . . ."

      Robert kích động , "Dịch Khiêm, cậu điên rồi sao? Có lẽ Kim Trạch Húc lợi dụng lòng tốt của Tử Du, sao cậu cũng có thể nghe theo Tử Du như vậy? Nếu như cậu bỏ qua cho Kim Trạch Húc, sau này Kim Trạch Húc nhất định còn tìm cơ hội để phá rối tình cảm của cậu và Tử Du nữa đấy."

      Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm nhếch lên cười cười, cũng trả lời Robert.

      Robert muốn tiếp tục khuyên nhủ Đàm Dịch Khiêm, nhưng chợt nhớ tới câu Đàm Dịch Khiêm vừa mới , "Đợi chút, cậu vừa rồi hình như là cậu có tính bỏ qua cho Kim Trạch Húc a. . . . . . Aizzz, tôi bị cậu làm cho ngu muội rồi."

      Ý cười nơi khóe miệng Đàm Dịch Khiêm càng cong hơn, "Tôi tạm ngừng kế hoạch là bởi vì tôi hứa với bà xã, nhưng chỉ duy nhất lần này!"

      Robert đồng ý , "Nếu Tử Du có lý do cầu xin cậu bỏ qua cho Kim Trạch Húc, ấy cầu xin cậu lần rồi có lần thứ hai, chẳng lẽ cậu cho rằng lần sau Kim Trạch Húc lại tiếp tục, Tử Du làm ngơ ngồi yên để ý sao?”

      Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh thong thả , "Đương nhiên, ấy lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ rồi." Đây chính là nguyên nhân mà Đàm Dịch Khiêm buộc Hạ Tử Du phải "bảo đảm".

      "Xem ra là cậu tính trước hết mọi việc rồi. . . . . . Nhưng mà, có ai biết lần sau Kim Trạch Húc giở trò gì nữa đây, phải cậu định ngồi chờ chết đấy chứ?"

      Đàm Dịch Khiêm mỉm cười , "Tôi cần biết tiếp theo định làm gì, bởi vì tôi buộc phải bước kế tiếp theo sắp đặt mà tôi dành cho .”

      Robert bừng tỉnh hiểu ra, bước lên cười , " ra là cậu có kế hoạch rồi. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm bưng lên ly rượu ngồi lại vào phía sau bàn làm việc, ung dung hỏi, " , cậu tìm tôi có việc gì?"

      Robert ngại ngùng , "Ồ, là thế này, tôi thay Đan Nhất Thuần tới cảm ơn cậu cho ấy ở lại Đàm thị làm việc, nhưng mà bộ phận hậu cần phải là nơi dành cho xinh đẹp nên ở lại, tôi có thể xin cậu đổi lại chức vị cho Đan Nhất Thuần được ?”

      Đàm Dịch Khiêm nể mặt thẳng, "‘Đàm thị’ nuôi những người có năng lực làm việc."

      Robert lập tức , " ấy làm tốt cũng sao, tiền lương của ấy tôi trả, bất quá chỉ là làm lãng phí gian Đàm thị của cậu chút thôi...........Đàm đại tổng giám đốc, cậu đồng ý với tôi , dù sao Nhất Thuần cũng từng cứu cậu mà........”

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 165 : Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’ (1)

      Tại khu nhà giam dành cho nam giới ở vùng ngoại ô phía Tây thành phố Y, Trung Quốc.

      "Số 58743, có người đến thăm tù."

      "Cám ơn."

      . . . . . .

      Mang còng tay, Kim Nhật Nguyên được cảnh sát dẫn tới phòng thăm tù.

      Nhìn thấy người tới qua kính thủy tinh, khóe miệng Kim Nhật Nguyên khẽ nhếch cười.

      "Ba nuôi."

      Kim Nhật Nguyên cầm lên điện thoại, "Trạch Húc!"

      Kim Trạch Húc hỏi, " rất lâu có đến thăm ba, ba có khỏe ?"

      Kim Nhật Nguyên cười cười, "Nơi này ngoại trừ thức ăn ngon, tất cả đều tốt."

      Vẻ mặt Kim Trạch Húc sầu lo, "Ba gầy rất nhiều."

      Giọng Kim Nhật Nguyên nặng nề u ám , " có chuyện gì, ba nhất định sống tới ngày con có thể quật ngã Đàm Dịch Khiêm."

      "Con xin lỗi, ba nuôi."

      Kim Nhật Nguyên thoải mái cười , "Cha con chúng ta nên những lời như thế.”

      Kim Trạch Húc chăm chú nhìn vào khuôn mặt già nua theo năm tháng của Kim Nhật Nguyên ngồi ở đối diện, áy náy , "Nếu như ban đầu phải con chỉ vì cái lợi trước mắt muốn đối phó với Đàm Dịch Khiêm, Tử Du đối chọi tòa với Đàm Dịch Khiêm, hôm nay ba cũng phải ngồi ở đây thế này......." Kim Trạch Húc từng muốn lợi dụng Hạ Tử Du để đánh đỗ Đàm Dịch Khiêm, nhưng nghĩ đến sau lưng lại có nhiều bí mật được cất giấu đến thế, cuối cùng lại chính lại gây hại đến người thân của chính mình.

      Kim Nhật Nguyên an ủi , "Chuyện này thể trách con . . . . . Ba sớm bị Đàm Dịch Khiêm nắm gọn trong tay như con châu chấu, nó buông tha cho ba.”

      Kim Trạch Húc dán vào chặt điện thoại , "Ba nuôi, mấy lần trước khi đến thăm ba, con nhớ từng với ba, những năm tháng ba khổ sở trong tù, tương lai con nhất định khiến cho Đàm Dịch Khiêm trả lại cho ba..... Hôm nay con tới đây muốn cho ba, ngày đó cách chúng ta ngày càng gần rồi.”

      Kim Nhật Nguyên vui mừng , "Trạch Húc, đây chính là nguyên nhân trong nhi viện nhiều đứa trẻ như vậy, ba chỉ chọn mình con.”

      "Công ơn nuôi dưỡng của ba nuôi đối với con, con vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.”

      Đáy mắt Kim Nhật Nguyên tóe lên tia giảo hoạt, "Ba nuôi tin tưởng con nhất định làm được."

      Bỗng dưng Kim Trạch Húc nghiêm nghị , "Ba nuôi, có chuyện này con nhất định phải cho ba, con gạt ba.”

      Kim Nhật Nguyên nhíu mày, "Chuyện gì?"

      Kim Trạch Húc chậm rãi , " ra , Tử Du cùng đàm Dịch Khiêm tái hôn hơn nửa năm trước.”

      Kim Nhật Nguyên hai mắt mở to, tin được , " phải con với ba là Tử Du bỏ Đàm Dịch Khiêm rồi sao?" Bởi vì là trọng phạm, Kim Nhật Nguyên trong tù có cơ hội đọc báo, cộng thêm tính cách xảo quyệt của ông, trong tù cũng trao đổi với bất kì người nào, cho nên ông muốn biết được tin tức bên ngoài cũng chỉ có thể dựa vào Kim Trạch Húc.

      Kim Trạch Húc , "Là con dối ba. . . . . . Tử Du ở Male ba năm, nhưng sau đó ấy được Đàm Dịch Khiêm mang đến Los Angeles, chuyện ấy cùng Đàm Dịch Khiêm đến Los Angeles con cũng ngờ tới."

      Kim Nhật Nguyên nghiến răng , "Ba yên để An Ngưng có đứa con này!”

      Giọng Kim Trạch Húc hòa hoãn lại , "Ba nuôi, ba có ngày hôm nay là do Đàm gia bọn họ tạo nên, liên quan đến Tử Du.”

      Kim Nhật Nguyên lạnh nhạt , "Nó theo Đàm Dịch Khiêm chính là muốn đối nghịch với ba! Trạch Húc, nếu như có ngày con muốn đối phó với người nhà họ Đàm, con cần kiêng nể đến nó, nó hôm nay là người nhà họ Đàm, còn là con của ba nữa.”

      Kim Trạch Húc lắc đầu, "Ba nuôi, con đối phó với Tử Du....... Con ấy, con muốn ấy là người phụ nữ của con.”

      Kim Nhật Nguyên nhíu mày, "Con cho rằng con có thể lấy được lòng của nó sao?”

      Kim Trạch Húc sâu xa , "Con quan tâm lòng của ấy có hướng về con hay , nhưng con chỉ muốn có ấy.”

      Kim Nhật Nguyên khó hiểu , "Trạch Húc, con nên nhớ kỹ, đời người nên để ý quá nhiều về thứ gì đó, nếu , những thứ con quan tâm trong tương lai trở thành nhược điểm để người khác uy hiếp con.”

      Kim Trạch Húc bình tĩnh , "Ba nuôi, chuyện tình cảm con muốn tự mình quyết định, con hối hận."

      Kim Nhật Nguyên thêm gì nữa.

      Kim Trạch Húc nhìn gương mặt già nua của Kim Nhật Nguyên sau khi vào tù ba năm, giọng , "Ba nuôi, thời gian thăm tù nhiều lắm, lần sau con trở lại thăm ba."

      Kim Nhật Nguyên gật đầu.

      Nhưng, lúc Kim Trạch Húc đứng dậy, Kim Nhật Nguyên đột nhiên hỏi, "Con có kế hoạch đối phó với Đàm Dịch Khiêm?"

      Kim Trạch Húc quay đầu nhìn ba nuôi mình rồi tự tin nở nụ cười, "Con cố tình để Tử Du tin vào chuyện."

      Kim Nhật Nguyên hiểu hỏi, "Chuyện gì? Cái này có liên quan đến kế hoạch của con?”

      Kim Trạch Húc sâu xa , "Ba biết sau khi kế hoạch thành công."

      -

      tháng sau.

      Theo chẩn đoán, sắp tới là thời gian tốt nhất mà Hạ Tử Du có thể mang thai, cho nên. . . . .

      Hôm nay, vào bữa ăn tối, Đàm Dịch Khiêm gặp phải vấn đề khó khăn cực lớn.

      bàn ăn, Hạ Tử Du nhìn vẻ mặt khó coi của Đàm Dịch Khiêm, yếu ớt vô tội hỏi, "Ủa, ông xã, thức ăn hợp khẩu vị sao?"

      "Mẹ, tại sao Ngôn Ngôn chỉ có thể ăn cơm trong chén vậy?" Liễu Nhiên ngây thơ hỏi.

      Hạ Tử Du lúng túng nhìn sang Liễu Nhiên, "Ngoan, lúc ăn cơm nên chuyện.”

      "Dạ." Liễu Nhiên đáp lại rồi sau đó vùi đầu ăn cơm.

      Hạ Tử Du lần nữa đưa mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, giọng hỏi, "Ông xã , sao lại ăn cơm?"

      Đàm Dịch Khiêm nhìn những món ăn kỳ lạ bàn, mi tâm nhíu lại, "Những thứ này là gì vậy?"

      "Đều là những món rất bình thường mà, em bảo nhà bếp làm đó."

      Hạ Tử Du vừa dứt lời, Đàm Dịch Khiêm liền nghe thấy người làm đứng bên cạnh khẽ cười ra tiếng.

      Đàm Dịch Khiêm liếc mắt nhìn nhóm người giúp việc, bọn họ lập tức trở về trạng thái im lặng tự nhiên ban đầu.

      Hạ Tử Du bưng chén cơm của Đàm Dịch Khiêm lên, sau đó gắp thức ăn vào bát Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, những món này đều là tấm lòng của nhà bếp làm, nếm thử chút xem sao!”

      Đàm Dịch Khiêm thoáng nhìn thức ăn trong chén, vừa ý , "Em nhất định muốn chồng em ăn những thứ này?"

      Hạ Tử Du gắng ra vẻ bình tĩnh, "Đều là những món rất ngon mà!"

      Liễu Nhiên ngây thơ chen vào câu, "Ba, ba nhanh ăn , mẹ cùng các dì ở phòng bếp chuẩn bị rất lâu đó!”

      Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Em cũng xuống bếp chuẩn bị?”

      Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ. . . . . . Em nếm qua những món này, ăn cũng được lắm!”

      Đàm Dịch Khiêm bất đắc dĩ cầm chén lên, ". . . . . . Được rồi!"

      "Dạ, dạ!"

      . . . . . .

      Sau khi bữa ăn tối kết thúc, Hạ Tử Du theo thường lệ dỗ Liễu Nhiên ngủ. Mấy ngày nay tâm tình Đàm Tâm tốt, vì vậy bà Đàm về Đàm gia mấy ngày, cho nên việc dỗ Liễu Nhiên ngủ phải do Hạ Tử Du đảm nhận.

      Lúc chín giờ, Liễu Nhiên cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ . . . . .

      Hạ Tử Du đặt lên trán Liễu Nhiên nụ hôn, sau đó vội vàng trở về phòng mình.

      Dùng tay mở ra cửa phòng, lên tiếng gọi, "Ông xã . . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm trả lời.

      Hạ Tử Du nghi ngờ nhìn thoáng qua lượt căn phòng, phát Đàm Dịch Khiêm bây giờ nằm ngủ say giường.

      Hạ Tử Du nhíu mày, đến mép giường.

      Đàm Dịch Khiêm dường như ngủ rất say, hơi thở đều đều trong giấc ngủ.

      Hạ Tử Du lay Đàm Dịch Khiêm gọi, "Ông xã . . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm mơ màng trả lời, "Ừ."

      Hạ Tử Du hỏi, "Sao lại ngủ rồi?"

      Đàm Dịch Khiêm đưa tay kéo cổ Hạ Tử Du xuống, giữ chặt đầu hôn lên mặt cái, giống như rất mệt mỏi : "Bà xã, đừng làm ồn, ngày mai còn có mấy cuộc họp quan trọng trong ngày. . . . . ."

      Hạ Tử Du có vẻ thất vọng , "Ừm."

      Đàm Dịch Khiêm xoay người, tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình.

      Hạ Tử Du sững sờ ngồi ở mép giường, rất là nghi ngờ. Tình huống này là sao đây? Chẳng lẽ những thực phẩm kia có tác dụng như web ?

      Còn nữa, bình thường cũng ngủ sớm như vậy à. . . . . .

      Hạ Tử Du chán nản đứng dậy, sau đó vào phòng tắm lấy xuống chiếc áo ngủ rồi treo lại trong tủ quần áo.

      Nhìn chiếc áo ngủ hàng hiệu gợi tình mà phải đỏ mặt khi chọn mua nó, vui chép miệng.

      trở lại vào phòng tắm, Hạ Tử Du mở nước cho đầy bồn tắm lớn dự đinh tắm lại lần trước khi ngủ.

      Cởi quần áo ra, nằm trong bồn tắm lớn, rất thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.

      Nước ấm dễ chịu, cộng thêm cả người thả lỏng, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

      Thế nhưng, trong lúc mơ mơ màng màng chưa hẳn ngủ mê lại đột nhiên có cảm giác như nước trong bồn tắm ngày lúc càng ít .

      Bất chợt trước ngực truyền đến hơi thở ẩm ướt nóng bỏng, mơ màng mở mắt ra phát cái đầu an phận của người nào đó vùi trước ngực .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :