1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 158 : Ngay cả thân mật cũng trở nên ngại ngùng (1)

      tuần lễ sau, Liễu Nhiên được xuất viện. . . . . .

      Cuộc sống dường như lần nữa trở lại bình yên.

      "Mẹ, sao mẹ nghe Liễu Nhiên chuyện vậy?”

      Hai mẹ con ngồi sân cỏ trong vườn hoa phơi nắng, Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du trong trạng thái thẫn thờ chợt bừng tỉnh, nghe thấy Liễu Nhiên như vậy lập tức ôm cho Liễu Nhiên ngồi lên đùi mình: “Mẹ suy nghĩ vài chuyện thôi!”

      Liễu Nhiên cau mày, "Mẹ suy nghĩ chuyện gì đó?"

      Hạ Tử Du ngắm nhìn gương mặt Liễu Nhiên hồi lâu, nhàng , "Mẹ suy nghĩ về bạn rất giống con. . . . . ."

      Liễu Nhiên nghe vậy liền cụp hàng mi dài xuống, "Mẹ thích Nhiên rồi sao?"

      Hạ Tử Du thương hôn lên gò má phúng phính của Liễu Nhiên cái, "Con ngốc, mẹ tất nhiên Liễu Nhiên nhất rồi. . . . . ."

      Liễu Nhiên dựa vào ôm lấy Hạ Tử Du, vui hỏi, " Vậy tại sao mẹ lại nghĩ đến người bạn kia?”

      Hạ Tử Du dừng chút, "Bởi vì bạn đó cũng là con của mẹ.”

      Liễu Nhiên nhất thời mở to hai mắt, "Là con của ba mẹ sao?"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Ừm."

      Liễu Nhiên chớp chớp đôi mắt sáng trong chờ đợi nhìn Hạ Tử Du: “Trong bụng của mẹ có em bé rồi sao?”

      Hốc mắt Hạ Tử Du ửng ửng hơi nước, lắc lắc đầu: “ tại mẹ có Liễu Nhiên cũng rất thỏa mãn rồi.”

      Liễu Nhiên ra vẻ mất mác : “Nhưng mà Nhiên cũng rất muốn có em ............ Như vậy Liễu Nhiên có thể cùng em chơi búp bê, cùng đến nhà trẻ.”

      Hạ Tử Du bị ngôn ngữ ngây thơ chất phác của Liễu Nhiên chọc cười, "Ngốc ạ, nếu mẹ sinh em , Liễu Nhiên muốn tới nhà trẻ nữa...........”
      . . . . . .

      Hạ Tử Du ẵm Liễu Nhiên vào biệt thự, vừa đúng lúc người giúp việc tìm .

      " chủ, điện thoại của ?"

      Hạ Tử Du ngẩn người, "À, được."

      Người giúp việc đón Liễu Nhiên từ trong tay Hạ Tử Du, Hạ Tử Du lập tức đến bên cạnh bàn điện thoại nhấc lên điện thoại.

      "Tử Du. . . . . ."

      Hạ Tử Du dường như có chuẩn bị tâm lý khi nghe giọng trong điện thoại, bình tĩnh : “Em nhớ với đó là lần cuối cùng em gọi điện cho .”

      Kim Trạch Húc áy náy , "Xin lỗi, giữ lời. . . . . . Hôm nay gọi điện thoại cho em cũng có ý gì khác, chỉ muốn với em tiếng cám ơn.”

      Hạ Tử Du im lặng.

      Kim Trạch Húc lại , "Lần trước nếu giúp đỡ của em, nghĩ sập bẫy hợp đồng đó rồi............. biết chuyện này là do Đàm Dịch Khiêm bày ra, kế hoạch bị thất bại, ta có biết nguyên nhân là em ?”

      Giọng điệu Kim Trạch Húc vẫn dịu dàng êm ái giống ngày trước, Hạ Tử Du nghe vậy cắn răng : "Kim Trạch Húc, em mong rằng từ nay về sau đừng gọi điện thoại cho em nữa, cũng đừng hỏi bất kỳ chuyện gì giữa hai chồng em, tại em rất tốt, cần quan tâm, cũng cần thỉnh thoảng hỏi thăm, nếu như có thể xin hãy mang cuộc sống của vĩnh viễn cách xa em chút, cả đời này em rất cảm kích , xin --- Từ nay về sau đừng gọi điện thoại cho em nữa!”

      Kim Trạch Húc giống như ngờ tới Hạ Tử Du lại bị mất khống chế cảm xúc như vậy, lo lắng hỏi, "Tử Du, em làm sao vậy?"

      " xin lỗi, em chỉ muốn có cuộc sống bình yên hạnh phúc mà thôi." Lúc xong những lời này, Hạ Tử Du cũng đưa tay rút dây điện thoại ra.

      Người giúp việc thấy bộ dáng tức giận của Hạ Tử Du cũng nơm nớp lo sợ đứng nép sang bên.

      Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía người giúp việc, lạnh lùng , "Tôi với chị, từ nay về sau người này gọi điện tới đừng có báo lại cho tôi biết, chị nghe thấy sao?”

      Người giúp việc bị bộ dạng tức giận của Hạ Tử Du làm cho khiếp sợ, giọng : "Tôi xin lỗi, chủ, tôi chỉ là cho rằng. . . . . . Cho rằng. . . . . ."

      Hạ Tử Du quay đầu sang bên, liên tục hít sâu vài cái.

      Người giúp việc nhìn hai vai Hạ Tử Du run nhè , giọng hỏi, " chủ, sao chứ?"

      Hạ Tử Du hít hơi sâu sau đó trừng lớn mắt, bình tĩnh , "Tôi sao. . . . . . xin lỗi, vừa rồi tâm tình của tôi được tốt. . . . . . Chị xuống !"

      "Dạ."

      Sau khi người giúp việc , Hạ Tử Du mệt mỏi vô lực ngồi tựa lưng vào ghế sofa.

      từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng nước mắt cứ dần dần nhuộm đỏ.

      Từ ngày đầu tiên và Đàm Dịch Khiêm trở lại biệt thự, tất cả người giúp việc dưới trong biệt thự đều nhận ra giữa cùng Đàm Dịch Khiêm xảy ra vấn đề. . . . . . Bởi vì, hình ảnh lúc họ xuất cùng nhau hoặc chung dần dần ít , nội dung hai người chuyện cũng chỉ quay quanh Liễu Nhiên, ngay cả cơ hội ánh mắt nhìn nhau cũng rất ít.

      Sau đó lâu, người làm trong biệt thự từ xuống dưới bắt đầu truyền tai nhau – chủ từng vì người đàn ông họ Kim mà mấy lần cãi nhau với ông chủ, cho nên ông chủ mới nổi giận, sau đó hôn nhân của họ liên tục xảy ra vấn đề.

      Cho nên đến hôm nay, các người giúp việc đều dám lơ là điện thoại của Kim Trạch Húc gọi tới, bởi vì mọi người đều cho rằng Hạ Tử Du vẫn còn để ý. . . . . .

      . . . . . .

      Trong đáy lòng tự chế giễu chính mình phen, Hạ Tử Du đưa tay lau nước mắt tràn ra khóe mắt, điều chỉnh lại cảm xúc chút, rồi làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      "Tại Đàm thị."

      Chị Dư vào phòng làm việc đúng lúc Đàm Dịch Khiêm tựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Bởi vì muốn báo cáo chuyện quan trong với Đàm Dịch Khiêm, nên chị Dư giọng gọi tiếng, "Tổng giám đốc."

      Đàm Dịch Khiêm vẫn nhắm hai mắt, giọng đáp lại đến mức giống như có lên tiếng: “Ừ?”

      Chị Dư tức giận , "Tôi vẫn thể nào nghĩ ra tại sao Kim Trạch Húc lại có thể cảnh giác mà ký vào bản hợp đồng kia? Tôi muốn tìm hiểu chuyện này.”

      Đàm Dịch Khiêm từ từ mở mắt ra, giọng , " cần tìm hiểu, chuyện này là do tôi để lộ ra.”

      Chị Dư thoáng chốc sững sờ. Đàm Dịch Khiêm lần nữa nhắm mắt lại, "Chuyện của Kim Trạch Húc chị cần quan tâm..........”

      Chị Dư cau mày, hiểu hỏi, "Tại sao?"

      Giọng Đàm Dịch Khiêm chút cảm xúc nào, " vì sao cả, cứ theo lời tôi mà làm.”

      Chị Dư khó hiểu , "Tổng giám đốc, cậu bỏ qua cho ta rất nhiều lần rồi. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm thêm nữa, "Ra ngoài !" ai biết được giờ phút này thoảng qua trong đầu Đàm Dịch Khiêm chính là hình ảnh của cái hôm mà Hạ Tử Du sốt ruột lo lắng gọi điện thoại cho Kim Trạch Húc. . . . . .

      Chị Dư thểm kiềm chế nữa thốt lên, " chẳng lẽ chỉ bởi vì tổng giám đốc phu nhân quan tâm Kim Trạch Húc, cho nên tổng giám đốc mới có thể bỏ qua cho Kim Trạch Húc lần nữa sao?"

      Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng lặp lại lần nữa, "Ra ngoài!"

      Chị Dư dám gì thêm, dằn xuống tức giận vào tận đáy lòng, xoay người bỏ .

      . . . . . .

      Buổi trưa.

      "Tiên sinh, ông về rồi."

      Lúc nghe thấy người giúp việc cung kính chào là lúc Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên xem ti vi ở trong phòng khách.

      ngờ Đàm Dịch Khiêm về vào buổi trưa, nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm vào phòng khách, Hạ Tử Du hơi bị giật mình.

      Liễu Nhiên lập tức trượt xuống khỏi đùi Hạ Tử Du, vui mừng vọt tới trước ngực Đàm Dịch Khiêm gọi, "Ba. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ôm lấy Liễu Nhiên, đặt lên trán Liễu Nhiên nụ hôn giống như thường ngày.

      Hạ Tử Du chậm rãi đến cạnh Đàm Dịch Khiêm, giọng gọi, "Ông xã."

      Đàm Dịch Khiêm liếc nhìn Hạ Tử Du, ngay sau đó nhìn Liễu Nhiên ở trong ngực , "Ba muốn chuyện riêng với mẹ, con ra ngoài chơi ."

      Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Ba, trưa nay ba muốn ở nhà cùng ăn cơm trưa sao?”

      "Ừ."

      "Hay quá. . . . . ." Cũng tuần được cùng ăn trưa với Đàm Dịch Khiêm, Liễu Nhiên nghe vậy rất là vui vẻ, bé dùng sức hôn vào má Đàm Dịch Khiêm cái mạnh.

      Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm buông Liễu Nhiên xuống, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Hạ Tử Du, "Chúng ta vào phòng sách chuyện chút."

      "Dạ."

      Hạ Tử Du theo Đàm Dịch Khiêm vào phòng sách, chủ động mở miệng hỏi, "Có chuyện gì sao?"

      Đàm Dịch Khiêm đối mặt với Hạ Tử Du, trầm giọng , "Có chuyện cần phải nhắc nhở em . . . . ."

      Hạ Tử Du nhìn vào đôi mắt đen thẳm của Đàm Dịch Khiêm, "Dạ?"

      Đàm Dịch Khiêm nhìn sâu vào đáy mắt Hạ Tử Du, lạnh giọng , "Đây là lần cuối cùng bỏ qua cho Kim Trạch Húc, là vì nể mặt em. . . . . . Sau này, nếu còn tiếp tục lần nữa, nhất định bỏ qua cho ta, tuyệt đối ! !"

      Hạ Tử Du cảm giác trong thân thể trào dâng từng cơn lạnh lẽo, bi thương cười tiếng: “....Cảm ơn.”

      Đàm Dịch Khiêm thu lại ánh mắt khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, hòa hoãn , " ra ngoài dùng cơm !"

      Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 158 (2)

      khí bữa trưa rất là sôi nổi, chủ yếu là nhờ có mặt của Liễu Nhiên.

      Dùng xong bữa trưa Hạ Tử Du liền lên lầu dỗ Liễu Nhiên ngủ, cũng gì nhiều với Đàm Dịch Khiêm.

      Hạ Tử Du vốn cho rằng dỗ Liễu Nhiên ngủ xong Đàm Dịch Khiêm rời khỏi biệt thự rồi, nhưng khi trở về phòng mình lại nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

      Hiển nhiên, Đàm Dịch Khiêm ở trong phòng tắm. . . . . .

      Hạ Tử Du ở trong phòng chần chừ lát, cuối cùng vẫn quyết định ra khỏi phòng.

      Thế nhưng, lúc vừa xoay người chuẩn bị , tiếng nước chảy trong phòng tắm cùng lúc dừng lại, cả người Đàm Dịch Khiêm dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm từ phòng tắm ra.

      Hạ Tử Du theo bản năng ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, có lẽ do hình ảnh ngực Đàm Dịch Khiêm còn đọng lại vài giọt nước khiến khí trong gian phòng trở nên mờ mịt, Hạ Tử Du cảm thấy có chút xấu hổ, cuống lên , “A, muốn ở nhà nghỉ ngơi?" biết trước khi ngủ đều có thói quen tắm rửa.

      Đàm Dịch Khiêm tự nhiên cởi ra chiếc khăn tắm, khoắc quần lên, mặc áo sơ mi vào, lúc cài cúc áo : “, muốn khỏi đây mấy ngày.”

      mấy ngày?

      Khi cái từ này lặp lặp lại ở trong đầu Hạ Tử Du, trong lòng Hạ Tử Du hiểu sao cảm thấy chua xót, nhưng nét mặt của vẫn bình tĩnh như trước, " đâu vậy?"

      Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm , " ra ngoài, rất nhanh trở lại."

      Hạ Tử Du từ từ rủ xuống hàng lông mi dài, "Em chờ về.”

      "Ừ."

      Đặt lên trán Hạ Tử Du nụ hôn xong Đàm Dịch Khiêm liền xoay người rời .

      Hạ Tử Du nhìn bóng dáng cao ngất của Đàm Dịch Khiêm rời , thẫn thờ ngồi lại ở mép giường.

      Thành phố Y, khách sạn "Tứ Quý".

      Đàm Dịch Khiêm ngồi ghế sofa đối mặt với cửa sổ sát đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

      Lần này tới thành phố Y, phải là vì công việc, chỉ là muốn để cho lòng yên tĩnh chút.

      Bên cạnh thùng giấy, bên trong thùng giấy đựng xấp thư dầy cộm rất nặng . . . . . .

      Thời gian trôi qua, những bức thư bên trong thùng giấy có dấu vết hoen ố, ngay ngắn y hệt như từng có người bảo vệ những bức thư này rất kỹ.

      Bỗng dưng, Đàm Dịch Khiêm cầm lên phong thư trong số đố, từ từ rút tờ giấy bên trong ra.

      "Dịch Khiêm, có chuyện gì bận phải ? Em đợi , em tin rằng nhất định đến thăm em...........”

      Đúng vậy, những bức thư này là của Hạ Tử Du viết cho Đàm Dịch Khiêm khi còn ở trong tù.

      Trong thư từng dòng đều là những lời chân tình thân thiết, cũng từng khiến trái tim rung động.

      Đàm Dịch Khiêm mở từng phong thư ra, giống như cảm nhận những lời của Hạ Tử Du viết cho trong những năm tháng đó....

      Cốc, cốc.

      Hai tiếng gõ cắt đứt suy nghĩ lúc này của Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm bỏ bức thư trong tay xuống, vẫn mặc đồ ngủ đứng dậy ra mở cửa phòng.

      Cũng ai nghĩ đến người đứng trước cửa phòng số 1618 là , chính là —— Đan Nhất Thuần.

      Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần nở nụ cười điềm đạm đáng , giọng gọi, "Dịch Khiêm!"

      Đàm Dịch Khiêm hơi nhíu mày, ánh mắt chợt u ám.

      Đan Nhất Thuần vẫn duy trì nụ cười, "Em có làm trái với lời , em ở thành phố Y Trung Quốc, chứ phải ở Los Angeles nước Mỹ."

      Đàm Dịch Khiêm trầm mặc lên tiếng.

      Đan Nhất Thuần liếc mắt nhìn vào trong phòng, “Em có thể vào ngồi chút được ? lâu như vậy gặp, em nghĩ cự tuyệt người bạn như em chứ?”

      Đàm Dịch Khiêm xoay người vào phòng, Đan Nhất Thuần cũng theo vào.

      Sau khi vào phòng, Đan Nhất Thuần nhìn quanh bốn phía, cảm thán , "Đây là lần đầu tiên em vào căn phòng này, đối với khách sạn bảy sao cao cấp của , nơi này quả bình thường đến thể bình thường hơn...............”

      Con ngươi đen của Đàm Dịch Khiêm đảo qua Đan Nhất Thuần, lạnh giọng hỏi, " tới đây làm gì?"

      Đan Nhất Thuần thu hồi ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía, quay đầu lại nhìn vào ánh mắt u của Đàm Dịch Khiêm, thành , "Em tới chỉ để thử thời vận chút."

      Đàm Dịch Khiêm híp lại nửa mắt, dường như hiểu lắm những lời Đan Nhất Thuần vừa .

      Đan Nhất Thuần nhún vai cái, cười tiếng, sâu xa , "Em nhớ rằng chúng ta chung với nhau hai năm rồi, mỗi tháng có mấy ngày em đến thành phố Y.......... Trước kia em biết tới thành phố Y vì nguyên nhân gì, sau này nghe chị Dư lại mới biết tới thành phố Y chỉ là vì muốn vào khách sạn này ở, và khách sạn này cũng chỉ luôn dành căn phòng này cho , đơn giản là vì căn phòng này là nơi và Tử Du lần đầu gặp mặt.”

      Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng liếc nhìn Đan Nhất Thuần, " vẫn chưa có trả lời câu hỏi của tôi?"

      Đan Nhất Thuần , "Em tới nơi đây cũng có mục đích gì cả, chỉ là em cảm nhận được nơi đây là nơi mà có thể đến, cho nên mỗi tháng em đều tới nơi này.”

      Đàm Dịch Khiêm đến trước tủ rượu tự rót cho mình ly Laffey năm 88, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên.

      Đan Nhất Thuần tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm, từ tốn , "Dịch Khiêm, em chúc phúc cho và Tử Du được hạnh phúc, nhưng em cũng phải thừa nhận ở trước mặt , em thể rộng lượng như trong tưởng tượng của . Em nhớ lần đầu chúng ta ở Male, em muốn ôm em đến phòng ở khách sạn........ Đúng, mục đích lần đó của em là vì muốn thăm dò xem Tử Du có quan tâm tới hay , nhưng em phải thừa nhận, em cũng có tâm tư của em, ai biết trong lòng em lúc đó thầm cầu nguyện, cầu nguyện Hạ Tử Du sau khi nhìn thấy cảnh đó hoàn toàn hết hy vọng với .................”

      Đàm Dịch Khiêm nâng ly rượu khẽ nhấp hớp, hờ hững , "Tôi muốn nghe chuyện trước kia."

      Giọng Đan Nhất Thuần nghẹn ngào , "Nhưng những chuyện này đối với em mà phải chuyện trước kia, hai năm ở bên cạnh là quãng thời gian mà em cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời, những hồi ức này luôn ở trong đầu em chưa từng thay đổi..............”

      Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm xẹt qua cơ thể gầy yếu hơn so với ngày trước của Đan Nhất Thuần: “ nên tự làm cho mình cảm thấy vui vẻ.”

      Đan Nhất Thuần khó chịu lắc đầu, "Em biết, em vẫn luôn cố gắng về mặt phương diện này, nhưng mà em.......... em làm được.” Đan Nhất Thuần chịu đựng cắn cắn môi , khó chịu , "Em từng muốn mình đến nơi ai quen biết để bắt đầu lại cuộc sống lần nữa, nhưng mỗi ngày em đều cứ nghĩ về , em quên được , cũng bỏ được........ Cho nên, sau khi biết được La Bá Đặc có thể tìm ra em vì nhờ có giúp đỡ của , cuối cùng em lại ảo tưởng là có lẽ quan tâm tới em............”

      Đàm Dịch Khiêm cắt đứt lời của Đan Nhất Thuần, hề hạ giọng , "Đủ rồi, Nhất Thuần, tôi điều tra hành tung của là bởi vì Tử Du hy vọng tôi có thể giúp La Bá Đặc. . . . . . Từ đầu đến cuối, tôi hoàn toàn có cảm giác với ."

      Đan Nhất Thuần mất mát rũ mắt xuống, đáy mắt long lanh nước, nức nở , "Em biết, và cũng luôn rất hiểu điều này. . . . . ." Đưa tay lên lau nước mắt sắp chực tràn ra, Đan Nhất Thuần cười tiếng, " xin lỗi, em khiến cho khí trở nên xấu hổ như thế này.............”

      Đàm Dịch Khiêm nhìn Đan Nhất Thuần nữa, " !"

      Đan Nhất Thuần vẫn đứng yên tại chỗ, "Trước khi em có thể hỏi vấn đề được , Tử Du ở bên cạnh , tại sao phải tới nơi này?"

      " cần biết." Đàm Dịch Khiêm vẫn nhấp từng ngụm rượu đỏ, giọng hề khôi phục lại độ ấm khiến cho người khác cách nào nhìn thấu tâm tình của .

      Ánh mắt Đan Nhất Thuần xẹt qua thùng giấy khay trà ở ghế sofa, nhớ lại lúc trước chị Dư từng với rằng Hạ Tử Du từng viết mấy bức thư cho Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần chậm rãi , "Nếu nghĩ tới Tử Du, nên để ấy ở nhà mình............ Phụ nữ khi mình dễ suy nghĩ lung tung, trở về chăm sóc ấy .”

      Đàm Dịch Khiêm trả lời Đan Nhất Thuần.

      Trước khi Đan Nhất Thuần xoay người rời , với Đàm Dịch Khiêm câu cuối cùng: "Dịch Khiêm. . . . . . Em khỏi khách sạn này, bởi vì em ở nơi này là chờ đợi lần tới có thể gặp được , nhưng đồng thời em cũng hy vọng vĩnh viễn đừng đến nơi này, bởi vì nơi này biểu thị cùng Hạ Tử Du từng rất hạnh phúc. . . . . . Cuối cùng, chúc hạnh phúc!"

      Los Angeles.

      Hạ Tử Du ngồi đầu giường, trong tay là chiếc điện thoại mà Đàm Dịch Khiêm từng mua cho , hiểu chỉ cần ấn xuống tên là có thể nghe được giọng của , nhưng vẫn thể nào có được dũng khí đó.

      năm ngày rồi, làm vợ của nhưng thậm chí biết lúc nào mới trở lại. . . . . .

      . . . . . .

      Hít hơi sâu ngăn chặn đau đớn trong lòng, Hạ Tử Du để điện thoại di động xuống, rồi sau đó xuống giường vào phòng tắm.

      Hạ Tử Du hề biết, giây trước vào phòng tắm, giây sau Đàm Dịch Khiêm cũng vặn tay cầm mở cửa phòng.

      Nửa giờ sau, Hạ Tử Du tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm.

      Hạ Tử Du hoàn toàn nghĩ tới Đàm Dịch Khiêm về, hơn nữa lúc này thay xong đồ mặc ở nhà ngồi chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng.

      Khi Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn tới lúng túng đứng yên tại chỗ .

      nghĩ rằng trong phòng có ai, cho nên mới mặc áo sơ mi của ra. . . . . . ra lúc bọn họ mới vừa kết hôn, luôn bảo mặc như vậy, khi ở trong phòng tắm tinh thần thường hoảng hốt, cho nên theo thói quen mặc áo sơ mi của ra.

      Bất quá bọn họ là vợ chồng, tình huống thế này hẳn là nhìn quen lắm rồi. . . . .. Thế nhưng, biết bắt đầu từ lúc nào, thân mật giữa bọn họ lại hóa thành ngượng ngừng đến thế.

      Cố gắng che giấu xấu hổ lúng túng mặt, Hạ Tử Du lên tiếng trước, " về rồi à."

      Đàm Dịch Khiêm đứng dậy vào phòng tắm, "Vừa mới xuống máy bay."

      Hạ Tử Du gật đầu cái, sau đó với , "Em giúp xả nước."

      Đàm Dịch Khiêm vào phòng tắm, lạnh nhạt trả lời, " cần."

      Hạ Tử Du ngồi ở mép giường lát, sau đó vén chăn lên giường nằm.

      Dường như sau khi Liễu Nhiên xuất viện cho đến nay bọn họ ở chung trong căn phòng này chưa từng có chuyện nhiều với nhau, nhiều lắm cũng chỉ là cùng ngủ chiếc giường.

      Hạ Tử Du nghiêng người sang bên, từ từ nhắm mắt lại.

      biết qua bao lâu, cảm giác vị trí bên cạnh lõm xuống, nằm xuống ở bên cạnh , trong hơi thở của tất cả đều là hơi thở nhàn nhạt của sau khi tắm có mùi thơm rất dễ chịu.

      Đèn bỗng tối sầm lại, chậm rãi mở ra đôi mắt ươn ướt. . . . . .

      biết, năm ngày, năm ngày này đều suy nghĩ về . . . . . .

      Vừa rồi lúc nhìn thấy , rất vui, và rất muốn ôm chằm lấy , cũng rất muốn hỏi , năm ngày như vậy, có nhớ hay , vậy mà, chỉ có thể luống cuống đứng im tại chỗ, mỗi câu với đều cảm thấy khó khăn.

      Suy nghĩ vậy, rốt cuộc kiềm chế được nữa, lên tiếng hỏi: “Vậy là, chúng ta cứ định như thế này mãi hay sao?”

      trả lời.

      cho là muốn chuyện với , cố nuốt nghẹn chua xót xuống tận đáy lòng, cắn môi : “Nếu cứ nhất định phải như vậy, hôn nhân của chúng ta còn ý nghĩa gì nữa...........”
      Michelle Nguyen thích bài này.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 159 : bỏ xuống kiêu ngạo của mình (1)
      Bên tai mơ hồ truyền đến thanh sột soạt, Hạ Tử Du vẫn nghe thấy tiếng trả lời của Đàm Dịch Khiêm.

      Hạ Tử Du rốt cuộc nhịn được nữa xoay người lại.

      "Á. . . . . ."

      ngờ khi vừa mới xoay người trong tích tắc hề phòng bị bị đè ở phía dưới.............

      biết nên đặt tay ở đâu trong lúc vô tình chạm vào tấm lưng trần trụi của , có vậy mới biết, vừa rồi trả lời là vì cởi quần áo của mình.

      Ngay lúc còn chưa kịp phản ứng, bờ môi mỏng lạnh lẽo do vừa mới ra nhanh chóng phủ lên .

      lâu chưa từng tiếp xúc thân mật như thế, nụ hôn dành cho cho phải nụ hôn bá đạo cưỡng chế, mà là cẩn thận vuốt ve từng li từng tí, rất , rất âu yếm, giống như sợ sơ ý làm đau.

      trợn tròn hai mắt, giờ phút này giữa bọn họ tràn ngập hơi thở thân mật lâu có, hốc mắt từ từ nóng lên, ủy khuất nức nở dần dần bật thành tiếng.

      Nghe thanh nức nở của , lúc này mới từ từ buông ra, tròng mắt đen tĩnh mịch như hồ sâu liếc nhìn khuôn mặt đau khổ của .

      nhìn , nước mắt tùy ý chảy xuôi, nhịn được để mặc toàn bộ chua xót thống khổ kiềm chế tận đáy lòng bật ra thành tiếng.

      chăm chú nhìn hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay nhàng lau những dòng lệ vương khóe mắt , trầm giọng , " chỉ muốn hỏi em vấn đề."

      cắn môi, trong bóng đêm lặng lẽ nhìn từng đường nét ngũ quan hết sức điển trai của .

      Giọng khàn khàn , "Có hối hận khi gả cho ?"

      lập tức lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào vô cùng kiên định.

      cúi thấp đầu tiếp tục hôn lên môi , sau hồi dây dưa lại buông ra.

      biết làm sao, bởi vì biết giây kế tiếp kết cục của bọn họ như thế nào, tay gắt gao níu chặt tấm ga trải giường ở dưới người.

      nhìn sâu vào mắt mấy giây, phát cơ thể run rẩy vì lạnh, rồi sau đó cầm lên tay để vòng qua hai bên hông mình, bắt ôm cơ thể chặt.

      Giống như lâu có thân mật như vậy, bàn tay vừa chạm vào bờ lưng rộng lớn cường tráng của ngay lập tức theo bản năng rút tay về.

      Thế nhưng, cho phép lùi bước vào lúc này, kéo lại tay lần nữa, buộc dùng hay tay ôm vòng qua người .

      Tay run rẩy để lên sống lưng rộng lớn của , vẫn đủ dũng khí ôm như lúc trước.

      thấp giọng ra lệnh, "Ôm chặt ."

      Có lẽ do giọng bá đạo mà kiên định tiếp thêm cho dũng khí, rốt cuộc vòng tay ôm chặt lấy .

      Ánh mắt dừng lại con ngươi trong suốt của , có gì khác thường, nhưng lại giống như lốc xoáy biển sâu nhấn chìm vào trong đó.

      bình tĩnh hỏi, "Những lời em vừa đó, có biết hậu quả thế nào ?”


      “Em nghĩ rằng cần em nữa.........” Khó khăn ngập ngừng ra, trong đáy mắt đều là uất ức.

      Chân mày nhíu chặt, giọng hơi có vẻ vui: “ cần em bao giờ?”

      " giận, cho nên để ý tới em . . . . ." chua xót lên án.

      " em chọc giận .” xong môi mỏng dần dần nhếch lên.

      " hiểu lầm quan hệ giữa em và Trạch Húc.”

      " cho em rất nhiều cơ hội để giải thích." áp lên cơ thể , giọng như có vẻ lo lắng, "Em muốn giải thích với , nhưng em lúc nào cũng dùng mấy câu qua loa như là giữa em và ta có quan hệ gì để giải thích với , nhưng em sao hiểu, là chồng của em, cho phép người phụ nữ của quan tâm tới người đàn ông khác còn nhiều hơn quan tâm tới chồng em.”

      Rũ nửa hàng lông mi dài mơ hồ có hơi nước xuống, giọng hỏi, "Bây giờ mà vẫn còn để ý sao?"

      khàn giọng quát, "Chết tiệt, để ý những chuyện này còn để ý gì đây hả?"

      Toàn bộ phòng tuyến trong lòng giờ đây bị mười phần tham muốn giữ lấy cùng khát vọng của gấp gáp công phá.

      ôm , run giọng , "Em nghĩ rằng để trong lòng về chuyện em và Kim Trạch Húc ở lại khách sạn hai đêm đó. . . . . . Em biết giải thích chuyện này với như thế nào, bởi vì em muốn có người bảo vệ, cũng muốn bảo vệ bí mật của em........... Nhưng nếu điều để ý chính là em chỉ quan tâm Trạch Húc nhiều hơn quan tâm đến , em có thể lấy lời thề của chúng ta trong buổi hôn lễ mà thề rằng, người em quan tâm chỉ có thôi.

      Động tác thoáng chốc giật mình ngừng lại, giống như chờ đợi lời khẳng định này của cả thế kỉ rồi.

      nhìn chằm chằm vào , bởi vì cố gắng đè nén cho nước mắt trào ra, chỉ có thể thương tâm khàn giọng , " vì em mà đối phó với Kim Trạch Húc, em rất vui.......... Em biết với tính cách của khó có thể làm được những chuyện này, mặc dù giận em, nhưng điều này cũng chứng minh vẫn còn quan tâm đến cảm nhận của em.............Có điều em biết tức giận nhưng em lại thể giải thích với , cho nên em biết nên làm cái gì...........”

      nhấc vai lên, để giảm bớt sức nặng mới vừa rồi áp ở người , đồng thời đưa cánh tay vòng qua sau lưng , ôm siết chặt trong ngực.

      Bóng đêm yên tĩnh, bên trong phòng giống như chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ.

      rốt cuộc mở miệng, chuyện rất đều rất , "Em lập lại những lời em vừa cho nghe.”

      Phảng phất ở vành tai là hơi thở rất rất dịu dàng, giống như ở mùa đông giá rét cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, từ từ , "Bất kể thời gian có qua bao nhiêu lâu, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể gặp người nào. . . . . . Em mãi mãi thay đổi.”

      Khuôn mặt chợt bị nhiệt độ gò má cọ xát, chặn môi lại rồi cả người phủ lên người lần nữa. . . . . .

      Áo ngủ được cởi ra, nâng chân lên.

      Giống như rất lâu rồi chưa từng có xúc động đến vậy, cứng rắn của nóng bỏng đến kinh người, từng chút từng chút đẩy vào, khít khao bị cưỡng bách đến giới hạn cao nhất . . . . .

      Suốt cả đêm, buông tha cho . . . . . .

      --------

      Hôm sau.

      Hạ Tử Du ưm tiếng từ trong giấc mơ tỉnh lại.

      Cơ thể trần trụi bị cánh tay mạnh mẽ quấn quanh, nhớ tới tối hôm qua, chậm rãi xoay người lại.

      ngủ rất say, ngũ quan tuấn dật giãn ra, bộ dạng ngủ rất là ngây thơ.

      vòng tay ôm lấy , con ngươi chớp mắt đọng lại gương mặt tuấn tú của .

      Bỗng dưng, mở mắt ra.

      sợ hết hồn, vội vàng nhắm mắt lại.

      nhấc cơ thể lên, để nằm ở thân thể của , mặt đỏ lừ từ từ mở mắt ra.

      tức giận nhíu mày lại, “ giả vờ ngủ?”

      ôm lấy eo , "Là động tác tỉnh dậy của em quá lớn.”

      Hai thân thể trần trụi cọ sát vào nhau, bây giờ lại chính là tư thế mặt đối mắt, vỗ vào lồng ngực , "Thả em xuống. . . . . ." Hình ảnh như vậy làm người ta xấu hổ.

      bá đạo , " cứ muốn ôm em như vậy.”

      cảm giác đượ thân thể rất nóng, mà bộ phận nào đó cơ thể dường như cũng trong trạng thái tỉnh dậy, lúng túng , "Hình như rất trễ rồi. . . . . ."

      nhìn , gì.

      Ánh mắt quét về phía đồng hồ tường, nhất thời hô lên tiếng, "Trời ơi, mười giờ!"

      uốn éo người muốn xuống giường, thế nhưng lại vững vàng giữ chặt giam cầm người của mình, "Em có chuyện gì sao?"

      lắc đầu, " ra có gì, nhưng sáng sớm Liễu Nhiên nhìn thấy em, con bé nhất định tìm em.............”

      bình tĩnh , "Con bé có người giúp việc chăm sóc."

      "Ồ. . . . . ." nhất thời gì.

      nhấc đầu lên để ở trong ngực, "Nằm sấp người ngủ thêm lát."

      Gương mặt dán lồng ngực của , , "Như vậy. . . . . . Chúng ta bây giờ coi như là giảng hòa rồi sao?"

      "Chẳng lẽ em vui."

      lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên, "Em đương nhiên rất vui! !"

      cười cười.

      kinh ngạc nhìn hỏi, "Vậy còn muốn hỏi tại sao em lại quan tâm đến Kim Trạch Húc như vậy ?”

      nghiêm túc trả lời, "Như lời của em , em em muốn có người bảo vệ em, em muốn bảo vệ bí mật của em, mặc dù là chồng em, điều này cũng là quyền lợi của em, thể cầu em làm thế này thế khác............ Nhưng em phải nhớ kỹ điều, bây giờ em cần bảo vệ nhất chính là hôn nhân của chúng ta, điều kiện trước tiên là bảo vệ hôn nhân của chúng ta tốt rồi em mới có thể bảo vệ người hoặc việc mà em quan tâm.

      gật đầu, "Được."

      nhìn vào đáy mắt , nghiêm mặt , "Em phải đảm bảo với ."

      "Em bảo đảm em làm được."

      hôn lên trán cái, giọng , "Ngủ với thêm lát nữa?"

      "Được rồi."

      --------

      Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du tay dắt tay nhau xuống lầu, người giúp việc ở trong phòng khách nhìn thấy bọn họ hòa thuận như lúc ban đầu đều thở phào nhõm, nhưng sau lưng đương nhiên cũng bàn luận nguyên nhân hai người bọn họ hòa thuận.

      "Ba, mẹ. . . . . ."

      Liễu Nhiên ngồi ở ghế sofa xem phim hoạt hình nhưng nhìn thấy ba mẹ, liền lập tức vui vẻ vọt tới trước mặt hai người.

      Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Liễu Nhiên, nhìn khuôn mặt con khôi phục lại dáng vẻ đáng như thường ngày, vui mừng , "Tiểu bảo bối của chúng ta hôm nay ở nhà làm gì đấy?”

      Bị hỏi cái vấn đề này, Liễu Nhiên đột nhiên ấp úng.

      Hạ Tử Du nghi ngờ, "Có cái gì Liễu Nhiên thể trả lời mẹ sao?"

      Liễu Nhiên nhìn thần sắc mặt Hạ Tử Du, rồi mới từ từ , "Sáng hôm nay bà nội đến thăm Liễu Nhiên . . . . . ."

      Người giúp việc lúc này cũng trả lời: "Đúng vậy, bà chủ hôm nay có tới đây."

      Hạ Tử Du nhíu lông mày, "Bà nội đến, tại sao Liễu Nhiên cho mẹ biết?"

      Liễu Nhiên cụp mắt xuống , "Là bà nội bảo con đừng . . . . . . Bà nội ba và mẹ thích bà nội ở chung với Liễu Nhiên."

      Hạ Tử Du ngước mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm, sau đó lại hỏi, "Liễu Nhiên thích ở chung với bà nội lắm sao?"

      Liễu Nhiên dùng sức gật đầu, "Dạ, dạ, Liễu Nhiên rất thích bà nội. . . . . . Bà nội biết ca hát dỗ Liễu Nhiên ngủ, cũng biết kể chuyện cổ tích cho Liễu Nhiên nghe.”

      Trong đầu Hạ Tử Du xẹt qua hình ảnh lần đó thấy bà Đàm đưa Liễu Nhiên xem ca múa kịch.......

      biết bà Đàm ra rất thích Liễu Nhiên, người bà Đàm có khúc mắc chính là .

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 159 (2)

      Người giúp việc dẫn Liễu Nhiên đến vườn hoa chơi, Hạ Tử Du tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm lúc này thảnh thơi ngồi ghế sofa, lật xem bản tin tài chính kinh tế hưởng thụ ngày nghỉ ngơi hiếm có, thấy Hạ tử Du lại gần, có lẽ cũng đoán được ý Hạ Tử Du muốn gì, đợi Hạ Tử Du mở miệng lên tiếng, trực tiếp thẳng: “Cho phép bà ấy ra vào nơi này là giới hạn lớn nhất của .”

      Hạ Tử Du khoác cánh tay Đàm Dịch Khiêm, giọng , "Nhưng dù sao bà cũng là mẹ !"

      Mí mắt Đàm Dịch Khiêm cũng màng nhấc lên, tầm mắt tiếp tục lướt qua bản tin tài chính tay, thảnn nhiên , "Những chuyện bà ấy làm thể tha thứ."

      Bà Đàm lần nữa lại lợi dụng Đường Hân, Đan Nhất Thuần để phá hoại tình cảm giữa Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, đồng thời cũng phá hủy luôn tình cảm mẹ con vốn ít ỏi đến đáng thương của Đàm Dịch Khiêm và bà Đàm.

      "Ông xã, sao lại thích mẹ đến thế?” Đây là vấn đề mà Hạ Tử Du vẫn luôn thắc mắc.

      Đàm Dịch Khiêm hờ hững , "Nhiều năm trước, bà ấy chỉ biết ôm hận mà có thời gian để quan tâm đến những người khác.”

      Hạ Tử Du lập tức đoán được "những người khác" trong lời Đàm Dịch Khiêm tới là ai, hòa hoãn , "Em nhớ cũng từng với em mẹ ra cũng chỉ là người đáng thương, điều này mặc dù hoan nghênh mẹ , nhưng trong lòng vẫn thừa nhận bà ấy............”

      Đàm Dịch Khiêm gì.

      Hạ Tử Du giơ tay ôm Đàm Dịch Khiêm, giọng , "Ông xã, hay là để mẹ và chị Đàm Tâm chuyển đến nhà chúng ta ở !”

      "Chuyện này cần bàn bạc.”

      Hạ Tử Du mè nheo ôm chặt cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm lay chuyển được Hạ Tử Du, quay mặt sang nhìn , nghiêm nghị hỏi, "Em chắc chắn em có khả năng chịu đựng nổi phiền toái mà họ gây cho em ?”

      Hạ Tử Du chắc nịch , "Em tin rằng em có thể dựa vào cố gắng của mình để mẹ và chị thay đổi cách nhìn về em.”

      Đàm Dịch Khiêm nắm giữ tay Hạ Tử Du, "Mẹ rất cố chấp."

      Hạ Tử Du từ tốn , " ra , giữa ân oán của đời trước, mẹ là người vô tội nhất khi bị chịu hết những khổ sở đó……… Em nghĩ rằng trước khi những việc đó xảy ra mẹ chắc chắn cũng là người mẹ rất tốt…..... Ba đến nay vẫn chưa tỉnh lại, hôm nay người bà có thể dựa vào chỉ có , nếu như ngay cả cũng quan tâm đến bà, bác nhất định rất đau khổ.”

      Đàm Dịch Khiêm trầm giọng , " chỉ muốn bà ấy làm tổn thương em.”

      Hạ Tử Du cố gắng thuyết phục, "Có ở bên cạnh em, bà làm tổn thương đến em đâu, hơn nữa em còn tin rằng em có thể làm cho mẹ thích em.”

      Rốt cuộc Đàm Dịch Khiêm cũng đồng ý, "Được rồi, cho phép bà ấy đến đây, về phần Đàm Tâm, muốn chị ta ở chỗ khác.”

      Hạ Tử Du hài lòng tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, "Dạ."

      --------

      Chuyện về Kim Trạch Húc đối với Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du xem như hoàn toàn kết thúc, Hạ Tử Du để hết tâm tư tình cảm mình vào cuộc hôn nhân của bọn họ.

      Nhờ đề nghị của Ha Tử Du với Đàm Dịch Khiêm, cho nên qua ngày hôm sau bà Đàm liền chuyển đến biệt thự ở.

      Hạ Tử Du vốn tưởng rằng bầu khí trở nên ngột ngạt khó chung đụng, nhưng may mắn là mười mấy ngày nay bà Đàm chuyển vào biệt thự, giữa Hạ Tử Du và bà Đàm phu nhân cũng có căng thẳng như trong tưởng tượng.

      Ví dụ như lúc này, Hạ Tử Du bưng đĩa trái cây tươi ngọt vào trong phòng khách, thấy bà Đàm ngồi ôm Liễu Nhiên xem ti vi, Hạ Tử Du liền chủ động bước tới gần , "Viện trưởng, ăn chút trái cây ?"

      Bà Đàm liếc mắt nhìn qua Hạ Tử Du, lặng yên lên tiếng.

      Liễu Nhiên nhìn thấy cảnh đó, kéo kéo cánh tay bà Đàm, "Bà nội, con muốn bà nội ăn trái cây với con. . . . . ."

      Bà Đàm nỡ từ chối Liễu Nhiên, đành phải nhón lấy miếng dứa ngọt.

      Thấy bà Đàm có tõ chống đối, Hạ Tử Du cười , lập tức ngồi vào bên cạnh bà Đàm, cùng nhau ngồi xem ti vi.

      Trong lúc xem ti vi Liễu Nhiên ngủ thiếp , Hạ Tử Du sợ bà Đàm ẵm Liễu Nhiên lâu quá bị mệt, cho nên giọng với bà Đàm, "Viện trưởng, để con ôm Liễu Nhiên lên lầu ngủ, mẹ ôm con bé trong tay như vậy rất mỏi.”

      Bà Đàm nhìn thoáng qua Liễu Nhiên ngủ ở trong lòng mình, lắc đầu : “Tôi sao.”

      Sợ nhiều khiến bà Đàm giận, Hạ Tử Du chỉ đành im lặng thêm gì nữa.

      Đột nhiên bà Đàm chủ động lên tiếng hỏi Hạ Tử Du, "Nghe Dịch Khiêm đồng ý để tôi đến đây ở chung với mọi người là do thuyết phục nó?”

      Đây là lần đầu tiên bà Đàm chủ động chuyện với Hạ Tử Du kể từ khi bà chuyển vào biệt thự tới nay.

      Hạ Tử Du từ tốn , "Con vẫn luôn tin chúng ta có thể chung sống hòa thuận với nhau.”

      Bà Đàm lại đưa mắt nhìn Liễu Nhiên ở trong ngực, lạnh nhạt : “Tôi làm bao nhiêu chuyện để chen vào phá hoại tình cảm của và Dịch Khiêm, trách tôi sao?”

      Hạ Tử Du lắc đầu, thành , "Mẹ cũng như là bậc cha me của con, cho nên con rất tôn trọng mẹ.”

      Bà Đàm sâu lắng thở dài , "Tôi thừa nhận tôi thích bởi vì là con của Kim Nhật Nguyên, hơn nữa còn từng muốn hại con trai tôi ngồi tù............ Nhưng những chuyện này Dịch Khiêm muốn truy cứu nữa, bà già như tôi đây cũng còn lòng dạ nào để tâm vào những chuyện vụn vặt này, bây giờ và Dịch Khiêm cũng kết hôn rồi, tôi cũng nghe Dịch Khiêm qua nhiều lần rằng người phụ nữ nó thích chỉ có mình , vì để hàn gắn lại tình cảm mẹ con giữa tôi và Dịch Khiêm, tôi thể lựa chọn chấp nhận ............”

      Hạ Tử Du nghiêm mặt , "Mong mẹ tin tưởng con, con nhất định chăm sóc mẹ tốt.”

      Bà Đàm đột nhiên hỏi, "Nghe người giúp việc trong nhà thời gian trước và Dịch Khiêm bất hòa sao? Rất nhiều báo chí cùng người đàn ông họ Kim có quan hệ mờ ám, cho nên tình cảm vợ chồng mới xuất vấn đề, chuyện này là sao?"

      Hạ Tử Du lập tức trả lời, "Kim Trạch Húc chỉ là bạn của con, giữa con và ấy từ trước tới bây giờ chưa từng có quan hệ tình cảm nam nữ.”

      Bà Đàm gật đầu, "Vậy tốt, nếu như trở thành con dâu nhà họ Đàm chúng tôi, tôi hy vọng đừng có dây dưa với người đàn ông họ Kim kia nữa, tôi tin rằng cũng biết chừng mực.”

      Hạ Tử Du , "Mẹ yên tâm , con liên lạc với ấy nữa!"

      --------

      Ban đêm.

      Lúc Đàm Dịch Khiêm ra phòng tắm phát vẻ mặt Hạ Tử Du lo lắng tựa vào đầu giường.

      Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ở mép giường, nắm lấy tay Hạ Tử Du, thấp giọng hỏi, "Sao vậy, ở chung với mẹ được vui sao?”

      Hạ Tử Du hoàn hồn lại, lập tức lắc đầu, " phải. . . . . . Quan hệ giữa em và mẹ bây giờ rất tốt."

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Vậy em còn phiền não chuyện gì?"

      Hạ Tử Du nắm giữ bàn tay ấm áp của Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, chúng ta kết hôn cũng hơn nửa năm. . . . . . Tại sao chúng ta vẫn chưa có em bé?"

      Đàm Dịch Khiêm trấn an , " phải chuyện đứa cứ để tự nhiên sao?"

      Hạ Tử Du ra lo lắng của mình, "Em sợ rằng cơ thể em vẫn chưa khỏe."

      Đàm Dịch Khiêm lại nhíu mày, "Em nên tự tạo áp lực cho mình như vậy. . . . . ."

      Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, tựa đầu vào vai Đàm Dịch Khiêm, , " em rất muốn có con. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm hôn lên mặt , giọng buồn buồn , " xin lỗi."

      "Tại sao phải xin lỗi em?" Hạ Tử Du muốn ngẩng đầu lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, nhưng bị Đàm Dịch Khiêm giống như quyến luyến mà quấn chặt.

      Đàm Dịch Khiêm giống như có chút thương tâm : “Lúc đứa con thứ hai của chúng ta chào đời, miệng nó vẫn còn mút mút xinh xắn đáng . . . . . . từng nghĩ muốn thay đổi dự định ban đầu giữ lại đứa bé này, nhưng trong quá trình phẫu thuật, đứa trẻ bởi vì chưa đủ tháng mà cơ thể suy yếu, có sức để chống đỡ. . . . . . Bác sĩ cho hai lựa chọn, là tiếp tục làm phẫu thuật cho Liễu Nhiên, nhưng làm vậy cơ hợi sống xót của nó sau ca phẫu thuật là rất thấp, hai là tạm ngừng phẫu thuật đợi thêm hai ngày nữa, có lẽ nó vẫn còn được sống sau khi phẫu thuật, bác sĩ cũng với cho dù đứa này có thể tiếp tục được sống, nhưng vì vừa sinh ra làm phẫu thuật cấy ghép tủy, các phương diện cơ năng cơ thể đều chịu ảnh hưởng, nhiều lắm chỉ sống được quá năm....... xin lỗi ở đây là chuyện quan trọng như thế nhưng lại tự mình đưa ra quyết định.”

      Hạ Tử Du gối đầu lên bả vai Đàm Dịch Khiêm, cắn chặt môi , " vì giận em, nên lúc đó mới cố tình sắp xếp cho em ra ngoài, để em bỏ qua cơ hội được nhìn thấy con lần cuối cùng sao?”

      Đàm Dịch Khiêm thẳng thắn thừa nhận, " thừa nhận, có kế hoạch muốn cho em nhìn thấy sân phơi gọi điện thoại, cũng biết bác sĩ gọi vào để quyết định, nhưng sau khi vào phòng phẫu thuật đối mặt với quyết định kia cũng phải kế hoạch của ......... So với việc để em nhìn thấy kết quả đứa ra , tình nguyện để em nhìn thấy còn hơn.”

      Hạ Tử Du đau lòng hỏi, "Vậy ra ngoài năm ngày là cố tình muốn tránh mặt em sao?”

      Đàm Dịch Khiêm trầm mặc lúc sau đó , "Việc này còn quan trọng. . . . . . Quan trọng là đến khách sạn “Tứ Quý” để xem lại những bức thư mà em viết cho khi còn ở trong tù, mới biết được lỗi lầm của gây ra rất lớn........”

      kinh ngạc ngước mắt lên nhìn : “ xem qua những bức thư đó? Khi ấy có phải là em rất ngốc đúng ?”

      Đàm Dịch Khiêm nâng lên gương mặt của Hạ Tử Du, nhàng vuốt ve, "Nhờ những bức thư đó làm cho hiểu rằng. . . . . . Bao nhiêu năm nay, sau những chuyện mà chúng ta trải qua, chợt nhận ra là may mắn vì em vẫn có thể trở lại bên cạnh .”

      "Là em nên cảm thấy may mắn mới phải, từ đầu đến cuối hề ép hỏi em về nguyên nhân tại sao em lại quan tâm Kim Trạch Húc đến thế, giờ phút này thậm chí còn sẵn sàng hết lòng tin tưởng em. . . . . ." biết bây giờ họ có thể hòa thuận được như vậy là do bỏ xuống kiêu ngạo của mình, chuyện mà từ trước tới nay chưa bao giờ có, luôn trân trọng phần tình cảm này, cũng để cho có bất kỳ sai lầm nào xen vào tình cảm của họ tạo nên sóng gió gì khác nữa.

      "Ừ, hãy nên trân trọng lẫn nhau." nâng cằm lên, nhàng mà âu yếu hôn lên bờ môi . . . . . .

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 160 : chỉ muốn nhìn thấy bà xã thua quá thảm (1)

      "Mẹ, sau này Liễu Nhiên cần đến bệnh viện nữa đúng ?"

      Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, "Đúng vậy, chú bác sĩ Liễu Nhiên hoàn toàn khỏi rồi . . . . . . Sau này Liễu Nhiên khỏi phải đến bệnh viện nữa." Sau hai tháng kiểm tra, thể trạng Liễu Nhiên có xuất tượng hoại tử nào, bác sĩ kết luận Liễu Nhiên hoàn toàn hồi phục.

      Liễu Nhiên ngước đầu hỏi, "Vậy là Liễu Nhiên có thể đến vườn trẻ chơi cùng các bạn khác được rồi sao?”

      Hạ Tử Du gật đầu, "Đúng vậy, sắp tới mỗi ngày mẹ đều đưa Liễu Nhiên đến nhà trẻ."

      Liễu Nhiên vui vẻ ôm lấy Hạ Tử Du, "Cám ơn mẹ."

      Hạ Tử Du hôn cái kêu vào mặt Liễu Nhiên.

      Vừa ra khỏi bệnh viện, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên muốn chui vào xe ngừng chờ sẵn ở trước cửa bệnh viện, Liễu Nhiên lại đột nhiên hớn hở gọi, "Mẹ, ba ở bên kia. . . . . ."

      Theo tay chỉ của Liễu Nhiên, Hạ Tử Du thuận mắt nhìn về phía trước.

      Trước của khách sạn "LLD", tốp người quần áo chỉnh tề từ trong ra, Hạ Tử Du vừa liếc mắt nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm lẫn trong nhóm người thương nhân, ánh mặt trời chiếu xuống dáng người cao ngất cùng gương mặt tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm có vẻ cực kì bắt mắt.

      Hôm nay mặc bộ âu phục màu xám, là bộ mà buổi sáng tự mình chọn cho , trời sinh có được dáng người rất chuẩn, quần áo làm nền hẳn là được nổi bật như thế, mặt lúc nào cũng lên ý cười, chuyện trò vui vẻ với bạn bè, ngày đầu tiên quen biết biết rất tuấn tú phong độ, nay lại có thêm trầm tĩnh lõi đời.

      Liễu Nhiên giãy dụa trong ngực Hạ Tử Du, "Mẹ, con muốn qua chỗ ba!"

      Hạ Tử Du thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú người Đàm Dịch Khiêm, "Liễu Nhiên, ba bàn công việc, giờ chúng ta tiện qua đó chuyện với ba. . . . . ."

      Liễu Nhiên nhăn nhó nũng nịu, "Nhưng mà con muốn chuyện với ba. . . . . . Mẹ. . . . . ." Liễu Nhiên ngước mắt làm nũng với Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du bất đắc dĩ ngước mắt nhìn tới Đàm Dịch Khiêm, trùng hợp ngay lúc đó ánh mắt Đàm Dịch Khiêm cũng vô tình trông thấy Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm cười cười.

      . . . . . .

      Trao đổi với bạn bè đôi ba câu, Đàm Dịch Khiêm thong thả tới trước mặt Hạ Tử Du.

      Liễu Nhiên dang rộng hai tay gọi, "Ba. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm ôm qua Liễu Nhiên từ trước ngực Hạ Tử Du, hôn Liễu Nhiên cái rồi nhìn Hạ Tử Du , " phải buổi chiều đưa hai mẹ con tới bệnh viện sao?"

      "Bệnh viện cách nhà xa, để em đưa Liễu Nhiên cũng được mà.” Sau khi Liễu Nhiên xuất viện làm kiểm tra còn tượng hoại tử cần phải đến bệnh viện phía Đông nữa, cho nên nhiều lần Đàm Dịch Khiêm bận công việc, Hạ Tử Du đều tự mình đưa Liễu Nhiên tới bệnh viện.

      Đàm Dịch Khiêm nhíu mày , " yên tâm."

      Liễu Nhiên rất nghiêm túc , "Ba, mẹ Liễu Nhiên từ nay về sau khỏi phải tới bệnh viện nữa, chú bác sĩ cũng Liễu Nhiên hết bệnh rồi……….”

      Mấy lần trước Đàm Dịch Khiêm đưa hai mẹ con tới bệnh viện, bác sĩ cũng đại khái tin này cho Đàm Dịch Khiêm biết, lần này Hạ Tử Du đến là để xác nhận kết quả này.

      Hạ Tử Du khó kiềm chế được vui sướng gật đầu lia lịa.

      Đàm Dịch Khiêm đưa ra tay ôm Hạ Tử Du về phía mình, sau đó hôn lên trán Hạ Tử Du nụ hôn.

      Liễu Nhiên vui vẻ cười khanh khách ngừng, nhìn thấy ba mẹ thân mật, bé thông minh đáng che hai mắt mình lại, những vẫn giữ kẽ hở để len lén nhìn.

      Hạ Tử Du nhìn thấy bộ dáng đáng của Liễu Nhiên bị chọc cho phì cười.

      Đàm Dịch Khiêm , " đưa hai mẹ con về."

      Hạ Tử Du hỏi, "Ủa, quay lại công ty sao?"

      Đàm Dịch Khiêm bế lên Liễu Nhiên, tay ôm eo Hạ Tử Du, “Công việc làm mãi cũng hết, nhưng ở bên cạnh hai mẹ con em bao nhiêu cũng đủ.”

      Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm hưởng thụ giây phút yên bình hạnh phúc.

      ----------

      Trong quán cà phê, Kim Trạch Húc thu hồi tầm mắt, rồi sau đó đưa mắt nhìn sang Đàm Tâm ở đối diện.

      Tầm mắt Đàm Tâm xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong quán cà phê dừng lại ở cảnh tượng vừa rồi. Đàm Dịch Khiêm bế Liễu Nhiên, hôn lên trán Hạ Tử Du, sau đó dìu Hạ Tử Du bước vào xe, mọi cử chỉ hành động đều cho thấy em trai mình cưng chiều Hạ Tử Du như thế nào.

      Đàm Tâm bực tức thu hồi ánh mắt, nhìn qua Kim Trạch Húc, " hẹn tôi ra đây để cho tôi thấy cảnh người cũ của ân ái lưu luyến với em trai tôi?”

      Kim Trạch Húc nâng lên tách cà phê nhấp miếng, chỉ cười .

      Đàm Tâm giận đến mặt đỏ bừng, lạnh lùng , "Tôi có nhiều thời gian ở đây nhảm với , nếu cho tôi biết mục đích hẹn tôi ra đây xin lỗi, tôi còn có việc!” Đàm Tâm xong liền đứng dậy.

      Kim Trạch Húc giương mắt nhìn gương mặt còn nhẫn nại của Đàm Tâm, thong thả , " nóng giận của Đàm đại tiểu thư đúng cũng tầm thường nha. . . . . . phải cũng biết mục đích tôi hẹn ra đây rồi sao?"

      Đàm Tâm nhìn chằm chằm Kim Trạch Húc, "Trong điện thoại có cách tạo điều kiện cho tôi và La Bá Đặc đến với nhau, vậy xin hỏi như lời cách của là gì?”

      gương mặt ôn nhã của Kim Trạch mang theo ý cười: “ cứ ngồi xuống trước , rồi chúng ta trao đổi với nhau ràng hơn.”

      Đàm Tâm bất đắc dĩ ngồi xuống, khoanh tay ngồi nhìn Kim Trạch Húc trước mặt, cảnh cáo , "Kim Trạch Húc, hôm nay tôi đồng ý ra đây gặp có nghĩa là tôi ưa gì , trước kia và Hạ Tử Du bắt tay đối phó Dịch Khiêm như thế nào tôi đều biết , các người cũng coi như đều là người họ Kim, họ Kim quả nhiên có người nào tốt.”

      Kim Trạch Húc nhìn con ngươi Đàm Tâm hơi rút lại, "Xem ra Đàm đại tiểu thư nên học lại cách quản lý tốt cái miệng của mình, nếu đàn bà mà thích lải nhải giống như vậy, người đàn ông nào thích nổi đâu.”

      Đàm Tâm hừ lạnh, "Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi, Kim Trạch Húc, tôi sợ đâu! Bây giờ ânh trắng tay rồi, ngay cả Trung Viễn cũng thua cho Dịch Khiêm!”

      Kim Trạch Húc phản bác, chỉ cười , "Đàm đại tiểu thư nếu như cứ muốn tiếp tục thảo luận với tôi về vấn đề hôm nay tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, vậy thời gian để chúng ta về chuyện của và La Bá Đặc rất ít.”

      Đàm Tâm cố gắng kiềm chế tức giận, cố gắng bình tĩnh lại.

      Kim Trạch Húc từ tốn , " muốn đến với La Bá Đặc, nhưng người phụ nữ La Bá Đặc thích lại là Đan Nhất Thuần, mà Đan Nhất Thuần vì Đàm tổng có thể độc thân cả đời, điều này cũng có nghĩa là La Bá Đặc chờ đợi Đan Nhất Thuần cả đời. . . . . . đừng hoài nghi về chuyện La Bá Đặc dùng cả đời này để chờ đợi Đan Nhất Thuần, bởi vì khi lãng tử quay đầu là chỉ có thể gặp được tình đích , mà ở phương diện khi người đàn ông gặp được tình của mình tuyệt đối hề thua kém người phụ nữ, cho nên muốn đến với La Bá Đặc, chuyện có thể làm chính là làm sao để La Bá Đặc hoàn toàn mất hết hy vọng với Đan Nhất Thuần!"

      Đàm Tâm tức giận , "Đạo lý dễ hiểu như vậy chẳng lẽ còn phải đợi dạy cho tôi sao?”

      Kim Trạch Húc cũng vội tức giận, còn cười , "Đàm đại tiểu thư biết đạo lý này, nhưng áp dụng đúng cách. . . . . . Tôi có nghe về chuyện trước kia Đàm đại tiểu thư xúi giục Đan Nhất Thuần mang thai, chiêu này ra rất cao minh, chỉ thiếu chút nữa phá hư chuyện của Tử Du cùng Đàm tổng, còn thành công đẩy Đan Nhất Thuần về phía Đàm tổng, cuối cùng đạt được mục đích đá ném hai chim, có điều, kết quả lại được như mong muốn.......... Tôi suy nghĩ, Đàm đại tiểu thư nếu như biết đẩy Đan Nhất Thuần về phía Đàm tổng có thể làm cho La Bá Đặc mất hết hy vọng, vậy tại sao Đàm đại tiểu thư tiếp tục kế sách đó lần nữa?”

      Đàm Tâm nghiêng đầu nhìn Kim Trạch Húc, cười lành ra tiếng, "Kim Trạch Húc, cho rằng tôi là đứa trẻ mới lên ba tuổi sao? vòng vèo nãy giờ cũng chỉ là muốn tôi xen vào phá hoại tình cảm của Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, mục đích cuối cùng cũng là vì bản thân mà thôi, cho rằng tôi ngu đến mức làm quân cờ cho hay sao?”

      Kim Trạch Húc nhìn Đàm Tâm, vẫn cười cười như trước.

      Đàm Tâm hừ mũi cười khẩy, " đừng có mơ tưởng viễn vông nữa, người phụ nữ mà Dịch Khiêm thích, vĩnh viễn cũng thể giành nổi đâu!”

      Kim Trạch Húc nghiêng đầu quan sát Đàm Tâm, "Xem ra qua vài lần thất bại, cộng thêm bị Đàm Dịch Khiêm cảnh cáo, bây giờ tự thuyết phục được mình chấp nhận Tử Du là em dâu rồi sao.”

      Đàm Tâm nhíu mày, "Đúng, vậy thế nào?"

      Lúc này Kim Trạch Húc rút trong người ra xấp hình đưa qua cho Đàm tâm: “Tôi nghĩ sau khi xem xong những bức hình này cái nhìn khác.”

      Đàm Tâm nhận lấy xấp hình, sau khi nhìn thoáng qua những tấm hình đó, hai tròng mắt kiềm được nhất thời trợn trắng, “ và Hạ Tử Du......... Hai người..”

      Kim Trạch Húc gật đầu, " có nhìn lầm, đây đúng là hình của tôi cùng Hạ Tử Du chụp khi ở khách sạn."

      Đàm Tâm chất vấn, "Người phụ nữ này quay lưng lại, làm sao tôi có thể xác định ta là Hạ Tử Du?”

      " cần xác định, có thể hoài nghi chuyện này. . . . . . Nhưng nếu như có để ý đến cuộc sống riêng của em trai chút, cũng biết khoảng thời gian trước tình cảm của Đàm tổng và Tử Du hình như có xảy ra số vấn đề, mà chỗ mấu chốt của vấn đề chính là Đàm tổng biết chuyện này............ Tôi phủ nhận trong lòng Tử Du vẫn luôn có Đàm tổng, cũng như tôi và Tử Du từng trải qua quãng thời gian tốt đẹp đó thôi, phải sao?”

      Đàm Tâm nghiến răng chửi, "Hạ tiện! !"

      Kim Trạch Húc , "Theo như tôi được biết Đàm Tổng và Hạ Tử Du hòa thuận trở lại rồi......... Nghĩ đến Đàm tổng nhẫn nhịn xuống chuyện này, đây quả cũng dễ dàng!”

      Đàm Tâm tức giận trừng mắt nhìn Kim Trạch Húc, " châm ngòi gây xích mích sao?"

      Kim Trạch Húc phủ nhận, "Tôi làm vậy chỉ là vì tôi quá quan tâm tới Tử Du, tôi mong đợi ấy về lại bên cạnh tôi, cũng giống như Đàm đại tiểu thư chờ đợi La Bá Đặc trở về bên cạnh ......... Tôi nghĩ, nếu như Đan Nhất Thuần có thể trở thành em dâu , La Bá Đặc mất hết hy vọng, Đàm đại tiểu thư nếu muốn ở lại bên cạnh La Bá Đặc đó còn là chuyện khó nữa!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :