1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cả đêm nghiệt tình: Tổng giám đốc, xin anh nhẹ một chút - Quai Quai Băng (276 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 155 (2)

      Đàm Dịch Khiêm giống như nghe câu chuyện tường thuật lan man, thong thả , "Đây là gậy ông đập lưng ông."

      La Bá Đặc phân tích , "Chích xác, Kim Trạch Húc đáng được đồng tình . . . . . Nhưng Kim Trạch Húc cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, tôi nghe chị Dư đem toàn bộ số tiền trong Trung Viễn chuyển đến công ty ở quốc mà ta thầm thành lập, cho nên Trung Viễn mới trở thành cái vỏ trống rỗng . . . . . . Nếu trước đây Kim Trạch Húc muốn đối phó với cậu, hôm nay còn bị cậu sắp xếp vào bẫy, tôi nghĩ sau này càng thêm hận thù đội trời chung với cậu, chỉ là, bản thân tôi cũng lo lắng về chuyện này lắm, ngược lại...........” La Bá Đặc dừng lại chút sau đó , "Tôi rất lo lắng cho cậu và Tiểu Du."

      Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt , "Tôi và ấy rất tốt."

      La Bá Đặc nhíu mày , "Dịch Khiêm, tôi nhìn ra được tình cảm giữa cậu và Tử Du có rất nhiều cố gắng, nếu phải lo nghĩ đến Tiểu Du, dựa vào tính cách của cậu, từ lâu cậu bỏ qua cho Kim Trạch Húc rồi............... Tôi biết lúc này coi như cậu và Tiểu Du còn khoảng cách, nhưng đối với chuyện Tử Du tin tưởng cậu, giờ phút này trong lòng cậu cũng giống như có cái gai.............”

      Đàm Dịch Khiêm trầm ngâm chốc lát, lạnh lùng , "Những lời này giống như lời cậu !”

      La Bá Đặc trước sau đều là muốn hòa giải, những lời kiểu phá hoại tình cảm vợ chồng dường như giống những lời từ miệng La Bá Đặc.

      "Trước kia tôi những lời này, nhưng mà. . . . . ." La Bá Đặc vốn muốn ra, thế nhưng lúc này bởi vì suy nghĩ đến điều gì đó nên tạm thời sửa lại: “ có gì, tôi chỉ tùy tiện chút."

      Đàm Dịch Khiêm nhạy cảm, "Chuyện gì có thể làm cho cậu do dự như thế?"

      Ánh mắt thấy lạnh lùng của Đàm Dịch, La Bá Đặc biết tại muốn sửa lời cũng quá muộn, do dự lát, La Bá Đặc mở miệng , "Trước khi cho cậu biết, tôi hy vọng cậu hiểu mặc kệ đứng lập trường gì tôi cũng đều muốn cậu và Tiểu Du có thể hạnh phúc vui vẻ , sở dĩ cho cậu biết chuyện này là bởi vì tôi cảm thấy hành động của Tiểu Du đối với Kim Trạch Húc trong chuyện này đúng mực lắm, tôi sợ có khả năng Tiểu Du giấu giếm tâm , dĩ nhiên, đây là suy đoán của tôi. . . . . ."

      "."

      La Bá Đặc chậm rãi , "Cậu giúp tôi tìm được hành tung Đan Nhất Thuần, tôi thuyết phục Đan Nhất Thuần Male. . . . . . Mấy ngày nay mỗi ngày tôi đều cùng Đan Nhất Thuần trò chuyện, tôi muốn lừa cậu, Đan Nhất Thuần cứ tỏ vẻ lơ đãng nhưng luôn muốn từ tôi hỏi thăm tin tức về cậu, tôi quan tâm Đan Nhất Thuần, cho nên biết ấy quan tâm cậu, nhưng tôi vẫn đành lòng giấu giếm tin tức của cậu với ấy . . . . . . ấy biết bệnh tình của Liễu Nhiên nguy kịch cũng rất lo lắng, nhưng hề hỏi thăm bất kỳ điều gì về chuyện của Tử Du quan tâm khác lạ tới Kim Trạch Húc. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ bởi vì bất kể người nào khi nghe thấy Liễu Nhiên bị bệnh là do Tử Du gặp Kim Trạch Húc mà có người chăm sóc chu đáo khiến bệnh tình trở nên nguy hiểm chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao Tử Du lại quan tâm đến Kim Trạch Húc như vậy, nhưng Nhất Thuần dường như cảm thấy kỳ lạ chút nào.......... Rồi sau đó tôi thuận miệng hỏi Nhất Thuần câu về cách nhìn của ấy đối với chuyện này, nhưng Nhất Thuần ấp úng trả lời tôi . . . . . . Tôi cảm thấy Nhất Thuần dường như có chuyện giấu giếm, cho nên tôi đeo bám dai dẳng muốn Nhất Thuần cho tôi biết, cuối cùng. . . . . . Cuối cùng từ chính miệng Nhất Thuần tôi nghe được chuyện." (cáo đội lốt cừu bắt đầu ra tay ^^)

      khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm bắt đầu u ám, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm.

      La Bá Đặc nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, nghiêm mặt , "Nhất Thuần lần đầu tiên Tử Du đến sân khấu kịch, Nhất Thuần cũng hoài nghi người phụ nữ được trang điểm lộng lẫy đó là Tử Du......... Sau đó vì chứng thực suy đoán của mình, Nhất Thuần lén theo dõi vị người phụ nữ đó, Nhất Thuần thấy người phụ nữ đó vào khách sạn “LLD”, cho nên cũng vào theo. . . . . . Nhưng mà sau đó lâu Nhất Thuần nhìn thấy người phụ nữ đó vào phòng của người đàn ông, Nhất Thuần cũng nhận ra Kim Trạch Húc, cho nên lúc đó cũng biết người đàn ông kia chính là Kim Trạch Húc, Nhất Thuần thấy người phụ nữ đó vào phòng người đàn ông nọ mãi thấy ra, cuối cùng xóa bỏ nghi vấn người phụ nữ đó là Tử Du, dù sao Nhất Thuần cũng nghĩ Tử Du đơn độc vào phòng của người đàn ông, sau này Nhất Thuần nghe tôi mới biết ra ngày đó người đến sân khấu kịch đúng là Tử Du...........”

      Đàm Dịch Khiêm lên tiếng cắt ngang, "Đủ rồi, tôi muốn truy cứu những chuyện qua nữa, tôi tin tưởng ấy.”

      Nhìn Đàm Dịch Khiêm trực tiếp xoay người bước , La Bá Đặc nhìn bóng lưng Đàm Dịch Khiêm , "Dịch Khiêm, tôi cũng tin tưởng Tử Du, nhưng tôi hy vọng cậu có thể tìm Tử Du để hỏi chuyện này. . . . . . Ít nhất cậu phải tự nhổ ra cái gai trong lòng.”

      Buổi tối.

      Hạ Tử Du tắm rửa xong mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng tắm.

      Đàm Dịch Khiêm lúc này ngồi ghế salon nhàn nhã đọc bản tin tài chính mỗi ngày, nhưng chỉ có mới biết tâm trạng tối nay của tốt.

      Hạ Tử Du nhàng đến sau lưng Đàm Dịch Khiêm, dùng tay che hai mắt Đàm Dịch Khiêm lại.

      Đàm Dịch Khiêm nắm giữ tay Hạ Tử Du, lãnh đạm , " được làm ẩu!"

      Hạ Tử Du giống như đứa trẻ làm sai liền rút tay về, lầm bầm : “Quỷ hẹp hòi, chỉ muốn đùa chút thôi!”

      Đàm Dịch Khiêm quay mặt sang liếc mắt nhìn Hạ Tử Du, sau đó nhìn Hạ Tử Du ngoắc ngoắc ngón tay.

      Hạ Tử Du nghi ngờ bước tới, nhưng ngay lúc đó Đàm Dịch Khiêm liền hôn lên cánh môi Hạ Tử Du.

      Đàm Dịch Khiêm đứng dậy tiện thể trở tay ôm ngang eo Hạ Tử Du, "Em thơm. . . . . ." Phụ nữ sau khi tắm rửa xong tỏa ra mùi thơn thoang thoảng nhất là còn vào buổi tối rất dễ khiến cho người đàn ông rung động.

      Hạ Tử Du dùng sức từ chối, "Đừng như vậy, em còn muốn đến bệnh viện thăm Liễu Nhiên. . . . . ." Quả , mấy hôm nay Hạ Tử Du hầu như đều suốt đêm ở bên cạnh Liễu Nhiên, dĩ nhiên trong phòng bệnh cũng sắp xếp giường cho Hạ Tử Du, chỉ là khổ cho Đàm Dịch Khiêm mình ngủ lại khách sạn.

      Đàm Dịch Khiêm vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du, dục vọng tới mãnh liệt cũng như trước kia.

      Hạ Tử Du cố gắng xoay chuyển lý trí của Đàm Dịch Khiêm, ngừng vặn vẹo khiến cổ lưu lại rất nhiều dấu hôn của Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã. . . . . ."

      Động tác chống trả vặn vẹo ở dưới người Đàm Dịch Khiêm của Hạ Tử Du vào lúc này càng khiến cho dục vọng trong cơ thể Đàm Dịch Khiêm trỗi dậy, giây tiếp theo Đàm Dịch Khiêm cởi ra được chiếc áo trước ngực Hạ Tử Du.

      Dần dần, quần áo lần lượt rơi xuống.

      . . . . . .

      Thời điểm hai cơ thể trần trụi quấn vào nhau, Hạ Tử Du biết lúc này có khả năng bảo dừng lại, cho nên, dần dần tay quấn lên cổ , phối hợp nụ hôn của , chỉ mong có thể mau sớm kết thúc, bởi vì sốt ruột muốn đến thăm Liễu Nhiên.

      nghĩ rằng kết thúc rất nhanh, nhưng tối nay lại chậm chạp tiến hành động tác tiếp theo……………

      Khi gần như còn nhẫn lại được nữa, vịn lấy đầu vùi ở trước ngực , nghiêm túc : “Dịch Khiêm, Liễu Nhiên nhìn thấy em khóc………..”

      Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc ngẩng mặt lên trước ngực nhìn Hạ Tử Du, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du hề chớp mắt.

      Hô hấp Hạ Tử Du cũng rối loạn, đôi mắt trong veo nhìn vào tròng mắt nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm.

      Trước đây, vào những lúc như thế này Hạ Tử Du chỉ nhìn thấy trong đáy mắt của Đàm Dịch Khiêm tràn đầy dục vọng ham muốn, nhưng tối nay Hạ Tử Du nhìn vào đáy mắt của Đàm Dịch Khiêm ngoại trừ ánh mắt tràn đầy dục vọng, dường như còn có phân vân, dường như còn có chất vấn, lại giống như muốn tìm tòi điều gì đó…………..

      Bốn mắt nhìn lẫn nhau, khí bỗng trầm lắng yên tĩnh, Hạ Tử Du thử lên tiếng thăm dò: “Ông xã?”

      Đàm Dịch Khiêm cũng đáp lại Hạ Tử Du, ánh mắt sắc bén vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt .

      "Liễu Nhiên ở bệnh viện. . . . . ."

      Lời Hạ Tử Du còn chưa xong, Đàm Dịch Khiêm lần nữa chiếm lấy đôi môi Hạ Tử Du.

      "Ưm. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm dùng sức hôn lên môi Hạ Tử Du, răng môi ma sát khiến Hạ Tử Du cảm thấy đau đớn vô cùng, "Ông xã. . . . . ." Hạ Tử Du bởi vì đau đớn mà vỗ lên sống lưng trần của Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ hung hăng mà hôn Hạ Tử Du, mỗi lần dùng sức mạnh đến nỗi giống như muốn đem Hạ Tử Du hòa nhập vào xương cốt.

      Hạ Tử Du cảm giác được mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, dùng sức chống đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, "Ông xã, đau. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc cũng buông lỏng Hạ Tử Du ra, bờ môi mỏng của dường như còn có vết máu đỏ mơ hồ.

      Hạ Tử Du che lại bờ môi, cau mày , "Đau quá. . . . . ."

      Đàm Dịch Khiêm nóng rực nhìn Hạ Tử Du, nhưng qua hồi lâu sau, đáy mắt nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm dần dần chuyển thành bình tĩnh, sau đó xoay người .

      Hạ Tử Du vội vàng kéo qua tấm chăn mỏng che lại cơ thể mình, nhìn Đàm Dịch Khiêm nhặt quần áo hỗn độn mặt đất lên thản nhiên mặc vào người.

      Giữa hai người chưa bao giờ xuất tình huống như thế, Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Ông xã, sao vậy?"

      Đàm Dịch Khiêm cài lại nút áo sơ mi, nhàng hờ hững ,

      ". . . . . .Bây giờ đưa em tới bệnh viện!”

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 156 : Chưa bao giờ e ngại khi thấy đến thế (1)

      Chuyện của Kim Trạch Húc trôi qua được tháng, cuộc sống giữa Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du bắt đầu dần dần trở nên bình yên, nhưng mà, cho dù cuộc sống có bình lặng như nước, chung quy lại vẫn tránh khỏi những con sóng ngoài tưởng tượng.

      Ví dụ như gần đây, ai có thể nghĩ tới vào mỗi buổi tối Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du chuyện với nhau, cũng có thân mật gần gũi mà những cặp vợ chồng nên có, nhưng qua ngày hôm sau, bọn họ vẫn tình cảm nồng nàn như thường.

      . . . . . .

      tượng này khiến Hạ Tử Du ý thức được cùng Đàm Dịch Khiêm nửa tháng qua chưa có làm chuyện thân mật vợ chồng. . . . . .

      Hạ Tử Du vốn ý thức được chuyện nửa tháng hai người có sinh hoạt vợ chồng, nhưng vào ngày nọ vô tình nghe thấy các y tá trong bệnh viện lúc nghỉ ngơi trong phòng thảo luận chuyện tình cảm nam nữ.

      Hôm đó các y tá về câu chuyện cũ, rằng người vợ vì muốn cho cuộc sống sau này của mình và chồng đỡ vất vả hơn chút, vì vậy cả ngày lao đầu vào trong công việc của mình mà mất ăn mất ngủ, kết quả lại quên mất cuộc sống vợ chồng, sau khi nghiệp thành công, cho rằng tất cả đều hoàn hảo, nhưng kết quả nhận được chính là đơn cầu ly hôn của người chồng đưa ra, nghe nguyên nhân người chồng kiên quyết ly hôn là trong năm qua ta chưa từng có được cuộc sống vợ chồng.

      Vì vậy các ý tá đưa ra kết luận, giữa nam nữ phải học được cách duy trì tình cảm, cũng phải nhận ra được vấn đề tồn tại trong hôn nhân, hơn nữa vĩnh viễn được xem coi thường đối phương.

      Hạ Tử Du ý thức được từ lúc giảng hòa với Đàm Dịch Khiêm, cuộc sống vợ chồng của họ có chút vấn đề, chủ yếu là do mấy ngày nay Hạ Tử Du đều dành hết thời gian cùng sức lực chăm sóc cho Liễu Nhiên, còn Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn cưng chiều thương Hạ Tử Du như trước, Hạ Tử Du cũng suy nghĩ gì cả, nhưng từ ngày nghe mấy y tá thảo luận những vấn đề trong cuộc sống vợ chồng, Hạ Tử Du rốt cuộc bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

      Hạ Tử Du bắt đầu ý thức được, cùng Dịch Khiêm kết hôn hơn nửa năm, biết về phương diện kia Đàm Dịch Khiêm phải thuộc tuýp người lãnh đạm, huống chi họ vẫn luôn muốn có thêm con, theo đạo lý đó để bọn họ phát sinh nhu cầu ở phương diện kia trong thời gian dài như vậy. . . . . . Nhưng đến hôm nay bọn họ nửa tháng có sinh hoạt vợ chồng.

      Hạ Tử Du sợ rằng bởi vì cố gắng chăm sóc cho Liễu Nhiên mà bỏ quên Đàm Dịch Khiêm, vì tránh cho bị để đến đến cuộc sống hôn nhân của hai người, cho nên có đêm, Hạ Tử Du chọn cách chủ động tấn công. . . . . .

      Hạ Tử Du vẫn nhớ được vào cái đêm đó. . . . . .

      tắm rửa xong sau đó để trần nằm trong chăn chờ đợi Đàm Dịch Khiêm.

      Về phương diện này Hạ Tử Du vẫn luôn đều là do Đàm Dịch Khiêm mở đầu, cho nên lần này chủ động mê hoặc Đàm Dịch Khiêm, rất xấu hổ, cũng rất căng thẳng, gương mặt trốn ở dưới chăn đỏ hồng mảng.

      Ngay sau đó, nghe thấy tiếng tắm rửa xong, ra lệnh cho mình phải có tâm trạng thoải mái, yên lặng chờ đợi đến lúc nằm ở bên cạnh .

      Vậy mà, thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở trong chăn chờ đợi chủ động ôm , nhưng cuối cùng truyền đến bên người là tiếng hít thở đều đều của .

      Hạ Tử Du từ từ trong chăn thò đầu ra, mới phát Đàm Dịch Khiêm sớm nhắm mắt lại, hề có hành động gì muốn ôm , vành tai và tóc mai cũng chạm vào nhau như trước khi ngủ, nằm yên dường như chìm vào giấc ngủ.

      Hạ Tử Du hơi nhíu mày, biết Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa ngủ say, nhàng gọi tiếng, "Ông xã?"

      Đàm Dịch Khiêm giống như ngủ mơ hồ trả lời: “Ừm?”

      "Em muốn hôn . . . . . ." Ngượng ngùng xong câu đó, Hạ Tử Du vụng về bò lên người Đàm Dịch Khiêm, hôn lên bờ môi mỏng của .

      ra Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa có ngủ, khi đôi môi đầy đặn đỏ mọng của Hạ Tử Du chạm vào cánh môi của , lập tức mở to đôi con ngươi đen quắc.

      Nụ hôn tinh tế thân mật của Hạ Tử Du đầu tiên dừng lại cánh môi Đàm Dịch Khiêm sau đó từ từ trượt xuống tới ngực . . . . . .

      Giọng Đàm Dịch Khiêm khàn khàn thốt lên, "Tử Du. . . . . ."

      Động tác mị hoặc của Hạ Tử Du dừng lại, dịu dàng đáng mà chớp mắt nhìn , tiếp theo bắt đầu cởi nút áo của mình ra.

      Đàm Dịch Khiêm vẫn lên tiếng, con người đen nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du.

      Hạ Tử Du cười , sau đó lần nữa đặt nụ hôn ở người , đương nhiên tay cũng chịu an phận, cố gắng hết sức khơi dậy lên dục vọng từ cơ thể ......

      biết giờ phút này cảm nhận như thế nào, cũng chưa bao giờ chủ động với như vậy, trong lòng cảm thấy căng thẳng hẳn lên, tim đập thình thịch, động tác trêu chọc bằng tay tuy rằng có chút vụng về, nhưng sử dụng hết tất cả vốn liếng của mình.

      Bất chợt Đàm Dịch Khiêm lật người đè ngược lại Hạ Tử Du bên dưới thân, trong đáy mắt bùng cháy lên ngọn lửa nóng bỏng.

      Hạ Tử Du cũng cảm thấy được nhiệt độ nóng bỏng thân thể , từ từ nhắm mắt lại.

      Thế nhưng qua lúc lâu, thấy có hành động gì kế tiếp, mở mắt ra nhìn thấy xuống giường khoác lên chiếc áo ngủ, nhàng : “Ban ngày em chăm sóc Liễu Nhiên rất mệt rồi......... muốn để em quá mệt mỏi.”

      . . . . . .

      xấu hổ của đêm hôm đó cho tới tận bây giờ Hạ Tử Du vẫn thể quên được, nếu phải bọn họ là vợ chồng, sợ rằng ở trước mặt mắc cỡ đến mức thể ngẩng đầu nhìn ai.

      Nhưng Hạ Tử Du thế nào cũng có nghĩ đến, từ sau đêm đó, giữa và Đàm Dịch Khiêm lại bắt đầu xuất cảm giác xa cách.

      Hạ Tử Du có cảm giác, sau đêm hôm đó Đàm Dịch Khiêm dường như đối với còn nhiệt tình như trước, cực ít chủ động mở miệng chuyện với , tình hình ban đêm cũng vẫn như trước thay đổi.

      Thời điểm Hạ Tử Du ý thức được giữa bọn họ có thể có vấn đề gì đó cũng chủ động hỏi Đàm Dịch Khiêm, nhưng Đàm Dịch Khiêm với có gì, chỉ cuộc sống vợ chồng của bọn họ cũng có gì khác thường, bảo đừng nên mẫn cảm quá như vậy, bởi vì gần tới ngày Liễu Nhiên phẫu thuật có nhiều chuyện phải lo cho nên mới lơ là với , qua vài ngày vậy nữa.............

      Sau khi nghe Đàm Dịch Khiêm trả lời như vậy, Hạ Tử Du cũng coi đây là liều thuốc an thần, cũng tiếp tục phiền não chuyện giữa bọn họ có thể xảy ra vấn đề nữa.

      Nhưng mọi chuyện lại có đơn giản như Hạ Tử Du tưởng tượng, dần dần cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ dần dần tăng lên, bắt đầu thường xuyên ngủ lại ở bệnh viện mà về khách sạn ngủ với , mặc dù thỉnh thoảng có đến khách sạn cũng chạm vào .

      Giữa bọn họ dường như càng ngày càng xa cách, ngày hôm trước rốt cuộc nhịn được hỏi lần nữa....... Lần này nhận được câu trả lời của , quả cảm thấy giữa bọn họ xảy ra vài vấn đề , nhưng hy vọng có thể chuyện ràng với sau cuộc phẫu thuật của Liễu Nhiên.

      Hạ Tử Du có thể cảm nhận “ vài vấn đề” trong lời của Đàm Dịch Khiêm là những vấn đề khá quan trọng, cho nên Hạ Tử Du cũng hỏi nhiều, chỉ an tâm chờ đợi. . . . . . Sở dĩ có thể an tâm như vậy cũng bởi vì và Đam Dịch Khiêm từng trải qua nhiều sóng gió như vậy, tin rằng có vấn đề gì mà và Đàm Dịch Khiêm thể cùng nhau giải quyết.

      Vì vậy, trong mắt mọi người bọn họ vẫn là đôi vợ chồng thắm thiết như trước.

      ----------

      Xế chiều ngày hôm đó, La Bá Đặc tới bệnh viện thăm Liễu Nhiên.

      Lúc La Bá Đặc vào phòng bệnh chỉ có mình Hạ Tử Du ở đó.

      "Hi, Tử Du!"

      Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên ngước mắt nhìn về phía La Bá Đặc, cười , "La Bá Đặc, lần trước muốn mang đến cho Liễu Nhiên búp bê mà con bé thích, xin hỏi La Bá Đặc tiên sinh bây giờ có mang tới ?”

      La Bá Đặc lúng túng gãi gãi đầu, áy náy với Liễu Nhiên ngồi trong lòng Hạ "Liễu Nhiên, lần sau chú mang đến cho con nha, lần này chú tới vội cho nên quên mất...............”

      Liễu Nhiên chu mỏ, ngây thơ , "Chú lúc nào cũng quên."

      La Bá Đặc biết mình giữ chữ tín tốt, cho nên cũng giải thích, vẻ mặt nghiêm túc mà cam kết, "A. . . . . . Chú bảo đảm lần sau nhất định mang búp bê tới cho Liễu Nhiên.”

      Liễu Nhiên lúc này mới hài lòng, "Con cảm ơn chú."

      Trông thấy gương mặt hồng hào của Liễu Nhiên, La Bá Đặc nhịn được hôn lên mặt Liễu Nhiên cái, vui vẻ nhìn Hạ Tử Du , "Tinh thần Liễu Nhiên tệ. . . . . ."

      Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, bác sĩ tình trạng con bé bây giờ tốt hơn nhiều so với trước rồi, tin rằng cuộc phẫu thuật mười ngày tới có vấn đề gì.”

      La Bá Đặc tự đáy lòng , "Đây cũng là em chăm sóc tốt cho Liễu Nhiên, tấc cũng rời nên nhận được hồi báo.....”

      Hạ Tử Du điềm đạm cười tiếng, "Dạ."

      La Bá Đặc liếc mắt nhìn xung quanh lúc, mới nghi ngờ hỏi thăm Hạ Tử Du, "Dịch Khiêm đâu?"

      Hạ Tử Du trả lời, "Tối nay ấy về nhà, sáng mai công ty có hội nghị quan trọng cần ấy tự mình chủ trì, có lẽ ngày mai ấy mới đến."

      La Bá Đặc khẽ gật đầu cái, đợi cho khí yên lặng lại, La Bá Đặc giọng hỏi Hạ Tử Du, “Giữa em và Dịch Khiêm có xảy ra chuyện gì chứ?”

      Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía La Bá Đặc, hiểu hỏi, "Sao lại hỏi vậy?”

      La Bá Đặc cười trả lời, " chỉ thuận miệng hỏi chút thôi."

      "Ồ. . . . . ." Hạ Tử Du cúi đầu, bình tĩnh , "Em và ấy có gì."

      La Bá Đặc thở phào nhõm, " có gì là tốt rồi." La Bá Đặc vẫn luôn thấy hối hận vì hôm đó với Đàm Dịch Khiêm những lời kia, hại mấy ngày nay lúc nào cũng có cảm giác như mình làm chuyện xấu xen vào giữa chuyện hôn nhân của hai người bọn họ.

      Hạ Tử Du cảm thấy hôm nay La Bá Đặc rất kỳ lạ, nhịn được hỏi, "La Bá Đặc, cảm thấy giữa em và ấy có vấn đề gì sao?”

      La Bá Đặc lập tức lắc đầu, "Dĩ nhiên là phải. . . . . . chỉ lo lắng cho giữa em và Dịch Khiêm hiểu nhau quá ít, từ đó mà nảy sinh những vấn đề mà giữa những cặp vợ chồng thường có, em thừa biết tính tình Dịch Khiêm lúc nào cũng giấu tâm ở trong lòng, cho nên có đôi lúc em cần phải quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn chút.”

      Hạ Tử Du hiểu nên gật đầu, "Em biết rồi, em cũng tin ràng những vấn đề giữa em và ấy đều có thể giải quyết được.”

      La Bá Đặc căn dặn thêm, "Tử Du, em nên nhớ, giữa vợ chồng là phải nên thành khẩn thẳng thắn với nhau . . . . . . Em và Dịch Khiêm đều phải hiểu được điều này mới có thể sống với nhau lâu dài.”

      Hạ Tử Du nghi hoặc nhìn La Bá Đặc, cảm giác hình như hôm nay La Bá Đặc có ý muốn nhắc nhở điều gì.

      La Bá Đặc dường như muốn để cho Hạ Tử Du hỏi thêm, nên sang chuyện khác, "Được rồi, Tử Du, trước. . . . . . Đêm nay phải bay về Male, trước khi Liễu Nhiên phẫu thuật trở lại.”

      "Dạ."

      Sau khi La Bá Đặc , Hạ Tử Du mình suy nghĩ lại những lời La Bá Đặc vừa .

      Dần dần, ánh mắt chuyển thành ảm đạm, dường như lời đề nghị của La Bá Đặc cũng tồn tại trong suy nghĩ của Hạ Tử Du.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 156 (2)

      Thời gian trôi qua, đến ngày trước ca phẫu thuật của Liễu Nhiên.

      Buổi tối, Hạ Tử Du đưa lưng về phía Đàm Dịch Khiêm, làm thế nào cũng thể vào giấc ngủ được. vừa căng thẳng, vừa mong sớm đến ngày Liễu Nhiên làm phẫu thuật, nhưng lại lo sợ nếu cuộc phẫu thuật ngày mai gặp phải vấn đề mà bọn họ mong muốn..... lo lắng biết cuộc phẫu thuật của Liễu Nhiên ngày mai có thể thuận lợi tiến hành hay .

      Bất thình lình Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du, giọng trầm thấp phá vỡ gian yên tĩnh, "Sao còn chưa ngủ?"

      Thân thể Hạ Tử Du giật mình cái, hoàn toàn ngờ tới giờ phút này ôm .

      Hình như kể từ ngày chủ động thân mật với , đây là lần đầu tiên bọn họ có tiếp xúc da thịt......... Hơn nữa động tác của vòng qua ôm dường như cũng vẫn ấm áp giống như trước kia.

      "Ông xã. . . . . ."

      Hạ Tử Du sợ hãi gọi tiếng, giống như lâu thân mật gọi như vậy, khiến có chút cảm giác quen.

      Đàm Dịch Khiêm hỏi, " suy nghĩ tới cuộc phẫu thuật ngày mai của Liễu Nhiên?”

      Hạ Tử Du xoay người, ngước mắt nhìn gương mặt lâu chưa từng ở khoảng cách gần như vậy, hồi hộp : “Dạ, em rất căng thẳng.”

      Đàm Dịch Khiêm giọng an ủi, " có chuyện gì, toàn bộ bác sĩ chuẩn bị cấy ghép tủy xong đâu đó rồi, huống chi bây giờ tình trạng cơ thể của Liễu Nhiên rất tốt, phẫu thuật có thể thuận lợi hơn trong tưởng tượng của chúng ta.”

      Giống như cảm nhận được cảm giác an toàn từ Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du áp vào trong ngực , giọng chua xót: “Ông xã, ra em vẫn luôn muốn hỏi . . . . . . Giữa chúng ta rốt cuộc là có vấn đề gì? Tại sao bỗng dưng đối xử lạnh nhạt với em, buổi tối cũng muốn chuyện với em, cũng ôm em như lúc trước.........”

      Đàm Dịch Khiêm nâng khuôn mặt Hạ Tử Du lên, khàn giọng , " xin lỗi. . . . . . Vấn đề giữa chúng ta là ở ."

      Hạ Tử Du hiểu ngước mắt hỏi, "Dạ?"

      Đàm Dịch Khiêm chậm rãi , "Gần tháng qua, vẫn luôn bị áp lực đến từ em.”

      Hạ Tử Du kinh ngạc, "Sao lại như vậy?"

      Đàm Dịch Khiêm , "Nếu như cho em biết, Kim Trạch Húc còn chỗ đặt chân trong giới kinh doanh, có lẽ nửa đời sau cũng giống cha em sống ở trong tù, em có ý kiến gì với ?”

      Vẻ mặt Hạ Tử Du ràng ngẩn ra.

      Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc hỏi, " muốn em cho biết cách nhìn của em về chuyện này.”

      Hạ Tử Du vẫn còn sững sờ, hồi lâu cũng có trả lời Đàm Dịch Khiêm.

      Đàm Dịch Khiêm tiếp tục , "Tử Du, thừa nhận, trong lòng vẫn luôn có tư tưởng đối phó với Kim Trạch Húc, lúc trước cũng vì ngại em mới trực tiếp xung đột với ........... Nhưng mà phá hoại tình cảm giữa hai chúng ta, thiếu chút nữa phá hỏng hạnh phúc mà chúng ta vất vả lắm mới có được, thể nào bỏ qua cho !”

      Hạ Tử Du dường như đoán được những lời tiếp theo của Đàm Dịch Khiêm, bình tĩnh , "Sỡ dĩ bị áp lực là vì lúc trước em từng tin tưởng vào những vấn đề mà đứng ở phương diện Kim Trạch Húc là người sai, còn muốn cho em biết những chuyện làm, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên tự mình gây áp lực........ Bởi vì chịu đựng áp lực như vậy cho nên hơn tháng qua thể nào ngăn cách với em.”

      Đàm Dịch Khiêm phủ nhận, "Đúng vậy."

      Hạ Tử Du lại phải giải thích lần nữa, "Ông xã, em với , em quan tâm Kim Trạch Húc là vì em luôn coi Kim Trạch Húc như người bạn tốt nhất của em, giữa em và ấy có quan hệ gì hết. . . . . . Em xin lỗi bởi vì chuyện này mà tạo nên ngăn cách giữa hai chúng ta."

      Đàm Dịch Khiêm ôm chặt Hạ Tử Du, đầu chống lên mái tóc , thấp giọng : “Có lẽ do quá nhạy cảm, nhưng bây giờ rồi, cũng có muộn. . . . . ."

      "Dạ. . . . . ."

      . . . . . .

      ----------

      Hôm sau.

      Hôm nay là ngày Liễu Nhiên tiến hành phẫu thuật.

      Sáng sớm tất cả những người quan tâm đến Liễu Nhiên đều có mặt tại bệnh viện đông đủ, ngay cả mẹ con họ Đàm rất lâu dám xuất trước mặt Đàm Dịch Khiêm giờ phút này cũng dang có mặt tại bệnh viện.

      Sáng sớm Liễu Nhiên được đưa vào phòng phẫu thuật, bác sĩ thời gian phẫu thuật ít nhất phải cần mười giờ trở lên, mà sau khi phẫu thuật thành công cũng có nghĩa là cơ thể Liễu Nhiên hoàn toàn hồi phục, sau đó Liễu Nhiên còn cần phải đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ cấy ghép loại bỏ cho hết.

      Trong đáy lòng Hạ Tử Du ngừng cầu nguyện cho ca phẫu thuật có thể thuận lợi, mọi người cũng ôm tâm trạng lo lắng như vậy chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật, Đàm Dịch Khiêm cùng viện trưởng vẫn luôn trong phòng làm việc theo dõi quá trình tiến hành phẫu thuật.

      Lúc tiến hành phẫu thuật được nửa thời gian, bác sĩ phẫu thuật lo lắng ra khỏi phòng bệnh.

      Tất cả mọi người đều tiến lên, bác sĩ giải phẫu nhíu mày hỏi, "Đàm tổng đâu?"

      Hạ Tử Du vội vàng trả lời, "Dịch Khiêm ở phòng làm việc của Hoffman."

      Bác sĩ phẫu thuật , "Đàm phu nhân, phiền mời Đàm tổng tới đây. . . . . . Chúng tôi cần Đàm tổng vào phòng giải phẩu."

      Hạ Tử Du khẩn trương , "Phẫu thuật có vấn đề gì sao?"

      Bác sĩ phẫu thuật trả lời, ", quá trình phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ là có chút thủ tục trong quá trình phẫu thuât cần chính miệng Đàm tổng đồng ý.”

      Nghe phẫu thuật thuận lợi mọi người thoáng chốc cũng thở phào nhõm, Hạ Tử Du lập tức , "Tôi lập tức gọi Dịch Khiêm tới đây."

      Bác sĩ phẫu thuật gật đầu, "Được, mời sớm."

      Sau khi bác sĩ trở lại phòng phẫu thuật, Hạ Tử Du liền lập tức xoay người đến phòng làm việc của Hoffman.

      Hạ Tử Du vào phòng làm việc của Hoffman nhưng phát Đàm Dịch Khiêm có ở đấy, Hạ Tử Du vội vàng hỏi Hoffman: "Bác sĩ, Dịch Khiêm đâu?"

      Hoffman đứng lên, trả lời, "Đàm tổng mới vừa rồi còn ở phòng làm việc, nhưng phút trước có điện thoại gọi tới nên đến sân thượng bên kia nghe rồi.... qua đó tìm thử xem.”

      Hạ Tử Du vội vàng chạy đến ban công của bệnh viện, quả nhiên nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm chuyện điện thoại.

      Hạ Tử Du muốn lên tiếng gọi Đàm Dịch Khiêm, nhưng bên tai lại mơ hồ truyền đến giọng lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm, " tại Kim Trạch Húc trong tình trạng thâm hụt vốn, bệnh cấp cầu thầy, đồng ý ký vào bản hợp đồng này. . . . . . chỉ cần báo trước với cảnh sát tiếng, tiếng đồng hồ sau để ta ở trước mặt cảnh sát cùng với nhân chứng vật chứng đầy đủ.”

      Hạ Tử Du nhất thời sững sờ, ngay sau đó nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm kết thúc trò chuyện cũng xoay người lại, Hạ Tử Du lập tức lên tiếng gọi, "Dịch Khiêm ——"

      Đàm Dịch Khiêm xoay người lại, biết vì sao, giờ phút này nhìn Hạ Tử Du, ánh mắt vẫn kín như bưng.

      Hạ Tử Du kéo lấy cánh tay Đàm Dịch Khiêm, vội vàng , "Bác sĩ muốn vào phòng phẫu thuật. . . . . ."

      . . . . . .

      Sau khi Đàm Dịch Khiêm vào phòng phẫu thuật, La Bá Đặc phát số lần Hạ Tử Du nhìn đồng hồ tường dường như thường xuyên hơn trước, mà trán Hạ Tử Du còn rịn đầy mồ hôi, thoạt nhìn hình như rất căng thẳng.

      La Bá Đặc đến bên cạnh Hạ Tử Du quan tâm hỏi , "Tử Du, em ổn ?"

      Hạ Tử Du lắc mạnh đầu, "Em sao."

      La Bá Đặc lo âu nâng hai vai run lẩy bẩy của Hạ Tử Du lên, "Em nhìn có vẻ như rất mệt, có phải căng thẳng quá đúng ? nghĩ em cần nên nghỉ ngơi chút, đừng lo lắng quá mức như vậy, vừa rồi bác sĩ cũng tình hình phẫu thuật của Liễu Nhiên rất tốt.”

      Hạ Tử Du cố gắng duy trì tỉnh táo, "Em. . . . . . Em sao."

      La Bá Đặc khuyên nhủ, "Em hãy ngồi xuống nghỉ ngơi chút trước ."

      Hạ Tử Du lại ngước mắt liếc nhìn đồng hồ tường lần nữa, đột nhiên Hạ Tử Du với La Bá Đặc, "Em nghĩ chắc do em căng thẳng quá, em hóng mát chút có thể tốt hơn........... Em xuống vườn hoa dưới lầu dạo chút, lập tức trở lại ngay.”

      La Bá Đặc gật đầu.

      Sau khi Hạ Tử Du bước , sau đó cố ý chọn thang máy mà ai nhìn thấy rồi vội vã vào thang máy đó.

      Ra khỏi bệnh viện, Hạ Tử Du tìm kiếm xung quanh nơi nào có điện thoại công cộng.

      Rốt cuộc, trước cửa siêu thị , Hạ Tử Du tìm được cột điện thoại công cộng duy nhất ở khu vực này.

      Hạ Tử Du nhanh chóng cầm điện thoại lên, lập tức nhấn dãy số.

      Điện thoại di động rất nhanh được bắt máy, chờ Kim Trạch Húc mở miệng chuyện, Hạ Tử Du vội vàng , "Trạch húc, em có nhiều thời gian, hãy nghe em . . . . . . được ký vào bản hợp đồng đó, đó là cái bẫy, nhớ được ký! !"

      Đường truyền dường như được tốt lắm, Hạ Tử Du nghe thấy Kim Trạch Húc trả lời, Hạ Tử Du đành phải nhắc lại lần nữa, thế nhưng Hạ Tử Du vẫn nghe được Kim Trạch Húc trả lời, Hạ Tử Du nhịn được để điện thoại xuống hỏi thăm ông chủ siêu thị, "Xin hỏi trong tiệm của ông còn chiếc điện thoại nào khác ?"

      Ông chủ siêu thị ra dấu tay biểu thị có.

      Hạ Tử Du biết làm sao, muốn cầm lên điện thoại vừa rồi gọi lại cho Kim Trạch Húc lần nữa, ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc dừng lại ở trước cửa siêu thị.

      Dòng xe Bentley màu đen này là bản số lượng có hạn, toàn bộ thế giới chỉ có duy nhất chiếc, mà chủ xe sở hữu dòng xe Bentley này chỉ có thể là Đàm Dịch Khiêm.

      Lúc ý thức được điều này, qua của kính xe Hạ Tử Du mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng tuấn của ngồi ở trong xe.

      Ngay lập tức cả người Hạ Tử Du ngẩn ra, điện thoại trong tay dần dần rơi xuống.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 157 : Mọi thứ như có gì thay đổi (1)

      Hạ Tử Du biết mình trở lại bệnh viện như thế nào, trong đầu cứ mãi thoáng qua hình ảnh chiếc xe màu đen lạnh lẽo đó.......

      vốn muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe đó lao như tên bắn ở trước mặt ............. Tốc độ cũng mơ hồ cho thấy lạnh lùng và thâm trầm của , khiến chết lặng tại chỗ lâu biết phải làm sao.

      La Bá Đặc phát Hạ Tử Du sau khi "hóng mát" trở lại sắc mặt trở nên tái nhợt hơn, khỏi lo lắng hỏi, "Tử Du, em có khỏe ?"

      Hạ Tử Du trả lời, cả người dựa vào mặt tường sau lưng, ánh mắt ngơ ngác đờ đẫn.

      La Bá Đặc quơ quơ tay trước mặt Hạ Tử Du, "Tử Du!"

      Hạ Tử Du rốt cuộc hoàn hồn, sững sờ nhìn về phía La Bá Đặc, hồi lâu mới trả lời, "Em sao."

      La Bá Đặc nhìn chăm chú vào gương mặt còn chút máu của Hạ Tử Du, nhíu mày , " thấy tình trạng của em bây giờ tốt lắm, đề nghị em tốt nhất nên nghỉ ngơi !"

      Hạ Tử Du lắc đầu, "Em sao. . . . . . Sau khi Liễu Nhiên phẫu thuật xong em nghỉ ngơi ."

      La Bá Đặc vẫn yên tâm, nhưng nghĩ lại cũng đúng, thân làm mẹ Hạ Tử Du lo lắng cho Liễu Nhiên nên tinh thần mệt mỏi cũng rất bình thường, La Bá Đặc đành phải gật đầu, "Ừ, đừng để mình quá căng thẳng."

      . . . . . .

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng thời gian phẫu thuật hơn chín giờ, rốt cuộc đèn đỏ phòng phẫu thuật cũng phụt tắt.

      Liễu Nhiên nằm giường bệnh được các y tá dè dặt cẩn thận đẩy ra, mọi người liền lập tức lao đến.

      Hạ Tử Du nắm tay Liễu Nhiên chặt, giọng gọi, "Liễu Nhiên, Liễu Nhiên. . . . . ."

      Bác sĩ phẫu thuật , "Đàm phu nhân, đứa bé vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ còn chưa tỉnh, mời mọi người tiếp tục chờ ở đây, đợi lát đứa bé tỉnh rồi hãy vào.”

      Hạ Tử Du khẩn trương níu lấy cánh tay bác sĩ, "Phẫu thuật thành công, phải ?"

      Bác sĩ gật đầu, "Đúng vậy, phẫu thuật tiến hành cấy ghép tủy rất thành công, trước mắt cũng có xuất tượng hoại tử nào, tôi tin rằng bé rất nhanh hồi phục lại.”

      Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều thở phào nhõm.

      Ngay sau đó bác sĩ bảo y tá tăng cường chăm sóc Liễu Nhiên.

      gương mặt mẹ con Đàm phu nhân lộ ra nụ cười vui mừng.

      La Bá Đặc cũng vui vẻ , "Tử Du, Liễu Nhiên rốt cuộc sao rồi. . . . . ."

      Hạ Tử Du dường như nghe thấy lời của La Bá Đặc, ngước lên liếc mắt nhìn đến phòng giải phẩu.

      La Bá Đặc nghĩ rằng Hạ Tử Du tìm Đàm Dịch Khiêm liền , "Lúc em xuống lầu hóng mát, đúng lúc Dịch Khiêm cũng từ phòng phẫu thuật ra........... ra chuyện bác sĩ thương lượng với Dịch Khiêm em cũng có quyền được biết, chính là về đứa bé kia.....”

      Hạ Tử Du ngước mắt hoảng hốt, "Đứa bé?"

      “Chính là đứa bé của em và Dịch Khiêm được người mang thai hộ sinh ra....... Là đứa bé , trông rất xinh xắn, cực kỳ giống em, nhưng mà...... Ở trong phòng phẫu thuật, Dịch Khiêm cho phép bác sĩ giữ lại đứa bé này." xong những lời này, trong lời La Bá Đặc cũng tránh khỏi bi thương. (ặc , tội quá nhỉ)

      Giọng Hạ Tử Du thanh chợt nghẹn lại, "Đứa bé trông rất giống em sao?”

      La Bá Đặc dừng chút, rồi trả lời, "Đứa bé rất giống em. . . . . . Nhưng lúc các y tác đẩy đứa trẻ ra còn hô hấp nữa, trông giống như ngủ thiếp vậy.”

      Hạ Tử Du trừng to đôi mắt, " nhìn thấy sao ?"

      La Bá Đặc gật đầu, "Ừ. . . . . . Bởi vì em ở dưới lầu, cho nên gọi em được, nhưng em cũng đừng quá đau lòng, cũng mong em hiểu cho cách làm của Dịch Khiêm............ Dịch Khiêm thể nào giữ lại đứa bé này.”

      Hốc mắt Hạ Tử Du long lanh ẩm ướt, nghẹn ngào nên lời chỉ biết kiềm nén cắn môi.

      La Bá Đặc từ tốn , "Em nhìn thấy đâu, lúc Dịch Khiêm từ phòng giải phẩu ra, hốc mắt cậu ta đỏ hoe, mặc dù cậu ta ra vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng hiểu trong lòng cậu ta cũng dễ chịu gì . . . . . ra vào thời điểm đó người Dịch Khiêm rất cần ở bên cạnh chính là em, cậu ta đưa ra quyết định đau khổ như vậy, cậu ta cũng cần có người bên cạnh an ủi, đương nhiên việc này cũng thể trách em . . . . . chỉ là muốn cho em biết, nguyên nhân lớn nhất Dịch Khiêm cần đứa bé này là bởi vì đứa bé này cũng phải là do cha mẹ mong muốn mà sinh ra, đứa trẻ trong bụng của người mang thai hộ có mục đích là để cứu Liễu Nhiên, cứ coi như Dịch Khiêm lựa chọn giữ lại đứa bé này, em và Dịch Khiêm cũng hết lòng chăm sóc đứa bé này như Liễu Nhiên, đều là tình thương của cha mẹ dành cho con mình, nhưng khi đứa trẻ lớn lên, trong lòng nó luôn cảm thấy đau thương, bởi vì nó luôn ghi nhớ ra đời của mình là vì chị nó.......... Nếu như chịu đựng đau đớn như vậy, cuộc sống của đứa trẻ này chắc chắn vui vẻ gì.”

      Hạ Tử Du hít hơi sâu, nghẹn ngào hỏi La Bá Đặc, "Em có thể nhìn đứa bé này được ?”

      La Bá Đặc bất đắc dĩ lắc đầu, "Dịch Khiêm ra lệnh cho bệnh viện phải dùng phương thức xử lý tốt nhất cho đứa trẻ, cho phép bất kỳ ai đến nhìn đứa bé này.”

      Hạ Tử Du kinh ngạc lui về sau bước, giờ phút này nước mắt mãnh liệt ào ào rơi xuống.

      Trong đầu dường như hình dung ra đứa trẻ trắng nõn, có lẽ giống như Liễu Nhiên làm nũng với , vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy đứa trẻ lần cuối.

      ---

      Hạ Tử Du dám vào phòng bệnh nhìn Liễu Nhiên, bởi vì vừa nhìn thấy Liễu Nhiên, trong đầu tự chủ được nhớ tới đứa bé kia. . . . . .

      phải là người mẹ tốt, với Liễu Nhiên, cũng với đứa trẻ kia.

      biết Đàm Dịch Khiêm tại sao làm như vậy, bởi vì và Đàm Dịch Khiêm đều được lớn lên trong gia đình hạnh phúc, bọn họ so với bất kì ai đều hiểu trẻ con khi còn cần nhất là điều gì ........... Nếu bọn họ để nó đến thế giới này cũng đồng thời mang đến thua thiệt cho nó, bọn họ chỉ có thể cố gắng làm hết sức để đứa bé có thể vui vẻ, cho nên bọn họ còn lựa chọn nào khác............

      Cuộn tròn thân mình cạnh ban công bệnh viện, mặc dù cánh môi bị cắn đến rướm máu nhưng Hạ Tử Du vẫn có ý định nhả ra, vì sợ nếu buông ra cách nào kiềm chế được tiếng khóc thét lên của mình. Mà căn bản là có tư cách để khóc bởi vì ngay cả nhìn mặt nó lần cuối cùng cũng để lỡ mất.

      Bầu trời u nổi lên trận mưa xối xả như trút nước, thân thể dầm trong mưa vì lạnh mà run rẩy, thừa dịp tiếng mưa rơi tí tách xuống đất, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng cánh môi, kiềm chế được nữa mà bật khóc gào lên.

      . . . . . .

      Thời điểm mưa dần dần tạnh, cung là lúc màn đêm phủ xuống, nghĩ đến nếu Liễu Nhiên tỉnh lại thấy có thể khóc, vịn vào tường, dùng đôi chân tê cóng từ từ chống đỡ cơ thể suy nhược chậm rãi đứng lên.

      mặc cho giờ phút này tóc tai hỗn độn rơi xuống hai bên má, nước mưa thấm vào quần áo ẩm ướt, tuy rằng được gió ban công thổi qua cũng gần khô, nhưng sau khi đứng dậy lại càng cảm thấy các nơi thân thể đều lạnh lẽo như băng........

      muốn dọa đến con , vào phòng rửa tay sửa sang lại mái tóc ướt đẫm, nhưng vẫn che giấu được vẻ nhếch nhác.

      Hít hơi sâu, tới phòng bệnh của Liễu Nhiên, muốn vặn tay cầm cửa, mới phát trong phòng bệnh có người.

      Trong phòng bệnh mở đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ mờ xuyên qua cửa sổ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao ngất sừng sững đứng trong phòng bệnh.

      Căn phòng yên tĩnh, thân thể cao lớn che hết phần lớn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, quanh người tản ra lạnh lẽo đến kinh người.

      thừa nhận, giờ phút này lo sợ khi bước vào phòng bệnh. . . . . . Bởi vì chưa bao giờ cảm thấy sợ đối mặt với như thế, lần nữa lại nhớ đến bóng xe màu đen lao vút kia, nỗi sợ hãi vào lúc này cũng giống như cái giây phút bắt gặp bóng xe đó.

      Nhưng . . . . . . trốn tránh được.

      Do dự lúc rồi giơ tay lên gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng.

      mở đèn, bởi vì sợ nhìn thấy thái độ của .

      nghe thấy sau lưng có tiếng vang, nhưng vẫn chỉ đưa lưng về phía , dường như biết người tới là .

      đứng sau lưng , cố gắng giống như mọi khi vô cùng thân mật gọi , "Ông xã. . . . . ."

      Giọng điệu hề có cảm xúc, " đâu?"

      Nghe thấy đáp lại, bước bước đến gần : “Em............”

      cũng kiên nhẫn đợi xong, mà bình tĩnh , "Mưa nữa rồi, Liễu Nhiên sợ sấm chớp, tối nay em ngủ lại đây , sau nửa đêm tới đón em."

      giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của .

      xoay người, lập tức bước ra ngoài.

      Trong bóng tối, biết vào khoảnh khắc xoay người, ánh mắt có nhìn tới hay , xoay người bước theo tới dùng sức ôm lấy .

      "Dịch Khiêm. . . . . ."

      biết vì sao giờ phút này lại còn dũng khí thân mật gọi như mới vừa rồi nữa, cho rằng cãi nhau với , cho rằng sau khi cãi nhau bọn họ lại giảng hòa như trước, nhưng mà, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đến mức khiến cảm thấy khiếp sợ.

      mặc cho ôm, lúc sau, mới gỡ tay ra, xoay người lại, tròng mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của .

      giống như đứa trẻ làm sai chuyện đứng trước mặt , mình lặng lẽ nức nở.

      Lúc đưa tay chạm vào mặt cũng nhận ra nhiệt độ thân thể của : “Em mắc mưa?”

      rũ mi xuống , ". . . . . . Em xin lỗi. . . . . ."

      cởi ra áo khoác tây trang, nhàng khoác lên thân thể suy yếu của , vừa giống như trách cứ, vừa giống như cưng chiều : “Cũng biết mang theo quần áo hay sao........ đưa em về khách sạn trước.”

      "Dịch Khiêm ——"

      Hạ Tử Du rốt cuộc nức nở ra tiếng, đưa tay dùng sức ôm chặt , kiềm chế được nghẹn ngào , "Đừng như vậy có được hay ?"

      đưa tay nhàng lau nước mắt ngừng rơi khóe mắt , dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

      dựa vào khuôn ngực ấm áp của , khàn khàn : “Em có thể giải thích, em.............”

      nâng cằm của lên, lời vẫn dịu dàng như trước, "Giải thích cái gì?"

      kinh ngạc nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của , giờ phút này trong mắt giống như bị rơi xuống vách núi đá rồi sau đó tuyệt vọng như còn sức lực đứng dậy để leo lên.

      sững sờ, "Em. . . . . ."

      nâng gương mặt tinh xảo của , lòng ngón tay nhàng mơn trớn từng tấc da của , gằn từng tiếng nhanh chậm : “ nghĩ em cũng muốn giải thích với đâu, mà đến nước này cũng còn kiên nhẫn để nghe nữa............. biết lúc này có lẽ em có rất nhiều giải thích hợp lý cần với , cũng có thể sau khi nghe xong tỏ ra đồng tình với hành động của em, nhưng mà, Tử Du à, muộn rồi.............”

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Chương 157 (2)

      muộn rồi . . . . .

      muộn rồi. . . . .

      Giờ phút này trong đầu ngừng truyền lại lời vừa giây trước, thân thể đứng vững, lảo đảo lui về sau bước.

      đỡ lấy thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của , nhàn nhạt , "Đủ rồi, chuyện của Kim Trạch Húc chúng ta cần phải kết thúc tại đây thôi. . . . . . Còn nhớ lời tuyên thệ của chúng ta ở buổi hôn lễ ?”

      cố chịu cổ họng nghẹn ngào, dùng sức gật đầu.

      nhớ lời tuyên thệ của họ ở trước mặt Mục Sư, cũng nhớ lúc trước mặt toàn thế giới kiên định ba chữ “ em”.

      vĩnh viễn cũng quên được hôn lễ ngày đó bởi vì ba chữ kia của mà khuôn mặt rơi đầy những giọt nước mắt hạnh phúc.....

      ôm bả vai , giọng vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại là thấp hơn vừa rồi mấy phần: “Nhớ kỹ là đủ rồi.............. Chúng ta về khách sạn !"

      Nước mắt mãnh liệt từ hốc mắt rơi ra, lòng của vào giờ phút này đau đến thở được, vì sao đau, nhưng lại biết từ giây phút này nhất định mất thứ gì đó.

      ---

      Tại khách sạn.

      Lúc Hạ Tử Du tắm xong ra phòng tắm, Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh ngồi ghế sofa đợi .

      Thấy bước ra, đầu cũng ngẩng lên, , "Có thể em bị cảm lạnh rồi, ngủ sớm . . . . . . Tối nay đến bệnh viện."

      Hạ Tử Du bước đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, dùng sức lắc đầu, "Em sao."

      Đàm Dịch Khiêm buông tờ tuần san kinh tế tay xuống, nghiêm mặt , " đồng ý."

      Hạ Tử Du mím chặt môi.

      Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, trước khi xoay người rời , quên dặn dò, "Ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho ."

      Hạ Tử Du bất lực đứng yên tại chỗ, chưa bao giờ luống cuống như thế, chỉ có thể nhìn bóng lưng của rời ...........

      Nhưng vào lúc sắp bước tới ngưỡng cửa, gọi lại: "Dịch Khiêm. . . . . ."

      dừng chân trước cửa, nhưng quay đầu lại.

      chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn bước đến trước mặt , " Em có thể chung với được ? Em muốn đến nhìn con của chúng ta............”

      đương nhiên biết "Con của chúng ta" là chỉ đứa bé kia, nghiêng đầu sang bên cạnh, giống như yên lặng suy nghĩ.

      nín thở chờ , dường như mỗi giây trôi qua đều lâu như thế kỷ vậy.

      rốt cuộc cũng quay đầu đối mặt với , yên lặng hai giây mới : “Em bỏ lỡ............”

      nghe , "Sao?"

      nhàn nhạt , "Lúc em tìm điện thoại công cộng, em bỏ lỡ cơ hội duy nhất nhìn thấy nó.”

      lập tức sửng sốt, đôi mắt trong phút chốc tràn ngập đầy nước.

      thấy vì cố ngăn cho nước mắt rơi xuống mà trừng lớn mắt, giọng : “ rồi thích em khóc........ Dĩ nhiên, phần lớn em cũng thích ra lệnh cưỡng chế với em như vậy, về sau làm vậy nữa.......... Nếu bây giờ em muốn lớn tiếng khóc, cứ khóc thành tiếng ..........”

      sững sờ tại chỗ, nước mắt ào ào lăn chảy xuống.

      ấn vào trong ngực, trầm giọng , "Em sốt rồi, đợi lát nữa cho nhân viên khách sạn mang thuốc tới cho em, ngoan, ngủ giấc ......... phải đến bệnh viện.”

      nhắm mắt lại, mặc cho khoảng cách hai người từ từ tách ra.

      . . . . . .

      Mưa lớn dần, ở dưới lầu khách sạn, chiếc xe "Bentley" màu đen huy động cần gạt nước.

      Đàm Dịch Khiêm tựa lưng vào ghế ngồi, im lặng suy nghĩ.

      Sau khi cưới bọn họ cãi nhau ba lần, mà nguyên nhân bọn họ cãi nhau đều vây quanh Kim Trạch Húc.

      muốn đoán nguyên nhân tại sao quan tâm tới Kim Trạch Húc bởi vì quá mệt mỏi..........

      Có lẽ trời sinh tính cách như vậy, cưỡng chế, ngang ngược, có tính nhẫn nại. . . . . . Cuối cùng là thích hợp với bất kỳ ai.

      Trước khi gặp , xưa nay luôn cho rằng phụ nữ ở trong mắt chẳng là cái gì, nếu muốn cũng có thể có hàng tá phụ nữ theo , nếu như muốn thậm chí có thể gọi tới bất cứ lúc nào........... Nhưng mà, giống như vậy.

      Đối với có quá nhiều thứ ngoài ý về , cách khác, duy chỉ có người đánh mới hề có tính toán.......... ngời tới có ngày thua bởi người phụ nữ, hơn nữa còn thua triệt để đến thế.

      cẩn thận để ý từng li từng tí, đem hết tâm tư để làm cho vui vẻ, cố gắng làm người chồng tốt, hơn nữa còn tự với mình, những chuyện mà người chồng có thể làm nhất định cũng phải làm được, những chuyện mà chồng người khác làm được cũng nhất định phải làm cho bằng được, muốn dùng cả đời này để cưng chiều , thương , để trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất đời này.............

      Đúng vậy, vẫn luôn kiên định như vậy, mặc dù vào giờ phút này, rất tức giận, cũng chưa từng nghĩ đến có ngày nào đó bọn họ phải đến mức phải ly hôn, bởi vì ----- vẫn thể nào tức giận với được.

      Lúc gọi điện thoại cho Kim Trạch Húc, đứng ban công bệnh viện, nhìn thấy vội vàng lao ra khỏi bệnh viện, sau đó lại giống như con ruồi đầu tìm loạn xung quanh để tìm cái điện thoại công cộng có thể dùng được............

      Xe của ở phía sau , nhưng vì vội vàng mà chú ý tới , để xe dừng lại cách xa, sau đó nhìn động tác quay số của , lúc đó giống vào trí nhớ của mình bấm số gọi cho Kim Trạch Húc như bấm số điện thoại quen thuộc của .

      . . . . . .

      Hạ Tử Du, người vợ của , tại sao có thể lo lắng cho người như vậy? Tối hôm qua còn cùng thảo luận vấn đề Kim Trạch húc, cũng có được câu trả lời chắc chắn của , nhưng chỉ vẻn vẹn cuộc điện thoại, kiềm chế được............

      Có thể cho rằng nham hiểm, thử dò xét , nhưng mà, có thể dùng phương pháp gì đây chứ? muốn chính miệng hỏi nguyên nhân chủ động ở lại hai đêm trong phòng Kim Trạch Húc là gì, nhưng, đáng chết căn bản cũng có quan tâm đến vấn đề này, biết , chỉ thuộc về .......... để ý chính là chịu thẳng thắn với nên mới khiến cuộc hôn nhân của bọn họ cứ hết lần này đến lần khác bị người kia làm cho rối loạn lên, nếu như cũng giống quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của bọn họ, tại sao còn để cho hôn nhân của bọn họ xuất những vấn đề như vậy?

      . . . . . .

      Sau khi im lặng suy nghĩa hồi, quay cửa kính xe xuống, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong làn mưa bụi .

      ---

      Hạ Tử Du nằm giường lớn ở khách sạn, ánh mắt sững sờ nhìn vào khoảng trắng xóa trước mắt.

      uống thuốc xong, nhưng đầu lại như muốn nổ tung, hỗn loạn mà đau đớn.

      cố gắng thả lỏng hết suy nghĩ trong đầu, nhưng có thể để xuống bất cứ chuyện gì, duy chỉ có bóng lưng lạnh lùng của khi cất bước ra khỏi căn phòng này.

      Trời mới biết, vào giây phút bỏ , muốn cho biết, muốn mình ở lại chỗ này, rất sợ mình đối mặt với bóng tối.......... Bởi vì, chỉ có những lúc được vùi vào trong ngực , mới cảm thấy ban đêm yên tĩnh như vậy, tối tăm u ám như vậy.

      . . . . . .

      Hôm sau.

      Đến gần buổi trưa, Hạ Tử Du tới bệnh viện.

      Bước vào phòng bệnh, Hạ Tử Du nhìn thấy tất cả những người quan tâm tới Liễu Nhiên đến đông đủ.

      Giờ phút này, Liễu Nhiên được Đàm Dịch Khiêm ôm, tuy rằng vẫn còn truyền nước biển, nhưng xem ra tinh thần cũng tệ.

      Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tử Du, bé vui mừng gọi, "Mẹ ——"

      Hạ Tử Du cười cười với Liễu Nhiên.

      "Mẹ, con muốn ẵm ẵm. . . . . ."

      Đúng vậy, cho đến bây giờ, Liễu Nhiên đối với Hạ Tử Du quyến luyến cũng thua gì với Đàm Dịch Khiêm.

      Hạ Tử Du lễ phép gật đầu chào hỏi mẹ con Đàm phu nhân, sau đó mới bước đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm Liễu Nhiên.

      Hạ Tử Du cũng kiêng dè bốn mắt chạm nhau cùng Đàm Dịch Khiêm, nhưng ánh mắt lại chạm tới .

      Liễu Nhiên giơ lên búp bê trong tay, vui vẻ , "Mẹ, chú có lừa Liễu Nhiên, đây là búp bê chú mua cho Liễu Nhiên nè...”

      Hạ Tử Du ngước mắt nhìn thoáng qua La Bá Đặc, khẽ cười , "Cuối cùng cũng nhớ được. . . . . ."

      La Bá Đặc lúng túng , "Lời hứa đối với phụ nữ có thể tuân thủ, nhưng con nít nhớ giai lắm, em biết đấy, thể tuân thủ cam kết được mà.”

      Hạ Tử Du bị lời của La Bá Đặc chọc cười, ánh mắt chuyển đến gương mặt thỏa mãn của Liễu Nhiên.

      La Bá Đặc bước tới bên cạnh Hạ Tử Du, ghé vào bên tai Hạ Tử Du giọng , "Sao hôm nay em lại tới muộn như vậy? Liễu Nhiên vừa tỉnh lại nhìn thấy em con bé khóc lúc lâu đó, tuy ngoài miệng bác và Đàm Tâm , nhưng trong lòng khẳng định muốn nhắc tới việc này đó.”

      Hạ Tử Du sửng sốt mấy giây mới nhớ lại trả lời, "À, tối hôm qua em ngủ quên. . . . . ."

      La Bá Đặc tinh quái , "Tối hôm qua Dịch Khiêm ở lại bệnh viện, vậy mà em cũng có thể ngủ quên sao?"

      Hạ Tử Du cười tiếng, giống như xấu hổ nên trả lời La Bá Đặc, nhưng ai biết, giờ phút này căn bản nghe vấn đề mà La Bá Đặc hỏi, mà lặng lẽ nhìn chăm chú vào bóng dáng lạnh lùng bên cạnh , thế nhưng, từ đầu đến cuối, ánh mắt họ vẫn hề chạm đến nhau lần.
      Michelle Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :