1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương - Tiên Nhược An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30: Song ca

      Edit: Sokute_112k

      Mãi tới khi Mặc Khuynh Thành trở về khách sạn, Mặc Dận cũng mở miệng lời nào.

      “Nghỉ ngơi cho tốt.” Mặc Dận xoa đầu Mặc Khuynh Thành, sau đó mới xoay người về phòng mình.

      “Dạ.”

      Mặc Dận tiến vào phòng, tiện tay ném áo khoác xuống giường, tới trước cửa sổ, nhìn cảnh ngựa xe như nước ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng loa của vị đạo diễn nào đó, nhưng tất cả những thứ này đều thể đè nén được cảm xúc trong thâm tâm lúc này.

      Còn có thể nhớ được rất , buổi sáng Mặc Khuynh Thành phải quay phim, chiều nay Mặc Khuynh Thành lại thu bài hát, dường như chỉ đưa tay lên là có thể nắm lấy.

      Nội dung kịch bản, cũng xem qua, Ngọc Diện công tử Nghê Quân, cũng như tình của đối với cục cưng, chẳng qua là, ta có thể thẳng thắn bộc lộ tất cả tình cảm của mình, còn , chỉ có thể yên lặng giấu kín.

      Thấy được Ngọc Diện công tử phong lưu đa tình, lại nghe khúc nhạc đệm cho nhân vật này, cho dù nhìn thấy phản ứng của Từ Lập, vẫn có thể chắc chắn, tất cả các biểu của cục cưng, đều là ngoài sức tưởng tượng.

      **

      “Nhóc con Khuynh Thành! Em chỉ hát lần đạt rồi!” Sau khi Mặc Khuynh Thành hát xong, Từ Lập lập tức phấn khích đứng dậy.

      Nhưng Mặc Khuynh Thành vẫn có chút vừa lòng, nhíu mày: “Vẫn có vài chỗ ổn lắm.”

      là cũng khá tốt rồi, cảm xúc nên có đều có, lần sau chỉ cần xử lý cẩn thận thêm chút liền hoàn hảo.”

      “Lão Liễu, cái gì vậy! bé Khuynh Thành hát rất tốt, chỉ mất hơn hai mươi phút xử lí được bài này.” Vẻ mặt Từ Lập đồng ý nhìn Liễu Vĩnh.

      Liễu Vĩnh dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình: “Lão Từ, Khuynh Thành hát rất hay, nhưng tôi cũng sai, tuy rằng người phụ trách thanh xử lý hậu kỳ tốt, nhưng với suy nghĩ của cậu, Khuynh Thành còn có thể hát tốt hơn nữa.”

      “Đạo diễn Liễu sai, em hát bài này theo cảm nhận riêng của em về Ngọc Diện công tử, nhưng em nghĩ nó thê lương
      [​IMG]
      thedarkChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: Chuyện thường ngày ở đoàn phim

      Edit: Sokute_112k

      Tháng tư là lúc hoa đào nở rộ, chỗ ngoại ô thành Trường An có ngôi chùa nằm cạnh núi, hoa đào nở đầy. Dưới chân núi, những người bán hàng rong xếp thành hàng, người xe lại nườm nượp, chậm rãi bước lên núi, tiếng ồn ào náo nhiệt kia liền dần, chỉ còn thiên đường duy nhất, nằm phía sau núi.

      con đường mòn thông ra sau núi, cỏ dại mọc rất nhiều, có lẽ rất ít người đến nơi này, cho nên bỏ qua ngôi chùa bên trong đó, cũng là nơi phong cảnh đẹp đẽ nhất.

      “ Hahaha.....”

      tiếng cười khoan khoái đánh thức Ngọc Diện công tử ngủ say cây đào.

      mở hai mắt, chống tay lên đỡ đầu, nằm nghiêng sang bên, từng cánh hoa đào rơi xuống, mến chạm vào người .

      Cây quạt trong tay nhàng phe phẩy, mày nhíu lại, đôi mắt ngừng nhìn quanh, dường như tìm “hung thủ” quấy rầy mộng đẹp của .

      Dù tán cây có rậm rạp cũng thể ngăn được ánh mắt liên tục tìm kiếm.

      A, thấy rồi.

      Đẩy cành cây sang bên, trong mắt liền lên vẻ kinh diễm.

      Chỉ thấy thiếu nữ mặc váy áo màu tím nhạt, tiếng cười như chuông bạc xuyên thấu cả hoa đào, truyền vào tai .

      Hiển nhiên thiếu nữ này biết trong rừng hoa đào này còn có người khác, trong mắt nàng chỉ có hình ảnh hoa đào rơi đầy sau núi, hương hoa ngập tràn quanh mũi, nhưng cũng nồng đậm đến thế, chỉ vương vấn xung quanh nàng, bám theo từng điệu múa của nàng.

      Ừm, nàng muốn nhảy múa.

      Nghĩ như vậy, đôi chân cũng lập tức xoay tròn, tay áo dài rộng quét qua khí như từng gợn sóng, tóc đen như mực, trâm cài búi tóc đong đưa qua lại, hai tay mảnh khảnh xếp thành hình hoa sen, sau đó lại xếp thành hình khác, đẹp sao tả xiết.

      Ngọc Diện công tử liền ngồi dậy để có thể nhìn được khuôn mặt của thiếu nữ.

      Lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt sáng lay động lòng người, trong mắt đầy ý cười, chiếc mũi cao thanh tú, đọng lại vài giọt mồ hôi, đôi môi đỏ mọng khéo léo hơi cong lên, tiếng cười cất lên khoan khoái, biểu nào cũng cho thấy nàng rất vui vẻ.

      “Haha...’’

      Ngọc Diện công tử thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng tự chủ cười theo.

      “Ai đó?” Nghê Quân lập tức dừng lại, nhìn quanh, chẳng lẽ có người ở đây sao? Nguy rồi, bộ dạng bây giờ của nàng mà để người quen nhìn thấy cha nàng biết mất.

      Ngọc Diện công tử bay từ cây đào xuống, áo trắng phấp phới, nhàng bám vào cây quạt tay cùng cánh hoa đào, che nửa khuôn mặt, tuy vậy vẫn có thể nhận ra đây là nghiệt tuyệt sắc.

      “Ngươi là ai?” Vẻ mặt Nghê Quân đề phòng, trong lòng lại ảo não, vừa rồi tại sao nàng lại phát có người ở trong này chứ.

      Ngọc Diện công tử phẩy quạt: “Vị nương này, nàng đừng đề phòng ta như đề phòng cướp vậy, phải biết là nàng là người quấy rầy mộng đẹp của ta đấy.”

      Nghê Quân nhớ vừa nãy từ cây bay xuống, chẳng lẽ vẫn luôn ở đó? Bộ dạng khi nãy của mình chắc hẳn bị nhìn thấy.

      Ngọc Diện công tử tò mò nhìn Nghê Quân tự dưng đỏ mặt, ngẫm nghĩ chút, chợt hiểu ra, chắc hẳn thiếu nữ trước mặt là tiểu thư kinh thành khuê các chăng?

      “Công tử, ngại quá, quấy rầy giấc ngủ của ngươi rồi, vậy ta trước.” Trong lòng Nghê Quân thầm cầu nguyện, tốt nhất là đừng nhận ra nàng, nghĩ như vậy, nàng càng bước nhanh về phía chính điện của ngôi chùa.

      “Chờ chút!”

      Nghê Quân dừng lại, người cứng đờ: “Công tử, còn chuyện gì sao?”

      “Gặp được nhau tức là có duyên, biết tại hạ có may mắn được trở thành bằng hữu của nương ?”

      “Chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu muốn làm bằng hữu, sau này có duyên ắt thành.”

      nương, như vậy, nhưng tại hạ đối với nàng là nhất kiến chung tình*.”

      *Nhất kiến chung tình: vừa gặp .

      Nghê Quân kinh ngạc nhìn , nàng còn chưa tới tuổi cập kê, dù giống mấy người bạn tốt, cả ngày chỉ ngồi mơ tưởng được gặp chàng trai tuấn đầy khí chất, hơn nữa lại nhất kiến chung tình với mình, nhưng tới lúc gặp được rồi, lại thấy hơi giật mình.

      “Công tử, trò đùa này hơi quá rồi.”

      nương đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn trở thành bằng hữu của nàng, nếu cảm thấy như vậy phù hợp, ít nhất hãy cho ta được biết quý danh của nàng.”

      “Chẳng phải công tử nên tự giới thiệu trước khi hỏi ta sao?” Nghê Quân nghịch ngợm nháy mắt, nàng cho rằng .

      Ngọc Diện công tử bật cười, nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của Nghê Quân, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc : “Ngọc Thần.”

      “Cắt.”

      “Nhóc con Khuynh Thành!” Thôi Nghi Giai vốn nghịch ngợm lập tức nhào về phía Khuynh Thành.

      Đáng tiếc, ấy chỉ ôm được khí.

      Cảnh tượng này ngày nào cũng xảy ra ở đoàn phim, moi người nhìn mãi cũng thành quen.

      “Tôi này Nghi Giai, sao vẫn chưa từ bỏ ý định thế, ngày nào cũng làm vậy, ai biết còn nghĩ là Mặc Dận cướp người của .” Tỉnh Triết cười rất vui vẻ.

      “Tỉnh Tiết, đừng có ngồi bên cười sung sướng khi người khác gặp hoạ, nếu bé Khuynh Thành là người của tôi tốt rồi, đáng tiếc...” Thôi Nghi Giai thở dài, sau đó lại hưng phấn: “Cho dù phải, sống chết gì lão nương cũng phải ôm được con nhóc Khuynh Thành này!”

      Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nhìn Thôi Nghi Giai lại như con gián đập hoài chết, à, còn cả Mặc Dận luôn giữ như giữ con, từ khi nào lại trở thành chiếc bánh ngọt đầy hương thơm như vậy?

      “Mấy người nha, sao lại cứ nhiệt tình ép buộc Khuynh Thành vậy, nhìn thấy vẻ mặt đồng ý của con bé sao?” Từ Lập gạt mọi người ra, đương nhiên, cậu ta có gan làm chuyện đó với Mặc Dận.

      “Đạo diễn Từ, trước đây chưa từng thấy thiên vị như vậy, lần này sao lại thiên vị rồi, hừ.”

      “Nghi Giai, ai bảo chúng ta già rồi, ai, có khí chất trời cho như Khuynh Thành, cũng có tài năng bẩm sinh như con bé, là trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết bờ cát.”

      Từ Lập nhìn thấy Tỉnh Triết như vậy, dù biết chỉ là đùa, nhưng vẫn tức giận đập cái lên đầu ta: “Tên nhóc nhà cậu cứ như mình là Đậu Nga, sao, có bản lĩnh so tóc, so ngực với nhóc Khuynh Thành, lập tức KO luôn!”

      Mọi người vẫn vểnh tai nghe lén, nghe được câu “lập tức KO” mất hết nam tính của Từ Lập nhìn cậu ta bằng ánh mắt thể tin được. Đạo diễn Từ à, trước khi liệu có từng nghĩ tới điều này có thể hay ? Vì sao Khuynh Thành so râu với họ? Đương nhiên, là cái khác cũng được!

      “Đạo diễn Từ hay quá, đáng tiếc là lão nương đây tóc dài, ngực cũng lớn, đáng tiếc, vẻ ngoài quá mức xinh đẹp, người bình thường thể điều khiển.” Thôi Nghi Giai vừa vừa xoa xoa mặt mình, tỏ vẻ mặt mình đẹp đến trời cũng đố kỵ.

      “Oẹ...”

      Tỉnh Triết nôn khan, ta thề, ta tuyệt đối quen này! Tuyệt đối!

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32: mưu quỷ kế

      Edit: Sokute_112k

      Việc quay phim tiến triển rất tốt, có vui vẻ sôi nổi, có những trò đùa quái đản, đương nhiên, cũng thiếu cảnh người tranh kẻ đoạt diễn ra ngày ngày kia.

      Chỉ đáng thương cho Lê An An ở trường học, ngoài việc có gì thú vị, còn có con ruồi ngừng bu bám lấy ấy, ừm, bản thân phải cái thùng rác.

      “Văn Tư Tư, rốt cuộc muốn cái gì?” Lê An An thể kiên nhẫn được nữa, phải ta thu nhạc đệm phim sao, tại sao lại về nhanh như vậy.

      “Bạn học Lê, Khuynh Thành phải đóng phim, mình cậu rất đơn, nên mình nghĩ phải ở bên cạnh cậu nhiều hơn.” Văn Tư Tư “tốt bụng” giải thích.

      Lê An An nhìn ta, cẩn thận chưa từng có, sau đó trong mắt đầy vẻ cảm động, lời ra lại khiến mặt Văn Tư Tư trắng bệch: “Bạn học Văn, cảm ơn cậu tự cho ý tốt của mình là đúng, nhưng mình tôi rất ổn, vả lại mỗi ngày Khuynh Thành đều gọi điện về nên tôi cảm thấy đơn chút nào.”

      “Bạn học Lê, tuy ngày nào Khuynh Thành cũng gọi cho cậu, nhưng mình cậu ở trường cũng rất nhàm chán mà, có phải cậu thích ở cùng mình ?” Văn Tư Tư nhìn Lê An An, giống như chỉ cần nghe ấy từ chối lần nữa lập tức rơi nước mắt.

      “Trường học? phải là nơi để học tập sao?” Hàm ý là, ở trường cũng rảnh, tốt nhất là ta sinh ra từ đâu quay trở về nơi đó thôi.

      Nhưng dường như Văn Tư Tư nghe hiểu: “Đương nhiên đến trường để học tập là chính, nhưng lúc nào mình cũng thấy bạn học Lê lên lớp chỉ nghịch di động, lúc tan học về mình, giờ Thể dục cũng chỉ chơi mình, nếu bạn học Lê thích việc chỉ có hai bọn mình chơi cùng nhau, chúng ta có thể tìm mấy người Hạng Giai vui đùa.”

      Ngọa tào (= ĐM), đạo hạnh tăng lên rồi!

      Văn Tư Tư hỏi: “Bạn học Lê, cậu thấy thế nào?”

      được tốt lắm đâu nha!

      “Ồ, bạn học Lê gì, vậy coi như cậu đồng ý rồi nhé, hai chúng ta mau thôi, vừa lúc tiết sau là tiết Thể dục, mình nghĩ mấy người Hạng Giai chắc chắn rất chào đón cậu.”

      Lê An An nhìn Văn Tư Tư cứ thế kéo mình đến sân Thể dục, Mặc Khuynh Thành, mau tới cứu bảo bối của cậu này! Bạch liên hoa thăng cấp rồi, da mặt quá dày, mình đối phó được!

      Về phần Văn Tư Tư, ta thèm quan tâm trong lòng Lê An An nghĩ gì, giờ ta chỉ có mục đích, làm cho Lê An An trở thành bạn của mình, tránh xa Mặc Khuynh Thành, ai bảo dám cướp việc thu nhạc đệm của ta, chỉ có vậy, ta còn phát dạo này Thuỵ hề tới tìm mình, chắc chắn nguyên nhân là vì Mặc Khuynh Thành!

      Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà lại có được gia đình êm ấm hạnh phúc, trai thương như tính mạng, mà bản thân ta lại chỉ là đứa con riêng, thể cho ai biết về cha mình, từ luôn bị là dã chủng! Mẹ ta , đàn ông thích phụ nữ nhu nhược, nên ta luôn cố gắng học tập, đương nhiên, ta cũng phải nhận được tất cả mọi thứ.

      Ngày đầu tiên vào lớp mười liền gặp được Mặc Khuynh Thành, ta nhận thấy, đây là con cá lớn, sau nửa tiếng lại càng hiểu tính cách của , ngây thơ quá mức, trắng ra, chính là cực kỳ ngu ngốc, làm quen rồi biến thành kiểu người như ta muốn, đồng thời khiến tất cả mọi người đều ghét , nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ như thế cả đàn ông, cả hào quang là của ta.

      Nhưng hiểu sao Mặc Khuynh Thành luôn luôn nghe lời lại đột nhiên thay đổi, còn tùy hứng, mang theo hào quang sáng chói, Mặc Khuynh Thành dựa vào cái gì mà dám cướp hết những thứ vốn thuộc về ta chứ!

      ta nhất định thể để việc này xảy ra nữa, con đường của ta vẫn khá thuận lợi, đại hội thể dục thể thao lần trước Mặc Khuynh Thành mắc bẫy, chắc có lẽ nghi ngờ mình, nhưng sao, cho dù có hỏi ta, cứ đổ hết tội lên người Hạng Giai là được rồi.

      Hơn nữa, ta tin nguyên nhân Lê An An luôn ghét bỏ mình là vì Mặc Khuynh Thành châm ngòi, chỉ cần ta thừa dịp Khuynh Thành tới trường mua chuộc lòng người, đoạt lại mọi thứ vốn có, Mặc Khuynh Thành chỉ còn mình, lúc đó người cúi đầu trước chắc chắn là .

      thể , Văn Tư Tư quá coi trọng bản thân, nghĩ Mặc Khuynh Thành thay đổi, cũng nghĩ lại nguyên nhân do đâu, chỉ nghĩ phải đoạt lại những thứ vốn thuộc về mình, ta vẫn coi Mặc Khuynh Thành là con ngốc ngày trước sao?

      **

      Thành phố B, dù sầm uất như ở đế đô, nhưng cũng là thành phố lớn, mà nhà họ Tô còn là gia tộc lớn ở thành phố này.

      Trong phòng đọc sách của nhà họ Tô, gia chủ nhà họ Tô - Tô Lệ và con trai ông ta - Tô Ngạo đều có vẻ mặt u.

      “Tiểu Thuỵ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tô Ngạo nhìn con trai mình.

      “Ba, Mặc Khuynh Thành thay đổi rồi, kế hoạch của chúng ta có thể gặp vấn đề.”

      phải tốt đẹp sao? Lúc trước gọi điện về cho chúng ta nắm chắc Mặc Khuynh Thành, nhất định tập đoàn Mặc thị đoạt về tay, vì sao giờ lại thay đổi?”

      “Ba, trước kia con để ý tới ta, ta cũng tự động đuổi theo con, nhưng bây giờ, dù con có chủ động đứng trước mặt, ta cũng thèm bố thí cho cái liếc nhìn.” sai, là bố thí, dù có phủ định thế nào, ta cũng phải thừa nhận Mặc Khuynh Thành còn mình nữa.

      “Hừ, lúc trước bảo con đối xử tốt với con bé chút, con lại chịu!” Tô Lệ nhìn đứa cháu đích tôn mà mình luôn luôn hài lòng, lại làm chuyện như vậy khiến gia tộc mất khả năng được vào đế đô.

      “Ba, ba đừng trách tiểu Thuỵ, phải chỉ là đứa con sao, tiểu Thuỵ cũng có mình thích.” Tô Ngạo đành lòng nhìn con trai bị trách mắng, đỡ lời.

      “Hồ đồ! tại là thời điểm mấu chốt của Tô gia, ở thành phố B gặp phải trở ngại, chỉ có tới đế đô mới có cơ hội phát triển mạnh, mà nhà họ Mặc đứng đầu trong thương trường, hơn nữa thể tra được gia thế nhà họ, chỉ có hai khả năng, hoặc là có gia thế, nếu là gia thế rất lớn mạnh.”

      “Ông nội nghĩ là khả năng thứ hai sao?”

      Tô Lệ hài lòng gật đầu, cháu trai ông còn thông minh hơn con ông, như vậy nhất định có thể dẫn dắt Tô gia phát triển tới mức mạnh nhất: “ sai, nếu là loại thứ nhất, Mặc gia thể thuận lợi như vậy, chỉ trong vài năm ngắn ngủi nổi danh.”

      “Nhưng bây giờ Mặc Khuynh Thành còn để ý tới con nữa.”

      “Vì vậy ông nội muốn con phải dùng mọi biện pháp để kéo con bé quay trở lại, lúc cần thiết nhất, có thể để gạo nấu thành cơm.”

      Tô Thuỵ do dự, bên là gia tộc, bên là tình , ta phải vì gia tộc mà buông bỏ tình ư?

      Tô Lệ nhìn ra do dự của Tô Thuỵ: “Tiểu Thuỵ, phụ nữ muốn lúc nào cũng có ngay, nhưng nếu có gia tộc, con lấy cái gì để có phụ nữ?”

      “Đúng vậy, tiểu Thuỵ, ba nghĩ Tư Tư hiểu nỗi lòng của con, sau này khi lấy được mọi thứ của nhà họ Mặc, con bé là nữ chủ nhân tương lai của Tô gia.” Tô Ngạo có ý muốn làm gia chủ, dù sao để con mình làm gia chủ, bản thân ông ta còn có thể giảm bớt ít việc, chơi đùa với con , tốt.

      Tô Thuỵ cũng thấy biện pháp này rất tốt, ta nghĩ Văn Tư Tư cũng đồng ý: “Vâng.”

      “Hắt xì.”

      “Sao vậy?” Mặc Dận lo lắng nhìn Mặc Khuynh Thành, vội cầm lấy chiếc áo bên cạnh, khoác lên người .

      , em lạnh, có lẽ là ai đó nhớ đến em thôi.” Mặc Khuynh Thành đùa, lại biết chỉ trong ngày hôm nay, có tới hai kẻ thù kiếp trước ngừng gài bẫy .
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: Bạch liên hoa thân, tình cảm chết yểu

      Edit: Thụy Miên

      "Khuynh thành, có người đến thăm ban!"

      "Ửm? Là An An đến đây à?" Mặc Khuynh Thành nghi hoặc ngẩng đầu, miệng vẫn ngừng nhai thức ăn.

      " xem, em tiếp tục ăn ." Mặc Dận để đũa xuống, đứng dậy ra cửa.

      "Tô Thụy?"

      Giữa trưa, ánh mặt trời là mạnh nhất, cho dù là tháng Tư, gió cũng thể thổi mồ hôi tuôn ra vì chờ đợi quá lâu.

      " Mặc?" Tô Thụy thấy phải Mặc Khuynh Thành ra, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ấy biết mình đến?

      "Sao cậu lại đến đây?" Vẻ mặt của Mặc Dận vui, cái tên đáng ghét này dựa vào cái gì mà đến tìm cục cưng, chẳng lẽ là muốn nối lại tình cũ? Tuyệt đối được! Lúc trước mình chỉ chú ý chút để cục cưng thích người khác, mối tình đầu phải cũng coi như xong, nhưng là mối tình đầu còn muốn đến quyến rũ, nhất định phải bóp chết cậu ta trước khi mầm mống xuất .

      Tô Thụy có cảm giác gì, từ lúc mới bắt đầu Mặc Dân có thái độ tốt với mình. " Mặc, em đến tìm Khuyên Thành, thuận tiện mang theo sách giáo khoa tới."

      Mặc Dận nhìn trong tay cậu ta có đống lớn gì đó, lông mày nhíu chặt, có thể kẹp chết con ruồi sống sờ sờ, ừm, nếu như con ruồi đó là Tô Thụy.

      "Đưa thứ đó cho tôi ." muốn người này xuất trước mặt cục cưng chút nào.

      Tô Thụy né tránh bàn tay duỗi ra của Mặc Dận, cười : " Mặc, cần khách khí, em xách vào là được, tiện thể tìm Khuynh Thành chút chuyện ở trường."

      Gặp phải người biết xấu hổ rồi!

      Mặc Dận tìm ra được từ gì để hình dung cậu ta, trước khi Tô Thụy khỏi, có cảm giác như trí thông minh hơn người của bị chó ăn!

      " Mặc, chúng ta mau vào thôi, bên ngoài trời rất nóng." xong, Tô Thụy liền tự nhiên vào.

      Mặc Khuynh Thành ăn cơm có chút nghi hoặc, chỉ là đón người, sao đến bây giờ cả vẫn chưa về?

      Ngẩng đầu, nhìn Tô Thụy đâm đầu tới, cùng với gương mặt thối hoắc của Mặc Dận ở phía sau, hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.

      "Bạn học Tô, sao cậu lại đến đây?" Là thiên kim thế gia, nên có lễ phép cơ bản.

      "Khuynh Thành, mình đem cho bạn ít đồ, tiện thể nhìn xem phim trường như thế nào." Tô Thụy bỏ đồ xuống, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh Mặc Khuynh Thành, điều này làm cho gương mặt của Mặc Dận lại khó coi vài phần.

      Khuynh Thành? có nghe lầm ? Chẳng phải trước kia Tô Thụy gọi là bạn học Mặc hoặc là Mặc Khuynh Thành sao? nhìn ra phía ngoài, lẽ hôm nay mây đen dày đặc, chặn mất quỹ đạo bình thường của mặt trời rồi à?

      "Tô Thụy, cậu nhìn thấy cục cưng, có thể rồi." Mặc Dận ngồi vào phía bên kia Mặc Khuynh Thành.

      " Mặc, em còn có việc chưa xong." xong, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, "Khuynh Thành, tháng sau trường học có cuộc thi, mình thấy thành tích lần trước của cậu cũng tệ, cho nên tuyệt đối đừng bỏ qua cơ hội này, nghe cuộc thi lần này liên quan đến vấn đề thi đại học."

      "Được rồi, bạn học Tô, tôi biết." Nụ cười mặt Mặc Khuynh Thành phần tăng, phần giảm, có thể là hoàn mỹ.
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34: Nghỉ, có ở cạnh.

      Edit: Thụy Miên

      Chưa bao giờ tin tưởng vào tình từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi gặp nàng ở rừng hoa đào, cái nhìn thôi cũng khiến nội tâm ta như núi lửa phun trào, từ nay về sau, trong lòng ta, trong mắt ta đều là nàng, cho dù, lòng của nàng có ta – Ngọc Thần.

      Ngọc Diện công tử ngồi dưới tán đào, nấu rượu thanh mai, than thầm, thời kỳ nở hoa của hoa đào qua nhanh ...

      "Ngọc công tử có nhã hứng như thế, biết nhiều thêm hai người có được ?" Nghê Quân dẫn theo Tần Tu ngồi đối diện với Ngọc Thần.

      "Tùy ý." Nụ cười rực rỡ lúc đầu của Ngọc Thần lập tức biến mất, biết Nghê Quân hẹn ra, lại mang theo người kia.

      Tần Tu cảm thấy xấu hổ, tự động cầm bầu rượu lên, rót rượu ra, sau đó nâng ly rượu sát cái mũi cao thẳng, mùi thơm ngan ngát tràn ra, khóe miệng nhếch lên, "Rượu của Ngọc công tử, ngửi thôi cũng cảm thấy vô cùng tốt."

      “Nếu Tần công tử thích uống nhiều chút." Rượu mà mình thích nhất được khẳng định, tâm tình đương nhiên tốt hơn chút.

      Đáng tiếc, vẻ mặt Nghê Quân lại ghét bỏ, "Tần lang, rượu này uống ngon hơn rượu nho chàng ủ sao?"

      "Nàng đúng là người mù rượu, hai loại rượu này giống nhau, rượu thanh mai của Ngọc công tử ngọt mà mạnh, mà rượu nho uống vào như đao cắt."

      "Hừ, ta vẫn thích uống rượu nho." Nghê Quân nhấp ngụm rượu, trái lương tâm ra.

      "Ngọc công tử, xin lỗi, Quân nhi bị ta làm hư rồi."

      Tuy là lời trách móc nhưng Ngọc Thần vẫn có thể nghe ra được trong đó bao nhiêu là sủng nịch, chỉ cười , trong mắt lên chút đau đớn, quá muộn rồi...

      Tần Tu tùy ý tìm chủ đề chuyện, Ngọc Thần cũng chuyện lung tung, cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Tần Tu mới đến trọng điểm, "Ngọc công tử là người có tài như vậy, vì sao thi lấy công danh, đền đáp triều đình?"

      "Tại hạ lang bạt thành quen, những thứ trói buộc ở triều đình kia, thích hợp."

      "Ngọc công tử, biết người cả mấy ngày nay, ta biết ngươi lại là người khiêm tốn đấy!"Nghê Quân nghe nổi mấy lời khách sáo nữa.

      "Quân nhi."

      Nghê Quân bĩu bĩu môi, nữa.

      Ngọc Thần hâm mộ nhìn Nghê Quân có chút tùy hứng giận dỗi, nàng như thế, có lẽ chỉ xuất trước mặt Tần Tu mà thôi.

      "Ngọc công tử, gạt ngươi, hôm nay gặp nhau, ra ta muốn mời ngươi làm phụ tá."

      Ngọc Thần mở cây quạt ra, nhìn thẳng Tần Tu, "Tam hoàng tử như thế là quá để mắt đến tại hạ."

      Nụ cười mặt Tần Tu thu lại ít, nhìn kỹ , "Ngọc công tử quả
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :