1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương - Tiên Nhược An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 14: Cái gọi là thô tục

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh, điểm xuyết mấy chòm mây trắng như bông, gió thổi đến, rung rung mấy cái lá cây, làm cho mọi người mệt nhọc cảm thấy mát mẻ.

      "A, mệt chết lão nương!" Hai má Lê An An đỏ bừng, trán phủ kín mồ hôi, vô lực lăn ra sân thể dục, bên cạnh còn có quả tạ.

      Hơi hơi quay đầu, nhìn người chạy, khỏi vui sướng khi người gặp họa.

      May mắn lúc đó Khuynh Thành ghi tên vào môn đẩy tạ mà nghìn mét, bây giờ nhìn xem, nhiều nhất mình cũng chỉ đau tay, còn kia là ngừng chạy.

      Rốt cục chạy xong nghìn mét, Mặc Khuynh Thành chạy chậm đến cạnh Lê An An, ngồi xuống.

      "Khuynh Thành, cảm giác chạy nghìn mét có sướng ?"

      Mặc Khuynh Thành nghe ra ý bỡn cợt, uống nước, trả lời.

      Lê An An cũng để ý, tiếp tục lảm nhảm: "Khuynh Thành, cậu sao trường học lại biến thái như vậy, phải chỉ là buổi đại hội thể dục thể thao sao, đâu cần bắt người ta đúng giữa trưa đến huấn luyện thế này, thời gian nghỉ ngơi của mình.........."

      Lúc này Mặc Khuynh Thành cũng đỡ mệt chút, cười khổ, nhiều năm vận động, chạy vòng suýt thở được, gì tới nghìn mét.

      "Nghe lần này có lãnh đạo đến xem, cho nên trường học rất coi trọng đại hội thể dục thể thao lần này." Mặc Khuynh Thành lạnh nhạt .

      Lê An An nằm lập tức ngồi dậy, cười lạnh tiếng. "Mình chỉ biết mấy đứa kia có lòng tốt, muốn chúng ta tham gia đại hội thể dục thể thao, lại mang về thành tích kém, làm chúng ta xấu mặt trước mặt lãnh đạo, khẳng định trường học trách tội chúng ta."

      "Có lẽ cần chờ tới lúc ấy." Mặc Khuynh Thành đột nhiên .

      Lê An An nhìn theo ánh mắt của , thấy Văn Tư Tư và Tô Thụy tới.

      "Khuynh Thành, An An, mọi người có mệt , mình và Thụy mang nước tới cho mọi người này." Văn Tư Tư lắc lắc hộp nhựa trong tay, lấy ra lọ đưa cho Mặc Khuynh Thành.

      "Cảm ơn." Mặc Khuynh Thành nhận, nhưng uống.

      Văn Tư Tư cũng thèm để ý, ngồi xuống cạnh .

      "Khuynh Thành, mình nghe chạy ngàn mét rất mệt, bình thường cậu chạy vòng mệt, nghĩ gì mà lại chọn cái này?"

      "Còn phải là do lớp phó vĩ đại của chúng ta à, cái gì mà ai cũng phải tham gia, ai ngờ giấy báo danh chỉ còn lại chạy ngàn mét với môn đẩy tạ ai chọn, cũng biết là cố ý hay là cố tình."

      "Lê An An, tỏ vẻ dương quái khí làm gì!" Đường Đan trực tiếp dùng chai nước khoáng trong tay ném Lê An An.

      Bắp thịt của Lê An An đau xót, cũng thèm trông nom gì, ném ngược chai nước khoáng lại, ném vào cả Mặc Khuynh Thành.

      "Thảo ni mã*, mày là cái thá gì, làm chó ngoan của họ Hạng kia tới nghiện rồi hả, cắn loạn khắp nơi? Tưởng là cưỡi ngựa tao dám đánh mày hả?" (*Thảo ni mã = Fuck you.)

      xong, Lê An An nắm tay vung tới.

      "A!"

      Văn Tư Tư sợ tới mức hét ầm lên, Tô Thụy vội vàng che mắt Văn Tư Tư, để ta nhìn thấy.

      "Lê An An, cậu dám ngang nhiên đánh người!"

      Hạng Giai thấy Đường Đan bị đánh, tức giận thôi, chắn trước mặt Lê An An, hóa thân thành sứ giả chính nghĩa.

      "Úi chà! Hạng Giai, đừng cho là tôi biết có ý gì, thực coi mình là hóa thân của chính nghĩa sao? Sao lúc tôi bị bắt nạt xuất , lúc Đường Đan bị bắt nạt mới xuất ? Thực ra cũng chỉ là cái rắm, ra là ra!"

      "Lê An An, cậu, sao cậu lại thô tục như vậy!" Hạng Giai bị cho mặt đỏ tai hồng, ràng là bị chọc tức.

      "A, thô tục, cao thượng, bọn tôi đều là quê mùa, cho nên phiền cút ra xa chút, đỡ phải bẩn mắt , đừng ở đây chúng tôi đúng.” Lê An An châm chọc cười, trợn mắt tới cạnh Mặc Khuynh Thành.

      Hạng Giai thấy vậy, cười lạnh : "Lê An An, cũng đừng tính Mặc Khuynh Thành vào ‘bọn tôi', người ta đường đường là đại tiểu thư Mặc gia, cậu hạ thấp mình là được rồi, dù sao cũng là người ngoài."

      "Hạng Giai, cái kiểu châm ngòi ly gián cũ rích đó, cho rằng bà đây là đồ ngốc sao, hơn nữa cho dù bà đây quê mùa vẫn tốt hơn , nhìn quần áo người xem, chậc chậc chậc, mẫu từ năm ngoái rồi, ai ôi, thôi cũng thấy xấu hổ."

      Ánh mắt của Lê An An như tia laze, khiến Hạng Giai cảm thấy chịu nổi.

      Phải, nhà ta chỉ là gia đình thường thường bậc trung, mua nổi những thứ hàng hiệu, nhưng ít ra mặc vào cũng có gì xấu, ngờ Lê An An vừa liếc mắt biết đây phải đồ mới.

      Nhưng mà.... "Lê An An, quần áo của tôi phải đồ mới, của cậu cũng phải hàng hiệu đúng ?"

      Chỉ thấy Lê An An mặc đơn giản, sơ mi màu trắng, quần bò, dưới chân là giầy thể thao bình thường.

      "Hạng Giai, cậu đừng như vậy, dù trong nhà An An giàu có, cũng phải chuyện gì đáng xấu hổ." Văn Tư Tư trốn sau lưng Tô Thụy nhịn được câu.

      "Tư Tư, cậu cũng đừng làm người tốt, người như Lê An An nên tới năm nhất chúng ta, đây phải là hạ thấp tiêu chuẩn của chúng ta sao!" Đường Đan xoa mảng da nóng rát, ngoài miệng lưu tình chút nào công kích Lê An An.

      "Tiêu chuẩn? ra năm nhất còn có quy định như vậy à?" Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, mờ mịt nhìn mọi người.

      "Khuynh Thành, cậu biết rồi, đây đều là do mấy người này, luôn thích phân chia cấp bậc với người khác, nhưng mà bọn họ lại biết, người có gia thế luôn khinh thường làm như vậy."

      Lê An An thế giống như vả vào mặt mấy người kia.

      Nhưng sai, người thuộc tầng lớp luôn luôn cao ngạo, muốn qua lại với người ở tầng thấp, nhưng cũng muốn để suy nghĩ ấy bị lôi ra ngoài sáng.

    2. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 15: Bữa tối của hai người, ‘Tư cách’ ra đời

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      Trận cãi vã sân thể dục kết thúc sau khi Mặc Khuynh Thành và Lê An An rời giải quyết được gì.

      Buổi chiều có chút khác, Lê An An tìm được cơ hội là lại cao giọng châm chọc, Hạng Giai nghe được nổi trận lôi đình, lại càng bất lực.

      Duy nhất thay đổi chính là Văn Tư Tư vẫn giống như thường ngày, sau giờ học lại chạy tới chỗ Mặc Khuynh Thành, cho dù Lê An An trào phúng thế nào, ta cũng chỉ tỏ ra ủy khuất chứ , làm cho Lê An An cảm giác như đánh vào bông.

      Sau khi tan học, Mặc Khuynh Thành từ chối Lê An An mời võ quán, trực tiếp trở về nhà.

      Lúc này Mặc gia có vẻ quạnh quẽ. Bọn họ mời người giúp việc, chỉ có quản gia là bác Trương. Lan Tuyết Mai ra nước ngoài biểu diễn, tối nay Mặc Tuyển Thần có tiệc, Mặc Giác cũng gọi điện thoại cho về nhà ăn cơm, đến Mặc Dận...

      "Cục cưng, em về rồi à?"

      Chìa khóa trong tay Mặc Khuynh Thành rơi xuống đất.

      Hiển nhiên Mặc Dận đoán chắc được thời gian về nhà, nhưng ăn mặc thế này là sao?

      " cả, đêm nay nấu cơm à?" có chút xác định.

      "Ừ, bọn họ đều ở nhà, hôm nay bác Trương cũng xin phép rồi." Mực Dận buồn cười muốn vò đầu , lại phát mình vẫn cầm muôi xào, chỉ có thể từ bỏ.

      "Sắp có cơm rồi, em ra kia ngồi trước ."

      Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Dận vào phòng bếp, nghe lời , đến cửa phòng bếp.

      Phòng bếp có chút hỗn loạn, chứng tỏ chủ nhân phòng bếp lúc này là người mới tới thể mới hơn, lúc này nhìn chằm chằm miếng thịt bò trong nồi.

      "Nên thêm rượu đỏ nữa."

      Mặc Dận quay đầu, nhìn thấy rượu đỏ trong tay Mặc Khuynh Thành, vội vàng nhận lấy, đổ vào nồi.

      "Khục."

      Mặc Khuynh Thành che miệng lại, tuyệt đối cố ý cười ra tiếng, chỉ là đại ca vốn cao lớn, đột nhiên biến thành người đàn ông đảm nấu nướng trong bếp, sau khi bị mình phát , lỗ tai còn đỏ rực lên, quả thực là kỳ tích!

      Mặc Dận vẫn cúi đầu, theo tiếng cười của Mặc Khuynh Thành, hai tai càng thêm đỏ, chỉ là khóe miệng tươi cười biểu tâm tình của .

      bàn cơm.

      Mặc Khuynh Thành cắt miếng thịt bò có chút cháy sém, dưới ánh mắt của Mặc Dận, đưa vào miệng, khựng lại.

      " thể ăn sao?" Sắc mặt Mặc Dận có chút u ám.

      ", cả, ăn ngon lắm."

      Mặc Khuynh Thành nở nụ cười, trấn an Mặc Dận.

      Sau khi ăn xong, hai người ngồi ghế sofa xem tv.

      " cả, giúp em kiểm tra thành phần chất trong này được ?" Mặc Khuynh Thành rút vật từ trong túi xách ra, chính là chai nước khoáng ban ngày Văn Tư Tư đưa cho.

      "Được." Mặc Dận nhận nước khoáng, trong mắt thoáng qua cảm xúc ràng.

      **

      Ngày hôm sau là chủ nhật, lúc Mặc Khuynh Thành thức dậy thấy bữa sáng đặt trong hộp giữ nhiệt cùng với tờ giấy.

      Thu dọn lúc, lại yên lặng trở về phòng.

      Biệt thự to lớn trống trải, chỉ có mình mình, đột nhiên Mặc Khuynh Thành biết mình nên làm gì.

      Ngồi trước đàn dương cầm, thuần thục đàn bài “Tĩnh lặng” của Châu Kiệt Luân.

      Có lẽ là do tác dụng của tâm lý, có lẽ là do nguyên nhân hoàn cảnh, trong lòng chợt thấy thê lương.

      Mưa lạnh ngoài cửa sổ hắt vào ướt đẫm

      Chiếc nhẫn ngón tay

      Mang tới nước mắt của kỷ niệm

      Hoa hồng bên cửa sổ héo tàn theo gió đêm

      khí lạnh ùa tới

      thấy hơi ấm trong lồng ngực

      Giấc mộng của chúng ta chỉ còn lại tàn nhẫn

      Khung hình rơi xuống vỡ vụn

      Chỉ còn lại mình ta bi thương

      Hình ảnh nụ cười ngọt ngào làm ấm mùa đông lạnh lẽo ngày ấy

      Lần này mất em

      ...

      Lại mất ngủ lần nữa

      Trí nhớ trôi dạt về ngày hôm qua

      Nụ cười nhợt nhạt của em khiến kiềm chế được mà say đắm

      có tư cách lại gần

      Xoay người tránh khỏi tầm mắt của em

      Buông tay, nhìn em nắm tay cậu ta

      Chỉ để lại tương tư thấy

      Lá rụng cũng cười nhạo ngu dốt

      thể lừa dối thêm nữa

      còn tư cách sánh vai cùng em, em

      thể em thêm nữa

      Nhớ nhung chỉ còn là trò cười

      Muốn rời

      Cậu ta càng em hơn

      ...

      bài chỉ toàn những nốt nhạc rời rạc, sau đó nước mắt tí tách rơi xuống.

      "Bốp bốp bốp." Trong gian yên tĩnh, tiếng vỗ tay có chút vang dội.

      Mặc Khuynh Thành quay đầu, nhìn hai nhà mình hai mắt sáng ngời, còn cả...

      " hai, lại qua đêm ở ngoài." Mặc Khuynh Thành cực kỳ tự nhiên lau nước mắt.

      Mặc Giác nhíu mày, lên phía trước, oán hận : "Đánh đàn đánh đàn, nhập tâm như thế làm gì, nước mắt đáng tiền, là, trách được đều nữ nhân làm từ nước."

      " hai, vừa rồi ghi sao?" Mặc Khuynh Thành xác định mình nhìn lầm.

      "Vừa mới em nhập tâm, kết quả em còn có thể phát ghi ." Mặc Giác chuyển đề tài. "Nhưng mà, cục cưng, vừa nãy em hát là dễ nghe, bài gì vậy?"

      "Em thuận miệng hát, hai thấy nên lấy tên gì?"

      Mặc Khuynh Thành sai, bài hát, hát ra suy nghĩ trong lòng.

      Nghe thế, Mặc Giác cẩn thận nghĩ chút. "Gọi ‘Phối giác’?"

      Mặc Khuynh Thành lắc đầu, do dự. "Gọi ‘Tư cách’ là được."

      "Tư cách? Được, vậy gọi ‘Tư cách’!"

      Mặc Giác với Mặc Khuynh Thành muốn về phòng, liền vào trong phòng mình, thả người nằm vật lên giường.

      Vốn là bối rối bị ‘Tư cách’ của Mặc Khuynh Thành xua sạch, cậu hiểu vì sao cục cưng lại đau buồn như vậy.

      Lúc vừa về nhà, nhìn xung quanh em bao phủ khí thê lương, giống như giây sau biến mất.

      Lần đầu tiên trong lòng cậu thấy bối rối, cho đến khi cuối cùng kết thúc, cậu quyết định phá ngang.

      " được!"

      Mặc Giác lấy di động ra, cậu thể mình mình nghe bài hát của cục cưng rồi khó chịu, dù thế nào cũng phải tìm vài người chịu cùng!

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 16: chiếm được gây rối

      Edit: Bánh Bao Ú + Trầm Mặc

      Internet, là thứ gì đó rất thần kỳ, từ khi nó xuất đến nay, hình ảnh, văn bản, nhạc có thể lan rộng nhanh chóng.

      "Đây là cái gì?" Mặc Dận kéo Mặc Giác ngủ, ném điện thoại di động vào mặt cậu.

      ", làm sao vậy?"

      Mặc Giác vuốt cái trán đau, oán thầm, chắc chắn sưng rồi!

      "Mặc Giác." Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chứa tức giận khó mà xem .

      ", , em lập tức xem!" Mặc Giác cuống quít cầm lấy điện thoại, mở màn hình, đập vào mắt chính là ‘Tư cách’ Mặc Khuynh Thành tự đàn tự hát ngày hôm qua.

      "Đây là ai làm! Sao lão tử nghĩ tới là đăng nó lên mạng nhỉ?" Mặc Giác nhìn lượng view điên cuồng dâng lên, ảo não .

      "Xem ra là em làm."

      ", đừng giận em, ngày hôm qua trở về, cục cưng khảy đàn, em tuyệt, hơn nữa em ấy còn khóc, xem tác phẩm tốt như vậy, em có thể khoe với đám em kia sao." Mặc Giác vội vàng giải thích, sợ giây tiếp theo bị Mặc Dận ném ra.

      "Cục cưng khóc?" Mặc Dận nhíu mày, oán bản thân vậy mà có ở bên cạnh .

      ", cục cưng khóc , lúc ấy em còn cho rằng cục cưng muốn rời bỏ chúng ta." Dừng lại, ", xem, có phải cục cưng còn nhớ thương Tô Thụy ?"

      " có khả năng!" Mặc Dận vô thức tăng lượng.

      ", em cảm thấy rất có khả năng, từ cục cưng được nuông chiều, cũng chỉ có chuyện của Tô Thụy mới như giẫm phải phân, ai, con bé với chúng ta, thích người nọ, nhưng có câu, chiếm được luôn ngứa ngáy, em cảm thấy tại cục cưng chính là như vậy!" Mặc Giác ngại chuyện này đủ lớn, càng càng hăng say.

      "Mặc Giác, em rảnh, có thể quân đội chơi thời gian."

      "Đừng, ! Em , em câm miệng!"

      Mặc Giác làm động tác ngậm miệng, đáng tiếc có đạt được điểm đồng tình.

      "Cứ quyết định như vậy, xử lý sạch chuyện này trước, sau đó thu thập đồ rồi cút ."

      Mặc Giác khóc ra nước mắt, sao cậu xui xẻo như vậy?

      Phòng Mặc Giác xa phòng của Mặc Khuynh Thành, Mặc Dận mở cửa phòng, thấy Mặc Khuynh Thành ra khỏi cửa, rối rắm thôi, lâu có đẩy cửa vào.

      Có muốn hỏi cục cưng có bỏ được cặn bã ? được, nếu nhắc tới, lại đau lòng làm sao bây giờ? Hoặc là, ấy với rằng bỏ xuống được, muốn làm lành?

      được! Tuyệt đối được!

      Ngay cả khi mặt trời mọc ở hướng đông cũng hoàn toàn !

      "Két."

      " cả, sao lại ở đây?" Mặc Khuynh Thành nghĩ tới có người đứng ở cửa, ràng hoảng sợ.

      ", vừa mới chuẩn bị tìm em, em liền mở cửa, đúng rồi, em muốn đâu?"

      Mặc Khuynh Thành nghe Mặc Dận nhắc đến việc này, liền nổi giận: "Còn có thể đâu, tìm Mặc Giác! ấy có phải em , rên tiếng dám đăng lên mạng rồi! Nếu phải An An vừa mới gọi điện thoại cho em, em còn bị lừa chẳng biết gì đâu!"

      "Để xử lí nó." Mặc Dận đến đây, theo bản năng nhìn cái: "Cục cưng, ngày hôm qua em... khóc?"

      "Ừm, ngày hôm qua quá tập trung tinh thần, kìm lòng nổi nên khóc." đến đây, Mặc Khuynh Thành ngượng ngùng thè lưỡi.

      Mặc Dận nhìn cái lưỡi hồng hồng kia, tự chủ được nuốt nước miếng xuống, ánh mắt mơ hồ bất định: "Cái kia, nguyên nhân là bởi vì Tô Thụy phải ?"

      Mặc Khuynh Thành trầm mặc .

      Mặc Dận cũng trầm mặc, trái tim tăng tốc theo thời gian, hô hấp khó khăn.

      "Có phần nguyên nhân là vậy." Mặc Khuynh Thành chỉ cười khổ, .

      "Cách cách!"

      Tan nát cõi lòng .

      "Ai nha, đời là vậy, nhân sinh ai mà chẳng gặp phải mấy tên tra nam!”

      Sao Mặc Dận nhìn ra cố tỏ vẻ thoải mái, đưa tay ôm vào ngực: "Cục cưng, em chính là bảo bối của Mặc gia." Cũng là bảo bối trong lòng , duy nhất.

      "Đương nhiên! Em dây trời sinh lệ chất, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, tuấn tiêu sái... Chính là tài tử phong lưu, người gặp người !" Mặc Khuynh Thành chuỗi dài ca ngợi bản thân, cuối cùng còn coi điện thoại di động như cây quạt, phe phẩy trước mặt.

      Mặc Dận buồn cười nhìn , cũng tìm lỗi trong lời của , tùy ý tự đùa tự vui.

      Lúc này, Mặc Giác với vẻ mặt tót lắm ra khỏi phòng: ", chuyện tốt lắm."

      Cậu nghĩ tới chuyện này liên lụy đến ít người, nếu muốn xóa sạch toàn bộ, khả năng gần như là .

      "Sao lại thế này?"

      "Em nghĩ đám Tường Tử lại đăng lên." Lúc này Mặc Giác cũng có chút phiền chán, chỉ là bài hát thôi, làm sao có thể truyền nhanh như vậy.

      "Quên ." Mặc Khuynh Thành mở miệng .

      " hai cũng , chỉ là bài hát, cũng có gì đáng ngại, nếu truyền trong phạm vi, cứ kệ nó ."

      "Còn nữa, thu kia dùng tên mà là dùng tên Tứ Niên, cho nên trừ bỏ người trong cuộc, những người khác cũng biết, truyền thông muốn tra, cũng tra nổi. Nhưng mà, em , em tính làm ca sĩ sao, em rất tuyệt!" Mặc Giác thấy rất có thiên phú, mà bản thân cũng có công ty trong giới giải trí, cần lo lắng đụng tới quy tắc ngầm gì.

      "Mặc Giác." Mặc Dận nhàng gọi tiếng.

      ", đột nhiên em cảm thấy buồn ngủ quá, em phải ngủ nữa, có việc gì đừng làm phiền em!" Mặc Giác cười ha hả muốn qua kiếp nạn.

      "Ngày mai tới trường học xin nghỉ phép, quân đội ở lại nửa tháng." Mặc Dận lại bổ sung thêm: "Mang theo đám Tường Tử cùng."

      Chương 17: Đồ giả mạo dỏm

      Edit: Sokute_112k + Tử Liên Hoa 1612

      kiện vừa được đăng lên, lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người.

      Trong tiểu khu đơn sơ nằm ở ngoại thành đế đô, có ba nữ sinh tán gẫu.

      “Các cậu có biết bài ‘Tư cách’ mà Tứ Niên hát hôm cuối tuần ?”

      “Đương nhiên, giờ mình vẫn nghe nghe lại a, trăm lần ngán!”

      “Đúng vậy, lời bài hát đó được cải biên lại nghe hay, khiến mình lại nhớ về mối tình đầu.” Lưu Thiến hơi hoảng hốt, rất lâu rồi còn nhớ tới mối tình đầu, lại bị bài hát gợi lại.

      “Bỏ , mối tình đầu của cậu là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi, phải cậu nên nghĩ về Mục của cậu sao?”

      Lưu Thiến cũng lười giải thích, liền mặc kệ hai người bạn thân này, mình đeo tai nghe vào, lại nghe tiếp bài hát đó, mang trở lại thời còn ngây ngô say đắm ấy.

      ****

      Mặc Khuynh Thành mới vừa vào vườn trường bị Lê An An ngăn lại.

      “An An, cậu muốn đưa mình đâu à?” Trực giác của Mặc Khuynh Thành cảm thấy hẳn phải là chuyện tốt gì.

      “Đưa cậu xem tên biết xấu hổ!” Tất cả nộ khí của Lê An An đều khai hoả, khiến toàn bộ học sinh quanh đó đều tránh rất xa.

      “Đến rồi!”

      Mặc Khuynh Thành nhìn theo tầm mắt của Lê An An về phía cách đó xa: “Ơ?”

      “Khuynh Thành, chắc cậu biết vì sao mình giận như vậy .”

      biết.”

      Lạy, ấy được cái gì hay hơn sao? Nhiều nhất cũng chỉ thấy được đám nữ sinh vây quanh Văn Tư Tư, đương nhiên còn cả việc ta làm ra vẻ nữa.

      “Làm sao cậu lại có thể biết! Bộ dạng tại của ta chính là nhờ cậu tạo nên!” Lê An An bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “Mình?” Mặc Khuynh Thành mơ hồ hiểu, cái đó và có liên quan gì?

      “Cậu còn ! Nếu phải mình rất quen thuộc với cậu, thể nào mới chỉ nghe ‘Tư cách’ lần nhận ra được là cậu hát. Nhưng mình cũng nghĩ tới, tại ả bạch liên hoa kia lại cướp thanh danh của cậu, được vạn người chú ý!”

      ta có bài hát đó do ta hát?”

      .”

      “Vậy có là ca từ do ta viết?”

      “... Cũng có.”

      “Lại ta làm thế nào để người ta cho rằng như thế, cũng chỉ là cho rằng mà thôi.”

      Mặc Khuynh Thành thấy chuyện này có gì to tát, mọi chuyện hai xử lý rồi, dù sao , người khác cũng biết được Tứ Niên vốn chính là , hơn nữa, cũng ngại để Văn Tư Tư nháo nhiều thêm chút nữa, trèo càng cao ngã càng đau thôi.

      Lê An An bất đắc dĩ thở dài, chính chủ còn chưa giận, bản thân giận cái rắm.

      Mới vào lớp, Đường Đan liền chặn trước mặt, cao giọng : “Mấy người biết , mạng đồn đại điên cuồng rằng ‘Tư cách’ là do Tư Tư hát.”

      “A, Khuynh Thành, sao mình lại nghe được tiếng chó sủa, ‘Tư cách’ là ai hát cơ? Giọng của Văn Tư Tư được như vậy sao?” Lê An An thấy chẳng qua là có người lớn lối kiêu ngạo trước mặt , phải chỉ là kiêu ngạo thôi sao, vậy lão nương càng kiêu ngạo hơn!

      "Lê An An, ai là chó!"

      "Ai hỏi chính là người đó."

      Lê An An đến trước mặt Đường Đan, nhìn từ cao xuống bằng ánh mắt khinh bỉ.

      Đường Đan đứng lên, đáng tiếc vóc người mét năm mươi, hoàn toàn thể so sánh được Lê An An mét sáu tám.

      "Lê An An, đều miệng chó mọc ra ngà voi, cũng chỉ có chó mới có thể người khác là chó!"

      "A, cái miệng này hay, nhưng mà, chó còn có thể tiếng người sao?"

      "Phì..."

      Bốn phía phòng học vang lên tiếng cười đè nén.

      Đường Đan đỏ mặt, hận thể xé xác Lê An An.

      "Lê An An, sao cậu lại nhục mạ bạn học trong lớp thế hả, còn mau xin lỗi!" Hạng Giai thấy Đường Đan hoàn toàn phải là đối thủ của Lê An An, ra mặt chuyện.

      "Khuynh Thành, lớp trưởng lớp chúng ta là ai thế?" Lê An An quan tâm Hạng Giai, trực tiếp hỏi Mặc Khuynh Thành bên cạnh.

      "Tống Tiểu Bảo."

      " là kỳ lạ, lớp trưởng đại nhân đáng của chúng ta cũng gì, Hạng Giai, làm gì mà tích cực bật lộc cộc thế hả?" đến đây, cố ý cúi xuống. " sợ bật được, bị chụp chết hả?"

      "Lê An An!"

      "Hạng Giai à, lỗ tai tôi điếc, cậu tiếng chút toi cũng có thể nghe thấy."

      Hạng Giai nén giận. "Lê An An, xây dựng bầu khí tốt đẹp cho mọi người học tập, mỗi người đều có trách nhiệm, huống hồ người có mắt đều biết đó là lỗi của cậu, vì lãng phí thời gian học tập của mọi người, cậu mau xin lỗi ."

      Hạng Giai rất chính nghĩa lẫm liệt, nhất là câu người có mắt kia, khiến cán cân trong lòng mọi người nghiêng về phía mình.

      "Hạng Giai, cậu lời này sai, nhưng cậu coi mọi người đều là ngu ngốc, điểm ấy, người có chút đầu óc đều nhìn ra."

      Cho rằng hiểu lời Hạng Giai sao? Buồn cười, chỉ là đấu võ mồm thôi, mới khinh thường.

      Hạng Giai biết nên đáp thế nào, nghe tiếng xì xầm bàn tán trong phòng học, ta liền cảm giác như có ngàn con kiến bò người.

      "Có chuyện gì vậy?" Văn Tư Tư nhì tình hình giằng co, tò mò hỏi.

      "Tư Tư, mình , cậu phải cẩn thận vài người, nngười ta thích cậu có tài hoa." Đường Đan thấy Văn Tư Tư đến, lập tức cảm thấy tin tưởng trở lại.

      "Đường Đan, sao cậu như vậy, Lê An An chỉ là hoài nghi mà thôi, ai bảo Tư Tư quá mức khiêm tốn."

      Hạng Giai ra vẻ thay Lê An An giải thích, kì thực là Lê An An thích Văn Tư Tư.

      "Hạng Giai, đường đan, mình tin tưởng An An." Văn Tư Tư nhìn về phía Lê An An. "Mình cùng An An là bạn bè, mình nghĩ nhất định là ấy lo lắng cho mình nên mới mới vậy."

      "Tư Tư, cậu coi ta là bạn, nhưng ta đâu coi cậu là bạn." Đường Đan ra vẻ "Mình muốn tốt cho cậu, cậu phải tin mình".

      Văn Tư Tư có chút do dự, có chút sợ hãi Đường Đan , chỉ có thể hỏi: "An An, là như vậy sao?"

      Lê An An hiểu nhìn ta, từ đâu ra tự tin mà ta nghĩ mình làm bạn với ta vậy?

      "Văn Tư Tư, tôi chỉ là bạn của Mặc Khuynh Thành."
      Last edited: 4/9/17
      Nguyên Nguyễn, Christhedark thích bài này.

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 18: Giải thích? Gặp quỷ rồi!

      Edit: Thùy Linh (EXOL) + Tử Liên Hoa 1612

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      Cả người Văn Tư Tư chấn động, nhìn Lê An An bằng ánh mắt khó tin, hai mắt đỏ ửng, nước mắt rơi xuống.

      ta cười đắng chát. "An An, thực xin lỗi, là mình suy nghĩ nhiều."

      Văn Tư Tư ôn nhu mà cứng cỏi, tránh khỏi làm người khác hiểu nhầm, lập tức dồn mọi hiểu lầm lên người Lê An An.

      "Tư Tư, cậu đừng khóc, An An luôn như vậy, cậu ấy hề xấu, hơn nữa mọi người đều có quyền được kết bạn.” Vì vậy đừng có tỏ vẻ “Lê An An có lỗi với tôi” nữa.

      Văn Tư Tư thấy dù thế nào trước mặt mình Mặc Khuynh Thành cũng chỉ mỉm cười , tới lúc Lê An An đối phó được nữa mới mở miệng. ta nghĩ ra, làm sao Lê An An có thể khiến Mặc Khuynh Thành nhiệt tình như thế. Gia thế sao? Cũng chỉ là người biết tới từ đâu, ít ra ta cũng là người ở đế đô. Bàn về diện mạo, ta thừa nhận Lê An An tệ, nhưng bản thân cũng hề kém.

      Mặc kệ nghĩ theo cách nào, ta đều nghĩ mình tốt hơn Lê An An, vì sao Mặc Khuynh Thành đối tốt với ấy, còn mình ?

      Có lẽ ta quên, từ trước đến nay Mặc Khuynh Thành đối xử với ta tốt thế nào, tốt đến mức cha mẹ cộng lại còn kém hơn.

      "Mình hiểu mà, bạn học Lê rất tốt." ta xong liền cúi đầu, làm cho người ta chút nghi ngờ vì Mặc Khuynh Thành mà ta mới lời này.

      "Tôi đương nhiên là tốt, cần . Chỉ là tôi rất tò mò, biết bạn học Lê có thể giải thích giúp tôi ?" Lê An An thèm quan tâm đến thanh danh của mình, dù sao cũng thẹn với lòng, hơn nữa cũng sống vì mấy người đó, bây giờ quan trọng nhất vẫn là Mặc Khuynh Thành

      "Bạn học Lê có gì muốn hỏi, chỉ cần mình biết nhất định ." Văn Tư Tư để ý chuyện vừa rồi.

      Lê An An cũng thèm quan tâm mấy ánh mắt kia, nhướn mày, khoác tay trái lên vai Mặc Khuynh Thành. "Nghe bài ‘Tư cách’ hot mạng gần đây là bạn học Văn hát đúng ?"

      Văn Tư Tư ngờ Lê An An bới móc thẳng ra như vậy, biết phải trả lời thế nào.

      Ngay từ đầu ta cũng muốn giả làm người hát ‘Tư cách’, chỉ hơi thích mà thôi, sau này lúc trò chuyện với bạn học, biết ai giọng hát rất quen, ta mới nghĩ tới Mặc Khuynh Thành, nhưng chuyện này ta . Sau đómỗi khi chuyện, ta lại cố tình thể rằng bài hát này rất quen, còn hát vài câu ngay tại trường, cho nên mới phải truyền ra bài hát này là hát .

      "Bạn học Lê, mình thấy bài hát này rất êm tai, lẽ cậu có ý kiến gì sao?" Văn Tư Tư trả lời thẳng vào vấn để, nhưng trả lời như vậy coi như là ngầm thừa nhận rồi.

      "Cũng có ý kiến gì, chỉ là tôi thấy bài hát này rất hay, nhưng giọng của bạn học văn hình như khác người hát bày ấy hơi nhiều đấy." Lê An An cũng trông mong ta bảo phải, nếu chẳng phải mất vui sao?

      "Thu rồi có điểm khác nhau, giống nhau nhưng phải giống." Trả lời câu hỏi của là Hạng Giai.

      "Ồ, ra là vậy. Là do tôi hiểu lầm, xin lỗi bạn học Văn." Con mồi thể bị giết chết trong lần, Lê An An vẫn biết đạo lý này.

      Văn Tư Tư ngờ Lê An An dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, càng nghĩ tới ấy xin lỗi mình, sợ run, hoảng sợ : ", có gì."

      **

      Từ sau chuyện ngày hôm đó, danh tiếng của Văn Tư Tư ở trường học càng ngày càng lớn, đến đâu đều có đám người theo, rất là kiêu ngạo.

      Nhưng dù trong trường lan truyền thế nào cũng có phóng viên tới phỏng vấn, có lẽ là do Mặc Hàn nhúng tay vào.

      Nhưng ngày hôm đó rất đặc biệt, ngoài cổng có rất nhiều phóng viên muốn vào trong trường, nếu phải an ninh của trường học tệ, có lẽ bên trong đầy người.

      "Bạn học, em mau vào trong ." Thầy giáo kiểm tra thẻ học sinh của Mặc Khuynh Thành, sau khi xác nhận, liền trả lại cho .

      "Cám ơn thầy." Mặc Khuynh Thành rời ngay, bộ dạng tò mò. "Có chuyện gì xảy ra vậy thầy?" Đương nhiên là tới đám phóng viên này.

      Thầy giáo Đinh cũng biết tới cái gì, bất đắc dĩ : "Còn phải do đạo diễn Từ gây họa sao."

      "Đạo diễn Từ?" phải người nghĩ tới chứ.

      "Là đạo diễn Từ Lập, cậu ta muốn quay bộ phim truyền hình mới, cần vai diễn, vậy nên đến tuyển ở trường học chúng ta." Thầy giáo Đinh cẩn thận quan sát Mặc Khuynh Thành, là người đẹp, đáng tiếc Từ Lập lại muốn tìm con trai.

      "Ra là vậy." Sao Mặc Khuynh Thành có thể biết Từ Lập muốn tìm con trai, chuyện này lúc trước xôn xao khắp nơi, vẫn còn nhớ là Tô Thụy được coi trọng, nhưng mà đời này vẫn chưa chính xác được.

      "Cám ơn thầy."

      Thầy giáo Đinh nhìn Mặc Khuynh Thành dạo bước rời khỏi, góc váy theo gió đong đưa, trong lòng cảm thán, này sau khi lớn lên, chắc chắn là khuynh quốc khuynh thành!

      Tạm thời đến bên này, Mặc Khuynh Thành vào trong trường, trực tiếp hỏi nơi Từ Lập khảo sát tuyển người rồi qua.

      Nhìn biển người tấp nập ở cầu thang phòng học, Mặc Khuynh Thành cũng đoán được trước, là người ai cũng có máu bát quái, biết là được chọn nhưng cũng muốn đến tham gia náo nhiệt, dù sao đều có khát vọng, biết đâu vào ngày nào đó thành thực?

      Lúc này Mặc Khuynh Thành đứng bên ngoài đám người, nhưng mà nhiều người như vậy nên tìm người nào đây?

      có lối ra thứ hai, lại muốn chen chúc trong đám người, nhưng mà nên tìm ai đây?

      "Hi, Khuynh Thành!" Mặc Khuynh Thành quay lại, thấy Lê An An cười hì hì nhìn mình, ừm, cộng thêm Tống Tiểu Bảo.

      "Sao các cậu lại ở đây?" Mặc Khuynh Thành thân thiện chào hỏi với Tống Tiểu Bảo, liền hỏi.

      "Tới góp vui! Mình rất thích phim truyền hình của đạo diễn Từ! Nhưng mà, sao cậu cũng tới đây?" Tớ nhớ cậu phải người hay tới góp vui.

      "Mình cũng thích phim truyền hình của đạo diễn Từ."

      Lê An An cũng mặc kệ vẻ mặt lạnh nhạt của Mặc Khuynh Thành, trực tiếp ôm lấy , kích động : "Nếu chúng ta đúng là bạn thân đó, ngay cả sở thích cũng giống nhau!"

      "Phải phải phải, đại tiểu thư, cậu mau buông tay, chặt quá!" Mặc Khuynh Thành lay lay tay ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ, trước kia là khắc tinh của người khác, mất hứng chút liền thẳng ra, bây giờ quay lại, tính tình thay đổi, lại gặp được bạn thân biến thành khắc tinh của .

      "Bạn học Lê, chúng ta mau vào thôi, nhiều người như vậy, cũng biết có tìm được ." Tống Tiểu Bảo đúng lúc mở miệng, nhìn đám người tấp nập, trong mắt lộ vẻ thất vọng, nếu biết sớm tới sớm chút.

      " có việc gì, xem lão nương đây." Lê An An tuyệt để ý vấn đề này, lôi kéo Tống Tiểu Bảo mở đường, đến chỗ nào, đánh đâu thắng đó gì cản nổi, rất có bộ dáng bá vương cõi.

      Cũng lâu lắm, đám người Mặc Khuynh Thành đứng đầu, mặc dù học sinh phía sau có câu oán hận cũng dám phá hoại buổi chọn người của đạo diễn Từ.

      phỏng vấn là bạn học năm ba, nội dung kịch bản bốc phải chính là Ngọc Diện công tử xuất tại thanh lâu, trắng ra là ngồi hưởng thụ giữa đám nữ nhân, chỉ cần là nam nhân có vấn đề gì.

      Cậu ta ngồi ghế, trong tay cầm cây quạt vẽ hoa đào, nhàng vỗ, rất phong lưu.

      "Mị nhi, trong Ngọc Kiều Các này, nàng là người hiểu bản công tử nhất, mỗi lần ngang qua đều phải vào đây chuyến để giải nỗi khổ tương tư..."

      Người đó tình ái dào dạt, đáng tiếc, Mặc Khuynh Thành lắc đầu, nếu Ngọc Diện công tử chỉ là như vậy, sao có thể được tôn là trong tứ công tử.

      "Tốt lắm, chờ thông báo."

      Cậu ta thu quạt, nhìn đạo diễn Từ ngồi ở giữa hề mở miệng, có chút cam lòng, lại chỉ có thể hậm hực hờn dỗi rời .

      "Ngườ tiếp theo."

      "Khuynh Thành, là Tô Thụy."

      "Ừ." Mặc Khuynh Thành cần Lê An An , cũng thấy được.

      Đầu tiên Tô Thụy lễ phép chào hỏi với người phê bình, sau đó bắt đầu diễn.

      thể , Tô Thụy là kẻ có năng lực, nội dung bốc phải là đoạn lần đầu tiên Ngọc Diện công tử gặp mặt nữ chính là quận chúa Phù Dung.

      Hoa đào đầy trời, quận chúa Phù Dung vui sướng thôi, múa theo cánh hoa, điều này làm cho Ngọc Diện công tử nằm ở cây khỏi ngẩn ra, bay xuống dưới, đùa giỡn nàng ta.

      trường đương nhiên có khả năng để làm như vậy, Tô Thụy vẫn là tao nhã xoay tròn vài vòng, cong môi cười: "Tiểu thư, giữa ban ngày, hoa đào phi vũ, cảnh đẹp như thế, có thể gặp nhau chính là duyên phận..."

      Tô Thụy biểu diễn khiến mọi người khỏi gật đầu, tuy còn có chút khiếm khuyết, nhưng so với những người trước tốt hơn nhiều.

      Từ Lập nhìn Tô Thụy, hỏi người bên cạnh: "Lão Liễu, đây là người cuối cùng sao?"

      "Đúng vậy, lão Từ, chẳng lẽ còn vừa lòng?" Liễu Vĩnh cũng phải biết cầu của Từ Lập, nhưng đây là trường học cuối cùng, nếu còn vừa lòng, vậy biết đâu tìm.

      " tệ." Cuối cùng Từ Lập cũng mở miệng, bởi vì Tô Thụy diễn tệ, chỉ tiếc là vẫn còn kém chút.

      "Cám ơn đạo diễn Từ ." Tô Thụy nghe giọng điệu của Từ Lập, trong lòng biết mình thành công rồi.

      "Đợi chút."
      thedark, M è o Q u ê n T h ởChris thích bài này.

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 19: Thành công loại bỏ cặn bã.

      Edit: Yuurei Bana

      Mọi người quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng, chỉ thấy thiếu nữ tóc dài bay bay đứng trước cửa phòng học, khóe mắt cong cong, đôi mắt sáng ngời, nhìn Từ Lập.

      Từ Lập hơi tiếc nuối, nhưng mà vẫn : “Bạn học này, bạn có vấn đề gì sao?”

      “Xin lỗi, tôi có thể thử được .”

      Nghe lời này Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành bằng ánh mắt thể tin. “Khuynh Thành, người ta cần nam sinh, cậu xem náo nhiệt làm gì?”

      “Nhân vật là nam mà thôi, vì sao cứ phải là nam sinh?”

      Từ Lập ngồi ghế giám khảo : “Bạn học này sai, nhưng mà có rất ít nữ sinh lựa chọn thế vai (tạm thời đóng vai mà mình thạo), là tôi ngu dốt.”

      “Lão Từ à, muốn để cho này thử sao?” Liễu Vĩnh đứng bên nhịn được hỏi, ta cảm thấy Mặc Khuynh Thành này đáng tin.

      “Lão Liễu, dù sao nhiều người thử như vậy, thêm người cũng sao, có lẽ, thực có kỳ tích.” Lời này chính Từ Lập cũng tin, chỉ cảm thấy nếu Mặc Khuynh Thành diễn tốt, mình cũng phải vì dũng khí của mà khen vài câu.

      Tô Thụy nhìn Mặc Khuynh Thành đến sân khấu, nhăn mày lại. “Bạn học Mặc, đây phải là trò chơi.”

      “Bạn học Tô, cậu sai rồi, nhân sinh vốn là trò đùa.” Mặc Khuynh Thành nhìn ta đầy thâm ý.

      Tô Thụy hiểu ánh mắt lúc cuối của Mặc Khuynh Thành là gì, chỉ có thể đứng ở bên, nhìn xem rốt cuộc có bản lĩnh gì.

      Mặc Khuynh Thành đứng giữa ban giám khảo, nhắm mắt lại, hơi thở toàn thân thay đổi, ngay lập tức ánh mắt Từ Lập sáng lên, thú vị.

      Lúc mở mắt ra, nhìn về cách đó xa, trong mắt mang theo chút đau xót.

      sai, chọn đoạn mà Ngọc Diện công tử nhìn thấy nữ chính và nam chính ở cùng nhau.

      Sau đó, ngồi xuống, cây quạt trong tay có mở ra, nhàng giơ lên, giống như là nâng cằm , khóe mắt hơi vểnh, mang theo chút tà mị. “Bảo bối, sao nàng có thể bỏ rơi ta, cùng với người khác được chứ?”

      Sau đó lại giống như ôm đó vào trong lòng, vuốt ve gương mặt nàng ta, nỉ non. “Vì sao nàng cần ta…”

      Lúc này, tất cả mọi người giống như chứng kiến, trong thanh lâu ca múa mừng cảnh thái bình, vị thiếu niên ôm ấp nữ tử, cả người lại tản ra buồn rầu.

      Chỉ trong chớp mắt, cảm giác như vậy liền biến mất, chỉ thấy Khuynh Thành ngừng trêu đùa xung quanh, trái ôm phải ấp, rất khoái hoạt.

      Mọi người nhìn ở giữa rất lâu, biết Mặc Khuynh Thành kết thúc khi nào, khôi phục lại điềm tĩnh tao nhã, đứng yên lặng ở đó, đợi bọn họ phản ứng lại.

      “Được!” Từ Lập kích động vỗ xuống bàn, đứng dậy.

      “Lão Liễu, chính là ấy, sai, đây là Ngọc Diện công tử, sai!”

      Liễu Vinh nhìn Từ Lập giống như đứa bé cao hứng, ta biết nếu có Mặc Khuynh Thành chen ngang, Từ Lập chọn Tô Thụy, ta cảm thấy tiếc nuối.

      “Lão Từ à, lần này đào được báu vật rồi!”

      “Ha ha, ha ha, bạn học này, bạn tên là gì, đến đây, chúng ta bàn bạc chuyện tiếp theo.” Từ Lập vội vàng quyết định Mặc Khuynh Thành, trái lại xem những người khác.

      “Các bạn học, lần chọn vai này kết thúc, mời trở về nhà, yên tâm đợi chúng tôi thông báo.” Liễu Vĩnh câu kết thúc buổi chọn vai, đứng dậy đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành và Từ Lập.

      “Bạn học, có tiện cho tôi biết, bạn tên là gì ?” Liễu Vĩnh .

      “Chào đạo diễn, tôi tên là Mặc Khuynh Thành.”

      “Mặc Khuynh Thành sao? Tên rất hay, Khuynh Thành, khuynh quốc khuynh thành, tôi tin tưởng với giá trị nhan sắc của bạn học Mặc, trưởng thành nhất định diễm sát tứ phương!” Từ Lập cười lấy lòng, vất vả mới tìm được Ngọc Diện công tử, thể để mất ấy.

      Mặc Khuynh Thành cười mà , biết câu diễm sát tứ phương còn được dùng như vậy, nhưng mà với tình huống này, vẫn là nên đắc tội đạo diễn tốt hơn.

      Mặc Khuynh Thành lời nào, nhưng Liễu Vĩnh kìm nén được. “Lão Từ, diễm sát tứ phương dùng như vậy được sao?”

      “A, là lỗi của tôi, tôi quá kích động.”

      có việc gì.” Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dáng Từ Lập, trong lòng buồn cười, sớm nghe Từ Lập rất nghiêm khắc đối với những tác phẩm của mình, có thể là phiền toái, mặc kệ là tuyển chọn người, hay là đạo cụ, đều phải đích thân chọn lựa, chỉ là tìm được người gắng gượng lắm mới là nhân vật nam số ba, liền cao hứng thành như vậy, thấy, nhân loại có rất nhiều mặt.

      Lúc này, Lê An An cũng tới, có thể là nhìn thấy Từ Lập, bình thường ấy luôn tùy tiện, lúc này được tự nhiên.

      “Khuynh Thành, chúc mừng cậu.” với Mặc Khuynh Thành, nhưng ánh mắt đều liếc Từ Lập, có lẽ độ tin cậy là trăm phần trăm.

      “Cảm ơn.” Mặc Khuynh Thành vạch trần.

      “Vị này là bạn của bạn học Mặc phải , xin chào, tôi là Từ Lập.” Từ Lập cười ha hả vươn tay.

      Lê An An được sủng ái vội vàng nắm tay. “Từ...., chào đạo diễn Từ, tôi là bạn thân của Khuynh Thành, Lê An An, tôi rất thích phim truyền hình của đạo diễn Từ, nhất là phim ‘Túy thành’.”

      Từ Lập hơi giật mình. “ nghĩ tới bạn học Lê thích ‘Túy thành’, xem ra là người cùng chung chí hướng, tôi làm nhiều bộ phim truyền hình như vậy, vừa lòng nhất chính là bộ này.”

      sao? Đạo diễn Từ, nghĩ tới cũng thích bộ này, lúc tôi xem tập liền khóc, thể cảm giác, sau này mỗi ngày đúng giờ tôi lại ngồi trước TV xem…”

      Lê An An rất nhiều, Mặc Khuynh Thành quăng cho Liễu Vĩnh ánh mắt “ xin lỗi”.

      Bên này tán gẫu rất hăng say, còn ở góc phòng học, lại mưa liên miên.

      Tô Thụy u ám nhìn Mặc Khuynh Thành, ánh mắt lóe ra cuồng phong bão vũ. Mình vốn làm Từ Lập đồng ý rồi, còn kém giây, cuối cùng ta lại chui ra quấy rối! Vốn nghĩ thiên kim đại tiểu thư cái gì cũng hiểu diễn, cũng chỉ trợ giúp cho mình, nghĩ tới lại được đạo diễn Từ khen ngợi!

      Mặc Khuynh Thành cười nghe Từ Lập và Lê An An chuyện, phải là phát ánh mắt của Tô Thụy, nghĩ, nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ mình chết, ừm, đương nhiên mình cũng mà chết lần rồi.

      Liễu Vĩnh nhìn được, kéo Từ Lập. “Lão Từ à, sau này cậu và bạn học Lê còn nhiều thời gian trao đổi, nếu đánh mất Ngọc Diện công tử, đến lúc đó đừng tìm tôi khóc.”

      Từ Lập vỗ đầu. “Nhìn tôi này, xin lỗi, bạn học Mặc.”

      “Đạo diễn Từ, sao, Khuynh Thành phải là người mọn như vậy, đúng ?”

      Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An nháy mắt ra hiệu, cười : “Đúng vậy, đạo diễn Từ.”

      Sau khi Từ Lập chắc chắn nhiều lần, mới yên tâm, lấy tấm danh thiếp từ trong túi, đưa cho Mặc Khuynh Thành. “Bạn học Mặc, tôi biết bạn còn chưa thành niên, cho nên chuyện tiếp theo còn cần bàn bạc với người giám hộ của bạn.”

      Mặc Khuynh Thành ngẩn ra, hỏng bét, nghĩ tới còn cần người giám hộ.

      “Bạn học Mặc, bạn cần lo lắng, việc này tôi với người giám hộ của bạn, làm ảnh hưởng đến việc học của bạn.” Liễu Vĩnh nhìn ra băn khoăn của , giải thích.

      Mặc Khuynh Thành thể cười nổi, thế giới bé trong lòng dần dần sụp đổ, làm sao bây giờ, ai tới cứu vớt !
      Nguyên Nguyễn, Mỡ bụng, thedark2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :