1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương - Tiên Nhược An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Lọt hố, Chúc các editor và beta thuận lợi lấp hố

    2. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Cho ta cái convert đc k, hấp dẫn quá

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 03: Thế giới giống nhau

      Edit: Bánh Bao Ú+Thùy Linh (EXOL)

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      "Cót két"

      "Cục cưng!" Mặc Dận nhìn tiểu tâm can nằm giường bệnh, sốt ruột hô.

      "Ở đây." Mặc Khuynh Thành ra từ tolet, tùy ý hất mấy lọn tóc lộn xộn về phía sau, lấy tay lau mặt, mắt nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt tay Mặc Dận.

      Mặc Dận giật mình ngây ra lúc, chỉ thấy khuôn mặt trái xoan khéo léo của Mặc Khuynh Thành toàn là nước, ngừng chảy xuống, hai cái chân nhắn dưới ánh mắt của hơi rụt lại.

      Mặc Dận vội vàng buông hộp giữ nhiệt, nhanh chóng vào tolet, cầm lấy cái khăn lông sạch , nhàng lau khuôn mặt nhắn của Mặc Khuynh Thành. "Cục cưng, em bệnh nặng, sao chú ý chút nào vậy, phải xỏ dép vào toilet, nhưng mà em lau mặt cũng tốt, lúc trước nhìn giống mèo hoa , bây giờ trắng trẻo nõn nà, xinh đẹp hơn nhiều."
      Mặc Khuynh Thành nhìn chằm chằm Mặc Dận, giống như giây cũng nguyện dời mắt.

      vẫn như vậy, ở trước mặt người khác vĩnh viễn ít , nhưng ở trước mặt , luôn luôn là đùa lo, đùa lải nhải, trước kia cảm thấy còn dong dài phiền toái hơn Mặc Tuyển Thần, nhưng bây giờ hình như loại cảm giác này tốt lắm, ấm áp.

      Mặc Dận bị nhìn có chút xấu hổ, thấp giọng ho tiếng, động tác tay cũng nhanh hơn, đến khi xác định lau sạch , mới thở ra hơi.

      Sau đó buông khăn mặt, trực tiếp ôm lấy Mặc Khuynh Thành, đặt lên giường.
      "Cục cưng, đói bụng , đến, ăn chút cháo." Mặc Dận mở hộp giữ nhiệt, đổ cháo ra chén, múc thìa, thổi thổi, sau đó mới đưa tới bên miệng Mặc Khuynh Thành.

      Mặc Khuynh Thành cúi đầu ăn, ấm áp, như trong lòng lúc này.

      "Rầm."
      Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành đồng thời nhíu mày nhìn về phía cửa.

      "Khuynh Thành, chị tỉnh rồi!" bóng người nhào thẳng tới.

      Mặc Khuynh Thành lập tức trốn vào trong lòng Mặc Dận, Văn Tư Tư bị Mặc Dận ngăn lại, trong mắt thoáng qua vẻ thù hận.

      "Cục cưng?" Mặc Dận ràng cảm giác được khác thường của Mặc Khuynh Thành, vỗ lưng , sau đó nhìn về phía Văn Tư Tư. "Ai cho mấy người tới?"

      "Mặc ca ca, em, em và Thụy ca ca nghe Khuynh Thành ngã từ cầu thang xuống nên muốn đến xem." Văn Tư Tư nhìn thấy Mặc Dận nhíu mày, có chút sợ hãi .
      "Ừm, nhưng nhìn tình trạng của Mặc đồng học hẳn là có gì đáng ngại, đúng , Tư Tư?" Tô Thụy đứng ở cửa lạnh giọng .

      "Đúng vậy." Văn Tư Tư chút do dự gật đầu.

      Mặc Khuynh Thành nở nụ cười trào phúng, Mặc đồng học? Tư Tư? A, bản thân là ngu xuẩn, khác biệt ràng như vậy mà phát ra, mỗi ngày còn biến bản thân thành đủ màu đủ dạng, theo sau Tô Thụy, bởi vì Văn Tư Tư thường xuyên với rằng Tô Thụy thích phong cách như vậy, với trình độ thưởng thức của động tới loại quần áo như vậy sao?

      , đúng, trình độ của cũng cao tới vậy, nếu thích cục đá trong hầm cầu đó.


      "Khuynh Thành, sa chị lời nào, có phải chị trách em tới sớm ? thực xin lỗi, chị cũng biết tình huống của em mà, em thể bỏ tiết học lớp, chị tha thứ cho em đúng ?" Văn Tư Tư mặt mày rạng rỡ liền mạch, cuối cùng lại vẫn nhìn Mặc Khuynh Thành, giống như lời tha thứ của vô cùng quan trọng.


      "A...."

      Văn Tư Tư sửng sốt, hiển nhiên ta ngờ Mặc Khuynh Thành trả lời mình như vậy.
      Theo như mọi khi, nhất định xua tay sao, thậm chí đến lúc tan học còn cùng ta dạo phố mua quần áo. Chẳng lẽ vì ngã từ cầu thang xuống nên thông minh lên?
      Nghĩ lại cũng có khả năng, ả và quen biết hơn năm, nếu trở nên thông minh sớm thông minh rồi, làm sao có thể để ả đùa giỡn đến tận bây giờ?

      "Khuynh Thành, em biết làm khuê mật nên tới gặp chị đầu tiên, là em tốt, chị tức giận cũng đúng, nếu là em, em cũng tha thứ cho mình." Sau khi dừng lại, khóe mắt của Văn Tư Tư rất trùng hợp chảy xuống giọt lệ, ta vội vàng lau , lộ ra nụ cười khổ. "Khuynh Thành, em….. buổi chiều em lại đến thăm chị."

      " cần." Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, bình thản nhìn Văn Tư Tư.

      "Hả?"
      "Tôi , buổi chiều cần đến."

      "Vậy có phải nghĩa là chị đồng ý tha thứ cho em ?" Văn Tư Tư gấp gáp muốn nghe được Mặc Khuynh Thành "Tha thứ".

      "Cũng phải đẩy tôi xuống cầu thang, vì sao lại phải trách ?" Mặc Khuynh Thành hồn nhiên nghiêng đầu, lời ra lại khiến Văn Tư Tư kinh hãi.

      "Đương nhiên phải em!" Văn Tư Tư thốt ra, dường như phát mình có chút kích động, lại giải thích: "Khuynh Thành, chúng ta là khuê mật tốt, sao em có thể đẩy chị xuống cầu thang chứ? Em nghe bạn học khác , vì cầu thang kia có vũng nước, chị chú ý nên mới ngã xuống, cũng biết là ai đổ nước ra đó, thế nên mới khiến chị bị ngã."

      "Vừa rồi tôi gì tới ." Mặc Khuynh Thành nhìn Văn Tư Tư ngừng giải thích, liên tục lộ tẩy, lúc này bạch liên hoa còn quá non, đùa giỡn ta có chút cảm giác thành tựu nào.
      "Đươc rồi." Mặc Khuynh Thành ngắt lời Văn Tư Tư, ngáp cái. "Tôi mệt rồi." Cho nên có tâm tư tiếp tục chuyện linh tinh với .

      Khóe miệng Văn Tư Tư cứng ngắc. "Vậy được rồi, Khuynh Thành, chị cứ nghỉ ngơi cho tốt, lúc rảnh em lại đến thăm chị."

      xong, liền rời khỏi phòng bệnh với Tô Thụy.

      Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành rúc trong lòng mình, vuốt cái mũi xinh xắn của .

      "Bọn họ rồi, đừng giả vờ mệt nhọc nữa."
      "Đại ca vẫn hiểu em nhất." Mặc Khuynh Thành vốn dĩ còn lười nhác nằm ở trong lòng Mặc Dận, lập tức ngồi thẳng người.

      "Nghịch ngợm." Mặc Dận hỏi vì sao Mặc Khuynh Thành thay đổi thái độ với Tô Thụy và Văn Tư Tư, nhưng mà rất vui khi nhìn thấy như vậy, đương nhiên, phải tin Mặc Khuynh Thành thích Tô Thụy, nhưng mà thích hơn năm, có chút lưu luyến là giả, nhưng mà nhìn tình huống tại, chỉ có thể : rất vui vẻ.

      Sau đó, Mặc Dận rất tự nhiên thay đổi đề tài, từ Nam tới Bắc, cho dù nhiều lúc Mặc Khuynh Thành nghe hiểu, nhưng mà cũng cảm thấy nhàm chán, Mặc Dận giống như mở ra cho thế giới khác, ngoài thế giới xoay quanh Tô Thụy.
      ly sắc, Nguyên Nguyễn, song ngư6 others thích bài này.

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 04: Nơi nào cũng có thể gặp nhau

      Edit: Trầm Mặc + Liễu Nhược Thu

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      Núi Ngọc tuyền nằm ở phía tây bắc của đế đô, chiếm diện tích tám trăm mẫu*, cây cối trong núi đa dạng, suối róc rách, thỉnh thoảng có mấy con chim bay tới đứng cây, líu ríu, làm nổi bật huyên náo phồn hoa của đế đô, tăng thêm yên tĩnh nơi này. (*1 mẫu = 3600 mét vuông)

      " trở lại." Mặc Khuynh Thành nhìn trần nhà, trong lòng nảy lên cảm xúc thể diễn tả bằng lời.

      Mỗi ngày bản thân đều cảm thấy giống như nằm mơ, kinh hãi mấy ngày nay, mới xác định bản thân trở lại.

      "Cục cưng, thức chưa?" Đúng với dự đoán, Mặc Dận đến gọi mình thức dậy.

      "Đây." Mặc Khuynh Thành tùy tiện lên tiếng, xốc chăn lên, cầm quần áo chuẩn bị trước, thay ra, nhưng biết suy nghĩ bay tới tận chỗ nào.

      Bản thân kiếp trước, chưa từng cho người khác gia thế của mình, bọn họ cũng chỉ biết cha mẹ người là tổng giám đốc của tập đoàn Mặc thị, người là nghệ sĩ đàn piano có tiếng.

      Lại càng biết, ông nội Mặc Ngật của là nhân vật mà hai vị có liên hệ với quốc gia kia phải lấy lễ mà đối xử.

      Chỉ là lúc trước, Mặc Tuyển Thần nghe theo ông nội thi vào trường quân đội, ngược lại còn chạy ra nước ngoài học chuyên ngành tài chính, ông nội tức giận tới mức muốn nhận người con trai này, cho đến khi Lan Tuyết Mai gả vào Mặc gia, quan hệ giữa hai người mới dịu bớt.

      "Két." Mặc Dận vào, để ý tới ánh mắt mờ mịt của Mặc Khuynh Thành, thẳng lên cầm áo khoác khoác cho : "Buổi sáng còn lạnh, em còn chưa khỏe, cẩn thận cảm lạnh."

      "Bà nội ở dưới nhà chờ em xuống ăn sáng, em mau rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng, sau đó đưa em ra ngoài mua chút quần áo."

      Mặc Khuynh Thành nghe có thể ra ngoài, hai mắt sáng lên. Từ lúc xuất viện đến giờ cha mẹ vì lấy lý do thân thể chưa tốt cần tĩnh dưỡng, gửi đến nhà ông nội, mà Mặc Dận cũng vì muốn chăm sóc mà ở lại.

      Từ khi đến đây đều rất cao hứng, mỗi buổi sáng tỉnh giấc đều kéo Mặc Dận khắp nơi, đến chập choạng tối mới trở về, người đầy mồ hôi tắm rửa chui vào lòng bà nội, cho dù bị mắng là khí hoang cũng cực kì vui vẻ.

      Nhưng được bao lâu, hứng thú còn, toàn ở nhà, ra cổng trước bước cổng sau, đúng chuẩn con chưa lấy chồng ở cổ đại.

      "Đại ca, chờ chút, em ra nhanh thôi!"

      Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành vui vẻ chạy vào toilet, khóe môi nhếch lên, mang theo sủng ái.

      Sau đó, Mặc Khuynh Thành chỉ tùy ý cầm miếng bánh mì rồi vội vàng kéo Mặc Dận chạy , mặc kệ bà nội gọi to ở phía sau

      " cả, chúng ta đâu?" Mặc Khuynh Thành nhét bánh mì vào miệng, hàm hồ hỏi.

      "Trước tiên chúng ta tới công ty, sau đó ăn trưa, thời gian còn lại tùy em sắp xếp."

      "Chúng ta ăn trưa xong, sau đó khu vui chơi, buổi tối xem phim, rồi về nhà."

      Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành phồng má, vừa nhai vừa , trong mắt ánh lên ý cười.

      ********
      Quảng trường thế kỉ.

      "Thụy ca ca, xem bộ đồ này được ?"

      Mặc Khuynh Thành kéo tay Mặc Dận, vừa mới bước vào cửa hàng, chợt nghe được giọng nói làm người ta nổi cả da gà.

      "Sao vậy?" Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành run lên.

      " có việc gì, gặp được người quen thôi." Qua cửa kính, Mặc Khuynh Thành nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, phải là người quen sao, quen thuộc tới mức ngay cả trong mơ đều là bóng dáng của ta.

      Mặc Dận nhìn theo tầm mắt của , nhìn thấy hai người Văn Tư Tư và Tô Thụy, mà nửa người Văn Tư Tư đều dựa vào Tô Thụy.

      Mày nhíu lại: "Nếu , chúng ta đổi cửa hàng?" Trong giọng vững vàng xen lẫn chút bất an, cũng biết mình bất an cái gì, trong tiềm thức hy vọng gặp lại Tô Thụy.
      Mặc Khuynh Thành cảm nhận được tay khẽ run, nhàng vươn tay kia che ở mặt: " được, cửa hàng này rất tốt, chúng ta vào thôi."

      Bất ngờ xuất ấm áp lại thần kì làm cho Mặc Dận yên tâm lại, ngược lại nắm tay , khóe miệng cong lên: "Được."

      "Hoan nghênh quý khách ghé thăm."

      Tiểu Hồng nhìn tuấn nam mỹ nữ trước mặt, nụ cười tiêu chuẩn miệng nhịn được mà mở lớn. Kinh nghiệp nhiều năm trong nghề làm cho luyện thành hỏa nhãn kim tinh, tuy rằng quần áo người bọn họ nhìn ra là nhãn hiệu gì, nhưng cho dù là kiểu dáng hay là chất liệu, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, nếu đoán sai, đây nhất định đều là chế tác thủ công.

      Nghĩ đến điểm này, Tiểu Hồng càng thêm nhiệt tình, sợ chú ý cái, nhân vật lớn này sẽ bay .

      "Đúng lúc hôm nay cửa hàng có hàng mới, nếu ngại, có thể để tôi giới thiệu cho hai vị ?”

      "Có thể." Mặc Dận lành lạnh , giống như ngoại trừ Mặc Khuynh Thành, ai cũng khơi nổi cảm xúc của .

      Tiểu Hồng cũng để ý, xoay người dẫn hai người đến khu nữ trang.

      "Đây là mẫu thiết kế mới nhất của Nhà thiết kế Kaptain, áo đầm tuyết trắng, đơn giản hào phóng, có quá nhiều họa tiết, nhưng ở dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy hoa cúc thêu bằn chỉ bạc, có thể người ngoài cảm thấy nó bằng hoa hồng hay mẫu đơn nhưng ý nghĩa sâu trong loài hoa này chính là tình dấu kín, nó giống như thiếu nữ thẹn thùng, có thánh khiết, cũng có thể mang lại hạnh phúc cho người khác..."

      xong, Mặc Dận nghe , chỉ nhớ - tình sâu dưới đáy lòng, vô thức nhìn về phía Mặc Khuynh Thành.

      biết mình có tình cảm khác thường từ lúc nào, chỉ biết lúc ôm vào trong lòng, hạ quyết tâm bảo vệ cả đời, mặc kệ có hi sinh lớn bao nhiêu.

      Mà lúc này khóe môi Mặc Khuynh Thành gợi lên chút trào phúng, thánh khiết? Hồn nhiên? Những tính cách đó rời xa , kiếp trước bản thân còn chưa đủ hồn nhiên sao? Giống như gia thế vậy, căn bản cần cái gọi là hồn nhiên! có nội tâm mạnh mẽ, cũng đủ năng lực, kết cục liền giống kiếp trước!

      "Lấy cái này."

      "Thụy ca ca, em muốn cái này!
      ly sắc, Nguyên Nguyễn, song ngư6 others thích bài này.

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 5: Tôi có em .

      Edit: ngokngokcute + Nạc Tử Di

      Văn Tư Tư bước tới, nhìn Mặc Dận, lại nhìn Mặc Khuynh Thành đứng bên cạnh , khỏi ngẩn ra, lại nhanh chóng phản ứng lại.

      "Chị à, chị với Mặc đại ca cũng đến mua quần áo sao?" Văn Tư Tư bỗng nhiên buông tay Tô Thụy ra, lên phía trước định ôm Mặc Khuynh Thành.

      Mặc Khuynh Thành lập tức nghiêng người né tránh, cho Văn Tư Tư chạm vào, sau đó làm vẻ mặt xin lỗi : "Tư Tư, cơ thể của tôi còn chưa tốt, chịu nổi hành động vừa rồi của , hơn nữa, cũng biết tôi thích tiếp xúc thân mật như vậy." xong, nở nụ cười nhợt nhạt.

      Vốn dĩ Văn Tư Tư muốn giả vờ thân thiết, ai biết Mặc Khuynh Thành lại như thế, khiến ta suýt nữa nôn ra ngụm máu.

      Thân thể tốt? thích tiếp xúc thân mật? Sắc mặt hồng hào như thế lẽ do trang điểm? Hơn nữa trước kia ngày nào ta cũng bám lấy Tô Thụy, mưu lợi cho bản thân, chẳng lẽ là mình ảo tưởng?

      Văn Tư Tư cố nén lửa giận trong lòng, làm bộ có lỗi : " sao đâu chị, là do em tốt, thời gian qua lâu như vậy mà em biết cơ thể chị vẫn chưa tốt lên." Ngừng chút rồi ngạc nhiên hỏi: "Chị còn chưa khỏe hẳn, tại sao còn mua sắm?"

      Vốn dĩ Tô Thụy rất ghét Mặc Khuynh Thành, chỉ quấy rầy và Tư Tư hẹn hò mà còn luôn với người khắc là bạn trai của , cũng may Tư Tư rất hiền lành, chịu làm bạn với loại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, tùy hứng làm bậy, bây giờ hay rồi, nuôi con bạch nhãn lang, trực tiếp trở mặt quen, chán ghét trong lòng lên đến cực điểm, nhưng mà...

      “Thân thể Mặc đồng học tốt, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi hơn." Tô Thụy câu cho có lệ, nâng cằm lên, giống như bố thí ấy của phải nhận được lời cảm ơn từ Mặc Khuynh Thành.

      Nhưng mãi tới lúc cằm mỏi, cũng lời cảm ơn như nghĩ.

      Tô Thụy tức giận, nhìn Mặc Khuynh Thành làm lơ mình, chuyện với Mặc Dận, chẳng lẽ vừa rồi lời nghe thấy?

      "Tô đồng học, nhìn tôi như vậy làm gì?" Mặc Khuynh Thành chớp mắt cách vô tội, như là vì sao Tô Thụy nhìn chằm chằm.

      "Tô Thụy, thu hồi ánh mắt ghê tởm của cậu lại." Mặc Dận sao lại đoán được tâm tư của Tô Thụy, chút do dự kéo Mặc Khuynh Thành ra phía sau, ngăn cản tầm mắt của Tô Thụy.

      Tô Thụy thở hổn hển, biết vì sao từ sau khi Mặc Khuynh Thành bị thương lại thay đổi hoàn toàn, những quấn lấy mà còn coi thường , lẽ là lạt mềm buộc chặt? Nếu là vậy ta đạt được mục đích rồi.

      "Thụy ca ca, làm sao vậy?" Văn Tư Tư lo lắng nhìn Tô Thụy, sợ bị Mặc Khuynh Thành hấp dẫn.

      " có việc gì." Tô Thụy trấn an Văn Tư Tư, rồi quay lại nhìn Mặc Khuynh Thành.

      Mặc Khuynh Thành vẫn thờ ơ để ý, kéo Mặc Dận: "Đại ca, em muốn cái này."

      "Được." Mặc Dận rút chi phiếu, ý bảo tiểu hồng thanh toán.

      "Chờ chút!" Văn Tư Tư vội vàng ngăn Tiểu Hồng, giọng chói tai khiến Mặc Dận có chút vui.

      Văn Tư Tư nhìn ánh mắt xung quanh tập trung về bên này, có chút xấu hổ muốn thu tay, nhưng lại nỡ bỏ chiếc váy này, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về phía Mặc Khuynh Thành.

      "Tư Tư, mắt sao vậy, cát bay vào sao?" Mặc Khuynh Thành chớp mắt, khẽ nghiêng đầu.

      ", có, chị, em..." Văn Tư Tư muốn lại thôi.

      Văn Tư Tư như vậy khiến Tô Thụy dâng lên dục vọng muốn bảo vệ, chút do dự : "Mặc đồng học, tặng chiếc váy này cho Tư Tư , em ấy rất thích chiếc váy này."

      Tiểu Hồng vốn an tĩnh đứng bên, nghe Tô Thụy vậy, nhịn được ngẩng đầu nhìn .

      Hay đây, coi như nhìn ra, người này biết hai chữ hổ thẹn viết như thế nào .

      Đều chỉ số thông minh có quan hệ trực tiếp với giá trị nhan sắc, số thông minh của vị này đều bị trị hấp nhan lấy hết, so sánh với Mặc Dận, chỉ số thông minh và giá trị nhan sắc, mọi thứ đều bị KO, đây quả thực chính là chênh lệch giữa trời và đất, sa mạc và hạt cát!

      " tặng." Mặc Dận lạnh nhạt phun ra hai chữ.

      "Mặc đồng học, phải Tư Tư là em sao, Tư Tư thích cái váy này như vậy, sao lại giành mất?"

      Mặc Khuynh Thành suýt chút nữa là vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có thể ra lời chính nghĩa như thế, Tô Thụy cũng tuyệt vời!

      "Tô đồng học, Mặc gia chỉ có người con là tôi, biết khi nào lại có em vậy?" Mặc Khuynh Thành cũng mặc kệ Văn Tư Tư, trước kia còn chưa tính, người nguyện đánh người nguyện đau, giờ khác rồi, rất muốn nhìn thấy ta biến sắc. Ừm, giống như bây giờ, mặt giống như bảng màu, động tí là lại tỏ vẻ ủy khuất.

      Tiểu Hồng nhanh chóng quét thẻ, đưa túi đồ cho Mặc Dận, chỉ là nhân viên bán hàng, náo nhiệt chỉ xem là được rồi, người tới nơi này mua hàng phải loại người mà nhân viên quèn như có thể chọc.

      " thôi." Mặc Dận nửa ôm Mặc Khuynh Thành, dẫn tới cửa.

      "Đứng lại! Mặc Dận, có phải nam nhân !" Tô Thụy ngăn Mặc Dận lại.

      "Cục cưng, cẩn thận, phía trước có tảng đá thối." Mặc Dận cẩn thận đỡ Mặc Khuynh Thành, sợ dính vào.

      "Vâng." Mặc Khuynh Thành cố nén cười, ra đại ca nhà mình còn biết đùa.

      Lúc Mặc Khuynh Thành qua Văn Tư Tư hơi dừng lại, môi đỏ mọng khẽ mở: "Hình như Tư Tư còn lớn hơn tôi tuổi."

      xong, ngay cả ánh mắt đều để lại, chậm rãi ra khỏi cửa hàng, để lại hai “Vật dễ vỡ” đứng đó.
      ly sắc, Nguyên Nguyễn, susu7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :