1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương - Tiên Nhược An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Về nhà
      Editor: Sokute_112k

      “Mai Mai, phải tiểu quai hôm nay chúng nó về sao?” Tay Mặc Tuyển Thần cầm tờ báo hỏi.

      “Tuyển Thần, hỏi rất nhiều lần rồi, chúng nó từ nơi đó về mất ba tiếng, có lẽ phải giữa trưa mới về đến nhà.” Lan Tuyết Mai bất đắc dĩ nhìn chồng mình quá nhớ con .

      “Mỹ nữ, mẹ mặc kệ ông ấy, ông ấy là rảnh rỗi đến phát hoảng.” Mặc Giác ngồi bên cạnh ăn đào, làm ra vẻ chút để ý, đương nhiên, đó là khi bỏ qua việc thỉnh thoảng cậu lại đưa mắt nhìn ra cửa.

      “Tiểu tử thối, cút ra xa lão tử chút.” Mặc Tuyển Thần nhìn cậu lại thấy khó chịu.

      “Vâng.” Mặc Giác chỉ chờ câu này liền đứng dậy phủi phủi mông, nâng đôi chân thon dài thẳng tắp nhanh chóng rời khỏi phòng khách.

      Mặc Tuyển Thần sửng sốt vài giây, lập tức phản ứng lại: “Tiểu tử thối!”

      “Được rồi, Tuyển Thần, mau tới phòng bếp phụ em , tiểu quai thích ăn món Phật nhảy tường của nhất đó.”

      Mặc Tuyển Thần vừa nghe vậy, tìm Mặc Giác tính sổ nữa, vội vàng vào bếp, chuyện gì quan trọng hơn chuyện mà bà xã giao!

      Mặc Giác tới cửa nhà, tựa nửa người lên cửa, nhìn đăm đăm về phía con đường trước nhà, chốc chốc lại lấy di động ra nhìn, ừm, có tin nhắn hay cuộc gọi nào, lòng cậu có chút tủi thân, lâu như vậy rồi mà em vẫn liên lạc với cậu, có phải quên người hai này rồi ? Nếu sớm biết như vậy cậu cũng theo rồi, hối hận quá.

      Mặc Giác nghĩ tới quên hết mọi thứ nên phát con đường kia, chiếc Jaguar XJ đơn giản mà xa hoa chậm rãi đến, lúc đến cạnh biệt thự dừng lại.

      Cửa xe bên phải mở ra trước, vẻ mặt Mặc Dận vui nhìn Mặc Khuynh Thành, cho dù sốt ruột muốn về nhà cũng nên vội vã như thế chứ, sau đó lại tự trách bản thân mình quá chậm chạp, vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội mở cửa xe cho .

      Mặc Khuynh Thành lè lưỡi, cũng còn là trẻ con nữa, cả cứ chiều chuộng như vậy, cái gì cũng để làm, chuyện này đối với bây giờ phải là chuyện tốt.

      hai!” Mặc Khuynh Thành nhìn cảm xúc khuôn mặt Mặc Giác ngừng thay đổi, hơi tò mò, biết ấy nghĩ gì mà nhập tâm như thế, về mà cũng phát .

      “Ừ?” Mặc Giác theo phản xạ ngẩng đầu lên, đôi mắt chút cảm xúc, chỉ có vẻ mờ mịt.

      “Khuynh Thành, em về rồi?”

      Mặc Khuynh Thành vui, trong lòng cũng sáng tỏ, bản thân mình nghĩ ra rất nhiều cách nghênh đón về nhà, cuối cùng hai lại bình tĩnh như
      [​IMG]
      Christhedark thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36: Đói bụng rồi, để làm đồ ăn cho em
      Editor: Sokute_112k

      Ánh mặt trời khi chiều xuống hơi chói mắt, thời tiết ấm áp, gió xuân từ từ thổi qua, tiếng lá cây xào xạc, chim chóc kêu lảnh lót, vẽ nên bức tranh thiên nhiên rộn ràng, đẹp đẽ, thấm vào lòng người.

      Phòng Mặc Khuynh Thành trái ngược với phòng của những trẻ khác, toàn bộ căn phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, dụng cụ đều làm từ gỗ Hoàng hoa lê*, hoa văn chỉ mang vẻ cổ điển xa hoa mà nó còn tăng thêm vẻ đại, thời thượng, khiến người ta cảm thấy quá cổ xưa, hợp với người trẻ tuổi.

      *Gỗ Hoàng hoa lê: gỗ Sưa.

      Gỗ Hoàng hoa lê vốn rất vững chắc, lại có công dụng an thần, là loại cây đứng thứ hai trong danh sách bảo vệ của cả nước, cùng gỗ Tử đàn, gỗ Kê sí, gỗ Thiết lực xưng danh tứ đại danh mộc của xứ Hoa Hạ xưa kia. Hoa văn về thiên nhiên khắc gỗ giống như nước chảy mây trôi, đẹp đẽ rung động lòng người.

      Mà là thiên kim duy nhất của nhà họ Mặc, thân hưởng ngàn vạn thương, có thể có được Hoàng hoa lê - loại gỗ
      [​IMG]
      Christhedark thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37: từ mà biệt.
      Edit: Thụy Miên


      Sáng sớm hôm sau, Mặc Khuynh Thành tìm thấy Mặc Dận rồi.

      "Ba ba, cả đâu?" loại trực giác rằng nhất định Mặc Tuyển Thần biết .

      "Nó hả, tạm thời về." Mặc Tuyển Thần xem tin tức, để ý .

      Mặc Khuynh Thành có chút bối rồi, từ lúc trùng sinh đến bây giờ, Mặc Dận chưa bao giờ tách khỏi mình, cho dù quay phim cũng là mỗi ngày ở cùng mình.

      nhìn Mặc Tuyển Thần, thở hổn hển, trực tiếp tắt TV , nhìn chằm chằm ông.

      Trong lòng Mặc Tuyển Thần ghen tuông, phải chỉ là người cả thôi sao, chẳng lẽ còn quan trọng hơn người làm cha như ông sao?

      "Tiểu quai, con thương ba ba à."

      "Ba ba, phải con thương ba."

      Dáng vẻ của Mặc Tuyển Thần ra vẻ tin, quệt miệng, uất ức ôm lấy Mặc Khuynh Thành, còn ngừng cọ cọ.

      Mặc Khuynh Thành bất lực! chỉ hỏi cả đâu rồi, sao lại biến thành như thế này, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ đầu ông, "Ba ba ngoan, tiểu quai vẫn rất ba mà."

      Mặc Tuyển Thần dựa vào vai , buồn nôn đến run lên, vì để cho tiểu quai hỏi Mặc Dận đâu, chính mình phải bán cái mặt mo này giả bộ bán manh vô tội, ông dễ dàng sao!

      Thế nhưng dù cho trong lòng ông điên cuồng gào thét Mặc Khuynh Thành cũng biết thuật đọc tâm, mà dù có biết, cũng chỉ cảm thấy ba của mình đáng .

      này nọ với Mặc Tuyển Thần hồi, mỗi lần lúc muốn moi thông tin đều bị ông đánh trống lảng, Mặc Khuynh Thành chỉ có thể thầm nghĩ, lão hồ li!

      Trở về phòng, gương mặt tràn ngập nụ cười trong nháy mắt biến mất, đứng bên cửa sổ, dù cho bên ngoài ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, nhưng trong lòng vẫn ấm áp.

      biết bị làm sao nữa, trái tim trống , như là thiếu thứ gì đó quan trọng nhất, khiến cho cảm xúc của ngừng xáo động. Tay phải tự chủ được xoa ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, nhưng cũng có cách khiến cho có thể cảm thấy yên tâm.

      Đối với việc Mặc Dận từ mà biệt, cũng phải là chưa từng oán giận qua. Tỉnh lại trong phòng bệnh, yên lặng làm bạn, chuyện phiếm trời dưới đất, thương thân thiết, tất cả mọi thứ này đều hình thành cho thói quen.

      Buổi sáng có gọi mình dậy, giờ cơm lấy xương cá cho mình, thỉnh thoảng có thể học làm số món làm cho mình, bất kể mình có tùy hứng như thế nào, đều ôn nhu xoa đầu mình. Thậm chí, vì mình, có thể bỏ xuống nghiệp vừa mới bắt đầu, chỉ lo lắng cho mình ở tổ kịch ăn cơm ngon, mặc đủ ấm, bị người khác bắt nạt...

      Đột nhiên phát , Mặc Dận đối với mình rất tốt, hơn cả mọi thứ.

      Aizz, thói quen thứ đáng sợ.

      Mặc Khuynh Thành nghĩ như vậy, trong mắt lên từ bỏ hề che dấu. Mặc Dận còn có chuyện muốn làm, có khả năng ở cùng mình mãi, huống hồ là trùng sinh, nếu như ngược lại hai người kia, như vậy chỉ là lặp lại cuộc sống kiếp trước mà thôi, có hai người này, vẫn còn những người khác.

      bảo vệ của người nhà, thể coi là nghĩa vụ, chẳng lẽ chỉ vì đơn giản là Mục Dận rời , liền phủ nhận thương của đối với mình sao?

      , phải như vậy, cuộc đời của mình thể lặp lại lần nữa! muốn, cũng cho phép chính mình biến thành như vậy!

      Mặc Khuynh Thành suy nghĩ rất nhiều, khiến cho lúc ăn cơm tối tinh thần cũng hốt hoảng, điều này làm cho Mặc Tuyển Thần khỏi suy nghĩ, phải vì mình Mục Dận đâu đó chứ?

      Sau bữa cơm chiều, Lan Tuyết Mai ngừng quấy rối Mặc Tuyển Thần, dư quang khóe mắt dừng ở người Mặc Khuynh Thành, đau lòng nữ nhi bảo bối của mình.

      Mặc Tuyển Thần thầm than, con theo người ta rồi!

      "Tiểu quai, hôm nay con sao vậy?" Mặc Tuyển Thần đứng dậy ngồi xuống bên cạnh , đưa tay quơ quơ trước mắt .

      Mặc Khuynh Thành hoàn hồn, cười : "Ba ba, có chuyện gì đâu."

      "Vậy sao con thất thần? Có phải bởi vì thằng cả trước với con ?" Ông trực tiếp đẩy trách nhiệm cho Mặc Dận, ai bảo trước khi chào tạm biệt tiểu quai, đều là lỗi của nó!

      "Ba ba, cả thể nào ở bên con mãi được, ấy có nghiệp muốn ra sức làm của mình, sau đó cũng gặp chị dâu tương lai, ba ấy tạm thời đừng quay về nữa, cũng là tốt cho con, sau khi con xuất viện cứ quấn lấy ấy mãi, là con tốt."

      Mặc Khuynh Thành cười ra tất cả, như đứa bé hiểu chuyện.

      Lan Tuyết Mai thấy như vậy, trực tiếp đẩy Mặc Tuyển Thần ra, ôm vào trong ngực, "Tiểu quai, nếu trong lòng con thoải mái cứ ra, đừng kìm nén.."

      Mặc Khuynh Thành buồn cười nhìn Lan Tuyết Mai, có chút thoải mái, nhưng cũng nghĩ thông cả rồi, tốt hơn nhiều, người nhà vẫn chỉ là người nhà, cho dù ở bên cạnh mình, vậy cũng có chuyện gì đâu?

      Mặc Tuyển Thần nghĩ tới mới chỉ nửa ngày, tiểu quai nghĩ thông suốt, chẳng lẽ đối với Mặc Dận chỉ có tình thân sao? Cho nên, mình có lòng tốt lại làm hỏng chuyện, hoàn toàn ngược lại rồi sao?

      Nghĩ như vậy, sau lưng ông đổ mồ hôi lạnh, nếu như Mặc Dận biết được, chính mình chết sao? Ông rất muốn có chín cái mạng mèo, lão tử sợ con trai cái gì, quả thực nên quá sướng! (*)
      (*) sướng này mang nghĩa ngược lại, nhưng nguyên tác để sướng nên mình giữ nguyên.

      "Ba mẹ, hai người cần phải suy nghĩ nhiều, tiểu quai của hai người trưởng thành rồi, có thể tự chăm lo tốt cho bản thân, huống chi con chỉ lui tới hai chỗ trong nhà với trường học, đừng lo lắng cho con."

      "Mẹ lo lắng cho con, Dận Nhi nó..."

      Mặc Khuynh Thành ngăn lời Lan Tuyết Mai lại..."Mẹ, cả càng phải lo lắng cho con, con cũng phải là kẻ trời sinh hấp dẫn phiền phức, bình thường cũng chủ động kiếm chuyện gì, yên tâm yên tâm!"

      "Oa, muộn thế này rồi, ba mẹ, con ngủ trước, ngủ ngon."

      Mặc Tuyển Thần và Lan Tuyết Mai nhìn bóng lưng của Mặc Khuynh Thành lên lầu, đồng thời thở dài, chuyện của người trẻ, nên để bọn nó tự mình giải quyết.

      Chìm vào trong tĩnh lặng của đêm tối, từng ánh sao le lói lên, Mặc Dận ở máy bay, nhìn cả bầu trời, nỗi nhớ nồng đậm tràn dần ra, cục cưng, chờ .
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38: Chàng trai vô tình gặp mặt
      Editor: Sokute_112k

      Ngày ba mươi tháng tư, ngày bình thường như bao ngày khác, năm giờ rưỡi sáng, sương sớm còn quấn quýt những tán lá, cơn gió mang theo hơi lạnh ẩm, thổi tới khu biệt thự nằm ở lưng chừng núi.

      Bên cạnh biệt thự là vườn hoa rực rỡ, bốn phía có đủ mọi loại cây, ở giữa lại có cái hồ lớn chứa đầy nước. Loáng thoáng có thể nhìn thấy vài cặp uyên ương. đường rất vắng người, hầu hết là những cụ già, nhưng giữa khung cảnh ấy lại có người trẻ tuổi.

      Mặc Khuynh Thành mặc bộ quần áo thể thao màu tím nhạt, đeo tai nghe, chạy chầm chậm con đường , thỉnh thoảng có cụ già thân thiện nở nụ cười với , cũng mỉm cười đáp lại.

      “Phù...”

      Mặc Khuynh Thành lau giọt mồ hôi mặt, cảm giác tức giận đùng đùng khi nãy hầu như còn.

      Tối qua phải diễn trò trước mặt Mặc Tuyển Thần và Lan Tuyết Mai, miệng vậy, nhưng chỉ có trong lòng hiểu , về chị dâu tương lai, cái cảm giác khó chịu cứ nghẹn lại trong họng, thể giận ra mặt, ngay cả ban đêm ngủ cũng yên, mơ tới cảnh Mặc Dận nắm tay cười rất tươi xuất trước mặt , đó là chị dâu cả của .

      Mơ đến đó choàng tỉnh dậy, cả người ướt như vừa bị ngâm nước, chỉ có thể vội kéo thân thể mệt rã rời dậy, lúc sau lại nằm xuống nhưng cũng dám ngủ thêm. Đến khi trời tờ mờ sáng, mới quyết định ra ngoài chạy bộ.

      Có lẽ là phải vận động nên nghĩ thêm về những chuyện kia nữa, chỉ tập trung chạy bộ, ngược lại như vậy giúp được thả lỏng thân thể.

      “Á!”

      Mặc Khuynh Thành bị người đằng sau va phải, mắt thấy mình ngày càng gần mặt đất hơn, chỉ có thể lấy tay che trước mặt mình, mắt nhắm chặt, chờ đợi cảnh hôn đất xảy ra.

      Ơ, sao thấy đau nhỉ?

      Mặc Khuynh Thành mở hai mắt, cơ thể cách mặt đất khoảng nửa thước, mà thứ ngăn ngã xuống chính là cánh tay đặt ngang eo.

      “Tiểu thư, sao chứ?”

      Mặc Khuynh Thành ngẩn ra, chủ nhân của bàn tay kia có tiếng mát dịu như cơn gió, thổi vào lòng , vuốt ve phiền não của .

      “Tôi sao.”

      Chàng trai đỡ dậy, điều này giúp Mặc Khuynh Thành nhìn hơn khuôn mặt của ta .

      Mái tóc dài được ghim lên nửa, dính tán loạn trán vì mồ hôi nhưng lại làm mất vẻ đẹp của khuôn mặt ấy, đôi mắt phượng có hồn sáng lấp lánh, trong mắt tràn đầy quan tâm, nếu nhìn kỹ còn có thể phát con ngươi của ta phải màu đen mà là màu xanh lục thẫm, điều này khiến Mặc Khuynh Thành càng tò mò. Hơn nữa, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi hồng hào cong lên thành nụ cười ấm áp.

      phải, vừa nãy tôi cúi đầu nhắn tin nên nhìn thấy , hại bị ngã.”

      Mặc Khuynh Thành cười trả lời: “ sao cả, cũng hề cố ý, rồi lại , phải vừa nãy cứu tôi sao?”

      Chàng trai nghe thấy từ “cứu” từ miệng Mặc Khuynh Thành, trong đó có chút đùa giỡn, lại khó nén chân thành trong đó, nụ cười bên khoé miệng càng lớn hơn: “Vậy may nhờ có tôi ứng cứu rồi, nếu để mặc tiểu thư xinh đẹp như vậy ngã xuống khiến tôi vô cùng áy náy.”

      “Phụt...”

      Mặc Khuynh Thành cười ra tiếng, nếu là từ miệng người khác ra những lời này thấy rất giả dối, nhưng qua miệng của người này lại chỉ cảm thấy rất lòng. Điều này khiến tin vào câu , gặp được nhau chính là duyên phận.

      Cassiel nhìn Mặc Khuynh thành nở nụ cười, có lẽ bị cuốn hút, ta cũng cười theo.

      Cười lát, ta mới : “Tên tôi là Cassiel, xin hỏi tiểu thư đây tên gì?”

      “Tên tôi là Mặc Khuynh Thành.”

      “Rất hân hạnh được gặp , tôi cảm thấy chúng ta chuyện rất hợp nhau.” Cassiel khuỵu bên gối xuống, cầm tay Mặc Khuynh Thành, nhàng đặt nụ hôn lên đó.

      Lông mày Mặc Khuynh Thành khẽ nhếch, loại lễ nghi này chỉ có người châu Âu thường hay dùng, cái chính là, lễ nghi này còn chỉ giới hạn trong tầng lớp thượng lưu, xem ra thân phận của Cassiel hề đơn giản.

      **

      “Mẹ, mẹ! xong rồi!” Mặc Giác vội vàng chạy từ lầu xuống.

      Lan Tuyết Mai nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, tiểu Giác rất ít khi hét gọi mẹ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      “Tiểu Giác, làm sao vậy?”

      “Mẹ, thấy em đâu!”

      “Cái gì?”

      “Keng!”

      Nồi súp Muôi xào tay Lan Tuyết Mai nháy mắt liền rơi xuống đất, nhưng bà hề quan tâm, bước nhanh đến trước mặt Mặc Giác, hai tay đặt lên vai cậu: “Tiểu Giác, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con , sao lại thấy tiểu quai đâu?”

      Mặc Giác cũng để ý bả vai đau nhói, lo lắng : “Con mới vừa ngủ dậy, liền qua phòng em gọi con bé rời giường, nhưng con đẩy cửa vào nhìn thấy con bé đâu, giường cũng rất gọn gàng ngăn nắp, hề có chút dấu hiệu nào cho thấy em ấy ngủ.”

      “Con qua phòng vệ sinh xem có thấy , mới sáng sớm tiểu quai có thể đâu được?”

      ”Con xem rồi, phòng vệ sinh cũng có.” Mặc Giác nhìn Lan Tuyết Mai bối rối, an ủi: “Mẹ, mẹ đừng lo quá, có thể sáng sớm con bé ra ngoài hít thở rồi.”

      “Làm sao có chuyện đó được! Con cũng phải hiểu nó!” Lan Tuyết Mai lập tức gạt bỏ ý nghĩ của cậu.

      Mặc Giác cũng cảm thấy khả năng này lớn, mỗi khi Mặc Khuynh Thành ở nhà, mỗi sáng sớm đều là Mặc Dận gọi dậy, có lần nào là cậu lên gọi.

      “Chẳng lẽ là vì cả vắng rồi?” Mặc Giác chậm chạp .

      “Tiểu Giác, bất kể là vì lý do gì, giờ quan trọng nhất là phải tìm tiểu quai.”

      “Con ra ngoài tìm con bé, mẹ đừng lo lắng.” Mặc Giác xong liền chuẩn bị ra cửa.

      “Ơ, sao mọi người đứng đây hết vậy?” Lúc này Mặc Khuynh Thành từ ngoài cửa vào, thấy hai người đứng ở cửa phòng bếp, thắc mắc hỏi.

      “Tiểu quai, con về rồi sao? Có mệt lắm , điểm tâm làm xong rồi này.” Lan Tuyết Mai nhìn Mặc Khuynh Thành mặc bộ quần áo thể thao, rất nhanh trí về chủ đề lúc trước nữa.

      “Dạ, được, để con lên lầu trước.”
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Cậu là đàn ông sao
      Edit: Thụy Miên

      Ánh mắt trời khúc xạ vào biệt thự, căn phòng ấm áp, đáng tiếc bầu khí quỷ dị bàn cơm lại khiến cho mọi người cảm nhận được nó.

      Mặc Khuynh Thành tâm tình tệ uống hết cháo trong chén, sau đó : "Mẹ, hai, con ăn xong rồi, học trước đây."

      xong, liền ra ngoài phòng khách.

      , cũng phải cảm giác được ánh mắt như có như kia lúc ăn sáng, nhưng mà cũng biết nên giải thích thế nào, chẳng lẽ phải là mình mơ thấy cả và chị dâu tương lại cho nên bị đánh thức sao?

      , thể , lý trí với mình rằng, sau này cả có bạn , thậm chí là vợ, nhưng mà lựa chọn trốn tránh, muốn chuyện như vậy xảy ra, cho nên dưới tình huống này, giải thích được gì.

      Ngày mai là ngày lễ Quốc tế Lao Động rồi, cả nước dưới đều chào mừng đến ba ngày nghỉ này, mà năm nhất tại ngày cuối cùng của tháng tư mở tiệc tối mừng ngày tháng năm.

      Mặc Khuynh Thành xuống xe, sau khi tạm biệt tài xế Tiểu Trương, đến cổng trường.

      Mỗi ngày đến trường và tan trường đều là ngày cao điểm. Đừng đến chuyện khác biệt giữa năm nhất và năm hai, trong trường chỉ có người có thành tích đặc biệt xuất sắc, còn có rất nhiều người có tiền, có quyền. Điều này khiến cho trong trường học mặc dù có quy định chính xác nhưng mà người có quyền qua lại với hạng bình dân, mà hạng bình dân cũng tự mình chuốc lấy khổ.

      Mà ngay cả cái gọi là tiệc tối hàng năm, cũng là do những Phú Nhị Đại (*), Quan Nhị Đại (**) tổ chức, cho nên mỗi khi đến lúc này, cho dù hạng bình dân có đến xem, cũng chỉ ở bàn cuối cùng.
      (*) Phú nhị đại: Con của người giàu có
      (*) Quan nhị đại: Con của người có quyền, người làm quan chức.

      Đương nhiên, Mặc Khuynh Thành chưa bao giờ cảm thấy quyền quý và bình dân có gì khác nhau, mỗi người vừa sinh ra thể nào quyết định bản thân mình, nhưng có nghĩa là quyết định được tương lai của mình. thế , chỉ nhìn vào điểm này, Mặc gia so với các hào môn thế gia khác xuất sắc hơn ít.

      "Khuynh Thành, cậu đến rồi!" Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành tới, kích động trực tiếp chạy đến trước mặt , lâu như vậy gặp, mình rất nhớ ấy.

      "An An, sao cậu lại đứng ở cổng chờ mình, phải là hẹn trực tiếp gặp ở lễ đường sao?" Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An biết từ nơi nào nhảy đến trước mặt mình, run sợ giây, sau đó bừng tỉnh lại, buồn cười hỏi.

      "Khuynh Thành, phải chúng ta rất lâu rồi gặp nhau sao, mình rất rất nhớ cậu, vốn trước đó quen cậu, chỉ cảm thấy cuộc sống ở trường học chính là nhẫn nhịn, nhưng mà sau khi quen câu, mình cảm giác thời gian qua rất nhanh, mỗi ngày đều rất đặc sắc, cho nên cậu quay phim lâu như vậy, cái đó, dùng câu ngạn ngữ để hình dung chính là, lúc thường tương tư, lúc có thể tương tư rất dễ tương tư.

      "Bốp!"

      "Oa."

      Lê An An ôm lấy đầu mình, đau đến nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt, "Khuynh Thành, sao cậu lại đánh mình!"

      " biết dùng ngạn ngữ đừng dùng." Mặc Khuynh Thành thả tay xuống, bình tĩnh bên ngoài cũng giấu được nội tâm im lặng bên trong, câu kia phải là đối với người sao, chỉ là vì sao trong đầu mình lại xuất hình bóng của Mặc Dận, phi phi phi, Mặc Khuynh Thành, mi điên rồi!

      Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành lúc gì, lúc nghi hoặc, lúc tức giận, lập tức tò mò, hiểu rốt cuộc ấy nghĩ tới cái gì, mới có thể khiến cho mặt xuất biểu cảm phong phú như vậy.

      "Mặc Khuynh Thành!"

      thể hỏi, nghẹn rất khó chịu, cho nên dứt khoát quyết định trực tiếp cắt dứt suy nghĩ của Mặc Khuynh Thành. Chẳng những vậy, Mặc Khuynh Thành bị Lê An An lớn tiếng dạo sợ đến mức trong đầu còn bóng người nào.

      "An An, cậu đừng lớn tiếng như thế, mình nghe thấy." Mặc Khuynh Thành bịt lấy lỗ tai, cảm giác mình bị ù tai rồi.

      " lớn tiếng chút, sao có thể đánh thức cậu." Lê An An trực tiếp liếc mắt.

      "Được rồi, chúng ta mau vào thôi."

      Lê An An cũng biết dừng đúng mức, kéo tay Mặc Khuynh Thành, cười : "Được."

      vào lễ đường, biển người đông nghịt như trong dự đoán.

      Lông mày Mặc Khuynh Thành nhíu chặt, thích chỗ đông người.

      "Bạn học Lê, ở trong này!"

      Lê An An nhìn Tống Tiểu Bảo vẫy vẫy tay, kéo Mặc Khuynh Thành đến đó.

      "Tống Tiểu Bảo, cậu chọn vị trí tệ nha." Lê An An thuận lợi ngồi xuống, vỗ vai Tống Tiểu Bảo tỏ vẻ trẻ dễ dạy bảo.

      Tống Tiểu Bảo có chút đỏ mặt, "Bạn, bạn học Lê, đây đều là chuyện ."

      Lê An An nghe cậu như vậy, vẻ mặt mất hứng, "Tống Tiểu Bảo."

      "Bạn học Lê, sao vậy?"

      "Thời gian chúng ta quen nhau cũng ngắn, sao cậu vẫn gọi tớ là bạn học Lê vậy?"

      "Vậy, vậy gọi là gì?"

      "Đương nhiên là gọi giống mình nha." Mặc Khuynh Thành chen miệng .

      "Cái này, cái này sao có thể được?"

      Giờ phút này Tống Tiểu Bảo trong mắt Lê An An và Mặc Khuynh Thành giống như vợ xấu hổ bị đùa giỡn nghiêm chỉnh nên.

      Khóe miệng của hai hung hăng co rút, từ trong mắt đối phương thấy được bốn chữ -- thể nào tiếp nhận.

      Lê An An đưa cánh tay đặt vai Tống Tiểu Bảo, vẻ mặt nghiêm túc, "Bạn học Tống, mình cảm thấy chúng ta cần chuyện."

      Tống Tiểu Bảo biết mình làm cái gì sai khiến cho Lê An An như vậy, có chút bối rồi, "Bạn học Lê muốn chuyện gì?"

      "Bạn học Tống, cậu là đàn ông sao?"

      Tống Tiểu Bảo cảm thấy lúng túng, cũng nghe hiểu được ý của , phải là mình có khí khái của nam tử hán sao?

      "Bạn học Lê, mình dĩ nhiên là đàn ông."

      "Vậy sao cậu lại ngại ngùng giống phụ nữ vậy."

      Gò má Tống Tiểu Bảo đỏ lên biết là xấu hổ hay tức giận, muốn mở miệng gì đó, cuối cùng cũng chỉ còn là im lặng.

      Mặc Khuynh Thành nhìn thấy, vẻ mặt đồng ý, hiểu tính tình như vậy, về sau là phúc hay là họa.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :