1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều vô hạn - Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu (78/78)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      hong chuong moi. thank ss

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 40

      Editor: Trần Thu Lệ

      Cố Hi kinh ngạc nhìn tất cả diễn ra trước mắt, dường như nhịn được mà cấu bản thân mình cái, xem bản thân mình có phải mộng du hay ?

      Người đàn ông này chỉnh đốn lại quần áo, lúc nãy nhìn thoáng qua con chim lớn được kín kẽ thu vào trong lồng sắc.

      Lúc này, đứng bên cạnh giường , vừa lạnh nhạt vừa chán ghét nhìn , rất hiển nhiên, chính là vị khách mời mà đến, quấy rầy đến , làm vui.

      Dường như tất cả mọi người bên cạnh đều sợ , bao gồm cả . rất ít khi tức giận lên giọng, nhưng chỉ cần ánh mắt cũng đủ khiến toàn thân người ta rét run.

      “Em... Em ngang qua, tiện... Tiện thể đến gặp . Thư... Thư ký La có ở bên ngoài, cho nên em mới vào được.... Em gõ cửa nhưng có ai trả lời...”

      biết tại sao, ngược lại biến thành lắp bắp, ngôn từ thể diễn tả thành câu ràng.

      Chẳng lẽ thiếu lời giải thích sao?

      Nhưng mà, giờ còn cần phải giải thích sao? bày ra trước mắt, người đàn ông này, có thể làm chỉ là thể làm với ! phóng khoáng trong ngàn bụi hoa nhưng chưa từng để phiến là nào dính vào người, chỉ vì chưa gặp được bụi hoa ưng ý mà thôi!

      Mất mát như vậy, so với việc thể giao hợp càng khiến đau lòng hơn.

      Nhà họ Quý và nhà họ Cố là quan hệ nhiều đời, từ Cố Hi được giáo dục theo kiểu Tây Âu, có thể trải qua vô số người đàn ông, dáng dấp xinh đẹp, từ trở tình nhân trong mộng của rất nhiều người con trai, nhưng người có thể cướp ánh mắt chỉ có mình Quý Thiếu Kiệt, cứ như thế mà hấp dẫn , bóng dáng cao ngất và gương mặt cuồng ngạo lạnh lùng, từ lâu lâu trước kia, tiến vào chiếm giữ sâu trong lòng .


      Nhưng nhiều năm như vậy, đối với lúc nào cũng nóng lạnh, xa gần, khiến cho lòng tự trọng của khó có thể chịu được. cũng từng có ý định buông tay, dù sao, cũng hiểu bản thân mình, giống như người bình thường, thích nhiệt liệt đốt cháy, mặc kệ là bỏng bản thân mình hay là bỏng người khác. Nhưng mà, người đàn ông này, dường như cháy, cho dù có cởi hết quần áo uốn éo trước mặt , cũng vì vậy mà nóng lên.


      là người hỉ nộ vô thường, thậm chí đối với cũng tốt, nhưng vẫn có sức quyến rũ, bình thường rời chẳng qua chỉ có mấy tháng nhịn được liền tìm trăm ngàn lý do trở lại bên cạnh , tới gần , ngốc nghếch im lặng, giả bộ chính bản thân mình thèm để ý.


      thể nào xuống tay với , nhưng mà, ngay cả Cố Hi cũng phải là người xuống tay, vậy phải người khác càng thể xuống tay sao?

      vẫn cứ cho rằng, ngày nào đó, lúc mệt mỏi, nhất định dừng lại thân thể , cũng chỉ có thể dừng lại người .

      Ánh mắt Cố Hi rơi vào giường , kia nhìn qua rất tuổi ngủ yên ổn, lộ ra mái tóc màu đen như gỗ mun, tận mắt nhìn thấy, vừa rồi ấy được Quý Thiếu Kiệt cẩn thận từng li từng tí ôm lên giường, thận mắt nhìn thấy dịch góc chăn cho ấy, gạt tóc mái ra, giống như đối xử với vật báu dễ vỡ.
      Tấm thảm màu xanh lam của giường , nổi bật lên khuôn mặt ửng hồng bình thường của hết sức ràng, dĩ nhiên có thể nhìn ra, vừa rồi bé này trải qua thương của người đàn ông ra sao.


      ra ngoài! Sau này, cho phép của tôi, được tùy tiện vào phòng làm việc của tôi.” vẫn lạnh nhạt như cũ, thẳng đến quầy rượu đổ nước đá uống.


      Vẻ mặt lạnh nhạt và làm như có chuyện cuối cùng cũng chọc giận Cố Hi, chẳng lẽ, nhưng năm gần đây, biết tâm ý của ? Cho dù là là chút tình cảm cũng có, phải nên cho câu an ủi sao?


      “Em kém ấy ở điểm nào?” hít sâu hơi, khôi phục lại dáng vẻ từng cao ngạo và tao nhã, thân hình cao gầy đầy đặn vốn dĩ đứng ngay vách tường giá sách chuyển tới lối vào, ánh mắt to quyến rũ xếch lên nhìn Quý Thiếu Kiệt.


      kém, chẳng qua tôi chỉ thích mà thôi!” trực tiếp mà tàn khốc.

      Cố Hi quên, từ trước đến nay chưa bao giờ là người đàn ông an ủi phụ nữ.

      Trước mặt người phụ nữ khác, lại từ chối thẳng thừng như vậy! giống như là chó cái có ai cần vậy.

      Trong lòng đau khổ, chưa từng có giây phút nào như bây giờ, cảm thấy người đàn ông này đáng giận khiến người ta muốn hủy diệt .

      đứng ở đó, cảm thấy toàn thân lạnh buốt, đầu đau như muốn nứt ra, cấp bách cần thứ gì đó để khiến trấn định lại.

      mở túi xách, run rẩy lấy ra gói thuốc, nhưng lại tìm thấy hộp quẹt, những thứ vụn vặt bên trong rơi đầy đất.

      “Bỏ !” Người đàn ông vẫn nhìn , chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhiên uống nước đá.

      Đôi tay lật đông chuyển tay bỗng nhiên dừng lại.

      “Bỏ cái gì? Từ bỏ ?” cười lạnh.

      Quý Thiếu Kiệt lên tiếng, vẫn nhìn như cũ, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

      biết? luôn luôn biết? biết tất cả nhưng lại nhìn em rơi vào?” Vẻ mặt lộ vẻ sầu thảm, đứng nổi nên dựa vào vách tường, từ từ mệt nhọc, tứ chi như mang theo gánh năng ngàn cân.

      Cuối cùng cũng xoay người lại, đồng ý liếc mắt nhìn cái, quấn quýt vào ánh mắt của , vội vàng tìm kiếm, trong đó, cho dù có tình cũng tia thương chứ?


      “Tôi từng bảo Cố Giác gọi điện thoại vượt biển khuyên , vẫn luôn để cung cấp tiền cho Dương Tam, tôi tìm người khiến cậu ta biến mất trước mặt ...” nhìn cố, đến vô cùng thong thả, người phụ nữ kiêu ngạo này, chưa từng thất bại tình trường, chiếm được , liền giống như bị ma nhập, “Là do bản thân , có cách nào khống chế được bản thân...”

      “Tất cả đều vì !” Cố Hi đánh gãy lời của , cắn môi dưới, nước mắt tràn ra. trời xinh rất xinh đẹp, sống mũi cao, mắt to, khiến đôi mắt càng thêm diễm lệ, có mấy người đàn ông có thể chống cự được, “, em như vậy sao? Em đơn lạnh lẽo, nhàm chán mà kết bạn với ma quỷ?”


      dớn? Tỉnh lại Cố Hi!” nhàn nhã dựa lưng vào quầy rượu, hai chân tùy ý bắt chéo, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng nóng, mà ánh mắt của lại lạnh lẽo như rắn, “Trong người từng lên giường với , hãy cẩn thận chọn người, sinh sống qua ngày cho tốt! Rời khỏi tôi! Rời khỏi trò chơi ma quỷ này !” nhìn nữa, xoay người sang chỗ khác, để lại cho mọt bóng lưng cao gầy.

      Đầu óc Cố Hi oanh tiếng nổ tung.

      ra vẫn luôn biết mấy chuyện đó. cho rằng có thể giấu diếm được .

      Nhưng mà, để ý đến chuyện của như vậy, quan tâm như vậy, phải chăng chứng tỏ, đối với , có lẽ là ?


      “Thiếu Kiệt, em sai rồi, em biết, em! Đúng vậy, em quá biết quý trọng... Nhiều năm như vậy, chắc cũng biết tình cảm của em đối với . Nhưng vẫn luôn chịu để ý đến em... Em chỉ có thể... Em với bọn họ đều chỉ là... Gặp dịp chơi! ... Hãy tha thứ cho em...” đến bên cạnh Quý Thiếu Kiệt, kéo xoay người, giọng mang theo nghẹn ngào.

      hãy nhìn em... Hãy nhìn cho kỹ!”

      “Em có điểm nào thể so với tiểu quỷ giường kia? ấy ngoại trừ trẻ tuổi có điểm nào mạnh hơn em?”

      Quý Thiếu Kiệt nghe thấy thanh quần áo khẽ bong ra từng mảng, lập tức quay đầu, giữa chặt tay Cố Hi, nghiêm nghị : “Đủ rồi, Cố Hi! Đừng để tôi thấy bộ dạng này của ở đây! Đừng để tôi đuổi ra ngoài!”


      Tuy rằng hám sâu vào trong hố sâu ma quỷ đó, nhưng vẫn ảnh hưởng đến vẻ mặt xinh đẹp của .

      Hôm nay mặc chiếc váy tơ tằm màu tím có đeo thắt lưng, chỉ cần nhàng lôi kéo, liền lộ ra bầu ngực no đủ bên trong đường cong áo ngực cùng màu, sóng lớn mãnh liệt, thậm chí quả dâu tây lớn đỉnh đầu như như .


      giống như thanh sắc được ngâm vào dung dịch axit oxalic, tẩy sạch bụi trần, tỏa ra mui hương thơm ngát, nóng ngụi, vừa vặn đưa vào miệng.

      Chẳng lẽ dáng vẻ xinh đẹp bằng tiểu quỷ chưa nảy giường kia sao? Thân hình thể so với con nhóc ấy?

      Nhưng mà, Quý Thiếu Kiệt nhìn cũng thèm nhìn cái, liền quát bảo dừng lại.

      cam lòng, dùng sức kéo tay ấn vào chỗ mềm mại, giọng khàn khàn mang theo hấp dẫn và gấp gáp, “Thiếu Kiệt, có phải ghét bỏ em...”

      Đầu nhũ tiêm của ngọt ngào lộ ra ngoài, màu đỏ sậm cũng rất lớn, lộ ra vẻ phong tình thục nữ. Nhưng mà, tất cả những thứ này, đối với Quý Thiếu Kiệt mà , cùng với những tập tài liệu cũng có gì khác nhau.

      liên quan đến cái này!” Ánh mắt màu xanh mang dòng máu nước biểu lộ tình cảm, hất tay ra chút lưu luyến, “Tôi chỉ là có cảm với !”

      Cố Hi nghiện tiến vào tâm mạch, trăm ngàn lý do vẫn ra chỉ là cào xé, bắt đầu cắn nuốt, lúc này lí trí của quăng ra sau ót, đột nhiên chạy tới bên giường, xốc tấm thảm mỏng người Lạc Lạc lên: “Em ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc tiểu tinh này có chỗ nào làm cho có cảm giác...”

      Lúc Quý Thiếu Kiệt đuổi qua giữ chặt lại, dụng cụ che kín chấm đỏ người lộ ra ngoài khí.

      “Ha ha, Thiếu Kiệt, ra khẩu vị của lại kỳ lạ như vậy......” ngạc nhiên người.

      Nhưng nụ cười còn chưa xong, mặt trúng cái tát.

      Giọng của người đàn ông này càng làm người ta sợ hơn cái tá: “Nhó kỹ, sau này cách xa ấy chút. ấy phải là người có thể chạm vào. Nếu , chuyện của tôi giấu diếm trước măt chú Cố nữa.”

      quăng cái tát lên mặt nhẫn tâm như thế, nhưng ánh mắt dừng người tiểu tinh này lại triều mến như thế, nhìn thấy bị lạnh co rúm lại chút, hai bắp chân dài hơi hơi áp sát cọ vào nhau, liền nhanh chóng phủ tấm thảm lên.

      giống như thay đổi thành người khác, đó là Quý Thiếu Kiệt mà Cố Hi chưa từng nhìn thấy.

      Cố Hi ngây dại, nhưng mà bất chấp cái tát vẫn còn nóng bừng mặt, càng khiến cho lo lắng đó là, nếu ba biết được chuyện bị nghiện, chặt đứt đường kinh tế của , như vậy làm sao cố có thể tiếp tục tự do vui sướng?

      “Cốc cốc!”

      Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, thư ký La chờ chỉ thị, liền vội vàng đẩ cửa vào, đứng ngay chỗ bức tường giá sách nhập khẩu gáp gáp báo cáo: “Quý đổng! Người nhà họ Chung chờ ngoải sửa, nhất định muốn tiến vào.”

      ***

      Thân hình ba cha con nhà họ Chung đều cao hơn mét tám, lúc này giống như ba vị thần giữ cửa, cắm tay vào túi quần đứng trước cửa phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt, rời nửa bước.


      Cảnh trưởng Cam gấp gáp đến độ vò đầu bức tai, khó khăn lắm ông mới vất vả chiếm lĩnh nhiều năm, chỉ đợi chút mà mặt ông xuất nhiều biểu cảm khác nhau ‘sốt ruột, bất đắc dĩ, uể oải’.


      “Bộ trưởng Chung, tôi thấy chúng ta vẫn nên đến phòng hội nghị chờ Quý đổng !” Ông đánh bạo khuyên mấy lần, tuy rằng biết nhất định vô dụng, nhưng vẫn phải làm bộ chút, nếu lát nữa xảy ra chuyện, ông biết thế nào trước mặt Quý Thiếu Kiệt.

      Lần này, Chung Bang Lập giả quyết việc tư nên công kha thân phận, ông mặc áo sơ mi tay dài màu lam, chỉ cần đứng ở đó tự sinh ra uy nghi, lại nghiêm túc khẽ trừng mắt, cảnh trưởng Cam nháy mắt liền ủ rũ rồi.


      Chủ nhiệm lý trong phòng làm việc của Chung Bang Lập cũng cùng phía trước, thấy thế lên kéo cảnh trưởng Cam qua bên, nặng : “Cảnh trưởng Cam, Chung Tĩnh Ngôn là hòn ngọc quý tay Bộ trưởng Chung, bây giờ mất tích hơn nửa tháng, thế mà cục cảnh sát các người vẫn chưa tìm được người, nếu truy cứu các người làm tròn nhiệm vụ...”


      Cảnh trưởng Cam sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh, “Vâng! Đúng vậy! Vẫn mong bộ trưởng Chung và chủ nhiệm Lý thông cảm cho sức lực của chúng tôi đủ, thiết bị và kỹ thuật điều tra còn tương đối lạc hậu....”


      “Vừa rồi, chúng tôi thông qua nhân viên điều tra được, buổi sáng hôm nay có người có thân hình rất giống với Chung cùng với Quý Thiếu Kiệt vào trong căn phòng làm việc này, hơn nữa thư ký còn mua kem đưa vào mấy lần, điểm này hoàn toàn phù hớp với món ăn thích của Chung. Cho tới bây giờ, cũng chưa có người nào nhìn thấy Chung rời . Như vậy, bây giờ rất khả năng người vẫn còn ở bên trong phòng làm việc này.”


      “Manh mối quan trọng như vậy, ông còn ở đây quấy rầy, cảnh trưởng Cam, mời ông nhanh chóng điểu chỉnh thái độ phá án của ông, nếu ...”


      Cảnh trưởng Cam bị dọa đến nhũn chân, liên tục lau mồ hôi xưng vâng, ông cũng là người cảnh sát thành tinh, thế nào lại hiểu đạo lý này, ông chỉ sợ Quý Thiếu Kiệt ra tay với ông thôi!


      Phía bên kia, toàn thân cơ bắp của Chung Chấn Văn và Chung Chấn Thanh đều căng thẳng, nháy cũng nháy mắt nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ sợ con ruồi bên trong lọt ra mà thể nhìn thấy. Hai em bọn họ tâm ý tương thông, đều có thể cảm nhận được thanh trái tim hai người nhảy ‘thình thịch’.

      Lạc Lạc của bọn họ, rất có khả năng chỉ cách bọn họ qua cánh cửa.

      Nếu phải bị ba ngăn cản mấy lần và nể mặt nhà họ Quý, bọn họ sớm phá cửa mà xông vào rồi.

      Bên ngoài nhìn Chung Bang Lập bình tĩnh, trầm ổn nhưng ra trong lòng ông cũng mãnh liệt dậy sóng, đứa bé này, là ông thương ở trong lòng. Nếu như tìm thấy, ông phải như thế nào với Thẩm Phong?

      Thời gian dường như trôi qua rất chậm, ngay tại lúc Chấn Văn và Chấn Thanh hết kiên nhẫn, định lên gõ cửa bỗng nhiên cửa mở, Quý Thiếu Kiệt bước ra.
      DionChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 41
      Editor: Trần Thu Lệ

      “Bộ trưởng Chung, sao ở trong phòng họp ngồi chút?” mặt lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.

      “Cậu Quý, ngại cho chúng tôi vào văn phòng cậu ngồi lát chứ?” Vẻ mặt Chung Bang Lập được tốt lắm, nhìn mặt mũi nhà họ Quý, vẫn tiếp tục khách sáo theo đánh thái cực.

      “À, chuyện này được tiện cho lắm. Phòng làm việc của tôi nhất định rất lộn xộn...” Quý Thiếu Kiệt vẫn thảnh thơi, hai tay cắm trong túi quần, giọng điệu tà nịnh hết sức lông bông, ý nghĩa này là ‘Về phần lộn xộn như thế nào, tất cả đàn ông đều hiểu’.

      Chấn Văn và Chấn Thanh đâu nào còn giữ vững bình thản, cho dù Quý Thiếu Kiệt làm càn ở trước mặt ba mình như thế nào, người bị ‘Loạn’ này rất có khả năng chính là miếng thịt trong lòng bọn d'đ/l[q'd họ, chỉ cần nghĩ tới khả năng này có thể xảy ra, trái tim của Chấn Văn và Chấn Thanh giống như muốn vỡ ra, tên Quý Thiếu Kiệt này, ta thế nhưng chuyện gì cũng có thể làm ra được.

      Hai em sinh đôi tâm ý tương thông, hẹn mà cùng trái phải trực tiếp xông lên, lấy tư thế tấn công, phòng thủ phối hợp ăn ý sân bóng rổ, người trực tiếp ôm lấy Quý Thiếu Kiệt, người còn lại xông thẳng vào cửa.

      Chung Bang Lập đứng xa, chỉ có điều, nhìn ông cũng có ý định ngăn cản, nuôi hai đứa con trai, chẳng lẽ chỉ để trang trí thôi sao?

      Cảnh trưởng Cam thấy vậy, cả trái tim như muốn vọt lên cổ họng, thầm nghĩ hỏng bét, hai tên nhóc này đúng là thanh niên nông nổi, muốn liều chết, chỉ sợ ngay cả cha của bọn họ cũng ngăn được, e rằng thiếu gia nhà họ Quý phải ăn mệt rồi.

      Dĩ nhiên chủ nhiệm Lý cũng ngồi yên, chỉ đề phòng Cảnh trưởng Cam muốn tiến lên giúp đỡ mà thôi.

      Khu vực phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt tương đối độc lập, chỉ có mình Steven và hai ba nhân viên nữ lại làm việc nhìn thấy ở khoảng cách khá xa, đều đưa tay che miệng nuốt tiếng kinh hô vào trong miệng, đại Boss như thiên thần trong lòng bọn họ bị hai chàng siêu cấp đẹp trai cùng nhau đánh đập.

      chậm nhưng diễn ra nhanh.

      Chỉ thấy, Quý Thiếu Kiệt nhìn thoáng qua cao mà gầy có xu thế nẩy lên, đùi phải hạ xuống xuyên qua giữa hai chân Chấn Văn, mở eo, đẩy nghiêng qua bên phải, tay trái cũng dễ dàng lao về phía Chấn Thanh...

      Toàn bộ động tác gọn gàng nhanh chóng, hành động liên tục, tràn đầy khí phách, tất cả mọi người đứng xem đều choáng váng, ngay cả Cảnh trưởng Cam là người luyện võ cũng khép cằm lại được.

      Chấn Văn bị đẩy cái ngã ra, Chấn Thanh cũng bị ngăn cản, buộc phải phải lui về.

      Ai cũng nghĩ tới, đại thiếu gia nhà họ Quý nhìn qua da mịn thịt mềm thế mà lại có thể ra chiêu thức ấy.

      Những nhân viên nữ đứng bên cạnh thất thần vài giây, sau đó đều vì ông chủ lớn mà vỗ tay lên, ánh mắt lấp lánh bay loạn xạ, trong tòa văn phòng chỉ có tinh , ngay cả thanh trầm trồ khen ngợi cũng có vẻ rất cao cấp, thanh trong cổ họng chẳng những ngừng mà còn tiếp tục tăng lên, giống như đám chuột trắng rất đói.

      Trong khoảng thời gian ngắn, tinh thần của hai em Chấn Thanh sụp đổ, hãy thử nghĩ mà xem, em nhà mình lạc, cha mẹ cần phải nên thế nào, huống chi, đối với bọn họ Lạc Lạc tuyệt đối dừng lại ở tình thân, ấy, là như châu như bảo của bọn họ, tồn tại như máu như thịt.

      Nếu phải cho rằng Lạc Lạc mất tích có liên quan đến Quý Thiếu Kiệt, bọn họ dễ dàng tìm tới cửa, mà Chung Bang Lập cũng tự mình dẫn đầu.

      tại, Quý Thiếu Kiệt khẩn trương che chở cánh cửa kia như vậy, bọn họ gần như kết luận, em của bọn họ nhất định ở sau cánh cửa kia. Chuyện này sao khiến hai em phát điên lên được chứ? Dưới tình thế cấp bách, hai người lại đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tấn công về phía Quý Thiếu Kiệt.

      Từ , thể chất của Quý Thiếu Kiệt yếu ớt, trong nhà lại chỉ có mình là gốc rễ, bởi vậy, từ bị ông nội bắt luyện võ, phải là Taekwondo hay Judo thịnh hành mà là loại võ cường thân kiện thể truyền thống Trung Quốc: Trần Thức Thái Cực quyền*, cho đến sau này, bởi vì hứng thú, lại luyện tập thêm Tiệt Quyền đạọ của Lý Tiểu Long.

      [*]:là tên gọi của trường phái Thái cực quyền của dòng họ Trần, được quyền sư nổi tiếng Trung Hoa, Trần Vương Đình sáng tạo vào giai đoạn Minh mạt Thanh sơ và được các thế hệ con cháu trong dòng họ trau chuốt, tinh luyện qua nhiều thế hệ.

      Dĩ nhiên, cho người khác biết, hồi ấu trĩ đứng múa Thái Cực giữa đám cụ ông cụ bà, là cay đắng, bức bách cỡ nào.

      Lúc này, còn chưa chờ hai em gần người, Quý Thiếu Kiệt dùng dáng đứng tiêu chuẩn của Tiệt Quyền đạo, chân trước đóng cùng gót chân sau thành đường thẳng, mạnh mẽ gác lên trước sườn, tay phải chém ra lần nữa.

      bên thắng do có chiêu có thức, bên thắng do khí huyết sôi trào, hai người giống như , lại vô cùng có ăn ý, trong khoảng thời gian ngắn, ba người thế nhưng đánh nhau thành đoàn. Vậy mà, người có liên quan mật thiết là Lạc Lạc lại say rượu, ngủ bất tỉnh nhân , bên ngoài, ba người đàn ông cực phẩm, thế nhưng vì mà giống như thanh niên đường phố, ra tay quá nặng.

      Chung Bang Lập trợn mắt nhìn màn đánh nhau này kinh động đến nhân viên của Quý Nhân chạy đến càng ngày càng nhiều, thân phận của ông giờ hết sức nhạy cảm, khỏi sốt ruột trong lòng, nếu bây giờ ông mở cửa ra có người nào dám ngăn cản, nhưng cứ như vậy lại tránh khỏi rất mất thân phận. Ngay lập tức, ông liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Lý cái.

      Chủ nhiệm Lý đương nhiên hiểu ý, nhấc chân chạy đến cửa phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt.

      Quý Thiếu Kiệt sớm để ý đến bên này, trong lúc vung quyền nháy mắt với Steven đứng bên cạnh, Steven tóc quăn cũng bị dáng vẻ này của ông chủ dọa cho ngây người, đứng nhìn trong lòng sớm ngứa ngáy, lúc này vừa thấy ánh mắt, lập tức xoắn tay áo nghênh đón Chủ nhiệm Lý hơn bốn mươi tuổi.

      Mắt thấy đôi này cũng muốn khai chiến.

      Đúng lúc này.... ...

      “Còn dừng tay cho ta!” Giọng như chuông đồng.

      Trong lúc mọi người xem cuộc đánh nhau khó mà hòa giải như say như dại, bị câu chấn động như sấm sét hù dọa, ngay lập tức ngừng tay.

      Chỉ thấy, những nhân viên của Quý Nhân vây xem ào ào nhường ra con đường, ông lão bước ra từ thang máy chuyên dụng của Đổng trưởng, vóc người cao gần 1m9, đầu tóc húi cua trắng như tuyết, ông cụ hơn tám mươi tuổi, nhưng sắc mặt vẫn rất hồng nhuận, tinh thần có vẻ rất khở mạnh, cộng thêm thân hình cao lớn, cả người giống như cánh cửa lớn di động. Bên trái là người lính cần vụ, bên phải là người thư ký, ba người thẳng về phía bên này.

      Người này, người khác biết nhưng Chung Bang Lập lại xa lạ. Đây cũng phải là người dễ chọc, có thể là người khó đối phó nhất nhà họ Quý.

      “Tư lệnh Quý!” Chung Bang Lập kiên trì tới chào hỏi.

      Ông cụ Quý nhìn xuống vòng người từ cao, tầm mắt dừng lại đầu Chung Bang Lập, từ trong lỗ mũi “Ừ” tiếng, : “Là Tiểu Chung à, nghe giờ lên bộ trưởng rồi hả? Tiền đồ vô lượng nhỉ!”

      Dù là Chung Bang Lập cũng cảm thấy rợn tóc gáy. Xung quanh đều có quần chúng xây xem, thân phận của Chung Bang Lập tiện công khai, cũng may ông cụ chưa là bộ trưởng gì, người nghe cũng hiểu.

      Bên này, ông cân nhắc nên trả lời như thế nào, bên kia ông cụ tìm đúng người, bước tới bên cạnh Quý Thiếu Kiệt, dùng nón kê-pi* đập “Bốp Bốp” lên người cháu trai, “Tên nhóc thối tha này! Ở công ty mình đánh nhau, còn ra thể thống gì!” Đây là câu thứ hai của ông cụ.

      [*]: xem hình mi họa

      Quý Thiếu Kiệt là người sợ trời sợ đất nhưng lúc này cãi cứng bị nóng rát da đầu, nên dám lên tiếng.

      “Còn bị người ta đánh thành ra đức hạnh này! Mặt mũi nhà họ Quý của ông đây bị làm mất hết rồi!” Đây là câu thứ ba.

      Lúc này, hốc mắt của Quý Thiếu Kiệt bị mảng xanh đen, áo khoác Tây trang lỏng lẻo muốn rơi ra, chỗ khóa kéo quần Tây bị ẩm ướt mơ hồ chưa khô, đâu nào còn có dáng vẻ gọn gàng của Quý Thiếu Kiệt ngày thường. Ở trước mặt mọi người, chỉ cúi đầu từ từ cài áo khoác lên.

      “Tử Thích Văn, cậu đưa người của Bộ trưởng Chung đến phòng họp của thiếu gia ngồi lát, à, Tiểu Chung, tôi nhớ cậu từng du học bên Pháp nên chắc thích uống cà phê, Tử Thích Văn, nhớ pha cho Bộ trưởng Chung bình cà phê tốt nhất của Quý Thiếu Kiệt. Tiểu Chung, tuy rằng ta lớn tuổi nhưng chắc nhớ nhầm chứ? Cậu thích uống cái này!” Ông tự xong, lại nắm lấy đầu của Quý Thiếu Kiệt, bị Quý Thiếu Kiệt tránh né, “Xú tiểu tử, theo ta lại đây.” Tuy rằng địa bàn của mình, ông cụ Quý cũng quen tính ra lên cho mọi người.

      Thư ký Lỗ bên cạnh ông cụ Quý vội ra làm người giải hòa, “Có chuyện gì ngồi xuống rồi , đứng phải đạo tiếp khách?” Khi chuyện đến bên cạnh Chung Bang Lập, thấp giọng : “Bộ trưởng Chung, tại Tư lệnh của chúng tôi lớn tuổi, tính cách kiềm d;đ/l/q;d chế được tốt, đắc tội nhiều, giờ bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, chuyện này tản ra đối với tất cả mọi người đều tốt, có việc gì chúng ta ngồi xuống rồi cùng bàn bạc, hôm khác tôi và ba của Quý Thiếu Kiệt nhất định tự mình đến cửa bồi lễ.”

      Chung Bang Lập dĩ nhiên là thuận theo bậc thang xuống, nhưng quên nhìn hai con trai cái, Chấn Thanh vội , “Ba, người . Con và Chấn Văn cùng ở lại đây chờ.”

      Lúc này, cả bản thân Chấn Văn và Chấn Thanh cũng chật vật chịu nổi, mặt sưng sưng hồng hồng, khóe miệng rướm máu, quần áo chỉnh tề, thái độ ngọc phụ lâm phong trong sáng bị Quý Thiếu Kiệt đá bay đâu mất rồi.

      Sau khi ông cụ Quý phát xong hiệu lệnh, trực tiếp mở cửa phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt ra.

      Lúc này, văn phòng của Quý Thiếu Kiệt giống như là dâu mới vậy, là chỗ đặc biệt thần bí. Đa số mọi người cũng đều biết bên trong chưa đựng thần tiên gì, ít người đều duỗi thẳng cổ nhìn vào trong qua khe cửa.
      Halong-ngoc, DionChris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 42: Bảo vật quốc gia tới!

      Editor: Thu Lệ

      “Đây chính là nhóc trong điện thoại?”

      Hình thể ông cụ Quý cứng như thép cắm cái bọc lớn, vang dội hỏi. giờ thân thể ông cụ có bệnh gì lớn, chỉ là lỗ tai của ông cụ tiếng vang của súng gây chấn động nên hơi có chút lãng tai, thanh ra giống như sấm sét vang dội.

      Sao Quý Thiếu Kiệt lại cảm thấy trong ánh mắt ông cụ nhìn lại bao gồm cả đồng tình chứ?

      mất hứng, “Ông nội, chẳng lẽ người biết là bà nội, có chút rất...” vươn bàn tay sưng sưng lên cao, so chiều cao và độ rộng.

      bậy!” Ông cụ chút do dự cho cháu nội quả bom dữ dộ. “ biết cái gì? Cái này gọi là khỏe mạnh! có bà nội khỏe mạnh lấy đâu ra ! Chỉ là thân thể của con bé Hi tốt hơn này chút...”

      “Ông nội...” Cố Hi đứng bên, nhân cơ hội bĩu môi làm nũng. Lúc Quý Thiếu Kiệt xuất ra công phu kiệt xuất, ta giải nghiện, lúc này, giơ tay nhấc chân khôi phục phong tình và quyến rũ như ngày thường, toàn bộ tinh khí trở lại. tiếng ông nội này, từ bên trong ấp úng phun ra uất ức, hờn dỗi, u oán hỗn hợp thành hương vị phức tạp, khiến thư ký La vẫn luôn cúi đầu đứng bên thể cảm thấy khâm phục sâu sắc.

      Cố Hi có việc gì thường qua lại nhà họ Quý, bên cạnh Quý Thiếu Kiệt đổi phụ nữ cũng chỉ có mình , ông cụ vẫn luôn nghĩ và cháu nội cố gắng có thể thành, bởi vậy bình thường đối xử với cũng có vài phần khác biệt.

      Nhưng lúc này, ánh mắt sắc bén của ông cụ thèm liếc nhìn cái, mà là phóng người ngọt ngào ngủ say sưa giường ...... Ánh mắt ông cụ vẫn chưa từng rời khỏi.

      nhóc kia, ở trong mắt ông, ngay cả băng đạn 54 bình thường như vậy mà cũng bằng, có thể bỏ được mấy viên đạn? Vậy mà trong điện thoại, cháu nội ông còn phải cần, phải cưới!

      Cháu nội của ai người đó biết, tên nhóc này, đốn mạt đốn mạt, nhưng lớn như vậy còn chưa từng nghiêm túc qua coi trọng nhà ai như vậy.

      Thân thể của tên nhóc này, nhiều năm như vậy, xem biết bao nhiêu bác sĩ cũng có ai ra được bài bản. Lần này, khó có được nó bằng lòng tự mình gọi điện thoại, mời ông đến đây cứu người, nhóc này, tuyệt đối phải là người bình thường.

      hạ quyết tâm rồi hả?” Ông cụ muốn xác định lại lần nữa, “Tình thế tại của Chung Bang Lập tệ, ông cụ nhà cậu ấy vẫn luôn chống lưng cho cậu ấy đấy. Ta vào chỉ để hỏi câu trả lời chắc chắn, nếu chỉ muốn đùa giỡn với nhà người ta, ta chẳng bỏ công lôi kéo tình cảm với nhà họ Chung, nhưng cũng đáng để đắc tội với cậu ta, sớm nghĩ cách ổn thỏa để người ta đưa này về. Nếu đổi lại là ai, để lạc con nuôi dưỡng hơn mười năm cũng đều khó chịu cả.”

      Quý Thiếu Kiệt vòng hai tay trước ngực, mắt nháy cũng nháy nhìn ngủ say giường , ánh mắt trân trọng như đinh đóng cột, giống như thề nguyện , “Người con định rồi.”

      Dáng vẻ của vẫn lộ ra chật vật, tóc dựng thẳng toán loạn, hốc mắt lộ ra xanh đen, mấy người vây quanh giường, ông cụ Quý, Cố Hi, thư ký La, đều nhìn , nghĩ cũng nghĩ dứt khoát rồi.

      Dáng vẻ đứng ở nơi đó, nghiêm cẩn mà cố chấp, ông cụ Quý vô tình nhớ tới, hồi đánh mất viên kẹo, là bà vú ăn vụng của , vừa khóc vừa ầm ĩ, lăn lộn mặt đất, bảo bà vú phải đền cho . Bà vú bị ép buộc còn cách nào, lấy viên kẹo mới cho , nhưng vẫn cứ nhất định muốn viên kẹo cũ.

      Chỉ cần là nhận định, nhất định phải lấy được tới tay.

      Cố Hi cũng bị những lời này của làm cho ngây dại, là người cuồng ngạo, ai kiềm chế được như vậy, mấy năm nay, bên người oanh oanh yến yến khi nào thiếu? cho rằng chỉ giận lẩy, giận dỗi với , giận dỗi với đám người bên ngoài. Nhưng vạn lần nghĩ tới, lần này thế nhưng lại nghiêm cẩn như vậy.

      Thậm chí ngay cả thư ký La cũng ngờ, mấy năm nay, theo bên cạnh hiếm khi thấy ông chủ nhà mình phóng đãng, theo bênh vực cũng phải lần lần hai, lần này, cho rằng cũng chỉ là phóng đãng mà thôi...

      có suy nghĩ như vậy là tốt! Nhóc con, lần này chính cầu xin ông nội giúp , nhưng đừng nghĩ có lần sau... quyết định phải đối xử tốt với nhà người ta.”

      Nhận được câu trả thuyết phục do Quý Thiếu Kiệt chút do dự khẳng định lần thứ hai, ông cụ Quý vừa lòng gật gật đầu, xoay người với Cố Hi: “Bé Hi, tên nhóc Thiếu Kiệt này, ông vẫn cho là con và nó có thể thành đôi, nhưng bây giờ con cũng nghe rồi đấy, giờ hết hi vọng vì nó nhận định này rồi. Người do nó chọn, là đúng hay sai, ta làm ông nội cũng thể miễn cưỡng.”

      “Ta nghe con cũng có bạn trai, về sau, nghe ông nội câu, đừng tới lui với tên nhóc này nữa, đừng ngốc nghếch theo nó mù quáng.” Ông cụ Quý vẫn luôn để chuyện làm “Cháu dâu”. Làm sao có thể nắm giữ tình hình của hai ràng được?

      Cả khuôn mặt Cố Hi đỏ bừng, nhất thời nên lời. ra, chuyện cho rằng thần biết quỷ hay, nhưng tất cả mọi người đều biết hết sao?

      ***
      Khi ba cha con nhà họ Chung và Cảnh trưởng Cam đẩy cửa vào, trong văn phòng to lớn, thư ký La đứng ở bên châm trà, ngồi ở phía sau bàn làm việc, mắt to, sống mũi cao, rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối phải là Chung Tĩnh Ngôn.

      “Tiểu Chung, cậu xem, ta trong này nhà cậu chứ?”

      Ông cụ Quý đứng sau cánh cửa, cầm lấy bình trà màu nâu do lính cần vụ đưa qua uống ngụm, với Chung Bang Lập.

      “Chuyện quan trọng như vậy, tên nhóc thối nhà ta còn hồ đồ, cái gì bị cậu tìm tới cửa, rất mất mặt, chịu cho người ta mở cửa. Trong lòng ta thầm , Bộ trưởng Chung là người có uy tín danh dự, có chứng cứ ràng, làm sao có thể lỗ mãng tìm tới cửa được d'đ/l'q;d chứ? Trong nhà bộ trưởng lạc mất con , đây chính là chuyện lớn, chuyện gấp, thể nào vui đùa, nếu bị người ta mắng thối đầu, các người hãy mau nhìn xem...” Ba cha con Chung Bang Lập đâu nào còn có thể lắng nghe ông cụ dông dài, nhìn Cố Hi mặc áo sơ mi của nam, ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, tràn ngập nhiệt huyết sôi trào và cấp bách, ngực còn ôm bình nước đá, bỗng chốc nguội lạnh, trái tim của bọn họ đập nhanh như vậy, nhưng mà bảo bối của bọn họ thế nhưng lại có ở trong này!

      “Ba, chỗ này còn có cánh cửa...” Chấn Thanh cam lòng nhìn xung quanh căn phòng làm việc này, phát tường giá sách còn che đậy cánh cửa cùng màu ở phía sau, kịp chờ ba mình trả lời nhanh chóng bước lên, muốn qua đẩy cửa.

      “Chân Thanh, dừng lại!” Chung Bang Lập suy sụp quát bảo ngưng lại.

      Ông cụ Quý chắc chắn mở cửa cho bọn họ vào nhìn như vậy, cánh cửa phòng nghỉ vẫn còn mở ra, chưa khép chặt, có thể thấy được bọn họ sớm chuẩn tốt mọi chuyện, được rồi, Lạc Lạc có ở nơi này.

      Ông nhìn kỹ người phụ nữ phía sau bàn làm việc, cái bàn rộng rãi, nhìn ra vóc dáng, chỉ có điều, tầm vóc là có vài phần tương tự với Lạc Lạc, quần áo cũng giống với những gì người nhân viên kia ...

      Ông áp chế thất vọng trong lòng bằng mọi cách, hướng về phía ông cụ Quý, kiêu ngạo tự ti : “Tư lệnh Quý, là chúng tôi đường đột quấy rầy rồi. Cũng mong lão thủ trưởng thông cảm cho tôi sốt ruột tìm con. Hôm khác tôi nhất định tới cửa bồi tội với lão thủ trưởng.”

      “Đâu phải, đâu phải! Tiểu Chung, cậu quá khách khí rồi. Đợi đến khi cậu tìm được con rồi, nhất định phải dẫn ấy đến nhà của ta chơi...”

      Ông cụ Quý nhắc tới trong cổ họng, cả trái tim mới từ từ buông xuống, ông là lão hồ ly, lúc này còn có thể giải quyết như thế nào mới tốt, chỉ có thể khách khí pha trò.

      “Thiếu Kiệt, có người của bộ trưởng Chung chỉ muốn tìm cứ việc thẳng, ra sức từ chối thôi , còn đánh nhau với hai cậu thiếu gia của bộ trưởng Chung... còn đứng ở đó làm gì? Tên nhóc thối tha! Còn mau đến xin lỗi bộ trưởng Chung?”

      **

      Khi Lạc Lạc tỉnh lại, phòng sáng trưng.

      nhìn thoáng qua trần nhà, ngọn đèn vô cùng chói mắt. nhịn được rên lên tiếng, đầu còn đau xót.

      Màu rượu đỏ ửng, cảm giác bị căng đầy, trong veo, choáng váng, bị ngứa, bị xông lên đám mây...

      Hàng loạt những hình ảnh lộn xộn ùa về trong đầu.

      Lúc này, phía dưới thân thể giống như còn lưu lại chỗ trống to lớn, đó là loại cảm giác bị cây gậy to lớn chiếm hết sau đó rút ra để lại.

      Qua mấy phút, mở to mắt lần thứ hai.

      “A... A!” nhịn được lên tiếng thét chói tai!

      Đây là... Chuyện gì vậy?

      Ở cạnh , xung quanh vây quanh đầu người.

      Có lớn tuổi, trung niên, còn có... Người nước ngoài?

      Ai có thể cho biết, đây là xuyên hả?

      Cuối cùng, có người đẩy vòng đầu người ra chen vào, ôm lấy .

      “Bà nội, ông ngoại, bà ngoại, ba, mẹ các người đừng như vậy có được ?” Quý Thiếu Kiệt trừng mắt với những người xung quanh.

      “Tôi này, các người hãy tản ra trước , đừng hù dọa nhà người ta.” Ông cụ Quý ngồi bên ngoài vòng, cầm bình trà lên uống, phá lệ thảnh thơi mở miệng.

      Ông được xem đủ, bây giờ đến lượt ông chê cười người khác.

      “Ngôn Ngôn đúng ? Ta là bà ngoại của Thiếu Kiệt...”

      “Ta là bà nội của Thiếu Kiệt...”

      “Ta là mẹ nó...”

      Đầu người những tản ra, mà người phía sau nối tiếp người phía trước bắt đầu tự giới thiệu...

      Lạc Lạc ngây ra như phỗng, nhìn nhóm người kỳ lạ này, cuối cùng ý thức được bọn họ là thần thánh phương nào đồng thời nhịn được lại lên tiếng thét chói tai!

      Tiện đà vùi đầu vào trong lòng bàn tay, xoay qua, trước ngực Quý Thiếu Kiệt, người duy nhất có thể cho cảm giác an toàn vào lúc này, nghiến răng giọng: “Có thể mời bọn họ ra ngoài trước ? Hình như tôi mặc quần áo...”

      Chờ đến khi chính thức gặp lại người nhà họ Quý, là vào buổi tối.

      Vẫn ở biệt thự Glan.

      Ngôi biệt thự này được trang hoàng lộng lẫy và xa hoa theo phong cách châu Âu, nhưng vật dụng trong nhà được trang trí đều có nồng đậm tình cảm Trung Quốc, hai kiểu phong cách khác nhau lộ vẻ mâu thuẫn chút nào, ngược lại hòa hợp với nhau cách kỳ lạ, mạnh mẽ đánh sâu vào thị giác.

      Lạc Lạc mặc chiếc váy màu hồng, có chút yên ngồi bên cạnh Quý Thiếu Kiệt, yên lặng đưa thức ăn do dì Ngô làm vào trong miệng.

      Bên cạnh bàn ăn chiếc bàn ăn dài, sáu bảy ánh mắt sáng ngời, còn sáng hơn cả bóng đèn chùm treo đỉnh đầu.

      Hơn nữa, cẩn thận phát , người nhà họ Quý, bao gồm cả hai người phụ nữ của nhà họ Quý, bà ngoại của Quý Thiếu Kiệt, tất cả đều rất cao, vốn dĩ cũng tính là quá lùn, nhưng ngồi ở chỗ này giống như lạc vào đất nước khổng lồ.

      Này, quý vị, đừng nhìn tôi có được ! Tôi nuốt cơm trôi rồi đây này! thấy áp lực tâm lý rất lớn sao! Ở trong lòng điên cuồng gào thét!

      Đến bây giờ vẫn còn có chút mơ hồ, biết tại sao ở trong văn phòng của Quý Thiếu Kiệt uống chút rượu, ngủ giấc, tỉnh lại trở về nơi này, vẫn ở trong tấm chăn bọc về.

      Những chấm đỏ người được xoa thuốc, hoàn toàn lặng xuống, ngoại trừ toàn thân có mùi thuốc rất , thậm chí đều nhìn ra dấu vết từng dị ứng.

      Giọng của ông nội Quý vang như tiếng chuông, chấn động khiến màng tai ông ông. “Các người đừng nhìn, để đứa yên tâm ăn bữa cơm có được ? Nhìn đứa gầy như vậy, chậc, còn chưa bằng trọng lượng của viên đạn.” Ông cu Quý thích dùng viên đạn, đạn pháo, so sánh tất cả sức nặng của súng ống.

      “Đúng vậy, đúng vậy, rất gầy, giống như đóa hoa Tử Đinh Hương vậy...” Mẹ Quý Thiếu Kiệt dùng đũa gắp miếng sườn kho tàu vào trong đĩa trước mặt Lạc Lạc. Bà ngoại trừ nhiệt tình làm việc công ích, khi rảnh rỗi thích nhất được trồng hoa nuôi cỏ.

      “Bánh trôi gạo nếp này ăn rất ngon, bé con, con ăn cái này...” Bà ngoại Quý Thiếu Kiệt, bà cụ tài hoa sáng suốt, cũng vội vã gắp đồ ăn vào trong đĩa cho Lạc Lạc. Bà cụ trắng trẻo mập mạp này thích đan áo len, nếu bà Lạc Lạc giống như cây kim may đồ.... Lạc Lạc nhất định kêu to, này, tốt xấu gì tôi cũng có đường cong!

      Sau khi ba Quý Thiếu Kiệt nhận được tin tức, vừa mới từ Bắc Kinh bay thẳng về đây, ông và ông ngoại của Quý Thiếu Kiệt cùng nhau kinh doanh, vẫn luôn mỉm cười ngồi đó, tuy ánh mắt suồng sã như mấy người phụ nữ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bọn họ cũng ít khi được phấn chấn và vui vẻ.

      Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Mấy đời nhà họ Quý đều vượng tài nhưng vượng người. Ông nội Quý là người lạnh lùng, chú út cũng là người lạnh lùng, nhớ lại người ngoài đến d'đ/l'q/d niệm kinh, mẹ Quý có có nửa huyết thống của nước , cái này nên thông suốt, nào ngờ, đến Quý Thiếu Kiệt cũng là người đơn lạnh lùng, hơn nữa rất có khả năng nối tiếp theo người lớn ngay cả lạnh lùng cũng giữ được, lần này, nghe này có thể trị được tốt xấu của Quý Thiếu Kiệt, cả đám người giống như nhặt được báu vật quốc gia vậy.

      Báu vật quốc gia? Lạc Lạc lại cảm thấy bản thân giống như con khỉ trong vườn bách thú, bị những du khách vô lương tranh nhau cho thức ăn hơn đấy.

      đưa mắt trừng Quý Thiếu Kiệt, ông chú giả vờ câm điếc, bản thân chỉ biết hết sức thản nhiên, hết sức tao nhã lo ăn cơm.

      Được rồi, có chút biết làm sao, chỉ có điều tình cảm thể từ chối. đành phải cúi đầu đối phó với núi đồ ăn trước mặt.

      Cảm thấy bản thân ăn rất lâu rất lâu, gần như là nửa thế kỉ, nhưng kim đồng hồ tường cho biết chỉ mới qua có mười phút.

      Mà núi đồ ăn trước mặt ngừng chồng chất, thể giương mắt lên từ trong chén, giọng : “Cái đó, tôi gần no rồi...”

      được! Nhất định phải ăn hết!” Tất cả mọi người đều trăm miệng lời.
      Halong-ngoc, DionChris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 43: Quà tặng kết hôn!

      Editor: Trần Thu Lệ

      “Mọi người ăn từ từ, con no rồi!” Trước khi sắp no chết, ông chú kia đột nhiên lấy khăn ăn nhanh chậm lau khóe miệng, bỏ qua bên, sau đó đứng dậy. “Ăn chậm như vậy đừng ăn nữa, theo lên lầu!”

      Lạc Lạc dùng ánh mắt rủ lòng thương như chú cún nhìn , nghe được đại xá. Miệng cũng lau, nhanh chóng ném đôi đũa và chiếc thìa, lóng ngóng hừ ha câu với mọi người, liền vui vẻ theo ông chú lên lầu.

      “Khoan !”

      Người lên tiếng chính là ông ngoại của Quý Thiếu Kiệt, đó là ông cụ được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua mới hơn sáu mươi tuổi, giọng nghe qua hòa ái mà mà mất uy nghiêm.

      “Hai đứa con đều chờ ở phòng khách , bọn ta cơm nước xong có chuyện muốn .”

      “Vâng, ông ngoại!” Quý Thiếu Kiệt trả lời giống như đứa trẻ ngoan ngoãn.

      Lạc Lạc trừng lớn hai mắt, đột nhiên phát , ra Quý Thiếu Kiệt cũng có lúc nghe lời như vậy.

      Quý Thiếu Kiệt dẫn đầu ra phòng khách, đứng ở nơi đó, nhìn nhóm người lớn, rồi lại nhìn ông chú chút, xác định vừa rồi ông ngoại câu “Hai đứa con” cũng bao gồm cả , đành phải đuổi theo sau lưng ông chú.

      “Này, lát nữa bọn họ muốn gì hả?” mông như dính phải cây đinh, đứng ngồi yên, cứ xê qua xê lại nghế sô pha.

      “Làm sao biết được.” Quý Thiếu Kiệt lấy ly sữa lạnh thứ hai tay , chính xác vứt vào thùng rác, cầm lấy cây tăm xiên miếng táo nhét vào tay , mặt lại tiếp tục chút thay đổi xem tin tức ti vi.

      “Nhưng mà... Những lời bọn họ muốn đâu có quan hệ gì với tôi chứ, tôi... Bọn họ biết tôi, tôi cũng biết bọn họ.”

      Lạc Lạc bị ném mất ly đá, nhưng cũng buồng tức giận, ghét nhất là ăn táo, trực tiếp quăng lên bàn trà.

      như vậy, ở trong nhà ông chú, nhưng lại cùng với ... buồn rầu cắn móng tay.

      Có phải mắng ? Có phải đuổi ? Nhưng nhìn sơ qua hình như bọn họ chán ghét ....


      Hai móng tay của rất nhanh bị cắn trụi, trong lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh được dừng lại lại vài giây, oa, nhìn hơi quen nha...

      nhìn nhìn ti vi, lại chần chờ nhìn ba của người nào đó bàn cơm, oa, ra là ông ấy...

      Nguy rồi, nhận vật chính trị nghiêm túc như vậy, có vì phạm vào vấn đề tác phong mà bị bắt lại ?

      “Đoán mò lung tung cái gì đấy!” Bên cạnh, bàn tay thon dài trắng nõn bỗng nhiên đưa qua, giải cứu ngón tay bị cắn trụi móng ra khỏi miệng, trực tiếp bắt vào trong tay thả ra.

      cảnh này bị tất cả mọi người nhìn thấy, nhất định đuổi ra ngoài nhanh hơn? nháy mắt ra hiệu dùng sức thoát ra.

      người thoát ra ngoài, người chịu buông, trong lúc đọ sức, Lạc Lạc bỗng thấy mặt nóng bừng, liếc mắt cái, tất cả người lớn ăn cơm xong, ngồi ở xung quanh nhìn bọn họ cười tủm tỉm.

      Đừng dù dọa người ta như vậy chứ!

      bị bị dọa nên buông tay, liền bịch cái, té xuống khỏi sô pha.

      ... ... cái mông bị ném xuống lau sàn nhà, xấu hổ chết được. Ông chú xấu xa! Khi các cùng chơi đùa với , lúc nào cũng bảo vệ , chỉ sợ ngã.

      trừng to hai mắt, nhưng, có người còn lên tiếng nhanh hơn .

      “Thiếu Kiệt, sao con lại như thế? Làm người ta ngã rồi này!” Mẹ Quý vội vàng chạy tới, đỡ Lạc Lạc dậy, lên tiếng kể lể.

      Quý Thiếu Kiệt liếc mắt nhìn Lạc Lạc cái, rất nhanh quay lại ti vi, ý này có nghĩa là “Cũng phải sao đó sao”, sau đó tiếp tục cắn quả táo của mình.

      “Ngôn Ngôn, sao chứ? sao chứ....” Bà nội Quý và bà ngoại cũng lại, đỡ dậy, mấy cái miệng cùng nhau nã pháo về phía Quý Thiếu Kiệt.

      “Người lớn như vậy rồi mà còn biết nặng ...”

      “Làm người ta ngã hỏng rồi xem chúng ta thu thập con thế nào...”

      Quý Thiếu Kiệt xoa xoa lỗ tai, hừ tiếng, chuyển sang ngồi bên chiếc ghế khác, nhường lại vị trí của mình cho mấy người phụ nữ, ý này có nghĩa là chấp nhất với các người.

      Thực ra, bị ngã chút cũng thấy đau, nhưng nhìn ông chú bị mấy người này giáo huấn như vậy, trong lòng cảm thấy rất tốt, chỉ có điều, bị ba người sáu tay cùng nhau xoa xoa mông cảm thấy rất quái dị nha.

      Mặt đỏ giống như quả táo bàn, có chút biết làm sao, đột nhiên Quý Thiếu Kiệt chuyển đề tài, “Ông ngoại, chuẩn bị cho con khoản tiền.”

      Dì Ngô cầm lá trà lên, ông ngoại Quý dùng cái muỗng màu trắng bằng sứ múc chút ra ngoài, đặt tờ giấy màu trắng, tỉ mỉ quan sát hình thái của lá trà, lại đưa đến gần chóp mũi d'đ'l/q]d ngửi , sau đó mới bảo dì Ngô đun lên, rồi yên lặng rót nước suối vào, thoáng cái trong bình thủy tinh sáng long lanh, hoàn toàn làm lá trà nhanh chóng nở ra, dáng vẻ giãn ra trong nước đều có thể xuyên thấu ràng qua bình thủy tinh, ngay tức khắc mùi hương thơm ngát của trà tỏa ra bốn phía, “Lần này cần bao nhiêu?”

      Lạc Lạc từng nhìn thấy ba nuôi cũng làm như vậy, biết là trước khi thưởng trà, uống trà đầu tiên phải thưởng thức màu sắc, hương và hình dáng của lá trà trước.

      nhiều lắm, khoảng mười lăm tỷ!” Quý Thiếu Kiệt cũng thảnh thơi đáp, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi màn hình ti vi. Lạc Lạc có thể hiểu được nguyên nhân ngoan ngoãn như vậy rồi.

      “Tên nhóc xấu xa này, cho ông diễn tuồng gì vậy? Mới mở miệng chính là con số lớn vậy à?” Lông mày ông ngoại động, nhưng ly thủy tinh trong tay lại nện lên bàn cái cạch.

      “Chuyện này cũng đừng trách con, trách ấy!” Quý Thiếu Kiệt cầm điều khiển ti vi trong vừa chỉnh hết kênh nọ đến kênh kia, lại bấm qua kênh dự báo thời tiết, “Lần trước đề cập với mọi mảnh đất, sáng hôm con đấu giá được, tất cả giá tiền đều nghe theo ấy.”

      “Hả? Việc này... Đó là...” Lạc Lạc bị dọa đến liên tục xua tay, lại biết giải thích từ đâu.

      “Ừm, là Ngôn Ngôn quyết định à!” Ông ngoại ngược lại cười tủm tỉm, thổi mấy lá trà trôi nổi mặt nước trong ly trà, uống hớp, “Đó đúng là mảnh đất tốt, chỉ là vấn đề liên quan đến phá bỏ và di dời các hộ dân tộc thiểu số, tương đối khó giải quyết. Chuyện này phải xem bố con, nếu nó bằng lòng ra mặt giúp con, muốn nghĩ cách, ngược lại phải có khả năng. Bên kia con cứ xử lý thủ tục ổn thỏa, đưa tài liệu cho ông nhìn xem.”

      đợi ba Quý Thiếu Kiệt tỏ thái độ, mẹ Quý kéo tay Lạc Lạc, ôn hòa : “Cách này có thể suy nghĩ, coi như tặng quà kết hôn cho Thiếu Kiệt và Ngôn Ngôn !”

      “Quà! Tặng! Kết! Hôn!”

      Bốn chữ này như sấm sét đánh xuống khiến Lạc Lạc thành cọc gỗ.

      Còn bị nướng đen nửa đoạn.

      ***

      “Ngôn Ngôn, con yên tâm, tuy rằng Thiếu Kiệt hay nghịch ngợm, gây , nhưng lòng dạ nó xấu, có chúng ta ở đây, nó tuyệt đối dám ăn hiếp con...”

      “Ngôn Ngôn, sau này chúng ta chính là người nhà của con, con đừng khách khí với chúng ta...”

      Lạc Lạc nằm giường, nhắm hai mắt lại, trong lỗ tai còn nghe thấy mẹ Quý và bà ngoại Quý vừa hành lý do dì Ngô thu xếp cho , vừa ngừng thao thao bất tuyệt.

      Tất cả, đều giống như nằm mơ vậy.

      nhịn được chui đầu ra khỏi chăn, nhìn đến chỗ bàn trang điểm, đống quà tặng chất cao như núi.

      Có lẽ nhìn thấy dáng vẻ của , bà ngoại Quý vừa cầm cái quần lót của phấn chấn gấp lại, vừa vui vẻ , “Ngôn Ngôn à, lần này tới đây rất vội vàng, chúng ta mang theo quà tặng gì đặc biệt, chờ lần sau bà ngoại nhất định tặng quà tốt hơn...”

      phải nằm mơ. nằm lại trong chăn, lần nữa nhắm mắt lại.

      Ngày mai, phải qua nước để học tiếp.

      Rời khỏi nơi này, rời khỏi thành phố này, rời khỏi ông chú quái dị lúc lạnh lúc nóng, ròi khỏi... Ba nuôi và các .

      hiểu, các vị trưởng bối của Quý Thiếu Kiệt, thậm chí là ông chú này, vì sao đột nhiên quyết định đưa ra nước ngoài học tập.

      “Con kết hôn với chú Thiếu Kiệt!” Còn nhớ, lúc đó giọng của mấy vang dội, nhưng từng chữ kiên quyết, rơi xuống có thanh.

      Kết hôn, hai chữ này, chỉ cần nhắc tới đều làm thấy buồn cười có nhẫn nại muốn nghe. và các gần như chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, làm sao có thể.... Với ông chú này...

      Nhưng mà, thái độ của rất kiên quyết, cố hết sức phủi sạch quan hệ với ông chú, bọn họ vẫn cứ nguyện ý làm như vậy.

      ra, kết quả của chuyện ra nước ngoài này, sớm có dự cảm, chỉ có điều, nhưng chưa từng nghĩ đến mình dưới hoàn cảnh thảm đạm và đau lòng như thế này, cảnh tượng ra nước ngoài trong đầu là chuẩn bị vì hạnh của và các .

      Tuy rằng đơn thuần, nhưng ngốc, ba người đúng với phong tục, phải hoàn toàn biết. Chỉ là, cho tới nay, buông thả bản thân đơn thuần, ba người nên con đường l'q.d như thế nào, cảm thấy các sớm tính toán hết rồi, hoàn toàn cần quan tâm.

      Có lẽ, chính vì nguyên nhân vì bản thân quá mức buông thả để bản thân đơn thuần và rành thế , khi Mã Hoa chuyện này với , khi thấy cả thân mật với người khác ở cửa hàng đồ lót, lúc đó vì thấy hạnh phúc đột nhiên bị đánh nát, mới trở tay kịp như vậy, yếu ớt giống chính . Kiêu ngạo đó, tùy tiện đó, mỏng manh giống như vỏ trứng gà, chỉ cần gõ cái, liền bị vỡ.

      Giống như tại, do bà ngoại Quý Thiếu Kiệt cùng, đột nhiên bay nước , cách xa các ngàn dặm, tạm thời để cho an tậm hạnh phúc hơn là làm cho người ta tổn thương tinh thần và phiền muộn. Từ thế giới bên ngoài, đun nấu , phải chăng như vậy, mới có thể trở nên kiên cường, cứng rắn, dễ vỡ nữa.

      Nhưng mà, lòng của , làm sao thấy tiếc nuối? ràng là dọc đường được chuẩn bị tốt, có cảm giác cước đạp trọng lượng, thân thể và linh hồn đều lơ mơ chân thực như vậy.

      Nhưng mà, với hoàn cảnh trước mắt của , có kết quả nào tốt hơn như bây giờ, phải sao? Sở hữ, lưu luyến, sợ chạm nỗi đau, bị tổn thương, , hận, ghét cay ghét đắng... Tất cả, đều muốn bỏ xuống. Mà sau này, những điều tốt hay xấu đều chờ đợi .

      Nhiều năm về sau, hình ảnh của buổi tối ngày hôm nay vẫn luôn khắc sâu trong đầu Lạc Lạc. Trưởng bối nhà họ Quý ngồi vây quanh ghế sô pha, ôn hòa hỏi quyết định của , vì mà tính toán. Trong lúc như con chim non hoảng sợ có nhà để về, cho ấm áp.

      Cho dù, cuộc sống về sau này của , từng có rất nhiều chuyện phấn khích, nhưng mà chuyện ngày hôm nay, là ngày thay đổi vận mệnh của , tuyệt đối đáng giá để ghi nhớ.

      Quý Thiếu Kiệt lớn rất nhiều năm, trong nhà vẫn sinh thêm người con nào, dễ dàng gì mới xuất đáng , người lớn nhà họ Quý khó tránh khỏi tràn lan các loại tình cảm, đối xử tốt với khiến người ta bất an. Đêm nay, còn kịp lo lắng, các bà để ý đến vẻ mặt đen như mực của Quý Thiếu Kiệt, cướp đoạt mất.

      nghĩ, vẫn còn rất may mắn.

      Khi tuổi, nhi viện nhận nuôi , khi năm tuổi, Chung Bang Lập cho gia đình, tại, khi mười tám tuổi, nhà họ Quý để cho bắt đầu đoạn hành trình hoàn toàn mới...

      Đời người, lúc nào cũng biến đổi thất thường như thế này, nhưng mà, dù sao cũng đến mức khiến có đường để .

      “Cái đó...” biết xưng hô như thế nào với bà ngoại và mẹ của Quý Thiếu Kiệt, lúc nào cũng gọi Quý Thiếu Kiệt là chú..... “Hai người nên nghỉ ngơi sớm chút , để ngày mai con kiểm tra lại là được rồi.”

      Mẹ Quý cầm hộp thuốc cảm mạo bỏ vào trong ngăn kéo của va li, cũng đứng thẳng : “Cũng được, nếu còn thiếu cái gì qua bên đó mua là được rồi. Sáng ngày mai máy bay cất cánh, vẫn nên để đứa ngủ sớm chút.”

      Ban ngày ngủ rất nhiều, lúc này trằn trọc yên, khó có thể vào giấc ngủ, nhưng biết từ lúc nào, ý thức mơ hồ, vẫn là ngủ, trong lúc đó hô hấp của , tất cả đều gọi các của mình, “... ...”

      Em phải rời , rời khỏi các , các có biết ? Các , có từng tìm Lạc Lạc ? Các có lo lắng cho em ...

      Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, nhớ lại bài thơ của Tagore, lữ khách, bạn nhất định phải sao? Đêm nay yên tĩnh, bóng tối ngủ mê nhánh cây. ban công đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều đóa hoa Ly tươi mới, ánh mắt tuổi trẻ vẫn còn tỉnh táo...

      phải đơn bước hành trình ngắn.

      ***
      Trong lúc ngủ mơ màng, giống như con nai, chạy băng băng trong khu rừng dày đặc u tối để tưởng niệm.

      Đầu lông mày chau lại, tiếng mộng mị nỉ non.

      bàn tay, dạo chơi người .
      Halong-ngoc, Dion, Dunghyt972 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :