1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều vô hạn - Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu (78/78)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30: Bánh ngọt phải ăn như thế nào? 1

      Editor: Thu Lệ

      Xe chạy như tên bắn trong màn đêm rất nhanh tiến vào biệt thự Cách Lan.


      còn tức giận, vào nhà liền vứt sang bên, trực tiếp chạy thẳng vào phòng bếp, “Dì Ngô, có gì ăn ? Con đói bụng!”


      Đói bụng tìm dì Ngô đòi ăn, nhàm chán tìm quản gia đòi MP3 và sách, trong nửa tháng này thế nhưng qua lại vô cùng quen thuộc với mấy người giúp việc trong biệt thự.


      Quý Thiếu Kiệt vừa nghe điện thoại, vừa theo sau lưng.


      “Trong xe có đồ ăn đóng gói đem về, em hãy rửa tay trước rồi ngồi chờ lát.” ngừng điện thoại bên tai câu, sau đó lại tiếp tục dặn dò gì đó trong điện thoại, tới chỗ cầu thang, quay người lại với , “Ăn cơm xong trở về phòng của tôi!”


      Lạc Lạc bĩu môi, đúng lúc nhìn thấy, nhíu mày, “Em có nghe ?”


      vểnh cái mông nhắn lên chút liền tiến vào phòng khách.


      Nghe chú mới lạ đấy.


      Lạc Lạc le lưỡi với bóng lưng lên lầu của .


      vừa mất, liền sống, cho cá ăn, rồi lại tưới nước cho chậu hoa lan trong nhà.


      Làm cho bác Từ quản gia gấp đến độ xoay quanh ở phía sau.


      “Tiểu thư, cá này no quá rồi, còn cho ăn nữa nó no chết mất....”


      “Tiểu thư, hoa lan này thể tưới nước nữa, hôm sau hãy tưới...”


      Đợi tưới ào ào xong hai ca nước, mới vỗ vỗ tay xoay người rời , bác quản gia ở phía sau vẻ mặt như đưa đám lẩm bẩm, “Nuôi lan ngày, công tưới nước ba năm, tiểu thư, lần này hại chết tôi rồi...”


      Đáng lẽ Lạc Lạc còn lo lắng lúc ăn cơm người nào đó lại đến đây làm phiền , nhưng cuối cùng vẫn xuống lầu, liên tục nhốt mình trong thư phòng, Quản gia gõ cửa kêu lần rồi dám thúc dục nữa.


      xuống cũng tốt. Lạc Lạc cũng muốn ăn, rất nhanh ăn xong liền chạy vào phòng khách, đóng cửa sổ, khóa cửa chính.


      cầm quyển sách tùy ý lật tới lật lui, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, rảnh rỗi buồn chán, nên qua vén rèm cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, chiếc xe màu trắng bạc đứng trước cửa biệt thự, người đàn ông tóc xoăn mặc Tây trang từ xe bước xuống, ôm chồng văn kiện vội vàng vào biệt thự, nhìn bộ dạng ta chắc là nhân viên của công ty.


      Lạc Lạc bĩu môi, tốt nhất là bận đến mai luôn .


      Chỉ có điều hơn mười phút sau, lại nghe tiếng ô tô khởi động, vội vàng đứng dậy xem.


      Chỉ thấy người nào đó ra, từ góc độ của nhìn xuống, mỏng manh dưới đèn đường, càng lúc càng cảm thấy thon dài cao ngất, lúc này thay đổi bộ Tây trang hưu nhàn mới màu đen, càng lộ ra vẻ khí thế phi phàm, bộ dạng giống như đối với tất cả đều lqd nắm chắc trong lòng bàn tay, người nhân viên tóc xoăn kia cúi đầu theo phía sau cách bước, thấp giọng gì đó, chú Cương tài xế sớm lái chiếc xe thương vụ màu đen mà thường dùng đứng trước biệt thự, đứng bên cạnh xe xoay người mở cửa cho .


      Người nào đó nhấc chân vào trong xe, lại ngẩng đầu lên, giống như lơ đãng liếc mắt nhìn lên lầu cái, ánh sao chớp lên, Lạc Lạc sợ tới mức nhanh chóng buông rèm cửa sổ ra, tim đập thình thịch, căng thẳng giống như ăn trộm vậy.


      trễ thế này còn ra ngoài, chắc là về đây chứ? Hoặc là nếu có trở về cũng mệt mỏi như heo rồi, có tinh lực đến làm phiền .


      thở dài nhõm hơi, lại kiểm tra cửa sổ lần nữa, bắt đầu yên tâm tắm bồn.


      Nhưng mà, khi tắm xong bước ra, đứng trong phòng tắm trống rỗng mà xa lạ, đơn và bàng hoàng, ngay từ dưới sàn, đến trong khe cửa sổ, từ nơi nhìn thấy đến nơi nhìn thấy, như từng sợ tơ rót vào mỗi chỗ trong da thịt, ôm chặt hai vai, nước mặt lại chút kiên kị mà chảy xuống.

      * * *

      Đêm khuya, khi Quý Thiếu Kiệt đứng bên giường trong phòng khách, liền thấy mặc áo ngủ màu trắng, ngủ như trẻ con.


      Chiếc giường này nằm gần cửa sổ, nửa tấm rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh trăng như bạc yên tĩnh chiếu xuống thân thể .

      Ở giữa giường, cuộn thành đoàn, bàn tay nắm thành quyền đặt môi, mặt vẫn còn dấu vết phản chiếu của nước mắt, tư thế ngủ giống như tư thế của em bé trong bụng mẹ, là loại tư thế vô cùng yếu ớt và nơi nương tựa.


      Nhưng mà, ràng nhớ được, rất hạnh phúc.


      Ở trong văn phòng của Chung Chấn Văn, coi ai ra gì mà nhai kẹo cao su trong miệng, trong hội trường vũ hội, thẳng thừng từ chối những người đàn ông vừa mắt đến mời nhảy, cho lqd đến ở trong phòng làm việc của , kiêu ngạo ương ngạnh cầu được xen vào việc của người khác, tất cả những biểu của giống như đứa được chiều chuộng đến vô pháp vô thiên.


      Nhưng mà, giờ phút này, lại ngủ với tư thế bàng hoàng và bất an như vậy, hề giống như những gì tưởng tượng.


      Trong đầu xoay quanh những tài liệu mà trợ lý Steven vừa mới đưa cho lúc tối: biết cha ruột là ai, mẹ ruột họ Thẩm sau khi sinh ra được năm qua đời vì bệnh, được tổ chức xã hội đưa vào nhi viện, đến khi năm tuổi được Chung Bang Lập nhận nuôi, nhũ danh là Lạc Lạc, sau đó nhà họ Chung gọi là Chung Tĩnh Ngôn. Tiểu học và sơ trung(THCS) đều tốt nghiệp với thành tích đứng trong top 10, sau đó học trong trường trung học trọng điểm, vẫn liên tục giữ vững thành tích trong top 10, ba tháng trước thi xong bằng PET S5* và TOEFL**, nửa tháng trước nhận được số ảnh chụp nặc danh, từ đó trốn khỏi nhà họ Chung.

      *PETS5: là kỳ thi cấp độ thứ nhì trong các kỳ thi tiếng dành cho người các thứ tiếng khác là ngôn ngữ chính của Cambridge.

      **TOEFL: (được đọc là toe-full hoặc toffle), viết tắt của Test Of English as a Foreign Language, là bài thi được tiêu chuẩn hóa nhằm đánh giá khả năng thông thạo của người học và người sử dụng tiếng (Mĩ).



      cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dù có có biết hay cũng sao cả, chỉ cần giờ phút này giường của là được.


      cũng khó đoán được vì sao lại thi GRE* sớm như vậy, tình ba người, so với tưởng tượng của càng phiền toái hơn nhiều. Mà trước khi đối mặt với tất cả phiền toái này, theo bản năng chuẩn bị tốt đường lui cho bản thân và tình của mình.

      * GRE: The Graduate Record Examination là bài kiểm tra tiểu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD) ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội (trừ Y, Dược, Luật) tại Mỹ. Chứng chỉ GRE được sử dụng để so sánh và đánh giá thành tích học tập của các thí sinh sau đại học bên cạnh bảng điểm đại học và các chứng chỉ liên quan khác.


      Có lẽ, so với tưởng tượng của , này còn yếu ớt hơn rất nhiều.


      bưng cằm đứng ở chỗ cũ nhìn hồi, ánh trăng sáng như thế, dáng vẻ như thế, như thế, làm trái tim tự dưng lâm vào loại mềm mại. liên quan đến dục vọng.


      Lúc này, khẽ nhíu mày, đầu ngón tay non mịn níu chặt chăn mỏng, “Chú, đừng..... ... ơi cứu em......” hơi co quắp, mớ.


      diễn tiết mục quan binh bắt bọn cướp trong mộng sao?


      Như vậy nhất định là diễn nhân vật phẩn diện rồi hả?


      khỏi cười khổ. Lần trước ở giường, dù dọa nhóc này sợ hãi rồi.


      Nếu nhóc này là món quà ông trời ban tặng cho , cần gì phải nóng lòng nhất thời chứ?


      cố gắng thả lỏng thân thể, nhàng qua, ngồi xuống ở mép giường, nệm hơi sụp xuống góc, như trái tim của vậy.


      duỗi ngón tay, vén tấm chăn người lên chút, từ từ tuột xuống đến cạnh chân .


      Làn da vốn hồng hào như trân châu, được ánh trăng chiếu rọi, nổi lên tầng óng ánh nhàn nhạt, càng thêm mê người, phía dưới váy ngủ màu trắng đáng là bả vai mỏng manh, uốn cong đến thắt lưng lại lõm xuống, bé mềm mại thể tin nổi, cặp mông xinh đẹp vểnh lên, đường cong nhô lên cao, chậm rãi kéo dài tới đôi chân thon dài nhắn mềm mại, kìm lòng được mà đưa tay khẽ vuốt ve đôi chân chân đáng .


      giống như tỉnh ngủ mà lay động, trong miệng khe khẽ rì rầm vài tiếng, ở giường hơi ma sát, thân thể thoáng mở ra chút, với dáng vẻ mời mọc.


      hôn dọc đường từ dưới bắp chân lên, nhắm mắt lại, ngửi hương vị của , ngây ngô, thơm ngọt, giống như loại trái cây vừa mới chín muồi, bao hàm có thể dự đoán thơm ngọt ngon miệng.


      Cuối cùng, nụ hôn của dừng lại đầu vai , xúc môi mềm mại mảnh, như hôn lên cánh hoa hồng nở rộ, lại như loại sữa vừa mới nhập khẩu, miệng khẽ uống, dịu dàng ấm áp.


      Ánh mắt xuống, váy ngủ trước ngực mở ra khe hở theo tư thế ngủ, mảnh da thịt trắng như tuyết lắc qua lắc lại, hôm nay vết ứ đọng đỏ sậm và dấu răng xanh tím bị d.đ;l/q.d làm ra, nhìn thấy mà ghê người. đành lòng tiếp tục hành hạ, chỉ cách tầng quần áo, đầu lưỡi di chuyển nhàng, mắt thấy những dấu vết ẩm ướt, đỉnh nhọn lặng yên đứng thẳng, lộ ra chút ướt át mềm mại.


      Trong lòng , lửa bắt đầu cháy hừng hực, toàn thân đau đớn chỉ muốn tới gần có cách nào khống chế được.


      nằm bên cạnh , môi tiếp tục trêu đùa cách lớp quần áo, tay lại duỗi xuống, vén váy ngủ bằng bông lên, tìm kiếm đáy quần lót bé của , quyến rũ đường viền tơ lên, đầu ngón tay tham tiến vào mảnh đất nho , ấm áp, mềm mại non nớt, trơn bóng, mang chút ẩm ướt.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Halong-ngoc, Hale205, Dion2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Bánh ngọt phải ăn như thế nào? 2

      Editor: Thu Lệ

      Lần này dĩ nhiên là quậy tỉnh dậy.

      dường như cả kinh, đột nhiên bật người dậy, “Chú! Sao chú lại ở trong này? ràng tôi khóa cửa, chú... vào bằng cách nào?” quay tới quay lui nhìn cửa lớn và cửa sổ.

      Quý Thiếu Kiệt ung dung tiếp tục nằm nghiêng, nhìn bộ dạng hoang mang lo lắng của có chút thú vị, làm khỏi thấy buồn cười, giọng khẽ trêu chọc, “Bảo bối, em biết còn có loại gọi là chìa khóa sao?”


      cắn môi hung tợn trừng , vì mới ngủ dậy mà mái tóc hơi rối tung chỉa chỉa ra, làm như là phần tử phạm pháp xông vào cấm địa vậy.


      khẽ nhếch khóe môi, vô tội duỗi thẳng tay chân nằm ngửa ra giường, “Đây chính là nhà tôi, vì sao tôi thể vào?”


      Đơn giản, uy hiếp trúng điểm yếu của .


      Trong lòng đều hiểu và để ý hơn ai khác, chỉ là người ở nhờ nhà này mà thôi. Tuy rằng người này rất d,đ,l,q,đ dễ nghe, cái gì mà chỗ nào có đó là nhà ? Nhưng mà, làm sao có thể! là gì của chứ? Suy cho cùng chỉ là người bị đuổi và bị vứt bỏ nhiều lần, là mồ côi...là cố gắng lãng tránh mười ba năm.


      Đúng vậy, như vậy ở chỗ của , được coi là gì đây?

      Chẳng lẽ là vì giống như bị đột nhiên xông tới muốn làm gì làm sao?

      Nhưng mà! Nhưng mà, nên nơi nào? Mấy ngày hôm trước, cảm thấy bản thân suy nghĩ ràng, muốn trở lại nhà họ Chung lần nữa, nhưng tia lửa vừa mới bắt đầu bốc cháy, hôm nay hoàn toàn bị dập tắt trong cửa hàng nội y rồi.


      còn có thể đâu được? Ai có thể đến cho biết ? Lòng của bị câu vô tình của làm cho níu chặt, đau đớn.


      Cuối cùng, Quý Thiếu Kiệt cũng đành lòng nhìn bộ dạng thất thần uể oải của , lập tức ngồi dậy, miễn cưỡng duỗi ngón tay xoa xoa mái tóc rối của : “Bảo bối, cơm tối ăn no chưa?”


      Đột nhiên hỏi lời này, Lạc lạc né tránh ngón tay của , xoay đầu , để ý đến .


      Lỗ tai lại nghe vang lên thấy tiếng bước chân, trong góc phòng truyền đến giọng của , “Dì Ngô cơm tối em ăn rất ít, bảo bối, tôi mời em ăn bánh ngọt.”


      ngạc nhiên quay đầu lại, đúng lúc này, những mũi nhọn sáng lên, lúc đầu là cây, sau đó càng nhiều hơn.


      ngơ ngác nhìn đốm sáng này, cái miệng nhắn khẽ nhếch, quên luôn tức giận.


      thấy cái gì đây?


      chiếc bánh ngọt ba tầng hạ xuống, cùng là những ngọn nến được cắm theo thứ tự.


      Dưới ánh trăng, lúc này mới chú ý tới, người đàn ông mặc thân Tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, thắt chiếc caravat, giống như thân sĩ hơi khom thân thể, tự mình châm nến.


      Lúc này, mới giật mình nhìn thấy, trong khí tất cả đều là hương bị ngọt ngào, mùi hoa, mùi bánh ngọt, mùi rượu.


      Chẳng biết từ lúc nào, sàn rãi đầy cánh hoa hồng, mà mảnh đỏ sậm xa xỉ, người đàn ông thon dài cao ngất, mỉm cười mà đứng.


      “Vừa rồi chú ra ngoài... chính là để mua những thứ này?”


      có chút lờ mờ phát giác ra, theo bản năng cào loạn mái tóc đầu, cho dù ở trong mộng, những hình ảnh này cũng nên xuất , nếu như ở trong mộng, vai nam chính tuyệt đối phải là .


      “... Đúng vậy. Có thích ?” ra vừa rồi ra ngoài còn có chuyện khác.


      Suy cho cùng vẫn xem mối quan hệ của nhà họ Chung ở thành phố này.


      tại, Chung Bang Lập nhậm chức ở thủ đô, nhìn tình thế rất có khả năng còn có thể lên , Mã Hoa và Chung Chấn Thanh có chức vị quan trong trong chính phủ ở đây, có thể là có l'q/d điều đắn đo, con nuôi mất tích, nhà họ Chung cũng công khai báo cảnh sát, mà là vận dụng nhân cảnh sát tìm khắp ngõ ngách trong thành phố. Lục Trí Lưu trong trong cục cảnh sát vừa mới gọi điện thoại cho , nửa tháng trước có người nhìn thấy, bảng số xe của đón Chung Tĩnh Ngôn , mà hôm nay lại mơ hồ nhìn thấy dắt theo xuất ở khu phố xá náo nhiệt.


      thể ra ngoài với Lưu Cục Trí tiếng.


      đường trở về, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy tiệm bánh ngọt ven đường, đột nhiên nhớ tới, phần đầu trong tư liệu có để ngày sinh của .... Hóa ra, sau ngày chiếm , thế mà là sinh nhật của , khó trách trong lúc bệnh mơ mơ hồ hồ, còn muốn ăn bánh ngọt và mì.


      nguyện chia sẻ chuyện sinh nhật với , điều này khiến lòng khó chịu đến kỳ lạ.


      với , nhất định là phần sinh mạng quan trọng nhất, là người quan trọng nhất, với lại phải.


      lập tức bảo lái xe quay đầu, đến phố Chi Lan.


      Lạc Lạc sững sờ nhìn người đàn ông này, trong phòng mở đèn, đất giống như vừa mới có trận mưa hoa hồng, ánh trăng chiếu bọn chúng yên tĩnh mà mãnh liệt, chỉ cách hai thước, người đàn ông này nửa trong ánh sáng mông lung cười với : “Lại đây, bảo bối, chúng ta cùng nhau cắt bánh ngọt.”


      vẫn làm đây là tình huống gì, có chút ngơ ngác ngồi giường.


      Đón nhận ánh mắt của , cười cười tới, dắt tay dưới giường: “Có nhìn thấy hoa hồng này rất quen mắt ?”


      mặc chiếc váy màu trắng, tóc rối loạn, chân trần giẫm lên những cánh hoa hồng mềm mại mang theo hơi ẩm, tay được dắt trong bàn tay khô ráo mà rộng rãi của , cúi đầu nhìn những cánh hoa đó, giống như chuyện này rất có ý nghĩa, sau đó nhịn được thào, “Ngày mai bác Từ khóc chết....”


      lôi kéo , cười đến đánh đòn, “Tôi mới là người khóc đấy, tay của tôi bị những cành hoa quỷ quái này châm thành cái rây rồi....”


      nhìn hai tay duỗi ra trước mặt, quả nhiên là có nhiều vết chấm đỏ.


      “Nhưng mà, lúc nào chú lại.....?” Nhìn những thứ đột nhiên xuất này, vẫn hiểu sao bản thân mình chỉ mới ngủ giấc liền giống như thay đổi cả căn phòng.


      Thoạt nhìn chú ấy cũng phải là người có lòng nhẫn nại và lãng mạn.


      “Trong lúc công chúa ngủ say, hoàng tử làm ma pháp...” vẫn những lời trêu chọc. biết, chỉ cần muốn, chỉ cần bằng lòng, có thể làm bất cứ chuyện gì đến mức tốt nhất.


      giống như dùng ma pháp, vỗ tay cái phát ra tiếng “bốp”, duỗi tay ra, từ bên cạnh bàn trang điểm lấy ra chuỗi vòng cổ to, đeo lên cổ cho Lạc Lạc.


      cúi đầu, mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng xông vào mũi, đó là chuỗi những nụ hoa hồng chưa nở chế tạo thành, dùng ngón tay mơn trớn từng cái, nhiều ít, vừa đúng mười tám đóa.


      “Em đeo lên đẹp!” Từ trong giọng điệu của , nghe ra được khen ngợi từ tận đáy lòng.


      Cũng phải, ánh trăng, váy trắng, tóc đen, dây chuyền hoa hồng đỏ, ngây thơ đáng , có thể đẹp được sao?


      Thế là được ôm trong lòng .


      Vòng tay ôm ấp này, mang theo hơi thở xa lạ của người đàn ông, có chút cứng rắn, nhưng lại đúng lúc có chút ấm áp mà khát vọng nhất.


      ngẩng đầu lên, đôi mắt to như nai con lạc đường cố gắng mở to, muốn nhìn gương mặt trước mắt này ràng hơn chút, nhưng mà, có ngón tay đưa qua, che khuất ánh mắt của , tiện thể lau nước mắt chưa khô của .


      “Bảo bối, đừng nhìn tôi như vậy, tôi ...” tiếp, giống trầm thấp giống như thở dài.


      say mê, bản thân bị lạc mất.


      “Chúc mừng sinh nhật trễ!” khẽ hôn lên mí mắt , giọng đàn ông thành thục vang lên.


      đêm này, mười tám tuổi trốn trong lòng người đàn ông mà có chút sợ hãi và kháng cự, lại thấy tốt hơn mình đơn dùng nhiệt độ cơ thể của bản thân để sưởi ấm.


      Bàn chân của nhàng giẫm lên những cánh hoa sàn, phát ra thanh sột soạt rất .


      “Giẫm lên chân tôi, cẩn thận có gai.” vòng tay ôm , ấm giọng nhắc nhở.


      theo lời giẫm lên giày da của , tựa đầu vào trong ngực mang theo mùi hương thơm mát.


      nhạc, khẽ hát khúc nhạc, lắng tai nghe, cảm thấy có chút quen tai, nhưng lại nhớ ra, đây là bài hát trong vũ hội lần đó, bọn họ từng cùng nhau nhảy bài này.


      Sau đó, giống như cảm thấy hai người kề nhau còn chưa đủ gần, được trực tiếp bế lên, Lạc Lạc dùng hai chân vòng chặt thắt lưng hẹp mà có lực của .


      Có lẽ, góc ánh trăng này tiêu diệt khoảng cách giữa , trái tim yếu ớt mà mê man, được vỗ về từng chút .


      có người nào từng qua, có đôi mắt dài tràn đầy hấp dẫn chưa?
      Halong-ngoc, Hale205, Hoaithao3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Bánh ngọt phải ăn như thế nào? 3

      Editor: Thu Lệ

      Khi cảm thấy hơi tỉnh táo, có mùi vị cay nồng mát rượi của rượu lưu luyến giữa môi và răng của bọn họ.


      Cái hôn này, tỏ ra dịu dàng mà quý trọng, hề giống với những nụ hôn trước, chỉ làm cho cảm thấy bá đạo và chiếm hữu.


      “Ưm...” vẫn là tránh ra, thở , quay đầu chỗ khác.


      Mà đùi vẫn còn quấn thắt lưng của , bàn tay bé đặt vai .


      tay nâng , tay vặn cằm lại, vũ điệu dưới chân vẫn ngừng, giọng đàn ông thành thục đặc biệt trầm thấp, “Bảo bối, em sợ tôi?”


      Nhắc đến vấn đề này, theo bản năng muốn lãng tránh, có chút khó chịu lại quay mặt tránh khỏi bàn tay của .


      cũng chấp nhận, ngón tay thon dài giữ chặt cằm lại, dùng ngón tay cái nhàng vuốt ve lúm đồng tiền mặt , “Có người nào từng qua cho em biết, em ngây thơ chưa?”


      nghĩ tới như vậy, nhanh chóng nâng mắt nhìn cái, rồi lại cụp mi xuống, phục lẩm bẩm câu gì đó.


      “Ha ha!” Nhìn bộ dạng vểnh môi của , làm Qúy Thiếu Kiệt khẽ nở nụ cười.


      Lúc này, bọn họ nhảy đến bên cửa sổ, đặt lưng dựa vào cửa sổ, ánh trăng hoàn toàn bao phủ bọn họ giống như lớp phấn nền cao quý nhất thế gian, nhìn như gốm sứ Như Ngọc mà trang điểm, đưa tay ra, hai tay nâng mặt lên, ánh mắt tựa như d,đ.l/q;d có sức nặng, giống như muốn thẳng vào trong lòng , “Em có từng nghĩ tới, giữa em và các trai của em là... tình sao?” Khi đến hai chữ tình này, dừng vài giây, hai từ này phát ra từ miệng của , có vẻ lưu loát, thậm chí còn có chút buồn cười.


      “Em có từng nghĩ tới, ra em chỉ là lệ thuộc vào bọn họ, hoặc là lấy cách thức tình thân mật để sống chung với bọn họ, em mới có cảm giác an toàn?”


      xong rất chậm, đắn đo cân nhắc từng chữ, khi chuyện vẫn luôn nhìn chăm chú vào ánh mắt của dưới ánh trăng.


      Lạc Lạc bị hai bàn tay khô ráo của nâng mặt, bắt buộc nhìn vào ánh mắt màu xanh của , đầu tiên là được tự nhiên, người đàn ông này, ở trước mặt lúc nào cũng cường thế như vậy, l'q=D hơn nữa vẻ mặt lúc nào cũng như con sói xám lớn, giống như bất cứ lúc nào đều nghĩ cách ăn luôn , nhưng mà, dần dần, những lời này và ánh mắt của cùng nhau ngấm vào thân thể , dần dần có chút sợ sệt, giữa và các , “Chỉ là bởi vì lệ thuộc vào và cảm giác oan toàn?”


      chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện đó, hoặc là hoài nghi tình cảm giữa và các trong suốt thời gian qua.


      Từ ‘’ trong nhận thức của , các là là chuyện duy nhất có thể nghĩ đến.


      “Ba người, làm sao có thể có tình chân chính?” Mà , ngay sau đó như vậy.


      Lạc Lạc nhất thời ngây dại, hoảng hốt nhớ lại, ngày đó mẹ nuôi Mã Hoa cũng từng qua những lời này, bà : “Trong các người có tình sao? Giữa các người chỉ có tham niệm và ham muốn chiếm hữu.”


      ! Chú, tôi muốn nghe!” vội vàng ngắt lời Quý Thiếu Kiệt, mạnh mẽ nghiêng mặt , da thịt cọ xát bàn tay , lưu lại cảm giác mịn màng.


      Đầu đau nhức ỷ. Ngẫu nhiên nhìn thấy ở cửa hàng đồ lót, bây giờ là , lời này, những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, hoàn toàn phá vỡ mười mấy năm yên bình sống đời của .


      Chẳng lẽ, thực các chỉ trêu đùa thôi sao? Mà , bây giờ thế nhưng cũng muốn thừa nhận các đối với phải là tình ?


      cắn môi, đột nhiên cảm thấy tất cả những việc này đều vớ vẩn.


      Những điều hôm nay nhìn thấy, nghe được, giờ lấy tư thế như vậy ở trong căn phòng này, tất cả đều vớ vẩn.

      ...


      Lúc này, phải nằm giường lớn trong phòng mình, ngủ say trong lòng các sao? Giống như trước kia, ngày nào cũng thế, gối đầu cánh tay cả, chân gác lên bụng hai chút khách khí nào.


      hạ thả tay xuống, dùng sức véo tay mình cái, nhưng mà, đau đớn là , ánh trăng là , mùi hoa hồng cũng là ... tất cả những thứ này, vớ vẩn như thế. Chân đến nỗi thể đối mặt.


      Mặt vẫn còn ở trong lòng bàn tay , vẫn cứ giữ chặt như thế, hít sâu hơi, lại tiếp: “Chú, tôi cảm thấy chúng ta nên chuyện chút.”


      Quý Thiếu Kiệt nhìn mặt , bỏ qua chút biểu cảm nào mặt , bao gồm cả giãy giụa, buồn rầu và mờ mịt mới vừa nãy của . Mà lúc này, bộ dạng nghiêm túc cẩn thận của lại khiến cười ra tiếng, “Được, bảo bối, chúng ta chuyện.”


      gắng sức tránh , duỗi thẳng mũi chân xuống sàn, “Buông tôi ra, chú như vậy.... Làm sao chúng ta có thể chuyện?”


      “Như vậy... là như thế nào?” hỏi lại lần nữa, đổi lấy ánh mắt hung tợn của .


      cứ vậy mà như cười như nhìn , trong mắt lóe lên tia xấu xa, ác ý ưỡn thắt lưng, nơi đó có cây gậy cứng rắn mà hết sức xem đâm vào bụng .


      nhìn khó chịu di chuyển lên , bàn tay bé níu chặt quần áo vai , phí công muốn tránh ra, liền cười trầm thấp, có lòng tốt với : “Được rồi, bảo bối, chúng ta chuyện.”


      Từ người trượt xuống, đứng cách xa chút, bỗng chốc cầm lấy cành hoa hồng, loại bỏ từ cánh từng cánh , mãi đến khi chỉ còn lại nụ hoa, mới ngẩng mặt lên xoắn xoắn tay : “ Chú, vì sao hôm nay tôi ở lại chỗ này, lúc trước chú cũng biết, chính là vì những tấm hình đó.”


      “Vì chú gửi những bức ảnh đó đến, cho nên mới tạo thành kết quả tôi có nhà để về.”


      ra có những tấm hình đó, Mã Hoa cũng bỏ qua cho , biết, nhưng mà nếu những bức ảnh đó đến trễ chút, bộ dạng của lớn hơn chút, có khả năng tự lập, thi lên đại học, khi đó, có phải khá hơn chút? Mà chật vật như bây giờ.


      cố gắng bình tĩnh trình bày nguyên nhân quan hệ lúc đó, “Đúng, chúng ta lên giường, tôi... cũng trách chú. Theo như lời chú , ngày tôi lên xe của chú tôi dự đoán được d.đ/l:q/đ xảy ra chuyện như vậy, cho nên, chuyện lên giường có thể là do tôi tự nguyện. Nhưng mà, lần tự nguyện đó cũng có nghĩa sau này mỗi lần tôi đều tự nguyện. Chú có quyền mỗi lần đều đối xử như vậy với tôi...! Điều này làm tôi vô cùng chán ghét!”


      “Nếu bởi vì do chú gây ra, mới khiến tôi có nhà để về, như vậy, phải chú nên gánh phần trách nhiệm sao?”


      lười nhác nghiêng người dựa vừa cửa sổ mà vừa mới ngồi, khóe miệng vẫn giữ nụ cười xấu xa, buông tay, “Em muốn tôi chịu trách nhiệm với em như thế nào? Tôi lấy thân báo đáp rồi còn chưa đủ sao? Em cảm thấy bồi thường thịt lần vẫn chưa đủ? Hay là tôi lại bồi thường thêm mấy lần nữa?”


      nhìn ông chú biết xấu hổ giống như nhìn người ngoài hành tinh, này, cần khí tiết cũng phải có cái giới hạn của khoe khoang chứ!


      “Để tôi ở lại chỗ này! Để tôi tiếp tục học!” thở ra hơi, thẳng.


      xong giống như cảm thấy vẫn chưa đủ, “Sau này, tôi hi vọng chú đột nhiên xuất trong phòng tôi nữa. Chờ tôi thi lên đại học, dĩ nhiên tôi chuyển ra ngoài sống. Học phí, tiền sinh hoạt, tôi có thể xin học bổng và hỗ trợ vay vốn học tập để trả lại cho chú, có lẽ chú biết, thành tích của tôi tệ.”


      “Điều chú phải làm, đó là giúp tôi tìm ngôi trường, rồi cung cấp tiền sinh hoạt cho tôi mấy tháng trước, chỉ có vậy thôi. Chú, với tài lực của chú, những chuyện cỏn con này chắc có vấn đề gì chứ?”


      Khi nghe những lời này, khóe miệng Quý Thiếu Kiệt biết sụp xuống từ lúc nào.


      “Tại sao nhỉ? Tôi làm được nhiều chuyện nha, vì sao tôi phải nuôi em, trông chờ vào việc biết đến khi nào em mới trả tiền cho tôi? Cũng chỉ bởi vì những tấm ảnh chết tiệt đó?”


      vẫn đứng ở đó với tư thế như lúc nãy, Lạc lạc lại cảm thấy người đó giống như bộ phận của máy lạnh, khí lạnh từ người toát ra vèo vèo, đóng băng quanh thân đều nổi da gà, ngay cả giọng của người đó cũng lộ vẻ bi thương.


      Trong khí đầy mùi hương thơm mát như trước, có mấy ngọn nến chiếc bánh ngọt trong góc tường cháy xong, chỉ còn những chân nên bé điêu khắc tinh xảo ở đó, những ngọn nến còn lại cũng bắt đầu lùn xuống.


      dựa vào chút dũng cảm duy nhất này xong, giống như quật cường mà sao cả đứng tại chỗ, nhưng thực tế lòng rất căng thẳng, giống như là đợi người ta tuyên án.


      Nếu chú ấy đồng ý sao? Ra khỏi cửa này, có cách nào biết được những chuyện gì đợi phía trước. có người thân, cũng có bạn bè nào, sau khi lên trung học, chỉ quen biết mình Trịnh Hiểu Tuyên, nhưng Trịnh Hiểu Tuyên làm sao có khả năng giúp ?


      Hay là nên tìm ba nuôi Chung Bang lập? Dù sao, ông ấy là người thương như vậy, nhưng mà, từ khi bước vào nhà họ Chung, tất cả đều để trong mắt, mấy năm nay, ba nuôi và mẹ nuôi l,q/d vẫn luôn chia phòng mà ngủ. Trước kia hiểu, chỉ nhìn thấy mỗi khi ba nuôi về nhau phía sau nụ cười ấy là vẻ mặt đơn. Mà bây giờ, biết, ra vách tường ngăn giữa bọn họ chính là và mẹ ruột . Như vậy, còn có thể trở về sao? Trở về tiếp tục làm cái gai trong mắt bọn họ sao?


      được ăn cả ngã về * ra tất cả những lời này, bây giờ, đứng trước ánh mắt lạnh lùng của Quý Thiếu Kiệt, trái tim bắt đầu hoảng loạn. Hóa ra, mười tám tuổi và của năm tuổi có gì khác nhau, đều là hai bàn tay trắng như nhau.

      *Được ăn cả ngã về : liều lĩnh, dốc toàn bộ sức lực...

      Nếu muốn có gì khác biệt, đó là mấy năm nay được nuông chiều, so với lúc năm tuổi bây giờ càng yếu ớt hơn. Cảm xúc nổi lên trong lòng, bỗng nhiên rât muốn khóc lớn hồi.


      “Nhưng mà, ràng chú thích tôi!” Dưới tình thế cấp bách, thốt ra như vậy.


      “Tôi chỉ thích em ở giường tôi! Chứ thích để em học!” càng thêm lạnh.


      “Chính chú từng , chỗ nào có chú chỗ đó là nhà tôi.” chưa từng bị kẻ nào đối xử lạnh lùng như vậy, những năm gần đây, được nhà họ Chung bảo vệ quá tố. Lúc này, chỉ cảm thấy toàn bộ máu và hổ thẹn tuôn hết lên mặt. Gần như là bất chấp tất cả lớn tiếng , nắm tay nắm lại chặt.


      như vậy điều kiện trước tiên em là phụ nữ của tôi!” dùng giọng điệu đùa cợt xong câu đó, liền đứng lên, từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, bắt đầu bấm số điện thoại.


      Lạc Lạc cảm nhận được gì đó, nhịn được hỏi: “Chú, chú làm gì? Gọi điện thoại cho ai?”


      nhìn , mặt trầm xuống chuyên chú bấm số điện thoại, “Đương nhiên là gọi cho người tốt Chung Chấn Văn của em. Để cậu ta đến đón em về!”


      Lạc Lạc cấp tốc vọt qua, cướp đoạt di động của , “ được! được gọi!”


      giơ cao tay lên, với thân thể của Lạc Lạc làm sao có thể với tới được, phí công vây quanh bật tới bật lui.


      Nhảy được, khỏi lôi kéo tay áo Quý Thiếu Kiệt khóc hu hu.


      Quý Thiếu Kiệt lạnh lùng nhìn bộ dạng hoa lê đẫm mưa đáng của nhóc, tất cả dáng vẻ phong độ, thân sĩ dịu dàng, lãng mạn vừa rồi đều thấy đâu, giống như thay đổi thành người khác.


      “Chú, đừng gọi điện thoại, hu hu, cầu xin chú.” ngửa mặt lên, nước mắt lưu chuyển trong vành mắt.


      “Vậy sao có ngoan ?”


      vội vàng gật đầu qua loa, “Tôi ngoan!”


      “Ngoan cởi sạch quần ao!” đẩy tay ra, bưng cằm ngồi mép giường
      Last edited: 20/11/15
      Halong-ngoc, Hale205, Hoaithao3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33: Lớn tốt hơn !

      Editor: Thu Lệ

      lẻ loi đứng trước cửa sổ dưới ánh trăng, lại khóc hu hu lên. Lúc này, cáu kỉnh có, yếu ớt mạnh mẽ cũng .


      “Vì sao còn chưa cởi?” Người đàn ông xấu xa này đứng dậy như ác ma, giọng lạnh lẽo mà mang chút đùa cợt trong gian vắng vẻ càng trở nên ràng, nặng nề ép tới khiến Lạc Lạc thở nổi.


      “Tôi thể, chú, tôi sợ, chú, cái đó của chú quá lớn, làm tôi rất đau!” nức nở rầu rĩ, đây chính là , nhớ lại màn lúc trước, tốc độ như muốn gãy cổ, nhanh đến nỗi như muốn xé rách thân dưới thành hai nửa, đến nay vẫn còn khiến nhớ lại mà rùng mình.


      Quý Thiếu Kiệt nhìn dáng vẻ đáng thương của , từ đầu tóc đến mũi chân đều giấu tố cáo với , khỏi có chút dở khóc dở cười.


      Lời này của , đến cùng là ầm ĩ thế nào? Là ý quá lớn nên làm việc tốt?


      Ai có thể hiểu tích tụ gần ba mươi năm như nước lũ dâng lên cao bao nhiêu ? Có thể hiểu mực khi nước cao như vậy đột nhiên gặp được cánh cửa có thể tiết ra, là mạnh mẽ chảy xiết đổ ra biển còn trở lại thế nào ? Mà bây giờ, ai có thể hiểu là d;đ/l'q/đ tên hòa thượng xuống núi gặp được con hổ, mới ăn miếng thịt, vừa nếm được mùi vị mất hồn liền nghĩ tới nửa tháng sốt ruột, khó nhịn như thế nào, hận thể lúc nào cũng được ăn. Bây giờ, thân thể bé mềm mại, thơm mát ở trước mắt chỉ hận thể giải quyết ngay tại chỗ, ăn sạch sành sanh đến cặn bã cũng còn.


      thế nhưng dám hoài nghi kỹ thuật của Quý Thiếu Kiệt tốt? Mẹ nó! Khi ở trong đống thịt người để cho người ta chỉ bảo kỹ thuật, vẫn còn mặc quần yếm đấy.


      thả thanh dịu dàng, “Lại đây!”


      lần lượt kéo dài, khó chịu kỳ quặc qua, đến khi cách cánh tay, liền cúi đầu đứng lại.


      “Qua tới bên này!” còn , thanh giống lạnh nhạt vô tình như lúc nãy, nhưng ràng lại hàm chứa cảm xúc nào đó, cũng làm đứng sợ hãi khẽ run.


      Nhưng cuối cùng vẫn phải qua.


      Khi kì kéo mè nheo đến gần, đứng ở giữa hai hai đầu gối của , mái tóc đen rối tung che nửa khuôn mặt nhắn, uất ức nước mắt lại lạch cạch rơi xuống. Ở trong đêm khuya, những viên Thủy châu này rơi xuống như có sức nặng, gần như có thể nghe thấy thanh rơi rơi khắp nơi.


      Quý Thiếu Kiệt dùng hai đầu gối hơi hơi kẹp lấy thân thể của , đứng, ngồi, khuôn mặt của hai người d'đ/l/đ bọn họ gần như cùng độ cao, giơ tay lên, vì lau nước mắt, còn bộ dạng lạnh lẽo như vừa rồi, “Đồ ngốc, làm sao có thể, đàn càng lớn mới tốt đấy! Chú... cẩn thận chút, bảo đảm làm em đau!”


      Miễn là dỗ dành như thế này, xin , liền kiềm lòng được và gọi chú theo vậy.


      Vừa rồi bị đối xử thô bạo như vậy, bây giờ lại dịu dàng như thế này, Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm uất ức, nước mắt đức đoạn như hạt châu. Trong lòng thầm , lớn có gì mà tốt? Khiến cho người ta đau muốn chết. lớn vỗ tay tán thưởng. Tôi khinh, cái này của chú, có mới là tốt nhất.


      khóc đến đau lòng, mồ hôi nóng liền tuôn ra, mồ hôi của giống người khác, mùi vị nóng hổi này cũng chính là mùi thịt có độc, mồ hôi càng nhiều mùi vị càng nồng nhiệt, chui thẳng vào d'đ/l'q/d trong khoang mũi của người nào đó, đối với người mà , đó chính là xuân dược(thuốc kích thích) tốt nhất đời, mỗi chỗ trong chân lông đều bốc hơi quyến rũ ra bên ngoài.


      Khí nóng trong lòng cũng bốc hơi tăng vọt ra ngoài, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, tiếng sau còn trầm trọng hơn tiếng trước.


      khóc thút thít cho đến khi nấc cục, Quý Thiếu Kiệt, thể ra ngoài. Chốc lát lại cầm hộp sữa tươi trở về, đưa vào tay cho .


      vừa sờ, lạnh, lại vứt .


      Quý Thiếu Kiệt biết đầu đuôi, chỉ tưởng vẫn còn đùa giỡn tính tình nóng nảy, quát: “Còn mau uống vào chút, còn chưa có làm gì em, mà khóc đến thở nổi rồi.”


      Lạc Lạc bị quát cái, cầm lấy hộp sữa mếu máo, “ cả , buổi tối tôi uống sữa lạnh bị tiêu chảy.” xong rồi dường như sợ dáng vẻ của , do dự chút vẫn là cầm hộp sữa đưa vào miệng.


      Quý Thiếu Kiệt vội vàng cướp đoạt hộp sữa, trong lòng nhất thời cũng biết thế nào, chua xót, căng đầy có mùi vị, vẫn là trách mắng: “ thể uống còn uống. phải là cố tình gây chuyện sao.”


      Lại xoay người ra ngoài, Lạc Lạc nghe thấy ở trong hành lang lớn tiếng gọi dì Ngô, bảo dì đem đến hộp sữa ấm.


      lại trở về ngồi giường, cầm lấy hai tay , dùng đầu gối kẹp , “Chỉ cần em ngoan ngoãn, nghe lời tôi , tôi có thể hung dữ, có thể đối xử tốt với em. Em muốn tiếp tục học, tôi cũng đồng ý, chẳng qua điều kiện trước tiên là em phải ở lại bên cạnh tôi.”


      Trong lòng Lạc Lạc khỏi hoảng loạn, từ chối chút nghĩ ngợi, tránh né ánh mắt của , “Người tôi thích là các của tôi. Tôi và chú... Là thể nào.”


      “Ở trong mắt tôi, có gì là thể!” Giọng điệu của Qúy Thiếu Kiệt đùa cợt mà chắc chắn, lực nắm tay cũng vô ý tăng thêm vài phần.


      Khi những lời này, giọng điệu cũng lớn, toàn bộ mặt mày đều ngăn được khí thế bức người, mũi nhọn cao thẳng, khóe miệng nhếch lên chút.


      Lạc Lạc bị gắt gao nắm tay, đứng giữa hai đầu gối, lớp quần áo lành lạnh cọ xát cẳng chân trần trụi, trong lòng vừa kinh vừa sợ, giống như bị người này nắm hết bảy phần, thể động đậy.


      lát sau, dì Ngô gõ cửa tiến vào, đưa sữa nóng tới tay Lạc Lạc.


      Lạc Lạc thấy dì Ngô hơn nửa đêm rồi mà vẫn còn mặc quần áo ngay ngắn, chỉnh tề bước vào, khỏi áy náy, muốn để bà nhìn thấy bộ dạng nước mắt lã chã của mình, đành phải cúi đầu ấp úng cảm ơn.


      Trước đây, thường có thói quen uống sữa tươi nửa đêm, nửa tháng này ở nhà họ Quý cắt đứt mất thói quen này thời gian, lúc này nhận sữa xong liền uống hai ba ngụm hết. Uống đến vội vàng nên có hơi bị sặc.


      Quý Thiếu Kiệt nhìn thấy chẳng qua chỉ hừ lạnh, “Tôi em có thể yên tĩnh chút được ? Cứ nhất định làm cho người ta bớt lo như vậy sao?” xong, vẫn là đưa tay vỗ lưng cho .


      Khó khăn lắm mới đỡ ho được chút, trong miệng vẫn còn ít sữa đọng ngây ngấy, liền muốn uống chút nước cho sạch miệng, nhưng lại muốn Quý Thiếu Kiệt gọi dì Ngô đến, nên đành phải chịu đựng, trong lòng lại khẽ đau, nếu như là các , chỉ cần động cọng lông mày liền biết nghĩ gì rồi.


      Quý Thiệu Kiệt đâu nào biết những thứ này, thấy còn ho nữa, tay liền tuột xuống theo đường cong sống lưng, cây cột sống gầy teo, thắt lưng mềm yếu, rồi đến cặp mông tròn trịa vểnh lên. Lửa trong lòng bị cọ xát lại nóng lên.


      Nhịn nửa tháng, lúc này để bản thân mềm lòng nữa.


      Tay đặt ở nơi đó, nhưng lại chịu cầm lấy, năm ngón tay mở ra, vỗ vào hai khối tròn tròn rắn chắc, bỗng chốc dùng sức nhào nặn.

      chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, liền ngồi ở chân , bị hoảng sợ, hộp sữa tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang .


      Lạc Lạc bị tính tình thay đổi thất thường của dọa sợ, lúc vui có thể nâng lên đến trời, lúc buồn lại tuyệt tình như ma quỷ, lại bị bao bọc ngồi trong lòng như vậy, cũng dám lộn xộn, vừa sợ động cái phản ứng của càng kịch liệt.


      Nhưng động, cũng động sao?


      Đôi môi nóng bỏng của sáp đến, ngậm vành tai , nếm từng chút từng chút, đầu lưỡi nóng ấm lần lượt đảo qua vành tai ...


      “A a...” bị nhột nên rụt bả vai lại, “Chú, tôi sợ! Xin chú, đừng!”


      “Đừng sợ! Bảo bối, chú, chú thương em! Chỉ cần làm vài lần, em liền biết to lớn tốt như thế nào!” Mồ hôi của cũng toát ra, ôm chặt , vùi đầu vào giữa cổ , lúc ngửi chút, lúc lại cắn chút. Chiếc cằm hừng hực cọ xát da thịt mềm mại của , chút râu mới mọc cọ vào khiến vừa ngứa lại vừa đau.


      ấn ngồi giường, đứng lên, lấy tốc độ cực nhanh của ông nội năm đó, cởi thắt lưng và quần ra, cây gậy to sớm kêu gào vội vã nhảy ra.


      Lúc này, bọn họ đổi tư thế, ngồi, đứng.


      Lạc Lạc chăm chú quan sát, cây gậy to lớn ấy chỉa thẳng vào chóp mũi của , hơi nóng lượn lờ, lửa nóng kinh người, oa tiếng, lại sợ tới mức khóc lên.


      Phía vẫn mặc áo ngay ngắn, chỉnh tề, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lên đài đọc diễn văn, mà Tây trang phía dưới, cây gậy thô dài có kích thước to lớn như cánh tay trẻ con từ l.q,d trong vạt áo sơ mi chui ra ngoài, bên ngoài nổi đầy gân xanh ngẩng cao đầu, dáng vẻ to lớn nổi giận bừng bừng phấn chấn trái ngược với khuôn mặt tuấn tú lịch , sợ hãi, toàn bộ cảm giác bên trong chỉ còn lại sợ hãi.
      Last edited: 20/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34: Người bạn , em ướt......

      Editor: Thu Lệ

      Quý Thiếu Kiệt giọng dụ dỗ , “Ngoan, bảo bối ngoan, ngoan, bảo bối ngoan...” hoàn toàn biết dụ dỗ người ta như thế nào, chỉ đơn giản lầm bầm và lặp lại những từ này, những nụ hôn dày đặc lại rơi xuống.


      Có lẽ con người trước khi nhận lấy tổn thương, trong tiềm thức lựa chọn bảo vệ bản thân, lúc này Lạc Lạc cũng đành phải như vậy, dùng lực đẩy ra, nhảy qua bên đứng sát tường, mở to hai mắt, “Chú, chú hãy gọi điện thoại cho tôi ! Tôi phải về nhà....”


      So với việc ở đây chịu tra tấn thân thể hay về nhà họ Chung chịu tra tấn tinh thần, theo bản năng lựa chọn cái thứ hai, tạm thời thoát trước rồi .


      Doạ sợ hãi chỉ có cây gậy cường tráng thẳng tắp gì đó, mà còn vẻ mặt của nữa, tưởng chừng như muốn ăn .


      Quý Thiếu Kiệt ngã lộn bị những lời này của tức giận đến nở nụ cười, cứ như vậy mà xấu xa nhìn , đuôi mắt khiêu khích, giống như : “Em cảm thấy tôi làm như vậy sao?” Tay ngừng chút nào, dứt khoát cởi áo khoác ra, lại cởi áo sơ mi, mãi đến khi cả người trần truồng đứng ngạo nghễ dưới ánh trăng.


      Khi mặc quần áo, nhìn qua rất gầy, giống như cái giá treo quần áo, giờ phút này cởi ra, cả người vẫn là thon dài cân xứng như vậy, làn da rắn chắc mà chặt chẽ, hai bắp đùi dài, so với phụ nữ, đường nét trôi chảy còn đẹp hơn, nhưng lại lộ ra sức mạnh sôi sục, làn da dưới ánh trăng nhìn ra màu sắc, chỉ cảm thấy toàn thân đều sáng lên, ở mảnh chói sáng đó, chỉ có chỗ là u tối, chòm lông màu đen mềm như nhung kéo dài xuống từ rốn, tới dưới bụng tập trung thành lùm màu đen tươi tốt, bóng bẩy, mà bên trong chòm lông này, là gốc nấm to lớn kiêu ngạo gật đầu với .


      Lúc này, cây nấm nâng lên cao hơn chín mươi độ, nổi đầy gân xanh, tím, đầu nấm tròn tròn tiết ra chất lỏng trong suốt, làm cho đầu nấm này nhìn qua rất bóng bẩy, giống như có ý tốt chảy nước miếng.


      Lạc Lạc trợn mắt há hốc mồm mà đứng, tay bé bươi móc phía sau tường, động tác cởi áo của liền mạch xong, lại có thể tao nhã, ung dung, lần trước khi cởi trống trơn, bị sốt mơ mơ màng màng, chưa từng nhìn kỹ bao giờ, lúc này hề che đậy đứng ở nơi đó, dáng người này, làm Lạc Lạc nhớ đến chuyện và Trịnh Hiểu Tuyên trốn ở trong nhà xem giáo dục, đảo quốc Nhật Bản còn chưa tính, thậm chí so sánh với những mỹ nam ÂU Mỹ tuyển chọn ra, dáng người của cũng kém nửa điểm, ngược lại, bởi vì chân , nhìn gần gũi như vậy, là có cảm giác muốn phun máu mũi.


      Tim của càng đập càng nhanh, cảm thấy chỗ đó của còn chói mắt hơn cả ánh trăng, trắng bóng, khiến cho dám nhìn thẳng, ánh mắt tự chủ được liền phòng tránh mở ra.


      Quý Thiếu Kiệt vừa lòng nhìn chợt loé lên ánh mắt đánh giá người .


      Trực tiếp cưỡng bức, hạ gục .


      Dùng kỹ xảo chinh phục, sau đó hạ gục.


      Trong hai lựa chọn đó, cho dù nơi nào đó trong thân thể Quý Thiếu Kiệt trăm phần trăm kêu gào dùng phương thức trực tiếp, nhưng lí trí và kiêu ngạo của Quý Thiếu Kiệt cho biết phải lựa chọn cách sau, là đối tượng phải chinh phục! muốn an phận ở bên cạnh .


      cứ như vậy mà được tự nhiên dùng ba chân qua, để ý đến hoảng sợ giẫm đạp giãy giụa, bá đạo bế ngang lên, thả giường, kéo mềm tơ tằm che phủ từ đầu đến chân cho cả hai.


      dùng tứ chi vững vàng quấn quanh , ngay tại lúc Lạc Lạc cho rằng lập tức làm ra chuyện xấu vô cùng bi thảm, lại ra câu thể tưởng tượng nổi, “Xuỵt! Yên lặng chút, chúng ta làm gì cả, ngoan, chú kể chuyện xưa cho em nghe.”


      Lạc Lạc bị câu “Kể chuyện xưa” của làm cho kinh hãi trong nháy mắt, cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, đâu nào chịu tin, cả người lại bị bao bọc như con nhộng, hai tay hai chân bị kẹp lấy, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài tấm chăn, loạn chuyển tròn xoe.


      “Muốn nghe chuyện xưa hay là muốn làm chuyện khác? Muốn nghe thù đừng có lộn xộn!” Quý Thiếu Kiệt bị quay tới quay lui, đụng phải cây gậy giữa háng ngã trái ngã phải đau mấy lần, nếu là lúc bình thường sớm muốn nổi bão, lúc này tính tình thể kiên nhẫn dụ dỗ.


      Tuy rằng đây là chuyện tương đối làm người ta khó hiểu, nhưng dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên là nghe chú kể chuyện xưa, dù sao vẫn tốt hơn so với vị bị ông chú này ăn tươi nuốt sống, hơn nữa nghe giọng điệu của chú, giống như chuyện xưa này có vẻ rất lợi hại.


      Ngay cả miệng của Lạc Lạc cũng bị dùng chăn che lại, chỉ có nháy đôi mắt đen nhánh, ừ ừ vài tiếng.


      Quý Thiếu Kiệt nghe tiếng hừ nhàng của , nhịn được cúi đầu hôn lên mi mắt , bị nghiêng đầu sang chỗ khác trốn tránh, mi mắt nơi từng bị đôi môi cọ xát qua có cảm giác vừa ẩm ướt vừa ngứa.


      Làm sao có thể kể chuyện xưa cho người khác?


      Ho mấy tiếng, moi hết ruột gan nhớ lại khi còn ông bà nội từng kể những câu chuyện cổ tích để dỗ em bé, “Ngày xưa, núi có ngôi chùa, trong chùa...”


      Cái trán của liền bị cái trán đối diện đụng cái mạnh.


      lại : “Ngày xưa, từ trong kẽ đá bỗng nhiên xuất con khỉ...”


      Cái trán lại bị đụng cái nữa. Tiện thể tặng thêm tiếng hừ lạnh và ánh mắt khinh bỉ.


      Được rồi, những chuyện xưa dễ nghe đều chạy đâu hết rồi hả? Những câu chuyện ngắn bàn rượu, nghe xong chỉ cười cười rồi quên , lúc này thế nhưng lại nghĩ ra chút nào. Bởi vì ôm rất chặt, cây gậy phía dưới của thân thể cách lớp váy ngủ của chống đỡ, vừa đau lại vừa thích, thế nhưng lại có thể chịu đựng ở đây kể những câu chuyện xưa có dinh dưỡng cho nghe?


      Nhưng nếu kể chuyện xưa biết nên làm như thế nào để nàng đồng ý yên tĩnh nằm trong lòng , còn nhớ khi còn ba mẹ cũng làm như thế này để cho ngoan ngoãn.


      Vì thế hiểu, “Vì sao đụng tôi? Câu chuyện Tôn Hầu Tử hay sao?”


      Lạc Lạc được buông lỏng chăn ra, mới tức giận : “Chú à, những chuyện như thế chỉ con nít mới nghe thôi có được ? Tôi lớn rồi!”


      Quý Thiếu Kiệt, “Đây ràng là chuyện người lớn, làm sao con nít có thể hiểu được?”


      nhìn ánh mắt , bắt đầu quái lạ : “Tôn Hầu Tử : ‘Tẩu tẩu, ta ở bên trong tẩu rồi.’”


      Thiết Phiến công chú : “Thúc thúc, ngươi mau ra a a a...”


      Tôn Hầu Tử : “Tẩu tẩu, ta muốn ra ngoài, tẩu hãy mở ra.”


      Thiết Phiến công chú: “A......”


      Lạc Lạc: ... .....


      là người bình thường xem cái gì cũng đều bình thường sao? ra cuộc đối thoại này còn có ý nghĩa sâu xa như vậy sao?


      Mà những thứ này cũng làm cho người ta ngạc nhiên, ông chú này lúc đóng giả Tôn Ngộ lúc lại giả Thiết Phiến công chúa mới làm cho người ta mở rộng tầm mắt.... Chú ấy đúng là Quỷ Kiến Sầu, sống kiên kỵ!


      Quý Thiếu Kiệt có chút bội phục mình, vậy, chuyện xưa này có chút dinh dưỡng nào ? Xem ra những nhân viên ở công ty viết văn quá kém cỏi rồi!


      Cứ như vậy, bắt đầu phát huy sức tưởng tượng bờ bến, kể chuyện xưa cho nghe:


      “Cái đó của người bạn da đen kia mới gọi là to, chú từng tận mắt nhìn thấy, hai cái đó của người da đen cũng ở cùng nhau, thô hơn thắt lưng của con châu Á, nhưng bọn họ vẫn cứ thích cùng nhau nằm , này bị trước sau phân công nhau tiến vào, xong việc chỉ cần lót ít khăn giấy trong đáy quần lót, liền cầm tiền chạy lấy người.”


      Lạc Lạc: “Vậy lúc đó chú làm gì?”


      Quý Thiếu Kiệt: “Tôi đưa khăn giấy cho châu Á đó...”

      ...

      Trong màn đêm yên tĩnh, giọng của như thanh phát ra từ đàn vi-ô-lông, trầm thấp, lười nhác, mang theo chút vỗ về như có như , như dáng vẻ nhìn thấy lúc ở văn phòng của , là ông chú mời ăn kem. Mấy ngày qua, trái tim ngừng nhận lấy khiếp sợ, được chút trấn an kì lạ, vẫn luôn là yếu ớt và mẫn cảm, có thể cảm thấy được cây gậy to cứng rắn của ở trong chăn chỉa bên hông , dĩ nhiên biết điều này có nghĩa là gì, nhưng vẫn trực tiếp nhào lên, mà lại cố gắng nhẫn nhịn kể chuyện xưa cho nghe.... So với những lời ngon tiếng ngọt đối xử với như vậy vẫn tốt hơn.


      Tay cũng an phận, thỉnh thoảng giống như vô ý lướt qua ngực , hoặc là lưu luyến vuốt ve cái mông vểnh cao của , khi chuẩn bị tức giận vì động tác của , lại trượt vào vùng mẫn cảm bên cạnh.


      Mấy lần tiếp theo, thế nhưng lại từ từ thả lỏng, thậm chí cảm thấy bàn tay đó mang theo sức lực dụ dỗ, ngưa ngứa làm người ta thấy thoải mái.


      “Em có biết vì sao Charles lại thương Camilla ?”


      “Hả?” Lạc Lạc hơi buồn ngủ hừ . Chẳng lẽ bởi vì bọn họ cũng có tiếng chung sao?


      “Là vì, nghe Camilla là nữ Bạch Hổ. Người phụ nữ như vậy, khi ở bên ngoài mạnh mẽ, thủ đoạn, bên trong công phu giường rất cao, làm cho người ta mất hồn, là bảo vật quý báu hiếm có trong số những người phụ nữ, cho dù dáng vẻ bên ngoài của Công nương Diana rất đẹp, nhưng làm sao có thể so sánh được với Camilla?”


      tới đây, nâng chân Lạc Lạc lên, tay còn lại vuốt chỗ mềm mại giữa hai chân , trêu chọc, “Giống như người bạn Chung Tĩnh Ngôn của chú vậy, là bảo bối tốt.”


      Lạc Lạc bị đột nhiên vuốt nơi đó, cả người khỏi run lên, muốn đưa tay ngăn cả, nhưng tay còn nhanh hơn đẩy quần lót ra, nhanh nhẹn chui vào, quệt chỗ đó cái, thầm thổi khí bên tai : “Người bạn , em ướt rồi...”


      Thân thể của vẫn luôn mẫn cảm lạ thường, từ lúc liên tiếp cố ý lướt qua nơi đó, liền bất tri bất giác( ý thức) có cảm giác.


      Lúc này, bị ra như vậy, khỏi cắn môi, hung hăng trừng , nhưng ngay cả chính cũng cảm thấy lúc này ánh mắt chẳng những có lực sát thương, mà còn giống như mang theo chút...


      Dưới ánh trăng, hai mắt của đen láy, trong suốt như nước xuân, trong đôi mắt nũng nịu giận hờn ấy, càng tăng thêm vẻ mị, mỉm cười, như người câu cá giỏi, biết khi nào nên thả thả, khi nào nên thu thu.


      khẽ quẹt chút ẩm ướt đầu ngón tay lên mặt , mang đến trận trơn trơn lạnh lạnh, cúi đầu thở dài đọc: “Ngọc nữ vô mao tươi đẹp như hoa đào, Băng Cơ Ngọc Cốt như tiên. Mùi thơm Ngọc thể làm cho người ta say mê, ngọc hộ đẹp như Phù Dung hoa.”(Chỗ này Kiệt làm thơ nên mình để nguyên gốc nhé!)


      mặt Lạc Lạc vẫn còn dấu vết ẩm ướt, giữa lúc xấu hổ, liền thấy đưa ngón tay mình lên môi mút, bên tai lại nghe đọc thơ như thế, khuôn mặt nhắn khỏi đỏ lên chút, thân thể đột nhiên lại bắt đầu khô nóng.


      để cho trốn tránh, ngón tay lại nhanh chóng chen vào giữa hai chân kẹp chặt của lần nữa, ở trong mảnh ấm áp, dễ dàng chạm được hạt châu vừa mềm vừa cứng ngắc.


      Vật gầy yếu này làm mừng như điên, người bạn này mẫn cảm nha!

      P/s: Chuẩn bị khăn giấy đê, chương sau dùng!
      Last edited by a moderator: 10/12/15
      Halong-ngoc, Hale205, Hoaithao3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :