Chương 27: Các người nhớ em sao?
Editor: Trần Thu Lệ
“Thử lễ phục thử áo lót, có lẽ người ta sắp kết hôn rồi.” Quý Thiếu Kiệt buông người trong lòng, lui ra chút, thờ ơ nhìn , giơ tay chỉ vào hai người ra cửa, gằn từng tiếng : “Em dùng ánh mắt đó để nhìn có ích lợi gì? Còn muốn trở lại nhà họ Chung chịu kích thích sao?”
xong lời này, mới cảm thấy bản thân mình toát mồ hôi, áo trong lành lạnh dán vào lưng, nếu cứ như vậy mà lao ra, nếu trở lại trong lòng người đàn ông khác, nếu rời đến khoảng cách mà ánh mắt thể chạm đến......
Từ lúc Chung Chấn Thanh vào cửa đến khi ta rời , tất cả phản ứng của đều được để vào trong mắt, nếu phải luôn ôm chặt , sớm chạy ra ngoài rồi.
Đứng xa ra chút, dường như có chút sợ hãi mà nhìn . cho rằng có thể gì đó, thậm chí là khóc oa oa lên, dù sao cũng là yếu ớt lại bốc đồng như vậy. Nếu khóc lên, nhất định cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà lại gì cả. Thân thể bé khẽ run, giống như cạn kiệt toàn bộ sức lực sau đó cơ bắp thể tự điều khiển mà lay động, đôi mắt kia dường như cũng sắp muốn tan chảy như chocolate, lqd nhanh chóng phủ đầy tầng hơi nước, xao động xao động, nhưng chẳng qua chỉ là im lặng nhìn , giống như quá mức hoảng sợ sau đó mới hoàn hồn, còn có phản ứng kịp người đứng trước mặt mình là ai vậy.
cái gì cũng chưa , nhưng biết đáp án rồi, tạm thời có khả năng trở lại bên cạnh hai em nhà họ Chung.
cũng biết bản thân mình thở phào nhõm, bộ dáng thất hồn lạc vía như vậy, khiến chỉ cảm thấy cả trái tim giống như bị ai gõ cái, bực bội khó chịu, lời ra khỏi miệng lại trở nên lạnh như băng.
“Thế nào! Lúc này người ở trước mặt em rồi ngược lại có can đảm sao? phải hôm nay em mắng bảo vệ vì bọn họ cho em ra ngoài sao? phải em nên ôn tập văn để chuẩn bị trở lại thi sao? Em à? Hay là để tôi gọi trai em trở lại?”
Dao động trong mắt càng lúc càng to lớn, rốt cuộc nước mắt cũng nhịn được, nhưng chỉ là cắn chặt môi, quật cường mà oán hận nhìn , cuối cùng vẫn để cho nó rớt xuống.
bị ánh nước trong mắt thiêu đốt, trái tim thể chế được mà mềm nhũn, có chút đau đớn.
Đau đớn của từ khi nào bắt đầu trở thành đau đớn của ? Miệng vết thương của , khi nào bắt đầu trở thành miệng vết thương của ?
* * *
Lạc Lạc từng tưởng tượng qua rất nhiều loại cảnh tượng gặp lại các của mình, mũi chua xót, rơi lệ, ôm ấp, hôn môi! bò lưng, gác ở vai hoặc bổ nhào vào trong lòng bọn họ! đồng ý để cho bọn họ hôn mỗi góc thân thể mình! bao giờ rời xa bọn họ nữa, bọn họ bao giờ ức hiếp , bao giờ đánh mất nữa.
Nghĩ tới rất nhiều loại, nhưng mỗi loại đều có đột nhiên và xa lạ như thế này.
nhìn xuyên qua những giá hàng đồ lót, nhìn thấy trai ngọc thụ lâm phong đột nhiên tới, ý nghĩ đầu tiên trong đầu đó là muốn lao ra, lao ra, ở đó có hạnh phúc của .
gần như tham lam nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, nhìn chuyển mắt! Nửa tháng, chưa bao giờ rời khỏi căn nhà đó lâu như vậy, đồng thời chưa bao giờ rời khỏi lqd hai người bọn họ lâu như vậy, lâu đến nỗi nhớ của vượt qua cả oán hận, lo âu vượt qua tổn thương. Bản tính của vốn phải là người tuyệt tình như vậy, sinh sống ở nhà họ Chung mười ba năm, được bọn họ cưng chiều mười ba năm, mười ba năm tình cảm, làm sao có thể buông là buông? Giống như trẻ con phải cai sữa vậy, làm có thể cắt đứt là cắt đứt ngay được?
phải là người bị tổn thương liền trốn khóc sướt mướt tự oán trách bản thân mình, mấy ngày nay nằm giường, suy nghĩ cẩn thận, có lẽ ngay từ đầu các là có mục đích tới gần , nhưng mà vậy thế nào chứ?
Mấy năm nay, bọn họ thương phải là giả, cưng chiều phải là giả, bọn họ sưởi ấm mỗi khi lạnh lẽo, làm bạn với mỗi khi côn đơn, khen ngợi mỗi khi tiến bộ, đốc thúc mỗi khi lười biếng, bao dung mỗi khi phạm lỗi, nuông chiều ......
Nếu những điều đó đều là giả, như vậy liền để cho bọn họ giả dối cả đời cũng được.
Nếu những điều đó đều là chơi đùa với , vậy hãy để cho bọn họ chơi đùa cả đời cũng được.
Có liên quan gì đâu? Chỉ cần hạnh phúc là được.
Nhưng mà tại sao? còn có thể trở lại nhà họ Chung sao? Còn có thể xông lên ôm lấy hạnh phúc của mình sao?
.....Sau khi hạnh phúc của lại trở thành “Chồng của ” “ đần” của người khác sao?
......Sau khi tận mắt nhìn thấy hạnh phúc của mình vô cùng thân thiết với người khác như thế sao?
.......Sau khi nhìn thấy hạnh phúc của mình cùng nhà người ta lựa chọn nội y và lễ phục để chuẩn bị kết hôn sao?
Cũng có gì gọi là khó hiểu! Mẹ nuôi Mã Hoa của , tính toán mọi cách lâu như vậy, làm sao có thể dễ dang buông tha cho ? Với hận thù của Mã Hoa đối với mẹ ruột , làm sao có thể để cho trở lại nhà lqd họ Chung lần nữa chứ? Sau khi ‘vạch trần bộ mặt xấu xí’ của , cả, hai được Mã Hoa lần lượt an bài kết hôn, hoàn toàn trở thành người qua đường với nhà họ Chung! trở về phải làm thế nào đây? Tự rước lấy nhục? Trơ mắt nhìn các trai trình diễn tiết mục hạnh phúc với người khác?
.... Nhưng mà à, của em, tại sao nhìn dáng vẻ lại vui vẻ như vậy?
.... của em, mấy ngày nay có Lạc Lạc ở nhà, các lo lắng sao? Hai người các nhớ em giống như em nhớ các sao? Các cần Lạc Lạc nữa sao?
Từ lúc bọn vào đến khi bọn họ rời , trước sau cũng chỉ mười mấy hai mươi phút, trơ mắt nhìn bọn họ rời , đau lòng như bị dao cứa, bỗng nhiên lúc đó liền mất dũng khí đối mặt lần nữa.
* * *
Bên trong xe máy điều hòa nhiệt độ mở rất lạnh, nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt thở nổi.
Quý Thiếu Kiệt và cùng ngồi ghế sau, vẫn quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, yên tĩnh như mèo con.
yên tĩnh này phải nghe theo, mà là chống cự gì với người và mọi vật xung quanh.
ở bên cạnh cách chẳng qua cũng chỉ cánh tay, nhưng mà, lại hoảng hốt có ảo giác đặt mình vào nơi hoang dã.
ấn hạ cửa sổ xuống nửa để thông gió, gió nóng mãnh liệt đập vào mặt , giống như cánh chim bồ câu mềm yếu vỗ cánh.
nhìn sườn mặt trắng như tuyết của , đầu để thân xe, trong khi xe chạy lắc lư, đầu cũng đụng tới đụng lui.
nhịn được đưa tay kéo lại, ôm ngồi đùi, xoa mái tóc bị gió thổi hỗn loạn, thanh ngầm chứa chút bất đắc dĩ bá đạo, nặng nề khiển trách: “Nghĩ cái gì vậy? Em chỉ cần yên tâm theo tôi là được rồi.”
Hàng lông mi dày của giật giật, hé răng, đầu mềm mại tựa vào người . người lúc nào cũng mang theo mùi hương ngọt ngào, giống như mùi hương người của trẻ em mới sinh.
Là mùi vị này làm cho Quý Thiếu Kiệt say đắm.
cầm lấy cái tay bé của vào trong tay mình, mười ngón tay xen kẻ nhau, lần lượt nắm chặt, lại nới ra, lại nắm chặt, mà cũng cho nửa phần phản ứng.
chưa từng qua đương, nhưng này đau, có cảm ứng.
lần cuối cùng, chỉ cho phép em đau lòng vì người khác lần cuối cùng. Sau đó, bảo bối, em là của .
“Bảo bối, trong lòng hãy phấn chấn lên, tôi dẫn em ăn món ngon!” phân phó lái xe quay đầu.
Nhớ tới nơi này cách phố thức ăn “Phẩm Thượng tư gia” cũng xa, nhất thời hứng khởi, liền lôi kéo Lạc Lạc xuống xe bộ, chỉ để cho lái xe trước.
Chương 28: Tôi muốn em!
Editor: Thu Lệ
Xuống xe mới phát bên ngoài là nóng, cũng may trời gần tối, mặt trời sớm thu lại ánh nắng gay gắt, chỉ còn non phân nửa lòng đỏ trứng yếu ớt, hoàng hôn dần buông xuống, màn đêm dần dần lan rộng ra. Đèn đường được phát sáng lên từ lâu, hai bên đường là những cây ngô đồng Pháp cao cao, được dãy màu trắng cực nhanh đánh qua từng cái, thân cây và lá ở trong bầu trời tối liền khảm vòng lại vòng trong suốt, thỉnh thoảng bị gió đêm phất qua làm cho lay động, phát ra những thanh xào xạc nhàng.
Quý Thiếu Kiệt vắt áo khoác màu trắng trong khuỷu tay, tay nắm lấy tay của Lạc Lạc, đạp lên lá cây đường dành cho người bộ.
Bị gió đêm thổi qua, nổi bất mãn trong lòng nhạt rất nhiều, có lẽ đây chính là sức mạnh của thiên nhiên. Cứ như vậy mà lôi kéo tay , nhàn nhã thong dong dưới trời chiều, đột nhiên suy nghĩ, ra lúc nhìn thấy những đôi tình nhân khác cũng như thế này, thực ra tự trong đáy lòng cũng thèm muốn sao?
Hết giờ làm, dòng người dòng xe dày đặc như nước chảy, khó có khi Quý Thiếu Kiệt được hưởng thụ loại phố xá sầm uất, hỗn loạn và khói lửa nhân gian như thế này, khóe miệng nhịn được mà chứa ý cười, chỉ nghĩ đến trong tay mình nắm lấy bàn tay bé mềm mại, đó chính là thỏa mãn.
“Này, chú, tôi đau chân......” Có người lại sát phong cảnh.
chuỗi sạp dê nướng bay tới từng trận khói dày đặc, Quý Thiếu Kiệt bị sặc cái, lôi kéo nhanh hơn vài bước để tránh , mới dụ dỗ người trong ngực: “Ngoan, đừng náo loạn, lát nữa là đến rồi, em mới vừa bị cảm mạo xong, ngồi trong khí lạnh thời gian dài tốt cho thân thể, chúng ta dạo bên ngoài chút, hít thở khí mới mẻ.”
Giống như là đặc biệt muốn đối đầu với , lại làn khói “Trong lành” nồng nặc thổi tới dày đặc, khiến phải lôi cánh tay chạy nhanh về phía trước.
Hửm? Kéo động đậy? cúi đầu liền nhìn thấy, mở đôi mắt to nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, giống như chú thỏ nhìn thấy cà rốt, như chú cún nhìn thấy cục xương.
cau mày trách móc, “Nhìn lung tung cái gì vậy? Muốn ăn lát nữa trở về bảo người ta làm cho em ăn!”
“Nhưng tôi muốn ăn bây giờ.” Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn , dáng vẻ như được ăn nhất định bỏ qua.
Quý Thiếu Kiệt bất đắc dĩ nhìn bộ dạng tùy hứng của , mang chút khiêu khích, đôi mắt to mà đen láy, bộ dạng sa sút, đau thương khi bị vứt bỏ mới vừa rồi cánh mà bay---- chỉ cần rời khỏi , cho dù có muốn sao trời cũng hái cho .
“Chỉ có thể ăn xiên.....”
“Mười xiên!”
“ xiên!”
“Ông chủ, cho tôi mười xiên nướng.....” hất tay ra vội vàng chạy qua.
Ông chủ quán xiên nướng cũng biết có phải là người Tân Cương* , đầu đội chiếc nón sáu cạnh màu trắng lệch qua bên, khuôn mặt lõm sâu, sắc mặt vàng như nghệ do bị hun khói lửa nhiều năm, vừa vẩy rất nhiều bột đáng nghi lên những xiên nướng, vừa cuốn đầu lưỡi cao giọng : “Muốn ăn thịt xiên nướng?”
Lạc Lạc nhìn chằm chằm giá nướng chớp mắt, nhìn bàn tay to đầy vết bẩn lật tới lật lui xiên thịt nướng, gật đầu lia lịa, “Cho nhiều ớt....”
Quý Thiếu Kiệt theo ở phía sau, vẻ mặt được tốt, “Em được đấy, ít ồn ào lại cho tôi, lần trước nôn đầy ớt trong phòng tôi, bây giờ mùi vị đó vẫn còn chưa có tan hết......”
Lạc Lạc đưa tay ra hiệu với ông chủ, ý là “ cần để ý đến ta, cứ nghe tôi”, quay người trừng mắt nhìn Quý Thiếu Kiệt, “Cái đó còn phải do chú dày vò....” đến nửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức ngậm miệng.
“Tôi dày vò em như thế nào hả?” ngược lại hai tay ôm ngực, cười như cười nhìn . Mặt thoáng chốc đỏ đến rỉ máu!
“Hừ!” khẽ gắt tiếng, bĩu môi, chán ghét bản thân mình lúc này lại đỏ mặt, giống như liếc mắt đưa tình với ông chú này vậy.
“Ai cần chú lo! Tôi cứ thích ăn!” giân dỗi giống như thầm với ông chủ: “Ông chủ, thêm cay, tôi muốn thêm cay.”
Bộ dạng đỏ mặt giấu đầu hở đuôi, đúng là đáng , ngang ngược, tươi mới, nháy mắt làm Quý Thiếu Kiệt nhìn ông chủ bẩn thỉu dơ dáy kia cũng thuận mắt hơn nhiều.
Sau đó, người đàn ông toàn thân mặc đồ trắng đứng đường, cao lớn rắn rỏi mà vững chãi, tay áo hơi hơi cuộn lên, hai tay ôm ngực, chán ghét đứng hơi xa chút, sợ mùi dầu bắn tung tóe lên người, nhìn xinh xắn cúi thắt lưng, hai bàn tay mỗi bên bên cầm năm xiên thị nướng, làm nhiều việc cùng lúc, ăn vô cùng hăng hái.
Quý Thiếu Kiệt ở bên cạnh nhìn hồi, vẫn là nhịn được mà qua, cầm khăn tay lau dầu mỡ và tương ớt dính đầy má, khẽ trách, “Em là , có thể có chút hình tượng được ?”
Trong miệng đầy thịt, bị cay đến nước mắt lưng tròng ngừng hít hà, khuôn mặt chỉ lo tránh khỏi chiếc khăn lau.
nhìn thấy liền nhíu mày, vẻ mặt bắt đầu từ từ đen lại, ngừng động tác lau lại, chỉ lạnh lùng nhìn .
Nhìn nhếch nhác! Nhìn tuôn nước mắt như suối trào! Nhìn ở bên cạnh mình lại nghĩ đến người khác.
ăn đến chảy nước mắt, nếu có các ở đây, bọn họ người đứng bên trái, người đứng bên phải, người cầm nước khoáng, người cầm khăn giấy ướt, có khi còn cầm cả kem thích ăn.
Bọn họ “Lạc Lạc, ăn từ từ kẻo sặc, coi chừng nghẹn...”
Bọn họ “Lạc Lạc, uống miếng nước, đừng ăn nhiều quá, lát nữa về nhà lại ăn được cơm....”
“Tôi muốn uống nước!” Hai mắt đẫm nước mắt mơ hồ nhìn Quý Thiếu Kiệt.
“ có nước.” Quý Thiếu Kiệt nhíu mày.
“Tôi muốn uống nước! Tôi tôi nuốn uống nước!” cố chấp nhìn , lặp lặp lại , đôi mắt mở to, cháy cũng nháy, nhưng những giọt nước mắt lại bốp bốp rơi xuống đất.
“Em ầm ĩ cái gì? giữa đường này có chỗ nào bán nước?” Quý Thiếu Kiệt đau đâu nhìn , rồi lại nhìn xung quanh, quán thịt xiên nướng cũng bán nước.
“Tôi muốn uống nước!”
“Chú nghe thấy sao? Tôi muốn uống nước!”
“ có nước sao chú lại để cho tôi ăn thịt xiên nướng? Chú biết tôi ăn thịt xiên nướng nhất định phải uống nước sao?”
đột nhiên ném toàn bộ thịt xiên còn lại xuống đất, gào khóc to. tùy hứng, rất hiểu chuyện, lqd lôi kéo tay áo Quý Thiếu Kiệt, toàn nước mắt nước mũi đều chảy ra, dán đầy mặt, mỗi tiếng khóc đến khàn cả giọng, giống như chịu đựng rất nhiều oan ức.
Mấy người qua lại khó hiểu nhìn bọn họ, người đàn ông giống như người mẫu, giống như búp bê sứ, nhất định có chuyện xưa! Mấy người rảnh rỗi liền bắt đầu tốp năm tốp ba vây quanh bọn họ.
Ông chủ bán thịt dê nướng cũng giả bộ cuốn đầu lưỡi---- phải ông muốn cuốn, là ông thể giả bộ lời quá dài, chỉ có thể thẳng: “Hắc hắc, tôi này chàng trai, sao cậu lại chọc khóc vậy? Tôi để cho cậu mua hai mươi xiên phải mua mười xiên, cậu mua hơn hai mươi xiên phải có chuyện gì rồi sao? Nào, nào cậu mua đủ hai mươi xiên tôi tặng cậu hai xiên nữa! Mau dỗ nhà người ta cho tốt......”
Quý Thiếu Kiệt cắn răng nhìn tay áo màu trắng bị nắm dính đầy dầu mỡ và tương ớt, trán toát mồ hôi, mấy chục lqd tuổi đời còn chưa bao giờ bị làm khỉ cho người ta nhìn. có thể mua nổi cửa hàng nước giờ phút này lại thể biến ra bình nước sao?
Nhưng mà nhóc này khóc thê thảm, thở ra hơi, giống như có chút điên rồ, tay chân luống cuống lau nước mắt nước mũi ngừng chảy ra cho , lại di chuyển từ tay áo lên vạt áo, thấp cao, treo ngược bờ vai dừng rung lắc.
Đám người vây xem nghị luận ầm ĩ, từ nghi ngờ ăn con nhà người ta sạch sành sanh rồi bỏ chạy, nghi ngờ thiếu tiền con nhà người ta, nghi ngờ bắt cóc mẹ của đến bắt cóc ba của .
Lúc nào cũng có cách tra tấn , lúc nào cũng có biện pháp khảo nghiệm tính nhẫn nại của .
giống như đứa khóc lóc om sòm đòi mua đồ chơi, chỉ còn kém lăn lộn mặt đất, mà lại giống như người cha đần độn vô trách nhiệm.
Cuối cùng cũng nổi giận, luồng tay dưới nách , dễ dàng nhấc treo lơ lửng giữa trời, cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhắn bị bay đến đỏ au của lại, ngậm mút.
ra hôn cũng có muôn vàn mùi vị, ví như mùi vị cay lúc này, thấm ướt cả đầu lưỡi.
ra trái tim cũng có muôn vàn đau đớn, ví như đau thương lúc này, thấu vào xương tủy.
Lạc Lạc le lưỡi ra thở dốc giống như chú chó , là cay , đầu lưỡi đều tê dại, ròng rã diễn ra vòng, khóc rống quá lớn, dưỡng khí cung cấp đủ, lúc cảm thấy choáng váng, bỗng nhiên trời đất xoay tròn, người bị nâng lên, được ôm trong lòng ngực cứng cáp sau đó là môi bị mút chặt, đầu lưỡi trơn tuột đầu đuôi tiến vào, có dòng chất lỏng mát rượi tiến vào giữa môi.
“Oẹ!” trố mắt ba giây, xấu hổ đẩy ra, nhảy xuống đất, ngửa khuôn mặt nhắn, lắp bắp : “Ai, ai muốn uống nước miếng của chú chứ?” Nhưng đầu lưỡi được an ủi qua lưu luyến dòng nước mát rượi ở răng và môi.
Quý Thiếu Kiệt rũ mắt nhìn , vô tội : “Nhưng tôi chỉ có cái này.”
nâng mặt lên, giọng trầm thấp mà ràng, “Chung Tĩnh Ngôn, bảo bối đừng khóc, sau này đừng khóc nữa! Được ?”
Biểu cảm mặt là, thương sao?
Trong nháy mắt Lạc Lạc bị mê hoặc, xấu hổ lui ra, ủy khuất, kinh hoàng, bất an, sợ hãi, ào áo kéo đến từ các góc trong thân thể, biết người đàn ông này có bản lĩnh làm cho người ta theo , nhưng vẫn tự chủ được mà rơi vào cặp mắt thâm thúy mang chút màu xanh tối của .
“Bọn họ cần tôi nữa.” đáng thương, khóc tiếng động, chỉ có nước mắt phốc phốc rơi xuống.
“Tôi cần em! Em hãy theo tôi!” dùng ngón tay cái lần lượt gảy khuôn mặt nhắn.
“Tôi cũng có nhà...” nghẹn ngào, nấc cục.
“ ngốc, sau này em hãy nhớ kỹ, có tôi có nhà!”
Trái tim của như bị ai nhéo, bị tuyệt vọng trong mắt làm rung động, lại cảm thấy ấm áp và yên tĩnh kỳ lạ. hiểu tình , giờ phút này lại thấy hề nóng nảy, chỉ thầm nghĩ phải che chở yếu ớt như tơ này vào trong ngực.
vén mái tóc của bị mồ hôi làm ướt ra hai bên, bày ra khuôn mặt nhắn trắng nõn khóc đến đỏ rực, nửa bên mặt còn có dấu vết lau nước mũi, nhưng đối với lại chỉ cảm thấy rất đẹp và đáng ---- chỉ cần thuộc về , cái gì cũng tốt đẹp.
Lôi kéo hồi, cúi người lại lần nữa bao phủ lên cái miệng nhắn vẫn còn hé mở.
Lạc Lạc cả kinh đến nỗi quên khóc, trong đầu hỗn độn, tự nhận bản thân mình cũng là người liều lĩnh, nhưng chưa từng gặp qua người nào điên cuồng như vậy, giữa ban ngày ban mặt, người qua kẻ lại đông đúc vây quanh, cứ như vậy mà hôn lên, vậy còn đưa vào quá mức, cả đầu lưỡi trơn trượt ẩm ướt duỗi vào, xâm nhập lật chuyển khuấy đảo, vướng víu như tảo biển, mút đầu lưỡi như muốn tan chảy ra rồi.
Chương 29: là ma túy!
Editor: Trần Thu Lệ
Đầu năm nay, việc hôn môi và phóng uế tùy tiện vẫn còn chưa có phổ biến, đám người vây xem màn kịch vui này hóa đá trong vài giây, sau đó là bùng nổ ra trận lại ồn ào.
Có chàng trẻ tuổi, vai đeo chiếc túi đựng máy vi tính nhìn ra màu sắc, tay xách cặp lồng đựng cơm, tay vừa mới ăn thịt dê nướng xong cầm tăm chỉ vào Qúy Thiếu Kiệt : “Này, ta, ta, ta! Người này tôi nhìn thấy! Hôm nay bản tin tài chính và kinh tế, phải ta vừa ký thỏa thuận hợp tác với công ty điền sản Vạn K, để ý thiên kim tiểu thư ông tổng điền sản Vạn K hay sao? Vậy lúc này lại hôn ai chứ? được, tôi tôi tôi di động đâu......”
ta vừa mới xong, có mấy người trong đám đông cũng liền tỉnh ngộ lại, tranh nhau tìm di động tìm di động, đào máy ảnh đào máy ảnh.
Lạc Lạc còn chưa có lấy lại tinh thần đâu, đột nhiên môi trống rỗng, liền bị kéo lảo đảo, hề báo trước mà bị kéo chạy về phía trước.......
Còn những người cầm điện thoại và máy ảnh trong tay giơ lên cũng tìm được tiêu điểm, người ta sớm chạy mất chỉ còn lại hai bóng dáng màu trắng.
Chạy hồi, Lạc Lạc bỗng nhiên dừng lại, hai tay dùng sức tách ra, tách được liền ngồi phịch xuống.
“Chú à, chạy nữa có được ?”
“ chạy để chờ được lên báo à?” khẽ trách, kéo về phía trước.
“Cũng đâu có ai quen biết tôi, tôi chạy!” ăn vạ, cố ý muốn nhìn bộ dạng quẫn bách của .
“Được rồi. Vậy hãy để cho bọn họ đến chụp ảnh , ngày mai lên báo để các trai em đến đưa em về!” cũng dừng bước chân, ra vẻ chán ghét nhìn .
“Tôi chạy được....” lập tức thay đổi chiến lược, đáng thương : “Giày mới cọ sát vào chân, tôi đau chân....” xong, liền “Bốp bốp” đá bay giày, lộ ra hai cái chân trần mang tất, những đầu ngón chân non mềm chà chà đất.
Quai hàm Quý Thiếu Kiệt xê dịch, nhìn cặp chân trắng nõn bị cọ sát đến đỏ, trái tim liền mềm mại, ánh mắt nhìn lướt về phía sau, chàng mang túi đựng vi tính đuổi theo, “Này, tôi nhớ ra rồi, họ Quý...”
**
Quý Thiếu Kiệt tay xách giày, tay nâng đỡ mông đề phòng trượt xuống.
mềm mại nằm úp sấp lưng , có lẽ ngủ rồi, hơi thở ấm áp đều đặn phả vào gáy , hai viên thịt mềm mại trước ngực ép lên lưng và thấm vào tim của .
vác nàng của mình lưng đứng ở bên đường chờ lái xe đến đón.
Hoàng hôn bắt đầu khép lại, dọc đường xe tới xe lui, gió đêm thổi vào người cuối cùng có cảm giác mát, nhưng Quý Thiếu Kiệt chỉ cảm thấy khô nóng từ trong mỗi lỗ chân lông tỏa ra ngoài, tim đập thình thịch.
Đến cơm cũng kịp ăn, chỉ dặn dò gói lại đem về, muốn chờ khắc nào, lúc này chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đưa thân hình mềm mại lưng này về nhà... đặt lên giường.
Cuối cùng xe cũng tới, chú Cương vội vàng bước xuống, vươn hai tay ra muốn tiếp nhận lưng ông chủ, lại biết ông chủ có nguyện ý hay .
dùng cằm ra hiệu chú Cương mở cửa phía sau, tự mình cẩn thận thả vào trong xe, rất cao, Lạc Lạc bị thả vào khỏi bị đụng trúng đầu, nên “A” tiếng dài.
chán nản, động tác lại càng thêm cẩn thận.
Chú Cương giúp được gì, muốn giúp đỡ cầm giày cũng bị ông chủ từ chối rồi.
“Trở về biệt thự Cách Lan!” cũng lên xe theo, dặn dò ngắn gọn.
Chú Cương cung kính trả lời, cũng có tắt máy xe trực tiếp thả lỏng phanh, đạp chân ga, phóng như tên bắn. Ông chủ gì, nhưng mấy năm nay theo ông chủ, chú Cương cảm nhận được ông chủ vô cùng gấp gáp.
Bởi vì phải mua này nọ cho , cố ý loại xe có bảy chỗ ngồi, nên trong xe rất rộng rãi.
ấn công tắc trong tay, vách ngăn màu đen liền khép lại, ngăn cách với tài xế ngồi ghế trước.
Phía sau xe chỉ còn lại và .
Bên trong xe rất yên tĩnh, những cơn gió lạnh chầm chậm thổi đỉnh đầu , gần như có thể nghe thấy tiếng máu chảy ồ ồ trong thân thể mình.
Có lẽ là vừa mới bị kích thích trong tiệm đồ lót, sau lại vừa khóc vừa ầm ĩ rất mãnh liệt, dày vò như vậy nhưng vẫn tỉnh lại, chỉ tìm vị trí thoải mái trong lòng , thở ra hơi dài, trong miệng lẩm bẩm rồi tiếp tục ngủ.
Ngủ phòng vệ chút nào như vậy, nằm ngang đùi Quý Thiếu Kiệt.
Mùi thơm ngai ngái của cơ thể lại bắt đầu tập kích lên người .
Thân thể mềm mại này chính là ma túy, vừa chạm vào liền nghiện ngay. Muốn dừng mà dừng được.
Xương quai xanh của rất đẹp, bộ đồ thể thao mới mua người là kiểu áo ba lỗ, kiểu dáng rất đơn giản, vừa vặn lộ ra bả lqd vai mảnh khảnh trắng nõn của , đôi gò bồng đảo nhô lên hai nhũ tiêm vừa vặn được chất liệu vải màu trắng bao lấy, theo hô hấp của lúc lên lúc xuống, giống như cất giấu hai chú chim bồ câu ngủ say, là im lặng chờ đợi ai đây?
Hai mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng đảo nhấp nhô, cuối cùng cũng kiềm chế được thở dốc, tiếng trước lại dồn dập hơn tiếng sau, ràng có thể cảm nhận được tình cảm nóng nảy của mình, nhưng lại có cách nào khống chế được.
Ngón tay thon dài gần như là gấp đến thể chờ, giống như tên nhóc mới biết lần đầu, vội vàng nắm lấy nơi mềm mại ấy, toàn bộ đều nắm trong lòng bàn tay, xoa nắn.
Ngay chỗ cổ áo thể thao màu trắng có mấy viên nút màu hồng nhạt, khẽ run rẩy bắt đầu tháo ra, lại đưa ra sau lưng mở móc khóa áo ngực.
mới vừa bị cảm mạo xong, sợ cảm lạnh nên dám vén quần áo lên. Vì vậy, chỉ nhàng lấy ra nửa bầu ngực từ cổ áo, bầu ngực xinh xắn vểnh lên trong tầm mắt của , trắng nõn như tuyết, ngọt ngào cao nhất, tươi mới như quả đào mật, đỉnh là viên trân châu màu hồng nhạt.
Rốt cuộc tay cũng khống chế nổi lại nắm lấy lần nữa, kích cỡ này của làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn trái ngược, to mà mềm mại, tay gần như thể nắm hết, giống như lqd là có mình sinh mạng vậy. Mềm mềm quyến rũ khẽ run, dán vào trong lòng bàn tay , như là có thể mặc ngược đãi nàng dâu nuôi từ , uất ức lại mở ro hai mắt mong đợi, nó , đến đây , đều là của ....
Bàn tay sẫm màu của và trắng như tuyết của hình thành thị giác tương phản vô cùng mạnh mẽ, bày ra năm ngón tay, hơi hơi dùng sức nắm lấy, khiến nó từ chiếc bánh bao mượt mà biến thành gò núi cao vút, rồi buông ra, gò núi lại trở về thành bánh bao, hết sức nắm thả, chỗ ấy liền biến thành bồn sữa, lay động từng vòng trong mắt , khiến lòng ngứa ngáy.
Mãi đến khi cơn ngứa này lan tràn tới toàn thân, cũng còn cách nào nhẫn nại nữa, cúi đầu ngậm chặt viên phấn hồng nhọn hoắt này, dùng môi nhấp nhấp lại, rồi lại đưa cả bầu ngực vào trong miệng, dùng sức mút, muốn mút sữa từ bên trong ra miệng mình. Hồi lâu, cổ ngứa vô danh này thoáng bình phục, mới từ từ chuyển sang mút dịu dàng.
Chỗ ngồi tái xế phía trước và phía sau chỉ cách nhau tầng rèm vải mỏng manh, biết tiếng “Chậc Chậc” trong miệng có truyền ra hay . nhưng dục vọng của bắt đầu như lửa cháy, có cách nào khống chế.
biết mút như vậy bao lâu, hạt châu bé vốn dĩ mềm mại lại trở nên căng đầy giữa răng và môi của , cứng rắn, ràng cảm nhận được, giống như đứa được đồ chơi mới, những chỉ mút vào mà còn bắt đầu trêu chọc, cắn cắn, khi buông miệng ra, hơi thở của liền phun lên bầu ngực trắng nõn nà, hạt châu nhọn hoắt lớn gấp bội, dính đầy nước miếng của , biến thành sẫm màu.
Màu sắc kiều mị này, khiến than thở từ tận đáy lòng, trong con ngươi thâm sâu, cất giấu dục vọng dâng trào.
cam lòng cúi đầu tiếp tục đùa giỡn hạt châu non mềm nhọn hoắt đỉnh, mà bàn tay luồn vào cổ áo , móc phần tốt đẹp còn lại của ra.
khi nếm qua mĩ vị(thức ăn ngon) có cách nào tự kềm chế, đôi mắt thâm sâu của chăm chú nhìn vào bầu ngực của , đôi đào mật ngay ngắn chỉnh tề bày ra nơi cổ áo, được trêu chọc qua ràng có khác biệt, dính đầy nước sáng bóng, mà bên chưa bị lqd mút qua, giống như hạt đậu vừa mới nảy mầm, rụt rè e thẹn, rất nhiều, bờ môi của khỏi thương tiếc mà dời qua, ngậm chặt hạt nửa mềm nửa cứng còn lại, ngón tay thon dài hữu lực cũng chịu buông tha bên kia, kẹp lấy hạt đậu dính đầy nước, ngừng vân vê.
Cuối cùng Lạc Lạc cũng bị đánh thức, ngực vừa đau vừa tê dại, giống như bị vô số con kiến xen lẫn nhau mà cắn, toàn thân mềm yếu còn chút sức lực, hoang mang mở to hai mắt, muốn biết đây là tình huống gì.
Đây là cái tình huống gì?
Quần áo của ngay ngắn chỉnh tề, nhưng chỉ riêng hai bầu vú bị móc ra, liền đặt ngay cổ áo chật hẹp, ôm lấy đường rãnh sâu, đầu tóc ngắn của đàn ông úp sấp ở chỗ đó, mút nhũ tiêm bé của .
“Chú....!” Miệng của vừa mới mở, kháng nghị liền bị che lại.
“Tài xế ngồi ở phía trước, em muốn để cho ông ấy nghe thấy sao?” Người này nằm ở bên tai phun khí nóng.
“Chú! Chú buông tôi ra!” Giọng của vừa mềm mại do mới tỉnh ngủ và xấu hổ, đè thấp, nhưng lại vùng vẫy chịu thua chút nào.
“Bảo bối, để tôi thưởng thức chút!” tay bắt được hai vùng vẫy của , tay còn lại trêu chọc nhũ tiêm, làm cho cả người phát run, đau xót quay tới quay lui, trốn tránh, nhũ tiêm bé ở trong lòng bàn tay trượt tới trượt lui như chú cá , nhưng lại thể nào trốn thoát được.
bị di chuyển khiến phía dưới phát đau, tay liền biết nặng , tưởng tượng như bóc lột cả bầu ngực non mềm của ra vậy, đó là loại khát khô cổ như nước cuồn cuộn tuôn ra từ sâu trong thân thể, mãnh liệt dâng trào tới tứ chi, muốn vò nát vật trong tay này tan thành nước để nuốt vào trong bụng mới có thể giải khát.
Cái miệng nhắn bẹp ra, cầm lấy tay , là bộ dạng muốn khóc cho xem.
chỉ có thể dừng lại, ngồi thẳng người mạnh mẽ ấn đầu vào trong ngực, thở hổn hển, “Được rồi, được rồi, xuỵt! làm nữa! Bảo bối ngoan, chúng ta về nhà!”
Chỉ trong chốc lát, lại đẩy ra xa chút, kềm chế được mà vùi đầu vào trong khe rãnh sâu, vùi vào nơi có hương thơm tươi mát.
Cho dù cả đời lún sâu vào, thể hô hấp.
Last edited by a moderator: 10/11/15