1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều vô hạn - Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu (78/78)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Dưới trời sao hạnh phúc

      Editor: Trần Thu Lệ

      Buổi tối trở về nhà họ Chung, sau khi vào cửa, chuyện đầu tiên của hai em đó lột sạch quần áo Lạc Lạc .

      Ba mẹ vẫn chưa về, dì Trần giúp việc cho nhà họ Chung hơn ba mươi năm ở tại căn phòng dưới lầu , giờ hơi bị nặng tai, ngủ từ sớm rồi.

      Nguyên cả tầng ba chính là vườn địa đàng của ba người bọn .

      Bọn điên cuồng hôn , kẹp ở giữa, lưng dựa vào cả, ngực áp sát vào hai.

      sắp bị bóp vỡ, nướng cháy rồi.

      Bọn , tiểu tinh, hôm nay ai cho em mặc như vậy, chạy quyến rũ đàn ông?

      Bọn , bé cưng, hôm nay em bị chí người đàn ông ôm qua, em cứ nghĩ đến đàn ông như vậy sao?

      Bọn , bé xấu xa, bọn nhìn thấy em cười với tên họ Quý kia, , có phải em coi trọng ta rồi phải hả?

      cười khanh khách, thở gấp liên tục, từ lầu trốn xuống dưới lầu, lại từ dưới lầu chạy lên lầu, hai con thỏ non mềm trước ngực lay động muốn rơi xuống, cặp mông tròn trịa vẫy động khắp cả phòng. Bọn dễ dàng theo đuổi , ở dưới giá sách, ở ghế sa-lon, ở trong lòng chứ đồ, dùng hết trăm ngàn loại thủ đoạn trừng phạt .

      Cuối cùng, bọn họ chạy lên sân thượng, nằm nền gạch ngắm sao.

      Ba người đều trần truồng, giống như trẻ sơ sinh, giống như lúc vậy, giống như vĩnh viễn đều như vậy.

      Lạc Lạc nhìn lên bầu trời đầy sao, trong veo mà rộng lớn, đột nhiên nhớ đến ngày đó Trịnh Hiểu Tuyên có đưa cho bài thơ:

      cho em cả bầu trời sao

      Để cho em tự do tới

      Em biết em hưởng thụ

      phần tình sâu lắng rộng lớn

      Ở trong góc sáng sủa mới có thể vui vẻ

      Thong dong viết thơ rơi lệ

      Mà giữa ánh sáng ban ngày

      đem em trồng thành gốc cây

      Nguyện vọng hoa tường vi lớn lên như gốm sứ

      Mà hạnh phúc của em còn chỉ như vậy

      Dưới cánh chim cường tráng dịu dàng của

      Em hiểu em vô cùng hiểu

      Em là người

      Người con được nuông chìu.

      Đó là bài thơ của Tịch Mộ Dung, mà phải cũng được nuông chiều giống như trong bài thơ kia sao?

      nhìn cả Chung Chấn Thanh nằm bên phải, nhìn hai Chung Chấn Văn nằm bên trái, mặt hai người gần như giống nhau như đúc, tràn ngập nuông chìu. giống như viên ngọc trai vậy, buồn lo, mà bọn giống như vỏ của ngọc trai, rắn chắc, cường thế, cẩn thận chặt chẽ bảo hộ cho .

      Dưới bầu trời đầy sao, có gió thổi qua, mang theo mùi hương hạ hoa mà thích.... Những thứ này chẳng lẽ đó chính là mùi vị của hạnh phúc sao.

      nhìn bọn , bọn cũng nhìn . Hình ảnh đầy sao phản chiếu trong mắt của bọn họ, như là hình ảnh phản chiếu những vì sao rơi rớt mặt biển mênh mông, thế giới yên tĩnh như vậy, giống như chỉ còn có ba người bọn họ.

      nằm dưới bầu trời đầy sao khóe môi vểnh lên mỉm cười, hạnh phúc phải than thành tiếng.

      “Lạc Lạc, em vĩnh viễn ở bên cạnh bọn chứ?” Bọn cầm ngón tay cho vào trong miệng, khẽ liếm, lần lượt truy hỏi.

      “Đương nhiên !”

      khẳng định như thế, giọng điệu nhàng. Giống như đây là vấn đề hết sức buồn cười vậy.

      Cái này còn phải nữa sao? ở bên cạnh bọn còn có thể đâu nữa? Hơn nữa còn có ai có thể cho hạnh phúc nhân đôi như thế này?

      Chơi đùa đến mệt mỏi, mồ hôi chảy đầy người. Bọn lại ôm vào bồn tắm lớn, cẩn thận tẩy sạch từ trong ra ngoài.

      dựa vào thân thể bọn , có trách nhiệm thổi bong bóng lên mặt bọn , vừa ác ý dùng tay vớt bọt phủ lên ngay điểm tam giác của bọn , sau đó thẹn thùng bụm mặt lại rồi nhìn ra từ kẽ tay.

      Trong nháy mắt như thế, nhớ lại khi còn bé.

      Lúc ấy, chỉ mới 5 tuổi, mới vừa được Chung Bang Lập nhận nuôi dì ôm ngâm vào 1 cái bồn tắm là to, nước trong bồn ngập đến cằm của . sợ hãi chỉ biết khóc, vô cùng sợ hãi, nhưng trong lòng lại biết khong thể khóc, vất vả lắm mới có người đồng ý cho 1 gia đình, thể cứ như vậy mà nghe lời! Trong lòng hoảng hốt bất lực, đến bây giờ, khi nhớ lại vẫn khiến kiềm chế được mà phát run.

      Ba chỉ đem để ở nhà rồi lại ra ngoài, mà mẹ, chỉ đưa cho 1 cái lược và 1 cái chậu rửa, rồi ngồi salon giữa nhà, chờ đến khi trời dần dần tối xuống, dùng 1 loại ánh mắt kỳ lạ quan sát , lúc lo sợ nhìn nữa, lại được 1 lời nào, mặt chút thay đổi vào thư phòng. Dường như vẫn như vậy, ánh mắt mẹ nhìn vẫn như thế, nóng lạnh, lộ ra 1 chút quan sát kỳ lạ, ngay lúc cười vui vẻ, tình cờ còn có thể nhìn thấy 1 tia lạnh lùng trong đôi mắt ấy. Cái này cũng coi như là đối với rất khá rồi, bà bận rộn như vậy làm sao có thời gian chăm sóc cho ? Đến khi lớn lên 1 chút, tự động coi ánh mắt lạnh lùng và kỳ lạ này kiểu đối xử của mẹ với người ngoài, thói quen lại tốt.

      Ngày đó, cuối cùng vẫn là các nhịn được, vén tay áo lên giúp tắm rửa.

      Khi đó bọn mới 10 tuổi, cũng ‘vô tự thông’ ( cần ai dạy cũng biết) mà dụ dỗ rồi.

      Bọn lấy 1 con vịt con màu vàng bằng nhựa đến, với :”Đến đây em ,em hãy tắm rửa cho con vịt này, bọn giúp em tắm rửa. Nó là bảo bối của em, còn em là bảo bối của bọn .”

      Khi đó, bé rất thích trò chơi đóng vai gia đình, chỉ thút thít chứ hề khóc nữa, do tay bọn vụng về, giúp gội đầu, rửa chân, bọn tắm cho , tắm cho con vịt.

      Giáo dục của nhà họ Chung vô cùng nghiêm khắc, khi đó hai bé trai đúng là hiểu gì hết. Đến lúc rửa đến mông, tự động mở hai cái chân ngắn ngủn, Chấn Thanh sợ hãi kêu lên,”Mau nhìn này, mông của em bị thủng…”

      Chấu Văn vừa nghe cũng sợ hãi khóc lên,”Cái mông của em , bị thủng là sâu, sưng lên cao…”

      nghe bọn đáng sợ như vậy, nhất thời cũng sợ hãi “oa” 1 tiếng khóc lên.

      Dì Trần nghe thấy tiếng khóc của ba đứa trẻ vội vàng từ dưới bếp chạy lên, sau khi hỏi nguyên do lại che miệng cười gập cả lưng, “Ôi chao, hai Tiểu tổ tong của tôi, các con hãy mau tránh ra chút , này này này, nếu để cho ba của các con biết còn cắt chân của các con…”

      Cũng chỉ là trong nháy mắt, bọn đều lớn hơn trước như vậy rồi sao? Mà hóa ra là tắm rửa cũng nghiện, 1 lần tắm rửa đó là 10 mấy năm.

      Vất vả mới tắm xong, bọn lấy khăn bao lại rồi ôm thả lên giường, lau khô từng chút .

      Khí nóng bốc hơi da thịt trẻ màu hồng phấn, vô cùng mịn màng, nằm ngang chiếc khăn trải giường màu trắng, đáng như em bé, mỗi 1 phân mỗi 1 tấc đều là vì bọn mà nở rộ.

      “Tiểu tinh… ngày nào đó chết tay em.” Bọn , phía dưới sưng vù cứng rắn có chỗ phát tiết, nhịn được, lật qua, dày vò xong, dùng nước miếng quét cả toàn thân.

      Nửa đêm tỉnh lại, ừ a a, bị ôm nửa người, 1 cái ly đưa tới miệng, nửa tỉnh nửa mê uống xong ly sữa, cuối cùng còn ợ 1 cái.

      Uống xong ly sữa, hồi lâu lại có hơi mất tiểu, cố gắng kìm nén hai phút mà vẫn được, mắt vẫn còn nhắm, bò qua thân thể của Chấn Văn và Chấn Thanh, chân thăm dò xuống, tùy tiện xỏ 1 đôi dép lê.

      Góc nhà mở 1 ngọn đèn, Chấn Thanh mơ mơ màng màng nhìn thấy dáng vẻ đáng của , lẩm bẩm :”Đừng lộn xộn.”

      Lạc Lạc lại bất động, ngồi giường chờ người đến ôm.

      Chấn Thanh xích xuống giường , ôm giống như cho em bé tiểu vậy, hai tay nắm lấy đầu gối

      Chấn Văn cũng tỉnh, sợ 1 mình ôm gặp khó khăn nên cũng dậy đuổi theo, mới vừa nhấc nắp bồn cầu lên, dòng nước trong suốt lại phun ra, Chấn Văn Chấn Thanh mê mẩn nhìn, chờ dòng nước yếu , xong, Chấn Văn lấy khăn tay nhàng lau giúp , Chấn Thanh nhớ tới nơi đó của hai ngày nay bị bọn trêu đùa hung hãn, rách 1 chút da, sợ bị nhiễm trùng, lại bảo Chấn Văn cầm vòi hoa sen phun vào, nhàng giúp rửa sạch.

      Lạc Lạc mềm mại tựa vào hõm vai của Chấn Thanh, tùy ý để bọn làm, ngủ đến biết trời trăng mây gió gì cả.
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      Halong-ngoc, Hale205, Hoaithao2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Cực phẩm trong cực phẩm

      Editor: Trần Thu Lệ

      Hôm đó, lúc nhận được điện thoại của chủ nhiệm Lý phòng làm việc ba Chung Bang Lập, Lạc Lạc và Trịnh Hiểu Tuyên ở trong nhà xem đĩa.


      Xem xong bộ phim ‘Sắc giới’ phiên bản lượt bỏ, hai trẻ đều làm tổ sofa, thảo luận người này đầu quá đen, lông nách quá nồng, thổn thức vì cái đầu quá lùn, nếu có thể chơi được kiểu 69 lại càng vui hơn.


      Hiểu Tuyên là con của giáo sư Trịnh đại học B, ba là giáo sư nghiên cứu kinh tế, mẹ là giáo sư nghiên cứu quốc học(nền học vấn quốc gia), mục tiêu của Hiểu Tuyên và lĩnh vực nghiên cứu của cha mẹ hoàn toàn khác nhau, theo như ấy sau này ấy dự định nghiên cứu tính chất của học vấn.


      Lúc này, phun hạt nho chính xác bay vào giỏ rác, vẻ mặt hả hê mà sâu lắng, “Người phụ nữ kia vừa lộ lông nách ra là mình biết, ta cũng chỉ có phẩm chất bình thường mà thôi.”





      Lạc Lạc buồn cười, “Chẳng lẽ còn có hai loại phẩm chất bình thường hay sao?”


      Hiểu Tuyên gật gù đắc ý khoe chữ, “Người xưa : Đàn ông mà lông là đoạn tuyệt con cái, phụ nữ lông quý như tiền. Cậu có biết vì sao những họa sĩ phương Tây khi vẽ tranh khỏa thân, toàn thân dưới của những người phụ nữ đó đều có nửa cọng lông hay ? Vì chỉ có tổ tiên Viêm Hoàng của chúng ta mà ngay cả toàn bộ người dân thế giới đều sớm biết rằng phụ nữ có lông rất quý giá.”


      Thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Lạc Lạc, Hiểu Tuyên càng lộ ra hăng hái, “Trung Quốc bắt đầu từ triều nhà Đường, lấy thân thể của người phụ nữ chia làm tám loại.... Khụ khụ, thôi , tám loại đó mình nghĩ cậu cần nghe đâu, nghe cũng vô ích, cậu được hai người trai của cậu bảo vệ rất chặt chẽ, đừng để mình mấy câu mà làm ô nhiễm linh hồn thuần khiết của cậu, tránh cho hai ông của cậu lại lấy dao rượt mình, lúc đó mình chết chắc!”


      Lạc Lạc làm sao lại hiếu kì, cù nách nhất quyết tha, “Bây giờ cậu định nửa giữ nửa sao? Đừng giả bộ, mau ra nhanh lên, nếu thế nào cũng phải hối hận đến mức dì của cậu thể đến trước thời hạn đâu.”


      Hiểu Tuyên bị cù đến nỗi kêu khóc xin tha thứ, “Mình , mình , mình còn được sao? Tám loại kia cậu cần phải biết tất cả, cậu chỉ cần biết loại là được rồi, Bạch Ngọc Lão Hổ, đó mới chính là phụ nữ cực phẩm trong cực phẩm đấy!”


      Lạc Lạc mở to hai mắt, “Bạch Ngọc Lão Hổ là như thế nào?”


      Hiểu Tuyên đắc ý hả hê, vẻ mặt giống như dạy bù học sinh yếu kém, “Có nghĩa là phía dưới của người phụ nữ cọng lông nào, trắng giống như bánh bao mới ra lò. Theo sử sách ghi lại, Dương Quý Phi chính là loại Bạch Ngọc Lão Hổ. Chỉ tiếc là, loại phụ nữ này, trong trăm vạn người khó có ...”(Thiệt là ớn cho hai cái này, rảnh rỗi ngồi thảo luận gì đâu ).


      Lạc Lạc nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên có phần nhăn nhó, “Cậu gạt người đúng ? Phụ nữ như vậy hẳn là phải nhiều vô cùng mới đúng.”


      Hiểu Tuyên đứng dậy lấy bịch xốp màu đen dưới sàn lên, trong đó tất cả đều là những đĩa phim văn hóa quốc tế quý giá của , theo như lời của là “Học thuật nghiên cứu tài liệu”, nghe Lạc Lạc như vậy lườm cái, nhớ lại, tới gần rống to, “ thể nào. Lạc Lạc, cậu đừng cho mình biết, cậu là Bạch Ngọc Lão Hổ trong truyền thuyết kia nha? Mẹ nó! Loại cực phẩm này thế mà lại có thể xuất bên cạnh mình, mau lột quần áo xuống để cho mình xem...”


      người trốn, người đuổi, vây bắt quanh sofa ầm ĩ trận.


      Ồn ào mệt mỏi, hai đều ngã người sofa, Trịnh Hiểu Tuyên lập tức bắn người lên như lò xo, ôm gối ôm hình bò sữa vào trong lòng, vẻ mặt nhộn nhạo : “Trong đó còn viết, đàn ông, là phải đen, hai là phải vểnh lên, ba là kiểu tóc. Thế nào bạn trai của mình lại đạt trong ba tiêu chuẩn đó chứ? có tí sức lực nào! Mình muốn mau đổi người khác, nếu mình xui xẻo rồi!


      Gần đây Trịnh Hiểu Tuyên mới quen người bạn trai, theo như lời , Trần Quân Mặc là dùng để phóng túng, bạn trai là dùng để khai thông.


      Lạc lạc nghiêng người sofa, nâng mắt liếc nhìn cái, “Cậu đến bên giờ hẳn là vẫn còn chưa phá thân chứ? Hay là món đồ chơi của bạn trai cậu quá ngắn nên thể với tới lớp màng kia?”


      Hiểu Tuyên vò đầu, mái tóc ngắn xõa xuống, che kín khuôn mặt tròn tròn khó có tia đỏ ửng,

      “Cái này, cái này, tuy ấy nhưng vẫn đạt tiêu chuẩn rồi.”
      Lạc Lạc bật cười tiếng.
      (Tổ quốc của chúng ta là vườn hoa, trong vườn hoa đóa hoa tươi đẹp…)
      Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Lạc Lạc vang lên, phải mất chút sức lực mới lấy được điện thoại trong túi xách đè dưới thân lên, vẻ mặt có phần kiên nhẫn, nhưng khóe miệng lại chứa hàm ý cười, “ cả!”
      Sắp hết giờ làm, hai tay Chung Chấn Thanh vừa đánh bàn phím, vừa kẹp điện thoại ở bên tai : “Lạc Lạc, vẫn còn ở nhà Trịnh Hiểu Tuyên sao? Có bớt đau bụng chút nào ?”
      Mấy ngày nay dì cả của tới.
      Lạc Lạc vừa như có như liếc mắt nhìn Trịnh hiểu Tuyên cái, vừa dùng ngón tay quấn quấn móc treo tua bông màu đỏ điện thoại, lẩm bẩm : “Ừ… Vẫn như vậy.” Tiếng mềm mại như giọt nước.
      “Vậy lát nữa nhớ về sớm chút. Băng vệ sinh đặt ở giữa cách tầng màu hồng trong túi xách, nhớ thay đổi thường xuyên. Tan việc đến đón em.”
      Mới vừa cúp điện thoại xong, điện thoại của Chung Chấn Văn lại tới, mỗi lần đều như vậy, hai em sinh đôi gọi điện thoại giống như cảm ứng cho nhau vậy, luôn luôn trước sau gọi tới, phân biệt ai trước ai sau, “Lạc Lạc, đừng chơi muộn quá, hôm nay ba chúng ta ở nhà đấy. còn có bữa tiệc xã giao, đúng giờ cả đến đón em, thuận đường hai người hãy đến siêu thị mua thêm băng vệ sinh, trong nhà dùng gần hết rồi. Nhớ uống nhiều nước, ít ăn đồ lạnh đấy.”
      Chưa hết lại còn muốn Trịnh Hiểu Tuyên nhất định phải nghe điện thoại: “Hiểu Tuyên, Lạc Lạc nhà rất tùy hứng, phiền em chú ý đến ấy chút, đừng cho ấy ăn kem, dưa hấu hay những loại thức ăn gì lạnh nhé!”
      Đợi Trịnh Hiểu Tuyên năm lần bảy lượt vỗ ngực cam đoan với Chủ tịch Mao, mới bằng lòng cúp điện thoại.
      Mới vừa rồi Hiểu Tuyên xem thanh xoa bóp ừ… ừ… a… a lén lút bấm tắt tiếng, lúc này mới vội vàng vừa khẩn cấp ấn nút mở.
      Lạc Lạc cầm gối ôm ném qua cười : “Trịnh Hiểu Tuyên, cậu xem cậu gấp như con khỉ vậy. Haizz, ai nhìn cậu cũng thể tưởng tượng được ba mẹ cậu thế mà lại là giáo sư đại học B! Huyến thống mấy đời nho học, làm sao lại có thể sinh ra bông hoa như cậu? là ‘gia môn bất hạnh’!”
      Trịnh Hiểu Tuyên làm bậy bị gối ôm ném qua làm rối loạn tóc, gào thóc: “Kiểu tóc mình mới vừa cắt đấy!” Vẻ mặt u oán : “Cuộc thi lần này mình đứng thứ mười có được ? Giáo sư Trịnh nhà mình rất vui vẻ! Nếu có cậu ngăn cản ở phía trước như bức tường mình tiến thẳng đến thứ hạng thứ mười rồi!”
      “Cái gì gọi là gia môn bất hạnh? Còn phải giống như nhà các người sao, đó là hai ông trai thân của cậu, thế nào cũng là tấm gương tuổi trẻ nhân tài kiệt xuất của lới trẻ, ngày nào mình lại ra ra vào vào đại học B, lúc nào lại thấy hình ảnh hai ông của cậu được treo cao tầng lớp tinh của nhà trường, tại sao đến lượt cậu là em , cả ngày cứ băng vệ sinh với đau bụng chứ? Khụ, khụ vậy lúc đó phải nhà họ Chung của cậu mới là gia môn bất hạnh sao?” Suy nghĩ mộ chút, vẫn là nhịn được, nửa người dựa tới gần, ánh mắt là lạ nhìn Lạc Lạc, “Mình này, hai người trai này của cậu phải là… Có khuynh hướng tình cấm kị… chứ hả?”
      “Miệng của cậu bớt chút , coi chừng lòi trĩ bây giờ?” Lạc Lạc đưa tay cầm đại cái gì đó đập , bỗng nhiên dừng lại, thu ý cười, nghiêm túc : “Cái gì gọi là tình cấm kị? Bọn họ cũng phải là ruột của mình…”
      “Tổ quốc của chúng ta là vườn hoa, trong vườn hoa đóa hoa tươi đẹp…”
      Điện thoại di động lại vang lên, Lạc Lạc dùng tay chỉ chỉ Trịnh Hiểu Tuyên, ý tứ là “ lát nữa tính sổ với cậu!”, sau đó tìm di động, nhìn cái, ngồi dậy nhận, “Alo, chú Lý!”
      “Lạc Lạc, ba con bảo con nhanh chóng về nhà chuyến, con ở đâu? Chú bảo lái xe đến đón!” Trong điện thoại giọng của chủ nhiệm Lý mang theo giọng điệu ngưng trọng hiếm thấy.
      “Con ở nhà bạn học làm bài tập, cần chú đến đón, lát nữa hết giờ làm cả đến đón con.” Trong lòng Lạc Lạc xẹt qua tia bất an, trong đầu suy nghĩ lại, xem gần đây có gây rắc rối gì .
      “Vẫn là chú bảo lái xe đến đón . Ba con tìm con rất gấp. Con ở nhà bạn học nào? Là nhà giáo sư Trịnh sao?”
      mang theo túi ra khỏi nhà họ Trịnh, đứng trước cổng đại học B chờ khoảng sáu phút, thấy chú Trương lái xe của ba đến đón.

      xe chuyện điện thoại với hai trai, Chung Chấn Thanh và Chung Chấn Văn cũng nhận được điện thoại của chủ nhiệm Lý, chạy về nhà. Có chuyện gấp gì mà phải gọi hết ba em về? Cảm giác kỳ lạ trong lòng Lạc Lạc lại tăng lên rồi.
      Last edited by a moderator: 12/6/15
      Halong-ngoc, Hale205, Hoaithao3 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Là con tự nguyện 1

      Editor: Trần Thu Lệ

      Chung Bang Lập và bà xã Mã Hoa ngồi ghế sofa màu đen kiểu cũ, chủ nhiệm Lý đứng sau lưng Chung Bang Lập, sắc mặt mọi người đều ảm đạm, chiếc bàn gỗ cây lê trước mặt đặt hai tách trà Phổ Nhị, lượn lờ bốc lên hơi nóng.


      Ba em gần như trước sau về nhà, cách xa nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lạc Lạc.


      Lạc Lạc nhảy lên lưng Chấn Văn, đưa tay che mắt lại, ồn ào để cho hai thể nhìn chỉ có thể dựa theo gợi ý của để vào, Chấn Thanh giúp đỡ Lạc Lạc cầm túi sách, vừa cười vừa đỡ lấy eo Lạc Lạc, sợ té xuống.


      Ba em cãi nhau ầm ĩ vào phòng khách, cảnh tượng ba em rất thương nhau.


      Nếu đổi lại là trước kia, Chung Bang Lập nhất định hài lòng gật đầu, trong lòng cảm thán tiếng, lúc trước mình quyết định nhận Lạc Lạc về nuôi là chính xác biết bao nhiêu. Nhưng mà tại, màn thân thiết chặt chẽ này lại đặc biệt chói mắt, khiến lòng ông cũng tràn đầy khổ sở.


      “Ba, mẹ đều ở nhà à?” Chấn Thanh và Chấn Thanh vừa vào cửa nhìn thấy sắc mặt của ba mẹ đều tốt, trong lòng đều e sợ, theo bản năng dừng bước chân lại, e sợ nhất là người ngồi giữa sofa kia, Chung Bang Lập! Nhà họ Chung kế thừa truyền thống giáo dục bằng gậy của Trung Quốc, từ bọn cũng ăn ít khổ cực.


      Bình thường ở nhà, Lạc Lạc quen ồn ào bướng bỉnh vô pháp vô thiên, lúc này nâng mắt nhìn thấy sắc mặt mẹ nuôi Mã Hoa vẫn luôn lạnh nhạt nghiêm túc, điều khác biệt là mọi ngày ba nuôi Chung Bang Lập vừa nhìn thấy là cười tít mắt, hôm nay lại ngồi ở đó, sau lưng là bình gốm Cảnh Thái to thời nhà Thanh, đồ trang trí bình là hai cành lăng giác cao chót vót, dựng thẳng đầu ông giống như hai cái sừng dài, thoạt nhìn rất kỳ lạ. Nhìn lại sắc mặt của ông, đen như muốn ra mực, chưa từng gặp qua gương mặt nặng nề và tang thương như thế này bao giờ.


      kìm lại được, miệng lớn tiếng la hét, “Nhấc chân, bước về phía trước ba bước...” Liền ngừng lại, từ lưng Chấn Văn trượt xuống, rút tay mình trong tay Chấn Thanh ra.


      ai lên tiếng, Chấn Thanh và Chấn Văn cũng đứng ở đó dám lộn xộn.


      Chung Bang Lập và Mã Hoa nhìn ba đứa con đứng ngoài cửa, ánh mắt nặng trĩu, giống như thấy, nhận ra vậy, ngay tại lúc ba người bức rức bất an, ông vung tay ý bảo chủ nhiệm Lý ra ngoài.


      “Ba! Mẹ!” Lạc Lạc chịu nổi loại khí này, có ý tung tăng chạy tới như chú linh dương , nhàng ngồi xuống giữa Chung Bang Lập và Mã Hoa, “Hai người về khi nào vậy ạ? Ôi chao, khát chết con rồi!”


      Lúc ngồi xuống động tác vô tình đụng phải cánh tay Mã Hoa, Mã Hoa lại nhanh chóng thu cánh tay về, ngồi xa ra chút.


      Lạc Lạc để bụng, bưng ly trà trước mặt Chung Bang Lập lên “Ực ực” ngửa cổ uống hết. Còn chưa uống xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó, liền dừng lại, nhìn tấm hình lẳng lặng nằm bàn.


      cầm tấm hình ấy lên, mới chỉ nhìn thoáng qua lại ném lại lên bàn như bị điện giật. Ngày thường, mặt vốn trắng như gốm sứ, bây giờ gốm sứ trắng nhanh chóng đỏ bừng rồi lại biến thành trắng bệch.


      Chấn Thanh và Chấn Văn thấy bộ dạng của Lạc Lạc, liếc mắt nhìn nhau, kìm lại được mà nhấc chân đến bàn trà.


      “Hai tên nghiệt súc!”


      Đột nhiên Chung Bang Lập hét to tiếng, làm mọi người trong phòng sợ tới mức run lên, trong giọng kia như muốn phun ra lửa.


      “Còn mau quỳ xuống cho ta!”


      Chấn Thanh và Chấn Văn nguyên do, nhưng vẫn thành đến quỳ xuống trước mặt Chung Bang Lập. Hai người đều hơn hai mươi
      [​IMG]
      Halong-ngoc, Hale205Kem Đá thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 10: Là con tự nguyện 2

      Editor: Trần Thu Lệ

      “Ba! Đừng đánh nữa!”Ở trước mặt ba mẹ nuôi luôn luôn là người khôn khéo, lúc này biết lấy sức lực ở đâu ra, rống to tiếng.


      tiếng này vô cùng cao vút, thế cho nên tay Chung Bang Lập cũng ngừng lại.


      “Lạc Lạc, con...tuổi con còn quá , con hoàn toàn biết hai trai làm gì với con!” Chung Bang Lập thở hổn hển, run rẩy .


      “Ba, con biết, tất cả những chuyện đó con đều biết!” Thân hình nhắn mềm mại của Lạc Lạc hơi run rẩy, nhưng tiếng lại tuyệt đối ràng, “Con thích các , các cũng thích con! Xảy ra những chuyện này đều là do con tự nguyện! Con cũng biết cái đó gọi là bê bối gì! Ba, xin ba, xin ba hãy đồng ý cho chúng con được ở cùng nhau.”


      Chung Bang Lập khiếp sợ ra lời, trước mặt người con bướng bỉnh mà gan dạ, mang theo loại tự tin hề có đạo lý mà , ông bụng đạo lý muốn dạy dỗ bọn , nhưng đối mặt với con biết đời này, trong cổ họng ông giống như nhét tảng đá lớn, bỗng nhiên làm ông sinh ra cảm giác vô lực.


      lúc lâu sau, cây roi trong tay ông run rẩy, lại lần nữa đầu đuôi dùng sức đánh lên người bọn , “Lạc Lạc còn , hiểu chuyện, còn các sao hả? Các cũng sao? Các ... các muốn làm tôi tức chết có phải ?”


      “Ba!” Chấn Thanh đau đến toàn thân phát run, dám tránh né, lại tiếp: “Ba, bọn con đối với Lạc Lạc là lòng!”


      Những lời này khiến Chung Bang Lập tưởng chừng như bản thân ông gặp ác mộng, “... cái gì?”


      tai và nửa bên mặt của Chấn Thanh đều chảy máu, nhưng giọng lại vang dội và kiên định, “Ba, mẹ bọn con biết chuyện này ‘kinh thế hãi tục’(đáng sợ), mọi người rất khó chấp nhận. Nhưng mà, bọn con thể có Lạc Lạc, Lạc Lạc cũng thể có bọn con.”


      “Từ , ba và mẹ ai bận việc nấy, ngoại trừ công việc hai người chưa từng nhớ còn có hai đứa con trai này. Trong mắt ba và mẹ bọn con là gì? Lúc rảnh rỗi dùng quyển sách để thả lỏng? Hay là khi trời lạnh dùng đôi dép lê để giữ ấm đôi chân? Ngoại trừ cho bọn con ăn uống, cho bọn con đến trường, hai người vẫn chưa từng quan tâm gì đến bọn con! Nhiều năm như vậy, bọn con chỉ có mình Lạc Lạc, em ấy cũng chỉ có mình bọn con, vì sao bọn con thể ở cùng với nhau? Nếu, nếu hai người thể tiếp nhận chuyện này, như vậy, giờ Chấn Văn và con có khả năng chăm sóc cho Lạc Lạc rồi.”


      Con trai chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mặt mũi cũng có vẻ kiên nghị và quyết đoán của người đàn ông trưởng thành. Lúc này, Chung Bang Lập và Mã Hoa mới tỉnh ngộ, hai đứa con trai này học tập vô cùng xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học cũng có lựa chọn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, mà là kiên trì bước vào xã hội sớm, ra là bọn họ sớm có kế hoạch tốt, chờ cánh cứng cáp rồi bất cứ lúc nào cũng có thể mang Lạc Lạc .


      Phía trước là hai khuôn mặt gần như giống nhau như đúc, ngay cả bọn họ là ba mẹ mà vẫn luôn phân biệt ràng được, lúc này hai cặp chân mày gợi lên cố chấp và gan dạ cũng đều giống nhau. Giống như là Tiểu Chu bị cuốn vào dòng nước chảy xiết, nghiêng ngả chao đảo chảy về hướng Nham Thạch, lqd cho dù thịt nát xương tan, cho dù là chừa mảnh giáp nào... em mến nhau cũng thôi , mặc dù ra dễ nghe, vì dù sao bọn họ cũng có quan hệ máu mủ, nhưng đằng này hai em lại cùng mến em ...Việc này khiến Chung Bang Lập ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ đến, thế mà bọn họ lại thản nhiên như vậy!


      giờ trong lòng Chung Bang Lập ‘bách vị tạp trần’(nhiều cảm xúc lẫn lộn), giống như bỗng chốc già mười tuổi. Roi trong tay, yếu ớt rơi mặt đất.


      Đột nhiên Mã Hoa lớn tiếng : “Hai em các con bị quỷ ám rồi sao? đứa con hoang có gì tốt? Đáng giá để cho các con vì ta mà phản bội lại ba mẹ mình sao? Đến nỗi tiếc rời khỏi căn nhà này? Chúng ta mặc kệ như thế nào, cũng sinh ra và nuôi lớn các con, chẳng nhẽ còn kém hơn đứa con hoang lai lịch hay sao?”


      Đứa con hoang lai lịch!


      Trong lòng Lạc Lạc đau xót. Các trai lần lượt cùng nhau lên cao, mỗi năm ba lại thăng chức, bao lâu rồi còn nghe người ta những lời này rồi hả? Xa xôi như vậy, nhưng lại giống như vẫn còn trong giấc ngủ ở nơi ấy, như rắn độc chờ đợi bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cắn ngụm.


      “Mẹ!”


      “Bà xã!”


      Ba cha con gần như trăm miệng lời!


      Sợ hãi, trách cứ, bất mãn, nén giận, những biểu tình này lại càng thêm kích động Mã Hoa, trái tim lại đau như thế, đàn ông nhà lqd họ Chung đều là ma quỷ hết sao? Hai mẹ con dã chủng này được tính là gì? Dựa vào cái gì? Hai người dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác đến cướp tất cả của bà!


      Bà xoay người, đối mặt với Chung Bang Lập, người phía sau vẫn bất mãn, vui, chán ghét nhíu mày trừng bà, đôi lông mày đó, vẫn cứ tuấn như lúc còn trẻ vậy, đôi mắt đó, bắt đầu xuất nếp nhăn, nhưng vẫn ảnh hưởng gì đến người quyến rũ dồi dào của người đàn ông này, dáng vẻ ấy vẫn còn sâu trong lòng bà. Mỗi ngày già , dường như chỉ lqd có mình bà mà thôi. Giờ phút này, chỉ vì bà câu như thế mà ba người đàn ông nhà họ Chung lại dùng vẻ mặt như thế nhìn bà, giống như bà là kẻ địch của bọn họ vậy, cho dù bà là vợ là mẹ của bọn họ, cho dù bà sống chung với họ hơn nửa đời người, cho dù con kia chỉ là đứa con hoang lai lịch.


      Bà thế nhưng lại vô cùng đố kị và oán hận.


      Bà hít sâu hơi, sống lưng cố gắng ưỡn thẳng, đầu ngẩng lên cao, gằn từng chữ, giống như dùng hết sức lực cả đời chỉ để ra câu vậy, “Chung Bang Lập, ông vẫn còn chưa nhìn ra sao? Đứa con hoang này, mới còn như vậy mà biết dụ dỗ đàn ông, lần bò lên giường của hai người đàn ông, nó cũng đê tiện và dâm đãng như người mẹ Thẩm Phong của nó vậy!”


      Ngày hôm qua kết thúc như thế nào? trở về phòng ra sao? giấc ngủ này ngủ rất sâu, cũng nhớ mọi thứ, chỉ biết tại rất mệt mỏi.


      Lạc Lạc tỉnh lại, chóng mặt, mắt khô khốc, toàn thân mệt mỏi, xương cốt đau nhức, đầu nặng như sắt, trong cổ họng giống như bị nhét bả rơm, khô khốc ngưa ngứa.


      Giống như từ trong địa ngục trở về trần gian, ‘Tam hồn thất phách’(ba hồn bảy vía) đều còn ở lại chỗ cũ nữa.


      Trong phòng u ám, cố ý thả bức rèm cửa sổ màu đen xuống, giường chỉ có mình , giữa trời mùa hè, vậy mà lại mở điều hòa trong phòng, cuộn thành cục, hai chân cọ vào nhau. Các ...


      Đau lòng, hoảng loạn, lo sợ yên, lúc này mới tuôn ra. Giống như đến ngày tận thế vậy.


      Bên ngoài có chút tiếng động, hình như là trời mưa rồi.


      Trời mưa, có thể đến trường được ? Có thể cần đối mặt với bất cứ người nào được ?


      mạnh mẽ xốc lại tinh thần, vỗ về trán, họ tiếng, để chân trần qua kéo rèm ra, ‘xôn xao’ tiếng, cảnh sắc bên ngoài rực rỡ, từng đám mây trắng trôi trời cao, bên trong sân gốc chuối tây phản chiếu ánh sáng trong suốt, khiến lóa mắt, mà lại quang đãng.


      Đột nhiên tâm trạng của cứ thế mà tốt lên.


      ngày mới nữa lại đến, giống như môn học lo lắng nhất thi xong. Chuyện tồi tệ nhất cũng xảy ra, còn có gì mà thể vượt qua nữa? Dù thế nào nữa chuyện này sớm muộn gì cũng tới! Ngay cả khi trời có sập vẫn còn các trai của chống đỡ.


      tắm rửa, thay bộ quần áo màu hồng tay lỡ quần đùi xuống lầu.


      Dưới lầu yên tĩnh, dì Trần dọn dẹp bàn ăn cơm, xem ra thời gian bữa sáng qua rồi.


      Vẫn như mọi khi, bước đến cầm cốc sữa tươi lên uống ‘ực ực’ cái cạn ly, lấy miếng sandwich nhét vào miệng, mơ hồ hỏi dì Trần, “Ba, mẹ và các của con đâu rồi dì?”


      “Đều ra ngoài hết rồi, mới vừa . Chấn Thanh và Chấn Văn bảo dì đừng đánh thức con, để cho con ngủ thêm lát.”


      “Vâng” tiếng, chộp lấy túi xách, nhét sandwich vào miệng đến căn phồng ra ngoài, “Con đến trường đây.”


      Dì Trần ở phía sau với theo, “Bảo Tiểu Lưu đưa con !”


      rất vội vàng, cũng kêu tài xế Tiểu Lưu đưa , ra đến cửa mới nhớ đến hôm nay là chủ nhật, trường học đều nghỉ hết, vậy phải đâu đây?


      chậm bước chân lại, tới đoạn theo hình răng cưa, bất thình lình bước chân lại nhanh hơn.
      Halong-ngoc, Hale205lyly thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 11: Rung động xa lạ 1

      Editor: Trần Thu Lệ

      Winnie đứng trước bàn làm việc của ông chủ, trong tầm mắt của người đàn ông cúi đầu lật xem tài liệu, tốc độ rất nhanh, phần tài liệu nào sau khi ký xong được để bên, phần nào có thắc mắc lại để sang bên cạnh.


      Ngón tay thon dài có lực, khớp xương đều đặn, móng tay được cắt tỉa thành hình trứng, dưới đáy có vầng trăng khuyết màu trắng, lộ ra khỏe mạnh, sạch . Tầm mắt hướng lên , áo sơ mi màu xanh đậm, phối hợp với chiếc cà vạt màu tím nhạt, mái tóc ngắn màu đen dày đặc gọn gàng, có vài cộng chịu vào nếp mà buông xuống giữa trán, càng làm nổi bật lên gương mặt có phần tư huyết thống của nước , lỗ tai của to mà mỏng, thịt vành tai cũng rất dày, giống như cái da bánh bao bọc lớp nhân, khiến người ta muốn cắn ngụm rồi lại hút ra nước đến kích thích.


      Chỉ mới suy nghĩ như vậy, đột nhiên Winnie cảm thấy có loại tê dại rung động dọc theo xương sống chạy tán loạn từ xuống dưới. Ông chủ của ta, thành thục chững chạc, tuấn nhiều tiền, gia thế sâu lường được, khí chất bên trong trầm ổn, nhưng cũng mất sắc sảo, bất cứ người phụ nữ nào chỉ cần đến gần đều say mê, mơ tưởng được nhiều hơn.


      “Winnie, nếu như thể đảm nhiệm được phần công việc này, vậy mời ra ngoài ngay lập tức.”


      Đợi ta đột nhiên hoàn hồn, mới biết ông chủ trầm mặt biết gọi ta bao lâu.


      ta đỏ mặt tía tai ôm lấy tài liệu, tông cửa mà chạy. Được rồi, vừa rồi ta định thêm câu định ngữ ở phía trước, nếu như ông chủ hỉ nộ vô thường như vậy!


      đợi bóng lưng của ta biến mất hẳn, Qúy Thiếu Kiệt nắm lấy điện bàn, “Bộ phận nhân sao? Ngày mai tôi lqd muốn thấy Winnie đến công ty nữa! Tôi cần người thư ký tu dưỡng chuyên nghiệp, nếu như lần sau còn xuất những kẻ háo sắc như vậy tại văn phòng của tôi nữa các người cũng cùng nhau cút hết !”


      Để điện thoại xuống, đau đầu vỗ trán.


      Bên ngoài vang lên trận ồn ào, hai cánh cửa của phòng làm việc đột nhiên bị người ta đẩy ra mạnh mẽ, khung cửa bắn ngược lên tường, “Ầm” tạo thành tiếng vang lớn.


      Nếu ánh mắt có thể giết người, cái thư ký kia sớm bị Qúy Thiếu Kiệt lăng trì.


      Người dẫn đầu vào là ăn mặc gọn gàng màu hồng, bộ dạng giống như mới vừa tan học, nâng cằm, hai tay vòng lại trước ngực, chữ ‘freedom’ túi xách sáng chói ngay khuỷu tay.


      áp chế hỏa khí, nửa híp mắt nhìn trẻ.


      “Này, Quý Thiếu Kiệt, Chú Quý, chú còn nhớ tôi ?”


      bất động thanh sắc( biến sắc) nhìn chăm chú khoảng chừng mười giây, vẻ mặt trở nên như cười như , phất phất tay, để cho thư ký tay chân luống cuống thiếu chút nữa muốn chui xuống hố kia ra ngoài. tệ, ta cũng ngu xuẩn đến nổi quên đóng cửa lại.


      “Em của Chung Chấn Văn?”


      nhàn hạ tựa lưng vào ghế, đưa tay ra hiệu mời ngồi xuống.


      “Chính xác! tệ, chú cũng đến nỗi dễ quên.” Lạc Lạc tùy ý ngồi lên chiếc ghế xoay đối điện , sau đó dựa lưng vào, lui đường dài, tiện tay vứt túi xách lên sô pha bên cạnh.


      Mục đích đến của bé này lộ vẻ ‘hưng sư vấn tội’, chuyện biết trời cao đất dày là gì, đôi mắt to càn rỡ lại càng lộ vẻ bướng bỉnh. biết bao nhiêu năm rồi có ai dám chuyện như thế trước mặt Quý Thiếu Kiệt, biết vì sao lại muốn bật cười, “Vậy..., Chung Tĩnh Ngôn, sao lại đến đây? Có muốn ông chú này mời ăn kem ?”


      Lạc Lạc cười lạnh, khuôn mặt nhắn lớn cỡ bàn tay, vẻ mặt quá mức thành thục nhìn trong mắt của Quý Thiếu Kiệt có chút buồn cười, : “Chú Quý, ngày hôm qua chú mời tôi nếm trận roi xào thịt, bây giờ lại mời thêm bữa kem nữa cũng hẳn là thể.”


      Trong lòng Quý Thiếu Kiệt ngớ ra chút, nhưng mặt vẫn nở nụ cười tao nhã, gọi điện thoại, bảo thư ký chuẩn bị phần Haagen-Dazs(kem) lớn.


      “Trước khi kem được đưa tới, có muốn tôi đưa thăm quan phòng làm việc của tôi chút ?” Tiếng của thuần phát, lúc lời nào làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng, nhưng khi cười lqd rộ lên, trong giọng lại mang theo loại giọng điệu tài hoa quý tộc, chút lười biếng, chút ngạo mạn, cùng với người đàn ông thô bạo, nghiêm túc mà Lạc Lạc nhìn thấy khi mới đến giống như hai người.


      Giọng đặc biệt này hề khiến người ta chán ghét, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy sinh ra loại gợi cảm, buông lỏng hơi thở, rất dễ dàng khiến người khác thay đổi cảm xúc theo tâm tình của .


      Vì thế, biết như thế nào, vừa mới chứa bụng đạn chuẩn bị bắn phá, bây giờ Lạc lạc giống như bị mê hoặc liền gật đầu cái.


      Văn phòng làm việc này khá lớn, đứng dậy theo , di chuyển qua bức tường sách kiểu cách Châu Âu, đằng sau có khoảng trời riêng, phòng nghỉ ngơi, phòng tư liệu, đầy đủ mọi thứ, vách tường còn treo ít tranh thư họa.


      Lạc Lạc chút để ý đến giới thiệu từng thứ , thoáng nhìn qua đồ vật màu đỏ sậm để bàn bên cạnh giường, đồ vật trong chiếc hộp mở lóe lên ánh sáng, Lạc Lạc tò mò qua cầm lqd lên nhìn, là khối ngọc bội long phượng đùa giỡn, chất liệu vô cùng nhẵn nhụi. con rồng con phượng dùng chất liệu hoàn toàn nhàng, hình dáng chạm trổ phong phú, trông rất sống động, ngoài ra tạo hình chòm râu của Giao Long(rồng) lại càng tinh tế, giống như lắc theo gió.


      “Khối ngọc này tệ!” Lạc Lạc nhịn được


      Quý Thiếu Kiệt thấy quan sát tỉ mỉ, giống như tùy ý : “Thích mượn chơi , nhưng mà nhớ đừng đánh mất.”


      “Ai mà thèm!” Lạc Lạc buông tay, khối ngọc bội bị ném lên giường, mí mắt Quý Thiếu Kiệt nhảy lên cái, quai hàm xê dịch.


      Lạc Lạc vừa nghiêng đầu, đuôi mắt lại chạy tới quầy rượu bên cửa sổ, tuyệt vời, cái bàn này lại gần cửa sổ, ngồi ở đây mà nhâm nhi rượu, từ tầng năm mươi chín quan sát tất cả, nhất định có quan niệm nghệ thuật khác.


      Trong khi nghĩ như vậy, Lạc Lạc ý thức được bản thân mình ngồi xuống từ lúc nào. bao lâu sau, ly thủy tinh có dịch thể màu đỏ được để xuống trước mặt.


      “Rượu trái cây, có thể uống chút.” Quý Thiếu Kiệt đứng thẳng người, khuỷu tay chống đỡ quầy rượu, nghiêng người mỉm cười .


      Trong giọng của mang theo chút dụ dỗ như có như , “ ”, cái từ này ít nhiều gì cũng lấy lòng lqd Lạc Lạc, hai tay nâng ly rượu chân dài lên, dùng đầu lưỡi màu hồng nhạt liếm liếm chút, có vị ngọt! Ngay sau đó, hơi ngưỡng cổ, khí phách tiêu diệt hết ly, nghiêng đầu : “Đúng lúc khát, mùi vị cũng tệ lắm. So với rượu có ga(rượu hoa quả) uống ngon hơn.”


      xong, thấy Quý Thiếu Kiệt có ý muốn lấy cho lý khác, lại đưa cái ly rỗng ra, “Chú, đừng hẹp hòi như vậy, cho tôi ly nữa .”


      Quý Thiếu Kiệt nở nụ cười, vẻ mặt dường như mang theo chút bất đắc dĩ, lại rót thêm cho ly, “Tuy là rượu ngọt, nhưng trẻ con vẫn nên uống quá nhiều.”


      Ông chú này cái gì? phút trước vẫn còn gọi là “ ”, giây sau biến thành “Trẻ con”?


      Lạc Lạc mất hứng, “Ừng ực” ngụm, uống hết ly. Giận dỗi trừng mắt nhìn Quý Thiếu Kiệt, “Chú Quý! Đừng quanh co cho tôi ăn viên đạn bọc đường, , vì sao chú lại chụp ảnh như vậy? Vì sao lại gửi những thứ đó cho ba tôi? Làm như vậy đối với chú có ích lợi gì?”


      Đôi mắt của to như đôi mắt của chú nai con xinh đẹp, hai hạt trân châu màu đen có loại mềm mại kỳ lạ, giống như sôcôla lqd đen ngưng kết lại, đôi môi hình củ ấu xinh đẹp, mang theo loại gợi cảm hợp với tuổi, khi chuyện trong hơi thở vẫn còn mang theo hương vị ngọt ngào của rượu trái cây.


      Quý Thiếu Kiệt nhịn được nở nụ cười, giữa lúc muốn mở miệng gì đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, có thể thư ký Winnie bị ông chủ dọa sợ, nên người thư ký khác lớn tuổi hơn chút đẩy cửa bước vào, bưng hộp kem hương chuối đặt trước mặt Lạc Lạc, “Mời dùng ngon miệng.”


      “ Xin hỏi Chủ tịch Quý còn dặn dò gì ?” Sau khi nhận được chỉ thị mới xoay người rời .


      “Được rồi, Chung, ăn vỏ bọc đường trước, chờ ăn xong rồi hãy bắn đạn pháo!” cười , kéo cánh cửa tủ rượu ra, rót cho mình ly rượu màu hổ phách, bưng trong tay đong đưa, ngửi.


      Lạc Lạc do dự chút, nhưng vẫn lựa chọn cầm thìa lên thở phì phì .

      rất khát, đường đến đây lại phơi dưới ánh nắng mặt trời, vừa rồi uống hai ly rượu ngọt kia cũng đủ ướt đầu lưỡi. Huống chi mấy ngày nay các lại quản quá nghiêm, cũng để cho ăn lạnh, sớm khó chịu rồi.

      ----------------------

      Chương 12: Rung động xa lạ 2

      Editor: Trần Thu Lệ

      Dù bận nhưng Quý Thiếu Kiệt vẫn ung dung ngồi xuống, cười híp mắt, thỉnh thoảng khẽ nhấp ngụm rượu trong ly, nhìn bên cạnh ăn vội vã mà vui vẻ, đầu lưỡi màu hồng nhạt thỉnh thoảng lại cuốn liếm khóe môi dưới, thỉnh thoảng múc muỗng quá lớn, bị lạnh quá chịu nổi, liền mở miệng ra kêu oa oa.


      Ngoài cửa sổ sao hơn hai trăm mét, trời cao rộng rãi, thỉnh thoảng có đàn chim bay qua, bởi vì che chắn, nên ánh mặt trời kiên nể gì mà xuyên qua cửa sổ chiếu vào người .


      mặc bộ quần áo tay ngắn quần ngắn màu hồng nhạt, dưới chân là đôi tất nhã nhặn và đôi giầy thể thao màu trắng, toàn thân có hơn phân nửa lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn trong suốt, tầng 59 tia sáng dồi dào, tỏa ra tia sáng rực rỡ như đồ sứ vậy. Từ góc độ của , có thể lqd thấy được mặc chiếc áo ngực màu trắng đơn thuần kiểu mà các trẻ vẫn hay dùng, chỉ độn lớp vải bông cực mỏng, chỗ ấy cũng lồi lên độ cong của khối no đủ, khiến chỗ ấy trở nên căng chặt, hình dáng xinh đẹp, khiến người ta ngứa tay, hận thể nắm trong tay vân vê hồi mới được. Di chuyển xuống dưới chiếc quần ngắn, là hai bắp chân dài như ngọc thạch, tùy ý mở rộng dưới quầy rượu, bừng sáng tất cả góc tối.


      Quý Thiếu Kiệt vẫn tự nhận mình là người vô cùng bắt bẻ, nhưng dưới thân toàn thân của này, chút xíu vết sẹo va chạm nào, tính cả làn da đùi, ngay cả lông tơ cũng có, nhẵn mịn giống như phải người , mà là giống như quả trứng gà được bóc vỏ.


      Nếu như được xoa nắn quả trứng này... Bỗng dưng bụng dưới của căng thẳng, loại ngây ngô đến cực điểm, mang tất cả rung động vô cùng xa lạ xông đến, trơ mắt nhìn xuống nơi nào đó dưới lớp quần Tây ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh, có lẽ vẫn bỏ yên đấy.


      “Tôi có thể hút thuốc được ?”


      Đột nhiên cất tiếng hỏi, đổi lại tư thế ngồi, tay cũng lấy gói thuốc ra, rồi lấy hộp diêm đặt quầy rượu.


      thể!” chút nghĩ ngợi trả lời .


      Quý Thiếu Kiệt sửng sốt, tay dừng lại ở trung, bật cười, rồi thu tay lại.


      “...Tùy ý , tôi cũng quản chú.” lại lên tiếng, cả khuôn mặt đều chôn vào hộp kem cũng chịu ngẩng đầu lên.


      Cơ thể thoải mái lùi lại phía sau, nửa tựa lưng vào ghế ngồi, chân dài duỗi thẳng. Nhưng cũng hút thuốc, chỉ cầm hộp thuốc trong tay mà thưởng thức, từng phát từng phát đụng vào bắp đùi nhàng phát ra tiếng “Lạch cạch”.


      Tầm mắt của dừng lại phía sau gáy trắng mịn của buộc tóc đuôi ngựa, nơi đó lộ ra vòng lông tơ , khiến cho người khác cảm giác đặc biệt nghe theo, chỉ là nếp nhăn mặt hơi xao động lên khi cười, biết, con mèo bé này, gai khắp người đều dựng lên hết đấy.


      “Chú, lấy khăn giấy đến đây giúp tôi!”


      là nữ vương mà!


      Quý Thiếu Kiệt sống gần ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên có dám liên tiếp dùng loại giọng điệu này chuyện với .


      cũng tức giận, đứng dậy lấy hộp khăn giấy đến đây.


      “Khăn ướt đấy chú à, khăn này dính lắm!” Nữ vương bắt đầu kêu gào, lại nhấc chân quay trở về cầm lấy khăn ướt đến đây mới tính là xong việc.


      Lúc này, có lẽ con mèo cũng ăn no rồi, sức chiến đấu tăng lên gấp đôi, giá trị sức mạnh như bão tố.


      Khuôn mặt nhắn nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng , “Ông chú à, có phải chú tôi rồi ?”


      Trong cổ họng vừa vang lên tiếc “ộc ộc”, suýt chút nữa bị sặc ngụm rượu, sau đó bật cười, cười ngừng đến nỗi cắn răng bắt đầu nổi cáu, mới chậm rãi mở miệng, “Hả? Thế nào, tôi nên sao?”


      Lạc Lạc mở to hai mắt, mới vừa cố chấp uống rượu cảm giác bắt đầu say, rồi lại ăn lạnh, nóng lạnh kết hợp với nhau, khiến hai má đỏ bừng, “Đương nhiên là nên! Chú nhiều tuổi như vậy, già như vậy ai mà thèm chứ!”


      Mới vừa rồi, Quý Thiếu Kiệt vẫn còn mang theo ý cười mặt, đột nhiên giống như bị giọt mực tàu, từng tầng đêm tối kéo đến, sau lúc lâu cũng lên tiếng.


      mảy may biết mỗ đàn ông nào đó cũng có trái tim thủy tinh, vẫn tiếp, “Xem chừng chú là người có tiền, bộ dạng... Cũng coi như tệ, tuy thân hình hơi cao chút, nhưng hẳn là cũng có phụ nữ thích chứ?”


      Điều đó là đương nhiên! lạnh mặt ho . Coi như có ngày tàn phế, chỉ cần vui vẻ cũng có đống phụ nữ nhào lên ấy chứ.


      Lạc Lạc rảnh nhìn sắc mặt lúc sáng lúc tối của , thẳng, “Nếu chú coi trọng tôi, cũng phải là có ai thích, vậy chú cũng đừng nên quan tâm đến chuyện của tôi và các của tôi.


      Giống như chú hút thuốc vậy, hút thuốc phải chuyện tốt, nhưng mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu, đều là chuyện của bản thân chú, chỉ cần chú ý kiến người khác người bên cạnh cũng quan tâm đến chú. Cũng giống nhau, tôi và các tôi có quan hệ với nhau, đó cũng là chuyện của chúng tôi. ảnh hưởng gì đến chú Quý đây, sau này, xin chú cách xa chúng tôi chút, chuyện gửi ảnh chụp gì gì đó, lần này coi như xong, đối với chúng tôi cũng có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng hy vọng sau này chú đừng làm những chuyện ngây thơ buồn chán như vậy nữa!”


      Quý Thiếu Kiệt nghe xong, cuối cùng cũng hiểu sơ lược chút, mục đích mà hôm nay bé này đến tìm là gì. ra và các của vậy mà lại... Đôi mắt biến sắc sâu đến lường được.


      “Nếu như tôi , tôi hoàn toàn biết chuyện này sao?”


      “Đừng giả vờ vô tội, ông chú à! Tối hôm đó, ngoài vườn hoa của bữa tiệc, chỉ có mình chú gặp chúng tôi thôi.” ngẩng cao cằm, khinh thường .


      “Được rồi, coi như tôi nhìn thấy.” Quý Thiếu Kiệt buông tay, “Nhưng tôi cần thiết phải làm như vậy. Chung, có tin hay là tùy .”


      hề nhiều lời với , ra ngoài gọi cuộc điện thoại rồi tiến vào rất nhanh, “ Chung Tĩnh Ngôn, tôi vừa lqd mới chuyện với trai Chung Chấn Văn của , hai mươi phút sau cậu ta đến đón . tại, có thể ở chỗ này của tôi nghỉ ngơi chút. Tôi vẫn còn công việc phải xử lý, thứ cho tôi thể tiếp đãi.”


      Dường như tức giận, vẻ mặt rất tồi tệ, quai hàm căng chặt.


      Lạc Lạc mới cần, từ trước mặt sải bước vung vẫy tay ra ngoài, “ cần, bản thân tôi tự .”


      Quý Thiếu Kiệt cũng giữ lại, chỉ có điều vẫn là phái lái xe đưa tiễn.


      Mới vừa ngồi lên xe Quý Thiếu Kiệt sắp xếp nhận được điện thoại của Chung Chấn Văn, nghe thấy bên kia liên tục có tiếng người, hình như ở trong bệnh viện, sốt ruột hỏi: “ hai, ở bệnh viện sao? Vết thương đỡ chút nào chưa? cả có ở cùng với ?”


      “Lạc Lạc, bọn sao, thoa chút thuốc là được rồi. Sao đột nhiên mình em lại chạy đến phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt vậy?” Giọng vẫn như thường ngày, dịu dàng cưng chiều.


      có việc gì, em... em có lớp, rảnh rỗi nhàm chán, đúng lúc ngang qua dưới công ty của Quý Thiếu Kiệt, muốn xem phòng làm việc của kẻ có tiền có bộ dạng thế nào! Bây giờ lái xe của chú ấy đưa em về rồi.” muốn nhiều lời, sợ hai gỡ bỏ tác phong dối của Chung Tĩnh Ngôn, vội vàng đổi đề tài, “ hai, bây giờ em gặp hai người, các ở bệnh viện nào?”


      Lúc này Chấn Văn cũng quan tâm đến Qúy Thiếu Kiệt nữa, nhìn Mã Hoa ngồi bên cạnh chút, vội vàng , “... cần, Lạc Lạc, bọn sao. Em cần đến đây! Ngoan, nghe lqd hai , bây giờ em hãy xuống xe trước , tìm trung tâm mua sắm nào đó vào dạo, trăm ngàn lần đừng chạy lung tung, bảo Tiểu Lưu đến đón em. Nhớ kỹ phải cẩn thận khi qua đường nhé.” Tuy lái xe đó là người của Quy Thiếu Kiệt, nhưng suy cho cùng cũng vẫn là người xa lạ.


      Lạc Lạc nghe thanh tu tu từ đầu bên kia điện thoại, bĩu môi vui. muốn gọi lại để hỏi kết quả, màn hình điện thoại lại sáng lên, là Trịnh Hiểu Tuyên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :