1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều vô hạn - Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu (78/78)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @Dinhloan tên truyện bên wattpad là sủng vô hạn cuối nhé
      Dinhloan thích bài này.

    2. Dinhloan

      Dinhloan Member

      Bài viết:
      64
      Được thích:
      48
      Tks bạn nhieu nhé :yoyo17::yoyo17::yoyo17:
      Nyanko129 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Nơi đó của người ta cũng bị trầy da

      Editor: Trần Thu Lệ

      Ngày hôm sau học, dĩ nhiên là đến trễ.

      Lạc Lạc bước xuống xe cả Chung Chấn Thanh ở cổng trường học, cũng kịp chào tạm biệt tiếng, vội vàng chạy vào lớp.

      “Chung Tĩnh Ngôn!” thanh hung hăng hống hách vang lên.

      Lạc Lạc nhíu mày, bước chân vẫn ngừng, dửng dưng về phía lớp học.

      “Chung Tĩnh Ngôn, vẫn còn chạy, cậu đứng lại cho tôi!” Cánh tay bị người nào đó giữ chặt

      Lạc Lạc quay đầu lại, tức giận trừng mắt với Trần Quân Mặc, “Buông tay!”

      Trần Quân Mặc đắc ý chỉ chỉ phù hiệu trực nhật cánh tay, “Lại bị tôi bắt được? Này, kí tên vào đây rồi chờ bị xử phạt viết kiểm điểm !”

      Lạc Lạc dứt khoát đứng lại, hai tay chống hông, ngẩng cao cằm, khinh thường nhìn cậu ta, “Trần Quân Mặc, cậu là đủ nhàm chán! Cậu thích làm chân chó cho trường học vậy sao? ngày tìm tôi kiếm chuyện cậu chết sao? Hay là do cậu thích bản nương đây?”

      “Tôi thích cậu? Tôi thích cậu?” Trần Quân Mặc xuýt chút nữa nhảy dựng lên, giống như bị người ta sỉ nhục. “Chung Tĩnh Ngôn, cậu soi gương à? Trong trường học này có biết bao nhiêu người đẹp chờ tôi coi trọng đấy...”

      “Vậy tôi yên tâm rồi, cậu hãy mau xem trọng ai đó , đừng có suốt cả ngày làm phiền tôi khiến người khác chán ghét...” Lạc Lạc đợi cậu ta hết lời, quay đầu bước .

      “Cậu...” Trần Quân Mặc lại giữ chặt cánh tay , cả khuông mặt tức giận đỏ bừng, “Cậu... Cậu muộn, lại vi phạm nội quy nhà trường sửa ngắn váy đồng phục, gương nhà cậu chỉ chiếu được đến lỗ mũi thôi sao? thấy phần mông phía dưới bị lộ ra ngoài rồi à...”

      Lúc này, hai người vừa vặn đến chỗ quanh cầu thang ngay lớp học, Lạc Lạc bị cậu ta quấy rầy rất phiền phức, bỗng chốc đứng lại, cầm lấy mép váy giống như đôi cánh bươm bướm nhanh chóng vén lên rồi phủ xuống, quần lót màu trắng mặc bên trong chợt lóe lên, cười lạnh: “Lộ mông sao hả? Cũng có liên quan gì đến cậu!”

      Thừa dịp cậu ta nghẹn họng nhìn trân trối, nhanh chóng chạy mất.

      Khá tốt, toàn khối cấp ba đều là tự học, bước vào lớp từ cửa sau đến chỗ ngồi của mình.

      “Cuối cùng cậu cũng đến rồi?” Bạn cùng bàn Hiểu Tuyên vụng trộm sáp đến, “Sao mắt cậu lại đen thui thế kia? Thành khai báo hôm qua làm chuyện xấu gì rồi hả?”

      lấy sách giáo khoa ra, đánh cái ngáp to, “ hai mình mới công tác nước ngoài về, mình cùng mấy ấy chơi đùa hơi trễ.” Đồng thời lấy chai nước hoa COCO hiệu Chanel ra đẩy qua, “ hai mình mang về tặng cậu.”

      “Oa oa..., trai mình biết quan tâm!” Hiểu Tuyên vội vàng tháo gỡ hộp, vặn mở nắp bình phun cổ tay chút, phút chốc trong lớp học tràn ngập mùi hương tao nhã ngọt ngào.

      “Sướng cho cậu!” Lạc Lạc hơi mất hứng, nghiêm túc : “Cái gì trai cậu? Đó là trai mình?”

      Trịnh Hiểu Tuyên biết trong chuyện này sao được, bất cứ chuyện gì cũng có thể chia sẻ với ấy, chỉ ngoại trừ hai người trai của , cũng để ý, thuận miệng hỏi tới, “Ngày hôm qua các người chơi trò gì mà trễ vậy?”

      Chơi cái gì? Dường như mặt Lạc Lạc hơi đỏ. Cúi thấp hồi lâu, chỉ ưm : “ Cũng chơi cái gì cả, chỉ là ở nhà xem phim, vân vân...”

      “Vậy vừa rồi lúc cậu bước vào cổng trường có bị Trần Quân Mặc tóm
      Được ? Mình thấy hôm nay đến phiên cậu ta cập nhật, cậu ta cắt tóc ngắn, lại đẹp trai hơn, càng ngày càng giống Miller, sáng sớm nay có rất nhiều học sinh nữ vây quanh nhìn cậu ta….”

      “Cậu ta đẹp trai? bằng cọng tóc của hai mình! Mắt của mấy học sinh nữ này mù hết rồi….!”

      Hai người líu ríu trò chuyện vớ vẩn, thấm thoát đến buổi trưa, tiếng chuông điện thoại di động đè ép tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên, là cả, ra bên ngoài lớp học, tìm chỗ yên tĩnh, nhận điện thoại.

      “ Hết giờ học chưa? Buổi trưa muốn ăn cái gì? Thịt kho tàu, cá lư hấp với dầu hào kết hợp với canh đuôi heo, có được ? bảo Tiểu Lưu mười lăm phút nữa đưa qua nhé”

      Lạc Lạc lại tiếng nào.

      “ Sao vậy Lạc Lạc?” Chung Chấn Thanh phát em bất thường, vội vàng căng thẳng hỏi.

      “….Đau!” Chỉ có chữ.

      Chung Chấn Thanh ngồi trong phòng làm việc của Bí thư, hình ảnh người bên ngoài xuyên qua cửa thủy tinh rong suốt, phía trước cửa sổ có gốc cây Lục La, lá cây rộng rãi mà dày đặc, tràn trề sức sống, lgd màn hình máy tính là ảnh chụp, và Chấn Văn vẫn còn cắt kiểu đầu dưa hấu Thái Lang rất buồn cười, hai tay của hai người lồng vào nhau, làm thành cái kiệu hoa, khi đó em mới tám tuổi bị thiếu hai cái răng cửa, chen chúc ngồi kiệu, ánh mắt cười giống như dâu xấu hổ. bận bịu từ sáng đến giờ, đầu óc còn có chút đặc dính linh hoạt, mới chỉ nghe chữ như vậy góc nào đó trong lòng nới lỏng ngay lập tức, mềm mại, hóa thành vũng nước, chảy thành hình dạng của bảo bối, kiềm chế được, thả tiếng dỗ ,” Lạc Lạc ngoan, cho nghe, đau ở đâu nào?”

      “….Người xấu, các đều là người xấu! Nơi đó của người ta bị xước da rồi….”

      “Ha ha….” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp dễ nghe của Chung Chấn Thanh, rung động làm màn nhĩ của Lạc Lạc ngưa ngứa, đứng trước cây trúc đào, những chùm hoa tươi đẹp màu hồng nhạt mở rộ, đè những cành lá um tùm rũ xuống dưới, liên tục tóm lấy những cành lá đó, vừa nghe Chung Chấn Thanh ở đầu điện thoại bên kia:” Được rồi, Lạc Lạc ngoan, đừng tức giận, sau này các làm như vậy nữa nhé….”

      “Đáng ghét! vẫn còn cười! Lần sau, lần sau em cũng cắn rách da của các !”

      Nghĩ đến dáng vẻ những hạt đậu và cây gậy sắt phía dưới của các bị cắn đến xước da, cuối cùng Lạc Lạc cũng cười rộ lên.

      Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của em , cảm thấy tâm tình của chuyển biến tốt đẹp, trong lòng Chung Chấn Thành cũng vui vẻ theo, cẩn thận dặn dò đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn ngồi trong lớp chờ lái xe đưa cơm qua, rồi mới cúp điện thoại.

      Còn chưa về lớp học, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Chung Chấn Văn.

      trở về chỗ yên tĩnh lần nữa, lại đứng trước cây trúc đào nắm từng mảnh lá,” hai…”

      thanh mềm mại kiều, thậm chí còn mang theo chút trẻ con, đầu bên kia điện thoại tim Chung Chấn Văn giống như được nạp ngay nguồn điện mạch vậy.

      “Lạc Lạc, cả em bị trầy da, còn đau ? bảo Tiểu Lưu tiện đường mua thuốc qua, em hãy nhớ tìm chỗ nào đó tự bôi chút nhé.”

      xấu! Em mới tự mình bôi đâu!”

      Trái tim Chung Chấn Văn nhộn nhạo cả lên, cuối đầu cười,” Lạc Lạc ngoan, tự bản thân hãy bôi trước ít , mới có thể đau như vậy nữa, chờ tan học rồi đến thẳng văn phòng của , bôi giúp em…”

      Lại nghĩ tới cái gì, “À… được rồi Lạc Lạc, hôm nay tan học bảo Tiểu Lưu hãy đưa em về nhà , hôm nay bọn phải tham gia bữa tiệc buôn bán rồi”

      cả cũng hả?” Lạc Lạc khỏi che giấu thanh thất vọng.

      “Ừ, Lạc Lạc nghe lời, bọn nhanh chóng trở về với em”

      “Các đều phải mang bạn theo đúng ? Lần này các mang ai theo? cả vẫn mang theo chị Tiểu Văn à? “ dò xét hỏi.

      Chung Chấn Văn do dự lát, vẫn là cho biết, “ cả dẫn chị Thanh Ngọc

      Bên đầu này diện thoại, Lạc Lạc suy sụp cái đầu” em cũng muốn

      Sợ đồng ý, lập tức tiếp, “Em trưởng thành rồi, các cần phải mang em đến những nơi xã giao để mở mang kiến thức chút chứ, ba cũng từng , bảo các hãy dẫn em ra ngoài gặp gỡ xã hội mà.”

      Bảo bối của bọn , bọn chỉ hy vọng có thể đặt trong túi áo cả đời, che giấu trong lòng, làm sao có thể cam lòng để cho đứng ngoài xã hội tạo điều kiện cho người ta thưởng thức khiến bọn họ ham muốn chứ.

      Nhưng vẫn chịu được quấn quít của ” Được rồi, chỉ lần này thôi, Lạc Lạc, rồi đấy”

      Nếu như, nếu như thời gian còn có thể quay ngược trở lại, có thể đồng ý hay đây?
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5

      Editor: Trần Thu Lệ

      Buổi tối mới vừa tan học, xe Chung Chấn Văn đến đón đến salon để làm tóc rồi thay quần áo.

      Trước khi nhà họ Chung dự tiệc, Lạc Lạc thay quần áo xong, chỉ có điều cũng chỉ là phong cách của , tay áo viền tơ các loại, hôm nay cố ý bảo nhà thiết kế chọn cho bộ trang phục của thiếu nữ.

      đẩy cửa phòng thay quần áo bước ra, hơi được tự nhiên kéo kéo làn váy, lại sờ sờ tóc, “ nhìn em mặc như thế này có được ?”

      Đâu chỉ là đẹp, mà như nàng tiên Elise mộng ảo vậy.

      Hai em nhà họ Chung ngồi ghế sa-lon, ngơ ngác nhìn tới, quyển tạp chí trong tay bị rơi xuống khi nào cũng biết.

      Tóc của từ đỉnh đầu tết thành bánh quai chèo dày đặc, dắt thành búi tóc sau ót, lộ ra cái cổ và cái trán trơn bóng của trẻ, bên cạnh tóc mai cài đóa hoa hồng trắng tươi tắn, cổ đeo chút trang sức nhã nhặn, lộ ra đôi mắt trắng đen ràng, làm kinh ngạc lòng người, kết hợp với chút son hồng đôi môi, thiếu nữ ngây thơ trong sáng bừng bừng sức sống, người là bộ váy màu xanh lệch vai ngắn tới gối, lộ ra bả vai mượt mà và nổi lên xương quai xanh, trong lúc vô thức đong đưa cánh tay, nơi ấy lại hội tụ thành cánh bướm, đầy gợi cảm.

      ra tiểu tinh của bọn trưởng thành rồi, đủ để khiến mỗi người đàn ông điên cuồng.

      Rốt cuộc Chung Chấn Thanh cũng bước đến gần, nhưng lại nhíu mày, “Lạc Lạc, ai giúp em chọn trang phục vậy? Đổi !” rất ít khi chuyện nghiêm túc với như vậy, làm sợ đến mức cho rằng bản thân mình rất xấu.

      Nhà thiết kế cũng là bà chủ của salon này mới du học từ Pháp trở về, vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, “Ngài Chung, nhưng ý kiến của tôi lại khác với ngài, tôi cảm thấy Chung mặc bộ váy này rất hấp dẫn...”

      Ấn tượng của mọi người về Chung Chấn Thanh là người rộng lượng và ôn hòa, giáo dục và thân phận tại của khiến ra những lời khiến người ta thể chịu đựng được, nhưng khí thế bẩm sinh người lại khiến người ta khó có thể bỏ qua, “Xin hãy đổi cho ấy !”

      “Cậu cả, cậu hai, còn hai mươi phút nữa là bữa tiệc bắt đầu...” Tài xế Tiểu Lưu đứng bên cạnh khó xử nhắc nhở.

      “Vậy hãy lấy cho ấy cái áo khoác hoặc cái khăn quàng cổ!” Cái gì cũng được, tóm lại là thể để bộ dạng tại này của ra ngoài gặp người khác. Chung Chấn Văn cũng đứng dậy bước qua, đẩy mạnh em vào phòng thay đồ lần nữa. Nếu có thể, hy vọng hôm nay là bữa tiệc vũ hội hóa trang, như vậy mới có thể đem cả người em từ đầu tới chân giấu , vĩnh viễn núp sau lưng bọn .

      Bữa tiệc hôm đó, ba em xuất trễ chút.

      Rất nhiều năm về sau, có ít người vẫn còn nhớ , ngày đó cũng là lần duy nhất ba em nhà họ Chung công khai xuất ở nơi công cộng.

      nhạc vang lên, sâm banh rót, trang phục lộng lẫy, ăn uống linh đình, chủ nhân bữa tiệc đọc xong diễn văn, sau đó chính là bắt đầu khiêu vũ.

      Trong nháy mắt khi cửa lớn bữa tiệc bị đẩy ra, mọi người nhao nhao quay đầu lại nhìn, trẻ xinh đẹp đứng giữa hai người đàn ông trẻ tuổi, giống như công chúa kiêu ngạo, hai tay khoác vào tay hai chàng kỵ sĩ. Vẻ mặt của có hơi căng thẳng, hơi ngượng ngùng, nhưng lại càng thêm tò mò và hứng thú hơn.

      “Nhìn kìa, đó chính là ba em nhà họ Chung, chậc chậc, mấy đời nhà họ Chung đều làm lớn, bản thân ông cụ nhà họ Chung cần phải , Chung Bang Lập mới vừa lên Bắc Kinh, nghĩ ra mấy đứa trẻ nhà ông ấy cũng xuất sắc như vậy...”

      kia hình như là lần đầu tiên tham gia loại tiệc này, tuy rằng ngày thường cũng kém, nhưng dường như cũng có xuất sắc như hai người trai của nha…”

      bởi vì sự xuất hiện của ba em bọn họ mà trong đại sảnh bữa tiệc vang lên những tiếng nghị luận nho nhỏ.

      Lạc Lạc được các sắp xếp ngồi một chiếc sa-lon trong góc khuất, bàn trước mặt đã lấy giúp đầy đủ đồ ăn, buồn chán xiên một miếng cá hồi bỏ vào trong miệng, nhưng lại lỡ tay chấm mù tạc quá nhiều, làm cay đến nỗi nước mắt nước mũi đều trào ra, vừa ho vừa liên tục khoát tay với Chung Chấn Văn đứng xã giao với người khác xa, tỏ vẻ bản thân có việc gì.

      “Vừa ̣nh khen cậu hôm nay ăn mặc tệ lắm, như thế nào cậu lại biến thành cái dạng này, chậc chậc, nước mũi đều bắn lên người tôi rồi…” Đột nhiên người ngồi bên cạnh lại có thể là Trần Quân Mặc.

      Trong tay cậu ta cầm khăn giấy, nhưng cậu ta lại chỉ lo chống cằm vui sướng khi người gặp họa, nhìn dáng vẻ chật vật như xiếc khỉ.

      “Cậu thật đúng là hồn bất tán!”

      hung dữ trừng cậu ta, tự mình đưa tay lấy khăn giấy, cậu ta lại nhanh chóng cướp khăn giấy vào trong ngực, có ý ̣nh đưa cho .

      Ha, cũng phải là người dễ chọc, cơ thể hạ thấp xuống, đem cả khuôn mặt cọ lung tung lên ống quần Tây trang mày trắng của cậu ta dính đầy nước mũi và mascara, nhìn cậu ta cả kinh nhảy dựng lên, sau đó Lạc Lạc lại cười ha ha.

      Cậu ta thích , biết, cậu ta đấu lại , cũng biết.

      Trần Quân Mặc vừa mới né ra, hai em nhà họ Chung cũng vội vàng chạy tới.

      “Sao vậy Lạc Lạc?”

      “Sao vừa rồi cậu chủ nhà họ Trần lại ở đây? Cậu ta đã nói gì với em?”

      Lạc Lạc vẫn còn cười khanh khách, “Có lẽ là do ba cậu ta dẫn cậu ta tới, buồn cười chết mất, có xuồng ba lá mà dám khiêu chiến với em.”

      Chấn Văn và Chấn Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái, vừa thản nhiên hỏi, “Cậu ta phải là bạn học của em sao?”

      Lạc Lạc rất tinh ranh, dĩ nhiên hiểu rõ các lo lắng, “Cậu ta rất đáng ghét! Thật sự rất ngây thơ, người nào thích cậu ta người đó mới thật sự bị bệnh đấy!”

      Trong lòng Chấn Văn và Chấn Thanh phải là hưởng thụ, một trái một phải vây quanh cười, lại bắt đầu trách cứ , nên ăn quá nhanh, ngay cả ăn cái gì cũng để ý. Lạc Lạc kiên nhẫn thân thể xoay tới xoay lui, “Biết rồi biết rồi, em cũng phải con nít.”

      phải là con nít? Dù cho chờ đến lúc bảy tám chục tuổi, ở trong mắt hai trai , thì vẫn chỉ là một bà cụ non.

      Lúc này có người đến mời Lạc Lạc khiêu vũ, Lạc Lạc vui vẻ đứng lên, để tay trong lòng bàn tay đối phương, đáp lại một cách chuẩn mực khiêu vũ. muốn chứng minh trước mặt các trai của , đã trưởng thành!

      Là một điệu Waltz (Van-sơ), Lạc Lạc đắc ý xoay tròn trong lòng đối phương, nhà họ Chung đã sắp xếp cho học múa từ năm bảy tuổi, tuy là về sau tất cả mọi người đều nói có thiên bẩm khiêu vũ, nên sau khi lên trung học đã bỏ qua, nhưng sự dẻo dai của thân thể vẫn tệ, khiêu vũ đơn giản làm khó được , ở nơi thế này đối phó rất đẹp.

      Khóe mắt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng các trai, sàn nhảy, cả Chấn Thanh ôm một gái mặc váy rất quy củ, hình như là con gái lớn của Viện trưởng Cao, trong khuỷu tay hai Chấn Văn lại là một gái thời thượng, hai em bọn họ cư xử với người ngoài chu đáo lễ độ, phải hết sức thân thiện nhưng lại vừa vặn thỏa đáng, gia thế hiển hách, tiền đồ vô lượng, các gái đều si mê nhìn các của mặt đỏ tim đập, mà ánh mắt của bọn lại rõ ràng đuổi theo bóng dáng của như vậy, bắt được ánh mắt của , quanh mình đều là đoàn người khiêu vũ, nhưng trong mắt bọn lại giống như chỉ có một mình . Khi ánh mắt của bọn và ánh mắt của gặp nhau trong khí, lại khe khẽ mỉm cười, tình thế tế nhị đó, chỉ có ba người bọn họ mới có thể hiểu được.

      Lạc Lạc vẫn biết các của rất ưu tú, xuất sắc, nhưng đây là lần đầu tiên ở nơi như thế này, lấy góc độ những người đứng xem thưởng thức các , nhìn các lờ mờ ngu ngốc trong một thế giới khác, là như thế nào chu toàn trong đó, chuyện trò vui vẻ, thành thạo.

      Có trai chói mắt như vậy, hạnh phúc biết bao!

      Thì ra mỗi một ngày lớn lên chỉ có một mình , các trai của cũng đã là những người đàn ông vĩ đại trong mắt người đời.

      “Xem ra tình cảm em của các người tệ!” ̉nh đầu truyền đến một giọng đàn ông thuần phát và hơi có chút lạnh nhạt.
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6

      Editor: Trần Thu Lệ

      Nhảy nửa buổi tối nên hơi mệt, cả cánh tay và bàn chân đều mỏi nhừ. lười biếng ngẩng đầu, cảm thấy người đàn ông trước mặt này hơi quen mắt. Suy nghĩ chút, à... Ngày hôm qua gặp trong phòng làm việc của hai, người này là Quý hay chú Quý gì ấy.


      Vóc dáng người đàn ông này rất cao, làm hại phải ngẩng cổ lên khó chịu, mắt to chớp chớp, dưới ánh đèn trong suốt như hai quả nho. “Ưm” : “Chú à, chú cao quá, nhất định là rất khó tìm bạn .”


      “À..” Dường như nở nụ cười ngắn ngủi, từ trong lồng ngực truyền ra tiếng buồn bực, trách xúc phạm ngang ngược, thanh chuyện mang theo của người đàn ông thành thục, chút để ý, giọng điệu mang theo chút quý tộc lười biếng, nhưng lại phép người khác xem , “Em đúng rồi bé, khó trách cho đến bây giờ, chú vẫn chưa tìm được người bạn nào cả.”


      Lúc này, đúng lúc Chung Chấn Thanh ôm Phương Thanh Ngọc vừa nhảy xong đến bên cạnh hai người, nghiêng đầu làm mặt quỷ với , rồi nghiêng đầu lại thuận miệng : “Vậy chú cũng tệ nha, có thể trở về trách móc bố mẹ của chú, người nào khiến bọn họ bình thường làm cho chú cao như vậy? Muốn tìm người tương xứng so với người khác cũng khó, nhưng tôi lại được, bộ dạng tốt cũng biết nên trách ai.”


      xong thân thể lại cứng đờ, bước chân bị kiềm hãm, giẫm lên chân của người đàn ông này.


      xin lỗi!” hơi ngượng ngùng . chưa bao giờ nghĩ đến giấu diếm chuyện là con nuôi của nhà họ Chung, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tới chia sẻ với người đàn ông xa lạ như vậy.


      dĩ nhiên nhận ra vòng eo nho mềm mại dưới bàn tay có biến hóa, cảm thấy phải kinh ngạc, ba em nhà họ Chung, thỉnh thoảng cũng có nghe những người họ hàng nhắc lqd đến, bởi vì bà Chung nhớ đến người con qua đời, nên nhận nuôi . Chuyện này xảy ra từ hơn mười năm trước, nhà họ Chung chưa bao giờ chính thức lên tiếng với bên ngoài, lại hiếm khi có người nhắc đến, là hay giả, cũng có nhiều cách khác nhau.


      là gì của chứ? Vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này với người xa lạ? hơi giận dỗi ngậm miệng lại, mãi cho đến khi điệu nhạc kết thúc, cũng mở miệng nữa, dĩ nhiên cũng vô cùng biết điều.


      Đưa đến bên cạnh hai em nhà họ Chung, Quý Thiếu Kiệt chào hỏi chút rồi rời .


      Lạc Lạc cảm thấy trong ngực hơi ngột ngạt, vội vàng kéo hai ra ngoài vườn hoa hít thở khí.

      ...

      Ba em đứng dưới hương thơm tươi mát của cây nhãn, bên trong hàng cây. Đêm mùa hè, trong vườn hoa cũng chẳng hề dễ chịu hơn bên ngoài, ngột ngạt nặng nề.


      Mùi hương hoa dâm bụt thoang thoảng trong khí, giọng hát đa cảm của đàn ông truyền đến từ bên ngoài vườn hoa, “Đừng là lỗi của người nào, hãy để cho tất cả thành tro tàn... Nếu buông những gánh nặng trong lòng, tất cả khó mà bù đắp được...”


      Lạc Lạc dựa lưng vào thân cây, ngừng kêu nóng, Chấn Văn chặn ngang nhân viên phục vụ lấy cây lqd quạt , quạt liên tục cho . Trong bóng tối, Chấn Thanh mở váy cho , để cho gió ngoài khí thấm vào, ít nhiều gì cũng mát mẻ được chút. vẫn luôn rất sợ nóng, cũng sợ lạnh, những lúc trời nóng hay lạnh đều thích trốn , trốn đến chỗ có khí lạnh hoặc hơi ấm, khiến cho bọn và người trong nhà tìm kiếm rất cực khổ.


      Hai ba người về phía bên này, thầm cười : “Hai em nhà họ Chung là cực phẩm, gia thế tốt thôi , bộ dạng hai người lại đẹp trai giống nhau như đúc, bất kể là theo đuổi được ai trong hai người bọn họ cũng khiến mình chết ngay lập tức cũng cam lòng...”


      “Ha, cậu mộng xuân rồi hả? Vậy hãy bảo ông cụ nhà cậu đến nhà họ Chung làm mối ! Nghe đến bây giờ ngay cả xì căng-đan bạn cũng ai...”


      “Trời ạ, vậy sao, vậy được coi như là hoa tuyệt thế rồi, đời là khó có đó! Nhưng mà tại sao lại như vậy chứ? Có phải là sợ các dây dưa ? Mình thấy bọn họ đối xử với em bọn họ vô cùng tốt mà…”

      “Nếu mình , dáng dấp của con nhà bọn họ là xấu xí, cái mũi tẹt xuống, chậc chậc…”

      “Khen các khen các , tại sao lại nhắn đến em làm gì? Em xấu xí như vậy sao?” Lạc Lạc tức giận, miệng đều lệch ra.

      Cái mũi của hề tẹt xuống nha, nhưng mà chỉ hơi giống củ tỏi tí thôi mà, trong lòng vẫn vô cùng kiên kỵ người nào nhắc tới cái mũi của , hai vừa mới qua, cố tình lại mở bình ai biết trong bình có gì.

      Chung Chấn Văn buồn cười lấy tay chọc chọc lỗ mũi của , đẩy ngược nó lên: “Bảo bối đừng tức giận, đừng tức giận, coi chừng cái mũi này lệch , vừa tẹt lại vừa lệch có ai muốn nữa đấy nha.”

      “Chung Chấn Văn!” xoay mặt, dậm chân, ánh sáng trong mắt giống như giận dỗi, trong lòng lại dâng lên tia kỳ lạ. Đúng vậy, các trai ưu tú như vậy, người khác chỉ cần được trong hai người xem trọng là thỏa mãn lắm rồi. Mà , có tài đức gì, lại có thể cùng lúc được hai người bọn thương! Lần đầu tiên, cảm thấy có lòng tham như thế. Cũng là lần đầu tiên, đối với tương lai xa xôi thể biết trước, trong lòng lại có tia sợ hãi mơ hồ.

      Thỉnh thoảng, Chấn Thanh Chấn Văn cố ý chọc tức giận, mỗi khi như vậy, thích gọi thẳng tên bọn .

      Chung Chấn Văn! Chung Chấn Thanh.

      Mang theo tia ngang ngược, chút giận dỗi, đó là loại ngang ngược hiển nhiên, đó là loại chiếm hữu yên dạ yên lòng.

      Lúc này, giống như phải là em của bọn , mà là người mềm mại bằng tuổi.

      Lúc chọc em mến, lúc là người mềm mại, có khi, lại trở thành bà mẹ trẻ cho bọn bú sữa, bảo bối đáng như vậy, đủ để khiến cho hai em bọn nổi điên.

      Cách nơi đó xa, ánh đèn mơ hồ phác họa lên đường cong mềm mại, trơn bóng của trẻ, bởi vì nóng mà áo khoác của sớm cởi ra, hõm vai hình con bướm ấy lại lúc lúc , bộ ngực tròn lần đầu tiên mặc dây áo ngực, kiêu ngạo mà đứng thẳng, tỏa ra hương thơm độc nhất của thiếu nữ, cặp mông trẻ trung như những cùng tuổi, sớm bị bọn thương vểnh vểnh lên, giày cao gót bị đá sang bên, đôi chân trần trắng mịn biến mất trong bụi cỏ, lộ ra bắp chân thẳng tắp, thậm chí Chấn Thanh vén váy lên…

      biết là người nào bắt đầu trước, đôi môi hình thoi của bị ngậm, đầu lưỡi vạch ra, người nào đó tiến sâu vào trong miệng mà mút, lễ phục bên vai bị lột bỏ, hai bầu ngực trắng như tuyết lộ ra, ở trong màn đêm tỏa ra loại sáng bóng như ngà voi, run rẩy. Người nào đó đưa tay xuống dưới váy, vuốt ve cặp mông và khe mông của .

      được sờ, vẫn còn đau…”

      “Lạc Lạc ngoan, để cho nhìn chút, chỉ liếc mắt cái thôi mà…”

      được! Các làm em đau…”

      “Lạc Lạc ngoan, cẩn thận, chỉ sờ chút, chút thôi…”

      Ở gần đó dường như có ánh sáng chợt lóe, bộ dạng Chấn Thanh sợ hãi cả kinh, dùng áo khoác bao em lại, “Ai vậy? Ai ở bên đó vậy?”

      Trả lời bọn chỉ có thanh của tiếng gió.

      Có lẽ là mèo hoang chạy qua thôi.

      Suy cho cùng nơi này cũng an toàn, lại cam lòng, ba em vẫn là sửa sang lại quần áo cho nhau, ra khỏi bóng cây.

      chút ánh lửa ở chỗ xa lúc sáng lúc tối. Thấy bọn họ ra, ánh lửa bị ném mặt đất, giẫm lên dập tắt.

      “Chủ tịch Quý, là à!” Sau khi ra khỏi bóng cây có ánh đèn sáng sủa, mặt hai người Chấn Văn và Chấn Thanh vẫn như thường, suy cho cùng Lạc Lạc vẫn còn , nên mặt đỏ ửng lộ ra chút mất tự nhiên.

      Chấn Văn cười : “Trong đại sảnh ngột ngạt quá nên chúng tôi dẫn em ra đây hít thở chút, chủ tịch Quý cũng ra đây hít thở khí sao?”

      “Tôi ra đây hút điếu thuốc. quấy rầy đến em Chung tiên sinh hăng hái chứ?” Quý Thiếu Kiệt câu giống như trêu ghẹo vậy, giọng điệu vẫn mang theo chút quý tộc, kềm chế được phóng túng và khinh cuồng như cũ, nghe vào trong tai ba em nhà họ Chung, lại giống như lời chứa đầy hàm ý.

      Chấn Văn vẫn còn muốn gì đó, nhưng vẻ mặt kỳ lạ của Lạc Lạc lại kéo ống tay áo thúc giục bọn rời .

      Đợi đến khi xa được chút, bọn vỗ đầu Lạc Lạc cười, “ bé ngốc, sợ cái gì chứ? Con người của ấy rất nghiêm chỉnh, cho dù bị nghe thấy được cái gì, nhất định làm bộ như thấy gì hết! Nếu có rảnh rỗi chút, ấy còn bằng cua mấy đấy…”
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Halong-ngoc, Hale205, Hoaithao3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :