1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều vô hạn - Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu (78/78)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 78: Cưng chiều vô hạn

      Editor: Thu Lệ

      lại, tất cả đều tại em, các người hãy bỏ qua cho nhau được sao? Coi như vì em cũng được sao? Các đều là người quan trọng nhất của em, như vậy người khó chịu nhất chính là em." Chung Tĩnh Ngôn khổ sở .

      Nhưng mà trong thế giới đàn ông, sao có thể hiểu?

      Chấn Văn đầu gật qua loa, nhưng ánh mắt vẫn rất quyết tuyệt.

      Đều tâm trạng của phụ nữ có thai đều vô cùng phập phồng, giờ phút này, Chung Tĩnh Ngôn chính là như vậy, chạy từ nơi xa như vậy về nước, lại thuyết phục được bất kể người nào, bất đắc dĩ, vô lực lại sinh ra tức giận.

      Chấn Văn thu hết cảm xúc của vào trong mắt, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm, đổi lại trước kia, nhất định quệt mồm làm nũng, tức giận với , nhưng mà, bây giờ đối mặt với , lại chỉ có thể NHẪN nhịn, mà người để cho trút giận, sớm đổi thành Quý Thiếu Kiệt.

      ra là, làm người để cho tuỳ ý trút giận, mà lại hạnh phúc như vậy.

      Thời gian từng hạnh phúc cách rất xa. Nhận thức như vậy, khiến càng thêm kiên định quyết tâm đấu đến cùng với Quý Thiếu Kiệt. Ngày mất em , trải qua lần đủ lắm rồi.

      Lúc này, bọn họ ngồi trong gian phòng thanh nhã của nhà hàng Tây, thừa dịp em toilet, móc điện thoại ra, "Những người dân Hồi đó sắp xếp xong chưa?"

      Chung Tĩnh Ngôn ra ngoài cửa, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, nhưng mà đúng vào lúc này, cửa phòng đối diện mở ra, nhân viên phục vụ ra ngoài, trong khe cửa, hai bóng dáng quen thuộc đập vào tầm mắt .

      Quý Thiếu Kiệt và. . . . . . Sa Lệ?

      Lần này có thể len lén chạy về nước, là nhân cơ hội Quý Thiếu Kiệt về nước ba ngày, vừa gạt Lôi Trí Viễn, nghỉ ngơi ở nhà họ Quý, vừa gạt mấy người bà nội Quý, nghỉ ngơi ở nhà họ Lôi, như vậy mới chạy được.

      Trong lòng cả kinh, nếu như biết lén trở về nước, nhất định tức giận, chuẩn bị vội vàng quay đầu lại màn kinh khủng hơn lại xuất —— Sa Lệ đứng dậy, cười duyên, hôn lên mặt Quý Thiếu Kiệt, Quý Thiếu Kiệt đưa lưng về phía nên thấy vẻ mặt của nhưng cũng tránh. . . . . .

      Diễn biến tiếp theo bị nhân viên phục vụ nhốt bên trong cửa.

      Trong giây phút này, máu huyết Chung Tĩnh ngôn giống như đọng lại rồi.

      Đầu nặng chân , thở khẽ tựa vào tường. Là do gần đây quá hạnh phúc sao? Tìm được ba, được mọi người cưng chiều. . . . . . Cho nên, đến lúc thu lại rồi à?

      Bây giờ biết nên làm sao mới phải, là cước đá văng cánh cửa đó, vào lớn tiếng chất vấn đôi nam nữ đó? Hay là làm bộ như nhìn thấy, giống như có việc gì tiếp tục sinh con sống qua ngày?

      là hiểu lầm sao? Nhưng mà, màn hôn này là tận mắt nhìn thấy, nhớ tới nụ cười của Sa Lệ, kiều mỵ như vậy tuyệt đối là nụ cười của người phụ nữ với người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng mới có.

      Tại sao, khi vừa mới tới nước , thông thuộc ngôn ngữ, người bạn nào, Sa Lệ xuất bên cạnh khéo léo như vậy, tại sao Sa Lệ lần lữa quen bạn trai, tại sao lần nào Sa Lệ cũng hiếu kỳ với chuyện của Quý Thiếu Kiệt như vậy. . . . . . Hình như tất cả đều có đáp án.

      Tứ chi tê dại, chỉ có bụng là có cảm giác mơ hồ đau đớn.

      Chấn Văn yên lòng lâu như vậy, kéo cửa ra tìm , mới phát cả người Chung Tĩnh Ngôn phát run, dựa vào cạnh cửa.

      ", giúp em, giúp em mở cánh cửa đó ra. . . . . ." Chung Tĩnh Ngôn lôi kéo tay áo của Chung Chấn Văn, run giọng năn nỉ. Hạnh phúc của mình, phải do bản thân mình tranh thủ, có chuyện gì thể ? Chung Tĩnh Ngôn muốn để hiểu lầm ảnh hưởng đến cuộc đời của .

      Nếu như chú già của lòng người khác, nếu như bạn tốt của lòng muốn cướp mất chú già của , hôm nay sợ hãi nữa, ít nhất thế gian này còn có ba, có cục cưng trong bụng, thậm chí tốt nghiệp, có thể tự lập —— còn là trong nhi viện mười chín năm trước, cũng còn là rời khỏi nhà họ Chung chỉ với hai bàn tay trắng. có dũng khí và năng lực đối mặt tất cả.

      "Lạc Lạc, sắc mặt em tốt, chúng ta vào ngồi xuống nghỉ ngơi chút , được, sắc mặt của em rất đáng sợ, phải đưa em bệnh viện. . . . . ."

      ! Chung Tĩnh Ngôn kiên trì, chỉ vào cánh cửa, giống như vật quý báu của ở trong cánh cửa đó.

      Khi Chung Chấn Văn chuẩn bị qua kéo cánh cửa đó ra, cửa bị người ta đẩy ra từ bên trong.

      Bốn người, ngạc nhiên đối lập nhau.

      Quý Thiếu Kiệt nhíu mày, tới, bế ngang Chung Tĩnh Ngôn, "Ngôn Ngôn, sao em lại nghe lời như vậy? Ai cho phép em chạy về? Bác sĩ em phải nằm giường. . . . . ."

      Nhưng mà khi ôm lên, máu tươi chảy xuống theo bắp chân của , váy trắng, máu đỏ, hết sức chói mắt đập vào mắt.

      Sắc mặt Quý Thiếu Kiệt đại biến, ánh mắt điên cuồng, "Nhanh, mau gọi bác sĩ! Mau đưa ấy đến bệnh viện!" Quan tâm bị loạn, giờ phút này, mất suy nghĩ.

      Chung Chấn Văn gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện, vừa ra ngoài, "Tôi lái xe. . . . . ."

      Sa Lệ khóc bổ nhào tới, theo bọn họ ra ngoài, đong đưa tay Chung Tĩnh Ngôn, "Ngôn Ngôn, mình. . . . . . Cậu đừng hiểu lầm, mình và Quý đổng sớm quen biết, bốn năm trước bọn mình quen biết. . . . . ."

      "Đúng vậy, là chồng tôi, là bạn tốt của tôi, sớm quen biết, nếu như phải là có tư tình, cần gì phải lừa dối tôi bốn năm?"

      Bụng Chung Tĩnh Ngôn rất đau, đau đến nước mắt cũng muốn tuôn ra, nhưng được Quý Thiếu Kiệt ôm vào trong ngực, ánh mắt lại vẫn bướng bỉnh nhìn , muốn cho lời giải thích.

      Quý Thiếu Kiệt là người đàn ông lão luyện thành tinh trong mắt người khác, lúc này lại mồ hôi đầy trán, cánh tay ôm Chung Tĩnh Ngôn run rẩy giống như người mắc bệnh Parkinson*, "Ngôn Ngôn, bây giờ phải là lúc chuyện này, chúng ta bệnh viện trước, em, còn có tiểu bảo bối của chúng, nhất định có việc gì, nhất định có việc gì. . . . . ."

      (*)Parkinson là bệnh rối loạn thoái hóa hệ thần kinh trung ương. Mặc dù có cách chữa trị tận gốc bệnh này, nhưng nếu phát sớm vẫn có thể hạn chế phần nào những rủi ro có thể xảy ra. Viện Quốc gia về bệnh Parkinson ở Mỹ xác định được 10 dấu hiệu ban đầu của căn bệnh này là: Run

      lẩm bẩm nhớ kỹ câu sau cùng, ôm xông ra khỏi phòng ăn.

      Điện thoại của Quý Thiếu Kiệt liên tục vang lên, hai tay bận ôm Chung Tĩnh Ngôn, đâu nào còn bận tâm nghe điện thoại. Cho đến khi ngồi xe Chung Chấn Văn, mới nhịn được bắt máy, "Chuyện gì? . . . . . . Người Hồi gây chuyện? đập hết nửa cao ốc? Còn đập bị thương ba người khách và quản lý tiêu thụ?"

      Đặt điện thoại xuống, điên cuồng nhìn Chung Chấn Văn, "Được lắm! Cậu kích động người Hồi gây chuyện, tôi khiến cậu chịu nổi. . . . . ."

      "Các người đủ chưa!" Chung Tĩnh Ngôn đẩy Quý Thiếu Kiệt ra, ánh mắt hoạt động qua lại giữa Quý Thiếu Kiệt và Chung Chấn Văn, ánh mắt đau đớn mà bi thương, "Mỗi người trong ba người, có ai d/đ/l'q;d quan tâm đến tôi muốn gì ? Có quan tâm đến tôi khó chịu hay khó chịu ? Cho tới bây giờ, các người chỉ vì bản thân mình thích, tình cảm ích kỷ như vậy, làm sao tôi có thể đón nhận?"

      lấy điện thoại di động ra, "Ba, ba, mau cứu con. . . . . ."

      *

      Đến tối, Quý Thiếu Kiệt nhận được tin dữ, đứa bé còn. Tiểu bảo bối của . . . . . .

      Chung Tĩnh Ngôn nằm trong phòng bệnh VIP, từ chối gặp .

      vẫn chết tâm, bò lên tầng tám theo đường ống nước, nhảy cửa sổ vào.

      Bình truyền nước tí tích treo bên cạnh, máy móc ngừng biến hóa, cũng may, bảo bối ngoan của vẫn còn ở đây. . . . . .

      cầm lên bàn tay giường kẹp máy đo nhịp tim, từ hồi sinh ra đây là lần đầu tiên nước mắt nam nhi rơi xuống đùng đùng.

      Chung Tĩnh Ngôn vốn ngủ rất nông, bị tiếng nghẹn ngào của làm cho thức tỉnh.

      "Các người nhất định phải đấu nữa có đúng ? phải là hai bên cùng tổn hại thể, có đúng ?" suy yếu hỏi. Chuyện Sa Lệ trước đó để qua bên, trước mắt, quan trọng nhất vẫn tổn thương do bọn họ gây ra cho nhau.

      "Ngôn Ngôn, . . . . . ." vùi mặt vào lòng bàn tay hồi lâu, muốn thử ra suy nghĩ trong lòng mình cho nghe, muốn để cho hiểu thế giới của mình, "Suy nghĩ của đàn ông, em có thể hiểu. Bọn họ nên… Nên ức hiếp em khi em vẫn còn như vậy. d/'đ/l'q;d Em còn như vậy, lại là thân phận như thế nữa, em có thể hiểu, nhưng mà, cả nhà bọn họ, Mã Hoa cũng cần tới, bao gồm Chung Bang Lập, nuôi dưỡng em nhưng lại quan tâm tới em, hai em nhà họ Chung càng thêm. . . . . . bằng cầm thú. Chỉ cần nghĩ đến lúc em còn như vậy bị ức hiếp, . . . . . . chịu được. . . . . ."

      "Ba nuôi của tôi quen biết với tôi, chỉ vì lúc còn trẻ từng thích mẹ tôi, nên dùng tất cả mọi cách để tìm được tôi, nuôi dưỡng tôi... Khi tôi vẫn còn ở trong bụng mẹ ông ấy từng thăm mẹ tôi, Mã Hoa đa nghi, theo tìm ông ấy nhưng lại bị vấp ngã, mất đứa con bằng tuổi tôi. Tuy rằng như thế nhưng ba nuôi vẫn đối xử với tôi rất tốt, coi tôi như con ruột, mặc dù công việc rất bận, nhưng người đàn ông nào lại quan tâm đến nghiệp của mình chứ? Tôi oán trách ông ấy chút nào cả, phần ân tình này, tôi phải cảm kích, về phần hai trai của tôi, mãi… mãi cho đến cuối, bọn họ cũng bước qua ranh giới cuối cùng. Chú cũng từng trẻ tuổi, nhẫn nại như vậy, quý trọng như vậy, chẳng lẽ, chỉ là ức hiếp tôi sao?"

      "Em là, khi em ở cùng với chính là lần đầu tiên?"

      Chung Tĩnh Ngôn nhắm mắt lại, quay đầu , cảm giác mệt chết được, " em bọn tôi vô cùng thân mật, có lần đầu tiên hay , có gì quan trọng?"

      Ngày hôm sau, Chung Tĩnh Ngôn được Lôi Trí Viễn đón về .

      biết có phải do lời của tối hôm đó có tác dụng hay , tin tức trong nước truyền đến, Chung Chấn Thanh được tuyên vô tội thả ra ngay sau đó, Quý Thiếu Kiệt cũng truy cứu chuyện người Hồi đánh đập trung tâm cao ốc, nhân viên bị thương đều được bồi thường khoản tiền khá khá để chữa trị vết thương.

      Năm đó, cuối mùa xuân đầu mùa hạ, Chung Chấn Thanh và Phương Thanh Ngọc kết hôn.

      "Ngôn Ngôn, chú ấy lại tới." Trịnh Hiểu Tuyên nhìn xuyên qua khe hở của những bụi hoa cao lớn, thấy người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce màu trắng hút thuốc lá bên ngoài hàng rào.

      Trịnh Hiểu Tuyên tìm chàng bạn trai người , thừa dịp nghỉ hè, tới đây thăm bạn trai, sẵn tiện thăm Chung Tĩnh Ngôn.

      Toà lâu đài này quá lớn, có rất nhiều nơi có thể cho bọn họ tranh thủ lúc rảnh rỗi.

      Họ ngồi dưới gốc cây đào ăn đào, mỗi người đều tự cầm quyển sách rảnh rang lật chuyển, Chung Tĩnh Ngôn cũng ngẩng đầu lên, "Mặc kệ có tới hay . Mình mới quan tâm."

      "Chậc, ăn ở hai lòng. Vậy mới vừa rồi cậu làm gì mà phải liếc mắt nhìn ra bên ngoài? Lại cố ý chọn ngồi chỗ này, có thể nhìn thấy bên ngoài?"

      Chung Tĩnh Ngôn muốn để ý đến ầm ĩ của , đổi tư thế ngồi thoải mái, mặt trời là đẹp.

      Xa xa, mẹ Quý xách theo cái giỏ tới, lớn tiếng chào hỏi, "Ngôn Ngôn. . . . . ."

      Chung Tĩnh Ngôn hồi hộp liếc mắt nhìn qua khe hở của bụi hoa cái, nhìn thấy người đàn ông cao đó giống như nghe, vẫn tựa vào thân xe hút thuốc như cũ, mới vẫy vẫy tay chào hỏi với mẹ Quý, "Mẹ. . . . . ."

      Mẹ Quý đặt mỗi loại thức ăn trong giỏ xách vào mỗi ô vuông màu đỏ đệm lót, "Tất cả đều là món ăn Trung Quốc con thích ăn, thịt viên, cá hoa quế. . . . . ."

      Sau đó mập mờ nháy mắt con dâu, "Đây tất cả đều là do người xấu nào đó nấu hết đấy, vì muốn nấu ra mấy món ăn ngon con thích, thiếu chút nữa thiêu rụi nhà bếp của chúng ta và nhà nó. . . . . ."

      Chung Tĩnh Ngôn lên tiếng, chỉ là cười cầm đào mời mẹ chồng ăn.

      Trịnh Hiểu Tuyên lấy cớ toilet, vọt chỗ khác cho hai người mẹ chồng nàng dâu chuyện.

      "Ngôn Ngôn, con sắp sinh rồi, vẫn muốn tha thứ cho chồng con sao?" Mẹ Quý thương nhìn nhóc nuôi tới trắng trắng tròn tròn trước mặt, ánh mắt chuyển xuống cái bụng nhô cao, "Lúc sinh tiểu bảo bối, Thiếu Kiệt làm cha, nhất định rất hi vọng trông giữ bên cạnh. . . . . ."

      "Người cho ấy biết chúng ta gạt ấy?" Chung Tĩnh Ngôn vội vàng hỏi.

      " có. Chúng ta làm cha mẹ, sao có thể nhiều chuyện, chuyện tình cảm phải do bản thân các con tự lo liệu."

      Mẹ Quý muốn lại thôi, "Nhưng mà Ngôn Ngôn à, mẹ thấy nếu ra chuyện này, có thể cả đời con cũng biết."

      "Chuyện gì ạ?"

      "Chính là Sa Lệ đó, Thiếu Kiệt thể nào có gì đó với ta. Bởi vì, Thiếu Kiệt nhà chúng, Thiếu Kiệt nó chỉ có phản ứng sinh lý với mình con, trước khi biết con, tuy rằng nó ham chơi, nhưng là vẫn luôn thể. . . . . ."

      "Cho nên, cho nên trước đó…. Thiếu Kiệt vẫn còn là . . . . . . Virgin(xử nam)?" Chung Tĩnh Ngôn trợn tròn cặp mắt.

      "Ừ." Mẹ Quý mỉm cười gật đầu, "Nó là đứa ngốc, lại mạnh mẽ như thế nên thể nào cho con biết chuyện này. Bé con, mẹ cho con...con phải làm bộ như biết đấy, nếu , nó hận mẹ chết mất. . . . . ."

      Trong lòng Chung Tĩnh Ngôn sớm cười lăn lộn, đâu nào quan tâm đến lời sau cùng của mẹ Quý, trực tiếp đứng lên, cười lớn tiếng gọi người đứng bên ngoài: "Hihi! Quý Thiếu Kiệt, Bọn em ở đây! Chú mau vào . . . . . ."

      Mau vào, để cho em đùa giỡn!

      HOÀN
      ChrisDinhloan thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :