1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều vô hạn - Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu (78/78)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Cưng chiều vô hạn

      Edit: Thu Lệ


      "Muốn đón vợ hình như đến lộn chỗ rồi phải ? Mạc mới vừa gây xì căng đan hình hôm nay Hongkong?"

      Quý Thiếu Kiệt nhếch môi cười, giữa ngón tay giơ lên quyển sổ màu đỏ, "Có giấy chứng nhận đầy đủ, tôi và Chung Tĩnh Ngôn là vợ chồng hợp pháp giả được."

      Nhìn quyển sổ màu đỏ đó, trong lòng ba người đàn ông nhà họ Chung cả kinh, hẹn mà cùng nhìn về phía Chung Tĩnh Ngôn, người phía sau hơi cúi đầu, lông mi dài cụp xuống, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn phủ nhận.

      Chấn Văn bất chấp thân thể đau đớn, lảo đảo tiến lên, đoạt lấy quyển sổ mỏng đó, chỉ nhìn thoáng qua, liền ném xuống đất, bực tức , " lấy được giấy chứng nhận giả này ở đâu?"

      "Có phải giả hay , hỏi bà xã tôi chút là biết." Quý Thiếu Kiệt ưu nhã khom lưng, nhặt giấy chứng nhận lên, quý trọng phủi phủi, rồi thả vào trong túi. "Ngôn Ngôn, em cho bọn họ biết."

      ". . . . . . Chú ấy , bọn em, kết hôn rồi."

      Giọng Chung Tĩnh Ngôn có chút lưu loát, nhưng mà, cũng do dự.

      Có mấy giây, ba người đàn ông nhà họ Chung đều trầm mặc.

      Trong đại sảnh quán cà phê hơn ba trăm mét vuông, yên lặng như tờ, giống như con quái vật lớn àm vô dụng.

      "Quý Thiếu Kiệt, lấy thân phận của , tội gì phải khinh người quá đáng? Bên cạnh còn thiếu phụ nữ sao? Tại sao hết lần này đến lần khác dây dưa em tôi?" Chấn Thanh ngồi ghế sa lon, d'đ/l'q;d máu chảy mặt, tuỳ tiện rút khăn ăn từ từ lau chùi, mặc dù có chút chật vật, nhưng phong độ nhàng của thị trưởng vẫn hao tổn, chỉ là giọng lại khàn khàn mà khô khốc.

      Chấn Văn nghe được câu "Tội gì phải khinh người quá đáng", lại sâu sâu mà nhìn cái. Bọn họ sinh đôi tâm ý tương thông, chỉ những lời này, liền biết tự đáy lòng Chấn Thanh thừa nhận rơi xuống hạ phong rồi.

      "Mặc kệ các người có tin hay , phụ nữ của tôi, từ đầu đến cuối, chỉ có mình Chung Tĩnh Ngôn." Quý Thiếu Kiệt cắm tay vào trong túi áo bành tô, đứng thẳng người, tư thế nhàn hạ kiêu căng, giọng cũng như đinh đóng cột, chân đáng tin. Đứng trong đại sảnh, ngược lại giống như tuyên thệ vậy.

      "Huống chi, mặc kệ có những người phụ nữ gặp dịp chơi đó hay , tôi đều để cho bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, làm tổn hại tới Chung Tĩnh Ngôn, các người sao? trở về nhà họ Chung mới mấy ngày? Các người đối xử với ấy như thế nào, bản thân các người d/đ'l/q'd tự hiểu ! Nếu như các người có thể quản tốt người phụ nữ bên cạnh, để cho bà xã tôi gặp chuyện hay, tôi ngược lại có thể để ấy ở lại thêm mấy ngày, tại, bản thân các người dọn dẹp sạch được cục diện rối rắm này, đừng trách tôi đến đón vợ tôi về nhà."

      Lời này vừa xong, khiến người nhà họ Chung được lời nào.

      Trở về tới tuần lễ, Lạc Lạc liên tục bị ăn hai cái tát, lại bị truyền thông bốn phía tổn thương, tuy rằng bọn họ đau lòng, nhưng có lời nào để .

      "Phụ nữ bên cạnh" theo như lời Quý Thiếu Kiệt, bọn họ càng thêm biết , trừ Mã Hoa, còn có người khác, nguồn gốc phát ra tin tức cho truyền thông, chính là Phương Thanh ngọc.

      "Ngôn Ngôn, tới đây, cùng về nhà!" Quý Thiếu Kiệt nhìn Chung Tĩnh Ngôn, bá đạo mà chắc chắn như vậy! Tựa như đến giờ, gọi con ham chơi nhà mình về ăn cơm vậy.

      Ánh mắt Chung Tĩnh Ngôn đen như mực yên lặng nhìn Quý Thiếu Kiệt.

      Lần thứ ba! bảo cùng về nhà.

      Lần đầu tiên, sau khi gặp lại đường cao tốc, lựa chọn trai.

      Lần thứ hai, sau khi bị ăn cái tát của Mã Hoa rồi gặp nhau trước cửa nhà hàng Tư Gia Thái, lựa chọn trai.

      Lần này, . . . . . .

      "Được!" gật đầu, nhàng đồng ý, chậm trễ chút nào.

      Chỉ là chữ, khi ra lại cảm thấy nhàng như vậy, quả cả người đều giống như muốn bay lên rồi.

      sai, lần này, người muốn lựa chọn, là Quý Thiếu Kiệt.

      biết, ba, trai, đều nhìn mình.

      Ánh mắt của bọn họ đốt người như vậy, nhưng mà, coi như là người thân chúc phúc thôi.

      vòng qua cái bàn, từng bước về phía người đó.

      qua trai, qua ba, thân thể của nửa là lửa, nửa là băng, nhưng mà, khi qua bên cạnh bọn họ bộ phận băng càng ngày càng ít, bộ phận lửa càng ngày càng nhiều, bước chân càng ngày càng , quả giống như chú chim trở về tổ.

      Cho đến khi dừng lại trước mặt , cao như vậy, hơi ngước đầu nhìn , nhìn ngược bóng bản thân mình trong đôi con ngươi tinh tường màu xanh của .

      mỉm cười, khóe mắt có nếp nhăn nhợt nhạt, duỗi tay về phía , liền thả tay mình vào bàn tay to khô ráo ấm áp đó.

      —— có lẽ vẫn khiến đoán ra, có lẽ có những người phụ nữ khác, nhưng mà, bốn năm qua, vẫn cứ đứng ở đó, bất cứ lúc nào cần, vẫn luôn đứng ở nơi cần nhất.

      Vẫn luôn là , có người nào khác.

      ra , buổi sáng khi nhìn thấy tờ báo đó, có dự cảm, nhất định trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy , chú già nhất định tới! biết, chú già thể nào để mặc bị tổn thương. Cho nên, mới sợ hãi, mới giống như hoàn toàn đếm xỉa đến, bởi vì biết, vẫn luôn có người đứng yên chỗ là tốt rồi, bất kể sấm sét vang dội, đều yên ổn.

      Quả nhiên, chú già tới.

      vẫn luôn đặc biệt thiếu cảm giác an toàn, có nút thắt rất . Nhi Viện lạnh lẽo, mẹ nuôi đáng sợ, tuổi thơ đơn và Thiếu Nữ Thời Đại, tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng , dễ dàng tiếp nhận người khác, sợ người xa lạ, sợ tình cảm xa lạ, vẫn cho là cánh cửa đó trong lòng chỉ có thể rộng mở với trai, bởi vì đối với , các chính là nguồn gốc an toàn duy nhất.

      Trải qua tình huống trong quán ăn Muslim ngày hôm qua, biết, ra là, có người, vẫn đứng ở ngoài cửa lòng , chỉ cần nguyện ý, là có thể nghênh đón , cùng mang tới phong cảnh tuyệt vời vô tận.

      với , em có nghĩ tới hay , ra em chỉ là lệ thuộc vào bọn họ, có lẽ, cùng chung sống với bọn họ bằng phương thức tình thân mật, em cảm thấy, còn có cảm giác an toàn. . . . . .

      với , tình thân và tình khác biệt nhau. . . . . .

      Đúng vậy, những thứ này, phải là chưa từng nghĩ tới. cũng phải ngốc, cũng phải chậm lụt, ngược lại, nghĩ đến quá nhiều quá sâu, chỉ là quá mức nhạy cảm, trải qua tình cảm mấy chục năm, những tháng ngày trong bóng tối đơn sợ hãi, chỉ d'đ'l'q;d có bọn họ, làm sao có thể buông liền buông xuống được sợ thay đổi biết bao nhiêu. Càng thêm sợ, tình cảm từng nồng nhiệt như vậy lại thay đổi, nên đối mặt như thế nào với khoảng thời gian từng thân mật khăng khít?

      Nhưng mà, giờ khắc này, tay được chú già nắm chặt trong tay, dựa vào gần như vậy, bị hương vị quen thuộc dễ ngửi người bao quanh, cảm thấy, nên để xuống để xuống, nên rộng mở mở rộng ra, ra là tất cả đều khó khăn như trong tưởng tượng.

      Nghĩ như vậy, thế nhưng nhịn được mà lộ ra nụ cười, lôi kéo tay chú già, nhàng lắc lắc, như đứa bé về muộn làm nũng trước mặt người lớn.

      tay còn lại, vô thức siết chặt con hạc giấy, con hạc giấy này, bị máu bắn tung toé lên giọt, giống như vết thương đỏ đỏ. Ngón tay của Chung Tĩnh Ngôn vừa vặn đặt điểm nho này.

      Đó là vết thương xinh đẹp.

      "Lạc Lạc, lại đây với ba, con đừng bị cậu ta. . . . . ." chữ "Lừa" đến khóe miệng, Chung Bang Lập đành nuốt vào, cuối cùng, ông vẫn là cố kỵ nhà họ Quý. "Cậu ta phải là chồng của con. Nếu như có người uy hiếp con, con hoàn toàn cần phải quan tâm, có ba ở đây, ai cũng thể tổn thương ba đứa con." Giọng của ông khàn khàn nặng nề, nhưng mà đối với Chung Tĩnh Ngôn là quan tâm cần nghi ngờ.

      Ba, đúng là vẫn còn người ba thương .

      Nhìn người đàn ông trong trí nhớ mãi mãi cường đại như bầu trời, lộ ra nụ cười khẳng định với ba nuôi, "Ba, có ai tạo áp lực cho con, con chú ấy, mới muốn ở cùng chú ấy."

      Khi tầm mắt chạm vào ánh mắt đau đớn của các , trong nháy mắt chán nản, nhưng mà chợt mỉm cười với các , ", ở cùng với chú ấy, em . . . . . Rất vui vẻ. có ai ép em."

      tìm được vùng trời chân chính thuộc về mình.

      "Em sống tốt, ngày mai em trở về , các phải tới tiễn em. phiền phức lớn là em, các nhất định có thể xử lý tốt mọi chuyện."

      "Ai dám miễn cưỡng con của tôi?" giọng nam trung niên trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên.

      Mọi người cùng nhau nhìn lại, Lôi Trí Viễn và hai người áo đen phía sau từ từ vào đại sảnh.

      Người áo đen để tấm thảm lông màu trắng lên ghế dài cà phê, Lôi Trí Viễn ưu nhã ngồi xuống, hơi cúi người với Chung Bang Lập, chào hỏi, dĩ nhiên là có hẹn với ông ở đây nên mới tới.

      Con của ông? Là chỉ. . . . . . Chung Tĩnh Ngôn?

      Tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngẩn.

      Chỉ là, có tâm tình của hai người nào đó, cũng gấp đến thể đợi được rồi, ngay cả giây cũng thể đợi.

      thèm quan tâm là con của ai hay em của người nào, điều bọn họ muốn, chỉ có lẫn nhau.

      "Ba, , em trước. Con điện thoại cho mọi người." Bị ông chú già lôi kéo ra ngoài, Chung Tĩnh Ngôn chỉ kịp vừa vừa bỏ lại những lời này.

      "Lạc Lạc. . . . . ." Lôi Trí Viễn đứng lên.

      Nhưng mà, cửa phòng cà phê cửa chỉ vang lên tiếng “Cạch”, ai có thể nghe tiếng kêu của ông?

      Bên ngoài, chẳng biết tuyết rơi từ lúc nào, tầng mỏng bao phủ mặt đường.

      Bầu trời lạnh lẽo, có gió, chỉ có những bông tuyết nhào vào hai người vui mừng, người, mặt, hơi lạnh, nhưng lại thoải mái cách lạ kì.

      Có người , tình là chuyện rất xa xỉ, nhưng mà, tình cũng là chuyện rất đơn giản. Vứt bỏ tất cả, chỉ là , chỉ là thích, chỉ là khát vọng ôm lấy người đó chặt, ngay cả khi vui mừng hay đau đớn.

      "Vợ à, dáng vẻ khi em về phía là rất đẹp." Vừa mới ra cửa, ông chú già cười đến vô cùng xấu xa, giống như sớm xuyên thủng qua thời gian dài giãy dụa và yếu ớt của Chung Tĩnh Ngôn.

      "Chú sợ tôi từ chối chú lần nữa sao?"

      "Sợ chứ!" Chú già thành , mím môi như trẻ con, "Chỉ là, em từ chối trăm lần, cầu xin em trăm lẻ lần. Cho đến khi em chịu theo mới thôi. Dù sao cái có chính là thời gian và kiên nhẫn."

      Setven và tài xế đứng chờ bên kia đường, hai người bọn họ đứng giữa ngã tư đường trống trải, bốn bề đều là gió lạnh, khí thở ra đều là màu trắng. Nhưng mà, Quý Thiếu Kiệt dùng áo khoác ngoài bọc cả người lại, thấy ấm áp.

      Đứng ở đường, bọn họ coi ai ra gì mà hôn tiếp.

      Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe, đều thấy thú vị mà vòng qua.

      Setven và tài xế quay mặt . "Có thuốc lá ? Hôm nay, con mẹ nó lạnh muốn chết. Rốt cuộc ông chủ còn phải hôn đến lúc nào?"

      "Ai biết? Chỉ mong khi bọn họ tách ra, hai người chúng ta đừng đông lạnh thành que kem."

      ". . . . . . Rốt cuộc còn phải hôn bao lâu? Cũng hơn mười phút rồi. . . . . ."

      Chỉ có hai người giằng co đường mới biết bọn họ làm gì.

      " đói bụng, muốn ăn bánh bao."

      "Em cũng muốn ăn, còn muốn ăn thịt viên nữa."

      "Đưa nhìn chút, bánh bao chín chưa. . . . . ."

      "Này, chú, chú sờ ở đâu vậy . . . . . .?"

      "Hai cái ở mềm mềm, ừ, chín rồi, còn có hai hạt đậu đỏ nữa ."

      ". . . . . ."

      "Cái phía dưới này. . . . . . chín đến độ nứt ra rồi. . . . . ."

      Về nhà, ăn bánh bao thôi. . . . . .
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73: Cưng chiều vô hạn

      Edit: Thu Lệ


      Bên ngoài cửa sổ, tuyết mỏng bay tán loạn, người đàn ông và ôm hôn thoả thích.

      Bên trong cửa sổ, cha con nhà họ Chung, Lôi Trí Viễn, ảm đạm nhìn bọn họ chăm chú.

      Chấn Văn đứng lên, nện quyền lên bàn, buồn bực ra ngoài.

      Chung Bang Lập và Lôi Trí Viễn đồng thời quát bảo dừng lại.

      " được ." Với Chung Bang Lập, ông hy vọng các con của ông lại lần nữa lâm vào con đường tình dị thường này, dựa vào từng trải của ông, dĩ nhiên nhìn ra được, Lạc Lạc vui vẻ ở d'đ/l'q'd chung với Quý Thiếu Kiệt là phát ra từ nội tâm. khuôn mặt trẻ tuổi toát ra nhàng và vui sướng, cách nào giả mạo. Kết quả như thế, mặc dù như ý, nhưng dù sao vẫn tốt ba người cùng dây dưa đời.

      " được quấy rầy bọn họ." Với Lôi Trí Viễn, tại có gì quan trong hơn hạnh phúc của con .

      "Bang Lập, chuyện của Chấn Thanh, cần phải lo lắng, bắt đầu ngày mai, tám công ty truyền thông dưới danh nghĩa Lôi thị của tôi cùng lúc bác bỏ tin đồn, những công ty truyền thông khác cũng xử lý xong, còn người nào dám đưa tin."

      Lôi Trí Viễn có phong cách trầm ổn ung dung, khi giở tay nhấc chân đều tản ra khí tức quý tộc cách tự nhiên, xong, liền khom người rời .

      Sau lưng, người áo đen thu hồi ghế nệm chuyên dụng, theo sát phía sau.

      Chung Bang Lập nhìn hai đứa con trai thất hồn lạc phách, chỉ có thể lắc đầu mà thở dài , vỗ vỗ bờ vai của bọn họ, cũng rời .

      Những hạt tuyết phác phác gõ vào cửa sổ thủy tinh.

      Người đường, đèn xanh đèn đỏ, đường kẻ gạch cho người bộ, cây ngô đồng, đều vẫn còn tồn tại.

      Những cảnh vật quen thuộc này, Chấn Thanh và Chấn Văn nhìn bốn năm, đợi bốn năm, bọn họ từng bi thương khổ sở tự trách hoài niệm, nhưng mà, chưa bao giờ có tâm trạng như thế này, trái tim đau đớn triệt để giống như giờ phút này, trái tim, giống như bị phá huỷ lỗ thủng to.

      Chấn Thanh liếc mắt nhìn Chấn Văn theo thói quen, bọn họ là gương của lẫn nhau, nhìn thấy, ánh mắt của Chấn Văn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, giống như rơi vào vực sâu đáng sợ nhất, tối đen ủ dột như vậy, thấy được chút ánh sáng và nhiệt độ nào.

      "Lạc Lạc!"

      Có lẽ hai chữ đó, khắc vào trong lòng quá sâu, gọi quá nhiều, bất tri bất giác, Chấn Văn lại khẽ hô ra tiếng, các đốt ngón tay niết lại thành trắng xanh.

      ngoái đầu lại nhìn về phía Chấn Thanh, trong đôi mắt viết thống khổ và nghi vấn, "Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Cứ như vậy, tặng em khó khăn mới tìm lại được cho người khác sao?"

      Chấn Thanh trầm mặc, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm chút, đưa cho Chấn Văn.

      điện thoại di động ràng biểu , ba giờ sáng hôm qua, Lạc Lạc gọi cho Quý Thiếu Kiệt, thời gian trò chuyện là tiếng.

      Tối hôm qua, sau khi xảy ra nhiều chuyện hỗn loạn như vậy, người em muốn tâm lại là Quý Thiếu Kiệt mà phải bọn .

      Hơn tiếng đồng hồ, bọn họ những gì? Có từng bày tỏ uất ức? Có từng oán trách trai bảo vệ tốt cho ?

      ", Lạc Lạc, em ấy chỉ vì rời xa chúng ta quá lâu, tìm được đường về nhà thôi." Chấn Văn ném điện thoại lại lên bàn, giognj thống khổ thầm, lông mày tuấn lãng nhíu chặt lại.

      Lúc này, có người phục vụ sợ hãi đất tới hỏi, "Ông chủ, bên ngoài có khách muốn vào, có thể ?"

      Nghe được giọng này, Chấn Văn ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn nhìn người phụ vụ này, giống như nghe thấy, rồi lại giống như nghe thấy, ánh mắt trống rỗng như vậy, người vẫn luôn xa cách lễ độ hữu lễ, đột nhiên phẫn nộ quát, " ra ngoài! Tất cả các người đều về nhà hết !"

      có được người đó, tất cả tất cả đều là trống . Hãy để cho nơi này, cùng với bọn họ cùng nhau trống rỗng .

      "Chúng ta buông tha, nhất định tìm được em trở về, lần nữa dắt tay của , giúp nhận đường về nhà." Gần như đồng thời, trong lòng hai em đều như vậy.

      Dù con đường đó nhất định là ngõ cụt, bọn họ cũng tới đáy.

      Khổ sở đánh mất trái tim, bốn năm trước nếm qua, bọn họ muốn thử lại lần thứ hai.

      Ánh mắt hai người đều chuyển ra ngoài cửa sổ, càng ngày tuyết rơi xuống càng lớn, hai người đó, cùng nhau lên xe, Quý Thiếu Kiệt nhấc áo khoác ngoài lên, em núp trong nách ta, từ xa nhìn lại, giống như người tuyết mập mạp. . . . . .

      Xe Lôi Trí Viễn ngang qua bên cạnh hai người, ông bảo tài xế thả chậm tốc độ, xuyên thấu qua cửa sổ xe, nháy mắt nhìn khuôn mặt nhắn cười nhàng trong tuyết, giống nhau, rất giống với người trong mộng của ông.

      Ông hoảng hốt nhớ lại, người đó, từng, cười như vậy với ông, mặt tràn đầy lệ thuộc và tin tưởng, da trắng như tuyết, cằm nhọn, mang theo hai má lúm đồng tiền như như . . . . . .

      Hôm nay vốn dĩ ông tới nhận con , khuôn mặt nhắn này hết sức giống với người trong lòng ông, lần đầu tiên nhìn thấy, ông biết, nếu như phải là con của ấy, thế gian thể nào giống nhau như vậy.

      Ở quán Thư Phòng Thái, ông sai người nhặt được sợi tóc của Chung Tĩnh Ngôn, kết quả DNA, quả chính là cốt nhục của ông. Cả đời ông chưa từng lấy vợ, người trước sáng chói, người sau đơn, ông từng cho là, cả đời bản thân ông chỉ trôi qua như vậy đột nhiên trời cao d'đ/l'q;d lại cho ông đứa con , chính là trước mắt, khi ông hoàn toàn biết trong góc nào đó, tự nảy mầm, sinh

      [​IMG]

      Chương 74: Cưng chiều vô hạn

      Editor: Thu Lệ


      Tư thế như vậy, là khiến người ta vô cùng đỏ mặt.

      thở dốc nặng nề, thổi lất phất vào nơi mẫn cảm của , hơn cả vuốt ve nhàng, làm người ta vừa muốn chống cự, lại vừa muốn nghênh hợp, vừa muốn chạy trốn xa xa, lại muốn tiếp cận gần thêm chút nữa.

      hơi ngước đầu, thần kinh buộc chặt, gần như là nín thở, thể nghiệm cái loại cảm giác từng nếp uốn bé nhất cũng bị vỗ về chơi đùa.

      Đôi bàn tay thon dài vết chai của , nắm lấy hai gò đất xinh đẹp, kéo rộng hết cỡ ra hai bên, rồi vân vê khép lại, đẩy ra, vân vê khép lại, lặp lặp lại hồi lâu, giống như thưởng thức cảnh đẹp khép mở giữa khung cảnh tươi đẹp.

      ràng chuyện, nhưng chỉ cần đôi mắt màu xanh dương của nhìn chằm chằm vào nơi bí , phía dưới của liền thả lỏng, tiết ra túi nước mật lớn.

      "Ưm. . . . . ." thở , nước mật tiết ra quá nhiều, quanh co dọc theo bắp đùi sinh ra cảm giác ngưa ngứa.

      Đôi bàn tay nắm hai gò bồng đảo bỗng dưng di chuyển xuống đoá hoa, vén hai cánh hoa đầy đặn ra. . . . . . .

      chờ đợi cái gì xuống sao? Lòng tự hỏi, phía dưới tự chủ được co rụt lại. . . . . .

      Quả nhiên, liền nghe tiếng chép miệng và nuốt nước miếng của .

      Mặt của giống như bị thiêu cháy, thuận theo vẫy mông rên rỉ.

      Quý Thiếu Kiệt bị tiếng rên ngọt ngào, kiều mị làm cho da đầu tê rần, "Bảo bối ngoan, ngồi xuống chút nữa." Đầu lưỡi với tới.

      , ngược lại nâng lên mấy tấc.

      vặn lông mày, viên ngọc châu màu đỏ run rẩy trước mặt, đầu vừa nhấc lên cái ngậm chặt vào miệng, sau đó, đầu rơi lại xuống gối kéo theo viên ngọc châu dài.

      "Đau á. . . . . ." kêu ra tiếng, thể hạ xuống theo mấy tấc.

      Hai viên ngọc châu đỏ lớn , vị vừa vặn, mang theo chút ngọt ngào chỉ thuộc về , ăn đến ngon lành.

      nhắm hai mắt, tay bé nắm chặt vào đầu giường, giống như giẫm trong đám mây, nếu nắm chặt như vậy té xuống đất.

      Nơi giòn yếu, nhạy cảm nhất thân thể, cứ như vậy bị người đàn ông thương ngậm chặt giữa môi và lưỡi, mút mạnh, cảm giác mềm mại như vậy, so với việc được ngón tay vân vê còn sinh ra cảm giác kỳ diệu khác, giống như là được tơ lụa mới tinh bao quanh. . . . . .

      "Chú. . . . . . Em rất thích. . . . . ." khống chế được khẽ run, càng mở rộng thêm chính mình. hề giấu giếm vui thích của mình nữa, muốn phơi bày toàn bộ bản thân mình ra trước mặt .

      thẳng thắn, làm càng thêm kích động, càng thêm ra sức.

      Khe hở trong mép thị mở rộng càng lúc càng lớn, nước ngừng được tiết ra, chảy xuống đầm đìa, ướt đẫm bắp đùi, dính đầy cằm, nhưng dường như vẫn thấy đủ, dùng đầu lưỡi vỗ vào viên ngọc châu nho , trêu chọc, tàn sát bừa bãi khắp nơi non mềm của .

      Chung Tĩnh Ngôn ngước đầu, kêu lên đầy vui sướng, "Ưm… A… Chú, thoải mái. . . . . . Chú hãy lấy nhiều vào. . . . . ."

      Cảm giác kêu lên cố kỵ gì, giống như cảm giác dành cho nhau sâu hơn, giao cảm thụ yếu ớt nhất, xấu hổ nhất, chút che giấu cho đối phương, kêu càng lớn tiếng, đổi được trìu mến d'đ/l'1/d của đối phương càng nhiều, càng giống như cảm giác hoàn toàn buông thả, điên cuồng, chút kiêng kỵ, bởi vì biết đối phương mình, cho nên sợ hãi.

      Khoái cảm nhanh chóng ập tới, "Á… Ưm… Ưm! . . . . . . Chú. . . . . ." tới hai phút, khi ngón tay hề báo động trước mà chen vào trong nhụy hoa của , liền thét lên, đôi tay dùng sức nắm lấy tóc , nhét bản thân mình vào vùng ánh sáng trắng.

      Ý thức thoáng hồi hồn, mắc cỡ thiếu chút nữa che mặt.

      Chỉ thấy hai chân kẹp đầu chặt, cả người gần như ngồi khuôn mặt tuấn tú, thâm tình.

      "Bảo bối ngoan, cứu . . . . . ." Chú già nhướng đầu lông mày tuấn, " sắp bị chết đuối rồi. . . . . ."

      đỏ hết gương mặt, thân thể mềm yếu, hai chân phát run, miễn cưỡng lật xuống dưới, cắn bả vai làm nũng.

      "Ghét, dám cười em. . . . . ."

      " cười cười, ai dám cười bảo bối ngoan của , đánh ! Ai dám cười bảo bối ngoan của , phạt có người đẹp. . . . . ." ôm tâm can bảo bối dụ dỗ, làn da nóng bỏng của hai người kề sát vào nhau, thịt dán sát thịt, tim dán tim. Cúi đầu, nhìn thấy hai con thỏ trắng tròn bị uốn éo đến run rẩy, trẻ tuổi, săn chắc, mập phình, uốn éo đến nỗi khiến tim rung động.

      cùng nhau bắt hai con thỏ trắng trẻo này vào trong lòng bàn tay, vùi mặt vào trong rãnh sâu, lại kéo hai hạt ngọc châu lại cùng đưa vào miệng mút.

      "Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan của . . . . . ."

      cách nào nhẫn nại mà lật người lên.

      " hãy nằm xuống , để cho em làm. . . . . ." yểu điệu nheo mắt liếc cái, dùng ngón tay điểm lên lồng ngực ngăn cản lại.

      "Đừng động đến miệng vết thương. . . . . ."

      Quý Thiếu Kiệt dừng lại, mỗi lần trong quá khứ, trước hết đều phải để cho thoải mái hai lần rồi mới bắt đầu tiến vào.

      Gần như là phục vụ . . . . . .

      Lần đầu tiên, dịu dàng bảo nằm ngang giường, bắt đầu hôn lên từ mi tâm, tỉ mỉ để lại dấu vết, vành tai dày, chiếc cằm màu xanh hơi lún phún râu, hầu kết chuyển động lên xuống, bả vai rộng mà gầy, . . . . . .

      Hai hạt đậu màu nhạt này, món đồ chơi mới mẻ . . . . . .

      học lại dáng vẻ của , dùng môi lưỡi, dùng ngón tay, dùng mọi cách trêu chọc bọn chúng.

      "Chú à, ăn ngon. . . . . ." ràng là cố ý, mở đôi mắt đen vô tội, đưa ngón tay vào miệng mình mút mút, lại nhàng gẩy lên hai hạt đậu, "Em thích ăn nhất là đậu hấp muối . . . . . ."

      dở khóc dở cười, bị tiểu ma nữ này làm cho đầu dây thần kinh đều tê dại, lại chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đợi thi triển ma pháp.

      Cuối cùng chán ghét chơi đùa với hai hạt đậu này, tiếp tục xuống chỗ Quý Thiếu Kiệt mong đợi.

      Vết thương bên hông còn quấn băng gạc, hôn khắp vùng da thịt quanh băng gạc này, sau đó xuống chút nữa. . . . . .

      Bị cầu đúng hạn dọn dẹp mớ rừng rậm màu đen, lần trước ở quán Tư Phòng Thái châm lần rồi,

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75: Cưng chiều vô hạn

      Editor: Thu Lệ


      Hai trai chuẩn bị xong vé máy bay cho , trước khi xuống lầu, nhận được điện thoại của cả Chấn Thanh gọi tới ở sân bay đợi .

      Trong lúc ăn sáng, Chung Tĩnh Ngôn giống như đuổi theo máy bay, nhét tất cả thức ăn vào trong miệng, còn quên giám sát Quý Thiếu Kiệt: "Quý. . . . . . Thiếu Kiệt, ăn nhanh chút á. . . . . ."

      Ở trước mặt người lớn ông nội, bà nội, ba mẹ, hai chữ chú(thúc thúc) kêu ra khỏi miệng, sợ rằng kiểu xưng hô này về sau cũng chỉ có thể là cách gọi tình thú giữa vợ chồng mà thôi.

      Đây là lần đầu tiên chủ động gọi là “Thiếu Kiệt”.

      Quý Thiếu Kiệt ngẩn người, chống lại cặp mắt đen ngượng ngùng, khỏi nhếch môi cười, trong lòng trong nháy mắt dâng lên tê dại ngọt ngào.

      " cần gấp gáp, Ngôn Ngôn, con cứ từ từ ăn. Chúng ta ngồi máy bay tư nhân thương vụ của ông ngoại qua đó." Mẹ Quý ngồi bên cạnh, tự mình múc cháo gà nấm hương mát lạnh, đặt bên tay Chung Tĩnh Ngôn.

      Cắt? Máy bay tư nhân? Chung Tĩnh Ngôn thiếu chút nữa bị sặc sữa tươi.

      vẫn biết ông ngoại Quý có tiền, nhưng mà ngờ lại có tiền đến mức này. . . . . .

      Nhưng ba và các ở sân bay đợi rồi. Vừa nghĩ tới các , lòng của nhịn được lại bắt đầu khẽ đau nhói.

      Dù sao nữa vẫn còn thiếu các lời giải thích.

      Nghĩ như vậy, kiên trì ngồi máy bay vận chuyển khách ở sân bay.

      Quý Thiếu Kiệt cũng ngăn cản, ngược lại giúp đỡ thuyết phục người lớn. Có số việc, ngăn cản hoàn toàn ngược lại, dĩ nhiên rất am hiểu đạo lý này.

      Bảy, tám người, ba chiếc xe, trùng trùng điệp điệp chạy tới sân bay.

      Chung Tĩnh Ngôn bị may bay tư nhân hù doạ nên cố tình để ý đến biển số xe của bọn họ chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ là những dãy số bình thường.

      Khi thân phận và của cải cần dùng những vật ngoài thân như biển số xe để khoe khoang nữa, đó mới là người giàu có.

      xe, bà nội Quý lôi kéo tay trái Chung Tĩnh Ngôn, vừa oán trách lại vừa đắc ý, " Tên tiểu tử thối Thiếu Kiệt đó, kết hôn liền kết hôn, cứ như vậy lãnh giấy chứng nhận, đơn giản lại lỗ mãng, giống y với ông nội nó năm đó, lôi kéo tay của bà đứng trước đảng, nhận cũng được. . . . . ."

      Mẹ Quý lôi kéo tay phải Chung Tĩnh Ngôn, hưng phấn nhiều hơn an ủi, "Ngôn Ngôn, đừng khó chịu, chờ con tốt nghiệp, chúng ta tổ chức cho con hôn lễ xinh đẹp, nhiều qua chúng ta làm chuyện gì lớn rồi, gần nhất chính là bữa tiệc rượu mừng Thiếu Kiệt tròn mười tuổi. . . . . ."

      Đối với Chung Tĩnh Ngôn mà , ra cảm thấy khó chịu. cho cùng, vẫn chưa chuẩn bị tốt cho việc kết hôn lập gia đình, thầm như vậy, coi như quyển sổ màu đỏ đó tồn tại, cùng thành thản trôi qua từng ngày như trước kia, đó mới là điều mong muốn nhất.

      Trong đại sảnh sân bay, cha con nhà họ Chung chờ đợi thời gian dài.

      Hai nhà gặp nhau, dĩ nhiên phải hàn huyên chặp, Chung Bang Lập và ba Quý vốn là chỗ quen biết cũ, vả lại ở trong cái vòng lẫn quẫn trong thủ đô, giao thiệp với nhau công việc rất nhiều, ba Quý sớm chủ động nghênh đón, thân thiết nắm chặt tay Chung Bang Lập, "Nên gọi tiếng sui gia rồi! Thiếu Kiệt đứa hiểu chuyện, hai đứa làm chuyện như vậy gia đình chúng tôi cũng hay biết gì. . . . ."

      Trong giọng , khó tránh khỏi đắc ý.

      Chuyện rối rắm giữa mấy đứa hai nhà, trong lòng hai người dĩ nhiên biết ràng. Chỉ là, việc đến nước này, ai còn có thể gì? Ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi.

      Trong khi Chấn Văn Chấn Thanh và Quý Thiếu Kiệt gặp nhau, lại khác biệt, gần như là gặp lại kẻ thù, gặp mặt đỏ mắt.

      Chung Tĩnh Ngôn mặc bộ quần áo gọn gàng màu trắng, boot cao bồi bảy phần xứng với quần, lộ ra thanh mị trời sinh, đứng giữa các và Quý Thiếu Kiệt.

      Chỉ trong đêm, dường như hai trai của lại gầy rất nhiều, xương gò má hãm sâu.

      "Lạc Lạc, em qua đây!" Các vẫn gọi như thường ngày.

      Nhìn mặt mũi bọn họ, lòng áy này của Chung Tĩnh Ngôn bắt đầu trỗi dậy, bốn năm trước, bốn năm sau, thậm chí bốn ngày trước, bốn ngày sau, giữa bọn họ khác nhau từ đó.

      ngoan ngoãn qua phía bọn họ.

      Quý Thiếu Kiệt thầm hừ lạnh, ôm cánh tay, lấy tư thế người thắng tự động tới cây cột xa xa để đứng, để lại gian cho bọn họ ở chung.

      "Lạc Lạc, đến nước rồi phải chăm sóc mình tốt, mấy ngày nữa bọn qua bên đó gặp em. . . . . ." Chấn Thanh cong người xuống thành vòng cung, cùng tầm mắt với , vuốt vuốt sợi tóc của , sủng ái, thân mật giống như quá khứ.

      "Buổi tối em hay thích đá chăn, khi ngủ phải mặc nhiều quần áo chút, coi chừng bị lạnh. . . . . ." Chấn Văn cũng khom người, giúp kéo thẳng lại vạt áo lông.

      Lời dặn dò này tới trễ bốn năm.

      Vậy mà, giờ phút này trong lòng Chung Tĩnh Ngôn chỉ cảm thấy mắc nợ, vừa chua vừa chát ấm áp ở đáy lòng chậm rãi chảy xuôi.

      " cả, hai, em sống rất tốt, các cũng nhất định phải sống cho tốt." nhìn hai , cố gắng nháy mắt để nước mắt chảy ra ngoài, đặt hạnh phúc ở tầng cao nhất.

      Chấn Thanh và Chấn Văn chống tay đầu gối nhìn , trong đáy sóng tình chuyển động, nhưng vẫn lên tiếng. có em, bọn phải sống như thế nào mới tốt?

      " có em, các nhất định càng thêm hạnh phúc!" Dường như nghe ra được lời bọn họ muốn , Chung Tĩnh Ngôn hơi nghiêng đầu, cong môi, ngang ngược mà mệnh lệnh: "Chỉ cần các về phía trước, được đứng yên tại chỗ. . . . . ."

      "Lạc Lạc!" Bên cạnh đột nhiên chen vào giọng nữ quen thuộc.

      thân áo khoác ngoài tới đầu gối màu đỏ chói mắt, lại là Phương Thanh Ngọc.

      "Chị cố ý chạy tới tuyển em đó." Phương Thanh Ngọc đưa hộp quà nhung được gói lại về phía Chung Tĩnh Ngôn, cười đến đoan trang ngọt ngào, hổ là người dẫn chương trình nổi danh.

      Chung Tĩnh Ngôn do dự chút, vẫn đưa tay ra nhận lấy, nhưng giây kế tiếp lại có cái tay vươn ra, trực tiếp đánh đổ hộp quà ra mặt đất.

      "Hôm nay phóng viên Phương rảnh rỗi nhỉ? cần chạy tới báo tin với truyền thông sao?" Chung Chấn Văn cười lạnh.

      Nụ cười của Phương Thanh Ngọc cứng lại mặt, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. ta cho rằng chuyện này thần biết, quỷ hay, có người nào biết.

      Chung Tĩnh Ngôn cũng lấy làm kinh hãi, ngờ lại là ta! Những tờ báo đó, chỉ liếc mắt nhìn liền để xuống, phí mắt đau lòng, cũng thích mình tìm khó chịu cho mình.

      có thể quan tâm người ta nhìn như thế nào, nhưng cuộc sống của cả và hai là dưới tầm mắt công chúng, làm như vậy ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.

      "Tại sao làm như vậy? Nếu như lòng thích cả, phá hủy ấy có ích lợi gì với ?"

      Trong đại sảnh sân bay người đến người , tiếng tranh cãi ồn ào náo nhiệt, giọng nữ dịu dàng trong loa phát thanh ngừng thông báo tin tức từng chuyến bay trong tối nay.

      Toàn thân Phương Thanh Ngọc khẽ phát run, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, đột nhiên bị người ta vạch trần như vậy, tựa như khuôn mặt chưa hoá trang hề phòng bị bị sáng truy đuổi võ đài. Huống chi là ở trước mặt người mình thích nhất.

      ta xấu hỏi bừa, "Tại sao

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76: Cưng chiều vô hạn

      Editor: Thu Lệ


      Lôi Trí Viễn nhìn ánh mắt của ô, ôn hòa mà kiêu ngạo, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt thậm chí nhìn ra nếp nhăn, chỉ là lúc này mỉm cười với Chung Tĩnh Ngôn khóe mắt mới phát ra hai cái đuôi cá nhàn nhạt.

      Lúc còn trẻ, ông nhất định là mỹ nam, ngay cả khi bây giờ, nếu như đồng ý, cũng bó lớn thích kiểu chú già như thế này. người ông có hơi thở quý tộc bẩm sinh, trong những người đàn ông mà Chung Tĩnh Ngôn gặp qua, bao gồm cả Quý Thiếu Kiệt, cũng ai có thể vượt qua được, dường như chỉ cần tới gần ông, người ta kìm lòng được mà muốn thần phục và tôn kính.

      " nằm thoải mái chút, tôi cho nghe." Lôi Trí Viễn chỉnh ghế ngồi thấp xuống cho Chung Tĩnh Ngôn, săn sóc dịch túi ngủ, tắt đèn phục vụ, ghế ngồi của mình cũng điều chỉnh đến cùng độ cao, giữa hai người đều có riêng ly đồ uống khí nóng lượn lờ.

      "Năm ấy tôi 23 tuổi, vừa mới theo cha mẹ dời đến sống ở gần đại viện vợ tôi. Khoảng thời gian đó, tôi si mê chơi loại súng lục giảm thanh được mang từ nước ngoài về, thường đứng ở ban công bắn những con chim bay bầu trời. Có lần, tôi bắn trúng con chim miệng đỏ rất đẹp, con chim đó rơi xuống trong đại viện của vợ tôi."

      "Tôi ra lệnh người làm nhặt con chim đó về, qua lâu sau, người làm trở lại cho tôi biết, con chim đập trúng đầu , khiến ấy bị thương. Cha của đó là người giữ cửa của căn đại viện này tranh cãi ầm ĩ."

      "Tôi muốn bị cha phát chuyện tôi cất giấu khẩu súng, vì để giữ được khẩu súng này tôi lấy ít tiền trong ngăn kéo, tìm bị con chim đập trúng đầu đó."

      " đó chính là vợ của chú?" Chung Tĩnh Ngôn kịp chờ đợi hỏi.

      "Đúng vậy. Đó là lần đầu tiên tôi vào nhà của ấy, phòng ở vô cùng chật hẹp, bởi vì ẩm ướt nên dưới gầm giường có đốt mảnh vụn than đá màu đỏ, vách tường dùng báo chí cũ ố vàng để dán lên." Chung Tĩnh Ngôn nhìn thấy gò má Lôi Trí Viễn ngầm chứa mỉm cười, giọng dịu dàng, giống như trở lại thời gian mới gặp gỡ.

      "Tôi trực tiếp ném xấp tiền xuống đất, ngạo mạn vô lễ cầu bọn họ bệnh viện, được tìm tôi gấy phiền phức nữa."

      "Nhưng mà, cha của vợ tôi, cũng chính là cha vợ của tôi vô cùng tức giận ném tiền trở lại lên người tôi, ông ấy cho rằng tôi nên thăm người bị thương trước, sau đó mới cùng bệnh viện với bọn họ, tiền thuốc men trả theo hoá đơn của bệnh viện."

      "Dĩ nhiên tôi bệnh viện với bọn họ, nhưng mà tôi đồng ý gặp bị thương đó. . . . . ."

      " ấy an tĩnh nằm giường , cái giường đó được tạo thành bởi gạch và tấm ván gỗ, rất đơn sơ, nhưng ga giường được giặt rất trắng, người nằm giường chính là vợ của tôi."

      " ấy nhất định rất đẹp, có đúng ?" Chung Tĩnh Ngôn giống như thiếu nữ tràn đầy ảo tưởng, nhịn được lại hỏi.

      Lôi Trí Viễn nghiêng đầu, nhìn về phía Chung Tĩnh Ngôn, ánh mắt lại xuyên thấu qua , giống như nhìn thấy chuyện cũ, "Khi đó, ấy cũng lớn bằng bây giờ, 22 tuổi, cũng có đôi mắt to đen láy như , da rất trắng, đôi môi rất đỏ. Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy ấy, ngay lập tức ấy."

      Ánh mắt của ông lẳng lặng hoạt động mặt Chung Tĩnh Ngôn, giống như trang trở về lần gặp gỡ đầu tiên đó.

      là "Đời người giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu" là khắc cốt ghi tâm như thế nào.

      ràng là người khác, nhưng mà chẳng biết tại sao, hốc mắt Chung Tĩnh Ngôn lại nóng lên, chẳng biết lúc nào nước mắt chảy xuống.

      "Khi đó, tôi đính hôn với người khác, vị hôn thê lúc đó của tôi chính là dì La mà từng gặp qua lần."

      Chung Tĩnh Ngôn nhớ tới người phụ nữ trung niên xinh đẹp gặp ở trước cửa quán Tư Phòng Thái, lúc ấy cho rằng bà ấy chính là vợ của chú Lôi, ra là có chuyện xưa như vậy.

      "Chúng ta là hôn nhân gia tộc, dì La có người bà ấy thích. Vốn dĩ tôi quan trọng chuyện hôn nhân, nhưng, từ sau khi tôi gặp vợ tôi, tôi quyết chí nhất định phải ấy cưới."

      "Khi đó, người theo đuổi ấy rất nhiều, bao gồm ba nuôi Chung Bang Lập của , nhưng mà lòng tự ái của ấy rất cao, rất háo thắng, lại quật cường, lòng muốn tìm cánh cổng có hai câu đối hai bên cửa, người có thể cùng chung hoạn nạn vượt qua đời. Tôi vì say d/đ'l/q'd mê ấy, nghĩ hết tất cả biện pháp để theo đuổi , tặng hoa hồng được máy bay riêng chở từ nước ngoài về lại bị ấy ném , tôi liền hoa ngoại thành hái hoa dại, quần áo đẹp đẽ bị trả về, tôi liền nhặt những viên đá xinh đẹp, hoặc là thu thập các loại lông vũ, làm


      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77: Cưng chiều vô hạn(1)

      Editor: Thu Lệ


      ". . . . . . của tôi xảy ra chuyện gì?" Bầu trời đầy mây, gió bên bờ sông Thames to. Chung Tĩnh Ngôn che bụng, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống ròng ròng.

      Sa Lệ ở bên cạnh nhìn thấy cũng gấp gáp, liên tục ra hiệu bảo cúp điện thoại trước .

      " còn có mặt mũi hỏi tôi? Giả bộ vô tội cái gì hả? Từ , Chấn Thanh và Chấn Văn đối xử với còn tốt hơn người mẹ ruột là tôi, lại muốn đưa bọn chúng vào ngục giam. . . . . ."

      "Rầm!" Chung Tĩnh Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc ông ông, trai. . . . . . Vào ngục giam?

      muốn đứng lên, nhưng bụng lại đau như vậy, hai chân run run đứng dậy, trước mặt bỗng tối sầm, sau đó cái gì cũng biết nữa.

      Chuông điện thoại di động vang lên dồn dập, là của Sa Lệ.

      Sa Lệ ôm chặt Chung Tĩnh Ngôn, tay lấy ra vừa nhìn thấy vội vàng bắt máy, giọng hoảng sợ mang theo tiếng khóc nức nở, "Quý đổng. . . . . . Ngôn Ngôn xong. . . . . ."

      Lúc này, Quý Thiếu Kiệt ngồi ở trong hội sở uống trà nghệ thuật hạng sang với đám người thị trưởng Vương Thư Nhớ, chủ tịch ngân hàng Trịnh Hành Trường và cục trưởng Trươn. Rất ràng, đây là hội nghị có mô hình quan trọng có nghi thức.

      Trước khi ra cửa, Quý Thiếu Kiệt cảm thấy hai mí mắt nhảy liên tục, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó, thậm chí mới vừa rồi, nhân viên pha trà biểu diễn xong nghệ thuật pha trà, dâng trà lên cho bọn họ, khi nâng ấm tử sa Nghi Hưng đến trước mặt , tay của nhân viên pha trà bỗng run cái, nước trà nóng bỏng bị hắt lên mu bàn tay, đột nhiên, cảm thấy nhịp tim chưa bao giờ lại đập nhanh đến vậy.

      gạt ly trà của nhân viên pha trà đạng sợ hãi, cau mày, cầm điện thoại gọi cho Chung Tĩnh Ngôn, số máy bận.

      Lúc này dường như ở cùng chỗ với Sa Lệ, quả phút cũng thể đợi thêm, trực tiếp bấm vào số của Sa Lệ.

      ". . . . . . Xảy ra ra chuyện gì? . . . . . . ấy làm sao?” Sắc mặt đại biến, cả người cứng đờ.

      "Sa Lệ, đừng sợ, bây giờ lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu, nên tùy tiện di chuyển ấy. Đồng thời thông báo ông Lôi và quản gia của tôi, bảo bọn họ lập tức tới ngay." Khi sắp xếp những chuyện này, người đứng lên ra ngoài.

      "Quý đổng? . . . . . ." bàn người chưa bao giờ thấy chủ tịch tập đoàn Quý Nhân lại căng thẳng như vậy, khỏi lo lắng hỏi thăm.

      "Chuyện của Phó thị trưởng Chung và em trai ta, tôi cho rằng nên xử lý nghiêm khắc. Những thứ khác, trợ lý của tôi tham dự thảo luận thay tôi, các vị, xin lỗi tiếp được!" xong những lời này, sau đó vội vã rời .

      Khi ngồi máy bay tư nhân đến Luân Đôn là 20 giờ sau.

      Cùng còn có ông nội, bà nội, mẹ, ông ngoại, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nặng nề.

      Sau khi xuống máy bay nhận được điện thoại của quản gia, "Tiểu phu nhân ở bệnh viện Saint Thomas, bác sĩ là có dấu hiệu trước sinh non, ông Lôi chuyện với bác sĩ. . . . . ."

      Bác sĩ còn câu, quản gia đắn đo hồi lâu, cuối cùng dám ra, "Thai nhi có thể qua nổi. . . . . ."

      Dấu hiệu trước sinh non!

      "Nghiệp chướng. . . . . ." Bà nội Quý nhịn được, đấm ông nội Quý liền khóc nức nở.

      Trong bụng Chung Tĩnh Ngôn cũng phải là nhân vật bình thường, đây chính là chắt trai duy nhất mấy đời chỉ có con của nhà họ Quý và nhà ngoại Quý. Mấy người lớn này, người nào phải duỗi thẳng cổ chờ ngày được ôm cháu? Trước kia bởi vì thân thể d.đ/l'q.d của Quý Thiếu Kiệt nên dám thúc giục, bây giờ là bởi vì Chung Tĩnh Ngôn còn tuổi nên cũng dám thúc giục, nhưng mà, sắp có chắt trai lại phải trơ mắt mất , ngược lại là ai cũng khó có thể chấp nhận được.

      Trong lòng Quý Thiếu Kiệt càng thêm buồn rầu, vô dùng ảo não.

      Lúc trước, khi hai người bọn họ ở chung chỗ, các biện pháp ngừa thai vẫn là do Quý Thiếu Kiệt làm. Nhưng từ ngày cầu hôn trong phòng làm việc đó trở , có suy nghĩ đến chuyện ngưng ngừa thai. Tuổi của còn , người trong nhà mực trông mong, chính bản thân cũng hi vọng đời có thể có tên nhóc chảy huyết mạch của mình.

      Sau khi Chung Tĩnh Ngôn trở về , mỗi lần gọi điện thoại đều vô tình hay cố ý hỏi thăm tình trạng thân thể của , quản gia cũng định kỳ báo cáo với . tất cả đều bình thường, ăn được ngủ được, hề có phản ứng gì khác, liền chú ý, cho rằng đúng như vậy, ai ngờ. . . . . . Ai

      [​IMG]

      Chương 77: Cưng chiều vô hạn(2)

      Editor: Thu Lệ


      Quý Thiếu Kiệt nhất thời lên tiếng, cầm cái ly đổ nước ấm, từ từ đút cho uống.

      miễn cưỡng uống hớp liền đẩy ra, mắt to nhìn , ràng bỏ qua.

      Quý Thiếu Kiệt nhìn đẩy ra đến nỗi hắt nước đọng giường, đùa cợt buông tay, "Bọn họ rất tốt. cả Chung Chấn Thanh của em sắp kết hôn, hai Chung Chấn Văn chuẩn bị làm cha, như vậy, còn chưa đủ tốt sao?"

      Cái gì? Chung Tĩnh Ngôn tuyệt đối dự đoán được việc như vậy, kinh ngạc, cách nào che giấu vẻ mặt dám tin.

      Quý Thiếu Kiệt cười lạnh, "Mấy tháng trước còn thề non hẹn biển, phải em lấy. . . . . ." Cuối cùng vẫn nhịn nửa đoạn sau.

      ", em tin! Bọn họ phải là người như thế. . . . . ."

      "Em cảm thấy bọn họ xa em, nên mất ăn mất ngủ sao? có em bốn năm, bọn họ vẫn thăng quan phát tài, phải đều sống rất tốt sao? đời này làm gì có có ai xa cách nhau mà chịu được chứ? Ngoại trừ. . . . . ." Ngoại trừ ra, nếu rời khỏi em chịu được.

      muốn kích thích nữa nên đổi đề tài, "Bảo bối, em ngoan, trêu đùa uống bia đá, đoán chừng tối hôm trước còn nhịn ăn đêm, có đúng ? Bác sĩ rồi, bây giờ thân thể em rất yếu, thể bị kích thích nữa, hãy suy nghĩ cho bảo bảo, nhất định phải nằm d.đ/l'q;d giường nghỉ ngơi đến khi sinh mới được." cố ý cường điệu thời gian nằm giường, ôm vào trong ngực, hôn lên mí mắt , giọng dụ dỗ, "Đừng nghĩ đến chuyện gì cả, bảo bối ngoan, em hãy chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho tiểu bảo bối của chúng ta là được. Tiểu bảo bối lớn ba tháng, nó mới là người quan trọng nhất. . . . . ."

      " được, Thiếu Kiệt, em muốn trở về nước xem bọn họ. Em. . . . . . yên lòng." Chung Tĩnh Ngôn xong liền muốn đứng dậy.

      "Đừng động." Quý Thiếu Kiệt đè lại, sắc mặt nghiêm túc, giọng cũng ngưng lại, "Nghe lời, bây giờ em phải nằm giường, em phải có trách nhiệm với tiểu bảo. . . . . ."

      "Vậy cho em biết, chuyện trai em phải vào ngục giam là như thế nào? Nếu như phải xảy ra chuyện, Mã. . . . . . Bà ấy gọi điện thoại cho em." xong, mắt Chung Tĩnh Ngôn liền đỏ lên, "Thiếu Kiệt, em. . . . . . thể chỉ quan tâm

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :