1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều thứ phi âm độc - Bộ Nguyệt Thiển Trang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 71: Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất (2)

      Editor:Quỳnh

      "Nhị ca!"

      Chợt có tiếng gọi lớn khiến khóe miệng tươi cười của Tiêu Minh cứng lại, nhìn bộ dạng muốn xù lông của Sở Vân Khinh liền lui về sau bước, sau đó ánh mắt rời khỏi người Sở Vân Khinh, nhìn về phía người đến phía sau lưng Sở Vân Khinh.

      "Ngũ đệ."

      Tiêu Lăng thân áo lam, tóc mái có chút rối loạn, bước cũng có chút sốt ruột, ánh mắt nhìn thoắng qua Sở Vân Khinh, "Sao nhị ca lại ở chỗ này?"

      Tiêu Minh vẫn cười, "Vừa đến thăm phụ hoàng ra, liền gặp Vân Từ quận chúa, chào hỏi đôi câu."

      Sở Vân Khinh điều chỉnh cảm xúc, nhìn Tiêu Lăng phúc thân thi lễ, "Thỉnh an điện hạ."

      Tiêu Lăng vẫy vẫy tay, nhìn về phía cửa chính điện Càn Đức cung, "Phụ hoàng khỏe , nhiều ngay nay ta đều ở chỗ đại ca, bên này ta lại sao nhãng."

      Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn Tiêu Minh cái, sau đó mỉm cưởi, "Hoàng thượng nghỉ ngơi, bằng tối Ngũ điện hạ hãy đến thăm Hoàng thượng?"

      Tiêu Lăng gật đầu, nhìn thoáng qua Sở Vân Khinh, " chuyện với Nhị ca xong chưa?"

      Dĩ nhiên Tiêu Minh biết lời đồn đại về hai người, lúc này hơi vuốt cằm, "Trong triều còn có việc, vi huynh trước."

      Mắt Tiêu Minh hứng thú nhìn lướt qua Sở Vân Khinh, sau đó nhanh chóng rời , Sở Vân Khinh nhìn quần áo hỗn độn của Tiêu Lăng, khẽ cười , "Điện hạ giờ mới về sao?"

      Tiêu Lăng gật đầu, "Nghe hai ngày trước ngươi đến gặp mẫu phi?"

      "Đúng vậy, Điện hạ có thắc mặc gì sao?"

      Tiêu Lăng hơi lắc đầu, "Cũng có thắc mắc gì, nhưng Đường ma ma , từ sau khi người rời bệnh tình của mẫu phi dường như có chuyển biến tốt hơn, hôm nay lúc ta trở về, lại thấy mẫu phi đánh đàn, dáng vẻ giống như lúc ta nhìn thấy."

      Sở Vân Khinh khẽ cười tiếng, "Đây là chuyện tốt, vì sao nhìn Điện hạ lại buồn rầu như vậy?"

      Tiêu Lăng bất đắc dĩ cười, "Ta đâu có phiền muộn, ta rất cao hứng biết làm sao cho tốt, ngươi trị bệnh cho mẫu phi, Vân Khinh, điều này làm cho ta biết phải cảm tạ ngươi thế nào?"

      Sở Vân Khinh định , nhưng ánh mắt của Tiêu Lăng lại biến đổi, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn lại, mắt thấy vị nữ tử tay áo tung bay về phía bọn họ.

      Dường như nàng kia thấy bọn họ từ sớm, Sở Vân Khinh tinh tế đánh giá dáng vẻ của nàng, chỉ cảm thấy người này rất quen mắt.

      "Thỉnh an Ngũ điện hạ, vị này chắc là Vân Từ quận chúa!"

      Người tới rất quen thuộc, thấy bọn họ cũng cảm giác mất tự nhiên, lúc hành lễ cũng rất lưu loát, nụ cười mặt cực kỳ động lòng người, đôi mắt sáng ngừng nhìn về phía Tiêu Lăng.

      Trong phút chốc, Sở Vân Khinh nhớ ra vị nương này là ai, ở trong Quỳnh hoa yến, nữ nhi của Mộ đại tướng quân qua đời -- Thanh La quận chúa!

      Sở Vân Khinh gật đầu, "Thanh La quận chúa."

      Mắt Mộ Thanh La lập tức sáng lên, "A, ngươi còn nhớ ta!"

      Sở Vân Khinh nhìn Mộ Thanh La đến Tiêu Lăng liền mất tự nhiên, khóe miệng nhếch lên, "Quận chúa xinh đẹp, rộng lượng đáng , tất nhiên khiến cho Vân Khinh gặp qua là quên được."

      Mộ Thanh La được khen ngợi cũng chút cảm giác làm bộ làm tịch, lập tức cười ha ha, mắt nhìn về phía Tiêu Lăng , "Ngũ điện hạ, ngươi cảm thấy Vân Từ quận chúa có lý ?"

      Tiêu Lăng ở trong lòng Sở Vân Khinh luôn là người hào khí tri lễ, lúc này lại nhíu mày, "Mộ quận chúa khuynh quốc khuynh thành, điều này mọi người đều biết, tại sao lại tới hỏi ta?"

      Sở Vân Khinh có chút kinh ngạc, thấy Mộ Thanh La khẽ biến sắc, Tiêu Lăng cũng muốn nhiều lời, nhìn về phía Sở Vân Khinh, "Vân Khinh, ta về Lạc Hà cung trước."

      Sở Vân Khinh gật đầu, Tiêu Lăng mới vừa được vài bước, Mộ Thanh La hừ lạnh tiếng, "Tiêu Lăng, ngươi thể nhìn thẳng vào mắt bản nương sao?"

      Trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy ngạc nhiên, hiểu tự nhiên của Tiêu Lăng từ đâu mà đến.

      Mộ Thanh La nhìn Tiêu Lăng tiêu sái rời quay đầu lại, liền đá cước vào hàng rào chắn bên cạnh, "Đáng chết!"

      Đá xong, Mộ Thanh La giống như nhớ tới bên cạnh còn có Sở Vân Khinh, lập tức xoay người lại, bất đắc dĩ nhìn ống tay áo mình, "Cái kia --."

      Khóe mắt Sở Vân Khinh nhíu lại, "Thanh La quận chúa thích Ngũ điện hạ?"

      Nghe câu hỏi như vậy, Mộ Thanh La ngẩn người, thấy ý cười trong mắt Sở Vân Khinh, liền hừ lạnh tiếng , " để ý đến ta! Ta mới thích !"

      Mộ Thanh La này hơn Sở Vân Khinh tuổi, mặt lúc này lại mang theo dáng vẻ quật cường, đien dan lqd onnnn nhìn ý cười càng nồng đậm trong mắt Sở Vân Khinh liền thẹn quá hóa giận, mắt nàng nhìn về phía khác, "Hôm nay Thanh La tiến cung phải gặp Thái hậu, vậy xin cáo từ."

      Sở Vân Khinh gật đầu, thấy Mộ Thanh La về phía trước bước, bỗng nhiên lui đến gần, trong mắt hàm chứa giận dữ trừng mắt nhìn nàng, " nên lung tung --"

      Sở Vân Khinh có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu cười.

      Trải qua chuyện này, Sở Vân Khinh lại cảm thấy rất thích vị Mộ quận chúa này, có thể là do từ lớn lên ở biên quan, cho nên tính cách của nàng cực kỳ đơn giản, Sở Vân Khinh thở dài, nàng thích Tiêu Lăng, nếu tâm nguyện được hoàn thành, biết nàng có thể thích ứng với tường cao trong thâm cung này ?

      Sở Vân Khinh thu hồi tâm tình trở lại Càn Đức cung, nhưng còn chưa vào trong nội điện nghe thấy được giọng hờn dỗi, "Hoàng thượng, người có biết hai ngày nay nô tỳ lo lắng cho người như thế nào , người sinh bệnh trong triều hậu cung làm sao có thể tốt được, may nhờ tỷ tỷ, phong tỏa tin tức người sinh bệnh, còn để cho Minh vương giải quyết mọi chuyện trong triều, bằng khiến mọi người hoảng loạn."

      Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, từ từ vào trong nội điện, khi nhìn thấy Tiêu Chiến, trong mắt nàng cũng bày ra chút kinh hỉ, chỉ thấy lúc này Lan phi đứng cạnh Tiêu Chiến, mà Ngụy Sơ Cận cũng đứng ở bên, tự tay thổi nguội bát thuốc trong tay cho Tiêu Chiến, lúc nhìn thấy nàng đến liền vội vàng , "Mau đến xem Hoàng thượng chút!"

      Sở Vân Khinh qua thi lễ, đến bên giường bắt mạch cho Tiêu Chiến, sau đó Sở Vân Khinh cung kính , "Hoàng thượng tốt hơn nhiều, chẳng qua vẫn nên mệt nhọc quá, ăn uống cũng cần chú ý hơn."

      Bộ dạng Ngụy Sơ Cận giống như tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, Lan phi cũng vỗ vỗ ngực, "Hoàng thượng, người nghe thấy, tuyệt đối được lao tâm lao lực, giao hết việc cho Minh vương làm, dù sao cũng là người trẻ tuổi."

      Sở Vân Khinh lui qua bên, nàng chú ý nhìn, chỉ cảm thấy sau khi Hoàng thượng tỉnh lại sắc mặt trầm ngâm hơn, giống như nghĩ cái gì đó, trong lòng nàng căng thẳng, chỉ mong liên quan gì đến đêm đó.

      Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Lan phi cái, "Hai ngày nay trong triều, hậu cung có yên ổn ?"

      Lan phi vội vàng gật đầu, "Hoàng thượng yên tâm, trong triều có Minh vương, hậu cung có Quý phi tỷ tỷ, tỷ tỷ chấp chưởng hậu cung nhiều năm như vậy, khi nào xảy ra chuyện đâu, nàng là mẫu nghi thiên hạ cũng quá đáng --"

      Tiếng vừa dứt, mấy người đứng trong nội điện đều sửng sốt, mẫu nghi thiên hạ từ xưa đến Hoàng hậu mới có thể dùng, lúc này dùng ở người Ngụy Sơ Cận, mất hết quy củ!

      " bậy bạ gì đó!"

      Ngụy Sơ Cận quát lớn tiếng, bên này Lan phi biến sắc, vội vàng đến trước mặt Tiêu Chiến, "Hoàng thượng tha tội, nô tì vậy, nô tì cảm thấy Ngụy tỷ tỷ vất vả nhiều năm như vậy, nhất thời lỡ lời."

      Tiêu Chiến vốn nhíu mày, lúc này nghe như thế cũng sửng sốt, sau đó liền nhướn mày, "Đứng lên , ái phi ai, nhiều năm như vậy, Sơ Cận quả rất vất vả, Quý phi, sợ là xứng với nàng nữa rồi."

      Vừa xong, Ngụy Sơ Cận thường ngày vốn ung dung cũng cảm thấy kinh ngạc thôi, nàng khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt đẹp có chút vui mừng, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, Ngụy gia như mặt trời ban trưa, nếu như lại có thêm hoàng hậu --

      "Đa tạ Hoàng thượng!"

      Lời của Tiêu Chiến hết sức ràng, mà trong lòng Ngụy Sơ Cận cũng vô cùng vui vẻ, nàng ở địa vị Quý phi nhiều năm, mà trong lòng Tiêu Chiến chỉ có người, nàng chưa từng nghĩ qua ngày nào đó Tiêu Chiến cho nàng nhiều hơn nữa.

      Ngụy Sơ Cận run rẩy quỳ gối hành lễ, trong mắt còn ra chút nước, Tiêu Chiến nhìn bộ dạng này của nàng, lông mày liền buông lỏng, vươn tay về phía nàng.

      mặt Ngụy Sơ Cận xuất chút ngượng ngùng, nàng chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay Tiêu Chiến, hai người nắm tay nhau, bốn mắt nhìn nhau sợ người đối diện cảm nhận được tâm tình của mình.

      Tiêu Chiến vỗ vỗ vào tay Ngụy Sơ Cận, khẽ , "Giờ còn chưa phải lúc, nàng đừng vội, tất nhiên trẫm bạc đãi nàng."

      Khóe miệng cười của Ngụy Sơ Cận có chút cứng lại, nàng lắc đầu, "Có câu của Hoàng thượng là đủ, Sơ Cận cầu gì thêm nữa."
      song ngư thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 71: Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất (3)

      Editor: Quỳnh

      Bóng đêm dần buông xuống, Ngụy Sơ Cận và Lan phi cùng nhau hồi tầm cung của mình, dọc theo đường Lan phi vui vẻ ra mặt, vẫy vẫy tay để cho hạ nhân theo sau lui xuống.

      Ngụy Sơ Cận nhíu mằy, chỉ nghe giọng có chút hưng phấn của Lan phi, "Tỷ tỷ, vừa rồi ở trước mặt Hoàng thượng muội muội chuyện tiện, bây giờ mới có thể với tỷ tỷ tiếng chúc mừng."

      Ngụy Sơ Cận lắc đầu, "Chúc mừng cái gì, Hoàng thượng còn chưa cái gì mà."

      Lan phi đứng phía trước Ngụy Sơ Cận, vẻ mặt ngạc nhiên, "Làm sao có thể, Hoàng thượng ràng phân vị Quý phi còn xứng với người, sao lại gì, Hoàng thượng nhất định là cảm thấy người vất vả nhiều năm như vậy, muốn phong hậu cho tỷ tỷ rồi."

      Trong lòng Ngụy Sơ Cận run lên, hai chữ này, từ trong miệng người khác đều cảm thấy khiếp sợ, nàng mỉm cười, "Những lời này đứng ra sớm như vậy, Hoàng thượng , chưa đến lúc."

      Lan phi nhíu mày lại, "Hừ, đơn giản là nước thể có hai hoàng hậu, tuy người kia ở trong lãnh cung, nhưng vẫn giữ hậu vị, tỷ tỷ --"

      Lan phi nhìn xung quanh, thầm bên tai Ngụy Sơ Cận, "Ta nghe , vị ở Tử Ngọc cung kia được rồi, chờ nàng , người muốn thượng vị đó là chuyện trong tầm tay rồi."

      Mắt Ngụy Sơ Cận chợt lóe sáng, liếc mắt nhìn Lan phi cái, "Mấy ngày nay chỗ Hoàng thượng, ngươi cần phải thường qua rồi."

      Lan phi nghe vậy liền vui mừng, "Muội muội biết, muội muội về cung trước, tạm biệt tỷ tỷ, muội xin cáo lui."

      Lan phi vung tay lên mang theo hạ nhân trở về Phúc Lan cung, mà Ngụy Sơ Cận đứng tại chỗ, trong mắt thoáng qua chút ý lạnh, nàng vẫy tay gọi người phía sau, lúc này Tú Hà đứng ở phía sau tiến đến gần, "Nương nương?"

      Ngụy Sơ Cận có chút trầm ngâm, " hỏi thăm xem tình huống của Tử Ngọc cung chút."

      Gió đêm mát lạnh, mình Sở Vân Khinh về Lạc Hà cung, Lệ phi bình tĩnh ngồi ở trong nội điện xem quyển cầm phổ, thấy nàng đến liền cười nhạt đứng lên.

      "Nương nương."

      Lệ phu duỗi tay về phía nàng, Sở Vân Khinh đến ngồi bên cạnh nàng, Đường ma ma dâng trà lên xong liền lui ra ngoài cửa, bên này Lệ phi thấp giọng , "Canh giờ còn sớm, ngươi đến đây sợ người khác bắt gặp sao?"

      Sở Vân Khinh cười, "Nương nương, ta muốn để cho người ta thất, nương nương vất vả lâu như vậy, cũng nên lấy lại những thứ thuộc về mình rồi."

      Sắc mặt Lệ phi cứng lại, "Ý của ngươi là..."

      Sở Vân Khinh bĩu môi cái, "Nương nương có biết, tối nay Hoàng thượng câu gì với Ngụy quý phi ?"

      Lệ phi nhíu mày, Sở Vân Khinh khẽ : "Hoàng thượng , thân phận Quý phi xứng với nàng, chỉ sợ là có ý muốn thăng vị cho nàng, nếu thăng như lời , vậy chỉ có con đường có thể thôi."

      Sắc mặt Lệ phi khẽ biến, trong con ngươi xuất chút đau xót, "Buồn cười!"

      Sở Vân Khinh nắm chặt tay nàng, "Cho nên , mấy năm nay nương nương nhẫn bản thân vì Ngũ điện hạ, giờ Ngũ điện hạ sắp phong vương lập phủ, nếu người bện nặng mới khỏi, chẳng phải là chuyện tốt với Ngũ điện hạ sao?"

      Lệ phi nghĩ, "Năm đó ta vừa sinh Lăng nhi xong, nhớ đến nương ngươi chưa đến thăm ra, liền cho người hỏi mới biết được... Tuy ta có muốn điều tra chuyện này, nhưng sợ làm các nàng chú ý, khi đó Lăng nhi còn . Sau này trong lần vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Thái hậu và Ngụy Sơ cận, mới biết nương ngươi bị bọn họ hại chết, ta muốn cho Hoàng thượng, nhưng đến phút cuối lại bị Ngụy Sơ Cận phát , bây giờ, tuyệt đối thể để Ngụy Sơ Cận thượng vị."

      Trầm ngâm lúc, nàng liền nhìn Sở Vân Khinh, "Vị ở Tử Ngọc cung kia, ngươi cũng biết hả?"

      Sở Vân Khinh biết nàng hỏi cái gì, gật đầu, "Biết."

      Lệ phi thở dài, vẻ mặt có chút vui mừng, "Xem ra Duệ vương là tâm với ngươi."

      Mặt Sở Vân Khinh đỏ lên, nhìn Lệ phi khó hiểu, sau đó liền cười động viên, "Ở trước mặt ta cần giấu giếm, nhiều năm giả điên giả ngốc như thế, ngươi nghĩ rằng ta điên sao, Hoàng hậu bị oan khuất mười bảy năm, Duệ vương cũng rất vất vả, là đứa bé ngoan, đối đãi với ngươi tốt là được rồi."

      Nhìn ánh mắt ấm áp của Lệ phi trong lòng Sở Vân Khinh cũng ấm áp, đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, "Vân Khinh!"

      Sở Vân Khinh và Lệ phi đều ngẩn ra, là Tiêu Lăng!

      Tiêu Lăng thấy hai người tay nắm tay ngồi cùng chỗ có chút sững sờ, chậm rãi đến gần, trong mắt mang theo chút hi vọng, "Mẫu phi? Người --"

      Vẻ mặt Lệ phi còn chút si ngốc nào, nàng nhìn Tiêu Lăng, chậm rĩa gật đầu, Tiêu Lăng thể tin liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, thấy nàng gật đầu.

      "Mẫu phi!"

      Tâm tình kích động của Tiêu Lăng lời nào có thể miêu tả được, Sở Vân Khinh thấy thế mỉm cười lui ra ngoài, hơn mười năm nhẫn, nữ nhân ốm yếu nơi nương tựa trong thâm cung vì đứa của mình, Lệ phi giả ngây giả dại, Hoàng hậu bị đày vào lãnh cung cũng thế, nữ nhân trong thâm cung, nhìn quang vinh như thế quý giá đẹp đẽ như thế, chịu biết bao nhiêu khổ?

      Sở Vân Khinh thở dài, nàng biết hai mẫu tử trong phòng có rất nhiều lời muốn , Đường ma ma đứng ở ngoài cửa, khóe mắt khỏi đẫm lệ, thấy Sở Vân Khinh ra liền run rẩy quỳ xuống đất.

      Sở Vân Khinh cả kinh, tuy nàng gì, nhưng trong lòng Sở Vân Khinh hiểu , lão nhân gia này biết mọi chuyện, mười năm qua nhìn chủ tử ngày đêm điên dại, nếu trung thành, làm sao có thể giữ kín bí mật đến ngày hôm nay.

      Sở Vân Khinh cúi người nâng Đường ma ma dậy, khóe miệng nhếch lên rời khỏi Lạc Hà cung.

      Trời đêm hơi lạnh, Sở Vân Khinh mình đường về Cẩm Tú cung, trong miệng thào hai chữ, "Phi vân, phi vân, phi vân --"

      ra nàng kêu Phi vân.

      Lệ phi chậm rãi kể lại chuyện xửa, người nữ tử bởi vì phòng bị sủng ái của Đế vương mà trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, máu của nàng có thể cứu người, tiếng đàn của nàng có thể đưa chim tước tới, nàng còn có đôi con ngươi có thể biến thành màu đỏ --

      Sở Vân Khinh thở dài, nữ tử như vậy hợp sống ở trong thâm cung đại viện, đến đôi mắt đỏ của nàng hay máu của nàng khác người bình thường, chỉ đơn giản đến hàng vạn hàng ngàn sủng ái đều tụ tại thân, đây là hậu cung ba nghìn giai lệ đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm, tình ái vốn là điều bền vững, đặc biệt là trong gia đình Đế vương.

      Ngụy Sơ Cận, nhớ đến cái tên này, Sở Vân Khinh thể nhíu mày, Hoàng hậu bởi vì nàng mà bị đầy vào lãnh cung, Lệ phi bởi vì nàng mà giả ngây giả dại nhiều năm như vậy, thánh sủng hai mươi mấy năm suy, rốt cuộc mạng của nàng ở nơi nào?

      Hôm sau, khi Sở Vân Khinh đến Càn Đức cung, liền thấy Phúc Toàn Phúc Sinh sắc mặt nghiêm chỉnh khẩn trương đứng ở ngoài cửa, vừa thấy Sở Vân Khinh đến mắt liền sáng lên, "Quận chúa, người tới."

      Sở Vân Khinh nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"

      Phúc Toàn nhìn vào trong nội điện cái, sau đó thầm vào tai Sở vân Khinh hai câu, sắc mặt Sở Vân Khinh trầm xuống, khóe miệng cũng hơi cong lên.

      Chỉ là sáng sớm, liền có tấu sớ trong triều đưa đến tay Hoàng đế, hơn mười vị cựu thần liên kết với Thượng thư, tán dương Minh vương, bên trong lời có nhắc đến việc lập thái tử!

      Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, chậm rãi tiến vào.

      Quả nhiên sắc mặt Tiêu Chiến tốt nằm ở giường, Phúc Hải đứng ở bên cạnh, trán xuất chút mồ hồi, giờ phút này nhìn thấy Sở Vân Khinh đến giống như nhìn thấy vị cứu tinh.

      "Hoàng thượng uống thuốc chưa?"

      Tiêu Chiến nhíu mày, nâng tay vung sớ lên ném xuống đất, lông mày Sở Vân Khinh khẽ động, "Hoàng thượng đừng nên buồn bực chuyện trong triều, nếu thân mình làm sao tốt được, mọi chuyện có Minh vương, người yên tâm giao cho là được."

      Mắt Tiêu Chiến dừng lại ở người Sở Vân Khinh, mang theo chút cảm giác uy hiếp.

      Sở Vân Khinh sửng sốt, lúc này vội cúi đầu quỳ mặt đất, " biết Vân Khinh sai điều gì lại khiến Hoàng thượng vui, xin Hoàng thượng bớt giận."

      Tiêu Chiến thấy vậy, khóe miệng bĩu cái, "Ngươi cảm thấy Minh vương xử lý mọi việc trong triều rất tốt sao?"

      Sở Vân Khinh càng cúi thấp đầu, "Vân Khinh hiểu chuyện chính , chỉ biết Hoàng thượng nhiều lần lệnh Minh vương thay người xử lý chính , lại rất tán thưởng , Hoàng thượng cảm thấy tốt, dĩ nhiên Vân Khinh cũng cảm thấy tốt."

      " sao?" Trong lời của Tiêu Chiến mang theo chút tức giận, "Những thứ này nên điều gì, trẫm còn tốt, trẫm lập thái tự, quả nhiên là nóng vội, Minh vương là bản lãnh!"

      Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, do dự chút mới lên tiếng, "Hoàng thượng đừng tức giận, Minh vương xử lý chính có công, có lẽ triều thần hiểu lần ý của Hoàng thượng, hay người khác muốn giúp đỡ Minh vương, có ý gì khác, trong mắt bọn họ, dĩ nhiên chỉ có Hoàng thượng."

      Phúc Hải đứng bên cạnh nghe vậy liền sửng sốt, nghĩ mấy ngày nay Sở Vân Khinh ở quá gần Ngụy quý phi, trong lòng khẽ thở dài.

      Tiêu Chiến nghe xong lời Sở Vân Khinh , quả nhiên sắc mặt hòa dịu rất nhiều, vung bàn tay to lên, "Đứng lên , lấy thuốc của ngươi đến đây, đêm nay trẫm phải Cần Chính điện."

      Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, "Vân Khinh tuân mệnh."

      Lại đến bắt mạch phen, Sở Vân Khinh tinh tế lấy đơn thuốc muốn dùng nhiều ngày nay cho Tiêu Chiến, giao cho thái y của thái y viện, chuẩn bị rời .

      "Nghe hai ngày nay ngươi rất siêng năng đến Lạc Hà cung?"

      Tiêu Chiến chợt lên tiếng khiến Sở Vân Khinh dừng bước, khóe miệng nàng nhếch lên, trong lời mang theo ý cười, "Xem ra Hoàng thượng còn chưa biết."

      Tiêu Chiến sinh nghi, "Biết cái gì?"

      Sở Vân Khinh phúc thân thi lễ, "Hoàng thượng phải miễn tội cho Vân Khinh trước, Vân Khinh mới dám ."

      Tiêu Chiến bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, "Miễn... ."

      Trong mắt Sở Vân Khinh mang theo ý cười, "Từ khi Vân Khinh tiến cung có tới Lạc Hà cung vài lần, là vì muốn chẩn mạch cho Lệ phu nương nương, qua nhiều ngày, bệnh tình của Lệ phi nương nương có rất nhiều chuyển biến tốt."

      Trong mắt Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, hai mắt híp lại, giống như nhớ lại dáng vẻ của Lệ phi năm đó vừa mới tiến cung, Sở Vân Khinh thấy cười như vậy, liền lui xuống.

      Khi đến trước mặt Phúc Sinh, nàng dừng lại chút, nhìn , "Lúc Hoàng thượng dưỡng bệnh tính cách có chút phiền muộn, nếu có người tới hỏi Hoàng thượng hôm nay thế nào, các ngươi chỉ là hết thảy đều bình thường, tâm tình tệ, đừng để người khác biết tình cách của Hoàng thượng thay đổi, để bên ngoài truyền đến những lời xuôi tai."
      Wintersong ngư thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 71: Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất (4)

      Editor: Quỳnh ỉn

      Hai ngày nay, Phúc Toàn Phúc Sinh cùng nàng chăm sóc bệnh tình của Hoàng thượng, sớm coi này làm chủ, sai đâu đánh đó, lúc này nghe nàng như vậy liền gật đầu.

      Nhìn Sở Vân Khinh xa, Phúc Hải đến trước mặt hai tiểu đồ đệ ho tiếng, Phúc Sinh Phúc Toàn giật mình nhìn Phúc Hải xuất , nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh cái rồi hỏi, "Quận chúa vừa gì với các ngươi vậy?"

      Hai người ở trước mặt sư phụ mình lại dám giấu diếm, lúc này liền đáo: "Quận chúa , nếu có người tới hỏi hôm nay Hoàng thượng thế nào, chúng ta chỉ cần tất cả đều bình thường là được."

      Phúc Hải hơi trầm tư chớp mắt cái, phất tay bỏ , "Cơ trí, làm tốt chuyện của mình."

      Có hai người trước sau dặn dò, Phúc Sinh và Phúc Toàn đều rất để tâm, vừa qua bữa trưa quả nhiên có người tới hỏi hôm nay thế nào, người đến hỏi là đại nha hoàn trong cung Lan phi nương nương, Phúc Sinh và Phúc Hải đều biết, hai người chỉ , "Hoàng thượng dùng tảo thiện(1) rất ngon miệng, uống xong dược liền nghỉ ngơi, dùng ngọ thiện(2) xong liền bắt đầu đọc sách, tất cả đều tốt."

      (1) Tảo thiện: bữa sáng
      (2) Ngọ thiện: bữa trưa.

      Cung nữ này nghe xong liền đưa cho hai người mấy lượng bạc vụn rồi hài lòng rời .

      Buổi chiều khi Sở Vân Khinh qua lần nữa, hình như tinh thần của Tiêu CHiến tốt hơn rất nhiều, sau khi uống dược xong liền dẫn theo Phúc hải Cần Chính điện, Sở Vân Khinh nhìn bóng lưng thẳng tắp của , hai mắt khẽ động xoay người trở về Cẩm Tú điện.

      Trong phòng có đèn, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy kỳ quái, lúc mình ràng để Xuân Đào ở lại trong phòng, sao giờ phút này lại thấy người đâu nữa rồi.

      Nàng nghĩ nhiều đẩy cửa vào phòng, mới vừa bước vào phòng lại cảm thấy trong phòng này có chút khác thường, do dự chợt cửa phía sau lưng phịch tiếng phóng lại.

      Trong lòng nàng khẽ động, vừa muốn xoay người bàn tay to nắm lấy eo nàng, cúi đầu khẽ lên tiếng, "Là ta."

      Sở Vân Khinh buông lỏng cảnh giác, xoay người mượn ánh trăng nhìn mặt người đến, "Sao lại tiến cung?"

      Tiêu Triệt buông nàng ra ngồi xuống trước bàn, "Hôm nay có người báo, đồ ăn của mẫu hậu xảy ra vấn đề --"

      Sở Vân Khinh cả kinh, "Xảy ra chuyện gì, Hoàng hậu nương nương có sao ?"

      Tiêu Triệu lắc đầu, "Có Ngọc Cẩn , có việc gì, chỉ là chuyện này làm ta hiểu, hồi trước mẫu hậu ở Tử Ngọc cung cũng bị người hạ độc hai lần, nhưng việc thành liền thôi, sao giờ lại có người muốn hại mẫu hậu."

      Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, "Ngụy Sơ Cận."

      Tiêu Triệu hiểu, Sở Vân Khinh lại , "Hôm qua, Hoàng thượng từng qua phân vị Quý phi xứng với Ngụy Sơ Cận, chỉ sợ là muốn thăng vị cho nàng ta, chỉ sợ Ngụy Sơ Cận chờ kịp, mới ra tay hạ độc như vậy --"

      Hai mắt Tiêu Triệu phát lạnh, "Ngụy Sơ Cận vội vàng như thế, cho dù là thăng vị, nàng ta cũng chỉ là hoàng hậu có kỳ danh mà thôi."

      Tiêu Triệt nhìn ánh mắt khó hiểu của Sở Vân Khinh lại tiếp: "Ân sủng của Ngụy Sơ Cận trước giờ đều bắt nguồn từ phụ thân Ngụy Chính của nàng, trong tay Ngụy Chính nắm giữ ba mươi vạn binh quyền, là võ tướng có nhiều bình mã nhất, phụ hoàng kiêng kị cái này, dĩ nhiên là phải thăng vị cho nàng ta."

      Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, đôi mắt sáng lên: "Hoàng thượng kiêng kị ngoại thích, giờ lại muốn thăng vị cho Ngụy Sơ Cận, đây có ý là muốn thu lại binh quyền của Ngụy Chính sao?"

      Tiêu Triệt tán thưởng liếc mắt nhìn nàng cái, trong mắt lộ ra ý cười nhè , "Phụ hoàng thu lại binh quyền của Ngụy Chính dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng bên trong hậu cung cũng thể để Ngụy Sơ Cận làm chủ."

      Dĩ nhiên Sở Vân Khinh cũng biết đạo lý này, nhưng Ngụy Sơ Cận cũng hiếu động như vậy.

      Tiêu Triệt biết băn khoăn của nàng, "Muốn động đến nàng ta dĩ nhiên là phải làm từng bước , nên trước hết phải rửa sạch oan khuất cho mẫu hậu, chuyện năm đó, có lẽ Lệ phi là người biết nhất, bằng chúng ta cùng diễn vở kịch, để cho Ngụy Sơ Cận tự mình đưa đến cửa."

      Sở Vân Khinh gật đầu, "Diễn kịch như thế nào?"

      Tiêu Triệt ôn nhu nhìn nàng, "Giao cho ta, nàng chỉ cần chờ tin tức của Xuân Đào thôi."

      "Được."

      chữ này xong, trong lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, khí có chút hơi xao động, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy ánh mắt sáng ngời của Tiêu Triệt, giống như hàm chứa ngôi sao, vừa thấy liền muốn hấp dẫn nàng vào.

      "Quận chúa --"

      Chợt tiếng gọi vang lên khiến Sở Vân Khinh và Tiêu Triệt cùng cả kinh, giọng này phải là của Xuân Đào, Sở Vân Khinh ngẩn ra, là -- Đường ma ma ?!

      Sở Vân Khinh vội vàng đứng dậy, bắt đắc dĩ liếc mắt nhìn Tiêu Triệt cái, ánh mắt người sau trầm xuống, xoay người vào nội thất.

      Lúc này, giọng của Xuân Đào mới vang lên ở bên ngoài, "Quận chúa, là Đường ma ma của Lạc Hà cung."

      Bước chân Tiêu Triêt vào nội thất ngừng lại, nhìn Sở Vân Khinh mở cửa, con ngươi càng sâu thêm phần.

      "Sao ma ma lại đến đây?"

      Sở Vân Khinh mở cửa, nhìn thấy Đường ma ma mang theo hộp đựng thức ăn đứng ở ngoài cửa, thấy nàng xuất liền nghiêng thân thi lễ: "Thỉnh an Quận chúa, Điện hạ phân phó Ngự Thiện Phòng làm cho nương nương bánh ngọt thủy tinh nương nương thích ăn nhất, nương nương kêu lão nô đưa tới cho Quận chúa."

      Sở Vân Khinh vội vàng nhận lấy, "Làm phiền nương nương quan tâm, xin ma ma chuyển lời cảm ơn của Vân Khinh đến nương nương."

      Hai người vài câu đơn giản xong Đường ma ma liền xoay người cáo từ, Sở Vân Khinh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Xuân Đào cái, chỉ thấy nàng ta nhếch miệng lên cười, "Xin Quận chúa từ từ hưởng dụng."

      Cửa đóng lại, ánh mắt băng lãnh của Tiêu Triệt rơi vào lưng Sở Vân Khinh, nàng xoay người, cười : "Đường ma ma là người bên cạnh Lệ phi nương nương."

      Ánh mắt Tiêu Triệt thay đổi, "Ừ."

      Sở Vân Khinh cảm thấy có chút đau đầu, nàng để hộp đựng thức ăn xuống, bỏi vì ở đây nên dám đốt đèn, nàng có chút luống cuống : "Ừ, Vương gia còn có việc gì sao?"

      Ánh mắt Tiêu Triệt lạnh hơn vài phần, liếc mắt nhìn hộp đựng thức ăn rồi lại nhìn nàng cái, "Thế nào, thể chờ, Ngũ đệ là dụng tâm, trẽ thế này còn đưa điểm tâm tới."

      Lông mày Sở Vân Khinh nhíu lại, "Vương gia có muốn nếm thử ?"

      Tiêu Triệt nhíu mày, vòng qua cái bàn đến trước mặt nàng, "Ta muốn ăn cái này --"

      Tim Sở Vân Khinh đập dồn dập, dám nhìn vào mắt Tiêu Triệt, "Vậy, vậy Vương gia muốn ăn gì."

      Tiêu Triệt lại tiến lên bước, giọng điệu mờ ám , "Nàng xem?"

      Sở Vân Khinh lui bước, hai tay có chút khẩn trương nắm chặt quần áo bên người, lắc đầu, "Vân Khinh biết."

      Tiêu Triệt thở dài, bỗng nhiên xoay người bế nàng lên, bước từng bước vào nội thất, hai gò má Sở Vân Khinh phiến hồng, chuyện xảy ra bất ngờ khiến nàng tự chủ được níu chặt y phục trước ngực Tiêu Triệt, "Vương gia --"

      Giọng Tiêu Triệt trầm, " tại biết?"

      --

      Buổi trưa hôm sau, quyển tấu chương từ Cần Chính điện được đưa tới Càn Đức cung.

      Sở Vân Khinh đứng bên cạnh Tiêu Chiến tinh tế mài mực, từ sau khi trở thành đại phu chuyên dụng của , ngay cả việc bưng trà đưa nước nàng đều phải làm, mài mực chỉ là trong số đó.

      "Hoàng thượng, mực được mài tốt."

      Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Chiến tiếp nhận tấu chương liền phất tay để nàng đứng ở bên, ánh mắt nàng tùy ý dừng người Tiêu Chiến, chỉ thấy Tiêu Chiến vừa mở tấu chương, nhìn vài lần sắc mặt liền thay đổi.

      "Bốp" tiếng, Tiêu Chiến cầm tấu chương trong tay đập lên bàn, ánh mắt tức giận hơn so với hôm qua.

      Chuyện vừa xảy ra, đám cung nhân quỳ xuống, Sở Vân Khinh biết làm thế nào cho phải, cũng quỳ xuống, "Hoàng thượng bớt giận, xin lấy long thể làm trọng."

      Tiêu Chiến giận quá hóa cười, "Hừ, long thể làm trọng, những người này ước gì ta chết đấy, còn dám hướng trẫm muốn Vũ Hầu! bằng cũng muốn lấy luôn ngôi vị Hoàng đế của trẫm, trong mắt bọn họ còn có trẫm sao!"

      ném tấu chương đến bên người Sở Vân Khinh, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn, chỉ thấy tấu chương viết chi chít chữ, đều là tên quan viên đương triều, nàng cúi đầu, khẩn thiết , "Xin Hoàng thượng bớt giận, thân thể Hoàng thượng vừa mới khỏe lại, tuyệt đối thể tức giận."

      Hôm qua Tiêu Chiến có thể vì câu của nàng mà bớt giận,dienaaadnnnnlqduynnnn nhưng hôm qua quyển tấu chương này như đổ thêm dầu vào lửa, sao lại có thể dễ dàng hạ hỏa, đứng dậy qua lại trong phòng, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn vọng lại tiếng bước chân của , mỗi tiếng đều nện vào trong lòng đám cung nhân quỳ.

      "Hôm qua ngươi còn trong mắt những người này chỉ có trẫm, hôm nay, ngươi xem, văn võ bá quan lại có nhiều người ủng hộ Minh vương như vậy!"

      Dĩ nhiên Sở Vân Khinh nhận mình , nhìn bộ dạng nổi giận của Tiêu Chiến, băng lãnh trong mắt nàng phai nhạt vài phần.

      Tiêu Chiến qua lại vài bước, "Người đâu!"

      Nếu trong ngày thường xảy ra động tĩnh lớn như vậy Phúc Hải sớm xuất , nhưng mấy ngày gần đâu Tiêu Chiến quát tiếng vẫn thấy người xuất , lửa giận của Tiêu Chiến càng thêm sâu, "Phúc Hải! Người đâu!"

      tiếng gọi này vừa dứt,đieđnannn lq donnn Phúc Hải vội vàng vào, mặt đầm đìa mồ hôi, Tiêu Chiến còn chưa kịp hạ lệnh, liền nghe thấy giọng phát run của Phúc Hải: "Hoàng Thượng, vị ở Tử Ngọc cung kia bỗng nhiên thổ huyết, Thái Y viện đến, là trúng độc!"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 72.1: Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy!

      tiếng gọi này vừa dứt, Phúc Hải vội vàng vào, mặt đầm đìa mồ hôi, Tiêu Chiến còn chưa kịp hạ lệnh, liền nghe thấy giọng phát run của Phúc Hải: "Hoàng Thượng, vị ở Tử Ngọc cung kia bỗng nhiên thổ huyết, Thái Y viện đến, là trúng độc!"

      Giọng của Phúc Hải có chút run rẩy, bẩm báo xong lại thấy Hoàng đế nhíu mày, dường như có bất kỳ phản ứng gì, liền tiếp tục : "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương muốn gặp măt ngài lần!"

      Lông mày nhíu chặt của Tiêu Chiến giãn ra, giãn ra rồi lại nhíu chặt, trong lòng Sở Vân Khinh vô cùng sốt ruột, cả trái tim dường như sắp nhảy vọt lên tới cổ họng.

      "Bãi giá!"

      Cuối cùng!

      Sở Vân Khinh thở dài hơi, chỉ thấy Phúc Hải vội vàng chạy ra cửa, mà Tiêu Chiến ràng muốn rời , mới vừa được vài bước lại quay trở về, lúc này Sở Vân Khinh vẫn quỳ mặt đất cùng với mọi người, nàng chỉ thấy đôi giày thêu long trảo xuất trước mặt mình, sau đó đầu truyền đến tiếng , "Ngươi cũng cùng."

      Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, lại vô cùng vui mừng, hôm qua Tiêu Triệt vừa mới đồ ăn xảy ra vấn đề, vì sao hôm nay lại trúng độc, nhìn bộ dạng của Phúc Hải, giống như phải là giả.

      Sở Vân Khinh vội vàng đuổi theo, loan giá của Tiêu Chiến ở phía trước, Sở Vân Khinh theo ở phía sau, đoàn người thẳng đến Tử Ngọc cung.

      Cánh cửa loang lổ đóng hàng năm cuối cùng cũng được rộng mở, Sở Vân Khinh đứng sau lưng Tiêu Chiến, mắt thấy áo choàng minh hoàng của nhiễm tro bụi dơ bẩn, mà lông mày Tiêu Chiến cũng càng ngày càng nhíu chặt thêm.

      Sở Vân Khinh từng ở trong này, chỗ ở của Hoàng hậu là ở phía sau Tử Ngọc cung, đoàn người bọn họ vội vàng tiến vào, khi thấy tiểu viện trong trí nhớ, Sở Vân Khinh cũng thấy được Tiêu Triệt mặc áo bào màu đen.

      trầm mặc đứng ở trước cửa viện, đứng thẳng người, hàn ý vô tận, Tiêu Chiến đến coi như thấy, hành lễ, hỏi han, thậm chí, cũng liếc nhìn cái.

      Trong lòng Sở Vân Khinh bi thương, chưa bao giờ gặp qua như vậy giống như hồ nước bị đóng băng ngàn năm bao giờ có thể tan ra được.

      Sở Vân Khinh dám tiến lên chuyện với , Ngọc Cẩn nghe thấy tiếng động từ trong nhà ra, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chiến nước mắt liền lã chã rơi xuống, nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Hoàng thượng!" Lão nô thỉnh an Hoàng thượng!"

      Giọng của Ngọc Cẩn mang theo biết bao nhiêu nghẹn ngào, phẳng phất giống như chờ đợi ngày này từ rất lâu, gian nan kìm nén như vậy, khiến ngươi nghe vì vậy mà rung động.

      Tiêu Chiến và Ngọc Cẩn hơn mười năm gặp, lúc đầu còn chút hoảng hốt, nhưng thấy nàng quỳ như vậy, những chuyện cũ trước kia lại chợt ùa về trong đầu.

      "Đứng lên ."

      Giọng của Tiêu Chiến lạnh lẽo như trong tưởng tượng của Sở Vân Khinh, nước mắt của Ngọc Cẩn rơi như mưa, cả thân thể run rẩy, Phúc Hải thấy vậy liền tiến lên đỡ nàng, "Mau đứng lên, Hoàng thượng tới gặp Hoàng hậu nương nương."

      Ngọc Cẩn nghe thấy vậy mới có chút hoàn hồn, "Hoàng thượng mời vào, nương nương luôn chờ đợi ngày này!"

      Bởi vì Tiêu Chiến và Sở Vân Khinh cùng tiến vào, nên Ngọc Cẩn rất ăn ý liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, giống như người xa lạ, mà Sở Vân Khinh cũng để hành động nâng nàng ta lên của Phúc Hải ở trong lòng.

      Trong phòng vẫn yên lặng như trước, mùi đàn hương nhàn nhạt tỏa ra khắp nơi, bàn cạnh cửa sổ bày đầy quyển kinh phật viết bằng tay, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, quay đầu nhìn về phía người đứng ở trước phòng.

      giường sau bình phong có người nằm, Sở Vân Khinh theo sau Tiêu Chiến qua xem, khỏi kinh hãi, lần trước đến đây vẫn là phụ nhân tuy có tuổi những phong thái động lòng người, bây giờ gặp lại, Diêu Thanh Loan suy yếu nằm giường, tóc tai hỗn độn, khuôn mặt trắng bệch, vạt áo tuyết tắng có vài giọt máu đỏ tươi, trông như già hơn rất nhiều.

      Tiêu Chiến dường như cũng kinh hãi, bước đến cách giường ba thước sau đó ngồi xuống, nhìn người nằm giường, tin nhìn Hoàng hậu xinh đẹp mà mình từng sủng ái giờ đây lại biến thành bộ dạng như vậy, biết năm tháng là con dao mài người, đao lại đao cắt rơi tuổi thanh xuân cùng tình của nữ tử.

      "Vân Từ, ngươi xem chút ."

      Sở Vân Khinh nghe thấy Tiêu Chiến vội vàng kêu nàng, giọng còn hàm chứa tia hi vọng, trong lòng Sở Vân Khinh liền buông lỏng. chung quy cũng phải người tuyệt tình.

      Động tác của Sở Vân Khinh rất nhanh, tiến lên bắt mạch, ghim châm, lại nhìn móng tay, tình trạng của tóc, trong lòng có cân nhắc, mắt nàng tràn đầy bi thương quỳ xuống, "Độc nương nương trúng là Thiên đại thanh đến từ Vu quốc, độc này dùng trăm loại thanh xà độc luyện thành, nương nương trúng độc lâu, Vân Khinh bất lực!"

      Hai mắt Tiêu Chiến nhắm lại lúc, lại mở ra vẫy vẫy tay để cho Sở Vân Khinh đứng lên, rồi sau đó về phía giường, Diêu Thanh Loan vốn hôn mê, nhưng khi Tiêu Chiến đến gần nàng bỗng nhiên tỉnh lại, đôi mắt vẫn sáng như hai mươi mấy năm về trước, khi đó là buổi tối ngày đại hôn, xốc khăn thêu phượng hoàng lên, nàng cũng dùng đôi mắt sáng như vậy nhìn .

      "Hoàng thượng --"

      Trong lúc chuyện dường như Diêu Thanh Loan đủ khí lực, từng chữ từng chữ cực kỳ chậm rãi, nàng chỉ thiếu chưa cười lên lớn, "Nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi cũng tới gặp ta --"

      Tiêu Chiến thở dài, muốn lại thôi, "Thanh Loan --"

      Diêu Thanh Loan cực kỳ gian nan lắc đầu, ngăn cản tiếp, "Đều, đều ra ngoài , ta có lời, muốn với Hoàng thượng."

      Tiêu Chiến nghe vậy liền vung bàn tay to lên, những người khác tự nhiên lui hết ra ngoài.

      Tim Sở Vân Khinh trùng xuống, độc này, nàng tuyệt hề có nửa lời dối, Thiên Đại Thanh! Là trong năm loại độc hiếm có của Vu quốc, sao lại có thể xuất ở nơi này!

      khắc khi đến cửa, nhìn thấy Tiêu Triệt đừng ở ngoài cửa viện xoay người lại, trong phút chốc khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Sở Vân Khinh lên tia trấn an, hai người đứng rất gần, Tiêu Triệt hiểu ý nàng, khẽ gật đầu, sau đó mắt lại nhìn về phía song cửa sổ.

      Trong phòng kia, là phụ hoàng và mẫu hậu của , mười bảy năm trước dùng phương thức như vậy gặp mặt, nửa canh giờ cuối cùng của nữ nhân, nàng có thể hết những điều mà mười bảy năm qua nàng tích góp từng tí ?

      ràng mới là buổi chiều, mặt trời đầu hạ phát ra ánh sáng chói rọi, nhưng trong sân viện này, Sở Vân Khinh lại cảm thấy ướt át, năm tháng làm cho con người già , vừa rồi những gì xuất trong mắt Tiêu Chiến nàng đều nhìn thấy, nhìn thấy người bị nhốt mười bảy năm, có cảm thấy hối hận ?

      Nếu biết Hoàng hậu bị oan uổng, có cảm giác thế nào?!

      Chỉ là đoán mà trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy bi thương, biết ngày nào đó khi chân tướng được vạch trần, nam nhân trong lòng chỉ có Phi Vân này, dùng phương thức như thế nào để sửa chữa sai lầm của .
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      Wintersong ngư thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 72.2: Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy!

      Editor: Quỳnh


      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người trong viện này đều nóng lòng chờ đợi, nước mắt Ngọc Cẩn dường như chưa từng đứt đoạn, Sở Vân Khinh nhìn, chỉ thấy tầm mắt Phúc Hải thường xuyên lưu lại người Ngọc Cẩn, mang theo chút than thở cùng thương tiếc, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, những người này đều là lão nhân gia trong cung, trước kia có qua lại cũng là chuyện bình thường.

      Chờ đợi là thứ giày vò người nhất, mọi người ở đây tới tới lui lui rất nhiều lần, sau đó liền truyền ra tiếng bước chân nặng nề của Tiêu Chiến, Sở Vân Khinh chưa bao giờ thấy sắc mặt Tiêu Chiến u ám như vậy, ra khỏi cửa, trầm giọng câu, “Hoàng hậu, qua đời!”

      câu ra, tất cả mọi người đều cả kinh, bao gồm cả Phúc Hải cùng hạ nhân bên trong đều ầm ầm quỳ xuống, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn Tiêu Triệt cái, cũng chậm rãi quỳ gối xuống trước cửa phòng, chỉ có Tiêu Triệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến, quanh thân tản ra sát khí mãnh liệt.

      “Hoàng hậu --”

      Ngọc Cẩn gọi tiếng thê lương làm cho Tiêu Triệt hoàn hồn, thu ánh mắt lại, vào trong phòng, khi qua Tiêu Chiến, Sở Vân Khinh nghe được Tiêu Chiến trầm thấp mở miệng : “Tối nay giờ hợi, đến Cần Chính điện, ta chờ ngươi.”

      Tiêu Triệt dừng bước, mười mấy năm qua chưa từng thấy qua cho dù chỉ là chút quan tâm của phụ thân, vào thời khắc này lại dùng giọng bi thương, để cho tối này tìm mình.

      Mắt Sở Vân Khinh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Triệt biến mất sau cửa, trong lòng nàng đau nhói, chỉ cẩm thấy hiu quạnh trước nay chưa từng có, mà nàng nhớ, mới vừa rồi Tiêu Chiến tự xưng là 'Ta'

      “Phúc Hải.”

      “Lão nô ở đây.”

      Tiêu Chiến nhíu mày, “ theo Ngọc Cẩn làm tốt hậu cho Hoàng hậu, treo khăn trắng trong Tử Ngọc cung, liền làm ở đây .”

      Lông mày Phúc Hải nhíu chặt lại: “Hoàng thượng, từ trước đến nay lễ tang của Hoàng hậu đều là ở --”

      “Theo lời trẫm mà làm!”

      Phúc Hải còn chưa hết bị Tiêu Chiến cắt ngang, mặt có vẻ đau buồn, chỉ có chút lạnh nhạt u ám, Sở Vân Khinh nhìn bóng dáng kiên quyết rời của , quay đầu nhìn thoáng qua phòng , rồi rời bước theo.

      ngày này hậu cung cực kỳ yên tĩnh, đơn giản là vì trong góc tối phía bắc hoàng cung, có lãnh cung gọi là Tử Ngọc cung bên trong treo đầy khăn trắng, giấu tiền như tuyết bay lả tả giữa trung, bọn họ muốn tế điện, là Hoàng hậu bị nhốt rất nhiều năm.

      Phía trước vinh hoa phú quý, ấm lạnh nhẫn, sau khi chết cũng chỉ ở phía này trong cung tung hút tiền giấy hóa thành mưa, có bất kỳ gào khóc nào, có hịch văn báo tang lễ, Hoàng hậu Đại Tần chết, cứ như vậy bị vùi lấp ở bên trong lãnh cung này.

      Thời tiết vốn cực kỳ quang đãng bỗng trở nên u ám, sắc tối phủ kín đất, ngọn gió kia khiến tim mọi người đập nhanh chút, rất nhiều lão nhân trong cung đều yên lặng cắt chút tiền giấy để đốt, người mới tới biết còn người cũ lại cố rời xa Tử Ngọc cung, nơi này là trong những cung lớn nhất ở đây, phàm là đến gần, nhất định có kết quả tốt!

      Vĩnh Thọ cung biết truyện này trước, khi Ngụy Trinh Nhiên nghe được tin tức loan giá của Hoàng thượng đến đó liền biết có lẽ xong rồi, nhưng nghĩ tới lại nhanh như vậy, càng nghĩ tới Hoàng đế lại dùng phương thức tuyệt tình như vậy để làm nhục người chết!

      Thái hậu thẫn thờ ngồi trong điện, nhìn châu ngọc dải luạ tùy ý trong điện, trong lòng chợt cảm thấy bứt rứt, Đông Châu đứng ở bên, biết trong lòng nàng khổ sở, nhưng có cũng thể khiến cho Thái hậu trở nên thoải mái hơn.

      “Đông châu, đưa bái thiệp cho Hoàng thượng, truy phong Hoàng hậu làm Hiếu Ninh Thục Đức Hoàng hậu, ban thưởng hoàng lăng, phát hịch văn thông cáo, gõ chuông tang hậu cung, thể để Hoàng hậu trong im lặng như vậy.”

      Đông Châu nghe vậy lại có chút do dự: “Thái hậu, ngài nghĩ kĩ chưa, khi việc này được chiếu cáo thiên hạ, người trong thiên hạ hỏi vì sao mười bảy năm qua Hoàng hậu đều xuất trước mặt mọi người, nếu hỏi vì sao bị giam trong lãnh cung, ngài muốn Hoàng thượng trả lời thế nào? Là Hoàng hậu giết chết vậy, hay để Hoàng thượng tra ra ngài và Quý phi, dù sao năm đó Quý phi hại chết nữ nhân Hoàng đế thích, rồi sau đó giá họa cho Hoàng hậu, để nàng chịu tiếng xấu mười bảy năm.”


      Thái hậu bỗng thở dài, bưng kín ngực mình, lông mày nàng nhíu chặt lại, thoạt nhìn cực kỳ đau đớn, “Thôi thôi, để ông trời đến trừng phạt ta !”

      Mắt thấy vẻ mặt khó chịu của Thái hậu, Đông Châu liền biến sắc, vội vàng sai người mời thái y.

      Bên Khánh Nguyên cung cũng biết việc này, Lan phi nhìn Ngụy Sơ Cận ngồi thượng vị, khóe miệng nhếch lên: “Động tác của nương nương là nhanh, mới có vài ngày, trong Tử Ngọc cung xuất bông tuyết rồi.”

      Khóe miệng nhếch lên của Ngụy Sơ Cận chợt cứng ngắc, “Ngươi có ý gì?”

      Lan phi coi như thấy gì, “Ai nha, đến ta mà tỷ tỷ còn , thôi thôi, tỷ tỷ sắp tiến thăng, muội muội ta chúc mừng trước, sau này mong tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn mới đúng.”

      Ngụy Sơ Cận nhíu mày: “Cái chết của tiện nhân kia chẳng quan hệ gì tới ta, ngươi đừng suy nghĩ nhiều!”

      Lan phi che miệng cười, “Được rồi, được rồi, tỷ tỷ cái gì là cái đó, dù sao giờ động tĩnh trong Tử Ngọc cung lớn, nghe trong Duệ vương phủ cũng treo khăn trắng, cho nên tỷ tỷ cứ yên tâm, cho dù loan giá của Hoàng thượng có qua, cũng cứu được mệnh nàng ta.”

      Ngụy Sơ Cận cười lạnh tiếng: “Ta để nàng sống lâu như vậy, còn sợ nàng sao, nàng còn sống sao? Chết rồi, cũng tốt.”

      Lan phi chợt cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn ánh mắt của Ngụy Sơ Cận, cố chấp cười : “Vâng, tỷ tỷ đúng, giờ phải hợp ý chúng ta sao, giờ tỷ tỷ như diều gặp gió, nghe triều dâng lên rất nhiều tấu chương cầu lập Minh Vương làm thái tử, đến lúc đó, tỷ tỷ trở thành Hoàng hậu rồi.”

      Ngụy Sơ Cận bất đắc dĩ lắc đầu: “Cho dù có như ngươi , chuyện này còn chưa có định xuống, ngươi cẩn thận chút .”

      Lan phi vừa nhấp trà vừa lắc đầu: “Còn phải là như vậy sao? Nhìn trong triều, ngoại trừ Minh vương còn ai có thể đảm đương được chuyện lớn này, Hiền vương có lòng, Duệ vương cần đến, Tĩnh vương để đánh giặc cũng tệ, Ngũ điện hạ còn chưa được phong vương, Lục điện hạ lại càng cần phải .”

      Hai mắt Ngụy Sơ Cận chợt sáng lên, chỉ cười mà , Lan phi thấy vậy liền tiếp: “ đến cái khác, quan trọng là có Thượng tướng quân ủng hộ, mặc dù Hoàng thượng có chút lưỡng lự, ba mươi vạn binh quyền cũng --”

      Phịch tiếng, Ngụy Sơ Cận đặt mạnh cái ly trà trong tay xuống bàn, nàng nhíu mày nhìn Lan phi, “Muội muội gì vậy, chẳng lẽ Thượng tướng quân tạo phản sao, cầm trong tay ba mươi vạn binh quyền, binh ngựa này đều do tự bản thân gầy dựng, binh quyền trong tay Minh nhi cũng là do bản thân rèn luyện ra, giờ Hoàng thượng kiêng kỵ nhất là binh quyền và ngoại thích chuyên quyền, sau này muội muội chuyện phải chú ý chút.”

      Sắc mặt thay đổi nhanh như vậy khiến Lan phi sợ tới mức nhíu mày, nàng ngượng ngùng buông cốc trà xuống, “Tỷ tỷ xin lỗi, muội muội , về sau bao giờ như vậy nữa, tỷ tỷ bớt giận.”

      Ngụy Sơ Cận nhíu mày: “Được rồi, bản cung mệt mỏi, lui xuống .”

      Lan phi vội vàng đứng dậy cáo lui, khắc khi ra khỏi cửa Khánh Nguyên cung, khuôn mặt tươi cười của lan phi liền biến mất, nàng quay đầu nhìn cung điện rộng lớn phía sau cười lạnh tiếng: “Vì binh quyền phụ thân nàng bán đứng biết bao nhiêu huynh đệ mới có được, giờ biết xấu hổ những lời này với ta, ta muốn để Hoàng thượng biết nàng lợi hại, để Hoàng thượng biết muốn tạo phản, đến lúc đó xem ngươi còn làm Quý phi được nữa hay !”

      Nàng nghiến răng nghiến lợi ra những lời này, lời vừa ra khỏi miệng liền tiêu tan trong gió, biết sâu trong cung đình này có bao nhiêu người muốn lại dám .
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :