1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều thứ phi âm độc - Bộ Nguyệt Thiển Trang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Lấy cầm mê hoặc người, chuyện cũ tái .

      Editor: Quỳnh ỉn

      Trời đêm đầu hạ, trăng tròn treo lủng lẳng giữa trung, trong bóng đêm yên tĩnh bỗng xuất hai thanh, tiếng đàm cổ xửa ngân nga như hàm chứa mênh mang tình ý, từng tiếng từng tiếng, nặng nề sâu vào trong tim người nghe.

      Gió thổi qua, quấn quýt nhưng làm gián đoạn tiếng đàn lưu chuyển trong trời đất lúc này, làn điệu trầm tĩnh đột nhiên trở nên nhanh hơn, thanh cao ngất kia giống như mang đầy oán niệm cùng sát ý, từng tiếng từng tiếng áp sát, cùng với gió đêm càng thêm vài phần cấp bách, từng tiếng từng tiếng ngọc trai khuyên tai rơi xuống đất, như muốn mê hoặc lòng người!

      Ngọn đèn dầu trong Phi Vân Lâu phụt tắt, sắc mặt Tiêu Chiến dần trở nên trắng bệch, đôi mắt vốn uy nghiêm trầm ổn giờ biến mất thấy nữa, cảm giác vừa kinh sợ vừa vui mừng ngừng xuất , trong đó còn che giấu chút áy áy náy cùng đau xót!

      Tiếng đàn chưa ngừng, bóng lưng Tiêu Chiến bỗng run rẩy, trong miệng ngừng thầm hai chữ : "Vân nhi --"

      Bỗng nhiên xoay người, bước đến phía cửa, chẳng biết từ lúc nào, trăng tròn trời bị tầng khói mù che mất, lâm viên* phía trước Phi Vân Lâu cũng bởi vì vậy mà biến mất vào trong bóng đêm.

      (*) Lâm viên: khu vực trồng cây cảnh.

      Tiêu Chiến thẳng ra bên ngoài cửa, ánh mắt vội vàng nhìn xung quanh, dường như trong bóng tối vô tận kia tồn tại đôi tay mềm mại, những cái vuốt ve chỉ thuộc về người đánh đàn kia, Tiêu Chiến nóng lòng thôi, bước nhanh trong bóng tối, mắt thấy mình càng ngày càng đến gần tiếng đàn này, bỗng nhiên lại có tiếng đàn từ nơi khác truyền đến, mờ mịt chạy theo, vội vàng muốn đến gần tiếng đàn kia chút, giống như người biết mệt mỏi!

      Tiếng đàn kia dường như thời thời khắc khắc đều thay đổi phương hướng, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng dừng bước, ánh mắt khẩn thiết, lại có chút mờ mịt đứng ở chỗ đó, bốn phương tám hướng đều là tiếng đàn của người trong lòng, nhưng người đánh đàn kia, dường như muốn gặp , cũng muốn để tìm được!

      "Vân nhi, ta biết là nàng --"

      Giờ phút này Tiêu Chiến còn là đế vương chấp chưởng thiên hạ, giọng của trầm thấp, đôi tay buông xuống bên người, bóng dáng thẳng thắn hơi hơi khom xuống, là đau đớn đến tột cùng, là áy náy đến biết mà làm gì được, ai biết được.

      "Vân nhi, nàng xuất !"

      Tiêu Chiến chợt quát lớn tiếng,quỳnh_ỉnDiendddannnnleqydonnnn tiếng vỡ vụn, là bức thiết đến thể tự thoát ra được mới có thể phát ra tiếng quát lớn như vậy, mắt Tiêu Chiến phiến hồng, ánh mắt nhìn bóng tối xung quanh.

      Nhưng mà tiếng đàn kia càng ngày càng gấp, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy dường như đôi tay thon ngọc phải trêu chọc dây đàn, mà là tim của , đôi tay hàm chứa ma lực, mỗi tiếng động, là lại làm cho vết thương trong lòng đầm đìa máu tươi.

      Ánh trăng biến mất, trong bóng tối Tiêu Chiến dần dần ôm lấy ngực mình, tiếng đàn kia khiến cho toàn thân chấn động, trong đầu ngừng lên cảnh tượng giống như mũi tên nhọn, chút lưu tình xé mở miệng vết thương phủi đầy bụi của mười bảy năm trước, dưới vết thương có thể nhìn thấy xương cốt dày đặc, nhưng chỉ cần nghĩ là nàng trở lại, cho dù có lột da bỏ xương làm sao!

      "Mười bảy năm, Vân nhi, ta biết nàng chết, nàng là người trời, bọn họ thể giết chết được nàng!"

      ra câu này, giống như hao hết toàn bộ khí lực của Tiêu Chiến, suy yếu đứng yên tại chỗ, tay ôm lấy ngực, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn đêm xung quanh, giống như trong bóng tối kia có người mà ngày đêm mong nhớ!

      Tiếng đàn chợt chuyển chậm lại, làn điệu uyển chuyển nhàng xinh đẹp xuyên qua màn đêm, từng trận từng trận xoay quanh trong lòng Tiêu Chiến, giống như nắng ấm nhàng xuất , khiến cho cảm nhận được rung động lâu chưa xuất , đau đớn khép hờ hai mắt rồi lại chậm rãi mở ra.

      Tiêu Chiến từ từ đứng thẳng lên, ánh mắt sáng lên nhìn chỗ phía bên trái, tiếng đàn còn mơ hồ như trước, mà càng ngày càng gần , kiềm chế vui mừng trong lòng, theo giai điệu rung động lòng người quen thuộc, Tiêu Chiến theo bản năng ra những thứ mình giấu từ rất lâu ở trong lòng.

      " kia, lúc gặp được nàng tại Dương Châu, ta liền biết nàng chính là số phận cả đời của ta, ta liều lĩnh mang nàng trở về, muốn cho nàng những thứ tốt nhất --"

      "Cung điện này, lầu các này, toàn bộ là lễ vật mà ta tặng cho nàng, ta biết nàng muốn, càng biết trong lòng nàng lo lắng muốn rời khỏi ta, nhưng ta cam lòng, thiên hạ này thứ gì ta cũng có, vì sao lại chiếm được nàng!"

      "Nàng chỉ thuộc về ta, nếu người nào chiếm giữ lòng của nàng, ta khiến cho bọn họ biến mất khỏi cõi đời này --"

      Tiêu Chiến tựa như mê muội, giọng trầm thấp kể lại chuyện cũ trước kia, lúc này tiếng đàn chợt rung lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại khôi phục lại uyển chuyển nhàng như vừa rồi, mang theo ư tư cùng an ủi, lúc này làm rất nhiều trái tim của nam nhân suy yếu.

      "Vân nhi, nàng đẹp nhất là lúc gảy đàn, nàng có thể tiếp tục lạnh lùng với ta, ta chỉ muốn đứng từ xa nhìn là đủ, những thương tổn người của nàng, ta thay nàng trả lại gấp trăm lần, ta chờ mười bảy năm, mỗi lần nhìn thấy người đánh đàn, ta đều cho đó là nàng, nhưng ta biết bọn họ phải, các nàng vĩnh viễn đều thể trở thành nàng --."

      Khẽ truyền đến tiếng bước chân,dienadnnddannnnleqdonnnn Tiêu Chiến nhếch miệng, nhưng mà mắt của biết từ lúc nào có chút tan rã, bóng tối che lấp bóng người sắp xuất , run rẩy vươn tay ra, giống như nhiều năm trước, muốn giữ chặt ống tay áo của nữ tử kia.

      "Vân nhi, mau tới đây --"

      Tiếng đàn nhu tình, từng chút từng chút thấm vào trong bóng đêm, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều bị khí này xuyên thấu, gió từ từ chuyển lạnh, ánh trăng dần dần xuất nửa, mọi thứ vốn dĩ bị che giấu trong bóng tối dần , ánh mắt của Tiêu Chiến vẫn dừng lại ở đó, chỉ thấy bàn tay trắng mịn thon dài của nữ tử xuất !

      Ý cười mặt càng sâu, mang theo chút vui mừng cùng chút xúc động, tay lại vươn ra thêm chút nữa, muốn cầm lấy bàn tay mà chờ đợi mười bảy năm, thậm chí còn lâu hơn thế.

      "Tranh --"

      Ngay tai lức hai cánh tay sắp sửa chạm vào nhau, tiếng đàn sắc bén lại vang lên, cánh tay duỗi ra của Tiêu Chiến liền dùng lại giữa trung, ánh mắt của nhắm chặt, ngực truyền đến cơn đau khiến cho thân thể chấn động, bóng tối lại bao phủ như trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đầu ngón tay kia gần trong gang tấc, nhưng rốt cuộc có cách nào nắm được.

      Thân thể Tiêu Chiến từ từ ngã xuống, ánh trăng lộ ra, từng chút từng chút chiếu sáng cây cỏ trước Phi Vân Lâu, cũng chiếu lên người nữ tử mặc y phục thuần trắng vừa xuất .

      Đôi mắt Sở Vân Khinh vẫn lẳng lặng nhìn người té xỉu mặt đất, nữ tử gặp ở Dương Châu, bị bắt buộc tiến vào cung, bởi vì lo lắng nữ tử nhớ thương người bên ngoài mà khiến những người đó biến mất, vài ba lời của Sở Mộ Phi, cuối cùng lại lấy được bằng chứng từ trong miệng Tiêu Chiến!

      Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, cảm giác thê lương ngừng bao trùm lấy nàng, chuyện tình của Đế vương, lại khiến trăm mạng người phải bồi đền, thủ đoạn của đế vương, cho đến nay đối với người mình thích muôn vàn sủng ái, đối với người liên quan lại vô cùng hung hiểm!

      Bỗng nhiên, ánh mắt tĩnh lặng của nàng lóe lên tia sắc bén, giơ tay lên giữa tóc, phất cái, giữa ngón tay ngọc thon dài liền xuất ánh sáng bạc, dừng lại, nàng tức giận khẽ động, cổ tay vừa chuyển muốn ra tay --

      "Chậm !"

      cỗ hơi thở mạnh mẽ bỗng đánh úp về phía nàng, khí lực mạnh mẽ khiến cho nàng thể nào động được, trong nháy mắt sau lưng liền dán sát vào bộ ngực mạnh mẽ của người đằng sau, người tới động tác cực nhanh, chỉ chưa đến hai chiêu nắm lấy bàn tay của nàng, mở năm ngón tay của nàng ra nhìn, cái ngân châm bằng bạc lẳng lặng nằm ở trong đó!

      Mắt Sở Vân Khinh khẽ động: "Nếu Vân Khinh động thử, Vương gia còn muốn xem diễn trò tới khi nào?"
      Last edited by a moderator: 26/2/16
      Winter thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68: Cùng trời cuối đất, đừng buông tay.

      Editor: Quỳnh ỉn

      "Nếu ta động thủ, Vương gia còn tính xem diễn trò tới khi nào?"

      Giọng trầm trầm của Sở Vân Khinh rơi vào trong lòng Tiêu Triệt, lúc này người mặc hắc y, cũng giống cách ăn mặc bình thường, đứng phía sau Sở Vân Khinh, gần như ôm nàng trong vòng tay.

      Tiêu Triệt nghe vậy từ sau lưng nàng lùi lại, nhìn thoáng qua Tiêu Chiến mặt đất, đưa tay thăm dò hơi thở của Tiêu Chiến, sau đó dìu Tiêu Chiến vào trong Phi Vân Lâu, khi trở lại, trong mắt có chút tức giận.

      trầm mặc đứng trước người nàng, giọng băng lạnh, "Giải thích chút, ngươi có biết là ai, ngươi có biết nơi này là nơi nào , dám ra tay đến nước này, Sở Vân Khi, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy!"

      Sở Vân Khinh nhíu mày, nhiều ngày thấy, nàng vẫn có thể đoán được hơi thở của , mà tựa hồ vẫn hỏi vì sao lá gan của nàng lại lớn như thế, mắt nàng sáng quắc nhìn Tiêu Triệt.

      " là phụ hoàng của Vương gia người, là hoàng đế của Đại Tần, nơi này là cấm cung, Vương gia muốn biết vì sao ta lại làm như vậy phải ? Vì nữ tử trong miệng phụ hoàng Vương gia vừa rồi là có thể là mẹ của ta, mà phụ hoàng Vương gia, từng giết nhà hơn trăm người của ta, nguyên nhân này, Vương gia có vừa ý ?"

      Chỉ trong phút chốc, trong mắt Tiêu Triệt trắng xóa như bông tuyết, nữ nhân này rất ít khi lời sắc bén như vậy, từng bước bức người.

      Tối nay muốn gặp nàng, đến Cẩm Tú điện lại thấy nàng mang theo đàn cổ ra từ phía cửa sau, nghi ngờ liền theo, mãi đến khi vào cầm cung phát Tiêu Chiến ở chỗ này, ngay tại lúc chuẩn bị thân, lại xuất màn mà chưa bao giờ nghĩ tới --

      "Hẳn là nương ngươi --"

      Tiêu Triệt khẽ, nghĩ đến trước đây mẫu hậu từng qua, vậy đoạn chuyện cũ bị người trong cung cho là chuyện cấm kỵ cũng hiểu được bảy tám phần rồi.

      Tiêu Triệt có rất nhiều nghi vấn, " cho ta biết, làm sao ngươi biết đó là nương của ngươi, ngươi phải là nữ nhi của Sở Thiên Tề sao?"

      Sở Vân Khinh cười lạnh tiếng, trong khoảng thời gian ngắn biết nên đối mặt với người trước mắt như thế nào, theo lý thuyết Tiêu Triệt là con trai của kẻ thù nàng, sao nàng có thể với những thứ này?

      "Vương gia cần biết , sau khi Hoàng thượng tỉnh lại quên toàn bộ, mà ta, lại muốn suy nghĩ xem nên tính toán món nợ này như thế nào."

      Mắt Sở Vân Khinh lóe sáng, xong lời này liền xoay người .

      "Chờ chút."

      Tiêu Triệt trầm mặc hạ xuống ba chữ, nhưng làm sao Sở Vân Khinh có thể nghe lời , ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, thân hình khẽ động chắn trước người nàng, ánh mắt lạnh lẽo đến bức người, " được !"

      Trong lòng Sở Vân Khinh tức giận, chuyện tình của Tiêu Chiến còn phải đợi nàng từ từ tiêu hóa, mà người này ràng là từng bước áp sát cho nàng chút thời gian, lời của nàng, chưa bao giờ làm theo.

      "Tránh ra!"

      Tiêu Triệt đứng im bất động.

      "Xin Vương gia, tránh ra!"

      Mặt Tiêu Triệt tối sầm, vẫn bất động như cũ.

      Sở Vân Khinh ôm đàn cổ lùi về phía sau bước, những tích tụ trong lòng giờ khắc này biến thành bi thương cùng bất đắc dĩ, nếu là quá khứ nàng có thể cần phải giao thủ với người này, nhưng hôm nay, nàng chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.

      Biểu vừa rồi của Tiêu Chiến là do nàng dùng dược mê huyễn, lấy cầm mê hoặc người, mê hoặc tâm thần con người bằng tiếng đàn là thiên phú dị bẩm của nàng cùng với nội công tối cao mà Ngọc Linh Tử giao cho nàng, khúc Nguyệt Linh vừa rồi, sớm hao hết tâm thần của nàng, lại từ trong miệng Tiêu Chiến biết được nhưng chuyện cũ trước kia, càng làm cho lòng nàng nặng nề hơn, vậy mà, người này còn chịu buông tha cho nàng!

      "Vân Khinh thể trả lời, Vương gia cần gì phải bức ép tha?"

      Lời này vừa ra, quanh thân Tiêu Triệt càng trở nên mạnh mẽ, tiến lên bước, ánh mắt thâm sâu khóa người nàng, "Là thể trả lời, hay là muốn cùng người khác?"

      Sở Vân Khinh nhíu mày, " biết Vương gia có ý gì."

      Tiêu Triệt hít sâu hơi, ánh mắt nhìn về chỗ khác, "Có ngươi chiếu cố, gần đây tình hình của Lệ phi nương nương rất tốt --"

      Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, lúc này mới nhớ đến ngày ấy Tiêu Lăng mang nàng tới Lạc Hà cung lần,diennnn dan lquyyyyy donnn người trước mặt này hẳn là biết , nàng gật đầu, "Ngũ điện hạ tha thiết mời, Vân Khinh dĩ nhiên là tận tâm tận lực gặp Lệ phi nương nương."

      Tha thiết mời?!

      Ánh mắt sâu nặng của Tiêu Triệt rơi người nàng, trong con ngươi băng lãnh kia dường như muốn Sở Vân Khinh hít thở thông, tiến đến gần nàng thêm bước, như muốn tương giao với hơi thở của nàng, "Ngươi cảm thấy Tiêu Lăng rất tha thiết với ngươi?"

      Sở Vân Khinh muốn nhiều lời cùng , né người muốn .

      Nhưng Tiêu Triệt cho nàng cơ hội, tay giữ lấy người nàng, để nàng mặt đối mặt với , hơi thở của phả vào tai nàng, " tự dưng người nam nhân lại trêu chọc nữ nhân, ngươi tốt nhất cách xa chút!"

      Sở Vân Khinh hơi ngửa ra sau chút, tay cầm đàn vung lên muốn , "Cách xa hay xa đều là chuyện của Vân Khinh, cần Vương gia phí sức, nơi này nên ở lâu, Vương gia nên buông Vân Khinh ra để Vân Khinh !"

      Hai mắt Tiêu Triệt nheo lại, cố gắng đè nén cảm xúc muốn bạo phát, Sở Vân Khinh còn vùng vẫy, bên ngày tay Tiêu Triệt kéo khăn che mặt của nàng xuống, tay kia giữ lấy đầu nàng, sau đó cúi đầu hôn xuống.

      nụ hôn vừa dài vừa vội, xâm nhập đến răng môi triền miên, lông mi Sở Vân Khinh khẽ run, bàn tay ngọc rất nhanh đặt lên vạt áo trước ngực Tiêu Triệt, môi lưỡi của giống như mang theo chút hờn giận, buông bỏ cây đàn của nàng, điên cuồng hấp thụ ngọt ngào của nàng.

      Đợi Tiêu Triệt buông Sở Vân Khinh ra, nàng có chút thở nội, Tiêu Triệt chỉ cảm thấy người trong lòng run khẽ, thân thể mềm mại thơm ngát phủ phục người mình, khiến cho dục miện từ tận sâu trong linh hồn kêu gào.

      Bàn tay to của chuyển qua cổ tay trắng noãn của nàng, biết tại sao, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, dòng nước ấm từ cổ tay thấm vào kinh mạch nàng, sau đó liền di chuyển đến toàn thân, làm giảm cảm giác mệt mỏi, nàng mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt tối sầm của Tiêu Triệt.

      "Ngươi nhớ kỳ, cùng trời cuối đất, cũng được buông tay với ta!"

      Mắt Tiêu Triệt u ám, nhìn chằm chằm Sở Vân Khinh, dường như muốn khắc sâu nàng vào trong lòng, mà hai gò mắt Sở Vân Khinh cũng ửng đỏ, đôi mắt ít phần băng lãnh cùng sắc xảo của ngày thường, giờ phút này tựa vào trong lòng , trong con ngươi tất cả đều là thâm trầm bi thương thảm thiết, thậm chí, xen lẫn cả mệt mỏi mà sinh ra bất lực.

      Tiêu Triệt chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói,dienadannnndle quyyy donnn giơ tay lên đặt đầu nàng ở trước ngực mình, thấp giọng , "Có ta ở đây."

      Sở Vân Khinh lẳng lặng tựa vào ngực , đàn cổ trong tay sớm bị làm rơi, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của nàng, lồng ngực ấm áp áp vào tai nàng, mỗi tiếng tim đập lại làm chấn động tai của nàng, như chỉ thanh này, lại khiến cho trái tim lơ lửng của nàng trở về thực tại.

      Sở Vân Khinh chậm chạp giơ tay lên, nhàng đặt ở bên hông Tiêu Triệt.

      Hành động này, khiến cho thân thể cao lớn của Tiêu Triệt khẽ run lên, cúi đầu nhìn, trong cổ thon dài trăng như ngọc của người trong lòng, lẳng lặng tựa vào người , đó là tư thế tựa của người.

      "Nhiều năm trước, Sở Thiên Tề là thống lĩnh ám vệ của Hoàng thượng, mười bảy năm trước, trong đêm giết chết hơn trăm người của Lý gia ở Dương Châu, nhưng lại giữ lại ta."

      Lông mày Tiêu Triệt khẽ động, nghe nàng tiếp.

      " cứu ta, lại với người ngoài ta là nữ nhi của , bởi vậy liền khiến cho Cố Tú Cầm ghen ghét, khi đó nàng từng muốn hạ độc giết chết ta, đáng tiếc bị Sở Thiên tề phát , Sở Thiên Tề dứt khoát đưa ta đến núi Ngọc Tuyết, , cũng tính để ta trở về."

      "Mười bảy năm này, ta ở núi Ngọc Tuyết, chỉ làm bạn với y thuật và võ công, lần này trở về, là muốn biết ràng, vì sao Sở Thiên Tề phải diệt hết toàn bộ người của Lý gia."

      Chuyện về sau, phần lớn Tiêu Triệt biết , giọng lẳng lặng của Sở Vân Khinh giống như nàng kể lại chuyện của người khác, trong lòng lại càng đau, cánh tay ôm lấy nàng càng thêm chặt, "Khi đó nàng còn , làm sao lại biết chuyện này?"

      Người trong lòng ngừng lại, Sở Vân Khinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Triệt, "Chàng tin ? Khi ta tuổi có thể nhận thức rồi?"
      Last edited by a moderator: 26/2/16
      Wintersong ngư thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 69: Là độc phải bệnh, Lệ phi .

      Editor: Quỳnh

      Giữa lông mày Tiêu Triệt vẫn có nghi ngờ, Sở Vân Khinh cúi đầu nghĩ trong phút chốc, "Chàng tin ? Khi ta tuổi có thể nhận thức rồi?"

      "Hả?"

      Trong mắt Tiêu Triệt lên ý cười rất , nhưng ngược lại nghĩ tới những chuyện khác xảy ra người nàng, liền thể tin, gật đầu cái, "Tiếp tục."

      Sở Vân Khinh thở dài trong lòng, cũng phải muốn giấu , mà nàng vốn muốn quên những chuyện kiếp trước, cũng được, sắc mặt nàng nghiêm nghị: "Chuyện Sở Thiên Tề giết hết nhà Lý gia, lại cứu ta, dĩ nhiên ta đều biết ràng, về phần mẫu thân ta, là Sở Mộ Phi cho ta biết."

      Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ biến đổi, Sở Vân Khinh tiếp: "Sau khi ta được phong làm quận chúa, Sở Thiên Tề thiếu chút nữa giết ta, sau đó Sở Mộ Phi mở miệng, Sở Thiên Tề mới hạ thủ lưu tình, sau, ta đến Vương phủ tìm chàng, lúc trở về bị Sở Mộ Phi phát , lại nghĩ rằng cho ta biết ta còn có người mẫu thân."

      Ánh mắt Tiêu Triệt thoáng lên tia băng lạnh: "Bọn họ lại --"

      Sở Vân Khinh lắc đầu: "Bây giờ sao, ở trong Thượng Thư Phủ lâu như vậy, ta chỉ cảm thấy quan hệ giữa cha con Sở gia và mẹ con Sở gia, rất lạ."

      Mắt Tiêu Triệt trầm xuống, tiếp theo nhìn Sở Vân Khinh chậm rãi , " nên quản bọn , tốt nhất, đừng nên có bất kỳ quan hệ nào với Sở gia."

      Thấy mắt Sở Vân Khinh xuất nghi ngờ, Tiêu Triệt liền thay đổi câu hỏi: "Kế tiếp định làm gì?"

      Tiêu Triệt nhìn Sở Vân Khinh, nàng nhìn về phía Phi Vân Lâu, thở dài, ", già rồi, huống chi, sớm có người giúp ta làm chuyện ta phải làm."

      Tiêu Triệt hiểu, chỉ nghe Sở Vân Khinh tiếp: "Bây giờ bệnh của Hoàng thương, mọi người trong Thái Y Viện đều phủ tạng của có vấn đề mới khiến cho vị giác trở nên thất thường, mất ngủ, sinh bệnh, nhưng mà ta phát vị giác của Hoàng thượng hoàn toàn biến mất, mà Phúc Toàn hầu hạ bên cạnh cũng vậy, ta lại chẩn mạch cho Phúc Sinh, cũng gặp vấn đề giống vậy, chỉ biết đến bao giờ mới phát tác."

      Tiêu Triệt vừa nghe liền có thể hiểu , mắt trầm xuống, "Là độc?"

      Sở Vân Khinh gật đầu, "Đúng, độc tính của hạt mã tiền có thể khiến vị giác của người biến mất, nhưng mà độc tính của nó rất mạnh, mà người hạ độc chỉ dùng lượng hạt mã tiền rất , phải dùng trong thời gian dài mới có thể trúng độc, hơn nữa còn khiến cho thái ý chẩn ra được độc, chỉ là cho tới bây giờ, ta cũng biết phát người hạ động dùng cách gì."

      Tiêu Triệt nhíu chặt mày, giống như suy nghĩ vấn đề gì đó, Sở Vân Khinh thở dài, "Còn về mẫu thân của ta, đó có phải là hay , chỉ có người có thể giúp ta giải đáp."

      Ánh mắt Tiêu Triệt sâu nặng nhìn nàng, Sở Vân Khinh từ từ ra bốn chữ, "Lệ phi nương nương."

      Tiêu Triệt nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng, liền biết nàng có tính toán, cúi đầu ôm chặt Sở Vân Khinh, giọng , "Ta chỉ cảm thấy, cho dù nàng ở trong cung hay Thượng Thư phủ đều an toàn."

      Sở Vân Khinh nhướn mày, " biết Vương gia cho rằng, nơi nào an toàn?"

      Tiêu Triệt nghiêng người ở bên tai Sở Vân Khinh từ từ ra ba chữ, "Duệ vương phủ."

      --

      Sáng sớm hôm sau,dienannnnn lequydonnnnnn Lộ ma ma vừa mở cửa cung Lạc Hà, liền thấy người đứng ngoài cửa, lúc này canh giờ vẫn còn sớm, Lộ ma ma ngờ có người chờ ở đây.

      Có lẽ tiếng mở cửa làm kinh động đến người nọ, nàng xoay người lại, khiến Lộ ma ma ngẩn ra.

      "Lão nô bái kiến quận chúa!"

      Chờ ở bên ngoài cửa cung chính là Sở Vân Khinh, nàng cúi người thi lễ, "Xin hỏi ma ma , Ngũ điện hạ có ở trong cung ?"

      Lộ ma ma nghe vậy áy náy lắc đầu cái, "Hôm qua Ngũ điện hạ Thanh Ngọc động gặp Hiền vương, cả đêm chưa về, cũng giờ nào về, quận chúa người --"

      Sở Vân Khinh cung kính, sao nàng biết Tiêu Lăng có ở trong cung, chỉ thấy khóe miệng nàng mang theo ý cười, "Lệ phi nương nương có khỏe , mấy ngày đến, bằng để ta vào xem?"

      Dĩ nhiên Lộ ma ma rất vui mừng, vội vàng : "Quận chúa mời vào, nương nương ở trong, nhìn thấy người chắc chắn cao hứng."

      Sở Vân Khinh theo sau Lộ ma ma, đường thẳng vào tẩm điện của Lệ phi, còn chưa tiến vào điện, Sở Vân Khinh nghe thấy những thanh y y nha nha, ràng đó là ca dao mà ngày đó nàng (Lệ phi) hát cho Hoàng đế nghe.

      "Đám mây lưu luyến, bông liễu bay bay, vì sao mỏi mắt mong chờ mà thấy quân (vua) tới.

      “Đám mây lưu luyến, bông liễu bay bay, vì sao màu sắc khuynh thành kia lại thấy quân(vua) nhìn.”

      Sở Vân Khinh đứng ở cửa,diennnn dannnn lquyyyydonnn trong điện Lệ phi mặc bộ y phục màu trắng thuần, tay áo dài như nước uyển chuyển buông dài theo cổ tay, bay bay trước sau, hệt như vẽ ra đường vòng cung của những đám mây.

      Nàng vừa hát vừa múa, lúc nghe thấy tiếng bước chân liền dừng lại quay đầu nhìn ra cửa, thấy người tới là Sở Vân Khinh, trong mắt nàng liền lộ ra chút vui vẻ, rồi lại hồ đồ để ý giống như bình thường, tiếp túc hát.

      Lộ ma ma thấy thế vội vàng : "Quận chúa đừng để ý, đôi khi nương nương nhận ra người."

      Sở Vân Khinh vẫy vẫy tay: " sao, các ngươi lui xuống trước , ta ở trong này bồi nương nương chút."

      Lộ ma ma mang theo hạ nhân lui xuống, khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên nâng bước tiến vào bên trong, "Đây là điệu hát dân gian ở vùng sông nước Dương Châu của Giang Nam, nương nương sinh ở Thịnh kinh, sao lại biết khúc hát hay như vậy?"

      Lệ phi nương nương vẫn ngâm nga như cũ, Sở Vân Khinh giận, nàng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ uyển chuyển của Lệ phi: "Nương nương hát hay như vậy, nhất định là có vị sư phụ rất tài giỏi."

      Lệ phi hơi sững sờ, hát nữa, nhưng níu chặt tay áo ngồi ở tháp bên cạnh, dáng vẻ như người điên .

      Sở Vân Khinh nhíu mày, đến gần chút khẽ : "Nương nương, mười bảy năm trước, chuyện Lý gia ở Dương Châu chỉ trong đêm bị hỏa hoạn thiêu chết toàn bộ, nương nương có biết ?"

      mặt Lệ phi vẫn như cũ có bất kỳ biểu tình gì, Sở Vân Khinh khẽ thở dài: "Đêm đó vốn là lễ đầy tuổi của tiểu thư Lý gia, phải Lý lão gia này năm mươi tuổi, bỗng nhiên lại có thêm nữ nhi, bên ngoài đồn là do tiểu thiếp sinh, nhưng người trong phủ lại chưa từng gặp qua."

      Tiếng hừ hừ của Lệ phi dần, Sở Vân Khinh tiếp: "Những thứ này cũng , người đời đều cho rằng Lý gia bị hỏa hoạn, nhưng họ vốn biết, tối hôm đó có rất nhiều thích khách đến đấy, bọn giơ tay chém xuống, liền lấy tất cả mạng của mọi người."

      Thân thể Lệ phi run lên, dùng sức nắm chặt lấy ống tay áo, trong miệng cũng ngừng hát, cả người giống như rơi vào trong hồi ức, yên lặng tĩnh mịch.

      Sở Vân Khinh thở dài, "Mọi người ở trong này bao gồm tiểu thư tuổi kia của Lý gia."

      Thấy Lệ phi ngẩng đầu nhìn nàng, Sở Vân Khinh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lệ phi, tay nàng nhàng cầm tay Lệ phi, môi đào khẽ động: "Vân Khinh là tiểu thư Lý gia được thích khách cứu!"

      Tiếng vừa dứt, ánh mắt hỗn độn, vẻ mặt đờ đẫn của nữ tử liền chấn động, ánh mắt của nàng lóe sáng, tiếp đó dừng lại lâu khuôn mặt tinh xảo của Sở Vân Khinh: "Ngày ấy nghe ngươi đàn, ta liền biết ngươi cùng nàng chắc chắn có duyên phận --"
      song ngư thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 70: Làn sóng ngầm, lòng Minh vương

      Editor: Quỳnh ỉn

      Tiêu Chiến lại ngã bệnh, Ngụy Sơ Cận và Lan phi đứng trước long sàng, mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm người nằm giường, chỉ cách đêm, các nàng tuyệt đối ngờ, hôm qua Tiêu Chiến còn uy nghiêm giảm phê duyệt tấu sớ, hôm nay, lại bệnh nặng thành ra như vậy.

      Tay Sở Vân Khinh cầm ngân châm, châm chuẩn xác vào mấy huyệt đạo người Tiêu Chiến, thân thể trước đây chịu ảnh hưởng của độc hạt mã tiền, lại thêm thuốc và tiếng đàn ngày hôm qua nên càng tổn hại sức khỏe hơn. Bộ dạng này của Tiêu Chiến, phần là tại nàng.

      Phúc Hải đứng sau lưng Sở Vân Khinh hết sức khẩn trương, giờ ngọ hôm nay mới thấy Hoàng thượng trở về, vừa mới vào Càn Đức cung liền ngã mặt đất, theo hầu Tiêu Chiến nhiều năm, biết đêm qua đâu, nhưng sao chỉ sau đêm liền bệnh thành dạng này?

      "Quận chúa, thế nào?"

      Sở Vân Khinh chậm rãi thu châm lại, "Mấy ngày nay Hoàng thượng nghe lời dặn dò, say mê quốc , dẫn đến tâm thần hao tổn, tâm tư quá nặng, khiến cho khí huyết thông, biết vì sao hoàng thượng lo lắng, nếu giải quyết được những chuyện lo lắng này, chỉ sợ là dầu hết đèn tắt."

      Lời này vừa ra, có thể thấy được nguy hiểm trong đó, Ngụy Sơ Cận nhíu mày: "Hoàng thượng nước dân, theo ta thấy, bằng hạ chỉ giao chuyện quốc cho Minh nhi xử lý là tốt nhất, Hoàng thượng cần nghỉ ngơi, như vậy xảy ra chuyện gì."

      Mấy người ở đây chỉ có lời của Ngụy Sơ Cận mới có trọng lượng, Lan phi nghe vậy chỉ khóc thút thít, Ngụy Sơ Cận liền liếc Phúc Hải cái: "Mau tuyên Minh vương vào cung!"

      Phúc Hải vốn còn chần chờ, bên này thấy ánh mắt sắc bén của Ngụy Sơ Cận, bất đắc dĩ, Phúc Hải thể làm gì khác hơn là vội vàng ra cửa hạ lệnh.

      Lan phi liếc mắt nhìn người giường, "Tỷ tỷ, người lần này Hoàng thượng có qua khỏi ?"

      Mặt Ngụy Sơ Cận vẫn ung dung như cũ, nàng bĩu môi cái, liếc mắt nhìn người giường: "Lời như vậy sau này vạn lần nên , dù sao Hoàng thượng cũng lớn tuổi, lời như vậy thể ra được."

      Vừa dứt lời, mắt Lan phi càng đẫm lệ, Ngụy Sơ Cận nghiêng người nhìn Sở Vân Khinh, "Nhiều ngày nay vất vả cho Quận chúa, tạm thời cần với Thái hậu, miễn cho lão nhân gia nàng lo lắng."

      Sở Vân Khinh chỉ thản nhiên gật đầu đáp, đến nửa canh giờ, Tiêu Minh người mặc cẩm bào tiến cung, Ngụy Sơ Cận gọi vào nội điện, trước mặt Sở Vân Khinh và Phúc Hải, trước mặt Lan phi : "Minh nhi, bây giờ Phụ hoàng ngươi lại bị bệnh, là ưu tư quá nhiều, mệt nhọc quá độ, trước mắt chỉ có thể đem chính giao cho ngươi, ngươi có thể làm ?"

      Tiêu Minh sắc mặt bình tĩnh, khí thế tuấn nhã đúng mực, nghe vậy liền chắp tay hành lễ, "Mẫu phi yên tâm, Minh nhi nhất định phụ phó thác, chuyên cần với chuyện đất nước."

      Ngụy Sơ Cận thỏa mãn gật đầu, ngược lại nghĩ tới điều gì đó liền với Phúc Hải: "Còn phải phiền công công lấy giấy tuyên thành, phải thông báo với văn võ bá quan nữa chứ."

      Sắc mặt Phúc Hải khẽ biến: "Nếu muốn hạ chỉ phải có chấp thuận của Hoàng thượng, còn phải có ngọc tỷ của Hoàng thượng mới được."

      Khóe miệng Ngụy Sơ Cận cong lên, chậm rãi ngồi xuống ghế chủ vị, ánh mắt nhìn về phía Phúc Hải mang đầy vẻ uy hiếp, "Ngọc tỷ của Hoàng thượng, chẳng lẽ công công biết nó ở đâu? Công công ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm như vậy, hẳn là biết tâm ý của Hoàng thượng, bây giờ chính rất nhiều, chẳng lẽ đợi Hoàng thượng hết bệnh mới xử trí sao? Nếu công công làm chậm trễ chính , hậu quả này, chỉ sợ công công đảm đương nổi!"

      Phúc Hải nghe vậy, mồ hôi trán chảy ròng ròng, lúc lâu sau mới gật đầu, "Lão nô nghe nương nương."

      Bên này Lan phi khỏi cảm thấy hứng thú, nàng mở to mắt nhìn Ngụy Sơ Cận, "Tỷ tỷ, người --"

      Ngụy Sơ Cận đứng dậy, tay kéo Lan phi tới cửa, "Muội muội cần sợ, cứ trở về Phúc Lan cung của ngươi nghỉ ngơi , nếu Hoàng thượng tỉnh lại, ta cho người báo với ngươi trước tiên, có được ?"

      Lan phi ngơ ngác gật đầu, lúc gần còn lo lắng nhìn người nằm long sàng, cuối cùng vẫn phải xoay người rời .

      Lúc này, bên trong phòng chỉ còn lại mấy người, ánh mắt Sở Vân Khinh quét qua Ngụy Sơ Cận, chỉ thấy nàng hài lòng nhìn Lan phi rời , lúc xoay người ánh mắt liền rơi lên người mình.

      "Quận chúa cực khổ lâu, bằng để Minh vương đưa ngươi trở về nghỉ ngơi ."

      --

      Hoàng hôn buông xuống, đèn cung đình từ từ được phát sáng, mắt Sở Vân Khinh trong suốt, bước nhàng con đường từ Càn Đức cung về Cẩm Tú cung.

      sau lưng nàng, nam tử có đôi mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm lưng nàng, giống như muốn nhìn xem trong vóc dáng mảnh khảnh kia, rốt cuộc cất giấu hồn phách như thế nào.

      Giằng co trong yên tĩnh rất lâu, bỗng nhiên, nam nhân phía sau lên tiếng phá vỡ yên tĩnh này, "Kiên nhẫn của Quận chúa khiến cho bổn vuơng bội phục."

      Sở Vân Khinh dừng bước, nàng biết Ngụy Sơ Cận có ý gì, người vĩnh viễn trang trọng xinh đẹp đứng đầu hậu cung kia, vì sao bỗng nhiên muốn nàng ở cùng số với người phía sau này?

      Sở Vân Khinh xoay người, "Vân Khinh thấy trăng tối nay rất đẹp, nghĩ muốn cùng Minh vương ngắm trăng thôi, chẳng lẽ Vân Khinh sai rồi sao?"

      Khóe miệng Tiêu Minh cong lên, xoay người về phía hồ nước, đứng đối diện với mặt nước, bóng dáng cao ngất phản chiếu ở trong nước, gần như hòa vào cùng ánh trăng và đèn cung đình.

      Sở Vân Khinh đuổi theo, người trước mặt này vốn do cung nữ sinh ra, sau được Ngụy Sơ Cận nuôi dưỡng, thủ đoạn từ rất cường đại, bây giờ cầm ấn soái thống lĩnh mười vạn quân chấn Bắc, cũng phải là nhân vật để người khác có thể khinh thường được.

      "Phá trận khúc của Quận chúa, bổn vương đến nay cũng quên."

      Dĩ nhiên Sở Vân Khinh biết đến màn biểu diễn trong quỳnh hoa yến, môi nàng hơi nhếch lên, "Có thể được Vương gia ghi nhớ, Vân Khinh thấy rất
      vinh hạnh."

      Tiêu Minh xoay người, đôi mắt sâu thẳm nhìn nử tử che mạng trước mặt, đôi mắt của nàng nhìn đèn liên hoa trong hồ, vẻ mặt cũng nhìn chằm chằm mà thay đổi.

      Tiêu Minh thở dài, cũng đứng cạnh nhìn vào trong hồ, "Quả , người có thể khiến bổn vương ghi nhớ, đặc biệt là nữ nhân, nhiều lắm."

      Sở Vân Khinh biết có ý gì,diennnnndannnn lq do nnnnn cũng tiếp lời.

      Bỗng Tiêu Minh thở dài, "Quận chúa chăm sóc Phụ hoàng nhiều ngày, bằng cho bổn vuơng biết, phụ hoàng còn bao nhiêu thời gian?"

      Sở vân Khinh khinh ngạc, thân là hoàng tử, lại ở trước mặt nàng hỏi những lời đại nghịch bất đạo như vậy!"

      Tiêu Minh thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nàng, khóe miệng cong lên, "Ngươi cần bất ngờ như vậy, vấn đề này tất cả mọi người trong cung đều muốn biết, chỉ là ta có vẻ thẳng thắn hơn họ mà thôi."

      Sở Vân Khinh hơi khựng lại, người này nhìn tuấn nhã, người lại cất giấu nhiều mưu, ý cười của chưa bao giờ đạt tới đáy mắt, mỗi lần cười, khóe miệng đều đạt đến độ cong nhất định, tất cả đều vừa vặn, làm cho người ta thể bắt bẻ.

      Người như vậy, khiến cho Sở Vân Khinh cảm thấy khó nắm bắt.

      "Vấn đề Minh vương hỏi, Vân Khinh dám trả lời, có lẽ Vuơng gia nên đổi vấn đề khác ."

      Tiêu Minh chút bất ngờ trước câu trả lời của nàng, ý cười mặt vẫn đổi, buột miệng ra vấn đề khác, "Năm nay Quận chúa mười bảy tuổi?"

      Sở Vân Khinh bị khựng lại, vấn đề này...

      "Ý của Vương gia là --"

      "Cũng đến lúc bàn đến chuyện hôn nhân rồi, qua mất tháng nữa, cũng tham gia tuyển tú."

      Gió lạnh thổi ngừng sau lưng Sở Vân Khinh, nàng quay đầu nhìn Tiêu Minh, "Minh vương sai, nhưng đây là chuyện riêng của Vân Khinh, hình như có quan hệ gì với Vương gia."

      Tiêu Minh chậm rãi lắc đầu,điennnnn danlq donnnn mắt khẩn thiết rơi người nàng, "Vốn có quan hệ gì với ta, nhưng nếu ta chuẩn bị cưới nàng làm Vương phi của ta, có phải liền có chút quan hệ hay ?"
      song ngư thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 71: Ngọc cầm cố tung, biến cố xuất (1)

      Editor: Quỳnh

      Giang Sơn lâu

      Nghe Tử Mặc , khóe mắt Tiêu Triệt hơi nhếch lên, có chút phiền chán nhu nhu thái dương, rồi sau đó nhìn người trước mặt vì động tác của mà dừng lại, "Tiếp tục."

      Tử Mặc thở ra hơi, vừa rồi còn tưởng mình sai cái gì rồi, "Lần trước, khi Minh vương thay mặt Hoàng Thượng xử lý chính được rất nhiều đại thần tán thưởng, hơn nữa còn có người ra những việc đó, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa quyết định, Minh vương ngầm kết giao với những đại thần có quyền thế, chờ Hoàng thượng lâm nguy lần nữa, bọn họ chính thức đề xuất lập Minh vương làm thái tử."

      "Vương gia." Hôm nay, trong Giang Sơn lâu có rất nhiều người, nam tử trẻ tuổi nhất trong số đó đứng dậy, "Dựa theo tình hình nay, lập Minh vương làm thái tử là điều tất yếu, người muốn ngăn cản Minh vương, chúng ta cũng ngại giúp bọn họ tay."

      "Lâm Bạch có lý, công cao hơn chủ là điều Đế vương cố kỵ nhất, đến lúc đó triều đình hay dưới dân gian đều cầu lập Minh vương làm thái tử, Hoàng thượng cảm thấy Minh vương kéo bè kết cánh, khi sinh lòng cảnh giác, đến lúc đó Minh vương đều phải kiêng dè mọi chuyện rồi."

      Tiêu Triệt gật đầu, "Cứ làm theo lời của Lâm Bạch và Từ Khiêm , ngoài ra, Ngụy Chính giữ chức Thượng tướng quân, có thể được làm Thượng Thư, ban thưởng tước vị Uy Vũ Hầu." (chỗ này hiểu lắm T.T)

      Từ Khiêm vỗ tay khen ngợi, chút râu ria khiến thoạt nhìn già hơn rất nhiều, rất có cảm giác giống thần tiền.

      "Ngoại thích lộng quyền là cố kỵ của Đế vương, Hiền vương là vì có Ngụy Chính là ngoại tổ cho nên bản thân có hành động, từ quyết làm bạn với thi từ ca phú, mà Minh vương tuy phải con ruột của Ngụy quý phi, nhưng nhiều năm nay ràng là do tay Ngụy quý phi bồi dưỡng, tin tưởng đây cũng là nguyên nhân mà Hoàng thượng lâu như vậy có lập lên."

      Lông mày Long Ngộ chưa từng nhíu lại, lúc này trầm mặc nghe thấy từng tiếng thở dài liền lắc đầu : "Bây giờ Minh vương chiến hết thiên thời địa lợi, nhưng mà người này cũng khiến cho Hoàng thượng kiêng dè, nếu phải năm đó Hoàng hậu bị giam cầm, chức vị thái tử này sớm là của Vương gia rồi!"

      "Khụ khụ --"

      Tiếng vừa dứt, mấy người trong phòng bao gồm cả Tử Hàn cũng đều bất đắc dĩ quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng, thằng nhãi này co rúm người lại cười, đại khái cũng biết bản thân mình luống cuống, liền đứng dậy hai tay ôm quyền hướng về phía các vị thở dài kia.

      Tiêu Triệt thấy vậy liền nhướn mày, nhưng cũng có biểu cảm gì khác, chậm rãi : "Mẫu hậu nhẫn nhịn nhiều năm như vậy là vì muốn ta có đủ thực lực, bây giờ thời cơ chín muồi, ngày nay, cũng xa nữa rồi."

      Từ Khiêm nghe vậy liên tục gật đầu, hai mắt của càng thêm thâm trầm: "Vương gia, nhắc tới, vậy lão Từ ta cũng thêm câu, đến cùng Minh vương bây giờ đều nghe theo mệnh lệnh của Ngụy quý phi, giống như Ngụy Chính, mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt của Ngụy quý phi, việc năm đó tất nhiên Ngụy quý phi cũng thoát khỏi có quan hệ, sao chúng ta xuống tay từ chỗ nàng, hậu cung có Ngụy quý phi chủ trì, vậy khiến Hoàng thượng nghi ngờ, như vậy, Minh vương nửa bước cũng khó ."

      Lời này vừa ra, mắt mấy người thủ hạ đều sáng ngời, mà Tiêu Triệt cũng có dáng vẻ gì là kinh ngạc hay vui mừng, Từ Khiêm bên vuốt râu bên cảm thán, "Xem ra Vương ra sớm có quyết định."

      Tiêu Triệt từ chối cho ý kiến, mọi người thấy ánh mắt sáng của càng thêm bái phục, đúng lúc này, cửa bỗng vang lên, mọi người cùng nhìn qua, lại nghe thấy tiếng gõ cửa ba lần, lặp lặp lại ba lần, Tiêu Triệt nhìn Tử Mặc cái, sau đó nhìn mấy người trong phòng , "Hôm nay đến đây thôi, các về trước ."

      Mấy người Lâm Bạch biết nhân vật đến là người quan trọng, lập tức đứng dậy cáo từ, lúc ra đến cửa liền nhìn thấy người đứng quay lưng lại, từ đầu đến chân được bao bọc bằng cái áo choàng đên, cũng thấy thân hình.

      Đợi mọi người xa, người tới cởi áo choàng xuống nén cho thị vệ đằng sau, xoay người vào cửa, vừa vào phòng liền thấy Tiêu triệt đứng trước cửa sổ, từ từ đến phía sau Tiêu Triệt, "Tra được rồi."

      Tiêu Triệt xoay người, ánh mắt khẩn thiết, "Thế nào?"

      "Hoàng đế Tây Lương có mười người con, nhưng chỉ có năm người còn sống, bốn ở kinh đô Tây Lương, còn người tung tích."

      ...

      Tin tức Hoàng đế bị bệnh bị Ngụy Sơ Cận áp chế, ngược lại cũng khiến cho sóng to gió lớn, tiền triều chỉ biết Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, Minh vương Tiêu Minh thay mặt xử lý chính vụ, phải cùng nhau làm cho đất nước hưng thịnh. Trong hậu cung, ngày ngày Thái hậu phái người đưa thuốc bổ cùng canh sâm tới, đều bị người của Ngụy Sơ Cận ngăn ở ngoài Càn Đức cung, trong khoảng thời gian ngắn, ngoài trừ Lan phi và Sở Vân Khinh, Minh vương và mấy người Phúc Hải, cũng chỉ có Phúc Toàn Phúc Sinh, hai người hầu hạ mới biết Hoàng đế lai bị bệnh.

      Vốn dĩ Ngụy Sơ Cận còn kiêng dè Sở Vân Khinh, sau này phát nàng rất phối hợp với mình, sau cũng yên lòng, đến vị trí Minh vương phi, chỉ kẻ thức thời mới là trang tuần kiệt liền ai dám phản nàng.

      Sở Vân Khinh chiếu cố ở bên người Tiêu Chiến, biết ý tứ của Ngụy Sơ Cận, lại hề có ý nghĩ thuận theo, nàng tận tâm làm mọi chuyện, chỉ khi người ngoài báo cáo với Ngụy Sơ Cận gì đó mới để ý chút.

      Ngày hôm đó, hai ngày Tiêu Minh lại xuất , sắc mặt nghi ngờ của ít phần, trong lòng Sở Vân Khinh hiểu , xem ra biểu của trong triều cũng tệ lắm.

      Từ sau khi cùng Tiêu Minh qua chuyện kia, Sở Vân Khinh cẩn thận nghĩ lại, trong lòng đại khái cũng đoán được mấy phần nguyên nhân trong đó, gì khác ngoài mười vạn quân Chinh tây trong tay Sở Thiên Tề.

      Trong lòng nàng khỏi cười lạnh, nếu Tiêu Minh biết mình phải là nữ nhi của Sở Thiên Tề, có biểu cảm gì?

      Tiêu Minh nhìn ra thờ ơ của nàng, nhưng cũng cảm thấy lạ, vì sao nàng lại phối hợp với Ngụy quý phi như vậy, mắt thấy Sở Vân Khinh chuẩn bị lui ra ngoài, hai mắt của hơi trầm xuống.

      Sở Vân Khinh rời khỏi phải vì trốn tránh Tiêu Minh, nàng đến dưới mái hiên, Xuân Đào chờ nàng ở đó, nàng nghiêng người vài câu vào tai Xuân Đào, nhìn Xuân Đào rời mới cười xoay người.

      Sở Vân Khinh khẽ cười tiếng, kịp đề phòng liền đụng vào vòng tay ấm áp, giương mắt nhìn, lại là Tiêu Minh!

      Nàng lui về phía sau hai bước, trong mắt dần sinh ra hờn giận.

      Tiêu Minh nhìn dáng dáng vẻ của nàng, chậm rãi gật đầu, "Quả nhiên vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, Quận chúa vất vả nhiều ngày, biết lúc nào xuất cung? Bổn vương nghĩ, chờ nàng trở lại Thượng Thư phủ đưa sính lễ đến."

      Mắt Sở Vân Khinh phát lạnh, "Minh vương đùa, Vân Khinh gả, huống hồ, bệnh tình của Hoàng thượng cũng chưa có chuyển biến tốt, Minh vương hẳn là có thời gian nghĩ đến những chuyện này mới đúng."

      Tiêu Minh lắc đầu, "Mọi thứ đều thể chậm trễ."

      Thấy vừa vừa chậm rãi đến gần nàng, Sở Vân Khinh bất đắc dĩ lui lại bước, đôi mắt nhíu lại, lộ ra vài phần sắc bén, "Minh vương là vì quyền cầm mười vạn quân Chinh tây sao, đây cũng phải chuyện lớn, hơn nữa Vân Khinh xấu xí, xứng với Vương gia."

      Tiêu Minh lập tức cười lên, ", bổn vương cũng muốn người khuynh quốc khuynh thành, bổn vương chỉ cần người có thể đứng ở chỗ cao cùng ta, bổn vương cảm thấy nàng có thể."

      Sở Vân Khinh giận quá hóa cười, "Minh vương, người đánh giá Vân Khinh cao quá, chẳng qua Vân Khinh chỉ biết chút y thuật, hoàn toàn thấy hứng thú với chỗ cao mà người ."

      Sở Vân Khinh muốn dây dưa nhiều với , chuẩn bị vượt qua rời , lại bị ngăn lại.

      Đột nhiên thấy Tiêu Minh cách nàng ngày càng gần, hai tay Sở Vân Khinh nắm chặt, nhìn người cười trước mắt.
      Wintersong ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :