1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều thứ phi âm độc - Bộ Nguyệt Thiển Trang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63. Chớ lộ tài đánh đàn, coi chừng Quý phi

      Edit: Beyours

      Sở Vân khinh bước ra cửa Càn Đức cung, trong lòng nặng trĩu, vừa ngẩng đầu liền thấy bóng dáng đứng lẳng lặng dưới mái hiên, Tiêu Lăng thân lam bào (áo bào xanh) đứng đón gió, thấy nàng ra khóe miệng cong lên.

      Sở Vân Khinh nhìn chung quanh chút rồi xoay người về hướng Ngự Hoa Viên, Tiêu Lăng quả nhiên theo sau.

      "Thỉnh an Ngũ điện hạ."

      Thấy bốn bề vắng lặng, Tiêu Lăng vội vàng đỡ nàng đứng lên: "Hôm nay tới tìm ngươi là muốn ngươi giúp tay."

      Trong lòng Sở Vân khẽ động: "Là Lệ phi nương nương?"

      Tiêu Lăng trầm mắt xuống, gật đầu: "Mấy ngày nay mẫu phi luôn miệng nhắc tới tên ngươi. . . . . ."

      Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, thấy sắc trời tối Càn Đức cung cần mình nữa liền gật đầu. Tất nhiên Tiêu Lăng vô cùng vui mừng, vội vàng kéo nàng rời .

      Hai người theo con đường nên gặp người nào cả, Sở Vân Khinh hơi nôn nóng: "Mấy ngày nay, Duệ vương điện hạ làm gì?"

      Lông mày Tiêu Lăng khẽ động, xoay người nhìn người sau lưng mình, ánh mắt trầm xuống: "Mấy ngày nay, tam ca đều ở trong phủ."

      "Ngũ điện hạ có thể——"

      "Thời gian này Tam ca được hành động thiếu suy nghĩ, nếu Vân Khinh muốn gặp Tam ca cũng phải chờ thêm ít ngày nữa."

      Tiêu Lăng vội vàng cắt đứt lời nàng, Sở Vân Khinh cảm thấy lời của Tiêu Lăng hơi khác thường, nhưng được đúng chỗ nào, mắt thấy sắp đến Lạc Hà cung, nàng vội vàng chỉnh lại cảm xúc.

      Đây là lần thứ ba nàng tới Lạc Hà Cung, lần đầu tiên đến vì Lệ phi nương nương, lần thứ hai ——

      Sở Vân Khinh cảm thấy mặt hơi nóng, lần trước hề gặp Lệ phi nên biết vì sao nàng ấy lại nhắc tới tên nàng?

      Hai vị ma ma quen mặt đứng chờ ở đó, nhìn thấy Sở Vân Khinh tới sắc mặt liền vui vẻ, vẫn là cung điện kia, còn chưa bước vào có tiếng y y a a truyền ra.

      Tiêu Lăng chợt bước nhanh chân, Sở Vân Khinh cũng vội vang theo .

      Vừa bước vào cửa liền có ánh mắt soi tới nhìn sang Sở Vân Khinh, chính là Lệ phi.

      "Vân —— vân ——"

      Vừa nhìn thấy Sở Vân Khinh, biểu của Lệ phi cũng có chút khác hẳn với bình thường. Sở Vân Khinh nghênh đón, Lệ phi mặc thân cung trang minh cẩm, hai tay kéo chặt Sở Vân Khinh ánh mắt khẩn thiết.

      Tiêu Lăng đứng bên, : "Mẫu phi, Vân Khinh tới rồi, người ăn ít thứ cho khỏe được ?"

      Sở Vân Khinh cau mày: "Sao, nương nương ăn gì sao?"

      Tiêu Lăng gật đầu: "Từ khi biết ngươi vào cung chẩn bệnh cho phụ hoàng, mẫu phi liền có chút bất an, mấy ngày nay ăn rất ít, hôm nay nháo loạn trận nhất quyết đòi gặp ngươi, chưa ăn gì cả, haizz ——"

      Sở Vân Khinh lắc đầu với Tiêu Lăng, rồi quay đầu với Lệ phi: "Nương nương, Vân Khinh đến thăm ngài, trước tiên ngài ăn chút gì đó được ?"

      Thấy Lệ phi gật đầu chần chờ, Sở Vân Khinh nhận bát cháo từ tay đút từng miếng cho Lệ phi, Chẳng biết tại sao, mặc dù Lệ Phi có chút ngu dại, nhưng Sở Vân Khinh luôn cảm thấy trong lòng nàng ấy hiểu, hơn nữa còn rất lo lắng cho nàng, hình như sợ nàng bị thương tổn.

      Lúc này hai người cách quá gần, Sở Vân Khinh nhìn Lệ phi ăn cháo, trong lòng cũng buông lỏng. Tiêu Lăng đứng bên nhìn cảnh tượng này, trong lòng dâng lên thỏa mãn nên lời.

      " nên ở lại trong cung."

      Lệ Phi ăn cháo, chợt ngẩng đầu câu.

      Tay Sở Vân Khinh run lên, tựa như mình nghe lầm. Nàng ngước mắt nhìn thái độ của Lệ phi, nhưng vẫn như trước, mờ mịt biết làm sao.

      " nên ở lại trong cung."

      Lần thứ hai, rốt cuộc Sở Vân Khinh khẳng định, nàng nhìn Lệ phi bằng ánh mắt nghi ngờ, mà Tiêu Lăng ngồi xuống tháp lùn (giường thấp) cách đó xa ở phía sau Lệ Phi, hoàn toàn nghe được nàng .

      Sở Vân Khinh vẫn ngừng tay, khóe mắt ý cười, môi đào dưới khăn che mặt cũng hơi giật giật: "Mấy ngay này nương nương mực nhắc tên Vân Khinh, là vì muốn gặp ta, sau đó cái này sao?"

      Nét mặt Lệ phi hình như có bất kỳ biến hóa nào, chỉ hơi siết chặt tay Sở Vân Khinh, nàng nuốt cháo trắng trong miệng xuống: "Đừng ở lại bên cạnh hoàng thượng."

      Sở Vân Khinh múc muỗng, nhàng đút tới miệng Lệ Phi: "Nếu nương nương cho Vân Khinh nguyên nhân, làm sao Vân Khinh dám làm trái lệnh của Thái hậun đây?"

      Lệ Phi ngước mắt, chớp mắt nhìn Sở Vân Khinh, lại thấp giọng : "Đừng lộ kỳ nghệ, coi chừng quý phi."

      Trong lòng Sở Vân khinh khẽ động, muốn hỏi nữa nhưng Lệ phi chợt buông ra nàng ra, xoay người nhìn về phía Tiêu Lăng.Tiêu Lăng thấy vậy, đứng dậy tới: "Mẫu phi, sao vậy?"

      Sở Vân Khinh nuốt lời muốn xuống, đặt chén cháo còn dư nửa lên bàn, đứng dậy cười với Tiêu Lăng: "Nương nương muốn ăn nhiều, chi bằng để Vân Khinh đàn khúc tặng nương nương?"

      Tiêu Lăng định đáp lời Lệ phi nắm chặt cánh tay của lắc đầu, sau đó tựa lên vai . Tiêu Lăng hiểu ý, nhìn Sở Vân Khinh vẻ mặt xin lỗi: "Có lẽ mẫu phi mệt mỏi rồi, nàng chờ chút, ta nhìn mẫu phi ngủ xong đưa nàng về."

      Sở Vân Khinh khẽ gật đầu, nhìn Tiêu Lăng đỡ Lệ phi đến nội thất.

      Đừng lộ kỳ nghệ, coi chừng Quý phi!

      Rốt cuộc tám chữ này chứa huyền cơ gì?

      Trong con ngươi trầm tĩnh chợt lóe ánh sáng lạnh, Sở Vân Khinh nhớ lại cuộc đối thoại đếm đó với Sở Mộ Phi.

      : "Mười bảy năm trước hơn trăm miệng ăn của Dương Châu Lý gia đều bởi vì mệnh lệnh của người mà chết, thậm chí người kia còn hại chết mẹ đẻ của ngươi, làm hại mẹ con các người chia lìa, tất cả tiền nhân hậu quả đều ở trong hậu cung Đại Tần, tự mình tìm ."

      Nhưng ràng!

      Năm đó Sở Thiên Tề vừa là Đô úy khiêu kỵ binh, vừa là thống lĩnh ám vệ của Hoàng đế, chính bởi vì hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ ám sát mà Hoàng đế giao phó mới có thể bước lên mây!

      Mười bảy năm trước, chỉ có Hoàng đế mới có thể ra lệnh cho !

      Nhưng tại sao Hoàng đế muốn Sở Thiên Tề giết hơn trăm người của Lý gia, mà mẹ đẻ của nàng——

      Suy nghĩ lộn xộng khiến đầu nàng hơi đau, Tiêu Lăng ra khỏi nội thất liền thấy bộ dáng chau mày của Sở Vân Khinh: "Vân Khinh, sao vậy?"

      Sở Vân Khinh xoay người lại lắc đầu: " có việc gì, nương nương ngủ rồi sao?"

      Tiêu Lăng gật đầu, kéo tay nàng ra ngoài, "Ta đưa nàng về Cẩm Tú các."

      Sở Vân Khinh cảm thấy tay phủ tầng cảm xúc, biết tại sao trong lòng có chút bài xích, khéo léo rút tay lại chút dấu vết.

      Tiêu Lăng ghé mắt nhìn nàng: "Ta biết ngươi ở bên cạnh phụ hoàng rất khổ cực, nếu có chuyện gì, nay chỉ có ta ở trong cung, ngươi cứ Lạc Hà cung tìm ta là được."

      Sở Vân Khinh gật đầu: "Đa tạ Ngũ điện hạ, trước nay Hoàng thượng luôn có ngờ vực với Vân Khinh, nếu Vân Khinh quá mức thân mật với Điện hạ, chỉ sợ làm liên lụy tới người."

      Tiêu Lăng cười: "Sau kiện Tử Ngọc cung dưới hoàng cung đều biết ta có ý với ngươi cho nàng, sau này ta có tìm nàng cũng là điều bình thường."

      Sở Vân Khinh sững sờ: "Lúc đó là bất đắc dĩ, Điện hạ sắp phong Vương lập phủ, mọi cẩn thận vẫn hơn."

      Vẻ mặt của nàng cực kỳ trịnh trọng, Tiêu Lăng gì thêm, thấy còn cách Cẩm Tú cung xa, trong lòng Sở Vân Khinh còn ghi nhớ những lời Phúc Hải lúc trước, liền gọi Tiêu Lăng lại: "Điện hạ dừng bước , Vân Khinh tự mình trở về cũng được."

      Tiêu Lăng biết nàng băn khoăn, câu ‘cẩn thận chút’ rồi tách ra.

      Trong màn đêm tối om, thân hình Tiêu Lăng đứng tại chỗ hồi lâu, nhìn bóng người Sở Vân Khinh biến mất mới thở dài khe khẽ sau đó xoay người trở về. Bên kia, bóng dáng áo đen cũng thu hết cảnh này vào mắt.
      Last edited: 20/11/15
      thuytAliren thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64. Hoàng hậu hàm oan, Hoàng đế cấm kỵ

      Edit: Beyours
      Trong lòng Sở Vân Khinh phiền loạn, sau khi trở lại Cẩm Tú điện trực tiếp gọi Xuân Đào tới, nàng thản nhiên : "Y kinh kia rất hay, tối nay ngươi cùng ta xem lần nữa."

      Xuân Đào đồng ý, Sở Vân Khinh cho mọi người lui, thẳng hướng Hoằng Văn trai.

      Vừa bước vào cửa, Sở Vân Khinh vội vàng hỏi: "Mấy ngày nay Duệ vương có báo tin tức gì ?"

      Xuân Đào sững sờ: "Vương Gia biết ngài mạnh khỏe, tùy tiện đưa tin vào cung, Quận chúa có chuyện muốn tìm Vương Gia sao?"

      Suy nghĩ trong lòng Sở Vân Khinh chuyển động, hôm nay Phúc Hải tới bẩm báo ‘vị ở Tử Ngọc cung’ nhất định là mẫu hậu của Tiêu Triệt. Vậy rốt cuộc điều này là hay cạm bẫy do Tiêu Chiến bày ra?

      "Nếu nương có gì muốn , chi bằng để nô tỳ báo tin cho Vương Gia?"

      Sở Vân Khinh suy nghĩ chút: "Ngươi cũng biết chuyện ở Tử Ngọc cung——"

      Ánh mắt Xuân Đào khẽ biến, Sở Vân Khinh lập tức sáng tỏ: "Xem ra ngươi cũng biết rồi, nếu ngươi biết, cho rằng ta đa tâm cũng được."

      Xuân Đào thấy Sở Vân Khinh có chút nhụt chí, mới giọng : "Xin Quận chúa yên tâm, bệnh của Hoàng hậu nương nương có gì đáng ngại, người chịu oan khuất nhiều năm như vậy, nay cũng chuẩn bị tới lúc Vương Gia tính sổ rồi."

      Sở Vân Khinh cả kinh, nàng biết tại sao 17 năm trước Hoàng hậu bị giáng chức, nhưng dựa theo ý của Xuân Đào, chẳng lẽ bày ấy bị oan uổng?

      "Tại sao Hoàng hậu bị oan uổng, ngươi hãy cho ta nghe chút?"

      Xuân Đào khó xử: " ra nô tỳ cũng biết lắm, có điều vài người trong cung rằng năm đó Hoàng hậu vô cớ bị thất sủng, e rằng có người hãm hại." Nàng hơi dừng lại: "Vương gia có ân cứu mạng với chúng nô tỳ, huấn luyện chúng nô tỳ vào cung núp cũng để ngày sau có chỗ dùng tới, nô tỳ dám xen chuyện của chủ tử."

      Sở Vân Khinh gật đầu, trong đầu dâng lên ý nghĩ, con số 17 năm rất nhạy cảm. đời này, tất cả mọi chuyện trùng hợp tuyệt đối phải đều là tình cờ!

      Đừng lộ kỳ nghệ, coi chừng Quý phi!

      Lệ phi nương nương giả bộ điên khùng, nguyên nhân vì sao nàng cũng biết, nhưng tám chữ này nhất định có liên quan tới Ngụy Sơ Cận. Vị quý phi nương nương này được thánh thượng cưng chiều, Đại hoàng tử do bà ta sinh ra, nhị hoàng tử được bà ta nuôi, thậm chí còn có Thượng tướng quân làm hậu thuẫn, vậy bà ta có quan hệ thế nào với những quỷ dị trong cùng này?

      Sở Vân Khinh ôm tâm trạng rối loạn bắt đầu ngày hầu hạ thứ hai. Hai ngày nay Tiêu Chiến tốt lên, nhưng hề nhắc tới chuyện Tử Ngọc cung.

      Bên Thái hậu và Ngụy Sơ Cận cũng hết sức tán thưởng y thuật của nàng, Thái y viện bận rộn gần nửa năm cũng chỉ có thể nhìn Hoàng đệ bệnh ngày càng nặng, còn nàng chỉ cần mấy ngày cải tử hoàn sinh.

      Sở Vân Khinh chỉ cười nhạt , nếu là nhọt trong phủ tạng cho dù là nàng cũng bó tay hết cách, nhưng nếu là nguyên nhân khác nàng tất có cách.

      Sau khi ăn trưa, Tiêu Cấp lại tới thỉnh an, lần này vẫn ngoan thuận như cũ, Tiêu Chiến hỏi chuyện cưỡi ngựa bắn cung ở Thái học viện như thường lệ, hơn nữa còn thưởng cho rất nhiều thứ, lại phân phó phủ Nội vụ quan tâm Vân Nghê cung nhiều hơn. Tiêu Cấp ra lúc Tiêu Chiến muốn ngủ trưa, Sở Vân Khinh vui vẻ tự tại cùng Tiêu Cấp ra ngoài.

      Tiêu Cấp vừa bước khỏi Càn Đức cung liền thay đổi vẻ mặt, mặt hăm hở: "Sở tỷ tỷ, tỷ lợi hại! Nếu phải tỷ nghĩ giúp ta biện pháp này tại phụ hoàng cũng nhìn thẳng mắt ta."

      Sở Vân Khinh lắc đầu: "Là lòng hiếu thảo của Lục điện hạ cảm động Hoàng thượng, liên quan tới Vân Khinh."

      Tiêu Cấp bĩu môi: " lúc có ngươi tỷ có thể kêu ta bằng tên, vì sao cứ kêu Điện hạ!"

      Nhìn dáng vẻ đứa đầy cao hứng, Sở Vân Khinh cũng chỉ biết lắc đầu bật cười. Nàng động mi mắt, môi đào khẽ mở: "Cấp?"

      "Sở tỷ tỷ!" Tiêu Cấp chợt nhảy lên, ngừng kéo tay nàng: "Sở tỷ tỷ, mẫu phi phi biết ta được phụ hoàng đón nhận, ta cho bà ấy biết đây đều là công lao của tỷ, bà ấy rất muốn gặp tỷ lần...tỷ cần phải Vân Nghê cung chuyến?"

      Ánh mắt Tiêu Cấp khẩn thiết như vậy, Sở Vân Khinh nỡ cự tuyệt, thấy nàng gật đầu, Tiêu Cấp vui mừng thôi.

      Đến Vân Nghê cung, trong lòng Sở Vân Khinh càng thêm thương xót Tiêu Cấ. Cung điện vốn rộng lớn quý khí, nay rách nát chịu nổi, có thể thấy rằng tuổi thơ của Tiêu Cấp cũng kém Tiêu Triệt là bao.

      "Sở tỷ tỷ, trong cung này rất đơn sơ, tỷ đừng ghét bỏ."

      Sở Vân Khinh cười : " sao, nơi đơn sơ gấp mười lần nơi này, tỷ tỷ cũng ở qua rồi."

      mặt Tiêu Cấp thoáng tia kinh ngạc, Sở Vân Khinh cười, ngước mắt lên nhìn thấy nữ tử dưới 30 đứng ở cửa chính điện, Tiêu Cấp buông lỏng tay lôi kéo Sở Vân Khinh: "Mẫu phi, đây chính là Sở tỷ tỷ con với người."

      "Vân Khinh bái kiến Vân tần nương nương."

      Vân tần thân gấm vóc thuần trắng, mày liễu nửa cong, mắt sáng đượm buồn, gương mặt son phấn có chút gầy gò, vừa nhìn có thể thấy là nữ tử ôn uyển bị năm tháng tịch mịch hao mòn.

      "Ngươi là Vân Khinh, mau đứng lên."

      Sở Vân Khinh cảm thấy Vân tần rất thân thiết, khóe miệng dưới khăn che mặt cong lên.

      Tiêu Cấp thấy mẫu phi nhìn chằm chằm chiếc khăn che mặt, vội vàng kéo tay Vân tần: "Mẫu phi, chúng ta vào thôi."

      Vừa xong, tay Tiêu Cấp kéo Vân tần, tay kia kéo Sở Vân Khinh vào trong phòng. Trong cung này chỉ có hai thái giám và bốn cung nữ phục vụ, thấy khách nhân tới ngoại trừ thái giám có dáng vẻ bối rối còn lại đều thản nhiên.

      Sở Vân Khinh nhướng mày, ánh mắt sắc bén lướt qua những người này: "Hạ nhân ở nơi này của Điện hạ thực nhàn nhã, ngày mai điện hạ thỉnh an, nếu để Hoàng thượng biết, nhất định tán dương Điện hạ biết quan tâm hạ nhân đấy!"

      Đám hạ nhân vẻ mặt miễn cưỡng vừa nghe thế sắc mặt chợt biến đổi, biết che mặt ngồi này chính là Vân từ Quận chúa tiếng tăm vang xa, trong lòng càng thêm hoảng hốt.

      Tiêu Cấp biết Sở Vân Khinh suy nghĩ cho mình, đợi mấy người dâng trà lên liền vẫy tay cho lui xuống. Hình như để ý chuyện này lắm, vẫn hăng hái với Vân tần: " Sở tỷ tỷ rất lợi hại, chỉ có y thuật giỏi, mà đánh đàn còn gọi được cá chép đến, mẫu phi có muốn nghe ?"

      mặt Vân tần nở cười dịu dàng, nhưng khi nghe được nửa câu cuối của Tiêu Cấp, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. Ánh mắt nàng trở nên phức tạp, nhìn Sở Vân Khinh có chút phòng bị.

      Biến cố như vậy dĩ nhiên lọt vào mắt Tiêu Cấp và Sở Vân Khinh, Tiêu cấp nhướng mày: "Mẫu phi, người sao vậy?"

      Vân tần chợt đứng dậy, còn dịu dàng mà thay vào đó có chút nôn nóng: "Liên Y ngại cho Quận chúa, mười hai năm trước ta vào cung, cũng bởi tài đánh đàn được Hoàng thượng coi trọng nên nâng vị, tại Lan phi được sủng ái cũng bởi tài đánh đàn được Hoàng đế phong phi. Trong thời gian này, có rất nhiều nữ nhân hậu cung dùng cách đó dành được tâm ý của Hoàng thượng, mặc dù người ngoài biết, nhưng chính bản thân ta lại hơn ai hết. Tài đánh đàn giúp người cũng có thể hại người, hôm nay có vinh hoa phú quý, ngày mai là tính mạng treo lơ lửng!"

      Vân tần hình như ý thức được mình thơi luống cuống, hít sâu hơi rồi chớp mắt chậm rãi : "Vân Nghê cung yên bình tám năm, mặc dù ta và Cấp nhi kham khổ, nhưng cũng an vui. Nếu Quận chúa đàn, lại là nhi nữ quý tộc, chắc hẳn có ý tứ riêng, vậy sau này chuyện của Cấp nhi cần Quận chúa lao tâm nữa!"

      Tiêu Cấp nghe lời này có chút luống cuống, nhìn Sở Vân Khinh, rồi lại nhìn mẫu phi của mình, trong mắt sinh lệ: "Mẫu phi, người gì vậy?"

      "Cấp." Vân tần nhìnTiêu cấp cách nặng nề, cúi đầu ôm vào trong ngực: "Mẫu thân biết con hiểu chuyện, nhưng mẫu thân chỉ cần con mạnh khỏe, cầu phú quý gì cả. Từ nay về sau, đừng trêu chọc người bên ngoài được ?"

      Miệng Tiêu Cấp thể , quay đầu nhìn Sở Vân Khinh muốn lại thôi.

      "A ——"

      Sở Vân Khinh cười: "Nương nương lo lắng quá rồi, Vân Khinh tuyệt đối phải giống nương nương nghĩ. Hậu cung phi tần của Hoàng thượng đông đảo, Vân Khinh tự nhận dám so sánh với các vị nương nương, cũng thể lọt được vào mắt Hoàng thượng, về phần tài đánh đàn, chỉ là Lục điện hạ thuận miệng bậy thôi!"

      Tiêu Cấp nghe Sở Vân Khinh vậy, trong lòng khẽ động, thốt lên: "Mẫu phi, Sở tỷ tỷ và Tam ca lưỡng tình tương duyệt, phải như người nghĩ đâu!"

      Sở Vân Khinh kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiêu cấp, trong miệng lại ra lời phủ định.

      Hình như Vân tần cũng có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ hồi vẻ mặt hơi áy náy, nàng phúc thân thi lễ: " xin lỗi Quận chúa, nhiều năm như vậy rồi, do Liên Y quá nhạy cảm."

      Sở Vân Khinh lắc đầu: "Nương nương vừa mới , tài đánh đàn có thể giúp người cũng có thể hại người là có ý gì?"

      Vân tần thở dài: "Hoàng thượng vô cùng quý nữ tử có tài đánh đàn, nếu đàn hay tất nhiên được thánh sủng, thế nhưng cũng có cấm kỵ, chỉ cần lần sơ ý, chính là chết toàn thây."
      Last edited: 20/11/15
      thuytAliren thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65: Cầm phổ thần bí, đêm vào Cấm Cung

      *cầm phổ: bản nhạc phổ để đàn

      Edit: Beyours

      "Năm đó Liên Y vốn được thánh sủng, biết Hoàng thượng thích nghe đàn nên tìm rất nhiều khúc đàn cho nghe. Ngày đó, ta tìm được cuốn cầm phổ thượng cổ trong thư phòng của người, bên cạnh hoàng thượng rất hiếm xuất món đồ như vậy, ta cho rằng Hoàng thượng thích vô cùng , nhưng chính cầm phổ đó khiến cả đời này của Liên Y phải độc ——"

      Lời của Vân tần lưu lại trong đầu Sở Vân Khinh, sắc mặt bi thương của nàng ấy khiến nàng xúc động. Sở Vân Khinh tin rằng cầm phổ đó nhất định có lai lịch, chỉ tiếc bây giờ Vân tần biết tung tích của nó ở đâu.

      Trong mắt Sở Vân Khinh chợt lóe ánh sáng lạnh, trực tiếp thẳng Hoằng Văn trai.

      Lúc này trời vẫn sáng, Sở Vân Khinh mang theo Xuân Đào tới Hoằng Văn trai. Xuân Đào thấy Sở Vân Khinh tìm từng căn phòng, mỗi lần vào chỉ xem qua loa rồi rời , nàng dâng lên nghi vấn: "Quận chúa, ngài muốn tìm gì vậy, nô tỳ tìm giúp ngài."

      Sở Vân Khinh trầm ngâm: " cuốn cổ khúc, Hoằng Văn trai lưu giữ nhiều nhất."

      Mặc dù Hoằng Văn trai trong Cẩm Tú điện, vốn dĩ do mấy sân tạo thành Tàng Thư Các, Sở Vân Khinh năm phòng rồi nhưng vẫn tìm được cầm phổ có tên “Nguyệt Linh khúc” như trong lời Vân tần.

      Sở Vân Khinh ra viện khác, xoay người bước vào trong nhưng bị Xuân Đào cản lại: "Quận chúa, bên trong là cấm địa hoàng cung, vào được."

      Sở Vân Khinh nhướng mày: "Cấm địa? Nơi này phải Tàng Thư Các sao?"

      Xuân Đào nhìn chung quanh chút, cách đó xa quả nhiên có tiểu thái giám nhìn giống như làm nhiệm vụ bình thương, nàng kéo Sở Vân Khinh vào góc: "Nơi này chia làm hai phần, ngoại viện các quý nhân trong cung đều có thể ra vào, còn bên trong, ngoại trừ hoàng thượng bất luận kẻ nào cũng được vào, niêm phong bảy tám năm rồi."

      Trong lòng Sở Vân Khinh sanh nghi, nhưng nhìn ánh mắt khẩn thiết của Xuân Đào, nàng cũng thể làm gì khác là lui qua bên: "Được rồi, như vậy tìm nữa."

      Xuân Đào gật đầu, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.

      Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, nếu chỉ đơn giản về kỳ nghệ, vì sao câu đầu tiên của Lệ Phi lại là muốn nàng ở trong cung?

      Thậm chí nàng còn nhớ, hôm đó lần đầu tiên nàng đánh đàn cho Lệ phi nghe, đúng lúc gặp phải Hoàng thượng giá lâm Lạc Hà cung, khi đó nàng ấy nhạy bén giấu diếm cho nàng, còn diễn trò lừa gạt Hoàng thượng. Huyền cơ trong đó, Sở Vân Khinh cảm thấy rất có liên quan tới mình!

      Đêm lạnh như nước, cả hoàng cung Đại Tần, ngoại trừ đội thị vệ dò xét xuất tiếng động nào khác. Trong màn đêm bóng đen chợt lóe, biến mất sâu trong cấm uyển của Hoằng Văn trai.

      Sâu xa bên trong dường như có điều gì đó hấp dẫn Sở Vân Khinh, nàng cảm thấy chắc chắn tìm được cầm phổ kia.

      Bên trong cấm uyển chỉ có bốn thái giám trông chừng, Sở Vân Khinh bung thuốc mê, cả viện như nắm trong tay. Nàng bắt đầu tìm từ trái sang phải theo thói quen, hình như có người quét dọn thường xuyên, nên sách được sắp xếp hết sức chỉnh tề. Sở Vân Khinh khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ lúc rảnh rỗi Hoàng đế đều tới nơi này?

      Cả cấm uyển có gian sảnh chính, ba gian thiên thính (phòng bên), nàng tìm hai gian thiên thính cũng thu hoạch gì nên trực tiếp tới sảnh chính. Phòng đó được bố trí cực kỳ tao nhã, chỉ có giá sách bày vài cuốn tuyến trang điển tịch*. Sở Vân Khinh cay mày, phòng lớn như vậy chỉ bày biện mấy cuốn sách?

      (*) sách cổ buộc gáy bằng chỉ, lộ ra ngoài.

      Bước tới càng gần, hi vọng trong lòng Sở Vân khinh lại càng lớn, nàng thắp cây nến, lông mày vừa nâng lên lập tức rũ xuống!

      “Cổ tộc bản kỷ” và “Đạo pháp Trường Sinh”lọt vào tầm mắt, vốn dĩ chẳng liên quan gì tới cuốn sách cần tìm, trong lòng nàng nổi giận, thuận tay cầm cuốn “Cổ Tộc bản kỷ” lên, cầm phổ rớt ra như trong tưởng tượng của nàng!

      Sở Vân Khinh thở dài, hết sức thất vọng!

      Bỗng nhiên ——

      Lông mày rũ xuống của Sở Vân Khinh chợt nhăn lại vào nhau, ánh mắt sắc bén rơi vào trang sách cổ ra, nét mực đậm nổi bật dòng chữ giữa đoạn dài: "Mắt đỏ dị người, Linh tộc chi nữ."

      Trong Sở Vân Khinh chấn động, muốn mở ra xem ràng phát sau song cửa xuất bóng đen, nàng cả kinh, vội vàng thổi tắt nến!

      Bóng đen ngoài cửa số chớp mắt, cách giấy dán cửa sổ mỏng manh, trực giác của Sở Vân Khinh cảm thấy có ánh mắt trầm trầm rơi người mình.

      Nàng chau mày, dưới toàn thân ngập tràn khó hiểu, híp hai mắt lại. Thâm cung đại viện, người nọ ràng phát ra nàng nhưng vì sao lại lên tiếng?

      Nghi vấn mới mọc lên, bóng đen bên cửa số thoáng cái, biến mất thấy gì nữa!

      Trong màn đêm đen tối, Sở Vân Khinh đặt sách xuống bước ra cửa, bóng dáng người phía trước như như , hình như cố ý giữ khoảng cách với nàng. Sở Vân Khinh biết người này muốn dẫn nàng tới chỗ khác, do dự hồi rồi quyết định theo.

      Người áo đen tiếng động, Sở Vân Khinh vốn cũng quen thuộc địa hình trong cung, lúc này càng biết đâu, dần dần nảy sinh bất an. Nàng chậm rãi lấy sức, tính bỏ trò chơi này, nếu người này cố ý đến, lần sau tất lại tìm tới.

      Nhưng đúng lúc này, tốc độ người đó chậm lại, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, tiếp tục lấy sức đuổi theo, đợi đến chỗ người, hoàn toàn mất dấu tích người áo đen!

      Sở Vân Khinh kinh nghi vạn phận, nàng đưa mắt đưa tai nghe nhìn tám hướng, rơi vào tòa lầu, toàn thân đầy đề phòng, vậy mà hồi lâu cũng có động tĩnh gì, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng cảnh giác mãnh liệt!

      Phi vân lâu? !

      Nàng biết chỗ này, từng gặp nạn ở đây vì cứu Tiêu Cấp, may có Tiêu Triệt xuất nên được cứu, lúc ấy bọn họ vào tạm Phi Vân lâu này!

      Vì sao người đó dẫn nàng tới đây? !

      Sở Vân Khinh vẫn còn nhớ, ngày đó nàng và Tiêu Triệt chỉ dừng lại ở đây chút, hôm nay, chẳng lẽ cũng là ?

      Ý tưởng này vừa lóe lên, trong lòng Sở Vân nảy sinh cảm giác khó , nàng hơi trầm ngâm, tiến lên đẩy cửa lâu ——
      Last edited: 20/11/15
      thuyt thích bài này.

    4. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      truyện này nử 9 cũng ko gọi là ác độc, nam 9 cũng khá dễ thương.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66: Đêm trăng tròn, tiếng đàn trong cung cấm.

      Editor: Quỳnh

      "Két" tiếng, ánh trăng soi sáng lầu các tinh xảo ở nơi này, dường như vẫn giống với dáng vẻ rất lâu trước đây, khoảnh khắc Sở Vân Khinh đứng ở cửa, trong lòng nàng liền dần dần lắng xuống.

      Trong phòng có người!

      Ý nghĩ này vừa xuất , phía sau lưng Sở Vân Khinh liền cảm thấy lành lạnh, nếu phải Tiêu Triệt, vậy cho dù người nào dẫn nàng tới chỗ này tất nhiên đều có mục đích riêng, mà nàng, có phải là rơi vào bẫy của người khác rồi hay ?

      Nàng đảo mắt nhìn cách bày biện trong phòng, trong đại sảnh tĩnh lặng, mỗi đồ sứ đều được chạm ngọc, mỗi bức tranh sơn thủy đều được làm cân xứng, mỗi thứ đều là trân phẩm*, ở cửa sổ kia có cái bàn, giấy bút mực bàn đều đẩy đủ, giống như chủ nhân vừa mới rời lâu!

      (*)trân phẩm: vật phẩm quý giá.

      Giá sách, bình phong, cầm án, giường...

      Thu hết cách bày biện trong phòng vào mắt, Sở Vân Khinh xoay người muốn rời , chợt dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía cầm án, trong lòng khỏi kích động!

      --

      khí trong phòng thoang thoảng hương hoa nhài, người dựa vào tháp ngủ, nàng nửa nằm nửa ngồi, đôi mắt tĩnh mịch khép hờ, bỗng, có tiếng bước chân rất truyền đến, đôi lông mi cong như quạt mở ra, nhìn thấy người tới cười, khóe miệng của nàng cũng cong lên, "Nàng tìm thấy rồi sao?"

      Giọng mềm mại vang lên, ánh mắt người vừa đến sáng lên, cúi người trước nàng, khẽ hai chữ, "Đương nhiên."

      --

      Hôm nay cung Càn Đức rất náo nhiệt, Sở Vân Khinh đứng hầu bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn Lan phi thân y phục màu xanh và Ngụy Sơ Cận thân y phục màu tím, liền cúi mặt xuống.

      "Hoàng thuơng, mấy ngày nay Thái hậu cho phép thiếp thân đến gặp người, thiếp thân đành phải mỗi ngày đều ăn chay niệm phật cầu nguyện cho người, mắt thấy Hoàng thượng hết bệnh, thiếp thân cảm thấy rất vui mừng."

      Lan phi trong tay mang theo hộp đựng thức ăn, vừa hết lời này, cũng quản Tiêu Chiến xem tấu chương, liền mở ra, "Hoàng thượng, thiếp thân hầm canh sâm cho người, hầm trong lửa năm canh giờ liền, người nhanh uống ."

      Tiêu Chiến cũng ngẩng đầu lên, "Đặt ở đó ."

      Lan phi bưng canh sâm đến bên cạnh Tiêu Chiến, tình ý nơi khóe mắt bởi vì lạnh nhạt của Tiêu Chiến mà biến mất, "Vậy thiếp thân thổi nguội cho người."

      Ngụy Sơ Cận bên này từ lúc vào đến giờ chỉ ngồi ở phía dưới câu nào, giống như đây là đặc biệt để cho Lan phi biểu diễn.

      Lan phi thấy Tiêu Chiến gì, khóe miệng nhếch lên, "Mấy ngày nay thân thể của Hoàng thượng tốt hơn nhiều, bằng đêm nay cung Phúc Lan ngồi chút? Thiếp thân mới học được rất nhiều thủ nghệ mới."

      Ngụy Sơ Cận nhàng buông ly trà trong tay xuống, che miệng ho tiếng, "Muội muội quên, tối nay là đêm trăng tròn, Hoàng thượng triệu hạnh bất kỳ người nào."

      Sở Vân Khinh khẽ nhíu mày, bên này Lan phi như nhớ tới điều gì đó, mặt ửng hồng lập tức sửa miệng, "Đều tại muội muội nhớ Hoàng thượng, vậy mà lại quên mất điều này, thế ngày khác Hoàng thượng lại đến thưởng thực thủ nghệ của thiếp thân."

      Tiêu Chiến vẫn xa cách như cũ, Lan phi đứng ở bên cạnh cảm thấy mình tự tìm mất mặt, trong lòng liền cảm thấy ảo não, lúc này lại thấy Sở vân Khinh đứng ở bên cạnh người Hoàng đế, bĩu môi cái , "Mấy ngày nay cũng nhờ có Sở nương chăm sóc Hoàng thượng, giờ Hoàng thượng khỏi bệnh rồi, Sở nuơng cũng nên vội vã xuất cung, nếu rảnh rỗi, liền giúp bản cung bắt mạch chút, mấy ngày nay cảm thấy đầu rất choáng váng."

      Sở Vân Khinh có chút khó xử liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, sau đó cúi đầu với Lan phi, "Nương nuơng thân vàng mình ngọc, có mệnh lệnh của Thái hậu, Vân Khinh dám bắt mạch xem bệnh cho nương nương."

      Lan phi trừng mắt, " gì vậy, ngươi có y thuật trong người, bắt mạch cho bản cung có gì đáng ngại chứ?"

      Sở Vân Khinh cúi đầu , lúc này Tiêu Chiến buông ngự bút trong tay xuống, "Vân Từ là quận chúa do trẫm phong, nàng là phi tử của trẫm, sao có thể để cho nàng tới bắt mạch được, đám người trong Thái y viện đều ăn ngồi rồi hết cả rồi sao."

      Trong lòng Lan phi vốn tức giận, lúc này nghe thấy Hoàng đế chuyện thay Sở Vân Khinh, trong lòng càng tức giận hơn, chỉ là dám phát tác trước mặt Tiêu Chiến, nàng bĩu môi cái, điềm đạm đáng , "Hoàng thượng, có điều người biết, trước đây sau khi Lan nhi sinh non, thân thể liền tốt, Lan nhi biết y thuật của Vân Từ quận chúa rất giỏi, lúc này mới sốt ruột chút thôi!

      Tiêu Chiến nghe vậy, ánh mắt khẽ động, "Thân thể của nàng hư nhược, để thái y khai dược cho nàng uống, hai ngày nữa trẫm qua nhìn nàng."

      Khóe miệng Lan phi cong lên, "Đa tạ Hoàng thượng thuơng cảm, bát canh sâm này cũng tệ lắm, Hoàng thượng đừng phụ tâm ý của Lan nhi."

      Sở Vân Khinh thấy Tiêu Chiến tiếp nhận bát canh sâm kia, liền liếc mắt nhìn thấy khóe miệng Nguỵ Sơ Cận nhếch lên, mang theo lạnh lùng cùng châm chọc, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, trước đây lúc Lan phi ám hại Tiêu Cấp nàng sinh non là do Vân Tần gây ra, nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ thoát khỏi can hệ với người này.

      Lan phi vừa lòng cười,leadquyadon ngược lại khi liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, mắt nàng liền lóe sáng, nàng quên, ngày ấy từng nghe qua khúc cầm của Sở Vân Khinh ở Vĩnh Thọ cung.

      Mắt thấy canh sâm uống, người cũng nhìn, Lan phi và Ngụy Sơ Cận chuẩn bị rời , lúc này Phúc Hải đến, có chút do dự nhìn hai vị nương nương.

      Lan phi cười, "A, Phúc công công có chuyện gì muốn bẩm báo sao? Nếu là chính chúng ta dám nghe, nếu là chuyện hậu cung, vậy bằng Phúc công công cho chúng ta nghe chút?"

      Lan phi tuổi còn trẻ, lại được Hoàng đế sủng ái, lời này cũng chỉ có nàng mới dám ra.

      Phúc Hải nghiêng người thi lễ, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến cái rồi , "Là chuyện của hậu cung, nhưng mà --."

      Quả nhiên Tiêu Chiến cực sủng Lan phi, chỉ thấy để ý , " ."

      Phúc Hải hơi trầm ngâm, "Sang nay nương nương ở cung Tử Ngọc ho ra máu, lão nô muốn hỏi chút, có phải mời thái y qua xem chút ?"

      Lời này vừa ra, hai vị trong phòng đều nhìn về phía Tiêu Chiến, tư thế của Sở Vân Khinh từ đầu đến cuối hề thay đổi, nàng chỉ nhìn thấy Tiêu Chiến nhíu mày, rất lâu sau, nhàng ra câu, " cần!"

      Nghe thấy vậy, khóe miệng Lan nhi cong lên, mà Ngụy Sơ Cận lại coi như nằm trong dự liệu!

      Đợi hai người kia rời , cảm xúc tốt đẹp lúc trước của Tiêu Chiến liền biến mất, thay vào đó là cảm giác có chút buồn bực, nhìn Phúc Hải cái, đứng dậy ra khỏi cửa, "Tối nay trăng tròn, trẫm muốn ở mình."

      Phúc Hải thở dại, nhưng cũng tiến lên cùng.

      Sở Vân Khinh để ý, "Công công an bài người theo Hoàng thượng sao?"

      "Nơi Hoàng thượng muốn cấm người ngoài ra vào." Phúc Hải lắc đầu xoay người liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cái, "Đêm nay Quận chúa nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai hãy trở lại."

      Sở Vân Khinh gật đầu, miệng cười hì hì suy nghĩ những gì Phúc hải vừa , nơi cấm người ngoài là --

      Đêm dần buông xuống,LedQuydadDon Phi Vân Lâu trong cấm cung sáng đèn, bóng dáng thẳng tắp đứng bên cửa sổ, dáng vẻ kia rất yên lặng độc, giống như nhớ đến người nào đó.

      Bên trong gian phòng được dọn dẹp sạch bỗng xuất mùi thơm, mùi hương kia rất rất , mang theo chút khói, từng đợt từng đợt nấp trong khí.

      Người đứng trong phòng đưa tay vỗ về tập tranh, người bức họa kia, quần áo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, bước chân xiêu vẹo như múa, nhìn si mê, hoàn toàn phát khí quanh thân mình có chút khác thường.

      Từ từ, hai mắt chậm rãi nhắm lại, tóc bạc nửa đời rơi xuống trán, dường như đắm chìm vào cảnh tượng trong đầu cách nào tự thoát khỏi, tay vẫn cố chấp nắm lấy tập tranh, tay đặt lên cây đàn cổ, trong khoảnh khắc ấy, như nghe thấy tiếng đàn thanh thoát múa cách sống động.

      "Tranh --."

      thanh từ xa xuất , đôi mắt nhắm chặt liền mở to, trong mẳt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ!

      "Tranh --"

      Tiếng đàn thứ hai lại vang lên, người đứng ngây ở trước cửa sổ liền di chuyển, mắt khẽ động, nhìn xuống góc tối ngoài cửa sổ kia, trong miệng khẽ kêu lên hai chữ: "Vân nhi?!"
      Last edited by a moderator: 26/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :