Chương 61: Hoàng đế tỉnh lại, lòng của Đế vương.
Sở Vân Khinh thấy Tiêu Chiến từ từ tỉnh lại liền cung kính lui sang bên, đôi mắt Ngụy Trinh Nhiên hàm chứa nước mắt vui mừng, “Hoàng nhi, cảm thấy thế nào?”
Trong vòng hai ngày nay Tiêu Chiến đều ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thỉnh thoảng có tình lại nhưng thần trí có chút mơ hồ, trong cung nhanh chóng lan truyền rất nhiều lời đồn đại nhảm nhí.
Lúc này sắc mặt của vẫn tái nhợt như cũ, vậy mà đôi mắt lại khác với mấy ngày trước, vẻ mặt mơ hồ lúc trước, giờ phút này ánh mắt của thâm trầm sâu thẳm, lại có chút sắc bén, đó là khôn khóe của bậc Đế vương.
“Mẫu hậu.”
Tiêu Chiến đảo mắt nhìn mấy người đứng trong nội thất, Ngụy Trinh Nhiên, Ngụy Sơ Cận, lại có vài nô tỳ bình thường, lúc nhìn thấy Sở Vân Khinh đứng bên, đôi mắt thể ngừng lại xem xét.
Lúc này Ngụy Trinh Nhiên ở gần Hoàng đế nhấy, liền biết ý tứ của , nàng vẫy tay, “Nha đầu, ngươi qua đây để cho Hoàng đế nhìn chút, tuy hạ chỉ phong thưởng cho ngươi, nhưng vẫn chưa từng gặp qua ngươi.”
Lời này vừa xong, mắt Tiêu Chiến liền lên chút sáng tỏ, cẩn thận đánh giá Sở Vân Khinh, thấy nàng mang mạng che mặt, ánh mắt khỏi trầm xuống.
Sở Vân Khinh vâng lời tiêu sái bước đến, mấy ngày nay tinh thần của Tiêu Chiến mơ hồ, chỉ sợ cũng nhớ được là nàng châm cứu chữa bệnh, “Thần nữ Sở Vân Khinh bái kiến Hoàng thượng.”
Tiêu Chiến được Phúc Sinh đỡ ngồi dậy, nhìn Sở Vân Khinh thuận theo liền gật đầu, nhưng có hỏi nhiều, ngược lại nhìn về phía Ngụy Sơ Cận: “Minh nhi có ở đây ?”
Lúc này trong mắt Ngụy Sơ Vận ý cười: “Mấy ngày nay Hoàng thượng bệnh, Minh nhi vẫn chuyên cần với chính , vừa rảnh rỗi liền canh giữ ở bên ngoài cung Càn Đức, bây giờ đợi ở bên ngoài ạ.”
Tiêu Chiến gật đầu, “Kêu tiến vào.”
Hai mắt Sở Vân Khinh khẽ biến sắc, Tiêu Chiến này có tổng cộng sáu hoàng tử, Đại hoàng tử Tiêu Thanh hai tư tuổi, là con ruột của Ngụy quý phi, được phong hào Hiền vương, bây giờ là người có xuất thân cao quý nhất.
Nhị hoàng tử là Tiêu Minh trong miệng Tiêu Chiến, vốn là do cung tỳ sinh ra, từ sống ở trong cung Ngụy quý phi, rất được lòng Ngụy quý phi, là người văn võ song toàn, được phong hào Minh vương, giờ là người được Tiêu Chiến tin tưởng nhất, Tiêu Chiến để ý xuất thân thấp kém của mà còn giao cho mười vạn quân chấn thủ phía Bắc, mà ngay cả mình bị bệnh cũng giao chính cho Tiêu Minh xử lý.
Tam hoàng tử là Duệ vương Tiêu Triệt, hai mắt Sở Vân Khinh hơi trầm xuống, Hoàng đế bị bệnh nhiều ngày, mỗi ngày đều có cận thần thừa dịp Hoàng đế tỉnh lại bẩm báo vị hoàng tử này vị hoàng tử kia canh giữ ở bên ngoài cung điện, nhưng lại hề thấy Tiêu Triệt, mà Tiêu Triệt, vì Hoàng hậu trong lãnh cung, từ được lòng của Tiêu Chiến, trong mấy vị hoàng tử trưởng thành là người yên lặng nhất.
Tứ hoàng tử Tiêu Li, phong hào Tĩnh vương, cùng cấp với Tả tướng quân Tề Hoàn, Uy Vũ Tướng Quân Tần Chinh và danh tướng lớn của Đại Tần, giờ có trong tay mười vạn kỵ quân, là chiến thần mặt lạnh ngang hàng với Thượng tướng quân Ngụy Chính.
Ngũ hoàng tử Tiêu Lăng, sắp xuất cung xây phủ, có phong hào, mẫu phi của Lục hoàng tử Tiêu cấp là người thất sủng, gần đây được Thái hậu che chở mới có phân vị cao hơn chút.
Sở Vân Khinh thầm đếm lần, trong các vị hoàng tử này nàng quen thuộc với Tiêu Triệt và Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, còn ba người kia đều biết, mấy ngày nay ngừng có người đến hỏi thăm bệnh tình của Hoàng đế, nhưng đều bị Thái hậu ngăn ở bên ngoài.
Hoàng đế bệnh nặng, trong cung tất nhiên là bình thường, từ xưa đến nay gia đình Đế vương đều ngừng tranh đoạt, bây giờ mỗi hành động của vị hoàng tử đểu tránh khỏi tai mắt của mọi người, mặc dù Sở Vân Khing nghe thấy chuyện bên ngoài, nhưng cũng cảm nhận được u ám đến mức nghẹt thở.
Rất nhanh liền có tiếng bước chân truyền đến, Sở Vân Khinh đừng hầu ở sau lưng Thái hậu, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp.
Tiêu Minh mặc áo bào màu lam, mặt mũi tuấn tú như Tiêu Triệt, khí chất tao nhã bao phủ quanh thân, áo bào bay bay theo từng bước của , khi nhìn thấy Tiêu Chiến khỏe mạnh ngồi ở long sàn, trong mắt liền lóe lên chút vui mừng.
“Hài nhi bái kiến phụ hoàng.”
Tiêu Chiến dơ tay, “Mọi chuyện đều cần gấp, duy chỉ có chuyện, chuyện mấy quốc gia khác vào kinh chuẩn bị thế nào rồi?”
Tiêu Minh đứng dậy, “Tất cả đều ăn bài thỏa đáng, còn nửa tháng nữa Yến quốc và Tây Lương mới đến nơi, Vu quốc mười ngày nữa, mọi thứ ở dịch quán đều có vấn đề, phụ hoàng yên tâm, an tâm dưỡng bệnh.”
Nhìn ra được hài lòng của Tiêu Chiến, khóe miệng Ngụy Sơ Cận khẽ nhếch lên, quả nhiên là rất hợp ý nàng.
“Truyền lệnh xuống, ngày mai bắt đầu thượng triều sớm, sửa sang lại tấu chương ngươi phê chuẩn mấy ngày nay, để cho Cần Chính điện đưa tới đây phần.”
Lời vừa ra, Thái hậu khẽ biến sắc, “Hoàng nhi, ngươi vừa mới khỏe lại, lúc này cần vội, Minh nhi làm tốt lắm, ngươi yên tâm giao cho .”
Ngụy Sơ Cận cũng vội vàng : “Hoàng thượng nên lấy long thể làm trọng.”
Hai hàng lông mày của Tiêu Chiến nhíu lại, ánh mắt rơi lên người Sở Vân Khinh, “Ngươi tới –.”
Đối mặt với ánh mắt áp bức của Tiêu Chiến, Sở Vân Khinh vừa nhìn, chỉ cảm thấy mê hoặc: “Thân thể Hoàng thượng còn yếu --.”
Ánh mắt Tiêu Chiến mãnh liệt nhìn nàng, Sở Vân Khinh tiếp tục chậm rãi : “Mấy ngày tới Vân Khinh thêm chút thuốc bổ, nhưng mỗi ngày Hoàng thượng vào triều, đều thể quá lao lực.”
Tiêu Chiến gật đầu cái, nhìn về phía Ngụy Trinh Nhiên, “Mẫu hậu yên tâm , lấy quốc làm trọng.”
Ngụy Trinh Nhiên làm sao dám đồng ý, lúc này nhìn Sở Vân Khinh, “Nha đầu, mấy ngày tới ngươi lúc nào cũng phải ở bên cạnh Hoàng đế, nếu xảy ra chuyện gì, ai gia tha cho ngươi!”
Sở Vân Khinh cúi đầu lên tiếng đáp: “Vân Khinh tuân lệnh.”
Vào lúc này, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy có ánh mắt ngừng nhìn nàng, cần ngẩng đầu nhìn cũng biết, người đó dĩ nhiên là Tiêu Minh.
“Thôi, Hoàng đế cần nghỉ ngơi, nha đầu, nơi này giao lại cho ngươi, kêu mọi người chờ bên ngoài giải tán .”
Thái hậu làm bộ phải , Ngụy Sơ Cận vội vàng chạy tới đỡ, Tiêu Minh thi lễ: “Xin phụ hoàng bảo trọng long thể, nhi thần cáo lui.”
Tiêu Chiến vừa mới tỉnh lại, tinh thần cũng chưa được tốt lắm, lúc này liền phất phất tay để cho tất cả mọi người lui ra, Sở Vân Khinh thấy Tiêu Chiến muốn nghỉ ngơi, lập tức chuẩn bị rời , ai ngờ Tiêu Chiến bỗng nhiên nhìn về phía nàng, “Mấy ngày nay, ngươi đều ở đây chăm sóc trẫm?”
“Đúng là thần nữ.”
“Ngẩng đầu lên --.”
Ánh mắt Tiêu Chiến mang theo chút sắc bén, cho phép Sở Vân Khinh né tránh, nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng vào lão giả ngồi long sàng.
“Vì sao lại mang khăn che mặt?”
“Mặt mũi thần nữ xấu xí, dám mang ra dọa mọi người.”
Tiêu Chiến hơi ngoài ý muốn, “Nghe mười bảy năm trước đây ngươi đều sống ở bên ngoài Thịnh kinh?”
Trong lòng Sở Vân Khinh run sợ, quả nhiên muốn ở lại bên cạnh Hoàng đế phải là chuyện dễ, “Từ thân thể thần nữ yếu kém, liền bị mang đến cho đệ tử của thần y Ngọc Linh ở núi Ngọc Sơn điều dưỡng.”
Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Mấy ngày trẫm mê man, ai là người siêng tới nhất?”
Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm: “Quý phi nương nương mỗi ngày đều canh giữ ở chỗ này tự mình chăm sóc, Lan phi nương nương, Minh vương và Lục điện hạ hàng ngày đều chờ ở ngoài cung rất lâu.”
Tiêu Chiến tùy ý cầm lên ngọc châu bên cạnh, vừa vuốt ve vừa tiếp tục hỏi, “Ngũ điện hạ có tới ?”
Mặt Sở Vân Khinh đổi sắc, “Mỗi ngày vào lúc sáng sớm Ngũ điện hạ đều đến lần, buổi chiều cũng phái người qua hỏi thăm, còn những thứ khác thần nữ biết.”
“Ai là người tới ít nhất?”
Trong nhát mắt,ánh mắt Tiêu Chiến lại chuyển về phía nàng, hơn nữa vừa vặn khóa chặt người nàng, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, miệng nhanh chậm : “Nếu Vân Khinh nhớ lầm là Duệ vương.”
Nghe vậy, hai mắt Tiêu Chiến càng nhíu chặt hơn, chậm rãi bỏ đồ vật cầm trong tay xuống, “Rất tốt, bây giờ ngươi cứ theo ý Thái hậu theo bên cạnh Trẫm, ôn dịch lần trước trong hậu cung ngươi trị rất tốt, bây giờ trẫm tin tưởng ngươi làm trẫm thất vọng.”
Tảng đá lớn trong lòng Sở Vân Khinh khẽ rơi xuống, “Thẫn nữ tuân lệnh.”
Khi Sở Vân Khinh rời khỏi nội điện, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hồi, từ xưa đến nay lòng Đế vương là thứ khó nắm bắt nhất, có thể theo bên cạnh nhất định phải là người trung thành, nàng mới tới hoàng thành lâu, Hoàng đế nhất định kiêng dè, tất phái người giám sát sau lưng nàng!
Sở Vân Khinh thở dài hơi, cửa ải đầu tiên này, qua!
Ngoài điện Thanh Phong là sảng khoái, nàng ra khỏi Càn Đức cung, ngoài cửa thị nữ chờ nàng, Cẩm Tú điện nơi nàng ở cách đó xa, nhưng khi nàng vừa được vài bước, trong bóng tối cách đó xa truyền đến tiếng gọi khẽ.
“Sở tỷ tỷ --.”
Chương 62: Hiếu thuận được sủng ái, nhiệm vụ mới.
Sở Vân Khinh nhíu mày: “Các ngươi lui xuống trước .”
Thị nữ sau lưng liền lui xuống, Sở Vân Khinh nhìn bốn phía có người, mới đến hành lang bên tay trái, còn chưa được hai bước thân hình nho màu đen xuất trước mặt Sở Vân Khinh, nàng tập trung nhìn, ra là Tiêu Cấp.
“Sở tỷ tỷ!”
Sở Vân Khinh nhìn xung quanh, sau đó liền kéo vào trong góc: “Lục điện hạ, vì sao lại ở chỗ này?”
Tiêu Cấp nhíu mày: “Ta sớm biết Sở tỷ tỷ tiến cung, chỉ là tới gặp ngươi, nghe hôm nay phụ hoàng tỉnh rồi hả?”
“Hoàng thượng có gì đáng ngại, xin điện hạ yên tâm.” Sở Vân Khinh xong liền cảm thấy đúng, “Mấy ngày nay Lục điện hạ đều canh giữ ở ngoài cung, chính là muốn – – .”
“Ta muốn gặp phụ hoàng, chuyện tối hôm qua khi phụ hoàng tỉnh dậy liền gặp Nhị ca, mắt nhìn thấy Nhị ca vào, ta cũng muốn nhìn thấy phụ hoàng, muốn tranh thủ vài thứ cho mẫu phi ta, nếu có lẽ mẫu phi chỉ có thể sống nửa đời sau trong lãnh cung thôi.”
Trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy căng thẳng, chẳng qua cũng chỉ là hài tử tám tuổi thôi, nàng khẽ nhíu mày. “Từ giờ trở cứ buổi trưa ngươi tói, đến lúc đó ngươi – –.”
Sở Vân Khinh vào tai Tiêu Cấp, tỉ mỉ mấy câu, nhìn đôi mắt Tiêu Cấp sáng lên, nàng khẽ thở dài: “Bên người hoàng đế có rất nhiều tai mắt, nếu điện hạ muốn làm bất cứ việc gì cho mẫu phi hãy nhớ lấy, phải giống mấy vị ca ca của ngươi biết hả?”
Thấy Tiêu Cấp gật đầu, Sở Vân Khinh mới yên lòng.
Cẩm Tú điện là điện các , nghe được xây cho vị Thái tổ công chúa, bên trong rất hợp lòng người, còn có mấy văn uyển chứa rất nhiều sách thuốc cổ, công thêm Tú các được người bố trí rất trang nhã, vô cùng hợp ý nàng.
Bọn thị nữ sớm đứng hầu ở bên, nàng là quận chú do hoàng đế ngự phong, bây giờ lại cứu mạnh hoàng đế, sau này còn ở bên cạnh hoàng đế, hạ nhân trong Càn Đức cung càng thêm kính trọng nàng, những nô tỳ này liền dám thất lễ với nàng.
Trăng lên cao, nhưng Sở Vân thấy buồn ngủ, suy nghĩ, bên này có người lên tiếng, “Quận chúa, nếu người ngủ được, bằng Hoằng Văn trai đọc sách?”
Sở Vân Khinh quay đầu, người chuyện chính là cung nữ đứng hầu ở cạnh cửa, nhìn rất bình thường, nhưng nàng cảm thấy khá quen mắt, nàng nghĩ chút liền vui vẻ đáp ứng.
Hoằng Văn trai cách phòng ngủ của nàng xa, tiểu cung nữ kia trước dẫn đường, nàng càng nhìn càng cảm thấy giống như gặp ở đâu rồi.
“Quận chúa, mời vào.”
Sở Vân Khinh vào theo chỉ dẫn của nàng, lúc này thấy nàng rất nghe lời đứng ở bên cạnh cửa, trong lòng khẽ động, “Xuân Đào!”
Xuân Đào cả kinh, quay đầu nhìn xung quanh rồi ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười, mặt hình như còn được dịch dung, mặt mày có chút thay đổi so với khi găp ở Quỳnh hoa yến.
“Nô tỳ thỉnh an Quận chúa.”
Nhìn thấy Xuân Đào trong lòng Sở Vân Khinh lại cảm thấy có chút an tâm, trước khi nàng vào cửa, đối mặt với hàng sách y thuật cổ được sắp xếp chỉnh tề bên trong, nàng xoay người nhìn Xuân Đào: “Là phái ngươi tới?”
Xuân Đào gật đầu: “Duệ vương biết người ở bên cạnh hoàng thượng, trong lòng lo lắng yên, liền phân phó nô tỳ theo bên cạnh người.”
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, Xuân Đào này, hai lần đều bị Tiêu Triệt an bài bên cạnh mình, có lẽ là người đáng tin, nàng liền hỏi: “Hoàng thượng bệnh nặng nhiều ngày, rất nhiều hoàng tử đều đến hỏi thăm, vì sao chỉ có Duệ vương là chẳng có động tĩnh gì?”
Xuân Đào có chút khó xử: “Hoàng thượng rất phòng bị và thận trọng với Vương gia, giờ hoàng thượng bệnh nặng, Vương gia hành động thiếu suy nghĩ.”
Sở Vân Khinh hiểu , bởi vì quan hệ với hoàng hậu, cho dù Tiêu Triệt có lập nhiều công lao như thế nào, nhưng vẫn là thân vương được để ý – –
Nàng thở dài, ngón tay mảnh khảnh phủi lớp bụi dày cộm sách cổ, trong mắt dần dần sáng lên, nàng là người học y, nơi này có rất nhiều sách cổ chỉ từng nghe chứ chưa được thấy qua, khóe miệng nàng nhếch lên, xoay người nhìn về phía Xuân Đào, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Xuân Đào cúi đầu: “Là Vương gia nhất định người thích Cẩm Tú điện này.”
Tay Sở Vân Khinh ngừng lại, góc nào đó trong lòng được lấp đầy.
Giờ ngọ ngày thứ ba, Sở Vân Khinh đứng sau lưng Tiêu Chiến, nhìn dùng xong bữa trưa liền sai bừng đưa chén thuốc đến, Xuân Đào cúi đầu vào trong điện, Sở Vân Khinh tới đón nhận, sau đó liền giọng hỏi câu: “Lục điện hạ còn chịu nổi ?”
Xuân Đào gật đầu, lúc này Sở Vân Khinh mới đưa dược trong tay cho Tiêu Chiến, giọng của Sở Vân Khinh vừa vặn rơi vào trong tai Tiêu Chiến, nhìn chén dược đen sì hỏi Sở Vân Khinh, “Ngươi vừa mới đến Lục điện hạ, có chuyện gì?”
Sở Vân Khinh hơi do dự, chờ đợi chống lại ánh mắt khinh người của Tiêu Chiến, nàng mới cúi đầu : “Hai ngày trước Vân Khinh sửa lại phương thuốc cho Hoàng thượng, điện hạ liền vì hoàng thượng tự lấy thân mình để thử thuốc, phương thuốc hôm nay rất nặng, Vân Khinh sợ Lục điện hạ chịu nổi nên mới hỏi như vậy.”
Tiêu Chiến ngoài ý muốn nhíu mày, “Tự mình thử thuốc?”
Sở Vân Khinh gật đầu: “Đúng vậy!”
Mắt Tiêu Chiến thấy chén thuốc tỏa ra mùi đắng ngắt, khẽ trầm ngâm, “Để vào .”
Tiêu Cấp mặc thân trường bào minh cẩm ngắn, đứa bảy, tám tuổi quá xinh đẹp, lúc này mặt là cung kính trịnh trọng, nhìn thấy Hoàng đế liền vái lậy: “Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.”
Tiêu Chiến nhìn thân hình nho mặt đất, “Thuốc này khó uống thể tả, chỉ ngửi mùi thôi cũng chịu nổi, vì sao ngươi lại muốn tự mình thử thuốc cho trẫm, để cho thái giám thử?”
Hai tròng mắt đen của Tiêu Cấp chuyển động vòng vòng, hình như suy nghĩ cái gì đó, “Cấp nhi biết phụ hoàng bị bệnh nặng, lại nghe mẫu phi , con cái trong nhà dân bình thường đều tự mình phụ dưỡng bên cạnh phụ thân, Cấp nhi biết làm gì, liền cầu Sở tỷ tỷ để cho Cấp nhi thử thuốc cho phụ hoàng, đấy là tâm ý của Cấp ý.”
Lông mày Tiêu Cấp nhíu lại, “Vân tần kể cho ngươi nghe chuyện tình trong nhà dân chúng bình thường sao?”
“Mẫu phi , cho dù là gia đình Đế vương, hay là nhà dân bình thường, đều nên lấy chữ “hiếu” làm đầu, Cấp nhi biết được hiếu là như thế nào, chỉ có thể thử chút thuốc cho phụ hoàng, cảm thấy khổ.” Tiêu Cấp làm như tự tin, xong liền cúi đầu, “Cấp nhi ngu dốt, nếu làm gì sai xin phụ hoàng cứ quở trách.”
Tay Tiêu Chiến hơi căng thẳng, ngửa đầu uống cạn chén dược, mày nhíu lại chỗ, Sở Vân Khinh vội vàng bưng nước súc miệng đến, chờ Tiêu Cấp xúc miệng xong, vẻ mặt của mang theo ý cười nhìn Tiêu Cấp.
“Mẫu phi dạy ngươi rất tốt, ngươi làm cũng rất khá, ở thái học đến lớp mấy rồi...”
Thấy Tiêu Chiến bắt đầu hỏi đến những chuyện vụn vặt, khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên.
Chờ Tiêu Cấp rời , Tiêu Chiến quay đầu quan sát kỹ Sở Vân Khinh, “Tâm tư của ngươi lừa được trẫm, chiêu cờ này rất tốt.”
Sở Vân Khinh quỳ xuống: “Hoàng thượng minh giám, ngày đó khi Lục điện hạ bị ôn dịch, lúc hấp hối luôn miệng gọi Hoàng thượng và Vân tần nương nương, Vân Khinh chỉ cảm động trước hiếu thuận của , mới cho cơ hội tự mình thử thuốc thôi ạ”
Lông mày Tiêu Chiến buông lỏng, hai mắt nhìn Sở Vân Khinh: “Đứng lên .”
Sở Vân Khinh biết chắc Tiêu Chiến bởi vì chuyện này mà phạt nàng, mặt vẫn mang vẻ vân đạm phong khinh như cũ, Tiêu Chiến trầm ngâm, vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui xuống.
Lúc này Sở Vân Khinh mới cảm thấy khẩn trương, ánh mắt Tiêu Chiến bỗng trở nên trầm ngâm: “Ngươi chữa khỏi bệnh dịch lần trước trong hậu cung, ngươi có biết nguyên nhân gây ra ôn dịch này ?”
Sở Vân Khinh suy nghĩ: “Ôn dịch thế này thường là do chuột, lần này xuất ở hậu cung, quả là hiếm thấy.”
Tiêu Chiến đứng dậy đến gần bên cửa sổ, khóe miệng lộ ra ý cười lãnh khốc: “Từ lúc bắt đầu lập quốc, hậu cung Đại Tần đều có phương pháp diệt chuột, trong hậu cung bây giờ, chỉ sợ muốn tìm con chuột còn khó hơn tìm ngự ấn của trẫm, dịch chuột này, là rất kỳ lạ.”
Trong lòng Sở Vân Khinh có chút hồi hộp, ý tứ trong lời này của Tiêu Chiến rất ràng, nếu dịch chuột này phải là thiên tai, nhất định là...! Sở Vân Khinh dám nghĩ tiếp.
“Còn nữa, hai ngày nữa sứ giả của quốc gia khác tới chơi, chỉ hi vọng xảy ra cố gì nữa!”
Tiêu Chiến thở dài, làm nghi vấn trong lòng Sở Vân Khinh càng sâu, nếu có người trị được ôn dịch này, khi sứ giả của quốc gia khác nhập cung, hậu quả thể nào tưởng tượng được!”
“Hoàng thượng!”
Nội vụ tổng quản Phúc Hải vội vàng vào cửa, ngoài ý muốn thấy Sở Vân Khinh, liền cúi người thi lễ, bắt đầu bẩm báo, “Hoàng thượng, vị ở Tử Ngọc cung kia, tốt lắm – – .”
Last edited by a moderator: 11/11/15
Winter và Aliren thích bài này.