Chương 50: Hai bên động tình, nguy hiểm quấn quanh
Edit: Beyours
Tiêu Triệt cảm thấy dòng khí huyết nóng bừng dâng lên từ bụng dưới, ánh mắt đông lại, cái rét lạnh đều bị ham muốn chiếm cứ, giọng đè nén hàm chứa ý cảnh cáo: "Sở Vân Khinh, cần Bổn vương cho ngươi xem cái gì mới là vô sỉ ?"
Sở Vân Khinh lạnh nhạt nhếch mày, nhìn dáng vẻ Tiêu Triệt dường như cố kìm nén để phát ra.
Tiêu Triệt chăm chú nhìn mặt mũi của nàng, lo lắng trong lòng dần dần chìm xuống, nhìn vẻ chán ghét ràng mặt Sở Vân Khinh giống như là kẻ địch của nàng vậy, Tiêu Triệt nhếch mép.
"Chậc chậc, bộ dáng ngươi như vậy chỉ sợ người bên cạnh vĩnh viễn cũng nhìn thấy."
Hiểu được ý trong lời của Tiêu Triệt , trong lòng Sở Vân Khinh hơi căng thẳng. Trong hơi nước mờ mịt, Sở Vân Khinh khẽ thở dốc bởi vừa nãy mới động chân khí, nàng lui về phía sau từng bước, khe khẽ cắn môi, nhìn người áo đen đối diện bằng ánh mắt phẫn hận.
nên nổi giận, nên hỉ nộ ràng, nên bị nắm trong tay như vậy!
Trong lòng Sở Vân khinh thầm cảnh cáo bản thân, bước chân mơ hồ. Lúc trước ở Tử Ngọc cung, mặc dù tinh thần của nàng rất tỉnh táo nhưng vẫn bị người ta đánh lén hôn mê bất tỉnh. Lúc này nàng nhướng mày, cảm thấy chân khí ở đan điền hơi chậm lại, tê dại từ ngón chân truyền đến.
Ánh mắt Tiêu Triệt dần nóng lên, nhìn bộ dáng Sở Vân Khinh bước lui về phía sau có chút khó chịu: "Thế nào, Bổn vương có thể hiểu vừa rồi ngươi thẹn quá hóa giận ?"
Tiếng vừa dứt, biến hóa trong dự đoán lại xảy ra, ngược lại Sở Vân Khinh càng lui về sau, nước trong ao quá cằm của nàng mà chính nàng cũng hề hay biết. Tiêu Triệt nhướng mày, nàng muốn làm gì?
Tiêu Triệu thở dài, lui về phía sau bước: "Ta biết bây giờ ngươi có hơi sức đánh với ta. Cho ngươi khắc, ta chờ bên ngoài."
xong, Tiêu Triệt xoay người rời , ngay lúc chuẩn bị bước lên thềm đá đột nhiên dừng bước.
Nỗi bất an trong lòng thoáng vụt qua, xoay người, trong bể tắm hoàn toàn có bóng dáng của Sở Vân Khinh!
"Sở Vân Khinh, bổn vương thích đùa giỡn!"
Giọng của chứa yên lặng trước giông tố, ánh mắt giống như gió bão chuẩn bị trào dâng, khẽ nguyền rủa tiếng rồi nhảy xuống nước: "Ngươi muốn giở trò gì?"
Bởi ao nước ấm áp nhưng khá sâu nên hít hơi rồi mới lặn xuống, quả nhiên trông thấy bóng trắng như như cách đó xa, trong lòng căng thẳng, lặn tới.
Lúc này Sở Vân Khinh nửa tỉnh nửa mê, nàng chỉ cảm thấy cả thân thể dần dần chìm xuống. Nàng nín thở theo bản năng, nhưng ngực lại đau đớn vô cùng. Dường như nàng nhớ lại núi cao trúc xanh, khung cảnh tĩnh mịch bình yên đó khiến nàng nguyện ý ngủ say.
Tinh thần hơi tỉnh táo trong phút chốc bị tước đoạt, cả người càng ngày càng lạnh, Sở Vân Khinh cảm thấy có sức ép nặng nề bao trùm đè chặt lên mình.
Bỗng nhiên, vòng tay ấm áp ôm lấy hông nàng , đôi môi lạnh băng nhàng đặt nụ hôn mềm mại, hơi thở phảng phất lan hương từ môi xuyên qua khẽ răng, thấm thẳng vào trái tim.
Đó giống như luồng sáng mới, xua tan toàn bộ khí lạnh xung quanh nàng, kéo tinh thần của nàng trở về, cả thân thể bao chặt cho nàng cơ hội kháng cự. Ngón tay Sở Vân Khinh khẽ động, tinh thần cũng dần dần tỉnh táo, nàng vừa mở mắt liền rơi vào khoảng thăm thẳm như biển lớn, nhưng lại sáng ngời như sao giữa trời đêm.
Bàn tay của Tiêu Triệt ôm chặt hông của nàng, chạm tay là hương thơm mềm mại chưa từng cảm thụ qua, trái tim rung động mạnh, nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của nàng rồi hôn lên.
ngừng truyền chân khí của mình cho nàng, thấy thân thể cứng ngắc trong lòng mình chợt mềm lại, sau đó đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp mở ra, trong đó có lạnh lùng, có sát ý như đặt mình trong làn gió mát giữa bầu trời bình yên.
Tiêu Triệt chưa từng thấy qua Sở Vân Khinh như vậy, cảm thấy dưới bụng càng nóng hơn, cánh tay ôm hông Sở Vân Khinh càng chặt thêm.
Sở Vân khinh mặc gì cả, Tiêu Triệt cũng mặc đồ mỏng manh, cảm nhận được nóng bóng khi hai thân thể dính sát vào nhau, Sở Vân Khinh mở to mắt, hai tay chống ngực của Tiêu Triệt, trong mắt có bối rối ràng.
Tiêu Triệt cách nào ức chế rung động trong lòng, tay của siết chặt hơn nữa, tay kia rẽ nước ngoi lên, ầm tiếng, hai người đồng thời nổi mặt nước. Sở Vân Khinh hồi phục được chút sức lực, thừa dịp lúc hai người thở dốc mạnh mẽ đẩy Tiêu Triệt ra rồi bơi vào bờ.
Ánh mắt Tiêu Triệt hàm chứa đè nén, nhìn bộ dáng hốt hoảng bỏ chạy của Sở Vân Khinh, ánh mắt liền tối lại, quả nhiên nàng ấy nửa chút lưu luyến với !
Trong đầu Sở Vân Khinh gần như trống , nàng cảm thấy người sau lưng nhìn mình mãnh liệt. Nàng chỉ muốn trốn , bèn vỗ tay dùng khinh công nhảy khỏi mặt nước, nhân cơ hội đó cướp lấy tấm lủa mọng trôi mặt nước quấn vào người, khắc sau đó liền muốn ra khỏi đầm nước.
Tất nhiên Tiêu Triệt muốn nàng được như ý, thời điểm nàng định nhảy lên Tiêu Triệt tới bên cạnh, hai tay của chiêu thức bách biến, mới hai chiêu kéo nàng trở lại.
Sở Vân Khinh xoay người lại khẽ ngăn cản, Tiêu Triệt hừ lạnh tiếng, ôm vòng tay, hai chân áp sát, giữ nàng chặt chễ bên Bạch Ngọc đài!
"Còn chạy sao?"
Giọng của khàn khàn, đôi mắt lạnh lẽo thường ngày lúc này tà vọng mị hoặc, bên môi khẽ nở nụ cười, sinh ra khí thế bức người.
Hai gò má Sở Vân Khinh đỏ bừng, tư thế mập mờ như vậy khiến nàng nổi giận: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Vương Gia tốt nhất buông ta ra!"
Tiêu Triệt lắc đầu: "Ngươi chọc Bổn vương xong liền , có phải Bổn vương quá nuông chiều ngươi rồi phải ?"
Sở Vân Khinh bị hô hấp gần trong gang tấc của khiêu khích hơi bối rối, nàng muốn giãy giụa, nhưng vừa động liền khiến hai mắt Tiêu Triệt như muốn phóng hỏa, hơi áp vào nàng, hai tay vốn khống chế Sở Vân Khinh cũng tự chủ được đặt eo của nàng.
"Xin Vương Gia tự trọng, Vương Gia cung biết như bây giờ đại biểu cho cái gì!"
Mái tóc ẩm ướt vai nàng rối tung, tựa đầu nghiêng qua bên, giọng nặng nề, nàng ngẫu nhiên khẽ run lại làm cho lòng của Tiêu Triệt cũng rung động theo.
Tiêu Triệt lời nào, nàng liền chau mày nhìn , thân thể thầm giãy giụa. Tiêu Triệt nhếch khóe miệng, nhìn ánh mắt nàng như nhìn khẻ thù cúi đầu hôn xuống.
"Ưmh ——"
Nụ hôn của Tiêu Triệt mang theo chút vội vàng, giống như cuồng phong bão vũ thành công xâm chiếm môi và răng của nàng, đôi môi mềm mại khiến muốn ngừng mà được, tiếng thở dốc tiếng than đều khiến thể kiềm chế.
Nàng cảm thấy mình sắp thở nổi, chẳng biết lúc nào tay chân cũng bị thả lỏng, nhưng nàng quên mất phản kháng, cảm giác rung động xa lạ làm trái tim của nàng như nở hoa. Hai tay của nàng chặn trước ngực , chống đối ngầm dần dần tan , dường như muốn hòa nhịp uyển chuyển trong ngực tại ao nước này.
Nàng và cùng thở dốc, vào thời điểm sau cùng ngừng lại bằng triền miên dứt. nghiêng người sát vào tai nàng, trong lời nóng bỏng hàm chứa dịu dàng hủy thiên diệt địa: "Sở Vân Khinh, lần sau chỉ như vậy thôi đâu!"
Chương 51: Cung yến phong thưởng, tư thế quận chúa.
Editor: Quỳnh
Trong Thượng Thư phủ, Sở Thiên Tề rời nhà nhiều ngày nay rốt cuộc cũng trở về, mặt lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm trầm, Cổ Tú Cầm sớm sắp xếp xong mọi việc và đứng chờ ở nơi đó, nghênh đón người trở về thẳng chủ viện.
“Lão gia, thiếp thân có việc muốn bẩm báo với người.”
Vừa vào phòng, Cố Tú Cầm có chút vội vàng , nhưng bên này Sở Thiên Tề phất phất tay: “Có chuyện gì để sau , Mộ Phi còn ở trong phủ?”
Cố Tú Cầm giống như bị hắt gáo nước lạnh, nàng bĩu môi cái: “ nhiều ngày nay thiếu gia cũng ở trong phủ, sao vậy, lão gia có chuyện muốn có thể phái người mời.”
Sở Thiên Tề nhướng mày, trầm ngâm chút liền : “ cần.”
Cố Tú Cầm sai người dâng trà mới, nhìn thấy dáng vẻ cau có của liền thử mở miệng thăm dò: “Nghe ôn dịch trong cung được chữa hết, hậu cung giải trừ phong tỏa, lão gia ở trong cung nhiều ngày như vậy chắc là rất mệt mỏi?”
Nghe vậy ánh mắt Sở Thiên Tề sáng lên, trong ánh mắt có chút sắc bén: “Bây giờ trong cung xuất dịch chuột rất lớn, nhanh như vậy có người chữa được, là may mắn của Đại Tần.”
Cố Tú Cầm nghe vậy có chút sững sờ, ngồi xuống ghế: “Khi nào Thái y viện xuất người tài ba như vậy?”
Sở Thiên Tề lắc đầu: “ lâu nữa có đặc phái viên đến thăm nước ta, mà ngay lúc này lại xuất ôn dịch, hậu cung mấy ngày nay được phong tỏa nghiêm ngặt, trong triều trừ Hoàng đế và mấy vị Vương ra còn lại ai biết tình hình cụ thể, ta nghe là Ngũ điện hạ mời danh y bên ngoài, còn là ai, cung yến ngày mai mới biết được.”
Cố Tú Cầm nhướng mày: “Sáng sớm nay Nội Vụ phủ đưa thiệp mời tới, là cung yến mừng tết lập hạ, sao lại có quan hệ với ôn dịch lần này?”
Sở Thiên Tề gật đầu: “Cung yến ngày mai có phong thưởng, mặc dù trong hịch văn trong cung tồn tại ôn dịch, nhưng người quyền quý trong cung đều biết , mặc kệ là thưởng vì lý do gì, chung quy là vậy!”
Cổ Tú Cầm nheo mắt, trong lòng có chút lo lắng biết vì sao, bên này Sở Thiên Tề giống như nhớ đến cái gì đó liền hỏi: “Trong phủ đều tốt chứ?”
Cố Tú Cầm vội vàng gật đầu: “Tất cả đều tốt.”
Sở Thiên Tề gật đầu, “Cung yên ngày mai chỉ mình nàng là được, Tương Nguyên và Vân Khinh là nữ nhi trong nhà, nên thường xuyên xuất ở những nơi như vậy.”
Từ trước đến nay Sở Thiên Tề đều như vậy, Cố Tú Cầm cũng quá mức đồng ý: “Nguyên nhi mười chín rồi, chẳng lẽ lão gia nghĩ đến việc an bài hôn tốt cho Nguyên nhi? Mấy vị Vương gia cũng chưa lập thất, chẳng lẽ lão gia muốn Nguyên nhi làm Vương phi?”
Sở Thiên Tề nhíu mày: “Nguyên nhi cần leo lên quyền quý.”
Mặt Cố Tú Cầm lộ vẻ đau xót, ánh mắt vô tình lại có chút u oán: “A, lời này mà lão gia cũng được, nếu ta thể gả Nguyên nhi vào nhà quyền thế, vậy người muốn nàng gả cho bình dân bách tính hay sao? Nếu muốn tranh phải tranh cái tốt nhất, nếu , tương lai nàng sống ở Thịnh kinh như thế nào?”
Sở Thiên Tề có chút mất kiên nhẫn, vung tay áo lên: “ khi như vậy, phu nhân tự làm chủ .”
Cố Tú Cầm nhìn Sở Thiên Tề xoay người rời , hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thấy vậy Tú nhi liền tiến lên giọng : “Lão gia mệt mỏi rồi, phu nhân, bằng đợi hai ngày nữa lại chuyện của Ngọc phu nhân .”
Cố Tú Cầm cười lạnh tiếng: “Sớm muộn cũng chạy thoát, ta dĩ nhiên phải gấp, ngươi phân phó, kêu Nguyên nhi chuẩn bị sẵn, ngày mai dự tiệc cùng ta, lần này chúng ta tìm Thái hậu là được.”
Tú nhi hơi do dự: “Vậy còn chuyện mấy ngày nay Sở Vân Khinh có trở về phủ, chúng ta nên như thế nào?”
Cố Tú Cầm khẽ nhếch miệng, chậm rãi đứng dậy vào bên trong: “Tự nàng ra khỏi phủ nhiều ngày như vậy trở về, muốn chúng ta cái gì, có lẽ là do tính tình ngang bướng của nàng, ai biết được?”
Tú nhi hứng thú cười tiếng: “Nô tỳ hiểu.”
Hôm sau, Sở Tương Nguyên mặc chiếc váy dài thêu hoa màu xanh lam, đầu cài bộ diêu hoàn toàn mới, cả người xa hoa như tiên tử bước ra từ trong tranh, Cố Tú Cầm nhìn nữ nhi xinh đẹp, trong lòng khỏi có chút hãnh diện.
Cung yến mừng tiết lập hạ hàng năm đều có, nhưng năm nay nhất định là khác những năm trước, gần tới kỳ tuyển tú, nữ nhi gia mỗi khi vào cung nhất định đều chọn trang phục tỉ mỉ, đêm nay tất nhiên là càng nổi bật hơn.
Yến hội bị an bài ở Vĩnh Thọ cung, có lẽ bởi vì vấn đề thuốc bổ lần trước, lần này Cố Tú Cầm và Sở Tương Nguyên bị an bài chỗ ngồi ở nơi xa nhất, Cố Tú Cầm cảm thấy ấm ức, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh yến hội được chia làm hai bộ phần, nữ quyến và triều thần phân mành mà ngồi, lễ giáo ràng, nơi các vị Vương gia ngồi cũng hấp dẫn ít ánh mắt của các nữ nhi gia trong kinh.
“Thái hậu giá lâm.”
tiếng hét dài,lqddd ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đài cao, nơi đó có tấm bình phong lớn, Thái hậu Ngụy Trinh Nhiên mặc bộ cung trang màu tím, đến từ phía sau lưng mọi người.
theo sau lưng Thái hậu là Quý phi Ngụy Sơ Cận, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, đôi tay nắm chặt trong tay áo, trong đôi mắt đẹp còn có chút sợ hãi.
“Thỉnh an Thái hậu nương nương, thỉnh an Quý phi nương nương.”
Ngụy Trinh Nhiên mặt mày vui vẻ, vung tay lên: “Đứng lên , hôm nay chỉ là cung yên bình thường, mọi người thoải mái , mắt thấy vào hè, khác với những năm trước, cung yến năm nay ngoại trừ mừng tiết lập hạ, ai gia còn muốn tuyên bố tin tốt cho các vị khanh gia và các vị phu nhân tiểu thư.”
Vừa xong, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Ánh mắt Ngụy Trinh Nhiên an ổn: “Đại Tần ta lập triều trăm năm, nội cung chưa bao giờ xuất chuyện tình bất ổn, biến cố mấy ngày trước tin rằng tất cả mọi người đều có nghe qua, ai gia vốn tưởng rằng gia tộc Tiêu thị lâm nguy rồi, nhưng nghĩ tới ông trời lại thương xót, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm (kinh sợ nhưng nguy hiểm), hôm nay, ai gia mời Hoàng thượng ra ý chỉ, phong thưởng cho vị nhi nữ có công với Đại Tần ta.”
Trong lời của Ngụy Trinh Nhiên hàm chứa khí thế mà chỉ Thái hậu mới có, vừa dứt lời nàng liền vẫy vẫy tay, Phúc công công tổng quản nội vụ đứng ở sau lưng nàng tới, từ từ mở rộng thánh chỉ trong tay.
Mọi người thấy vậy liền quỳ xuống, chỉ nghe thấy tiếng lớn từ từ vang lên - -
“Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Sở thị nữ Sở Vân Khinh y đức cao minh, có ân cứu sống mọi người trong hậu cung, có công với giang sơn Đại Tần, là Quý nữ mà trời xanh ban tặng triều ta, trẫm dưới gối có nữ nhi, nay đặc biệt nhận làm nghĩ nữ, ban thưởng phong hào Vân Từ quận chúa, hưởng tự ân trạch của công chúa, khâm tứ.”
Cả phòng chìm trong yên lặng, Ngụy Trinh Nhiên vẫy vẫy tay để mọi người đứng dậy, mặt Cố Tú Cầm đầy vẻ kinh hãi, dòng khí lạnh truyền đến từ lòng bàn chân, khiến cả người nàng sững sờ tại chỗ.
“Tuyên, Vân Từ quận chúa --.”
lúc ánh mắt bất ngờ đầylqdđkinh ngạc của mọi người, Sở Vân Khinh mặc cung trang Minh Cẩm tiến vào từ cửa chính, tóc nàng được vấn lên nửa, đội ánh trăng mà đến, đôi mắt cực đẹp mang theo chút cao ngạo, cái khăn che mặt màu trắng càng tăng thêm vẻ thần bí cao thượng.
Sở Vân Khinh bước ung dung, nhìn xung quanh lượt rồi về phía Thái hậu ở đài cao, Ngụy Trinh Nhiên cười vươn tay ra kéo nàng đến bên cạnh mình, mọi người dưới đài đồng loạt hành lễ.
“Tham kiến Vân Từ quận chúa!”
Sở Vân Khinh quay đầu, ánh mắt nhìn về phía xa nhất, mọi người nhìn theo ánh mắt của nàng, Cố Tú Cầm nắm chặt tay Sở Tương Nguyên, ánh mắt của nàng hàm chứa kinh hãi oán độc, đột nhiên đứng yên ở nơi đó.
Hai mắt Sở Vân Khinh nheo lại, mỉm cười: “Mấy ngày thấy, phu nhân người nhìn thấy Vân Khinh lại bất ngờ như vậy sao --.”
Chương 52. Cáo lão về quê, Hoàng đế bệnh nặng
Edit: Beyours
Sở Vân Khinh híp mắt lại, khẽ mỉm cười, "Mấy ngày gặp, phu nhân nhìn ta thấy bất ngờ sao——?"
Theo ánh mắt của mọi người, Sở Tương Nguyên nhíu chặt mày, khăng khăng đứng bất động bên người Cố Tú Cầm: "Mẫu thân!"
Quát khẽ tiếng, Cố Tú Cầm rốt cuộc hoàn hồn, bà sững sờ rồi chậm rãi quỳ xuống, cho dù là mẹ cả nhưng trước mặt Quận chúa bà thể cúi đầu, trong lòng tràn ngập cam lòng.
Mọi người đều thu biến cố này vào trong mắt, trong lòng tất nhiên cũng hiểu vài phần.
Bên này, Sở Vân Khinh nhếch miệng: "Các vị mau mau đứng lên, Vân Khinh dám nhận lễ lớn như vậy."
"Có gì dám?"
Mặt Thái hậu đầy vẻ từ ái, kéo tay Sở Vân Khinh, nở nụ cười hết sức dịu dàng: "Về sau Vân Khinh chính là hoàng thân của Tiêu thị ta, bọn họ phải hành lễ là chuyện nên làm."
Sở Vân Khinh vội vàng phúc thân: "Vân Khinh rất sợ, đa tạ Thái hậu nương nương ân trạch."
Ác độc trong đôi mắt của Ngụy Sơ Cận tan hết, mặt chỉ giữ lại nụ cười duyên dáng, quý phái: "Trước nay ta hề biết Nhị tiểu thư phủ Thượng Thư còn có y thuật cao minh như vậy, nếu thánh chỉ hạ, như vậy Nhị tiểu thư xứng đáng có gì phải hổ thẹn. Dưới gối Bổn cung chỉ có hai vị hoàng nhi, vẫn luôn hi vọng có vị công chúa, bây giờ ——"
"Sở Thượng thư dạy dỗ ra nữ nhi giỏi, Vân Khinh được phong hào làm Quận chúa đó cũng là vinh quang của phủ Thượng Thư. Vân Khinh được phong vị, quý phi cũng nên chiếu cố thương nhiều hơn." Ngụy Trinh Nhiên cắt đứt lời của Ngụy Sơ Cận, nhìn mọi người trong sảnh vung tay lên: "Được rồi, mọi người thấy Quận chúa, mở yến thôi."
Trong mắt Ngụy Sơ Cận thoáng qua tia oán hận, nhưng vẫn giữ nụ cười môi: "Thần thiếp nhất định làm theo lời dạy bảo của ."
Bên kia bức rèm che, ánh mắt của mọi người đều rơi người của Sở Thiên Tề. Từ lúc bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, vị Thượng Thư đại nhân trầm ổn ung dung này liền xuất điều gì đó bình thường. Trong con ngươi của dường như hàm chứa tức giận, khiến các thuộc hạ vốn muốn tiến lên chúc mừng đều đành nuốt những lời đó vào trong.
"Chúc mừng Sở thượng thư!"
Có người cố tình biết sống chết, người này là Chấn Bắc quân Đô úy Lâm Huy mới được nhậm chức. bưng ly rượu, mặt đầy ý cười tới trước mặt Sở Thiên Tề: "Trong kinh trước giờ chỉ biết Đại tiểu thư nhà Sở Thượng thư tài nghệ song tuyệt, lại biết còn có vị Nhị tiểu thư y thuật cao minh. Sở Thượng thư là có cách dạy con."
Người này tuổi trẻ khí thịnh, chuyện đều là tâng bốc, nhưng bản thân chỉ là bậc tiểu bối mới mà bình luận như thế có vẻ quá mức, Sở Thiên Tề bưng ly rượu bàn lên: "Lâm Đô úy khen lầm rồi."
Lâm Huy chắp tay: "Thượng Thư đại nhân quan bái nhị phẩm, nay trong phủ có vị Quận chúa, là quyền thế vang dội. Nếu năm nay lại thêm vị Vương phi nữa trong Thịnh kinh này chỉ sợ chỉ có Tả Tướng mới có thể đuổi kịp."
Bữa tiệc này, mặc dù triều thần chưa tới toàn bộ nhưng cũng tới hơn phân nửa, lời của Lâm Huy thổi phồng Sở Thiên Tề lên cực điểm, lại còn so sánh với cả Tả tướng. Mọi người đều nhướng mày khỏi kinh ngạc.
Ánh mắt của Sở Thiên Tề sớm sâu thẳm như biển, thấy ánh mắt bốn phía đều nhìn mình, mím môi: "Lâm Đô úy đùa rồi, Thiên Tề tuổi tác cao, ít ngày nữa cáo lão về quê, vinh sủng hay đều là do Thánh thượng ban thưởng, Tả tướng đức cao vọng trọng, có lẽ trọn đời cũng nhìn theo được bóng lưng."
Sở Thiên Tề xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Sở Thiên Tề mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, trong tay nắm giữ mười vạn Trấn Nam quân Đại Tần, trông coi binh mã tiếp viện của Đại Tần, là thời điểm như mặt trời ban trưa, vì sao lại sắp cáo lão về quê chứ?
Lâm Huy sững sờ, ngay sau đó cười ha ha: "Thượng Thư đại nhân đùa."
Thấy Sở Thiên Tề muốn nhiều lời, Lâm Huy đành phải lui ra. Đám quan lại triều thần Lâm Đô úy biết sống chết, tuy nhiên cũng bắt đầu rầm rì nghị luận những lời Sở Thiên Tề .
Triều thần nghị luận truyền đến chỗ nữ quyến bên này, Cố Tú Cầm vừa nhìn thấy Sở Vân Khinh “cải tử hoàn sinh” còn được phong làm Quận chúa, trong lòng kinh hãi vô cùng. Lúc này lại nghe được lời này của Sở Thiên Tề như sấm sét giữa trời quang nện xuống giữa đầu, khiến lồng ngực bà trở nên khó chịu muốn hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng Sở Tương Nguyên cũng thất kinh, nàng nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Tú Cầm thời dài nặng nề.
Tiếng nghị luận dần dần truyền đến chỗ Thái hậu, hậu phi ở đây đều theo dõi từng động tĩnh, trong lòng cũng có suy tính của riêng mình.
Ngụy Sơ Cận nhếch khóe miệng: "Phải Sở Thượng thư vất vả nhiều công lao lớn, triều là phụ tá đắc lực cho Hoàng thượng, bây giờ hậu cung cũng đều nhờ nuôi dạy được nữ nhi tốt. Theo ta thấy lời này của Đô uy cực kỳ có lý, Quận chúa mới mười bảy xuân xanh, năm sau có tuyển tú, chắc hẳn cũng tham dự chứ?"
Hô hấp của Sở Vân hơi chậm lại, cảm thấy có vài ánh mắt trầm rơi người mình, đôi môi nàng khé mấp máy nhưng biết đáp lại như thế nào.
"Dĩ nhiên là được.” Từ đầu tới cuối Thái hậu vẫn giữ nụ cười thản nhiên: "Nữ nhi trong kinh đều phải tham gia, tại sao có thể thiếu Vân Khinh?"
Ngụy Sơ Cận liếc mắt: " biết người nào có phúc khí xứng với Quận chúa được đây, theo như thánh chỉ của Hoàng thượng , Quận chúa là thiên mệnh quý nữ, chuyện cưới gả cần phải cực kỳ thoả đáng mới phải."
Lời này vừa ra, trong lòng mọi người hơi hồi hộp, Lan phi nhướng mày, nhìn Sở Vân Khinh che mặt bằng chiếc khăn trắng như tuyết, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Tỷ tỷ rất đúng, Quận chúa có phong thái động lòng người, có lẽ dung mạo cũng nghiêng nước nghiêng thành. Bổn cung vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của Quận chúa, tâm ý ở trong lòng, nhưng cũng rất mong đợi ....!"
Giọng của nàng thanh thúy động lòng người, lại hơi lớn tiếng như vậy, thu hút ánh mắt của mọi người.
Sở Vân Khinh khẽ nhíu mày, Lan phi này biết mặt mình có vết sẹo, như vậy cũng chỉ muốn bêu xấu nàng mà thôi. Nàng khẽ mỉm cười: "Lan phi ——"
Lời mới ra miệng, tiểu thái giám vội vàng vàng chạy tới, Sở Vân Khinh thấy người kia nghiêng người vào tai Thái hậu mấy câu, người sau sắc mặt đại biến!
Sở Vân Khinh nhận ra trang phục người thái giám này giống với Phúc công công, liền biết người này nhất định là người bên cạnh Hoàng đế. Sở Vân Khinh nhíu mày, chẳng lẽ chỗ Hoàng đế xảy ra chuyện?
Thái hậu vội vàng vàng đứng dậy: "Ai gia mệt rồi, bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, giải tán thôi."
Thấy Thái hậu xoay người rời , Sở Vân Khinh phúc thân thi lễ: "Cung tiễn Thái hậu nương nương."
Có lẽ tiếng chào này kéo tinh thần Thái hậu trở về, bà liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cái: "Trần Ngạo, đưa Quận chúa về phủ Thượng Thư."
Trần Ngạo này chính là thống lĩnh Ngự Lâm quân trong cung, có đưa tiễn chính là giúp Sở Vân Khinh phô trương thanh thế: "Đa tạ Thái hậu."
Nhìn thấy biết Thái hậu câu gì, Ngụy Sơ Cận chỉ huy chúng phi tần hậu cung giải tán rồi rời cùng Thái hậu. Nàng sững sờ, chợt tay truyền đến xúc cảm, cúi đầu nhìn phát tờ giấy.
Nàng đảo mắt xung quanh, dòng người tản khắp nơi, hoàn toàn biết do ai đưa tới.
"Quận chúa, mời bên này ——"
Tác phong của Trần Ngạo rất nhanh nhẹn, nàng xoay người theo hướng đó. Lúc quay người, nàng cảm thấy ánh mắt nóng hừng hực rơi lưng mình, khóe miệng nàng khẽ cong lên, trong mắt lên ánh sáng lạnh.
Đợi chuẩn bị xe ngựa, Sở Vân Khinh từ từ mở tờ giấy trong tay ra, đó chỉ có bốn chữ vô cùng mạnh mẽ.
Phụ hoàng bệnh nặng!
. . . . . .
Chương 53: Quận chúa hồi phủ, Thượng Thư định giết người.
Editor: Quỳnh
“Vân Từ quận chúa đến --.”
tiếng quát to, đứa bé giữ cửa nội tình ra mở cửa, nhìn thấy Sở Vân Khinh mặc bộ cẩm y sau nhiều ngày thấy trở về, sau lưng còn có quý nhân, lúc này cảm thấy kinh ngạc thốt lên lời.
Quản gia Đức Thúc vội vàng tới,ldqq vẻ mặt kính cẩn, nhìn Ngự lâm quân đứng sau lưng Sở Vân Khinh liền nhíu mày: “Bái kiến Trần Thống lĩnh, lão gia và phu nhân có nhà, biết Trần thống lĩnh đến có việc gì?”
Lúc này, hạ nhân trong Thượng Thư phủ đều tranh nhau vọt tới sau cửa, mọi người thấy Sở Vân Khinh nhiều ngày thấy liền bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
“Bản tướng phụng mệnh Thái hậu hộ tống Vân Từ quận chúa hồi phủ, ra hạ nhân của Thượng Thư phủ đều biết quy củ như vậy, nhìn thấy Quận chúa còn hành lễ?”
Đám người Đức Thúc kinh ngạc chết đứng tại chỗ, lông mày Trần Ngạo nhíu lại: “Thánh chỉ tuyên, các ngươi muốn coi rẻ ý chỉ của Thánh thượng?”
Lời này vừa xong, mọi người mới bắt đầu phản ứng lại, đồng thời quỳ xuống đất hành lễ: “Bái kiến Quận chúa.”
Sở Vân Khinh cười, cũng để ý mọi người quỳ mặt đất, nàng quay đầu cười : “Hôm nay làm phiền Trần thống lĩnh, ban thưởng cứ giao cho hạ nhân trong phủ là được, bây giờ sắc trời tối, Vân Khinh dám giữ thống lĩnh.”
Trần Ngạo hoàn thành nhiệm vụ, hai tay ôn quyền thi lễ xong liền xoay người rời khỏi phủ, Ngự lâm quân đem rương lớn rương Thái hậu ban cho để ở trước cửa tiếp đó theo sau xe ngựa của Trần Ngạo rời .
Sở Vân Khinh xoay người, đúng lúc nhìn thấy Sơ Ảnh và Nhược nhi vội vàng chạy tới: “Tiểu thư!”
Hai người vội vàng đứng ở trước mặt nàng, nhìn khắp nơi người nàng đánh giá chút mới yên lòng, Sở Vân Khinh gật gật đầu với bọn họ, nhìn mọi người vẫn quỳ mặt đất liền vẫy vẫy tay: “Đứng lên .”
“Đa tạ Quận chúa.”
Sơ Ảnh và Nhược nhi mừng , lqnhưng sắc mặt khi nhìn những người khác lại rất dè dặt, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn mọi người vòng, “Vân Khinh nhiều ngày về, mọi người trong phủ đều mạnh khỏe chứ?”
chuyện, Chiêu Ngọc được hai nha hoàn đỡ đến, ánh mắt của nàng sáng lên khi thấy Sở Vân Khinh: “Nhị tiểu thư!”
Lời vừa ra khỏi miệng, mặt nàng liền biến sắc, lúc này vội sửa miệng: “, là Quận chúa, thiếp thân bái khiến Quận chúa.”
Sở Vân Khinh liếc mắt ra hiệu cho Nhược nhi đỡ Chiêu Ngọc đứng dậy, nàng tiến lên bước, nhìn bụng của Chiêu Ngọc cười: “Ngọc phu nhân mang thai, phải cẩn thận mới được.”
Chiêu Ngọc ngầm hiểu ý liếc nhìn nàng cái: “Đa tạ Quận chúa.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, bởi vì lúc gần Trần Ngạo với nàng, xuất cung nhanh chút, bây giờ chủ nhân trong phủ cũng trở lại.
Nàng vừa xoay người liền nhìn thấy Cố Tú Cầm sắc mặt trắng bệch bước xuống từ trong xe ngựa, mượn rất nhiều lực ở tay Sở Tương Nguyên, Sở Thiên Tề nhảy xuống từ con ngựa cao to, trong mắt mang theo phiền toái.
Sở Vân Khinh thu lại ánh mắt đỡ Chiêu Ngọc lùi về phía sau, Sở Thiên Tề bước nhanh vào trong phủ, thấy tình hình trong viện, liền quay đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sở Vân Khinh.
Cố Tú Cầm theo sau lưng Sở Thiên Tề, trong mắt càng phát ra oán độc ràng.
“ theo ta!”
trận rét lạnh lớn hướng về phía Sở Vân Khinh, Chiêu Ngọc lo lắng nhìn nàng, Sở Vân Khinh hít hơi sau, liền theo sau Sở Thiên Tề.
Mà Cố Tú Cầm, nhìn thấy dáng vẻ của Sở Thiên Tề như vậy hai mắt léo sáng, nàng xoay người nhìn bụng Chiêu Ngọc, thân thiết tiến lên trước : “Ngọc nhi, sao ngươi lại ra khỏi phòng, phải thân thể khỏe sao?”
Chiêu Ngọc lùi về phía sau bước, sắc mặt kính cẩn đáp: “Làm phiền phu nhân quan tâm, Chiêu Ngọc biết Nhị tiểu thư được phong là Quận chúa, mang vinh quang về cho Thượng Thư phủ, nhất thời cao hứng mới rời khỏi phòng chút.”
Lúc này sắc mặt Cố Tú Cầm khẽ biến, miệng nàng cong lên: “Ngọc nhi vẫn là sớm trở về , tối nay ngủ cho tốt, sáng sớm ngày mai bản phu nhân có việc tìm ngươi.”
Trong lòng Chiêu Ngọc cảm thấy bất an, lập tức cúi người thi lễ trở về Bích Ngọc Hiên của mình.
Hai mắt Cố Tú Cầm đông lạnh,qd ánh mắt rơi vào đồ ban thưởng của Sở Vân Khinh: “Mấy thứ này rất quý giá, mau đưa đến trong viện của Nhị tiểu thư, nếu gây ra rủi ro gì, chính là chuyện mạng người đấy!”
Mọi người biến sắc, Cố Tú Cầm kéo Sở Tương Nguyên về Tĩnh Tâm Trai.
Bóng dáng Sở Thiên Tề cao lớn trầm ổn, người mặc áo bào màu tối nghiêm trang, khiến cho Sở Vân Khinh cảm thấy khẩn căng (khẩn cấp+căng thẳng).
Két... tiếng, cửa Tĩnh Tâm Trai được mở ra, Sở Vân Khinh theo Sở Thiên Tề vào phòng, Sở Thiên Tề rời bước về phía cửa sổ, giọng lạnh lẽo: “Hồi phủ hai tháng, những chuyện ngươi làm là ít.”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng: “Ý của phụ thân là --.”
“Mười bảy hàng năm ta đều phái người đến tra xét Ngọc Tuyết sơn, có người nào cho ta biết ngươi là học y, ngươi hồi phủ hai tháng, có y thuật bên người, lại chưa từng biểu lộ ra ngoài, huống chi, làm sao ngươi lại quen biết Duệ vương --.”
Sở Thiên Tề xoay người, ánh mắt như kiếm: “Ta thích người khác chơi đùa các kiểu ở trước mắt ta.”
Cho đến giờ phút này, Sở Vân Khinh mới chính thức nhận ra tài năng của người nam nhân trước mặt này, kỳ quái là lại có thể từ người nghèo hèn có thân phận bối cảnh đáng trở thành người có quyền thế địa vị, , tuyệt đơn giản.
Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên: “Vân Khinh dám, chỉ là phu nhân coi Vân Khinh như cái đinh trong mắt, nếu phải phu nhân tính kế, Vân Khinh vốn bị nhốt vào lãnh cung có dịch bệnh, càng có cơ hội dùng y thuật để đạt được địa vị như bây giờ, mong phụ thân minh xét.”
Hai mắt Sở Thiên Tề trầm xuống, có chút ngoài ý muốn, tinh tế đánh giá Sở Vân Khinh, dường như phán đoán được cái gì đó, bỗng nhiên --.
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy trước mặt có bóng đen chớt lóe lên, chưởng phong mạnh mẽ đánh úp về phía ngực mình, lại bức nàng có chỗ để trốn, gần như theo bản năng, nàng ra chiêu, chưởng chống lại chưởng phong của Sở Thiên Tề.
Phịch tiếng!
Sở Vân Khinh lui lại ba bước,qd cổ họng có chút ngai ngái, trong lòng nàng đối với chiêu thức của Sở Thiên Tề vừa kinh vừa sợ, đúng lúc này Sở Thiên Tề từ phía sau đến trước mặt nàng, thủ pháp của rất quỷ dị, chân khí của Sở Vân Khinh vừa loạn còn chưa kịp xuất chiêu bị chế trụ.
Bàn tay Sở Thiên Tề bóp cổ nàng, dần dần bóp chặt: “Nếu biết võ công, tại sao tối hôm đó có thể bị người khác bắt cóc?”
Giọng của lạnh nhạt, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy cỗ hơi thở hung ác làm cho mình thở được, sắc mặt nàng đỏ bừng, môi trở nên trắng bệch, dường như sắp ngất .
“Thích khách tối hôm đó là ai? Ngươi trở về chịu khổ là vì cái gì?”
Giọng của Sở Thiên Tề càng lúc càng áp sát, sát ý trong mắt tỏa ra xung quanh, Sở Vân Khinh có chút tuyệt vọng, nàng tự xưng là người biết y biết võ, trước đây nàng để bọn người Cố Tú Cầm ở trong mắt, để mặc cho họ hành hạ chỉ cần bảo vệ bản thân mình là được.
Mà bây giờ với Sở Thiên Tề, cũng kém gì ác ma, nàng quên, cái đêm mười bảy năm trước, hơn trăm người Lý gia nàng toàn bộ chết dưới đao của , tạm thời bỏ qua cho nàng, nhưng nhất định phải là người tốt!
Sở Vân Khinh cười khổ trong lòng, lực lượng của mình vốn quá yếu, ở trước mặt lại bị chế trụ đơn giản như vậy, nàng thậm chí còn cảm thấy chiêu thức của hình như nàng từng thấy qua ở nơi nào rồi, nhưng những thứ này quan trọng, nàng có cơ hội tra xét những gì nàng muốn biết rồi!
“Dừng tay.”
Last edited by a moderator: 8/10/15