Chương 26:
Edit: Quỳnh
“Buông ra!”
Xe ngựa rộng rãi hoa lệ, Tiêu Triệt ôm Sở Vân Khinh vào xe ngựa căn bản là cần tốn sức, bên này Sở Vân Khinh cũng tức giận khó dằn! Nàng xoay người cái muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Tiêu Triệt, tay trái biên quyền thành chưởng hướng về phía xương sườn của Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt nheo hai mắt lại, đối mặt với từng chiêu thức tàn nhẫn của Sở Vân Khinh, lắc mình tránh, khóe miệng nhếch lên, “Sở Vân Khinh, ngươi ở đây tức giận cái gì?”
Sở Vân Khinh nghe thấy thế, tức giận trong mắt càng sâu, thấy chưởng toàn lực của mình bị tránh thoát, eu mảnh khảnh của nàng vừa chuyển trong xe ngựa, cánh tay khẽ cong muốn đánh úp trước ngực Tiêu Triệt.
“Duệ vương biết cái gì gọi là ép buộc? Ta muốn tiến cung, Vương gia lại cố tình muốn thiết kế, ta muốn cùng xe với Vương gia, Vương gia lại muốn ép buộc ta! Xin hỏi Vương gia, Sở Vân Khinh có cái gì đáng giá để Vương gia người phí tâm như vậy!”
Khóe miệng Tiêu Triệt nhếch lên, hàn khí trong mắt bởi vì câu của nàng mà tan biến hết, xuất thủ cực nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt, tay để ở sau lưng Sở Vân Khinh, tay kia lại giữ khuỷu tay của nàng, rồi sau đó lôi kéo tay trái của nàng, càng đem nàng khóa chặt trong ngực!
cúi đầu cười mị hoặc, sau đó hơi thở nóng rực phả lên người nàng, “ ra là ngươi biết , Sở Vân Khinh, ngươi nhẫn nhục ở lại Thượng Thư phủ là vì cái gì, ngươi nghĩ rằng ta biết sao?”
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy sau lưng nóng rực, sống lưng nàng vẫn thẳng, muốn thoát khỏi tay , biết Tiêu Triệt dùng đến mười phần lực, nàng, căn bản phải là đối thủ của .
Lời của làm trong lòng nàng trầm xuống, nhưng Tiêu Triệt hài lòng với biểu của nàng, “Ngươi muốn điều tra cuộc đời của Sở Thiên Tề!”
Rốt cục Sở Vẫn Khinh cũng quay đầu lại nhìn , người gần trong gan tấc lông mi đạm, đồng tử màu đen thâm thúy yên lặng, giống như băng ngàn năm ở cao sơn U Hồ, nàng vào nhìn, lại tan biến giống như cái vực sâu thấy đáy.
“Vương gia, là có tâm!”
Trong mắt Tiêu Triệt có gợn sóng khẽ động, nhìn nàng sâu, “Ta chỉ muốn với ngươi, có lẽ đáp án ngươi muốn biết, đều ở chỗ của ta!”
Từ sau khi trở về Thịnh kinh, ban đầu thái độ của Sở Thiên Tề đối với Sở Vân Khinh đều làm như thấy, bây giờ lại ôn hòa, cũng có bất kỳ cơ hội nào cho nàng điều tra chuyện năm đó, cho nên, nàng đành phải để Phúc bá hoạt động ở bên ngoài, toàn bộ việc này đều vô cùng bí mật, nhưng lại bị biết ràng.
Mà nửa đời của Sở Thiên Tề, gần như là có tìm ra được bất kỳ sai sót gì, càng cần đến đêm của mười bảy năm trước, chút cũng có người biết, nhìn ánh mắt bình tĩnh thâm thúy của Tiêu Triệt, khiến trong lòng nàng trở nên căng thẳng.
“Như vậy, điều kiện của Vương gia là?”
Tiêu Triệt nhìn nàng mắt phượng sáng ngời lại xen lẫn lạnh lùng, trong đó giống như trăng sáng, vừa động liền có thể mang đến vầng sáng nhiều màu sắc, theo bản năng mở miệng, “Có lẽ chúng ta nên kết thành đồng minh.”
Sở Vân Khinh nhíu mày, kết thành đồng minh?
Nàng nhàng vùng vẫy, tại hai người có khí thể giương cung bạt kiếm, động tác như vậy khỏi ái muội, Tiêu Triệt hiểu ý buông nàng ra, thân thể tựa vào phía sau, đôi mắt sáng như sao nhìn Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh chăm chú nhìn cổ tay bị Tiêu Triệt nắm đau, “Vân Khinh với Vương gia khác nhau trời vực, Vân Khinh làm sao dám kết thành đồng minh với Vương gia, huống chi, Vân Khinh chỉ là thứ nữ của Thượng Thư phủ, quyền thế, Vương gia kết thành đồng minh với ta, nhất định là mua bán lỗ vốn!”
Đôi mắt Tiêu Triệt trầm xuống, thân thể dựa ở vách xe ngã về phía trước, con ngươi của biến hóa vô thương, giờ phút này lại biến thành bộ dạng băng lãnh, “Ngươi sợ cái gì? Ngươi điều tra Sở Thiên Tề tháng có thể có thu hoạch sao? Hôm nay ta để ngươi tiến cung là muốn cho ngươi biết, ngươi vào cái thế cục này, toàn bộ đều phải do ngươi quyết định!”
Sở Vân Khinh cười lạnh, “Sở Vân Khinh chẳng qua chỉ cầu cuộc sống yên ổn.”
Tiêu Triệt bỗng nhiên cười to, ánh mắt sắc bén của nhìn thẳng, “Sở Vân Khinh, ngươi cũng biết Lục y cầm hôm nay có thể lấy mạng của ngươi!”
Ánh mắt Sở Vân Khinh biến đổi, nàng đoán được, là động tay mới có thể làm cho nàng chịu những thứ phiền toái cần thiết kia.
“Ngươi ngươi muốn trêu chọc quyền quý, nhưng nó lại vẫn xảy ra, ngươi thích quyền quý, nhưng ở chỗ này, chỉ có cái đó mới giúp ngươi sống yên ổn, hơn nữa, mục đích ngươi chờ đợi ở Thượng Thư phủ, ngươi muốn biết đáp án sao?”
Sở Vân Khinh trầm mặc, ánh mắt Tiêu Triệt rơi vào người nàng cực mạnh, giống như muốn nhìn thấy xương cốt của nàng, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ loạn, thủ đoạn của nam nhân này rất mạnh, lại cứ theo dõi mình,nếu đáp ứng , tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà, chỉ sợ nàng vĩnh viễn thể bứt ra được!
“Thân phận Sở Vân Khinh hèn mọn, thỉnh Vương gia thu hồi lại lời vừa mới !”
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy ánh mắt băng lãnh đến cực hạn của Tiêu Triệt, lúc này nàng lẳng lặng ngồi đối diện với , ánh mắt ung dung nhìn , cho dù băng sương đao kiếm của có thể đập bể nàng, nàng cũng chỉ là cơn gió, đau ngứa.
Ánh mắt Tiêu Triệt trầm đến cực hạn, giống như là nhãn.
Trong nháy mắt, Tiêu Triệt xuất thủ!
cực nhanh điểm bả vai của Sở Vân Khinh, rồi sau đó đưa tay kéo xuống khăn che mặt của Sở Vân Khinh, vết sẹo đỏ tươi đập vào mắt, ánh mắt trầm xuống, mà biểu tình mặt Sở Vân Khinh ngoài kinh ngạc có cái gì khác.
Tiêu Triệt hơi thất vong, “Sở Vân Khinh, ngươi là người đầu tiên cự tuyệt Bổn vương như vậy, chỉ mong ngươi hối hận!”
nhàng đeo lại khăn che mặt cho nàng, bàn tay phất cái giải huyệt đạo cho nàng, khẽ thấp mặt, “Đến!”
Sở Vân Khinh vừa thấy, quả nhiên đến cửa Thượng Thư phủ, tay nàng hơi căng thẳng, “Đa tạ Vương gia.”
Cuối cùng vẫn quay đầu lại xuống xe ngựa.
Tử Mặc nhìn bóng lưng của Sở Vân Khinh hơi lắc đầu, động tĩnh vừa rồi ở trong xe đều nghe thấy hết, giờ phút này quay đầu ngựa lại về phía thành Nam, bên quay đầu lại , “Chủ tử, người biết tính tình của Sở nương, hôm nay lại mang nàng đến nơi của Thái hậu, người nghĩ kĩ chưa?”
Ánh mắt Tiêu Triệt ở trong xe khẽ động, hồi lâu cũng lên tiếng.
Chương 27:
Edit: Quỳnh
Trong viện chủ mẫu, Tú nhi cẩn thận vén rèm cửa lên, thấy Cố Tú Cầm dựa vào nhuyễn tháp hai mắt nhắm chặt, nàng thở phào ra hơi, tay chân bước vào phòng.
“Làm sao vậy?”
Bỗng nhiên có tiếng vang lên làm cho Tú nhi cả kinh, chẳng biết từ lúc nào, trong chủ mẫu viện sớm phồn hoa như ngày xưa, ngược lại yên tĩnh đến quỷ dị, nàng hơi hoảng loạn xoay người, “Phu nhân.”
Cố Tú Cầm nhướn mày, “Làm sao, kẻ tiện nhân kia vào phủ rồi hả?”
Tú nhi bộ dạng phục tùng cúi đầu, “Vâng, Ngọc phu nhân có thai hai tháng, lão phu nhân biết chuyện này, quyết định cho người đón nàng vào trong phủ!”
Trong chốt lát ánh mắt Cố Tú Cầm hàn quang bốn phía, nàng hừ lạnh tiếng, vung tay quét ly trà bên cạnh xuống đất, oán hận trong mắt lên ràng, “Nhiều năm như vậy, đến giờ vẫn là có lỗi với ta!”
Tú nhi sợ tới mức lập tức quỳ đất, nàng co rúm bả vai lại, giọng run nhè , “Phu nhân bớt giận, là Chiêu Ngọc kia dùng sắc đẹp để quyến rũ lão gia, lão gia nhiều năm như vậy đều nạp thiếp, nhất định là người tốt nhất.”
Cố Tú Cầm đứng dậy, trong mắt thoáng lệ quang, mơ hồ còn có hận ý thâm trần, “ đối tốt với ta? A, là chuyện cười!”
Nàng nhìn Tú nhi quỳ dưới đất, chợt cúi người đỡ nàng dậy, “Đến, đứng dậy.”
Mấy ngày nay Cố Tú Cầm hỉ nộ vô thường*, Tú nhi có chút sợ, lúc này bỗng nhiên lại bị Cố Tú Cầm đối đãi như vậy, mặt biết là nên vui hay nên sợ.
“Tú nhi, tại người đáng tin cậy bên cạnh ta, chỉ có mình ngươi.”
Sắc mặt Cố Tú Cầm bỗng trở nên dịu dàng, nhìn Tú nhi sửng sốt, nàng lại , “Bây giờ ta đây xem như là thất thế, ta nghĩ nhiều ngày, ta hiểu tại sao bỗng nhiên tiện nha đầu Sở Vân Khinh lại tốt với ta, cuối cùng ta cũng cảm thấy toàn bộ việc này đều thoát được liên qua đến nàng, bây giờ lại được Thái hậu ban thưởng, là lợi hại!”
Hơi ngừng lại, hai tay nàng căng thẳng, “Tiện nhân kia có hài tử của lão gia, nếu nàng sinh xong chỉ sợ là dễ dàng trừ bỏ nàng, Tú nhi có nguyện ý giúp ta ?”
Tú nhi rơi lệ, nàng là nha đầu sau khi Cố Tú Cầm vào phủ mới thu nhận, từ tầng thấp nhất trong phủ từng bước đứng lên, nàng đội ơn trong lòng, giờ phút này có được tín nhiệm của chủ nhân, dĩ nhiên rất cao hứng, “Tú nhi nguyện ý! Tú nhi nghe theo phân phó của phu nhân!”
Cố Tú Cầm gật đầu, cúi người ở bên tai Tú nhi, “Ngươi ...”
Trong Tử Vi các, nữ tử dưới ba mươi tuổi ngồi, thân tử y nổi bậy lên mắt ngọc mày ngài của nàng, toàn thân dưới luôn lộ ra khí chất dịu dàng.
“Từ nay về sau, chuyện lớn trong phủ đều làm phiền Ngọc phu nhân rồi!”
Huệ mama mới vừa , sắc mặt của Sở Vân Khinh thản nhiên. Cũng có nửa điểm cảm giác ân huệ cầu hồi báo, nàng ở bên nhàng uống trà, bên kia lại cho Nhược nhi ánh mắt.
Nhược nhi lại , “Phu nhân gần đây có bệnh trong người, Ngọc phu nhân có toàn quyền chưởng quản mọi việc trong phủ, tiểu thư chúng ta ở trong phủ danh phận, chỉ sợ cũng giúp gì được cho người, về sau, mong người quan tâm nhiều hơn.”
Chiêu Ngọc vốn là nữ tử phong trần, có thể trở thành cơ thiếp của nam tử mình ái mộ lâu nên vui vẻ thôi, nhân tiện lúc này nàng , “Nhị tiểu thư tuyệt đối đừng nên như vậy, Chiêu Ngọc hiểu ý tứ của tiểu thư, về sau tất nhiên tận lực vì tiểu thư.”
Sở Vân Khinh bỏ ly trà xuống, “Phu nhân đừng nên như thế, giữa ngươi và ta cũng chỉ là câu của lão phu nhân, chúng ta mới ở trong này gặp mặt lần, sau này, ngươi là phu nhân, ta là Nhị tiểu thư, chúng ta trước đó, quen biết.”
Sắc mặt Chiêu Ngọc khẽ biến, “Vâng vâng vâng, Chiêu Ngọc hiểu .”
Nàng hơi ngừng lại, vẻ mặt khó xử, “Chỉ là, bụng của ta –“
Sở Vân Khinh lắc đầu, khóe miệng dưới khăn che mặt khẽ bĩu cái, “Danh tiếng của phu nhân Thượng Thư, Ngọc phu nhân cũng biết?”
Chiêu Ngọc gật đầu, ánh mắt Sở Vân Khinh chợt lên ý cười, “Phụ thân và nàng kết tóc* hai mươi mất năm chưa từng nạp thiếp, Ngọc phu nhân nên biết đạo lý trong đó, giờ Ngọc phu nhân là người duy nhất vào phủ, chỉ sợ phu nhân bên kia, dễ chuyện.”
Sắc mặt Chiêu Ngọc khẽ biến, “Vậy Chiêu Ngọc nên làm như thế nào?”
Sở Vân Khinh nhìn bụng bằng phẳng của Chiêu Ngọc cái, “Bụng này của phu nhân là giả, vậy sao dứt khoát dùng cái bụng giả này để bảo vệ cuộc sống yên ổn của mình? Lại có thể, chẳng lẽ Ngọc phu nhân chỉ muốn mình làm thiếp?”
Tiếng vừa dứt, Sở Vân Khinh nhìn đến ánh mắt sáng lên của Chiêu Ngọc, nàng tiếp tục , “Ngọc phu nhân trở về , phu nhân bệnh nhiều ngày, Ngọc phu nhân đừng quên thỉnh an!”
Chiêu Ngọc vội vàng đáp ứng, ra của liền phân phó Huệ mama trở về viện của mình, Nhược nhi nhìn bóng lưng khỏi Tử Vi các khẽ , “Tiểu thư, Chiêu Ngọc phu nhân này có thể làm được ?”
Sở Vân Khinh cười, ánh mắt trở nên hứng thú, “Nàng có dã tâm, huống chi lão gia sủng ái nàng, nữ nhân có ham muốn chiếm hữu, trở nên cực kỳ đáng sợ!”
Trong Vĩnh Thọ cung, Ngụy Trinh Nhiên vẻ mặt xanh trắng nằm ở nhuyễn tháp, Tiêu Cấp chăm sóc ở bên cạnh, “Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay người vẫn mệt mỏi, bằng để cho hạ nhân thỉnh phụ hoàng đến xem ?”
Ngụy Trinh Nhiên lắc đầu, “ được, Cấp nhi ngoan, trở về nghỉ ngơi , nhiều ngày nay phụ hoàng ngươi cũng bị bệnh trong người, cầm làm phiền .”
Tiêu Cấp hơi thất vọng gật đầu, lúc rời khỏi liền gặp phải Ngụy Sơ Cận, thi lễ rồi đường về phía Vân Nghê cung, mẫu thân của Vân tần cũng từng là nhân vật hiển hách, đáng tiếc về sau ý sủng mà kiêu chọc mặt rồng giận dữ, làm cho cung các phồn hòa lúc đầu tức trở nên hiu quạnh, sau khi mẫu thân thất sủng sinh ra !
Tiêu Cấp nghĩ, làm thế nào mới có thể mau chóng tìm cơ hội để nhìn thấy phụ hoàng của , bỗng nhiên nhìn đến vật vẫn chặt trong tay, đó là túi hương thêu tinh xảo, Vân Tần nhiều năm ra khỏi cung, túi hương này lại là chính tay nàng làm ra, nghe Thái hậu gần đây bất an nên đặc biệt phối hương liệu để giúp an thần.
“Nguy rồi!”
Tiêu Cấp vỗ vào đầu mình, như thế nào lại quên!
đường nhanh, thẳng vào tẩm điện của Vĩnh Thọ cung, dọc theo đường chỉ cảm thấy lạnh lẽo rét buốt, nhíu mi, vào nội thất.
“Nàng quá giống vật mười bảy năm trước kia, ta thể phòng!”
Ngụy Sơ Cận cơ hồ quát lớn tiếng, Tiêu Cấp muốn nhấc bức rèm che thấy thế bỗng nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy Thái hậu Ngụy Trinh Nhiên thở hơi, “Ngươi, muốn giết nàng sao?"
Chương 28:
Edit: Quỳnh
Ngọc phu nhân vào phủ, bọn hạ nhân trong phỉ vẫn chờ xem Ngọc phu nhân bị chủ mẫu hành hạ như thế nào, lại ngờ chủ mẫu Cố Tú Cầm chẳng những có chèn ép gì Ngọc phu nhân, còn giao quyền hành trong tay ra, lại càng đồng ý cho nàng cần thỉnh an cần phụng bồi, như vậy, mặc dù Chiêu Ngọc có được quyền, nhưng có cơ hội gặp Cố Tú Cầm.
Sở Vân Khinh nghe thấy tin tức này, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Tốt xấu gì Cố Tú Cầm cũng là tiểu thư đại gia, lại ở nhà cao cửa rộng phủ viện nhiều năm, tại sao có thể chịu lép vế như vậy?”
Sơ Ảnh cau mày, “Ý của tiểu thư là chiêu này của phu nhân chỉ là kế hoãn binh?”
Sở Vân Khinh buông ly trà trong tay xuống, “Nếu Ngọc phu nhân là người mới trong phủ, chúng ta bái phỏng phen cũng là việc cực kỳ nên làm đúng ?”
Sơ Ảnh và Nhược nhi nhìn nhau, tiểu thư thay đổi thái độ là nhanh!
Bích Ngọc Hiên, Ngọc phu nhân xử lý gia , thấy Sở Vân Khinh đến liền giao phó hạ nhân mấy câu rồi cho lui xuống.
“Ngọc phu nhân trách mắng có mức độ, quả nhiên Vân Khinh nhìn lầm người, cứ theo đà này, Ngọc phu nhân lập uy trong phủ đó là chuyện sắp đến rồi!”
Sắc mặt Chiêu Ngọc lên tia được tự nhiên, “ dối Nhị tiểu thư, trước đây Chiêu Ngọc chưa từng làm qua việc này bao giờ, sợ là mình làm tốt, chọc giận lão gia và lão phu nhân mất hứng.”
Sở Vân Khinh lắc đầu, trong mắt chợt nên vẻ thương tiếc, “Ngọc phu nhân và phụ thân gần nhau mười năm, tuy bây giờ phụ thân mới đón ngươi vào phủ, tất nhiên là trong lòng thập phần thương ngươi, về sau tất nhiên bạc đãi ngươi!”
Tiếng vừa dứt, Sở Vân Khinh nhìn Chiêu Ngọc hơi lộ ra ý cười, sắc mặt tối sầm lại, “Nếu phu nhân hối tiếc liền nhìn Vân Khinh xem, Vân Khinh lưu lạc ở bên ngoài mười bảy năm, đối với phụ thân hoàn toàn biết gì cả, tại lại càng giống người ngoài, so với Vân Khinh mà , phu nhân tốt hơn biết bao nhiêu lần.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Chiêu Ngọc liền lên chút vui mừng, đương nhiên nàng biết thân thế của Sở Vân Khinh, cũng biết nàng sau khi nàng vào phủ phu nhân đối đãi với nàng thế nào, cho nên nàng mới đứng về phía bên nàng (Sở Vân Khinh), tiếng của nàng khẩn thiết, “Nhi tiểu thư yên tâm, tại nếu lão gia hồi phủ, chung quy vẫn đến chỗ ta chuyến, ta đương nhiên vì ngươi chuyện.”
“Tuyệt đối cần.” Sở Vân Khinh kiên quyết lắc đầu, “Phụ thân đối với ta đủ thân thiết, nếu ngươi vì ta chuyện chừng lại càng chán ghét ta hơn, bằng phu nhân chút chuyện với phụ thân, mười bảy năm thể phụng bồi dưới gối, tại chỉ có phu nhân mới có thể đem nuối tiếc của Vân Khinh bù đáp lại.”
Chiêu Ngọc nghĩ, vẫn là gật đầu, “Ta với phụ thân ngươi mười ba năm trước quen biết, khi đó –“
Có thể đó là câu chuyện xưa hết sức dài dòng, đơn giản là nữ tử tài hoa đầy mình rơi vào phong cảnh ngày xuân tươi đẹp gặp được công tử quyền thế lại khí chất nhàng, hai người chỉ hận thể gặp sớm hơn, rốt cuộc liền đính ước vào mười năm trước.
Chiêu Ngọc vốn nghĩ rằng Sở Thiên Tề rất nhanh nghênh đón nàng vào cửa, nhưng lại nghĩ tới Sở Thiên Tề căn bản có tính toán như vậy, nàng chờ đợi mười năm, ngay tại lúc nàng tuyệt vọng, Sở Vân Kinh liền xuất .
“Phụ thân ngươi tuy là Binh Bộ Thượng Thư, coi như phong quang vô hạn (danh tiếng), nhưng mà mười năm nay ai có thể biết được những vất vả của , rất nhiều đêm đều người đầy máu tươi đến chỗ ta, ta nhìn thấy mà muốn tan nát cõi lòng – --“
Sở Vân Khinh gần như sắp thất thần, câu như vậy, làm cho nàng rùng mình.
Nàng giống như nghe được đồng tình, nước mắt ướt mi, “Làm sao có thể? Theo Vân Khinh biết, phụ thân chỉ chưởng quản mười vạn binh mã Tây Bắc, những năm gần đây Tây Lương và Đại Yến đều an phận thủ thường, biên cảnh Đại Tần chúng ta chiến hỏa rất ít, vì sao phụ thân lại bị thương?”
Sở Vân Khinh vừa hỏi lời này, ánh mắt Chiêu Ngọc chợt lóe, nàng có chút mất tự nhiên, “Nhị tiểu thư có gì, là Chiêu Ngọc mau mồm mau miệng, vốn là lão gia dặn chonói việc này!”
Nhưng Sở Vân Khinh dừng lại, “Chẳng lẽ phụ thân có cừu oán trả thù nhà? Thiên, vậy chẳng phải tùy thời phụ thân đều có khả năng –“
Nàng bộ dạng khẩn thiết đả động Chiêu Ngọc, Chiêu Ngọc nhìn Sơ Ảnh và Nhược nhi ở sau lưng Sở Vân Khinh cái, cúi người che miệng bên tai Sở Vân Khinh – --
Khe khẽ câu, ở trong lòng Sở Vân Khinh, ánh mắt của nàng phát lạnh, lưng tự chủ được đứng thẳng.
Chiêu Ngọc xong lo lắng nhìn bộ dáng của Sở Vân Khinh, “Ngươi phải lo lắng, phụ thân ngươi cũng là thân bất do kỷ, ta bao nhiêu lần với cần làm, nhưng mà dám cãi lời.”
Sở Vân Khinh khép mi, nàng gượng ép cười, ánh mắt xa xăm, “ dám cãi lời sao?”
đường trở về Tử Vi các, Nhược nhi và Sơ Ảnh nhìn bóng lưng cứng ngắc sắc mặt ngưng trọng của Sở Vân Khinh, Nhược nhi nén được mở miệng, “Tiểu thư, vừa rồi Ngọc phu nhân cái gì vậy? Sắc mặt của người tốt.”
Hai tay của Sở Vân Khinh ở trong tay áo nắm chặt, ánh mắt nàng lãnh sát, đôi môi khẽ nhếch lên, “ ta bị bệnh, Tử Vi các mấy ngày này đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Chiêu Ngọc , biết phụ thân vâng mệnh người nào, thường có nhiệm vụ ám sát, đều phải cừu gia trả thù.
Mười bảy năm trước Sở Thiên Tề chém giết trăm hai mươi ba người của Dương Châu Lý gia, Sở Vân Khinh điều tra nhiều ngày, cũng có phát Sở Thiên Tề và Dương Châu Lý gia có bất kỳ liên quan gì!
Vâng mệnh của người nào?
Sở Vân Khinh muốn yên lặng chút, tình ngoài dự kiến của nàng, mà nàng, tất nhiên là muốn báo được đại cừu!
Nhưng mà, Sở Vân Khinh đóng cửa từ chối tiếp khách cũng được, ngay tại ngày thứ hai, vị khách mời mà đến Thượng Thư phủ, tất cả người trong Thượng Thư phủ đều bởi vì việc này mà dậy sóng.
Sở Vân Khinh nhìn vị này thân lam y trước mặt, thiếu niên tươi cười tuấn lãng có chút kinh ngạc, nàng cúi người thi lễ, “Bái kiến Ngũ điện hạ.”
Người tới chính là Tiêu Lăng, mặt cười sáng lạn, ánh mắt lại hơi hàm chứa oán trách, “Giỏi cho ngươi Sở Vân Khinh, quỳnh hoa yên ta tìm ngươi cả đêm, lần trước nghe ngươi tiến cung, lại cũng để cho ta thấy, ngươi , ngươi muốn bồi thường ta như thế nào?”
Chương 29:
Edit: Quỳnh
Lúc ngồi xe Tiêu Lăng, Sở Vân Khinh vẫn kịp phản ứng như cũ, nàng và cũng chỉ gặp mặt lần, làm sao lại nhiệt tình với nàng như vậy?
"Điện hạ, chúng ta đâu đây?"
Ánh mắt Tiêu Lăng ôn nhu, "Tiến cung."
Sở Vân Khi nhíu mày, "Ý của điện hạ là --"
Tiêu Lăng gật đầu cái, chăm chú nhìn Sở Vân Khinh, "Ta muốn ngươi giúp ta."
Tiêu Lăng ngừng lại chút, "Ta muốn ngươi vì mẫu phi ta đàn khúc, ngươi có bằng lòng ?"
Sở Vân Khinh hiểu, Tiêu Lăng lại tiếp, "mấy ngày nữa ta xuất cung xây phủ mới, đến lúc đó biết có còn được ở cùng mẫu phi hay , nhiều năm nay, nàng là rất khổ cực."
ra chỉ là đánh đàn, Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Lăng trong nháy mắt trở nên yên lặng, trong thời gian ngắn hơi cảm thấy xúc động, xe ngựa đường tiếp vào cung, cuối cùng, họ đến cung điện hết sức lạnh lẽo.
Lạc Hà cung.
“ theo ta.”
Tiêu Lăng phía trước, Sở Vân Khinh phía sau, vào cửa cung chỉ thấy hai mama lớn tuổi đứng chờ, xem ra Tiêu Lăng sớm chuẩn bị trước.
"Cung nhân bị ta cho lui, ngươi cứ yên tâm ."
Hai mama lớn tuổi liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cái cực kỳ cung kính trước dẫn đường, Tiêu Lăng hỏi, "Lộ mama, mẫu phi có khá hơn chút nào ?"
Lộ mama nghiêm túc , “Mấy ngày nay nương nương huyên náo ngày càng nhiều, buổi sáng hôm nay lại náo loạn hồi, nhất định muốn gặp người, nếu nô tỳ người lấy thuốc cho nàng, chỉ sợ nương nương lại làm mình bị thương.”
Sở Vân Khinh lưu ý ở trong lòng, nhìn sống lưng thẳng của Tiêu Lăng bỗng nhiên cảm thấy có chút sầu não, nhìn như ánh mắt trời sáng lạn, cho rằng nhất định có gió mưa, nghĩ tới, lại vẫn có nỗi khổ của mình.
Mẫu phi của Tiêu Lăng là Lệ phi vào cung hai mươi năm, mười tám năm trước sinh ra Tiêu Lăng, được phong phi, nhưng mười lăm năm trước, biết vì sao, nàng bỗng nhiên hoạn thất tâm phong (bị điên), về sau cư tại Lạc Hà cung ra ngoài.
Lúc vào cửa, trong phòng lộn xộn, ánh mắt Sở Vân Khinh quét vòng, chỉ thấy tại góc tủ quần áo và giường, có người co quắp, từ xa nhìn lại dường như gầy yếu chịu nổi, tóc rối tung hỗn độn mặt, thân ăn mặc đẹp đẽ quý giá, biết tại sao lúc này lại dính tro bụi.
Mặc dù chuẩn bị tư tưởng, nhưng nhìn đến tình cảnh kia, Sở Vân Khinh vẫn cảm thấy phen hít thở thông.
Dường như cảm giác được có người đến gần, Lệ phi co rún lại trốn vào ngăn góc tủ, Sở Vân Khinh chỉ thấy Tiêu lăng thấp giọng gọi tiếng mẫu phi, bước nhanh tới, tay cực kỳ ôn nhu, tiến lên thầm bên tai Lệ phi vài câu, thấy nàng trở nên yên tĩnh chút mới bế nàng lên, ở trong mắt Sở Vân Khinh, khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Lăng.
Sở Vân Khinh đứng tại chỗ, trong mắt có chút kinh ngạc nào, Tiêu Lăng xoay người lại thấy nàng như vậy hơi có chút cười cảm ơn, Lệ phi dựa vào người , chặt tay áo của gì đó, Tiêu Lăng nhàng mở miệng, “ lâu trước kia mẫu phi của ta rất thích cầm, nàng dùng cầm của nàng (Lệ phi) đàn khúc , ta đàn nàng luôn thích.”
Tiếng vừa ngừng, Lộ ma ma ôm thanh cầm tới, Sở Vân Khinh tiếp nhận, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng ngũ vị hỗn tạp, nàng đặt cầm lên bàn dài bên cạnh ngồi xuống, nhìn mẫu tử dựa vào nhau, trong lòng khẽ động.
“Tranh -- --“
Tiếng đàn này phải thiên quân vạn mã, phải chim bay cỏ dài, chỉ là nắng ấm dịu dàng, tự mở cửa sổ ra mà tiến vào nhà, rơi vào mẫu tử ngồi ở bên giường.
Ngay khác khi tiếng đàn vang lên, Lệ phi liền ngừng lôi kéo ống tay áo của Tiêu Lăng, nàng lẳng lặng nghe, tại khắc khi tiếng đàn kết thúc, rốt cục lệ rơi đầy mặt
Tiêu Lăng kinh ngạc, liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cái, ánh mắt đầy kích động, “Mẫu phi, mẫu phi người làm sao vậy?”
Sở Vân Khinh cũng tới, nàng nhìn vài vị ma ma cái, lại nhìn Tiêu Lăng cái, Tiêu Lăng hiểu ý, “Các ngươi lui ra ngoài trước .”
Lúc này Sở Vân Khinh tiến lên bắt mạch cho Lệ phi, nhưng mà lúc ngón tay của nàng đặt lên cổ tay của Lệ phi, Lệ phi bỗng nhiên gắt gao nắm lấy tay của Sở Vân Khinh, nước mắt nàng tựa hồ ngừng được, nhìn Sở Vân Khinh muốn kéo xuống khăn che mặt của nàng.
Sở Vân Khinh theo bản năng lùi lại, Tiêu Lăng khẩn trương giữ chặt tay của Lệ phi, “Mẫu phi, người thích khúc này sao?”
Lệ phi hơi mở miệng, dường như thể , Tiêu Lăng thất vọng vỗ lưng Lệ phi, hướng Sở Vân Khinh , “Thái y mẫu phi bệnh của mẫu phi mấy năm nay càng ngày càng nặng, nàng nhiều năm khóc cười, biết tại sao nghe xong khúc của ngươi nàng lại kích động như vậy.”
Sở Vân Khinh tỉ mỉ đánh giá Lệ phi, dung mạo của nàng bị khăn che chút, ánh mắt thấy cảm xúc, chính nàng ta cũng cực kỳ kinh ngạc.
“Dễ nghe, dễ nghe.”
Bỗng có lời mê làm cho ánh mắt của Tiêu Lăng sáng lên, người nhìn mặt Lệ phi, “Mẫu phi, ngươi cảm thấy dễ nghe sao? Vậy về sau nhi tử thường xuyên để Vân Khinh gảy cho người nghe có được ?”
Nhìn Lệ phi giống như gật đầu, Tiêu Lăng tràn đầy hi vọng nhìn Sở Vân Khinh, “Vân Khinh, có thể ?”
Sở Vân Khinh nhìn người dụng tâm vì mẫu phi như vậy còn có thể sao, ánh mắt Tiêu Lăng sáng ngời như vậy, coi như có thể xóa tan hoàn toàn khói mù, nàng chỉ cảm thấy người trước mặt mình tươi sáng như vậy, nàng gật đầu, “Vân Khinh cực kỳ nguyện ý đàn cho Lệ phi nương nương nghe.”
Hai mắt Lệ phi dường như có sốt ruột, nhưng lúc này, nàng lại ngẩng đầu, có chút xuất thần nhìn Sở Vân Khinh, “Vân Khinh, Vân Khinh, Vân -- --“
Lệ phi vẫn lặp lại mấy chữ này, Tiêu Lăng nghe ở trong tai quả thực vô cùng vui, cao hứng đem Lệ phi nhàng ôm vào ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn Sở Vân Khinh, “Mẫu phi cho tới bây giờ chỉ nhớ tên của ta, đây là lần đầu tiên, nàng nhớ người khác, Vân Khinh, ngươi muốn ta cảm tạ ngươi như thế nào!”
Sở Vân Khinh cười tiếng, trong ánh mắt có lệ quang lên.
Lúc bang người ở trong phòng đắm đuối trong ôn như trong suy nghĩ của mình, tiếng quát to làm cho mấy người ở đây cả kinh, “Hoàng thượng giá lâm -- --.”
tiếng bất ngờ làm cho sắc mặt của Tiêu Lăng và Sở Vân Khinh khẽ ngưng lại, nhưng mà, ngay tại lúc hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Lệ phi từ tháp nhảy xuống, sắc mặt kinh hãi kia làm cho Tiêu Lăng và Sở Vân Khinh hoảng sợ!
Last edited by a moderator: 9/5/16