Chương 7: Như Ngọc công tử, phương pháp giải cổ
Nhìn Sơ Ảnh vẫn ngủ say như cũ, chân mày Sở Vân Khinh hơi nhíu lại.
“Tiểu thư, thế nào rồi?”
“Hết sốt rồi, vết thương ngoài da điều dưỡng mấy ngày là được.”
Nhược nhi đưa đến chiếc khăn ướt: “Tiểu thư, người ở chỗ này trông chừng đêm, nghỉ ngơi .”
Sở Vân Khinh thản nhiên lắc đầu cái: “Sơ Ảnh theo ta ba năm, nàng bị như vậy cũng bởi vì ta, ta nhất định phải tận tâm tận lực đối với nàng, ngươi coi chừng tốt Sơ Ảnh, ta muốn ra ngoài chút.” Hôm nay y quán treo biển ra ngoài, nàng phải nhìn chút.
canh giờ sau, Sở Vân Khinh đến Nhân Tâm y quán, lần này nàng vẫn mang khăn che mặt như cũ, mình tới, vào từ cửa sau, để người khác biết.
Phúc bá chờ lâu, nhìn sắc mặt hơi khẩn trương của , Sở Vân Khinh biết, hôm nay nhất định là có vụ buôn bán lớn chờ nàng.
“Chủ tử, có người ra giá ngàn lượng, mời người ra ngoài xem bệnh, bây giờ vẫn chờ người.”
Quả nhiên!
Sở Vân Khinh hơi trầm tư: “Được, hôm nay Hoành Vân đủ người bệnh, để những đại phu khác chẩn bệnh, ngươi lập tức dẫn ta gặp người chờ.”
Từ hậu viện đến phòng khách, liền thấy người chờ.
Người nọ thân áo bào màu bạc trắng, thân hình cao lớn rắn rỏi, sắc mặt hơi nặng nề, đôi mắt thâm trầm như biển, nhìn thấy Vân Khinh tới ánh mắt sáng lên.
“Sở công tử, vị này chính là Hoành Vân nương, nàng đáp ứng hôm nay ra ngoài chẩn bệnh.”
Người nọ hai tay ôn quyền: “Tại hạ Sở Dụ, làm phiền nương.”
Sở Vân Khinh thản nhiên gật đầu: “Mời công tử dẫn đường.”
Trước cửa có chiếc xe vô cùng cao quý đậu ở đó, đường cái người đến người đều nhìn bằng hai mắt, Vân Khinh ngồi lên xe ngựa, Sở công tử kia vung tay giơ roi, xe ngựa đường chạy về phía ngoài thành.
Sở Vân Khinh biết mục đích, công lực điều khiển xe của Sở Dụ rất tốt, toàn thân cũng tản ra hơi thở quý tộc, nhìn là biết lai lịch , nàng yên lặng tập trung suy nghĩ, bao lâu xe ngựa lại có chút rung xóc, vừa kéo màn cửa sổ nhìn ra, vậy mà đến Lạc Nhạn sơn.
Lạc Nhạn sơn chính là dãy ở trong núi Nhất Phong ở vùng ngoại ô, biết lý do tại sao, cảnh sắc của núi này rất hấp dẫn, đầu mùa xuân hương vị của núi rừng rất trong suốt, Sở Vân Khinh khỏi cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Mặc dù Lạc Nhạn sơn cao, nhưng độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng rất lớn, đợi đến lúc xe ngựa dừng trước trạch viện ở đỉnh núi, nhiệt độ có thể so với mùa đông, tùng bách trước cửa như sương hoa.
Lúc xuống xe, Sở Vân Khinh nhìn đến hai chữ “Sở trạch” trước cửa kia, so với tưởng tượng đình viện hào hoa phú quý của Sở Vân Khinh, lại vắng vẻ, đình đài thủy tạ dọc theo đường , nhưng lại ít khi thấy người đến, mắt Sở Vân Khinh nhìn thẳng, mãi đến khi thấy tầng hai của tòa viện được đặt tên là Lạc Ương, Sở Dụ mới dừng lại.
“ nương mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, ánh sáng trong phòng hơi tối, Sở Vân Khinh cất bước vào phòng, cỗ hàn khí xông thẳng tới trước mặt, chính là nàng, cũng nhịn được rùng mình cái.
“ nương, nơi này có thảm tử (tấm thảm), nương ngại cầm cái.”
Sở Vân Khinh khoát khoát tay: “ sao.”
Bên trong nhà cực lớn, đợi Sở Dụ đốt đèn lên, Sở Vân Khinh mới nhìn thấy trong phòng có bày ba khối hàn băng có vóc dáng cao ngang người, sắc mặt nàng khẽ biến, Sở Dụ lúc này mới mở miệng.
“Hôm nay mời nương đến xem bệnh cho công tử nhà ta, công tử mắc bệnh hiểm nghèo năm năm, hàng năm phải có ba tháng làm bạn với hàn băng, năm nay vốn là công tử cũng tính toán trải qua ba tháng như vậy, ai biết mới vừa bắt đầu thân thể của công tử có chút chịu nổi, lại còn thổ ra huyết, xin nương nhất định phải xem chút, nếu có thể giảm bớt thống khổ cho công tử, ta nhất định hậu tạ!”
“Hoành Vân nhất định làm hết sức.”
Sở Dụ gật đầu cái, nghiêng người nhường đường: “Xin mời.”
Theo cầu thang lên, ở lầu hai, Sở Vân Khinh gặp bệnh nhân hôm nay của nàng.
Người nọ thân cẩm y tuyết trắng, đăng nằm ở giường, vóc người cao ráo, hai tay đặt ở trước ngực, đôi môi đỏ hồng, mặt mày như họa, bộ dạng xinh đẹp điềm tĩnh ngủ yên, thoạt nhìn tuyệt giống như người bệnh.
Chỉ có sắc mặt trắng bạch kia, trắng quỷ dị, cơ hồ gần như giống trong suốt, thậm trí Sở Vân Khinh còn có thể thấy huyết mạch dưới da thịt tuyết trắng của , trong lòng nàng khẽ động, nghĩ tới có thể là thi thể.
"Công tử?"
Sở Dụ về phía trước, khẽ gọi tiếng, người giường chầm chậm mở mắt ra, dường như cảm nhận được ánh mắt xa lạ, đem ánh mắt đến người Vân Khinh.
Trong lòng Sở Vân Khinh hơi động, đó là đôi mặt cực kỳ bình tĩnh, yên lặng tĩnh mịch, lại mang theo chút ôn hòa.
"Hoành Vân?"
Sở Vân Khinh cười tiếng: "Đúng vậy."
chậm rãi ngồi dậy, mặt cũng mang theo nụ cười ôn nhu nhàn nhạt: "Trạch viện này tương đối xa, làm phiền nương rồi, đáng lẽ là có việc gì, chẳng qua là Sở Dụ lo lắng quá thôi, mời nương ngồi."
Sở Vân Khinh ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh giường, Sở Dụ bên này liền bưng trà đến, ràng là con người sắt đá, lại đột ngột làm những việc này.
"Tuyết cổ?"
Hai chữ, làm hai người trước mặt đều ngẩn người ra.
"Đúng là tuyết cổ." Ánh mắt ôn nhu của bạch y công tử chợt sáng lên, ngờ chỉ tới Sở Vân Khinh chỉ mới liếc mắt cái nhìn ra mấu chốt bệnh của ở chỗ nào.
"Nếu nương biết độc công tử trúng là tuyết cổ, nương có thể giải ?" Sở Dụ giọng vội vàng, giống như cây cỏ gặp được người cứu mạng.
Sắc mặt Sở Vân Khinh tĩnh mịch: "Tuyết cổ là do băng tằm ngàn năm Tuyết sơn chế thành, thích hàn sợ nhiệt, khi gặp nhiệt cổ độc phát tác, đến lúc đó băng tằm thức tỉnh, cắn nuốt lục phủ ngũ tạng người, người trúng độc muốn sống được muốn chết xong, băng tằm ngàn năm biến hóa khôn lường, là thân bất tử chi thân ( thể chết).”
Lời này vừa ra, sắc mặt Sở Dụ trầm xuống, tia đau xót thoáng qua trong mắt khiến cho người ta đành lòng.
Ngược lại, bạch y công tử chỉ cười : "Tại hạ sớm biết, hôm nay nghe nương như vậy, vậy là vô vọng, cũng tốt, trong lòng nghĩ đến, người cũng sống nhàng hơn."
Sở Vân Khinh cười : "Mặc dù thể giết chết băng tằm này, nhưng quả tuyết cổ này vẫn có thể giải."
Sở Dụ buồn vui thất thường, nội tâm cũng nóng lạnh xen kẽ, lúc này lên lời, mà trong mắt Bạch y công tử cũng có biết bao dao động, ánh mắt trước nay chưa từng có nhìn Sở Vân Khinh.
Ánh mắt Sở Vân Khinh khẽ động: "Cách thứ nhất, tìm nữ tử luyện thành võ công cực đến tầng cao nhất, nếu có thể làm cho nàng đem hết toàn bộ công lực truyền cho công tử, công tử lại dùng công lực vô cùng tinh khiết của cực , làm cho bằng tằm lâm vào giấc ngủ, vĩnh viễn bao giờ thức tỉnh."
Sắc mặt Sở Dụ khó coi: " Võ công cực vốn cũng thấy nhiều, còn cần tầng cao nhất, cái này nhất định phải là tâm huyết cả đời của người luyện võ, như vậy làm sao người ta chịu đem công lực của mình truyền cho người khác, nương, liệu còn biện pháp khác ?"
Sở Vân Khinh nhìn bạch y công tử cái,có chút ngượng ngịu : "Cách thứ hai là..."
Chương 8: Duệ Vương tới chơi, tranh giành đối lập.
Lúc trời chiều khi Sở Vân Khinh ở Lạc Nhạn sơn chầm chậm trở về trong thành, nàng phân phó gã sai vặt trực tiếp đánh xe đến Nhân Tâm y quán, vừa vào cửa liền phát khí bên trong hết sức nặng nề,còn nghe thấy tiếng người bàn tán xôn xao.
"Nghe là Duệ Vương?"
"Ta chưa từng thấy qua Duệ Vương, phải phía tây đánh giặc sao?"
" sớm trở về, nghe mắc bệnh hiểm nghèo, bây giờ xem ra là rồi."
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, Tiểu Triệt đến rồi!
lúc nghi ngờ Phúc bá về phía nàng, giọng của cực thấp: "Chủ tử, Duệ Vương điện hạ tới, đợi ngày, chỉ muốn gặp ngài."
Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống: "Mang ta ."
Trong nhã gian của hậu viện, Tiêu Triệt thân trường bào màu đen, đứng ở bên cửa sổ đưa lưng về phía Sở Vân Khinh, giống như đêm hôm đó, sát khí tứ phía, ánh trăng tối nay sáng, ánh sáng của trăng nhàn nhạt chiếu lên ngươi , Sở Vân Khinh có thể cảm thấy tia ấm áp.
"Bổn Vương đợi ngươi ngày."
Trong lời xen lẫn lạnh lẽo, Sở vân Khinh nghĩ cảm nhận vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, Tiêu Triệt xoay người, đôi mắt tựa như hàn băng nhìn thẳng người Sở Vân Khinh.
Trong lòng Sở Vân Khinh biết thân phận của mình bị đoán được, cũng cần phải che giấu: "Thương thế của Vương gia tốt hơn chưa?"
Sở Vân Khinh nhìn ánh mắt của Tiêu Triệt,sau khi vào nhà liền cầm ly trà rửa, rửa xong lại rót ly trà mới đặt trước mặt Tiêu Triệt.
"Nghe Sở nương là Nhị tiểu thư cuả Thượng Thư phủ?"
Sở Vân Khinh ngừng lại, khéo miệng dưới khăn che mặt khẽ nhếch lên cười lạnh: " Vân Khinh cũng biết Vương gia lại quan tâm đến ta như vậy."
Lời này nghe có chút bất mãn, Tiêu Triệt nhướng mày: "Chuyện này chỉ có Bổn vương biết, chỉ sợ là các gia đình quyền quý ở Thịnh kinh đều biết."
Sở Vân Khinh cau mày, nàng có nghi lễ nhận thân nào, càng tổ chức buổi lễ, tại sao tất cả mọi người đều biết?
Cặp mắt Tiêu Triệt híp lại: "Sở Thượng Thư là trọng thần trong triều, trông coi mười vạn binh mã, biết có bao nhiêu người muốn có quan hệ với , trong phủ có thêm vị Nhị tiểu thư, tự nhiên làm cho người khác chú ý."
Sở Van Khinh gật đầu cái: "Đa tạ Vương gia nhắc nhở, biết hôm nay Vương gia đến là có việc gì?"
Tiêu Triệt chậm rãi ngồi xuống, bưng lên ly trà Sở Vân Khinh mới rót, khẽ nhấp chút: "Bổn vương điều tra qua, năm đó lúc Sở Thượng Thư còn là Kiệu Kỵ Doanh Đô Úy từng ra ngoài thi hành nhiệm vụ, sau đó mới ôm Sở nương ngươi trở về, nhưng năm trước đó, Sở Thượng Thư có bất kỳ hồng nhan tri kỉ nào ở bên ngoài."
đến chỗ này, Van Khinh nghe ý đồ của Tiêu Triệt, nàng nhíu mày: "vương gia hoài nghi thân thế của Vân Khinh."
Ánh mắt Tiêu Triệt lạnh lùng, ràng là chấp nhận.
Sở Vân Khinh khẽ cười: "Vương gia lo lắng quá rồi, cho dù như thế nào, ta vẫn là Nhị tiểu thư của Thượng Thư phủ, điểm này, thể nghi ngờ."
"Cho dù là như vậy, nhưng Thánh Thủ Hoàng Vân nổi danh giang hồ trở lại Thượng Thư phủ, chỉ vì thân phận Nhị tiểu thư thôi sao?"
Tiêu Triệt ngừng lại, trong miệng ngừng: "Sở nương, ngươi thân võ công tốt, y thuật trong tay tốt, lại giấu tài năng ở Thượng Thư phủ, bị người của Thượng Thư phủ ngược đãi cũng phản kháng, cuối cùng còn lấy thân đỡ kiếm cứu Sở Thượng Thư, chiêu khổ nhục kế này đả động đến lão phu nhân trong phủ, lúc này mới danh chính ngôn thuận là Nhị tiểu thư."
"Chịu nhục như vậy, tính toán tỉ mỉ như vậy, Bổn Vương tò mò, sau khi Sở nương lấy được thân phận Nhị tiểu thư, làm gì tiếp theo?"
Ánh mắt Tiêu Triệt sắc bén, từng bước từng bước áp sát, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy cỗ lực vô hình xông tới mặt, trực bức (trực tiếp+áp bức) khiến nàng thở nổi.
Trong mắt nàng chợt ý cười: "Vương gia rất có lý, nhưng Vân Khinh cũng rất tò mò, ràng là buổi sáng hai người ở cùng nhau, biết Đại Tần Tam hoàng tử Duệ thân vương ngài, nửa đên canh ba lẻn vào trong Thượng Thư phủ, rốt cuộc là vì cái gì đây?"
Lời vừa được ra, ý lạnh trong mắt Tiêu Triệt càng sâu, chăm chú nhìn chằm chằm vào Sở Vân Khinh, chưa bao giờ có ai dám đối với như thế, vậy mà nữ tử mang khăn che mặt ở trước mắt, thấy biểu tình mặt, chỉ thấy ít qua ánh mắt, mỉm cuời, hàm lãnh (có lạnh), hàm sát (có sát khí)!
Chẳng qua là Sở Vân Khinh nghĩ đến, nàng muốn phân tranh quyền lực ở nơi này, nhưng mà nàng cũng muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu những thứ kia, vậy mà người ở trước mặt lại hết lần này đến lần khác đáng ghét như vậy!
“Sở nương thông minh như vậy, có thể đoán chút.” Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động, chỉ thấy tranh chấp giữa hai người vô tình bị hóa giải, nhìn mắt phượng sáng rực của Sở Vân Khinh, từ trong tay áo lấy ra món đồ: "Vì để cảm tạ Sở nương đêm đó cứu giúp, Bổn vương đặc biệt mang đến cho nương lễ vật."
Sở Vân Khinh vô cùng kinh ngạc, lại nghe thấy Tiêu Triệt : "Phu nhân của Thượng Thư phủ có lẽ thích lễ vật này của Bổn vương."
Đó là chiếc thiệp cực kì tinh xảo, phía thiệp còn dùng ngân tuyến (sợi bạc) thêu mấy đóa hoa quỳnh, Sở Vân Khinh vừa nhận lấy, ánh mắt vừa nhìn khẽ biến.
"Tháng tư hàng năm tổ chức quỳnh hoa yến, là kiện trọng đại mà khuê nữ ở Thịnh kinh thể bỏ qua, hi vọng đến lúc đó có thể thấy bóng dáng của Sở nương."
Yến hội này phải là nữ nhi chưa xuất giá của quan tứ phẩm trở lên ở trong kinh mới được tham gia, nhưng nếu có thiệp, cũng thể được, mà như vậy Cố Tú Cầm làm sao có thể cho nàng cùng chứ.
xong chuyện này, Tiêu Triệt đứng dậy bước , Sở Vân Khinh có chút sững sờ nhìn thiệp mời trong tay và bóng lưng tới cửa, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.
Bên này Tiêu Triệt tới cửa liền dừng lại: "Sở nương, điều kiện thứ hai, bất kì lúc nào Bổn vương cũng chờ đợi."
Chương 9: Tâm kế của chủ mẫu, chuẩn bị dự tiệc.
“Tiểu thư, theo như Nhược nhi biết, quỳnh hoa yến đơn giản chỉ là yến tiệc của khuê nữ Thịnh kinh, trong kinh còn mấy vị Vương gia đến giờ vẫn chưa thú thê (lấy vợ), chỉ sợ là tại yến hội này chọn ra hai người.”
“Yến hội năm nay là do mình quý phi nương nương tổ chức, sớm phát thiệp cho các phủ, chỉ sợ là mấy ngay nay phu nhân chuẩn bị xong ở trong cung, để tính toán cho Đại tiểu thư đấy.”
Trước đây Nhược nhi vốn là nha hoàn trong phủ Thị Lang quan tứ phẩm của Thịnh kinh, ngờ Thị Lang kia lại trêu chọc quý phi trong cung, đến mấy ngày cả nhà đều bị sung quân đầy, Nhược nhị được Sở gia mua về từ lúc đó.
Sở Vân Khinh nghe xong trong lòng ngừng lại lát, nhất định là Cố Tú Cầm để cho mình tham gia yến hội này, nhưng mà vì sao Tiêu Triệt lại tấm thiệp này cho mình, mà mình muốn sao?
Dường như Nhược nhi thấy được Sở Vân Khinh do dự: “Tiểu thư, yến hội này người phải , muốn cũng phải , tiểu thư đến tuổi đợi gả , nếu tranh thủ cho mình, đến lúc đó phu nhân tùy tiện gả người cho tiểu hộ nào đó, đời này của người phải bị hủy sao?”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, làm sao nàng nghĩ qua những thứ này, nhưng mục địch của nàng chỉ là muốn báo thù, hai chữ lập gia đình, đối với nàng mà bây giờ quá xa.
Mà Sở Tề Thiên, người phụ thân này rất lạnh nhạt đối với nàng, đến giờ còn chỉ từng thấy qua mấy lần, như vậy hợp ý Cố Tú Cầm, nàng bận rộn chuẩn bị quỳnh hoa yến với Sở Tương Nguyên, rốt cuộc cũng tìm nàng.
“Tiểu thư, Sơ Ảnh tỷ tỷ ngủ ba ngày, tại sao còn chưa tỉnh?”
Sở Vân Khinh cũng lo lắng, nàng đến mép giường của Sơ Ảnh, người giường mi thanh mục tú (lông mày thanh tú), vết ứ đọng mặt tiêu tan, hô hấp cũng vững vàng, mạch tượng ổn định có lực, nhưng tại sao lại có chút dấu hiệu thức tỉnh nào?
Sở Vân Khinh chau mày, từ trong tay áo ra mất cái ngân châm đâm vào đầu ngón tay của Sơ Ảnh.
Ngâm châm đâm xuống, cũng có vết máu!
“Đáng chết!” Sở Vân Khinh khẽ nguyền rủa tiếng, lập tức xoay người ra cửa.
“Tiểu thư, người muốn đâu?”
Ánh mắt Sở Vân Khinh mãnh liệt, hàm chứa tầng tầng sát khí: “ tìm phu nhân!”
Sắc mặt Nhược nhi khẽ biến, lúc này chợt nhớ lại ngày đó khi Sở Vân Khinh mang Sơ Ảnh rời khỏi viện chủ mẫy Cố Tú Cầm , nàng : “Hôm nay ngươi mang nàng , hôm khác ngươi trở lại cầu xin ta!”
Lúc này trong viện chủ mẫu chính là mảnh vui mừng.
Tú nhi nhìn Sở Tương Nguyên mặc bộ đồ mới luôn miệng khen ngợi: “Ánh mắt của phu nhân là tốt, Đại tiểu thư mặc y phục này rất vừa người mà.”
Trụy nhi cũng kém : “Đúng vậy, Đại tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành như vậy, biết vị Vương gia nào mới có phúc khí cưới được tiểu thư đây?”
Sở Tương Nguyên mặc bộ cung trang minh cẩm màu hồng, búi kiểu tóc bán nguyện sau ót, mặt hồng răng trắng, giống như người bước ra từ trong tranh, lúc này nghe Tú nhi và Trụy nhi , mặt mang theo ý cười nhè , chẳng qua là nụ cười kia lại đạt tới đáy mắt.
“Đương nhiên tốt nhất là Minh vương Nhị hoàng tử, tuổi trẻ tài cao, lại được hoàng thượng coi trọng, tương lai kế thừa ngôi vị, tiểu thư chính là mẫu nghi thiên hạ!”
“Hoặc là Tĩnh vương Tứ hoàng tử cũng tốt, trong tay nắm giữ mười vạn ngự lâm quân, là thân vương có trọng lượng trong lòng hoàng thượng.”
“Hiền vương Đại hoàng tử mặc dù tính tình ôn hòa, nhưng xuất thân cũng vô cùng tôn quý, nếu như Đại tiểu thư thích tranh giành quyền lực trong triều, Hiền vương cũng là lựa chọn cực tốt.”
“Đúng vậy, Ngũ hoàng tử còn hơn so với Đại tiểu thư, cần phải cân nhắc, nhưng mà Tam hoàng tử kia…”
“Ta muốn gặp phu nhân.”
Tú nhi và Trụy nhi bình phẩm đủ điều về mấy vị Vương gia, chợt bên ngoài truyền đến tiếng quát , Cố Tú Cầm biến sắc, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng.
“Phu nhân, này…”
Cố Tú Cầm vung tay lên: “Mời vào! Để chúng ta nhìn chút, hôm nay Nhị tiểu thư Thượng Thư phủ có cái khí thế gì!”
Sở Vân Khinh mang theo Nhược nhi vào phòng, nhìn thấy tơ lụa Lăng la làm thành cẩm y, mắt nàng nhìn thẳng, quỳ hai đầu gối xuống đất: “Bái kiến phu nhân.”
Cố Tú Cầm cười xinh đẹp tiếng: “Ở, gặp mấy ngày, ngược lại biết quy củ rồi.”
Sở Vân Khinh cũng tính nhiều lời với nàng: “Hôm nay Vân Khinh cả gan đến đây, là vì Sơ Ảnh, nếu Vân Khinh đoán sai, Sơ Ảnh trúng loại gọi là An Hồn Thuật, kính xin phu nhân cho Vân Khinh lời giải thích.”
An Hồn Thuật, trúng độc này người có biểu gì, nhưng lại ngủ li bì tỉnh, huyết dịch trong cơ thể ngừng lưu động, chỉ dựa vào yếu tố trong cơ thể con người để duy trì tính mạng, nếu để lâu, nhất định là thể chữa trị.
"A, chẳng qua chỉ là hạ nhân mà thôi, ba ngày trước ngươi từ chỗ ta kiên quyết mang nàng rời , sao bây giờ lại đến hỏi ta?"
Sở Vân Khinh sớm biết nàng chối, dứt khoát nhiều lời: "Xin phu nhân ban thưởng đóa hoa Vĩnh Sinh, cứu tánh mạng của Sơ Ảnh."
Cố Tú Cầm nhướn mày, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn: "hoa Vĩnh Sinh là vật gì ra ta biết, ta chỉ biết tiểu tiện nhân ngươi đem bệnh của hạ nhân trong phủ vu lên người ta, ngươi tưởng ngươi là Nhị tiểu thư liền muốn làm gì làm sao?"
Cố Tú Cầm thay đổi chủ đề, vung tay lên: "Người tới, Nhị tiểu thư là tiểu bối, lại tôn kính trưởng bối, đem nhốt vào phòng chứa củi suy nghĩ ba ngày cho ta!"
Xảy ra biến cố như vậy, Sở Vân Khinh khép hai mắt lại, nàng sai lầm rồi, sai quá rồi, nữ nhân này làm sao có thể cho nàng hoa Vĩnh Sinh.
Sở Vân Khinh cười lạnh tiếng, đột nhiên đứng dậy, nàng nhìn mấy người gia đinh cái vừa tiến vào, trong ánh mắt mang theo tức giận cuồn cuộn, mấy người gia đình bị ánh mắt này của nàng nhìn, rốt cuộc theo bản năng dám đến gần.
"Nếu phu nhân cho, vậy Vân Khinh cần, nhưng mà xin phu nhân nhớ, nếu Sơ Ảnh xảy ra chuyện gì, Sở Vân Khinh ta nhất định bỏ qua!"
Vừa dứt lời, Sở Vân Khinh chút do dự xoay người rời , Cố Tú Cầm bị bộ dạng của nàng làm cho sững sờ chút, chớp mắt cái ngược lại trầm : "Bổn phu nhân chờ ngươi ôm thi thể hạ nhân kia khóc!"
Lúc Sở Vân Khinh ra khỏi cửa trong lòng rối thành mớ bòng bong, phải là nàng chịu cúi đầu trước mặt Cố Tú Cầm vì Sơ Ảnh, chẳng qua là nàng biết, bất luận nàng bị Cố Tú Cầm khi dễ như thế nào, nhất định là Cố Tú Cầm đưa hoa Vĩnh Sinh cho nàng.
Nhưng An Hồn Thuật phải có hoa Vĩnh Sinh làm thuốc dẫn mới được, cho dù là máu của nàng, cũng được.
"Tiểu thư, có phải người muốn tìm hoa Vĩnh Sinh (hoa bất tử)?"
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, tiểu nha đầu trước mặt mặc dù an tĩnh yên lặng, nhưng chuyện trong Thịnh kinh này phải là nàng biết, nàng sinh ra hi vọng: "Nhược nhi, ngươi biết?"
Nhược nhi khẽ nhíu mày: "Nếu Nhược nhi nhớ nhầm, hoa Vĩnh Sinh là hoa của Tây Lương, bởi vì sắc hoa diễm lệ, hình dáng xinh đẹp, nên Ngụy quý phi trong cung rất thích, Hoàng thượng từng đặc biệt vì nàng mà trồng gốc."
Ngụy quý phi!
Ánh mắt Sở Vân Khinh chợt sáng lên: " như vậy, Quỳnh hoa yến lần này nhất định chúng ta phải chuyến!"
Hoa Vĩnh Sinh (Hoa Bất Tử)
Last edited by a moderator: 25/9/15