1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều thứ phi âm độc - Bộ Nguyệt Thiển Trang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 90.3: Thiên gia chi nữ, vì quân trở về.

      Khi những tia nắng sớm đầu tiên rơi xuống, Tiêu Triệt đứng ở trước cửa sổ, trong đêm tuyết lại dày thêm mấy phần, mùa đông ở Đại Tần rất lạnh, mùa đông năm nay lại mở đầu bằng hai trận tuyết, vậy cũng đủ biết đây phải là dấu hiệu tốt.

      Tử Mặc đẩy cửa ra, nhìn thấy Tiêu Triệt đứng ở đó, nghĩ tới đêm qua chỉ sợ chủ tử nhà mình lại đêm ngủ, khỏi có chút đau lòng.

      “Vương gia, Dụ vương phủ đưa bái thiếp đến.”

      Mới sáng sớm biết Tiêu Lăng có chuyện gì?

      Tiêu Triệt nhận bái thiếp đọc, là mời Lâu Ngoại lâu thưởng tuyết, nhíu mày, để bái thiếp xuống bên để ý tới nữa.

      Tử Mặc thấy vậy liền thở dài trong lòng, bây giờ ngay cả Dụ vương cũng mời nổi Vương gia mình, chẳng lẽ phải Sở nương được sao?

      “Chuẩn bị xe .”

      Vốn tưởng rằng Tiêu Triệt đáp ứng, nhưng câu này khiến cho Tử Mặc giật mình, lâu sau mới đáp lời, sau đó chạy ra ngoài.

      Tiêu Triệt quay đầu nhìn bái thiếp màu bạc bên cạnh, trong lòng cũng biết tại sao mình lại đáp ứng.

      Lâu Ngoại lâu là tửu lâu cực kỳ nổi danh ở Thịnh kinh, nhưng tửu lâu này cũng khác gì các tửu lâu bình thường, người đông, ồn ào ngừng, Lâu Ngoại lâu mặc dù gọi là “lâu”, nhưng cũng chỉ có tầng, mà tầng này lại vài viện lớn, trong viện lớn có các nhã gian, ở giữa sảnh được xây hồ nước , ngửi mùi hoa lá cây cỏ, nghe tiếng ve kêu, cho dù là xuân hạ thu đông đều có những thú vị khác nhau.

      Dĩ nhiên nơi tốt như vậy giá tiền thấp, cho nên chỉ cần có thể đến Lâu Ngoại lâu, tất là người quyền quý trong triều hoặc phú thương trong kinh, người bên ngoài cho dù có tiền cũng chắc có chỗ ngồi.

      Xe ngựa Duệ vương phủ vừa đến ngoài cửa Lâu Ngoại lâu, liền có gã sai vặt ân cần tới tiếp đón, xem ra là Tiêu Lăng dặn dò trước: “Vị gia này, mời ----“

      Gã sai vặt lanh lợi biết phong hào xưng hô nên chỉ gọi là gia, đường ngừng bước đưa bọn họ vào nhã gian trong viện, sau khi qua mấy cây hồng mai nở đầy nụ, góc tường còn có hai cây tùng xanh mướt ướt át, tuyết ở đây cũng được quét dọn nhiều, chỉ chừa lại đường mòn thông đến ba nhã gian, sắc mặt Tiêu Triệt có nhiều thay đổi lớn, khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra vẻ thích thú gì.

      Gã sai vặt chỉ vào nhã gian bên trái : “Vị gia này, bằng hữu của ngài đăng đợi ngài ở đây.”

      Tử Mặc móc ra thỏi bạc đưa cho gã sai vặt, sau đó liền theo Tiêu Triệt vào nhã gian bên trái, gã sau vặt ở phía sau liền tục hành lễ vừa “có chuyện gì xin người phân phó” vừa đóng cửa.

      Tiêu Lăng vừa nhìn thấy Tiêu Triệt tới, trong mắt liền phát sáng, biết mấy ngày nay tâm trạng Tiêu Triệt tốt, còn lo lắng đến, lần này tốt rồi.

      Bên trong phòng bày trí rất trang nhã, Tiêu lăng chào hỏi Tiêu Triệt xong liền ngồi xuống, bàn đặt hỏa lô , phía bầu rượu trắng, Tiêu Lăng lấy bầu rượu kia xuống, trong phút chốc cả gian phòng đều tràn ngập mùi thơm của rượu,

      “Tam ca? Có ưa thích?”

      Tiêu Triệt gật đầu cái: “Lê Hoa Lạc năm mươi năm, cũng tệ.”

      Tiêu Lăng cười tiếng, rót đầy chén trước mặt hai người: “Tam ca, cạn chén.”

      Tiêu Triệt cũng từ chối, ngửa đầu uống cạn chén, chỉ cảm thấy mùi thơm thuần khiết tản ra trong miệng, tiếp theo lại xông thẳng vào ngũ tạng, đây chính là lợi hại của Lê Hoa Lạc, tinh khiết mà thơm trong lại nồng đậm, khiến cho người uống liền muốn ngừng.

      “Lại chén nữa, Tam ca, mấy ngày nay tâm trạng của huynh cũng tốt, thừa dịp hôm nay uống chút rượu, sau đó suy nghĩ chút xem ngày mai làm thế nào, đệ thấy đại ca tính toán tùy tiện chọn người, sau đó thu cái người ở Thanh Ngọc động kia làm phi.”

      Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động, nhưng lại lời nào.

      “Nhị ca lại có ý nghe theo phụ hoàng, còn huynh, đệ cảm thấy phụ hoàng định gả tiểu thư Cố gia cho huynh, thoạt nhìn cũng tệ, nhưng sợ là huynh thỏa hiệp.”

      “Ừ, vi huynh ủng hộ đệ, hôm nay vừa uống rượu vừa thưởng tuyết, cũng xem như cho đệ thêm can đảm!”

      Trong phút chốc nửa bầu rượu còn, Tiêu Lăng vốn phải cao thủ, lúc này có chút say, Tiêu Triệt chén lại chén ngửa đầu uống sạch, sắc mặt có chút thay đổi nào, Tiêu Lăng đến chỗ này thưởng tuyết, vì vậy liền để Tử Mặc mở hết tất cả cửa sổ trong phòng ra.

      Thoáng cái có tuyết bay vào trong phòng, hai người cảm thấy thoải mái, Tiêu Lăng ngừng rót đầy rượu cho Tiêu Triệt, Tiêu Triệt lúc này giống như đắm chìm trong tâm tình của mình, nâng chén liền uống, nhưng lại nửa câu.

      Tiêu lăng thở dài, rót đầy chén trong tay, chân mày nhíu lại, biết là vui hay buồn: “Nha đầu Mộ gia cũng chọn đến cùng, huynh đến lúc đó đệ phải làm sao, ra nha đầu kia, mặc dù tính tình tốt chút, dáng dấp xấu chút, nhưng đáy lòng cũng coi là chính trực, được rồi được rồi, đệ còn mẫu phi, dù sao đời này ta thích cũng vô vọng ----“

      Đầu lưỡi Tiêu Lăng có chút níu lại, rốt cuộc cũng chuyện tiếp, chỉ uống chén lại tiếp ly rượu, Tiêu Triệt cũng chuyện, hai mắt của chìm trong bóng tối, bỗng nhiên ra câu: “ biết nơi đó có lạnh ?”

      Tiêu Lăng nghe thấy , muốn hỏi cái gì, chợt nghe thấy “cạnh” tiếng.

      Cửa viện mở ra lần nữa, Tiêu Lăng ‘ôi’ tiếng, nghĩ thầm chỗ này là viện tốt nhất Lâu Ngoại Lâu, còn có ai có thể vào, khi nhìn thấy nữ tử mặc bạch y qua trước mặt, trong lòng khỏi kinh ngạc, muốn vỗ bàn, nhưng rồi thấy mấy thị nữ theo sau lưng nàng kia.

      lại ngồi xuống, lẩm bẩm : “Thân hình có chút giống, nhưng nàng mang theo nhiều thị nữ như vậy –“

      Mà người đối diện sau khi vào cùng mở cửa sổ ra, thất vọng lắc đầu cái, tiếp tục uống rượu.

      Bây giờ Tiêu Triệt đứng ở bên cạnh giường, vốn đưa lưng về phía ngoài cửa sổ, nên vừa rồi chút ý tới bên ngoài và Tiêu Lăng, dĩ nhiên biết Tiêu lăng vừa kinh ngạc cái gì.

      biết là do đêm chợp mắt hay là do rượu, cuối cùng Tiêu Triệt dựa vào giường ngủ thiếp , Tiêu Lăng ở bên cạnh nhìn thấy vậy, khóe miệng nở nụ cười khổ, rót hết rượu còn lại vào trong chén của mình.

      Tử Mặc và Diệc Tuyệt ở bên nhìn, thấy Tiêu Lăng nằm gục bàn ngủ, rốt cuộc cũng nhìn nổi nữa, hai người nhìn nhau, cuối cùng nhấc Tiêu Lăng lên ra khỏi viện.

      Tử Mặc cũng có chút nóng ruột, biết Vương gia nhà mình ngủ quá lâu, quả nhiên sau hai nén hương, Tiêu Triệt tỉnh lại, khi biết Tiêu Lăng bị đưa về phủ, cũng đứng dậy ra ngoài, lúc tới giữa viện Tiêu Triệt dừng lại theo bản năng, quay đầu nhìn nhã gian bên cạnh, trong lòng xông lên cảm giác kỳ lạ.

      Tử Mặc thấy Tiêu Triệt nhìn nhã gian này, liền : “Mới vừa có khách tới.”

      Tiêu Triệt trở lại bình thường, thầm nghĩ biết có phải do mình vừa uống rượu nên bị ảnh hưởng , liền thu hồi ánh mắt, rời khỏi viện này.

      khắc khi vừa biến mất khỏi cửa viện kia, cửa sổ của nhã gian bên cạnh bị mở ra, trận gió lạnh thổi tới, thị vệ trong đó nhìn nữ tử đứng trước cửa sổ, rồi lại nhìn ly rượu đặt bàn, người trong số đó đành phải lên tiếng : “Công chúa, chú ý thân thể, thời tiết ở Đại Tần rất lạnh, đừng để bị phong hàn.”

      Nữ tử bạch y xoay người lại khẽ ra câu: “ sao, ta quen rồi.”

      Lúc Tiêu Triệt ngồi xe ngựa trở về, trong lòng chợt cảm thấy yên, trong mấy tháng này, mỗi lần thất thần đều sờ cốt châm trong tay áo, lúc này cũng đưa tay nhấn cái, vẻ mặt vốn lạnh lùng lập tức thay đổi, Tiêu Triệt vén rèm xe lên : “Trở lại Lâu Ngoại lâu!”

      Tử Mặc biết vì sao, vội vàng quay đầu cho ngựa trở lại, lần này quả Tiêu Triệt có chút lo lắng, sợ là trong lúc mình ngủ làm rơi cốt châm giường, biết còn có thể tìm thấy hay ?

      Gã sai vặt ở Lâu Ngoại lâu thấy Tiêu Triệt quay lại, lại thấy vội vàng vào trong viện, lâu sau lại thấy tức giận ra: “Đồ đâu?”

      Gã sai vặt bị dọa mất hồn mất vía, lúc này quỳ xuống đất : “Xin Vương gia , tiểu nhân biết.”

      Giọng của Tiêu Triệt sắc bén giống như gió đông lạnh: “Bôn vương rơi ở đây, nếu tìm được, Lâu Ngoại lâu này cần mở cửa nữa.”

      Vừa dứt lời, lão bản Lâu Ngoại lâu cũng chạy tới, vừa thấy liền cuống quýt mắng: “Đồ khốn khiếp, còn mau suy nghĩ ?”

      Ánh mắt gã sai vặt chuyển động cực nhanh, lúc này chợt sáng lên: “Ý Vương gia đến quả cốt châm phải ?”

      Tiêu Triệt vội hỏi: “Ở nơi nào?”

      Ánh mắt sáng lên của gã sai vặt chợt tối xuống, tiếp theo cả người run rẩy : “Vừa rồi thảo dân có nhặt được quả cốt châm, nhưng lúc ra cửa lại gặp bị khách trong viện này, khách nhân kia là của Vương gia ngài, còn quen biết ngài, có thể mang đến cho ngài, thảo dân suy nghĩ nơi này là Thịnh kinh, có người nào dám mạo nhận biết Vương gia ngài, vì vậy đưa cốt chân cho vị khách nhân kia!”

      Gã sai vặt này sai, quả trong Thịnh kinh này ai dám mạo nhận quen biết đương kim Duệ vương, nhưng nếu có ý xấu -----

      “Vị khách kia là ai?”

      Giọng của gã sai vặt kia hơi run rẩy, sợ mình tin nhầm người: “Vị khách kia là nương trẻ tuổi xinh đẹp, khoác áo choáng trắng, có rát nhiều thị nữ theo sau, thảo dân ánh mắt vụng về, nhận ra là Tiểu thư nhà nào.”

      Trong lòng Tiêu Triệt khẽ động: “Ngươi có thấy nàng hướng nào ?”

      Gã sai vặt ngập ngừng hồi: “Hình như là hướng tây.”

      Tử Mặc cảm thấy Vương gia nhà mình có gì đó đúng, lại nghĩ đến gã sai vặt vừa dứt lời, liền thấy bóng dáng Vương gia nhà mình đâu, vội vàng đuổi theo, lại thấy Tiêu Triệt ngồi lên xe ngựa, mà ngược lại rút kiếm tùy thân chặt đứt dây buộc xe ngựa, cưỡi ngựa về hướng tây.

      Trong đầu chợt xuất ý niệm, vị khách lấy cốt chân của Vương gia, có phải là Sở Vân Khinh ?

      Trong mắt Tiêu Triệt gần như lên vài phần si cuồng, vung roi quất lên lưng ngựa, ánh mắt nhìn chung quanh khắp phố phía tây, đường ngoại trừ tuyết chưa tan, vào giờ phút này cũng thấy có bao nhiêu người đường, liếc mắt nhìn, trong tầm mắt xuất bóng dáng của chiếc xe ngựa, mà đường có rất nhiều vết bánh xe, quả tìm được chút dấu vết gì có thể chứng minh hướng của nàng.

      Cứ chạy như điên mục đích như vậy hồi lâu, rốt cuộc đôi mắt nóng bỏng của Tiêu Triệt dần trở nên lạnh lùng, tiếp đó mơ hồ bắt đầu nổi lên giông bão, ngồi thẳng người, cứ ngồi như vậy lưng ngựa rất lâu, nhìn qua đơn tiêu điều.

      con hẻm cách đó xa, người mặc áo khoác lông cừu trắng đứng ở đó, nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp này, cuối cùng cũng di chuyển, chậm rãi cưỡi ngựa về hướng khác, chẳng biết tại sau trong phút chốc chân mày nhíu chặt.

      Thị nữ sau lưng cầm bức thư trong tay, tiến đến gần: “Công chúa, Tần vương phê chuẩn quốc thư.”

      ------

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 90.4: Thiên gia chi nữ, vì quân trở về.

      Khi Tiêu Triệt trở về phủ, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nụ cười mặt Tử Mặc tắt ngấm, do dự biết có nên mở miệng hỏi , cuối cùng cũng dám, nhìn tin báo trong tay áo chút, tiến lên : “Vương gia, có ---“

      cần báo lạ, giao cho Từ Khiêm bọn họ thương lượng .” Thái độ của Tiêu Triệt lạnh lùng hà khắc trước nay chưa từng có: “Còn nữa, người trong phủ chú ý, hễ có nương trẻ tuổi đến trước cửa Duệ vương phủ, tất cả đều tra thân phận rồi báo lại cho ta.”

      Tử Mặc vô cùng ngạc nhiên, nhưng khi nhớ đến chuyện vừa rồi, lại vui mừng, Tiêu Triệt dần xa, Tử Mặc khẽ câu: “Rốt cuộc Sở nương cũng trở lại rồi!”

      Vừa xong câu này, Tử Mặc buồn bực nhìn thư tín trong tay: “Thư này chỉ là Yến quốc đưa quốc thư cho Hoàng thượng, biên cảnh có gì khác thường, lại có Thế tử trấn thủ, vậy chắc cần cho mấy người Từ Khiêm nữa rồi!”

      Tử Mặc nghĩ vậy liền cất thư báo , ngược lại ra lệnh cho thị vệ canh giữ Vương phủ để ý nương đến trước cửa Duệ Vương phủ.

      Bóng đêm dần dần buông xuống, sắc mặt Tiêu Triệt cũng càng ngày càng lạnh, có thể biết được đồ vật kia là của , đời này chỉ có mình nàng, nhưng nếu nàng đến Thịnh kinh, tại sao lại tới gặp trước?

      Trong lòng giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn tim , Tiêu Triệt hung hăng vỗ cái mạnh lên cái bàn bên cạnh: “Sở Vân Khinh, đừng để ta tìm được nàng!”

      Hết đêm trời lại sáng, vẫn có bất kỳ tin tức gì cho thấy Sở Vân Khinh xuất ở trước cửa phủ, Tiêu Triệt mặt đen ra khỏi cửa, vì hôm nay là ngày tuyển tú cuối cùng, tối nay trong tất cả các tú nữ, chọn ra năm vị Vương phi, còn lại định nhân duyên cho các Vương hầu thế gia.

      Sắc mặt Tiêu Triệt u ám khác thường, lúc qua cửa cung, bộ dạng cung kính của cấm quân còn có thêm chút sợ hãi so với ngày thường, hôm nay cả hoàng cung chìm đắm trong khí náo nhiệt, nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Triệt chỉ nhớ tới, hôm nay sau khi trở về phủ muốn an bài người tìm kiếm khắp Thịnh kinh như thế nào.

      Đến Cần Chính điện gặp Hoàng thượng, vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Chiến đối với còn thêm chút bất an, hôm nay tất cả các Hoàng tử và Thế tử đều vào cung, sau khi hàn huyên mấy câu, Tiêu Chiến liền dẫn mọi người đến Trữ Tú cung.

      Lệ phi chờ lâu, những nữ tử có thể lưu lại đến ngày hôm nay đều là những nữ nhi con nhà quý tộc xinh đẹp thông tuệ, khi đoàn người Tiêu Chiến tới, những nữ nhi gia vội vàng đứng ở cửa hành lễ, mỗi người ở chỗ này đều trang phục lộng lẫy, bộ dạng mềm mại như nước, chọc cho xuân tâm nam tử rung động.

      Đợi Hoàng đế và các Hoàng tử ngồi xuống, Tiêu Chiến mấy câu đơn giản, sau đó Phúc Hải trình sách và bảo ấn nhập phủ lên, những thứ này thêm thánh chỉ cùng nhau ban xuống, lập tức người thành Vương phi hoặc Thế tử phi.

      Trong những nữ nhi gia đứng ở đây, Cố Yên Nhiên và Mộ Thanh La đều có mặt, ánh mắt người trước ung dung, khóe miệng tươi cười, người sau trông mong nhìn nam tử trong nhóm người kia, tình ý có chút sáng tỏ.

      “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Lâm Hoàn Tô nữ nhi Lễ bộ thượng thư lan tâm tuệ trí, thục đức nho nhã, đặc biệt chỉ hôn cho Hiền vương Tiêu Thanh, mệnh hai người tùy ý thành hôn, sau này cần đồng tâm đồng sức...”

      Thánh chỉ đầu tiên, mặc dù mặt Tiêu Thanh có chút vui mừng gì, nhưng cũng khó chịu gì với nương thánh chỉ, nhanh nhẹn tiến lên tiếp nhận.

      “...Ngụy Ánh Tuyết hiền lương thục đức, là tiểu thư khuê các mẫu mực, đặc biệt chỉ hôn cho Tĩnh vương, hai người tùy ý thành hôn...”

      Vương gia mặt lạnh rời kinh nhiều ngày cuối cùng cũng xuất , vào giờ phút này cũng thèm nhìn tới người trở thành thê tử tương lai của mình, sau khi tiếp chỉ tạ ơn xong liền xoay người trở về chỗ của mình ngồi xuống, ánh mắt nương Ngụy gia này khẽ động, tiếp đó liền che giấu mất mát trong mắt.

      “... Mộ Thanh La tính tình thuần lương, ngoài ra phụ thân còn có công với thiên hạ xã tắc, đắc biệt lấy lễ Công chúa chỉ hôn cho Dụ vương, hai người tùy ý thành hôn...”

      Rốt cuộc tâm tư của Mộ Thanh La cũng được hoàn thành, bên này mặc dù Tiêu Lăng làm tốt chuẩn bị trong lòng nhưng khi nghe được thánh chỉ vẫn có chút sững sờ, nếu phải Lệ Phi ho tiếng để Tiêu Lăng hồi thần, sợ là chỉ có mình Mộ Thanh La tiến lên tiếp nhận thánh chỉ hôn ước của hai người.

      “... La Tố Cẩm nữ nhi Chưởng viện Hàn Lâm cung kính khiêm nhường, hiền lương thục đức, chỉ hôn cho Minh vương làm Chính phi, mệnh hai người tùy ý thành hôn...”

      Vẻ mặt Tiêu Minh chút sơ hở, lúc tiến lên tạ ơn, còn quên khẽ đỡ thê tử tương lai bên cạnh, khiến trong lòng Tiêu Chiến và Lệ phi buông lỏng.

      Như vậy, trong này chỉ còn lại có Tiêu Triệt là chưa nghe thánh chỉ, mà tú nữ có thể làm Vương phi cũng chỉ có Cố Yên Nhiên, trong lòng mọi người đều sáng tỏ, Hoàng thượng an bài như vậy dĩ nhiên là có thâm ý trong đó.

      “Mời Duệ vương lên trước nghe chỉ.”

      Tiêu Triệt giương mắt nhìn Tiêu Chiến, trong lúc phụ tử hai người bốn mắt nhìn nhau mạnh mẽ lạnh lùng, giống như cho phép từ chối, Phúc Hải khẽ ho tiếng, nhưng Tiêu Triệt có phản ứng gì, rốt cuộc vẫn là Tiêu Chiến làm gì được: “Triệt nhi, ngươi đến đây.”

      Ánh mắt Tiêu Triệt buông lỏng tiến lên hai bước, chỉ thấy Tiêu Chiến lấy từ trong ống tay áo của mình ra món đồ: “Nhìn thấy cái này, ngươi có nguyện ý nghe chỉ?”

      Ánh mắt Tiêu Triệt sáng rực, chỉ thấy trong tay Tiêu Chiến nắm phải là cốt châm là cái gì?

      “Phụ hoàng!”

      “Nghe chỉ!”

      Rốt cuộc, Tiêu Triệt cũng nghe lời quỳ xuống, màn này xuất bất ngờ, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cố Yên Nhiên ở bên mặt mày xám xịt.

      “Phụ thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: “Vì Yến Tần kết giao hữu nghị, nên Yến quốc đặc biệt gả Niệm Vân công chúa đến Đại Tần, giờ chỉ hôn cùng Duệ vương, đợi sau khi hai nước trình quốc thư chọn ngày thành thân, khâm tứ ---“

      Hai câu đơn giản khiến trong lòng Tiêu Triệt chấn động, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, chỉ thấy Tiêu Chiến gật đầu cái.

      cỗ rung động xông lên đầu, đợi Tiêu Triệt tạ ơn xong, Tiêu Chiến liền đưa cốt châm cho , trong mắt mặc dù có nghi ngờ, nhưng lại rất cao hứng khi nhìn thấy tiếp chỉ: “Nghe lúc ngươi đóng quân ở biên cảnh Yến quốc biết, nếu sớm có chuyện này, ngươi phải bẩm báo sớm chứ.”

      Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động, trầm giọng : “Hài nhi còn có việc trong người nên cáo lui trước, xin phụ hoàng và Lệ phi thứ tội.”

      Tiêu Chiến chỉ muốn có thể tiếp chỉ tệ rồi lúc này dĩ nhiên biết suy nghĩ trong lòng , liền phất tay cái để cho lui.

      Cố Yên Nhiên nắm chặt hai tay, nàng trơ mắt nhìn bóng đen kia biến mất ở cửa cung, cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn chân, trong đầu cũng là mảnh hỗn loạn, tại sao? ràng mỗi bước đều là kế hoạch tốt, tại sao lại xuất Công chúa Yến quốc?

      “Cố Yên Nhiên tiếp chỉ.”

      Chợt thấy đọc tên nàng, Cố Yên Nhiên hít sâu hơi, tiến lên trước: “Cố Yên Nhiên tiếp chỉ.”

      “Cố Yên Nhiên xinh đẹp thông tuệ, là nữ tử xuất sắc của Đại Tần ta, trẫm dưới gối có nữ nhi, nay thu làm nghĩa nữ, ban vị Công chúa, phong hào Linh Hoa, chỉ hôn cho Thái tử Đại Yến làm phi...”

      Cố Yên Nhiên ngẩng đầu, nàng ta nhìn chằm chằm Phúc Hải, từng chữ từng câu phía sau nàng ta nghe được, chỉ có câu “chỉ hôn cho Thái tử Đại Yến làm phi“, giống như là sấm sét nổ bên tai, đủ khiến cho cả thế giới của nàng ta bị vùi lấp!

      -----

      Gió lạnh thổi tung y phục của Tiêu Triệt, tròng mắt đỏ lên, vung roi mạnh giục ngựa nhanh, vó ngựa vang lên từng hồi, tuyết văng tung tóe, sắc mặt Tiêu Triệt trầm ngâm, thẳng đến hành cung Thịnh kinh.

      Xa xa liền thấy cung Lâm Lập nguy nga, lúc này trước cửa có mấy thị vệ canh gác, thấy Tiêu Triệt đến gần, sắc mặt tránh khỏi sợ hãi.

      Nhưng Duệ vương bọn họ sau khi xuống ngựa lại làm như thấy bọn họ, sải bước vào trong hành cung, hành cung này ở phía nam hoàng thành, là vì muốn khoản đãi khách quý mới cho xây dựng, mặc dù diện tích lớn như hoàng cung, nhưng cũng phải tiểu viện , Tiêu Triệt bước nhanh , lạnh lùng trong mắt tản ra bốn phía, mơ hồ dọa lui hạ nhân đường.

      Mấy người Tử Mặc theo sau lưng , thấy như vậy, trong mắt khỏi sáng lên có thể khiến Vương gia nhà mình luống cuống như thế, trừ nàng ra còn có ai khác?

      Nhưng vì sao Tiêu Triệt lại đến hành cung bọn họ lại biết.

      Cho đến khi thấy lầu các chạm trổ, bước chân của Tiêu Triệt mới chậm chút, giờ phút này ở cửa lâu có hai thị nữ áo trắng đứng, nhìn thấy Tiêu Triệt cả người lạnh lẽo đến, hai người khỏi nhìn nhau: “Người tới là ai? Nơi này là chỗ ở của Công chúa Yến quốc, người tới mau xưng họ tên.”

      Hai mắt Tiêu Triệt nhíu lại, nhìn hai thị nữ ở cửa mà thẳng vào trong, ánh mắt hai người kia thay đổi, muốn tiến lên ngăn cản, lại cảm thấy có cỗ hàn khí lớn chế trụ toàn thân mình, khiến cho bọn họ động đậy được.

      “Công chúa, cẩn thận!”

      Nghe thị nữ la lên, Tiêu Triệt nở nụ cười, bước chân ngừng cứ vậy thẳng vào bên trong, bên trong phòng bóng người, ánh mắt Tiêu Triệt di chuyển, tiếp đó vượt qua tấm bình phòng lớn vào phòng ngủ, vừa mới qua bình phong liền có khí lực lớn đánh tới, Tiêu Triệt chút lưu tình xuất chưởng đỡ.

      “Dừng tay!”

      tiếng “Dừng tay” này hàm chúa chút lười nhác, giống như nữ tử mệt mỏi nghỉ ngơi, trong lòng Tiêu Triệt khẽ động, ánh mắt rơi vào giường phía sau.

      “Đều lui xuống .”

      Bọn thị nữ hai mắt nhìn nhau lui ra ngoài, trong phòng liền bị cỗ yên tĩnh quỷ dị bao phủ.

      Lúc này màn giường khẽ động, mười ngón tay nhắn từ sau bức rèm đưa ra, vừa định vén rèm lên, nhưng cổ tay trắng đột nhiên bị bàn tay lớn nắm chặt.

      “A ----“

      tiếng thét kinh hãi, Mộ Dung Vân Khinh chỉ cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt, tiếp đó hơi thở nam nhân đánh úp về phía này, cả người nàng còn chưa kịp phản ứng, liện bị nam nhân đặt dưới thân.

      “Còn dám sao?”

      giọng trầm thấp rơi vào bên tai Mộ Dung Vân Khinh, cả người Tiêu Triệt bị buộc chặt, giống như đè nén cái gì đó.

      Mộ Dung Vân Khinh cảm nhận được phập phồng của lồng ngực Tiêu Triệt, lúc bốn mắt nhìn nhau, nàng tỉ mỉ quan sát mọi góc cạnh khuôn mặt , mặt xinh đẹp của nàng nổi lên tầng mềm dịu, hai tay vòng qua ôm lấy hông , khẽ giọng : “ .”

      Hai mắt Tiêu Triệt gần như muốn đóng đinh người nàng, Mộ Dung Vân Khinh nhìn khuôn mặt tiều tụy và ánh mắt hằn lên tia máu của , trong lòng cảm thấy áy náy: “Nhất định ----“

      Hai chữ còn lại toàn bộ bị nuốt vào trong miệng, lúc này Mộ Dung Vân Khinh vốn chỉ mặc y phục bên trong, mà tay của người này giống như có lực mê muội, tới chỗ nào liền đốt lửa chỗ đó, dần dần tiếng hít thở của hai người trở nên nặng nề.

      Tiêu Triệt có chút vội vàng, đôi môi hôn dọc từ cổ nàng xuống, da thịt trơn nhẵn làm dấy lên dục vọng của , trong đầu lên cảnh tượng đêm đó, bàn tay to của đặt lên bên nhũ phong ủa nàng, nhàng vuốt ve khiến nàng rên rỉ.

      Tay của nàng đặt lên vai , răng trắng cắn chặt môi dưới, chỉ sợ lộ ra chút xíu tiếng động, eo của nàng giống như nước uyển chuyển dưới thân , hai mắt mang theo mị hoặc câu người, hai hàng lông mi khẽ run càng khiến người khác thương, nàng chỉ cần liếc mắt cái liền có thể khiến trái tim Tiêu Triệt càng trầm luân hơn.

      Tay của nàng chậm rãi đến trước ngực , tay ôm lấy hông , tay kia chui vào vạt áo , nàng di chuyển từng chút từng chút cho đến khi đến trước ngực .

      cúi người ở bên tai nàng, đôi môi khẽ mút vành tai trong suốt của nàng, Mộ Dung Vân Khinh khẽ run lên, thở gấp theo động tác của , nàng nũng nịu cần.

      Tiêu Triệt hôn lên vai nàng: “Hả?”

      Mộ Dung Vân Khinh vừa rụt vai vừa thở dốc, chỉ mơ hồ .

      Tiêu Triệt cắn cái lên cằm nàng: “Cái gì?”

      Hai tay nàng giữ chặt vai , chỉ cảm thấy ở nơi sâu nhất trong lòng nóng lên, tinh thần của nàng sắp bị nghiền ép sạch , thể làm gì khác hơn là khẽ nỉ non: “Triệt, đừng ----“

      Tên của môi nàng giống như vũng nước, tiếng kia căn bản phải là xin tha mà giống như trêu chọc người, vừa giống như muốn cự tuyệt lại vừa giống như mời chào, Tiêu Triệt khẽ quát tiếng, ôm chặt nàng vào người, đợi kịnh tình qua , chậm rãi thở dài: “Khinh nhi.”

      Mộ Dung Vân Khinh ở trong ngực , dư vị vẫn chưa tan, nghe vậy chỉ nghiêng người rúc sâu vào trong ngực , Tiêu Triệt cúi đầu nâng mặt của nàng lên hìn, vết chai to tay lướt qua mặt nàng, giống như miêu tả bức tranh tự phác họa: “Là nàng.”

      Hai chữ này của khiến trong lòng Mộ Dung Vân Khinh đau xót, giọng của nàng vốn mềm mại, lúc này lại mang theo chút xúc động, càng khiến cho người khác suy nghĩ viển vông: “Tiêu Triệt ----“

      Tiêu Triệt biết tâm tư của nàng, chỉ ôm nàng vào trong ngực: “Sao lại thành Công chúa Yến quốc?”

      Mộ Dung Vân Khinh suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn ra hết mọi chuyện với , còn ra chút vụn vặt ở Vu quốc, cuối cùng hồi báo đại khái hành tung ba tháng qua cho .

      Tiêu Triệt nhíu mày: “Đáng chết!”

      Mộ Dung Vân Khinh nghiêng người hôn lên môi , ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động, khẽ hôn vài cái lên cổ nàng, ra Mộ Dung Trần cũng có gì đáng trách.

      Mộ Dung Vân Khinh vốn muốn an ủi Tiêu Triệt chút, nhưng ngờ nụ hôn này lại dẫn tất cả những gì mà hai người đè nén hồi lâu ra ngoài, mà hiểu rất mỗi chỗ thân thể nàng, bao lâu, nàng liền đắm chìm dưới thân lần nữa.

      Bóng đêm dần buông xuống, khi bọn thị nữ áo trắng đến cửa lần nữa, chỉ thấy Công chúa của mình thay quần áo, giờ phút này ngồi trước bàn trang điểm, mà nam tử kia giờ phút này đứng sau lưng vấn tóc cho nàng, bọn thị nữ gần như đều trợn mắt há mồm, hiểu sao người lại có thể thay đổi lớn đến thế!

      “Đây là Duệ vương.”

      Sắc mặt bọn thị nữ thay đổi lần nữa, nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, vị trước mặt này phải sau này là trượng phu của Công chúa bọn họ sao? Nhưng vì sao hai người này lại giống như ràng là ---

      “Đều lui xuống , để Tử Mặc chờ ở bên ngoài.”

      Bọn thị nữ cùng lui xuống, Mộ Dung Vân Khinh quay đầu nhìn Tiêu Triệt: “Sao vậy? Có việc gấp sao?”

      Tiêu Triệt nhìn nàng, nhíu mày : “Muốn sớm cưới nàng vào Vương phủ.”

      mặt Mộ Dung Vân Khinh thoáng đỏ bừng, nàng cười : “Ta biết tình hình tại của Thịnh kinh có chút khẩn trưởng, hơn nữa thánh chỉ ban xuống, chuyện thành hôn cũng là chuyện sớm hay muộn, chẳng lẽ chàng lo lắng ta lại chạy mất sao?”

      Ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm: “Hả?”

      Mộ Dung Vân Khinh bật cười, đứng dậy cầm tay : “ , chàng yên tâm.”

      Tiêu Triệt liếc mắt nhìn nàng, nghe được tiếng Tử Mặc ở bên ngoài liền nắm chặt tay nàng chút, rồi xoay người ra ngoài.

      Khi Tử Mặc thấy Tiêu Triệt ra ngoài, liền chắc chắn người bên trong chính là Sở nương, vì vậy ngắn được hỏi: “Vương gia, Sở nương trở lại sao?”

      Tiêu Triệt cười : “Từ nay về sau có Sở nương, chỉ có Công chúa Yến quốc Mộ Dung Vân Khinh, ngươi hiểu chưa?”

      “Dạ!” mặt Tử Mặc lập tức vui vẻ hơn, chỉ cần người nọ trở lại, Vương gia mình cao hứng, đây tớ mới có thể buông nỏng: “Vương gia, thánh chỉ cuối cùng của Hoàng thượng là nhận Cố tiểu thư làm nghĩa nữ, ít ngày nữa đến Đại Yến hòa thân.”

      Đại Yến?

      Ánh mắt đen của Tiêu Triệt khẽ động, nghĩ đến nàng, môi khỏi xuất ý cười: “Để nàng , mấy ngày nay được buông lỏng chuyện trong Thịnh kinh, ngoài ra, lệnh quản gia cho người tân trang lại Linh Lung các chút.”

      Linh Lung các --- ---

      Trong lòng Tử Mặc mừng rỡ, liên tục đáp, chờ Tiêu triệt xong liền xoay người ra cửa.

      Thấy sắc mặt Tiêu Triệt dần ấm trở lại, khóe môi Mộ Dung Vân Khinh cũng cong lên, Tiêu Triệt ôn nàng vào ngực, khẽ ra câu: “Ở trong Vương phủ .”

      Mộ Dung Vân Khinh cười tiếng đáp: “Được.”

      --- ----









    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 90.5: Thiên gia chi nữ, vì quân trở về.

      Sáng sớm hôm nay, Tiêu Triệt liền rời hành cung, cho dù thế nào, giờ trắng trợn ra vào hành cung nơi Công chúa Yến quốc ở như thế hợp quy củ, mà trong tay còn có số việc, may nàng đáp ứng vào Duệ vương phủ ở, như vật tất cả đều có vấn đề gì.

      Sau khi Tiêu Triệt vừa ra khỏi cửa, chiếc xe ngựa liền từ hành cung ra, đường thẳng đến Hoàng cung, thị vệ canh giữ cửa cung sau khi biết là Công chúa Yến quốc muốn vào yết kiến Hoàng thượng liền lập tức sai người bẩm báo trước.

      Chỉ lát sau thống lĩnh cấm vệ quân Trần Ngạo tới đón Công chúa Yến quốc vào cung, bọn thị vệ nhìn bóng lưng Công chúa Yến quốc, biết sao lại cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vị Công chúa này vào cung, làm cho khí u ám của Thịnh kinh nhiều ngày qua tan biến hết.

      Sau ngày thứ hai Công chúa vào cung, Hoàng đế Đại Tần Tiêu Chiến liền triệu hồi mấy vị nguyên lão trọng thần và sáu bộ ba ti triều đình, tiếp đó lúc lâm triều ở Cần Chính điện tuyên độc chiếu thư lập Thái tử.

      Chiếu thư lập Thái tử.

      Lúc đó Tiêu Triệt vừa mới thức dậy, ngoài trời lại vừa có tuyết rơi, tuyết dày che phủ hết cỏ cây trong Lung Linh các, Tiêu Triệt đứng bên cửa sổ, hít sâu hơi, chỉ cảm thấy cả người nhàng khoan khoái, quay đầu nhìn người còn ngủ giường, khóe môi cong lên.

      Trong buổi sáng yên tĩnh chợt truyền đến tiếng ồn ào, hơn nữa tiếng ồn này càng ngày càng gần Lung Linh các, Tiêu Triệt nhíu mày, dặn dò từ sớm, được gây tiếng động lớn xung quanh Lung Linh các này, rốt cuộc ai lại lớn mật như thế?

      Tiêu Triệt cất bước ra ngoài, vừa đến người liền nghe thấy tiếng người giường khẽ trở mình, sau đó cánh tay trắng lộ ra ngoài, Tiêu Triệt liền quay trở lại, nhàng đắp kín chăn cho người giường, sau mới mới đứng dậy ra bên ngoài viện.


      Bước chân của rất , nhưng cửa vừa đóng lại, nữ tử nằm giường chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng nàng cong lên ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che, dường như có thể nhìn thấy được quý khí kinh người mặt nam tử áo đen kia.

      “Vân Khinh, Tiêu Triệt của ta nhất định ngồi lên chỗ kia, ngươi có thể trở thành người sóng vai cùng , thế nhưng khắc khi ngươi tiến vào hậu cung của , ngươi thấy có cách nào làm thê tử của , thế tuyệt đối đơn giản như ngươi nghĩ, đến lúc đó, quá nhiều thứ thể làm giày vò hết tình cảm của ngươi, Vân Khinh, ngươi hiểu ?”

      Mộ Dung Vân Khinh nghe tiếng bước chân nhàng rơi xuống, hai mắt nhám lại, nàng hiểu, nhưng cho dù bắt đầu hay kết thúc, nàng chỉ mong đồng lòng với mình, may cho dù con đường phía trước có khó khăn vất vả đến mấy cũng quyết bỏ qua.

      Con người khi còn sống thể nào chỉ người, chỉ thủy chung với người.

      Nhưng mà lại có thể.

      Đại Tần Hiển Đức năm hai mươi sáu định trước phải là năm bình thường, đầu tiên là Binh Bộ Thượng Thư Đại Tần Sở Thiên Tề bị tra ra trong thời gian làm quan từng nhiều lần mang quân tình của mình báo cho nước khác, nhiều loại chứng cứ được đưa ra đủ để phán tội bán nước, Hiển Đức đế hạ lệnh tru di cửu tộc, từ đó, bàn cờ mưu tranh quyền lực ở Thịnh kinh còn người họ Sở nữa.

      Nếu ví chuyện Binh Bộ Thượng thư thất thế khiến cho nhiều con em con lại bàng hoàng, ngay sau đó cuộc tuyển thú lại làm cho cả Thịnh kinh sôi trào.

      Tuyển tú ba năm lần năm nay kéo dài tới cuối mùa thu, lần tuyển tú này chọn ra bốn vị Vương phi vị Công chúa, vì thế mùa đông ở Thịnh kinh phủ đầy màu đỏ diễm lệ vì hôn của quý tộc, cùng là thời gian mà hoàng thân quốc thích cùng thành hôn lần.

      Cùng lúc đó, tuyển tú vừa kết thúc, Hiển Đức đế truyền ngôi vị Thái tử bỏ trống hai mươi sáu năm cho nhi tử thứ ba của mình là Tiêu Triệt, lập tức cả đế đô đều có thay đổi lớn, nhưng cửa phủ vị Thái tử mới Tiêu Triệt đón tiếp bất kỳ vị khách nào, đơn giản bởi vì trước khi chiếu thư ban xuống, có chủ tướng nhìn thấu thay đổi mà trở thành cánh tay của , cũng có nhiều võ tướng sau khi chiếu chỉ ban ra liền cảm thán, nếu chiếu thư này trễ nửa tháng, chỉ sợ thủ đoạn của vị Thái tử mới này gió yên sóng lặng như vậy.

      Mặc dù Thái tử mới có bất kỳ huyện ăn mừng khoa chương gì, nhưng chuyện làm cho cả thiên hạ chấn động chính là đại hôn của và Công chúa Yến quốc.

      Vốn tưởng rằng trong cuộc tuyển tú chọn ra Duệ vương phi, nhưng xuất của Công chúa Yến Quốc lại khiến tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn, dân gian có rất nhiều bản truyền thuyết về chuyện đính ước của hai người, cái gì mà uyên ương kiếp trước, cái gì mà đánh quen... Tất cả chủ đề như thế làm cho hôn của Thái tử và Thái tử phi trở thành giai thoại.

      Tất cả những người tận mắt nhìn thấy đại hôn kia bao giờ quên, trang sức đỏ vạn dặm, nghênh gả ngàn dặm, thậm chí Thái tử còn dùng lễ nghi cao hơn Hoàng hậu để đón tân nương của , như vậy càng làm gia tăng tình cảm thề non hẹn biển giữa hai người.

      Hơn nữa mọi người quên vị Thái tử phi đến từ Yến quốc kia, phượng lâu nghênh đón cao, hai người đứng sóng vai, hỉ bào đỏ thẫm nổi bật, giống như đôi thần tiên, mà thứ khiến cho người xem cảm thán đó chính là lễ vật mà các nước đưa tới, đầu tiên là Vương Yến quốc, lễ vật chính là năm tòa thành trì mà Yến Tần tranh giành nhiều năm qua; tiếp theo là Hoàng đế Vu quốc, đưa tới chính là gốc hoa Tịnh Đế Quỳnh Ngọc màu tím, tương truyền hoa này là chí bảo trấn điện của Thần điện Vu quốc, hai người nam nữ cùng dùng có công dụng trường sinh bất lão; cuối cùng chính là Tây Lương, lễ vật Tây Lương đưa tới cao quý như những nước khác, chỉ là cổ cầm mà thôi, mọi người để vào trong mắt, chỉ có Thái tử phi nhìn thấy hai mắt liền sáng lên.

      Cùng ngày trong đại hôn của Thái tử, người kiều nữ quý tộc vừa được phong làm Công chúa cũng lên xe loan đỏ thẫm, đội ngũ đưa gả chừng ngàn người từ cửa Chính Dương chậm rãi lên đường đến quốc đô Đại Yến.

      Cố Yên Nhiên nhìn cửa thành Thịnh kinh nguy nga sừng sững, giống như nhìn xuyên qua gạch xanh ngói trắng thấy được người phượng lâu kia, mặc hỉ bào đỏ thẫm, ôn nhu nhìn người bên cạnh, khóe miệng Cố Yên Nhiên xuất nụ cười khổ, phải của mình, cuối cùng cũng cưỡng cầu được.

      Trời chuyển gió bắc, cuối chân trời những đám mây như từng gợn sóng chầm chậm tới, đôi tân nhân tuyệt sắc nở nụ cười vui mừng trong tiếng nhạc, trận tuyết cuối cùng năm Hiển Đức hai mươi sáu đúng lúc này lại rơi xuống.

      ------Hoàn-------

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :