1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều thứ phi âm độc - Bộ Nguyệt Thiển Trang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 87.1: Trúng dược hợp hoan, linh điêu chỉ đường.

      “Ưm…”

      tiếng ưm kìm chế nổi từ trong miệng tràn ra, Sở Vân Khinh nắm chặt bàn tay, ngón tay nàng găm sau trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh chảy từ gò má xuống, cơ thể nàng càng ngày càng khô nóng.
      Bốn phía là màn trướng đỏ thẫm, nhưng lúc này màu sắc đỏ tươi chói mắt đủ để nàng thấy , nàng vận nội lực muốn kiềm chế sóng triều rung động trong lòng, nhưng lại khiến ngực càng đau đớn hơn.

      Hình như đây là phòng trong thành của Sở Mộ Phi, sao nàng cũng ngờ được, Sở Dụ lại hạ dược vào trong canh, hai mắt Sở Vân Khinh nhắm chặt, cổ họng cảm thấy ngai ngái.

      Tiếng bước chân truyền tới, Sở Vân Khinh nhíu mày, biết là người nào nhưng hình như người đó đến gần nàng, nàng hơi dịch vào sâu trong bức tường, lần nữa cố gắng rút vậy giấu trong tay áo ra.

      “Ai!”

      Chẳng biết từ lúc nào, giọng của nàng trở nên khan khan, vốn có ý muốn cảnh cáo người nọ cũng vì vậy mà yếu vài phần, nhưng người đó lại dừng bước ở ben ngoài giường, Sở Vân Khinh nỗ lực muốn duy trì tinh thần tỉnh táo, nàng cố gắng mở to hai mắt, vậy mà ngay cả cái bóng giường cũng thấy .

      Bên trong phòng giống như lọt vào mảnh yên tĩnh, Sở Vân Khinh liều mạng hô hấp có xu hướng gấp gáp của mình, nàng chỉ cảm thấy quần áo trong ướt đẫm, dính vào người mình rất khó chịu, theo bản nàng, nàng đưa tay về phía thắt lưng của mình, nới lỏng y phục ra chút, cảm giác nóng nực trong ngực liền tiêu vài phần, tiếp theo đó, đầu vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài.

      Gió lạnh bất ngờ xâm nhập khiến nàng tỉnh táo vài phần, cả người Sở Vân Khinh chấn động, hai tay nhanh chóng chỉnh lại y phục, kéo áo ngủ bằng gấm trong tay che kín cả người.

      Từng đợt sóng triều xa lạ gần như muốn cuốn trôi toàn bộ tinh thần của nàng, nàng nắm đồ trong tay, cắn chặt môi dưới, đó là trâm cài màu đen hình dạng, cái này là đêm đó búi tóc cho nàng cài lên, vẻ mặt ôn nhu giống như vẫn ở ngay trước mặt nàng.

      Nghĩ đến người nọ, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy có hàng ngàn con kiến gặm cắn mình, hai chân tự chủ được mà cọ sát vào nhau, vừa mở mắt, trước mắt lại xuất bộ hắc bào.

      Tiêu Triệt?

      Trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ, đúng lúc này liền có cơn gió lạnh thổi tới, phải !

      Vậy mà dược này khiến nàng bị ảo tưởng, còn lại nàng đều biết , lúc hai mắt hơi mở ra tia lạnh lẽo thoáng lên, chỉ thấy nàng dùng thứ nắm trong tay đâm thẳng vào cánh tay khác của mình!

      Đau đớn gần như khiến trước mặt nàng tối sầm lại, nàng cắn chặt môi dưới, tiếng kêu rên bị nàng nuốt vào trong bụng.

      Mùi máu tươi nồng nặc tản ra, Sở Vân Khinh ngửi mùi máu mình, lúc này trong lòng mới cảm thấy nhõm.

      “Bá” tiếng, màn giường đỏ thẫm bị xốc lên, Sở Mộ Phi nhìn chằm chằm Sở Vân Khinh, áo nàng lộn xộn, sắc mặt đỏ bừng, ho hấp dồn dập lại quấn chặt bên trong áo ngủ, vừa nhìn thấy xuất của , cả người co rụt lại, ánh mắt đầy tức giận.

      Mùi máu tỏa ra khắp nơi, ánh mắt Sở Mộ Phi nhìn lượt khắp người nàng, bỗng nhiên dục vọng người - -

      “Cút!”

      Nàng cố gắng mãi mới ra được chữ này, Sở Vân Khinh đề phòng nắm chặt khăn trải giường, hàm răng cắn sâu vào môi dưới của mình.

      Sở Mộ Phi giơ tay quơ quơ trước đôi mắt đầy sương mù của nàng, tiếp theo, tay của chút chậm trễ đưa phía áo ngủ bằng gấm của nàng.

      Cảm giác được áo ngủ bị cởi ra, ánh mắt Sở Vân Khinh khẽ động, trâm ngọc trong tay nàng chỉ vào Sở Mộ Phi: “Cút ngay!”

      Sở Mộ Phi cử động, ánh mắt rơi vào cánh tay của nàng: “Ngươi bị thương.”

      Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, giờ phút này nàng bị dược lực của thuốc kia ăn mòn còn hình dáng, thế nhưng lúc này lại bật cười trào phúng: “Ngươi có tin , nếu ngươi bước thêm bước nữa - -“

      Sở Mộ Phi bị nụ cười của nàng đả kích, lúc này ánh mắt trầm xuống nhanh chóng tiến lên từng bước, tay bắt cổ tay bị thương của nàng, tay kia giữ chặt vết thương.

      Sở Vân Khinh cười lớn, giống như cười nhạo Sở Mộ Phi biết lượng sức mình, giơ tay liền đâm vào cổ , có thể thấy khí lực rất lớn, Sở Mộ Phi nghiêng người, rồi lùi về sau hai bước.

      “Cút!”


      Lại có trận sóng triều đánh úp vào nàng, hai tay Sở Vân Khinh căng thẳng, nghiêng người dựa vào vách tường đằng sau lưng, nàng vung trâm ngọc trong tay lên, chút chần chừ đâm vào cánh tay của mình, máu chảy ra, đổi về cho nàng cảm giác tỉnh táo.

      Ánh mắt Sở Mộ Phi tối sầm còn hình dáng, động tình của nàng, giãy giụa của nàng, kiên định và tàn nhẫn của nàng, giờ phút này đây phóng đại hết ở trước mặt , chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng khẽ động, bao giờ… muốn tiến lên nữa.

      Sở Dụ đứng ngoài cửa, đôi mắt lẳng lặng nhìn hết tất cả những gì xảy ra trong phòng, việc này vốn phải mong muốn của , nhưng vì chủ tử của mình, lựa chọn nào khác!

      Chủ tử nhà mình sớm biết Sở Vân Khinh là nữ tử thuần , nhưng lúc nào cũng chịu dùng phương pháp này, mắt thấy cổ độc càng ngày càng phát tác nhiều, dĩ nhiêm muốn làm chút việc cho chủ tử của mình.

      Ánh trăng ngả về tây, quay đầu lại nhìn trong phòng chút động tĩnh, thầm thở dài.

      Bên trong phòng chợt vang lên tiếng bước chân, giữa lông mày Sở Dụ lên vài vạch đen, sau đó nhanh chóng đến nghênh đón người tới.

      xảy ra chuyện gì?”

      Người tới thân y phục dạ hành, hiển nhiên là vừa từ bên ngoài trở về, lúc này hai tay ôm quyền: “ sông truyền đến tin tức, lực lượng tuần tra sông phải số lượng , chỉ cần người của chúng ta xuất bị mang , thế lực của công tử thành lập ở sông, lần này, cũng coi như là xong.”

      Sở Dụ căng thẳng: “Dù sao sau này trời cao nước xa cũng dùng được, tạm thời chúng ta cứ mặc kệ rối loạn sông, Thanh thành có tin tức gì ?”

      Chân mày người đưa tin khẽ nhúc nhích: “Người của chúng ta canh giữ ở Thanh thành, bây giờ còn chưa báo tin tới, có lẽ đường bộ còn an toàn.”

      Sở Dụ gật đầu cái: “Ngươi xuống , an bài xong xe ngựa rồi sau, sáng sớm ngày mai Công tử lên đường, phải nhanh chóng đến bến đò Thương Giang, đường đừng để việc gì làm chậm trễ.”

      “Thuộc hạ hiểu.”

      Nhìn người đưa tin xoay người rời , Sở Dụ thở khẽ hơi, chỉ cần đuổi theo đường bộ là an toàn, chỉ cần đường bộ đến bền đò Thương Giang là có chuyện gì.

      “Cạch” tiếng, Sở Dụ chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo rơi vào người , khiến sống lưng lạnh toát, xoay người quỳ gối : “Xin chủ tử trách phạt.”

      Sở Mộ Phi gì nhìn Sở Dụ, lúc lâu sau, phất tay : “Đứng lên .”

      Sở Dụ đứng dậy, lại thấy vạt áo Sở Mộ Phi dính chút máu đỏ tươi, ánh mắt khẽ biến: “Chủ tử!”

      Sở Mộ Phi xoay người về phía phòng của mình, sắc mặt có chút tái nhợt, lưu lại câu : “Đây là máu của nàng, để Sơ Ảnh đưa giải dược , hai canh giờ nữa lên đường.”

      Sở Dụ ngẩn ra, đáp tiếng: “Dạ.”

      cánh tay Sở Vân Khinh vẫn cắm trâm ngọc, máu tươi lưu lại cánh tay trắng nõn, lúc này chuyển thành vảy màu đỏ sẫm, cả người nàng co lại vào chỗ, tiếng hít thở yếu đến mức khó có thể nghe thấy, hai mắt nhắm chặt, thân người mảnh khảnh cũng khẽ run.

      Sơ Ảnh cầm bình ngọc vội vàng vào phòng, nhìn thấy bộ dạng của Sở Vân Khinh khỏi kinh hô, nàng lên thước, khi nhìn thấy cánh tay của nàng, giọng có chút nghẹn ngào: “Tiểu thư? Tiểu thư, người có khỏe ?”

      “Tiểu thư, người há mồm, uống thuốc xong sao nữa rồi.”

      “Tiểu thư, người bị thương, nô tỳ van cầu người, người thả tay ra - -“

      Sở Vân Khinh giống như có chút phản ứng, nàng rút châm ngọc ra bỏ vào trong ống tay áo của mình, hé miệng nuốt vào viên thuốc Sơ Ảnh đút cho, lúc sau Sơ Ảnh xử lý vết thương canh tay nàng, khi làm xong, Sơ Ảnh ngập ngừng hỏi nàng: “Tiểu thư, y phục của người bẩn rồi, Sơ Ảnh đổi cho người bộ khác nhé?”

      Sở Vân Khinh quay mặt vào bên trong, giống như ngủ thiếp , lại giống như muốn để ý tới nàng, Sở Ảnh thấy vậy thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài.

      Tiếng bước chân biến mất, Sở Vân Khinh lặng lẽ mở mắt, chỉ thấy trong đôi mắt đen thoáng lên chút màu đỏ tươi.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 87.2: Trúng dược hợp hoan, linh điêu chỉ đường.

      Bình minh đè ép cả vùng u ám, nhóm người ghìm ngựa dừng bước dưới cửa thành Lạc Thành, bọn thị vệ thủ thành bị tiếng kêu mở cửa làm cho tỉnh mộng, khỏi tức giận mắng: “Chưa tới giờ, cửa thành chưa mở, kẻ nào có mắt quấy rầy giấc mộng đẹp của đại gia!”

      Vừa dứt lời, tiếng xe gió trực tiếp đánh úp về phía người vừa , chỉ nghe thấy người nọ hô tiếng, cái đầu rơi mặt đất.

      Bọn thị vệ bên cạnh thấy vậy khỏi sợ hãi, đầu vừa mới đưa ra ngoài thành liền nghe tiếng cực kỳ ràng nhưng rồi lại tan biến mất trong tai, mặc dù mấy tiểu thị vệ sợ hãi, cũng kịp thương tiếc đồng bạn, xoay người nhanh chóng xuống mở cửa thành.

      Ầm ầm tiếng, cửa thành mở rộng ra, nhóm người nhanh chóng vào thành, mấy thị vệ vốn chờ chịu phạt, lại nghĩ tới những người này trở lại, điều này khỏi làm họ thở phào nhõm, bọn họ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng đen như mực mang theo lạnh lẽo kinh người khiến cho bọn họ dám nhìn thẳng.

      Chuyến này nhóm người vào Lạc Thành cũng thẳng đến nha phủ, mà đến con phố phồn hoa nhất Lạc Thành, giờ phút này chính là nơi an tĩnh nhất nơi đây, tiếng bước chân vang lên, lâu vũ chợt sáng đèn, lúc Tiêu Triệt xuống ngựa cửa lầu được mở ra từ trước, mấy người hầu áo xanh đứng chờ ở nơi đó.

      “Cung nghênh chủ thượng!”

      Tiêu Triệt vung tay lên, gật đầu : “Thế nào?”

      người đứng đầu nghe thấy vậy lập tức tiếng lên trước : “Linh điêu chuẩn bị xong, nhưng mà có vật dẫn.”

      Tiêu Triệt ngồi xuống ghế chủ vị, ánh mắt khẽ động: “ sớm nghe Lạc Thành có bảo vật như vậy từ trong miệng người khác, chẳng qua vật dẫn mà ngươi rốt cuộc là cái gì?”

      “Linh điều này có giác quan cực kỳ nhạy bén, chỉ cần có vậy tùy thân của người muốn tìm, ngoài ra nàng có xuống nước, linh điêu đều có thể tìm được chỗ ở của người đó.”

      Linh điêu sợ nước, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Triệt tìm tới chỗ vật này, chỉ cần Sở Mộ Phi lên bờ, tất trốn thoát khỏi bàn tay của .

      Nhưng vật tùy thân - -

      Tiêu Triệt suy nghĩ chút, sau đó lấy từ trong tay áo ra món đồ, nhưng người bên cạnh nhìn chằm chằm , chỉ thấy lấy ra cốt châm hình ngôi sao. Có thể ai biết, cốt châm này chính là bút tích từ tay người Tây Lương, nó đừng ở trong cơ thể nàng, thiếu chút nữa lấy tính mạng của nàng.

      Người áo xanh nhìn lấy ra vật này, liền từ trong tay áo ra vật, tiếng như có như khẽ vang lên, chính là Linh điêu trong truyền thuyết.

      Người áo xanh nhận lấy cốt châm đặt ở trước mặt Linh điêu, lúc này Linh điêu trở nên có chút hưng phấn, hai móng vuốt đặt ở cốt châm, gảy từng cái như muốn điều khiến nó.

      Người áo xanh khẽ vuốt lông của nó hai cái, cả người linh điêu run lên, người áo xanh cười cái rồi đặt nó xuống đất, chỉ nghe thấy “Vù” tiếng, linh điêu tuyết trắng giống như mũi tên rời khỏi cung chạy vọt ra ngoài.

      Ánh mắt Tiêu Triệt phát lạnh: “Đuổi theo!”

      - ---

      Khi những ánh sáng đầu tiên xuất phố xá Lạc Thành, đám người của Tiêu Triệt tản khắp nơi trong thành, ở những ngóc ngách hẻo lánh, có vô số người muốn dòm ngó nhất của nhất động của mà giờ đây đầu thân hai nơi, Tiêu Triệt rất ít khi hạ sát lệnh, lần này lại do dự, ngoài trừ giết vẫn là giết.

      Cho dù là gian tế nước khác, chỉ cần tổn thương nàng, cũng đáng chết.

      “Vương gia! Có manh mối!”

      Tử Hàn cưỡi ngựa đến, mặt màu sắc gần đây ít thấy, ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm lại, trường tiên vung lên, theo sau Tử Hàn.

      Sắc mặt Tiêu Triệt u ám, nghĩ có thể lập tức tìm thấy nàng, cho dù là người – nhà trống, chỉ cần biết nàng vẫn khỏe mạnh, trong lòng cũng an tâm hơn chút, quanh phố xá lúc, cuối cùng cũng dừng lại trước biệt viện cực kỳ bình thường, sớm có người của mình đứng ở cửa, Tiêu Triệt nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào cửa.

      Tử Mặc chờ ở bên trong, vừa nhìn thấy Tiêu Triệt tới liền tiến lên đón: “Vương gia, bên này.”

      Tiêu Triệt vòng qua hành lang, thông qua cửa hình trăng, liền nhìn thấy linh điêu vui vẻ ở tay người áo xanh, người áo xanh gật đầu với cái, : “Ở chỗ này.”

      Tiêu Triệt nắm chặt hai tay, tiến lên đẩy cửa vào.

      Vừa vào gian phòng này, chân mày Tiêu Triệt khỏi nhíu lại, nhìn cách bài biện bên trong chút, sau đó vòng qua bình phòng thẳng vào bên trong.

      Những người khác có lệnh của dám vào, chỉ có Tử Mặc và Tử Hàn theo sau lưng đề phòng bất trắc, lúc này cũng theo Tiêu Triệt kiểm tra hai bên.

      Ở sau bức rèm, chính là giường , ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm, sải bước vào trong, mà Tử Hàn và Tử Mặc chỉ đứng ở bên ngoài bức rèm.

      Lúc này chăn giường được sửa sang chỉnh tề, Tiêu Triệt ngồi ở mép giường, bàn tay lướt qua chăn gấm lạnh lẽo, cảm xúc lạnh như băng khiến cho mắt tối thêm cút, nhìn hai bên chút, thầm nghĩ có lẽ bọn họ mới lâu, cần phải nhanh đuổi theo, có lẽ đuổi kịp ở thành tiếp theo.

      Nhưng vừa mới đứng dậy định rời , đột nhiên xoay người lại, giơ tay vén chăn lạnh ra.

      Bỗng nhiên, đôi mắt đen trở nên vô cùng lạnh lẽo, giờ phút này giường có chút màu đỏ tươi, lật chăn gấm ra xa, chỉ thấy giường có dính cái gì đó, màu máu rất quen thuộc với , mặc dù bây giờ lạnh, ngay cả mùi máu tươi cũng tiêu tan, nhưng biết, máu này là của nàng!

      Cảm giác tê dại trước nay chưa từng có tản ra khắp người , biết cái này có tính là đau đớn hay , chẳng qua chỉ cảm thấy sức lực trong người như muốn vỡ ra, khiến cho kìm được mà lùi về sau từng bước, bọn họ làm gì nàng?

      Tử Mặc và Tử Hàn đứng bên ngoài chỉ nhìn thấy thân thể Vương gia của mình loạng choạng, hai người chăm chú nhìn, biết xảy ra chuyện gì, đúng lúc này người áo xanh vào khẽ vài câu bên tai Tử Mặc.

      Tử Mặc gật đầu vén rèm vào trong: “Vương gia, nơi này tìm được người chết, giờ khai, tối hôm qua có hai chiếc xe ngựa dừng lại ở chỗ này ba canh giờ, sau đó về hướng thành Nam.”

      Tiêu Triệt quay đầu, trong mắt giống như có chút tức giận muốn hủy diệt trời đất, gật đầu cái muốn xoay người bước , nhưng ánh mắt lại dừng ở gối đầu giường.

      Tử Mặc vừa vào liền nhìn thấy vết máu giường, lúc này trong lòng chấn động, trong lòng suy nghĩ nữ tử bạch y lạnh lùng đó lại để lại nhiều máu như vậy, khỏi nắm chặt hai tay, vào giờ phút này biết trong lòng Vương gia nhà mình rất đau, thấy Vương gia nhà mình tới đầu giường, cúi người xoa xoa chút, đến lúc đứng dậy trong tay có thêm thứ gì đó.

      Tiêu Triệt nhìn viên thuốc trong tay, khẽ quát: “Áo xanh, ngươi vào đây.”

      Vừa dứt lời người áo xanh liền vào trong, Tiêu Triệt ra ngoài vài bước, đưa viên thuốc cầm trong tay cho người nọ, hỏi: “Đây là cái gì?”

      Người áo xanh đặt viện thuốc ở chóp mũi ngửi cái, ánh mắt khẽ biến, bộ dạng muốn lại thôi, đợi ánh mắt Tiêu Triệt run lên, mới trầm giọng hồi báo: “Chủ thượng, đây là thuốc giải của hợp hoan tán.”









    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 88.1: Đoàn tụ, tiết Thất xảo.

      “Chủ thượng, đây là giải dược của hợp hoan tán.”

      câu giống như tảng đá lớn nặng ngàn cần đánh về phía , hợp hoan tán! Hợp hoan tán!

      Hai mắt Tiêu Triệt dần đỏ, hai tay nắm chặt trong tay áo, người mang theo khí thế đuổi cùng giết tận, lạnh lẽo mãnh liệt phát ra từ người , ngay cả Mộ Dung Trần cũng dám nhiều lời.

      Ra khỏi thành Nam chính là cánh đồng, cuối cánh đồng có thành , trong thành có bến đò, nghênh đón khách qua đường từ nam đến bắc, ánh mắt Tiêu Triệt chưa bao giờ lạnh như lúc này, roi ngựa dài quất xuống vô số lần, chạy thẳng đến tòa thành kia.

      Vào giờ phút này, thời gian giống như biến thành thanh đao sắc bén, từng giờ từng phút đâm vào trái tim Tiêu Triệt, đao kiếm phong sương tự nhiên sinh ra ngừng mài vào vết thương của , gần như muốn mài vào da thịt.

      xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần nhìn Tiêu Triệt chạy băng băng ngừng nghỉ ở trước mặt, khẽ giọng mở miệng hỏi Tử Mặc ở bên cạnh.

      Dĩ nhiên Tử Mặc gạt Mộ Dung Trần, trầm ngâm chút : “Hình như Sở nương bị người ta cho ăn hợp hoan tán, còn bị trọng thương.”

      Hợp hoan tán?

      Mộ Dung Trần trà trộn vào giang hồ lâu, thứ gì chưa từng thấy qua, hợp hoan tán này cực kỳ lợi hại, ngay cả những người có nội lực thâm hậy cũng chống cự lại nổi, nếu như Sở Vân Khinh bị cho ăn thuốc này, như vậy - -

      Ánh mắt nặng nề nhìn bóng lưng Tiêu Triệt, vào giờ phút này, mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của nam tử lạnh lùng kia, nắng nóng giờ ngọ như muốn thiêu đốt cả vùng đất, nhưng khuôn mặt tuấn lãng của Mộ Dung Trần lại lộ vẻ băng lạnh hiếm có, đưa mắt nhìn phias chân trời, nếu nàng xảy ra chuyện gì, chính , cũng bỏ qua cho bất kỳ người nào trong bọn họ!

      Giữa trời đất nóng nực, cỗ hơi thở bất an ngừng bốc lên, nhưng chỉ cần những nơi đội ngũ mười mấy người này qua liền trở lên lạnh lẽo, tiếng chân ngựa chạy băng băng quả giống nhu thiên quân vạn mã, Tiêu Triệt sờ cốt châm trong tay áo, khóe miệng xuất nụ cười khát máu.

      ------

      Thương Giang thành là bởi vì có sông lớn mà được đặt tên như vậy, Thương Giang từ nam đến bắc, nằm ở phía tây nam của Đại Tần, chỉ cần qua Thương Giang, là có thể đến đất của dân tộc thiểu số, mặc dù vẫn là đất Đại Tần, nhưng các bộ tộc ở đây đều có người trị vì, trừ nơi Đại Tần đóng quân được dẹp yên ra, còn lại người bên ngoài rất ít khi có thể xen vào chính nơi đó, Sở Mộ Phi nhờ vào việc buôn bán nhiều năm an bài tất cả, khi qua sông, thông qua năm châu này, liền có thể từ Thương Sơn trở về Tây Lương.

      Lúc đến Thương Giang thành là lúc hoàng hôn, bên trong thành, thương nhân cười cười vô cùng náo nhiệt, Sở Mộ Phi phân phó Sở Dụ trước an bài thuyền bè, còn bản thân và mấy người hộ vệ khác tìm khách điếm trong lúc chờ qua sông.

      Từ đêm qua đến giờ, Sở Vân Khinh vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, từ đầu đến cuối mở mắt ra nhìn, Sở Mộ Phi chỉ cho là nàng tức giận, hơn nữa khí huyết bị dược lực của mị dược ăn mòn trong thời gian ngắn chưa thể hồi phục ngay, sau khi dặn dò Sơ Ảnh chiếu cố nàng tốt liền hỏi thêm gì nữa.

      Bọn họ chỉ chờ trong khách điếm lúc, liền thấy Sở Dụ trở về bẩm báo, cùng trở về còn có mấy hộ vệ nhìn rất bình thường, bọn họ hành lễ mà chỉ thuyền sớm chờ ở bến đò.

      Ba chiếc xe ngựa cộng thêm mười mấy người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bờ sông, thấy chiếc thuyền lớn dừng ở đó, thuyền này dừng ở vị trí tầm thường, ngược lại cách những chiếc thuyền khách tầm thường kia khá xa, lúc này thuyền có rất nhiều người mặc y phục thủy thủ đứng, nhìn thấy xe ngựa này tới sắc mặt liền trở nên cực kỳ nghiêm trang.

      Sở Mộ Phi xuống xe, thấy mọi người chờ đợi, trong lòng khỏi nóng lên, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể trở về rồi!

      “Chủ tử, Sở nương còn chưa tỉnh sao?”

      Sở Dụ hỏi như vậy, Sở Mộ Phi nhìn về phía hai chiếc xe ngựa phía sau, ràng là dừng xe, nhưng chiếc xe ngựa này lại chút động tĩnh.

      “Sơ Ảnh?”

      Sở Mộ Phi khẽ gọi tiếng, biết lên đường quá mệt hay là như thế nào, sắc mặt lúc này có chút tái nhợt, bờ sông gió lớn, Sở Dụ tránh khỏi muốn đỡ mới yên tâm.

      Sở Mộ Phi vịn tay Sở Dụ nhìn về phía thị vệ ở gần : “ mời các nàng xuống xe, chuẩn bị lên thuyền.”

      Thị vệ thân áo xám, sau khi tuân lệnh liền tới trước xe ngựa kia, khẽ gọi tiếng nhưng có động tĩnh gì, nhíu mày, cho dù là mệt đến cũng thiếp cũng ngủ như chết vậy được!

      Người thị vệ này suy nghĩ nhiều, đưa tay muốn vén rèm xe kia xem rốt cuộc là có chuyện gì.

      Nhưng mà, khi tay sắp chạm vào màn xe, bên trong xe ngựa chợt sinh ra cỗ tử khí, chỉ thấy màn xe bất ngờ khẽ động, tay thị vệ kia liền lập tức bị cố định ở nơi đó.

      Cách màn xe, thị vệ kia chỉ cảm thấy hơi thở cực kỳ đáng sợ tản ra, có thể cảm nhận được có sức mạnh nào đó khiến cho thể động đậy, là tay người!

      Tiếng sợ hãi của thị vệ vẫn còn ở bên miệng, chỉ nghe “két” tiếng, màn xe bị kéo xuống, cả tay của thị vệ kia cũng bị gãy theo!

      Chuyện này xả ra rất nhanh, cho dù là người xung quanh xe ngựa hay người thuyền phía xa cũng giật mình, tiếp theo sắc mặt của tất cả mọi người đều lên vẻ đề phòng.

      Có lẽ là do ngược sáng, chỉ thấy bên trong xe ngựa có người nửa ngồi nửa nằm, giờ phút này nàng ôm tay của mình, Sở Mộ Phi bị Sở Dụ đỡ lùi về phía sau vài bước, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dáng người mảnh khảnh trong bóng tối.

      Sở Vân Khinh!

      Cửa xe có chút sáng, người từ bên trong ra, đứng ở phía xe, tóc nàng bị gió thổi làm cho vô cùng rối loạn, giờ phút này vẻ mặt có chút sắc bén khiến chon am tử trước mặt cảm thấy ngưỡng mộ.

      Sở Dụ thể tin nhìn cái tay bị gãy của thị vệ nằm mặt đất, làm sao có thể! Nàng ràng là trúng nhuyễn hương tán, nội lực của nàng bị phong bế căn bản là dùng được, nữ tử yếu đuối tay trói gà chặt làm sao có thể bẻ gãy cánh tay của nam tử trưởng thành?

      “Chủ tử?”

      Ánh mắt Sở Mộ Phi trở nên tĩnh mịch, nhìn Sở Vân Khinh có chút tin, ngoại trừ công lực của nàng khôi phục, còn có hai mắt đỏ tươi ướt át của nàng!

      Bọn thị vệ cách đó xa đều hít hơi khí lạnh, bọn họ chưa bao giờ từng thấy qua con ngươi đỏ tươi này, cho dù vị nương này câu nào, nhưng dọc đường bọn họ cũng biết chút ít, nàng ràng là nữ tử mắt đen bị phong bế võ công, nhưng sao giờ phút này lại biến thành bộ dạng như vậy?

      Đôi mắt sắc bén và tàn nhẫn khiến người ở đây khỏi sửng sốt, bọn họ chờ chủ tử nhà mình ra lệnh, theo lý nàng muốn lên thuyền cùng bọn họ, nhưng vào giờ phút này, ý của nàng phải là muốn lên thuyền!

      “Lên thuyền.”

      Sở Mộ Phi nhìn chằm chằm vào mắt Sở Vân Khinh, nặng nề ra hai chữ này, nàng đả thương người của , so đo, nhưng thời gian lên thuyền cũng phải thư thả như vậy, thể tùy ý nàng.

      Mắt Sở Vân Khinh phiếm hồng, chớp mắt nhìn chằm chằm Sở Mộ Phi, chút động tác cũng có.

      Nếu là người bên cạnh ở gần sớm bị ánh mắt nàng làm cho sợ hãi, nhưng Sở Mộ Phi lại chỉ mở miệng lần nữa: “Nhanh chuẩn bị lên thuyền!”

      Từ lúc nàng ra khỏi xe ngựa đến giờ, ánh mắt của Sở Vân Khinh chưa hề động chút nào, lúc này giọng của Sở Mộ Phi vẫn như cũ hề có chút tức giận nào.

      Dung mạo Sở Vân Khinh vốn rất đẹp, vào giờ phút này cùng với con ngươi màu đỏ, lại càng có cảm giác xinh đẹp hơn vài phần, nhưng ánh mắt vừa lạnh vừa hàm chứa lệ của nàng, khiến cho người khác dám đến gần.

      Trong lòng Sở Mộ Phi lo lắng, lúc này Sở Vân Khinh giống như có chút khác thường, mắt nàng thay đổi, nhưng trong đôi mắt lại chút tình nào nào, bày tỏ là cự tuyệt hay là tiếp nhận, nhìn phía sau nàng, bên trong bóng tối kia, Sơ Ảnh sớm bị nàng chế trụ, lúc này nằm yên nệm chút tiếng động, lùi về phía sau từng bước, phất tay : “Mang nàng lên thuyền!”

      Mặc dù giờ phút này bọn thị vệ cảm thấy nàng rất kỳ lạ, nhưng trong lòng cũng chỉ cho là nàng khôi phục nội lực mà thôi, lúc tiến lên ra chiêu khó tránh khỏi có ý coi thường, nhưng mà, hai tay của bọn họ còn chưa có chạm vào vạt áo của nàng, thấy tay của nữ tử vẫn luôn có động tác đặt lên vai bọn .

      đôi tay đầy ma lực, tuy chỉ đảo qua vai bọn , lại giống như chứa vô số cơn gió, mọi người ở giữa chiêu thức biến ảo, chỉ nghe ba ba vài tiếng, vả hai của hai người kia xuất vết máu.

      Vừa ra tay bị thương trong tay nữ tử, hai người này làm sao có thể cam lòng, lúc này bọn họ nổi lên ý định, xuất ra chiêu thức sát phạt mà bọn rèn luyện nhiều năm, đều là giở thủ đoạn đánh cho nữ tử ngã xuống xe ngựa!

      Ánh mắt Sở Vân Khinh giống như đỏ hơn chút, nàng nhảy lên lưng ngựa trước đó vỗ cái, sau đó đánh với hai người này, chiêu thức trong tay nàng biến hóa ngừng, cho nên dù là binh khí gì cũng cách nào đánh được đến gần nàng.

      Cục diện lúc này trở nên vô cùng khẩn trương, Sở Vân Khinh biến đổi chiêu thức cực nhanh, từng chiêu từng thức, tất cả đều muốn lấy mạng người, thị vệ kia bbij tập kích bất ngờ làm cho ứng phó kịp, sau mười chiêu thức, mọi người chỉ nghe thấy bịch tiếng, thị vệ áo xám té xuống, mà nữ tử đứng sau lưng , đôi tay trắng nón đánh về phía lưng của tên thị vệ còn lại kia.

      Mọi người nhìn thấy, sau lưng thị vê kia gồ lên khối, chính là xương cột sống bị nàng đánh gãy.

      Hai mắt Sở Mộ Phi tối lại: “ nữ tử yếu đuối cũng chế phục được, giữ lại có ngươi có ích lợi gì?”

      Lời này vừa ra, hơn mười người còn lại liền đồng loạt tấn công Sở Vân Khinh, Sở Mộ Phi thấy vậy ánh mắt khẽ động, nặng nề : “Muốn sống.”

      Sở Dụ liếc cái: “Chủ tử yên tâm, bằng người cứ lên thuyền trước, bây giờ Sở nương có chút bình thường, chờ bọn chế phục được nàng đưa nàng lên.”

      Dĩ nhiên Sở Mộ Phi là người lý trí, lập tức gật đầu đến chiếc thuyền kia.

      Hơn mười người công kích dĩ nhiên là cường hãn hơn trước rất nhiều, trong lúc đó hai tay Sở Vân Khinh biến hóa rất quỷ dị, mặc dù rất nhanh, nhưng cùng dần dần còn lực.

      Mọi người ở đây nhìn thấy nàng mệt mỏi lùi về sau từng bước liền tiến lên ứng phó, nhưng đúng lúc này, loạt tiếng vó ngựa kinh thiên động địa chợt vang lên.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 88.2: Đoàn tụ, tiết Thất xảo.

      Gió lớn gào thét, kèm theo đó là tiếng sóng cuồn cuộn vỗ vào bờ, vốn là có rất nhiều tiếng chỉ vang lên mơ hồ, nhưng nghĩ tới tiếng vó ngựa lại như khắc vào trong tai mọi nguời đến thế.

      Mấy người trong số đó tự chủ được liếc mắt nhìn về phía phát ra tiếng vó ngựa, vừa nhìn liền khỏi kinh hãi!

      Chỉ thấy đường cách bờ sông xa, nhóm mười mấy người đến chỗ này, trong lòng xuất chút khủng hoảng, ánh mắt của mọi người đều quay lại nhìn Sở Mộ Phi.

      Sở Mộ Phi đứng ở đầu thuyền, dĩ nhiên là người đầu tiên thấy người tới, nhưng muốn mang người ở chỗ này, ánh mắt trầm xuống: “Tốc chiến tốc thắng!”

      Bọn thị vệ nghe thấy vậy, tất cả cùng xuất lực đánh về phía Sở Vân Khinh, lúc Sở Vân Khinh bị hơn mười người vây công biết phải làm gì, đột nhiên tiếng xé gió chợt rơi vào bên tai của nàng.

      Đúng lúc đó, tên thị vệ áo xám ngã xuống trước mặt nàng, sau lưng , lúc này bị mũi tên cắm vào.

      Sở Vân Khinh lại giống như để ý, nàng chỉ cảm thấy sức lực ở tay ngày càng ít , lập tức tìm chỗ yếu nhất người đối thủ để tấn công, chỉ thoáng đánh tan trận thế của mười người.

      Sở Mộ Phi nhìn nơi mũi tên bắn tới, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng vẫn cảm nhận được người nọ rất tức giận, thở dài, nhưng cam tâm.

      “Chủ tử hạ lệnh thu tay, lần này Sở nương , chúng ta còn nhiều thời gian, đến lúc đó mới quyết định tiếp!”

      Lời của Sở Dụ vang lên bên tai Sở MỘ Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng đen vội vàng đến kia, đợi mũi tên thứ hai khiến cho thị vệ của ngã xuống, trầm giọng : “Lên thuyền!”

      Theo tiếng ra lệnh, thuyền lớn vang lên tiếng gào thét, tất cả bọn họ như chờ thời khắc này, bọn họ giương buồm lên, mượn lực của gió, thuyền lớn chậm rãi rời .

      Sở Mộ Phi nhìn thuyền ngày càng xa bờ, ánh mắt thâm trầm rơi vào người nữ tử mắt đỏ tươi đàu tóc lộn xộn, còn cảm giác tịch mịch như ngày thường, hôm nay tất cả tâm tư suy nghĩ của nàng được phơi bày ra hết, chắc chắn ghi nhớ những thứ này đến hết cuộc đời mình.

      Nghe được mệnh lệnh của Sở Mộ Phi, bọn thị vệ giống như được đại xa, nhưng lúc này bọn cũng khó có thể thoát thân, mắt thấy thuyền lớn khoảng cách thuyền rời , nếu như còn , chỉ sợ được, đám người áo đen càng ngày càng đến gần, nếu , cái mạng này, chỉ sợ phải để lại ở nơi đây!

      Hai mắt Sở Vân Khinh càng ngày càng đỏ, chiêu thức của nàng có bất kỳ hình dạng gì, chút dây dưa, tay nâng lên là đoạt mạng người.

      Lúc Tiêu Triệt nhìn thấy Sở Vân Khinh, y phục nàng dính máu, hai tròng mắt đỏ bừng, bị đám người kia bao vây ở giữa, vết thương trong lòng càng đau thêm vài phần, mũi tên của trước nay chưa bao giờ từng bắn trượt, lúc này mũi tên lại mũi tên bắn ra, đến khi mũi tên cuối cùng rời khỏi cung, vỗ mạnh cái lên lưng ngựa, nhảy thẳng vào vòng cuộc chiến.

      Mấy tên thị vệ còn xót lại nhìn thấy đồng bọn của mình từng người từng người ngã xuống, mà khoảng cách có thể trở lên thuyền càng ngày càng xa, trong lòng bi thương đồng thời cũng sinh ra hận ý, rat ay càng thêm quả quyết, chừa lại chút đường sống nào.

      Tiêu Triệt đứng xuống đất liền ôm người kia vào trong ngực mình, đám người Mộ Dung Trần và Tử Mặc Tử Hàn đuổi theo phía sau cũng nhìn thấy được mấy chiếc thuyền rời xa bờ, làm bộ muốn đuổi theo Sở Mộ Phi.

      Ánh mắt Tiêu Triệt đảo qua hộ vệ kia giống như là ra hiệu, trong những người này dĩ nhiên là có những cao thủ nước, lúc này thấy được ánh mắt của liền tự phân chia bắt đầu nhiệm vụ truy đuổi sông.

      Mộ Dung Trần quay đầu nhìn người trong ngực Tiêu Triệt cái, nhưng cuối cùng đến gần, mà ngược lại cùng Tử Hàn và thủ hạ của Tiêu Triệt lên thuyền đuổi theo người rời .

      Số người ở lại ít, mọi người cùng gia nhập đội ngũ chế ngự những thị vệ áo xám kia, lúc bạn họ đuổi tới liền bị ánh mắt sắc bén đỏ bừng của Sở Vân Khinh làm cho kinh sợ, nhưng chỉ kinh ngạc trong phút chốc, bọn họ là thuộc hạ của Tiêu Triệt, dám nhiều lời xem vào, lúc này cho dù trong lòng có dao động cỡ nào, cũng chỉ làm tốt việc của mình.

      Nhưng mà, khi bọn họ thấy sát khí của Sở Vân Khinh bị bọn họ phân tán lại ra tay với Tiêu Triệt, sóng gió trong lòng lại lần nữa nổi lên.

      Tiêu Triệt nhìn bộ dạng Sở Vân Khinh cũng biết nàng tốt, kinh nghiệm lần trước cho biết, nữ tử trước mặt tiêu hao quá nhiều sức lực, nếu kịp thời khiến nàng dừng tay hậu quả rất tệ, Tiêu Triệt lắc mình tránh công kích của nàng, chợt ánh mắt khẽ động, lùi lại nữa, lúc tay Sở Vân Khinh vỗ vào ngực , cũng đồng thời điểm vào sau vai Sở Vân Khinh mấy cái.

      Hai tiếng kêu đau cùng vàng lên lúc, sắc mặt Tiêu Triệt tái ôm chặt nữ tử trước người vào trong ngực, chỉ cảm thấy lệ khí người trong ngực dường như tan ,tay của nàng giống như có cảm giác đặt lên eo , dùng tư thế vô cùng thích hợp tựa vào ngực .

      Trong lòng Tiêu Triệt lo lắng, cho dù cỗ mùi vị thơm nồng khiến đan điền hơi đau, nhưng cảm nhận được nhiệt độ của người trong lòng, mùi hương lâu mới gặp lại làm cho kiềm chế được lộ ra chút ấm áp.

      Cục diện rất nhanh bị người Tiêu Triệt mang đến khống chế, chẳng biết từ lúc nào, hoàng hôn lặng lẽ rơi xuống, chân trời xuất vài ngôi sao sáng, ánh trăng thanh tịch đẹp đẽ cũng rơi lưng Sở Vân Khinh.

      Tiêu Triệt khẽ vuốt ve bả vai khẽ run của nàng, ra câu : “Ta tới rồi.”

      - -

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 88.3: Đoàn tụ, tiết Thất xảo.

      “Chủ tử, nương trúng nhuyễn hương tán lâu, thể khôi phục nhanh như bình thường, trước đó còn bị trúng dược khác, giờ thân thể vô cùng yếu, chỉ sợ ngủ mấy ngày…”

      Trong căn phòng ngủ được bày trí tao nhã chỉ nghe thấy tiếng hô hấp rất , ngoài cửa sổ mặt trời lên, bên trong căn phòng càng trở nên sáng hơn rất nhiều,

      Sở Vân Khinh từ từ mở mắt, có chút thích ứng được với ánh mắt, nàng dùng tay che mắt lúc rồi mới chậm rãi mở ra, đúng giờ khắc này, khuôn mặt tinh xảo của Tiêu Triệt rơi vào trong mắt nàng.

      Trong mấy ngày lang bạt, nàng chỉ lần mơ thấy, có ngày nàng tỉnh lại ở bên cạnh xuất khuôn mặt của , hình ảnh này lại đến , trong lòng nàng rung động nhiều hơn so với trong giấc mộng kia, nàng lẳng lặng nhìn trong chốc lát, muốn ngồi dậy nhưng bởi vì ngủ quá lâu thân thể còn chưa hồi sức, được nửa liền ngã xuống.

      Tiếng động khiến cho người bên cạnh tỉnh ngủ, vốn là người rất dễ tỉnh giấc, nhưng giờ phút này ngủ lại ngủ cực kỳ an ổn bên cạnh nàng, ánh mắt di chuyển liền nhìn thấy đôi mắt ngập nước nhìn của nàng, biết từ nơi này xúc động trong phút chốc bao phủ lấy nàng.

      Tiêu Triệt vươn tay ôm nàng vào trong ngực, lực đạo rất lớn, nàng dính sát vào trong ngực , chỉ nghe thấy giọng trầm thấp của vang lên đỉnh đầu: “Ta chỉ sợ qua lần, đó là khi tám tuổi biết mẫu phi bị cấm túc.”

      chưa xong, nàng cũng vội vàng tiếp lời, chỉ lẳng lặng nghe tiếp: “Nhưng lần này giống như năm ấy nếu ta đuổi theo kịp nàng thế nào.”

      Cảm giác ấm áp vây kín lấy nàng, nàng kề tai vào ngực , tiếng nhịp tim của từng nhịp từng nhịp vang lên bên tai nàng, nàng mỉm cười : “Ta biết chàng tìm được.”

      Bỗng nhiêu bàn tay Tiêu Triệt trượt xuống eo nàng, nhàng xoay người đặt nàng ở phía dưới, ánh mắt sáng rức, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, sau đó nhàng đặt lên đó nụ hôn.

      Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy cả người mình run lên, nụ hôn của mang theo mùi vị dè dặt và quý trọng, nhớ nhung nhiều ngày qua giống như bị nụ hôn này dắt ra ngoài, nàng kìm được ngẩng cổ, cùng ôn nhu triền miên.

      Đợi đến lức hai người thở hổn hển, Tiêu Triệt mới dừng lại, vùi đầu vào cổ nàng, chợt nhớ tới màn nhìn thấy ở Lạc Thành, khẽ nâng người dậy, đôi mắt rơi vào mặt nàng: “Lạc Thành --- ---“

      Trong mắt có khẩn thiết ân cần, thậm chí còn có chút tự trách, hai chữ này dĩ nhiên Sở Vân Khinh nghe thấy , tìm nàng, chỉ sợ là biết, mặt nàng còn chút dư vị từ nụ hôn vừa rồi, lúc này gò má ửng đỏ nhìn : “Sợ hãi chút, sao.”

      Dĩ nhiên Tiêu Triệt biết vết máu giường chỉ có sáu chữ đơn giản như vậy, mà bâ giờ nàng có cho biết cũng để làm gì, cúi người xuống, ôm chặt nàng vào trong ngực, thở dài tiếng.

      Sở Vân Khinh cũng thở dài, hai tay dời xuống ôm hông : “Bây giờ chúng ta ở đâu?”

      Lời này có nhiều thâm ý, Tiêu Triệt ngồi dậy, mở miệng ra hai chữ: “Thanh thành.”

      -----

      Thân thể Sở Vân Khinh lần nữa hồi phục như lúc ban đầu, nghi ngờ trong lòng Tiêu Triệt càng lớn, trong khoảng thời gian ngắn lại cách nào giải thích được, lúc này là ngày thứ bas au khi tìm được nàng, bọn họ dang đường trở về Thịnh kinh.

      Rốt cuộc chuyện của Sở Thiên Tề cũng giấu được, biết làm sao Minh vương biết chuyện này, Thượng Thư phủ bị niêm phong, tất cả vây cánh của Sở Thiên Tề còn ở Thịnh kinh đồng loạt bị diệt trừ, cái này cũng có gì, nhưng cứ như vậy, thân phận của Sở Vân Khinh lại trở thành vấn đề cực kỳ lớn.

      “Hoàng thượng tức giận, hạ ngay ba thánh chỉ, lấy tội phạm thượng làm loạn bãi bỏ chức vị Thượng Thư của Sở Thiên Tề, nhốt toàn bộ người của Sở gia vào thiên lao, thu hồi mười quạn vân Chinh tây của , thánh chỉ cuối cùng là bổ nhiện Vương gia là chủ soái mới của quân Chinh tây, diệt trừ dư nghiệt của Sở gia trong quân.”

      Tử Mặc mang ý chỉ trong Thịnh kinh đến, Tiêu Triệt nghe xong, sắc mặt tối sầm trước nay chưa từng có: “Phạm thượng làm loạn!”

      “Vương gia bớt giận, bây giờ Hoàng thượng cũng chỉ có thể dùng tội danh phạm thượng làm loạn để xử trí Sở gia, nếu Thượng Thư thượng vị hơn mười năm của Đại Tần lại là gian tế nước khác, chỉ sợ làm dao động lòng dân, mấy hết uy danh của hoàng gia.”

      Dĩ nhiên Tiêu Triệt hiểu được đạo lý này, ánh mắt chuyển cái, nhìn về phía mấy người thủ hạ: “Trong quân Chinh tây có Lâm Huy, lập tức hạ lệnh, để cho Long Ngộ và Lâm Bạch mang theo thủ lệnh của ta trong quân phục mệnh.”

      Tử Mặc biết tại Tiêu Triệt cần phải trở về Thịnh kinh, lập tức rời làm việc.

      Tiêu Triệt có chút mệt mỏi, nếu Sở Mộ Phi đến đất Tây Nam, hơn nữa sắp xếp nhiều năm, muốn xử trí đường tuyệt đối phải chuyện dễ dàng, bây giờ lo lắng vấn đề khác, nên làm thế nào để nàng có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh ?

      “Vương gia, Sở nương tới.”

      Mọi người ở trong này đều là những thân tín của , dĩ nhiên biết vị Sở nương này là ai, giờ cũng còn chuyện gì muốn , vì vậy lập tức đứng lên thi lễ rời .

      Sở Vân Khinh đứng ở bên, đợi những người đó hết rồi mới tiến vào, nàng thân y phục trắng, bước nhàng đến gần Tiêu Triệt: “ vì ta mà phiền não sao?”

      Tiêu Triệt kéo tay nàng qua, nhìn đôi mắt trầm tĩnh của nàng, lắc đầu : “Cảm thấy thế nào?”

      Ánh mắt nàng chợt sáng lên, khi nàng biết trong Thịnh kinh còn người Sở gia nữa, nàng biết nhất định vì thân phận của nàng mà lo lắng, bây giờ nàng là con tội thần, có nghiệp lớn phải đảm đương, làm sao có thể giữ con tội thần ở bên cạnh?

      Nàng ngồi xuống bên cạnh , mặt vui vẻ: “Ta rất khỏe, chỉ là bọn kê quá nhiều phương thuốc, chàng có thể bọn kê ít chút ? Những thuốc kia rất đắng!”

      Bàn tay Tiêu Triệt ôm lấy hông nàng, nghe vậy mặt xuất nụ cười ít khi thấy: “Được.”

      Sở Vân Khinh tựa đầu vào vai , chỉ cảm thấy yên lòng, hồi lâu, nàng khẽ ra câu: “Ngọc Tuyết sơn cách nơi này xa, ta muốn trở về đó nhìn chút.”

      Sống lưng Tiêu Triệt run lên, Ngọc Tuyết sơn cách nơi này hơn trăm dặm, cưỡi ngựa ngày là có thể đến, quả xa, nhưng nàng ra lúc này, khó tránh khỏi khiến suy nghĩ nhiều vài phần, lẳng lặng nhìn nàng, trong lúc bốn mắt nhìn nhau có nhiều cân nhắc thiệt hơn thoáng qua.

      Nàng và , cho tới bây giờ đều là người hiểu biết,

      “Rời Ngọc Tuyết sơn hơn năm, dĩ nhiên phải trở về nhìn chút, sư phụ tuổi tác cao, ta có chút yên lòng.”

      Cho dù là hiểu tâm ý của nhau, nhưng Sở Vân Khinh thêm câu này, Tiêu Triệt nhìn nàng cái gật đầu : “Được, ta cùng về với nàng.”

      Sở Vân Khinh ngẩn ra, chỉ cảm thấy trái tim trở nên ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn nàng ra được câu, nàng hít sâu hơi, hai mắt khép hờ cúi người tựa vào vai , vòng tay khẽ ôm lấy thắt lưng .

      Coi như nàng ích kỷ, ít nhất vào thời khắc này, nàng cũng nỡ ra lời cự tuyệt.

      Người trong ngực yên tĩnh dựa vào vai , hai tay Tiêu Triệt run lên, ánh mắt sâu thêm vài phần.

      “Phản đối -----“

      Chợt xuất tiếng này khiến hai người ôm nhau ở chung chỗ kinh ngạc, Sở Vân Khinh rời khỏi người Tiêu Triệt, đập vào mắt là sắc mặt hứng thú và bộ y phục màu hồng của Mộ Dung Trần.

      Người tới chút cảm thấy cắt đứt chuyện tốt của người khác, ngược lại vừa sải bước đào, đôi mắt hoa đào nhìn thấy Sở Vân Khinh vội : “Vân Khinh, ngươi khỏe chưa, ngươi biết , mấy ngày nay cho ta đến gặp ngươi, nhìn nhìn , mang mạng che mặt tốt, ngươi là người đẹp nhất mà ta từng gặp qua!”

      Ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm lại, Sở Vân Khinh che miệng cười: “ nghĩ tới Mộ Dung thế tử cũng ở đây, đường cực khổ rồi.”

      Mộ Dung Trần ngồi xuống, nhìn hai người cười : “ coi là khổ, ngược lại dọc đường nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ Đại Tần, cũng hiểu thêm rất nhiều về phong thổ, hơn nữa nghe tối nay ở Thanh Thành là tiết khất xảo(1), có lễ hội đèn lồng rất náo nhiệt, Vân Khinh ngươi muốn xem cùng ta ?”

      1. Tiết khất xảo hay còn gọi là tiết Thất Tịch, tiết Ngưu Lăng Chức Nữ - tối 7/7 lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn Chức nữ phù hội cho mình khéo tay may vá.

      Lúc này là giữa mùa hè tháng bảy, Đại Tần có tập tục cầu khất xảo, nhưng phải chỉ có ở Thanh thành, nhưng dĩ nhiên Sở Vân Khinh và Tiêu Tiệt cho Mộ Dung Trần biết, chẳng qua là Sở Vân Khinh nghe được ba chữ Tiết khất xảo, ánh mắt khẽ động: “ là thời điểm náo nhiệt, tối nay nữ tử chưa gả cũng đến chùa cầu xin thần binh ban cho mình nhân duyên mĩ mãn, Điện hạ có thể gặp được ý trung nhân của mình cũng nên.”

      Mộ Dung Trần híp mắt cười tiếng: “Dáng dấp các nàng có đẹp mắt ?”

      Rốt cuộc Tiêu Triệt cũng động, mặt biểu cảm nhìn Mộ Dung Trần cái, sau đó khéo Sở Vân Khinh ra ngoài cửa, Mộ Dung Trần nhìn thấy hành động mạnh mẽ như vậy, tức giận nhưng lại thể bộc phát ra được.

      đâu vậy?” Sở Vân Khinh cười hỏi .

      Tiêu Triệt liếc nhìn nàng cái: “Đổi y phục ra ngoài.”

      Sở Vân Khinh có chút giật mình, tiếp theo dần vui vẻ theo vào bên trong.

      --- ---

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :