1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều thứ phi âm độc - Bộ Nguyệt Thiển Trang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 82: Chạy trốn khỏi kinh, lộ bộ mặt

      Duệ Vương phủ.

      Trong phòng tối, sắc mặt Tiêu Triệt cực kỳ u ám, mắt nhìn nam tử hấp hối quần áo tơi tả nằm ở dưới đất, ánh mắt tối sầm, quay đầu hỏi: “Sở Thiên Tề ở đâu?”

      Tử Hàn tiến lên bước: “Sauk hi đưa tang xong liền lên xe ngựa hồi Thượng Thư phủ, có gì khác thường, chẳng qua là phần mộ của Sở gia vốn ở núi Tề Vân phía Nam ngoại thành, nhưng lần này bọn họ lại đường gần, mà đường quan đạo.”

      Tiêu Triệt xoay người rời khỏi phòng tối, ánh mắt Tử Hàn ra hiệu cho người phía sau, rồi nhanh chóng đuổi theo.

      đường quan đạo? đường có gặp người nào ?”

      Tử Hàn trả lời ngay lập tức mà trầm ngâm lúc rồi mới : “Đội ngũ vận lương của mười ba châu vào kinh thành nhiều này nay, đường ngoại trừ gặp đội ngũ vận lương và người đường bình thường, còn lại có gặp ai khác.”

      Trong lòng Tiêu Triệt trầm xuống: “Sở Thiên Tề hồi phủ bao lâu rồi?”

      Tử Mặc nhìn bóng đêm cái : “Hai canh giờ!”

      Bước chân Tiêu Triệt trở nên vội vàng: “Để người của chúng ta vào phủ, ngoài ra đưa tin cho Tấn vương, giữ nghiêm đường đến Tây Lương, bây giờ ta tiến cung, nếu như ta đoán sai, chỉ sợ lúc này trong Thượng Thư phủ có người nữa rồi.”

      Ánh mắt Tử Hàn trầm xuống: “Vâng!”

      Tiêu Triệt tiến cung khắc liền ra roi thúc ngựa rời , dọc theo đường vội vàng ngừng, hẳng đến trước Thượng Thư phủ, bóng đêm càng ngày càng tối, trong lòng càng ngày càng bất an, từ buổi trưa đến giờ gần sáu canh giờ, nếu - -

      muốn nghĩ nhiều, trong lòng giống như có con dao sắc bén ngừng ma sát qua lại, mỗi lần đều khiến đau đớn, gió đêm gào thét, khí trưa hè khô nóng, tiếng bó ngựa vang bọng mười dặm phố dài, giống như mang theo vội vàng và sợ hãi.

      Tiêu Lăng thân hắc y đuổi tới, mặc dù biết khác thường trong kinh hành nhiều ngày nay, nhưng cũng biết vài phần, tối nay lúc biết Tiêu Triệt vội vội vàng vàng tiến cung liền ra nghênh đón, nhưng chỉ kịp nhìn thấy Tiêu Triệt sắc mặt u ám rời khỏi Cần Chính điện, cũng chút cơ hội chuyện liền xuất cung.

      Nhất định là xảy ra chuyện gì đó!

      Tiêu Lăng theo sau ngựa Tiêu Triệt, thấy Tiêu Triệt nhảy xuống ngựa vào trong Thượng Thư phủ, mới hiểu , lúc này đây phải chuyện rồi!

      Ánh mắt Tiêu Triệt đông lạnh, vào phủ liền thấy màn khiến mong muốn nhất, lúc này Thượng Thư phủ cực kỳ lạnh lẽo, Tử Hàn chờ ở cửa, lúc này theo vào trong, vừa vừa : “Trong Thượng Thư phủ có hơn hai mươi người hạ nhân, bọn họ đều phải người của Thượng Thư phủ, khi người chúng ta vào phủ phản kháng, bị chế phục liền uống thuốc độc tự sát.”

      Ánh mắt Tiêu Triệt nặng nề: “Nàng ở đâu?”

      Tử Hàn nhất thời sợ hãi, chỉ nghe thấy giọng của trầm thấp chưa từng có: “Quận chúa ở trong phủ.”

      Lúc này hai người đến chính sảnh Thượng Thư phu, trong sảnh có hơn mười hai người hạ nhân co rúm lại chỗ, Tiêu Triệt nhìn qua, ánh mắt dừng người tỳ nữ.

      “Ngươi!”

      tiếng gọi này khiến cả người Nhược Nhi run lên, nàng ấy ngẩng đầu liền thấy bộ dạng thâm trầm lạnh lùng của Tiêu Triệt, trong miệng nàng khẽ mấp máy hai chữ: “Duệ vương - -“

      Tiêu Triệt thấy bộ dạng của nàng ấy khỏi nhíu mày, cũng muốn nhiều lời: “Chủ tử của ngươi đâu?”

      Nhược Nhi nghe vậy lập tức khóc lên, lắc đầu : “Nhược Nhi biết, mấy ngày trước nô tỳ bị quản gia bắt đến hậu đường, hôm nay bọn mới thả nô tỳ ra, nô tỳ cái gì cũng đều biết - -“

      Nàng khóc thành tiếng, Tiêu Triệt liếc mắt nhìn Tử Hàn cái, Tử Hàn khẽ : “Nàng sai, lúc chúng ta tới nàng bị nhốt ở hậu đường, xem ra mấy ngày rồi.”

      Ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống: “Có phải chủ tử của ngươi bị mang rồi ?”

      Nhược Nhi e ngại thôi, nàng nhìn khắp nơi trong phòng này rồi bỗng nhiên : “Nô tỳ biết lão gia và Đại công tử đâu, nô tỳ chỉ biết là Sơ Ảnh hại Quận chúa, tại Sơ Ảnh có ở trong này, vậy nhất định là nàng ta!”

      Trong lòng Tiêu Triệt nặng nề, lúc đưa tang nếu nhìn Sơ Ảnh bình tĩnh khác thường, thả đội ngũ đưa tang rời khỏi thành, ánh mắt phát lạnh: “Chủ tử ngươi có dặn dò ngươi gì ?”

      Nhược Nhi lắc đầu: “Sau khi chủ tử trở về liền gặp lão phu nhân, rồi lại chữa bệnh cho Đại công tử, cuối cùng với Sơ Ảnh để nàng cần đến chỗ Đại công tử nữa, sau đó nô tỳ bị mang trước mặt Sơ Ảnh, chuyện xảy ra tiếp theo, nô tỳ đều biết!”

      Tiêu Triệt nhíu mày, nhìn đám hạ nhân trong phòng này lượt: “Nhốt lại !”

      Nhược Nhi kinh sợ, Tiêu Triệt nặng nề : “Dẫn nàng hồi Vương phủ.”

      Tiêu Lăng theo sau vào phủ, lúc này biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, may mà đúng lúc Tử Mặc tay cầm phong thư đến, thừa dịp Tiêu triệt nhận thư, liền lên hỏi.

      Sắc mặt Tử Mặc cũng khó coi, nặng nề : “Sở Thiên Tề là mật thám Tây Lương, bây giờ mang theo cả nhà chuẩn bị trở về Tây Lươn, còn mang cả Quận chúa .”

      Khi lời này theo bản năng liếc nhìn Tiêu Triệt cái, Tiêu Triệt đọc phong thư kia rất nhanh, sau đó xoay người rời khỏi phủ: “Dẫn người theo ta.”

      Tử Hàn lĩnh mệnh rời , Tiêu Lăng và Tử Mặc cũng theo Tiêu Triệt xuất phủ, rời khỏi Thượng Thư phủ, Tiêu Triệt xoay người nhìn hai chữ phủ đệ “Sở gia”, ánh mắt tối lại.

      Tiếng vó ngựa chạy cực nhanh truyền đến, Tiêu Triệt vừa nhìn qua liền thấy Mộ Dung Trần.

      Mộ Dung Trần thân hồng bào, mặt mang theo vẻ nghiêm túc, chạy như điên đến trước mặt Tiêu Triệt, xuống ngựa mà vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Ánh mắt Tiêu Triệt thâm trầm, Mộ Dung Trần ngẩng đầu nhìn Thượng Thư phủ cái, ánh mắt lên tia sáng tỏ: “Chạy thoát?”

      Tiêu Triệt gật đầu xoay người lên ngựa, ánh mắt lạnh lùng ra câu: “Nàng cũng bị mang .”

      Hai mắt Mộ Dung Trần trở nên băng lạnh, nhìn sắc mặt u ám của Tiêu Triệt, trầm giọng hỏi: “Làm thế nào?”

      Tiêu Triệt quay đầu ngựa lại, ánh mắt thâm trầm : “Đuổi!”

      Tiếng vừa ngừng, roi giơ lên, Mộ Dung Trần nhìn thấy vậy, chỉ cảm thấy người Tiêu Triệt giống như mang theo tức giận muốn hủy thiên diệt địa, thở dài, nhìn Tiêu Triệt lao cũng vội vàng đuổi theo.

      Tiêu Lăng ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Triệt biến mất trong bóng tối, trong lòng cũng càng ngày càng trầm xuống, nàng bị mang rồi sao?!

      Suy nghĩ hỗn loạn khiến động tác của có chút chậm chạp, nhưng cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát, rồi cũng nhảy lên ngựa, roi ngựa vung lên trong nhát mắt.

      Tử Hàn thấy Tiêu Triệt khắc cũng muốn chậm trễ, lúc này vội tập hợp tất cả ám vệ của Duệ Vương phủ, ám hiệu màu xanh nổ tung , bầu trời đêm yên tĩnh phát ra tiếng nổ.

      Tử Hàn lên ngựa, dẫn theo hơn mười ám vệ đuổi theo phía sau Tiêu Triệt, cùng lúc đó, nửa đêm bên trong Thịnh kinh, càng ngày càng nhiều hắc y lặng yên tiếng động gia nhập đội ngũ của Tử Hàn, lúc đến cửa thành, nhân số lên đến hơn trăm.

      Binh lính thủ thành nhìn đội ngũ mạnh mẽ như vậy qua cửa thành, tâm thần liền căng thẳng, cũng dám thở mạnh.

      Quan đạo bên ngoài Thịnh kinh thông bốn phương tám hướng, Tiêu Triệt đứng giữa đường, ánh mắt dò xét nhìn đoạn đường phía trước, trong đó có hai đường thông đến phía Tây, ánh mắt thâm trầm gọi tên người: “Tần Hạo!”

      hắc y nhân lập tức tiến lên: “Vương gia!”

      Tiêu Triệt chỉ vào con đường trong số đó : “Con đường này giao cho ngươi, ta chỉ muốn Vân Từ Quận chúa, ngươi làm được ?!”

      Tuổi tác Tần Hạo và Tiêu Triệt xấp xỉ nhau, nghe vậy khuôn mặt lạnh lùng khỏi có chút ngoài ý muốn, lại cúi đầu : “Tần Hạo lĩnh mệnh!”

      Nhìn Tần Hạo dẫn đội nhân mã rời , ánh mắt Tiêu Triệt dừng ở con đường lớn phía trước, Mộ Dung Trần điều khiển ngựa đến bên cạnh : “Con đường này đến Tây Lương gần nhất.”

      “Chính bởi vậy, chúng ta đều nghĩ phải đến Tây Lương bằng con đường gần nhất, cho nên bọn họ , huống hồ con đường này còn có trọng binh triều đình đóng quân, Sở Thiên Tề biết điều này, làm sao dám !”

      Ánh mắt Mộ Dung Trần lóe sáng: “Nếu đường này, vậy bọn họ đường nào?”

      Ánh mắt Tiêu Triệt do dự nhìn mấy con đường khác, bỗng nhiên chỉ vào trong số đó: “ đường này!”

      Tử Hàn Tử Mặc ở phía sau khỏi kinh ngạc, Tiêu Lăng cũng kiềm chế nổi mà mở miệng : ‘’Tam ca, đường này xemm ra rất tốt, nhưng đây là đường núi, làm sao bọn họ có thể - -“

      Đôi mắt Tiêu Triệt trầm xuống: “Đường này chỉ cần qua núi Kỳ Liên là đến Tây Ngũ châu, nơi đó là địa bàn của , tại với đó là nơi an toàn nhất, nơi này, dù sao tốt hơn!”

      Tiêu Lăng nghe mới gật đầu, ai biết Tiêu Triệt bỗng quay đầu nhìn : “Đệ trở về .”

      Ánh mắt Tiêu Lăng biến đổi: “Vì sao?”

      Ánh mắt Tiêu Triệt đẩy vẻ tin tưởng, khí thế càng trở nên sắc bén dọa người: “Lúc này ta vận dụng toàn bộ nhân mã trong kinh, có người ở lại nên rất lo lắng, đệ trở về thay ta nhìn Thịnh kinh, ta hy vọng đến lúc ta mang nàng trở về ngay cả Duệ vương phủ cũng còn nữa.”

      Tiêu Lăng mặc dù cam lòng, nhưng cũng biết ý tứ của Tiêu Triệt, trầm ngâm lúc rồi ngẩng đầu trịnh trọng : “Được, ta chờ Tam ca mang Vân Khinh trở về!”

      Tiêu Triệt thấy vậy mới an tâm, quay đầu giơ roi thúc ngựa rời , bên trong gió đêm gào thét chỉ thấy tay áo tung bay, bộ dạng liều mạng như vậy khiến trong lòng Tiêu Lăng cảm thấy khó chịu, có vài thứ, vĩnh viễn chỉ có thể làm người bang quan, nhưng mà, vậy có gì tốt.

      Bóng đêm dần lạnh, ở nơi dưới những ngôi sao tươi đẹp, mấy chiếc xe ngựa thong thả quan đạo, bên trong xe ngựa được trang trí hoa lệ quý phái, mỹ nhân dựa vào thành xe ngủ.

      Mà đối diện với nàng, người mặc y phục trắng như tuyết, ánh mắt mở mịt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khuôn mặt trắng nõn nhắn nhụi lúc này giống như khối ngọc đẹp, Sở Mộ Phi bỗng nhiên thở dài, lúc xoay người miệng vết thương vai khiến nhíu mày.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 83: thuyền sông, càng lúc càng xa

      Sương mù mờ mịt, Sở Vân Khinh hoảng sợ giống như thấy vệt máu lớn, màu đỏ chói mắt này chậm rãi bao phủ lên người của người kia, mắt thấy sắp chạm vào mũi chân nàng, sợ hãi xâm chiếm lấy nàng, nàng lùi về phía sau từng bước từng bước, mắt cũng bình tĩnh nhìn người kia, người nọ dáng người tuấn, lúc này áo bào đen bị máu nhuộm thành màu tối, lưng khẽ nhúc nhích giống như muốn đứng lên.

      Trong lòng Sở Vân Khinh lo lắng, mỗi khi động chút, máu từ áo bào của chảy xuống nhiều hơn, nàng chỉ cảm thấy lòng mình tê rần, muốn mở miệng kêu to lại cảm thấy chân bị trượt, tiếp đó cảm giác đánh úp lại khiến nàng khó thở, nàng chỉ cảm thấy bản thân sắp rơi xuống vực sâu vô tận, trước khi rơi xuống, nàng gần như thấy khuôn mặt tinh xảo sứt mẻ - -

      “A - -“

      Sở Vân Khinh hét lớn tiếng, sau đó tỉnh lại, đập vào mắt là màn giường mềm mại thơm ngát, tua rua lung linh thích thú quanh quẩn bên giường, thoáng chốc lại bay bay, nàng ngỡ ngàng kéo chăn ra khỏi người, cảnh tượng trong mơ vừa rồi làm nàng cảm thấy rất chân , giống như nỗi khổ khó nhịn cắn gặm trong lòng.

      Y phục của nàng sớm bị người khác đổi, toàn thân có chút khó chịu nào, nàng lần nữa nhìn lại, căn phòng này được bố trí cực kỳ đơn giản gọn gàng, tuy có chút , những cũng đủ, hai mắt của nàng dời về phía cửa sổ, cửa sổ có chút hơn bình thường làm lòng nàng bỗng nhiên thấy kinh ngạc.

      do dự, nàng chân xuống giường, muốn đến bên cửa sổ, đợi nàng đến bên cửa sổ, ánh mắt của nàng chợt trầm xuống, đây mà gọi là phòng gì, ràng là bên trong khoang thuyền!

      Bên ngoài cửa sóng nước bập bềnh, hai bờ sông núi non bát ngát, thuyền cũng nhanh, xem ra là rất yên ổn, trong lòng nàng có chút mờ mịt.

      Tâm tư giống như có chút ấm lại, sắc bén người Sở Vân Khinh dần dần ra, nàng nhớ lại màn gặp thoáng qua ở cửa thành, càng nhớ hương vị ngái ngái bên trong quan tài, còn muốn nhớ đến lúc nàng thanh tỉnh và hôn mê, nàng qua bao nhiêu con đường, qua bao nhiêu đoàn xe ngựa, biết xa bao nhiêu lâu?

      Tâm tư Sở Vân Khinh rời ra bên ngoài, đạo tiếng bước chân vang lên, Sơ Ảnh bưng chậu nước sạch nhàng vào, ngẩng đầu thấy bóng dáng Sở Vân Khinh đứng trước cửa sổ tránh khỏi kinh ngạc, trong mắt thoáng ra chút áy náy, vốn định xoay người rời , nhưng khi nhìn thấy Sở Vân Khinh chân trần đứng ở đó liền nhịn được mà quay lại.

      “Tiểu thư, người tỉnh, sông gió lớn, người đừng chân trần như vậy.”

      Lúc nghe thấy tiếng của Sơ Ảnh, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, nàng quay đầu, Sơ Ảnh mặc bộ y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, mặt mày động lòng người, đầu cài cây ngâm ngọc lan, cả người đều có thần thái khác thường.

      Nhưng mà, những thứ đó đều quan hệ gì đến nàng, lúc này mạng che mặt của nàng sớm bị tháo , vết sẹo mà nàng vẽ lên mặt sớm rửa sạch, giờ phút này nàng khoe ra khuôn mặt của mình, vì vậy khiến Sơ Ảnh nhìn có chút ngây dại.

      Ánh mắt Sở Vân Khinh sắc bén: “Ngươi đừng gọi ta là tiểu thư, khắc khi ngươi phản bội ta, ngươi còn tư cách nữa rồi.”

      Nàng vừa xong liền xoay người đến bên giường, cầm lấy quần áo treo ở bên tự mình mặc vào, ánh mắt Sơ Ảnh ngập nước, nghĩ muốn tiến đến làm giúp nàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén tha thứ của nàng liền lui về phía sau.

      Sở Vân Khinh chậm rãi mặc từng thứ, chân khí trong cơ thể nàng bị phong lại, cả người chỉ còn hai phần công lực, như thế càng khiến cho nàng tuyệt vọng.

      Nàng tự mình rửa mặt chải đầu, sau khi làm xong mới nhìn Sơ Ảnh: “Chủ tử của ngươi ở đâu?”

      Ánh mắt Sơ Ảnh kinh ngạc, lát sau cúi đầu : “Ở mạn tàu.”

      Sở Vân Khinh nhìn nàng ấy, xoay người ra ngoài, vừa mới ra khỏi cửa khoang thuyền, gió lạnh sông đánh úp vào người nàng, nháy mắt khiến buồn bực trong lòng Sở Vân Khinh biến mất vài phần, nàng cũng vội gặp Sở Mộ Phi, chỉ chậm rãi tiêu sái đến gần mép thuyền, liếc mắt nhìn cái, sương mù phảng phất mặt sông yên ả, cảnh đẹp khác, núi non hai bên bờ sông cực kỳ đẹp, theo thuyền ngừng lùi lại phía sau.

      Ngẫu nhiên có thuyền hang qua, Sở Vân Khinh nhìn lại, quả nhiên là đến mấy châu phía Tây, ánh mắt nàng nhíu lại, đường gần mà ngược lại đường thủy, ai có thể nghĩ ra được?

      Phía mạn thuyền Sở Mộ Phi từ từ nhắm hai mắt. gió sông lành lạnh thôi qua, khiến cả người cảm thấy sảng khoái, Sở Dụ đứng ở sau lưng , biểu cảm mặt cũng còn trầm trọng như mấy ngày qua.

      Tiếng bước chân truyền đến, chủ tớ hai người đều khỏi quay đầu lại, Sở Vân Khinh mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhất là đôi mắt sắc lạnh, gương mặt vốn được trang điểm bình thường, lại bởi vì mất chiếc mạng che mà lộ ra vẻ đẹp khiến hai ngươi hoảng sợ.

      “Nhị tiểu thư.”

      Sở Dụ cúi người thi lễ, chuyển ghế ở bên cạnh đến cho nàng ngồi.

      Sở Vân Khinh cũng khách khí ngồi xuống, : “ ra khỏi Thịnh kinh, sao lại gọi ta là Nhị tiểu thư.” Hơi dừng lại, ánh mắt của nàng thẳng về phía Sở Mộ Phi: “Ngươi chuẩn bị đưa ta Tây Lương?”

      Lúc nàng xuất ánh mắt của Sở Mộ Phi mới di chuyển chút, lúc này lại biến thành bộ dạng trống rỗng, gật đầu đáp: “Ừ.”

      Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống, nhìn ánh mắt chẳng biết từ lúc nào trở nên sắc bén của Sở Mộ Phi, nàng tức giận : “Ngươi nghĩ rằng ta cứu ngươi sao? Ta , số lần phát bệnh của ngươi càng ngày càng nhiều, nếu ta đổi dược mới cho ngươi, có lẽ, ngươi thể đến Tây Lương được!”

      Sắc mặt Sở Dụ thay đổi, ánh mắt nhìn Sở Vân Khinh cũng còn cung kính như trước.

      Mà Sở Mộ Phi khi nghe lời này của nàng cũng thay đổi gì khác, khóe miệng hơi cong lên: “Nếu ngươi muốn, dĩ nhiên ta ép ngươi.”

      Sở Vân Khinh nhíu mày: “ khi như vậy, cần gì phải mang ta theo, có ta ở đây, tha cho ngươi .”

      Lúc này sắc mặt của Sở Mộ Phi mới khẽ thay đổi chút: “Chúng ta rời Thịnh kinh ba ngày, Duệ vương dẫn binh đuổi theo hai hướng, nếu mục tiêu của là ngươi, vậy đều thu hoạch được cái gì.”

      Trong lòng Sở Vân Khinh trầm xuống, ra ba ngày, ba ngày biết bọn họ bao xa, mà con đường Sở Mộ Phi này, người bình thường ai có thể thể nghĩ đến, cho dù nghĩ đến, tại đường thủy cũng đuổi theo kịp.

      Lúc này Sở Dụ khẽ thở ra: “ biết lão gia thế nào.”

      Người này là thị vệ theo bên cạnh Sở Mộ Phi từ , vì thế trong khoảng thời gian ngắn chưa sửa được xưng hô này, Sở Vân Khinh nghe được lời ấy, khóe miệng khỏi cười: “Ngươi tin , nếu bọn họ bị bắt được, nhất định có kết cục tốt.”

      Sở Mộ Phi cười : “Duệ vương nhẫn nhiều năm, lúc này cuối cùng cũng có thể khiến sử dụng tất cả thế lực của bản thân, chúng ta nơi này, chỉ sợ trong thời gian ngắn thể nghĩ tới được.”

      Trong lòng Sở Vân Khinh cũng lo lắng điều này, nàng cũng thể bình tĩnh giống như Sở Mộ Phi, nhưng vẫn suy xét tính toàn ở trong lòng, làm thế nào mới có thể chạy trốn trừ trong tay bọn họ.

      nơi nào?”

      “Dương thành.”

      “Chúng ta đâu?”

      “Biên giới Tây Lương.”

      “Chúng ta dừng lại sao?”

      .”

      Sở Mộ Phi gần như giấu diếm gì, sắc mặt của vẫn tái nhợt trong suốt như trước, lúc này từ từ nhắm hai mắt trả lời câu hỏi của Sở Vân Khinh, chút lo lắng cũng có.

      Sở Vân Khinh cẩn thận quan sát chuếc thuyền này, thuyền cực kỳ yên tĩnh, giống như chỉ có mấy người bọn họ, nhưng nàng biết tuyệt đối có khả năng.

      cần nghĩ biện pháp chạy chốn, ta phải muốn giam cầm ngươi, đợi đến Tây Lương, ngươi nhất định tự do.”

      Sở Vân Khinh cười lạnh: “Đợi ta đến Tây Lương, được tự do, ta còn phải về Đại Tần, vậy sao lúc đó ngươi còn bắt ta làm gì? Độc của ngươi, phải chỉ có mình mới giải được.”

      Sở Mộ Phi mở hí mắt, con ngươi hiếm khi thấy vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Hồi Đại Tần? Lấy thân phận gì?”

      “Nữ nhi Thượng Thư phủ?”

      “Hay là thân phận Quận chúa Thục Nghi của ngươi?”

      Sở Mộ Phi nghiêm túc : “Bây giờ, ngươi có đường để lui, khi Thượng Thư phủ bị tịch biên, ngươi ở lại Đại Tần chỉ có con đường chết, nếu , ngươi cho là Duệ vương có năng lực đoạt ngôi vị hoàng đế để thú ngươi sao?”

      Trong lòng Sở Vân Khinh căng thảng, từ trước đến nay là người hiểu biết, những lời này đều đúng, nhưng biết vì sao, Sở Vân Khinh luôn tin tưởng, nhất định Tiêu Triệt tìm được nàng, mà vấn đề sau đó, bây giờ nàng cũng có sức suy nghĩ đến.

      Lúc Sơ Ảnh mang bữa sáng đến bên cạnh nàng, Sở Vân Khinh chút do dự nhận lấy, nàng Tây Lương, cho dù tiếp tục ở lại Đại Tần có thể phải đối mặt với nhiều vấn đề, nhưng nàng vẫn muốn ở lại, bởi vậy, nàng muốn lúc nào cũng ở trong tư thế chuẩn bị.

      Sở Vân Khinh yên tĩnh dùng cơm khiến Sơ Ảnh kinh ngạc, mà Sở Mộ Phi cũng hơi bất ngờ, nhưng nàng như vậy làm cho người khác cảm thấy vừa ý.

      “Khụ khụ - -“

      Sở Mộ Phi lại ho, Sở Vân Khinh nhìn thấy máu khăn lụa mà che miệng, cho dù như vậy, ánh mắt của nàng vẫn có gì thay đổi, ăn xong cơm trước mặt liền xoay người trở về phòng của mình.

      Ánh mắt Sở Dụ nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh muốn bốc hỏa: “Chủ tử, vì sao người muốn mang Sở nương hồi Tây Lương, nàng vốn muốn chữa bệnh cho người!”

      Sở Mộ Phi vừa thở gấp vừa lắc đầu: “Nàng .”

      Tuy rằng Sở Mộ Phi thế, trong lòng Sở Dụ vẫn lo lắng, biết cách dùng nữ tử cực để chữa bệnh, muốn , nhưng biết cho dù ra, chủ tử cũng đồng ý, bởi vậy đành phải đè nén lại ở trong lòng.

      Sở Vân Khinh cảm thấy rất phiền muộn, biết có phải do giấc mộng buổi sáng hay , nàng lẳng lặng nhìn mặt sông, trong lòng nghĩ làm thế nào để rời khỏi đám người Sở Mộ Phi, mà Tiêu Triệt, có biết bây giờ nàng đường thủy hay ?

      Tiêu Triệt chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh, gió núi ngừng gào thét bên tai, sau khi nhìn dấu vết xe ngựa ở vùng núi, ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, vung bàn tay to lên: “Đuổi theo!”

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 84: Tranh giành đối lập, tên bắn Quận chúa.

      “Tư quân vị cố cứu xuân, lục y thải hề hoàn đoạn tràng - -“

      “Bất quy bất quy, nhất biệt thiên lý nan tư lượng - -“

      Tiếng vó ngựa vội vã, tiếng động bất ngờ dọa chim trong núi sợ bay , ba bốn người đường , Sở Thiên Tề mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lùng cưỡi ngựa nhanh, sau lưng là mười mấy người cũng mặc đồ đen theo, ngoài ra còn chiếc xe ngựa màu xanh cuối cùng đội ngũ.

      Đường núi tuy hẹp nhưng vừa vặn cho chiếc xe ngựa chạy qua, bên là núi, bên là vực sâu đáy, đường xá nguy hiểm như vậy sớm khiến chiếc xe ngựa chịu nổi, người bên trong càng sợ hãi.

      Nhưng người ngồi bên trong xe lúc này, chưa từng biểu mệt mỏi, nàng ngồi nghiêm trang, đôi mắt trầm nhìn vách núi bên ngoài xe ngựa, trong miệng ngâm nga ca dao.

      Ánh mắt Chiêu Ngọc lờ mờ nhìn Cố Tú Cẩm cái, biết nên cái gì.

      Cố Tú Cầm là người đầu tiên bị đưa ra khỏi Sở phủ, điều này cũng đủ để biết nàng ta phải chút phân lượng gì với Sở Thiên Tề, Chiêu Ngọc nàng vốn là nữ tử phong trần, người thân nhà cửa, cùng nam nhân gặp lần liền theo, nhưng mà Cố Tú Cầm lại khác, nàng ta còn có phụ mẫu thân tộc.

      “Biệt ly biệt ly, thiên sơn vạn trượng hương khởi, bất quy bất quy, phong yên mạc mạc vô tòng thân - -“

      Tiếng hát vọng khắp nơi, vốn là điệu nhạc vui vẻ bên trong cung tần, giờ phút này lại vang giữa núi rừng, tránh khỏi khiến Sở Thiên Tề cảm thấy phiền muộn.

      Ánh mắt của nhìn về phía sau cái, hơi thả chậm tốc độ, ba ngày nay bọn họ ăn uống, mắt thấy đích đến càng ngày càng gần, vì thế nên thể để xảy ra bất trắc gì.

      “Chủ thượng, còn nửa ngày lộ trình.”

      Sở Thiên Tề nhìn phía trước, núi non trùng điệp ở trước mắt, chỉ cần qua chỗ này, liền có thể đường rộng rãi, ánh mắt của hơi trầm xuống, bàn tay to vung lên, muốn ở lại dù chỉ là chút: “Gia tăng tốc độ!”

      Ra lệnh tiếng, toàn bộ đội ngũ đều bắt đầu di chuyển, Cố Tú Cầm ngồi trong xe trước sau mặt chỉ có biểu cảm, lúc này kinh ngạc nhìn ngoài xe, tiếng ngâm nga cũng dừng lại, biết là nghĩ cái gì.

      Lúc này trong xe ngựa chỉ có Chiêu Ngọc và nàng ta, hai người vốn xung khắc như nước với lửa, giờ phút chạy nạn này, cũng nghĩ muốn tính toán gì, hơn nữa lúc này Cố Tú Cầm giống như trước, ở trước mặt Chiêu Ngọc chút uy phong như quá khứ, điều này cũng làm cho Chiêu Ngọc cảm thấy an tâm.

      Đoàn người tăng tốc , nhưng cho dù nhanh thế nào, xe ngựa cũng chạy nổi đường núi, mỗi khi Sở Thiên Tề cưỡi ngựa đoạn quay đầu lại chờ, đơn giản là hai nũ nhân đều biết cưỡi ngựa, vì thế chỉ có thể chuẩn bị chiếc xe ngựa, nếu chỉ sợ có thể các nàng đều phải ở lại Đại Tần.

      Chỉ cần qua đỉnh núi phía trước là đến đường lớn, Sở Thiên Tề nhìn đỉnh núi trong gang tấc, trong lòng hơi buôn lỏng chút, nhưng còn chưa kịp vui mừng, loạt tiếng động khiến lòng căng lên.

      Sở Thiên Tề quay đầu lại, cùng lúc đó nhóm hộ vệ sau lưng cũng đồng loạt nhìn về phía sau!

      Trời đất giống như bỗng chốc nổi lên phong ba, mặt đất truyền đến tiếng chấn động, xen lẫn tiếng sấm sét, cây cối um tùm bên đường bắt đầu động, lá cây ri rào, sát khí nhanh chóng lan đến bên người Sở Thiên Tề.

      “Chủ thượng!”

      ‘Chủ thượng, có truy binh!”

      Trong lòng Sở Thiên Tề căng thẳng, mắt nhìn thấy bụi tung mù mịt, quát to tiếng: “ mau!”

      Đội ngũ vốn chậm lại lúc này bắt đầu di chuyển, roi trong tay đoàn người ngừng lên cao rồi hạ xuống, tầng tầng lớp lớp quất vào lưng ngựa, con ngựa hí lên tiếng, rồi băng băng chạy nhanh hơn!

      Ánh mắt Tiêu triệt tràn đầy sát khí, nhìn phía trước xa, bóng đen nhanh chóng di chuyển, khóe miệng cong lên, bàn tay to chỉ vào phía trước : “Ở phía trước, bổn vương chỉ cần Sở Quận chúa, những người khác, nếu có chút phản kháng, giết cần hỏi!”

      “Vâng!”

      tiếng hô đồng thanh vang lên giữa núi rừng, người Tiêu Triệt tràn đầy khí thế đuổi cùng giết tận, khiến Mộ Dung Trần sau lưng nhìn mà sợ hãi.

      Như vậy cuộc truy kích đuổi giết bắt đầu, Tiêu Triệt theo sát phía sau đoàn người, khoảng cách càng ngày càng gần liền rút tên ra, giương cung nhắm vào đoàn người này.

      tiếng “vù” vang lên, chỉ thấy màu đen ảo ảnh bắn ra từ trong tay Tiêu triệt, thẳng về vào người cuối cùng của đoàn người phía trước này.

      “A!”

      tiếng kêu rên vang lên, Sở Thiên Tề quay đầu, liền thấy thủ hạ của mình ngã từ lưng ngựa xuống, ghìm ngựa dừng lại, ánh mắt vừa vặn chống lại ánh mắt u của Tiêu Triệt.

      Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Triệt mang theo người chạy đến, sau lưng là trăm ám vệ, được trang bị hoàn mỹ, khí thế kém, giờ phút này hai phe giương cung bạt kiếm cách nhau mười trượng, ràng, phần thắng của Sở Thiên Tề lớn.

      Khóe môi Sở Thiên Tề cong lên: “Duệ vương đến nhanh.”

      Ánh mắt Tiêu Triệt chỉ chần chừ dừng lại ở đám người này lát, tiếp đó dừng lại ở xe ngựa màu xanh, trường cung trong tay còn chưa hạ xuống, lúc này cung tên được lắp sẵn, trầm giọng hỏi: “Bổn vương đến nhanh, nhưng cũng tới kịp lúc, ngươi còn chưa chạy thoát, giơ tay chịu trói .”

      Sở Thiên Tề cười lạnh: “Duệ vương biết Sở mỗ thể giơ tay chịu trói, vì sao còn ra lời này, Duệ vương ngại nhìn hoàn cảnh bên tay trái mình , tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”

      Dĩ nhiên Tiêu Triệt biết bên cạnh mình là vực sâu đáy, cây cối um tùm bám vào vách núi, hơn nữa còn có sương mù, tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy sợ, nhưng Tiêu Triệt cười lạnh tiếng: “Lời này của Sở Thượng thư là muốn động thủ sao? Ngươi có thể mặc kệ, nhưng ngươi lo cho người trong xe sao?”

      Sở Thiên Tề nhìn xe ngựa cái, cân nhắc trong lòng chút: “Duệ vương ngại thử xem!”

      Tiếng vừa ngừng, nhân mã hai phe đều nổi nên thế đối đầu, mắt thấy cung tiễn của ám vệ phía sau Tiêu Triệt nhắm ngay đối diện, Tử Mặc hoảng hốt quát to tiếng: “Chờ , đừng tổn thương Quận chúa!”


      Vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Trần khỏi nhíu lại, bên này ánh mắt Sở Thiên Tề cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, khóe miệng cong lên nhìn cả người đầy sát khí của Tiêu Triệt: “ ra Vương gia tới là vì nàng, như vậy, Duệ vương càng phải cẩn thận, đừng để nàng bị thương.”


      Ánh mắt Tiêu Triệt càng ngày càng tối, Tử Mặc sau lưng cũng tối lại, mơ hồ cảm thấy áy náy, vừa rồi vội vàng mở miệng, thế nhưng lại khiến Sở Thiên Tề nhìn ra mục đích Vương gia đến đây, lần này, nếu Sở Thiên Tề lấy Quận chúa ra - -

      Tử Mặc còn tự trách, bên này màn xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, Cố Tú Cầm ra khỏi xe ngựa trước, khuôn mặt nàng ta lạnh lùng, trong mắt cũng chứa địch ý lạnh như băng.

      Lúc Cố Tú Cầm nhảy xuống xe ngựa, trong tay còn lôi kéo người, người nọ mặc y phục màu trắng, mang mạng che mặt, dáng người thanh mảnh, mắt cũng bị vải đen che lại, hai tay bị chói bắt chéo sau lưng, bước chân vững, giống như chút sức lực phản kháng bị Cố Tú Cấm kiềm kẹp.

      Ánh mắt mọi người thay đổi, chỉ thấy dao lạnh kề cổ người nọ!


      Cố Tú Cầm đứng ở trước xe ngựa như vậy, trong tay giữ nữ tử áo trắng, lưỡi dao kề vào cổ người nọ, lờ mờ lộ ra vết máu.

      “Đáng chết!”

      Mộ Dung Trần rủa khẽ tiếng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh này, trong lòng có chút do dự nhìn Tiêu Triệt, lần này biết phải làm sao đây?!

      Tử Mặc nhìn cảnh tượng này hận đến nghiến răng, nhưng giờ phút này cũng dám thêm câu, chỉ có thể hưng hăng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tú Cầm.

      “Vương gia vì tiểu thiện nhân này mà tới đây tốt nhất là đừng có động, tuy tay của ta có sức, nhưng cũng có thể đâm vào ngực nàng - -“

      Sở Thiên Tề nhìn bóng lưng Cố Tú Cầm, trong thời gian ngắn biết nên gì cho phải, từ chỗ nhìn lại, bóng dáng Chiêu Ngọc lại giống như Sở Vân Khinh, nhưng nhìn Tiêu triệt đối diện, dĩ nhiên vẻ đau xót trong mắt thể thoát khỏi ánh mắt .

      “Ngươi .”

      Cố Tú Cầm bỗng ra ba chữ kia, lúc này gió núi cũng ngừng thổi.

      Sở Thiên Tề kinh ngạc: “Tú Cầm!”

      Tay Cố Tú Cầm khẽ run lên, phía lụa mỏng màu trắng lại dính thêm chút màu đỏ tươi chói mắt, bên trong ánh mắt của nàng ta chợt lên vẻ đơn và tuyệt vọng, khóe môi nàng ta cong lên: “Nguyên nhi và ngươi Tây Lương, ngươi phải chiếu cố nàng tốt, tuy ngươi cũng chỉ là tham sống sợ chết, Thiên Tề, ngươi !”

      Ánh mắt Sở Thiên Tề thay đổi, hiểu ý của nàng, nàng là tiểu thư khuê các Đại Tần, vốn gả cho giúp chồng dạy con vô cùng tốt, nhưng trước đó trải qua chuyện bị trượng phu phản bội, lại trải qua mấy tháng bị nhốt, tình cảm giữa hai người bọn họ ngoại trừ nữ nhi duy nhất ra liền còn gì khác, nếu nàng cùng trở lại Tây Luong, mặc dù bảo vệ được mạng sống, nhưng nàng hông còn là phu nhân Thượng thư quyền thế như trước!

      “Tú Cầm - -“

      Rốt cuộc trong lòng Sở Thiên Tề cũng sinh ra chút đành lòng, vợ chồng hai mươi mấy năm làm sao có thể có chút tình cảm, nàng vì sinh con dưỡng cái, vì lo liệu mọi chuyện trong nhà, khắc khi cưới nàng, liền định ra bi kịch cuộc đời nàng, nhất định phụ bạc nàng, nhưng giờ khắc này để nàng mình ở lại tự rời , cũng thể nào làm được.

      “Lên ngựa!”

      Cuối cùng Sở Thiên Tề cũng có quyết định của mình, nhìn bóng lưng ngừng run lên của Cố Tú Cầm, rồi sau đó xoay người lại nhìn bản thân, Sở Thiên Tề đưa mắt nhìn vài thị vệ bên cạnh, lúc này có người tiến len tiếp nhận dao trong tay nàng ta, nữ tử áo trắng bị kiềm kẹp trong tay vài võ lâm cao thủ, sắc mặt của mọi người bên phía Tiêu Triệt càng tối hơn vài phần.

      Cố Tú Cầm liên tục lui lại vài bước, vừa rồi, nàng ta quyết tâm phải chết để nhường cho Sở Thiên Tề , nhưng ngờ ở thời điểm mấu chốt Sở Thiên Tề lại lựa chọn nàng ta.

      Khóe môi nàng ta nở nụ cười ngoài ý muốn, mà Sở Thiên Tề đưa tay mình ra.

      Sau khi Cố Tú Cầm lên ngựa, ánh mắt Sở Thiên Tề nhìn thoáng qua nữ tử bị che mặt bịt mắt, bóng dáng mảnh khảnh của nàng run rẩy, tay và chân bị mấy người thị vệ áp chế gắt gao, Sở Thiên Tề nhíu mày đành lòng nhìn nữa.

      “Chủ thượng trước!”

      Sắc mặt mấy người thị vệ kiềm kẹp nữ tử áo trắng khẩn thiết, Sở Thiên Tề liếc mắt nhìn mấy người bọn họ cái, quay đầu ngựa lại rời !

      Mắt thấy bóng lưng Sở Thiên tề càng chạy càng xa, sắp thoát khỏi tầm mắt đám người Tiêu Trieejtm ahs mắt Mộ Dung Trần có chút sốt ruột, tuy rằng Tiêu triệt chỉ cần Sở Vân Khinh nhưng cũng thả Sở Thiên Tề .

      chỉ có Mộ Dung Trần, ánh mắt của đám người Tử Mặc Tử Hàn đều dừng lại ở người Tiêu Triệt, dù sao giằng co như vậy rồi cũng kết thúc, bọn họ chờ, chở mệnh lệnh của chủ tử bọn họ.

      Tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, còn lại vài thị vệ Sở gia ánh mắt sáng ngời, tuy rằng bọn họ chuẩn bị tốt tư tưởng mới ở lại, nhưng nếu có thể giữ được mạng dĩ nhiên là tốt nhất.

      Bỗng nhiên, đám thị vệ Sở gia tươi cười, đơn giản là vì ở nơi cách dọn họ vài chục trượng, có nam tử hắc y ngồi ngựa cao, giơ cung tiễn trong tay lên đối diện bọn họ!

      “Là cung tiễn của Duệ vương điện hạ nhanh hay là tay của huynh đệ chúng ta nhanh, xin Duệ vương hãy suy nghĩ!”

      “Chẳng lẽ Duệ vương muốn mạng của Quận chúa sao?”

      Đám thị vệ Sở gia đều làm ra tư thế chuẩn bị, nhưng ánh mắt của bọn họ thay đổi theo mũi tên trong tay của Tiêu Triệt!

      Đơn giản là vì đầu mũi tên nhắm vào bọn , mà nhắn vào “Sở quận chúa” giãy dụa trong tay bọn họ!

      Ánh mắt Tiêu Triệt u đến dọa người, cung tiễn trong tay nặng trăm cân, mũi tên là dùng huyền thiết đen đúc thành, khí múi tên này bắn trúng người nhất định có khả năng cứu!

      “Vù” tiếng, Tiêu Triệt chút do dự, mũi tên trong tay bắn về phía nữ tử áo trắng đối diện.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 85: Đánh đàn ở bến đò, vang danh bốn phương.

      Sông có sóng, Sở Vân Khinh ngồi mình ở bên cạnh mép thuyền, vẻ mặt hơi trầm ngâm, quả nhiên thuyền này chỉ có mấy người bọn họ, tuy những người còn lại đều đóng giả thành thủy thủ hoặc gã sai vặt, nhưng Sở Vân Khinh vẫn nhìn ra được, bọn họ có võ công tầm thường.

      nương, công tử ho rất kịch liệt, xin người hãy đến xem.” Sở Dụ bỗng vội vàng tới, ánh mắt nghiêm trọng đứng trước mặt nàng.

      Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, nàng nhìn Sở Dụ : “Ta có thể đến xem, chỉ cần Sở Mộ Phi đáp ứng giải nhuyễn hương tán người ta.”

      Sở Dụ cúi đầu, lời.

      Sở Vân Khinh cười: “ đáp ứng được, vậy ta cũng thế xem bệnh.”

      Ánh mắt Sở Dụ thay đổi, ánh mắt bình tĩnh dừng lại ở người nữ tử trước mặt này, dung mạo thiên thành người nữ tử, bên trong ánh mắt hàm chứa hờn giận, mà Sở Vân Khinh cũng thèm để ý chăm chú nhìn phong cảnh hai bên bờ sông, nàng cười như có như càng khiến Sở Dụ nắm chặt hai tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

      Sở Vân Khinh thích thú nhìn vách đá thẳng tắp hai bên bờ sông, núi này khiến nước sông nhảy nhanh hơn, cây cối hai bên bờ sông càng um tùm, ngẫu nhiên nghe thấy tiềng cười đùa phát ra từ thuyền hàng, cũng biết là phương nào.

      “Sở nương!”

      tiếng quát , Sở Dụ có rat ay, hai đầu gối khuỵu xuống, dĩ nhiên là muốn quỳ trước mặt Sở Vân Khinh!

      Sắc mặt Sở Vân Khinh khẽ động, đứng dậy bước ra: “Ngươi làm gì vậy?”

      Sắc mặt Sở Dụ lạnh lùng : “Nếu nương xem bệnh cho công tử, Sở Dụ chỉ có thể quỳ ở đây thôi.”

      Sở Vân Khinh nhíu mày, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, trong mắt nàng hàm chúa chút cam lòng: “Muốn trị có thể, nhưng ở này quá mức nhàm chán, sau khi cập bến, ngươi hãy tìm cho ta cái đàn cổ đến đây!”

      Sở Dụ sửng sốt, lúc này Sở Vân Khinh nhíu mày, trong mắt ràng là tình nguyện, khóe miệng cong lên: “ nương đáp ứng là tốt rồi, chiếc đàn cổ thôi, dĩ nhiên Sở Dụ làm theo.”

      Sở Dụ vung tay lên: “ nương, mời.”

      Lúc Sở Vân Khinh bước vào cửa khoang thuyền, hai vai Sơ Ảnh run lên, Sở Vân Khinh nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở người Sở Mộ Phi, lúc này sắc mắt trắng bệch nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân liền hơi mở mắt chút, khi nhìn thấy Sở Vân Khinh đến, ánh mắt khỏi khẽ động, nhưng cũng chỉ chút, sau đó lại khôi phục bộ dạng thờ ơ như lúc ban đầu.

      Sở Vân Khinh ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ Phi, đưa tay bắt mạch cổ tay , càng bắt lông mày nàng càng nhíu chặt lại, Sơ Ảnh và Sở Dụ cũng biến sắc theo nàng, lúc lâu sau, Sở Vân Khinh buông tay ra, : “Có phải tuyết cổ càng ngày càng phát tác nhiều ?”

      Sở Mộ Phi gật đầu, lúc nhìn Sở Vân Khinh, ánh mắt mang theo chút lo lắng: “Đúng là nhiều chút.”

      Sở Vân Khinh trầm ngâm lúc, sau đó liếc mắt nhìn Sở Dụ: “Bệnh tình có chút nghiêm trọng, thuyền có dược tốt ?”

      Sở Dụ sửng sốt: “Dược liệu dĩ nhiên là có, nhưng biết dược liệu tốt mà Sở nương là gì?”

      Sở Vân Khinh nhìn Sở Mộ Phi cái, cũng phát dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng: “Tuyết liên và nhân sâm trăm năm.”

      Sở Dụ hơi trầm ngâm: “Nhân sâm có, nhưng Tuyết Liên rất quý - -“

      Lúc này Sở Vân Khinh hiểu , lông mày nàng nhíu chặt lại: “Nếu có Tuyết liên ở đây, dĩ nhiên thuốc có hiệu quả gấp bội, có biện pháp?”

      Bên trong hơi im lặng, Sở Dụ nghĩ lúc rồi : “Chỉ có thể chờ đến khi lên bờ rồi vào thành mua thôi.”

      Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, chỉ cảm thấy ánh mắt Sở Mộ Phi dừng ở người nàng, nàng hơi gật đầu: “Vậy phải nhanh lên, tốt nhất là Tuyết liên trăm năm, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

      Sở Dụ gật đầu, Sở Vân Khinh lưu loát viết loạt tê thuốc lên giấy: “Trước hết lấy những vị thuốc này đến, khi nào mua Tuyết liên trở về đến tìm ta.”

      Tiếng vừa ngừng, Sở Vân Khinh muốn ở lại lâu, lập tức ra khỏi khoang thuyền.

      Sở Mộ Phi nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh rời , Sơ Ảnh đứng lẳng lặng bên cạnh Sở Mộ Phi cúi đầu lời, lát sau liền khóc thút thít.

      Sở Mộ Phi quay đầu nhìn nàng: “Ngươi hết cho nàng hiểu .”

      Sơ Ảnh lau nước mắt lắc đầu: “Thân thể công tử quan trọng hơn, huống hồ Tiểu thư ở lại Đại Tần cũng có ích lợi gì với nàng, Tiểu thư hiểu.”

      Sở Mộ Phi nhắm mắt nằm ở giường .

      Quả nhiên thuyền nhanh hơn chút, Sở Vân Khinh biết vừa rồi Sở Mộ Phi nghi ngờ mình, cho nên đành nhịn xuống đề nghị mình được lên bờ, giờ phút này nàng ngồi yên ở trước cửa sổ, suy nghĩ trong lòng rối thành nùi.

      Bên đường có phát điều gì lạ thường, có thấy thấy người của Tiêu Triệt vốn đến nơi này, bởi vậy giống như lời Sở Mộ Phi , Tiêu Triệt ngờ đường thủy, biết bây giờ còn ở đâu.

      Nửa ngày sau, lúc chạng vạng, chiếc thuyền thoạt nhìn được trang hoàng rất lộng lẫy dừng lại ở bên đò, Sở Vân Khinh ngồi ở bên trong phòng mình lát, ngoài thuyền ngừng có tiếng cười đùa và tiếng đàn sáo, cũng có tiếng thuyền hàng lui tới, Sở Vân Khinh đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt nàng là cảnh tượng phồn hoa phồn thịnh.

      con thuyền tiếp con thuyền ra ra vào vào, ở chiếc thuyền hoa cách đó xa, có ca cơ đàn hát, mùi son phấn gần xa bay đến, dừng lại ở chóp mũi Sở Vân Khinh, ánh mắt nàng sáng lên, nàng chút nghĩ ngời đến giường, cầm lấy cái mạng che mặt mang lên.

      canh giờ sau, có tiếng bước chân vội vàng đến phòng nàng, nhàng gõ cửa, Sở Vân Khinh liền ra mở cửa.

      “Sở nương, tìm toàn bộ Châu thành, nhưng chỉ có gốc Tuyết liên hơn trăm năm.”

      Ánh mắt của mang theo vẻ lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng chán, giống như quá nhanh, hơi thở còn chưa thông thuận, Sở Vân Khinh hơi đánh giá chút, ánh mắt dừng ở thứ cầm tay.

      sao, gốc cũng đủ cho Công tử nhà ngươi chống đỡ đến Tây Lương, ngươi tìm được ở đâu?”

      Ánh mắt Sở Vân Khinh tùy ý nhìn tay Sở Dụ, mặt lạnh nhạt khiến có chỗ nào cố kị mà hết ngọn nguồn mọi thứ ra.

      “Là mua ở dược đường Diêm bang bậc nhất Đại Tần, chủ nhân này vốn bán, cuối cùng ta phải trả giá gấp ba mới mua được.”

      Sở Vân Khinh gật đầu: “Giữ gìn cẩn thận, ngày mai ta phối phương thuốc mới cho công tử nhà ngươi.”

      Sở Dụ thấy Sở Vân Khinh vì tuyết liên ít mà tỏ ra lo lắng, trong lòng cũng buông lỏng vài phần, tuy rằng người này cam tâm tình nguyện chủ động chữa bệnh cho công tử nhà , nhưng tại xem ra vẫn hao tổn tâm tư, thấy nàng mang mạng che mặt, nghĩ dung mạo khác trước, cũng hỏi nhiều, đưa cầm tay cho nàng: “Đây là cầm nương muốn.”

      Sở Vân Khinh tiếp nhận : “Đa tạ.”

      Tiếng bước chân xa dần, Sở Vân Khinh mang theo cần Sở Dụ đưa đến đuôi thuyền, ngay tại chỗ cách đuôi thuyền xa, con thuyền hoa đỗ, thuyền treo đầy hoa đăng, đàn hát vui vẻ, biết là vị quan lại quyền quý nào tiêu dao ở đây

      Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, ngồi xuống mặt sàn lạnh như băng ở đuôi thuyền, nhìn cổ cầm này, ánh mắt sáng ngời, Tiêu triệt tài lực của Sở Mộ Phi rất lớn cũng phải xuông, nàng chẳng qua chỉ là thuận miệng vui, tin tưởng Sở Dụ thể vì cầu của nàng mà phí nhiều tâm tư, nhưng giờ cổ cầm nàng có này, là thượng phẩm!

      Ánh mắt sắc bén vừa , Sở Vân Khinh nhàng nâng hai tay lên, tầng tầng lớp lớp dừng ở dây đàn!

      “Tranh - -“

      tiếng đàn hung hậu vang dội khắp bến đò, tiếng động náo nhiệt bỗng nhiên im bặt, nhóm tiểu thương rao hàng, các tiểu công chuyển hàng hóa, còn có cả nhóm quan lại quyền quý, đều cảm thấy có cái gì đó náo loạn ở trong lòng, nhưng có thể cảm giác này tới quá nhanh, khiến cho bọn họ chỉ sửng sốt mà còn cho rằng nó là ảo giác.

      Ngừng lại lát sau đó lại tiếp tục náo nhiệt, giống như có chút dấu vết nào cắt ngang, hai tròng mắt Sở Vân Khinh khép hờ, lại dùng lực gảy lần nữa!

      “Tranh - -“

      tiếng này giống như càng chấn động tâm hồn người hơn tiếng trước, cũng trong tiếng này, khiến cho tất cả mọi người lâm vào ảo giác, tiểu thương rao hàng hoài nghi nhìn về phía thuyền khách neo đậu, đám tiểu công khuân vác hàng hóa kìm lòng được mà dừng công việc trong tay lại, nhóm quan lại quyền quý thuyền hoa nhìn nhau, biết nhân vật thuyền hoa đến từ khi nào?

      Hai tay Sở Vân Khinh chưa ngừng, từ từ se se dây đàn, khúc nhạc uyển chuyển mà ngân nga vang lên, vài con thuyền ra vào bến đò từ từ chậm lại, du khách và thủy thủ thuyền đều quay đầu nhìn ra xa, nhóm người bờ cũng kiềm chế được mà dừng lại nhìn về phía nơi phát ra tiếng đàn.

      Sở Vân Khinh trầm mặc nhìn sông lớn trước mặt, hai tay liên tục dùng lực, có lẽ vì mất nội lực, cho nên giờ phút này trán nàng chảy ra mồ hôi, hai tay dùng rất nhiều lực để đánh đàn, hiệu quả lớn có gì bằng.

      Từng đợt từng đợt sóng tản ra bốn phương tám hướng, càng ngày càng có nhiều thuyền đến gần thuyền của Sở Vân Khinh, chỉ thoáng đèn đuốc xuất làm xung quanh Sở Vân Khinh sáng bừng lên.

      Lúc mọi người đều nhìn thấy, nữ tử trẻ tuổi mang mạng che mặt ngồi mình đánh đàn ở cuối đuôi thuyền, ánh mắt càng thêm kinh ngạc, mọi người si ngốc nhìn tay áo Sở Vân Khinh tung bay, bàn tay trắng nõn của nàng giống như mang theo ma lực, mỗi lần đọng đều có thể khiến tâm của bản thân cũng lay động theo, ánh mắt mọi người bắt đầu trở nên tha thiết, thậm chí bắt đầu thầm bàn tám xem thân phận của nữ tử này.

      Ánh mắt Sở Vân Khinh sáng lên, cảnh tượng khiến cho mọi người cảm thấy lóa mắt như vậy, nơi này là nơi hỗn tạp, lượng người lui tới rất nhiều, vì thế có thể mang những gì mình nhìn thấy truyền khắp nơi, mà nàng muốn, đó chính là những lời truyền miệng của họ.

      Chân tình khác thường lên men trong lòng Sở Vân Khinh, sáu ngày nay, nàng biết ở nơi nào, trong lòng vẫn tin tưởng nhất định lo lắng cho nàng mà đuổi theo, từng câu từng chữ Sở Mộ Phi đều khắc ở trong lòng nàng, nếu ở Đại Tần, như vậy giờ khắc này, rời khỏi nơi đó dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà có nàng, tất cả đều khác!

      Chân tình kiềm chế trong lòng mãnh liệt va chạm, Sở Vân Khinh vận hết nội lực gảy dây đàn, nhưng mà nàng quên, tất cả nội lực của nàng bị phong lại.

      Trong lúc vận nội lực, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy đan điền phát lạnh, ngực hơi đau, nhưng chưa đàn xong, nếu dừng lại vào lúc này, làm sao có giành được thành tựu tiếng đàn mê hoặc người.

      Thời điểm thuyền bị tất cả ánh mắt của mọi người nhìn, Sở Mộ Phi thân bạch y nhàng đến đuôi thuyền, ánh mắt của dừng ở bóng lưng Sở Vân Khinh, nhìn bàn tay trắng nõn của nàng ngừng đánh đàn, nhìn khí phách của nàng, khắc này, vốn muốn tiến lên ngăn cản nàng cũng tự chủ được mà ngừng lại.

      Mặt sông yên tĩnh bỗng nhiên bắt đầu chuyển động!

      Ánh mắt của mọi người vốn dừng ở người Sở Vân Khinh, lúc này thấy mặt sông trong vắt xung quanh thuyền nổi lên gợn sóng, vốn tưởng sông nước quấy phá, lát sau, ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đều nhìn Sở Vân Khinh thản nhiên đánh đàn.

      Sóng ở đây phải do gió sông thổi tới, đây ràng là do cá nhảy lên mặt nước mà!

      mặt sông buổi chiều nóng bức cũng có thể xuất rầm rộ như thế, giờ khắc này, trong lòng mọi người đều hiểu , chỉ có thể là do tiếng đàn của nàng kia!

      Nhưng tiếng đàn có thể dẫn cá tới?!

      Mọi người còn chưa hết nghi hoặc, màn vừa rồi quả làm người ta kinh ngạc, chỉ thấy xung quanh thuyền bỗng nhiên lại thấy chấm nối tiếp chấm di chuyển, mọi người như chìm đàm vào bên trong tiếng đàn, lát sau lại thấy con lại con đom đóm xuất !

      Vầng sáng nhảy lên bao phủ xung quanh nữ tử áo trắng, ánh sáng lờ mờ giống như nàng vốn là tiên nữ giáng trần mang ánh sáng đến khắp mọi nơi, những tinh linh long lánh, cảnh tượng này đủ để khiến cho những người ở đây cảm thấy rung động.

      Sở Mộ Phi nhíu mày, sớm biết chút bản lĩnh của Sở Vân Khinh, nhưng lại biết, cây cầm bình thường ở trong tay nàng lại thần kỳ như vậy, mỗi tiếng đàn, cho dù là người tĩnh tâm vô dục mà còn hơi rung động, huống chi người khác.

      Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy bàn tay đau, cổ họng cũng có chút ngai ngái, lúc này nhìn thấy lấm tấm nhiều điểm sáng ngừng nhảy lên mặt sông, rốt cuộc bàn tay trắng nõn giơ lên, nặng nề hạ xuống cuối cùng!

      Mọi người giống như lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, tiếng đàm tuyệt diệu đưa bầy cá và đom đóm tới, rốt cuộc là người phương nào đàn?

      Trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người, thân mình nữ tử đánh đàn chấn động, bỗng nhiên yếu ớt ngã xuống bên cạnh, tiếng kinh hô chưa kịp vang lên, bóng dáng bạch y xuất phía sau nàng.

      Mọi người thấy nam tử bạch y ôm nữ tử áo trắng vào trong khoang thuyền, bên trong ánh mắt lóe lên vẻ thất vọng, tiếp đó trong lòng cũng sinh nghi, biết tài tử giai nhân này có phải đôi ?

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 86: Nguyên nhân phản bội, truy đuổi ngàn dặm

      “Bịch” tiếng, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy phía lưng đau, ngực nàng ngừng tuôn ra vị ngai ngái, tinh thần cũng ràng, nhưng bên trong lo sợ, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén dừng lại ở người nàng.

      Hơi thở dần dần hồi phục, rốt cuộc Sở Vân Khinh cũng có thể mở mắt ra nhìn người đứng trước mặt mình, chưa bao giờ sắc mặt Sở Mộ Phi lại u ám như vậy, đôi mắt còn trống rỗng như trước đây, giờ phút này giống như khởi động sóng gió, nhìn chằm chằm Sở Vân Khinh, khiến cho Sở Vân Khinh thấy ớn lạnh.

      Sở Vân Khinh ho tiếng, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi, khoảng cách đế bờ sông rực rỡ càng ngày càng xa.

      “Lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền biết thể tin tưởng vào yếu đuối của ngươi.”

      Sở Vân Khinh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt dần lên ý cười: “Đáng tiếc, ngươi tin hay , ngươi cũng ra khỏi được Đại Tần.”

      Ánh mắt Sở Mộ Phi trở nên sâu thẳm: “Ngươi tin tưởng như vậy sao?”

      Sở Vân Khinh khép hờ mắt, sắc mặt hơi trắng ra, nàng chống tay xuống để đứng lên, tay khác áp ở ngực, vẫn chưa trả lời câu hỏi của Sở Mộ Phi.

      Chợt có tiếng bước chân đến, Sở Mộ Phi quay đầu, trán Sở Dụ xuất mồ hồi, lúc này khom người đứng ở trước cửa: “Chủ tử, tin tức bị truyền ra ngoài.”

      Sở Mộ Phi liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cái rồi xoay người ra ngoài, tiếng bước chân xa dần, Sở Vân Khinh mở mắt, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

      đêm ngủ, khi mắt trời vừa chiếu sáng khoang thuyền, Sở Vân Khinh tỉnh táo mở mắt, bên ngoài cửa có tiếng bước chân, nhưng lại dừng ở trước cửa, nàng vén chăn mỏng người ra đứng dậy, mở cửa liền nhìn thấy Sơ Ảnh đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy nàng ra mở cửa, trong lúc bốn mắt nhìn nhau khó tránh khỏi có chút lẩn tránh.

      Sở Vân Khinh đánh giá nàng ấy chút, nhìn thấy hộp đựng thức ăn trong tay nàng ấy, đôi lông mày nhíu lại: “Có chuyện gì sao?”

      Sơ Ảnh nghe vậy vội vàng đặt hộp đựng thức ăn xuống dưới đất, dè dặt cẩn thận mở ra, là chén thuốc đen kịt.

      Sở Vân Khinh nhíu mày, chỉ cần ngửi mùi nàng biết, thấy Sơ Ảnh bưng chén thuốc đứng dậy: “Tiểu thư, nghe tối qua thân thể Tiểu thư bị thương, thuốc này là Công tử lệnh cho Sơ Ảnh nấu, mời Tiểu thư dùng.”

      Sở Vân Khinh nhìn Sơ Ảnh cúi đầu bưng dược, ánh mắt khẽ động, thuốc này là phương thuốc bổ khí cực kỳ đơn giản, nếu là lời Sở Mộ Phi , làm sao phương thuốc có thể đơn giản như vậy?

      Trong lòng nàng khẽ động, chỉ tựa như cảm thấy người đứng trước mặt mình vẫn là tiểu nha đầu ở cùng mình ba năm trước: “Ngươi - -“

      Môi Sở Vân Khinh mấp máy, nhưng trong phút chốc, trong đầu lại nghĩ đến bộ dạng nàng ấy đứng hầu ở bên cạnh Sở Mộ Phi, chút dịu dàng trong lòng liền biến mất thấy: “Ngươi bưng , ta cần.”

      câu lạnh lùng của Sở Vân Khinh khiến Sơ Ảnh run rẩy, Sở Vân Khinh nhìn vào trong mắt, chút rung động cũng có, Sơ Ảnh biết phải làm thế nào, đành phải bỏ chén thuốc vào trong hộp đựng thức ăn rồi xoay người rời .

      Sáng sớm gió sông lành lạnh, Sở Vân Khinh bước ra khỏi cửa phòng, ánh mắt nhìn về phía mặt sông mênh mông, trong lòng lại trầm ngâm, biết đêm qua bao xa, mà nàng đàn khúc như vậy, biết người đó có biết ?

      Tinh thần vừa mới bay xa, lại loạt tiếng bước chân vang lên, Sở Vân Khinh quay đầu nhìn lại, là Sở Mộ Phi mang theo thứ gì đó đến gần nàng, Sở Vân Khinh tập trung nhìn, là hộp đựng thức ăn giống hệt như cả Sơ Ảnh mang đến lúc trước, nàng lạnh lùng quay đầu, cả người đều là băng lạnh.

      “Sơ Ảnh theo ngươi mấy năm?”

      Sở Vâ Khinh đáp, Sở Mộ Phi liền đứng bên cạnh nàng.

      “Vốn ngươi cũng dễ dàng tin tưởng người khác, có thể giữ nàng lại bên người nhiều năm như vậy, nhất định là hiểu nhân cách của nàng, ngươi cho là, vì sao trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi nàng lại đồng ý theo ta?”

      Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, nhưng cái gì.

      Sở Mộ Phi cũng tính để cho nàng : “Ngươi còn nhớ Chu Phúc Lai trong phủ ?”

      câu giống như gió lạnh làm lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, dĩ nhiên là nàng nhớ người đó, người đó là thân tín của Cố Tú Cầm, là quản gia nội viện.

      “Ngày thứ năm sau khi ngươi tiến cung, Chu Phúc Lai say rượi khinh bạc Sơ Ảnh, vừa khéo bị ta bắt gặp.”

      Gió sông giống như lạnh hơn chút, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy rung mình, trong lòng bị cái gì đó áp chế khiến nàng lên lời.

      Khinh bạc, hai chữ này đối với Sơ Ảnh yếu đuối biết thế đáng sợ mà , có ý nghĩa gì?

      “Nàng cảm tạ ta, nhưng cũng muốn tổn thương ngươi, ta cho nàng biết thiệt hơn, nàng mới trợ giúp ta, bằng , chỉ sợ làm thế nào cũng chịu.”

      Thuyền rất nhanh, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy nắng sớm xuyên qua đám sương mù, cuối cùng dựng lại ở trong mắt nàng, khiến nàng dám mở to hai mắt, trong đầu lên những hình ảnh đứt quãng, Sơ Ảnh, sống ở gia đình bần hàn, vốn nham hiểm vô lương như người khác.

      Sở Vân Khinh hé mắt nhìn Sở Mộ Phi, trong lòng cảm thấy có chút đau.

      Sở Mộ Phi ho hai tiếng, người hiếm khi thấy khoác chiếc áo dày, xong liền nhàng đặt hộp đựng thức ăn bên cạnh chân Sở Vân Khinh, sau đó xoay người rời .

      Sở Vân Khinh nhìn hộp đựng thức ăn lúc, sau đó xoay người trở về phòng.

      Lối hẹp trong phút chốc liền có người, Sở Dụ từ mạn thuyền xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua phòng Sở Vân Khinh, tiếp đó theo hướng Sở Mộ Phi , vừa đứng ở chỗ đó, nơi cách hai người Sở Vân Khinh chuyện xa.

      - -
      Mặt trời dần lặn xuống, đám hắc kỵ chạy như điên nghỉ, người đầu thân hắc bào tung bay, đôi mắt của sâu thẳm, nắng nóng xung quanh giống như bị khí lạnh người tản mấy phần, sau lưng hàng nam tử cường tráng, ngoại trừ hồng y tuấn lãng phải cấp dưới của người đầu nọ, còn lại sắc mặt của những người khác đều nghiêm nghị.

      Ánh mắt của Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm thành trì trước mặt, lại vung roi trong tay lên con ngựa hí tiếng, nhưng cuối cùng nổi được nữa.

      Nhưng con ngựa cũng phải bình thường, dù là thiên lý mã cũng chịu được chạy liên tục năm ngày năm đêm nghỉ, ánh mắt Tiêu Triệt phát lạnh, roi trong tay vết máu, mặc dù ở chiến trường, ít khi cưỡi ngựa mà bị thương ở tay, nhưng lúc này đây, khi biết được Sở Vân Khinh bị Sở Mộ Phi mang theo ngược đường thủy liền cảm thấy sốt ruột.

      Mắt thấy Sở Thiên Tề chạy thoát cũng tự mình đuổi theo, ngược lại chạy như điên năm ngày liền, dọc đường tý manh mối nào cho , ngay tại lúc cho rằng mình nhầm đường, lại nghe được câu chuyện mà mấy người buôn bán với nhau, đến lúc này có thể khẳng định tìm lầm.

      đời này có mấy người có thể dùng tiếng đàn để dẫn cá tới?!

      Từ trước đến giờ chưa bao giờ trong lòng khẩn cấp đến vậy, mắt nhìn về thành trí phía trước, biết có phải tin tức truyền ra từ đây hay ?

      Thủ lệnh của thân vương ở đâu cũng đều dùng được, binh lính thủ thành còn chưa kịp thấy diện mạo của mấy người này bị lệnh bài ánh sáng vàng rực làm cho phát hoảng, đoàn người cứ vậy thẳng đến Vinh Xuân Đường trong thành.

      Vào đến hậu viện, có người chờ sẵn ở đó, Tiêu Triệt quay đầu nhìn mấy người phía sau mình, ánh mắt khẽ động: “Tử Mặc, an bày xuống, nghỉ ngơi hai canh giờ.”

      Tử Mặc nhìn mấy người phía ánh, trong mắt của mọi người có chút tình nguyện, lần đầu tiên chủ tử bọn họ lo lắng như vậy, bọn họ biết là vì cái gì, lúc nào làm sao có thể nghỉ ngơi?

      Ánh mắt Tiêu Triệt bất động, Tử Mặc cũng dám kiên trì, vung tay lên để mọi người vào tiểu viện nghỉ ngơi.

      Tiêu Triệt bước nhanh vào trong đại sảnh, vừa ngồi xuống liền có người tiến lên bẩm báo: “Chủ tử, tuyết liên năm trăm hiếm có, người nọ ra giá cao, vì vậy khiến người của chúng ta chú ý, hơn nữa khúc cầm bên bờ sông, gần giống như người chủ tử muốn tìm.”

      Tiêu Triệt gật đầu, ý bảo tiếp tục.

      “Sau đó người của chúng ta muốn theo thuyền này. Nhưng người thuyền cực kỳ nhạy bén, rời Ngu thành ngay trong đêm, người chúng ta đuổi theo thế nhưng lại phát vài chiếc thuyền giống như thuyền đó, theo sau liền phát đó phải là cái chúng ta muốn tìm.”

      Người này xong trán liền đổ mồ hôi lạnh: “Ngoài ra, nhiều ngày nay Hoài Nam bang có nội đấu, toàn bộ Hoài Nam đều hỗn loạn, mặt khác người Tây Xuyên Đường mấy ngày nay hoạt động bốn phía, thị trường muối bị đội giá lên gấp bội, chỉ sợ quan phủ cũng muốn tham gia vào.”

      Tiêu Triệt nhíu mày, trong lúc này phải là tin tức tốt: “Nhổ cỏ tận gốc, giờ thị trường muối còn chưa loạn, với Lâm Sơ cần xen vào, về phần người ta muốn tìm - -“

      Ánh mắt Như Mặc Ngọc trầm xuống: “ tại chắc lên bờ rồi.”

      Sở Mộ Phi dám dùng nhiều thuyền như vậy, nhất định là biết đường thủy an toàn, vậy Sở Vân Khinh còn dẫn nhiều ánh mắt về phía đường thủy, như vậy kế tiếp dĩ nhiên là đường bộ an toàn hơn, ánh mắt ăn nhíu lại: “Bến cảng nào gần Ngu Thành nhất?”

      “Thanh Thành, cách nơi này chỉ nửa ngày đường.”

      Tiêu Triệt nhíu mày: “Chuẩn bị ba mươi con ngựa tốt, cứ tiếp tục tìm kiếm đường thủy, càng ồn ào càng tốt.”

      Đợi mọi người lui xuống, trong sảnh chỉ còn lại Mộ Dung Trần và Tiêu Triệt, Tiêu Triệt thở dài: “Sứ giả Vu quốc cũng rồi, ngươi theo ta như vậy là muốn trở về Yến quốc sao?”

      Mộ Dung Trần vốn cần tham gia cuộc truy tìm này, nhưng nhiều ngày nay vẫn theo Tiêu Triệt, đặc biệt là khi nghe đến có thể người đánh đàn ở bên đò là Sở Vân Khinh, ý niệm của càng kiên quyết, nhất định phải cùng Tiêu Triệt tìm Sở Vân Khinh trở về.

      “Ngươi cần quan tâm, ta ở Yến Quốc vốn là Thế tử nhàn dỗi, có trở về hay quan trọng, nhưng mà ngươi, nhanh tìm nàng trở về, ngươi vừa , trong kinh chỉ còn lại mình Minh vương.”

      Tiêu Triệt liếc mắt nhìn cái: “Có tứ đệ ở đấy, tất cả đều đáng ngại.”

      Mộ Dung Trần gật đầu, mệt mỏi ngáp cái: “Cũng đúng, ai có thể ngờ Tĩnh Vương cho binh lính tìm ở ngoài lại chờ ngươi ở Thịnh kinh?”

      Tiêu Triệt nhìn mặt Mộ Dung Trần đầy vẻ mệt mỏi, khẽ thở dài : “ canh giờ sau xuất phát, ngươi - -“

      “Ta tắm rửa!”

      Nhìn bóng dáng màu đỏ biến mất, đôi mắt u ám của Tiêu Triệt trở nên ấm áp chút, nhưng chỉ trong chớp mắt, thở dài, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy sát khí.

      - -

      Tiếng xe ngựa ngừng di chuyển, chạng vạng buông xuống, màu sắc vạn vật thế gian giống như đều yên lặng, ánh mắt Sở Vân Khinh khé lướt qua dãy núi mênh mông, bên trong đôi mắt ra tầng lạnh lẽo.

      Từ đường thủy đến đường bộ, Sở Mộ Phi gần như bố trí cực kỳ thỏa đáng, là người có tài phú kinh người, nhân mạch càng cần phải , giờ phút này, trong lòng nàng nặng trĩu.

      “Sở nương, sắp đến Lạc thành, đây là canh hạt sen Sơ Ảnh nương nấu, người dùng chút trước .” Ngoài xe ngựa vang lên tiếng Sở Dụ, Sở Vân Khinh nhìn qua, sau đó giơ tay nhận lấy hộp đựng thức ăn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :