1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều thứ phi âm độc - Bộ Nguyệt Thiển Trang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 77.2: Đưa người hòa thân, gian tế Tây Lương.

      Sáng sớm hôm sau, trong lều trại bãi đất trống, Tiêu Chiến và Lệ Phi ngồi ở chủ vị, các Hoàng tử khác, trọng thần và nhóm sứ giả ngồi đối diện bên dưới chủ vị, cuối cùng là nữ quyến theo.

      Sở Vân Khinh đứng sau lưng Tiêu Chiến nhìn mọi người phía dưới, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở chỗ, Sở Thiên Tề cũng đến đây!

      Sở Thiên tề sớm trình tấu sớ xin từ quan, quả nhiên thực lời ngày đó ở cung yến, nhưng chưởng quản mười vạn quân chinh tây, hơn nữa phải được, lúc trước thấy thượng triều, vậy vì sao hôm nay lại xuất trong vây săn này?

      Bởi vì lần này thân thể Tiêu Chiến tốt nhưng cũng là người quyết định, hiển nhiên muốn thử nhóm thiếu niên phía dưới, lúc này cười to : “Hôm nay là ngày đầu, mọi người xuất phát chỉ để xem thân thủ, nhưng người bắt được nhiều con mồi nhất, tất nhiên trẫm ban thưởng, lần này có Thái tử Tây Lương, Thế tử Đại Yến cùng các ngươi, nhóm nam nhân Đại Tần đừng để cho bọn họ xem thường, cũng đừng để Công chúa Vu quốc và các khuê nữ thất phóng, chuẩn bị tốt xuất phát !”

      Tiếng vừa ngừng, đám người liền xuất phát, chỉ còn lại nữ quyến ngồi ở dưới đàu, Tiêu Chiến phân phó người mang điểm tâm, yên tĩnh ngồi chờ đám người săn trở về.

      Sở Vân Khinh nhìn Lệ phi cái, Lệ phi có chút lo lắng: “Minh vương muốn ngươi ngươi liền , đây chính là chuyện rất nguy hiểm.”

      Tiêu Chiến nghe vậy, khóe miệng cong lên : “Cho ngươi ngươi , hôm nay xa, chỉ cần ngươi cưỡi ngựa tốt, có gì nguy hiểm, nha đầu Mộ gia đều tự mình cưỡi ngựa ra trận đấy thôi.”

      Sở Vân Khinh cũng tính ở lại, nàng nghĩ rất , khi tất yếu có thể ràng với Minh vương, giá trị lợi dựng của nàng lớn!

      Tiêu Mình nhìn Sở Vân Khinh về phía , khóe miệng nhếch lên: “Quả nhiên là đến.”

      Sở Vân Khinh nhận dây cương đưa qua nhảy lên ngựa: “Thế nào, Minh vương cho là ta lâm trận lùi bước sao?”

      Tiêu Minh bật cười lắc đầu, cùng nàng đến núi rừng xa xa, nơi đó sớm có binh lính phất cờ hò reo nửa ngày, làm rất nhiều chim thú hoảng sợ.

      “Vân Khinh nhớ là Minh vương có muốn dẫn ta săn thú, biết có phải Minh vương nhớ lần hay .”

      Khóe miệng Tiêu Minh cong lên: “Có thể là nhớ nhầm, nhưng Sở Thục nghi đến đây, chắc cũng có lý do để trở về rồi.”

      Dĩ nhiên Sở Vân Khinh biết: “Tất nhiên, là muốn phụng bồi đến cùng.”

      Tiêu Minh rất vừa lòng, lúc hai người tới chân núi, Tiêu Minh lại có ý tứ muốn săn thú, Sở Vân Khinh cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Minh lại : “Hôm nay chỉ là luyện tập, phàm là người có công phu, đều vào núi hôm nay, chỉ phi ngựa thôi.”

      Lúc này Sở Vân Khinh mới biết, quay đầu nhìn lại, quả nhiên rất nhiều người di chuyển vòng vo ở trong núi, núi trước mặt cực kỳ thưa thớt, nhưng càng lên cang lại càng dày, Sở Vân Khinh : “Ngày mai tất cả mọi người đều vào núi sao? Nghe còn muốn qua đêm, trong núi này được bảo vệ, chẳng phải rất nguy hiểm sao?”

      Tiêu Minh lắc đầu: “Toàn bộ thủ vệ ở đây đều là phụ thân ngươi chủ động cầu, tự mình an bày, cho dù phía trước xảy ra chuyện, bởi vì có sứ giả ngoại quốc ở đây, binh lực vô cùng được coi trọng, đừng nhìn bốn phía im lặng, cũng đều có người của chúng ta, khu săn bắn của hoàng gia vài trăm năm, chưa bao giờ có sai sót, lúc này càng cần phải lo lắng.”

      Trong lòng Sở Vân Khinh càng cảm thấy kỳ quái, Sở Thiên Tề muốn rời chức, lúc này lại đến an bày hộ vệ vây săn! Mà nàng tiến cung lâu như vậy, phủ Thượng Thư chút động tĩnh cũng có, mà lúc này nghiệp của Sở Thiên Tề như mặt trời ban trưa, vì sao phải từ quan?

      Sở Vân Khinh nghi ngờ trong lòng, thấy Thái tử Tây Lương mang theo hộ vệ tới xa, Tiêu Minh cưỡi ngựa tới chuyện với , Sở Vân Khinh đành phải cưỡi ngựa đuổi theo.

      Hai người mấy câu, ánh mắt Thái tử Tây Lương liền dừng lại người Sở Vân Khinh: “Vị này là Sở Thục nghi, thể ngờ được ngươi cũng đến nơi săn bắn này, hoa văn được thêu người Sở thục nghi rất khác biệt và đẹp mắt, làm nổi bật vẻ thanh tú xuất trần của ngươi, nhưng ta còn chưa nhìn thấy dung nhan của Sở thục nghi - -”

      Ý tứ trong lời của Dạ Tiêu Nhiên rất ràng, Sở Vân Khinh lại đồng ý tiếp câu chuyện này, nàng cũng nhìn về phía bên eo Dạ Tiêu Nhiên: “Màu sắc ngọc bội của Thái tử cũng rất đa dạng, họa tiết còn vô cùng tinh xảo, đủ thấy Thái tử rất biết thưởng thức.”

      Lúc này đề tài biến thành vấn đề săn sóc trang sức, dĩ nhiên Dạ Tiêu Nhiên cũng nhìn ra Sở Vân Khinh muốn tiếp, liền phất ngọc bội cái: “Ngọc bội này là tín bật của bản Thái tử, hoa tiết chính là thần hoa lạc ương của Tây Lương, ở Tây Lương, nếu người bình thường dùng loại ngọc bội này, bị trị tội.”

      Lạc ương?

      Sở Vân Khinh khẽ suy ngẫm hai chữ này, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời lại nghĩ ra, Dạ Tiêu Nhiên tiếp: “Chắc các ngươi biết, thần hoa này là vật thượng cổ, dĩ nhiên tại ở Tây Lương ta tuyệt tích, vốn là thuốc tiên thế gian, giờ chỉ có thể là thần vật của tộc ta.”

      Thuốc tiên thế gian - -

      Lúc này Sở Vân Khinh nhớ được hai chữ lạc ương này xuất ở nơi nào, vẻ mặt nàng thay đổi, chỉ tùy ý : “ đúng là chưa từng nghe qua, Vân Khinh hiểu biết nông cạn rồi.”

      Dạ Tiêu Nhiên khoát khoát tay: “ phải như thế, hoa lạc cầu tuyệt tích, người ngoài biết là chuyện bình thường, trừ khi sinh ra ở Tây Lương, bằng hai chữ này xem như xa lạ, các ngươi chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường.”

      Trong lòng Sở Vân Khinh chấn động, đúng rồi, nếu bình thường nghe hai chữ này cực kỳ lạ, nhưng Sở Mộ Phi lại lấy hai chữ này đặt tên cho viện tử của mình, đây là vì sao?!

      Những nghi ngờ này ngừng xoay quanh trong đầu, Sở Vân Khinh có chút thất thần, Thái tử Tây Lương và Tiêu Minh tùy ý gì đó, Sở Vân Khinh cũng nửa nghe nửa .

      Nhưng khi nàng hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy dóng dáng vô cùng quen thuộc đến gần, là Sở Thiên Tề dẫn theo thị vệ vào núi, theo lời Tiêu Minh, hôm nay Sở Thiên Tề vào núi, muốn làm gì?

      Tiêu Minh cũng theo nhìn theo tầm mắt của Sở Vân Khinh, nhíu mày: “Sở thượng thư - -”

      Sở Vân Khinh quay đầu lại, sắc mặt hơi nặng nề: “Hôm nay hộ vệ còn chưa chuẩn bị tốt sao?”

      Tiêu Minh lắc đầu, ánh mắt có chút do dự: “ , hẳn là hai ngày trước bố trí xong, tại Sở thượng thư vào núi, chỉ sợ là có chút lo lắng.”

      Lý do này hình như có chút thỏa đáng, Sở Vân Khinh thu hồi suy nghĩ, dọc theo chân núi với Tiêu Minh, dọc đường có thể thấy rất nhiều thiếu niên quý tốc trong kinh ra ra vào vào trong rừng, trong tay có cầm theo mấy con mồi, dây cung cũng kéo qúa.

      Mắt thấy mặt trời ngả về tây, đoàn người dứt khoát hồi doanh địa.

      Ở chỗ cửa vào doanh địa, Tiêu Minh liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cái, sau đó ánh mắt thâm trầm về trướng của mình.

      Sở Vân Khinh nghĩ đến chỗ Tiêu Chiến trước, từ xa nhìn thấy Phúc Hải và Trần Ngạo đứng ở ngoài trướng, Sở Vân Khinh về phía trước, Trần Ngạo liền ngăn nàng lại.

      Phúc Hải lắc đầu với nàng: “Hoàng thượng hạ lệnh, có bất kỳ kẻ nào tiến vào.”

      Sở Vân Khinh nhíu mày, nhưng có cách nào khác, đành phải đứng chờ cùng với Phúc Hải, bên này Trần Ngạo mặt sương lạnh, giống như xảy ra chuyện gì lớn.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mắt thấy màn đêm dần dần hạ xuống, Lệ phi phái nha đầu đến đây vài lần, nhưng Tiêu Chiến vẫn ở bên trong có ra ngoài.

      “Công công, xảy ra chuyện gì?”

      Phúc Hải khẽ lắc đầu: “Lão nô cũng biết, chỉ là tối hôm qua Duệ vương có đến lần, xế chiều hôm nay lại đến lần, từ lúc đó đến bây giờ.”

      Tiêu Triệt?!

      Trong lòng Sở Vân Khinh hơi kinh ngạc, bên trong trướng truyền đến tiếng bước chân, màn trướng bị xốc lên, người đầu tiên ra là Tiêu Triệt.

      Trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy trong mắt Tiêu Triệt chợt lóe lên cái gì đó, nhưng mà nàng còn chưa kịp thấy ràng, qua nàng rồi.

      “Vào .”

      Giọng của Tiêu Chiến mang theo nặng nề, Phúc Hải liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cái, mời nàng vào trước, Trần Ngạo và Phúc Hải theo phía sau, sắc mặt Tiêu Chiến mệt mỏi, trong con ngươi lại trầm tịch mịch.

      “Hoàng thượng - -”

      Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Trần Ngạo: “Trần Ngạo, bây giờ trẫm lệnh cho ngươi tức tốc về kinh, triệu tập 5000 trọng binh, nhất định phải đến ở bên ngoài nơi này vào buổi chiều ngày mai.”

      Trần Ngạo ôm quyền lĩnh mệnh, Tiêu Chiến lại dặn dò: “Nhớ kỹ, việc này được để cho ngươi bên trong doanh địa biết.”

      “Thuộc hạ tuân mệnh.”

      Nhìn Trần Ngạo thân thường phục lĩnh mệnh rời , Sở Vân Khinh nhíu mày: “Hoàng thượng - -”

      Tiêu Chiến vẫy vẫy tay nhiều lời, nhưng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Sở Vân Khinh: “ xuống nghỉ ngơi , đến này các nữ quyến đều có Lệ phi an bày, trẫm qua.”

      Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhìn Tiêu Chiến xoay người nằm giường, bọn họ chỉ có thể trở lại trướng của mình, nhưng vì sao Tiêu Chiến muốn triệu tập 5000 trọng binh tới đây?

      Lúc này hồi kinh chỉ sợ trời sắp sáng, còn cần thời gian triệu tập binh mã, buổi chiều còn vội vàng trở lại nơi này, chẳng lẽ tối mai xảy ra chuyện gì sao?

      Vừa nghĩ vừa vào trong trướng của mình, Xuân Đào thấy nàng trở về, ánh mắt sáng lên: “Quận chúa.”

      Sở Vân Khinh thấy vậy, ánh mắt liền thay đổi: “ đợi ta?”

      “Đúng vậy.” Xuân Đào xong liền lấy từ trong tay áo ra bức thư: “Đây là Vương gia bảo đưa cho người, người xem xong rồi gặp Vương gia.”

      Sở Vân Khinh mở thư ra, càng đọc sắc mặt càng trở nên cứng lại, nhìn song cửa sổ cái, bóng đêm hạ xuống, nhưng vẫn đủ tối, nàng xoay người ngồi xuống, như chờ cái gì đó.

      biết qua bao lâu, Sở vân Khinh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ lần nữa, hình như rất trễ, rốt cục, nàng đứng dậy : “Ta tìm Vương gia, ngươi ở lại đây , có người đến ta ngủ.”

      Xuân Đào nhìn Sở Vân Khinh rời , trong lòng có chút bất an.

      Sở Vân Khinh tránh chỗ nhiều người, tự mình vào trong trướng Tiêu Triệt, tới cửa nhìn thấy Tử Mặc chờ ở nơi đó thấy nàng đến ánh mắt sáng ngời: “Quận chúa, giờ Vương gia có ở trong, người nếu Quận chùa đến chờ chút.”

      Sở Vân Khinh gật đầu tiến vào trong trướng, chỉ thấy trong đặt cái bàn, bàn bày đầy tấu chương, giống như vừa được xem qua, còn chưa kịp thu dọn.

      Sở Vân Khinh làm như thấy thu gọn đám tấu chương, ánh mắt thoáng lơ đãng, trong lòng cả kinh.

      “Tử Mặc, tại ở chỗ Thái tử Tây Lương sao?”

      Tử Mặc có chút ngoài ý muốn, nơi này cũng có người ngoài, cũng giấu diếm, : “Đúng là Vương gia đến chỗ Thái tử, sao Quận chúa biết?”

      Sở Vân Khinh nghĩ chút: “Việc này, có phải liên quan đến Sở gia ?”

      Tử Mặc nghe vậy liền cúi thấp đầu: “Việc này, xin Quận chúa chờ Vương gia trở về rồi hỏi , Tử Mặc dám lung tung.”

      Dĩ nhiên Sở Vân Khinh biết Tử Mặc khinh xuất chuyện này cho nàng biết, lúc này gật đầu an tâm ngồi chờ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong lòng Sở Vân Khinh có chút bất an.

      Đúng lúc này, bỗng bên ngoài vang lên loạt tiếng kinh hô, Tử Mặc cũng nghe thấy động tĩnh, liền chạy ra ngoài, khi trở lại sắc mặt có chút lo lắng: “Quận chúa, trướng của Thái tử Tây Lương bốc cháy.”

      “Cái gì?!”

      Sở Vân Khinh kinh hãi, sao lại cháy - -

      , chúng ta xem!”

      tiếng huyên náo bên ngoài càng lúc càng lớn, Sở Vân Khinh ra ngoài, nhưng vừa tới cửa liền đụng vào ngực của ai đó, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy mũi tê rần, lại nghe thấy đỉnh đầu vang lên giọng quen thuộc.

      đâu?”

      Tiêu Triệt trở về đúng lúc, nhìn ánh mắt nghi vấn của Sở Vân Khinh liền biết nàng muốn đến chỗ của Thái tử Tây Lương, lúc này liền nắm tay nàng vào bên trong: “ cần lo lắng, lửa lớn, Thái tử Tây Lương sao.”

      Sở Vân Khinh nhìn : “Ta đâu có lo lắng cho Thái tử Tây Lương, thương thế của chàng cần đổi dược? Vì sao lại cháy?”

      Ánh mắt Tiêu Triệt trở nên ôn nhu, vẫy tay để Tử Mặc lui ra ngoài, sau đó kéo tay nàng ngồi xuống: “Thương thế của ta tốt rồi, về phần lửa này - -”

      Ánh mắt Tiêu Triệt có chút nặng nề, nhìn Sở Vân Khinh gằn từng chữ: “Lửa này, là Thái tử Tây Lương tự mình phóng.”

      Vì vậy Sở Vân Khinh liền biết tình đơn giản như vậy, nàng nhìn Tiêu Triệt : “Hoàng thượng muốn Trần Ngạo hồi kinh mang theo năm nghìn trọng binh tới đây, có phải xảy ra chuyện gì ?”

      “Còn chưa có gặp chuyện may gì, chỉ là có khả năng gặp chuyện may thôi.”

      Đôi mắt thanh tú của Sở Vân Khinh nhíu lại: “Có liên quan đến Sở gia?”

      Lông mày Tiêu Triệt khẽ động, Sở Vân Khinh nhìn là đoán ra được đáp án: “Vừa rồi thu xếp lại giúp chàng, trong lúc vô tính nhìn thấy báo cáo từ người của chàng ở Sở gia.”

      Tiêu Triệt nắm tay nàng: “Lão phu nhân Sở gia bệnh tình nguy kịch, Sở Thiên Tề lại chủ động xin giết giặc đến an bài hộ vệ trong cuộc vây săn lần này, nàng cảm thấy kỳ lạ sao?”

      Tiêu Triệt đứng dậy, dời bước về phía cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài còn chút hỗn loạn, bầu trời cách đó xa bị bao phủ tầng khói đặc, chính là nơi cửa Thái tử Tây Lương.

      “Còn nhớ chuyện lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ra sao ?”

      Sở Vân Khinh cũng tới phía sau lưng , nghe chậm rãi .

      “Châm hình ngôi sao chính là ám khí chuyên dụng của ám vệ hoàng gia Tây Lương, mấy ngày trước đât ám khí này lại xuất , hơn nữa người bên cạnh Sở Thiên Tề dung, vậy khó để đoán Sở Thiên Tề có quan hệ rất loén với Tây Lương.”

      “Mà lúc này ta bị thương, đơn giản là bởi vì tại ta điều tra tình, trở ngại đến kế hoạch của Sở Thiên Tề.”

      Lông mày Sở Vân Khinh nhíu chặt lại: “Chàng tra cái gì?”

      Tiêu Triệt xoay người lại yên lặng nhìn Sở Vân Khinh: “Chuyện đầu tiên ta điều tra chính là cuộc đời của Sở Thiên Tề, ngờ lại tiết lộ gian tế Tây Lương ở bên trong quân chính tây, còn tại, ta tra tung tích của Cửu hoàng tử Tây Lương!”

      Sở Vân Khinh hiểu, Cửu hoàng tử Tây Lương và Sở Thiên Tề có quan hệ gì?

      “Hoàng đế Tây Lương vốn có mười đứa con, tại chỉ còn năm người còn sống, bốn ở kinh đô Tây Lương, còn , tung tích.”

      “Tuy rằng vị Hoàng tử nay là con ruột Đế quân Tây Lương, nhưng mẫu thân chỉ là cung tỳ đẳng cấp thấp nhất, hậy cung Đế quân Tây Lương hỗn loạn, thế lực khắp nơi đấu đá, lẽ ra hoàng tử có thân phận bối cảnh rất khó sống sót, nhưng mà, đến giờ vẫn còn sống nhân thế, nàng cũng biết là tại sao?”

      Ánh mắt Tiêu Triệt sang rực nhìn Sở Vân Khinh, trong đầu Sở Vân Khinh đột nhiên léo sang, nghĩ tới ba chữ “Lạc Ương các, tinh thần chấn động khỏi thốt lên: “Bởi vì từ lâu còn ở Tây Lương, bởi vì trở thành Đại công tử Sở gia!”

      Trong mắt Tiêu Triệt lộ vài phần tán thưởng, bởi vậy Sở Vân Khinh liền ra bệnh tình của Sở Mộ Phi, khóe miệng Tiêu Triệt cong lên: “Bởi vậy, liền càng có thể chắc chắn, tuyết cổ trúng, chỉ sợ là bị người hãm hại ở trong cung Tây Lương gây ra.”

      “Chiến tranh ba mươi năm trước khiến Tây Lương thể thuần phục Đại Tần, Đế quân Tây Lương đương nhiệm chỉ chăm lo việc nước, còn muốn khôi phục thực lực của nước, còn nghĩ muốn rửa mối nhục thất bại ba mươi năm trước!”

      “Trải qua vài năm, quân doanh khắp nơi đều có rất nhiều gian tế Tây Lương trà trộn vào, nhưng đều bị chúng ta phát bí mật xử lý, nhưng mà Tây Lương mưu đồ hiểm ác, đương nhiên có cá lọt lưới.”

      “Hai mươi mấy năm trước, Sở Thiên Tề chỉ là sát thủ hoàng gia được tuyển chọn từ quân doanh, sau từng bước đến địa vị hôm nay, hơn nữa tay cầm mười vạn quân chinh tây, đúng như ta sở liệu, người có thủ đoạn nhẫn rất mạnh - -“

      Trong lòng Sở Vân Khinh chấn động, ra đây là nguyên nhân Sở Thiên Tề để nữ nhân nhà mình tiếp xúc với quyền quý, ra Mạc Hương Lan thẳng Sở gia vô hậu cũng là vì thế, ra tình cảm đạm bạc của mẫu tử Sở Mộ Phi và Cố Tú Cầm cũng là vì vậy!

      Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Triệt: “Chàng bắt đầu hoài nghi từ lúc nào?”

      Tiêu Triêt nhìn Sở Vân Khinh, trong mắt mang theo chút dị thường: “Từ lần đầu lẻn vào Thượng Thư phủ gặp được nàng.”

      Sở Vân Khinh thở dài: “Cho nên ngay từ đầu chàng tiếp cận ta, mục địch vốn cũng trong sáng.”

      Tiêu Triêt nhíu mày, hơi trầm ngâm chút rồi : “Thứ nhất, ta lợi dụng nữ nhân, thứ hai, từ khi nàng cho ta uống máu của nàng, ta nghĩ bắt đầu từ khi đó, đối với ta mà nàng là người khác biệt, ở thời điểm kia, ta chỉ biết thủ đoạn của nàng phải do Sở Thiên Tề dạy dỗ.”

      Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, tại phải lúc nghĩ đến chuyện này, nếu tất cả suy đoán của bọn họ bây giờ là đúng, như vậy - -

      có liên quan như vậy, mục đích của Sở Thiên Tề là gì? “

      Ánh mắt của Tiêu Triệt trở nên lạnh lùng: “Sở Mộ Phi vốn họ Dạ, tích trữ tài phú và thế lực ở Đại Tần nhiều năm như vậy, hơn nữa ở Đại Tần còn có Sở Thiên Tề quyền cao chức trọng, mục đích của Sở Thiên Tề đơn giản chỉ là về nước, muốn, chính là vương vị Tây Lương!”

      biết vì sao Sở Thiên Tề lại trở thành mưu sĩ của , như vậy, mục đích của Sở Thiên Tề đó là đơn giản là đưa Sở Mộ Phi lên vương vị, mà chướng ngại lớn nhất con đường này, chỉ là Thái tử Tây Lương mà thôi.”

      Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống, nàng rất khó tưởng tượng người có sắc mặt trắng gần như trong suốt kia liên quan đến vương vị, trúng tuyết cổ, thân thể ốm yếu, hang năm có ba tháng đau đớn mà người thường thể chịu đựng được, khuôn mặt ôn như, đôi mắt vĩnh viễn thấy gợn sóng, người như vậy, nhưng lại là người nhẫn nhiều năm, người myoons vị trí chí cao vô thượng kia?”

      Sở Vân Khinh cúi đầu : “Nếu là như vạy, vậy lúc này Sở Thiên Tề chủ động đến phụ trách bảo hộ vây săn, nhất định nhắm vào Thái tử Tây Lương rồi!”

      Tiêu Triệt gật đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: “Nhất định được để Thái tử Tây Lương xảy ra bất kỳ sơ xuất gì ở đất Đại Tần, mà Sở Thiên Tề có đúng như chúng ta dự đoán hay , tối ngày mai, có thể biết .”

      Sở Vân Khinh đứng bên cạnh Tiêu Triệt nhìn ra ngoài, màn đêm đen như lớp khói mù bao phủ trong lòng nàng, lần cuối cùng nàng gặp Sở Mộ Phi là trước khi nàng vào cung, là thuận tiện an bài mọi việc trong phủ, mà nàng, nếu trong lòng ngập tràn thù hận, sau khi biết Tiêu Chiến hại chết dưỡng phụ mẫu mình, có lẽ còn có thể trong cơn tức giận mà hành thích vua!

      Như vậy, chẳng phải Hoàng tử lưu lạc ở ngoài như lại lập đại công lớn cho Tây Lương, đến lúc đó chỉ cần trừ bỏ Thái tử Tây Lương tất cả đều có vấn đề gì.

      Mà bây giờ đây, bọn họ muốn trừ bỏ Thái tử Tây Lương đất Đại Tần, bởi vậy mà sinh ra loạn lạc phía sau, đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để trở về nước thượng vị, mà nàng, cũng là nữ nhi danh nghĩa của Sở gia!

      Tâm tử của nàng càng ngày càng nặng nề, Tiêu Triệt ở bên cạnh nắm chặt tay nàng ở trong tay mình, nàng quay đầu nhìn mọi góc cạnh mặt , bỗng nhiên trong lòng cảm thấy yên ổn, giống như chỉ cần có ở đây, tất cả mọi chuyện đều có vấn đề gì.

      thanhhuong0103 thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 78.1: Tạm thời thu tay, quyết định của nàng.

      Lều Thái tử Tây Lương cháy ngoài ý muốn, tuy là lửa được khống chế kịp thời, nhưng phải ảnh hưởng gì.

      Buổi trưa ngày thứ hai, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dạ Tiêu Nhiên đeo chiếc khăn đen mặt, đầu của hơi cúi xuống, bộ dạng vênh váo hung hang ngày thường hoàn toàn biến mất thấy, cả người giống như có chút tức giận.

      Ánh mắt kinh ngạc của Thủy Lăng Toa dừng ở người Dạ Tiêu Nhiên: “A, nghe tối qua xảy ra chuyện gì, sao mặt Thái tử - -“

      Dạ Tiêu Nhiên kiên nhẫn cúi thấp đầu, thị vệ đứng ở bên cạnh hơi cúi đầu giọng điệu như có lỗi : “Thái tử cẩn thận bị thương, đại phu miệng vết thương thể thấy gió, còn lại có gì đáng ngại, đa tạ Công chúa quan tâm.”

      Mặt Dạ Tiêu Nhiên bị bỏng!

      Tin tức này vừa phát ra, tất cả mọi người đều quay đầu lại, Mộ Dung Trần ngồi đối diện vẫn thân hồng bào như trước, nghiêng người dựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng nghiệt tà khí, khóe miệng cong lên, cũng tỉ mỉ bắt đầu đánh giá người ngồi đối diện .

      “Thái tử bị thương, làm sao còn có thể tham gia vây săn được?”

      Sở Vân Khinh đứng xa nhìn, chỉ cảm thấy lúc này, Mộ Dung Trần khác với người mà ngày thường nàng vẫn nhìn thấy, ở trước mặt nàng và Tiêu Triệt, Mộ Dung Trần ràng là tên nghiệt, mà Mộ Dung Trần ở trước mặt chư quốc quyền quý, ngầm chứa sắc xảo, có khí độ, là Thế tử Yến quốc để người khác dò xét.

      Dạ Tiêu Nhiên nghe thấy thế liên có chút phiền chán vỗ vỗ bàn trước người, thị vệ bên này cũng cực kỳ hiểu tâm tư của , lúc này liền trả lời thay: “Thái tử chỉ chút tổn thương , cũng có gì đáng ngại, xin Thế tử cần lo lắng.”

      Mộ Dung Trần gật đầu, hứng thú trong mắt biến mất.

      Lúc này Tiêu Chiến chỉ chờ quan phụ trách vây săn tiến lên bẩm báo, chỉ thấy quan biên đến từ Lễ bộ xuất , tất cả đội ngũ đều chuẩn bị tốt.

      Bàn tay to của Tiêu Chiến vung lên: “Chư vị, buổi trưa hôm nay xuất phát, buổi trưa ngày mai trở về, bốn phía khi vực săn bắn đều là thủ vệ hoàng gia, xin các vị yên tâm vây săn, người săn được nhiều chim thú nhất, trẫm tất nhiên trọng thưởng!”

      Lúc này mọi người đều đứng dậy tạ ơn, mắt thất tất cả moi người rời từ bốn phương tám hướng, rồi sau đó liền nhiều màu sắc khác nhau ra nhập quân địa, đội ngũ trang bị đầy đủ mọi thứ liền giục ngựa chạy vội .

      đám người từ bốn phía chạy vào bên trong rừng, tâm Sở Vân Khinh dần dần treo lên, Tiêu Triệt cũng , hơn nữa còn theo phía sau Thái tử Tây Lương, ý tứ mà sáng tỏ, Sở Vân Khinh nhìn sắc trời, biết bây giờ Trần Ngạo đến đâu rồi!

      Ánh mắt Tiêu Chiến nặng nề nhìn đài cao trống trải còn bóng người, nghiêng người dặn dò Phúc Hải câu gi đó, Sở Vân Khinh chỉ thấy Phúc Hải đến bên người Lệ phi nương nương, đại kháu là muốn nàng giữ lại các nữ quyến ở cùng chỗ với nhau, để tránh chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

      Phúc Hải dặn dò bên xong, Sở Vân Khinh thấy đám nữ quyến đều đến chỗ Lệ phi, chỉ thấy bước chân của Công chúa Vu quốc chậm lại, cuối cùng còn muốn đến gần chỗ Sở Vân Khinh.

      Tieu Chiến nhìn Công chúa Vu quốc tới, lông mày khẽ động: “Sao Công chúa đến chỗ Lệ phi, nghe nàng chuẩn bị rất nhiều rượu ngon để chiêu đãi ngươi.”

      Thủy Lăng Toa khom người về phía Tiêu Chiến, khi ngẩng đầu ánh mắt khỏi dừng ở người Sở Vân Khinh: “ biết Hoàng thượng có thể cho Bản công chúa mượn Sở Thục nghi chút ?”

      Ánh mắt Sở Vân Khinh thay đổi, Tiêu Chiến cũng vô cùng ngoài ý muốn: “Công chúa muốn –“

      Thủy Lăng Toa lắc đầu: “Nghe y thuật của Sở Thục nghi rất tốt, bản Công chúa có chút vấn đề muốn thỉnh giáo nàng, xin Hoàng thượng chấp thuận.”

      Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cái, trong lòng thấp thỏm chuyện Tiêu Triệt báo với lúc trước, vẫy vẫy tay : “ .”

      Khóe miệng Thủy Lăng Toa nhếch lên: “Sở Thục nghi, mời bên này.”

      Sở Vân Khinh bất đắc dĩ, chỉ đành thi lễ với Tiêu Chiến rồi theo phía sau Thủy Lăng Toa, quả nhiên nàng ta về phía lều của mình, thấy vậy tránh khỏi hỏi câu: “ biết Công chúa muốn hỏi Vân Khinh cái gì?”

      Thủy Lăng Toa quay đầu nhìn Sở Vân Khinh cái: “Sở Thục nghi y thuật cao minh, chắc hẳn là cái gì cũng đều có thể trị được?”

      Sở Vân Khinh lắc đầu: “Cũng phải như thế, người theo y chỉ sợ người nào dám bệnh gì mình cũng có thể trị được.”

      Thủy Lăng Toa gật đầu, dẫn Sở Vân Khinh vào cửa, lều này là do lễ quan Đại Tần bố trí, dĩ nhiên là kiểu dáng cấp cao, Sở Vân Khinh nhìn trong phòng treo rất nhiều đồ trang trí màu sắc tươi đẹp, còn làm cho nàng có ít sách sử mà nàng hiểu đặt ở bàn, Sở Vân Khinh nhìn khắp nơi nhưng vẫn biết bệnh nhân muốn mình xem bệnh ỏ nơi nào.

      Thủy Lăng Toa lại vội, sau khi nàng vào cửa liền chậm rãi ngồi xuống, bày ra vòng eo mảnh khảnh, may mà Sở Vân Khinh phải nam tử, đối với loại tình huống này nàng chỉ nhíu đôi lông mày lại: “Công chúa muốn hỏi điều gì?”

      Ánh mắt Thủy Lăng Toa quay vòng, lâu sau mới dừng ở người Sở Vân Khinh, khóe miệng nàng ta cong lên: “Bản Công chúa muốn hỏi Sở Thục nghi, hoạt tử nhân, ngươi có trị được ?”

      Hoạt tử nhân?!

      Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động: “ là hoạt tử nhân, chắn hẳn là có khả năng cứu chữa được rồi.”

      Thủy Lăng Toa lắc đầu: “Sở Thục nghi là thần y, sao lại có thể dễ dàng bản thân mình trị được như vậy, hơn nữa ngươi cũng nên tự mình nhìn chút rồi hẵng chứ?”

      Sở Vân Khinh muốn nhiều lời với vị Công chúa này, nhưng mà, dù sao nàng cũng là người học y, lúc này đành phải : “ khi như vậy, Công chúa có thể để Vân Khinh xem chút, tuy rằng Vân Khinh dám cam đoan có thể chữa khỏi.”

      Khóe miệng Thủy Lăng Toa nhếch lên: “Đây là chỗ vây săn, bệnh nhân của ta tạm thời chưa đến, ta chẳng qua chỉ muốn trưng cầu ý kiến của Quận chúa chút thôi.”

      Sở Vân Khinh có chút ngoài ý muốn, trong lòng chỉ cảm thấy vị Công chúa này có chút quỷ dị, nhưng quỷ dị ở đâu ra được, trong lòng còn thấm thỏm lo cho Tiêu Triệt, nhân tiện : “ thế, vậy Vân Khinh xin được cáo lưu trước.”

      “À – “

      Thủy Lăng Toa vẫy vẫy tay: “ nghĩ tới Sở thục nghi lại đáp ứng như vậy, vì lòng biết ơn, bản Công chúa muốn tặng cho Sở Thục nghi lễ vậy, mong rằng Sở Thục nghi nhất định phải nhận lấy.”

      Sở Vân Khinh lắc đầu: “Đó là việc Vân Khinh nên làm, Công chúa cần cảm tạ.”

      Thủy Lăng Toa bên này cũng mặc kệ, vẫy vẫy tay có thị nữ khẽ vào, tay cầm chiếc hộp sắt. Cái hộp kia thoạt nhìn mang phong cách cổ xưa, Sở Vân Khinh biết trong đó là cái gì, chỉ nhìn thị nữ về phía mình.

      Thủy Lăng Toa lười nhác nằm ở nhuyễn tháp, vung tay lên: “Sở Thục nghi ngại mở ra nhìn xem.”

      Trong lòng Sở Vân Khinh có chút do dự, bên này Thủy Lăng Toa lại : “Nếu Sở thục nghi nhận, chẳng lẽ ngươi cảm thấy lễ vật này vào được mắt ngươi? Ta đây liền để thị nữ đổi cái khác, châu ngọc Lung Linh, kỳ trân dị bảo, ngươi thích cái gì cứ mở miệng !”

      Tâm Sở Vân Khinh trầm xuống, chậm rãi nâng tay mở nắp chiếc hộp.

      “A - -“

      tiếng thét kinh hãi, Sở Vân Khinh lùi về sau ba bước, ngay tại lúc nàng mở nắp hộp, biết bị vật gì đâm bị thương ngón tay nàng, lúc này máu tươi chảy ròng từ ngón giữa của nàng, nàng nhìn lại hộp sắt, trong lòng căng thẳng, tiếp đó ánh mắt tối tăm nhìn Thủy Lăng Toa.

      Bên trong chiếc hộp này có chấm đen - - Thực nhân nghĩ!

      Thủy Lăng Toa nghe được tiếng kêu của nàng liền miễn cưỡng ngồi dậy, rồi sau đó bước chân cực nhanh tới bên cạnh nàng, nhìn Thực nhân nghĩ nằm trong chiếc hộp, khỏi nhíu mày: “Ai nha, sao lại chạy đến đây, Sở Thục nghi xin lỗi, có làm ngươi bị thương ?”

      Sở Vân Khinh nhíu mày, bang ngón giữa vào bên trong khăn lụa, trầm lặng lắc đầu.

      Thủy Lăng Toa duỗi ngón tay đến bên cạnh con kiến , con kiến này vốn nhìn thấy vật còn sống liền cắn, nhưng lúc này lại dị thường thuận theo leo lên tay Thủy Lăng Toa, lẳng lặng đứng đó nhúc nhích.

      có lỗi, mau đưa lễ vật cho Sở Thục ngh.”

      Thấy thị nữ bưng hộp về phía mình, Sở Vân Khinh lùi về phía sau bước, trong mắt mang theo ý lạnh : “Đại lễ của Công chúa, Vân Khinh dám nhận, chờ sau khi hồi Thịnh khinh Công chúa hãy đến tìm Vân Khinh.”

      Vừa xonga, Sở Vân Khinh liền xoay người vén rèm rời .

      Thủy Lăng Toa nâng niu Thực nhân nghĩ trong lòng bàn tay, nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh, cười.

      Bên trong hộp sắt mang phong cách cổ xưa có viên ngọc màu trắng nằm trong đó, thứ được Sở Vâ Khinh gọi là “đại lễ” này, là vì liếc mắt nhìn cái chỉ thấy bạch ngọc phát ra ánh sáng óng ánh, vừa thấy biết đó là thánh vật vô cùng tốt, dĩ nhiên là nhận được,

      Mà lúc này, có thể thấy được giọt máu đỏ tươi đẹp phía bạch ngọc, ánh mắt Thủy Lăng Toa dừng lại ở nơi đó, rồi sau đó xảy ra màn quỷ dị, chỉ thấy ngọc châu bỗng nhiên sáng rọi, giọt máu của Sở Vân Khinh hoàn toàn bị ngọc chậm rãi hút vào, theo giọt máu thấm vào trong ngọc trắng, viên ngọc trong hộp kia càng lúc càng sáng, nhưng chỉ ít phút sau ánh sáng biến mất, ra viên bạch ngọc vốn trong suốt sáng lạng lúc này lại biến thành huyết ngọc màu đỏ!

      Ánh mắt Thủy Lăng Toa thay đổi, nhìn vật tay mình cười mị hoặc: “Làm tốt lắm!”

      Sở Vân Khinh chi cảm thấy ngón giữa đau đớn, răng của Thực nhân nghĩ này cực kỳ sắc bén, đồn đại tram con thực nhân nghĩ có thể trong lòng phút ăn hết con trâu vàng, Sở Vân Khih nhìn ngón tay mình, bất đắc dĩ cười khổ.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 78.2: Tạm thời thu tay, quyết định của nàng.

      Bây giờ nàng trở lại lều của Tiêu Chiến đứng hầu, Phúc Hải thấy nàng trở về liền vẫy tay với nàng, nàng qua chỉ nghe thấy Phúc Hải : “Hoàng thượng có chút buồn bực trong lòng, ngươi hãy viết đơn thuốc tĩnh khí .”

      Sở Vân Khinh vừa nghe liền lĩnh mệnh rời , nhóm thái y cùng theo phương thuốc nàng viết sắc, chỉ hơn nửa canh giờ sau, nàng bưng chén thuốc đen kịt vào trong lều của Tiêu Chiến.

      Tiêu Chiến đứng mình ở trước cửa sổ, nhìn sắc trời càng ngày càng thay đổi.

      “Hoàng thượng, đây là dược sắc cho ngài, cho người thử qua, người mau uống .”

      Tiêu Chiến xoay người, nhìn chén thuốc.

      Sở Vân Khinh thở dài: “Hoàng thượng cần sốt ruột, Trần thống lĩnh làm việc cực kỳ thích đáng, nhất định buổi chiều tới.”

      Tiêu Chiến xoay người nhìn Sở Vân Khinh: “Ngươi biết rồi hả?”

      Sở Vân Khinh giật mình, biết nên trả lời như thế nào, đầu cúi thấp xuống , Tiêu Chiến hừ lạnh tiếng nhìn chén thuốc : “ chén thuốc có thể khiến trẫm an tâm sao, mang xuống , bây giờ trẫm muốn uống.”

      Sở Vân Khinh thở dài, chỉ thấy Phúc Hải yên lặng bưng chén thuốc ra ngoài.

      Sở Vân Khinh đứng sau lưng Tiêu Chiến, lẳng lặng nhìn sắc trời bên ngoài, dĩ nhiên nàng biết Tiêu Chiến lo lắng thế nào, sao mà nàng có thể biết chứ?

      Tiêu Triệt nhất định để Thái tử Tây Lương gặp chuyện may đất Đại Tần, nhưng nếu đúng như những gì tối qua bọn họ dự đoán, Tiêu Triệt theo phía sau Thái tử Tây Lương, gặp nguy hiểm giống như Thái tử Tây Lương.

      “Sở Vân Khinh, ngươi có biết vì sao trẫm lưu ngươi lại bên người ?”

      Tiêu Chiến bỗng nhiên mở miệng khiến cho Sở Vân Khinh cả kinh, nhưng mà nàng có cách nào trả lời đề tài này, nàng chỉ đành lắc đầu: “Vân Khinh biết.”

      Giọng của Tiêu Chiến trầm xuống: “Bởi vì trẫm phát , mấy đứa con của trẫm đều có liên hệ với ngươi.”

      Sở Vân Khinh cả kinh, trong lòng cân nhắc loại đề tài này rất nguy hiểm: “Vân Khinh sợ hãi.”

      Tiêu Chiến xoay người nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, cười lạnh tiếng: “Ngươi cảm thấy sợ hãi sao? Đối với mấy đứa con của trẫm, phải ngươi muốn gì là được nấy sao?”

      Sở Vân Khinh vội vàng ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt băng lạnh của Tiêu Chiến, nàng quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng minh xét, Vân Khinh tuyệt đối dám.”

      Tiêu Chiến đến ngồi xuống bàn sau lưng nàng, nhìn bóng lưng thẳng tắp của nàng, khóe miệng cong lên: “Ngươi ngươi dám, vậy ngươi cho trẫm biết, nếu được chọn người để gả, giữa mấy đứa con của trẫm, ngươi chọn ai?”

      Lòng bàn tay Sở Vân Khinh ướt đẫm mồ hôi, nàng cẩn thận cân nhắc nguyên nhân câu hỏi của Tiêu Chiến, cũng tài nào nghĩ ra được: “Vân Khinh dám chọn.”

      Lông mày Tiêu Chiến nhếch lên: “Sao lại dám chọn?”

      Sở Vân Khinh trầm ngâm : “Các vị Hoàng tử của Hoàng thượng đều vô cùng ưu tú, Vân Khinh sợ chọn sai hợp tâm ý của Hoàng thượng, giữ được vị trí tại?”

      Tiêu Chiến bị câu trả lời của Sở Vân Khinh làm cho giật mình, lát sau cao giọng cười ha hả: “Tốt, ngươi rất thẳng thắn, trẫm giữ ngươi bên cạnh như thế, chính là muốn xem ai là người đầu tiên vươn tay về phía ngươi, bây giờ xem ra, bước cờ này trẫm sai rồi.”

      Sở Vân Khinh cúi thấp đầu: “Nhưng chỉ cần Vân Khinh còn giá trị đó là điều vô cùng tốt, tâm tư của Hoàng thượng Vân Khinh biết, cũng dám đoán.”

      Ánh mắt Tiêu Chiến khẽ động: “Đừng lên !”

      Sở Vân Khinh đứng dậy, bên này Tiêu Chiến cũng ra câu tiếp theo, lúc này khiếp khắp người nàng phát lạnh: “Sau tối nay, trẫm mới có thể biết được ngươi còn giá trị lợi dụng hay !”

      Sở Vân Khinh thu hồi ánh mắt, tất cả sắc xảo đều được nàng giấu kín, Tiêu Chiến nhìn nàng, chỉ nhìn bóng đêm đen kịt phía xa xa.

      “Ngươi , vây săn tối nay, ai là người thắng lớn nhất?”

      Sở Vân Khinh trầm ngâm : “Tất nhiên là Hoàng thượng.”

      Ánh mắt Tiêu Chiến khẽ động, yên tĩnh nhìn Sở Vân Khinh lúc lâu mới lên tiếng: “Hi vọng là như thế!”

      Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong lều tiếng động, hiển nhiên bóng đêm ngày càng tối, bên ngoài lều được thắp đuốc, khắp doanh địa đều sáng rực, dần dần xuất ca múa vui vẻ.

      “Người đâu!”

      Bầu khí trầm mặc bị đánh vỡ, Tiêu Chiến lên tiếng gọi, lúc này Phúc Hải từ bên ngoài vào: “Phái người dò xét!”

      “Vâng.”

      Mắt thấy Phúc Hải ra khỏi lều, tâm Sở Vân Khinh cũng hơi treo lên, lúc này tuy rằng Tiêu Triệt có an bài trước, nhưng chỉ có năm nghìn tinh bình này mới tính là an tâm.

      “Hoàng thượng.”

      Phúc Hải quay lại lều, phía sau còn dẫn theo người, chính là Trần Ngạo, hai tay nắm chặt thành quyền: “Hoàng thượng, năm nghìn tinh binh tập hợp ở bên ngoài doanh địa, thỉnh Hoàng thượng phân phó.”

      Ánh mắt Tiêu Chiến sáng ngời, mặt mang theo chút hàn ý, ánh mắt của nhìn thoáng qua núi rừng đen kịt: “Chờ”

      Chỉ có chữ, chờ!

      Tâm Sở Vân Khinh hơi buông xuống, bỗng nhiên điều động năm nghìn binh lính ở bên ngoài Thịnh kinh phải là chuyện , hơn nữa, năm nghìn binh lính càng thể vội vàng vọt vào ben trong núi rừng vây săn, giờ khắc này, bọn họ chỉ có thể đợi tin tức, nếu trước hừng đông có tín hiệu phát đến, năm nghìn binh lính này có công dụng, nếu có tín hiệu phát đến, vậy chứng tỏ tất cả mọi thứ đều bình thường, năm nghìn binh lính này lập tức theo đường cũ trở về.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người trong doanh địa hoặc là uống rượu múa hát, hoặc là múa hát mừng cảnh thái bình, tất cả đều biết bốn phía bên ngoài doanh địa có năm nghìn binh sĩ chờ lệnh, đêm dần khuya, nhóm quan gia tiểu thư đều vào giấc ngủ, càng biết tại trong lều lớn ở giữa doanh địa, có mấy người, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bầu trời u ám.

      Đêm dài, Tiêu Chiến liên tục ho khan mấy tiếng, Sở Vân Khinh nghe vào trong tai liền có chút lo lắng, dù sao cũng già, hơn nữa trước đây còn trúng độc, thân thể này của Tiêu Chiến, thể bị dày vò được.

      “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi trước .”

      Tiêu Chiến vẫy vẫy tay, lúc này Trần Ngạo xong việc canh giữ ở bên ngoài, bên trong chỉ có nàng và Phúc Hải đứng hầu, chỉ nghe thấy Tiêu Chiến khẽ : “Trẫm già rồi, thân thể này, chỉ sợ dày vò được vài năm nữa.”

      “Hoàng thượng - -“

      Phúc Hải ở bên cạnh nghe thấy vậy khỏi có chút đành lòng, Tiêu Chiến vẫy vẫy tay : “Thân thể trẫm thế nào trẫm tự biết, bây giờ chỉ chờ chuyện này sáng tỏ, trẫm cũng an tâm.”

      Sở Vân Khinh nghe lời này trong lòng khẽ động, thấy ánh mắt Tiêu Chiến như có như nhìn mình, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, lời vừa rồi của Tiêu Chiến rất ràng, nếu thực chứng minh thân phận của Sở Thiên Tề, vậy nàng cũng liên lụy, cứ như vậy, thần nữ đắc tội bị trảm còn có giá trị gì để lợi dụng!

      Nhưng vì sao lại năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện cưới gả?

      Tiêu Chiến khoác chiếc ngoại bào gì, bên này Sở Vân Khinh nhìn bầu trời dần sáng, trong lòng khỏi nổi lên nghi vấn, bình minh đến, trời sáng dần, vì sao bên trong núi vẫn có động tĩnh gì?

      Chẳng lẽ Tiêu Triệt đoán sai?

      Trong lòng Sở Vân Khinh hoài nghi, những lời Tiêu Triệt đều có lý, nếu nghĩ sai, vậy cái tên Lạc Cầu các chỗ ở của Sở Mộ Phi nên giải thích thế nào?

      Bên trong hoài nghi như vậy, rốt cuộc mặt trời cũng xuất , Tiêu Chiến chịu đựng đêm, lúc này sắc mặt biết là tốt hay xấu, nặng nề : “ Trần Ngạo mang binh trở về .”

      Trần Ngạo lĩnh mệnh rời , sắc mặt Tiêu Chiến hoàn toàn trầm xuống.

      Điều động năm nghìn binh mã, lại có chuyện gì phát sinh, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mihf ra sức đánh vào bông vả, chút uất ức bị ngăn ở trong ngực, có nơi phát tiết.

      Trong lòng Sở Vân Khinh có chút bất an, chuyện này là do Tiêu Triệt suy đoán, mà bây giờ chứng minh suy đoán sai, biết Tiêu Chiến có trách tội hay ?

      “Dìu trẫm nghỉ ngơi, vây săn trở về liền chiếu theo yến hội trước đây, Duệ vương trở về đến gặp trẫm!”

      Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, quả nhiên là thế!

      Thừa dịp những người khác còn chưa đứng lên, Sở Vân Khinh thấy mọi chuyện yên ổn liền trở về lều của mình nghỉ ngơi lát, Xuân Đào thấy nàng trở về cũng canh giữ đêm, lúc này vội vàng rửa mặt chải đầu cho nàng, chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, nàng mới nằm lên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, trận này sau khi sợ chuyện đâu, nàng còn có rất nhiều việc cần hoàn thành.

      Buổi trưa hôm sau, đội ngũ vây săn lục đục trở lại doanh địa, lần này tất cả mọi người đều có thu hoạch rất lớn, Thủy Lăng Toa ngồi ở đài cao, nhìn mọi người tính toán chiến lợi phẩm của mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người Tiêu Minh: “ ngờ thân thủ của Minh vương lại bất phàm như vậy.”

      Tiêu Minh đến bên cạnh Thủy Lăng Toa: “Công chúa khen sai rồi, thân thủ của bổn vương đuổi kịp được đại ca, ngươi xem - -“

      Thủy Lăng Toa nhìn theo ánh mắt Tiêu Minh, quả nhiên, bọn thị vệ của Tiêu Thanh đều thắng lớn trở về, bên trong vây săn này chỉ có chủ tử mới có quyền giương cung bắn tên, đây nhất định đều là công lao của Tiêu Thanh.

      Thủy Lăng Toa hứng thú : “Minh vương, tay cầm mười bạn quân chấn Bắc, là nhân vật hấp dẫn nhất để thừa kế, biết Minh vương cảm thấy thế lực của bản thân mình có thể nắm chắc ngồi lên ngôi vị hoàng đế hay ?”

      Lời này từ miệng Thủy Lăng Toa ra cho chút đúng chỗ, ánh mắt Tiêu Minh trầm xuống nhìn Thủy Lăng Toa: “Công chúa là hoàng tộc Vu quốc, sao lại biết được can thiệp vào nội chính của quốc gia khác?”

      Toàn thân Tiêu Minh lộ ra cỗ thanh cao, mà giờ khắc này vì tức giận mà hàm chứa có chút thâm độc trong đó.

      Thủy Lăng Toa thấy vậy mỉm cười: “Vương gia đùa, cái gì mà nội chính với nội chính, Lăng Toa hiểu, khi Lăng Toa còn ở Vu quốc chỉ biết Minh vương ngài là Hoàng đế được người tín nhiệm nhất, nhưng vừa rồi, Lăng Toa lại thấy Duệ vương điện hạ đến lều của Tần vương trước ngài bước, biết là vì cái gì - -“

      Lời này của Thủy Lăng Toa giống như là vô ý , quả nhiên lại khiến ánh mắt của Tiêu Minh khẽ động, nàng che miệng cười, dáng người mảnh khảnh hơi đong đưa, bộ dạng mềm mại sắc bén chỉ cần là nam nhân nhìn thấy đều phải rung động, khóe miệng Tiêu Minh nhếch lên, khôi phục bộ dạng thanh cao điềm tĩnh: “ biết Công chúa có cao kiến gì?”

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 78.3: Tạm thời thu tay, quyết định của nàng.

      Sau khi Tiêu Triệt tiến vào trong lều của Tiêu Chiến có bất kỳ kẻ nào tới gần. Ánh mắt Tiêu Chiến trầm lặng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Triệt: “Ngươi có biết , năm nghìn binh lính này khiến cho sóng to gió lớn, trẫm tin tưởng ngươi nên mới làm, ngươi lại khiến trẫm bị chê cười phen.”

      Ánh mắt Tiêu Triệt nhíu lại, nhìn thẳng về phía Tiêu Chiến: “Nếu điều binh ở ngoài từ Cẩm Thành mới có thể bất động thanh sắc, hồi Thịnh kinh, mặc dù Trần Ngạo làm việc cẩn thận thế nào, ở Thịnh kinh có rất nhiều tai mắt, làm sao Phụ hoàng có thể biết được vì để lộ tiếng gió mà thu tay lại đây?”

      Cẩm Thành quá xa, cho dù có cố gắng Tiêu Chiến cũng thể làm được, lựa chọn của Tiêu Triệt quả là quyết định chính xác nhất, phụ tử hai người bốn mắt nhìn nhau.

      “Hoàng thượng, Sở thục nghi cầu kiến.”

      Ngoài cửa truyền đến giọng của Phúc Hải, Tiêu Triệt nghe vậy ánh mắt khẽ động, cuối cùng lại cúi thấp đầu xuống, Tiêu Chiến thấy dáng vẻ của như vậy, hừ lạnh tiếng: “Nghĩ muốn lấy thứ mình tích, đơn giản như vậy, phải trẫm cho các ngươi cơ hội!”

      Sở Vân Khinh tiến vào liền nhìn thấy khí vô cùng căng thẳng, Tiêu Chiến thấy tay Sở Vân Khinh bưng dược khỏi nhíu mày, lại nhìn Tiêu Triệt lẳng lặng đứng yên tại chỗ, vẫy vẫy tay: “Lui ra .”

      Thấy Tiêu Chiến thả Tiêu Triệt , trong lòng Sở Vân Khinh liền buông lỏng, nhưng Tiêu Triệt chưa ra khỏi lều, Tiêu Chiến lại trầm giọng : “Tuyên Minh vương đến, buổi chiều hai người các ngươi cùng nhau thay trẫm chiêu đãi khách quý .”

      Bước chân của Tiêu Triệt khựng lại vài giây, sau đó bước nhanh về lều của mình, vừa mới tiến vào lều, liền thấy người đứng ở giữa lều đưa lưng về phía , người đó chính là người hôm qua bị bỏng mắt Dạ Tiêu Nhiên, lúc này ăn mặc chỉnh tề, mặt mang theo khăn che màu đen, thậm chí, ngay cả dấu vết của của tổn thương cũng nhìn ra.

      phải Duệ vương muốn đùa với bản Thái tử chứ?” Dạ Tiêu Nhiên xoay người, đôi mắt sáng giờ đây tràn đầy tức giận.

      Đêm qua người này tìm gặp mình, cố ý tán gẫu với những thứ luôn biết, ngoài ra còn đến kế hoạch ám sá khi hồi kinh, là người sợ chết, cho nên mới có màn cháy lều này, mới có thế thân che mặt, nhưng qua đêm, cái gì cũng xảy ra.

      Cả người Tiêu Triệt tỏa ra khí lạnh, nhìn Dạ Tiêu Nhiên tức giận, tiêu sái thẳng đến bên nhuyễn tháp ngồi xuống cùng y: “Nếu Thái tử tin bổn vương, đến lúc đó đầu thân hai nơi chớ có trách ta!”

      Ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm, nhìn thẳng Dạ Tiêu Nhiên, chỉ thấy môi khẽ động: “Nhưng ngươi xem, nếu xuất , chẳng lẽ bản Thái tử đều phải dung thế thân che mặt sống qua ngày sao?”

      Tiêu Triệt khẽ lắc đầu, trong ánh mắt tối tăm ra chút hứng thú: “Thái tử chỉ cần làm việc thường ngày, nếu lúc này bọn họ ra tay, sau này còn cơ hội nữa.”

      Dạ Tiêu Nhiên thấy Tiêu Triệt vô cùng nghiêm túc, hơn nữa mơ hồ thu được tiếng gió, nhiều năm như vậy, ở Đại Tần luôn có tai mắt của Tây Lương, chỉ sợ quả năm đó Cửu hoàng tử bị độc chết, trong lòng căng thẳng: “Vậy , ta lại tin Duệ vương lần nữa.”

      Thần kinh của Tiêu Triệt bị buộc chặt đêm, sớm mệt mỏi chịu nổi, hơn nữa vết thương trước ngực tái phát, lúc này thẩm nghĩ muốn ngủ giấc say, rửa mặt chải đầu chutsm tham dự tiệc tối, mà nghỉ ngơi ở trong lều.

      Tử Mặc nhìn bộ dạng cau mày của Vương gia nhà mình, tính toán kế hoạc hoàn hảo, lại bị kế sách điều binh của Hoàng thượng đạp hư, khó trách Vương gia tức giận, nếu là , cũng cảm thấy cam lòng.

      Bóng đêm dần buông xuống, yến tiệc bên ngoài vẫn ăn uống linh đình, mọi người trong bữa tiệc nhìn thấy khuôn mặt thương tích của Thái tử Tây Lương, do dự trong lòng liền biến mất ít, rất nhiều nữ tử vứt ỏ dè dặt, trong lòng chỉ nghĩ đến hai chữ Hoàng hậu!

      Bên này Sở Vân Khinh và Minh vương cùng nhau tiếp chuẩn bị tiệc, mọi người thấy vậy trong lòng khỏi suy đoán phen, người là thân vương, người là Quận chúa được phong Thục Nghi, Hoàng thượng an bài như vậy là có ý gì?”

      Tâm tình Mộ Thanh La vô cùng buồn bực, ngồi ở bên rầu rĩ uống rượu, hôm nay nàng có bộ dạng náo nhiệt như mọi ngày, Sở Vân Khinh thấy vậy, cũng biết kết quả tỷ thí của hai người liền qua an ủi.

      “Quận chúa!”

      Mộ Thanh La có chút say, lúc này lại nhào vào lòng Sở Vân Khinh: “Sở tỷ tỷ, ngươi xem, sao thể nhường ta chút, sau đó làm ra bộ dạng bại dưới tay ta, cuối cùng thú ta chứ?”

      “Là bộ dạng của ta xấu xí sao?

      Sở Vân Khinh khẽ lắc đầu: “ phải!”

      “Vì thân thế của ta sao?”

      Sở Vân Khinh chăm chú nhìn: “ phải.”

      “Là bởi tính tình của ta ôn như, đủ tốt sao?”

      Sở Vân Khinh còn chưa trả lời, Mộ Thanh La liền tiếp: “Điểm này ta cách nào sửa được, , ta sửa được, ta chịu nổi quy củ, chịu nổi giọng chuyện, ta chẳng qua chỉ có điểm này tốt, vì sao Tiêu Lăng lại chướng mắt với ta chứ?”

      Trong lòng Sở Vân Khinh có chút lo lắng, thấy nàng còn muốn uống liền vội vàng kéo nàng: “Quận chúa, đừng uống nữa, tổn hại đến sức khỏe.”

      Mộ Thanh La đẩy tay nàng ra: “, ta muốn uống, uống say rồi tìm Tiêu Lăng, cùng đánh trận, đánh thắng liền cưới ta!”

      Nghe lời mơ hồ lời của Mộ Thanh La, Sở Vân Khinh biết nàng say, nàng vẫy tay gọi cung nữ đến dặn dò vài câu đưa nàng ấy hồi lều nghỉ ngơi.

      Khi nàng trở lại liền nhìn thấy Mộ Dung Trần: “ đâu?”

      Sở Vân Khinh khẽ lắc đầu: “Thế tử tìm Duệ vương làm gì? Chỉ sợ là nghỉ ngơi.”

      Mộ Dung Trần hơi trầm ngâm: “ biết người kia làm cái gì, lúc săn thú vốn muốn cùng so tài, ai biết tất cả tâm tư của đều đặt ở người Thái tử Tây Lương kia, đáng tiếc cơ hội tốt như vậy, biết lần tới là khi nào?”

      Sở Vân Khinh cười nhạt : “Nếu Thế tử muốn, nhất định có cơ hội, Thế tử muốn tìm Vuowg gia, ngại đến lều của nhìn chút là được.”

      Mộ Dung Trần nghe vậy liền cười, đột nhiên nghiêng người thầm vào tai nàng: “Có phải bây giờ ngươi cũng muốn đến gặp chút phải ?”

      Sở Vân Khinh lùi về phía sau bước, nhưng cũng khẽ : “Thế tử đại nhân quản tốt chuyện của mình, so với trong lều của Vương gia, nơi đây ghép đôi là tốt nhất, tất cả nữ nhi gia trong kinh có tâm tư với Thế tử đều ở nơi này!”

      Mộ Dung Trần ngẩng đầu, quả nhiên bắt gặp rất nhiều ánh mắt nhìn , ánh mắt khẽ thay đổi, nâng tay đặt lên vai Sở Vân Khinh: “Vân Khinh, cùng ta uống chén !”

      Đúng lúc này tiếng hô kinh sợ làm thối lui ánh mắt của mọi người, Sở Vân Khinh vội vàng tránh bàn tay của : “Nhóm quý nữ kinh thành nhìn Thế tử, Vân Khinh cảm thấy Thế tử ngại nhìn chút, nhất định tốt hơn người Thế tử ôm ở Kinh Hồng lâu.”

      Mộ Dung Trần tặc lưỡi, muốn gì đó, sau lưng lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, xoay người, quả nhiên là Tiêu Triệt,

      Tiêu Triệt vốn muốn tham gia, nhưng lại nghĩ tới câu cuối cùng của Tiêu Chiến, liền nhịn được, nghĩ tới vừa đến liền nhìn thấy người này mơ ước nữ nhân của mình!

      Tiêu Triệt nhanh đến: “Rượu hoa đào?”

      Mộ Dung Trần vốn cho rằng Tiêu Triệt bình thường có nhân tính, lại ngờ muốn uống rượu cùng với mình, lúc này cười : “Rượu hoa đào!”

      Thấy hai người muốn uống rượu, Sở Vân Khinh ở bên cạnh lo lắng nhìn thoáng qua ngực Tiêu Triệt, Tiêu Triệt cho nàng ánh mắt an ủi, liền cùng Mộ Dung Trần qua bên.

      Lúc này Mộ Dung Trần ngờ, bản thân mình được xưng ngàn chén say, nhưng khi gặp Tiêu Triệt, cuối cùng cũng chỉ có kết cục bất tỉnh nhân , lúc choáng váng liền nhìn thấy khóe miệng Tiêu Triệt xuất nụ cười lạnh, từng có suy nghĩ, khi người này kêu uống rượu cùng với mình liền có ý tốt!
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 78.4: Tạm thời thu tay, quyết định của nàng.

      đêm qua , trận vây săn này xem như hạ màn, vấn đề liên quan đến năm nghìn binh lính dù ở bên ngoài chưa khơi lên gợn sóng gì, nhưng có thể nghĩ, ở dưới Thịnh kinh phồn hoa, biết có bao nhiêu phong vân sóng gió - -

      Lúc chạng vạng, đường Thịnh kinh nghênh đoán đội ngũ tham gia vây săn của hoàng gia, người dân đứng chật ở con phố dài, tất cả đều là vì muốn chiêm ngưỡng thiên nhan, quả nhiên khi loan giá Hoàng đế qua, bên trong đám người phát ra từng đợt tiếng quát to.

      Bên trong Sở phủ, Sở Dụ vội vàng bước nhanh từ ngoài cửa vào trong nội viện, ràng là giữa hề, nhưng người trong viện này lại cảm thấy hàn ý bức người, cho dù có võ công hộ thể, nhưng vẫn nắm chặt quần áo theo bản năng.

      Két… tiếng đẩy cửa vàng lên, trong sân yên tĩnh trẫm lắng, Sở Dụ bước chậm đến cửa đại sảnh, chỉ thấy bóng người đạm bạc đứng ở trước cửa sổ đưa lưng về phía , Sở Dụ hơi trầm ngâm chút, sau đó liền cúi đầu vào.

      “Chủ tử.”

      Sở Mộ Phi khép hờ từ từ nhắm mắt, lúc này có quay đầu lại, chỉ giọng : “Bên ngoài ầm ĩ như vậy, chắc là đội ngũ tham gia vây săn vào thành rồi.”

      Sở Dụ gật đầu: “Đúng vậy, vào hoàng thành, lão gia mang binh mã đến kiêu kỵ doanh, lúc này chỉ sợ là đường trở về, rất nhanh về đến phủ.”

      Cả phòng lặng im làm người khác thở nổi, Sở Dụ thầm nhìn bóng lưng người trước mặt, bộ dạng yên tĩnh này khiến cảm thấy kinh hãi, tránh khỏi thốt ra: “Chủ tử, bằng ra khỏi thành sớm .”

      Sở Mộ Phi lời, giống như chờ cái gì đó, ánh mắt Sở Dụ trầm xuống, biết mình có cũng vô dụng, chỉ đành đứng hầu ở bên, lâu sau, loạt tiếng bước chân truyền vào tai Sở Dụ, vừa quay đầu liền thấy, Sở Thiên Tề mặc áo bào màu đen đến.

      Khi Sở Mộ Phi nghe thấy tiếng bước chân liền thở dài hơi, sau khi người vào cửa, giống như mang theo chút suy sụp, lâu gì.

      “Ngươi nghĩ thế nào?”

      mặt Sở Thiên Tề còn có chút mồ hôi, bên trong ánh mắt là trầm ám băng lạnh, vạch mưu kế lâu như vậy, vốn được định đoạt vào đêm hôm qua, nhưng ngờ được, Thịnh kinh lại điều động binh mã đến, cái này đối với , giống như tia sét nổ vang, bị bất đắc dĩ phải thu tay lại.

      “Chỉ bằng lực lượng binh mã Đại Tần trong tay ta và tài phúc ngươi tích lũy ở biên thành Tây Lương nhiều năm, cũng đủ để ngươi trở về, hơn nữa có Thất điện hạ ủng hộ, cũng cần phải tranh địa vị.”

      Rốt cuộc màn đêm hạ xuống, bóng đêm bắt đầu bao phủ toàn bộ sân viện, Sở Mộ Phi lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ lát, hàn quang ngừng phát ra trong mắt, tôn vinh chí cao vô thượng này, ngôi vị hoàng đế người người mơ ước kia, chẳng bao lâu phải là mục đích mà muốn.

      Nhưng thiên ý vô tình, cho sinh ra ở gia đình đế vương, vì quyền thế mà đấu đá, người người đều vì lợi ích mà mê muội, ngay cả trong lòng muốn dính dáng đến những thứ vẩn đục này, nhưng cuối cùng cũng đè ép được cừu hận trong lòng!

      khi Dạ Tiêu Nhiên trở về Tây Lương, ta có sức mạnh lớn, cần phải khiến thi cốt của ở lại Đại Tần!”

      Bên trong tĩnh mịch còn có tầng băng lạnh, tiếng động ầm ĩ giống như bị ngăn cản ở bên ngoài viện.

      Sở Thiên Tề hơi trầm ngâm: “Nơi ở của ngoại sứ trước này đều có hộ vệ phòng thủ rất nghiêm, hơn nữa Tần vương sinh nghi với Sở gia, nếu còn ở lại Thịnh kinh, lúc nào chúng ta cũng đều có nguy hiểm.”

      Sở Mộ Phi hơi trầm ngâm, khí bên trong bị đè nén đến mức thấp nhất.

      “Lời phụ thân rất đúng.”

      Bỗng giọng xuất khiến cho cả ba người đều cả kinh, Sở Thiên Tề nhìn lại: “Tương Nguyên?”

      Người đến chính là Sở Tương Nguyên, bộ dạng thanh linh cao ngạo, váy dài màu hồng cánh sen làm tôn lên vóc dáng tinh tế của nàng, nhìn như vậy hẳn là đứng ở ngoài cửa lúc, nàng ta từ từ vào phòng, ánh mắt nhàn nhạt thi lễ với Sở Thiên Tề: “Lời phụ thân vừa rất có lý, nhưng mà – “

      Hơi ngừng lại, Sở Tương Nguyên dừng ánh mắt ở lưng của Sở Mộ Phi, ánh mắt lạnh nhạt mà thâm trầm: “Nhưng Tương Nguyên có cách, có thể hoàn thành được tâm ý của Điện hạ, cũng có thể làm cho Sở phủ tạm thời được hưởng thụ an bình trong thời gian ngắn.”

      Rốt cuộc Sở Mộ Phi cũng xoay người lại, ánh mắt của lẳng lặng nhìn nữ tử thân đơn thuần trước mặt, sớm chiều sống chung hai mươi mấy năm, nhngw lại chưa bao giờ để “muội muội” này ở trong lòng, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Sở Mộ Phi liền thông suốt, lạnh nhạt quay đầu , lưu lại hai chữ “ thể”.

      Khuôn mặt bình tĩnh của Sở Tương Nguyên trong phút chốc cứng ngắc lại, đáy mắt trong suốt bỗng lên chút chấn động, giống như Thiên Sơn đóng băng bỗng nhiên xuất tia náng, mang theo hi vọng và vui sướng.

      Nàng nở nụ cười gượng gạo, ánh mắt kiên quyết: “Tương Nguyên quyết tâm, còn vô cùng nắm chắc, Điện hạ chuẩn hay Tương Nguyên đều làm như vậy.”

      Lời của nàng ta nhàng nhưng lại mang theo chút hàm ý chân ngạo nghễ, ánh mắt Sở Mộ Phi khẽ động, thấy Sở Tương Nguyên quay đầu nhìn về phía Sở Thiên Tề: “Tương Nguyên chỉ cầu phụ thân - -“

      Giờ khắc này Sở Thiên Tề hiểu tính toán trong lòng nàng, lúc này chống lại ánh mắt của nàng, ta chợt phát ra biết từ bao giờ, nữ nhi của mình bắt đầu chấp nhận mình xen vào bất kỳ chuyện gì.

      “Chỉ cầu phụ thân bảo toàn tính mạng của mẫu thân.”

      lời cầu xin tới muộn, Sở Thiên Tề thở dài, mang theo chút vô lực và áy náy gật đầu.

      Khóe miệng Sở Tương Nguyên nhếch lên, giống như trong lòng nàng định, lúc xoay người rời ánh mắt hiền lành lóe sáng, vạt váy bay bay, lại kiên định giống như dự hội liên quan đến sinh tử.

      Sở Mộ Phi nhìn bóng lưng thướt tha của nàng ta, bỗng nhiên nhớ tới cái đêm hơn mười năm trước kia.

      Lúc đó ốm yếu cùng làm bạn với băng lạnh, bên ngoài viện là cảnh xuân tháng tư, nhưng vừa vặn mai lạnh trong phòng đồng loạn nở rộ, khi đó Sở Tương Nguyên chỉ mặc quần áo mùa xuân xông vào trong phòng , mặt mày nàng như họa, ánh mắt trong veo, khuôn mặt xinh đẹp giống như người bước ra từ trong tranh.

      Nàng thấy hồng mai kết băng cực kỳ vui sướng, ánh mắt khỏi sáng ngời, giơ tay hái hồng mai, hái xuống phải để ngắm, mà trực tiếp cho vào trong miệng nhấm nháp, khuôn mặt là non nớt trong trẻo linh động.

      nhìn vào trong mắt, có lẽ từ đó trở , biết từ lúc nào trong lòng liền sinh ra cảm giác hâm mộ và ghen tị, cũng từ đó trở , liền có ý niệm muốn rời xa đơn.

      “Khụ khụ! Khụ khụ - -“

      Bỗng nhiên đứng lúc đó, Sở Mộ Phi vốn đứng thẳng lưng ở trước cửa sôt lại cúi người ho lên, Sở Dụ kinh hãi, vội vàng qua đỡ lấy, trong chớp mắt mặt Sở Mộ Phi liền đỏ lên khác thường, ho khan dần dần chậm lại, sắc mặt cũng trở nên vô cùng trong suốt.

      Sở Mộ Phi đưa khăn lụa lên môi, lúc lấy ra thấy lây dính chút máu, ánh mắt Sở Dụ đỏ lên: “Chủ tử!”

      Khóe miệng Sở Mộ Phi lẩm bẩm vài chữ theo bản năng: “ sao.”

      Sở Thiên Tề nâng tay vận công, ngừng chậm rãi truyền nội lực cho Sở Mộ Phi, cho đến khi thấy sắc mặt chuyển biến tốt hơn mới dừng tay, trầm ngâm : “Đáng ra nên cho nàng vào cung.”

      Sở Mộ Phi lắc đầu, thở dài : “Để Sơ Ảnh đến hầu hạ .”
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :