1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Tiếc quá, có 1 chương đăng 2 lần :-(
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      @Yoororo chương nào vậy nàng để mình sửa ><
      Yoororo thích bài này.

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Chương 89 nha nàng@biu~biu~biu
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      chắc do máy tớ lag,đăng = 3G nên bị 2 lần đấy
      LyLy Mai, thuylebiu~biu~biu thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit :NgânPhương


      Chương 90


      Có Lục Lưu động viên, tâm trạng Giang Diệu đương nhiên thoải mái hơn. Nhưng Kiều Thị bên này, càng nghĩ càng giận.


      Giang Chính Mậu vừa nghe thê tử rời chỗ, liền vào nhà nhìn xem. Mới vừa vào cửa, liền nghe thanh buồn lòng của thê tử ở bên trong. Hôm nay là ngày vui, mấy ngày trước đây thê tử bắt đầu vui mừng , làm sao lại tức giận như vậy. Ông vội vàng vào, thấy hai nha hoàn bên cạnh thê tử đối mặt nhìn nhau, đều là thần sắc luống cuống.


      Ông phất tay cái, ra hiệu các nàng lui ra, lúc này mới tới bên cạnh thê tử, ôn nhu hỏi: " yên lành, là ai chọc giận nàng ?"


      xong, tay Giang Chính Mậu nâng cằm thê tử lên nhìn, thấy viền mắt thê tử đều hồng, trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ: Sao lại tức thành dáng vẻ này. Giang Chính Mậu là người sủng thê, sao chịu được thê tử bị ấm ức, vội hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?'


      Việc liên quan đến chuyện đại cả đời của khuê nữ, Kiều Thị sao có thể lý lẽ? Bà đầu đuôi tình với Giang Chính Mậu, cuối cùng mới buồn phiền : "... Lúc trước thiếp thân còn cảm thấy, nếu Diệu Diệu của chúng ta gả qua đó, người mẹ chồng này cũng là người biết lí lẽ, ở nhà chồng chịu ấm ức. Nhưng hôm nay, Quốc công gia nghe thử xem, ngài như thế này lên điều gì chứ. Có bà thông gia khó dây vào như Lan Nhu Huệ , chúng ta nhức đầu lắm rồi, Chu thị là cái thá gì!" Kiều Thị càng càng tức, thanh mang theo vài phần khẩn thiết cùng khóc nức nở.


      Lan Nhu Huệ chính là Khánh Quốc công phu nhân Lan thị, cũng là mẫu thân Lương Thanh Huyên, tương lai là nhạc mẫu của Giang Thừa Ngạn.


      Hôm nay là ngày trưởng tử đích tôn kết hôn, Lan thị hề tới, cực nể mặt, nhưng Kiều Thị thấy Khánh Quốc công rất nể tình, Lương Lượng cùng Lương Thanh Huyên cũng là vãn bối cực hiểu chuyện, mới khiến trong lòng Kiều Thị dễ chịu chút. Dù sau cũng là nhi tử bọn họ muốn cưới con nhà người ta, nhà làm cao chút, cũng đáng trách. Hành động hôm nay của Chu thị, quả thực là quá đáng đến cực điểm!


      Giang Chính Mậu cũng ngoài ý muốn, nhất thời biết nên gì. Vốn tưởng rằng Chu thị là người dễ dàng hòa hợp, ngờ hôm nay lại quá đáng như vậy.


      Tuy rằng Giang Chính Mậu vừa ý Hoắc Nghiễn, bây giờ cũng cảm thấy việc hôn nhân này của khuê nữ, cũng phải suy tính lại kĩ càng.


      Ông ôm thê tử vào lòng, nhàng vỗ sống lưng của bà, động viên phen, : "Được rồi, đừng nóng giận , nếu để cho nhi tử nhìn thấy , lại suy nghĩ lung tung . Nếu Bình Tân Hầu phủ khoan dung như vậy, chúng ta hà tất miễn cưỡng mối kết thân này. Diệu Diệu tốt như vậy, nàng còn lo con bé tìm được nhà chồng tốt hơn sao?"


      "Nhưng—— "


      Kiều Thị là người từng trải, hiểu được khi nương gia động tâm rất khó kìm lòng, nếu lúc này với nữ nhi, hứa gả nàng cho Hoắc Nghiễn, trong lòng khuê nữ có khó chịu biết bao nhiêu. Nghĩ như vậy, Kiều Thị càng cảm thấy mình quá mức may mắn, mẹ chồng của bà, cũng là biểu di nhìn bà lớn lên, ngoại trừ lúc đầu có chút bất mãn, sau đó khi bà sinh ba nhi tử, cũng chưa chịu chút ấm ức nào.


      Kiều Thị ngẩng đầu lên , "...Để thiếp thân suy nghĩ thêm, tóm lại chuyện đại cả đời của Diệu Diệu là quan trọng nhất. Nhưng thiếp thân lại lo lắng, tính tình của Chu thị như vậy, nếu ngày sau cho dù Diệu Diệu thuận lợi gả qua đó, sợ cũng phải nếm chút khổ sở."


      Giang Chính Mậu : "Diệu Diệu là đứa bé hiểu chuyện, hôm nay con cũng chịu ấm ức , buổi tối nàng qua động viên con, cũng hỏi ý của con xem như thế nào."


      Kiều Thị gật đầu, gọi nha hoàn lại đây, lần nữa trang điểm, lại trở về chỗ ngồi.


      Sắc trời tối, nhưng Trấn Quốc Công phủ vẫn phi thường náo nhiệt.


      Giang Thừa Nhượng mặc hỉ bào màu đỏ liên tục bị mời rượu, uống đến gương mặt tuấn tú đỏ bừng, dáng vẻ say khướt, vội vẫy tay : " được , tha ta thôi."


      Ngày vui như hôm nay, sao có thể dễ dàng thả tân lang vào động phòng chứ? Đương nhiên phải cố gắng giữ lại phen. Có điều Giang Thừa Ngạn nghĩ đến ngày đại hôn của mình, chắc chắn cũng bị giữ lại tra tấn trút rượu như thế này, nên tranh thủ thời gian còn sớm tập luyện trước, tràn đầy nghĩa khí cản rượu giúp đại ca nhà mình.


      Giang Chính Mậu trở lại bàn tiệc,nhìn Tuyên Vương vẫn luôn uống rượu, nhất thời lông mày càng cau thêm mấy phần. Ông còn tưởng Tuyên Vương chỉ rảnh rỗi lại đây, nhưng hôm nay lạingồi lâu như vậy... Giang Chính Mậu cũng biết, dạo gần đây Tuyên Vương bận rộn, với Tuyên Vương mà , trưởng tử của ông kết hôn, có thể dự tiệc là nể tình lắm rồi, bây giờ...


      Nể tình này hình như hơi quá phải!


      Giang Chính Mậu thở dài, nâng chén uống hơi, cũng bởi vì trong lòng nghĩ mãi vẫn ra vì sao, mới hơi thất thần chút sặc.


      Lục Lưu vội đưa mắt nhìn sang.


      Giang Chính Mậu khẽ gật đầu , : "Hôm nay Vương gia có thể tới dự tiệc mừng của khuyển tử, đối với Trấn Quốc Công phủ mà mó đúng là rồng đến nhà tôm."


      Lục Lưu thái độ ôn hòa : "Quốc công gia khách khí ."


      Rốt cuộc là ai khách khí, hình như chính ông cũng phân biệt nổi nữa rồi? Giang Chính Mậu đem rượu trong chén uống hơi cạn sạch, nhìn cách đó xa có đồng liêu ăn cưới sắp về, liền rời chỗ ngồi : "Vương gia, thất lễ." xong liền qua tiễn khách.


      Khách nhân rời chính là Đường phủ Đường Tiếu Hồng Hồng cùng thê tử Tôn thị, còn có nữ nhi Đường . Đường Tiếu Hồng chắp tay, mấy lời khách sáo. Giang Chính Mậu tự mình đưa cả nhà bọn họ xuất môn.


      Lên xe ngựa, Đường với Tôn thị : "Mẫu thân, Giang bá bá này là khách khí." Mới tới Vọng Thành, Tôn thị cũng dẫn Đường qua mấy hộ gia đình gần đó chào hỏi, dù có quan hệ họ hàng hay , nhưng ai nấy đều mắt cao hơn đầu, Trấn Quốc Công phủ này đúng là gia đình giàu có chân chính, giáo dưỡng của người nào cũng đều rất tốt, khách khí. Ngay cả chủ nhân gia đình Trấn Quốc công này, đối đãi bọn họ cũng lễ độ có thừa.


      Tôn thị cũng gật gù, Trấn Quốc Công phủ cùng Đường gia bọn họ có quan hệ thân thích, đều là đời trước lão thái gia đối với lão quốc công gia từng có chút ân tình, đến bây giờ bọn họ còn có thể ghi nhớ, thích hợp. Tôn thị nhìn chút bộ đồ mới đẹp đẽ của khuê nữ, sờ soạng cái, : "Vật liệu quần áo này là tốt, ngày mai mẫu thân hỏi thử xem quần áo này được làm ở đâu, đến mua quần áo mới trả lại cho người ta."


      Đôi mắt to của Đường sáng ngời như sao, : "Lúc đầu nữ nhi cũng nghĩ vậy. Nhưng Giang muội muội đối xử với con rất thân thiết, tặng bộ xiêm y này cho con. Nếu con mua bộ khác trả lại nàng, sợ là có vẻ hơi xa cách . Sinh thần của Giang muội muội sinh nhật vào tám tháng, tới sinh thần của muội ấy, chúng ta chọn lễ vật quý trọng hơn chút, mang đến tặng. Mẫu thân cảm thấy thế nào?"


      ngờ khuê nữ suy nghĩ chu đáo như vậy, Tôn thị : "Được, vậy cứ theo ý con."


      Đường cười cười, nhoài người ra phía cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm phồn hoa nơi này. Hôm nay kết giao bằng hữu, lần đầu tiên nàng cảm thấy, ra ở dưới chân thiên tử cũng tệ lắm





      Tiệc mừng dần tan , Giang Diệu thể cùng Lục Lưu nhiều mấy câu, chỉ nhìn theo rời . Nàng thấy thái độ của Lục Lưu đối với cha, có mấy phần tư thái cuta con rể kính trọng nhạc phụ đại nhân. Có lẽ bị việc vui hôm nay của đại ca lây nhiễm, tiểu nương chưa cập kê Giang Diệu, cũng có chút mong đợi cảnh tượng lập gia đình.


      Bên Giang Thừa Nhượng, tất nhiên là khắc đáng giá nghìn vàng.


      Mà Cẩm Tú Viên bên này, Giang Diệu đút nai con Trường Phúc ăn khuya, liền vào nhà rửa mặt ngủ. Hôm nay Giang Diệu thức dậy sớm, lại hài lòng cả ngày, vừa nằm xuống liền ngủ. Lúc Kiều Thị tới để động viên khuê nữ, thấy khuê nữ ngủ , liền rón rén vòng qua bình phong bốn mùa như ý làm bằng gỗ trầm hương, nhìn về phía khuê nữ ngủ say sưa giường nhỏ ——


      Kiều Thị ngồi tú đôn, giơ tay chèn lại chiếc chăn mỏng gấm màu đó có thêu những chú chim ngậm nhành hoa, lại thấy khóe miệng khuê nữ mỉm cười, thấy ngay cả trong giấc mộng con bà cũng rất vui vẻ, liền yên tâm .


      Bình minh ngày kế, Giang Diệu rửa mặt phen, liền tới Thiên Ân đường của lão thái thái.


      Giang Diệu hầu lão thái thái chuyện lúc, liền nghe đại nha hoàn Đàn Vân bên người lão thái thái : "Lão tổ mẫu, đại công tử cùng đại thiếu phu nhân đến đây kính trà ."


      xong, liền thấy Giang Thừa Nhượng mặc bộ cẩm bào màu xanh ngọc, tinh thần hưng phấn cùng thê tử mới cưới Tống Loan cùng nhau tới.


      Tống Loan có mỹ mạo đoan trang, lại là tân hôn, hôm nay mặc bộ quần áo màu đỏ thêu hoa văn như ý, búi tóc mang bộ trâm cài bằng vàng ròng điểm ngọc quý, vành tai đeo đôi khuyên tai phỉ thuý, trước đó vài ngày vẫn là tiểu nương được nuôi dưỡng ở khuê phòng, bây giờ gò má xinh đẹp, giữa hai lông mày có thêm chút phong vận của thiếu phụ.


      Ngay cả Giang Diệu cũng nhịn được than thở: Thành thân, đúng là khác hẳn !


      Đối với đôi bích nhân này, nhìn ra lão thái thái mừng rỡ khép miệng lại được. Hai vợ chồng trẻ quỳ xuống kính trà, Tống Loan theo Giang Thừa Nhượng hướng về Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị hô tiếng: "Cha, mẹ." Khiến Kiều Thị cảm thấy rất hài lòng. Cuối cùng cũng lên làm mẹ chồng .


      Lúc đứng lên, Giang Thừa Nhượng săn sóc đưa tay ra đỡ thê tử. Trước mặt nhiều người như vậy, Tống Loan xấu hổ thôi, nhớ đến tối hôm qua bộ dạng nôn nóng như lang như hổ của phu quân, nhất thời gò má lại nóng mấy phần,

      cảm thấy nay hai chân có chút như nhũn ra. Thầm nghĩ: Bây giờ mới chịu săn sóc sao?


      Tống Loan lần lượt chào từng người, đến phiên em chồng ,nụ cười mặt càng sâu, đem bộ trang sức mẫu đơn bằng hồng ngọc đỏ sớm chuẩn bị kỹ càng đưa cho em chồng.


      Giang Diệu tiếp nhận, cất giọng ngọt nào : "Cảm ơn đại tẩu."


      Tiếng đại tẩu đó, Làm Tống Loan nghe xong thấy trong lòng ngọt như uống mật. Bất kì nương nào trước khi xuất giá, cũng đều lo lắng khi về bên nhà chồng. Lo lắng nhất chính là mẹ chồng cùng em chồng, nay mẹ chồng nàng là người rộng rãi, em chồng lại hoạt bát đáng như vậy, Tống Loan cảm thấy mình quá mức may mắn.


      Kiều Thị nhìn con dâu đưa lễ ra mắt cho khuê nữ, đối với con dâu này cũng hài lòng thêm mấy phần.


      Hai vợ chồng thỉnh an xong liền cùng nhau nắm tay rời , Kiều Thị nhìn, bất chợt lại nhớ tới cảnh tượng lúc mình cùng phu quân vừa thành thân. Bà liếc mắt nhìn, thấy phu quân cũng nhìn mình, thầm nghĩ: Mới đây mà nhiều năm như thế rồi.


      Lão thái thái đối với cháu dâu xuất thân danh môn đoan trang hiền thục này, cũng hề cảm thấy có chỗ nào tốt, cực kì hài lòng, bèn nhớ tới việc hôm qua, hỏi Kiều Thị: "Hôm qua Bình Tân Hầu phu nhân làm sao thế?"


      Kiều Thị ngẩn ra, cũng biết việc này nhất định truyền tới tai lão thái thái. Bà suy nghĩ chút, liền với khuê nữ bên cạnh: "Diệu Diệu, mau tới chỗ Tạ tiên sinh chuẩn bị học ."


      Giang Diệu giọng nhắc nhở: "Mẫu thân, hôm nay ngày nữ nhi được nghỉ." Cho nên nàng cần học nha.


      Kiều Thị lại : "Vậy thêu thùa."


      Giang Diệu biết mẫu thân nàng có ý định đẩy nàng ra, cũng thêm gì nữa, sau khi hành lễ với lão thái thái, liền ra khỏi sảnh đường.


      Đợi nữ nhi rời , Kiều Thị mới hết ý tứ hôm qua của Chu thị. Bà thấy vẻ mặt lão thái thái nghiêm túc, tiếp: "Có lẽ Bình Tân Hầu phu nhân cho rằng Diệu Diệu nhà chúng ta xứng trèo cao với nhà bọn họ."


      Lời này lão thái thái thích nghe , lạnh lùng : "Chẳng lẽ có con rể là hoàng đế, có thể lật trời được sao? Thực tưởng rằng con trai nhà họ là bảo bối sao? Nếu như Diệu Diệu chúng ta gả tới nhà họ, đấy mới chính là thiệt thòi." Lão thái thái cảm thấy may mắn, may mà bà sớm ấn định việc hôn nhân này, nếu chính là hại cả đời cháu . Ở trong mắt lão thái thái, cháu bà chỗ nào cũng tốt, lấy nam tử nào, cũng là chịu thiệt.


      Kiều Thị : "Lão tổ mẫu rất đúng, chỉ là ——" nghĩ đến khuê nữ mến Hoắc Nghiễn ,Kiều Thị có chút đành lòng .


      Lúc này nhị phu nhân Phùng thị nhìn ra chút đầu mối, cười cười : "Lão tổ mẫu nên tức giận. Bình Tân Hầu phu nhân này mấy năm trước phải đối xử rất tối với Diệu Diệu nhat chúng ta sao? Hôm qua sợ là tâm tình tốt, mới nặng lời chút. , Bình Tân Hầu phủ bây giờ đâu còn giống ngày xưa, Hoắc công tử này lão tổ mẫu cũng từng gặp qua vài lần, thân phận dáng dấp đứa này nhìn đâu cũng vừa mắt, thanh niên tuấn kiệt ở Vọng Thành này tuy nhiều, nhưng muốn tìm người xuất chúng về mọi mặt như Hoắc đại công tử xuất chúng, cũng phải dễ dàng..."


      Ý chính là —— hôm qua Chu thị xác thực có tư thái khinh người, Trấn Quốc Công phủ nếu nhịn chút, đem Giang Diệu gả qua đó, cũng coi như chiếm tiện nghi.


      Lão thái thái trừng mắt nhìn bà ta, : "Lời ngươi là có ý gì? Nhà người ta có thái độ như vậy, sao chúng ta còn mặt dày đem Diệu Diệu gả qua đó, nếu như vậy, sau này Diệu Diệu còn bị người Bình Tân Hầu phủ coi rẻ sao."


      Lão thái thái giận dữ, Phùng thị dám xen mồm. Tất nhiên bà ta cũng hy vọng Giang Diệu gả tới Bình Tân Hầu phủ, dù sao chất nhi của bà ta còn nhớ thương Giang Diệu quên. Có điều ——với thân phận của Bình Tân Hầu phủ bây giờ, sao có thể đem so với thế gia bình thường khác? Kiều Thị ngày thường kiêu căng tự mãn, hôm qua cũng dám cùng Chu thị trở mặt. Bà sĩ diện như vậy, bây giờ Bình Tân Hầu phủ lại uy phong, làm sao có khả năng từ bỏ mối hôn này?


      Đều là tục nhân ham muốn quyền quý thôi.


      Nhưng lão thái thái lại như thế, lão thái Thái tất để cháu bảo bối chịu chút ấm ức nào. Bà ta làm như vô tình ra lợi và hại, khiến lão thái thái nổi giận, chính là muốn gả cháu tới Bình Tân Hầu phủ. Như vậy Kiều Thị tự nhiên cũng mất con rể tốt tiền đồ vô hạn.


      Trong lòng Phùng thị thoải mái. Hôm qua Chu thị dám như thế, cũng ỷ vào cho dù phóng tầm mắt toàn bộ Vọng Thành này, cũng tìm ra được thanh niên trẻ tuổi xuất sắc hơn đại công tử của Bình Tân Hầu phủ. Quả nhiên, Kiều Thị yên tĩnh đến cái rắm cũng dám thả.


      Lão thái thái quở trách trận, để Phùng thị cùng Thích thị từng người trở về, chỉ để lại Kiều Thị mình chuyện.


      tới ngoài sân, Thích thị nhất thời trợn mắt nhìn, với Phùng thị: "Nhị tẩu vì sao cố ý chọc giận lão tổ mẫu, còn sợ chuyện này huyên náo chưa đủ lớn sao?"


      Phùng thị cười cười : "Lời Tam đệ muội có chút quá đáng , chúng ta đều là thẩm thẩm của Diệu Diệu, tất nhiên là muốn tốt cho Diệu Diệu. Hoắc đại công tử kia xác thực ưu tú, điểm này muội và ta đều ràng, hơn nữa ý của đại tẩu, muội cũng nên biết. Nếu đại tẩu cam lòng để Diệu Diệu chịu chút ấm ức, vậy chúng ta cũng thể gì. Người ta hay con dâu chịu ấm ức rồi cũng thành mẹ chồng, con dâu mới nào cũng đều bị làm khó dễ, chúng ta phải cũng như thế sao?"


      Thích thị : "Ánh mắt của Nhị tẩu đúng là nhìn xa trông rộng, chỉ là.... Ta lại hề thấy Nhị tẩu hi vọng Diệu Diệu có thể gả tới Bình Tân Hầu phủ." Nà đến gần vài bước, nhìn Phùng thị , "Đừng tưởng rằng, ai biết trong lòng ngươi có tính toán gì. Cho dù Diệu Diệu thể thành đôi với Hoắc đại công tử, cũng tới lượt chất nhi phóng đãng phong lưu của ngươi."


      "Ngươi ——" Phùng thị thấy Thích thị xoay người rời , hận đến nghiến răng, thấp giọng , "Làm ra vẻ chính trực, cho dù có gương mặt đẹp cũng có ích lợi gì, phải là giữ được nam nhân sao."

      Phùng thị mang theo cơn giận quay trở về Ngô Đồng Uyển.


      Thiếp thân nha hoàn của Phùng thị là Đào nhi bước lên đón, thấp giọng : "Nhị phu nhân, Phùng công tử bên kia lại tới thúc dục, ngài xem..."


      Phùng thị tức giận : "Cái thứ bị sắc đẹp mê hoặc tâm thần, là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, lại hề biết kiên nhẫn là gì!"


      Đào nhi : "Ý của phu nhân là —— "


      Phùng thị hít sâu hơi, : "Bảo kiên nhẫn đợi, cho có thêm bất luận động tác gì, nếu lại giống như lần trước nghe an bài, vậy bảo đừng bao giờ đến gặp ta ."


      Đào nhi vâng dạ: "Nô tỳ biết rồi." Liền lui ra, ra ngoài đáp lời cho gã sai vặt của Phùng Ngọc Tuyền.


      Phùng thị ngồi xuống, nhớ đến phản ứng hôm nay của lão thái thái. Nếu Bình Tân Hầu phủ bên kia, Chu thị cứ kênh kiệu làm cao, hôn này, chắc chắn là được rồi. Nghĩ Kiều Thị sắp mất con rể xuất chúng như vậy, trong lòng Phùng thị có chút đắc ý. Chỉ là ——cháu bảo bối của lão thái thái, làm sao có khả năng gả cho chất nhi công tử bột của bà ta chứ?


      Nhất thời Phùng thị buồn phiền đến mức đau cả đầu.

      Bên này Giang Diệu trở về Cẩm Tú Viên, có tâm tư thêu thùa , ở trong sân đút Trường Phúc ăn lúc, lát sau mới vào trong nhà, nằm nhoài giường La Hán nghĩ chuyện. Hơn nửa canh giờ sau, Kiều Thị đến thăm nữ nhi.


      Giang Diệu thấy Kiều Thị đến, vội vàng đứng dậy gọi: "Mẫu thân."


      Nhìn khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của khuê nữ, lòng Kiều Thị lại buồn mấy phần. Vừa nãy lão thái thái giữ bà lại riêng, cho thấy thái độ —— thể để khuê nữ gả tới Bình Tân Hầu phủ chịu ấm ức.


      Vào lúc này bà muốn cùng khuê nữ , nhưng lại thể thành lời.


      Giang Diệu cảm thấy mẫu thân mình hôm nay có chút thích hợp, ngồi gần lại một chút, chớp mắt : "Mẫu thân sao thế? Có lời gì muốn với con sao?"


      Kiều Thị nghĩ lại bản thân mình lúc còn trẻ, gả cho biểu ca, cũng được trôi chảy. Nhưng khi đó, trong lòng nhận định người, sao có thể thay đổi liền thay đổi ngay ? Theo ý nghĩ hồi đó của bà, chỉ cần có thể gả cho nam nhân mình thích, nếu mẹ chồng khó hầu hạ, cũng chấp nhận.


      Kiều Thị mấp máy môi, lúc lâu cũng ra lời.


      Giang Diệu nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân? Rốt cuộc là sao ạ ?"


      Kiều Thị quyết tâm, lúc muốn lên tiếng, liền nghe Hứa ma ma vội vàng vào. Kiều Thị trừng bà chút, ảo não : "Ồn ào cái gì?"


      Hứa ma ma sắc mặt lúng túng, hướng về Kiều Thị cùng Giang Diệu hành lễ, : "Ở phòng khách... Phòng khách ... Tuyên Vương đến rồi."


      Tuyên Vương?


      Kiều Thị nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm : "Hôm qua phải vừa tới sao? Tại sao hôm nay lại đến nữa? Chẳng lẽ... Rượu cưới cũng có thể uống đến nghiện được sao?"
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh67 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :