1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương
      Chương 87



      Giang Chính Mậu quăng ánh mắt sang đứa con thứ ba, hướng về phía Lục Lưu cười cười :"Vương gia ngồi ở nơi này sợ là hợp lễ nghi, kính xin ngài hãy đổi chỗ."

      Giang Chính Mậu tất nhiên biết, Cảnh Huệ đế cực kì kính trọng đối với vị đường ca Tuyên Vương này. Bây giờ Tuyên Vương đến phủ của ông, uống rượu mừng của con trai ông, là cho đủ mặt mũi.

      Lúc này tối thiểu là phải ngồi ghế chủ vị ,nào có chuyện ngồi cạnh bên người con thứ ba của ông?

      Lục Lưu vẫn giữ thái độ khiêm tốn, : "Quốc công gia cần khách sáo. Hôm nay là tiệc mừng của đại công tử, bản vương chỉ muón hưởng chút cát tường khi đến ăn cưới. Quốc công gia cần gò bó..." Xong liền với ba huynh đệ, "Ba vị công tử cũng vào chỗ , mọi người đừng vì bản vương mà mất vui ."

      đến mức này, Giang Chính Mậu cũng biết thêm gì cả. Ông suy nghĩ chút, ngồi xuống,nhưng trong đầu lại nghĩ ra.

      Đừng là Giang Chính Mậu nghĩ ra, ba huynh đệ cũng đồng thời mang vẻ mặt hoang mang. Như hiểu ý nghĩ của mọi người Tuyên Vương khéo léo, chủ động tìm đề tài bắt đầu trò chuyện cùng ba huynh đệ , vì thân phận của , ba huynh đệ cũng đến nể tình tiếp lời, ngay cả lão nhị Giang Thừa Hứa ngày thường ít , cũng thể cùng tán gẫu chuyện trời dưới đất.
      Nhìn bầu khí, Lục Lưu hoạt động, giơ ly rượu lên kính Giang Chính Mậu chén, sau lại cùng tân lang Giang Thừa Nhượng cộng ẩm, ngay cả Giang Thừa Hứa cùng Giang Thừa Ngạn, cũng khách khí cùng cụng chén. Kính rượu xong, Lục Lưu mới nhìn Giang Thừa Ngạn : "Nghe Giang Tam công tử cưỡi ngựa tuyệt vời, bản vương thường ngày cũng thích cưỡi ngựa bắn tên, hôm nào rảnh rỗi, bản vương có thể cùng tam công tử luận bàn phen hay ?"

      Giang Thừa Ngạn xác thực là cưỡi ngựa tuyệt vời, nhưng so với việc cưỡi ngựa của hai vị ca ca, vẫn còn kém, đặc biệt là Nhị ca Giang Thừa Hứa, còn lợi hại hơn cả Giang Chính Mậu lúc còn trẻ . Giang Thừa Ngạn vốn dĩ đối với vị Tuyên Vương này rất có thiện cảm, nay thấy tư thái khiêm tốn, hoàn toàn hề có kiêu ngạo của Vương gia, giống như là bạn cùng lứa tuổi tính tình ôn hòa, khỏi có nhiều hơn mấy phần thân thiết.

      Giang Thừa Ngạn xưa nay thích kết giao bạn bè, lần này nghe khen tài cưỡi ngựa của mình, gương mặt tuấn tú cũng nở nụ cười, hớn hở : "Vương gia quá khen. Nếu bàn về cưỡi ngựa, tại hạ làm sao so được với đại ca cùng nhị ca. Lần nào ta cũng thắng được hai người bọn họ..."

      Người trẻ tuổi khi có chung đề tài, lập tức liền quen thuộc hơn. Giang Thừa Ngạn lúc chuyện nhất thời cũng có chút thả lỏng.

      Thấy Lục Lưu cực nể tình kinh ngạc "Ồ" tiếng, nhìn về phía Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa, : "Việc này ngày khác bản vương phải đến để lĩnh giáo phen ."

      Giang Chính Mậu ngồi ở chủ vị bên , nụ cười mặt càng thêm miễn cưỡng. Ông thoáng ngẩng đầu, nhìn Tuyên Vương cùng ba con trai của ông ở chung hòa hợp, chậm rãi đàm luNaj, nhìn như thế nào cũng rất hài hòa, nhưng ... Sao ông cứ luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Nhưng đến cùng lạ ở chỗ nào, ông nghĩ mãi cũng nghĩ được nguyên cớ nào, chỉ có thể cầm chén rượu uống mấy ngụm.
      Bà lớn tuổi trí nhớ được tốt, nhưng bà còn nhớ, ngày xưa khi lão vương phi còn tại thế, bà cũng thường xuyên cùng lão vương phi cùng nhau tán gẫu, lúc lạy Bồ Tát, khi đó bà thấy vị thiếu niên này hiếu thuận khiêm tốn, còn tuổi, hề có chút táo bạo người thiếu niên ,yên tĩnh đứng bên người lão vương phi, nghe bọn họ những đề tài vụn vặt. Là đặt lão thái thái ở trong mắt, bây giờ Lục Lưu ngồi vị trí ra sao, trong mắt người đời thấy như thế nào, với bà, những chuyện đó đều là lời truyền miệng, ở trong mắt bà, trước sau đều là hài tử yên tĩnh nội liễm hiếu thuận ngày xưa.

      Người ta hay "Ba tuổi có thể thấy được tuổi già", đứa này từ hiểu chuyện như thế, lớn rồi cũng càng ngày càng khiêm tốn lễ độ.

      Lúc này Kiều Thị cùng Thích thị cùng nhau vào bên trong tiếp tục ăn tiệc mừng, đường , Thích thị nhịn được hỏi Kiều Thị: "Đại tẩu, Tuyên Vương này hôm nay sao thế? Quốc công gia khi nào cùng có giao tình sâu như vậy?" Thích thị nhìn thấy, hôm nay Tuyên Vương có thể nể mặt, tất nhiên là nể tình Giang Chính Mậu, chứ Giang Thừa Nhượng nào có mặt mũi lớn như vậy?

      Kiều Thị ngẩn ra, mặt cũng có chút hiểu. Thầm nghĩ: Làm sao bà biết được?

      Nếu lần đó trong cung, là Tuyên Vương khách khí, cũng có thể là do nể mặt trưởng công chúa. Nhưng hôm nay trưởng công chúa cũng chỉ phái người đưa lễ, dựa vào như thế tất nhiên nghĩ Tuyên Vương tới, lại nể tình đến như thế này, kỳ lạ .

      Kiều Thị cau đôi mày liễu, : "Chuyện này... Lần trước ta đưa thiếp cưới đến Tuyên Vương phủ, có lẽ hôm nay Tuyên Vương vừa vặn rảnh rỗi, lúc này mới tiện đường nể mặt."
      : "Nhưng ta lại nghe , mấy ngày nay phía Ngụy vương lại gây chuyện, hoàng thượng lệnh cho Tuyên Vương điều tra việc này, mỗi ngày vô cùng bận rội. Làm sao lại có thể rảnh rỗi? Hôm nay nhìn như là cố ý đến, biết vì sao... Ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái."

      Giang Diệu chỉ ngoan ngoãn ở bên người Kiều Thị, yên tĩnh lên tiếng.

      Nghe Thích thị , mới hiếu kỳ ngẩng đầu lên, hỏi: "Tam thẩm thẩm, Ngụy vương làm sao ?"

      Ngụy vương ngày xưa là ứng cử viên đầu tiên của ngôi vị hoàng đế, sau đó lại bị Cảnh Huệ đế tuổi chen vào. Có điều Cảnh Huệ đế đối với vị hoàng huynh này cũng là ghi nhớ tình cảm, những năm gần đây Ngụy vương gây ra ít chuyện,nhưng mỗi lần cũng đều do Cảnh Huệ đế việc lớn hóa việc thành có. Bây giờ bảo Lục Lưu điều , đúng là có chút phù hợp.Tính tình Cảnh Huệ đế do dự thiếu quyết đoán. Có điều —— nếu bởi vì chuyện này, nàng có thể hiểu được vì sao hôm nay Lục Lưu đến muộn, sợ là có chính .

      Nhắc tới cũng kỳ quái. đến, nàng cảm thấy ta sao lại có chuyện gì quan trọng hơn việc đại ca kết hôn, cảm thấy để nàng ở trong lòng; bây giờ đến rồi, lại có chút hổ thẹn —— vì việc hôn nhân của đại ca, đem chính đặt sang bên. Rút ra chút thời gian, tất nhiên bù trở lại. Nghĩ đến Lục Lưu buổi tối cố gắng thức đêm xử lý công việc, Giang Diệu bắt đầu thấy đau lòng .

      Thích thị nhìn tiểu chất nữ trong veo này, : " tiểu nương như con, quan tâm chuyện này để làm gì." Trong mắt Thích thị, tiểu chất nữ còn là tiểu nha đầu chưa dứt sữa.

      Haiiiz. Giang Diệu mím mím môi, có hỏi. Tam thẩm thẩm với nàng, lần tới khi nàng gặp Lục Lưu, tự mình hỏi thử là được.

      Đúng lúc đó, thấy cách đó xa dưới cây ngô đồng , phụ nhân măch váy lụa màu tím nhạt có thêu hoa văn, mặt nghiêm túc thấp giọng răn dạy tiểu nương. Tiểu nương kia dáng dấp thanh tú, đôi mắt sáng lấp lánh, bị phụ nhân răn dạy , bĩu môi bày ra vẻ bất mãn.

      Giang Diệu nhìn dáng dấp tiểu nương kia, mặt ngẩn ra, mấp máy môi, suýt chút nữa đem hai chữ "Tam tẩu" gọi ra.

      Kiều Thị vội vã qua, hướng về phía phụ nhân kia : "Đường phu nhân."

      Vị phụ nhân này chính là Đường phu nhân Tôn thị ở Dân Châu Đường phủ hôm nay đến ăn cưới, mà tiểu nương vóc dáng bé, mềm mại như nước bên cạnh Tôn thị, là Đường con của Đường phủ. Phía Đường còn có tỷ tỷ là Đường Nhu, trưởng nữ Đường Nhu lấy chồng, mà Đường nay tuổi thanh xuân,chuẩn bị bắt đầu làm mai.

      Mới tháng trước, đương gia của Đường phủ, cũng chính là cha của Đường - Đường Tiếu Hồng cuối cùng cũng coi như nở mày nở mặt, từ Dân Châu được bổ nhiệm đến Vọng Thành. Lúc này tiệc mừng Trấn Quốc Công phủ, Tôn thị là lần đầu tiên dẫn Đường đến, chính là để lộ mặt, ngày sau cũng tiện cho việc cập kê của khuê nữ. Nhưng Đường tính tình hoạt bát, vừa rồi lại cẩn thận làm đổ chén rượu, váy ướt mảng. ngồi cùng là các phu nhân vốn mắt cao hơn đầu, mặt tuy , nhưng trong lòng nhưng nhịn được ca thán: Người ở quê lên mà, cũng khó mà trách được!

      Đường phủ cùng Trấn Quốc Công phủ giao tình sâu, nhưng lão thái gia qua đời từng có ân tình đối với lão quốc công gia, Trấn Quốc Công phủ là muốn tri ân báo đáp, lúc này người nhà họ Đường đến Vọng Thành, Giang Chính Mậu đương nhiên cũng bảo Kiều Thị đưa thiếp cưới đến Đường phủ, nếu ngày sau có chuyện gì khó xử, bọn họ cũng đồng ý giúp đỡ. Tuy nay chức quan của Đường lão gia cao, nhưng Đường lão gia làm quan thanh liêm, đúng là điều màGiang Chính Mậu thích, đương nhiên cũng đồng ý qua lại.

      Kiều Thị vừa nghe, lúc này mới cười cười, : "Ta còn tưởng là có chuyện gì, chỉ là váy bị làm bẩn. Ta nhìn Đường tiểu thư thân hình cũng giống Diệu Diệu, hãy để Diệu Diệu dẫn tiểu thư thay quần áo ."

      Đường phu nhân đối với Trấn Quốc Công phủ rất có hảo cảm, nay thấy Kiều Thị khách khí như vậy, liền cảm kích : "Vậy tạ ơn phu nhân." rồi nhìn về khuê nữ đứng cạnh, "Còn tạ ơn phu nhân."

      Có lẽ sông nước ở Dân Châu dưỡng người rất tốt, dung mạo Đường tuy xuất chúng, nhưng có làn da rất mềm mại, nhất là đôi mắt to giống như hồ nước, tươi cười : "Cảm tạ Quốc công phu nhân." Thanh của thiếu nữ trong trẻo dễ nghe, mang theo khẩu mềm mại đặc trưng của nương Dân Châu, hề làm ra vẻ, đúng là hài tử làm người ta thích.

      Kiều Thị nhìn cũng rất thích, bà gật gù, quay về phía Giang Diệu : "Diệu Diệu. Con đưa Đường tiểu thư đổi quần áo ."

      Giang Diệu vội gật đầu, quay về phía Đường : "Đường tiểu thư theo ta nhé."

      Đường tiếng "Cảm tạ", cười tủm tỉm theo Giang Diệu. tới Cẩm Tú Viên, mới thấy trong viện có chú mai hoa lộc đáng , hôm nay Trấn Quốc Công phủ có hỉ , sừng mai hoa lộc này cũng được quấn ít vải màu đỏ, nhìn cực kỳ sáng sủa.

      Đường cũng từng thấy ít danh môn quý nữ ở Vọng Thành, ai ai cũng thích nuôi dưỡng chó con trắng như tuyết, hoặc là mèo Ba Tư dịu ngoan đáng , chỉ chưa thấy qua nuôi hươu.
      Vào phòng, Giang Diệu tìm cho Đường cái áo màu xanh nhạt hồ điệp thêu hoa, cùng cái quần màu lam nhạt thêu nhánh ngọc lan, màu sắc giống như Đường hôm nay mặc, chỉ là vật liệu tốt hơn chút, đường thêu cũng tinh xảo hơn.

      Thân hình Đường cùng Giang Diệu gần như nhau , mặc đúng là cực kỳ vừa vặn. Đường cười chân thành : "Cảm tạ Giang tiểu thư, hôm nay trở về, ta bảo nha hoàn đem quần áo này giặt sạch, ngày mai trả lại cho tiểu thư .." xong liền cảm thấy có chút thoả đáng, dù sao người ta là tiểu thư của Quốc Công phủ, sao có thể lại cần chiếc váy mà nàng mặc qua? Mà quần áo này, ràng là còn mới, nàng ngẩng đầu lên , "Hay Giang tiểu thư cho ta biết là mua ở đâu , lần tới khi ta xuất môn, mua cho tiểu thư bộ mới giống như đúc."

      Lại lẩm bẩm : "Có điều mẫu thân ta cho ta xuất môn đâu, sợ là phải đợi thêm mấy ngày ."

      Đời trước Giang Diệu cùng vị tẩu tẩu này, coi như là ở chung hơn năm. Đại tẩu Tống Loan đoan trang dịu dàng, nàng tuy rằng thích, nhưng do tính tình, đến cùng cũng quá thân thiết, mà Nhị tẩu Tiết Kim Nguyệt vào cửa muộn. Nàng cùng vị Tam tẩu Đường này là ở chung lâu nhất. Đường hoạt bát thiện lương, tuy rằng hay cùng Tam ca đánh nhau, nhưng mỗi lần đều là nàng chủ động chịu thua. Vào lúc này thấy Đường , tâm trạng Giang Diệu có chút biết phải sao.

      Bây giờ nghe nàng như thế, liền lắc đầu : "Đường tiểu thư cần khách sáo như thế. Đường tiểu thư mới tới Vọng Thành, xiêm y này cứ coi như là lễ ra mắt ta đưa Đường tiểu thư."

      Lúc trước Đường thấy nàng thích chuyện, cho rằng nàng cũng giống nhóm quý nữ kia ở Vọng Thành mắt cao hơn đầu, xem thường nàng ấy là người Dân Châu tới địa phương này. nay tiểu nương chỉ xinh đẹp, hơn nữa cũng rất khách khí, làm cho người có bạn bè ở nơi này như Đường cảm thấy thân thiết, vội : "Giang tiểu thư tốt." Nàng hỏi, "Ta năm nay mười bốn , biết Giang nương bao lớn ?"

      Giang Diệu : "Ta hơn Đường tiểu thư tuổi."

      Đường cười cực kì xán lạn, : "Vậy ta có thể gọi tiểu thư là Giang muội muội ? Ta ở chỗ này có bằng hữu gì, thấy tiểu thư .. Liền cảm thấy rất thân thiết, giống như hai ta đời trước từng gặp qua."
      Đời trước lúc Đường cùng Tam ca cãi nhau, vị Tam tẩu này liền tức giận đến Cẩm Tú viên ngủ chung với nàng l, bảo là hai người cãi nhau, mặc kệ Tam ca . Nhưng cuối cùng , ngủ ngủ, liền lo lắng Tam ca nàng buổi tối ngủ có đá chăn hay , có nàng có thể ngủ được hay . Lăn lộn hơn nửa đêm rồi cũng mặc quần áo tử tế quay về phòng. Nhưng sau khi mở cửa phòng, thấy Tam ca nàng lẻ loi đứng chờ ngoài cửa phòng nàng.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh61 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bao giờ cho đến cuối năm mong chờ ngày vui của tiểu Diệu Diệu và Lưu ca
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Hay để đường đến với hoắc đại ca cũng được đó, để người tốt có đôi đời viên mãn
      biu~biu~biuSuuuly thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương
      Chương 88



      Đường có lẽ hiểu được bản thân quá đường đột , sao có thể vừa thấy mặt nhiệt tình như thế , dọa sợ tiểu nương người ta,vội : "Mẫu thân ta cũng thường ta quá ồn ào , líu ra líu ríu giống như chim sẻ . Giang tiểu thư đừng để ở trong lòng, cái kia... Ta nên trước ." thanh có chút cẩn thận từng li từng tí, sợ khiến đối phương vui.

      Giang Diệu biết Đường hiểu lầm .

      Đời trước nàng ấy cùng mình hai người ở chung hòa hợp,lúc nàng cùng Tạ Nhân giao hảo, Đường liền vô tình hay cố ý với nàng,cảm thấy nhân phẩm Tạ Nhân được đứng đắn,bảo nàng nên đề phòng chút. Đừng thấy Đường nhìn đơn thuần ngây thơ, kỳ thực là nương cực kì thông tuệ, biết nghe lời đoán ý, ràng rành mạch chuyện thị phi. Tuy đời này Đường được làm tẩu tẩu của nàng, nhưng kết bạn cũng thành vấn đề, nghĩ vậy liền hướng về Đường cười : "Đường tỷ tỷ cần gò bó, do ta vừa mới thất thần ."

      Nghe được tiểu nương xưng hô, Đường lập tức lộ ra nụ cười, gật đầu ừ tiếng.

      Nàng : " Giang muội muội, chúng ta quay lại ." Mím mím môi lẩm bẩm câu, "... Ta sợ mẫu thân của ta chờ lâu quá lại mắng ta ."

      Đáng thương nhất là lòng cha mẹ trong thiên hạ, Tôn thị ràng buộc Đường như vậy, vì muốn nàng ở trong tầm mắt có thể sớm thích ứng. Nhóm khuê nữ Vọng Thành này, đừng thấy ngày thường trang phục ngăn nắp xinh đẹp, cử chỉ khéo léo, ra trong lòng có chút xem thường nương từ chỗ khác đến. Dân Châu tuy tính là nơi phồn hoa, nhưng cũng là nơi giàu có an khang, mà ở đó Đường phủ cũng là gia đình giàu có, Đường lão gia cùng Đường phu nhân đều là người tốt, hoàn cảnh cùng cha mẹ như vậy, mới có thể nuôi dưỡng ra nương thuần phác thiện lương như Đường .

      Ở trong lòng Giang Diệu , tính tình Đường còn tốt

      hơn phân nửa số nương mà nàng từng gặp qua.

      Giang Diệu cùng Đường cùng nhau quay lại, có ít chuyện trong lòng nghĩ ràng, nên thái độ đối với Đường cũng nhiệt tình mấy phần. Tính tình Đường khiến người thích, đời trước hai nàng ở chung lâu như vậy, tự nhiên rất nhanh chuyện hòa hợp.

      Hai tiểu nương hành lang vừa vừa cười. Đường : "Giang muội muội, muội là người bạn đầu tiên của ta ở đây, ngày sau ta có thể thường xuyên đến tìm muội chơi đùa ?" Tiểu nương vẫn còn tuổi, đối với hoàn cảnh mới tất nhiên hiếu kỳ, làm sao Tôn thị lại quản giáo khuê nữ nghiêm khắc, đương nhiên dễ dàng cho nàng xuất môn, nếu Đường làm sao luống cuống quá đỗi như vậy.

      Giang Diệu : " Mẫu thân Đường tỷ tỷ phải thích tỷ xuất môn sao? Nếu Đường tỷ tỷ cảm thấy được, ta có thể đến Đường phủ tìm tỷ. Sau này chúng ta cũng có thể cùng nhau dạo, đến Tương Nguyên Tự bái Bồ Tát."

      Tuy đời này Tam ca nàng định nhân duyên, nếu có gì bất ngờ xảy ra, sang năm liền có thể đem Lương Thanh Huyên đón vào cửa . Nhưng nàng vẫn có chút yên lòng, trong tiềm thức muốn Đường cùng Tam ca gặp mặt, để tránh sinh ra phiền phức cần thiết. Đời này Tam ca nàng chung tình với Lương Thanh Huyên, vì thế thể trêu chọc tới Đường . Đường nương tốt, nếu đời này gả cho phu quân biết thương người như Tam ca nàng, cuộc sống sau này cũng dễ dàng chút.

      Giang Diệu hiểu được đây chỉ là ý nghĩ an ủi người khác. Lương Thanh Huyên xác thực được, nhưng nếu phải thái độ Tam ca muốn cưới Lương Thanh Huyên kiên quyết như vậy, nàng cũng cách nào tiếp nhận Lương Thanh Huyên là Tam tẩu của nàng.

      Đường tất nhiên cũng suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tính tình của tiểu nương này rất hiền hoà, giống nhóm quý nữ Vọng Thành mắt cao hơn đầu khác chút nào. Nàng gật đầu : "Được, lần gặp mặt tới, Giang muội muội cứ cho người thông báo với ta tiếng, ta nhất định chiêu đãi muội tốt."

      Hai nương tới khúc quanh của hành lang Giang Diệu thấy được người tới, trong lòng nhất thời “Lộp bộp” tiếng, thầm nghĩ: Thực là sợ điều gì gặp điều đó.

      Giang Thừa Ngạn nhìn thấy muội muội mình, rất vui mừng bước lên nghênh đón: "Diệu Diệu, sao ở chỗ ngồi, thân thể thoải mái sao?" Lúc này mới nhìn thấy bên cạnh muội muội mình còn có người, lại hỏi, "Vị này chính là..."

      Hôm nay Đường nhìn thấy qua tân lang quan Giang Thừa Nhượng, cũng biết Trấn Quốc Công phủ có ba vị con trai trưởng là em sinh ba, dáng dấp có đến bảy tám phần giống nhau ,nàng thấy đại công tử, lại biết nhị công tử là người trầm mặc ít lời, lúc này thấy công tử trẻ tuổi nụ cười xán lạn, tự nhiên hiểu được chính là Trấn Quốc Công phủ tam công tử Giang Thừa Ngạn .Lúc ở Dân Châu, Đường cũng tiếp xúc qua nhóm biểu ca biểu đệ cùng thế hệ, trong đó thiếu hình dạng xuất chúng, tài hoa văn hoa,nhưng có thể tuấn tú như vậy, cũng chưa thấy qua. Trong lòng liền than thở: Công tử cùng tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ dáng dấp đều tuấn mỹ như vậy, nhìn là đẹp mắt.

      Giang Diệu chỉ có thể nhắm mắt giới thiệu, : "Vị này chính là Đường tỷ tỷ. Đường tỷ tỷ, đây là Tam ca của ta."

      Ở trước mặt ngoại nam, Đường tất nhiên dám quá mức hoạt bát, khéo léo nghiêng người thi lễ: "Tam công tử."

      Giang Thừa Ngạn nở nụ cười sang sảng, : "Đường nương cần khách khí." Y thấy muội muội cùng vị Đường tiểu thư này ở chung hòa hợp, liền biết nàng rất hợp ý muội muội của y. Nên , "Diệu Diệu có nhiều tỷ muội, sau này nếu Đường tiểu thư rảnh rỗi, cứ tìm đến Diệu Diệu chơi đùa."

      Giang Diệu liếc mắt đánh giá vẻ mặt cùng ngữ khí của hai người, thấy hai người có cái gì đúng, lúc này mới thở phào nhõm. Nàng lại : "Muội rất thích Đường tỷ tỷ, đừng giờ ở trong phủ có ai, cho dù sau này ba vị tẩu tẩu đều vào cửa, muội cũng đến tìm Đường tỷ tỷ chơi đùa."

      Giang Diệu cố ý để lộ tin tức Tam ca nàng định thân, lại liếc nhìn Đường chút, thấy nàng hơi mỉm cười, bộ dáng liên quan tới mình.

      ... Có lẽ nàng suy nghĩ nhiều .

      Đời này giống như đời trước .

      Giang Diệu thoải mái chút, cùng Đường đến tiền viện.

      Giang Thừa Ngạn nhìn hai tiểu nương thân thiết này, có chút ghen tị. Mới quen người ta thôi, để ý tới Tam ca rồi. Có điều nghĩ đến tiểu biểu muội chờ y trong lương đình, Giang Thừa Ngạn liền kiềm được nụ cười vội vàng xoải bước tới.

      Lúc Giang Thừa Ngạn đến hồ sen bên chòi nghỉ mát liền nhìn thấy nương mặc bộ quần áo màu xanh nhạt thêu hoa lan mềm mại đứng ở đàng kia, như đoá hoa lặng lẽ toả hương thơm ngát. Theo bên người nương là hai nha hoàn mặc áo xanh. Nha hoàn nhìn thấy y đến , hướng về phía Lương Thanh Huyên : "Tiểu thư, là Giang Tam công tử."

      Lương Thanh Huyên quay đầu, quả thực thấy Giang Thừa Ngạn tới .Xưa nay đều là tiểu thư được giáo dưỡng cực kỳ nghiêm khắc, chưa bao giờ lén lút gặp gỡ ngoại nam, nhưng vì hai người định thân, lại là quan hệ biểu huynh muội, ban ngày gặp nhau chút, cũng là hợp tình hợp lí.

      Hai nha hoàn bên cạnh Lương Thanh Huyên lập tức ra ngoài canh giữ.

      Lương Thanh Huyên nắm khăn lụa trong tay, ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Ngạn, kêu: "Tam biểu ca."

      Đừng Lương Thanh Huyên có chút thẹn thùng, ngay cả đại nam nhân như Giang Thừa Ngạn, nhất thời cũng biết nên gì cho phải. Y cười ngây ngô, lỗ tai có chút nóng, : "Huyên biểu muội." Y nhìn tiểu biểu muội dịu ngoan xinh đẹp trước mắt, lại nhớ đến dáng dấp lúc đại ca mình cưới vợ hôm nay, càng lúc càng ao ước. Nếu y sớm sinh ra trước đại ca hai khắc, hôm nay người cưới vợ là y. Bởi vậy, ánh mắt khi Giang Thừa Ngạn nhìn Lương Thanh Huyên nóng bỏng hơn chút.

      Lương Thanh Huyên bị y nhìn nhìn có chút ngượng ngùng, vội : “Kỳ , ngày ấy Tam biểu ca vì cứu ta mới bị thương, ta vẫn muốn đến gặp mặt để cảm tạ. Chỉ là... Chỉ là mẫu thân của ta, bà ——" nghĩ đến những câu phản đối của mẫu thân nàng lúc trước, nhưng bây giờ việc hôn nhân định rồi, còn ngày ngày nhắc mãi, Lương Thanh Huyên bỗng nhiên có chút áy náy. Nếu sau này bởi vì nàng mag khiến hai nhà người huyên náo vui, tội lỗi đó nàng khó tránh được .

      Lương Thanh Huyên đưa mắt nhìn thẳng, thái độ kiên định : "Tam biểu ca yên tâm, nếu hai ta định thân, vậy mẫu thân của ta bà sớm muộn gì cũng tiếp thu. Chỉ là sau này, nếu mẫu thân ta có làm điều gì đúng, hi vọng huynh đừng nóng giận."

      Giang Thừa Ngạn biết nhạc mẫu đại nhân Lan thị này khó lấy lòng đến bực nào, nhưng nếu y thích nàng, quyết định cưới nàng, chút cực khổ đó đáng tính đến. Hơn nữa, chỉ có nhạc mẫu mà thôi, nhạc phụ của y vẫn là người thấu tình đạt lý, sau này khi hai người bọn họ thành thân,quanh năm suốt tháng, y cùng nhạc mẫu tiếp xúc cũng chỉ vài lần. Có điều hôm nay đại ca y kết hôn, chỉ có Khánh công cùng Lương Lượng, Lương Thanh Huyên đến, Lan thị lại đến dự, đúng là khiến Giang Thừa Ngạn có chút thoải mái.

      Nhưng những điều này đều liên quan đến tiểu biểu muội trước mắt.

      Làm thế nào cũng thể đem mọi trách nhiệm đổ hết cho nàng.

      Giống như biết y suy nghĩ gì, Lương Thanh Huyên : "Mấy lần ta khuyên mẫu thân ta đến,nhưng bà vẫn muốn đến, bởi vì...."

      Giang Thừa Ngạn chận lại : " sao." Tiếng của y có chút ôn hòa, "Ta đều hiểu. Huyên biểu muội, có thể lấy được muội, là vinh hạnh của Giang Thừa Ngạn ta. Con người ta có gì hay, muội đồng ý gả cho ta, xem như cũng thiệt thòi cho muội. Ta... Sau này ta cố gắng đối xử với muội tốt." Thiếu niên trong ngày thường miệng lưỡi trơn tru, đến trước mặt người , cũng biến thành người ăn lắp bắp.

      Lương Thanh Huyên nhịn được nở nụ cười, gật đầu ừ tiếng, mặt vì e thẹn mà đỏ ửng lên, nhưng trong lòng giống như thả xuống khối đá lớn. Tam biểu ca còn ôn nhu săn sóc hơn cả nàng tưởng tượng.

      Nhớ tới ngày ấy ở Tung sơn thư viện, y quên mình cứu nàng, giờ Lương Thanh Huyên nhớ tới, vẫn run sợ trong lòng. Nàng mím môi cúi thấp đầu, sau đó liếc mắt nhìn, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ nương gia xinh đẹp ngượng ngùng, sau đó mới lấy dũng khí, nhón chân lên, ở gương mặt Giang Thừa Ngạn hôn cái.

      Sống ròng rã mười bốn năm, đây là việc dũng cảm nhất mà nàng dám làm. Nhưng y có thành ý như thế, nàng cũng hạ quyết tâm, sau này thành thân, nhất định hết lòng hầu hạ y đồng thời cũng hiếu thuận với cha mẹ y.

      Giang Thừa Ngạn có chút ngây ngốc, chờ kịp hồi hồn, giơ tay lên vuốt ve gò má, thấy tiểu biểu muội chạy xa.

      Y cười ngây ngô.

      nơi nào đó sâu tận trái tim bỗng chốc trở nên mềm mại lạ thường.

      Điều này làm cho người luôn được hai ca ca bảo bọc như Giang Thừa Ngạn bắt đầu hiểu ra chuyện. giờ y, cũng nên bắt đầu có hình dáng của nam tử hán, sau này cần cố gắng nỗ lực thêm, mới có thể bảo vệ thê tử của mình.



      Giang Diệu dẫn Đường trở về tiền viện, Đường cười cười : "Trấn Quốc Công phủ rộng lớn, nếu có Diệu Diệu muội dẫn ta, ta làm thế nào cũng thể tìm được đường quay lại."

      Trấn Quốc Công phủ xác thực rất lớn, mà Giang Diệu lại ở sâu trong phủ, cách tiền viện khoảng cách rất xa, đương nhiên phải lâu. Thấy gò má Đường đỏ bừng, chóp mũi đều xuất đầy mồ hôi. Có điều nàng biết được, Đường nhìn ôn nhu mềm mại, kỳ thực rất giống khỉ, thích nhất nhảy nhót tưng bừng, leo cây cũng thế. Giang Diệu lại cùng nàng chuyện lúc, lúc qua tiền viện, đôi mắt liền nhịn được nhìn về chỗ ngồi của khách nam.

      Thấy ở cái bàn được đặt riêng biệt ở giữa, Lục Lưu với vê mặt thân thiện ngồi ở bên cạnh Nhị ca nàng, vị trí để trống ở giữa, là của Tam ca nàng.



      Mặt Giang Diệu hơi ửng đỏ, thầm nghĩ Lục Lưu này thực là người thức thời , nhanh như vậy ngồi xuống chỗ của con rể.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh49 others thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương
      Chương 89
      Lục Lưu dường như cũng nhận ra được cái gì, ngẩng đầu liếc nhìn, thấy cách đó xa có hai tiểu nương điqua, ánh mắt nhất thời rơi vào người tiểu nương có đôi má hồng. cười cười, thấy tiểu nương chợt cúi đầu, kéo người bên cạnh vào tiền thính, lúc này mới mỉm cười đứng dậy, hướng về phía Giang Chính Mậu : "Bản vương thất lễ, xin phép rời lát."


      Giang Chính Mậu cũng đứng dậy theo, thấy Tuyên Vương xa , liềnthở phào hơi dài.


      Giang Diệu cùng Đường vào tiền thính, nhưng chỗ ngồi của nàng cùng Đường giống nhau, chỉ có thể tách ra. Giang Diệu ngồi vào bên cạnh mẫu thân mình, nghe mẫu thân nàng cùng Nhị thẩm thẩm, Tam thẩm thẩm chuyện. Cùng ngồi còn có phu nhân Chu thị của Bình Tân Hầu phủ . Mấy năm gần đây Giang Diệu hay cùng Hoắc Tuyền qua lại, Chu thị cũng rất thích tiểu nương Giang Diệu này. Bây giờ sau khi Hoắc Tuyền vào cung, địa vị của Bình Tân Hầu phủ tự nhiên cao hơn chút, nay có nhiều quan to hiển quý tranh nhau tạo dựng quan hệ cùng Bình Tân Hầu phủ.


      Giang Diệu thấy Chu thị hôm nay nghiêm mặt, giống như ngày xưa, vừa thấy nàng liền cười tủm tỉm cùng nàng chuyện, đối với bài tập thường ngày của nàng, cũng cực thân thiết hỏi han. Tuy rằng đời này, nàng có cách nào làm con dâu của bà, nhưng nàng đối với bà vẫn là kính trọng.


      Giang Diệu mỉm cười chào hỏi, sau cùng nàng nhắc đến Hoắc Tuyền, "... Mấy ngày trước đây Tuyền tỷ tỷ gửi thư cho con, bảo con mấy ngày nữa tới gặp nàng. Nàng cùng con chút việc, tháng ngày ở trong cung nhìn chung trải qua rất thoải mái."


      nay Vệ Bảo Linh chưa tiến cung, toàn bộ hậu cung chỉ có mình hoàng hậu là Hoắc Tuyền, bỏ qua vấn đề Cảnh Huệ đế chung tình với Vệ Bảo Linh cùng tính tình do dự thiếu quyết đoán của y, chuyện còn lại đương nhiên là bạc đãi Hoắc Tuyền.


      Chu thị vừa nghe, thoáng liếc mắt nhìn tiểu nương ngoan ngoãn xinh đẹp bên cạnh, lạnh nhạt : "Bây giờ A Tuyền là Hoàng hậu, hoàng cung chính là nhà của con bé, ở trong nhà của mình, đương nhiên thoải mái." Bà cong cong môi , , "Mấy ngày nay, nghe Giang tiểu thư rất siêng năng chăm chỉ lui tới hoàng cung."


      Giang Diệu cùng trưởng công chúa có giao tình tốt, giới quý tộc ở Vọng Thành đều biết . Lúc trước Giang Diệu được nuông chiều ở trong phủ, trong ngày thường tiếp xúc nhiều với những nhà như thế, bây giờ bắt đầu hiển lộ sơn thủy, được trưởng công chúa thích , ngay cả ngày Đế hậu đại hôn, Trang thái phi đối với nàng cũng tán thưởng dứt. Thù vinh như thế, phải quý nữ nào cũng có được.


      Sao lại xa cách gọi nàng là "Giang tiểu thư" ? Trước kia Giang Diệu còn tưởng Chu thị này tâm tình tốt, bây giờ khi chuyện liền mang ý châm biếm, ràng là thích nàng. Giang Diệu nhíu nhíu mày, tâm trạng có chút thoải mái. Lúc trước Chu thị đối đãi với nàng rất tốt, điểm này nàng cảm nhận rất ràng, nhưng hôm nay nàng chăm chỉ cần mẫn chạy vào hoàng cung, đây là ý gì? nương gia thích hợp xuất đầu lộ diện, nàng biết điều này, nhưng tiến cung bồi trưởng công chúa, lại là việc khác.


      Nhưng dù thế nào cũng thể va chạm với trưởng bối, Giang Diệu nhất thời cũng lên tiếng.


      Kiều Thị có chút bực bội, ngày xưa thấy Chu thị coi khuê nữ của bà như nữ nhi ruột thịt , nhiệt tình đó đến tận bây giờ bà vẫn còn chưa quên đâu. Bây giờ ngược lại, chẳng lẽ trở thành nhạc mẫu của hoàng thượng, liền cao ngạo hơn rồi? Sau này khuê nữ của bà gả qua đó, còn biết phải chịu bao nhiêu ấm ức.


      Nhị thẩm thẩm Phùng thị của Giang Diệu mím môi lên tiếng, nhưng trong lòng lại háo hức muốn xem trò vui.


      Thích thị là tam thẩm thẩm lại cực kì bênh vực cháu , bà biết đại tẩu là chủ mẫu nên có vài lời tiện , liền quay sang nhìn Chu thị : "Diệu Diệu nhà chúng tôi cùng trưởng công chúa hợp ý, cũng đâu phải làm chuyện gì mờ ám. Lúc trước khi Hoàng hậu nương nương chưa gả, Diệu Diệu cũng thường qua lại chơi cùng nàng ấy, hai người cùng nhau thêu thùa, cảm tình cũng rất tốt. Khi đó ta thấy phu nhân cũng vui vẻ chiêu đãi Diệu Diệu lắm mà, còn ngừng nhắc Diệu Diệu nên thường xuyên đến Hầu phủ để chơi cùng Hoàng hậu nương nương sao?"


      Chu thị cảm thấy nay Giang Diệu thường vào cung bồi trưởng công chúa có chút thích hợp, nhưng ngày xưa chính bà cũng rất tán thành Giang Diệu đến bồi khuê nữ của bà, nếu tiếp, chính là tự tát vào mặt của mình.


      Chu thị biết vị Tam phu nhân xinh đẹp của Trấn Quốc Công phủ này có miệng lưỡi bén nhọn, nhất thời cũng muốn tranh cãi cùng bà ấy.


      Lại liếc mắt nhìn Giang Diệu . , bà đúng là rất thích tiểu nương này, cũng rất tình nguyện xem nàng là con dâu của bà. Chỉ là — -- -- khi nghĩ đến nhi tử của mình bị nương này dụ dỗ đến mê muội, lúc sinh bệnh cũng ngừng lẩm bẩm gọi tên của nàng, nhất thời có chút lo lắng. Nhi tử thương là chuyện tốt, dù sao bà cũng hi vọng nhi tử cưới được người mình thích, nhưng nếu thương quá mức cũng hay. Trước khi nữ nhi xuất giá, nhi tử lại đột nhiên sinh bệnh, Chu thị liền bắt đầu dao động đối với mối hôn này, thẳng đến sau đó bộ dạng ngoan ngoãn của Giang Diệu lọt vào mắt Trang thái phi, lúc này càng khiến Chu thị lo lắng thêm.


      Tiểu nương này, tuyệt đối yên phận làm con dâu của bà....


      Lấy lòng Trang thái phi như vậy, lại mật thiết qua lại với trưởng công chúa, sợ là muốn đem nửa đời sau đều đặt hết trong hoàng cung. Đứa con ngốc của bà còn ngu ngơ coi người ta là tỷ muội tốt, ngừng lôi kéo Giang Diệu vào trong cung, tuổi còn có dung mạo như vậy, khó tránh khỏi việc hoàng thượng nhìn thấy mà động lòng.


      Chu thị càng nghĩ càng tức giận. Lúc trước bà thích nương này bao nhiêu, bây giờ lại càng thất vọng bấy nhiêu.


      chấp nhặt với Thích thị, đúng lúc ngồi chung với phu nhân Vinh Quốc Công phủ bắt đầu quay sang tán gẫu với bà ấy.

      Các phu nhân chuyện, tất nhiên là ba câu rời con của mình, bây giờ trưởng nữ xuất giá, trưởng tử đến tuổi làm mai, tất nhiên câu chuyện tới trưởng tử Hoắc Nghiễn .


      Chu thị cười cười : "Nghiễn nhi nhà ta xưa nay ánh mắt cao, nếu phải tại sao đến tận bây giờ việc hôn nhân vẫn còn chưa có tin tức như thế."


      Vinh Quốc công phu nhân cũng là người thông minh, biết được mấy năm qua Trấn Quốc Công phủ cùng Bình Tân Hầu phủ lui tới mật thiết, bọn quan hệ cũng tốt, mà trước đó Chu thị thích vị Giang tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ , sợ là sắp kết thân gia. Hôm nay thái độ như vậy, có lẽ giữa hai nhà xảy ra chuyện, còn ý kết thân nữa.


      Phu nhân Vinh Quốc Công phủ : " Lan nhi nhà ta cũng thế, mấy đứa trẻ bây giờ, đứa nào đứa nấy đều có chủ ý riêng của chúng."


      Chu thị đối với Lan nhi trong miệng phu nhân Vinh Quốc công có chút ấn tượng, vội : "Vinh Thất tiểu thư đúng là người huệ chất lan tâm..."


      Bình Tân Hầu phu nhân cùng Vinh Quốc công phu nhân cùng nhau đàm luận con cái của chính mình, hai hài tử đều đến tuổi làm mai, sợ là có ý kết thân. Các phu nhân ngồi chung bàn nhịn được thổn thức phen, thầm : Trước kia còn tưởng rằng Bình Tân Hầu phu nhân coi trọng nương Trấn Quốc Công phủ, hóa ra người ta hoàn toàn có ý này.


      Nhìn sang Kiều Thị gương mặt còn giữ được nụ cười, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại. Quả thực bị Chu thị chọc tức đến hỏng rồi! Trước kia hai nhà hòa khí như thế, ngờ đột nhiên nháo thành như vậy. Trước đó vài ngày Bình Tân Hầu còn ám chỉ việc muốn qua kết thân, bọn họ cân nhắc phen, cũng cảm thấy mối hôn này sai, ngờ Chu thị này lại bày trò ở trước mặt bà, muốn cùng Vinh Quốc Công phủ kết thân.


      Là cái thá gì chứ! Kiều Thị đau lòng khuê nữ, vào lúc này ngay cả chính Hoắc Nghiễn cũng thấy ưa nổi, cũng may mà chưa kết thân, nếu kết thân rồi, chỉ sợ càng thêm vướng tay chân .


      Chỉ là ——


      Kiều Thị liếc mắt nhìn khuê nữ của mình, hiểu được trong lòng con bé lúc này cũng khó chịu, nhất thời cũng dám cùng Chu thị trở mặt. Dù sao hôm nay là ngày vui của trưởng tử, bà cũng muốn gây ra chuyện vui, thứ hai, nếu khuê nữ của bà thích Hoắc Nghiễn, nếu bà làm lớn chuyện sau này hai hài tử càng thêm khó giải quyết.


      Giang Diệu ngồi yên , thấp giọng : "Mẫu thân, Nhị thẩm thẩm, tam thẩm thẩm, con ra ngoài chút." Sau đó hướng về chỗ các vị phu nhân ngồi khẽ mỉm cười, lễ phép tạ lỗi phen, mới rời .


      Tiểu nương tuổi còn trẻđã có lễ nghi chu đáo như vậy, mà Hầu phu nhân Chu thị này, lại nể mặt mũi như vậy, phần lớn các phu nhân ở đây đều là người thông minh, sao lại biết hôm nay Chu thị là cố ý nhằm vào tiểu nương người ta. Nhìn tiểu nương yên lặng lui ra, các phu nhân càng cảm thấy hành động của Chu thị rất quá đáng. Nhưng bà ta là nhạc mẫu của hoàng thượng, ai dám gì với bà. Căm giận bất bình như thế nào nữa, cũng thể vì tiểu nương mà đắc tội với Chu thị.


      Giang Diệu vừa , sắc mặt Chu thị cũng cứng ngắc, ngẫm lại lời của mình có chút quá đáng. Nhưng nghĩ đến nhi tử cùng khuê nữ của mình, bà chỉ có thể nhẫn tâm đối với người bên ngoài.


      Con trai của bà ràng ưu tú như thế,nhưng nàng ta cũng biết đủ, lại muốn cùng khuê nữ của bà tranh cướp phu quân. Thân phận Hoàng thượng như thế, khó tránh khỏi hấp dẫn những người trẻ tuổi non dạ, tiểu nương ái mộ hư vinh, hôm nay bà chỉ muốn cho nàng ta hiểu đạo lý, cái gì gọi là đem giỏ trúc múc nước như công dã tràng.


      Sau này xem nàng ta có thể tìm được phu quân ưu tú như con trai của bà hay .


      tới bên ngoài, Bảo Cân cùng Bảo Lục tức giận đến nhịn nổi. Viền mắt Bảo Lục đều đỏ, : "Bình Tân Hầu phu nhân sao có thể làm như vậy? Ngày xưa tiểu thư cùng Hoắc nương quan hệ tốt lắm mà, mỗi lần tiểu thư đến Bình Tân Hầu phủ, phu nhân đều rất khách khí. Sao hôm nay..."


      Hôm nay Chu thị, xác thực khiến trong lòng Giang Diệu có chút khó chịu. Trước mặt nhiều người lại tỏ thái độ như vậy, khiến nàng giống như thích làm con dâu của bà ấy lắm. Giang Diệu nào chịu được ấm ức như thế này? Có điều như vậy cũng được, nàng cũng ít mấy phần áy náy. Chu thị thích nàng, Hoắc Tuyền lại vào cung, sau này nàng cũng tới Bình Tân Hầu phủ nữa.


      Ở trong vườn hoa yên tĩnh dạo chút, Giang Diệu cảm giác trong lòng thoải mái hơn nhiều, nhưng cũng muốn trở về .


      Đúng lúc Bảo Lục giọng ở nàng bên tai : "Tiểu thư, ngài xem..."


      Theo Bảo Lục ra hiệu liếc nhìn đằng sau, Giang Diệu nhìn nam nhân đứng dưới cây, nhịn được lộ ra nụ cười. ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng qua, Giang Diệu liếc nhìn xung quanh , lúc này mới chạy tới, hỏi: "Vương gia sao lại ở chỗ này?" phải nên ngồi tán gẫu cùng cha nàng và các ca ca sao?


      Lục Lưu vừa muốn mở miệng, thấy viền mắt tiểu nương có chút hồng, giơ tay vuốt ve mặt nàng, hỏi: " khóc ?"


      Đúng là khóc, nhưng có chút ấm ức. ngờ Lục Lưu tinh mắt như vậy. Nàng cũng gạt , mím mím môi : " Nghe một chút chuyện thoải mái, nhưng cũng chẳng có gì." xong, liền bị nam nhân kéo đến phía sau bên trong rừng cây.


      Nàng ngẩng đầu nhìn mặt , : "Hôm nay Vương gia có thể đến, ta rất vui ."
      Giang Diệu tâm tình tốt, liền từ trong lòng móc ra khăn tay bọc bánh kẹo cưới, chọn viên kẹo hoa quế, bánh chưng óng ánh long lanh, đưa đến bên môi Lục Lưu, : "Đây là khen thưởng."


      Lục Lưu mỉm cười ăn, nhàng hôn lên viền mắt ửng đỏ của nàng, đem người ôm vào lòng, thanh ôn hòa : "Mấy ngày nữa, bản vương cũng tặng nàng món lễ vật."
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh56 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :