1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Haha. Vương gia đểu quá đó nha, sao nhéo mung của Diệu Diệu thế:yoyo60:
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 84

      Cổ họng Lục Lưu nhúc nhích, nuốt hạt sen vào.

      Sau đó cúi đầu, nhìn vào đôi mắt long lanh của tiểu nương, thấp giọng : “Trước ngày đại ca nàng thành thân, bản vương đến Trấn Quốc công phủ để cầu hôn.”

      Tiếng nam nhân trầm thấp, xào xạt, rất êm tai.

      Hai má Giang Diệu nóng bừng, đợi khi nghe xong câu Lục Lưu vừa , mới đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn về phía . Đại hôn của đại ca nàng và Tống Loan được định vào ngày mười sáu tháng này. Hôm nay là mùng sáu, theo ý của Lục Lưu, phải chỉ còn vài ngày nữa sao?

      Nàng rũ mắt suy nghĩ phen. Theo lý thuyết mà , Lục Lưu là người nam nhân có trách nhiệm, nghĩ cợt nhả nàng rồi bỏ qua, nàng nên cảm thấy may mắn. Hơn nữa nàng cũng có hảo cảm với . Chỉ là nàng chưa từng quên, đời trước, nàng thiếu chút nữa thành thân với Lục Hành Chu. Đời này nếu nàng gả cho Lục Lưu, vậy Lục Hành Chu khi gặp nàng nàng, cũng phải cung kính kêu nàng tiếng “Tam thẩm”.

      ra, về phía Lục Hành Chu cũng có gì quan trọng. Dù sao cũng trôi qua rất nhiều năm, nàng cũng cần thiết phải rối rắm gì với người này.

      Chỉ là - -

      Giang Diệu nghĩ cách nghiêm túc, : “Chờ thời gian nữa .”

      Vẻ ôn hoà mặt Lục Lưu bỗng dưng nhạt , hiển nhiên có chút vui. Nhưng cũng hiểu được, có thể là tiểu nương lại e thẹn, muốn để được như ý nguyện cách dễ dàng. thông cảm cho nàng, cũng nguyện ý dung túng nàng. Nhưng thoải mái vẫn có ít.

      : “Nếu Trang thái phi đến trước bản vương bước, đến lúc đó nàng có muốn khóc cũng kịp.” muốn dọa nàng. Có lẽ khi doạ đến điểm này nàng gật đầu.

      Giang Diệu biết Lục Lưu là người thông minh, chỉ cần vòng ngọc, cũng làm cho đoán được tâm tư của Trang thái phi. Nhưng nàng cũng ngốc.

      Giang Diệu lầm bầm: “Chẳng lẽ Vương gia muốn giúp ta hoá giải chuyện này sao?” Tìm cách đánh mất ý nghĩ đó trong tư tưởng của Trang thái phi, đối với Lục Lưu mà đó phải là việc khó, nếu ngay cả chuyện này mà cũng chịu làm, e rằng đối với chuyện cưới nàng, chắc hẳn cũng có bao nhiêu thành ý.

      Lục Lưu dở khóc dở cười, : “Nàng tính toán hay , vừa muốn bản vương ra sức giúp nàng, lại vừa cho bản vương danh phận.” dùng môi chạm cái vào trán của nàng, đầy thâm ý, “Giang tiểu thư, muốn xuất binh cũng phải có lí do, đạo lí này chắc hẳn tiểu thư cũng hiểu?”

      Trong ngày thường người thích chuyện, nhưng đêm nay dường như tâm tình của rất tốt, nên cũng khá nhiều.

      Đạo lý đó đương nhiên Giang Diệu hiểu. Nàng do dự chút, mới chuyện của Hoắc Nghiễn cho nghe, xong, thấy ý cười mặt của nam nhân cũng còn, lập tức tiếp, “... Cho nên, chuyện của chúng ta chậm rãi hẳn tính.” Nếu nàng còn sợ việc phải tiến cung, vậy việc đính hôn với Lục Lưu sớm chút hay muộn chút cũng có gì khác nhau. Dù sao vừa cự tuyệt Hoắc Nghiễn xong, liền cùng Lục Lưu đính hôn, quá thỏa đáng. Hơn nữa sau khi đại ca thành thân, nàng còn có nhị ca cùng tam ca, đấy là chưa kể đến các biểu ca trong phủ khác, nàng còn tuổi, cũng đâu cần lập gia đình sớm như thế.

      Lục Lưu : “Nàng sợ bản vương đổi ý à?” Loại chuyện này, vẫn luôn là nữ nhân chịu thiệt thòi, nếu muốn nuốt lời, nàng cũng thể làm gì.

      Giang Diệu nghĩ nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn , : “Lục Lưu, ta chỉ là muốn có chuyện gạt chàng. Có số việc, chúng ta nên ràng ngay từ đầu, ngày sau tự nhiên cũng bớt ít mâu thuẫn. Về phần đổi ý, nếu vương gia ngài người thích lợi dụng, cho dù cùng ta định thân rồi, cũng có biện pháp đem hôn ước giải trừ, đến lúc đó thanh danh của ta bị hao tổn, càng trở nên có cách nào lập gia đình.” Thế gian này vốn là như vậy, đối với nam nhân luôn phóng khoáng khoan dung, nhưng nếu chuyện đó đặt vào hoàn cảnh của nữ nhân đó lại chính là nỗi nhục của cả gia tộc.

      Nàng vừa , vừa cúi đầu nhìn đôi tay xoắn xuýt của mình, lẩm bẩm, “... Hơn nữa nếu chàng tùy tiện đến cầu hôn, làm cha mẹ ta bị giật mình.”

      Cha mẹ nàng xưa nay thương nàng, tuy Lục Lưu là Vương gia, nhưng , cha mẹ nàng vốn cũng chưa từng nghĩ gả nàng cho vương gia gì cả.

      Giang Diệu buồn rầu, nam nhân lại đem mặt dán sát vào mặt nàng. Giang Diệu ngẩng đầu, khổ sở đối diện với ánh mắt của . Lục Lưu vuốt ve đầu của nàng, : “ ép nàng nữa, bổn vương chờ thêm thời gian nữa vậy.” lại , “Chậm nhất là cuối năm nay phải định ngày.”

      Năm nay Giang Diệu mới mười ba tuổi, ít nhà nối đuôi nhau đến cửa để làm mai, đợi sang năm cập kê, vậy người đến cầu thân chẳng phải đạp nát bậc cửa sao? Tuy nương được cả trăm nhà đến cầu cưới là chuyện tốt, nhưng Giang Diệu lại chưa hề thích phần hư vinh này. Người đến cầu thân có nhiều bao nhiêu nữa, nàng chỉ muốn tìm người mình thích. Lúc này nghe Lục Lưu thế, Giang Diệu cười cong cong khoé mắt, càng phát ra mình nhìn lầm người. nhìn lạnh như băng, kỳ lại thấu hiểu và thương mình hơn ai hết.

      Có thể là tuổi lớn hơn nàng cũng là điểm tốt. Nếu sau này hai người thực thành thân, chắc nhường nhịn nàng ít.

      Nàng cười cười, đưa tay lên ôm lấy gương mặt tuấn của , : “Vâng, nhưng hôm nay Trang thái phi làm mẹ ta giật mình, nếu mẹ ta nôn nóng muốn đem ta đính thân, ta gọi Bảo Cân đến báo tin cho chàng. Đến lúc đó chàng hãy đến...” Hai chữ cầu hôn Giang Diệu thẳng thành lời, nhưng dĩ nhiên là cần cũng biết.

      Nếu mẹ nàng vì lo lắng chuyện vào cung mà nôn nóng định thân cho nàng, vậy nàng cũng hết cách.

      Lục Lưu gật đầu đồng ý. Chỉ là - - Nương tử vẫn còn chưa cưới vào cửa, bắt đầu ra lệnh.

      véo véo gương mặt non mềm của nàng, : “Cách nàng ra lệnh cho bản vương làm việc cũng quen tay quá nhỉ.” Lúc trước còn kính trọng như trưởng bối mà.

      Giang Diệu có chút ngượng ngùng. Nhưng , nàng quả thực có loại cảm giác sai khiến thành quen. Cũng tội cho đến loại chuyện thế này cũng đều có thể nhân nhượng nàng. Nàng cười rực rỡ, lại nghe Lục Lưu : “Sau này nếu Trang thái phi muốn chuyện với nàng, nàng tốt nhất nên mang theo trưởng công chúa - - ”

      Trang thái phi dịu dàng thân thiết, giống là người xấu. Nhưng Giang Diệu biết Lục Lưu làm thế nhất định là muốn tốt cho nàng nên cũng hỏi nhiều, vội vàng gật đầu : “Vâng, ta biết rồi.”,

      Sau khi trở lại lương đình, Bảo Cân cùng Bảo Lục lập tức xông tới, cuống cuồng : “Tiểu thư.”

      Giang Diệu có chút chột dạ, nhìn thoáng qua Lục Hà cao gầy bên cạnh, biết chắc Lục Hà trấn an hai nha hoàn này, nếu hai nha hoàn sớm chạy đến tìm nàng. Giang Diệu với vẻ bình thản như có việc gì: “Chúng ta trở về .” trễ thế này, tiệc mừng chắc cũng sắp tan.

      Bảo Cân cùng Bảo Lục gật đầu, đưa tiểu thư nhà mình trở về, hai người đối với người vẫn liên tục cản trở bọn họ là Lục Hà, ngay cả liếc mắt cũng thèm ngó đến. Lục Hà cười bất đắc dĩ, nhìn chủ tớ ba người qua, lúc này mới về hướng trong rừng tìm vương gia nhà mình.

      đến chỗ sáng sủa chút, Bảo Lục nghiêng đầu nhìn vào cổ của tiểu thư nhà mình, nhíu mày đau lòng : “Nhìn này, tiểu thư đâu thế, bị muỗi cắn nổi mẩn ngứa hết rồi đây này.”

      Nghe nhắc đến mới thấy quả thực rất ngứa. Giang Diệu đưa tay lên muốn sờ cổ, Bảo Cân lập tức ngăn cản: “Tiểu thư đừng lấy tay sờ, ngứa nhịn chút xíu, lát nữa nô tỳ lau xong thoa thuốc cho tiểu thư.”

      Đêm hè du ngoạn hồ mặc dù có tình thú, nhưng đám muỗi đó lại đâu thèm quan tâm, nếu bắt được ngươi cắn. Cổ ngứa ngáy thế này Giang Diệu đều đổ hết đầu Lục Lưu. Nhưng nghĩ đến vừa rồi Lục Lưu tự tay bóc hạt sen cho mình, thậm chí còn cảm thấy trong miệng còn thoảng hương sen thơm ngát. Đợi nàng trở về chỗ cũ, trong miệng nào còn mùi thơm ngọt gì, chỉ còn hơi rượu thoang thoảng mà thôi.

      Lúc trước cũng chỉ môi chạm môi thôi, hôm nay lại...

      Giang Diệu xấu hổ đến chết được, nhịn xuống thèm nghĩ nữa, nhanh chóng quay về tìm Kiều thị.

      Tiệc mừng gần kết thúc, nhưng các tân khách vẫn còn chưa rời .

      Ngồi ghế gấm gần đó Vệ Bảo Linh liếc mắt liền thấy Giang Diệu bước vào, bởi vì chuyện vừa rồi, ánh mắt của nàng ta khi nhìn Giang Diệu nóng bỏng thèm che giấu, giống như cực kỳ hận nàng. Tô thị bên cạnh khẽ ho tiếng, Vệ Bảo Linh mới hoàn hồn, đem ánh mắt thu liễm chút.

      Nhưng đợi Giang Diệu ngang qua bên cạnh nàng ta vẫn là nhịn được, xoay xoay tách trà trong tay, như lơ đãng, trà nóng lập tức “xoảng” tiếng rơi mặt đất.

      Chính Vệ Bảo Linh cũng hoảng sợ, nhất thời mở to đôi mắt.

      Giang Diệu cúi đầu, nhìn cốc trà bị rơi đất, giày thêu và làn váy cũng có chút ẩm ướt.

      Vệ Bảo Linh nhìn thấy Giang Diệu liền nổi giận, lúc nãy tuy là vô ý, nhưng trong lòng cũng vô cùng sảng khoái. Chỉ là, trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta cũng dám làm ra chuyện quá đáng, dù sao vẫn nên giữ thanh danh.

      Vệ Bảo Linh nhìn nàng chằm chằm, : "Giang nương sao chứ?"

      Giang Diệu sao có thể nhìn ra Vệ Bảo Linh phải cố ý, hơn nữa nước trà chỉ văng vào mũi giày cùng làn váy của nàng, cũng ướt nhiều lắm, nếu nhìn kĩ, đúng là nhìn ra được. Nhưng Giang Diệu lại thích dáng vẻ làm sai mà còn làm ra vẻ như đúng lí hợp tình của nàng ta. Giang Diệu đứng an tĩnh, thản nhiên câu “ sao”, liền ngoan ngoãn quay về bên cạnh mẫu thân nhà mình.

      Hành động và tác phong đó của Vệ Bảo Linh trong giới vương giả quyền quý này thực phải là bí mật gì, chỉ là Vệ Bảo Linh tương lai tiến cung, làm sủng phi bên cạnh Hoàng thượng, bọn họ nào dám đắc tội Cho nên khi nương nhà nào bị Vệ Bảo Linh khi dễ, cũng chỉ có thể đành nén giận. Hôm nay là đại hôn của Cảnh Huệ Đế, Vệ Bảo Linh đương nhiên tức cành hông, vậy vừa rồi Trang thái phi lại còn thích tiểu thư của Trấn Quốc công phủ ra mặt như thế, Vệ Bảo Linh tất nhiên giận chó đánh mèo nhắm vào Giang Diệu rồi.

      Nhìn kĩ hai tiểu nương đó cũng xấp xỉ tuổi nhau, người là được nuông chiều ngang ngược, hùng hổ doạ người, người lại tự nhiên hào phóng, dịu ngoan nhu thuận, vừa nhìn biết nên nghiêng về phía người nào rồi.

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt của các quý nữ, quý phu nhân trong điện khi nhìn Vệ Bảo Linh đều lộ ra vẻ bất mãn, còn đối với Giang tiểu nương vẫn giữ vẻ bình thản hề hoảng sợ kia lại tăng thêm mấy phần thương tiếc.

      Vệ Bảo Linh sao có thể nhìn ra? Nhất thời trong lòng vô cùng ấm ức, ràng nàng ta cũng phải cố ý!

      Vệ Bảo Linh ngước đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tô thị, nũng nịu : “Mẫu thân!”

      Tô thị hiểu biết tính tình của khuê nữ nhà mình hơn ai hết, đương nhiên cũng hiểu được khuê nữ là cố ý, nhất thời cảm thấy có chút mất mặt.

      Giang Diệu an tĩnh đứng bên cạnh Kiều thị, hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên. Đối với loại người giống như Vệ Bảo Linh, tuyệt đối thể cứng đối cứng, dù sao cả hai đều là tiểu nương, lại thể giống như khi còn bé, xắn tay áo lên đánh nàng ta trận. Nhưng nếu về chuyện giả vờ đáng thương ư, nàng đương nhiên cũng biết làm. Tiểu nương nhu nhược đáng thương bị người ta ức hiếp, tất nhiên mọi người đứng về phía nàng, huống chi Vệ Bảo Linh vốn có lỗi trước, hơn nữa với tác phong thường ngày của nàng ta, lại có ai tin tưởng nàng ta phải là cố tình.

      Hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận đến đỏ ửng của Vệ Bảo Linh, Giang Diệu cảm thấy hơi đắc ý cách ngây thơ, nhất thời tâm tình tốt.

      Ngay cả trưởng công chúa mới vừa bước vào, sau khi nghe chuyện này, cũng đến bên Vệ Bảo Linh, mà lập tức về hướng Giang Diệu, mang nàng đổi váy và giày. Giang Diệu cũng cự tuyệt hảo ý của nàng, theo nàng ấy đến Ngọc Minh cung.

      Thay xong xiêm y cùng giày, trưởng công chúa mới : “Tính tình của Bảo Linh bị nuông chiều quá sinh hư rồi. Diệu Diệu, chuyện hôm nay, ngươi đừng để trong lòng.”

      Giang Diệu biết trưởng công chúa cũng rất thương vị tiểu biểu muội này, liền : “Trưởng công chúa quá lời, ta để ở trong lòng.”

      Trưởng công chúa gật gật đầu, cũng lên tiếng bênh vực giùm Vệ Bảo Linh. Dù sao loại chuyện này, cũng phải lần hai lần. Nàng nghĩ nghĩ, mới : “Hôm nay lời của mẫu phi, ngươi đừng để ở trong lòng, với mẹ ngươi là cần phải lo lắng. Tuy ta thích ngươi, nhưng cũng muốn để nương hoạt bát đáng như ngươi bước vào Hoàng cung như nhà giam thế này!” Nàng sợ Giang Diệu lo lắng, lại thêm câu, “Yên tâm, về phía mẫu phi có ta.”

      Lời này, làm Giang Diệu có chút cảm động. Hèn chi Lục Lưu với nàng, sau này nếu Trang thái phi tìm nàng chuyện, cần phải kêu trưởng công chúa theo.

      Tiệc mừng tan , Giang Diệu theo Kiều thị cùng nhau ra khỏi cung.

      Lúc ngang qua Ngự hoa viên, Kiều thị ở trước mặt khuê nữ quở trách Vệ Bảo Linh có giáo dưỡng. Kiều thị tổng cộng có bốn người con, nhưng cũng chỉ có đứa con bảo bối, làm sao nỡ để con cưng của bà chịu ấm ức? Hôm nay nếu phải ở trường hợp đúng, bà làm sao có thể buông tha Vệ Bảo Linh?

      Giang Diệu nghe mẫu thân tức giận như thế, thầm nở nụ cười. Cảm thấy mẹ nàng có chút tính trẻ con, hơn ba mươi, tính tình lại chẳng khác gì tiểu nương như thế, trách được cha nàng lại thích bà đến vậy.

      Kiều thị , lại thấy nam nhân mặc cẩm bào xanh thẫm từ phía trước tới, đợi nhìn kĩ người mới đến lập tức vội vàng hành lễ.

      Giang Diệu chậm nhịp, cũng cúi đầu hành lễ theo.

      Lục Lưu mặt chút thay đổi, nhìn thấy hai mẹ con nàng, cố hết sức làm cho thái độ của mình ôn hoà chút, : “Phu nhân cần khách sáo.” nghiêng đầu liếc mắt nhìn nha hoàn mang theo đèn cung đình bên người Kiều thị, hỏi, “Phu nhân muốn ra cung?”

      Kiều thị thấy thái độ ôn hòa, hề bất cận nhân tình như lời đồn đãi, tự nhiên cũng buông lỏng chút, mỉm cười : “Đúng vậy, sắc trời còn sớm, phải trở về.”

      Lục Lưu : “Đúng lúc , bản vương cũng thế. Bản vương gọi người mang xe ngựa đậu bên ngoài Ngự hoa viên, nhìn phu nhân hôm nay cũng mệt rồi, từ nơi này đến cổng hoàng cung còn khá xa, nếu phu nhân chê, bản vương cũng thuận đường thay phu nhân đem xe ngựa đậu bên ngoài luôn.”

      Có thể đem xe ngựa đậu bên ngoài Ngự hoa viên, cả Đại Lương này cũng có được mấy người. Dù là Vệ phủ, cũng đủ tư cách. Kiều thị xác thực có chút mệt mỏi, nếu có thể miễn bộ, đương nhiên là còn gì tốt hơn. Nhưng bà cũng hiểu được đạo lý vô ai hiến ân cần (1) - - có chuyện gì, Tuyên Vương vì sao lại khách sáo như thế?

      (1) Vô ai hiến ân cần: Đại loại như là ai có mục đích mà lại chạy đến ân cần nịnh nọt.

      Kiều thị nghi hoặc khó hiểu, mà Giang Diệu lại chỉ khẽ cúi đầu. Cử chỉ như thế, nhìn bề ngoài chính là nương gia xấu hổ dám nhìn thẳng ngoại nam, hành động bình thường thể bình thường hơn. Nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn có thể nhìn thấy bả vai của tiểu nương hơi run rẩy.

      Giang Diệu cực kì vui vẻ, cố gắng nín cười. Có thể là Lục Lưu chưa bao giờ quan tâm ân cần như thế này với ai, hôm nay sợ là lần đầu tiên. Hành động đó, làm sao giống như Vương gia, ràng là tiểu tử ngốc miệng còn hôi sữa. Ngây ngô muốn lấy lòng nhạc mẫu đại nhân.

      Lục Lưu đúng là lần đầu tiên mới làm thế này, lại bị tiểu nương ngừng cười nhạo, bên tai có chút nóng, nhưng lúc này đúng là thể làm gì nàng.

      hướng sang Kiều thị : "Trưởng công chúa thường xuyên nhắc tới Giang tiểu thư trước mặt bản vương, mấy ngày nay rất cảm kích Giang tiểu thư làm bạn. Phu nhân có thể dạy ra nữ nhi khôn khéo thông tuệ như thế, đúng là làm người bội phục. Hôm nay phu nhân coi như cho bản vương chút thể diện, thay trưởng công chúa cảm tạ phu nhân, có được ?”

      Đánh rắn nên chọn ngay điểm yếu, vừa nghe Tuyên Vương khen khuê nữ của bà, mắt Kiều thị lập tức sáng lên, nếu có đuôi chắc cũng cong ve vẫy. Mặt bà vui vẻ thôi, bỗng nhiên hiểu ra - - ra là nể mặt của trưởng công chúa.

      Vậy còn do dự cái gì? Kiều thị vội vàng gật đầu : “Vậy cám ơn Vương gia.”

      Lục Lưu : “Phu nhân cần phải khách sáo.” đối đãi với Kiều thị giống như kính trọng trưởng bối, sau đó ra lệnh cho Lục Hà đem xe ngựa mang vào.

      Xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ đậu ở khoảng trống bên ngoài Ngự hoa viên, Lục Lưu nhìn theo hai người lên xe ngựa. Giang Diệu lên xe mới quay đầu hướng về phía cười cười, dường như rất vừa lòng với hành động này của , sau đó cúi đầu vào, vui vẻ ngồi vào bên cạnh mẫu thân.

      Phía bên này, Vệ Bảo Linh con đường trải đầy đá vụn, hướng Tô thị ấm ức oán trách chuyện hôm nay, đợi khi nghe được tiếng bánh xe ngựa lộc cộc vang lên, mới nhịn được ngẩng đầu nhìn, nhất thời ánh mắt híp lại.

      Nha hoàn Tỳ Bà bên cạnh đưa mắt sang nhìn thử, : “Giống như... Là xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ.”

      Trấn Quốc Công phủ.

      Vệ Bảo Linh tức giận đến mức đỏ cả mắt. Mỗi khi nàng rời cung, đều phải bộ đến tận cửa cung mới có thể lên xe ngựa, dựa vào cái gì mà xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ lại có thể chạy đến bên ngoài Ngự hoa viên chứ? Nhưng Vệ Bảo Linh cũng biết, nếu có chỗ dựa vững chắc, thị vệ trong cung tuyệt đối để xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ chạy vào.

      Tô thị cũng là người hiểu chuyện, nghĩ đến hành động lỗ mãng hôm nay của con bà, lập tức nhắc nhở: “Con thấy chưa, sau này nếu gặp phải vị Giang tiểu thư đó, con nên khách khí chút.”

      xe ngựa, Kiều thị nhấc tay vén mành xe ngựa lên, nhìn con đường mòn cách đó xa, các vị khách lục tục ra về, đều là những người dự tiệc hôm nay. Mà lúc này bà và con lại thoải mái dễ chịu ngồi xe ngựa.

      Lúc Kiều thị còn trẻ, vẫn có chút ham hư vinh, nhưng đều là chuyện hợp tình hợp lí, nay được đối đãi đặc biệt như thế, đối với bà mà vẫn là cực hưởng thụ.

      gương mặt đẹp như hoa của bà nhuộm đẫm ý cười, tâm tình nhất thời tốt lên ít, xoay đầu sang nhìn thấy nam tử cao lớn kia vững chắc như tùng bách, ngọc thụ lâm phong, thanh cao nhã nhặn, lại nghiêng đầu thở dài với khuê nữ của bà: “Mẫu thân quả thực nhìn lầm thiếu niên này. Tuyên Vương cũng phải tầm thường.”

      Với thân phận như thế, còn có thể đối với phụ nhân như bà kính trọng có thừa, đúng là hiếm có.

      Giang Diệu biết hành động ân cần hôm nay của Lục Lưu xem như đáng giá, nhưng khi nhìn thấy mẫu thân của mình khen ngợi Lục Lưu ngừng, giống như trời có, dưới đất lại , cảm thấy rất muốn hỏi câu: Người thiếu niên tốt như thế, làm con rể của mẫu thân được ?

      ---

      Kiều Thị: :03:
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh54 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Mau tới cửa cầu hôn Lưu ca báo động đỏ rồi
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương
      Chương 85



      Lúc trở lại Trấn Quốc Công phủ là giờ hợi ba khắc. Giang Chính Mậu cùng tam huynh đệ đều ở tiền thính chờ,nhìn thấy Kiều Thị cùng Giang Diệu vào, mới dồn dập đứng lên nghênh đón. Giang Chính Mậu thấy đuôi lông mày của thê tử mỉm cười, liền biết thê tử hôm nay tâm tình tệ,bèn tùy ý hỏi chút việc trong buổi tiệc mừng hôm nay. Kiều Thị liền trận, sau đó mới việc Tuyên Vương tiện đường đưa xuất cung, "... Quốc công gia như là nhìn thấy, giáo dưỡng của Tuyên Vương này thực quá tốt."

      đến đây, Kiều Thị liền thể nhớ tới thân thế của Lục Lưu. Có thể đạt được quyền chức như ngày hôm nay, đứa này cũng dễ dàng, làm cho người khác có chút đau lòng .

      Giang Thừa Ngạn chịu nổi mẫu thân mình khen ngợi nam nhân bên ngoài, nay vừa nghe, liền cau mày : "Vô hiến ân cần, phải chuyện gian trá cũng là trộm cắp. Mẫu thân, danh tiếng của Tuyên Vương tốt, chúng ta vẫn nên đề phòng vẫn hay hơn."

      Giang Diệu nâng chén trà hoa cúc, cúi đầu uống trà nóng,nghe được đánh giá của Tam ca đối với Lục Lưu, liền cau mày, mặt lo lắng nhìn về phía Kiều Thị.

      Thấy Kiều Thị nhướng cao hàng mày liễu lên, trừng Giang Thừa Ngạn : "Thực là lấy lòng dạ tiểu nhân so với lòng tốt của quân tử . Ta thấy con đó, ngày thường đọc sách cũng chỉ đọc chơi thôi hả." Kiều Thị chịu nổi người khác trái ý với bà, huống chi giờ khắc này bà lại rất cao hứng. Lại , " Trấn Quốc Công phủ chúng ta mặc dù là gia đình giàu có, nhưng con nhìn thử xem người ta là thân phận gì... Con cho mẹ nghe thử, người ta có ý đồ gì với chúng ta?"

      Theo ý của Kiều Thị, Tuyên Vương chỉ là nhấc tay làm việc tốt, có bất kì ý đồ gì với bọn họ. Nhưng bọn họ ngược lại, sau lưng lại chửi mắng người ta như thế.

      Giang Thừa Ngạn bị tới lui, ngẫm nghĩ chút, xác thực được xảy ra chuyện gì. Nếu muốn lấy lòng của Giang Chính Mậu, người ta cũng đâu cần. Nghĩ kỹ lại, vẫn đúng là người ta cũng có ý đồ gì với nhà bọn họ .

      Nhưng Giang Thừa Ngạn vẫn cảm thấy quái lạ, mực lầm bầm : "Riêng con vẫn cảm thấy rất khả nghi."

      Kiều Thị cảm thấy nhi tử của mình quả thực thẳng thắn, ngu ngốc nhận biết được thị phi, đều sắp cưới vợ sinh con , cũng thể lại tiếp tục như thế. Bởi vậy, Kiều Thị lại nghĩ đến Tuyên Vương ôn hòa trầm ổn trước đây, người ta cũng chỉ lớn hơn ba nhi tử của bà có vài tuổi, so sánh giữa người và người sao lại kém nhau nhiều như vậy chứ? Làm mẫu thân thích nhất là hài tử của mình giỏi hơn khi so với người kha s, từ đến lớn, tới ba huynh đệ này, ai tán thưởng, con thứ ba ưu tú, Kiều Thị cũng nở mày nở mặt. Bây giờ so sánh bằng, vẫn là lần đầu tiên.

      Kiều Thị căm giận : "Đồ khỉ con(*), chút cũng biết tri ân báo đáp." Lại nhìn khuê nữ của mình , "Diệu Diệu, con xem."

      (Trích từ câu: nuôi khỉ dòm nhà, ý nuôi cũng uổng công)

      Giang Diệu vốn chột dạ, nay bị mẫu thân mình điểm danh, bỗng nhiên ngẩn người. Nàng suy nghĩ chút, mới : "Mẫu thân, Tuyên Vương chỉ là nể mặt trưởng công chúa thôi. Có điều —— mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, người ta cũng khách khí chờ chúng ta, chúng ta tất nhiên ghi nhớ trong lòng."

      Kiều Thị lập tức lộ ra nụ cười, nhìn về phía ba con trai trước mặt lời nào, thở dài : "Nhìn , ba người các con, còn hiểu chuyện như Diệu Diệu."

      Giang Diệu nâng chén trà cười cười, do dự : "Mẫu thân, đại ca cũng sắp thành thân rồi, mấy ngày gần đây con cùng trưởng công chúa giao hảo, hay chúng ta cũng mời trưởng công chúa đến ăn cưới ."

      Kiều Thị vừa nghe, cảm thấy có lý, : "Xác thực nên như vậy. Ngày mai ta nghĩ cách đưa thiếp cưới vào cung, còn có tới hay , cũng phải việc chúng ta có thể làm chủ..." Giống như nghĩ tới điều gì, Kiều Thị cười dài mà , "Nếu mời trưởng công chúa, vậy dứt khoát cũng đưa tấm thiệp đến Tuyên Vương phủ . Có điều Tuyên Vương công việc bận rộn, cũng biết có tới được hay ." xong lời cuối cùng, Kiều Thị có chút lẩm bẩm lầu bầu .

      Giang Diệu cong cong cánh môi, đôi mắt lấp lánh.

      Nếu nàng thẳng là mời Lục Lưu, đương nhiên tốt, chỉ cần nhắc tới trưởng công chúa, mẫu thân nàng ghi nhớ giao tình của trưởng công chúa cùng Lục Lưu, tất nhiên nghĩ đến mời Lục Lưu . Bình thường nàng làm như thế, nhưng hôm nay người ta giúp các nàng, hơn nữa mẫu thân nàng giáo huấn Tam ca như vậy, tất nhiên càng nhớ tới Lục Lưu, mời Lục Lưu chính là hiểu chuyện.

      Giang Diệu cảm thấy, điểm khôn vặt ấy của mình sử dụng vào việc tính toán người nhà, mới là khỉ con rồi.

      Kiều Thị mặc dù có lòng, nhưng còn phải hỏi ý kiến Giang Chính Mậu, lúc này mới quay đầu nhìn phu quân mình, : "Quốc công gia, chàng thấy... Việc này thích hợp ?" Kiều Thị tuy rằng được sủng ái, nhưng những chuyện như vậy, vẫn nên cho chủ nhân gia đình chút mặt mũi.

      Giang Chính Mậu nơi nào thấy được, thê tử có ấn tượng rất tốt đối với Tuyên Vương. Trong lòng ông tuy thoải mái, nhưng xưa nay ông đều theo ý của thê , vội vàng gật đầu : "Có điều đưa cái thiếp cưới thôi, lại phải chỉ có phủ chúng ta làm việc vui mới mời qua."

      Giang Chính Mậu biết,thế gia huân quý có máu mặt ở Vọng Thành này làm hỉ , quan tâm có phải là có quan hệ họ hàng hay , đều nghĩ cách đưa thiếp cưới đến Tuyên Vương phủ. Đưa thiếp cưới tóm lại phải là chuyện xấu. Nếu Tuyên Vương có thể nể mặt mũi đến dự, tất nhiên là thể tốt hơn, nếu đến, lễ nghi này cũng nên có, bọn họ cũng thiếu.

      Ý của Giang Chính Mậu, Kiều Thị cũng hiểu. Mời Tuyên Vương tới phủ bọn họ, có lẽ nào Tuyên Vương tới dự tiệc mừng như thế này? Tuy đêm nay Tuyên Vương khách khí, nhưng cũng khách khí đến mức Tuyên Vương tới phủ bọn họ để ăn cưới. Biết người ta tới, nhưng Kiều Thị thấy phu quân mình gật đầu, vẫn cứ : "Ngày mai thiếp thân phái người đưa thiệp mời tới, có tới hay cũng sao."

      Giang Chính Mậu gật đầu : "Theo ý phu nhân mà làm."

      Giang Diệu "Ừng ực" đem chén trà đầy uống xong , nhưng nước trà có chút nóng, làm cho gò má Giang Diệu đỏ bừng bừng, phảng phất giống như đánh má hồng. Trong bụng nàng thở phào nhõm, chỉ ngóng trông đến lúc Lục Lưu có thể biểu . Trước mắt, ấn tượng của mẫu thân nàng đối với rất tốt . May mà mẫu thân nàng là người chỉ xem mặt, Lục Lưu dáng dấp rất tuấn tú, tất nhiên có ưu thế, nhưng phía bên cha cùng ba ca ca của nàng lại có chút khó khăn. Tuy nàng cũng định gả cho , nhưng cũng muốn người trong nhà đều chấp nhận .

      Ở trong cung xã giao ngày, sau khi Kiều Thị trở về nhà tắm rửa, liền miễn cưỡng ngã vào giường nhỏ. Giang Chính Mậu ở bên ngoài đều trưng bộ mặt lạnh lùng vô tư, nhưng lúc gặp thê tử, liền biến thành ngón tay mềm. nay thê tử nằm ở giường nhỏ. Dưới thân mặc áo ngủ bằng gấm màu lam đậm, làm nổi bật làn da như sương như tuyết. Kiều Thị được bảo dưỡng tốt, thân da thịt trắng mịn, xưa nay đều khiến Giang Chính Mậu thích buông tay.

      Giang Chính Mậu xoa bóp chân của thê tử, có nửa phần uy nghiêm như trong mắt người ngoài. Xoa bóp xong, mới sờ đến lưng thê tử, : "Có thoải mái chút nào chưa?"

      Kiều Thị là được lợi, từ khi bản thân mang thai , ông cũng hầu hạ bà như vậy, ngờ qua nhiều năm vẫn như thế . Kiều Thị khen: "Tay nghề của Quốc công gia tay ngày càng tiến bộ." Bà cười cười,giữa phu thê có vài lời tình thú, Giang Chính Mậu kiềm chế nổi,liền có đưa tay véo vào eo của thê tử.

      Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Kiều Thị : "Chờ ..." Nhưng nam nhân làm sao chờ được, có lời gì, sau khi vào cũng có thể được mà. Kiều Thị hít sâu hơi, chuyện đứng đắn, "Hôm nay Trang thái phi ở trước mặt tất cả mọi người, tặng cho Diệu Diệu cái vòng ngọc, còn Diệu Diệu nên thường xuyên tiến cung trò chuyện với bà, thiếp thân lo lắng ——" Kiều Thị nức nở, rên khẽ tiếng, trong lòng thầm mắng cái lão hán tử biết xấu hổ này —— bao nhiêu năm , cũng sửa đổi cái tính như hùm như sói này.

      Giang Chính Mậu cực kì thỏa mãn, sau khi xong việc mới : "Yên tâm, bây giờ hoàng thượng mới vừa kết hôn, Trang thái phi thức thời như vậy, cũng sợ an bài cái gì . Còn Diệu Diệu của chúng ta, người đến cửa cầu thân mấy ngày này, chúng ta lưu ý chút. Trước cuối năm nay, định thân cho con bé."

      Có câu này của phu quân, trong lòng Kiều Thị cũng đỡ lo lắng. Bà gật đầu : "Hừm, ngày khác thiếp thân hỏi thử ý của Diệu Diệu, nếu con bé nhận định Hoắc Nghiễn, thiếp thân cũng gì nhiều ." Hoắc Nghiễn tuy được, nhưng trong lòng Kiều Thị luôn cảm thấy hai người xứng đôi.

      Giang Chính Mậu cũng nghe hiểu ý thê tử, cười : "Sao vậy? Đứa Hoắc Nghiễn này bà cũng hài lòng..." Ông vuốt ve gương mặt ửng đỏ của thê tử, , "A Uyển,hãy tin ta, đứa này đối xử tốt với Diệu Diệu của chúng ta."

      Kiều Thị qua loa gật đầu, sau đó thân thể mệt mỏi, liền ngủ say.



      Mấy ngày sau, là lễ thành thân của trưởng tử đích tôn Giang Thừa Nhượng, Trấn Quốc Công phủ khua chuông gõ trống bận rộn ngừng.

      Đợi đến ngày mười sáu tháng sáu hôm đó, Giang Diệu dậy sớm trang điểm, phục sức lộng lẫy, chờ nghênh đón đại tẩu vào cửa. Phía tiểu nương mặc cái áo màu hồng đào thêu hoa, phía dưới mặc chiếc váy dài màu trắng thêu hoa mẫu đơn túc kim tỳ bà, ngay cả búi tóc hoa kế đơn giản ngày thường, cũng quấn hai chuỗi minh châu, lại cài cây trâm mẫu đơn khảm ngọc, đúng là càng thêm gấm thêm hoa.

      Hôm qua Kiều Thị cố ý căn dặn, muốn nàng phải ăn diện phen. Giang Diệu nghĩ, hôm nay ngoại trừ việc đại ca nàng kết hôn,mẫu thân nàng hẳn cũng bắt đầu xem xét ứng cử viên vị hôn phu cho nàng . Nếu vội, sang đầu năm sau họ hàng lại, lại xem thêm chút cũng trễ. Giang Diệu nghĩ, xem ra bị Lục Lưu trúng rồi, trước cuối năm nay, việc hôn nhân của nàng nhất định phải định ra rồi.

      chừng, còn có thể sớm hơn chút.

      Có điều ——

      Hôm nay nàng trang phục đẹp đẽ, Kiều Thị căn dặn là một chuyện, mặt khác, cũng bởi vì nữ nhân đều trang điểmvì tri kỷ. Thiếp mời sớm đưa đến Tuyên Vương phủ , cha mẹ nàng đều nghĩ Lục Lưu hôm nay tới, những nàng hiểu rất , hôm nay vợ kết hôn, nếu muốn cưới nàng, nhất định phải đến. Mà lần trước lấy lòng có vẻ nhiệt tình như vậy, cơ hội tốt như hôm nay, sao có thể bỏ qua?

      Nghĩ mấy ngày nay vẻ mặt đại ca luôn cười tít mắt, Giang Diệu cũng vui mừng theo. Đời trước đại ca cùng đại tẩu tương kính như tân,là phu thê đúng mực hài hòa, nàng chút lo lắng. Hôm nay muội muội như nàng, chỉ cần diện trang phục xinh đẹp, theo sau đại ca ca vui vẻ hạnh phúc là được.

      Sau khi thu xếp xong, Giang Diệu liền ra ngoài tháp tùng với cha mẹ mình cùng nhau chờ tân nương tử. Kiều Thị vốn cười đến ngậm được mồm, vào lúc này nhìn thấy khuê nữ của mình càng cười tươi hơn nữa, liền đem khuê nữ đứng cạnh bên, : "Bộ quần áo này là đẹp mắt, con cũng là đại nương l, ngày sau nên thường xuyên ăn mặc như thế."

      nương gia lúc tuổi còn trẻ, nên thường xuyên mặc quần áo màu sắc tươi sáng thế này.

      Giang Diệu quả thực bó tay với mẫu thân mình, : "Mẫu thân, chúng ta vẫn nên chờ đại tẩu ."

      Kiều Thị gật gù, : "Đúng, đúng, đúng, chờ đại tẩu của con, chờ con dâu của ta."

      Phùng thị ngồi ghế gấm ở bên cạnh, nhìn thấy Kiều Thị vui vẻ thôi, tâm trạng có chút vui. Lúc này Giang Thừa Nhượng đại hôn, lại tổ chức khí thế như vậy, ngày sau con trai của bà ta kết hôn, cũng biết có được nửa quang cảnh như thế này . Phùng thị cảm thấy khó chịu , lại nhớ đến phu quân vô dụng của mình, liền cảm thấy có hi vọng .

      Ánh mắt của bà rơi vào người tiểu nương bên cạnh Kiều Thị ,lại nhớ đến đứa cháu cưng của bà, vì tiểu nương này bị người ta chặn đánh hai lần, vẫn còn nhớ mãi quên, cảm thấy là nghiệt duyên. Tuổi còn biết quyến rũ dụ dỗ người khác như vậy, là mẹ nào con nấy mà.

      Phùng thị nở nụ cười, tới bên cạnh Kiều Thị, vui vẻ : "Tống gia tiểu thư này ta gặp được vài lần, là người hiền lành rộng lượng, Nhượng nhi có phúc."

      Kiều Thị liếc mắt nhìn lên, thấy Phùng thị nụ cười rực rỡ, vui vẻ lạ thường. Giống như là con trai của bà ta cưới vợ vậy.

      Trước đó vài ngày, Phùng thị giống như vô tình thăm dò Kiều Thị, muốn làm mai giùm cho chất nhi Phùng Ngọc Tuyền của bà ta, nhưng Kiều Thị từ chối ngay chút lưu tình. Phùng Ngọc Tuyền là công tử bộtphong lưu , là thứ chẳng ra gì, cũng dám để ý đến khuê nữ của bà?

      biết tại sao, Kiều Thị bỗng nhiên nhớ đến Tuyên Vương khiêm tốn có lễ ngày ấy trong hoàng cung, thầm nghĩ: Nếu như muốn cưới khuê nữ của bá, chí ít hình dáng cũng phải tuấn tú nửa như Tuyên Vương chứ.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh51 others thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương
      Chương 86



      Nhận được lạnh nhạt từ Kiều Thị, nụ cười mặt Phùng thị cứng đờ, lúng túng cười cười.

      Hôm nay là đại hôn của trưởng tử đích tôn Trấn Quốc Công phủ, tất nhiên là khách khứa đầy nhà. Các tân khách tới ăn cưới nối liền dứt, đại gia đình Tiết phủ cũng tới. Tiết Sùng Viễn cùng Lâm thị dẫn theo Tiết Kim Nguyệt cũng đến chúc mừng, Kiều Thị cười vui vẻ khép miệng, lúc ánh mắt rơi vào trang phục xinh đẹp người của Tiết Kim Nguyệt bên cạnh Lâm thị , càng lộ ra mấy phần quan tâm mến của trưởng bối. Đây chính là con dâu thứ hai của bà đó.

      Sau khi Giang Thừa Nhượng kết hôn, liền đến lượt lão nhị Giang Thừa Hứa. Tuổi của ba huynh đệ bây giờ lớn, đương nhiên việc hôn nhân của ba huynh đệ cũng cách nhau quá lâu. Ý của hai nhà chính là —— đem việc thành thân làm xong trước cuối năm.

      Kiều Thị thấy tiểu nương gò má ửng đỏ, dường như thẹn thùng, lúc này mới nhìn về phía Giang Diệu : "Diệu Diệu, con mang theo Nguyệt nhi ra bên ngoài xem thử. Đại ca con đón dâu chắc cũng sắp trở về ."

      Việc chờ tân nương tử như thế này, Giang Diệu đương nhiên vui vẻ, vội vã đáp lại, sau đó ôm cánh tay Tiết Kim Nguyệt, vui vẻ : "Nguyệt tỷ, chúng ta ra ngoài xem thử ."

      Tiết Kim Nguyệt gật đầu, theo Giang Diệu thẳng ra ngoài.

      Tiết Sùng Viễn cùng Lâm thị thấy Kiều Thị hài lòng khuê nữ bọn họ như thế, mà khuê nữ cùng em chồng Giang Diệu này ở chung cũng hòa hợp, giống như tỷ muội vậy, càng ngày càng hài lòng hôn này.

      còn trưởng bối, hai tiểu nương chuyện cũng tự do hơn. tới bên ngoài, Giang Diệu cười khanh khách nhìn Tiết Kim Nguyệt, : "Nguyệt tỷ, hôm nay trang phục của tỷ là xinh đẹp, lát nữa Nhị ca ta nhìn thấy , chắc chắn dời mắt nổi." Tiết Kim Nguyệt vui tươi xinh đẹp, hai năm trước còn có chút tính trẻ con, bây giờ định thân rồi liền có mấy phần yểu điệu của nương.

      Tiết Kim Nguyệt bị trêu ghẹo đến đỏ mặt, đưa tay muốn véo mặt Giang Diệu, gắt giọng: " cho bậy ." Tuy như vậy, nhưng đúng là hôm nay nàng chuẩn bị trang phục, trang điểm tỉ mỉ. Nàng cùng nhị biểu ca định thân, càng ngày càng có cơ hội gặp mặt . Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, khi còn bé sợ như thế, bây giờ lại thích như vậy . Mấy ngày gặp,liền nhịn được nhắc mãi.

      Thấy Tiết Kim Nguyệt xấu hổ, Giang Diệu liền biết nàng ấy nhớ Nhị ca. Đời này có thể nhìn thấy hai người tình đầu ý hợp, Giang Diệu vui mừng hơn bất kì ai khác.

      Hai tiểu nương tới cửa. Cửa lớn có tiếng pháo bùm bùm, ngay cả hai sư tử bằng đá ở đại môn cũng được quấn vải màu đỏ. Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đợi lúc, đội ngũ đón dâu quả thực về đến.

      Giang Thừa Nhượng cưỡi ngựa đường lớn, người mặc bộ hỉ bào bằng gấm đỏ, đai lưng khảm ngọc, nam tử xưa nay thành thục thận trọng, bây giờ cũng kìm nén được tâm tình vui sướng, khắp khuôn mặt đều là nụ cười xán lạn.

      Ánh mắt Giang Diệu rơi vào gương mặt tuấn mỹ vô song của đại ca, mà Tiết Kim Nguyệt bên cạnh Giang Diệu, đôi mắt to trong suốt lại theo bản năng tìm bóng dáng Giang Thừa Hứa. Có điều hôm nay Giang Thừa Nhượng là nhân vật chính, hai huynh đệ tất nhiên ăn diện khiêm tốn. Hai người đều là rồng phượng trong loài người, nay ăn mặc cẩm bào, cưỡi ở ngựa lớn, vẫn hấp dẫn ít ánh mắt.

      Giang Thừa Hứa ngựa, mặt hờ hững, so với thường ngày lạnh lùng có vẻ nhu hòa hơn chút. nghiêng đầu, ánh mắt miễn cưỡng rơi vào người hai tiểu nương chờ đợi ngoài cửa, khóe miệng cong lên, ánh mắt lập tức trở nên mềm mại.

      Bốn mắt nhìn nhau, Tiết Kim Nguyệt nhịn được xoay xoay chiếc khăn trong tay, vừa muốn nhìn, lại dám nhìn. thể , hôm nay Giang Thừa Hứa, cũng giống như bị bầu khí vui mừng này nhuộm đẫm . Bình thường giống như tiên nhân đứng đám mây cao cao, bây giờ như rơi xuống nhân gian, nhiễm chút hơi thở phàm trần.

      Tiết Kim Nguyệt đắn đó lúc lâu, vẫn là ngẩng đầu nhìn. Hôm nay nhiều người như vậy, chắc có ai chú ý tới bọn họ, nàng nhìn thêm vài lần, cũng quan trọng.

      Giang Thừa Hứa cùng Giang Thừa Ngạn hai huynh đệ xuống ngựa đến bên cạnh Giang Diệu, tính tình xưa nay Giang Thừa Ngạn bộc lộ, nhịn được chia sẻ với muội muội việc hôm nay ở Ninh Viễn Hầu phủ.

      Xưa nay đón dâu có tập tục đánh tân lang: Khi Tân lang vào viện của tân nương tử, bọn tỷ muội của tân nương cầm trong tay côn gỗ, phải đánh tới trận, mới bằng lòng để tân lang đón tân nương .

      Hôm nay Giang Thừa Nhượng cũng miễn được việc này, có điều Giang Thừa Ngạn xưa nay rất được lòng mọi người, dáng dấp tuấn tú, miệng lại ngọt, rất nhanh lừa được mấy vị tỷ tỷ muội muội.

      Giang Thừa Ngạn dương dương đắc ý : "Lúc này ta giúp đại ca, lần tới lúc ta cưới vợ, nhân tình này đại ca nhấtđịnh phải trả, có điều..." Tuy rằng tiếng pháo bùm bùm, nhưng Giang Thừa Ngạn vẫn là sợ Nhị ca nghe thấy, tiến đến sát bên tai muội muội, lặng lẽ , "Chờ Nhị ca kết hôn , ta giúp . Tính tình y như hũ nút, đáng bị đánh."

      Giang Diệu nghe xong nhịn được cười, lén lút liếc mắt nhìn Giang Thừa Hứa cùng Tiết Kim Nguyệt ở bên cạnh.

      Đời trước Tiết Kim Nguyệt gả cho Nhị ca là gả lần hai, hoà ly lâu liền kết hôn. Tiết Kim Nguyệt có đoạn hôn nhân kéo dài bao lâu, sau khi hoà ly lại gả lần thứ hai, lúc này tư thái của nữ tử tất nhiên thấp chút, dù sao Nhị ca gia thế tài hoa lấy nàng, hoàn toàn có thể kết hôn với kiều thê thân phận tương đương. Chỉ là khi đó, ai cũng hiểu được, trong lòng Giang Thừa Hứa đến tột cùng là tính thế nào. Nếu thích, vì sao vội vã muốn kết hôn; nếu thích, vì sao ngày ấy lúc đón dâu, nàng vẫn thấy mặt Nhị ca có bất kỳ nụ cười nào. Tân lang trầm mặt, nên cũng ai dám đến nháo động phòng. Ngày kế, Tiết Kim Nguyệt mới cho nàng biết, đêm động phòng hoa chúc, nàng ấy vốn cùng Nhị ca viên phòng. Nhị ca nàng vẫn ngồi ở bên giường, ngồi suốt cả đêm.

      Nhớ tới chuyện này, Giang Diệu nhịn được liền thở dài hơi, bây giờ hai người họ tình nồng mật ý như thế, là tốt.

      Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy hai người kia đến bên cạnh, ngượng ngùng gọi tiếng: "Nhị biểu ca, Tam biểu ca." Nàng thấy Tam biểu ca thầm với Diệu Diệu, đương nhiên tiện đưa mắt nhìn, lại có nam nhân cao to che ở phía trước của nàng, biết là vô tình hay cố ý. Nàng ngẩng đầu sợ hãi liếc mắt nhìn, thấy y cũng nhìn mình, ánh mắt ôn hòa , nhịn được liền đỏ mặt, liên tiếp nắm khăn trong tay.

      Ai ngờ sau khắc, nam nhân này rũ tay xuống, thoáng hơi động, lập tức dùng sức nắm chặt tay nàng.

      Sức mạnh giống như lúc bắt nạt nàng, lại làm cho nàng có cách nào tránh thoát.

      Trước mặt nhiều người lại làm như vậy, Tiết Kim Nguyệt có chút xấu hổ, gương mặt đỏ ửng giống như mông khỉ. Nhưng lúc này lực chú ý của mọi người đều đặt vào người tân nương tử vừa mới xuống kiệu, vốn chú ý tới nàng, càng chú ý tới bên dưới tay áo buông xuống của , hai người bọn họ nắm tay nhau.

      Nhất thời Tiết Kim Nguyệt trong lòng như được ăn mật, lấy dũng khí chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía y cười cười.

      Nàng xưa nay thích cười, có điều đối mặt với y hầu hết là khiếp đảm sợ sệt, nay đối với khuôn mặt cười khanh khách của tiểu nương, Giang Thừa Hứa phải nhẫn nhịn ý nghĩ muốn đem nàng ôm vào trong ngực, từ trong lòng móc ra mấy viên bánh kẹo cưới đưa cho nàng.

      Vẫn xem nàng là tiểu hài tử đấy à. Tiết Kim Nguyệt tuy rằng thầm trong lòng, nhưng lại tiếp nhận bánh kẹo trong tay Giang Thừa Hứa, điềm nhiên : "Cảm ơn Nhị biểu ca." Sau đó chia cho Giang Diệu bên cạnh .

      Có điều Giang Thừa Hứa coi muội muội như bảo bối ,nào phải là loại có tức phụ liền quên muội muội ? Y lại đưa một chút cho Giang Diệu . Hơn nữa vị bánh kẹo cưới này, đều là Giang Diệu thích nhất, là y dụng tâm chọn quà.

      Nhìn thấy muội muội cùng Nhị tẩu tương lai đều có bánh kẹo ăn, Giang Thừa Ngạn có chút tham ăn, đưa tay : "Nhị ca, của đệ đâu?"

      thấy Giang Thừa Hứa giơ tay, vỗ cái vào lòng bàn tay của y, lành lạnh : "Tìm đại ca mà đòi ."

      Giang Thừa Ngạn bĩu bĩu môi, nghĩ thầm thực là quỷ hẹp hòi. Có điều, chắc là vừa rồi y lén lút thầm với muội muội bị nhị ca nghe được . Giang Thừa Ngạn vôi vã lấy lòng, : "Nhị ca yên tâm , chờ sau này huynh cùng Nhị tẩu kết hôn..." xong y đưa mắt nhìn Tiết Kim Nguyệt chút, nụ cười có chút ám muội, tiếp tục , "Đệ đệ nhất định giúp huynh, động phòng cũng đến quấy đâu."

      Lời này đúng là dễ nghe. Giang Thừa Hứa đem mấy viên đường cuối cùng cho Giang Thừa Ngạn, tuy rằng lên tiếng, nhưng dĩ nhiên cho thấy, lời này của Tam đệ rất được lòng y.

      Tiết Kim Nguyệt mặt đỏ đến độ sắp rỉ máu . ràng là đại biểu ca kết hôn,sao lại đến nàng chứ.

      Tân nương tử mặc giá y, đội phượng quan khăn quàng vai, được hỉ nương đỡ xuống kiệu, đón vào cửa, bên ngoài Trấn Quốc Công phủ vây đầy người, rất là náo nhiệt, bánh kẹo cưới được phân phát, rất nhiều trẻ con đến đây vây xem đồng loạt đến đòi quà.

      Giang Diệu ăn viên kẹo của Nhị ca cho, vị ngọt ngào, khiến người ta vui vẻ.

      Đón tân nương tử vào trong, Tiết Kim Nguyệt vội vàng kéo ống tay áo Giang Diệu cái, : "Diệu Diệu, chúng ta vào thôi."

      "Ừm." Giang Diệu gật đầu, theo Tiết Kim Nguyệt vào.

      Sau khi bái đường xong, Giang Diệu liền ở chỗ nữ khách, nhưng ánh mắt như vô tình hay cố ý lại hướng ra bên ngoài chỗ nam khách. Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy Giang Diệu có chút mất tập trung, vội hỏi: "Diệu Diệu làm sao thế ?"

      Nàng ngóng trông ai tới, tất nhiên khó , chỉ lắc đầu : " có chuyện gì." Nàng suy nghĩ chút, giọng với Tiết Kim Nguyệt , "Bụng muội có chút thoải mái, ra ngoài chút."

      Tiết Kim Nguyệt đương nhiên lý giải, gì, chỉ cười cười bảo nàng mau .

      Giang Diệu vào trong viện, qua lại vòng, khuôn mặt chăm chú, tâm trạng có chút lo lắng. Tiệc mừng bắt đầu rồi, Lục Lưu vẫn còn chưa tới. Kỳ thực nàng cũng hiểu, Lục Lưu công vụ bề bộn, có thời gian để tới đây, nhưng đây là tiệc mừng của đại ca, nếu ngày sau hai người bọn họ thành thân, cũng là đại ca của nha. Tóm lại nàng vẫn hi vọng có thể đến.

      "Diệu Diệu."

      Nghe có người gọi nàng, Giang Diệu sững sờ xoay người, nhìn thấy nam tử tới, nhất thời cũng biết nên đối mặt như thế nào, sau đó bước đến, thoải mái : "Hoắc đại ca."

      Vị nam tử mặc bộ cẩm bào màu thiên thanh trước mắt này, chính là Hoắc Nghiễn lâu gặp.

      Gương mặt tuấn tú của Hoắc Nghiễn mỉm cười, là bộ dạng hiền lành lịch , y thấy tiểu nương có chút sốt sắng, liền nhớ tới ngày ấy ở ngoài phòng muội muội nghe được. Y : "Hôm nay A Tuyền thể đến, nên nhờ ta đưa lễ, chúc phúc Giang đại ca cùng Giang đại tẩu bạc đầu giai lão."

      Đại ca nàng kết hôn cũng đưa thiếp mời tới Bình Tân Hầu phủ bên kia. Hôm nay Bình Tân Hầu cực nể tình dẫn theo Hoắc Nghiễn dự tiệc, có điều Bình Tân Hầu phu nhân hôm nay lại tới. Nhớ tới ngày ấy Đế hậu đại hôn, Bình Tân Hầu phủ Chu thị xưa nay rất thích nàng, nhưng lúc đó lại có chút lạnh nhạt với nàng. Chỉ là ngày ấy Giang Diệu có tâm tư nghĩ đến những việc này, bây giờ nhìn thấy Hoắc Nghiễn, mới nhớ tới. Cũng biết vì sao nàng lại khiến Chu thị vui.

      Giang Diệu cười cười : "Cảm tạ Hoắc đại ca." Sau đó liền nữa.

      Trong lúc nhất thời hai người có chút lúng túng, có điều bây giờ, Hoắc Nghiễn cũng còn hiểu nhầm là tiểu nương thẹn thùng .

      May mà Bảo Cân tới, hướng Giang Diệu : " nương, Tuyên Vương đến rồi."

      Giang Diệu mừng thầm thôi, nhưng Hoắc Nghiễn ở đây, nên cũng dám biểu ra, chỉ hướng về Hoắc Nghiễn : "Hoắc đại ca, vậy..."

      Hoắc Nghiễn : "Ta cùng muội qua đó nhé."

      Giang Diệu có cách nào từ chối, Vương gia đại giá quang lâm, bọn họ đương nhiên phải đến bái kiến, vào lúc này mà cố ý tách ra , đúng là có vẻ hơi chột dạ . Nàng gật đầu theo Hoắc Nghiễn qua. Chỉ là nương gia như nàng, dễ đến đằng trước, chỉ ở xa liếc mắt nhìn cha nàng cùng chuyện với Lục Lưu, sau đó quỳ gối hành lễ.

      Hôm nay Tuyên Vương có thể đến, là ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Ngay cả Giang Chính Mậu xưa nay bình tĩnh, vừa nghe Tuyên Vương giá lâm cũng có chút phản ứng kịp. Khi tới bên ngoài, thấy đúng là Tuyên Vương, lúc này mới bước lên hành lễ.

      Nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi, mặc thân áo lụa màu xanh sẫm thêu ngũ vân phủng ngọc, mặt đẹp như ngọc, cao to vững chắc.

      tới thân phận của Lục Lưu, kỳ thực cũng chỉ là nam tử vừa qua hai mươi tuổi ,có được vet phong lưu tuấn mỹ, nhưng ngày thường lại là người mang tiếng ác danh, phối hợp với tính tình lạnh lùng ít của , là khó có thể thân cận, thế nhưng hôm nay...

      tại ngồi ở đây có ít đại thần trong triều, quan tâm có phải là giao hảo với Giang Chính Mậu hay , hôm nay đều rất nể tình đến dự tiệc . Mỗi nột người, ai cũng lnhìn thấy dáng dấp ngày thường của Tuyên Vương, rất lạnh lùng, nhưng hôm nay sao? Nhìn thấy người hề có chút lạnh lùng, đứng bên cạnh Giang Chính Mậu mỉm cười chuyện, tuy rằng ý cười có chút nhạt, nhưng có thể làm cho Diêm Vương lòng dạ độc ác này lộ ra nụ cười, cũng là khó có được.

      Có mấy người nhịn được đưa tay lên dụi mắt, lại nhìn lên lần nữa, ặc, thế này sao lại là vị Vương gia lòng dạ độc ác? Ở trước mặt Giang Chính Mậu quả thực giống như vãn bối cung kính nghe lời.

      Giang Chính Mậu mặt luôn nở cười, nhưng trong lòng nghĩ mãi ra nguyên nhân. Nhưng dù sao người ta cũng khách khí mà đến, còn đầy đủ lễ nghi, ông còn có thể cái gì. Giang Chính Mậu cười có chút được tự nhiên, hướng về phía Lục Lưu : "Vương gia, xin mời ngồi."

      xong, liền đón Lục Lưu về vị trí ở giữa bàn tiệc dành cho nam khách.

      Hai vị trí này, vốn là của lão thái thái và Giang Chính Mậu, nhưng với thân phận của Lục Lưu ở nơi này, ai dám để ngồi bên cạnh?

      Lục Lưu nhìn lão thái thái ăn mặc sang trọng, thấy đến, lúc này cười tươi đứng ở bên, chờ vào chỗ.

      Lục Lưu vội vã sải bước qua, hướng về lão thái thái : "Lão phu nhân ngồi xuống ." bước đến gần, giống như vãn bối đỡ cánh tay lão thái thái, để lão thái thái vững vàng ngồi vào chỗ.

      Giang Chính Mậu nhìn có chút bối rối. Phản ứng lại, liền nhớ đến chuyện ngày xưa mẫu thân của ông cùng lão vương phi Tuyên Vương phủ có chút giao tình, mà Tuyên Vương kính trọng nhất chính là lão vương phi, lúc này chắc có ý định xem như là lão vương phi mà đối đãi. Ông ngẩn người, cũng nhanh chóng bước tới, : "Vương gia cũng ngồi ."

      Lục Lưu lập tức ngồi xuống, mà hướng về vị trí chỗ ngồi nhìn chút, theo thân phận, tất nhiên là ngồi ở ghế chủ vị, nhưng hôm nay... nheo nheo mắt, thẳng tới vị trí của ba huynh đệ, hướng về Giang Thừa Nhượng chúc mừng: "Chúc mừng Giang đại công tử."

      Giang Thừa Nhượng người mặc thân hỉ bào, tất nhiên là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, cười đầy vẻ hài lòng. Hôm nay người ta có thể nể mặt tới ăn cưới, tâm trạng y cũng là cực kỳ hoan nghênh. Chỉ là nay Giang Thừa Nhượng thấy vị Tuyên Vương này hướng y chắp tay hành lễ cùng thế hệ, nhất thời có chút ngơ ngẩn, sau mới phản ứng được, chắp tay sang sảng nở nụ cười: "Tạ ơn vương gia."

      xong liền thấy vị Tuyên Vương này mỉm cười tới vị trí bên cạnh lão tam Giang Thừa Ngạn, nhìn về Giang Thừa Ngạn khẽ gậy đầu, vén áo ngồi xuống ở bên trái y.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh53 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :