1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Lưu ca vào phòng trộm hương rồi :)
      biu~biu~biuM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 80

      Nàng ngây ngốc nhìn mặt gần trong gang tấc, cảm thấy mình giống như nằm mơ, kinh ngạc muốn la lên. Lục Lưu nhanh chóng vươn tay chặn trước miệng nàng, cúi người tựa lên trán của nàng, trầm giọng : “Đừng lên tiếng.”

      Vâng.

      Giang Diệu chớp chớp đôi mắt to, hồi hồn, tất nhiên dám lên tiếng. Nơi này là khuê phòng của nàng, đại nam nhân, lại dám... Lại dám xông vào trong đêm tối. Giang Diệu hiểu Lục Lưu phải quang minh chính đại mà đến, nhưng đường đường là Vương gia... Trái tim của nàng đập “Thịch thịch thịch”, Giang Diệu nhất thời căng thẳng biết làm sao, đối mặt với đôi mắt của , giọng hỏi: “Chàng... Chàng vào đây bằng cách nào?”

      Lục Lưu thẳng, chỉ nhàn nhạt : “Bản vương tự có biện pháp.” tựa vầng trán của tiểu nương vào trong lồng ngực, thăm dò nhiệt độ, phát còn nóng nữa, liền thở phào nhõm.

      Giang Diệu cắn cắn môi, vội vàng : “Ta sao, chàng... Chàng mau ra . Nếu bị người ta nhìn thấy tốt.“ Chuyện như vậy, nàng dám tưởng tượng. Trong khuê phòng của tiểu nương chưa lấy chồng, nửa đêm canh ba lại xuất đại nam nhân, hai người lại là nam quả nữ.

      Chỉ là ——

      nương gia vốn dễ mềm lòng, huống hồ nàng sinh bệnh, là thời điểm cần người quan tâm nhất, mà nàng đối với Lục Lưu cũng là tồn tâm ý, thân phận như vậy, có thể vì nàng làm đến mức độ này, rất dễ dàng. Nàng ngước mắt, thấy trầm mặc lên tiếng, cảm thấy có chút tức giận, hơn nửa đêm chạy tới nhìn nàng, nàng lại hề cảm kích.

      Bên ngoài mưa to ngừng nghỉ, Giang Diệu nghĩ tới điều gì, giơ tay lên sờ sờ, nhận ra được đuôi tóc của nam nhân này quả thực ướt, người cũng có hơi nước. Nàng ngồi dậy, vỗ về ngũ quan cường tráng của , chủ động tới, ở mặt của hôn cái.

      May mà buổi tối, có chút thấy , tất nhiên cũng nhìn thấy gò má nóng bỏng của nàng. Giang Diệu vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng, : “... Ta biết vương gia lo lắng cho ta, tại người cũng nhìn thấy, chàng trở về thôi.”

      Lục Lưu bị tức nở nụ cười, : “Mưa lớn như thế, nàng nỡ để bản vương ?”

      Cũng đúng, mưa dường như rơi càng lúc càng lớn. Đầu của Giang Diệu có chút nằng nặng, biết vào lúc này nên làm gì. Nhưng nếu mưa cứ rơi ngừng, vậy chẳng lẽ ở đây luôn?

      Giang Diệu dám nghĩ tiếp nữa, chỉ giọng : “Vậy lại chờ lúc rồi .” Nàng sợ , , “... Chuyện của Tam ca ta, cám ơn vương gia.†

      Tiểu nương ngữ khí chân thành, là cảm tạ . Nhưng Lục Lưu cũng nghe hiểu nàng có chút muốn mình xuất hiện ở nơi đây. thích như thế, phảng phất có món đồ gì đè nặng ở ngực, rầu rĩ.

      Quay đầu, dựa vào tia sáng lúc sáng lúc tối bên ngoài, Lục Lưu có thể ràng nhìn thấy tiểu nương tóc tai bù xù, gương mặt trắng nõn tinh xảo, nàng ăn mặc trung y mỏng manh ngồi ở giường, cái áo yếm màu xanh sẫm thêu hoa ngọc lan bao quanh thân thể bé, lộ ra bờ vai khéo léo cùng đường cong ràng.

      Lục Lưu vẫn cảm thấy nàng còn , năm nay hai người gặp nhau nhiều, ngờ bất tri bất giác nàng bắt đầu trưởng thành... Cũng đúng, độ tuổi này của tiểu nương, chính là thay đổi từng ngày.

      Lục Lưu tiện tay nắm lấy chăn gấm giường, vững vàng bao bọc lấy thân thể nàng, đúng là tùy tiện đụng chạm, thấy chân của nàng lộ ở bên ngoài, cũng tiện tay nắm hai chân của nàng, để vào trong chăn. Lục Lưu làm loạt động tác, ngờ hai chân tiểu nương này vừa vừa mềm, trơn tuồn tuột, mềm nhũn. cũng chưa từng thấy chân nữ nhân, ngờ so với chân nam nhân hơn nhiều như vậy.

      Vốn dĩ Giang Diệu cảm thấy Lục Lưu săn sóc, tùy ý để giúp mình đắp chăn, nhưng vào lúc này thấy nắm hai chân của nàng buông, nhiệt độ cực nóng từ lòng bàn tay của truyền tới chân của nàng.

      Nàng có chút tiện, giật giật chân, nhắc nhở.

      Lục Lưu ngẩn ra, : “Có chút lạnh.” dùng sức bóp mấy cái, khiến chân nàng ấm lên, lại bỏ vào trong chăn.

      Cả người nàng bao thành khối tròn vo, chỉ lộ ra cái đầu linh lợi. Lục Lưu lúc này mới thoả mãn, giơ tay sờ sờ đầu của nàng, : “Chờ mưa hơn chút, bản vương về ngay...” dừng chút, lại , “Yên tâm, nhất định ảnh hưởng khuê dự của nàng.”

      Tính toán chi li như vậy. Trong lòng Giang Diệu lẩm bẩm mắng câu “Quỷ hẹp hòi”, nhưng vào lúc này bình tĩnh lại, vẫn có chút hưng phấn. Đời trước nàng chưa từng làm chuyện khác người, mệnh nàng ở đời này là do ông trời ban ân, những ngày tháng này đương nhiên là muốn sống thoải mái nhất, dù sao trải qua sinh tử lần, hẳn sẽ đem ít thế tục gò bó để ở trong mắt.

      Nàng ôn tồn : “Vừa rồi ta chỉ là sợ thôi, ai, cho phép chàng giận dỗi.”

      Lục Lưu sao lại cùng tiểu nương tính toán cái gì? Hôm nay nàng đến, có chút tâm thần yên, nên mới đêm khuya xông vào khuê phòng nàng để nhìn xem thử. chỉ là muốn nhìn nàng, vậy mà nàng đột nhiên tỉnh giấc. Nhìn nàng ngoan như vậy, nhưng lúc ngủ lại yên phận như thế.

      Giang Diệu thấy lời nào, cho rằng giận, liền ngồi dậy muốn bước xuống, thế nhưng nhớ đến người mình chỉ ăn mặc trung y, có chút tiện. Lục Lưu dĩ nhiên nhìn ra, hỏi: “Muốn lấy cái gì?”

      Giang Diệu nhìn nhìn , chỉ chỉ bên kia, : “Chàng mở ra ngăn tủ thứ ba bên này, phía dưới quần áo có món đồ.”

      Lục Lưu giúp nàng ngồi xong, nắm tay nàng nhét vào trong chăn, rồi tự mình bước tới, đến ngăn tủ thứ ba, ngừng lại, nhìn bên trong đều là vật dụng của nương. đúng là nhìn thêm, vươn tay thăm dò, tìm thấy vật được cất giấu bên dưới, đôi môi mỏng theo bản năng nhếch lên.

      “... Tìm thấy chưa?” giường tiểu nương giọng hỏi.

      Lục Lưu đem vật đó cầm trong tay, cẩn thận từng li từng tí đóng tủ quần áo lại, lần nữa tới ngồi bên mép giường, mở bàn tay ra : “Cho bản vương?” Ngữ khí có chút nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng kìm nén được mừng rỡ.

      Giang Diệu có vẻ thẹn thùng, : “Tuy rằng sánh bằng tài nghệ tinh xảo của tú nương trong phủ Vương gia, có điều cũng xem như như thuận mắt .” Tuy như vậy, nhưng giọng nàng trầm thấp, chậm rãi, nàng dựng thẳng lỗ tai lên, mong nghe được lời khen tặng từ . Nhưng người nam nhân này quá mức chất phác, chỉ lo nhìn hầu bao trong tay, câu khích lệ cũng có. Giang Diệu có chút thất vọng, chép miệng, , “Hình như mưa lại rồi.”

      Xác thực rồi, chẳng qua muốn nhắc nhở mau quay về.

      Lục Lưu tâm tình sung sướng, hơn nữa sợ quấy rối đến nàng nghỉ ngơi, xác thực nên . đem hầu bao giấu sát vào trong ngực, sau đó hôn bên gò má của nàng, : “Ừ, nàng nghỉ ngơi cho khỏe .”

      Giang Diệu gật gù, biểu thị biết rồi.

      Lục Lưu nhấc chân muốn , nhưng vẫn là có chút yên lòng, : “Sau này nếu như gặp phải chuyện gì khó giải quyết, cứ bảo nha hoàn nàng đến tìm ta.”

      Đây xem như làm chỗ dựa cho nàng sao? Mặt Giang Diệu tươi cười, chút thoải mái trong lòng lập tức liền tan thành mây khói, nàng biết nam nhân này sĩ diện, nên ngoan ngoãn : “Vâng, ta biết rồi.” Trong lòng cũng hiểu được, nếu mình có thể nghĩ cách giải quyết, vẫn nên tận lực đừng tìm , dù sao hai người bọn họ vẫn còn danh phận gì cả.

      Nghĩ tới điều gì, Giang Diệu ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn chăm chú.

      Lục Lưu thấy đôi mắt to tròn của tiểu nương lấp lánh, như sao trời, cổ họng hơi khô, hỏi: “Sao vậy?”

      Giang Diệu : “ có chuyện gì, ta muốn nhìn chàng .”

      Lục Lưu lần nữa cúi người, ấn nàng nằm xuống giường, dịch dịch chăn gấm, : “Ngủ .”

      Nhưng nàng muốn nhìn nha —— nàng muốn nhìn bò qua cửa sổ.

      Giang Diệu làm bộ đáp ứng, ngoan ngoãn gật đầu nhắm mắt, chờ khi nhìn thấy Lục Lưu ra ngoài, mới rón rén xốc chăn người lên, mang hài bước theo sau. Nàng giấu mình ở mành bên, chỉ ló ra cái đầu , đôi mắt chớp cái. Thấy nam nhân nhàng tới bên cửa sổ, giơ tay đẩy ra, thò đầu ra quan sát bốn phía chút, sau đó đem áo bào vén lên, động tác lưu loát lộn ra ngoài, lại cẩn thận từng li từng tí khép lại cửa sổ.

      Nhìn loạt động tác như vậy, Giang Diệu “phì” cười ra tiếng, lúc này mới kinh động Bảo Cân ở gian ngoài.

      Bảo Cân vội vàng vào, nhìn thấy tiểu thư nhà mình quần áo mỏng manh đứng ở đó, giật mình, hỏi vội: “Tiểu thư làm sao vậy?”

      Giang Diệu nín cười, vội vàng chỉ chỉ bàn, ý tứ là nàng mới vừa uống nước xong.

      Bảo Cân : “Nếu tiểu thư muốn uống nước, gọi nô tỳ là được rồi. Tiểu thư mau lên giường nghỉ ngơi .” bệnh như thế rồi, cũng nên lại mặc ít như thế chạy tới chạy lui. Bảo Cân đỡ tiểu thư qua giường, thấy nàng ngoan ngoãn nằm xuống, lúc này mới yên tâm rời .

      Giang Diệu mở mắt ra, nhớ đến hình ảnh Lục Lưu bò qua cửa sổ khi nãy, nhếch miệng lên, lại nhịn được có chút buồn cười. Hai tay nàng nắm chăn, đơn giản kéo lên che đầu nàng, thân thể nhắn loay hoay trong chăn, hài lòng cười ngừng.

      Nam nhân đứng ở ngoài cửa sổ, nghe được tiếng cười khúc khích ngừng của tiểu nương lương tâm bên trong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu rời . -_-
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh62 others thích bài này.

    3. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 81

      Ngày hôm sau qua cơn mưa trời lại sáng, sân Cẩm Tú viện những đoá mẫu đơn dáng dấp yểu điệu, cánh hoa còn đọng lại giọt sương , tất cả đều nở rộ, lộ ra nhụy hoa màu vàng nhạt. Những cánh hoa mẫu đơn quý phái kiêu sa nối đuôi nhau, rực rỡ, là ngọc tiếu châu hương, cẩm tú thành đôi.

      Tiểu nương ăn mặc trắng trẻo mũm mĩm, cầm nước tưới hoa, gò má hồng hào xinh đẹp, hoàn toàn nhìn thấy vẻ vừa mới bệnh dậy đêm qua.

      Tưới hoa xong, Giang Diệu qua cùng đại gia đình dùng đồ ăn sáng.

      Vừa vào nhà, liền nghe được tiếng cười sảng khoái của tam ca mình. Giang Diệu bước tới kêu tiếng tam ca, nàng thấy đuôi lông mày Tam ca đều chứa nét cười vui vẻ, rạng rỡ, giống như ngày mai y là tân lang. phải chỉ mới định thân thôi sao, đại ca nàng tháng sau thành thân, cũng thấy y vui vẻ đến thế.

      Giang Thừa Ngạn quan tâm hỏi thăm nàng phen. Giang Diệu cười : “Tam ca huynh nhìn xem, muội phải rất khỏe mạnh sao, ngủ giấc sao nữa.” Đối với đôi mắt của cha mẹ và hai vị ca ca còn lại, Giang Diệu lần lượt bước qua chào mọi người.

      Người nhà dùng xong bữa sáng, Giang Chính Mậu phải đến Lại bộ làm nhiệm vụ, ba huynh đệ Tung Sơn thư viện đọc sách, chỉ còn lại hai người Kiều Thị và Giang Diệu.

      Chỉ là mấy ngày nay Kiều Thị cũng bận rộn lo lắng cho việc thành thân của trưởng tử, cả ngày chuyện rườm rà đống lớn, nên mới chăm sóc khuê nữ tỉ mỉ chu đáo như ngày thường. Hôm qua khuê nữ đột nhiên sinh bệnh, làm trong lòng Kiều Thị đều run rẩy, may mà khuê nữ lập tức đỡ hơn, Kiều Thị mới để nỗi lòng lo lắng này xuống.

      Vốn dĩ hôm nay Giang Diệu nên ở giường dưỡng bệnh mới phải, đương nhiên thông báo Tạ tiên sinh khỏi đến dạy học, bây giờ khoẻ nhanh hơn dự tính, tất nhiên Giang Diệu rất rảnh rỗi. Nhưng tối hôm qua nàng vừa mới gặp Lục Lưu, nên hôm nay muốn ra ngoài, chỉ theo bên cạnh Kiều Thị, giúp đỡ bà mấy chuyện như xử lý sổ sách, cũng coi như học thêm chút. Đừng thấy Giang Diệu tuổi còn , kiếp trước cũng có kinh nghiệm chủ trì việc bếp núc, nhưng nàng thông minh hơn chút so với người bên ngoài, trước giờ đối với mấy con số luôn luôn mẫn cảm, có thể giúp Kiều Thị giải quyết vài sổ sách, làm Kiều Thị bớt ít thời gian.

      Chỉ là Kiều Thị lo lắng thân thể khuê nữ, nên : “Được rồi, cần gấp gáp. Sổ sách này chờ con đính hôn xong mẫu thân dạy con, tại con trở về nghỉ ngơi tốt, nếu như có việc gì làm, luyện thêm chút việc thêu thùa là được.”

      Các nương khuê các ở Đại Lương, việc thêu thùa là môn học vấn quan trọng nhất, quan tâm là thế gia sang quý, hay là người nghèo, nếu nương gia làm được mấy việc thêu thùa, ắt bị người khác cười nhạo. Bản thân Kiều Thị chính là người như thế, việc thêu thùa khác gì con gà mờ, may mà phu quân bà cười chê, chỉ là sau đó Kiều Thị vẫn chăm chỉ bù đắp phen, cần cù bù thông minh, mấy năm qua, tự nhiên luyện đến trình độ mức trung bình. Vì mình bị thất bại ở việc thêu thùa này, cho nên Kiều Thị từ liền mời tiên sinh giỏi việc may vá đến dạy cho khuê nữ.

      Giang Diệu bĩu môi, thầm nghĩ nàng phải giúp bà giải quyết khó khăn sao? Có điều tâm tình nàng tốt, cũng ngoan ngoan đáp lại, trở về phòng ngủ của mình làm việc nữ công gia chánh.



      Trấn Quốc Công phủ chuẩn bị cho con trưởng đích tôn cưới vợ, mà Bình Tân Hầu phủ bên kia, cũng khua chuông gõ trống an bài chuyện Hoắc Tuyền xuất giá. Vì Hoắc Tuyền vào cung chính là Quốc mẫu của Đại Lương, trong cung từ sớm phái ma ma tới dạy dỗ, cả ngày chỉ dạy Hoắc Tuyền học tập lễ nghi. Hoắc Tuyền vốn xuất thân từ Hầu phủ, thuở được giáo dưỡng những thứ tốt đẹp, mà sớm trước định hôn này, có chút quy củ đó, Hoắc Tuyền sớm thuộc nằm lòng.

      Nhưng ngày thành thân càng lúc càng gần, vốn dĩ Hoắc Tuyền yên tâm, cũng nhịn được căng thẳng hẳn .

      Ngày hôm đó rảnh rỗi, Hoắc Tuyền liền đưa thiệp mời đến Trấn Quốc Công phủ và Trần phủ.

      Lúc Giang Diệu được mời đến đây Trần Ngưng Chỉ của Trần phủ đến, hai tiểu nương ở trong phòng chuyện.

      Thời điểm Giang Diệu bước qua, thấy hai má phấn nộn của Trần Ngưng Chỉ nhiễm ý cười, đúng là làm cho nàng hiếu kỳ: “Tuyền tỷ tỷ và Trần tỷ tỷ gì đấy?” Kỳ thực nàng cũng biết, có thể làm cho nương Trần Ngưng Chỉ hoạt bát thẳng thắn như vậy đỏ mặt, phần lớn chính là chuyện đại cả đời của nương gia.

      Quả thực là như thế, Trần Ngưng Chỉ nắm khăn trong tay, gương mặt toàn áng mây đỏ : “Viễn biểu ca với ta, mấy ngày nữa tới cửa cầu thân ...”

      Biểu ca trong miệng Trần Ngưng Chỉ chính là thanh mai trúc mã Thái Thanh Viễn của nàng ấy. Trần Ngưng Chỉ từ thích theo đuôi vị biểu ca này.

      Giang Diệu vừa nghe xong, lập tức vui vẻ : “Đây chính là chuyện tốt đó nha.”

      Trần Ngưng Chỉ gật đầu, lập tức tràn đầy lo lắng, lầm bầm : “Nhưng ta sợ mẫu thân ta đồng ý.”

      Trong mắt Thái thị - mẫu thân của Trần Ngưng Chỉ chỉ có danh lợi, cảm thấy khuê nữ của mình như hoa như ngọc, nên thành thân với thế gia con dòng chính thất mới phải. Thái thị vốn muốn gả cao, nhưng phu quân Trần Ngũ lại là người tầm thường vô vi, con đường tương lai tốt lắm, tất nhiên có cách nào dìu dắt vợ lên được. Theo kiếp trước Giang Diệu được biết, người vẫn luôn nhút nhát nội tâm như Trần Ngũ Gia cuối cùng cũng kiên cường được lần, tác thành cho khuê nữ.

      Giang Diệu : “Yên tâm, Thái công tử từ tốt với tỷ, cha tỷ xưa nay thương tỷ, ông ấy đương nhiên nhìn thấy tất cả, vì chuyện đại cả đời của tỷ, cũng giúp tỷ chọn người phu quân thương tỷ nhất.”

      Có được an ủi, Trần Ngưng Chỉ dễ chịu hơn nhiều. Hoắc Tuyền nở nụ cười từ đáy lòng, : “Diệu Diệu muội tuổi nhất, ngay cả bản thân còn chưa đính hôn, vậy mà trông giống như lập gia đình vậy.”

      Bị Hoắc Tuyền như thế, mặt Giang Diệu có chút đỏ lên. Nàng được cha mẹ và các huynh trưởng thương, mấy năm qua sống trong buồn lo, ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy, các nương bên cạnh, ai ai cũng đều đính hôn sắp thành thân. Nàng... Cũng sắp rồi.

      Hoắc Tuyền thấy mặt Giang Diệu đỏ, cũng tiếp tục trêu nàng, trong lòng chỉ mong ước, việc hôn nhân giữa nàng và ca ca mình có thể thuận lợi. Ca ca của nàng ấy rất nàng. Hoắc Tuyền kéo tay hai người, : “Hôm qua trong cung đưa tới mũ phượng và khăn quàng vai, có muốn vào xem với ta ?”

      Giang Diệu cùng Trần Ngưng Chỉ gật đầu, tiến vào phòng ngủ của Hoắc Tuyền xem mũ phượng và phượng bào. Nhìn thấy bọn nha hoàn đem phượng bào chuẩn bị cho đại hôn bày ra sẵn, Trần Ngưng Chỉ nhịn được kinh hô, bàn tay run run chạm vào, mở to hai mắt : “Giá y này là khí phái nha.”

      nương gia kết hôn mũ phượng và khăn quàng vai phải là tinh xảo hoa mỹ nhất, mà Hoắc Tuyền gả cho nam nhân tôn quý nhất Đại Lương, mũ phượng và khăn quàng vai đương nhiên cũng phải bộc lộ được thân phận. Phượng bào màu đỏ rực, hỉ yến được thêu tinh xảo vô song, phía dùng sợi tơ vàng thêu Phượng Hoàng sống động như , mặt bộ giá y này, tổng cộng thêu chín mươi chín con Phượng Hoàng, mà sau lưng làn váy, thêu con Phượng Hoàng bằng tơ vàng lớn nhất, trông cực kì xa hoa lộng lẫy muốn lóa mắt người nhìn.

      Ngay cả Giang Diệu trước giờ quen nhìn xiêm y tinh xảo, cũng than thở theo: “Đúng nha, lộng lẫy.”

      Phượng bào giá y lộng lẫy sang trọng như thế, lại có thêm mũ phượng càng bổ sung lẫn nhau. Mũ phượng bằng vàng rực rỡ, long phượng hoà minh, tơ vàng quấn quanh, bên dùng ngọc quý hiếm điểm tô, lông phượng trân châu, viền quanh mac thành, tinh xảo hoa lệ làm người líu lưỡi.

      Trần Ngưng Chỉ còn say mê nhìn mũ phượng, nhưng Giang Diệu tỉnh táo lại, đánh giá Hoắc Tuyền hồi, thấy mặt nàng ấy hoàn toàn hề có nét vui sướng khi sắp lập gia đình.

      Cũng đúng, tuy mũ phượng áo cưới rất hoa lệ khí thế, nhưng gả cho Thiên Tử cao quý nhất Đại Lương, mà trong lòng nam nhân này sớm có người , nếu là ai cũng vui nổi. Chỉ là hôn này đối với Bình Tân Hầu phủ mà , là vinh quang trời ban, việc quan trọng liên hệ đến cả vinh nhục của toàn tộc. Hoắc Tuyền là nương thông tuệ thiện lương, vì người thân, tất nhiên đồng ý chủ động vào nơi lao tù kia, dùng năng lực và quyền lực của chính mình để che chở người thân.

      Giang Diệu rũ rũ mắt, nhất thời cảm xúc cũng hạ xuống, vui vẻ nổi.

      Ba tiểu nương họp mặt đàm đạo xong, Trần Ngưng Chỉ về trước, Hoắc Tuyền bảo Giang Diệu ở lại trò chuyện thêm chút. Hoắc Tuyền nhìn nàng yên tĩnh ngoan ngoãn, liếc mắt liền nhìn thấu tâm trong lòng nàng, hỏi: “Sao vậy? Ta xuất giá muội vui sao? Ta thành Hoàng Hậu, sau này nếu có ai dám gây với muội, muội chỉ cần tới tìm ta.”

      Hoắc Tuyền làm người rất nghĩa khí, mà từ lại giống như tỷ tỷ che chở cho Giang Diệu, tuy Giang Diệu cũng phải là người nhu nhược như vậy.

      Giang Diệu cũng có gì phải giấu giếm, : “Chờ sang năm, Vệ Bảo Linh cũng tiến cung.”

      Hoắc Tuyền cười cười, ho tiếng, : “Ta còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, phải chỉ là Vệ Bảo Linh thôi sao. Diệu Diệu, ta với muội, từ xưa tới nay, chưa từng thấy ai có thể chuyên sủng mình Hoàng Hậu, nhưng nếu có, ta cũng chỉ nghe qua Cảnh Hoà Đế của Đại Tề với Trầm Hoàng Hậu. Nhưng phu thê người ta, chỉ cần ta có ở đó ngày, Vệ Bảo Linh cũng chỉ có thể là thiếp thất, cùng lắm chỉ có thể làm ái thiếp, sau này có nhiều người trẻ trung mỹ mạo hơn nàng ta, càng được sủng ái. Ta chỉ cần an phận làm tốt vai trò của mình, chẳng lẽ nàng ta còn có thể lật trời hay sao.”

      Lời này, đúng là rất có bộ dáng của quốc gia chi mẫu.

      Giang Diệu vui mừng cười cười, tuy nàng và Vệ Bảo Linh tiếp xúc nhiều, nhưng cũng biết chuyện Vệ Bảo Linh ỷ mình được sủng ái mà kiêu căng, sớm muộn gì cũng gieo gió gặt bão. Chờ thời gian lâu dài, Cảnh Huệ Đế đương nhiên có thể phân biệt được ai mới là người đáng quý cần trân trọng nhất. Giang Diệu : “Hừm, nếu như vậy. Ta vui vẻ nhìn Tuyền tỷ tỷ xuất giá.”

      Hoắc Tuyền hỏi: “Trấn Quốc Công phủ cũng nhận được thiệp mời chứ?”

      Giang Diệu đáp: “Nhận được, cho nên ngày ấy ta cũng tiến cung, nhìn cảnh tỷ xuất giá, hưởng ứng khí vui mừng của tỷ.” Nàng có chút khâm phục nàng ấy, chỉ lớn hơn nàng tuổi thôi, mà có dũng khí quyết đoán như vậy.

      Hoắc Tuyền cười cực kì vui vẻ, : “Tháng sau là rượu mừng của Đại ca muội, ta có cách nào uống, có điều ——” Nàng nhìn tiểu nương yểu điệu trước mắt, đầy thâm ý, “Chờ Diệu Diệu muội xuất giá, ta nhất định đến uống rượu mừng của muội.” Nhắc đến chuyện này, Hoắc Tuyền có chút hưng phấn, có điều ngày đó nàng hỏi qua nàng, ấy nghe nàng ấy trả lời là chỉ xem ca ca của nàng là huynh trưởng, chỉ cho là tiểu nương đầu óc chậm chạp, vào lúc này mấy nương tuổi xấp xỉ bên người đều lần lượt đính hôn thành thân, nàng ấy có ngu ngốc đến mấy nữa, hầu như cũng nên có chút phản ứng.

      Hoắc Tuyền do dự chút, hỏi: “Diệu Diệu, muội với ta , rốt cuộc... Rốt cuộc muội có thích Đại ca ta hay ?” Nếu vào lúc này Giang Diệu gật đầu, vậy nàng cũng nên an tâm xuất giá rồi.

      Giang Diệu sững sờ, vốn dĩ nàng muốn ra chuyện này trước, ngờ bị nàng ấy hỏi. Nhưng mà như vậy, Giang Diệu cũng do dự, thẳng: “Tuyền tỷ tỷ, ta... Ta đối với Hoắc đại ca, ý đó.”

      Hoắc Tuyền đúng là có chút bối rối, nụ cười cứng đờ, sau đó lại cười dài : “Nơi này có ai, muội là bạn tốt của ta từ đến lớn, cần phải thẹn thùng.”

      Giang Diệu : “Tuyền tỷ tỷ, ta thẹn thùng. , trước đây ta xác thực cảm thấy Hoắc đại ca rất tốt, cũng từng nghĩ, sau này nếu như gả cho huynh ấy cũng tệ. Nhưng mà tại, ta hiểu được mọi chuyện, cho nên ta muốn gả cho người mà mình thích.”

      Kiếp này, nàng muốn làm chuyện gì mà khi nghĩ tới lại tiếc nuối nữa.

      trắng ra như vậy, mà còn từ trong miệng của tiểu nương, thực dễ dàng. Nhờ vậy mà điều này cũng làm cho Hoắc Tuyền ràng —— Giang Diệu thích ca ca của nàng. Hoắc Tuyền có chút nóng nảy, thầm trách tiểu nương quá thành , chuyện gì cũng trắng ra như thế, ngay cả vòng vo cũng có. biết là nàng ấy quá trực tiếp hay là quá ngốc, lúc trước cân nhắc ca ca của nàng, sau lại muốn, lời này nghe rất thô thiển, phải khiến người ta cho rằng nàng là nương lả lơi ong bướm sao?

      Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng ấy chưa bao giờ biểu thị cái gì, cũng chưa đơn độc ở chung với ca ca của nàng, mọi thứ đều nằm trong bổn phận.

      ai có quy định, chỉ cần nam tử nương, nương kia nhất định phải gả cho nam tử kia.

      Hoắc Tuyền biết tính tình của Giang Diệu, trông mảnh mai như vậy thôi, nhưng khi làm việc, lại thích dây dưa dài dòng, chuyện mà quyết định, trước giờ dao động.

      Nàng mấp máy môi, hỏi: “Diệu Diệu, ... được sao?” Bản thân nàng là nương, hiểu tâm tình mình muốn gả cho nam tử mình thích. Nhưng kiếp này nàng có cách nào toại nguyện, nên rất buồn phiền, dù vậy nàng cũng có đạo lý bắt buộc người ta cùng buồn phiền chung với nàng, đạo lý cái gì mình thích đừng ép người khác làm đó nàng vẫn hiểu được.

      Giang Diệu gật đầu, cũng có cách nào nhìn thẳng ánh mắt Hoắc Tuyền. Tuy nàng và Hoắc Nghiễn có danh phận gì, đây là , nhưng tình hình hôm nay, làm cho nàng cảm giác như mình là thê tử phản bội. Hoắc Nghiễn và Phùng Ngọc Tuyền giống nhau, nếu hạng người như Phùng Ngọc Tuyền, nàng cảm thấy hổ thẹn chút nào, nhưng Hoắc Nghiễn... Lông mày Giang Diệu nhíu lại, : “Tuyền tỷ tỷ?”

      Viền mắt Hoắc Tuyền nóng lên, : “Diệu Diệu, trong lòng ta có chút khó chịu.” Nàng dừng chút, tiếp tục , “... Là ta đúng, lúc trước vẫn đem muội đẩy vào bên cạnh ca ca ta, kiên quyết hai người phải thành đôi, là ta quá sốt ruột. Diệu Diệu, bây giờ muội có thể trở về trước ? Chuyện này ta tìm cơ hội với ca ca ta. Nhưng ta vẫn luôn hi vọng... Hi vọng muội có thể dành chút thời gian chính miệng với huynh ấy. Huynh ấy... Huynh ấy là người cứng đầu, nếu phải chính miệng muội , huynh ấy sợ mình bị người ta lừa dối.”

      Giang Diệu gật đầu, : “Ta biết, ta hiểu rồi.”

      Hoắc Tuyền gật gật đầu, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, : “Vậy ta cũng tiễn muội.”

      Vừa nghe tiểu nương mình thích hôm nay đến chơi, Hoắc Nghiễn cố ý thay cái áo choàng, vội vội vàng vàng chạy tới. Trước tiên đứng bên ngoài, suy nghĩ tìm lý do gì để vào, cười ngây ngô đứng hồi lâu, ngờ lại nghe được những lời này. Hoắc Nghiễn ngơ ngác đứng im, nụ cười mặt chợt cứng lại, cho đến khi nghe được động tĩnh tiểu nương muốn ra ngoài, mới kịp hoàn hồn. Chật vật, chạy trối chết.

      Giang Diệu ra khỏi Bình Tân Hầu phủ, lên xe ngựa, chóp mũi cay xè, sau đó cúi đầu nhìn hoa văn làn váy mình, lâu lên tiếng.



      Rất nhanh đến ngày mùng sáu tháng sáu.

      Ngày hôm đó là trưởng nữ Bình Tân Hầu phủ đại hôn với Cảnh Huệ Đế. Vì là Đế Hậu đại hôn, việc thành thân này phô trương cần phải tới. Giang Diệu thay đổi bộ xiêm y mang hơi hướm vui mừng, theo Kiều Thị cùng nhau vào cung tham gia tiệc mừng. Những nhóm mệnh phụ ở đây, cũng sôi nổi mang theo khuê nữ chưa định thân của mình ngồi vào vị trí.

      Hôm nay có thể được mời đến đây, nếu phải hoàng thân quốc thích, tất nhiên cũng là trâm thế gia, các phu nhân đem khuê nữ vẫn chưa được định thân mang đến, cũng mang theo ý tứ để khuê nữ lộ mặt trước các chủ mẫu ngang tầm. Nếu như cảm thấy nương nhà ai đoan trang hiền thục, trong nhà chưa có con trai trưởng định thân, có thể kết thành đôi nhân duyên.

      Kiều Thị quay sang khuê nữ dặn dò: “Hôm nay nhiều người, đừng chạy loạn khắp nơi.”

      Giang Diệu yên phận ở trước mặt Kiều Thị, trang phục của nàng cũng nổi bật bao nhiêu, ngoan ngoãn : “Vâng, nữ nhi biết rồi.”

      Giang Diệu mới vừa ngồi vào vị trí cùng với mẫu thân của mình, liền nhìn thấy nhóm phụ nhân quý nữ phía trước đều sôi nổi hành lễ. Cho rằng là có đại nhân vật gì đến đây, Giang Diệu cũng theo Kiều Thị đứng dậy hành lễ.

      ngờ quả đại nhân vật.

      Tiểu thiếu niên béo lùn chắc nịch Kiều Nguyên Bảo với Thụy Vương cùng nhau chạy đến trước mặt Kiều Thị. Kiều Nguyên Bảo mặc cẩm bào màu xanh lục hướng về Kiều Thị hô tiếng: “ .” Bây giờ tiểu bá vương Thụy Vương trở thành huynh đệ tốt với Kiều Nguyên Bảo, cũng rất ngoan ngoãn chào mọi người.

      Kiều Thị bị Thụy Vương này ngoan ngoãn ”Giang phu nhân” làm cho có chút kinh hỉ, lập tức nở nụ cười tươi, cảm thấy Thụy Vương vẫn là hài tử rất ngoan ngoãn.

      Kiều Nguyên Bảo lâu chưa thấy tiểu biểu tỷ, hôm nay vừa nghe nàng tới đây, liền vội vàng vào tìm người, ngờ Thụy Vương cũng theo đến. hết cách rồi, chỉ có thể đem theo ta.

      Kiều Nguyên Bảo nhíu nhíu mày, : “Tiểu biểu tỷ, ra ngoài chơi với Nguyên Bảo . Nơi này chả có chỗ nào vui để chơi, tiểu biểu tỷ buồn đến xấu xí.”

      Chỉ cần qua mấy năm nữa có thể cưới vợ, vậy mà còn muốn chơi. Kiều Thị có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy chất nhi có chỗ dựa phía sau là Thụy Vương, cũng mở miệng răn dạy.

      Nơi này là Hoàng Cung, hôm nay nhiều người như vậy, Giang Diệu dám lung tung, lại nghe biểu đệ mập của vừa dứt lời, Thụy Vương ở phía sau giúp biểu đệ mập cầm bánh ngọt cũng phụ họa theo: “Tiểu mập mạp đúng.”

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 82

      Kiều Nguyên Bảo vui vẻ chút nào, bĩu bĩu môi nhìn Thụy Vương: “ được gọi ta là tiểu mập mạp.”

      Lúc tuổi Kiều Nguyên Bảo còn chú ý mấy chuyện này, bây giờ lớn hơn chút, đương nhiên biết mập quá cũng tốt. Cơ thể so với tiểu thiếu niên cùng tuổi có hơi mập chút, trong thư viện nhiều cùng trường thích cười nhạo .

      Thụy Vương môi hồng răng trắng mi thanh mục tú vui vẻ nở nụ cười, lên tiếng, cũng đồng ý. gọi quen miệng, làm sao có thể dễ dàng bỏ như thế? Hơn nữa, ta vốn là tiểu mập mạp nha. Tiểu mập mạp, tiểu mập mạp.

      Kiều Thị thấy hai hài tử hợp ý, cũng rất vui mừng, quăng ánh mắt cho khuê nữ mình, lúc này mới : “Nếu Thụy Vương như vậy, con ra ngoài dạo chút . Có điều nhớ về sớm, được xa.” xong, lại nghiêng đầu quay về Bảo Cân, Bảo Lục , “Hai ngươi cũng phải là lần đầu tiên tiến cung, nhớ chăm sóc tiểu thư tốt” Nếu chỉ có mình khuê nữ, tất nhiên Kiều Thị cho , nhưng dù sao cũng có Thụy Vương ở đây, trong cung này, có ai dám dám đắc tội vị tiểu ma vương này đâu.

      Thụy Vương cũng vỗ ngực cái, bảo đảm : “Phu nhân yên tâm, bản vương nhất định cố gắng bảo vệ Giang tỷ tỷ.” Nghiễm nhiên bày ra bộ tư thế tiểu nam tử hán.

      Kiều Nguyên Bảo cũng chịu yếu thế, ràng tiểu biểu tỷ là của , cần người khác bảo vệ làm gì, vội : “Ta cũng bảo vệ, tuyệt đối để người ta bắt nạt tiểu biểu tỷ.”

      Vốn dĩ tâm tình Giang Diệu có chút nặng nề, nhìn thấy hai kẻ dở hơi này, lập tức bị chọc cười. Chẳng trách mấy ngày nay biểu đệ mập của nàng kể khổ với nàng nữa, Thụy Vương thực là đứa trẻ tốt.

      Nàng theo hai người ra ngoài, tới bên ngoài cửa điện, miễn cưỡng nhìn thấy Vệ Bảo Linh vào.

      Dù sao Vệ Bảo Linh cũng là biểu muội của Cảnh Huệ Đế, hôm nay Cảnh Huệ Đế đại hôn, tất nhiên được đến. Có điều chuyện giữa Vệ Bảo Linh và Cảnh Huệ Đế, toàn bộ Vọng thành ai biết, cho dù trang phục hôm nay tràn ngập phong thái đoan trang quý khí, cũng che giấu được vẻ đơn mặt nàng ta. Nhìn viền mắt hồng hồng, giống như là vừa mới khóc xong.

      Nàng đứng về phía Hoắc Tuyền, nay thấy Vệ Bảo Linh thoải mái, trong lòng nàng đúng là dễ chịu hơn nhiều. Thậm chí ác độc nghĩ: Nếu như sau này nàng ta tiến cung, cũng vui vẻ giống như tại tốt biết mấy.

      Vệ Bảo Linh cùng mẫu thân Tô Thị hành lễ với Thụy Vương xong, sau đó cùng nhau vào bên trong điện. Tô Thị quay đầu nhìn lại, thấy khuê nữ mình rũ mặt xuống, bày ra bộ dáng như bị ấm ức. Hôm nay là ngày vui, cho dù trong lòng vui như thế nào nữa, cũng thể biểu ra như thế. Lông mày Tô Thị nhíu lại, cảm thấy là tự mình làm hư khuê nữ, vội vàng kéo đến bên Thiên điện, nhìn chung quanh thấy có ai, mới thấp giọng khiển trách: “Con nhìn thử xem, bộ dáng của con tại trông như thế nào? Nếu con muốn tới, tại trở về phủ , cố gắng ngủ giấc, ngày mai có việc gì.”

      Làm sao có việc gì được?

      Vệ Bảo Linh tức chịu nổi, biểu ca nàng ta cưới người khác làm vợ, phô trương lớn như vậy, rầm rộ như vậy. Phượng bào áo cưới vốn nên thuộc về nàng ta, nhưng bây giờ mặc ở người nữ nhân khác. Còn nàng ta sao? Nàng ta phải chờ tới sang năm cập kê, mới có thể vào cung làm phi tử biểu ca. Người biểu ca ràng là nàng ta mà!

      Vệ Bảo Linh nhìn Tô Thị, lẩm bẩm : “Mẫu thân, hay con với biểu ca, bảo huynh ấy cưới Hoắc Tuyền nữa, được ?”

      Tô Thị tức giận đến kiềm chế được. Tuy bà giáo dục khuê nữ từ khi còn bé, chuyện gì cũng muốn tốt nhất, mặc đẹp, ăn ngon, nam nhân nàng gả, tất nhiên cũng phải là người có tầm ảnh hưởng lớn nhất Đại Lương. Nhưng việc Cảnh Huệ Đế đăng cơ, Vệ phủ bọn họ giúp đỡ được gì, còn Bình Tân Hầu phủ và Tiết phủ, bỏ ra ít công sức, lúc đó cả hai nhà đều giữ vững lập trường kiên định đứng về phía của Thập nhất hoàng tử, sau đó Ngụy Vương bị thua, Thập nhất Hoàng Tử đăng cơ, đương nhiên phải luận công hành thưởng. Nhưng Tiết phủ người ta là cái gì? Cửu công chúa thuở có hôn ước với con trưởng đích tôn Tiết Đằng của Tiết phủ, tất nhiên phải đến giúp đỡ Thập nhất Hoàng tử, mà công lao của Bình Tân Hầu phủ còn nhiều hơn Tiết phủ , bất kỳ ban thưởng cái gì, cũng thành tâm bằng chức vị Hoàng Hậu.

      Về điểm này, Tô Thị có gì phục. Dù sao, nếu Cảnh Huệ Đế bây giờ phải là Hoàng Thượng, khuê nữ của bà có gả hay , chuyện này cũng phải tính lại.

      Tô Thị ôn tồn khuyên nhủ: “Con cũng từng qua lại với Hoàng Hậu, khi còn bé quan hệ với con cũng rất tốt, chờ sang năm vào cung, cố gắng ở chung với nàng, đừng quá kiêu ngạo ương ngạnh, đến lúc đó mẫu thân cũng giúp đỡ được con.” Tô Thị biết khuê nữ mình là người bao giờ chịu thiệt thòi, mọi việc nếu phải bản thân chiếm tiện nghi ai cũng được. Nhưng vào trong cung này rồi, tháng ngày trôi qua sao có thể thoải mái như Quý phủ của mình được?

      Vệ Bảo Linh cực kỳ khó chịu, tức đến mức giậm chân: “Vậy muốn con trơ mắt nhìn biểu ca ngủ với nữ nhân kia sao?”

      “Bảo Linh!” Giọng Tô thị cũng run lên. nương chưa lấy chồng, lại có thể ra khỏi miệng loại chuyện như vậy, nếu bị người khác nghe liền xong đời, đến lúc đó còn danh tiếng gì nữa? Tô Thị hít sâu vài hơi, mới , “Nếu như con lại ra những lời này, sau này mẫu thân cũng tiếp tục quan tâm con nữa. Bảo Linh, người ta là Hoàng Hậu, đợi con sang năm vào cung, cho dù Hoàng Thượng có sủng con nữa, con cũng nên biết điều chút.”

      Vào lúc này Vệ Bảo Linh làm sao nghe lọt?

      Có thể vì thấy bộ dáng Tô Thị tức đến hỏng rồi, nên nàng ta ngậm miệng lại nữa, với lại, nàng ta cũng ý thức được lời mới vừa rồi của mình quá mức thô tục. Chóp mũi Vệ Bảo Linh cay xè, nhịn được đem khuôn mặt vùi vào lồng ngực Tô Thị, yếu ớt : “Mẫu thân, nữ nhi biết rồi, sau này nữ nhi kính trọng nàng ấy.” ra nàng ta chỉ qua loa với Tô Thị mà thôi, trong lòng lại nghĩ, chờ sang năm nàng ta vào cung, nhất định phải làm cho Hoắc Tuyền nhìn thấy, ai mới là chủ nhân chân chính của Hậu cung.

      Nhìn thân thể khuê nữ run rẩy trong lồng ngực, ấm ức nức nở, Tô Thị bình tĩnh lại, cũng thở dài hơi, vuốt ve đầu khuê nữ. Bình tĩnh suy nghĩ lại, nếu như bà đứng vào tình cảnh này của khuê nữ, sợ là hôm nay cũng có cách nào cười nổi.

      Đế Hậu đại hôn, tuy Cảnh Huệ Đế luôn luôn tiết kiệm, nhưng bộ mặt Hoàng gia vẫn phải bận tâm. hành lang, thấy lồng đèn mới tinh treo ở cao đều tràn ngập khí vui mừng, ngay cả hoa cỏ ven đường, cũng được quấn lên lụa đỏ hỉ mang, ràng là tiệc vào buổi tối, nhưng ánh nến chiếu lên toàn bộ Hoàng cung như ban ngày.

      Trong tay Thụy Vương cầm bọc bánh dẻ, cung tỳ muốn cầm hộ , lắc lắc đầu cần, sau đó cầm lấy miếng đưa cho tiểu mập mạp bên cạnh.

      Kiều Nguyên Bảo quen tay cầm lấy, suy nghĩ chút liền hỏi Giang Diệu: “Tiểu biểu tỷ muốn ăn ?”

      Giang Diệu nhìn bánh cây dẻ trong tay biểu đệ mập của mình chút, lắc đầu : “Đệ ăn .” Vào lúc này trong cung rất nhiều người, ngay cả Ngự Hoa Viên to lớn, cũng biết gặp phải người nào, nàng nào dám ăn đồ ăn nha.

      Kiều Nguyên Bảo à tiếng, tự mình tự bắt đầu ăn.

      Có điều ——

      Giang Diệu nhìn biểu đệ mập của mình ở chung với Thụy Vương rất hài hòa, trông cực kỳ vui vẻ. Chí ít sau này lúc biểu đệ mập của nàng bị người khác bắt nạt, Thụy Vương có tính khí hung bạo này, nhất định giúp bạn tốt của mình. Có số việc, chính là phải lấy bạo chế bạo. chuyện có tác dụng, nắm đấm được sử dụng.

      Ba người ở Ngự Hoa Viên vừa ăn đồ ăn vừa tản bộ, ngang qua ngôi đình nghỉ mát , Thụy Vương mới chỉ tay một cái, hưng phấn : “Là Hoàng đế ca ca và đường ca!” Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Kiều Nguyên Bảo và Giang Diệu, , “Chúng ta tới đó xem .”

      Trước giờ Kiều Nguyên Bảo rất sùng bái Lục Lưu, nay vừa nghe Lục Lưu ở đằng kia, ngược lại cũng muốn chạy tới. nhìn tiểu biểu tỷ mình, giọng thử dò xét : “Tiểu biểu tỷ?”

      Mắt đứa Thụy Vương này cũng tốt quá , ở vị trí kia chỉ thấy màu đen, vậy mà cũng có thể phân biệt ra được đó là Cảnh Huệ Đế và Lục Lưu. Có điều Giang Diệu là nương gia, qua đó tốt lắm, định tìm lý do trở lại, lại nghe bên kia truyền tới thanh: “Ai ở nơi đó?”

      Bước chân Giang Diệu dừng lại, hai tay quấn quýt vào nhau, theo bản năng cảm thấy lúc này chạy cũng xong. Nàng chỉ có thể ung dung theo phía sau Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương, lúc đến gần, quả thực thấy Cảnh Huệ Đế thân hỉ bào cùng Lục Lưu đứng ở đằng kia. bàn còn bày mấy vò rượu . Cảnh Huệ Đế tính trẻ con, chuyện kiểu này hình như cũng chẳng có gì là lạ, cộng thêm hôm nay y cưới Hoàng Hậu mà phải tiểu biểu muội y luôn nhớ nhung, trong lòng khó tránh khỏi buồn phiền. Bởi vậy, nàng nhịn được bất bình thay Hoắc Tuyền, thầm mắng Cảnh Huệ đế này đúng là có mắt, sao cứ coi trọng Vệ Bảo Linh kia chứ?

      Nàng suy nghĩ nhiều, vội quỳ gối hành lễ.

      Cảnh Huệ Đế uống có chút nhiều, hai mắt mông lung, trong suốt sạch , gương mặt tuấn tú non nớt còn có tính trẻ con, nghiễm nhiên còn là hài tử được bảo vệ rất tốt. Y nghe được Giang Diệu tự xưng, lúc này mới ngẩn ra, hỏi: “Ngươi chính là tiểu thư Trấn Quốc Công phủ?” Trấn Quốc Công phủ chỉ có duy nhất vị tiểu thư, đó chính là đích tôn nữ Giang Diệu, chuyện này Cảnh Huệ đế tất nhiên biết. Bỏ những chuyện khi còn bé qua bên, mấy ngày nay, Giang Diệu cũng thường xuyên tiến cung cùng hoàng tỷ y làm việc thêu thùa. Cảnh Huệ đế đúng là từng thấy hoàng tỷ y may vá, thêu con vịt con cũng khá ra dáng.

      Giang Diệu biết Cảnh Huệ Đế vì sao lại hỏi như vậy, ngước mắt nhìn Lục Lưu chút, liền hướng về Cảnh Huệ Đế gật đầu : “Bẩm Hoàng Thượng, chính là thần nữ.”

      Thụy Vương cũng phụ họa : “Đúng thế, đúng thế, nàng chính là Giang tỷ tỷ xinh đẹp mà Đôn nhi hay .”

      Kiều Nguyên Bảo quay đầu nhìn Thụy Vương chút, cười cười, giống như là tán thành ta tiểu biểu tỷ có ngoại hình xinh xắn.

      Thụy Vương gãi gãi đầu, cũng cười cười theo.

      Dù sao Cảnh Huệ Đế cũng quá trì độn, tự nhiên có thể hiểu , người xinh đẹp tinh tế trước mặt này, tiểu nương mỹ mạo xinh, với tiểu nương mập quá mức trong miệng Vệ Bảo Linh nhắc tới khác nhau hoàn toàn. Vị Giang nương này, đẹp đến mức khiến người ta phải chú ý, chỉ có điều nàng hơi lùn chút, hai bên gò má hơi tròn có nét trẻ con, mhưng nếu đem so với từ mập lại hoàn toàn thể nào ghép chung với nhau, dù y muốn kiếm cớ thay tiểu biểu muội, cũng tìm ra. Chỉ là việc này mà với Cảnh Huệ Đế, cũng là việc mà thôi. Có điều, chuyện này cũng làm y ràng, hóa ra tiểu biểu muội đơn thuần đáng của y, cũng phải là mọi chuyện đều với y.

      Nhất thời trong lòng Cảnh Huệ Đế có chút rầu rĩ.

      Giang Diệu bị ánh mắt sáng quắc của Cảnh Huệ Đế nhìn đến có chút sợ hãi, nhưng nàng chỉ yên tĩnh rũ mắt xuống, nắm chặt ống tay áo trong tay, cũng biết vị Thiên Tử thiếu niên này trong lòng suy nghĩ gì.

      Lúc này Cảnh Huệ Đế mới hoàn hồn, ho tiếng thu hồi ánh mắt, cho đến khi nghiêng đầu nhìn Lục Lưu, thấy mặt biểu ca mình cảm xúc. Cũng phải, tính tình biểu ca này của y, làm sao đặc biệt sửa lại ấn tượng của y đối với Giang nương. Trước giờ chủ động hỏi đến việc riêng tư của y. Cảnh Huệ Đế ợ hơi rượu, thân thể có chút lắc lư loạng choạng.

      Lúc ngã xuống, Lục Lưu cách y gần nhất lại vươn tay ra dìu y, giống như tùy ý để mặc y ngã xuống.

      May mà Nguyên Phúc bên cạnh tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy Cảnh Huệ Đế. là thái giám thân cận hầu bên người Cảnh Huệ Đế, lời cũng có tác dụng vài phần, vội hỏi: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu còn đợi ngài mở khăn voan, ngài xem…”

      Mặt tuấn của Cảnh Huệ Đế đỏ chót, lại liên tục nấc hai cái.

      Lúc này Lục Lưu mới : “Đưa Hoàng Thượng đến Khôn Hoà Cung .” Khôn Hoà Cung là tẩm cung của Hoàng Hậu.

      Nguyên Phúc hiểu Tuyên Vương là người có thể làm chủ, có được lệnh, lập tức cúi đầu khom lưng, sau đó gọi thị vệ núp ở chỗ tối, giúp đỡ nâng Cảnh Huệ Đế đặt ngự liễn (1), đưa đến Khôn Hoà Cung.

      (1) Ngự liễn: Xe của vua.

      Lục Lưu là người cao cao gầy gò, lẳng lặng đứng ở đó, vào buổi tối, lại lời nào, cái bóng đổ mặt đất, thâm trầm, vẫn rất đáng sợ. Kiều Nguyên Bảo nghiêng đầu nhìn Thụy Vương, ý là để ta mở miệng chuyện. Thụy Vương hiểu ý, vội hỏi: “Đường ca, hay là... Bọn đệ trước nhé?” hỏi, thấy biểu ca mình ừ tiếng, lúc này mới hướng về phía Kiều Nguyên Bảo và Giang Diệu cười , “Chúng ta thôi.”

      Kiều Nguyên Bảo cùng Thụy Vương ở phía trước, Bảo Cân cùng Bảo Lục ở bên giúp bọn họ đốt đèn lồng, Giang Diệu ở phía sau cùng. Giang Diệu cũng biết, trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn Lục Lưu chuyện riêng với nàng. Chỉ là nàng vừa mới xoay người mấy bước, liền nhận ra hơi thở áp sát của nam nhân phía sau, ở bên tai nàng thấp giọng câu: “Đợi lát nữa trở lại đây, bản vương có chuyện muốn với nàng.”

      Hơi thở ấm áp thổi qua gò má của nàng, nhất thời mặt Giang Diệu nóng còn hình dáng gì, quá lớn mật, nàng chỉ lo Bảo Cân, Bảo Lục phía trước xoay đầu nhìn thấy, vừa định muốn, liền nhận ra nam nhân vỗ vỗ cặp mông vểnh lên của nàng, còn nhàng véo cái, “... thôi.”

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 83

      Giang Diệu suýt chút nữa bật kêu thành tiếng, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, sau đó nghiêng đầu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, lúc này mới tới chỗ Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương ở đằng trước.

      Trở về chỗ ngồi, Giang Diệu thấy mẫu thân nhà mình cùng với nhóm mệnh phụ trang phục rực rỡ lộng lẫy đứng chung với nhau. Còn nữ tử ngồi ở chủ vị, mặc bộ cung trang màu tím như ánh nắng chiều thêu những sợi nghê thường bằng tơ vàng lên đó, chuyện với trưởng công chúa bên cạnh. Nhìn nữ tử có lẽ tuổi cũng xấp xỉ với mẫu thân nàng, có điều giữa hai lông mày làm cho người ta có loại cảm giác ôn hòa và uyển chuyển, nhưng cách phục sức của bà lại biểu lộ ra khí thế Hoàng gia sang quý.

      Chỉ cần nhìn thoáng qua chút, trong lòng Giang Diệu lập tức có kết quả —— vị này chính là tỷ muội tốt ngày xưa của Vinh phi, nuôi dưỡng Cảnh Huệ Đế và trưởng công chúa lớn lên ai khác ngoài Trang thái phi.

      Trang thái phi chuyện với phu nhân Bình Tân Hầu là Chu Thị, bởi vì hôm nay là ngày đại hỉ của Hoắc Tuyền, Chu Thị trang điểm cực kì tươi tắn. Khuôn mặt Trang thái phi tươi cười dịu dàng, ràng là gần bằng tuổi Chu Thị, nhưng hai người đứng chung chỗ, Trang thái phi lại có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều. Dù gương mặt Trang thái phi tràn đầy nét ôn hòa, mọi người cũng bởi vì có mặt của bà ở đây nên cũng khách khí chút, dù sao vị này cũng là Trang thái phi, nếu phải thân mẫu của Cảnh Huệ Đế, bây giờ cũng đơn thuần chỉ là Thái phi. Tuy là Thái phi, nhưng ai cũng đều biết, trong cung này đây, Cảnh Huệ Đế hiếu thuận nhất chính là bà.

      Trang thái phi ngước mắt nhìn lên, thấy tiểu nương vừa mới bước vào.

      Thấy nàng tuổi còn , chải kiểu tóc nụ hoa kế, lẳng lặng đứng trong đám người, chính là người gây chú ý nhất. Trang thái phi mỉm cười : “Đây là nương nhà ai? Bộ dáng là khả ái, đến đây, đến gần chút, để bản cung cẩn thận xem thử nào.”

      Giang Diệu muốn bước lên hành lễ, vừa nghe Trang thái phi lời này, sững sờ ngước mắt lên, mới phát nhìn nàng.

      Nhóm phu nhân quý nữ chung quanh, vốn bày ra khuôn mặt kính cẩn nghe lời đứng ở bên cạnh Trang thái phi, sao có thể chú ý tới tiểu nha đầu này? Nhưng Trang thái phi vừa dứt lời, ánh mắt những người bên trong điện đồng loạt rơi vào người nàng. Với tuổi Giang Diệu mà , nếu chưa từng va chạm xã hội, có lẽ đều bị doạ sợ, nhưng dù sao Giang Diệu cũng là nữ tử Trấn Quốc Công phủ, đến Hoàng cung phải là hai lần, đương nhiên cũng phải loại thiếu nữ chưa từng tham gia những trường hợp thế này.

      Tiểu nương ung dung tiến lên hành lễ xong, gương mặt dịu dàng, thanh trong trẻo, cử chỉ sai điểm nào.

      Cho đến khi nghe Giang Diệu ra thân phận, Trang thái phi mới nhìn về phía Kiều Thị, than thở: “Hóa ra là tiểu thư Trấn Quốc Công phủ, trách lại xinh đẹp khả ái như vậy.” Trấn Quốc Công Giang Chính Mậu lúc tuổi còn trẻ chính là nam tử được xếp vào hàng mỹ nam ở Vọng thành, Trang thái phi cũng có nghe thấy, sau đó cưới được thê tử Kiều Thị, càng có dung mạo xuất chúng hơn nữa, hai người này kết hợp sinh ra khuê nữ, tất nhiên dung mạo cũng chỉ có hơn.

      Kiều Thị mỉm cười : “Nương nương quá khen.”

      Khen phải có thưởng, tất nhiên trong lòng Trang thái phi hiểu đạo lý này. Bà ngoắc ngoắc tay để tiểu nương đến gần chút, hỏi thăm vài câu.

      Hỏi phần lớn là thích linh tinh, Giang Diệu nhất nhất đáp lại, cũng coi như là trả lời khéo léo. Mà trưởng công chúa bên cạnh Trang thái phi vẫn luôn duy trì nụ cười với nàng, làm cho Giang Diệu thoải mái ít, cứng ngắc giống vừa nãy.

      Nhưng Chu thị trò chuyện với Trang thái phi, khi nhìn thấy Giang Diệu, mặt lại tươi cười như ngày thường.

      Trang thái phi càng nhìn càng cảm thấy tiểu nương này rất xinh đẹp, nở nụ cười thân thiết : “Mười ba, cũng đến tuổi có thể làm mai rồi.” Bà quay sang Kiều Thị hỏi, “Đứa này định thân chưa?”

      Tiểu nương đến mười ba mười bốn tuổi, hỏi chút việc thành thân ngược lại cũng bình thường, nhưng trường hợp hôm nay, Trang thái phi lại biểu lộ thích đối với Giang Diệu, ở trường hợp như thế này đương nhiên ý nghĩa cũng phải tầm thường. Đúng là khiến người ta nhịn được suy nghĩ nhiều.

      Thí dụ như Vệ Bảo Linh đứng bên cạnh Tô thị, tâm tình vừa mới được điều chỉnh tốt hơn chút, vào lúc này thấy Trang thái phi bày tỏ thích đối với Giang Diệu, nhất thời gương mặt cũng thay đổi. Nàng ta biết trước đó vài ngày Giang Diệu và trưởng công chúa thường xuyên lui tới rất thân mật, bây giờ Trang thái phi hỏi việc hôn nhân, tất nhiên làm nàng ta liên tưởng tới người Cảnh Huệ Đế. Theo nàng ta biết, trước kia nàng ta lo lắng Trần Ngưng Kiều, nhưng hình như nàng ấy hoàn toàn hề có ý đối với biểu ca. Trần Ngưng Kiều vào cung, tất nhiên làm Vệ Bảo Linh ít tình địch. Nhưng theo tính tình của Trang thái phi, làm sao có thể trơ mắt nhìn biểu ca chỉ sủng mình nàng?

      Vệ Bảo Linh nắm chặt tay trong tay áo, nhìn tiểu nương ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt Trang thái phi, tức đến muốn tới xé nát mặt nàng ra.

      Kiều thị cũng ngẩn ra, nhưng thành trả lời: “Vẫn chưa. Tiểu nữ tuổi còn …”

      Trang thái phi cười : “Mười ba, còn nữa.” Bà chen ngang lời Kiều Thị, lại quan sát tiểu nương trước mắt, tháo vòng ngọc tay xuống, đeo lên cổ tay Giang Diệu.

      Nghiễm nhiên đối với Giang Diệu cực kỳ thích.

      Giang Diệu vội : “Nương nương, chuyện này…”

      Trang thái phi đáp: “Bản cung nhìn thấy con liền thích, trước đó vài ngày con bồi tiếp Dục Tú, Dục Tú ở trước mặt bản cung rất nhiều lời hay về con. Bổn cung liền suy nghĩ, chọn thời điểm nào nhìn trộm con chút, ngờ, hôm nay đúng là nhìn thấy, xác thực là nương làm người ta thích.”

      Trưởng công chúa bên cạnh cũng : “Đúng thế, đó là chút tâm ý của mẫu phi, Diệu Diệu ngươi nhận lấy .”

      Có trưởng công chúa ở đây, đúng là làm Giang Diệu yên tâm hơn nhiều. Nàng nở nụ cười xinh đẹp, : “Thần nữ tạ ơn thái phi nương nương ban thưởng.”

      Trang thái phi nắm tay tiểu nương, nhìn đôi tay trơn bóng trắng nõn, trông như măng non mùa xuân, cổ tay trắng ngần bé mềm mại, giống như chỉ cần bấm cái, cắt đứt mất. Bà than tiếng tuổi trẻ tốt. Bèn cầm vòng tay mang vào cho tiểu nương, lại khen vài lời, cuối cùng câu: “Nếu sau này rảnh rỗi, vào cung chơi nhiều chút.”

      Nếu lúc trước khi hỏi nàng định thân chưa còn chưa đủ ràng, như vậy dụng ý của bà vào giờ khắc này, liền ràng hơn bao giờ hết.

      Giang Diệu đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này —— Hậu cung của Cảnh Huệ Đế có ai, tất nhiên Trang thái phi muốn thay Cảnh Huệ Đế xem xét mấy quý nữ vào cung. Trấn Quốc Công phủ trong tầm mắt cũng coi như là có địa vị, Trấn Quốc Công Giang Chính Mậu chấp chưởng Lại bộ, đích nữ của y, hoàn toàn có tư cách vào cung. Nếu như Giang Diệu và Lục Lưu có quan hệ bí mật, có lẽ lúc này nàng nôn nóng đến độ như con kiến bò chảo nóng, nhưng nếu Lục Lưu muốn cưới nàng, trơ mắt để cho nàng tiến cung.

      Nhưng Kiều Thị bị dọa sợ chút. Bà vẫn muốn khuê nữ gả cho người phu quân thành , tuyệt đối chịu để khuê nữ gả vào cung, hơn nữa khuê nữ và Hoàng Hậu là bạn thân từ đến lớn, sao có thể cùng thờ chồng? Vốn dĩ Kiều Thị rất tôn trọng vị Trang thái phi dịu dàng hòa ái này, nhưng tại trong lòng sớm nhịn được, đem bà ra mắng trăm tám mươi lần.

      chuyện xong, Giang Diệu lui qua bên, cúi đầu nhìn vòng ngọc cổ tay mình, quả thực trông nó khác gì củ khoai lang bỏng tay. Bộ dáng nàng cúi đầu nhíu mày, ở trong mắt Vệ Bảo Linh đối diện, chính là mừng rỡ như điên, khát khao vào cung làm phi tử!

      Vệ Bảo Linh đầy bụng tức giận có chỗ phát tác, liên tục nắm chặt khăn trong tay, ngay cả khăn lụa này là loại tốt nhất cũng bị móng tay của nàng ta đâm thủng mấy lỗ.

      Trang thái phi ngồi lúc, trưởng công chúa liền đỡ bà đứng dậy, chờ bà ấy rồi, phụ nhân và các nương bên trong điện, mới từng người trở lại chỗ ngồi. Trong lúc nhất thời, người bắt chuyện với Kiều Thị cũng bắt đầu tăng lên, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập trung ở người Giang Diệu.

      Nhưng Kiều Thị lại cười nổi. Nụ cười gương mặt xinh đẹp của bà có chút cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn thoáng qua khuê nữ nhà mình, trong lòng buồn bực thêm mấy phần.

      Giang Diệu cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm giác mình khác gì động vật rất hiếm có, bị những người ở đây nhìn tới nhìn lui. Nàng suy nghĩ chút, mới với Kiều Thị mình muốn nhà xí.

      Kiều Thị biết khuê nữ chỉ là lấy cớ, do muốn bị nhiều người nghị luận như vậy thôi. Trong bụng bà tự lý giải, vì thế : “ , cẩn thận chút.”

      Giang Diệu gật đầu, cho đến khi thoát khỏi chỗ đó lần nữa, mới thở ra hơi dài.

      Bảo Lục theo bên cạnh Giang Diệu, là tiểu nha đầu đơn thuần, nhưng cũng hiểu dụng ý mới vừa rồi của Trang thái phi, lo lắng : “Tiểu thư, ý của thái phi nương nương, chẳng lẽ là... Là muốn sau này tiểu thư tiến cung sao?”

      Nàng phải Hoắc Tuyền, Trấn Quốc Công phủ cần nàng phải hi sinh cái gì, nàng muốn vào cung, cái quan trọng nhất là tìm biện pháp. Giang Diệu : “Lời này thể bậy.”

      Bảo Lục che miệng “À” tiếng, chớp chớp mắt : “Cũng phải, tiểu thư chúng ta có Tuyên Vương, nhất định Tuyên Vương nỡ để tiểu thư tiến cung.”

      Xưa nay Cảnh Huệ Đế kính trọng vị đường ca Tuyên Vương này, làm sao dám cướp người trong lòng .

      Vừa nhắc tới Lục Lưu, Giang Diệu liền nghĩ đến bộ dáng xấu xa vừa rồi của . ràng là Cảnh Huệ Đế nhìn nàng vài lần mà thôi, mà nàng cũng đâu có ngẩng đầu lên, nhưng lại giận luôn cả nàng. Tên háo sắc xấu ca này, càng nghĩ đến nàng lại càng tức giận. Nhưng nương gia nào đó lại là người khẩu thị tâm phi, nhớ lời Lục Lưu vừa mới , chỉ sợ chờ lâu, vẫn xoay người tới.

      Đến bên ngòi chòi nghỉ mát, Giang Diệu mới quay lại với Bảo Cân cùng Bảo Lục: “Các tỷ ở chỗ này chờ ta.”

      Trong lòng Bảo Cân và Bảo Lục đều hiểu , chỉ dặn nàng trở về sớm chút.

      Giang Diệu cảm thấy mình bị sắc đẹp mê hoặc, có đêm khuya xông vào hương khuê lần đó, càng cảm thấy lén lút gặp mặt vào ban đêm cũng có gì to tát. Nàng đọc sách nhiều năm như vậy, cũng biết để ở nơi nào. Nhưng tuổi trẻ mà, khi nhiệt huyết nổi lên, ngay cả ngọc hoàng thượng đế cũng ngăn được.

      Giang Diệu chầm chậm theo đường rải đầy sỏi đá, cho đến khi nhìn thấy nam nhân đứng lẳng lặng ở đó, lập tức cong cong vành môi, chợt nghĩ tới điều gì, lùi về sau hai bước, lạnh nhạt : “Chàng tìm ta có chuyện gì?”

      Nhìn thử xem, ràng là chính mình ba ba chạy tới, còn bày ra bộ tư thái lạnh nhạt cao cao tại thượng. Ngay cả Giang Diệu cũng cảm thấy mình quá mức lập dị.

      Lục Lưu tới, nắm lấy tay nàng, : “Theo bản vương tới đây.”

      Nhưng lần này Giang Diệu lại hơi do dự, lầm bầm : “Có lời gì, ở đây được sao? Nha hoàn ta còn chờ ở bên ngoài ——”

      Lục Lưu hiểu , nàng có thể tới đây gặp , xem như lấy hết dũng khí, hi vọng nàng chủ động làm chuyện gì, nên động viên : “Yên tâm, có Lục Hà ở đó.”

      Nam nhân dùng lời dịu dàng trầm ấm, thái độ ngược lại tệ, nhưng điệu bộ này hiểu sao lại cứ bá đạo kiểu gì. Giang Diệu ngơ ngác bị nắm tay tới hướng bên hồ, chờ qua rừng cây u tĩnh, mới thấy trước mắt có bờ hồ, bên hồ đậu con thuyền .

      Trấn Quốc Công phủ cũng có thuyền hoa, những lúc cảnh xuân tươi đẹp, ngẫu nhiên Kiều Thị cũng mang theo nhị tẩu tam tẩu và nàng cùng chơi thuyền hồ. Chỉ là khi còn bé Giang Diệu từng té xuống nước, tuy tính là cực sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn còn có chút ám ảnh, cho dù đứng thuyền, cũng dám bên cạnh. Nếu như qua bên cạnh, vừa nhìn xuống dưới cái, những làn sóng lăn tăn xanh mượt trong hồ, có thể dọa nàng đổ mồ hôi lạnh khắp người.

      Mà thân của thuyền trước mắt này quá hẹp, ngồi ở phía , giống như chỉ cần đưa tay, có thể đụng vào nước bên trong hồ.

      Giang Diệu ngước con mắt lên hỏi : “Vương gia có ý gì?”

      Lục Lưu lên tiếng, chỉ mang theo nàng đến hướng chiếc thuyền, mấy bước, Giang Diệu liền túng, : “Ta muốn.”

      Nhìn bộ dáng này của tiểu nương, Lục Lưu liền hiểu được là nàng sợ, cố ý : “Có bản vương ở đây, sợ cái gì?” nhàng vuốt ve mặt nàng, , “Nếu cứ tiếp tục chần chờ, tiệc mừng này tan rồi. Diệu Diệu, bản vương rất muốn chuyện với nàng chút, vậy cũng được sao?”

      Nếu đổi thành ngày thường, Giang Diệu quyết định đồng ý, nhưng hôm nay biết chuyện gì xảy ra, thần xui quỷ khiến nàng gật đầu. Cho đến khi theo Lục Lưu lên thuyền, dưới chân lảo đảo, Giang Diệu mới có chút hối hận. Nhưng mà hối hận cũng muộn.

      Lục Lưu gỡ dây cột thuyền ra, vốn thuyền bị buộc vào bên bờ, liền lắc lư trôi ra ngoài xa.

      thuyền có mái chèo, có điều Lục Lưu cũng sử dụng, chỉ tùy ý để thuyền trôi nổi bồng bềnh ở bên trong hồ.

      Bây giờ là giữa mùa hè, mặt hồ lá sen dập dờn như những viên ngọc bích, cách đó xa là những đoá hoa sen dáng ngọc kiều, đung đưa yểu điệu ở trong gió.

      Hương sen thơm ngát, ánh trăng sáng tỏ. Bốn phía còn có thanh náo nhiệt của tiếng ve và dế mèn kêu. Giang Diệu ngồi ở thuyền, lắc lư lắc lư, làm nàng thể tĩnh tâm thưởng thức cảnh sắc được, chỉ bĩu môi trong lòng thầm giận Lục Lưu.

      Bỗng nhiên bên tai lạnh lẽo, Giang Diệu kinh hãi kêu thành tiếng, sợ đến mức ôm chặt cánh tay Lục Lưu, quay đầu mới phát là lá sen phất qua mặt nàng.

      Đột nhiên giật mình như thế, làm Giang Diệu có chút ngượng ngùng, nhưng nam nhân phía sau lại cười khẽ tiếng. Nàng tức giận đến mức kiềm chế được, quay đầu trừng : “Chàng đưa ta trở lại mau.”

      Lục Lưu ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng từ phía sau, cử chỉ hai người thân mật được thành lời. Mà trong tay , chẳng biết lúc nào có thêm đài sen. Giang Diệu cầm lấy đài sen màu xanh mướt, thấy động tác Lục Lưu rất quen thuộc lột hạt sen cho nàng, đưa đến bên miệng nàng: “Ăn thử xem.”

      Giang Diệu chưa từng ăn hạt sen bao giờ, há miệng ăn hạt, cảm thấy khi vào trong miệng có vị ngọt thanh, béo béo, dư vị có chút đăng đắng nhàn nhạt, nhưng cực kỳ mới mẻ. Thấy nàng thích ăn, Lục Lưu tiện tay bẻ thêm cái, cúi đầu lột vỏ giúp nàng. Tiểu nương lúc ăn, đúng là có hơi yên tĩnh. Lục Lưu đưa tay vuốt ve cổ tay nàng, miễn cưỡng xoa vòng ngọc cổ tay, liền cầm lấy cánh tay của nàng, nhấc lên nhìn chút.

      Giang Diệu nâng tay lên, thấy Lục Lưu quan sát vòng tay tay nàng, nên : "Mới vừa rồi lúc ta trở về, gặp phải Thái phi nương nương, đây là Thái phi nương nương tặng ta."

      Trang thái phi phải là loại người tùy tiện tặng đồ cho người khác. Lục Lưu ừ tiếng, vuốt ve, : “Vòng tay này mang vào trông rất già dặn, ngày khác bản vương tặng nàng cái mới.”

      Trước giờ Giang Diệu thiếu đồ trang sức, nhưng nghe Lục Lưu lời này, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Nàng cong cong khóe môi, đột nhiên cảm giác thấy thuyền lắc lư, cũng có gì đáng sợ lắm. Nàng xoay người nhìn , lắc lắc đầu : “ cần.” Nàng mong cái gì của .

      Tiểu nương xinh đẹp đáng , lúc cười lên, hai gò má có lúm đồng tiền nhợt nhạt. Nam nhân suốt ngày bận rộn, bỗng nhiên cảm thấy thích giờ khắc nhàn hạ u tĩnh vào lúc này. ngẩng đầu nhìn ánh trăng, luôn cảm thấy vào lúc này mình nên làm gì đó. ném đài sen lột nửa trong tay, đột nhiên giữ chặt đầu nàng, cúi đầu hôn xuống.

      Hô hấp Giang Diệu hơi ngừng lại, nhưng môi nam nhân ngậm lấy môi nàng. Hôm nay uống rượu, khoang miệng có luồng rượu thơm, ngay cả nàng cũng có chút say rồi.

      Nhưng hôn môi vào lúc này, đơn thuần chỉ là chạm vào chút.

      Giang Diệu có chút chóng mặt, miệng bị mút vào có hơi đau, gò má cực kì nóng, có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch trong ngực mình. Nàng hơi hơi ngửa đầu thở hổn hển, hai gò má đỏ hồng, lại phát nam nhân dùng lưỡi cuốn lấy hạt sen trong miệng nàng.
      kem_1010, QTNZ, TieuLinh835962 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :