1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      GD thành đại mỹ nữ.. thúc thúc bắt đầu xuất chiêu :v
      Xuất chiêu kiểu gì mà chưa gì bị vỡ bình dấm
      :yoyo67:
      Con nhà người ta cần thúc thúc hối lỗi vì ăn son môi của ngta kìa
      Thúc thúc nghĩ son môi rẻ chắc, thích mà mua về mà dùng...:yoyo53:
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Ta thấy Hoắc Nghiễn tốt với đáng , tốt bụng, săn sóc , vậy còn hay thẹn thùng nữa ... rất thích hợp với vị trí nam chính của chúng ta >< ( Lục Lưu : " * cau mày * quân phản bội " )
      Nhưng nam phụ vẫn mãi là nam phụ thôi ><
      À chúc mừng cả nhị ca nhị tẩu về nhà nữa nhé ^^~
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      @Mup12022010_ mình cũng thích Hoắc Nghiễn quá trời. Mà vai là nam phụ, nên mình chỉ có thể thương tiếc cho ý thôi >< mong là tác giả dành vài chương để viết về này

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 68

      Lục Lưu nâng cằm nàng lên nhưng dám dùng sức, cảm thấy làn da của tiểu nương trơn bóng ấm áp, giống như trứng gà bóc, hết sức non mềm. Nàng há miệng, cúi đầu xem xét, đúng là bị phỏng.

      Cũng may nghiêm trọng lắm. Lục Lưu dùng ngón tay xoa xoa viền môi của nàng, chống lại ánh mắt long lanh như sương sớm của nàng và đôi môi hơi hé mở kia, nhất thời nghĩ tới điều gì đó mà mắt tối xuống, kiềm chế được, cúi đầu xuống...

      Lần trước là do nàng đề phòng, lần này có kinh nghiệm, làm sao Giang Diệu để yên cho bắt nạt mình được?

      Nàng rụt đầu né tránh, đôi môi nam nhân vừa vặn rơi tên đỉnh đầu nàng. Rất ấm áp, Giang Diệu cảm thấy da đầu mình run lên, nàng đưa tay đẩy ra nhưng lại bị dùng sức nắm chặt cổ tay. Nàng vốn muốn chuyện nghiêm túc với , song ngờ lại đối xử với nàng như vậy... Nàng lại nhớ tới Nhị ca và Kim Nguyệt, Giang Diệu thầm nghĩ: Có phải nam nhân thường ngày thích chuyện, sau lưng đều làm thế này hay ?

      đầu Giang Diệu đội mũ lông mềm như nhung, mũ lông được làm từ lông chồn tuyết quý giá.

      giờ, miệng Lục Lưu vô tình dính mấy sợi lông.

      nhíu mày mấp máy môi chút để mấy sợi lông kia rơi hết lại lên đầu tiểu nương, mặt mày mới tươi lên được tý. nắm cổ tay nàng, nặng nề hỏi: “Quan hệ giữa nàng và Hoắc Nghiễn tệ nhỉ?”

      Giang Diệu bĩu môi: “Tiểu nữ và Tuyền tỷ tỷ thân như tỷ muội, đương nhiên Hoắc đại ca đối xử tốt với tiểu nữ.” Nàng chờ cả buổi cũng thấy đến vấn đề chính nên hơi buồn, ngẩng đầu lên hỏi , “Vương gia hỏi chuyện này làm gì? Nếu hôm nay Vương gia tìm tiểu nữ để hỏi mấy chuyện vặt vảnh này, vậy Vương gia đưa ta trở về .”

      biết nhà nàng quản rất nghiêm nên cũng định nhiều lời với nàng. Chuyện Hoắc Nghiễn muốn hỏi nhiều, dù sau sớm muộn gì cũng biết. Lục Lưu suy nghĩ lát mới : “Sau hôm đó, bản vương suy nghĩ rất nhiều...” vỗ vỗ đầu của nàng, thấy nàng dịch mông giữ khoảng cách với mình, sắc mặt vui, “Tới gần chút, coi chừng té bây giờ.”

      Giang Diệu ngồi yên, giật giật bàn tay bị nắm, nàng ngước khuôn mặt nhắn lên : “Vậy Vương gia buông tay trước .”

      Lục Lưu buông, ngược lại còn kéo nàng qua. Tiểu nương mười mấy tuổi có mấy phần sức mạnh, Lục Lưu vừa kéo cái nàng dễ dàng ngồi sát bên cạnh . biết nàng là người thông minh nên thẳng: “Chuyện ngày ấy, đúng là bản vương sai, nếu như nàng đồng ý, vừa qua năm mới bản vương tìm bà mai tới cầu hôn, nàng cảm thấy thế nào?”

      Giang Diệu lại ngơ ngẩn nhìn , giống như muốn tìm chút manh mối gì đó mặt . Nhưng mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bày ra dáng vẻ trưởng bối, làm như muốn cầu hôn là nàng phải vội vàng gả cho vậy. Tuy nhiên, tóm lại là nàng có nhìn lầm người.

      Khóe miệng nàng cong lên, nghiêm túc suy nghĩ hồi, nàng cũng thấy xẩu hổ gì cả, “Vậy để ta suy nghĩ chút.”

      Tuy biết nàng đồng ý ngay, nhưng khi nghe nàng muốn cân nhắc, trong lòng biết có mùi vị gì. Song muốn thể ra ngoài, có điều vẫn chịu đựng được hỏi: “Bản vương làm gì khiến nàng vui hả?”

      Giang Diệu còn tuổi nhưng nàng là người có chủ kiến, nghe xong lời này nàng mới : “Có nhiều lắm.”

      Lục Lưu nhìn nàng cái, ý bảo nàng tiếp.

      Giang Diệu đánh bạo : “Mặc dù thân phận Vương gia cao quý, nhưng dù gì ta cũng là đích nữ của Trấn Quốc Công phủ, quen hưởng vinh hoa phú quý nên ta cũng để ý đến mấy thứ Vương gia có. Hơn nữa, phụ mẫu ta muốn gả ta cho người hiền lành có chí cầu tiến, Vương gia người.. ràng phải đối tượng tốt. Cộng thêm địa vị của người ở cao, xung quanh có quá nhiều người dòm ngó, ta đủ tự tin để đứng bên cạnh người.” tại Lục Lưu càng có quyền cao chức trọng bao nhiêu càng nguy hiểm bấy nhiêu, lại chưa thành thân, thê tử, có uy hiếp, chung cũng có nguyên nhân này, “... Vương gia cũng biết, chuyện lần trước ta dám để lộ ra ngoài cũng dám nổi giận là do còn có nguyên nhân rất lớn, đó là vì e ngại thân phận của người. Ta dám đắc tội.”

      Nếu đổi thành người khác, thái độ của nàng sao có thể tốt như vậy? Sau đó Giang Diệu cũng có nghĩ tới, nếu đổi lại là người khác hôn nàng, nàng giải quyết thế nào? Kết quả là, thái độ của nàng đối với Lục Lưu là rộng rãi nhất rồi.

      Lục Lưu nhìn nàng chằm chằm, phát tuy tuổi tiểu nương còn , nhưng trong lòng nàng sáng suốt hơn bất kỳ ai. Có điều, thừa nhận, mỗi lời nàng đều có lý cả.

      Tuy nhiên, mặt mày Lục Lưu bỗng dịu dàng hơn, “Vậy ngoài nguyên nhân lớn đó ra còn nguyên nhân gì nữa?”

      Giang Diệu ngờ hỏi như thế, nhất thời nàng ngẩn ngơ, mặt từ từ nóng lên.

      Giang Diệu cảm thấy, nàng thông minh như vậy, nhưng trước mặt , hình như thông minh của nàng đủ dùng.

      Lục Lưu nới lỏng tay rồi sau đó kéo nàng ôm vào lòng, thấy nàng giãy giụa càng dùng sức ôm chặt, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, lẩm bẩm : “Nàng thêm chút mà...”
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh62 others thích bài này.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 69

      Đầu của nàng áp lên lồng ngực cực nóng của nam nhân.

      chuyện nhành làm lỗ tai nàng có chút ong ong. Giang Diệu hơi mơ hồ. Quy tắc thục nữ được dạy từ cho nàng biết, tiểu nương ôm ôm ấp ấp nam thử như thế quả ra thể thống gì. Tuy nhiên, Lục Lưu cứ khăng khăng thích động tay động chân với nàng --- ỷ vào sức nàng yếu, phải đối thủ của .

      Tiểu nương đỏ mặt nhíu lông mày, Lục Lưu nhìn thấy nên trêu chọc nàng nữa, buông nàng ra rồi sờ sờ lên đầu của nàng, “Được rồi, bản Vương hỏi nữa. Vậy nàng suy nghĩ nhanh chút, chờ sang năm phải cho bản vương câu trả lời thuyết phục.” Thấy nàng tập trung, bèn đuỗi đầu ngón tay búng lên cái trán trơn bóng của nàng cái, “... Nghe thấy chưa?”

      Giang Diệu bị đau, nàng vội vàng xoa xoa trán, giương đôi cong người đen như bồ đào bất mãn nhìn , nàng tình nguyện gật gật đầu, tỏ vẻ nàng biết rồi.

      Tâm trạng Lục Lưu tốt hơn chút nhìn đến áo choàng lông bù xù người nàng, bỗng : “Tháng trước bản vương săn, bắt được con bạch hồ, lông của nó trắng như tuyết lẫn sợi khác màu nào, hôm khác ta sai người mang tới cho nàng làm áo choàng.”

      Giang Diệu gấp gáp : “Ta thể nhận.” Thấy Lục Lưu liếc mắt nhìn mình, nàng nhanh chóng xoay đầu sang hướng khác. Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, nàng nghe thấy giọng Bảo Cân và Bảo Lục bên ngoài, nàng bèn với nam nhân trước mặt, “Vương gia giữ lại làm áo choàng cho mình tốt hơn.” Cười xong, nàng dùng tốc độ cực nhanh nhấc làn váy nhảy xuống xe ngựa.

      Lại chạy trốn nhanh như vậy, Lục Lưu cảm thấy hết sức bất đắc dĩ đưa tay vuốt vuốt mi tâm, khóe miệng lại cong thành nụ cười vui vẻ ấm áp.

      Trở lại xe ngựa của mình lần nữa, Bảo Cân và Bảo Lục hoàn toàn sợ hãi. May mà tiểu thư có khoảng khắc, nếu tiểu thư lâu thêm chút nữa, hai nha hoàn các nàng bị hù chết mới sợ.

      Bảo Cân đặt lò sưởi tay vào trong lòng Giang Diệu chứ mở miệng hỏi gì cả, nàng ấy chỉ cúi đầu tỉ mỉ quan sát phen. Thấy y phục tiểu thư nhà mình vẫn còn chỉnh tề, trang dung nguyên vẹn, màu son chưa phai, nàng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì nên thở phào nhõm. -_-

      Giang Diệu ôm lấy lò sưởi tay sưởi ấm, tiếng xe ngựa lăn lộc cộc bên tai, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của Bảo Cân, liền biết trong lòng nàng ấy nghĩ gì rồi, nàng xấu hổ nhắm mắt lại, thầm hung hắng mắng tên đầu xỏ gây chuyện kia phen.

      Sau khi hồi phủ, vừa xuống xe ngựa Giang Diệu nhìn thấy Tam ca nhà mình sống lưng thẳng tấp đứng ở đó. Giang Diệu ngọt ngào gọi tiếng “Tam ca.” Giang Thừa Ngạn mới bước tới đón nàng, đôi mắt hẹp dài đen như mực nhìn chóp mũi hồng hồng vì bị đông lạnh của muội muội, y đau lòng : “Sao giờ muội mới về?”

      Giang Diệu vừa chuyện với Giang Thừa Ngạn vừa tiến vào phủ, “Muội chuyện với Tuyền tỷ tỷ hơi lâu nên về trễ.” Nàng quay đầu tươi cười sáng lạn với Giang Thừa Ngạn: “... Tam ca, phố Trường Bình có cửa hiệu bán hạt dẻ ngào đường rất ngon, sáng mai chúng ta đến đó .”

      Muội muội cười vô cùng ngọt ngào, đương nhiên Giang Thừa Ngạn gật đầu đồng ý rồi. Song y biết , hôm nay muội muội ra ngoài với Hoắc Tuyền, nhất định có Hoắc Nghiễn theo. Y biết rất tình cảm của Hoắc Nghiễn đối với muội muội mình. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Hoắc Nghiễn và ánh mắt thưởng thức của phụ thân đối với Hoắc Nghiễn, Giang Thừa Ngạn vui nổi.

      Giang Diệu rất hiểu thái độ của Tam ca. Kiếp trước, khi nàng muốn gả cho Lục Hành Chu, Tam ca nàng cũng có thái độ này. An ủi Tam ca xong, Giang Diệu quay về tiểu viện của mình, vừa vào phòng nàng thấy Kiều Thị ngồi bên trong.

      Giang Diệu qua ngồi vào bên cạnh Kiều Thị, nàng làm nũng kéo kéo cánh tay Kiều Thị, “Nương.” Sai khi ríu rít kể cho Kiều Thị nghe quá trình hôm nay ăn hạt dẻ ngào đường với Hoắc Tuyền cho Kiều thị nghe, “... Nương nhìn xem, nữ nhi có mang về cho người nữa nè, nữ nhi còn biết bóc vỏ nữa đó.”

      Thấy khuê nữ khoe khoang chuyện mình tự bóc hạt dẻ, sao Kiều Thị đau lòng cho được? Khuê nữ bảo bối của bà có đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, mười đầu ngón tay dính nước xuân, bình thường khi ăn hạt dẻ có nha hoàn ma ma bên cạnh lo, ngoài ra khuê nữ còn có ba ca ca nên cần tự làm cái gì.

      Kiều Thị biết khuê nữ có hiếu nên bà vội ngắt lời: “ cần, để đó tý nữa ta nhờ phụ thân con bóc cho ta, ta chỉ cần chờ ăn là được.”

      Phải ha. Giang Diệu biết xưa nay phụ thân rất thương mẫu thân nàng, cho nên chuyện bóc hạt dẻ này cần nữ nhi là nàng động tay. Phụ thân nàng bóc cho mẫu thân, đây mới gọi là chuyện ngọt ngào giữa phu thê.

      Gương mặt Giang Diệu đầy ý cười, thấy mẫu thân nhìn mình nàng mới nghi ngờ hỏi: “Nương, người có chuyện muốn với con sao?”

      Kiều Thị trả lời, bà chỉ dặn dò mấy câu giống thường ngày rồi đứng dậy trở về tiểu viện của mình.

      Khi Giang Chính Mậu từ nha môn hồi phủ, vừa vào nhà y thấy thê tử ngồi giường lụa. Y thấy có túi hạt dẻ ngào đường đặt bàn. Y biết mấy năm gần đây thê tử bị nữ nhi dụ dỗ nên thích ăn món này, y tự động bóc vỏ mấy hạt rồi sau đó ngồi xuống cạnh thê tử, kéo bà ôm vào lòng, đút cho bà hạt.

      Xưa nay, tính tình Giang Chính Mậu lạnh lùng, nhưng đối với thê tử y lại rất cưng chiều. Còn Kiều Thị có thói quen thể tình nồng mật ý với phu quân mình, Mặc dù bây giờ bốn đứa lớn hết, nhưng tình cảm giữa phu thê hai người vẫn gắn bó như keo sơn.

      Kiều Thị ăn hạt, chân mày lá liễu cong cong sau đó thoáng nhăn lại.

      Giang Chính Mậu vuốt vuốt mi tâm thê tử, tiếp theo còn hôn cái lên gò má thơm thơm của bà, y dịu dàng hỏi: "Nàng sao thế?"

      Kiều Thị thuận thế dựa vào lòng phu quân nhà mình, "Hôm nay thiếp dẫn Diệu Diệu đến Bình Tân Hầu phủ dự tiệc trăm ngày, Bình Tân Hầu phu nhân đối xử với Diệu Diệu của chúng ta rất tốt, A Tuyền và Diệu Diệu cũng thân nhau như tỷ muội, sau đó Diệu Diệu muốn ra ngoài mua hạt dẻ với A Tuyền, thiếp đồng ý..."

      Giang Chính Mậu hiểu ngay, “Hoắc Nghiễn cũng ?”

      Rốt cuộc cũng là phu thê tâm linh tương thông, chỉ cần nghe đối phương chút là hiểu. Kiều thị gật đầu: “Vâng. Vừa rồi Diệu Diệu trở về, thiếp thấy con bé rất vui vẻ, giống như... giống như thiếp và biểu ca năm đó...” đến nửa phần sau, giọng Kiều Thị liền lại.

      Giang Chính Mậu cười cười hỏi: “Giống thế nào?” Y nhìn thấy mặt mũi thê tử đỏ au hiểu , thích thú đưa tay vuốt vuốt mặt bà, “Ta rất tin tưởng nhân cách của Hoắc Nghiễn, dù cho có gần Diệu Diệu của chúng ta nó cũng giữ khoảng cách nhất định, nàng có thể yên tâm.” Nhớ đến khi còn trẻ, hai người bọn họ cũng có đính hôn, ông nghĩ đủ mọi cách mới có thể hẹn gặp mặt thê tử, hoặc là giả vờ như tình cờ gặp, bây giở nhớ lại, đúng là chuyện vô cùng tốt đẹp. Bọn họ là người từng trải nên rất hiểu những thứ này. Khuê nữ trưởng thành, trong lòng nhất định nhớ nhung nam nhân.

      Kiều Thị gật đầu, bà nhàng thở ra hơi, “Thiếp thừa nhận đứa Hoắc Nghiễn kia rất tốt, rất xứng với Diệu Diệu của chúng ta, gia thế cũng hơn kém bao nhiêu. Có điều thiếp cảm thấy Diệu Diệu của chúng ta có thể tìm được nam nhân tốt hơn nữa. Nhưng hôm nay thấy Diệu Diệu vui vẻ như vậy, ngược lại thiếp thấy có lẽ quyết định của biểu ca chàng rất chính xác.” Trước đây Giang Chính Mậu rất vừa ý Hoắc Nghiễn, tuy Kiều Thị cũng tán thưởng Hoắc Nghiễn nhưng bà xem Hoắc Nghiễn là đối tượng lựa chọn hiền tế của mình. Song nếu khuê nữ của bà thích, bà còn có ý kiến gì nữa?

      Giang Chính Mậu : “Vậy ý của nàng là... Nếu sang năm người của Bình Tân Hầu phủ đến nghị thân, chúng ta đồng ý?”

      Kiều Thị cười cười gật đầu: “Đương nhiên chúng ta phải ra vẻ chút, chỉ là nên làm quá phận, nếu chúng ta dọa người ta chạy mất, khuê nữ chúng ta khóc nhè mất...”

      Lời này đúng là tiếng lòng của các tiểu nương. Giang Chính Mậu vui vẻ cười lớn, y cúi đầu trán chạm trán với thê tử, bốn mắt nhìn nhau, y thâm tình : “Năm đó khi ta tới đề thân, mới đầu nhạc phụ đại nhân đồng ý, có phải nàng cũng lo lắng ? có khóc nhè ?”

      Nghe phu quân nhà mình trêu gẹo, mặt Kiều Thị đỏ lên, bà hờn dỗi đưa tay nhéo ông cái.

      Nam nhân này, càng già càng nên nết. -_-



      Hôm này là mùng tám tháng chạp, đột nhiên Trưởng công chúa phái người mang quà đến cho Giang Diệu.

      Trước đó tặng mấy lần, cộng thêm trưởng công chúa đích thân tới đây, bây giờ lại tặng quà tiếp, nên mọi người nhạc nhiên như trước nữa.

      Kiều Thị nhìn tấm da lông hồ ly trắng như tuyết, đúng là bạch hồ. Mặc dù Kiều Thị từng trải việc đời nên biết người tặng tấm da hồ ly này rất có lòng, trưởng công chúa quan tâm khuê nữ như vậy, bà vui mừng còn kịp.

      Kiều thị ướm tấm da lên người Giang Diệu, “Nương làm cho con cái áo choàng, con thấy được ?”

      Giang Diệu nhìn thêm vài lần, trong lòng nàng hiểu , tấm da hồ ly này phải do trưởng công chúa tặng, mà là Lục Lưu lấy danh nghĩa trưởng công chúa tặng mới đúng.

      Nàng cẩn thận thăm dò mẫu thân mình: “Nương, chúng ta có thể trả lại ?” Nàng đồng ý với Lục Lưu suy nghĩ chút, nếu trong thời gian này mà nhận quà của hay lắm.

      Ai ngờ Giang Diệu vừa dứt lời, đôi mắt đẹp của Kiều thị liếc nàng cái, “Tính tình trưởng công chúa phải con biết, đồ nàng ấy tặng mà chúng ta lại trả trở về, phải ràng cho nàng ấy mặt mũi sao?” Bà cho Giang Diệu có cơ hội mở miệng, dứt khoát : “Cứ quyết định vậy , lần sau có cơ hội gặp mặt trưởng công chúa, con nhớ cảm ơn người ta đó.”

      Mẫu thân quyết định nhanh chóng, Giang Diệu cũng thể gì nữa, nàng đành miễn cưỡng gật đầu.

      Gần đến ngày cuối năm, trong Trấn Quốc công phủ vô cùng bận rộn, Giang Chính Mậu và ba huynh đệ đều được nghỉ hưu mộc (1), cả nhà quây quần bên nhau nên thời gian trôi qua rất nhanh. Hàng năm vào thời điểm này, dưới cả phủ đều lu bu hết cả lên, đón giao thừa mừng năm mới xong, Giang Diệu phải theo phụ mẫu chúc tết các trưởng bối khác.

      (1) Nghỉ hưu mộc: Theo định chế từ đời Tần, việc tắm táp chỉ là vệ sinh thuộc cá nhân, mà còn là nghi thức bắt buộc đối với bá quan, cả trung ương xuống phủ huyện. Cách ba ngày phải gội đầu (gọi là “mộc”), cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi là “dục”). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi “hưu mộc” 休沐: nghỉ phép để tắm gội.

      Ngày mùng hai, Giang Diệu theo phụ mẫu đến Kiều phủ chúc tết ngoại tổ mẫu và các cửu cửu.

      Sang năm, Giang Diệu tròn mười ba rồi.

      Tuy rằng tiểu nương mười ba tuổi hơi non nớt chút, nhưng duyên dáng kiều, lộ ra phong thái tao nhã của thiếu nữ rồi.

      Kiều Mộ Nghi có quan hệ rất tốt với Giang Diệu, vừa thấy nàng, Kiều Mộ Nghi nhanh chóng kéo nàng vào tiểu viện của mình.

      Lúc ngang hành lang, Giang Diệu trùng hợp gặp Kiều Tuần.

      Hôm nay Giang Diệu trang điểm rạng rỡ, nàng mặc cái áo gấm thêu tơ vàng, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn mền mại trắng như tuyết, làm nổi bậc lên khuôn mặt trắng nõn đáng của tiểu nương. Chuyện lần trước, Giang Diệu vẫn nhớ , tuy bây giờ hết giận rồi, nhưng có bài học lúc trước, nàng cũng vô thức giữ khoảng cách với vị biểu ca này.

      Giang Diệu lên tiếng chào hỏi: “Tuần biểu ca.”

      Kiều Tuần cười cười gật đầu. Khoảng thời gian trước, y vốn tưởng rằng chức Lễ Bộ Nghi Chế Ti Lãng ngoài y ra còn ai ngồi vào được nữa, song cuối cùng lại chọn tên Thái Kỳ tầm thường có chí tiến thủ. Có điều đây là ý của Cảnh Huệ Đế hay là của người khác, phải quá ràng rồi sao. Nhưng qua chuyện này Kiều Tuần hiểu điều, sau này thể đắc tội với vị tiểu biểu muội này được. chừng, muội ấy có thể trở thành Tuyên Vương phi cũng nên. Do đó, thái độ của Kiều Tuần đối với Giang Diệu càng ân cần hơn mấy phần.

      Kiều Tuần rời , Kiều Mộ Nghi nhìn theo bóng lưng Kiều Tuần rồi mới giọng thầm vào tai Giang Diệu: “Sao đại ca của ta lại khách sáo với muội thế?” Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Giang Diệu, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, “ lẽ huynh ấy làm chuyện gì có lỗi với muội? Bị muội bắt được nhược điểm.”

      Giang Diệu cảm thấy, vị Nghi biểu tỷ này của nàng quá thông minh, có chuyện gì có thể che mắt được tỷ ấy. Giang Diệu cũng dám chuyện kia, nàng đành bày ra vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Muội và Tuần biểu ca có cơ hội gặp mặt, có chuyện gì được chứ?”

      Kiều Mộ Nghi sờ cầm suy nghĩ lát, nàng cũng cảm thấy có lý, hơn nữa Giang Diệu còn bày ra khuôn mặt nhắn vô hại, nhìn qua giống như dối. Nàng vỗ vỗ bả vai Giang Diệu, “Vậy được rồi. Tuy huynh ấy là đại ca ruột của ta, nhưng nếu huynh ấy làm chuyện gì có lỗi với muội, ta đứng về phía muội.”

      Giang Diệu cười cười. Nếu nàng cho Nghi biểu tỷ biết suýt chút nữa nàng bị Kiều Tuần bán , chắc chắn nàng ấy giúp nàng đánh Kiều Tuần đòi lại công đạo. Hai biểu tỷ muội chuyện lát nhìn thấy cách đó xa có tiểu mập mạp xanh biếc chạy tới. Giang Diệu nhìn kỹ, ra là Kiều Nguyên Bảo.

      Sang năm, tiểu đệ đệ này của nàng tròn chín tuổi rồi.

      Nhìn thấy Kiều Nguyên Bảo, Kiều Mộ Nghi cười với Giang Diệu: “Mấy ngày nay, ngày nào Nguyên Bảo cũng khóc nháo, vô cùng mất mặt.” Kiều Mộ Nghi thích nhất là với người khác về chuyện của đệ đệ, mỗi khi nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của đệ đệ, nàng ấy đều vui vẻ cười ha ha.

      Lúc này Giang Diệu lại cười, thấy Kiều Nguyên Bảo rũ rũ cúi đầu, thịt ngân ngấn tạo thành hai cầm, nàng mới hỏi Kiều Mộ Nghi, “Nguyên Bảo làm sao thế? Ai bắt nạt đệ ấy vậy?”

      Kiều Mộ Nghi trả lời: “ bắt nạt đúng, có điều trong cung truyền ý chỉ sang năm Nguyên Bảo phải tiến cung làm thư đồng cho Thụy vương.”

      Thụy Vương.

      Giang Diệu có biết chút, Thụy Vương là hoàng tử thứ mười ba của Tiên đế, cũng là Hoàng tử cuối cùng, mẫu phi của Thụy Vương sau khi sinh Thụy Vương mất máu quá nhiều mà qua đời. Từ Thụy Vương đươc nuội dưỡng bên cạnh Hoàng hậu. Thụy Vương hơn tiểu đệ đệ béo của nàng tuổi, nhưng lại ngang ngược bá đạo. nay Cảnh Huệ Đế còn trẻ, chưa có con nối dõi nên tất cả oai phong đều thuộc về Thụy Vương. Đây là tiểu bá vương, làm sao đệ đệ béo của nàng đối phó được

      Nàng nhìn tiểu đệ đệ béo của mình, thấy cậu nhóc mím môi, đôi mắt to ướt sũng, nhìn thế nào cũng thấy đây là dáng vẻ bị người ta sỉ nhục.

      Giang Diệu cũng hơi lo lắng: “ cho Nguyên Bảo có được ? Muội nghe tính tình Thụy Vương kia được tốt.”

      Đâu chỉ tốt. Kiều Nguyên Bảo chịu nổi : “Thụy Vương luôn đối đầu với đệ, nhưng mà mẫu thân chỉ giúp ngài ấy còn dạy dỗ Nguyên Bảo nữa, Nguyên Bảo thích Thụy Vương.”

      Người ta là vương gia, thân phận bày ra rành rành ở đó, ai dám dạy dỗ? Dù cho Thụy Vương sai trước, cữu mẫu cũng chỉ có thể trách con mình thôi. Tuy nhiên, Kiều Nguyên Bảo được nuông chiều từ bé, được tất cả mọi người thương, làm sao có thể chịu nổi Thụy Vương?

      Kiều Nguyên Bảo đưa tay kéo ống tay áo Giang Diệu, bày ra vẻ mặt uất ức đáng thương nhìn nàng, giọng: "Tiểu biểu tỷ, Nguyên Bảo muốn tiến cung."

      Kiều Mộ Nghi cười cười khoanh tay trước ngực : “Đệ muốn tiến cung với Diệu Diệu có tác dụng gì? Hoàng cung chứ có phải Trấn Quốc Công phủ đâu.”

      Kiều Nguyên Bảo vui hừ tiếng, nổi giận đùng đùng : “Tỷ tỷ xấu, đệ thèm chuyện với tỷ nữa.” Tiểu gia hỏa ôm cánh tay Giang Diệu, “Chỉ có tiểu biểu tỷ là tốt nhất.”

      Kiều Mộ Nghi nhắc nhở: “Đồ có lương tâm, sau này tiến cung bị Thụy Vương ức hiếp, đến lúc đó bị sỉ nhục đừng có về đây khóc lóc kể lể với ta.” Ham muốn chiếm giữ của Kiều Mộ Nghi vô cùng mạnh mẽ, dù sao đây cũng là đệ đệ ruột của nàng nên đương nhiên phải thân thiết nàng hơn các biểu tỷ muội khác, hiểu sao trong lòng nàng thoải mái lắm. Có điều, nàng lại rất thích Giang Diệu.

      Xưa nay tỷ đệ này vốn bất hòa, Giang Diệu thấy có gì ngạc nhiên cả, nhưng mà nàng hơi lo lắng về chuyện tiểu đệ đệ béo tiến cung. Thụy Vương kia, đâu phải người dễ chọc? Song nàng chỉ biết lo lắng thôi chứ có cách nào cả.

      Trừ phi....

      Trừ phi có thể giúp chút.



      Chạng vạng tối, nhà sáu người vừa trở về từ Kiều phủ.

      Đúng lúc này Nhị phòng Phùng Thị cũng vừa trở về từ nương gia.

      Giang nhị gia và ba nhi tử phía trước, Phùng Thị phía sau chuyện với chất nhi Phùng Ngọc Tuyền đưa bọn họ về.

      Năm nay Phùng Ngọc Tuyền hai mươi, dáng vẻ tính xuất sắc, cùng lắm chỉ nhã nhặn đứng đắn, bây giờ y mặc bộ cẩm bào bằng vải bông thêu trúc xanh, thắt lưng mang ngọc bội và túi thơm, y vốn trắng hơn các nam tử khác chút nên cũng khiến người ta nhìn thêm lần thứ hai. Phùng Ngọc Tuyền rất biết cách chuyện, xưa nay Phùng Thị thích nhất là người chất nhi này. giờ, y thỉnh thoảng lại cúi đầu lắng nghe Phùng Thị dặn dò, sau đó ánh mắt đảo vòng bắt gặp tiểu nương hành lang.

      Tiểu nương mặc áo choàng lông trắng mềm mại như nhung, dáng người uyển chuyển thướt tha, rực rỡ hơn ngày thường rất nhiều, tiểu nương cười ha ha với các nha hoàn ăn mặc khác xa bên cạnh, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp hơn cả vì sao bầu trời.

      Phùng Ngọc Tuyền thể dời mắt.

      Ngoài mặt Phùng Ngọc Tuyền là người nhã nhặn, nhưng thực ra y là tên bại hoại, điểm này như Phùng Thị biết rất . Phùng Thị nghe chất nhi trả lời nên bà liền nhìn theo ánh mắt của y, khi thấy tiểu nương cách đó xa, bà vội vàng vươn tay vỗ ót chất nhi cái, “Đừng nhìn nữa, vị tiểu tổ tông này phải là người con có thể mơ mộng đâu.”

      Lúc này, Phùng Ngọc Tuyền mới hồi hồn, y cười ha hả đáp lời, thấy bóng lưng của tiểu nương kia biến mất, y lộ ra mấy phần tiếc nuối với Phùng Thị: “Tiểu nương vừa rồi là...”

      Phùng Thị trả lời: “Quý phủ của chúng ta còn có vị tiểu tổ tông thứ hai sao?”

      Đương nhiên Phùng Ngọc Tuyền biết , vị này chính là đích nữ duy nhất của Trấn Quốc Công phủ Giang Diệu. Giang Diệu này y từng gặp qua mấy lần, nhớ ngày đó phụ thân gã vừa được thăng quan, toàn gia gã được chuyển đến Vọng Thành, khi đó y điều khiển xe ngựa cẩn thận đụng trúng nàng. Sau đó nữa t bị phụ thân dẫn đến đây chịu đòn nhận tội, y nhìn thấy tiểu oa nhi béo ục ịch kia ngoan ngoãn dựa vào lòng mẫu thân nàng, nghe lời xin lỗi xong, do tuổi nàng còn nên cũng dễ dàng tha thứ. Chuyện này để lại bóng ma trong lòng y, mỗi khi nghe thấy tên của ba huynh đệ nhà này là y liền đường vòng, dám đến trêu chọc.

      Hôm nay, tiểu nữ oa trắng trắng mập mập thiếu hai cái răng cửa ngày xưa trổ mã xinh đẹp như thế.

      Phùng Ngọc Tuyền đắn đo lát mới : “ , nếu chất nhi có thể lấy được Giang Diệu có thể giúp người nâng cao địa vị ở Trấn Quốc Công phủ chút.”

      Phùng Thị biết thời gian gần đây Kiều Thị suy tính chuyện hôn của Giang Diệu, có điều cả Quốc Công gia và Kiều Thị đều mắt cao hơn đầu, phía còn có lão phu nhân đặt Giang Diệu trong lòng bàn tay mà thương. Còn chất nhi này của bà có bản lãnh gì cả sao có thể lọt vào mắt bọn họ được?

      Phùng Thị lập tức lắc đầu: “Phùng gia chúng ta chỉ là miếu thể chứa nổi vị phật lớn này. Con nên nghe theo sắp xếp của phụ thân mình nhanh chóng thành gia, đừng hồ đồ nữa.”

      Tâm tư Phùng Ngọc Tuyền ngứa ngáy, y biết hiểu mình nhất nên vội kéo ống tay áo Phùng Thị, “ , chất nhi rất thích vị Giang muội muội này, người xem nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, phải người bình thường Giang muội muội rất thân với người sao? Người... Người thể giúp chất nhi hả?”

      Phùng Thị có thể gạt người khác nhưng thể gạt mình. Mấy năm nay tiểu chất nữ thân thiết với bà nữa, ngược lại nó lại thân với Thích Thị đanh đá kia hơn. Bà luôn trông ngóng mình có thể sinh khuê nữ làm vui lòng lão phu nhân, nhưng mấy năm nay bụng bà có động tĩnh gì cả. Phùng Thị liếc mắt nhìn chất nhi bên cạnh, với cái dung mạo này, miễn cưỡng cũng xem như tuấn tú nhã nhặn, song so với mấy vị công tử khác thua kém rất nhiều, nếu so sánh với ba đích tôn kia càng thua xa.

      Dù thế nào, tiểu chất nữ này của bà cũng có khả năng vừa ý nó.

      Tuy nhiên, nghe câu lúc nãy của chất nhi Phùng Thị lại hơi động lòng. giờ chất nhi quấn quýt bà tha, Phùng Thị nhíu mày giật ống tay áo lại, buồn bực : “Được rồi, để ta suy nghĩ.”

      Nghe xong, Phùng Ngọc Tuyền biết có hi vọng, hai mắt y lập tức sáng lên vui vẻ hớn hở: “Chất nhi biết thương con nhất mà.”
      Last edited: 4/8/17
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh58 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :